1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 33:
      Cơm no rượu say rồi, những người đàn ông túm tụm lại chuyện, phụ nữ cũng ngồi thành nhóm riêng kể chuyện gia đình hoặc chơi với con nít.

      Từ Ngu Thanh uống quá vài chén, mặt đỏ tưng bừng, rời khỏi ghế, ngồi sang bên khu nghỉ ngơi.

      Thẩm Phùng Nam rót cho ấy cốc nước, rồi liếc nhìn về phía cửa. Lương Nghiên vẫn chưa quay lại.

      Từ Ngu Thanh ở bên cười: “Làm gì vậy? Mới có vài phút gặp mà nhung nhớ rồi à?”.

      Thẩm Phùng Nam để ý đến câu đùa cợt của ấy, chỉ : “ ấy chưa tới đây bao giờ”.

      Từ Ngu Thanh chế giễu: “Chỉ hơi tuổi thôi, cậu làm vậy hơi quá đấy. Có phải bé đâu, vệ sinh chẳng lẽ cũng lạc được”.

      Thẩm Phùng Nam nghĩ lại, cũng cảm thấy mình lo hơi thừa thãi.

      Từ Ngu Thanh nhấp ngụm trà, ánh mắt rời rạc: “Sao mình cứ cảm thấy cậu như gánh nợ vào người thế. bé ấy còn quá, cậu có thể hưởng thụ nổi ? ấy có khi phải hơn cậu giáp đấy”.

      Thẩm Phùng Nam bê tách trà lên, thờ ơ “ừm” đáp lại.

      Từ Ngu Thanh chép miệng lắc đầu: “Cậu… bất ngờ đấy. Kể nghe , làm sao tìm được vậy?”.

      Thẩm Phùng Nam hơi cúi xuống, đáp: “Chỉ gặp thôi”.

      Từ Ngu Thanh phá lên cười: “Mấy chuyện tốt thế này, sao mình gặp được nhỉ?”. ấy bỏ tách trà xuống, giọng bỗng có chút thiếu cân bằng: “Chỉ vì cậu độc thân, còn mình đời vợ?”.

      Thẩm Phùng Nam buồn cười: “Vậy mà cậu cũng trách mình?”.

      đúng thế còn gì. Mấy tốt sao toàn để ý cậu vậy? Cuộc đời là tàn nhẫn.” Từ Ngu Thanh liếc nhìn : “Thế nào, cuối cùng cũng quên được người cũ rồi sao?”.

      Thẩm Phùng Nam cảm thấy cần phải ràng: “Mình ấy, liên quan gì tới người khác”.

      “Ồ?” Từ Ngu Thanh nhướng mày: “Vậy cậu có dự định gì, nghiêm túc hả?”.

      “Nếu sao.” Thẩm Phùng Nam nhìn mãi lá trà dính dưới đáy tách, tỏ thái độ gì.

      Từ Ngu Thanh từ đầu tới cuối đều thể thái độ ôn hòa, dường như cũng quá ngạc nhiên: “Con người cậu ấy à, có lúc cực kỳ thông minh, có lúc lại quá cố chấp, chắc là ngã vài bận cũng đứng dậy được đâu”. Thở dài xong, cũng khuyên được gì, ấy hỏi: “Thương lượng với bé ấy chưa, có dự định kết hôn à? Khi nào tổ chức rồi có em bé?”.

      Thẩm Phùng Nam khựng lại, nhíu mày: “ linh tinh gì vậy, ấy còn ”.

      “Đúng thế, ấy đúng là , nhưng cậu già rồi.”

      Từ Ngu Thanh dìm bạn chớp mắt, cũng mặc kệ sắc mặt Thẩm Phùng Nam, khuyên nhủ với giọng điệu của người từng trải: “Cố gắng mà tập tành rèn luyện cơ thể, giữ dáng cho tốt, để tránh ngày già cỗi rồi, bé ấy ưng ý nữa lại xôi hỏng bỏng ”.

      Thẩm Phùng Nam lần này tảng lờ.

      Từ Ngu Thanh cũng biết ý, trêu chọc xong lại đổi giọng: “Đúng rồi, vào chuyện chính. Hai hôm trước nhận được tin, hai kẻ cầm đầu ổ đa cấp chạy thoát lần trước bắt được rồi”.

      Thẩm Phùng Nam ngước lên: “Tin này tốt đấy”.

      “Đúng thế, mình nghĩ phải báo cho cậu tiếng, cũng làm khó cậu vất vả lâu như vậy. Trương Bình qua đó phỏng vấn quay về rồi. Nghe theo nghiệp bị người ta nhận ra, xem ra lần trước ầm ĩ cũng có chút tác dụng”.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Coi như kết thúc rồi”.

      Từ Ngu Thanh rít hơi: “Đừng vui mừng quá, còn chuyện, mặc dù chưa chắc chắn nhưng phải chuyện tốt đâu”.

      “Chuyện gì vậy?”

      “Chuyện cũ, nhưng cậu chắc chắn còn nhớ.” Từ Ngu Thanh rút điếu thuốc ra, châm lên: “Vụ án xưởng thuốc giả ở Nghi Dương, kẻ bị đưa ra nhận tội cậu còn nhớ tên chứ?”.

      “Dư Hà Minh.”

      “Đúng, chính là . Nửa năm trước được thả rồi.”

      “Được giảm án?”

      “Ừm.”

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “ đúng là nên thả, người chịu trách nhiệm chính phải ”.

      “Đúng thế, nhưng có thể trách ai đây.” Dừng lát, ấy : “Mình muốn thảo luận với cậu về việc này. Mình muốn là chuyện sau khi ra tù”.

      “Chuyện gì?”

      “Xảy ra hai vụ.”

      “Vụ gì?”

      “Gia đình nhà họ Đàm gặp tai nạn giao thông, bị thương nặng, CCTV quay được có chiếc xe cố tình tông vào, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được chiếc xe gây án. Còn chuyện chính là người năm đó tới báo án, cậu cũng từng gặp, cách đây lâu bỗng nhiên ngã chết.”

      Thẩm Phùng Nam hiểu ra, nhíu mày hỏi: “Phía cảnh sát sao?”.

      “Chẳng sao cả. Điều tra rồi, là tai nạn, nhưng Trần luôn cảm thấy bất thường, thầm điều tra Dư Hà Minh, phát hình như từ sau khi ra tù mất tích, quay về quê, cũng liên lạc với người thân nào.”

      “Cậu nghi ngờ ?”

      phải mình nghi ngờ, là vì quá trùng hợp. Mình vẫn khá tin vào độ nhạy bén nghề nghiệp của Trần. Mặc dù ấy chưa từng điều tra vụ án lớn nào nhưng những vụ lông gà vỏ tỏi chất thành đống. Thế nên mình nhắc nhở cậu. Dù sao cậu cũng từng làm ngành này, mấy chuyện báo thù ít sao? Để ý chút.”

      Thẩm Phùng Nam gật đầu, tỏ ý hiểu.

      Chuyện chính vừa xong thấy Trình Tây và Lương Nghiên trước sau trở về.

      Phía bàn ăn quá ồn, Trình Tây cũng tới khu nghỉ ngơi, kéo chiếc ghế ngồi xuống, liếc nhìn Từ Ngu Thanh rồi hỏi Thẩm Phùng Nam: “ uống kha khá rồi phải ?”.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng, mắt nhìn ấy.

      Trình Tây còn muốn thấy Thẩm Phùng Nam đứng dậy.

      ấy quay đầu lại nhìn thấy Lương Nghiên tới.

      Thẩm Phùng Nam kéo chiếc ghế để Lương Nghiên ngồi bên cạnh .

      Thẩm Phùng Nam rót cho cốc nước.

      Từ Ngu Thanh và Trình Tây đều nhìn họ. Người phía trước khá thoải mái, coi như xem cho vui. Người phía sau có chút phức tạp.

      Lương Nghiên uống hớp nước, Trình Tây cầm bộ bài dưới bàn uống nước lên: “Chúng ta chơi bài lúc , vừa đủ bốn người”.

      Từ Ngu Thanh cũng nổi hứng: “Cũng được đấy”.

      Trình Tây lại hỏi: “Hai người chơi ?”.

      Thẩm Phùng Nam quay đầu nhìn Lương Nghiên, : “Chơi bài gì?”.

      “Biết chơi Lợn ?”

      “Biết chứ.” Lương Nghiên : “Cái này quá đơn giản”.

      “Được, vậy chúng ta chơi trò đó.”

      Lương Nghiên hề khoác. Trò Lợn với ấy quá dễ. Trước kia khi chơi từng lên mạng đọc hướng dẫn, coi như từng nghiêm túc học hỏi.

      Ván đầu tiên, Lương Nghiên và Từ Ngu Thanh đối nhau, ván thứ hai là và Thẩm Phùng Nam. Họ chơi hai ván, Trình Tây bèn ý thức được Lương Nghiên biết chơi, dù bài xấu vẫn chơi khá ổn.

      Tới ván thứ ba, Lương Nghiên và Trình Tây đối nhau. Trình Tây có ý chọc , hợp tác cho lắm, ngờ kết quả vẫn vậy.

      Từ Ngu Thanh khỏi khen Lương Nghiên là cao thủ.

      Lúc này có chút mất hứng.

      Chơi thêm ván nữa, Trình Tây cảm thấy còn ý nghĩa gì nữa.

      Vừa hay phía bàn ăn cũng có ý ra về, thế là họ cũng cất bài .

      Tan bữa, mọi người ai về nhà nấy.

      Thẩm Phùng Nam lấy xe, bảo Lương Nghiên ở ngoài cửa đợi mình.

      Chỗ đỗ xe cách đó quãng, Thẩm Phùng Nam và Từ Ngu Thanh, Trình Tây cùng .Từ Ngu Thanh là người lùi xe ra đầu tiên. Thẩm Phùng Nam vừa ngồi vào trong xe Trình Tây ở ngoài gõ cửa xe.

      hạ cửa xuống, Trình Tây mỉm cười : “Ông chủ Thẩm, cả tối chưa có cơ hội chuyện riêng với ”.

      “Tôi mà ông chủ gì.”

      “Chẳng phải cũng tự khởi nghiệp ư?” Trình Tây dựa vào cửa xe, tùy ý : “ bạn của tệ đâu, đánh bài rất lợi hại”.

      “Ừm.” Thẩm Phùng Nam cười: “Đúng là rất lợi hại”.

      “Đúng vậy, hai người hợp tác cũng ăn ý lắm.” Trình Tây cất giọng nhàn nhạt: “Xem ra đâu phải có Tần Vy xong”.

      Thẩm Phùng Nam dừng lát rồi : “Làm gì có ai buộc phải có ai”.

      Trình Tây nhìn .

      Nụ cười mặt ta vẫn vậy: “Nếu là mấy năm trước làm gì có cơ hội nghe câu này”.

      Nếu vài năm trước nghe được, chắc khác rồi.

      Nhìn mấy giây, nụ cười của Trình Tây tan biến. ấy vẫy tay, quay : “ đây!”.

      Thẩm Phùng Nam trở về cửa lớn đón Lương Nghiên.

      hơn chín giờ rồi.

      Lái xe tới đường rẽ, Thẩm Phùng Nam hỏi: “Tới chỗ nhé?”.

      Lương Nghiên nhìn giờ rồi : “Hơi muộn rồi phải”.

      Thẩm Phùng Nam đáp, cho xe lên phía trước chút rồi dừng lại bên đường.

      Lương Nghiên nhìn ra bên ngoài: “Sao vậy?”.

      “Nghiên Nghiên.” gọi .

      “Vâng?” Lương Nghiên quay đầu lại.

      Thẩm Phùng Nam bật đèn cho xe sáng bừng lên.

      Lương Nghiên ngập ngừng: “Sao lại nhìn em như vậy?”.

      “…”

      Thẩm Phùng Nam cụp mắt xuống, với vẻ hơi khó xử: “Tối nay ngủ nhà nhé”.

      Hả?

      Đầu óc Lương Nghiên như sáng bừng lên vậy. lập tức hiểu ngay… phải gần đây cảm thấy bị hắt hủi ?

      Lĩnh ngộ được điều này, gật đầu chút do dự: “Được thôi, để em báo cho Triệu Yên Tích tiếng”.

      đồng ý rồi cho xe tiếp.

      Lương Nghiên nhắn tin cho Triệu Yên Tích.

      Xe thẳng mạch tới bên ngoài khu nhà nơi Thẩm Phùng Nam ở.

      đỗ xe lại rồi với : “ mua ít đồ, em có cần gì ?”.

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ: “Em cùng ”.

      Họ xuống xe, cùng vào tiệm tạp hóa bên cạnh.

      Thẩm Phùng Nam lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt, dầu tắm, dầu gội, Lương Nghiên bỏ thêm quần lót dùng lần vào.

      Đếm lại thấy hòm hòm, : “ chọn ít đồ ăn vặt ”.

      “Được.”

      Họ chọn đại vài món rồi tới quầy thu ngân.

      Trước khi thanh toán, Thẩm Phùng Nam lấy thêm chiếc hộp màu vàng xíu giá, bỏ luôn vào.

      Lương Nghiên ngó đầu qua: “Gì đấy?”.

      trả lời, nhân viên ngẩng đầu lên nhìn họ, mặt đỏ tưng bừng.

      Tính tò mò tăng cao, Lương Nghiên cầm lên xem.

      Sau khi nhìn , tay cứng đờ. Vài giây sau, thả vào, mặt đổi sắc.

      “Em mua hộp kẹo.” vu vơ câu, rồi quay người lấy hộp kẹo cao su giá.

      Thanh toán xong, ra khỏi cửa hàng, cơn gió lạnh phả vào mặt, bấy giờ gượng gạo mới được xoa dịu.

      Họ đều bỏ qua chuyện này cách ăn ý.

      Xe vào khu nhà.

      Sau khi lên nhà, Thẩm Phùng Nam tìm dép lê của mình cho Lương Nghiên.

      Lương Nghiên nhớ lại lần trước đến đây cũng y như vậy, có điều lần ấy vừa bắt đầu theo đuổi , còn bây giờ thành công.

      Nghĩ vậy, bỗng thấy Thẩm Phùng Nam dường như rất dễ theo đuổi. còn chưa làm gì cả bắt đầu được hưởng thụ thành quả rồi.

      Lương Nghiên tắm rửa trước, Thẩm Phùng Nam đưa áo tắm của mình cho mặc, chiếc áo rất lớn, bọc lên người Lương Nghiên có chút khoa trương, trùm đến tận gót chân .

      Khi Lương Nghiên bước ra, tóc còn chưa lau, nước khắp nơi.

      Thẩm Phùng Nam lấy chiếc khăn khô thẳng thừng bọc vào rồi xoa vài cái, nước được hút sạch.

      Lương Nghiên : “ tắm , em sấy tóc”.

      “Được.”

      Thẩm Phùng Nam chỉ vào bàn uống nước, máy sấy để ở đó.

      Căn phòng có hệ thống sưởi ấm ngầm, trong phòng khách phải bật điều hòa. Lương Nghiên ngồi sofa sấy tóc, tiếng vù vù khỏa lấp tiếng nước chảy.

      Thẩm Phùng Nam tắm xong rất nhanh. Lương Nghiên cũng sấy khô tóc. mặc bộ đồ ngủ bằng bông bước ra, chiếc áo chui đầu cổ tròn và chiếc quần ngủ thẳng tắp.

      cắt tóc ngắn nên chỉ vò vài cái là xong.

      Lương Nghiên bật ti vi lên xem, là chương trình nghệ thuật, chương trình hẹn hò của ngôi sao.

      Nhạt nhẽo.

      đổi kênh, chuyển sang bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám. Đêm khuya rồi phát sóng phim hoạt hình cho trẻ em, kênh này đúng là quái đản.

      Lương Nghiên chẳng buồn chuyển kênh nữa, dứt khoát dừng tại đây.

      Thẩm Phùng Nam bước qua, ôm vào lòng. Hai người dựa vào nhau cùng xem phim hoạt hình.

      Cảnh tượng này ít nhiều có phần kỳ quặc.

      Trong phòng chỉ có tiếng ti vi, lúc là tiếng gầm gừ hung dữ của sói xám, lúc lại là giọng mềm oặt của cừu non.

      Sofa quá mềm, Lương Nghiên uể oải, xem lúc vai và đầu lại trượt từ ngực Thẩm Phùng Nam xuống, trượt chút lại được kéo lên.

      Áo tắm của bung ra, cổ áo quá rộng, vòm ngực trắng trẻo đầy đặn thể che kín.

      dịch lên , cúi đầu kéo cổ áo, vừa thắt được nút Thẩm Phùng Nam ôm lấy eo, kéo lên người mình.

      Hai người nhìn nhau lúc, môi liền dính vào nhau…

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 34
      Lương Nghiên dường như bẩm sinh sở hữu khả năng học hỏi mạnh mẽ, mà thái độ của cũng rất tốt, rất “hiếu học”.

      Thẩm Phùng Nam cảm nhận được điều ấy qua nụ hôn này.

      Lần này khác. Cụ thể khác ở điểm nào, tâm trí suy nghĩ, cũng chẳng nghĩ ràng được.

      Trong hơi thở chỉ còn lại mùi hương của , mùi dầu gội và sữa tắm hôm nay mới mua. Những món đồ của con dường như thơm hơn chút.

      Áo tắm của trượt xuống nửa, để lộ bên vai trắng ngần và bầu ngực tròn trịa.

      Những lúc này, đàn ông luôn là người động tình trước, hơn nữa khó mà che giấu.

      Thẩm Phùng Nam cũng muốn giấu. ngậm lấy đôi môi của Lương Nghiên, tay đỡ sau gáy , hơi dùng sức, để kéo người lại gần.

      Cậu bạn nằm giữa hai chân ngóc đầu dậy, cọ cọ lên eo Lương Nghiên qua lớp vải quần.

      Vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.

      Lương Nghiên sửng sốt dừng lại. cũng cảm thấy khác với lần trước.

      Lương Nghiên còn chưa kịp nghĩ ràng, cơ thể bị Thẩm Phùng Nam ôm mạnh. Đầu óc choáng váng, cả người được đặt xuống sofa.

      ập tới như thác lũ, khuỷu tay chống bên cạnh vai Lương Nghiên, quỳ chân xuống giữa hai chân .

      Những lọn tóc của Lương Nghiên rơi xuống mặt, lấy tay vén ra. Lương Nghiên mở mắt, nhìn mà nhìn nơi lồ lộ kia trước.

      …”

      chỉ đúng chữ rồi dịch chuyển tầm mắt lên , nhìn vào đôi đồng tử đen sẫm của .

      ngậm miệng nhưng hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống.

      Lương Nghiên cảm thấy ánh mắt khá sâu và trầm.

      cứ nằm như vậy, xương quai xanh gầy , để lộ toàn bộ vòng trước mặt .

      Những nơi ánh mắt lướt qua, nhiệt độ lại tăng cao thêm chút.

      Cứ như vậy, Lương Nghiên quên bẵng mất câu hỏi của mình.

      Thẩm Phùng Nam tay kéo đai áo tắm của xuống.

      Bên trong chỉ có độc chiếc quần lót màu trắng trong, hôm nay mua để thay đột xuất.

      Chẳng mấy chốc, nó cũng bị cởi ra. Thẩm Phùng Nam cầm đai quần, cứ thế kéo xuống, cho tới khi đẩy tới đầu gối .

      Cả người trắng trơn trước mặt , còn vẫn mặc chỉnh tề.

      Lương Nghiên : “ cởi quần áo chứ”.

      Lúc này, dáng vẻ này, câu của khác nào thêm dầu vào lửa.

      Thẩm Phùng Nam lặng lẽ cúi đầu cởi áo , sau đó cũng cởi tuột cả quần và quần lót ra.

      Lương Nghiên nhìn thấy nơi nào đó bật ra ngoài.

      hoàn toàn trần truồng, cứ thế đè thẳng lên người .

      Lần này, Thẩm Phùng Nam dành quá nhiều thời gian mơn man. Dường như Lương Nghiên cũng động tình rất nhanh. vuốt ve cơ thể , khi thăm dò xuống dưới mới phát ướt.

      Thẩm Phùng Nam hôn lên ngực , khẽ : “Đợi chút…”.

      rời khỏi sofa, lấy chiếc hộp trong chiếc túi bên cạnh tủ giày, mở ra rồi lấy gói.

      trở về, bóc nó ra.

      Lương Nghiên nhìn thấy bọc thứ đó lên người mình.

      Đây là lần thứ hai Lương Nghiên nhìn thấy nó.

      Năm thứ hai đại học, có bạn trong ký túc xá là thành viên câu lạc bộ, có lần tổ chức hoạt động phổ cập kiến thức phòng ngừa virut viêm gan B, kéo tới cho đủ số người. Có tiết mục chính là phổ cập các cách thức phòng tránh thai. Họ phát cho mỗi người bao, còn là loại có mùi chuối.

      Lúc đó, nhớ tới Nghiêm Kỳ, khỏi cảm thấy ghê tởm, nên giữa chương trình bắt cóc bạn nữ rót nước về thế chỗ, còn mình bỏ .

      Thẩm Phùng Nam chú ý tới ánh mắt . dừng lại, hỏi: “Em sợ ?”.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Lần trước hỏi rồi”.

      Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy , lòng bàn tay vuốt ve chân .

      cúi đầu định hôn , Lương Nghiên bỗng nhìn , : “Em muốn sờ vào nó”.

      Thẩm Phùng Nam sững người, lát sau mới hiểu “nó” là cái gì, chợt khựng lại.

      Ti vi phát quảng cáo, tiếng nhạc rất đinh tai nhưng ở khu này cả khí cũng im ắng.

      Hơi thở của Thẩm Phùng Nam dần trở nên nặng nề. nhìn Lương Nghiên, ánh mắt u tối. Vài giây sau, nắm chặt tay , dẫn dắt hướng xuống dưới.

      Lương Nghiên chùn bước, nhàng nắm lấy.

      Qua lớp bao cao su, nhiệt độ cơ thể họ giao hòa. Nhịp thở của Thẩm Phùng Nam trở nên căng thẳng, khỏi run rẩy.

      Tay Lương Nghiên vô tình cử động, người co thắt lại, cổ họng bật ra những thanh ngắn, gấp gáp.

      Dư vị này khó chịu.

      Đôi mắt Thẩm Phùng Nam như tóe lửa: “Nghiên Nghiên…”.

      Lần tình cảm này khác hẳn lần đầu tiên.

      Trong khoảng thời gian rất dài, Lương Nghiên suy nghĩ gì cả, cũng có tâm trí để nghĩ. Khi bộ phận cơ thể cọ qua cọ lại tay , khi gấp gáp muốn được dung nạp, suy nghĩ của đứt đoạn, mọi cảm xúc dần phân ly.

      có mừng rỡ, có ghê tởm, cũng có sợ hãi.

      chỉ đơn thuần quên hết tất thảy để cảm nhận



      Chiếc ti vi được tắt cứ độc phát.

      Hai cơ thể sofa quấn lấy nhau.

      Họ dường như thuộc về thế giới khác.

      Ở đó chỉ có ấm áp và thương, chỉ có hơi thở và nhịp tim của nhau là còn tồn tại.

      Sau những đảo điên, tất cả trở về vẻ bình lặng vốn có.

      Lương Nghiên ra mồ hôi khắp người, mệt mỏi muốn cử động.

      Thẩm Phùng Nam ôm vào lòng.

      Khi vành tay được ngậm lấy, Lương Nghiên cảm nhận được có bàn tay vuốt tóc mình, dịu dàng, nhàng.

      thầm bên tai câu: “Tóc em lại dài rồi…”.

      Lương Nghiên vuốt ve sống lưng : “ thích ?”.

      Thẩm Phùng Nam luồn tay qua mái tóc : “Hm?”.

      “Nếu thích, em cắt nữa…”

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên, giọng thoảng , có vài chữ gần như còn bị tiếng ti vi nuốt mất.

      Nhưng Thẩm Phùng Nam nghe thấy.

      Lương Nghiên nhắm chặt mắt lại, gò má ửng hồng.

      Thẩm Phùng Nam ôm chặt : “Hỏi chính em ấy, thích cứ để, thích cứ cắt…”.

      Họ áp má vào nhau, khuôn cằm lún phún râu của cọ vào má : “ thích hết”.

      Giọng tuy khàn nhưng rất dịu dàng.

      Vậy mà đợi được câu trả lời.

      Lương Nghiên cuộn người, nằm im trong vòng tay .

      lát sau, Thẩm Phùng Nam mới lùi ra: “Nghiên Nghiên?”.

      Lương Nghiên lên tiếng, mắt nhắm nghiền, thở đều đều.

      Hóa ra ngủ mất rồi.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, rồi bế lên, vào phòng ngủ.

      Tối nay quả quá lao lực.

      Lúc Lương Nghiên tỉnh lại, cả người ê mỏi, chân mềm nhũn ra.

      uể oải lăn vài vòng giường, rồi mở hẳn đôi mắt mơ màng ra, đập vào mắt là căn phòng xa lạ, chiếc giường nằm cũng lạ lẫm vô cùng.

      Lương Nghiên ngẩn ngơ, dần dần hoàn hồn trở lại, rồi nhớ lại tất cả những chuyện tối qua.

      Thẩm Phùng Nam đâu?

      Ngẫm chút, nhấc chăn ra bò dậy. Bên giường có quần áo của , chỉ có chiếc áo tắm hôm qua mặc.

      Lương Nghiên lại bọc nó lên người rồi ra khỏi phòng.

      vào phòng khách, đúng lúc Thẩm Phùng Nam đẩy cửa bước vào.

      mặc quần áo bông dày, cổ đeo chiếc khăn choàng màu nâu đậm, đôi mắt bị gió thổi đến đỏ rực.

      Tay xách hai chiếc túi to tướng.

      Lương Nghiên bước qua, đón lấy: “ mua sớm vậy?”.

      “Ừm, em vừa dậy à?” Nhìn mái tóc rối bời và chiếc áo tắm xộc xệch của , đoán vậy.

      “Đúng thế, em ngủ lâu quá.”

      Trong lúc Thẩm Phùng Nam thay giày, Lương Nghiên đặt chiếc túi xuống đất, mở ra xem. túi hoa quả, túi thức ăn.

      “Em thích ăn cái này ?” Thẩm Phùng Nam chỉ vào thanh long.

      Lương Nghiên gật đầu: “Ăn chứ?”.

      đánh răng rửa mặt , hâm lại đồ ăn sáng.”

      “Vâng.” được mấy bước, Lương Nghiên quay đầu lại: “Hôm nay phải làm ?”.

      Thẩm Phùng Nam : “Chiều ”.

      “Ồ.”

      Lương Nghiên tắm rửa qua, đánh răng rửa mặt, thay quần áo của mình rồi ra ăn sáng.

      Thẩm Phùng Nam đun sữa, lại rán trứng, rồi đặt chung cạnh món bánh bao chay mua về làm thành bữa sáng.

      Ăn xong, Thẩm Phùng Nam thu dọn phòng bếp. Lương Nghiên ái ngại để làm mình, bèn chạy vào phòng gấp chăn dọn giường cẩn thận.

      Buổi sáng, Lương Nghiên ở lại nhà của Thẩm Phùng Nam lúc. ra cũng có việc gì làm, chỉ nằm ườn ghế xem ti vi và ăn hoa quả được Thẩm Phùng Nam gọt sẵn.

      Đó là buổi sáng rất nhàn tản.

      Đến trưa, Lương Nghiên nhận được điện thoại của Triệu Yên Tích.

      Giọng của Triệu nương gần như làm nổ tung di động: “Mình tìm được việc rồi! phải tiêu tiền của cậu nữa rồi!”.

      Lương Nghiên nhăn mặt bỏ xa di động ra.

      Thẩm Phùng Nam cũng nghe thấy bèn quay đầu lại nhìn. Lương Nghiên với bằng khẩu hình miệng: Triệu Yên Tích.

      Còn họ Triệu kia vẫn chìm đắm trong cơn phấn khích: “Cậu nghe thấy chưa, mình sắp tự cung tự cấp rồi! bắt cậu động vào tiền của bố cậu nữa, cậu cũng cần phải liều mạng nhận bản thảo nữa!”.

      “Làm ơn, cậu đừng có gào toáng lên như vậy.” Lương Nghiên : “Việc gì đấy?”.

      “Là trung tâm gia sư, phải lên lớp, mà là sắp lớp.”

      “Làm ở đâu, có xa quá ?”

      “Hơi xa chút, ngồi xe buýt mất khoảng hơn tiếng.”

      Lương Nghiên nhíu mày: “Hay tìm tiếp chỗ khác xem?”.

      đổi nữa.” Triệu Yên Tích : “Công việc này nội dung đơn giản, hơn nữa họ đãi ngộ còn tốt, ngày 200 đồng đấy. Mình làm thời gian này kiếm chút tiền , qua tết rồi tính”.

      “Được rồi, lát nữa mình về.”

      Đầu kia, Triệu Yên Tích vội : “Ôi trời, mình định quấy rầy cậu hẹn hò đâu, hai người cứ tiếp tục. Đúng rồi, à… cậu và Nam làm gì, bây giờ ấy?”.

      quấy rầy, chỉ hóng thôi.

      ấy mà đứng trước mặt, Lương Nghiên phải lườm cho rách mắt.

      “Mình ngắt máy đây, tạm biệt.”

      Lương Nghiên bỏ di động xuống, giọng Thẩm Phùng Nam lọt vào tai: “Hai em… thiếu tiền à?”.

      “…”

      Lương Nghiên phản ứng lại, biết nghe được lời của Triệu Yên Tích.

      ấy lắc đầu : “ đâu. Triệu Yên Tích thi xong, rảnh quá nên tìm việc làm thêm thôi ấy mà”.

      “Bây giờ nguồn kinh tế của em từ đâu?”

      biết Lương Nghiên học tiếng thương mại, chuyện gia đình cũng nắm được cơ bản, ban nãy lại nghe được câu trong điện thoại, đoán chừng muốn động tới tiền của bố, nên thường tự nhận bản thảo về dịch.

      Câu trả lời của Lương Nghiên khẳng định suy đoán của .

      “Em hay nhận số việc tự do.”

      “Việc gì?”

      đoán được, nhưng vẫn hỏi.

      “Dịch tài liệu, có lúc dịch trực tiếp ở hội thảo.”

      “Giống như lần trước?” hỏi lần tới quay phim. Cả ngày ngồi ở đó, phiên dịch cho các đại biểu.

      Lương Nghiên gật đầu: “Ừm”.

      “Đủ tiêu ?”

      “Đủ chứ.” Lương Nghiên : “Em kiếm ít mà”. Câu này dường như có chút tự đắc.

      Thẩm Phùng Nam nhìn , đầu mày nhíu mãi chưa dãn ra.

      cụp mắt xuống, trầm mặc lúc rồi ngẩng lên: “Nghiên Nghiên, em có ngại nếu đưa tiền cho em ?”.

      Lương Nghiên sững người, rồi bỗng chốc phì cười: “ cho em tiền? … nuôi em?”.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng rồi hỏi: “Có phải em phản cảm hành động này ?”.

      Từ lúc quen nhau tới giờ, tính cách thế nào cũng nắm bắt được kha khá, nên dễ đoán được điểm này.

      Lương Nghiên hiểu.

      “Cũng phải là phản cảm, chỉ là em cần.” cười: “ giấu gì , trong thẻ của em có hơn triệu cơ, của bố em cho đấy, hết tiền em phải dùng chứ. Em cũng phải kiểu con mạnh mẽ thà chết chịu nhục đâu”.

      Thấy tiếp, cười nữa, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “ lòng đấy, em giỏi nhất là biết thức thời, cũng từng chứng kiến còn gì”.

      ám chỉ lúc ở trong ổ đa cấp.

      Đây đúng là . tuy rắn nhưng lúc cần giảo hoạt cũng chịu lép vế chút nào.

      “Tốt nhất là vậy.” Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay : “Đừng giấu , cũng đừng khiên cưỡng. Bây giờ em còn đơn mình nữa, hiểu ?”.

      Trái tim Lương Nghiên chợt rung rinh. nhìn lúc, giấu hết mọi cảm xúc , chỉ gật đầu: “Vâng”.

      Sau lần tạm biệt ấy, Thẩm Phùng Nam bận rộn hẳn. Cuối năm đông khách, còn phải tỉnh tuần.

      Nhân lúc rảnh rỗi này, Lương Nghiên phát huy tối đa, nhận liền năm, sáu mươi ngàn chữ tài liệu. hầu như ở trong nhà, có lúc chán quá tới quán café trong khu, coi như kiếm đủ tiền sinh hoạt phí của tháng sau.

      Triệu Yên Tích hằng ngày sớm về muộn, bôn ba cho công việc của mình.

      Trung tâm gia sư đó đúng là quá xa, có lúc tắc đường, buổi tối ấy ngồi xe buýt về khuya lắm rồi. Nhưng có động lực kiếm tiền, Triệu nương hề than khổ.

      Nhưng công việc này ra duy trì được lâu.

      Đến cuối tháng , cũng tức là cuối tháng Chạp, Triệu Yên Tích thu dọn đồ đạc về nhà.

      Bố mẹ ấy ly dị, mỗi người có gia đình mới của riêng mình. Hai bên chu cấp cho ấy tới khi học xong đại học. Tốt nghiệp rồi, ấy cũng thể cứ tìm bố mẹ xin tiền mãi, bình thường cũng ít khi liên lạc. Theo lệ, Tết nhà nhà phải đoàn viên, cứ mỗi năm tới bên đón Tết. Năm nay ấy đưa bà ngoại tới nhà mẹ.

      Triệu Yên Tích biết chuyện Lương Nghiên cắt đứt với phía Bắc Kinh, trước khi còn hỏi khi nào về đón Tết.

      Lương Nghiên đại ngày.

      Triệu Yên Tích vẫn như trước đây, luôn tin tưởng , yên tâm về nhà.

      Ngày 24 Tết, Thẩm Phùng Nam vẫn còn ở Hồ Bắc chưa quay lại, Thẩm Nghệ lại tới trước.

      Đêm trước ngày xuất phát, Thẩm Nghệ có chuyện wechat với Lương Nghiên. Chiều hôm sau, bèn tới ga tàu đón ấy.

      Lần thứ hai gặp mặt mà Thẩm Nghệ vẫn kích động như vậy, ngay từ cửa tặng Lương Nghiên cái ôm chặt.

      Hai người bắt xe về căn hộ của Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Nghệ có chìa khóa, tối đó, Lương Nghiên về, mà ở lại với ấy đêm.

      Thẩm Phùng Nam ngày hôm sau trở về.

      Thời tiết đẹp, máy bay trễ giờ, khi tới Nam An là chập tối. thông báo với ai mà tự quay ngồi xe về nhà.

      Khi về nhà, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên đều dạo phố, trong nhà có ai. bước vào, trước cửa đặt đôi giày cao gót, phòng khách phòng ngủ đều được dọn dẹp, tủ lạnh chất đầy thức ăn.

      cần đoán, chỉ cần có mặt Thẩm Nghệ.

      Huống hồ, người có chìa khóa của nhà cũng chỉ mình nó.

      Thẩm Phùng Nam ra phòng khách nhìn, quả nhiên, vali của Thẩm Nghệ còn đặt đó, giường vẫn còn chiếc áo dạ của nó.

      Thẩm Phùng Nam tắm rửa rồi gọi điện cho Lương Nghiên, nhưng bắt máy. ngẫm nghĩ, rồi cầm chìa khóa xe, xuống nhà.

      Cuối năm, cửa hàng nào cũng đại hạ giá. Thẩm Nghệ là tín đồ mua sắm, từ sáng sớm kéo Lương Nghiên ra ngoài điên cuồng quét đồ.

      Cả ngày nay, vài địa điểm mua sắm có tên tuổi họ đều sạch. Vừa vào siêu thị là hai mắt Thẩm Nghệ sáng rực lên. Quần áo, giày dép, túi xách, món nào ấy cũng xem. Lương Nghiên chỉ chịu trách nhiệm xách đồ, và thi thoảng hợp tác cho vài ý kiến.

      Thẩm Nghệ muốn mua cho nhưng dứt khoát từ chối.

      Nhưng Lương Nghiên cũng mất công .

      Ở cửa hàng cuối cùng, nhắm được chiếc áo lông của nam, hơn nữa còn bắt được tin từ Thẩm Nghệ rằng đó là size của Thẩm Phùng Nam.

      mua ngay hề do dự. Thẩm Nghệ hiếm có dịp tranh thanh toán, ngược lại mỉm cười nhìn với ý sâu xa.

      Hơn tám giờ, cuối cùng Thẩm Nghệ cũng cạn hứng. Họ ăn tối ở ngoài rồi mới về. Trời u cả ngày, bây giờ bắt đầu đổ mưa, may là họ đều mang ô cả.

      Cửa vừa mở, Thẩm Nghệ liền nhìn ngay thấy chiếc hòm ở cửa: “Ấy? trai chị về rồi này?”.

      Lương Nghiên cũng nhận ra đó chiếc hòm của Thẩm Phùng Nam.

      “Sao về mà báo tiếng nào vậy.” Thẩm Nghệ lẩm bẩm rồi gọi to tiếng “” nhưng ai đáp lại.

      “Chạy đâu rồi?”

      Lương Nghiên : “Chắc là có việc gì đó phải tới studio. Để em gọi điện”.

      lấy di động ra rồi sững người.

      Bảy cuộc gọi nhỡ.

      Đều là của Thẩm Phùng Nam.

      gạt nhanh cái rồi bấm máy.

      Tút tiếng là đầu kia nhận.

      “Nghiên Nghiên?”

      “Thẩm Phùng Nam!”

      Đồng thanh lên tiếng sau đó cả hai đều im lặng.

      ở đâu?”

      về Nam An rồi.” Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Em có nhà à? Gõ cửa ai ra, gọi điện cũng được”.

      “… tìm em à?”

      “Ừm, em ở ngoài à, để tới đón.”

      xong, nghe thấy tiếng Lương Nghiên trả lời, ngược lại giọng Thẩm Nghệ vọng vào điện thoại.

      “Nghiên Nghiên, gọi được rồi hả? ấy chạy đâu rồi?”

      Thẩm Phùng Nam khựng lại: “… Em và Thẩm Nghệ ở cùng nhau à? Ở nhà ?”.

      Lương Nghiên chống tay lên trán: “ coi?”.

      “…”

      Nửa tiếng sau, Thẩm Phùng Nam trở về.

      dùng chìa khóa mà gõ cửa.

      Thẩm Nghệ làm bánh gato trong bếp, Lương Nghiên ra mở cửa.

      Thẩm Phùng Nam đứng ngoài cửa. Bên ngoài lất phất mưa, người ẩm ướt, đỉnh đầu và đuôi mày còn dính nước.

      Hai người nhìn nhau lúc, Lương Nghiên bật cười: “ ngốc ”.

      quay người, cúi xuống tìm giày cho .

      Thẩm Phùng Nam bước vào, kéo lên, ôm chặt vào lòng…

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 35:
      Thẩm Nghệ từ trong bếp ra, nhìn thấy họ đứng ôm nhau ngoài cửa, vội vàng lùi ra sau: “Em chưa nhìn thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục !”.

      Lùi vào bếp, ấy lại nhịn được, cười trộm.

      Bên ngoài, Thẩm Phùng Nam thả Lương Nghiên ra.

      nhìn : “ mang ô à?”.

      “Lúc trời còn chưa mưa.”

      “Vậy sao quay về báo? Em đón .”

      Thẩm Phùng Nam chỉ mỉm cười, giải thích.

      biết nên mới báo. là đàn ông, đâu cần phải làm vậy?

      Lương Nghiên nhiều với , lấy khăn khô cho lau tóc, lau mặt.

      Thẩm Phùng Nam thay quần áo xong bánh của Thẩm Nghệ cũng ra lò. Vừa hay chưa ăn tối, chuẩn bị ăn miếng bánh cho ấm bụng Thẩm Nghệ lại nấu thêm mỳ cho .

      Thế là cảnh tượng bàn ăn trở thành mình ngồi ăn mỳ, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên thưởng thức bánh.

      tới lịch trình đón Tết, Thẩm Nghệ chưa lắm, vừa ăn vừa bàn với Lương Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhà em ở ngay Nam An phải , về muộn hai hôm nhé, ở lại với chị!”.

      Lương Nghiên hơi sững người, ngẩng đầu lên định Thẩm Phùng Nam lên tiếng trước: “Nghiên Nghiên về nhà, đón Tết với chúng ta”.

      ?” Thẩm Nghệ hưng phấn: “Vậy quá tốt rồi, mấy năm nay mẹ chị về nước, toàn là hai em chị đón Tết với nhau, nhạt nhẽo chết được. Em ở lại, hai chị em mình có thể chơi chung!”.

      Sau đó nghĩ lại, ấy bỗng thấy lạ: “Nhưng, Tết mà về nhà có ổn ? Người nhà của em liệu có giận ? Thế hệ các em đều là con phải , bố mẹ em nhất định rất mong em về. Hay là thế này , em và trai chị…”.

      “Thẩm Nghệ.”

      Thẩm Phùng Nam ngắt lời ấy. Thẩm Nghệ giật mình, quay đầu: “Dạ?”.

      Thẩm Phùng Nam đưa bát về phía ấy: “Cho bát nữa”.

      “Mẹ ơi, lười vận động quá vậy?” Thẩm Nghệ lườm nguýt, nhưng than thở than thở, ấy vẫn ngoan ngoãn đón lấy rồi vào bếp.

      Lương Nghiên nhìn Thẩm Phùng Nam. nhàng nắm lấy tay dưới gầm bàn.

      “Con bé hơi nhiều chuyện, em đừng để ý.”

      “Em có để ý gì đâu.” Lương Nghiên cười xòa: “Hình như chỉ có để ý thôi”.

      Liếc thấy Thẩm Nghệ quay lại, rụt tay về.

      Thẩm Phùng Nam đón lấy bát, cho Thẩm Nghệ tìm cớ chuyện tiếp, thẳng: “Nghiên Nghiên, em tắm rửa trước ”.

      “Ừm.” Lương Nghiên rất nghe lời.

      Tới khi tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Thẩm Phùng Nam mới buông đũa xuống, với Thẩm Nghệ: “Em đừng có ăn linh tinh”.

      “Có chuyện gì vậy, em linh tinh gì chứ.”

      Thẩm Phùng Nam im lặng chau mày.

      Thẩm Nghệ khó hiểu: “ bị làm sao vậy. Mặt nhăn lại như gặp chuyện gì thù hận đau khổ lắm vậy. Em đắc tội với à?”.

      Thẩm Phùng Nam khẽ : “Nghiên Nghiên khác chúng ta”.

      “Gì cơ?”

      Thẩm Phùng Nam trầm mặc lúc rồi kể ngắn gọn mọi chuyện cho Thẩm Nghệ nghe.

      Nghe xong, ấy sững sờ, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

      Thẩm Phùng Nam cũng thêm nữa. Ăn mỳ xong, bê bát vào bếp rửa.

      Thẩm Nghệ ngồi lát rồi theo, hỏi với tâm trạng phức tạp: “ sao? Nghiên Nghiên con bé…”.

      Thẩm Phùng Nam chỉ “ừm”. Thẩm Nghệ tiếp được nữa. ấy đứng bên bệ bếp lát, mắt đỏ sọng.

      “Sao con bé… Em hề nhận ra chút nào…”

      ấy lẩm bẩm: “Ban nãy em sai rồi”.

      Cũng may, hôm nay hiểu , sau này tái phạm nữa.

      Thẩm Nghệ bao giờ nhắc chuyện ấy nữa.

      Buổi tối, Lương Nghiên lấy chiếc áo lông từ phòng Thẩm Nghệ về.

      thử cái này .”

      “Gì đây?”

      Thẩm Phùng Nam vừa thay xong ga giường, quay đầu lại, ngẩn người: “… Em mua à?”.

      “Vâng.” Lương Nghiên lấy chiếc áo ra, rũ cho nhìn: “Thử ”.

      “Cái này bao nhiêu tiền?”

      “Đáng bao nhiêu, giảm giá mà.”

      Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn, gì nữa.

      thích à?”

      Lương Nghiên chú ý tới biểu cảm của , có phần tụt hứng: “Lẽ nào mắt thẩm mỹ của em tệ vậy à?”.

      Trước đây ràng mua áo lót hay tất cho Triệu Yên Tích, Triệu nương cũng đều rất vui, hơn nữa chị Thẩm Nghệ - tín đồ mua sắm – cũng nó rất đẹp, rất hợp với trai mình.

      Chắc là tệ đến thế chứ.

      Lương Nghiên cầm chiếc áo lên xem xét cẩn thận, cảm thấy có điểm nào xấu, bèn ngẩng đầu : “Em chưa mua đồ cho nam giới bao giờ, đúng là có kinh nghiệm. Hay là cứ mặc tạm vậy?”.

      qua, khoác áo lên người : “Hàng giảm giá nên trả lại được”.

      Vừa khoác lên đến vai, liền nghe thấy Thẩm Phùng Nam : “ phải thích”.

      mặc hẳn chiếc áo vào người.

      Lương Nghiên quan sát lượt rồi mỉm cười: “Khá đẹp”.

      Thẩm Phùng Nam cũng : “Là rất đẹp”.

      thích là được rồi, chứng tỏ mắt thẩm mỹ của em tệ.” Lương Nhiên nhướng mày, cúi xuống thu gọn túi tắm, đặt bên cạnh tủ.

      Vừa quay lại, rơi vào vòng tay .

      “Lần sau đừng có lãng phí.”

      “Đâu có đáng tiền.”

      “Em kiếm tiền vất vả, lại còn để nuôi.”

      Lương Nghiên bừng tỉnh ngộ, hóa ra nghĩ chuyện này.

      ngẩng đầu mỉm cười với : “Đừng có lo lắng hão. Tháng nay em kiếm được nhiều lắm, nuôi còn đủ nữa là”.

      “…”

      Thẩm Phùng Nam câm nín, nhàng ép lên cánh tủ, ghé môi hôn tới tấp.

      Hôn lúc, vẫn chưa thỏa mãn, lửa lại bùng lên. cũng chẳng buồn nhịn xuống, tiện đà bế lên giường.

      Mấy ngày trước Tết trôi qua cực nhanh, mua sắm đồ đạc, dạo phố, dọn dẹp nhà cửa, hai ba ngày cứ thế vèo vèo qua.

      Đương nhiên, những việc này đều do Thẩm Nghệ và Lương Nghiên chịu trách nhiệm.

      Thẩm Phùng Nam vẫn còn vài việc phải giải quyết nốt. Phùng Nguyên được thả về đón Tết từ lâu, thế nên việc cứ chất chồng, những clip cần dựng thể lần lữa. dành ba buổi ở studio, ngày nào cũng tới khuya mới về, đến tận 29 Tết chưa nghỉ.

      Buổi tối gọi ship cơm. Ăn xong, tranh thủ lúc giải lao gọi điện cho Lương Nghiên, được biết họ siêu thị.

      Thẩm Phùng Nam ngạc nhiên. Chỉ cần có Thẩm Nghệ việc siêu thị, trung tâm thương mại hay ghé các đường ẩm thực là quá đỗi bình thường. Chiếc xe của mấy hôm nay đều để ấy lái, chạy khắp cả thành phố Nam An rồi.

      Thực ra Thẩm Phùng Nam hề phản cảm, còn có phần cảm kích. nhận ra được ở bên Thẩm Nghệ, Lương Nghiên được vui vẻ, tiếng cười cũng ngày nhiều hơn.

      gì, chỉ dặn họ sớm về sớm rồi cúp máy, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

      Chín rưỡi, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên xách hai túi đồ ra khỏi siêu thị. Siêu thị này cách khu nhà họ xa, chỉ khoảng bảy, tám phút đường nhưng họ về thẳng nhà mà muốn qua con đường quà vặt gần đó ăn đêm.

      Giờ này, người ra ngoài ăn còn đông nữa, lại đúng dịp cuối năm, các nhà còn mở quán cũng nhiều nên con đường trở nên vắng vẻ lạ thường.

      Thẩm Nghệ dẫn Lương Nghiên tới quán đồ nướng ở cuối đường.

      Quán này do đôi vợ chồng mở ra, mỗi lần về Nam An, Thẩm Nghệ đều phải tới đây ăn, nên rất thân thiết với ông bà chủ. Họ cùng chọn hai đĩa lớn, ông chủ còn tặng thêm ít, khi ăn xong cũng mười giờ hơn.

      Họ vừa trò chuyện vừa bộ về.

      Mùa đông, bên ngoài còn mấy người bộ, các cửa hàng ven đường gần như cũng đóng cửa cả.

      Buổi tối gió to, thổi vào mặt rất khó chịu. Thẩm Nghệ hối hận lái xe tới đây. ấy quay đầu nhắc nhở Lương Nghiên: “Mau choàng kín khăn vào, đừng để bị cảm lạnh”.

      Lương Nghiên vòng thêm lớp khăn nữa lên cổ.

      Tới đầu đường, ngoặt cái là còn bao xa, chỉ cần qua con đường nhiều cây xanh này là tới được cửa ngách của khu nhà.

      Thẩm Nghệ rút di động ra xem: “Hơn mười giờ rồi đấy, biết chị về chưa”.

      “Chắc là chưa đâu ạ, ấy mà về nhà gọi điện.”

      Thẩm Nghệ nhìn , mặt gian xảo: “Người nào đó có vẻ hiểu ấy quá nhỉ”.

      Lương Nghiên cũng cười: “Dễ đoán quá mà chị. ấy quay về thấy chúng ta vẫn chưa về nhà, nhất định là khỏi khẩn cấp ấy chứ!”.

      “Có lý!”

      Cơn gió thổi tới, bóng cây đung đưa, ngọn đèn đường trắng nhợt.

      Thẩm Nghệ rùng mình, kéo chặt áo lại.

      Tiến lên trước vài bước, tay bỗng nhiên bị Lương Nghiên kéo lại.

      nhanh chút.”

      Thẩm Nghệ giật mình sửng sốt: “Sao thế?”.

      “Hình như có kẻ bám đuôi chúng ta.” Lương Nghiên giọng: “Đừng quay đầu”.

      Thẩm Nghệ “á” lên tiếng, suýt nữa bật ra tiếng hét.

      Vào lúc cấp bách, ấy kịp ngậm miệng, cứ thế ngây ngốc theo Lương Nghiên.

      Họ gì với nhau, xung quanh hoàn toàn im ắng. Giữa tiếng gió, cuối cùng Thẩm Nghệ cũng nghe được động tĩnh ở phía sau. Bóng cây lắc lư càng lúc càng mãnh liệt, như có ma quỷ quái.

      Thẩm Nghệ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt vậy, khỏi cảm thấy hoảng hốt. Cả cơ thể ấy căng ra, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.

      Lương Nghiên nắm chặt cổ tay ấy, bước chân nhanh dần. Tốc độ của họ gần như chuyển sang chạy bước .

      Trước mắt nhìn thấy cửa ngách của tiểu khu, Lương Nghiên kéo Thẩm Nghệ chạy vọt lên.

      Nhưng, chưa được hai bước, trong bóng cây trước mặt nhảy ra cái bóng cao gầy, đẩy mạnh họ cái.

      “Á!!!”

      Thẩm Nghệ hét toáng lên như gặp ma.

      Họ ngã ra đất, túi đồ trong tay văng sang bên.

      Lương Nghiên chỉ hét lớn “cứu mạng”, vừa lên tiếng, gã đàn ông phía sau lập tức nhào tới.

      Thẩm Nghệ hoảng sợ kêu gào. Lương Nghiên đẩy ấy sang bên, hai tay chống xuống đất, lập tức vung cước đá về phía . Người đó vừa lùn vừa béo, phản ứng dường như chậm nhịp, bị cú đá của Lương Nghiên công kích, kêu “Ai da” tiếng.

      “Nghiên Nghiên, cẩn thận!”

      Thẩm Nghệ chỉ kịp hét lên. Lương Nghiên nhấc túi đồ lên, liên tục ném những thứ trong túi về phía gã cao gầy.

      Gã cao gầy tay chân nhanh nhẹn, né người rất nhanh, cú đấm văng vào mặt .

      Hai tay Lương Nghiên ôm lấy cánh tay , kéo về phía trước. Gã cao gầy mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Lương Nghiên đè khuỷu tay lên.

      Gã cao gầy kêu lên đau đớn, lập tức phản kích.

      Lúc này, Thẩm Nghệ mò được lon bia rơi ra, phi vào đầu .

      Gã cao gầy lại tiếp tục đau đớn hứng đòn, trở ngược tay tát vào mặt Lương Nghiên. Lương Nghiên nhào tới, đè cả người xuống, đấm thẳng vào giữa ngực.

      “Nghiên Nghiên!”

      Thẩm Nghệ bò dậy, nhưng muộn. Gã béo lùn giẫm thẳng xuống lưng Lương Nghiên.

      Hai bảo vệ trực ở cửa ngách nghe được tiếng kêu cứu, cầm đèn pin chạy đến, hét lên từ xa: “Làm cái gì đấy?!”.

      Gã béo lùn đá Lương Nghiên, gã cao gầy nhanh lẹ cầm túi xách của phụ nữ dưới đất lên, cả hai tên co cẳng chạy.

      “Nghiên Nghiên!” Thẩm Nghệ nức nở tới đỡ Lương Nghiên.

      “Em sao…”

      Lương Nghiên vậy, nhưng ngồi dậy nổi.

      Di động của trong túi áo đúng lúc này rung lên…

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 36:
      Khi bảo vệ tới nơi, hai gã kia chạy xa rồi.

      Lương Nghiên cảm giác mình còn chút sức lực nào.

      mặc dày nhưng lại lâu rồi vận động. Đột ngột bị tấn công thế này, đau tuy vẫn có thể nhịn được, chỉ có điều quá mệt, tới giờ vẫn chưa thở ra hơi.

      Bảo vệ giật mình vì cảnh tượng ấy: “Thế này là... bị cướp giật?“.

      kịp hỏi nhiều, người vội vàng qua đỡ Lương Nghiên dậy, người còn lại giúp họ nhặt những thứ rơi dưới đất lên.

      Lương Nghiên được đỡ ngồi dậy. Thẩm Nghệ ôm cánh tay , vẫn nức nở.

      Lương Nghiên hổn hển : “Di... di động của em rung...“.

      Thẩm Nghệ cũng nghe thấy tiếng rung, bèn lần tìm di động trong túi Lương Nghiên.

      Là cuộc điện thoại của Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Nghệ lập tức bắt máy. Vừa nghe thấy giọng thân thuộc, tiếng khóc của ấy lại càng dữ dội hơn: “, mau tới...“.

      Phòng bảo vệ tiểu khu sáng đèn.

      Lương Nghiên ngồi chiếc ghế , dựa lưng vào tường, Thẩm Nghệ co người ngồi bên cạnh , lấy khăn giấy lau cho khóe miệng và mu bàn tay. Gã cao gầy đánh hề , khóe miệng Lương Nghiên sứt thịt. Mu bàn tay vì trong lúc giằng co bị chà xuống đất nên xước thành vệt máu dài.

      Thẩm Nghệ vừa lau vừa hỏi: “Sưng lên rồi, có đau ?“.

      vệt nước mắt vẫn còn đọng khuôn mặt ấy, lòng bàn tay cũng bị trầy da. Lương Nghiên kéo tay ấy lại: “Sao tay chị cũng...“.

      “Chị bị xước lúc ngã xuống đất, sao cả.” Thẩm Nghệ nhìn vẻ lo lắng: “Lưng em thế nào rồi, cú đá đó làm chị hết hồn hết vía. Em nằm yên đó động đậy, liệu có phải là bị thương tới xương cốt ?“.

      Lương Nghiên lắc đầu: “ đâu, chỉ là cú đá đó khá đau, bây giờ vẫn chưa dịu“.

      Lúc này, chú bảo vệ rót hai cốc nước ấm mang tới: “Nào, hai cháu uống chút nước để bình tĩnh lại “.

      “Cảm ơn chú.” Thẩm Nghệ đón lấy, rồi đưa Lương Nghiên cốc.

      Họ vừa uống được hớp nước cửa phòng bảo vệ bị ai đẩy ra.

      Lương Nghiên vừa ngẩng đầu Thẩm Phùng Nam lao vào.

      vừa liếc thấy ngồi trong góc tường, dáng vẻ thảm thương.

      !” Thấy tới, mắt Thẩm Nghệ sáng rực, nhưng chỉ chực khóc.

      Thẩm Phùng Nam rảo bước tiến tới, ngồi sụp xuống, quỳ chân xuống đất, kiểm tra vết thương của họ trước.

      Chú bảo vệ đứng bên cạnh : “Cậu đừng hoảng. Hai ấy coi như may mắn. Sắp qua năm mới, đám cướp bóc cũng muốn kiếm thêm, nên chỉ cướp túi, người việc gì nghiêm trọng. Vết thương đó về bôi chút thuốc đổ. Sau này đừng ra đường muộn quá“.Thẩm Phùng Nam lên tiếng, tỉ mỉ kiểm tra lượt những vết thương tay, mặt họ, đầu mày nhíu chặt: “Còn chỗ nào nữa?“.

      “Em hết rồi.” Thẩm Nghệ dụi mắt, : “Còn lưng Nghiên Nghiên bị bọn chúng đạp cái, khá nặng“.

      nặng lắm.” Thấy sắc mặt Thẩm Phùng Nam tệ , Lương Nghiên lập tức : “Em mặc nhiều quần áo“.

      Thẩm Phùng Nam tin lời . Lòng hơi rối loạn, mọi tâm tình trở nên phức tạp.

      Nhìn hai giây, buộc mình phải bình tĩnh lại rồi nắm chặt tay : “Đứng dậy được ?“.

      “Ừm.”

      Thẩm Phùng Nam đỡ dậy, ôm vào lòng rồi hỏi Thẩm Nghệ: “Báo cảnh sát chưa?“.

      Thẩm Nghệ lắc đầu: “Chưa ạ“.

      Chú bảo vệ tiếp lời: “Tôi cũng định báo cảnh sát, nhưng bé này tạm thời báo. Mà cũng phải, tình huống này giờ báo chắc tìm được nữa rồi, đêm hôm còn phải đến Cục cảnh sát chịu phiền toái. Mọi người nên về nhà xử lý vết thương, ngày mai hẵng báo cảnh sát cho lời khai, dù có bắt được hay cũng nên cung cấp manh mối cho cảnh sát. Tôi thấy lũ này chắc chắn là được chiều sinh hư“.

      Thẩm Phùng Nam hỏi nữa, chỉ cảm ơn.

      Mặc dù rất muộn rồi nhưng vẫn đưa họ tới bệnh viện. Vết thương ngoài da có thể xử lý nhưng lo sống lưng của Lương Nghiên.

      11 rưỡi, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên vẫn ngồi trong phòng khám, vết thương tay họ đều được xử lý xong xuôi.

      Thẩm Phùng Nam lấy phim chụp, hỏi bác sỹ trực ban, sau khi chắc chắn xương cốt tim khớp có vấn đề gì mới yên tâm.

      về về, khi về tới nhà qua 12 giờ.

      Thẩm Phùng Nam hỏi nhiều về chuyện tối nay, chỉ dặn dò Thẩm Nghệ chú ý vết thương rồi bảo ấy ngủ.

      Trở về phòng, Thẩm Phùng Nam cởi áo của Lương Nghiên ra.

      nhàng, chậm rãi, khiến Lương Nghiên hơi khó : “Lưng em ổn mà, xương gãy, cần dè dặt quá vậy“.

      Thẩm Phùng Nam cất giọng bình tĩnh: “ gãy là đau hả?“.

      “...”

      vẫn giữ nguyên tiết tấu ấy, nhàng giơ cánh tay của lên, cởi áo len của ra. biết chuyện gì cũng nhịn được, nên muốn để mặc .

      lúc sau mới cởi xong quần áo, Lương Nghiên chui tọt vào chăn.

      Thẩm Phùng Nam sai, xương tuy gãy nhưng đau vẫn cứ đau, bị thương phần mềm phải trong chốc lát là khỏi.

      Lương Nghiên vẫn nằm sấp, người hơi cứng.

      Thẩm Phùng Nam ra ngoài, chốc lại quay về.

      ôm về phía mình, vén áo ngủ của lên, đắp chiếc khăn lạnh lên lưng.

      Sống lưng đột ngột lạnh toát khiến Lương Nghiên rùng mình.”Cố nhịn nhé.”

      Giọng khá thấp.

      Lương Nghiên nằm sấp đùi , hiếm khi thấy nằm im động đậy, nhàm chán nghịch vạt áo : “Bác sỹ dặn phải làm vậy ạ?“.

      “Ừm.”

      Lương Nghiên yên tĩnh lúc, nhìn hoa văn ga giường: “Hôm nay em làm sợ lắm phải ?“.

      nghe được câu trả lời, quay đầu, nghiêng mặt nhìn .

      Thẩm Phùng Nam cúi đầu, đôi mắt đen sẫm lại, nhìn thẳng vào : “Em xem“.

      Lương Nghiên cười: “Xin lỗi mà, lúc đó em vẫn chưa dịu cơn đau, làm chị Thẩm Nghệ hết hồn, chị ấy hơi nghiêm trọng quá“.

      Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay : “Tình hình lúc đó thế nào?“.

      có gì, bọn chúng chỉ muốn giật túi xách. Có lẽ vì ban đầu bọn em phản kích ngay nên chúng ra tay hơi nặng.”

      trông thế nào?”

      “Em nhìn , hai gã đàn ông, cao thấp.”

      có đặc điểm gì khác sao? Chúng có lên tiếng ? Có địa phương ?”

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “ có, chỉ đúng lúc bị em đánh gã lùn có kêu lên tiếng“.

      tiếng đó chẳng thể nghe ra khẩu ngữ gì.

      Thấy , Lương Nghiên tiếp lời: “Chẳng lẽ vẫn hy vọng bắt được bọn chúng. thể nào đâu, quá khó, thế nên em chẳng buồn báo cảnh sát nữa“.

      biết.” Thẩm Phùng Nam hỏi thêm. Thấy cũng muộn, lấy khăn xuống: “Ngủ “.

      ra ngoài.

      Lương Nghiên nằm lại xuống giường. Lát sau, Thẩm Phùng Nam quay về, chui vào trong chăn, kéo Lương Nghiên về phía mình, nhàng xoa lưng cho .

      “Còn đau mấy hôm đấy, nằm úp mặt vào lòng .”

      “Em đè lên tay đấy.”

      sao, ôm em, em lăn lộn lung tung.”

      “...”

      cách nào phản bác, Lương Nghiên đành nghe lời: “Thôi được“.

      Hôm sau là giao thừa. Thẩm Phùng Nam để Lương Nghiên ở nhà nghỉ ngơi, còn mình đưa Thẩm Nghệ tới đồn công an chuyến. Sau khi báo án, viết lời khai và đưa Thẩm Nghệ về nhà, xuống dưới tầng gọi điện cho Từ Ngu Thanh.

      Từ Ngu Thanh về quê ở Quảng Châu, nhận được điện thoại còn tưởng chúc Tết sớm, tỏ ra rất ngạc nhiên: “Mặt trời mọc phía Tây rồi à?“.

      Thẩm Phùng Nam có tâm tình đùa cợt, thẳng vào chuyện chính.

      Nghe xong tình hình, Từ Ngu Thanh cũng nghiêm túc trở lại: “Trùng hợp vậy, sao lại chọn đúng hai người họ mà cướp, Tết đến nơi rồi“.

      “Cậu cũng cảm thấy có vấn đề?”

      “Chuyện này cũng chưa thể được gì. So với hai vụ trước đó ra giống lắm. Nhưng chuyện này vẫn phải cẩn trọng chút. Đúng rồi, có tra được CCTV ?””Có lẽ là được, nhưng nét.”

      “Thế này , cậu tới tìm Trần, chuyện với ấy xem sao. ấy cũng là cảnh sát hình chính hiệu, chuyện này ấy nhạy bén hơn chúng ta. Nếu chỉ là vụ cướp giật bình thường tốt, chỉ sợ vạn nhất. Tóm lại cậu cứ cẩn thận chút, nhất là hai bé nhà cậu, tối đến đừng có thả ra ngoài chạy lung tung. Cho dù là chuyện ngoài ý muốn, lần sau cũng chưa chắc may mắn vậy đâu.”

      “Mình hiểu.”

      “Vậy có tiến triển gì cứ liên lạc nhé, mùng hai mình quay lại Nam An. Cậu cũng đừng quá căng thẳng.”

      “Ừm.”

      Ngắt máy rồi, Thẩm Phùng Nam gửi tin nhắn cho Trần Kha, chuẩn bị ngày mai qua tìm ấy.

      Trong nhà, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên rục rịch chuẩn bị bữa cơm tất niên.

      Khi Thẩm Phùng Nam quay về, rau nhặt sạch. Lương Nghiên định mang rửa bị Thẩm Phùng Nam giữ lại: “Em đừng động vào nước”, rồi quay lại với Thẩm Nghệ: “Em cũng bỏ ớt xuống, muốn luôn đôi tay hả?“.

      “Trời ơi, em có phải tàn phế đâu.” Thẩm Nghệ bất mãn: “ vết thương thôi mà, em cắt sắp xong rồi“.

      “Để làm.”

      mình làm thế nào được, em chuẩn bị rất nhiều món.”

      “Biết rồi, món cũng thiếu.”

      Thẩm Nghệ và Lương Nghiên được đưa ra khỏi bếp.

      mình ấy ổn chứ?”

      “Ai mà biết được!” Thẩm Nghệ lắc đầu thở dài: “ chẳng hiểu nổi. Sao bây giờ ấy lạ thế, chị chỉ bị thương ngoài da thôi mà!“.

      Lương Nghiên thêm.

      Thẩm Nghệ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chị phát hình như từ khi em ấy thành ra như vậy. Cơ mà chẳng phải mới khiến người con lo trước lo sau sao, tại sao đến em lại hoán đổi ngược lại“.

      Lương Nghiên: “...“.

      Thẩm Phùng Nam bận rộn trong bếp rất lâu, tới nỗi Thẩm Nghệ và Lương Nghiên xem ti vi đến phát chán.

      Thẩm Nghệ thò đầu qua cửa xem tiến độ: “ cứ từ từ làm, em và Lương Nghiên xuống uống cà phê nhé“.

      Thẩm Phùng Nam quay đầu lại: “Giờ này còn cà phê cà pháo gì, đừng có lung tung“.

      chạy lung tung. Quán bar ở cửa chính chẳng phải quanh năm đóng cửa sao? Dù sao giờ này ăn cơm vẫn còn sớm. Bọn em xuống dưới hóng gió, tiện thể mua loại kem ngon nhất.” Thẩm Nghệ cười nịnh nọt: “Nghiên Nghiên cũng muốn ăn kem mà“.

      “Vậy tối đưa hai người .”

      “Vì sao?” Thẩm Nghệ nhíu mày: “Giờ rảnh, bọn em cũng chán mà“.

      Lúc này Lương Nghiên tới, nhìn Thẩm Phùng Nam: “ vẫn lo chuyện tối qua à?“.

      Thấy im lặng nhìn mình, Lương Nghiên nở nụ cười thầm trong lòng, bước lại gần : “Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, sao căng thẳng vậy?“.

      Thẩm Nghệ ngờ lại là nguyên nhân này, tỏ ra kinh ngạc: “ đến mức 'vì mắc nghẹn mà bỏ ăn' đó chứ. Bây giờ là ban ngày mà, lẽ nào sau này em và Nghiên Nghiên cứ ở riết trong nhà?“.

      Thẩm Phùng Nam cũng ý thức được mình quá căng thẳng, tiếp tục như vậy cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của họ.

      Ngừng lát, gật đầu: “Về sớm chút“.

      Thẩm Nghệ : “Em biết rồi! Ăn kem xong là về liền“.

      ấy kéo Lương Nghiên mất.

      Lúc này, quá đông người ngồi trong quán bar café, nhưng cũng quá thưa thớt. Có đám thanh niên độc thân bao cả tầng để mở party đón năm mới.

      Thẩm Nghệ vào gọi đồ, Lương Nghiên thấy hàng kem phía đối diện vẫn còn bán bèn : “Em mua kem nhé“.

      “Được.” Thẩm Nghệ chỉ tay vào trong: “Lát nữa chị qua đó ngồi, em vào thẳng nhé“.

      “Vâng.”

      Thẩm Nghệ gọi đồ xong, vào bên trong, tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy ghế cao có người phụ nữ hút thuốc.

      ấy nhíu mày, chuẩn bị tìm chỗ khác người đó bỗng quay mặt lại.

      Thẩm Nghệ vừa nhìn sững người: “... Chị... Chị Tần Vy?“.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 37:

      Hai tách café được bê đến, mùi hương nồng nàn.
      Trong quán bật bản nhạc tình cảm nhàng.
      Nhưng Thẩm Nghệ có tâm trí uống café.
      xuất đột ngột của Tần Vy cũng đường đột như ra lời từ biệt ngày xưa vậy, mang tới cho ít đả kích. hề được chuẩn bị, ngồi xuống nửa phút rồi mà vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
      Phản ứng của Tần Vy bình tĩnh hơn nhiều.
      Chị ấy vẫn ngồi im nhúc nhích, ngón tay kẹp điếu thuốc hút dở.

      Mùi vị của thuốc lá phụ nữ nồng, nhưng Thẩm Nghệ lại cảm thấy thoải mái. Tần Vy như vậy dường như biến thành người khác.

      Thẩm Nghệ lên tiếng: “Chị Tần Vy, ngày xưa chị đâu có hút thuốc“.

      “Em cũng mà, ngày xưa.” Tần Vy nhìn , mỉm cười: “Em lớn lên ít, chín chắn rồi“.

      Thẩm Nghệ đáp, ngập ngừng lúc mới hỏi: “Chị Tần Vy, bao năm qua... chị đâu?“.

      Tần Vy ngừng lại chút rồi mới trả lời: “ rất nhiều nơi, chị còn nhớ nữa“.

      “Vậy... chị quay về là muốn tìm trai em ư?” Thẩm Nghệ quan sát biểu cảm của chị ấy.

      Tần Vy khẽ cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi vào khoảng đầy khói thuốc.

      Hai giây sau, chị ấy trả lời: “Cứ coi là vậy “.

      Thẩm Nghệ nhìn vẻ bình thản của Tần Vy, bao khó hiểu đều đọng lại trong đầu. nhịn được, quyết tâm hỏi hết lượt: “Vậy năm đó vì sao chị bỏ . Chu Thâm , chị bỏ em lại Syria. ấy bị thương, chị bỏ lời từ biệt, cả câu chào cũng để lại. Thế tức là chị du lịch thế giới ư?“.

      tới đây, tâm trạng Thẩm Nghệ có phần kích động, mọi phẫn nộ nơi trút bỏ ngày đó dồn cả lại giây phút này: “Nếu chị còn ấy nữa, nếu chị muốn chia tay, chị có thể đợi ấy khỏi hẳn rồi cũng được mà, bỏ dứt khoát như vậy là có ý gì? Chị Tần Vy, chị giải thích , rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì. em làm gì có lỗi với chị, vì sao chị phải làm vậy?“.

      Tần Vy dường như bất ngờ khi hỏi vậy. Chị ấy cúi xuống, rít ngụm khói nhưng bị sặc trong cổ họng.

      Thẩm Nghệ nhìn chị ấy ho sặc sụa.

      Tần Vy ngẩng đầu lên: “ ấy kể chút nào cho em sao?“.

      “Gì cơ?”

      ấy hề gì cả ư?” Khóe miệng Tần Vy giật giật: “Vì sao ấy lại bị thương? Vì sao ấy lại bị cắt cổ?“.

      “Cắt... Cắt cổ?!”

      Thẩm Nghệ sững người: “ Chu Thâm chỉ gặp cố nên cổ bị thương“.

      Tần Vy khẽ cười tiếng, nhưng hai mắt đỏ sọng lên: “Gã ngốc Thẩm Phùng Nam...“.

      Thẩm Nghệ mặt mũi trắng bệch.” sai, là tai nạn.” Tần Vy rít hơi, bờ môi run run: “Nhưng là vì chị. ấy mình ra ngoài để tìm chị, gặp phải mấy người đó cũng là vì chị. Bọn chị vốn dĩ sao cả, có lẽ họ phát ra, chính chị nổ súng. ấy giấu chị , tự mình ra ngoài...“.

      Gò má Tần Vy đẫm nước mắt, lệ chảy xuống tận khóe môi.

      Thẩm Nghệ ngẩn người, được câu nào.

      “Chị những tưởng chị rất dũng cảm. Chị lựa chọn cùng ấy ra chiến trường, nghĩa là chị sợ chết. Chị cũng tưởng chị nhất định ở bên cạnh ấy, hoặc bình tĩnh tìm cơ hội bắn giúp ấy. Nhưng giây phút đó chị như bị ma nhập, chị trốn ở đó quán sát, chỉ biết run lên cầm cập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ lúc đó chị hiểu thế nào là sợ hãi thực . Chị chưa bao giờ sợ chết như khoảnh khắc ấy, thế nên chị bỏ chạy... Chị cứ thế chạy, mặc kệ ấy...”

      Tần Vy nhếch mép, như khóc lại như cười: “Thế mà chị lại chạy đấy. ấy bị bắt làm con tin, bị cắt cổ... Chỉ muộn giây thôi là tới động mạch cổ. Em biết đâu, hôm đó ấy được khiêng về, khắp người toàn là máu. Chị dám bước tới, dám nhìn...“.

      Thẩm Nghệ bịt miệng.

      Tần Vy nước mắt lã chã: “ ràng chị ấy đến thế, bọn chị thậm chí còn từng cùng sống cùng chết, nhưng chị thể phủ nhận, hôm đó chị bỏ chạy. Lúc chạy về thậm chí chị còn màng ấy ra sao, hình như chị điên rồi... Chị hiểu vì sao chị lại bỏ rơi ấy, chị cũng hiểu vì sao mình lại là kẻ tham sống sợ chết như thế này...“.

      “Thế nên chị dứt khoát bỏ ?” Thẩm Nghệ cũng nức nở: “Chị chưa đợi ấy tỉnh lại bỏ , có đúng ?“.

      “Phải, biết tin ấy thoát khỏi nguy hiểm là chị bỏ .” Tần Vy ngẩng mặt lên, lấy tay lau nước mắt.

      Thẩm Nghệ đau lòng chịu nổi: “Chị có biết trai em hai năm đó sống thế nào . Chị có biết ấy rất đau khổ. ấy cất tiếng được mà vẫn mực tìm chị! Sao chị đành lòng ra nhẫn tâm như vậy!“.

      “Em hiểu đâu...” Tần Vy cười tự trào: “Chị còn mặt mũi nào nhìn ấy nữa, thậm chí chị còn mặt mũi nào tự vấn chính mình...“.

      “Em hiểu, sao chị có thể như vậy!”

      Thẩm Nghệ tức tưởi gào lên trong nước mắt.

      Vài người khách trong quán đều quay ra nhìn họ, phục vụ bưng café cũng bị giật mình.

      Đằng sau bức vách, chiếc kem tay Lương Nghiên chảy hết, cả xuống tay.

      Người phục vụ qua nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.

      Lương Nghiên quay người, ra ngoài. tới bên cạnh thùng rác, ném cây kem chảy vào đó.

      Đứng lúc, tìm tờ khăn giấy, lau tay sạch rồi về phía khu nhà.

      ra cửa lớn, bước chân Lương Nghiên mỗi lúc nhanh. Khi bước vào khu nhà, chuyển sang chạy.Trong túi áo khoác lông còn để chìa khóa của Thẩm Nghệ, dọc đường va phải điện thoại, nó cứ kêu leng keng.

      Tới cửa tòa nhà, Lương Nghiên kéo cửa vào.

      Thang máy chưa xuống đến nơi.

      liếc nhìn rồi luôn thang bộ.

      Tới cửa, nghe thấy tiếng máy hút mùi ầm ầm. Lương Nghiên thay giày mà thẳng tới cửa bếp.

      Cửa khép nửa, người đàn ông bên trong quấn tạp dề bận rộn.

      Mùi thơm theo gió bay ra.

      xào đậu đũa.

      Ngọn lửa bếp nhảy nhót, khí nóng vây lấy .

      mặc áo khoác, cổ tay áo len được xắn lên.

      nấu nướng rất điêu luyện, tay cầm chảo, tay cầm xẻng, đảo liên tục.

      Xào xong đậu đũa, tắt bếp, cho máy hút mùi , lấy đĩa đựng thức ăn, sau đó rửa chảo, tiếp tục xào mộc nhĩ với thuốc Bắc.

      Tất cả các món ăn đều được thái và rửa sạch, hề nghỉ ngơi, cứ thế xào cho tới món cuối cùng, tổng cộng có năm chiếc đĩa.

      Máy hút mùi được tắt hẳn, căn phòng trở nên yên ắng.

      mở cửa tủ lạnh, lấy ra hai quả cà chua. Lúc quay người, bước chân chợt khựng lại.

      “... Nghiên Nghiên?”

      Thẩm Phùng Nam ngây ra mấy giây rồi tiến tới. Nhìn vệt nước mắt mặt , hoảng hốt, ném cà chua đó, chạy qua.

      Vừa đến, Lương Nghiên ôm chặt lấy .

      Thẩm Phùng Nam vội hỏi: “Sao vậy? Thẩm Nghệ đâu?“.

      Lương Nghiên im lặng, vùi đầu vào ngực .

      “Thẩm Nghệ xảy ra chuyện gì à?” ôm vai .

      “Chị ấy sao.” trong tiếng nấc nghẹn.

      Trái tim Thẩm Phùng Nam thắt lại. nâng mặt Lương Nghiên lên: “Vậy tại sao em khóc, em có chuyện gì?“.

      Lương Nghiên vẫn im lặng, nước mắt rơi xuống tay .

      “Nghiên Nghiên, em .”

      Thẩm Phùng Nam lần đầu tiên thấy như vậy, có chút bối rối, bèn đưa tay lau nước mắt cho .

      “Đừng khóc...”

      lau mấy lượt, mà mặt Lương Nghiên vẫn tèm nhem, có phần cuống quýt.

      Lương Nghiên bèn níu lấy cổ , ôm chặt.

      khóc đến mất cả tiếng.

      Thẩm Phùng Nam cực kỳ khó chịu: “Em muốn hỏi nữa. Nhưng đừng khóc, được ?“.

      Trong quán café.

      Tâm trạng Thẩm Nghệ bình tĩnh hơn chút.

      ấy nhìn Tần Vy, rất lâu sau mới : “Chị làm vậy rất quá đáng. Lúc trai em cần chị nhất, lại biết chị chạy đâu. Mấy năm nay cũng thư từ gì cho ấy. Nếu chị dám gặp bây giờ còn quay về làm gì?“.

      “Ai biết được. Năm nào chị cũng quay về, năm nào cũng đến đây, năm nào cũng muốn tới gặp ấy, nhưng chị chưa làm được lần nào cả.”

      “Gì cơ?” Thẩm Nghệ sửng sốt: “Năm nào chị cũng tới? Chị ngồi đây?“.

      Tần Vy gật đầu: “Đúng vậy“.

      Thẩm Nghệ khó hiểu: “Em hiểu nổi chị“.

      Dừng lại chút, : “Bây giờ chị quay về cũng vô ích, trai em giờ có bạn rồi“.

      “Chị biết.”

      “Chị biết?”

      “Ừ.”

      Tần Vy đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kỳ lạ là, chị lại thở phào nhõm đấy“.

      “Chị...” Thẩm Nghệ nhíu mày, gạt nước mắt: “Em hiểu nổi chị“.

      “Có ai hiểu đây.” Tần Vy cười: “Chị cũng hiểu lắm. Hôm trước vừa biết được tin này, chị suýt nữa tìm ấy, có điều chị lại lùi bước. Ngồi đây hai ngày, chị bỗng nhiên cảm thấy hình như đây là cái kết chị đáng được nhận, chị bỗng nhiên... bình thản hẳn“.

      Thẩm Nghệ hiểu lắm. Ngừng lát, ấy hỏi: “Thế là chị tìm trai em nữa?“.

      Tần Vy thu tay nắm chặt cốc café.

      Trầm mặc lúc, chị ấy : “Chị vẫn gặp ấy lần, qua vài hôm nữa“.

      Tần Vy uống nốt cốc café rồi đứng dậy: “ trước nhé“.

      Thẩm Nghệ nhìn theo bóng chị ấy, sững sờ lúc. Khi tư duy từ từ quay trở lại, ấy đột nhiên nhớ tới Lương Nghiên, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng thấy quán kem đóng cửa.

      Nghĩ lại, ấy có dự cảm chẳng lành bèn vội vàng chạy về.

      Chạy lên gác, tới cửa, phát cửa đóng.

      Thẩm Nghệ chạy vào nhà rồi ngây ra.

      Lương Nghiên khóc, Thẩm Phùng Nam ôm .

      ...” Thẩm Nghệ đứng im dám nhúc nhích, có chút hoang mang, lí nhí gọi .

      Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên, Lương Nghiên lập tức thoát ra khỏi vòng tay , cúi đầu gạt nước mắt.

      “Nghiên Nghiên?” Thẩm Nghệ bước qua: “Em... Em sao chứ?“.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Em rửa mặt“.

      Giọng hơi khàn, xong liền thẳng vào nhà vệ sinh.

      Thẩm Phùng Nam theo, đứng ngoài cửa mấy giây rồi quay người dắt Thẩm Nghệ vào bếp: “ ấy sao vậy? Có liên quan tới em ?“.

      Thẩm Nghệ thanh minh: “ hề“.

      ấy ngẩng lên, Thẩm Phùng Nam phát mắt ấy cũng đỏ.

      “Em cũng vừa khóc, có chuyện gì vậy?”

      Thẩm Nghệ ngượng ngùng nhìn , thấy sắc mặt mỗi lúc tệ, do dự lát bèn trả lời: “Chị... Chị Tần Vy quay về rồi, em vừa gặp chị ấy“.

      Thẩm Phùng Nam chết sững.

      Thẩm Nghệ nhìn , nhớ lại những lời Tần Vy , hốc mắt lại nóng lên.

      ấy cúi đầu gạt nước mắt.

      Vài giây sau, ấy nghe thấy hỏi: “... Nghiên Nghiên cũng nhìn thấy?“.

      ~Hết chương 37~

      Xì po: “Nếu lựa chọn khác, chỉ cần cho em biết.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :