1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 38:
      Khi Thẩm Phùng Nam gõ cửa, Lương Nghiên vẫn tựa vào tường nhà vệ sinh.

      nghe thấy tiếng của , bèn tỉnh lại, tới mở cửa.

      “Nghiên Nghiên.” Thẩm Phùng Nam nhìn , lòng bàn tay vô thức xoa vào nhau.

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên hỏi: “Làm xong cơm rồi à?”.

      hơi dừng lại.

      Mắt vẫn đỏ rực, ngữ khí bình thường trở lại.

      Nhìn lúc, Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Xong rồi, còn thiếu món canh nữa thôi”.

      Lương Nghiên nắm lấy tay , mỉm cười: “Vậy sao còn làm nốt?”.

      …”

      Thẩm Phùng Nam im lặng lúc mới : “Bây giờ làm đây”.

      “Ừm.”

      Lương Nghiên ngồi sofa lúc, Thẩm Nghệ từ trong bếp ra, do dự lúc mới quyết định đến, hỏi : “Nghiên Nghiên, em nghe thấy hết rồi à?”.

      Lương Nghiên gật đầu: “Vâng”, ngừng lát lại tiếp: “Kem chảy hết nên em vứt rồi, em xin lỗi”.

      Thẩm Nghệ vội : “ sao sao, ngày mai chúng ta lại ăn”.

      “Dạ.”

      Lương Nghiên im lặng, Thẩm Nghệ cũng biết nên sao cho phải.

      Bứt rứt lúc, ấy lí nhí: “Chị ấy… ý chị là chị Tần Vy, chị ấy là bạn cũ của trai chị. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, là ‘cũ’ rồi. Họ cũng lâu lắm rồi gặp mặt, cũng liên lạc gì, đấy”.

      “Em biết mà, em nghe thấy rồi.”

      “Vậy em…”

      Thẩm Nghệ chưa dứt câu, Thẩm Phùng Nam bê bát canh cà chua ra.

      “Ăn được rồi.”

      “Á, nhanh vậy.” Thẩm Nghệ đứng dậy, Lương Nghiên và ấy cùng qua giúp sắp bát đũa.

      ai nhắc tới chuyện của Tần Vy nữa.

      Mặc dù chỉ có ba người nhưng đồ ăn ít, bày đầy cả bàn.

      Trời vẫn còn sớm, nhưng bữa cơm tất niên ăn sớm chút cũng là lẽ thường tình. Thẩm Nghệ cũng quen rồi.

      Thức ăn được bê lên, Lương Nghiên chia ra ba đôi đũa, còn Thẩm Nghệ lấy rượu vang.

      Hai năm trước, trong khu vực đường vành đai nghiêm cấm đốt pháo hoa, quản lý rất nghiêm ngặt, Thẩm Nghệ cũng quen rồi, nên năm nay họ cũng mua mấy thứ ấy về. Thế nên, trước bữa cơm có màn dạo đầu, họ cứ thế ngồi xuống ăn luôn.

      Ngoại trừ việc số món ăn nhiều hẳn lên bữa cơm này vẫn như bao ngày. Cho dù Thẩm Nghệ cố gắng khuấy động bầu khí nhưng bàn ăn vẫn quá ồn ào, dù sao cũng chỉ có ba người. Ngoài Thẩm Nghệ ra, hai người còn lại thuộc dạng nhiều.

      Nhưng Thẩm Nghệ cảm thấy đây phải nguyên nhân chính. Ở trong mắt ấy, chính chuyện bất ngờ hôm nay phá tan tâm trạng của mỗi người. Tần Vy đột nhiên xuất khiến họ đều thể bình thản, mặc dù ai ra.

      Tóm lại, bữa cơm giao thừa này họ chỉ ăn qua loa, nhưng có thêm người vẫn tốt hơn so với mấy năm trước.

      Cảm giác của Lương Nghiên cũng giống Thẩm Nghệ.

      Có thế nào cũng tốt hơn ngày trước.

      Trước khi vào đại học, Lương Nghiên còn có chút kỷ niệm với Tết. Vì Tết đồng nghĩa với việc được gặp Lương Việt Đình lần. Lúc đó ông tới Du Thành đón lên Bắc Kinh, đêm giao thừa cả nhà quây quần ăn bữa cơm, náo nhiệt, nhưng vui vẻ lắm.

      Sau khi vào đại học, luôn tìm cớ để phải về nhà, Lương Việt Đình cũng miễn cưỡng. Kỳ nghỉ đông mấy năm đó, toàn mình ở lại Nam An, mấy chuyện về Bắc Kinh đón Tết chẳng qua chỉ để gạt Triệu Yên Tích.

      Thế nên ra đêm giao thừa năm nay rất đáng để vui mừng, chí ít còn lẻ loi.

      Lương Nghiên uống sạch ly rượu vang, Thẩm Nghệ lại tiếp tục rót đầy rồi cạn ly với .

      Lương Nghiên hào sảng uống nốt.

      Uống hai ly vào bụng, dường như có chút cảm xúc. lại tự rót cho mình nửa ly, định uống Thẩm Phùng Nam giữ tay lại: “Uống ít thôi”.

      “Vì sao?” Lương Nghiên quay đầu nhìn , mặt đỏ hồng: “Uống cái này cũng say hả?”.

      “Dĩ nhiên.”

      Thẩm Phùng Nam gỡ ly rượu xuống, với Thẩm Nghệ: “Em cũng đừng uống nữa”.

      Nhưng Thẩm Nghệ nghe lời: “Hôm nay là giao thừa mà, còn quản này nọ. Chỉ là rượu vang thôi, em vui lắm nên muốn cùng uống với Nghiên Nghiên, được à?”.

      Lương Nghiên phụ họa theo: “Đúng, em cũng muốn uống”.

      Thẩm Nghệ đắc ý : “ xem, Nghiên Nghiên như vậy rồi đừng quản thúc nữa. Hôm nay cứ để bọn em thoải mái , dù sao đây cũng là cái Tết đầu tiên Nghiên Nghiên đón chung với chúng ta”.

      Thẩm Nghệ lại với lấy rượu, đưa cho Lương Nghiên: “Nào”.

      “Nghiên Nghiên…”

      Thẩm Phùng Nam định , Lương Nghiên ngửa cổ uống cạn.

      Thẩm Nghệ cũng uống hết. ấy định rót tiếp nhưng kiên quyết cho.

      “Được rồi đấy.”

      đúng là cổ lỗ sỹ mà…”

      Thẩm Nghệ lầm bầm rồi lắc đầu thở dài.

      Lúc dọn bàn, Thẩm Nghệ hơi choáng váng. ấy và Lương Nghiên cùng ngồi bệt xuống đất xem ti vi, mọi việc rửa bát dọn bàn đều do Thẩm Phùng Nam làm nốt.

      Dọn dẹp xong, Thẩm Phùng Nam cũng qua ngồi.

      Tiếng ti vi ồn ào náo nhiệt, chỉ xem thôi cũng thấy rạo rực khí Tết.

      Thời gian trôi qua hề chậm.

      Đến tối, buổi nhạc hội đón giao thừa bắt đầu, cảm giác ấy lại càng nét. Tuy khoản tệ của chương trình này năm sau nhiều hơn năm trước nhưng địa vị của nó vẫn chương trình nào lay chuyển được. thể phủ nhận, đây được coi là chương trình có “mùi” Tết nhất.

      Vậy mà xem đến hơn chín giờ, Thẩm Nghệ đau đầu chịu được.

      ấy vốn dĩ còn định cùng Lương Nghiên thức chong qua giao thừa, giờ hay rồi, lỡ uống nhiều rượu vang, thức nổi nữa.

      Thẩm Nghệ ngoan ngoãn về phòng ngủ, đến cả lì xì cũng quên đòi Thẩm Phùng Nam.

      Lương Nghiên giỏi hơn ấy chút, thức được đến hơn mười giờ mới bắt đầu váng đầu.

      thay đổi tư thế, từ dựa chuyển sang nằm. Thẩm Phùng Nam thấy vậy, bèn ôm : “Buồn ngủ à?”.

      chút.”

      ngủ nhé?”

      “Ừm.” Lương Nghiên : “Nhưng em muốn tắm nữa”.

      “Được, mai tắm vậy.”

      Thẩm Phùng Nam bế lên, vào phòng ngủ.

      Trước khi ngủ, làm chiếc khăn ấm chườm lưng cho . Lương Nghiên mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.Chườm xong, Thẩm Phùng Nam lại đắp chăn cho , rồi ra ngoài tắm.

      Lương Nghiên nằm trong chăn, xa xa có tiếng pháo râm ran.

      có cảm giác phải rất lâu sau mới quay lại.

      Lương Nghiên gượng mở mắt, thấy Thẩm Phùng Nam đứng bên tủ tìm quần áo. chỉ mặc độc quần trong, nửa người để trần.

      Lát sau, mặc xong xuôi mới ra.

      Lương Nghiên nhắm mắt lại.

      Lúc vào, còn cầm theo phong bao lì xì. nằm lên giường, chuẩn bị nhét nó xuống dưới gối của Lương Nghiên bỗng nhiên bị cướp mất.

      Lương Nghiên nhìn phong bao lì xì trong tay mình.

      Thẩm Phùng Nam sững người: “… Em chưa ngủ à?”.

      Lương Nghiên tỉ mỉ vân vê rồi ngước lên nhìn , rướn môi cười: “Tiền gì đây, mừng tuổi à?”.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” đáp lại.

      Lương Nghiên nhướng mày: “Bao nhiêu đây?”.

      nhiều đâu.”

      nhiều là bao nhiêu?”

      Thẩm Phùng Nam khó xử, cụp mắt xuống, : “Bằng với Thẩm Nghệ”.

      “Thế à?” Lương Nghiên lần sờ: “Dày mà, cho em nhiều vậy à?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn , bật cười: “Coi như bù cả mấy năm trước”.

      “Trước kia…”

      Lương Nghiên im lặng lúc rồi lại nằm xuống, đặt bao lì xì bên gối: “Trước kia chúng ta đâu có quen nhau”.

      Ánh mắt Thẩm Phùng Nam hơi tối . ôm vào lòng: “Bây giờ chẳng phải quen rồi sao?”.

      Lương Nghiên bò lên ngực , ở khoảng cách gần thế này, vết sẹo của càng trở nên nét.

      nhìn lúc rồi giơ tay lên sờ.

      Ngón tay ấm áp, vuốt rất khẽ.

      Thẩm Phùng Nam yên lặng nhìn .

      Ánh mắt Lương Nghiên nhìn theo tay, mải miết ngắm cổ . , cũng tỏ thái độ gì.

      im ắng ấy khiến Thẩm Phùng Nam có chút căng thẳng.

      “Nghiên Nghiên…”

      Lương Nghiên ngẩng lên, mà cúi đầu xuống, hôn lên cổ .

      Thẩm Phùng Nam run lên, cổ họng chợt thắt lại.

      Phần da thịt xung quanh vết sẹo bằng phẳng, có chút thô. Khi áp môi lên, Lương Nghiên cảm nhận được hoàn toàn.

      nuốt nước bọt, liền cảm nhận được yết hầu của trượt .

      “Đừng sợ.”

      Lương Nghiên thầm hai chữ ấy.

      Thẩm Phùng Nam nằm im.

      Cho tới khi lùi ra, liền đổi tư thế, nằm nghiêng ôm , níu lấy cổ hôn lên môi .

      Lương Nghiên cũng đáp lại .

      Khi Thẩm Phùng Nam buông tay, cả hai đều thở hơi gấp.

      Căn phòng yên ắng rất lâu, trong khu nhà bắt đầu có người đốt pháo. Quản lý có nghiêm cỡ nào vẫn có những người thể ngồi yên.

      Sau loạt những thanh ồn ã, Thầm Phùng Nam vuốt tóc , thầm: “Em có chuyện gì muốn hỏi ? Hôm nay Thẩm Nghệ kệ hai người …”.

      “Em biết cả rồi.”

      Lương Nghiên ngắt lời : “Bạn cũ của , chị ấy rất ràng. Em nghe ra được, trước đây rất chị ấy”.

      nóc nhà còn tiếng pháo.

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên và : “Thẩm Phùng Nam, cần giải thích gì với em cả, lời hứa của em luôn luôn có hiệu lực. Nếu lựa chọn khác, chỉ cần cho em biết”.

      Thẩm Phùng Nam trầm mặc nhìn .

      Lát sau, khi cúi đầu, lên tiếng: “Vì sao hôm nay em khóc?”.

      “Khó chịu.”

      Bên ngoài lại rộ lên đợt pháo mới, sau khi nó lặng , phút trôi qua.

      thà em bắt giải thích.”

      Lương Nghiên ngước lên, lại nhìn thẳng vào lần nữa.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Lần thứ hai rồi đấy, Nghiên Nghiên”.

      “… Gì cơ?”

      “Khi ở Bắc Kinh, em từng như vậy.”

      Lương Nghiên ngây người, chợt nhớ ra.

      Thẩm Phùng Nam buông tay, ngồi dậy: “Em , còn lựa chọn nào khác?”.

      Thẩm Phùng Nam tuy phải người hay đùa cợt, nhưng cũng hiếm khi nghiêm túc đến mức này. Lương Nghiên có phần đờ đẫn. thậm chí còn có cảm giác giọng hơi lạnh.

      Vài giây sau, Lương Nghiên cũng ngồi dậy: “Hình như giận rồi”.

      Thẩm Phùng Nam sa sầm mặt: “Còn em hình như lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để ra ”.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Ý em là có thể…”.

      “Có gì khác đâu?”

      Thẩm Phùng Nam ngắt lời .

      Lương Nghiên sững sờ. Bầu khí này khá tệ. vốn có ý này, cũng có kinh nghiệm giải quyết những tình huống tương tự.

      Họ đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

      Cuối cùng, Thẩm Phùng Nam cúi đầu trước. kéo lại gần, siết chặt trong vòng tay.

      Xa xa, tiếng pháo vẫn đì đùng.

      Lương Nghiên chỉ nghe được mấy tiếng khàn khàn…

      “Nghiên Nghiên, hoàn toàn nghiêm túc…”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 39:

      Khi Thẩm Phùng Nam ra câu này, 11 giờ vừa điểm.

      Có lẽ vì gần tới giao thừa, tiếng pháo bên ngoài bỗng nhiên trở nên dày đặc.

      lúc rất lâu họ thêm câu nào, nhưng Thẩm Phùng Nam chưa buông tay, Lương Nghiên cũng ngồi im. vừa tắm xong, người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm.

      Lương Nghiên nhớ lại câu của .

      Chưa đợi màn pháo hoa kết thúc, giơ tay lên, ôm lại .

      Xung quanh im ắng trở lại, Thẩm Phùng Nam buông Lương Nghiên ra.

      Hai người nhìn nhau thêm lúc, Lương Nghiên bỗng lên tiếng: “Ý của , em hiểu rồi. Muộn lắm rồi, chúng ta ngủ thôi...“.

      “Ý của như thế nào?”

      Câu hỏi đường đột khiến Lương Nghiên kịp phòng bị.

      Nếu là trước đây, đáng nhẽ phải gật đầu, nghe hết câu, sau đó ôm ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra chứ.

      Lương Nghiên nhất thời sắp xếp được câu từ, suy nghĩ rồi mới : “ em là hoàn toàn nghiêm túc, đùa giỡn“.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “Còn gì nữa?“.

      Còn...

      Lương Nghiên nuốt nước bọt, hình như ngày xưa lúc tỏ tình cũng căng thẳng như thế này. mơ hồ cảm thấy, giây phút này, giữa họ, Thẩm Phùng Nam chiếm vị trí ưu thế tuyệt đối.

      ngay, suy nghĩ nhiều: “ muốn chia tay với em“.

      Có vẻ như cuối cùng Thẩm Phùng Nam hài lòng. ôm vào lòng, áp trán mình lên trán , : “Ngủ thôi“.

      Uống rượu vang ít nhiều cũng có chút dư để lại. Đêm đó Lương Nghiên ngủ say li bì, sáng sớm tỉnh lại có hơi váng đầu. dụi dụi mắt cho đầu óc tỉnh táo hơn chút.

      Thẩm Phùng Nam hiếm có hôm dậy sớm, vẫn còn ngủ, tay vắt lên eo Lương Nghiên.

      Lương Nghiên sợ làm ồn tới , cũng dám động đậy.

      Lúc ngủ, trông khác mọi khi, khuôn mặt rất ôn hòa, mắt nhắm nghiền, mi mắt rất đen cũng rất dài.

      Lương Nghiên có việc gì làm, chỉ nhìn .

      Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng pháo ran.

      Lương Nghiên vô thức giơ tay lên, che bên tai hở ra ngoài của .

      Nhưng có ích gì, Thẩm Phùng Nam nhăn mặt, bỗng mở mắt ra.

      Nhìn thẳng vào Lương Nghiên.

      ngây ra giây lát, có vẻ như ngờ dậy trước.

      Lương Nghiên thu tay về, thả lỏng cơ thể, nhúc nhích người, nhưng dù ngọ ngoạy thế nào vẫn nằm trong vòng tay .

      Thẩm Phùng Nam dịch tay vuốt lưng , hỏi: “Còn đau ?“.

      “Đỡ nhiều rồi.””Tối nay chườm thêm lần nữa nhé.”

      Lương Nghiên gật đầu, “Được“.

      Ngừng lát, lại : “Hôm nay phải tới Cục cảnh sát hỏi lại về vụ án đó. Em và Thẩm Nghệ ở yên trong nhà chơi, đừng ra ngoài“.

      “Ừm.”

      “Bữa sáng ăn bánh trôi được ?”

      “Được chứ.”

      “Lúc về mua kem cho.”

      “Được.”

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, khóe môi rướn lên: “Hình như ngoan rồi đấy?“.

      “...”

      Lương Nghiên câm nín.

      Thẩm Phùng Nam bật cười, nhắm mắt lại, lần tìm tay rồi nắm chặt, đặt lên môi, hôn cái.

      “Em phải dậy tắm đây.”

      Thẩm Phùng Nam đồng ý nhưng vẫn chưa buông tay.

      Lương Nghiên gọi : “Thẩm Phùng Nam“.

      “Hm?”

      buông em ra.”

      Thẩm Phùng Nam nghe: “Tắm cùng em nhé“.

      Nước nóng dội xuống, phòng tắm bốc hơi nhanh chóng.

      Lương Nghiên đứng dưới vòi nước, từ từ cảm thấy ấm áp hơn, cơ thể cũng thả lỏng hẳn.

      Cùng tắm với Thẩm Phùng Nam là việc sung sướng, thậm chí cần đứng hẳn hoi, chỉ cần dựa vào là được.

      Tóc và người đều được tắm rửa sạch . Sau khi xả sạch xà phòng, Lương Nghiên những tưởng được ra ngoài, nhưng lại bị ôm chặt.

      đứng hôn dưới vòi nước, cũng vuốt ve .

      Lương Nghiên tỉnh lại chút, lập tức hiểu ra định làm gì.

      vô cùng hợp tác, tay ôm hông, tay đặt lên mông .

      Chút kinh nghiệm này bắt nguồn từ vài lần tìm tòi, biết chạm vào đâu khiến kích thích mãnh liệt nhất.

      Quả nhiên, vừa véo hông cái, hơi thở của trở nên nặng nề.

      Lương Nghiên muốn cười nhưng bật ra được.

      bị công kích ngược lại. Tay Thẩm Phùng Nam lần xuống bụng , rồi theo dòng nước trượt xuống dưới.

      vừa vân vê, Lương Nghiên chịu nổi.

      Thẩm Phùng Nam ôm lấy , thầm bên tai: “Có phải kỳ an toàn ?“.

      Kỳ an toàn?

      Lương Nghiên mơ hồ. Dĩ nhiên biết có cái kỳ này nhưng cụ thể tính toán thế nào, vẫn chưa tìm hiểu cách hệ thống. Ngoài ra, đến ngày kinh nguyệt của mình còn chẳng nhớ nữa là kỳ an toàn.

      : “Em biết“.

      “...”

      Thẩm Phùng Nam câm nín, rồi mút cái mạnh lên cổ , sau đó lùi xa cách khó xử. tắt vòi sen , cầm khăn tắm lau khô người cho , rồi lại tự lau người mình, bọc kín khăn tắm rồi bế ra ngoài.Nửa sau được thực giường.

      Vừa quấn quýt, vừa tập thể dục thế là mồ hôi lại ra.

      Lúc Lương Nghiên ngồi người Thẩm Phùng Nam, bỗng nghĩ ban nãy đúng là tắm vô ích, lát nữa há chẳng phải vẫn tắm lại lần nữa?

      Vấn đề này còn chưa nghĩ xong, Thẩm Phùng Nam bỗng nhún lên cái, đầu óc lập tức mông lung.

      Nghĩ tới việc Thẩm Nghệ ở phòng ngủ đối diện, Lương Nghiên bặm môi từ đầu tới cuối, phát ra thanh nào.

      Quả nhiên, xong việc cả người lại mồ hôi đầm đìa, đành phải dội nước lần nữa.

      Mùng Tết, cả Thẩm Nghệ và Lương Nghiên đều ra ngoài. Họ nghe lời ở nhà xem ti vi.

      Thẩm Phùng Nam tìm Trần Kha. Họ lấy CCTV ra xem, xem mấy lượt từ đầu tới cuối, vẫn nhìn được diện mạo của hai kẻ đó.

      Trần Kha thở dài, lắc đầu: “Gần như thể bắt được“.

      Rồi ấy lại tua ngược lại, : “Nhìn vóc dáng hai kẻ này ai giống Dư Hà Minh, nhưng cũng loại trừ khả năng thuê người tới gây rắc rối cho cậu. Cậu xem, hai gã này phối hợp rất ăn ý. Gã gầy trốn ở đằng trước, gã béo đuổi ở đằng sau, nhắm thời gian cực chuẩn, tính toán khá chi tiết“.

      ấy tua nhanh, dừng lại sau khi gã gầy xuất : “Chỗ này hơi kỳ lạ, thông thường mấy gã cướp giật bao giờ cũng muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng cậu nhìn mà xem, chiếc túi ở ngay bên cạnh, lại chỉ chăm chăm đánh nhau, còn ra tay rất mạnh“.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày nhìn màn hình, nghĩ lại lời của Lương Nghiên, bèn hỏi: “Có khi nào bị hai ấy đánh, giận quá nên phản kích?“.

      Trần Kha đáp: “Cũng có khả năng này“.

      Hai người xem lại hai lần liền, rồi Trần Kha : “Mình từng điều tra về Dư Hà Minh. Nếu hai vụ án trước đó do làm, vậy chỉ có thể thủ đoạn của rất tàn nhẫn, cũng rất thông minh, để lại manh mối gì ràng. Vụ án đó mình phụ trách, nên mình cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi. Bây giờ cậu chỉ có thể tự thận trọng hơn, phía mình tiếp tục điều tra tung tích của , chúng ta giữ liên lạc“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được“.

      Lúc về, vẫn còn sớm, Thẩm Phùng Nam mua kem ở cửa khu nhà mang về, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên mỗi người cái.

      Buổi tối, Từ Ngu Thanh gọi điện đến. Ngày mai ấy trở về Nam An, tối mai định mời khách tới nhà.

      “Vừa hay, cậu dẫn cả Thẩm Nghệ và bạn tới nhé.”

      “Tới biệt thự của cậu?”

      lẽ tới căn hộ xíu của mình, làm sao mà chứa nổi?”

      “Để mình hỏi họ.”

      Đúng lúc Thẩm Nghệ ngồi ngoài phòng khách. Thẩm Phùng Nam mới hỏi được nửa, Thẩm Nghệ phấn khích gật đầu: “Được chứ, được chứ, em thích nhất là mấy chỗ náo nhiệt“.Thẩm Phùng Nam đoán có kết cục này, thế nên câu trả lời của con bé vốn được đưa vào phạm vi xem xét của . chỉ tay vào phòng ngủ, bảo Thẩm Nghệ vào hỏi Lương Nghiên.

      Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghệ lon ton chạy ra ngoài: “Nghiên Nghiên cũng đồng ý, mau với đại ca Từ của “.

      Giọng ấy quá to, chưa cần Thẩm Phùng Nam truyền đạt, Từ Ngu Thanh nghe thấy, bèn cười phá lên: “ nhóc Thẩm Nghệ nhà cậu chẳng khác gì cả“.

      Thẩm Phùng Nam cất giọng bình thản: “Được rồi, chuyện phía cảnh sát Trần khi nào gặp “.

      “Được, cứ thế nhé.”

      Thẩm Phùng Nam ngắt máy rồi vào phòng ngủ.

      Lương Nghiên ngồi bên cửa sổ đọc sách.

      qua liếc nhìn, đó là cuốn sách tâm lý Hiệu ứng đám đông ở kệ.

      đọc được nửa, thấy vào, ngẩng đầu lên: “Chị Thẩm Nghệ bảo ngày mai có lịch chơi“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu : “Em còn nhớ mấy người bạn gặp lần trước ?“.

      “Ừm, có ấn tượng.”

      “Vẫn là đám bạn đó.”

      “Thế à?” Lương Nghiên hỏi: “Bọn thân nhau lắm phải ?“.

      “Có thể là khá thân, trước kia đều làm việc cùng nhau.”

      Lương Nghiên gật đầu.

      Thẩm Phùng Nam cười: “ sao đâu, ngày mai có Thẩm Nghệ, chắc em chán đâu“.

      Lương Nghiên cũng cười: “Cũng phải“.

      Ngày hôm sau, mùng 2 Tết.

      Buổi trưa Từ Ngu Thanh quay về Nam An, hẹn giờ tụ tập là năm giờ chiều.

      Chưa tới bốn giờ, Thẩm Nghệ bọc xong hai chai rượu vang, giục giã mọi người xuất phát.

      Thẩm Phùng Nam hết cách, cả ba cùng xuống dưới.

      Biệt thự của Từ Ngu Thanh gần phía này, phải mất bốn mươi phút ngồi xe. Khi họ tới đó vẫn chưa đến năm giờ, ba người họ được coi là đến sớm nhất. Từ Ngu Thanh vẫn làm công tác chuẩn bị, vừa hay gọi họ vào rửa hoa quả.

      Đúng năm giờ, lục tục có người xuất .

      Những người đến đây Lương Nghiên hầu như đều quen mặt, vì gặp lần trước.

      Đông người cái là phòng khách náo nhiệt ngay. Mọi người chia ra làm nhiều nhóm, có nhóm đánh bài, có nhóm chơi game, có nhóm ngồi chuyện tầm phào.

      Thẩm Nghệ gặp ai cũng thân cách tự nhiên, chẳng mấy chốc nhập hội được với mấy , dẫn Lương Nghiên cùng họ ngồi chơi bài.

      Tới sáu giờ, Từ Ngu Thanh phát Trình Tây chưa đến. ấy gọi điện hỏi tình hình. Trình Tây bắt máy, có việc lỡ dở, đến ngay, còn cho mọi người bất ngờ.

      Từ Ngu Thanh khó hiểu nghe thấy dưới nhà có tiếng ồn ào. ấy tới bên lan can cầu thang, thấy Trình Tây xuất . những vậy, còn dẫn theo người khác.

      Từ Ngu Thanh nhướng mày nhìn ra sau lưng, rồi sững người.

      Trời ơi, đó chẳng phải là Tần Vy sao?

      giây sau, ấy lập tức quay tìm Thẩm Phùng Nam, thấy, ngược lại thấy Thẩm Nghệ và Lương Nghiên ngồi sofa.

      ràng họ đều nhìn thấy người vừa vào.

      Giữa tiếng sửng sốt của đám bạn cũ, Trình Tây dẫn Tần Vy vào: “Các bạn thân , còn nhận ra chứ? Nữ thần của chúng ta quay về rồi“.

      Tần Vy xua tay mỉm cười, rồi kéo Trình Tây qua bên: “Đừng có nâng mình lên nữa, nữ thần kinh có“.

      Mọi người đồng loạt phá lên cười.

      Tần Vy tươi cười chào hỏi từng người , có vài bước lên ôm lấy ấy.

      Sau lúc hàn huyên, Trình Tây bỗng nhìn xung quanh lượt: “Ấy, Thẩm Phùng Nam đâu?“.

      Lập tức có người gọi , phòng bếp có tiếng đáp lại.

      Vài giây sau, Thẩm Phùng Nam bê đĩa hoa quả ra ngoài...

      ~Hết chương 39~

      Xì po: “Họ biết nhau, nhau bao nhiêu năm trời, hiểu đến mức nào?

      cần câu trả lời.

      nhóc hai mươi tuổi sao, chưa tốt nghiệp sao, chỉ cần Thẩm Phùng Nam .”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 40:
      Khi Thẩm Phùng Nam ra, tất cả mọi người đều nhìn . Người đứng bên cửa, người ngồi sofa, người chơi bài dưới thảm, tất cả đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía .

      Trong số họ, Trình Tây là phấn khích nhất, còn Tần Vy là thảng thốt nhất.

      Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Tần Vy vì Trình Tây rằng Thẩm Phùng Nam tới.

      Mà chính Tần Vy cũng chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để gặp trong hoàn cảnh này.

      Tần Vy từng nghĩ tới rất nhiều hình ảnh khi gặp lại , gần đây mới chắc chắn được cách, dự định thực , ngờ chẳng kịp nữa. thực chẳng cho người ta bất kỳ cơ hội suy tính và lùi bước nào. Tần Vy nhìn rất , Thẩm Phùng Nam đứng đó, chiếc đĩa trong tay đựng đầy nho tươi.

      Dĩ nhiên, cũng nhìn thấy Tần Vy.

      Có vài giây, phòng khách im phăng phắc.

      Mọi người xung quanh hầu như đều là bạn của họ, biết rất về chuyện tình cảm qua. thể phủ nhận, gặp lại nhau kiểu này vô cùng ngượng ngập, nhất là khi người tại của trong hai bên cũng có mặt, chẳng khác nào diễn lại màn phim truyền hình cẩu huyết nào đó.

      có người nhìn về phía Lương Nghiên.

      Đương nhiên, Trình Tây là trong số đó. ta nhanh chóng tìm được bóng dáng Lương Nghiên, bèn liếc với vẻ mặt cảm xúc rồi quay đầu kéo Tần Vy, thà thầm: “Đây là bất ngờ mình dành cho cậu, mình biết là cậu muốn gặp ấy“.

      Tần Vy đáp lại, cũng cử động.

      Từ Ngu Thanh ở gác nhìn đến đây, thể tiếp tục làm người ngoài cuộc được nữa. Là chủ nhà, ấy vội vàng xuống phá tan bầu khí gượng gạo: “Ôi, Tần Vy! còn tưởng ai chứ, cuối cùng em cũng biết đường về rồi, chào mừng, chào mừng! Mọi người ngây ra đó làm gì, nhanh, mau ngồi xuống ăn hoa quả “.

      Khi mọi người cùng hùa theo phụ họa, bầu khí cũng trở nên ấm áp.

      Thẩm Phùng Nam bước ra khỏi bất ngờ từ lâu. tới, đặt đĩa nho giữa chiếc bàn dài.

      Tần Vy bị Trình Tây kéo tới bên bàn, họ chỉ cách nhau khoảng hai, ba bước chân.

      Thẩm Phùng Nam quay người lại, nhìn Tần Vy, cất giọng ôn hòa: “Em về rồi à?“.

      “Vâng.” Tần Vy gật đầu, hốc mắt ươn ướt, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, mỉm cười với : “ lâu gặp“.

      Thẩm Phùng Nam cũng cười: “Đúng là lâu lắm rồi“.

      chỉ tay vào ghế: “Đừng đứng mãi thế, ngồi “.

      Từ Ngu Thanh cũng phá lên cười: “À, đúng vậy, đúng vậy, mọi người qua đây ngồi cả “.

      ấy vừa gọi, lập tức cũng có người tới làm dịu bầu khí, Trình Tây và Tần Vy bị kéo sang bên, có vài đồng nghiệp cũ mồm mép sắc sảo qua bắt chuyện.”Tần Vy à, em càng ngày càng đẹp đấy.”

      “Đúng thế, khí chất tốt hơn rồi.”

      chơi đâu đó...”

      Bàn uống nước bỗng trở nên náo nhiệt, những nhân tố gượng gạo kịp tiếp tục nảy nòi.

      Trình Tây cực kỳ thất vọng đối với biểu của Thẩm Phùng Nam và Tần Vy. Thoạt nhìn, cả hai đều thể thái độ điềm nhiên bình thản, lừa ai chứ.

      ta lẳng lặng đánh mắt về phía , bỗng thấy tới sofa.

      Thẩm Nghệ siết chặt tay Lương Nghiên với tâm trạng phức tạp. Thấy Thẩm Phùng Nam tới, Thẩm Nghệ vội vàng đẩy Lương Nghiên qua: “, và Nghiên Nghiên lên gác xem đồ nướng xong xuôi chưa, em vào bếp làm chút ngô mang lên“.

      Lương Nghiên vừa đứng dậy Thẩm Nghệ chạy tót vào bếp.

      Cổ tay bỗng nhiên nóng rực, quay đầu lại nhìn.

      Thẩm Phùng Nam cúi xuống nhìn . Ánh mắt chân , biết là muốn tìm điều gì từ biểu cảm của , nhưng Lương Nghiên vẫn tỏ ra bình thản, có gì hết.

      Thẩm Phùng Nam siết chặt tay , trầm mặc lúc mới khẽ : “ thôi, lên gác xem sao“.

      “Được.”

      Thẩm Phùng Nam dắt tay Lương Nghiên lên gác.

      Từ Ngu Thanh cũng vừa chỉnh xong hệ thống thanh trong phòng karaoke, đứng bên cửa gọi tiếng, cả đám đông qua đó.

      Cho dù đứng giữa mọi người, Tần Vy cũng bất giác quan sát Thẩm Phùng Nam. ấy và Trình Tây bước ra khỏi đám đông, tới quầy bar, rót ly rượu vang rồi đánh mắt lên tầng.

      Trong tầm mắt lên hai chiếc bóng.

      Trình Tây chú ý thấy biểu cảm của Tần Vy bén đứng khoanh tay, cười nhạt: “Nhìn thấy chưa? Bạn tại của người ta, chính là người mà mình kể với cậu, em hai mươi tuổi, nghe còn chưa tốt nghiệp nữa“.

      Tần Vy im lặng, nhấp ngụm rượu vang rồi quay đầu : “Cậu sớm biết ấy đến?“.

      “Đúng thế.” Trình Tây nhướng mày: “Tâm tư của cậu mình còn sao, ngày đêm nhung nhớ, tới gần dè dặt, muốn gặp mà dám gặp. Vừa hay mình có thể giúp cậu phá giải những bóng ma tâm lý trong lòng. Sao, giờ hết sợ rồi chứ?“.

      Tần Vy nhíu mày: “Chuyện này mình vốn có dự tính riêng, hoàn toàn cần phải làm vậy“.

      “Ồ, thế à?” Trình Tây nhìn ấy, vẻ khó tin: “Vậy trước kia cậu làm được gì. Phải đến năm năm rồi đấy, sao cậu có thể lần lữa tới tận bây giờ?“.

      Tần Vy lên tiếng, ánh mắt trầm xuống.

      Trình Tây cười khẩy, cất giọng u ám: “Tần Vy, giờ mình mới biết ra cậu bạc nhược đến vậy“.

      “Bạc nhược?”

      “Lẽ nào phải vậy?” Trình Tây vân vê ly rượu, ngồi xuống ghế cao: “Ban nãy, lẽ nào cậu muốn chạy qua ôm ấy?“.Tần Vy khựng lại, Trình Tây nhìn vào mắt ấy: “Lẽ nào cậu muốn hôn ấy? muốn với ấy, cậu nhớ ấy nhường nào? muốn...“.

      “Đủ rồi.”

      Tần Vy ngắt ngang.

      Trình Tây nở nụ cười như nhìn thấu mọi tâm trong lòng: “Thấy chưa, quá hèn. Cậu vẫn còn là nữ hoàng truyền kỳ ngày xưa sao?“.

      “Mình vốn chẳng phải nữ hoàng gì cả.” Tần Vy uống cạn ly rượu, cụp mắt : “Đúng là mình rất hèn“.

      “Ngày xưa cậu như vậy, chỉ cần là mình của ngày xưa là được rồi. Chẳng phải thứ gì là của cậu, cậu cho phép người khác chạm vào sao?”

      Tần Vy cười tự giễu: “ ấy còn là của mình nữa rồi”, ngừng chút, giọng ấy càng thấp : “Chính tay mình để tự để mất“.

      Trình Tây hất cằm: “ sao? Nhặt về là được rồi“.

      “Cậu hiểu đâu.”

      “Có gì mà mình hiểu. Lần đầu tiên ôm nhau, hôn nhau, lần đầu tiên quan hệ, có chuyện gì cậu giấu được mình chưa?” Trình Tây cười có phần khiêu khích: “Là bạn thân, ai hiểu mối tình đầu dài đằng đẵng này của cậu hơn mình cả. Tình cảm của hai người sâu đậm đến mức nào, mình còn hay sao? Có tin , mình dám , cậu cần quá tốn sức, chỉ cần thể ý tứ chút, ấy lập tức quay lại“.

      Tần Vy lắc đầu mỉm cười, chắc nịch: “ ràng cậu hiểu ấy, cũng hiểu gì mình“.

      “Tần Vy!” Trình Tây nhảy từ ghế xuống, giọng lạnh : “Cậu 32 tuổi rồi, bỏ qua ấy như vậy sao? Cậu còn bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ để tìm lại người đàn ông như vậy nữa?“.

      “Mình chưa bao giờ nghĩ tìm lại người như vậy, cũng bao giờ tìm được.”

      Nghe ngữ khí thoảng như mây gió của ấy, cơn tức trong lồng ngực Trình Tây bốc lên: “Cậu khiến người ta thất vọng“.

      Tần Vy bình tĩnh : “Mình cũng tự thấy thất vọng về bản thân“.

      xong, ấy vào phòng karaoke.

      Trình Tây đặt mạnh ly rượu xuống sofa, cục tức nghẹn lại ở cổ họng sao nuốt xuống được. ngờ lúc này Từ Ngu Thanh ra hỏi tội.

      “Trình Tây, em làm sao thế hả?”

      “Em làm sao?”

      Từ Ngu Thanh nhíu mày: “Tần Vy quay về, chí ít em cũng phải với tiếng, cứ lẳng lặng đưa ấy tới như vậy, ngượng ngập lắm“.

      “Ngượng ngập? Sao em thấy thế nhỉ? thấy bạn bè họ chào hỏi ư?”

      “Thôi bỏ .” Từ Ngu Thanh day trán: “Em đúng là thích xem trò sợ ầm ĩ. Nếu nhờ mọi người giúp em làm dịu bầu khí có khi còn gượng đến đổ mồ hôi ấy chứ. Em cũng nghĩ xem, bé ấy còn ở đây, người ta khó chịu dường nào“.

      “Em thấy ấy khá bình thường mà, cũng đâu có khó chịu nhỉ? Thẩm Phùng Nam chẳng phải vẫn mực qua nắm tay người ta sao?”Từng câu đều bị phản lại, Từ Ngu Thanh suýt nữa tức đến phun ra lửa: “Em đừng cố làm trò nữa, chuyện của họ để tự họ giải quyết. Em bất bình thay cho Tần Vy có ích sao? Còn chưa biết Tần Vy suy nghĩ như thế nào mà. Chưa biết chừng ấy cũng gặp được người đàn ông trẻ trung tuấn tú, cần đến em giúp vớ giúp vẩn sao?“.

      Trình Tây bật cười: “Nếu em với rằng từ đầu tới cuối Tần Vy chỉ sâu sắc mình Thẩm Phùng Nam sao? đứng về phía ai? Chưa được bao lâu mà bị bé kia thu phục rồi, rốt cuộc ai mới là bạn bè bao năm nay của ?“.

      “...”

      Từ Ngu Thanh tin lắm: “ phải chứ?“.

      Trình Tây buồn giải thích nhiều: “Đói rồi, gọi họ nướng đồ thôi“.

      Chỗ nướng là ban công tầng hai, đồ ăn cũng được chuyển lên.

      Thẩm Nghệ bê giỏ ngô ngọt lên, thấy Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên dựa vào lan can biết gì đó.

      ấy dám quấy rầy, chỉ đứng bên cửa thầm lắng nghe, nhưng nghe được câu nào.

      Chẳng mấy chốc, phía sau đám người tới, Trình Tây ở đằng trước.

      Thẩm Nghệ có thiện cảm gì với ta, liếc nhìn rồi quay ngoắt ra ban công: “Nghiên Nghiên, ra nướng ngô thôi!“.

      Lương Nghiên đáp lại tiếng rồi bước qua.

      Hai người họ cùng nướng ngô chiếc giá bên cạnh, mọi người cũng bước qua, lấy đủ mọi loại thịt và rau trong đĩa to, bắt đầu nướng. Trình Tây cũng nướng cùng mọi người.

      Thẩm Nghệ liếc nhìn, Tần Vy vẫn chưa tới.

      ấy yên tâm, cũng chơi bời với mọi người nữa mà ở bên cạnh Lương Nghiên. Hai người họ vừa hơ tay vừa nướng ngô.

      Thẩm Phùng Nam cũng chọn được đĩa thức ăn, chay mặn đủ cả, đặt lên giá nướng chín, rắc gia vị rồi bê qua.

      “Nghiên Nghiên, nếm thử .”

      Lương Nghiên lấy hai xiên nướng, đưa cho Thẩm Nghệ xiên, tự mình ăn xiên, vừa ăn hai miếng nhíu mày.

      ngon hả?”

      “Mùi là nồng quá.”

      “Em thích à?”

      “Vâng.”

      Thẩm Phùng Nam đổi cho xiên tim vịt: “Em ăn cái này , cái đó để ăn cho“.Lương Nghiên đưa nửa xiên thịt còn dở dang, Thẩm Phùng Nam ăn nốt nửa còn lại.

      Cách đó vài mét, Trình Tây liếc nhìn họ, mỉm cười thoáng qua.

      Ba xiên ngô được nướng xong, Lương Nghiên bọc cái lại, đưa cho Thẩm Phùng Nam. vẫn cầm vào tay, Từ Ngu Thanh ở ngoài cửa hét: “Thẩm Phùng Nam, cậu xuống đây mình nhờ tý“.

      Thẩm Phùng Nam đón lấy ngô, đặt vào đĩa rồi : “ chút“.

      Lương Nghiên đáp: “Được“.Thẩm Phùng Nam xuống, Từ Ngu Thanh mở cửa ra, tiếng nhạc vọng ra từ bên trong.

      Từ Ngu Thanh : “Tần Vy, em qua đây“.

      Khi Tần Vy tới nơi, ấy đóng cửa lại, quay người gọi Thẩm Phùng Nam: “Nào nào nào, đừng có dây dưa nữa, nhân cơ hội này chuyện ràng , bớt để con bé Trình Tây đó lo lắng hão. Hoặc là hai người ra ngoài ban công, hoặc là vào phòng sách, tùy hai người. Mình làm người tốt, đứng đây trông chừng cho, nhanh lên đấy“.

      Tần Vy đứng đó vài giây rồi qua chỗ Thẩm Phùng Nam: “Có tiện ? Đúng là em có mấy lời muốn với “.

      ấy ra ban công.

      Thẩm Phùng Nam cũng qua đó.

      Sắc trời tối, đèn ban công sáng lên, góc tường bày hàng hoa cỏ.

      Tần Vy ngồi ghế võng còn Thẩm Phùng Nam đứng.

      “Em nghĩ hôm nay gặp được .” Tần Vy lên tiếng: “Em vốn còn định hôm nào hẹn gặp buổi“.

      cũng ngờ.”

      Tần Vy mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn : “ khác chút đấy“.

      “Thế à?”

      “Ừm.” Ngừng chút, ấy : “ sống tốt chứ?“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Rất tốt, còn em sao?“.

      “Em cũng khá ổn.” Cổ họng dần chua xót, Tần Vy quay mặt , nhìn cái bóng in lớp kính: “Thẩm Nghệ kể, từng tìm em“.

      “Ừ.”

      “Em xin lỗi.”

      sao, sau này cũng tìm nữa.”

      Trái tim Tần Vy thắt lại. ấy tiếp, xung quanh yên ắng hẳn.

      Thẩm Phùng Nam nhìn ấy và : “Em rất nhiều nơi phải ?“.

      “Thẩm Phùng Nam.” Tần Vy cất hết mọi cảm xúc, ngẩng đầu lên: “Em chỉ xin lỗi vì chuyện này, còn có chuyện quan trọng hơn... Lúc đó, em bỏ rơi , đây cũng là lý do em bỏ . Em còn mặt mũi gặp lại nữa, biết làm sao để ở bên nữa“.

      hiểu. Về sau cũng đoán ra nên cũng tìm em nữa.”

      Tần Vy “ừm” tiếng, đôi mắt ướt nhoèn: “Xin lỗi “.

      cần đâu. Chỉ là suy nghĩ của chúng ta đối với chuyện đó có khác biệt. cảm thấy có gì, ở trong tính huống đó làm như vậy là chính xác, cũng là điều hy vọng. Để cả hai cùng gặp nguy hiểm chẳng có gì tốt đẹp cả“.

      Nước mắt Tần Vy lã chã rơi: “ phải đâu. Lúc đó em nghĩ nhiều được như vậy, em chỉ sợ chết thôi. Thẩm Phùng Nam, em chỉ sợ chết thôi“.

      “Năm năm rồi, Tần Vy.”

      Thẩm Phùng Nam nhìn ấy: “Bây giờ sống rất tốt, cùng lắm chỉ có thêm vết sẹo thôi. Hãy để quá khứ trôi qua “.

      Đôi mắt Tần Vy mông lung. Nhìn rất lâu, ấy mới gật đầu: “Được“.

      ấy gạt nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại rồi cười với : “Em nhìn thấy bạn rồi, chỉ là chưa được nhìn chính diện, nhưng bóng lưng ấy đẹp lắm“.”Vậy lát nữa em có thể nhìn kỹ.”

      Tần Vy tươi cười gật đầu: “Hình như ấy còn tuổi“.

      “Ừm, khá .”

      ấy là người thế nào?”

      Thẩm Phùng Nam trầm ngâm mấy giây, khóe môi bất giác rướn lên: “ người rất tốt“.

      Tần Vy nhìn biểu cảm của , chợt sững sờ, trái tim vào khoảnh khắc này bỗng chua xót tới cực điểm.

      Họ quen nhau, nhau bao nhiêu năm, sao còn hiểu ?

      cần câu trả lời nữa.

      Trình Tây quả nhiên nhìn được chân tướng.

      nhóc hai mươi tuổi sao, chưa tốt nghiệp sao, Thẩm Phùng Nam người ấy rồi.

      Tần Vy hỏi thêm nữa, chỉ cười: “Thôi, chúng ta chuyện xong rồi. lên , có thể ấy đợi đấy“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Em cũng mau qua ăn chút gì , lát nữa bị giành hết đấy“.

      “Được, lát em qua liền.”

      “Ừm.”

      Thẩm Phùng Nam rời khỏi ban công.

      Chẳng bao lâu sau, Từ Ngu Thanh và Tần Vy cũng lên.

      Ngoài ban công đông người, cực kỳ náo nhiệt, các ghế ngồi đông đủ cả.

      Thẩm Nghệ từ đầu tới cuối vẫn cố chấp với việc nướng ngô, gần như nướng hết cả giỏ, tặng cho mọi người cùng ăn.

      Trình Tây kéo Tần Vy qua: “Em Thẩm, cho bọn chị hai cái nào“.

      Thẩm Nghệ hề muốn đưa cho ta. Lương Nghiên bèn đưa giỏ qua: “Chị tự lấy “.

      “Cảm ơn!” Trình Tây lấy hai cái, chia cho mình và Tần Vy mỗi người cái.

      Thẩm Phùng Nam ở bên nướng thịt, Trình Tây quay đầu lại gọi: “Thẩm Phùng Nam, cho bọn em hai xiên nhé. Tần Vy muốn ăn nhiều là, còn nhớ chứ“.

      Thẩm Phùng Nam đáp lời.

      Trình Tây quay đầu lại, với Tần Vy: “Quả nhiên tình cảm mười năm thể giả được, tới bây giờ ấy vẫn còn nhớ khẩu vị của cậu đấy“.

      Tần Vy nhíu mày, kéo tay ta, tỏ ý bảo đừng linh tinh, rồi quay đầu lại nhìn Lương Nghiên. Ai ngờ Thẩm Nghệ vừa nghe được những lời có ý ly gián ràng ấy nhịn được.

      ấy ném ngô sang bên, với Trình Tây: “Chị à, trai tôi là người thế nào, người làm em như tôi là hiểu nhất. ấy trí nhớ rất tốt, phân biệt là ai. Sinh nhật bạn học tiểu học của ấy tới bây giờ ấy vẫn còn nhớ. tới khẩu vị, trai tôi chỉ hiểu chị Tần Vy, còn hiểu cả đại ca Từ. Đương nhiên, người mà tôi thấu hiểu nhất vẫn là Nghiên Nghiên. Vì sao ư? Bởi vì bây giờ ngày nào ấy cũng nấu cơm cho Nghiên Nghiên ăn. Còn chị sao, rảnh quá có thể nướng ngô hoặc nướng vài cái xiên thịt mà ăn. Thời buổi này hay ăn phải lăn vào bếp, bớt mấy lời thừa thãi mới là người đáng được“.

      ấy nắm tay Lương Nghiên: “ thôi, nhường chỗ cho chị ta, chúng ta nướng thịt“.

      Trình Tây tức đến trắng nhợt mặt mày, còn định lên tiếng Tần Vy giữ lại: “Thôi , nướng ngô thôi“.

      Thẩm Nghệ hừ tiếng rồi kéo Lương Nghiên khỏi đó, thầm: “Đừng nghe họ vớ vẩn. Loại phụ nữ này mà về thời cổ đại, chị cứ phải cắt đứt lưỡi chị ta “.

      Lương Nghiên chịu được, phì cười: “Chị ác vậy“.

      “Dĩ nhiên, ai bảo chị ta bắt nạt chị dâu của chị.”

      Lương Nghiên: “...“.

      Buổi nướng thịt dần chuyển sang nửa sau, người bớt dần, rất nhiều người xuống chơi bài, hát hò.

      Lúc thu dọn bát đĩa, Thẩm Nghệ vệ sinh, ban công chỉ còn lại Từ Ngu Thanh, Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên.

      Hai người đàn ông bê chiếc lớn xuống nhà.

      Lúc này, Tần Vy lên dọn giúp, trông thấy Lương Nghiên thu dọn mình.

      ấy bước qua: “Chỉ có em à?“.

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên, giật mình: “Vâng“.

      Tần Vy mỉm cười, qua giúp cùng dọn bát đĩa vào rổ.

      Thu dọn xong, Lương Nghiên chuẩn bị lấy chổi quét nhà nghe thấy Tần Vy : “Chúng ta chuyện chút nhé“.

      Lương Nghiên quay đầu lại, Tần Vy tới bên cạnh lan can: “Xin lỗi nhé, chị biết em cũng có mặt“.

      sao ạ. Em cũng vậy.”

      Tần Vy mỉm cười, nhìn lát rồi lên tiếng: “Chị ngờ ấy lại tìm như em đấy“.

      “Chuyện này có liên quan đến tuổi tác ạ?”

      “Ít nhiều cũng có. Ví dụ như, có những chuyện hồi trẻ làm được hoặc nghĩ thông suốt, qua vài năm nữa thông suốt.”

      “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như tình và dũng khí. Trước kia chị phạm sai lầm, lúc đó chị đủ dũng cảm.”

      “Ý chị muốn việc chị bỏ lại Thẩm Phùng Nam ở chiến trường?”

      Tần Vy sững người: “Em biết?“.

      “Đúng vậy.”

      Tần Vy cúi đầu: “Chị lông nhông bên ngoài nhiều năm, gặp rất nhiều người. Chị từng kể cho họ nghe chuyện này. Họ luôn khuyên nhủ và động viên chị, chuyện này là bình thường, vì trẻ mà, chưa trải qua sóng gió, sợ hãi. Họ cũng , đổi lại là người con khác có thể cũng như chị...“.

      “Em .”

      Tần Vy giật mình ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh đèn, đôi mắt Lương Nghiên sáng rực: “Em như vậy“.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 41
      Lương Nghiên thêm gì, chỉ từng ấy chữ. Tần Vy nhìn , vài giây sau quay đầu hướng mắt về phía màn đêm mông lung vô định. Dường như ấy suy tư trong chốc lát rồi sau đó cười khẽ.

      “Chị cười gì vậy?”

      Tần Vy lắc đầu: “ có gì”.

      Thẩm Phùng Nam và Từ Ngu Thanh lên lần nữa.

      Tần Vy câu nào, qua cầm chổi quét nhà. Lương Nghiên thu hết ghế con lại, để dựa vào góc tường.

      Thẩm Phùng Nam qua gập giá nướng lại.

      Từ Ngu Thanh thấy thu dọn hòm hòm bèn gọi mọi người xuống nhà.

      Phòng karaoke ở dưới tầng rất rộng, năm sáu người tập trung trong đó. Trình Tây mở cửa ra, hét lên gác: “Mọi người xuống hát nào!”.

      “Đến ngay đây!” Từ Ngu Thanh đáp lại.

      Mấy người cùng qua đó.

      thể thừa nhận Từ Ngu Thanh rất biết hưởng thụ. Làm cả phòng lớn như vậy chỉ để hát karaoke, các thiết bị đều là loại tốt nhất, bố trí cũng ra dáng phòng hát lắm, rất có bầu khí.

      Bên trong nam nữ song ca.

      Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên ngồi chung chỗ, Tần Vy ngồi ở bên kia.

      Thẩm Nghệ vệ sinh xong tìm thấy ai bèn xuống phòng khách hỏi. Mấy người chơi bài chỉ tay vào trong. ấy tìm đến, ngồi xuống bên cạnh Lương Nghiên, giọng hỏi: “Đại ca Từ đại gia quá!”.

      Lương Nghiên bật cười, cũng hạ thấp giọng: “Bây giờ chị mới nhận ra à?”.

      “Nhận ra từ lâu rồi, cả cái biệt thự to thế này cơ mà.”

      Hai người họ tiếng nhạc dừng lại, bài hát kết thúc.

      Những tưởng chuyển sang bài kế tiếp, khung cảnh bỗng nhiên như đứng hình, người ấn nút tạm dừng là Trình Tây.

      Trình Tây đừng lên khỏi máy chọn bài, cười : “Hoàng hậu tình ca của chúng ta quay về rồi, mấy người nghỉ ngơi ”. rồi, ta quay sang Tần Vy: “ mấy năm rồi mọi người được nghe cậu hát, nhớ lắm đấy, cậu hát bài ”.

      Mọi người nghe xong cũng nhớ ra ngày xưa giọng ca của Tần Vy rất tuyệt liền phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, hát bài !”.

      Có người chuyển micro qua, Tần Vy thoái thác được đành phải nhận.

      Trình Tây chọn giúp ấy bài “Hẹn ước” của Chu Huệ.

      sắc của Tần Vy đúng là rất tuyệt, so với những người hát trước quả tiến lên trình độ chuyên nghiệp. Hát xong cả bài, mọi người đều vỗ tay. Có người cảm thấy vẫn chưa , bèn đòi “Thêm bài nữa”, bầu khí lập tức nóng lên.

      Từ Ngu Thanh cũng : “Tần Vy, cậu hát cho mọi người nghe thêm bài nữa , cũng coi như được rửa tai”.

      Tần Vy khó xử, với Trình Tây: “Cậu bấm thêm bài nữa vậy”.

      Ai ngờ Trình Tây cười : “Nếu mọi người vui vẻ như vậy, chi bằng làm bài hát đôi . Thẩm Phùng Nam, song ca với Vy Vy bài , cũng là bạn cũ, coi như đón gió tẩy trần cho Vy Vy, thế nào?”.

      ta vừa dứt lời, bầu khí lặng ngắt.

      Lần này chỉ Từ Ngu Thanh cảm thấy Trình Tây gây chuyện, ngay cả những người bạn cũ cũng cảm thấy Trình Tây có phần ý nhị.

      Trong mấy giây ngượng ngập ấy, Trình Tây điềm nhiên kéo bài “ thương bao năm” ở phía sau lên phía trước: “Được rồi, bài này , kinh điển đấy. Mình nhớ hồi tốt nghiệp hai người từng hát phải ?”.

      Tần Vy sững người, ngẩn ngơ nhìn màn hình, nhất thời có chút thất thần.

      Có người cười phá lên hòa hoãn: “A, hay để mình hát với hoàng hậu nào”.

      Trình Tây lại hề nể mặt: “Với trình độ của cậu, thôi xin , về luyện thêm mười năm nữa nhé”. ta lại quay về phía Thẩm Phùng Nam, nhướng mày: “Có bài hát thôi mà, Nam, nể mặt sao?”.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày, định từ chối. Thẩm Nghệ nhịn được nữa, vỗ đùi định đứng dậy. Lương Nghiên bỗng giữ Thẩm Nghệ lại, đứng lên nhìn Trình Tây: “Xin lỗi chị, cổ họng ấy tiện lắm, để em hát thay”.

      “…”

      Căn phòng lại im lặng.

      Thẩm Nghệ kinh ngạc há hốc miệng, Trình Tây ràng cũng bất ngờ.

      ai ngờ lại có bước ngoặt này, bao gồm cả Thẩm Phùng Nam.

      “Nghiên Nghiên…” nắm lấy tay , Lương Nghiên quay đầu lại cười với .

      Từ Ngu Thanh đau đầu bỗng tươi tỉnh hẳn, mừng rỡ nhìn Lương Nghiên, lần đầu tiên cảm thấy bạn của Thẩm Phùng Nam đặc biệt.

      Lương Nghiên qua, cầm chiếc micro chưa ai dùng bàn lên.

      Tần Vy hoàn hồn trở lại, nhìn : “Thôi, Trình Tây đùa ấy mà”.

      Vậy mà Trình Tây chịu lùi bước, ngược lại ta bấm bụng : “Mình đùa đâu. Nhưng bài hát cũ thế này, em Lương chắc biết hát đâu nhỉ?”.

      Lương Nghiên lên tiếng: “’ thương bao năm’ chứ gì, trùng hợp quá, em lại biết”.

      Trình Tây nhìn mấy giây rồi cười: “Được, vậy hát bài này”.

      ta cúi xuống bấm nút, nhạc dạo nổi lên.

      Tần Vy nhăn mặt. Trình Tây qua, vỗ lên vai ấy.

      Lương Nghiên ngồi ngay xuống mép sofa.

      Bài hát này từng hát mấy lần, kể ra hình như phải cảm ơn Triệu nương.

      Lương Nghiên thích hát, nhưng Triệu Yên Tích lại là người hát karaoke cực hay. Có dạo Triệu Yên Tích đơn phương thất bại, cách trị thương tốt nhất chính là bao phòng karaoke. Lương Nghiên hát với ấy tuần liền, từ chiều tới tối, Triệu nương gần như gào tất cả những bài tình ca bi thương nhất, sau đó còn tìm cả những bài song ca nam nữ, Lương Nghiên hát giọng nam, ấy hát giọng nữ.

      Qua tuần vật vã, giọng Lương Nghiên khản đặc, thể chịu nổi nữa phải lôi ấy về nhà.

      Nhạc dạo kết thúc, bắt đầu từ đầu tiên, Lương Nghiên cất mọi suy nghĩ , tập trung nhìn lên màn hình.

      Mấy câu đầu, giọng hai hòa vào nhau:

      “Bảo em làm sao quên được

      Những lời hứa hẹn khi còn mặn nồng

      Bảo làm sao xóa nhòa trong ký ức

      Khuôn mặt đáng của em

      Bảo em làm sao có thể buông bỏBao năm chúng ta thương

      Hãy để đôi mắt ướt nhòe của em được nhìn thẳng lên bầu trời…”

      Giọng Lương Nghiên khá thấp, giọng Tần Vy lại thuộc tông cao, thế mà kết hợp lại cũng tệ.

      Tần Vy hát xong phần lời riêng, đến lượt Lương Nghiên nối tiếp:

      “Những phong hoa tuyết nguyệt

      hứa tặng em

      Giờ đều nhạt màu theo năm tháng…”

      phải đàn ông, chất giọng dày và ấm. Giọng nam mà hát ra nhàng dung dị, khá đặc biệt.

      Thẩm Nghệ kinh ngạc thôi, bèn vỗ vào đùi Thẩm Phùng Nam: “, Nghiên Nghiên hát hay quá!”.

      Thẩm Phùng Nam ngồi im, cũng gì.

      chỉ nhìn Lương Nghiên.

      Cách đoạn ngắn, quay nửa mặt về phía , mái tóc dài chấm cổ rồi.

      ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, tay cầm micro, tay kia đặt lên đầu gối.

      Lại đến đoạn hát chung.

      “Là dũng khí của chúng ta giảm bớt

      Hay chúng ta chỉ là sản phẩm chắp vá của thời gian

      Bao nhiêu năm tháng giờ chỉ còn là mây khói

      Bao lời thề non hẹn biển cảm động thành hư vô.”

      Tới cuối cùng, hốc mắt Tần Vy đỏ rực.

      Trình Tây liếc về phía Thẩm Phùng Nam, đầu mày bỗng nhíu lại.

      hoàn toàn nhìn Tần Vy.

      cuối cùng kết thúc, Thẩm Nghệ to tiếng “Hay”, mọi người cũng vỗ tay theo.

      Lương Nghiên đặt micro xuống, quay trở về.

      Thẩm Phùng Nam đứng dậy nắm lấy tay , kéo xuống bên cạnh. Thẩm Nghệ vui vẻ : “Em tuyệt lắm”.

      Có người gọi bài hát khác.

      Tần Vy ngồi lúc, tâm trạng dâng trào bình tĩnh lại, ấy bèn quay đầu với Trình Tây: “Cậu ra đây”.

      Trình Tây vốn dĩ cũng định ngồi thêm, bèn đứng dậy ra ngoài.

      Ngoài phòng khách có người chơi bài, họ thẳng ra ban công. Tần Vy kéo cửa kính ra, đứng trước vườn. Gió lạnh thổi tới, ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều, quay đầu hỏi: “Trình Tây, rốt cuộc cậu làm cái gì?”.

      Trình Tây dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn ấy: “Chẳng làm gì cả, chỉ muốn xem xem trong lòng người đàn ông ấy còn có cậu hay thôi”.

      “Vậy cậu nhìn ra chưa?” Ánh mắt Tần Vy lạnh .

      “Nhìn ra rồi.” Trình Tây nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Tần Vy, mình sai rồi”.

      Tần Vy ngước nhìn.

      “Mình còn tưởng cậu bao giờ thua cuộc.”

      “Làm sao có thể?”

      “Làm sao có thể ư? Những năm ấy, cậu luôn giỏi giang đến mức người ta phải ghen tỵ, từ gia cảnh, học lực, đến công việc, tình . Cậu biết , mấy người dám coi cậu là đối thủ, vì ai có đủ tự tin đánh bại cậu.” Trình Tây cười tự giễu: “Hồi đó có biết bao người thích Thẩm Phùng Nam, cậu biết ? Rồi có bao nhiêu người dám giành giật với cậu?”.

      Tần Vy nhíu mày: “Trình Tây?”.

      Trình Tây hít sâu hơi: “Tần Vy, vì người đó là cậu nên đến cố gắng, mình cũng chưa từng làm dù chỉ chút”.

      “Cậu…”

      “Phải, mình cũng là trong số đó.”

      Tần Vy sững sờ.

      Hơn mười giờ, mọi người lần lượt ra về.

      đường về, Thẩm Nghệ ngớt lời chửi mắng Trình Tây. thể thừa nhận Thẩm Nghệ rất có tài ăn , chửi người ta mà hề tục tĩu. Lương Nghiên nghe suốt dọc đường, cho tới khi đến nơi xuống xe, Thẩm Nghệ đóng cửa lại, tổng kết câu: “Chị cảm thấy ta nhất định cũng thích trai chị, vì được nên oán thán”.

      Thẩm Phùng Nam chui ra khỏi xe, vừa hay nghe được câu ấy.

      “Đừng có linh tinh.” lập tức quay sang nhìn Lương Nghiên, bắt gặp ngay ánh mắt .

      Thẩm Nghệ : “Nếu sao ta lại thần kinh như vậy? Đàn ông các thần kinh thô lỗ, to như cái ống thoát nước ấy. chú ý ánh mắt ta nhìn Nghiên Nghiên đâu, đúng là có thể giết được người mà. Tối nay, bị ta giày vò mấy bận, chuyên gia tìm Nghiên Nghiên gây chuyện. chẳng biết gì cả, toàn để Nghiên Nghiên chịu ấm ức”.

      Thẩm Phùng Nam run người, nhìn về phía Lương Nghiên.

      Thẩm Nghệ trừng mắt với rồi kéo Lương Nghiên : “Chúng ta , tối nay em ngủ với chị, để ấy ngồi kiểm điểm lại mình, nếu chẳng biết bao giờ mới khá lên được”.

      “…”

      Lương Nghiên chưa kịp bị Thẩm Nghệ kéo tuột .

      Tắm rửa xong, Lương Nghiên cúi đầu ra, vừa vừa lau tóc. Thẩm Nghệ ở trong phòng hét: “Nghiên Nghiên, mau lên, chúng ta cùng thay ga giường mới”.

      “À, vâng.”

      Lương Nghiên đáp rồi vào phòng ngủ của Thẩm Nghệ. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Phùng Nam đứng bên sofa nhìn mình.

      Lương Nghiên khựng lại, lấy khăn xuống, chỉ tay vào phòng ngủ: “Chị Thẩm Nghệ gọi em”.

      nghe thấy rồi.”

      Ngừng chút, Lương Nghiên lại : “Chị ấy bảo em ngủ với chị ấy”.

      Thẩm Phùng Nam lên tiếng mà đứng dậy đến: “Vậy em muốn ngủ với ai?”.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 42:
      Lương Nghiên dừng việc lau tóc lại. cảm thấy ngữ khí của khi câu này có phần quái lạ.

      nhìn Thẩm Phùng Nam, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chưa lên tiếng giọng Thẩm Nghệ xuyên tường vọng ra: “Nghiên Nghiên!“.

      “Em đến đây!” Tư duy của Lương Nghiên bị ngắt đoạn. đáp tiếng rồi với Thẩm Phùng Nam: “Em vào trước đây“.

      đẩy cửa vào phòng ngủ.

      Thẩm Nghệ thay vỏ chăn, quay đầu lại : “Mau qua giúp chị“.

      Lương Nghiên bước qua, cùng ấy nhồi ruột chăn vào vỏ.

      Sau khi thay xong, Thẩm Nghệ thở hắt ra, vỗ vỗ giường: “Nhìn thấy chưa? Chị lót hai lớp đấy, cực kỳ mềm luôn!“.

      Lương Nghiên sờ thử, đúng thế .

      Thẩm Nghệ thấy tóc vẫn còn ướt bèn lấy máy sấy ra: “Em sấy tóc , đừng để bị cảm“.

      “Vâng.”

      Lương Nghiên ngồi bên bàn trang điểm sấy tóc.

      Thẩm Nghệ nằm lên giường làm bài tập thể dục trước khi ngủ, vừa đá chân vừa : “Lần sau gặp lại Trình Tây đó, chị sợ chị kiểm soát được đánh ta“.

      Lương Nghiên lên tiếng: “Em giữ chị lại“.

      “Em cần giữ chị, chỉ cần khi nào ta đánh trả, em qua giúp chị là được.”

      Lương Nghiên: “...“.

      Sấy khô được nửa mái tóc, Lương Nghiên liền tắt máy .

      “Mau qua đây.”

      Thẩm Nghệ vén chăn lên, mới đột ngột nhớ ra ở phòng mình chỉ có cái gối. Nhưng chuyện này dễ giải quyết thôi. ấy ngồi bật dậy: “Chị qua phòng chị, lấy gối của em về đây“.

      “Chị cứ nằm , để em lấy.”

      Thẩm Nghệ bước xuống giường: “Chị với em, nhân tiện ôm máy tính của chị qua đây, lát nữa chị phải viết cái mail“.

      Họ cùng ra khỏi phòng.

      Đèn ngoài phòng khách vẫn còn sáng, Thẩm Phùng Nam ngồi ngay sofa. Khi Lương Nghiên ra, liền đứng dậy.

      Thẩm Nghệ nhìn chăm chú: “ ngồi đây làm gì?“. Chưa đợi lên tiếng, ấy vừa vừa : “Em mượn laptop của chút nhé“.

      xong, chui tọt vào phòng ngủ của .

      Thẩm Phùng Nam vẫn đứng ở đó.

      Lương Nghiên dừng bước, : “Muộn lắm rồi, sao chưa tắm rửa?“.

      Thẩm Phùng Nam lập tức dãn cơ mặt, tiến lên vài bước, nắm chặt tay , sau đó cười.

      tắm ngay đây, em vào phòng trước .”

      Hai cuối chưa kịp bật ra, Thẩm Nghệ ôm gối và laptop ra ngoài: “Xong rồi, Nghiên Nghiên“.

      “Dạ.” Lương Nghiên quay .Bàn tay Thẩm Phùng Nam chợt trống .

      Lương Nghiên đón lấy gối, với : “ mau tắm táp rồi nghỉ “.

      Thẩm Nghệ quay đầu lại bồi thêm câu: “Còn nữa, đừng quên kiểm điểm“.

      rồi, ấy kéo Lương Nghiên vào phòng.

      Cửa đóng sập lại, bên ngoài chỉ còn nghe được những tiếng rì rầm trao đổi quả lại.

      “Ban nãy em chưa bôi kem phải ... Em dùng kem của chị ấy, lọ bàn trang điểm kìa...”

      “Lọ màu trắng ạ?”

      “Ừm, loại đó da gì dùng cũng được, dị ứng đâu...”

      Thẩm Phùng Nam đứng ngoài cửa lúc, nụ cười tắt hẳn.

      vào nhà vệ sinh, tiện thể tắm qua, buồn dùng sữa tắm nữa. Trở về phòng, thấy đầu giường chỉ còn độc chiếc gối.

      tắt đèn, nằm xuống, bên cạnh trống vắng lẻ loi.

      Ở phòng ngủ đối diện, Thẩm Nghệ chải đầu cho Lương Nghiên: “Dài đến đây rồi là có thể búi củ tỏi nửa đầu, trông đáng lắm, rất mốt“.

      “Thế ạ?”

      “Đúng thế. Nhưng búi lên như thế trông em càng trẻ hơn, đứng bên cạnh trai chị tôn cái già của ông ấy lên.”

      “...”

      Lương Nghiên đáp lại nổi.

      Thẩm Nghệ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ngập ngừng : “Nghiên Nghiên, liệu em có chê chị già ?“.

      ấy già á? Em chẳng thấy thế.”

      “Giờ chưa nhìn ra, nhưng so với em, tuổi ấy hơi lớn rồi.” Thẩm Nghệ vân vê chiếc lược, ngồi xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Nghiên Nghiên, em... em có định lấy trai chị ?“.

      Lương Nghiên có chút bất ngờ: “Sao bỗng nhiên chị hỏi chuyện này?“.

      Thẩm Nghệ nhíu mày, dừng lại chút: “Nghiên Nghiên, chị cảm thấy em là cực kỳ tốt. với em, vì đó là trai chị nên chị mới bênh, chứ là người khác, chị nhất định cảm thấy già vậy xứng với em. biết vì sao, sau chuyện tối nay, chị cứ cảm thấy chị hời to rồi. Em tốt vậy, chị yên tâm“.

      Lương Nghiên đích thực ngây ra vài giây, sau đó từ từ mỉm cười: “Chị Thẩm Nghệ, chị tỏ tình với em đấy à?“.

      Thẩm Nghệ phì cười, vỗ đùi : “Chị nghiêm túc đấy“.

      “Em hiểu, em thể rất ràng.”

      “Vậy em mau trả lời .”

      “Ừm.” Lương Nghiên cười nữa, khẽ : “Cả em và ấy đều nghiêm túc“.

      Thẩm Nghệ yên tâm hơn chút, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải chuyện tối này làm em khó chịu ?“.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Chưa đến mức ấy, em chỉ thấy Trình Tây đó phiền“.

      Thẩm Nghệ thở phào: “Chuyện này là tại chị, rước toàn mấy đâu đâu tới“.

      Lương Nghiên phì cười, lẽ nào lại trách ấy hấp dẫn quá?Tối ấy, Lương Nghiên ngủ rất ngon. Đây phải lần đầu ngủ cùng khác. Thẩm Nghệ còn người hơn Triệu Yên Tích, ngủ lại rất ngoan, nên Lương Nghiên có gì phải khó chịu. may mắn là, trời vừa tờ mờ sáng lại buồn tiểu quá phải tỉnh dậy.

      Thẩm Nghệ vẫn còn ngủ.

      Lương Nghiên bò dậy vệ sinh.

      ngờ Thẩm Phùng Nam dậy rồi, rửa mặt. Khi ngẩng đầu lên, Lương Nghiên nhìn thấy mặt ướt sũng, nước còn rỏ xuống từ hai hàng lông mày.

      “Sớm vậy?” Lương Nghiên tới.

      Thẩm Phùng Nam lấy khăn lau mặt, bấy giờ tầm nhìn ràng. vẫn còn lim dim, mái tóc dửng ngược lên, ràng vừa mới ngủ dậy.

      “Ngủ ngon ?” hỏi.

      Lương Nghiên gật đầu: “Ngon lắm, chị Thẩm Nghệ thay vỏ chăn, chèn đệm thêm hai lớp, rất mềm mại“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu.

      Lương Nghiên sắp nhịn được nữa, bèn thúc giục: “ rửa mặt xong chưa, em muốn vệ sinh“.

      Thẩm Phùng Nam ra ngoài, Lương Nghiên vội vàng đóng kín cửa.

      Giải quyết xong thấy người nhõm hẳn, rửa tay, tiện thể đánh răng rồi rửa mặt luôn.

      Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Phùng Nam vẫn đứng dựa bên cạnh.

      Lương Nghiên khựng lại.

      đứng thẳng dậy nhìn : “ ngủ được“.

      “... Hả?”

      Lương Nghiên có chút kinh ngạc, cảm thấy ngữ khí của câu này và câu tối qua quái đản như nhau.

      băn khoăn chút rồi hỏi: “Vì em sao?“.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng, hề che giấu. Rồi cụp mắt xuống: “Nghiên Nghiên, kiểm điểm rồi“.

      Nghe xong, Lương Nghiên hiểu ra, bật cười: “ tưởng à, chị Thẩm Nghệ chị đùa vậy thôi“.

      Thẩm Phùng Nam đáp mà tiếp: “Hôm qua xin lỗi em“.

      có gì mà.”

      biết là Trình Tây nhiều lần châm chọc em. Chuyện hát hò, vốn định đồng ý.”

      “Em hiểu, liên quan tới .”

      Trầm mặc lát, Thẩm Phùng Nam nắm lấy tay : “ cũng đổi vỏ chăn, em qua phòng ngủ nhé?“.

      “...”

      Lương Nghiên cười có phần câm nín. ôm lấy hông : “Trời sáng rồi mà“.

      “Còn sớm mà, ngủ thêm chút?”

      “... Thôi được.”

      Khi Thẩm Nghệ tỉnh dậy muộn lắm rồi. nhìn thấy Lương Nghiên, ấy ra ngoài tìm, nghe thấy tiếng người chuyện trong bếp. ấy ngó đầu vào nhìn, bên trong có hai cái bóng, cao thấp, rán trứng, cắt bánh mỳ.

      người : “Hình như em cắt to mất rồi“.

      Người kia đáp: “ sao, ăn to“.Cảnh tượng này là bình dị.

      Thẩm Nghệ định quấy rầy, cười trộm quay về phòng.

      Sau buổi tụ tập ầm ĩ đó, còn buổi ăn uống nào khác, mấy ngày kế tiếp họ đều tự chơi. Mùng bốn, Thẩm Phùng Nam lái xe đưa hai tới đảo Phù Sơn chơi chuyến, tới chiều mùng sáu mới quay về.

      Mùng bảy, Thẩm Phùng Nam bắt đầu nhận việc.

      Thẩm Nghệ được nghỉ tới mùng tám. ấy xin nghỉ ngày, đặt vé máy bay sáng mùng chín. Lương Nghiên chơi với ấy hai hôm.

      Thẩm Nghệ vừa Triệu Yên Tích cũng gọi điện sắp về, Lương Nghiên chuẩn bị quay về trước để dọn dẹp nhà cửa.

      Mặc dù sống nhiều ngày nhưng mang quá nhiều đồ đạc qua, về cơ bản chỉ là quần áo để thay giặt. Ăn tối xong, thu dọn đồ đạc của mình, bỏ hết vào vali.

      Hơn tám giờ tối Thẩm Phùng Nam về nhà, Lương Nghiên tắm rửa.

      gõ cửa thấy đáp bèn tìm chìa khóa tự mở, sau khi vào nhà nghe thấy tiếng nước chảy. đứng lúc, mỉm cười.

      Dường như quen với cuộc sống như thế này. Trở về nhà là có người đợi.

      cởi áo khoác, vào phòng ngủ, vừa vào liền nhìn thấy chiếc balo của Lương Nghiên đặt giường, phồng lên rất to.

      Thẩm Phùng Nam dừng bước, qua, kéo khóa ra xem, thấy bên trong nhét đầy quần áo.

      Lương Nghiên ngờ về sớm vậy. Tắm rửa xong, khoác áo tắm ra ngoài, thấy liền giật mình: “Hôm nay về sớm vậy?“.

      “Ừm.” tìm cho chiếc khăn mặt khô.

      Lương Nghiên ngồi ở đầu giường, với chuyện chuẩn bị về.

      Thẩm Phùng Nam chen vào ngay. Đợi lau tóc xong mới : “Nhất định phải về à?“.

      Lương Nghiên ngước lên: “Nếu sao?“.

      Thẩm Phùng Nam mấp máy môi rồi lại ngậm miệng. Nhìn lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Có từng nghĩ... sống với nhau ?“.

      “Sống chung?”

      “Ừm.”

      Lương Nghiên hề ngạc nhiên, thậm chí còn ngay suy nghĩ: “Bây giờ chưa được, Triệu Yên Tích ở mình em yên tâm“.

      Mặc dù Thẩm Phùng Nam thông cảm nhưng từ chối chút do dự như vậy, nếu hụt hẫng là dối.

      Dường như ý thức được mình trả lời hơi nhanh, Lương Nghiên lại ngay: “Đợi ấy lên học nghiên cứu sinh là có thể vào ở trong trường, tới lúc đó em về sống với “.

      Câu này ít nhiều cũng có tác dụng bù đắp, Thẩm Phùng Nam cúi đầu cười, ôm vào lòng: “Được“.

      Tối hôm sau, sau khi tan làm, Thẩm Phùng Nam đưa Lương Nghiên về nhà, cùng lên gác.

      Căn phòng hơn chục ngày có hơi người, tích ít bụi.

      Lương Nghiên mở cửa sổ ra cho thông thoáng.

      cùng nhau dọn dẹp. Lau nhà xong, họ lau các đồ dùng trong nhà lượt, cuối cùng cũng sạch .

      Lương Nghiên vào bếp đun nước, chuẩn bị pha trà cho chuông di động của reo vang.

      Là Trần Kha gọi tới.

      Thẩm Phùng Nam vừa nhấc máy, ấy ngay: “Vụ án Dư Hà Minh có tiến triển, cậu qua đây chuyến nhé“.

      “Được.”

      vừa ngắt máy, Lương Nghiên liền ngó đầu ra: “Sao vậy, có việc à?“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Có chút việc, giờ phải luôn“.

      qua ôm chút: “Lần sau uống trà nhé“.

      “Được, lái xe cẩn thận.”

      “Ừm.”

      Ra khỏi cửa, Thẩm Phùng Nam lái xe tới Cục cảnh sát.

      Đêm khuya rồi.

      Vừa qua ngã rẽ, có chiếc xe bán tải bám theo ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :