1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 28
      Lương Nghiên được ôm vào lòng, vây bọc trong mùi thuốc lá cơ thể , hơi thở của gần như có thể làm bỏng làn da nơi cổ .

      Lương Nghiên cứ mơ màng đứng như vậy, cho tới khi Thẩm Phùng Nam câu: “Em hiểu lầm rồi, Nghiên Nghiên”.

      Giọng quả thực rất tệ, ngữ khí lại khá trịnh trọng, dường như tỉnh táo lại sau những phút mất kiểm soát vừa rồi.

      Tiếng Nghiên Nghiên trước đó có phần chân thực.

      Lương Nghiên nhíu mày: “Em hiểu”.

      Lúc , miệng bị áp sát vào bả vai Thẩm Phùng Nam, có chút bí bách, thoải mái.

      giơ tay đẩy .

      Thẩm Phùng Nam ôm rất chặt, Lương Nghiên lấy khuỷu tay chống lên ngực nhưng vẫn có tác dụng gì. Giống như buổi tối ở ổ đa cấp vậy, khi nghiêm túc, chút sức của chẳng đáng là gì với .

      “Em rất khó chịu, đừng ôm em.” Lương Nghiên lên tiếng.

      Người Thẩm Phùng Nam cứng đờ, sau đó buông ra.

      Cả phòng khách chỉ có chút ánh sáng le lói hắt ra từ phòng ngủ, phía bên này cửa rất tối. Lương Nghiên có ngẩng đầu lên cũng nhìn mặt Thẩm Phùng Nam, chỉ có những đường nét mơ hồ.

      Trong bóng tối, Lương Nghiên nghe thấy giọng , khàn khàn, khục khặc như chiếc đồng hồ cũ, nặng nề đè xuống…

      “Vậy em đừng .” Ngừng lát, lại : “Ít nhất hãy cho hai phút”.

      “Được.”

      Lương Nghiên đáp rất nhanh, như chưa hề suy nghĩ. Thẩm Phùng Nam sững người vài giây rồi nắm lấy tay : “Vào phòng ngủ ”.

      Lương Nghiên theo vào phòng.

      Thẩm Phùng Nam bật đèn, dẫn tới bên giường: “Em ngồi ”.

      Lương Nghiên liếc nhìn chiếc giường. Chăn vẫn được gấp nguyên vẹn, chưa hề ngủ.

      Lương Nghiên ngồi xuống cuối giường, ngẩng đầu nhìn .

      Ánh đèn trong phòng sáng sủa, soi khuôn mặt nhợt nhạt và những tia máu hằn lên trong mắt .

      kéo tạm chiếc ghế bên cạnh qua, ngồi xuống trước mặt .

      “Những chuyện em kể sáng nay…”

      Chỉ nửa câu, nhớ lại toàn bộ, trong lòng cảm thấy bứt rứt: “Xin lỗi, biết những chuyện đó khiến em khó chịu, nhưng buộc phải nhắc lại. Lương Nghiên, phải như em nghĩ đâu, nghĩ như vậy, hề cảm thấy em…”.

      Mấy chữ phía sau chưa kịp ra, giọng tắt ngấm.

      Căn phòng bỗng nhiên im bặt.

      Lương Nghiên nhìn với khuôn mặt cảm xúc, vài giây sau hỏi: “Vậy nghĩ thế nào?”.

      Thẩm Phùng Nam im lặng rất lâu, rồi chầm chậm cúi đầu, đôi mày nhíu lại rất chặt.

      rất buồn…”

      Lương Nghiên, rất buồn.

      Mấy chữ thấp đến độ gần như nghe thấy.

      mím chặt môi, tay vân vê mép ghế, thêm gì nữa.

      yên tĩnh lần này duy trì khoảng nửa phút.

      Lương Nghiên bỗng nhiên đứng bật dậy.

      Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu, Lương Nghiên đứng nhìn từ xuống.

      “Thế nên, hối hận, phải ?” nghiêm túc hỏi: “Em có hiểu sai ?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn vào mắt Lương Nghiên, gật đầu: “Đúng, hối hận”.

      ghê tởm em?”

      hề!”

      “Thích em?”

      “Ừm.”

      Lương Nghiên đứng im nhìn vài giây, trong lòng bỗng dưng reo hò ầm ĩ.

      Khi nhìn thêm chút, cổ họng khô rát.

      Cảm giác này lạ.

      chợt nghĩ, thích , ghê tởm , có phải cảm thấy bẩn ?

      Đáp án này rất đơn giản…

      Thử là biết.

      Lương Nghiên bước về phía Thẩm Phùng Nam bước chút do dự, cúi đầu cởi áo khoác của mình ra rồi ôm lấy cổ . Trong lúc còn hơi sững người, ngồi lên đùi , hôn lên môi .

      Lương Nghiên biết cách hôn, nụ hôn của hoàn toàn dựa vào kích động, chà qua xát lại môi vài lần có quy tắc gì. Qua vài lần kinh nghiệm ít ỏi, bèn lùa đầu lưỡi vào trong, đâm chọc bừa bãi, khiến hơi thở của cũng trở nên rối loạn.

      ngồi chưa vững, mông trượt xuống dưới, Thẩm Phùng Nam đưa tay giữ lấy eo , ôm chặt.

      Có lẽ sốt sắng của Lương Nghiên kích động , Thẩm Phùng Nam cũng đáp trả mãnh liệt. Chẳng mấy chốc biến thành chủ động hôn, còn Lương Nghiên là người đón nhận.

      Bả vai Lương Nghiên hơi run lên. bỗng nhiên đẩy đầu ra.

      Rồi tự cởi áo len của mình xuống.

      Thẩm Phùng Nam bế lên, nhìn đường, loạng choạng tới bên giường, đặt người trong lòng xuống giường. tay kéo chiếc chăn gấp gọn ra, tay kia giúp Lương Nghiên cởi giày.

      Lương Nghiên buông tay khỏi cổ , nằm xuống thở dốc. Đèn trần quá chói, hơi nheo mắt lại. Thẩm Phùng Nam bèn đưa tay qua, che cho lát.

      Lương Nghiên nhắm mắt lại. tắt đèn trần, bật đèn vách tường.

      Tia sáng vàng dịu ấm áp bao trùm cả căn phòng.

      Thẩm Phùng Nam tiến sát lại, nhìn qua khoảng cách bàn tay. Đôi mắt tối hẳn , lồng ngực phập phồng lên xuống.

      Lương Nghiên mở mắt ra.

      Khi đối mặt nhau, cả hai đều sững sờ.

      Từng hơi thở nhịp nhàng như quấn bện lại cùng điểm.

      Cảm giác này rất kỳ lạ. Dường như ai cũng biết tiếp theo đây xảy ra chuyện gì nhưng lại dừng đột ngột cách ăn ý, cảm thấy nên gì trước.

      Lát sau, Lương Nghiên : “Bây giờ vẫn có thể hối hận”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn , vẻ hơi buồn cười, nhưng cổ họng nghẹn lại. Dừng lại hai giây, cuối cùng vẫn khẽ bật cười.

      có gì phải hối hận đây?”

      sát lại gần, nhìn sâu vào mắt : “Còn em sao, em có hối hận ?”.

      Xung quanh im phăng phắc, ai câu nào.

      Câu trả lời của Lương Nghiên là lật người lại, ngồi lên hông , giúp cởi áo.

      Họ bỗng nhiên có chút gấp gáp, quần áo từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất. Cuối cùng, người Lương Nghiên chỉ còn lại áo lót và quần lót. Thẩm Phùng Nam mặc độc quần trong.

      Lương Nghiên bò lên ngực vòng tay cởi khuy áo lót. Thẩm Phùng Nam giữ tay lại, khàn giọng hỏi câu: “Em… sợ ?”.

      Sợ gì?

      Những cơn ác mộng đó ư?

      Lương Nghiên chợt dừng lại, suy nghĩ có chút kỳ lạ. Làm sao giống nhau được?

      Ở bên người mình căm ghét là nhục nhã, vậy ở bên người mình có cảm giác gì, Lương Nghiên thực muốn biết ngay.

      Lương Nghiên cúi đầu hôn lên môi , từ từ : “Chẳng có gì phải sợ cả”.

      Thẩm Phùng Nam hỏi gì thêm nữa, đặt tay mình lên tay , giúp cởi khuy áo.

      thực sợ, chỉ khi được Thẩm Phùng Nam ôm chặt, mới hơi run rẩy.

      Khi da thịt chạm vào da thịt, Lương Nghiên tránh khỏi nhớ lại đoạn ký ức u ám xa xôi nào đó.

      phát cơ thể có chút phản ứng.

      Phản ứng này hề xa lạ. Những đêm trước kia, Nghiêm Kỳ đè lên người , khi bật khóc, khi hưng phấn thở dốc, lúc đó tay làm gì, biết rất .

      Khuôn mặt Nghiêm Kỳ lên trong đầu, cơ thể Lương Nghiên chợt cứng đờ, có khoảnh khắc, muốn đẩy người phía ra.

      Nhưng tỉnh lại rất nhanh, phát Thẩm Phùng Nam nhìn mình.

      Đôi mắt rất sâu, dường như chất chứa vô vàn cảm xúc, Lương Nghiên thể nào hiểu hết được. nhớ lại vài phút trước, khi cúi đầu rất buồn.

      Trái tim chợt thắt lại.

      những tưởng Thẩm Phùng Nam gì đó, nhưng chỉ cúi đầu, phủ lên người , hôn lướt từ tốn và dịu dàng, từ môi lên má rồi dịch sang tai.

      Cái cổ trắng ngần của Lương Nghiên đỏ hồng lên.

      Lương Nghiên hiểu lắm về đàn ông, về mặt này, chỉ có những khoảng ký ức tệ hại kia.

      Nhưng bây giờ bỗng cảm thấy kiên nhẫn của Thẩm Phùng Nam quá đáng sợ.

      Khi ngực bị mút lấy, cơ thể căng ra, hô hấp rối loạn. gọi bằng chất giọng trầm: “Thẩm Phùng Nam…”.

      nhận được hồi , nhíu mày.

      “Nóng quá…”

      hiểu câu này có ý oán trách hay gì khác.

      Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên, thở được đều lắm, cơ thể cũng khó chịu.

      Nhẫn nại lúc, bỗng ôm cách kích động, tay từ từ vuốt ve.

      Cảm nhận được cơ thể Lương Nghiên khẽ run, dừng tay lại.

      Lúc này mở mắt ra.

      Mắt ươn ướt: “ sợ sao…”.

      Thẩm Phùng Nam sững lại. gì, nhưng vầng trán lấm tấm mồ hôi.

      Lương Nghiên vuốt ve mặt : “Đến ”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, tay tiếp tục lần mò tìm kiếm.

      Lương Nghiên nhìn lên trần nhà, mặt dần dần nhăn lại.

      biết qua bao lâu, cảm nhận được hơi thở của Thẩm Phùng Nam càng nặng nề thêm.

      Người hoàn toàn dính chặt vào , rất nóng, cũng đầy sức mạnh.

      Lương Nghiên vô cớ run rẩy.

      giây sau, bỗng nghe thấy tiếng khản đặc của : “Nghiên Nghiên, được…”.

      “… Sao cơ?”

      Thẩm Phùng Nam áp mặt lên tóc , có chút đau khổ, khẽ: “Chưa chuẩn bị”.

      Lương Nghiên mơ màng vài giây rồi hiểu ra.

      dùng được à?”

      Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Em còn ”.

      sao, em có thể uống thuốc.”

      Thẩm Phùng Nam vẫn lắc đầu, Lương Nghiên bất ngờ lên tiếng: “Thẩm Phùng Nam, em muốn dừng lại”.

      chợt ngẩn người.

      Có vài giây, cảm thấy điều mà Lương Nghiên chỉ ám chỉ chuyện họ làm, dường như còn có những chuyện sâu xa hơn.

      Yết hầu của như thắt lại, cổ họng rất ngứa. lời nào, cũng tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

      Trong chuyện này, ngoài gan lỳ, Lương Nghiên chẳng có chút bản lĩnh thực nào. Mọi việc sau đó đều do Thẩm Phùng Nam dẫn dắt. Có những cảm giác khó mà hình dung được. phân biệt được là thoải mái hay khó chịu.

      Nhưng khi tiến vào, bỗng có cảm giác thành tựu vô cớ, chút đau đớn kia dường như bay xa tận chân trời nào.

      Họ dính sát vào nhau, mồ hôi cơ thể Thẩm Phùng Nam cũng làm Lương Nghiên ướt rượt cả người.

      Lương Nghiên rất hỗn loạn nhưng cũng rất tỉnh táo.

      Vào khoảnh khắc cuối cùng, đầu óc có chút trống rỗng ngắn ngủi.

      Mái tóc ướt dầm dề dính lên má. há hốc miệng, họng bật ra được thanh nào.

      Trong hỗn tạp, dường như nghe thấy tiếng người đàn ông gọi tên mình, giọng khàn đến khó hình dung.

      Vài giây sau, phủ cơ thể ướt đẫm mồ hôi lên người .

      “Nghiên Nghiên…”

      Tất cả dường như ngừng lặng…

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 29:
      Lương Nghiên kéo vào phòng tắm, ngẩn người.

      Cửa đóng lại, trong gian đóng kín, hơi nước mù mịt, Lương Nghiên người trần như nhộng.

      đứng trước mặt , chút che đậy.

      “Cùng tắm .”

      bước vào giữa làn hơi nước.

      Nước chảy từ đầu xuống chân. Lương Nghiên ngẩng đầu, vuốt mặt cái.

      Thẩm Phùng Nam đứng vài giây rồi cởi quần áo của mình ra, qua.

      Đầu tóc Lương Nghiên ướt rượt, nước ngừng chảy xuống mặt.

      mở mắt, nhìn thấy Thẩm Phùng Nam đứng đó.

      Lương Nghiên giơ tay về phía , nắm lấy tay .

      Lương Nghiên kéo ánh sát lại.

      Nước ấm đồng thời dội xuống cả hai. Lương Nghiên nhìn Thẩm Phùng Nam. Mặt ướt sũng, đầu mày và đuôi mắt đều đọng nước, trông lại càng đen hơn.

      Lương Nghiên gì, chỉ dang rộng hai tay ôm lấy hông .

      Thẩm Phùng Nam cũng ôm .

      Lương Nghiên cảm giác được cơ thể thô kệch của chạm vào bụng mình, cũng cảm nhận được điều gì khác.

      Lát sau, nơi đây chỉ còn tiếng nước bọc lấy tiếng thở của cả hai.

      Họ làm chuyện gì thêm.

      Trong lúc tắm, Thẩm Phùng Nam đổ dầu gội đầu ra, xoa lên tóc Lương Nghiên.

      cúi đầu, bất ngờ mở mắt trong lúc dội nước, nhìn thấy những bọt xà phòng được xả từ đầu xuống, trôi về phía ngón chân Thẩm Phùng Nam.

      Chân khá lớn, cẳng chân thẳng tắp, cơ bắp rắn chắc, còn mọc những sợi lông chân xoăn xoăn.

      Khi nước ào xuống, Lương Nghiên nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Tầm nhìn hướng lên , thấy được nơi nào đó cơ thể .

      Hơi nước vẫn vấn vít, Lương Nghiên hề chớp mắt. cứ nhìn chằm chằm vào nơi kín đáo của như nghiên cứu vấn đề khó nhằn nào đó.

      Thẩm Phùng Nam giúp gội đầu xong liền tắt vòi sen, lấy ít sữa tắm bôi lên người , từ vai tới ngực, dịu dàng vuốt ve tạo ra những bong bóng xà phòng.

      Lương Nghiên vuốt mắt rồi chỉ vào hông : “Cứ như vậy có cảm giác gì, có khó chịu ?“.

      Thẩm Phùng Nam ngừng lại, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt bị nước nóng hấp hơi, đỏ ửng cả lên. kéo Lương Nghiên lại, bôi xà phòng lên lưng rồi : “Đừng tò mò những chuyện linh tinh, em tự xả nước “.

      bật vòi, để nước nóng chảy xuống người Lương Nghiên. Thẩm Phùng Nam tiếp tục lấy sữa tắm, rồi sang bên, tự bôi lên người mình.

      Lương Nghiên nhìn từ đằng sau, tầm nhìn trượt từ vai, lưng xuống đến hông và mông .

      Thẩm Phùng Nam quay lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt .Chẳng hiểu sao cảm thấy tắm tiếp được nữa.

      tiến hai bước tới vòi sen, nhanh chóng xả nước rồi giơ tay với lấy khăn tắm. Lương Nghiên ôm chầm lấy từ phía sau.

      Trái tim Thẩm Phùng Nam như lỡ nhịp, ngọn lửa ỉ kia bỗng chốc bùng lên dữ dội.

      Làm sao có thể nhịn đây?

      nhíu mày, ném khăn mặt về chỗ cũ rồi quay người ép Lương Nghiên về phía tường, nâng cằm lên hôn mãnh liệt.

      Nước ào ào chạy, mọi thanh khác đều bị vùi lấp.

      Họ hôn nhau rất lâu.

      Cuối cùng Thẩm Phùng Nam vẫn buông tay. thể hành xử thô lỗ được.

      lấy khăn tắm bọc người lại rồi bế bổng ra khỏi phòng tắm.

      Lương Nghiên ngồi ở cuối giường, nhìn thay ga giường.

      Thay xong, những tưởng lên giường nằm, đắp kín chăn chờ sẵn. Vừa quay đầu, lại thấy lau người sạch , lấy bộ quần áo trong tủ ra, khoác lên người, cứ thế ra khỏi cửa.

      Chẳng mấy chốc xách theo vali của vào.

      Lương Nghiên ngồi dậy.

      Thẩm Phùng Nam mở vali của ra và hỏi: “Em mặc bộ nào?“.

      lấy bộ nào cũng được.”

      Đồ lót của Lương Nghiên được để ở ngăn , đều với nhau theo bộ.

      Thẩm Phùng Nam quan sát chút rồi lấy chiếc áo ngực màu xanh chìm cùng chiếc quần lót tối gần sang màu đen. Sau đó lại chọn bộ quần áo trong giữ ấm thấp cổ đưa cho .

      Lương Nghiên mặc vào ngay mà nhìn hỏi: “Vì sao ...“.

      Thẩm Phùng Nam biết hỏi gì bèn hạ giọng : “Bây giờ được, cơ thể em chịu nổi“.

      “Thế à?”

      “Ừ.”

      Lương Nghiên hỏi nữa, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

      Khi Thẩm Nghệ quay về, Lương Nghiên sấy tóc, còn Thẩm Phùng Nam ở trong nhà vệ sinh giặt ga giường cùng quần áo.

      Thẩm Nghệ đặt bữa sáng xuống, rồi chạy vào nhà vệ sinh ngó đầu nhìn, cười hì hì chào hỏi . Sau đó ấy lại chạy vào phòng ngủ, giả vờ đứng gõ cửa: “Nghiên Nghiên?“.

      Lương Nghiên quay đầu lại: “Chị Thẩm Nghệ“.

      Thẩm Nghệ cười : “Sấy xong tóc ra ngoài ăn sáng nhé“.

      Bữa sáng hôm nay còn đầy đủ hơn hôm qua. Thẩm Nghệ lời giữ lời, mua cho Thẩm Phùng Nam năm cái bánh cuộn thịt gà.

      Có Thẩm Nghệ, bầu khí luôn rất sôi nổi.

      ấy vừa ăn vừa trò chuyện với Lương Nghiên: “Sáng nay chị còn tưởng em bỏ chứ. Em dọn phòng sạch bong, làm chị hết cả hồn. Suýt nữa chị tưởng ông chị lại FA rồi!“.

      “...”

      Lương Nghiên biết tiếp lời thế nào, Thẩm Phùng Nam đặt cái bánh vào bát Thẩm Nghệ: “Ăn nhiều chút, ít “.”Em chuyện với Nghiên Nghiên cơ mà, yên lặng .” Thẩm Nghệ chút nể tình, quay đầu bắt đầu khen Lương Nghiên: “Chị quá đâu. Lúc đó chị nghĩ, chị chắc chắn phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì rồi, nên em mới cực kỳ giận dữ, muốn tha thứ cho ấy. Cũng may chị lo hão phen. Nghiên Nghiên, nhé, ông chị tán được em quả là có phúc. Đến nằm mơ có khi ấy cũng bật cười tỉnh giấc đấy“.

      ấy tươi cười uống hớp đậu nành.

      Lương Nghiên vừa ăn xong bánh kẹp thịt gà, lau tay rồi : “Là em theo đuổi ấy ạ“.

      Thẩm Nghệ: “...“.

      Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu nhìn Lương Nghiên.

      Thẩm Nghệ tròn mắt, nuốt đậu nành xuống với vẻ sững sờ: “ trai chị đúng là chó ngáp phải ruồi rồi...“.

      Lương Nghiên lần này bị chọc cười. liếc nhìn Thẩm Phùng Nam, thấy biểu cảm của , nụ cười càng thêm đậm.

      “Cho này.”

      đưa nửa bát sữa đậu nành, biết là an ủi hay trêu chọc.

      Sau bữa sáng, Thẩm Nghệ có ý tạo thế giới riêng cho hai người họ, bèn hẹn bạn chơi.

      Đúng lúc này, Lương Nghiên lại nhận được tin nhắn của Nghiêm Kỳ.

      cầu được gặp mặt .

      Đọc xong, Lương Nghiên hơi sững người, thậm chí hơi hoài nghi liệu tin này có phải do Nghiêm Kỳ gửi hay .

      Bỗng dưng nổi cơn tam bành cũng ác ý khinh miệt.

      Thẩm Phùng Nam phơi ga giường quay trở lại thấy Lương Nghiên ngồi thừ người ra đó.

      ngồi xuống bên cạnh . Lương Nghiên tỉnh lại, cất di động .

      “Sao vậy?” hỏi.

      Lương Nghiên nhìn rồi : “Em phải ra ngoài chuyến“.

      “Em định đâu?”

      còn nhớ người gọi điện thoại cho ?”

      Sắc mặt Thẩm Phùng Nam lập tức thay đổi.

      “... Em tới gặp ?”

      Lương Nghiên gật đầu: “Em giải quyết những chuyện này“.

      “Em định giải quyết thế nào?” bỗng nhíu mày.

      “Em muốn thử.”

      “Đừng mạo hiểm, chuyện này ...”

      “Thẩm Phùng Nam!” Lương Nghiên ngắt lời , “Đây là việc của em, em tự giải quyết. Người khác thể giúp em được. cũng vậy thôi, em muốn kéo vào“.

      “Nghiên Nghiên...”

      đừng lo.” Lương Nghiên : “Em suy nghĩ kỹ rồi, ngoài chuyện này ra, còn việc khác“.

      “Còn chuyện gì?”

      số chuyện trong nhà. Sau này em kể lại cho , hôm nay em phải về đó chuyến.”

      về cùng em.”

      cần.”

      “Lương Nghiên!” Đôi mắt Thẩm Phùng Nam tối , khuôn mặt có chút lạnh: “Em thể như vậy“.

      Lương Nghiên hơi sững người, ngừng lát, : “ sao đâu“.

      Thẩm Phùng Nam im lặng.

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi thỏa hiệp: “ đưa em về, rồi ở ngoài đợi em, được ?“.

      Thấy sắc mặt chưa dịu , Lương Nghiên cúi đầu: “Em bảo bố em chứng kiến. Em đứng mình với đâu, có thể yên tâm“.

      Thẩm Phùng Nam trầm mặc nhìn lúc, chỉ còn cách gật đầu.

      Buổi chiều, Lương Nghiên gọi điện thoại cho Lương Việt Đình, rồi trả lời tin nhắn của Nghiêm Kỳ.

      Sau bốn rưỡi Lương Việt Đình có thời gian. Lương Nghiên nhẩm tính thời gian, xuất phát lúc ba giờ.

      Thẩm Phùng Nam lái xe đưa .

      Tuyến đường mất tổng cộng tiếng rưỡi thời gian. Lương Nghiên để Thẩm Phùng Nam đỗ xe trước cửa nhà họ Lương. trăm mét còn lại, tự bộ qua.

      Lương Việt Đình về, ở trong phòng sách đợi .

      Lương Nghiên tới thẳng đó.

      Đây là lần thứ ba bước vào căn phòng này. Hai lần trước đều là lúc , đến nỗi sắp quên mất căn phòng này trông như thế nào rồi.

      Hình như Lương Việt Đình từ ngoài về, vẫn còn mặc nguyên bộ vest.

      Ông ngồi trước bàn làm việc.

      Lương Nghiên đứng ngoài cửa gọi tiếng.

      Lương Việt Đình ngẩng đầu lên nhìn thấy , vẻ mặt nghiêm nghị dịu phần nào: “Con vào “.

      Lương Nghiên tới, ông : “Sao lần trước con ở lại? Khi bố về, con rồi“.

      Thấy trả lời, Lương Việt Đình cũng gạn hỏi nữa. Ông chỉ vào chiếc ghế: “Ngồi “.

      Lương Nghiên ngồi xuống.

      Lương Việt Đình : “Trong điện thoại con có chuyện muốn , là chuyện gì vậy?“.

      Lương Nghiên nhìn ông rồi rút tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra, đặt lên bàn.

      “Tiền bố gửi bao năm nay vẫn ở trong này, con chưa đụng vào. Còn số tiền trước khi vào đại học, con trả lại bố nữa.”

      Lương Việt Đình nhíu mày: “Con làm vậy là sao?“.

      Lương Nghiên nhìn ông, tiếp: “Con biết rất , con vốn dĩ nên là con của bố, con chỉ là cố ngoài ý muốn. Chuyện mẹ con gây ra năm đó, con thể thay đổi. Nếu có thể lựa chọn, con cũng bao giờ muốn chào đời bằng cách đó. Bao năm qua gây ra cho bố nhiều phiền phức, con rất xin lỗi“.

      “Nghiên Nghiên, con...”

      “Bố.” Lương Nghiên ngắt lời ông: “Đây là lần cuối cùng con gọi bố là bố. Sau này, bố hay coi như năm đó con và Thẩm Ngọc chết cùng nhau “.

      Lương Việt Đình đứng người...

      ~Hết chương 29~

      Xì po: “Nghiên Nghiên, em còn ra là phải vào đó đấy...”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 30
      lúc lâu sau, Lương Việt Đình vẫn chưa gì.

      Lương Nghiên biết ông nghĩ gì, có thể ông hơi tức giận, hoặc từ tận đáy lòng buông tiếng thở dài nhõm.

      muốn suy đoán thêm quá nhiều về tâm tư của ông.

      Lát sau, lên tiếng: “Còn chuyện nữa, con…”.

      “Nghiên Nghiên.”

      Lương Việt Đình bất ngờ lên tiếng, Lương Nghiên dừng lại.

      Lương Việt Đình giơ tay cởi cúc măng séc, nhíu mày hỏi: “Con có suy nghĩ này từ khi nào?”.

      Từ khi nào ư?

      Lương Nghiên cũng thể , có lẽ là sau mỗi lần bị làm nhục. Nhưng ngày quyết định chính là hôm nay.

      trầm mặc lúc rồi : “Rất lâu rồi”.

      Lương Việt Đình gật đầu, biểu cảm có gì đổi khác, chỉ là giọng hơi trầm xuống: “Xem ra con suy nghĩ rất kỹ càng, hôm nay chỉ tới để thông báo cho bố biết?”.

      Lương Nghiên phủ nhận.

      Ngừng chút, ông tiếp: “Chuyện của mẹ con, con có oán trách bố ?”.

      .” Lương Nghiên lắc đầu: “Đó phải lỗi của bố”.

      trả lời quá nhanh, chút do dự khiến Lương Việt Đình bỗng nghẹn lời.

      Yên tĩnh vài giây, ông : “Đây cũng chính là câu bố muốn với con”.

      Ban đầu Lương Nghiên chưa hiểu, sau khi tự nhẩm lại lượt trong đầu, mới ngộ ra.

      Trái tim chợt nóng lên.

      Lương Việt Đình : “ ra đời của con quả thực nằm trong dự tính của bố, nhưng chuyện đó liên quan tới con. Mẹ con làm số việc khiến bố chán ghét, nhưng năm đó tới đón con về là quyết định bố đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng, từ đó về sau này bố chưa bao giờ xếp con và mẹ con ngang hàng. Đối với mẹ con, bố cảm thấy nợ nần gì, nhưng với con, có lẽ bố nên tự kiểm điểm lại mình, bố phải là người cha tốt. Bao năm nay, bố chưa chăm sóc tốt cho con”.

      Ngừng lát, chất giọng trầm lại tiếp tục vang lên: “Thực tế là, tới tận bây giờ bố vẫn chưa biết cách làm sao để quan tâm và chăm sóc con . Năm con lên bảy bố mới biết mình còn đứa con . Lương Tịnh là con trai, muốn đánh muốn mắng nó bố cần phải kiêng dè, nhưng con khác”.

      tới đây, đầu mày Lương Việt Đình nhíu càng sâu. Những lời ông hoàn toàn là , rất nhiều lúc ông hiểu Lương Nghiên nghĩ gì. Giống như khi trước, bị Nghiêm Kỳ ức hiếp cũng chưa từng kể với ông câu, cho tới tận buổi tối hôm đó khi mọi chuyện trở nên ầm ĩ.

      Những lời Lương Việt Đình khiến Lương Nghiên sửng sốt. Lương Việt Đình trong ký ức của người nghiêm nghị và kiệm lời, trời sinh tạo cho người đối diện cảm giác xa cách. Ông chuyện lại càng ngắn gọn hơn, bao giờ có cảnh cha con tâm lòng như thế này?

      ngẩn người nhìn ông, biết phải tiếp lời thế nào.

      Căn phòng bỗng chốc rơi vào thinh lặng, cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên.

      Quản gia đứng ngoài vọng vào: “Thưa ông, bà về, mời ông xuống nhà dùng bữa”.

      Lương Nghiên tỉnh lại.

      Quản gia rồi, Lương Việt Đình thêm nhiều. Ông đẩy tấm thẻ ngân hàng về trước mặt Lương Nghiên và : “Nghiên Nghiên, con trưởng thành. Nếu con quyết tâm như vậy, bố ngăn cản. Nhưng mười ba năm làm cha con mà chút tiền con cũng phân định rạch ròi như vậy bố thể chấp nhận. Nếu con định học chuyên sâu thêm, vậy có lẽ còn bốn năm nữa là tốt nghiệp. Số tiền còn lại, bố chuyển lần cho con”.

      Thấy Lương Nghiên định lên tiếng, ông cho thời gian, mà thẳng: “Bố đồng ý với lựa chọn của con. Đây coi như là điều kiện, được từ chối”.

      Lương Nghiên nhìn ông, đáy mắt cay dần.

      cúi thấp đầu, nghe thấy Lương Việt Đình : “Cất ”.

      đút lại tấm thẻ ấy vào túi áo.

      Cuộc chuyện tới đây dường như kết thúc.

      Lương Việt Đình im lặng mấy giây rồi : “Ăn tối xong hẵng về”.

      “Còn chuyện nữa…” Lương Nghiên dụi mắt, ngẩng đầu lên: “Còn chuyện này, con cần bố giúp”.

      Lương Việt Đình thấy mắt rực đỏ, trong lòng cũng hề dễ chịu. Ông hỏi chuyện gì mà gật đầu trước: “Được”.

      Trong phòng khách, quản gia chuyển lời xong, Nghiêm Ninh sắc mặt tệ trông thấy: “Ông có nghe thấy con nhóc đó ?”.

      Quản gia lắc đầu: “ nghe thấy ạ”.

      “Ông làm việc .” Nghiêm Ninh nén giận, trở về ngồi xuống ghế.

      Chẳng mấy chốc, Nghiêm Kỳ tới.

      Nghiêm Ninh cảm thấy có gì đúng: “Sao mày lại chạy tới đây?”.

      Nghiêm Kỳ trả lời mà hỏi ngược lại: “Có phải Lương Nghiên quay về rồi ?”.

      Lần này Nghiêm Ninh còn gì để hoài nghi nữa, lửa giận bùng lên tận đầu: “Nó gọi mày đến? Chị bảo mà, sao tự dưng nó lại quay về, ra là nhắm vào mày. Mày lại còn chạy về đúng ý nó nữa!”.

      Vừa nghe xong, Nghiêm Kỳ lập tức vui: “Chính em muốn gặp ấy! Chị đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ấy!”.

      đổ lên đầu nó, lẽ nào đổ lên đầu mày!” Nghiêm Ninh ràng rất giận nhưng ngại vì Lương Việt Đình ở nhà nên bà ta vẫn kiểm soát lượng: “Mày mụ mị đầu óc rồi à, vì con nha đầu mà tự giẫm đạp bản thân như vậy. Người ta gọi tiếng là mày đến, mày thấy lần trước nó nắm tay người khác sao? Mặt mũi nhà này mất sạch vì mày rồi”.

      Nghiêm Kỳ có tâm trạng cãi nhau: “Đây là chuyện giữa em và ấy, chị bớt can dự vào ”.

      Nghiêm Ninh chuyển sang chọn những lời cay nghiệt chọc tức Nghiêm Kỳ: “Đàn ông đàn ang như mày còn liêm sỉ ? Chưa tới chuyện với thân phận đó nó được ló mặt ra ngoài, ít nhiều gì nó cũng gọi mày tiếng ‘cậu’, cái tư tưởng của mày ra ngoài kể người ta chửi là biến thái đấy”.

      Nghiêm Kỳ buồn quan tâm: “Chửi chửi , em cứ thích ấy đấy, làm sao?”.

      Nghiêm Ninh suýt nữa tức chết: “Mày…”.

      “Nghiêm Kỳ!”Nghiêm Ninh sững người, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Việt Đình đứng lan can cầu thang tầng hai, với Nghiêm Kỳ: “Qua phòng sách”.

      xong ông quay người vào trong.

      “Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Ninh nhíu mày: “Con nha đầu kia cũng có mặt, ông ấy gọi mày lên làm gì?”.

      Mặc kệ câu hỏi của Nghiêm Ninh, Nghiêm Kỳ tự động lên gác.

      Nghiêm Ninh tâm trạng bất an, đứng lúc rồi cũng bám theo.

      Cửa phòng sách để ngỏ, Nghiêm Kỳ thẳng vào trong, lập tức nhìn thấy Lương Nghiên ngồi trong đó.

      “Đóng cửa lại.” Lương Việt Đình câu. Nghiêm Kỳ ngoan ngoãn làm theo, tới bên cạnh Lương Nghiên, nghe thấy Lương Việt Đình : “Ngồi xuống”.

      Nghiêm Kỳ nghe lời cách đột xuất, kéo chiếc ghế qua ngồi xuống bên cạnh Lương Nghiên, nhìn như còn ai khác.

      Lương Nghiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt rồi lại quay .

      Nghiêm Kỳ nhíu mày, sắc mặt lập tức chuyển lạnh.

      quay về phía Lương Việt Đình: “ rể, có chuyện gì , nếu có chuyện gì em xin phép. Em có chuyện muốn với Nghiên Nghiên”.

      Sắc mặt Lương Việt Đình đanh lại: “Chú nghe cho đây, bắt đầu từ ngày hôm nay, Nghiên Nghiên với tôi hay nhà họ Lương đều còn quan hệ gì. Nó quay về đây nữa, cũng còn liên hệ gì với chú nữa. Mọi chuyện trong quá khứ chấm dứt ở đây, sau này chú cũng đừng quấy rầy nó nữa. Nếu chú làm được việc này, vậy ra nước ngoài ở, cả đời này chú có cơ hội quay về Trung Quốc nữa”.

      “… vậy là có ý gì?” Sắc mặt Nghiêm Kỳ tái mét.

      “Đây là lần cuối cùng tôi để chú gặp mặt Nghiên Nghiên. Có chuyện gì, hôm nay chú cho dứt điểm .”

      “Lương Việt Đình, có ý gì?” Nghiêm Kỳ đứng bật dậy: “Chị em lại rủ rỉ bên tai đúng ? định đuổi Nghiên Nghiên ra khỏi nhà họ Lương? ấy là con , làm vậy là sao? Muốn bỏ là bỏ? Chuyện giữa em và ấy, em tự giải quyết, các người dự vào đâu mà làm vậy!”.

      “Chú ngồi xuống.”

      khốn kiếp!” Nghiêm Kỳ nổi trận lôi đình, lập tức kéo Lương Nghiên dậy: “Chúng ta ”.

      “Cậu buông tay ra.” Lương Nghiên nhìn : “Là chính tôi muốn bỏ , cũng chính tôi muốn cắt đứt quan hệ”.

      Nghiêm Kỳ sững người, bước chân đột ngột dừng lại.

      Lương Nghiên rút tay về.

      Bàn tay Nghiêm Kỳ trống . cứ đứng đờ người ra như thế, máu trong người vừa nóng lên lại lạnh ngắt .

      Căn phòng rơi vào im lặng tột cùng.

      Ngoài cửa, Nghiêm Ninh cũng đứng sững lại, có chút dám tin.

      Lát xong, Nghiêm Kỳ buông tay xuống. cũng dám tin.

      “Thế nên, vì muốn trốn tôi, cả gia đình em cần nữa sao? Cả bố em em cũng cần nữa sao?”

      Lương Nghiên im lặng.

      Cổ họng Nghiêm Kỳ đau rát, mặt trắng nhợt từng chút : “Chẳng phải trước kia em rất quan tâm đến những điều này ư?”. chỉ tay vào Lương Việt Đình, ngón tay run lên: “Chẳng phải em quan tâm người này nhất ư?”.

      nhớ rất , chính vì biết quan tâm điều gì nên hai năm đó mới được nước lấn tới. dám lên tiếng, dám gây phiền phức cho Lương Việt Đình, ràng rất sợ bị ông bỏ rơi.

      Nghiêm Kỳ hiểu nổi, cũng khó mà chấp nhận.

      “Em ghét tôi đến vậy sao?”

      nhìn Lương Nghiên, bao lâu sau hốc mắt đỏ rực: “Em có biết tôi…”.

      “Đúng.”

      chữ của Lương Nghiên khiến nửa câu sau của mắc lại trong cổ họng, tiếp được nữa.

      Bao nhiêu lời hai ngày nay suy nghĩ cũng bị nuốt xuống bụng, dám chữ.

      Lương Việt Đình im lặng nhìn họ từ đầu tới cuối. Nghiêm Kỳ như vậy cũng là lần đầu tiên ông chứng kiến.

      Còn Nghiêm Ninh đứng ngoài phòng sách lại chỉ muốn lôi cậu em trai của mình ra ngoài đánh cho trận, là mất mặt quá thể.

      Nghiêm Kỳ , căn phòng chỉ còn lại tiếng thở.

      Đứng lúc, Lương Nghiên ngẩng đầu với Lương Việt Đình: “Vậy con trước”.

      Lương Việt Đình đứng lên bước qua: “Bố gọi người đưa con về”.

      cần đâu ạ, có người đưa con đến, ấy đợi con.”

      ra phía ngoài, tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

      Nghiêm Kỳ giữ tay lại: “Nghiên Nghiên…”.

      Yết hầu của trượt lên trượt xuống, ngẩng đầu với Lương Việt Đình: “ rể, em vẫn còn lời muốn riêng với Nghiên Nghiên”.

      Lương Việt Đình nhìn thấy đôi mắt long lanh của , sững người giây lát nhưng vẫn thay đổi chủ ý: “Chú muốn ở đây , buông tay con bé ra”.

      Ngọn lửa bùng lên trong mắt Nghiêm Kỳ, nhưng chỉ được vài giây, cúi đầu xuống, đồng thời buông tay Lương Nghiên.

      nhận thua, nhận thua thực .

      Môi mấp máy vài cái, câu khẽ bật ra khỏi cổ họng.

      Nước mắt rơi xuống: “Nghiên Nghiên, tôi sai rồi…”.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 31:
      Lương Nghiên đứng sững lại, còn Lương Việt Đình nhíu mày nhìn về phía Nghiêm Kỳ.

      thể , câu này xuất phát từ phía Nghiêm Kỳ quả thực có phần kỳ lạ.

      Từ là “Hỗn thế ma vương”, đến thời thanh xuân lại càng ương bướng, thường xuyên đánh nhau gây chuyện, làm gì có chuyện để ai vào mắt.

      là kẻ thà chịu phạt chứ nhận sai.

      Nếu phải vì câu này khá thấp, Nghiêm Ninh nhất định cũng nghe đến rơi nước mắt.

      Nhưng những điều này có ích gì?

      Lương Nghiên chưa bao giờ mong mỏi nhận lỗi.

      Nghiêm Kỳ cứ đứng đó, dường như thể ngẩng đầu lên được.

      Có phải biết sai , bản thân cũng .

      Có những lời nghĩ, hôm nay tìm vốn dĩ cũng có ý muốn ràng. Nhưng thể nào ngờ cơ lại thành thế này, chút lý trí còn sót lại của bị hủy hoại sạch .

      muốn chuyện riêng với Lương Nghiên, nhưng Lương Việt Đình lại đứng đực ở đó.

      Nghiêm Kỳ dụi mắt, cổ họng nghẹn rồi lại nghẹn. Cuối cùng mặc kệ hết thảy, mặt dày : “Nghiên Nghiên, tôi thừa nhận tất cả đều là lỗi của tôi, lúc đó tôi nên, nên…”.

      nên thế nào?

      nên hôn , sờ , nên “thủ dâm” trước mặt , càng nên suýt chút nữa muốn .

      Nếu tối đó đâm dao, kiềm chế được. Khả năng tự kiểm soát của tệ đến mức nào, biết , nếu tại sao cứ nhìn thấy là muốn chạm vào, thể nhịn được.

      Những chuyện này từng treo bên miệng coi như thành tích đem ra để trêu ghẹo , nhưng bây giờ răng miệng lại như dính vào nhau, sợ sai chữ, bỏ ngay lập tức.

      Nghiêm Kỳ sống hơn hai mươi năm, xưa nay luôn xốc nổi, bồng bột, ngang tàng bất kham, chưa bao giờ phải lo trước dè sau thế này.

      Có nằm mơ cũng ngờ, Lương Nghiên lại quyết tâm đến vậy.

      còn là bé ngày nào, còn nằm dưới mà khóc, cũng còn cầu xin . chỉ dùng cách thức này đánh gục , nhát là trúng.

      Bây giờ đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh.

      Trước kia là người nắm bắt nhược điểm của , còn bây giờ, người yếu thế là .

      Đả kích này còn dữ dội hơn cảnh tượng ở triển lãm hôm nào.

      Lồng ngực Nghiêm Kỳ đau đớn khó chịu, lời ra trở nên lộn xộn: “Tôi cũng từng đối xử tốt với em, em lưu luyến chút nào sao? Trước kia chúng ta… tốt với nhau như vậy, em quên hết rồi sao? Em còn từng em thích tôi, em em thích nhất là cậu , cũng tính sao? Nghiên Nghiên, chúng ta quay trở lại thời ấy, được ? Chúng ta…”.

      “Đủ rồi.” Cuối cùng Lương Nghiên cũng quay đầu nhìn .

      Nghiêm Kỳ sững người, nhìn bằng đôi mắt ươn ướt.

      “Cậu còn nữa, tôi buồn nôn đấy.”

      Cơ thể Nghiêm Kỳ run lên, chút huyết sắc khuôn mặt tựa hồ cũng tan sạch.

      “Nghiêm Kỳ, cậu buông tha cho tôi .”

      Lương Nghiên bỏ , quay đầu lại.

      Nghiêm Ninh đứng ngoài cửa, nhìn thấy Lương Nghiên lướt qua mình, nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

      Trong phòng, Nghiêm Kỳ đờ đẫn đứng tại chỗ, trong mắt còn gì nữa.

      Bước chân Lương Nghiên dừng lại. cứ thế ra khỏi cửa rồi ra khỏi vườn.

      khí se lạnh phả vào mặt. sờ tay lên mặt, lạnh ngắt.

      Ánh đèn lan dần theo con đường .

      Lương Nghiên liền qua hai cây cột đèn, nhìn thấy cái bóng đứng dưới ánh đèn trước mặt.

      cũng nhìn thấy , bèn sải bước tiến tới.

      Lương Nghiên dừng lại, càng bước càng nhanh. Khi chỉ còn vài mét, liền chạy qua.

      Thẩm Phùng Nam ôm chầm lấy .

      “Nghiên Nghiên.”

      Sau tiếng gọi ấy là im lặng dài.

      Lát sau, nghe được nửa câu sau còn thiếu.

      “Em còn ra, phải vào đó đấy…”

      “Em sao.” Lương Nghiên bật cười: “Lạnh vậy mà đứng đây, khờ quá”.

      Thẩm Phùng Nam cười nổi, khẽ hỏi: “Ổn chứ?”.

      “Ừm, xong xuôi cả rồi.”

      hỏi thêm nữa.

      Bên ngoài rất lạnh, đứng ôm nhau lúc, Thẩm Phùng Nam bèn buông tay: “ thôi, vào xe ngồi”.

      “Vâng.”

      Lương Nghiên mặc cho dắt, nhanh chóng về phía ô tô.

      Ngồi vào xe, hơi ấm bao bọc lấy cơ thể, Lương Nghiên dựa vào ghế, nhìn ra ánh đèn ngoài cửa sổ.

      Thẩm Phùng Nam đưa ăn tối.

      “Em muốn ăn gì?”

      Lương Nghiên quay đầu lại: “Đến chùa Hộ Quốc được ?”.

      “Được.”

      Con đường gần chùa Hộ Quốc, lúc Lương Nghiên từng đến. ăn ít món ăn vặt ở đây, đều do Nghiêm Kỳ dẫn tới. Những năm sau này còn ở Bắc Kinh, gần như quên hết mùi vị của chúng.

      Thẩm Phùng Nam cũng giống , cũng có rất muốn rất lâu rồi thưởng thức.

      Người trong quán khá đông, họ tìm được vị trí sát cửa sổ, chọn vài món quà vặt rồi gọi thêm hai bát sữa đậu nành.

      Lương Nghiên : “Lần đầu tiên uống món này, suýt nữa em nôn ra đấy”.

      Thẩm Phùng Nam kinh ngạc: “Em thích uống lắm?”. Ngày nào Thẩm Nghệ cũng dậy sớm mua đồ ăn sáng, thấy đều uống cả.

      “Vâng, sau này uống vài lần mới thích.”

      ăn miếng thạch đậu rồi : “Mấy món này hồi em đều quen ăn”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn , muốn hỏi vài câu nhưng lại ngập ngừng.

      Lương Nghiên nhận ra do dự của , bèn ngước lên mỉm cười: “Vì sao lại có biểu cảm này?”.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “ có gì”.

      “Em biết muốn hỏi gì.” Lương Nghiên : “Em cũng muốn kể với ”.

      chào đời vẻ vang của đúng là phải để biết.

      Những chuyện ấy hơi phức tạp, nhưng nếu muốn kể cũng chỉ đôi ba dòng.

      Lương Nghiên tóm lược lại cách đơn giản, chỉ sau vài câu là có thể kể hết cho nghe tình hình của mình. nhấn mạnh thân phận con riêng, còn những chuyện liên quan tới Nghiêm Kỳ nhắc đến.

      Thẩm Phùng Nam nghe xong gì.

      Lương Nghiên húp sữa, ngẩng đầu lên thấy vẫn nhìn mình như vậy, có chút kỳ lạ: “ nghe chưa hiểu?”.

      suy nghĩ chút rồi ràng hơn: “Cụ thể là thế này, mẹ em thích bố em. Lúc đó bố em kết hôn rồi, nhưng bà ấy vẫn thích. Có lần tận dụng được cơ hội, bà ấy làm chuyện đó, sau đó có em”.

      Dừng lại chút, thẳng thừng nốt: “Bà ấy tưởng sinh ra đứa con trai, nhưng ngờ lại là con . Bà ấy cho bố em biết. Tới tận năm em bảy tuổi, bà ấy mất, bố đưa em về nhà họ Lương, sau đó Nghiêm Kỳ trở thành cậu của em. Về sau đều biết cả. Còn chuyện gì chưa , có thể hỏi em, em…”.

      “Được rồi.” Thẩm Phùng Nam đặt tay mình lên tay : “ biết rồi, ăn ”.

      “Ừm.”

      Lương Nghiên đáp lại, bắt đầu tập trung ăn uống.

      Thẩm Phùng Nam nhìn vầng trán của , môi mím chặt.

      Tối ấy, họ nhắc lại những chuyện đó nữa. Ăn xong, Thẩm Phùng Nam lái xe về. Qua hiệu thuốc, dừng xe lại.

      Lương Nghiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

      “Đợi lát.”

      Thẩm Phùng Nam xuống xe mua thuốc, chẳng mấy chốc quay trở lại.

      Nhìn chỗ thuốc trong tay , Lương Nghiên mới nhớ ra: “Em quên khuấy mất!”.

      cầm lấy định uống, Thẩm Phùng Nam : “Về nhà rồi uống, đợi bữa tối tiêu hóa ”.

      Lương Nghiên dừng lại, nghiêng đầu ngắm lúc: “ biết nhiều thứ ”.

      Thẩm Phùng Nam tiếp lời mà cho xe chạy.

      Thẩm Nghệ về nhà từ lâu. Thấy họ về, ấy nghĩ nhiều, chỉ coi như họ ra ngoài chơi chuyến.

      Ngày hôm sau là Noel, buổi tối, Lương Nghiên chuyện với Triệu Yên Tích lúc wechat, hỏi ấy dạo này ôn tập ra sao, với ấy rằng qua Giáng sinh mình mới quay về.

      Triệu Yên Tích biết chuyện, ngỡ Lương Nghiên về nhà chơi nên cũng tiện thúc giục.

      Dù là Giáng sinh, Thẩm Nghệ vẫn được nghỉ, ban ngày vẫn làm bình thường.

      Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên hoạt động tự do.

      Buổi sáng có trận tuyết, họ đâu cả, tới chiều mới cùng nhau xem phim.

      Bên ngoài các khu trung tâm thương mại và các cửa hàng đều được trang hoàng rực rỡ, mang đầy đủ khí Giáng sinh.

      Thẩm Phùng Nam nắm tay Lương Nghiên mua vé, lần này họ chọn bộ phim tình cảm hài hước, nhàng.

      Những dịp lễ thế này, rạp chiếu phim thường đông kín người xem.

      Các cặp tình nhân dường như quen coi tất cả các ngày lễ đều là Valentine. Trước kia Lương Nghiên từng chỉ trích Triệu Yên Tích, ngờ mới đó gia nhập đội ngũ.

      Hơn nữa cảm giác này lại tệ chút nào.

      Lương Nghiên bê cốc trà sữa nóng hổi, nhìn từng đôi nam nữ trước mặt mình, vô tình nhớ lại lần đầu tiên hẹn Thẩm Phùng Nam xem phim.

      kinh ngạc phát dường như lần này mọi việc đều được đảo ngược.

      Vé do Thẩm Phùng Nam mua.

      Trước khi vào rạp còn mua cho bỏng ngô và nước uống.

      Lương Nghiên quay đầu nhìn , còn nhìn lên màn hình lớn, dáng vẻ như rất tập trung.

      Vài giây sau, dường như cảm giác được ánh mắt , quay đầu qua.

      Lương Nghiên cười với .

      Thẩm Phùng Nam hơi ngạc nhiên. nghiêng đầu, ghé sát lại: “Cười gì đấy?”.

      Lương Nghiên trả lời, chỉ xích qua, thơm cái lên má .

      vừa uống trà sữa, môi còn thơm lừng mùi sữa béo. Trái tim Thẩm Phùng Nam hơi nóng lên, cũng hơi ngứa ngáy. Nhưng còn chưa kịp làm gì, Lương Nghiên lùi ra.

      cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, đè nén cảm giác bồng bột kia xuống.

      Xem phim xong, cũng còn sớm nữa. Thẩm Nghệ nhắn tin tới, hẹn địa điểm để ba người họ cùng ăn tối.

      Dọc đường trở về, Thẩm Nghệ ầm ĩ đòi mua táo Giáng sinh. Thẩm Phùng Nam đỗ xe bên đường, mua giỏ táo, dỗ cho Thẩm Nghệ cười rạng rỡ, rồi chia cho Lương Nghiên nửa.

      Tối đó, Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên bàn bạc đến thống nhất, cùng mua vé trở về.

      Đêm đó, Lương Nghiên vẫn ngủ riêng trong phòng của khách.

      Ban ngày quá mệt mỏi, tắm rửa từ sớm, thu dọn hành lý rồi leo lên giường, chẳng mấy chốc ngủ tít mít.

      Thẩm Phùng Nam tắm rửa thu dọn đồ đạc xong, nhìn lên 11 rưỡi.

      mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra chiếc hộp rồi tới phòng của Lương Nghiên.

      Căn phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ.

      Thẩm Phùng Nam bật đèn, tới bên giường.

      Lương Nghiên nhắm nghiền mắt, hàng mi vừa đen vừa dài khép chặt.

      ngủ rất say.

      Thẩm Phùng Nam đứng lúc rồi lấy chiếc hộp ra, đặt lên tủ đầu giường, cúi người hôn lên trán rồi tắt đèn rời .

      Lương Nghiên ngủ mạch tới sáng, bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.

      Đầu óc vẫn còn mơ màng, nhớ hôm nay phải quay về Nam An, bèn lập tức trở mình ngồi dậy. định lấy quần áo thay bỗng liếc thấy thứ gì tủ đầu giường.

      Lương Nghiên ngạc nhiên mở ra xem, chợt ngẩn người.

      Bên trong là sợi dây chuyền mặt ngọc.

      Bên dưới còn đè mảnh giấy , ghi sáu chữ: Nghiên Nghiên, Giáng sinh vui vẻ!

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 32:
      Lương Nghiên ngắm lúc rồi lấy chiếc vòng ra, đeo lên cổ.

      mặc quần áo xong xuôi, dọn dẹp phòng ốc sạch rồi mới ra ngoài.

      Thẩm Nghệ làm từ sớm, Thẩm Phùng Nam dậy rồi.

      lau cửa sổ ban công.

      Lương Nghiên đứng trong phòng khách, nhìn khom lưng, tay chống lên cửa sổ, tay cầm giẻ từ từ, chậm rãi lau sạch.

      qua đó làm phiền mà nhìn lúc rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

      Lau cửa sổ xong, Thẩm Phùng Nam vào phòng. Nghe thấy tiếng nước, bước qua, nhìn thấy Lương Nghiên vốc nước rửa mặt.

      “Dậy rồi à?”

      Lương Nghiên quay đầu qua, những giọt nước vẫn còn đọng mặt, ướt rượt.

      Thẩm Phùng Nam nhìn thấy sợi dây cổ .

      Chú ý được tầm mắt , Lương Nghiên cúi đầu nhìn rồi : “Cảm ơn ”.

      “Có gì đâu.” cười: “Rửa mặt xong ra ăn sáng”.

      Ăn sáng xong, cũng còn sớm nữa, Thẩm Phùng Nam mua vé tàu lúc chín giờ sáng, họ cùng nhau ra ga.

      Tàu cao tốc về tới Nam An chạy mất sáu tiếng đồng hồ. Quãng đường này quá xa xôi nhưng cũng hề ngắn.

      Lương Nghiên còn nhớ cảnh tượng lần trước khi rời khỏi Bắc Kinh như thế nào nữa. Trong ấn tượng hình như chỉ có mình . Lần này bên cạnh có người bầu bạn, cảm giác này có chút mới mẻ và kỳ lạ. hề vừa lên tàu ngủ gục như mọi lần.

      Trong balo của Thẩm Phùng Nam nhét cuốn tạp chí nhiếp ảnh. Lương Nghiên lật xem lượt, lại lần tìm ra đồ ăn vặt.

      Lương Nghiên nhìn qua, là ô mai.

      kinh ngạc: “ còn chuẩn bị cả cái này?”.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng, mở nắp hộp, đặt trước mặt : “Thẩm Nghệ mua đấy, để em ăn giết thời gian”.

      là phải giết thời gian, ra cũng quá khó khăn. Hai người ngồi chung nhạt nhẽo như tàu mình. Vừa ngồi vừa chuyện hình như thời gian trôi qua rất nhanh. Bữa trưa được ăn luôn tàu, là bữa cơm hộp hết sức bình thường. Họ hề kén chọn, coi như no căng bụng.

      Hơn ba giờ chiều, tàu hỏa tới ga, tiếp theo họ lại ngồi taxi.

      Thẩm Phùng Nam đưa Lương Nghiên về nhà trước rồi mới quay về.

      chưa đầy mười ngày mà Lương Nghiên cảm thấy như lâu lắm rồi. Căn nhà của và Triệu Yên Tích vẫn vậy. Có thể nhận ra, tuy có mặt nhưng Triệu hề lười biếng, vẫn duy trì nhịp dọn dẹp đúng quy định.

      Buổi tối Triệu Yên Tích trở về, vừa nhìn thấy Lương Nghiên liền ôm chầm: “Cậu mà còn quay về, mình tưởng mình bị bỏ rơi đấy!”.

      ấy biết nặng , va vào khiến Lương Nghiên suýt nữa ngã nhào.

      “Triệu tiểu thư, Triệu nương, cậu buông tay ra …”

      “Để mình ôm tý !” Triệu Yên Tích bất mãn: “Cậu làm sao thế hả, nhớ mình à?”.

      “Cậu làm vậy sắp bóp chết mình rồi…” Lương Nghiên phải rất nhọc công mới gỡ được tay ấy ra: “ nào, đưa cậu ăn đại tiệc”.

      hả?!” Triệu Yên Tích kích động.

      Lương Nghiên đáp lại rồi vào phòng: “Bù đắp cho cậu”.

      là đại tiệc, ra chỉ là bữa buffet hải sản. Nhưng thế cũng đủ khiến Triệu Yên Tích mãn nguyện rồi. ấy mở da bụng ăn bữa no căng mắt, chút nữa chết vì no.

      Ăn xong, hai người họ bộ về nhà.

      Giữa đường, Thẩm Phùng Nam gọi điện tới, Lương Nghiên bắt máy trò chuyện vài câu.

      Triệu Yên Tích dỏng tai nghe hết, tâm hồn hóng hớt lại rục rịch trỗi dậy: “ Nam đấy à?”.

      Lương Nghiên bỏ di động vào túi quần, đáp: “Ừm”.

      ấy biết cậu quay về rồi à? ấy định tới gặp cậu sao?”

      cần, bọn mình về cùng nhau.”

      Triệu Yên Tích thảng thốt: “Thế là thế nào? ấy cũng tới Bắc Kinh?”.

      “Ừm.”

      “Thế là mấy ngày qua cậu đều ở cùng với ấy?”

      “Đúng vậy.”

      “…”

      Chẳng trách, ra đây chính là nguyên nhân vui quên đường về.

      Triệu Yên Tích với vẻ kỳ lạ: “Tốc độ phát triển của hai người hơi nhanh đấy. Thế… hai người ở với nhau làm gì, chuyện có khoảng cách thế hệ sao?”.

      cảm thấy.”

      Lương Nghiên rảo nhanh bước chân, vài bước bỏ Triệu Yên Tích lại phía sau đoạn. Triệu Yên Tích đuổi theo, hỏi dò: “Vậy các cậu phát triển tới bước nào rồi?”.

      Lương Nghiên buồn suy nghĩ: “Ngủ rồi”.

      Ngủ… Ngủ rồi…

      Đầu óc Triệu Yên Tích ngừng trệ vài giây.

      Tới khi Lương Nghiên bứt hẳn lên , ấy như sực tỉnh cơn mơ, kinh hoàng chạy đuổi theo.

      Cả tối hôm ấy, Triệu Yên Tích đều chìm trong hoảng hốt. Chuyện này nếu là người khác cũng khá bình thường, nhưng lại đặt vào Lương Nghiên xưa nay chưa bao giờ gần gũi đàn ông.

      Triệu Yên Tích cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn rồi.

      ấy và mối tình đầu tìm hiểu nhau nửa năm trời cũng mới chỉ hôn môi thôi biết !

      Tốc độ của Lương Nghiên…

      Quả thực, khác gì ngồi tên lửa cả.

      ấy muốn moi thêm vài thông tin nữa nhưng bị Lương Nghiên tảng lờ.

      Triệu Yên Tích mang theo tâm trạng thể phức tạp hơn trải qua kỳ nước rút cuối cùng.Vừa qua Tết dương lịch, Triệu Yên Tích phải đâm đầu vào thi. Lương Nghiên có việc gì làm nên cùng ấy suốt, chủ yếu là chịu trách nhiệm đưa đón, và đứng ngoài cổ vũ khích lệ.

      Trong khoảng thời gian này, và Thẩm Phùng Nam có gặp nhau lần. Thấy khá bận nên cũng quấy rầy nhiều, chỉ vài câu rồi .

      Mấy kỳ thi cuối cùng cũng trôi qua, cảm giác chung của Triệu Yên Tích là tệ. ấy thả lỏng tinh thần, chơi bời loăng quăng với Lương Nghiên vài hôm rồi bắt đầu nghiêm chỉnh tìm việc.

      Lương Nghiên cũng dần bắt tay vào xử lý những việc vặt chất thành núi, gấp gáp làm bài luận cuối kỳ, sau đó khẩn trương hoàn thành phần tài liệu lịch sử của thầy Chung, trong lúc đó còn nhận thêm tài liệu dịch mấy nghìn chữ. Tới ngày 12 tháng 01 chính thức kết thúc môn, mới coi như rảnh rang thực .

      Buổi chiều, nhắn tin cho Thẩm Phùng Nam. Chưa thấy nhắn lại, ra gọi thẳng.

      “Nghiên Nghiên?”

      “Em đây. Hôm nay có nhiều việc ?”

      “Cũng tạm, làm xong rồi, em được nghỉ rồi à?”

      “Ừm. rảnh ?”

      Thẩm Phùng Nam đáp: “Rảnh có rảnh, có điều…”.

      “Có điều gì?”

      “Có bạn cũ mới mở quán lẩu, cậu ấy mời mọi người qua ăn. biết hôm nay em được nghỉ nên tối qua đồng ý rồi.”

      “À, vậy . Ngày mai em tìm cũng được, bye bye.”

      chuẩn bị ngắt máy, bỗng nghe thấy giọng vang lên ở đầu kia.

      “Nghiên Nghiên.” Thẩm Phùng Nam gọi.

      “Sao vậy?”

      “Hay là… cùng .” : “Có thể hơi nhạt nhẽo. Mấy người bạn của đều hơn em khá nhiều tuổi, nhưng có thể họ đưa con nít theo”.

      Thấy trong điện thoại im ắng lúc, Thẩm Phùng Nam những tưởng muốn , định lên tiếng nghe thấy phì cười.

      “Thẩm Phùng Nam…”

      Giọng khe khẽ, vẫn còn cười: “Em cũng là con nít được dẫn à?”.

      Thẩm Phùng Nam ngẩn người, nhất thời thể tiếp lời.

      Lúc đó, Lương Nghiên nhàng câu: “Em phải con nít đâu”.

      Trong câu này còn nụ cười, thậm chí toát lên nghiêm nghị.

      Thẩm Phùng Nam dựa vào cửa sổ, đánh mắt ra ngoài: “ cũng đâu có coi em là con nít”.

      “Vậy coi em là gì?”

      “Em xem.”

      Qua sóng điện thoại, cả hai đều im lặng.

      Vài giây sau, Lương Nghiên hỏi: “Em cần chuẩn bị những gì? Có cần thay quần áo ?”.

      Thẩm Phùng Nam hiểu ý , bật cười: “ cần đâu, cứ đợi qua”.

      Năm rưỡi, Thẩm Phùng Nam lái xe tới đón Lương Nghiên, đưa cùng .

      Người mở quán lẩu là đồng nghiệp cũ của Thẩm Phùng Nam, trước đây làm phóng viên, bây giờ lùi về, tập trung đánh vào thị trường ăn uống.

      Lần này cậu ấy mời toàn những người bạn cũ có quan hệ thân thiết trong nghề, có người còn là bạn học, có cả nam cả nữ. Mọi người đều như có hẹn trước, ít người dẫn theo người nhà. Thẩm Phùng Nam sai, đúng là có ba đứa trẻ, đều khoảng năm, sáu tuổi. Ngoài chúng ra, người tuổi nhất chính là Lương Nghiên.

      Thẩm Phùng Nam đương gì bốn năm, bỗng nhiên dẫn theo người khác tới gặp mặt, đám bạn cũ ngạc nhiên được. Lương Nghiên khó tránh khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Mặc dù quen những buổi tụ tập như thế này, nhưng luôn lịch từ đầu tới cuối, gần như ai hỏi gì cũng trả lời, cuối cùng vẫn là Thẩm Phùng Nam mất kiên nhẫn, chặn lại các câu hỏi.

      Trong số đó, hai người bất ngờ nhất phải kể đến Từ Ngu Thanh và Trình Tây. Từ Ngu Thanh đỡ hơn, lần trước ăn cơm ấy được nghe phong thanh từ phía Thẩm Phùng Nam, chỉ ngờ lại là trẻ măng. Sau khi sửng sốt qua , ấy cũng dần dần tiêu hóa được.

      Trình Tây khác. Với tư cách là bạn chung của Thẩm Phùng Nam và Tần Vy, ấy từng chứng kiến đoạn tình cảm đó, cũng cho rằng Thẩm Phùng Nam mãi mãi chờ đợi như vậy, ngờ lại tìm người khác.

      Suốt bữa cơm, Trình Tây vẫn lặng lẽ đánh giá Lương Nghiên, nhưng tìm ra bất kỳ điểm tương đồng nào giữa Lương Nghiên và Tần Vy.

      Tần Vy phải kiểu người tẻ nhạt như vậy.

      Trình Tây hiểu, vì sao Thẩm Phùng Nam lại tìm này?

      Ăn cơm xong, mọi người ngồi chuyện, Lương Nghiên vệ sinh.

      Khi ra rửa tay thấy Trình Tây ở bên cạnh.

      Lương Nghiên nhớ này tên là gì, nhưng trông mặt khá quen, liền cười với ấy. Trình Tây chủ động bắt chuyện: “Món ăn cay quá, chắc em ăn quen?”.

      Lương Nghiên : “Cũng tạm ạ”.

      Trình Tây hỏi: “Em là người miền Nam à?”.

      “Vâng.”

      Trình Tây gật đầu, mỉm cười: “Chị phát hình như Thẩm Phùng Nam đặc biệt thích các phương Nam, người cũ của ấy cũng vậy”.

      “Thế ạ?” Lương Nghiên ngẩng đầu, chỉ chậm rãi rửa tay.

      Trình Tây vẫn cười: “Đúng thế, nhưng lòng, các em phương Nam đúng là trắng trẻo xinh xắn. Là chị, chị cũng thích. Thẩm Phùng Nam là có phúc, ấy làm sao theo đuổi được em vậy?”.

      Lương Nghiên rửa tay xong, ngẩng đầu : “Em là người theo đuổi”.

      “Ồ.” Trình Tây dường như hề kinh ngạc, nhướng mày: “Vậy em lợi hại đấy”.

      Lương Nghiên tiếp lời, chỉ nhìn ấy và : “Em cảm thấy hình như chị có lời muốn ”.

      Trình Tây có chút bất ngờ, bật cười: “Chị cũng có gì muốn đâu, chỉ là khá ngạc nhiên. Dù sao mối tình đầu của ấy ở trong nhóm chị rất nổi tiếng, đâu cũng có đôi có cặp, bọn chị còn tưởng thành công chứ, ngờ…”.

      Thấy Lương Nghiên im lặng, ấy nữa, chỉ lắc đầu cười.

      này cá tính thế nào, Trình Tây chưa đoán được.

      Nếu Tần Vy quay lại giành giật, chắc thú vị đây.

      Trách ai đây. Nghĩ nghĩ lại, đúng là phải trách Tần Vy tự làm tự chịu.

      Trình Tây tiến về phía trước hai bước rồi quay đầu: “Nếu em thích ấy, phải giữ cho chắc đấy”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :