1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 23:
      Rời khỏi khu nhà của Lương Nghiên, Thẩm Phùng Nam lái xe tới quảng trường Ninh Duyệt, đúng lúc đó Trương Bình gọi điện thoại tới.

      Nam, đến chưa vậy? Còn đến nữa đại ca chửi người đấy. Lần nào gặp mặt vắng mặt cũng muộn. Bọn em ăn cơm rồi, hát rồi, đừng để lỡ mất cả bữa khuya đấy.”

      “Đừng giục nữa, đến rồi đây.” Thẩm Phùng Nam đóng cửa xe lại.

      Giờ này mà khu ẩm thực ở dưới tầng hầm B2 vẫn còn rất tấp nập.

      Thẩm Phùng Nam tìm được nhà hàng mà Trương Bình báo. chiếc bàn tròn lớn góc trong cùng có khoảng năm, sáu người đàn ông, đều là người quen. Ngoại trừ Trương Bình mọi người đều là đồng nghiệp cũ trong ngành. Người khởi xướng buổi tụ tập, Từ Ngu Thanh, danh nghĩa là sếp cũ của , nhưng thực chất là bạn chí cốt.

      Nhóm bọn họ rất thoải mái với nhau. Thấy Thẩm Phùng Nam tới muộn, Từ Ngu Thanh rằng, rót ngay bát bia. Những người khác gõ bát đũa ủng hộ: “Phạt trước rồi tính!”.

      Trương Bình thấy vậy có chút lo lắng: “ Nam, dạo này cổ họng thế nào?”.

      sao.” Thẩm Phùng Nam đón lấy chiếc bát, hơi uống cạn.

      bàn bày mấy chai rượu rỗng , nồi lẩu hai ngăn ở giữa bàn sôi sùng sục.

      Đám đàn ông tụ tập chỉ có tưng ấy việc, ăn uống nhậu nhẹt, ôn chuyện cũ, chém chuyện mới, thế mà thời gian cứ trôi vèo vèo.

      Qua mười giờ, người lập gia đình tục lục trở về, ở lại tới cuối chỉ còn Trương Bình, Từ Ngu Thanh và Thẩm Phùng Nam.

      lúc, Trương Bình nhận được điện thoại của đối tượng tán tỉnh, bèn vội vàng mua đồ ăn khuya cho người ta.

      Từ Ngu Thanh bật nốt chai bia cuối cùng, rót đầy hai cốc cho mình và Thẩm Phùng Nam.

      ấy nốc hơi rồi hỏi : “Dạo này cậu cứ bận mất tăm mất tích, làm cái gì đấy?”.

      Thẩm Phùng Nam đáp: “Nhận làm mấy việc, cũng có gì đặc biệt”.

      “Cậu độn thổ còn kinh hơn mình, có chuyện gì muốn tìm cũng chịu chết.”

      “Như vậy càng hay, cậu tìm mình có bao giờ vì những chuyện tử tế đâu.”

      “Cậu câu này, nếu mình bảo bây giờ là chuyện tốt sao, cậu tin ?”

      Thẩm Phùng Nam cười: “ tin”.

      Từ Ngu Thanh đặt cốc bia sang bên, mở nhóm bạn bè trong wechat ra, kéo xuống dưới hai lần, sau đó đưa cho Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam đón lấy, nhìn qua.

      “Đây là ai?”

      “Chính là Lâm Hiểu Thần. ta cứ đòi đặt cái tên tiếng Susan nghe cho Tây.” Từ Ngu Thanh đáp: “Cậu bấm vào xem ảnh lớn ”.

      Thẩm Phùng Nam mở ảnh lên.

      “Người mặc áo trắng, còn nhận ra chứ? Lâm Hiểu Thần gặp được ta ở Đài Loan. Mình xin địa chỉ rồi, cậu mau tìm ta . Có chuyện gì cần ba mặt lời giải quyết trực tiếp dứt khoát lần. Vẫn còn nhau quay lại, hết rồi chia tay, đừng có chờ đợi nữa.”

      Ngón tay Thẩm Phùng Nam lướt , yên lặng xem hết từng ấy bức ảnh.

      Từ Ngu Thanh uống hớp bia rồi : “Năm xưa có chuyện gì đến người ngoài như bọn mình còn hiểu . ta bỏ lời từ biệt, còn cậu chuyện gì cũng ôm khư khư vào lòng. Cậu mà còn sống cái kiểu lầm lầm lì lì, có ngày mai như thế này nữa, mình thấy cậu nhất định sống độc thân suốt đời”.

      Thẩm Phùng Nam trả di động lại cho ấy.

      Từ Ngu Thanh : “Lát nữa mình gửi cho cậu địa chỉ. Cậu sớm , đừng để đến lúc ta lại mất tích, chẳng biết chạy đâu”.

      Dứt lời, ấy định lục tìm tin nhắn của Lâm Hiểu Thanh nghe thấy Thẩm Phùng Nam : “ cần đâu”.

      Từ Ngu Thanh sững người, ngẩng phắt lên, có vẻ khó tin: “Cậu… có ý gì?”.

      “Xem ra ấy sống rất vui vẻ, cứ để ấy sống vậy .”

      “Đúng, ta vui vẻ rồi, còn cậu sao?”

      “Mình cũng sống rất tốt.”

      “Cậu sống tốt? Cậu sống tốt cái mẹ gì!” Ánh mắt Từ Ngu Thanh như bất lực: “Đừng giả vờ nữa, có bản lĩnh cậu tìm người con khác ngoài Tần Vy ”.

      Thẩm Phùng Nam gì.

      Phản ứng này nằm trong dự liệu của Từ Ngu Thanh. Thẩm Phùng Nam và Tần Vy nhau mười năm. Ngoài ta ra, còn ai khác. Năm đó Thẩm Phùng Nam gặp nguy hiểm ở Syria, kề cận với bờ vực của cái chết rồi thoát chết trong gang tấc, nhưng Tần Vy lại ra lời từ biệt. Cũng khó trách bao năm nay sống mà như chết.

      Đả kích này thực quá dữ dội.

      Từ Ngu Thanh thở dài: “Cậu hèn quá…”.

      Tiếng thở dài của đối phương chưa kịp dứt, Thẩm Phùng Nam cụp mắt : “Mình tìm rồi”.

      “Cái gì?”

      “Mình tìm rồi.”

      Từ Ngu Thanh thảng thốt: “Cậu tìm… phụ nữ chứ?”.

      “Ừm.”

      “Cậu gạt mình chứ gì?!”

      Thẩm Phùng Nam bật cười: “Gạt cậu có lợi gì cho mình nào?”.

      Từ Ngu Thanh vuốt vuốt khuôn cằm râu ria lởm chởm, vừa quan sát vừa lắc đầu: “ thể nào, trông cậu đâu có giống người ”.

      trông như thế nào?”

      “Mặt mũi hồng hào, đẹp trai chết người.”

      “…”

      Thẩm Phùng Nam thèm để ý tới ấy nữa, tự rót cho mình nửa cốc bia.

      Từ Ngu Thanh chép miệng vài tiếng, rồi hỏi dò: “ ấy là người thế nào?”.

      Tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.

      Thế nào ư?

      ngẫm nghĩ, bỗng phát mình biết phải miêu tả Lương Nghiên thế nào. Dường như từ ngữ nào có thể miêu tả cách chính xác nhất.

      Im lặng lúc, : “ ấy… rất đặc biệt”.

      “… Thế thôi?”

      “Ừm.”

      thế khác gì chứ. Đặc biệt chỗ nào. Là cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thanh tao hay cực kỳ gợi cảm?”

      Thẩm Phùng Nam câm nín: “Trong mắt cậu chỉ có mấy thứ đó thôi hả?”.

      Từ Ngu Thanh nhún vai: “Nếu cậu so sánh ấy với Tần Vy ”.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “So sánh chuyện này làm gì, giống nhau”.“Biết rồi, Tần Vy là hạt chu sa trong lòng cậu, được so sánh chứ gì. Được, cậu tìm người như thế cũng coi như lần trải nghiệm, dù sao bắt đầu cuộc tình mới luôn là cách để quên cuộc tình cũ. Cậu đừng , theo điều tra, có rất nhiều người dùng cách này để thành công bước ra khỏi quá khứ, thành công người hoàn toàn mới…”

      Từ Ngu Thanh ăn hùng hồn.

      Thẩm Phùng Nam lên tiếng nữa. phản bác, cũng giải thích.

      uống nốt cốc bia của mình.

      Khi trở về rất muộn rồi, ô tô men theo con đường thẳng, ngoài cửa xe trời bỗng đổ mưa.

      Thẩm Phùng Nam dừng xe bên ngoài khu nhà.

      Bóng cây che khuất ánh đèn. bật đèn trong xe, ngồi lát rồi lấy chiếc hộp Lương Nghiên đút vào trong túi áo ra.

      Đó là chiếc đồng hồ, chưa mở ra nhận ra. ngắm lúc rồi mở hộp.

      Có lẽ Lương Nghiên tỉ mỉ chọn lựa, kiểu đồng hồ này rất đẹp, cũng rất thích hợp với người đàn ông ở độ tuổi của .

      rất tận tâm với .

      Từ cách thức theo đuổi vụng về, lời tỏ tình đường đột, nụ hôn tạm biệt ngốc nghếch, đến món quà sinh nhật tới muộn, đều biết cả.

      Có thể vì cuộc đối thoại với Từ Ngu Thanh, bất giác nhớ lại tất cả kỷ niệm với Lương Nghiên.

      phải ai cũng thẳng thắn trong sáng được như , cũng ai có thể thành bộc trực đến cùng như .

      Tình cảm là thể phân tích từng li từng tý. Từ Ngu Thanh đúng phần. Đối với , Tần Vy là tình , là kỷ niệm mười năm.

      Nhưng Thẩm Phùng Nam chắc chắn Lương Nghiên phải mối tình mới giúp quên Tần Vy.

      Giống như cái ôm và nụ hôn tạm biệt tối nay…

      rất ràng, bồng bột vào giây phút đó chỉ liên quan đến Lương Nghiên.

      Bắc Kinh tháng mười hai rất lạnh.

      Ra khỏi bến xe, gió lạnh táp vào mặt khiến mọi mệt mỏi của Lương Nghiên như bị đánh tan, cả người bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.

      Lương Nghiên vòng khăn choàng hai vòng lên cổ, rồi đội mũ lên, cuối cùng mới kéo vali, bắt xe về khách sạn.

      Ban tổ chức hội thảo đặt toàn bộ phòng khách sạn cho khách mời, đối diện với khuôn viên Đại học Z.

      Trước kia Lương Nghiên cũng từng đến đây, vẫn còn chút quen thuộc với nơi này.

      Tới khách sạn, tắm rửa rồi ra ngoài dạo.

      Khu vực đường lớn phía Nam phường Trung Quan phân bố rất nhiều trường đại học cao đẳng. Lương Nghiên vài vòng trong trường Đại học Z, rồi dạo men theo con đường ấy.

      Mùa đông Bắc Kinh vẫn vậy, gió to, khô lạnh. Lương Nghiên cảm thấy cái lạnh này khó chịu hơn kiểu ẩm ướt của miền Nam. rất thích ứng, tiến thẳng, dọc đường toàn là những sạp bán khoai lang nướng.

      Đặt thứ này trước mặt, nó được coi là món thích của Lương Nghiên. Lúc đó học lớp sáu, lần nào Nghiêm Kỳ tới cũng phải mua ba củ khoai lang nướng, vì mình Lương Nghiên phải ăn hai củ. Nghiêm Kỳ luôn giống con .

      Về sau ầm ĩ đến mức đó, ngay cả khoai lang cũng trở thành bóng ma tâm lý của , bao năm nay chưa hề động vào.

      Lương Nghiên qua vài địa điểm, hề dừng bước, đến chập tối tới gần thư viện quốc gia.

      liếc nhìn, đứng lại lâu, quay người men theo con đường cũ trở về.

      Tối nay, Lương Nghiên ăn tối ở nhà ăn của Đại học Z, cả buối tối ra ngoài, chỉ ở lỳ trong khách sạn xem ti vi. Tới hơn tám giờ, chuông di động của vang lên.

      Lương Nghiên nhìn qua, là Thẩm Phùng Nam gọi tới.

      bắt máy, ở đầu kia lên tiếng gọi: “Lương Nghiên?”.

      “Em đây.”

      gửi tin nhắn wechat cho em mà thấy hồi .”

      “Ban nãy em mải xem ti vi.”

      Đầu kia, Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng rồi : “Ngày mai tới rồi, tối qua tìm em nhé?”.

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là được, tối mai phải tám giờ mới kết thúc”.

      sao, khi nào kết thúc gọi cho .”

      “Vâng.”

      tới đây, cả hai chợt im lặng.

      Lương Nghiên lên tiếng: “Vậy nghỉ sớm , ngày mai cẩn thận”.

      “Ừm.”

      Lương Nghiên đợi tạm biệt nhưng lại im ắng lúc lâu.

      Đợi vài giây, chủ động : “ còn chuyện gì nữa em ngắt máy nhé?”.

      đáp: “Ngủ sớm ”.

      cũng vậy.”

      Lịch trình ngày hôm sau dày đặc. Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đều có hoạt động.

      Có rất nhiều giáo sư, tiến sỹ và các nghiên cứu sinh, ra mọi người đều đại diện thầy mình đến dự, chỉ có Lương Nghiên là sinh viên năm tư.

      là tám giờ kết thúc, thực tế là phải tám rưỡi Lương Nghiên mới ra tới cổng lớn của Đại học Z.

      lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Phùng Nam. Chưa đầy vài phút sau, xuất .

      mặc chiếc áo lông chim màu đen mới tinh. Lương Nghiên ngẩn người lúc mới nhận ra.

      chạy qua: “ đợi lâu lắm rồi phải ?”.

      lâu.” mỉm cười, cúi đầu choàng khăn lại cẩn thận cho : “Lạnh ?”.

      “Cũng bình thường, lạnh bằng Nam An.”

      nhận ra là em chịu lạnh cũng khá giỏi đấy.”

      “Đương nhiên.” Lương Nghiên nắm lấy tay .

      Hai người bộ dọc con đường.

      đâu vậy ?”

      “Muốn ăn gì ?”

      “Muốn chứ.”

      cũng muốn…”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 24:
      Buổi tối hai người ăn rồi, nhưng vẫn tiếp tục ăn thịt nướng.

      Chỗ đó xa, nên họ bộ tới và bộ về tổng cộng chỉ mất tiếng đồng hồ. Chín giờ hơn trở về cổng trường Đại học Z, qua chiếc cầu vượt là tới khách sạn nơi Lương Nghiên ở.

      Từ cầu nhìn qua, đèn đuốc rực rỡ.

      Họ dừng lại ở cầu, Lương Nghiên bỗng : “Đứng đây lát nhé?”.

      “Được.” Thẩm Phùng Nam kéo chiếc mũ của xuống chút.

      Lương Nghiên đứng dựa vào thành cầu, tay rụt lại giấu trong tay áo, tay kia được Thẩm Phùng Nam nắm chặt, đút vào trong túi áo của .

      Ở đây chỉ có tiếng gió và tiếng xe cộ huyên náo.

      Lương Nghiên đứng mãi gì, Thẩm Phùng Nam cảm nhận được có điều gì khác trước. Vẫn là khi ở Nam An, vui vẻ hơn.

      Im lặng lúc, hỏi: “Em nghĩ gì vậy?”.

      Lương Nghiên bừng tỉnh, quay đầu lại. Đôi mắt mất tiêu cự dừng lại gương mặt : “Trước kia từng sống ở đây à?”.

      “Ở đây… Bắc Kinh ư?”

      “Ừm.”

      từng, học đại học ở đây, hai năm đầu ra trường cũng làm ở đây.”

      “Vậy sau này sao lại tới Nam An?”

      “Sau này…” hơi ngừng lại, giọng thấp dần: “Vừa hay có cơ hội việc làm. lớn lên ở Nam An, hồi đó mẹ vẫn còn sống ở đó, hơn nữa bạn cũ của cũng ở đó”.

      Tần Vy đúng là trong những nguyên nhân cho lựa chọn năm đó, Thẩm Phùng Nam hề muốn giấu giếm Lương Nghiên chuyện này.

      Lương Nghiên cũng tỏ ra quá sửng sốt. từng này tuổi, trước kia có bạn là chuyện lạ.

      Lương Nghiên hỏi những chuyện ấy nữa, nghĩ chút. Hồi Thẩm Phùng Nam học đại học, có lẽ vừa mới tới Bắc Kinh.

      Nghĩ vậy, hình như họ có chút duyên phận. hỏi: “Hồi ấy trông như thế nào?”.

      Hồi ấy hả?

      “Nhóc con đầu để chỏm, ấu trĩ lắm phải ?” Thẩm Phùng Nam mỉm cười nhìn : “Chắc là em thích đâu”.

      “Làm gì có chuyện ấy.” Lương Nghiên : “Nếu có thể, em rất muốn quen từ khi ấy”.

      Thẩm Phùng Nam phì cười: “Lúc đó em mới có mấy tuổi mà câu này?”.

      Lương Nghiên nhướng mày, cố tình khiêu khích: “Chú Thẩm, chuyện này có liên quan tới tuổi tác hả?”.

      Thẩm Phùng Nam da dầu tê rần, lại nữa rồi.

      “Đừng có gọi linh tinh.”

      Lương Nghiên cố tình cãi lại: “Lúc trước cũng bảo em đừng gọi linh tinh, gọi Sơn đồng ý, gọi là chú Sơn cũng được, sau này gọi thẳng là chú Thẩm mà cũng cho. Em phát ra con người khó chiều lắm nhé”.

      Thẩm Phùng Nam có chút khó xử: “Vừa ăn cắp vừa la làng đấy à? Là ai lên kế hoạch rầm rộ, vòng vòng vèo vèo lợi dụng , sau đó còn lợi dụng hỏng”.

      “Hỏng sao?” Lương Nghiên làm mặt vô tội: “Sao em lại nhớ là thành công nhỉ?”.

      “…”

      Thấy lại được nữa, Lương Nghiên cảm thấy cực vui, đắc ý nhướng mày với .

      Dáng vẻ này của khiến Thẩm Phùng Nam hơi bất ngờ, dường như lại trở về lúc vừa quen biết, xuất trước mặt với điệu bộ vô tội khi ở trong ổ đa cấp, thực ra trong đầu toàn chứa những ý đồ đen tối, ranh mãnh như quỷ vậy.

      Sau này gặp lại ở Nam An kiềm chế bớt rất nhiều, tỏ ra nghiêm túc, lúc theo đuổi lại càng chân thành, khiến gần như quên mất vẫn còn mặt thế này.

      lại , đành chịu thua: “Lúc đó em chẳng chẳng rằng xù lông lên, đưa em còn cách nào nữa?”.

      Lương Nghiên hỏi: “Sợ em phá hỏng chuyện của hả?”.

      “Đúng là có hơi sợ, chẳng phải em uy hiếp đấy sao?” cười , rồi bỗng phát Lương Nghiên dần im lặng.

      Thẩm Phùng Nam ngừng lại.

      đùa thôi.” thu lại cảm xúc, khẽ : “Em đừng nghĩ là ”.

      Lương Nghiên: “Lúc đó bị phạt phải ?”.

      Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “ chỉ chịu trách nhiệm liên đới, bỏ ra chút tiền, nhịn đói bữa cơm là được. Phạt nặng phải là Trần Cừ, bọn em là dây dưới của cậu ta”.

      “Ồ.”

      nhắc đến, Lương Nghiên cũng sắp quên mất Trần Cừ rồi.

      Ngẫm lại hơn bốn tháng, và Thẩm Phùng Nam quen nhau lâu vậy rồi.

      Lương Nghiên cười, ôm lấy : “Xin lỗi nhé”.

      Hơi thở nóng rực của phả vào gáy , đầu óc Thẩm Phùng Nam mềm hẳn ra, khẽ : “Chỉ là chuyện thôi”.

      Đưa Lương Nghiên về khách sạn, Thẩm Phùng Nam định , trước khi còn hỏi ngày 20 mấy giờ kết thúc.

      Lương Nghiên nhớ lại lịch trình rồi : “Khoảng ba giờ. Hôm nay em tìm hiểu rồi, buổi tổng kết sau đó tổ chức ở chỗ khác có thể tham gia, cũng tiện cho những người vội bắt xe về trước, thế nên sớm nhất có thể ra ngoài lúc hai giờ”.

      “Vậy đợi điện thoại của .”

      “Vâng.”

      xong, Lương Nghiên vẫn thơm như mọi lần.

      tiếng “Tạm biệt”, tay bỗng bị giữ lại.

      Thẩm Phùng Nam nâng mặt lên, đặt nụ hôn lên môi.

      “Tạm biệt.”

      Tình hình mấy ngày sau đó đúng như Lương Nghiên dự liệu, bận rộn liên tục mấy ngày, tới ngày cuối cùng rảnh rang. Buổi sáng về cơ bản kết thúc, buổi chiều là phần kết. Phát biểu xong, ở lại thêm lát, hơn hai giờ là luôn.

      Trở về khách sạn, nhận được điện thoại của Thẩm Phùng Nam, bảo đợi lát.

      Mười lăm phút sau có mặt. Lương Nghiên kéo vali xuống dưới. Thẩm Phùng Nam ngồi đợi ở đại sảnh. Nhìn thấy , đón lấy vali rồi đưa Lương Nghiên ra ngoài.

      lái xe của Thẩm Nghệ tới. Lương Nghiên vừa lên xe là bắt đầu ngủ, được tiếng bị Thẩm Phùng Nam đánh thức.

      “Tới rồi.”

      “Ồ.” vuốt mặt, rồi cùng xuống.

      Thẩm Phùng Nam đưa lên gác, vào trong nhà. Căn nhà này cả và mẹ đều ít về, gần như chỉ có mình Thẩm Nghệ sống. Con bé lại hay thích mua mấy đồ linh tinh nên rất dễ dàng tìm được đôi dép nữ chưa ai .

      Lương Nghiên vừa nhìn liền nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Em ở nhà sao?”.

      .” Thẩm Phùng Nam kéo vào trong.

      Lương Nghiên ngồi xuống thay dép, nghe thấy thêm câu nữa: “Tối nay nó mới về”.

      Lương Nghiên sững người, ngẩng đầu nhìn .

      Thẩm Phùng Nam đoán ra nghĩ gì, liền : “Tối nay nó muốn làm cơm đãi em”.

      “… Thế này có được gọi là gặp phụ huynh ?”

      cười: “Đừng nghĩ nhiều. Tính nó là vậy, nghe gió đoán mưa. chuyện điện thoại bị nó nghe thấy, nhất quyết bắt đón em về đây.” Thấy biểu cảm của Lương Nghiên căng thẳng, dịu dàng vỗ về: “Ăn bữa cơm thôi, đừng lo lắng”.

      Dĩ nhiên Lương Nghiên thừa nhận có chút hồi hộp. Việc này vượt xa những kinh nghiệm giao tiếp xã hội của , e là phải làm bài bổ túc trước.

      Nhân lúc Thẩm Phùng Nam vệ sinh, Lương Nghiên nhanh chóng gõ baidu, tìm kiếm từ khóa: Gặp em của bạn trai, cần chuẩn bị những gì?

      Vừa bấm vào loạt những câu hỏi tương tự. Lương Nghiên tranh thủ mở ra xem, nhưng tiếc là còn chưa kịp xem hết bài, Thẩm Phùng Nam ra.

      “Mệt ?” bước qua, hỏi: “Buổi chiều còn chút thời, có triển lãm nhiếp ảnh, em muốn xem ?”.

      “Nhiếp ảnh? Có tác phẩm của hả?”

      Thẩm Phùng Nam cười: “Làm gì được, là nhiếp ảnh giả khá nổi tiếng, buổi triển lãm còn kéo dài nửa buổi nữa là kết thúc”.

      Lương Nghiên đoán nhất định là có hứng thú nên mới đề nghị như vậy, bèn : “Chúng ta xem ”.

      Triển lãm này được tổ chức tại bảo tàng tư nhân mới xây dựng. Trước đây Lương Nghiên chưa từng tới, cũng chưa từng nghe tên.

      Vé vào của Thẩm Phùng Nam được người quen tặng. Hôm đó vốn định từ chối nhưng nhìn ngày, phát ngày cuối cùng có thời gian, Lương Nghiên cũng rảnh nên giữ lại, hôm nay vừa hay có cơ hội sử dụng.

      Cũng vì là ngày cuối nên người tới xem triển lãm còn đông, vô cùng yên ắng.

      Cả khu triển lãm chia làm hai tầng, đều trưng bày những bức ảnh chụp phong tục các dân tộc Trung Quốc. Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên hết nửa tiếng dưới tầng .

      gác vẫn còn, em muốn lên xem ?”

      “Xem hết .”

      Thẩm Phùng Nam nắm lấy tay : “Vậy chúng ta lên thôi”.

      Họ về phía chiếc cầu thang bằng kính ở chính giữa khu triển lãm.

      Có mấy người xuống đúng lúc ấy.

      Lương Nghiên được Thẩm Phùng Nam dắt , nên cũng nhìn đường mà nghiêng đầu chỉ tay vào bức ảnh treo tường và : “Em còn muốn xem lại bức đó, lát nữa chúng ta…”.

      nửa câu giữa chừng đứt phựt.

      Giây phút quay đầu, cả cơ thể bỗng cứng đờ.

      “Em sao vậy?” Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay , khẽ hỏi.

      Lương Nghiên trả lời, chỉ đứng sững đó.

      Thẩm Phùng Nam nhìn về phía đó theo ánh mắt , cũng hơi khựng lại.

      Lương Nghiên cử động bàn tay. Thẩm Phùng Nam quay đầu nhìn rồi lập tức buông tay.

      Lương Nghiên tiến lên trước mấy bước.

      Lương Việt Đình bước ra khỏi ngạc nhiên, nhưng Nghiêm Ninh đứng sau ông vẫn còn bàng hoàng chưa hết. Bà ta thể tin được Lương Nghiên lại xuất ở đây.

      Nghiêm Ninh trước nay là người lý trí, lúc này dường như cũng chỉ muốn tiến tới giáng cho Lương Nghiên hai cái bạt tai. Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, họ nhà chuột lại biết đào hang. Kỳ vọng hạng người này biết giữ lời hứa đúng là nằm mơ mà. Nếu có Lương Việt Đình ở đây, bà ta nhất quyết phải kéo Lương Nghiên ra ngoài chất vấn.

      Nhưng bà ta có thời gian suy nghĩ những chuyện ấy, có người dường như sắp phát điên rồi.

      Nghiêm Ninh chần chừ, lập tức kéo giật Nghiêm Kỳ ngẩn người lại, hạ giọng với Lương Việt Đình: “Chúng ta ra ngoài trước ”.

      “Ừm.”

      Lương Việt Đình liếc nhìn Lương Nghiên rồi quay người ra.

      Nghiêm Ninh kéo Nghiêm Kỳ: “ thôi”.

      Lần này bà ta kéo được Nghiêm Kỳ. cứ đứng đó, như chịu cú đả kích lớn, khuôn mặt tái nhợt huyết sắc, bả vai cũng khuỵu xuống.

      Tình huống Nghiêm Ninh lo lắng nhất xảy ra, Nghiêm Kỳ phát điên, thậm chí còn động đậy.

      chỉ đứng đó, như gã khờ.

      Giọng Lương Việt Đình biến mất ở cửa phòng triển lãm. Lương Nghiên quay , nhìn ai cả, nắm lấy tay Thẩm Phùng Nam.

      thôi.”

      Tay vẫn run run. Thẩm Phùng Nam nhíu mày, trầm mặc nhìn rồi bọc tay vào lòng bàn tay mình, siết chặt.

      Họ cùng lên tầng.

      Nghiêm Kỳ vẫn còn đứng đó.

      “Người rồi, mày còn đứng đó làm gì!” Nghiêm Ninh khẽ quát: “Mau thôi!”.

      Thấy , Nghiêm Ninh nổi giận: “Con do loại đàn bà đó sinh ra liệu tốt đẹp được đến mức nào. Mày đúng là điên rồi, mau về cho chị!”.

      Bà ta kéo tay Nghiêm Kỳ, lần này vẫn vô ích, Nghiêm Kỳ cử động. Nghiêm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chợt sững sờ.

      Nghiêm Kỳ dụi mắt, gạt tay bà ta ra, sải bước bỏ .

      Lên đến tầng , Lương Nghiên mới từ từ bình tĩnh lại.

      ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm Phùng Nam, cười xòa xin lỗi : “Em sao đâu, đừng như vậy”.

      Thẩm Phùng Nam gì, vẫn nhìn chăm chú, môi mím chặt.

      Lương Nghiên nhìn xung quanh, bóng người bàn dang rộng hai tay ôm lấy : “ sao mà, chúng ta xem tiếp nhé”.

      chưa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng gọi: “Lương tiểu thư”.

      Lương Nghiên sững người, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc áo vest đen. Thẩm Phùng Nam lập tức kéo ra sau lưng, nhìn người vừa đến bằng ánh mắt cảnh giác.

      Người kia cũng bất ngờ. ta hết nhìn Thẩm Phùng Nam rồi lại nhìn Lương Nghiên, cuối cùng cố định ánh nhìn lên người , hạ giọng : “Tôi là tài xế của tổng giám đốc Lương. Lương tiểu thư, tổng giám đốc mời qua đó”.

      Lương Nghiên giật mình: “Gì cơ?”.

      Đối phương lại : “Tổng giám đốc ở ngoài đợi ”.

      Lương Nghiên im lặng lúc rồi ngẩng đầu với Thẩm Phùng Nam: “Em qua đó lát”.

      với em.” ngay.

      cần đâu.” vân vê bàn tay : “Đừng lo, đó là bố em”.

      Thẩm Phùng Nam vẫn buông tay, chuyện lần trước nhảy xe vẫn còn lên mồn trước mắt.

      Lương Nghiên cười: “ cứ xem ảnh trước , lát nữa em qua tìm , được ?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, cuối cùng mới gật đầu.

      Lương Nghiên theo tài xế của Lương Việt Đình.

      Tới bãi đậu xe, Lương Nghiên nhìn thấy ông. Ông ngồi trong xe, thấy đến bèn bảo tài xế mở cửa rồi : “Lên xe ”.

      Lương Nghiên còn chưa ngồi vào trong nhìn thấy Nghiêm Kỳ đứng đối diện nhìn

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 25:
      Dáng vẻ của Nghiêm Kỳ như thế nào, Khang Kiều vốn muốn quan tâm. nhìn nhanh cái rồi cúi đầu, ngồi vào trong xe.

      Lương Việt Đình đánh mắt ra ngoài cửa xe, Nghiêm Ninh lập tức kéo Nghiêm Kỳ vào trong chiếc xe đỗ phía sau.

      “Chị cùng em về nhà cũ trước.”

      Nghiêm Kỳ có phản ứng gì, Nghiêm Ninh thẳng với tài xế: “Lái xe ”.

      Dọc đường, Nghiêm Ninh thi hành chính sách vừa đấm vừa xoa, chân thành khuyên nhủ rất nhiều lời. Thấy Nghiêm Kỳ vẫn bày ra điệu bộ đó, cơn giận của bà ta bùng lên dữ dội: “Con nha đầu đó rốt cuộc cho mày ăn bùa ngải gì? Nó là ai mày chưa biết hay sao, mày tỉnh táo lại ”.

      “Ngoài việc kêu em tỉnh táo lại, chị còn cách nào khác ?” Nghiêm Kỳ lạnh lùng đáp lại câu.

      Nghiêm Ninh cố nén giận: “Chị từ lâu rồi, mày còn tiếp tục u mê chịu tỉnh ngộ chị chỉ có thể ra tay từ phía nó thôi”.

      “Chị động vào ấy thử xem?”

      “Chị là chị mày, chị có thủ đoạn gì, mày còn chưa biết à?” Nghiêm Ninh chậm lại, đổi kế sách khác: “Chính mày cũng nhìn thấy rồi đấy, bên cạnh người ta có người đàn ông khác, còn là đứa con ngây thơ trong sáng ngày xưa từ lâu rồi, mày còn khao khát cái nỗi gì?”.

      Câu này chọc đúng vào nỗi đau của Nghiêm Kỳ, sắc mặt tệ đến cực điểm. Lát sau, thờ ơ : “ ấy thế nào, chưa đến lượt chị bình phẩm”.

      Nghiêm Ninh tức đến đau cả tim, chẳng thèm phí lời với Nghiêm Kỳ nữa. Bà ta vẫn còn mải để ý phía Lương Việt Đình, chỉ muốn đưa Nghiêm Kỳ về ngay rồi sai người trông chừng nó.

      Xe của Lương Việt Đình đỗ lại bãi lúc khá lâu.

      Tài xế đứng bên ngoài, trong xe Lương Việt Đình chuyện với Lương Nghiên.

      Lần gần đây nhất họ gặp nhau là chuyện của hai năm về trước, lúc đó Lương Việt Đình có công việc tới Nam An, tiện thể qua thăm Lương Nghiên lần.

      Qua thời gian dài như vậy, Lương Nghiên phát hình như Lương Việt Đình già chút. Ông 56 tuổi rồi, mặc dù thần thái vẫn hề thuyên giảm nhưng đầu tóc nhìn thấy những sợi bạc lơ thơ.

      Tình cảm của Lương Nghiên dành cho Lương Việt Đình khá phức tạp. Ông là bố ruột của , người thân duy nhất của , nhưng họ lại được coi là thân thiết. Lương Việt Đình đối với Lương Nghiên được coi là tốt, nhưng cũng chưa đến mức tệ. Ông dường như chỉ làm tròn chức trách của người cha. Vậy mà mối quan hệ cha con nhạt nhòa này từng là điều duy nhất Lương Nghiên coi trọng. Trong vòng bảy năm sống tại nhà họ Lương, Lương Nghiên luôn rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ dám gây chuyện làm phiền tới Lương Việt Đình, trừ lần cuối cùng đó…

      suýt nữa giết chết Nghiêm Kỳ.

      Tối hôm đó, Nghiêm Kỳ ngất ra giường, cả người đầy máu. gì có thể giấu giếm được nữa, cả những việc muốn dám , tất cả đều được bày hết ra trước mắt ông.

      Dù vì bất kỳ lý do gì, vẫn là cầm dao giết người tuy chưa đạt. Việc này đặt lên người là sai lầm nghiêm trọng, thể tha thứ. Nghiêm Ninh tức đến phát điên, kiên quyết đưa vào trường giáo dưỡng.

      Đến cuối cùng, Lương Việt Đình vẫn bảo vệ .

      Kết quả thỏa hiệp sau cuối của hai bên là Nghiêm Kỳ được đưa ra nước ngoài còn Lương Nghiên phải rời khỏi nhà họ Lương.

      Trong chuyện này, Lương Nghiên chưa bao giờ trách Lương Việt Đình. Sau khi đọc xong nhật ký của Thẩm Ngọc, càng hiểu hơn, Lương Việt Đình với như vậy là hết tình hết nghĩa.

      Khi Lương Nghiên hoàn hồn lại, nghe thấy Lương Việt Đình hỏi: “Khi nào con ?”.

      “Chắc là ngày mai ạ.” trả lời.

      “Thế hôm nay về nhà ngủ.”

      Lương Nghiên vô thức từ chối: “ cần đâu ạ”.

      Lương Việt Đình đánh mắt nhìn rồi : “Hai bố con ta lâu gặp nhau rồi, Nghiên Nghiên muốn cùng bố ăn bữa cơm sao?”.

      Lương Nghiên ngẩn người, được câu nào.

      Lương Việt Đình lên tiếng: “Yên tâm , có Nghiêm Kỳ đâu”.

      Im lặng lúc, Lương Nghiên gật đầu, nhưng lại lập tức nhớ ra chuyện gì đó, ngay: “Con phải trở lại phòng triển lãm ”.

      Lương Việt Đình hỏi thêm nhiều, chỉ gật đầu rồi bảo tài xế cùng Lương Nghiên.

      Lương Nghiên vội vàng trở về phòng triển lãm, nhìn thấy Thẩm Phùng Nam đứng ngoài cửa.

      “Lương Nghiên.” gọi tiếng rồi rảo bước tới, nắm chặt tay .

      Lương Nghiên thở dốc, : “Xin lỗi , em phải trước”.

      Thẩm Phùng Nam thảng thốt.

      “Em đâu?”

      cùng bố em, muộn chút em gọi điện cho .”

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Lương Nghiên…”.

      Người tài xế đứng gần đó lên tiếng nhắc nhở: “Lương tiểu thư”.

      “Tới đây.”

      Lương Nghiên buông tay Thẩm Phùng Nam ra: “Tạm biệt”.

      quay người rời .

      Nhà họ Lương vẫn ở trong căn biệt thự trước kia, nhưng người làm trong nhà đổi khác, Lương Nghiên quen ai. Phòng của cũng còn giữ, đồ đạc bên trong bị vứt hết, hoang vắng và trống trải. Lương Việt Đình kêu người dọn dẹp phòng dành cho khách rồi bảo Lương Nghiên vào đó nghỉ ngơi lúc, khi nào ăn cơm mới xuống.

      Thấy Nghiêm Ninh quay về, Lương Nghiên thở phào nhõm.

      Cả bàn ăn chỉ có hai bố con họ, bầu khí quả trầm buồn.

      Lương Nghiên chần chừ lúc, cuối cùng vẫn chủ động chuyện: “Lương Tịnh học đại học rồi phải , nó sống ở nhà ạ?”.

      Lương Việt Đình dừng lại chút rồi : “Nó ở Mỹ”.

      “… Dạ.”

      Lương Nghiên tiếp tục ăn cơm, Lương Việt Đình liếc nhìn rồi hỏi: “Con… học năm bốn rồi đúng ?”.

      Thế mà ông cũng nhớ.

      Lương Nghiên rất ngạc nhiên, trong niềm ngạc nhiên ấy mơ hồ còn xen lẫn chút mừng vui. gật đầu đáp: “Vâng ạ”.

      “Có dự định gì , có muốn ra nước ngoài học ?”

      Lương Nghiên ngờ ông lại hỏi vậy, nhất thời đờ đẫn nhìn ông: “Bố?”.

      “Sao?”

      Lương Nghiên nuốt nước bọt, cuối cùng gì, chỉ lắc đầu: “Con muốn ạ, con vẫn muốn ở Nam An học lên nghiên cứu sinh”.

      Lương Việt Đình gật đầu: “Cũng tốt, tìm được trường chưa, có cần bố sắp xếp ?”.

      “Dạ , ngay tại trường con, xong thủ tục rồi ạ.”

      “Vậy tốt. Suýt nữa bố quên mất, trước nay con học hành rất khá.”

      Lương Nghiên biết tiếp thế nào nên im lặng, bỗng nghe thấy Lương Việt Đình lên tiếng: “Có chuyện gì khó giải quyết, cứ với bố bất kỳ lúc nào”.

      Lương Nghiên gật đầu: “Con cảm ơn”.

      “Con là con bố, đây là trách nhiệm của bố.”

      Lương Nghiên gì thêm.

      Ăn cơm xong gần tám giờ, Lương Nghiên phát Lương Việt Đình sai người mua quần áo cho .

      “Tối nay ngủ lại đây , ngày mai bố bảo người qua đưa con .”

      cần đâu ạ.”

      Lương Nghiên mới câu, Lương Việt Đình ngắt lời: “Quyết định như vậy . Bố còn buổi tiếp khách, bố phải ra ngoài chuyến, có việc gì con cứ tìm dì Vân”.

      Ông vẫn vậy, hai.

      Lương Nghiên vô thức ngoan ngoãn nghe lời. Lúc luôn ngoan như thế, luôn muốn người khác bớt ghét mình chút.

      Trở về phòng khách, Lương Nghiên muốn gọi điện thoại cho Thẩm Phùng Nam nhưng phát di động hết pin. tìm dì Vân mượn sạc, để ở trong phòng sạc, còn mình vào phòng vệ sinh tắm rửa.

      Nửa tiếng sau, thay quần áo ngủ ra ngoài. Sấy tóc xong, cầm di động, còn chưa kịp bật máy lên có người gõ cửa.

      Lương Nghiên tưởng là dì Vân, mở cửa ra lại nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Ninh.

      Nghiêm Ninh bước vào, liếc nhìn quần áo mới giường, cười khẩy: “Thế này là… lại quay về làm chủ nhà họ Lương đấy à?”.

      Lương Nghiên vẫn đứng bên cửa, tiếp lời bà ta.

      Nghiêm Ninh nhìn , nụ cười bên khóe miệng từ từ biến mất. Bà ta qua, khóa cửa lại, rồi từ tốn : “Tôi nên sớm nhận ra, loại phụ nữ như Thẩm Ngọc sinh được ra loại người gì tử tế chứ? Cái vẻ giả vờ thanh cao của giống hệt bà ta. Nhưng lợi hại hơn bà ta nhiều. Bà ta chỉ dám chuốc say người ta rồi bò lên giường. ‘hậu sinh khả úy’, bên trêu chọc Nghiêm Kỳ, bên kia lại tán tỉnh người khác. bảo Nghiêm Kỳ cưỡng bức , sao chọc tới nó? Thẩm Ngọc cũng nghĩ ra được ván cờ hay. Bản thân mình chết rồi còn để lại mầm họa cho người!”.

      Lương Nghiên nhịn nữa: “Cháu chọc ghẹo ta”.

      “Vậy quay về đây làm cái gì?!” Cơn phẫn nộ của Nghiêm Ninh lên tới đỉnh điểm: “ lời chẳng giữ lấy lời, lòng tham vô đáy. Ngồi đó mà nằm mơ giữa ban ngày . tưởng Lương Việt Đình coi là con à. Có giỏi đứng trước mặt tất cả mọi người gọi ông ấy tiếng bố xem ông ấy có đáp hay ? Tôi cho biết, mẹ là loại phụ nữ đốn mạt, cũng là nỗi nhục của Lương Việt Đình. Mà cũng vậy. Hai mẹ con làm bẩn nhà họ Lương. ra ngoài kia lăng loàn với đàn ông tôi cần biết. Nhưng tôi bảo đảm, trong nhà họ Lương này có chỗ dành cho , kể cả trong nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng vậy. Nếu thông minh lên chút đừng có xuất trước mặt Nghiêm Kỳ nữa, nếu kết cục của khá hơn mẹ là bao đâu”.

      xong chưa?” Lương Nghiên hai mắt đỏ rực: “Mẹ cháu làm gì, cháu biết. cần nhắc nhắc lại. Cháu chưa lần nào quyến rũ Nghiêm Kỳ. Cháu có bất kỳ hoang tưởng nào với nhà họ Lương và nhà họ Nghiêm các người, ngoại trừ… ngoại trừ bố cháu. Nhưng bây giờ cháu hiểu rồi, đúng, mẹ cháu là nỗi nhục của bố cháu, cháu cũng vậy. ấy trông chừng em trai mình cho kỹ. Lần sau mà còn dám động vào cháu cháu giết đấy. Cháu sợ ngồi tù đâu, mà cháu cũng sợ kết cục thảm hơn mẹ cháu đâu”.

      xong, bèn cởi quần áo ngủ ra ngay trước mặt Nghiêm Ninh, thay lại quần áo của mình rồi ra ngoài.

      Xuống nhà, thay lại giày của mình. Dì Vân hớt hải chạy đến: “Lương tiểu thư, ông có dặn…”.

      Dì ấy còn chưa xong, Lương Nghiên ra khỏi nhà.

      Hơn mười giờ, Thẩm Nghệ lau dọn xong nhà cửa, ra ngoài nhìn, ngoài ban công vẫn đỏ rực ánh lửa.

      Thẩm Nghệ quăng cán lau nhà , chau mày bước qua: “ gạt ai chứ, điếu thuốc mà hút lâu vậy?”.

      Thẩm Phùng Nam quay đầu nhìn nó, chẳng chẳng rằng.

      Thẩm Nghệ phẫn nộ: “ nghe em ? Bác sỹ hút thuốc lá rất hại cho cổ họng của . Chẳng phải thi thoảng mới hút điếu sao? Thế này là thế nào?”.

      “Sắp xong rồi, em ngủ .” Thẩm Phùng Nam buông câu, cúi đầu nhìn di động, 10 giờ 15 rồi.

      Thẩm Nghệ nhìn bóng lưng Thẩm Phùng Nam, cảm thấy có gì đúng, mới bước qua quan sát tỉ mỉ: “Này, có phải cãi nhau với chị dâu em ? Em bảo dẫn người ta về ăn cơm, kết quả về mình, hại em mừng phí hôm”.

      Nghĩ lại, con bé vẫn cảm thấy đúng: “Ấy, người này phải do tự tưởng tượng ra đấy chứ? Bị em giục cưới đến phát điên, nên giả vờ gọi điện để em nghe thấy, sau đó hứa dẫn ấy tới gặp em, kết quả đột xuất gặp chuyện ngoài ý muốn? Trời ơi, diễn xuất của đỉnh quá thôi!”.

      “Đừng có bừa.” Giờ Thẩm Phùng Nam có tâm trạng đùa giỡn với nó, thúc giục: “ ngủ ”.

      thừa nhận thôi, tóm lại, nếu ngày mai em còn chưa gặp được người ấy, em mách mẹ cho coi.”

      Thẩm Nghệ hậm hực: “Em ngủ đây, tối có tuyết rơi đấy. Lát nữa nhớ đóng cửa sổ vào. Em cảnh cáo , đừng có hút thuốc nữa, nếu ngày mai em mách luôn cả thể!”.

      Thẩm Nghệ về phòng, ban công yên ắng trở lại.

      Thẩm Phùng Nam lại gọi thêm cuộc cho Lương Nghiên nhưng máy vẫn tắt.

      Chắc là ngủ rồi.

      lại đứng thêm lúc rồi hút nốt điếu thuốc.

      1 giờ sáng, Lương Nghiên vẫn lang thang đường lớn. may mắn được tận mắt chứng kiến trận tuyết đầu tiên của năm nay.

      Hạt tuyết rơi mỗi lúc lớn, bay là là thành từng bông hoa tuyết.

      Trời đêm càng về khuya càng lạnh, Lương Nghiên mệt rồi, bèn tìm bậc thềm ngồi xuống.

      rút di động ra xem giờ, vừa mở máy, vô số tin nhắn bật ra.

      nhìn cái tên bên rồi ngẩn người.

      đọc hết toàn bộ tin nhắn, rồi gọi cho , vừa gọi bắt máy.

      Nghe được giọng , cơn gió thổi qua làm hốc mắt ươn ướt.

      “Thẩm Phùng Nam, tới đây đón em được …”

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 26:
      Trận mưa tuyết này rất lớn, tới cuối cùng rụng lả tả như lông ngỗng.

      Mặt đất thấm tuyết tan được ánh đèn đường soi sáng càng trở nên trong suốt, dần dần tích lại thành tầng tuyết đọng mỏng manh.

      Lương Nghiên ngồi ở chân tường, chiếc xe đến trong tầm mắt.

      nheo mắt lại. Chiếc xe kia cũng dừng. Khi đứng lên Thẩm Phùng Nam sải bước tới.

      Lương Nghiên nhìn , câu. cởi áo khoác bọc kín người lại, vừa chạm vào tay thấy lạnh toát.

      Lương Nghiên đứng được vững lắm. Thẩm Phùng Nam bế lên, rảo nhanh về phía ô tô.

      Hơi ấm trong xe đủ khiến Lương Nghiên có chút ngẩn ngơ.

      Thẩm Phùng Nam gì. ôm vào lòng lúc rồi lại sờ mặt và tay , có chút nhiệt độ rồi.

      Ngoài cửa tuyết trắng trời trắng đất. Lương Nghiên nghe thấy tiếng gió rít vù vù, cũng nghe thấy nhịp tim nơi lồng ngực Thẩm Phùng Nam.

      đưa áo măng tô cho , người chỉ mặc độc chiếc áo len. Lương Nghiên dựa vào ngực . chậm rãi xoa ngón tay cho , ủ ấm lòng bàn tay.

      Trong xe rất yên tĩnh.

      Lương Nghiên gọi : “Thẩm Phùng Nam…”.

      “Ừm.” hỏi: “Còn lạnh ?”.

      nghe được tiếng đáp lại nhưng cảm nhận được cọ cọ đầu lên ngực .

      đưa tay vuốt tóc , khẽ : “Vậy chúng ta nhé?”.

      “Vâng.”

      Thẩm Phùng Nam buông Lương Nghiên ra, giúp mặc kín áo, rồi bước xuống xe, ngồi sao ghế lái.

      Ra ngoài quá vội vàng, chỉ vớ vội chìa khóa, mang theo chứng minh thư. Bây giờ có muốn vào khách sạn nghỉ tạm cũng được. đành cho xe chạy về nhà.

      Hai rưỡi sáng, Thẩm Nghệ say ngủ từ lâu.

      Đèn trong phòng khách vẫn sáng, khi Thẩm Phùng Nam quên tắt. Cửa vừa mở, Thẩm Phùng Nam bèn ngồi xuống cởi giày giúp Lương Nghiên rồi thay cho đôi dép. đưa Lương Nghiên vào trong phòng ngủ.

      “Hôm nay ngủ ở đây.”

      Lương Nghiên hỏi: “Phòng ?”.

      “Ừm.” Thẩm Phùng Nam giúp cởi áo khoác rồi : “Em vào trùm chăn đợi lúc, rót ít nước”.

      “Vâng.”

      Lương Nghiên cởi quần ngoài ra, chỉ mặc đồ bó giữ ấm bên trong rồi bò vào trong chăn.

      Phòng này rất ấm, Lương Nghiên dựa đầu vào giường, nhìn những bức tranh treo tường.

      Chẳng mấy chốc, Thẩm Phùng Nam mang tới cho cốc nước.

      Lương Nghiên uống nửa cốc.

      Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, nhìn rồi : “Giờ em muốn ngủ chưa?”.

      “Ừm, muộn lắm rồi.” Lương Nghiên nằm xuống.

      Thẩm Phùng Nam dém chăn cẩn thận cho : “ ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi ”.

      Lương Nghiên sững sờ: “ ngủ ở đây à?”.

      “ừm” đáp lại: “Em cố gắng nghỉ ngơi ”.

      Thẩm Phùng Nam đứng dậy định , Lương Nghiên bỗng giữ lấy tay : “Cùng ngủ ”.

      Thẩm Phùng Nam khựng lại, nhìn .

      Đôi mắt trong veo.

      Nhiệt độ ngón tay thoảng qua, nắm quá chặt, chỉ cần rút ra là được.

      Nhưng Thẩm Phùng Nam . Đứng như vậy lúc, : “Được”.

      Thẩm Phùng Nam lấy quần áo ngủ ra thay. Lương Nghiên nhớ ra mình chưa cởi áo lót bèn nhân lúc ấy bò dậy cởi ra. Thẩm Phùng Nam quay trở lại, nhìn thấy vật màu xanh lam ở đầu giường lững lờ đung đưa dưới góc tủ, nhìn là biết chủ nhân ném đại nó qua đó.

      qua tắt đèn, tiện thể cầm lên cất gọn gàng.

      Căn phòng tối om, Thẩm Phùng Nam vén góc chăn lên, nằm xuống.

      Trong chăn rất ấm, Lương Nghiên xích người lại, ôm lấy cách tự nhiên, hơi thở nhàng phả lên vai .

      Đờ ra vài giây, Thẩm Phùng Nam bèn đưa tay ôm vào lòng.

      Người rất gầy, nhưng cũng rất mềm mại.

      Yên lặng lúc, khẽ cất giọng khàn khàn với : “Hôm nay hút vài điếu thuốc, mùi cơ thể dễ ngửi cho lắm”.

      “Em thấy vậy.” Lương Nghiên đáp.

      ôm chặt lấy , chạm môi lên đỉnh đầu .

      “Ngủ .”

      Cái ôm này rất trong sáng.

      Lương Nghiên từ từ bình tĩnh lại trong bóng tối.

      ra đổi con người khác tất cả đều khác biệt. tình nguyện ôm Thẩm Phùng Nam, cũng chủ động hôn , ngủ bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu.

      Người có sức mạnh, nhưng ôm đến ngạt thở như kẻ điên, cũng cởi quần áo của sờ soạng linh tinh.

      Lương Nghiên suy nghĩ gì nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.

      Thẩm Phùng Nam vẫn như trước đây, sáu rưỡi là thức dậy. Lương Nghiên ngủ chết mê chết mệt, biết gì hết. Thẩm Phùng Nam đắp chăn cẩn thận cho rồi ra ngoài.

      Vừa vào phòng khách, nhìn thấy Thẩm Nghệ ngồi đực trước cửa nhìn chằm chằm đôi giày của Lương Nghiên.

      Thẩm Phùng Nam bỗng chốc thấy đau đầu.

      em này của tính cách thế nào, hiểu quá rồi.

      Quả nhiên, vừa nhìn thấy , Thẩm Nghệ liền đứng phắt dậy: “Này, thành khai báo , thế này là sao?”.

      “Em tiếng thôi.” Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “ ấy ngủ”.

      Thẩm Nghệ trợn tròn mắt, bỗng chốc kích động chạy vòng quanh: “Mẹ ơi, có bồ!”.

      “…”

      Thẩm Phùng Nam từ bỏ giao lưu với ấy, chỉ tay về phía cửa: “ làm ngay”.

      Thẩm Nghệ sao có thể nghe lời. Hai mắt ấy sáng ngời, quăng luôn túi xách xuống sofa: “ được, em phải vào xem. Đây là chị dâu của em đấy, nửa đêm đến à!”.

      ấy sốt sắng vào phòng ngủ của Thẩm Phùng Nam, còn chưa tới gần cửa bị kéo lại.

      Thẩm Phùng Nam đè thấp giọng: “Đừng có ồn, ấy rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.

      ấy cứ ngủ , em chỉ nhìn tý thôi!” Thẩm Nghệ van vỉ, “ cái rồi ra”.

      Thẩm Phùng Nam : “Tan làm về”.

      “Lại phải đợi tới lúc tan làm?! đùa gì vậy, em chắc chắn tò mò chết mất!” Thẩm Nghệ vỗ ngực đảm bảo: “ yên tâm. Em cởi giày ra vào, nhất định rất nhàng. Chỉ nhìn chút rồi ra ngay, tuyệt đối đánh thức ấy đâu, chắc chắn đấy!”.

      Thấy băn khoăn, Thẩm Nghệ nhân cơ hội ấy chuồn , đẩy cửa vào phòng.

      Phòng ngủ được kéo rèm, sáng sủa lắm.

      Lương Nghiên nằm nghiêng người trong chăn, chỉ hở đúng khuôn mặt ra ngoài.

      Thẩm Phùng Nam vừa vào thấy Thẩm Nghệ ghé sát tới bên giường. Thấy tới, ấy phấn khích, nhưng vẫn nhớ lời hứa của mình, giọng : “Tóc ngắn này, dễ thương quá”.

      rồi ấylại tiếp tục cúi xuống, vừa nhìn vừa : “ ấy để tóc dài nhất định cũng cực đẹp. Da đẹp quá, mũi cũng đẹp, miệng cũng đẹp, cái môi này khá giống người Hàn Quốc…”.

      “Ôi, mí mắt dài quá!”

      Thẩm Nghệ càng nhìn càng hưng phấn, say mê đánh giá, giọng càng lúc càng to. Thẩm Phùng Nam nhịn được nữa, bèn ra tay xách cổ ấy ra.

      “Em còn là muộn giờ làm đấy.”

      Thẩm Nghệ nào có để ý muộn hay . Cơn phấn khích vẫn còn chưa qua, ấy càng nghĩ càng vui, quả thực phải nhìn Thẩm Phùng Nam bằng ánh mắt khác: “ ngờ đấy. , xem ra đường tình của chưa đứt đâu! Nào nào nào, kể , tán người ta kiểu gì vậy? người sắp đầu bốn như , mà bé ấy chê già sao?”.

      Thẩm Phùng Nam: “…”.

      thể thái độ đó là sao?” Thẩm Nghệ hoàn toàn ý thức được ban nãy mình vô tình làm trai đen mặt lần.

      Trước khi bị đẩy ra khỏi cửa, Thẩm Nghệ vẫn còn níu lấy vạt áo Thẩm Phùng Nam, dặn dặn lại: “Tối nay em về nấu đại tiệc. nhớ phải giữ chị dâu của em lại! Phải giữ lại đó!”.

      “Em cứ làm .”

      Cửa vừa đóng, căn phòng lập tức yên bình trở lại.

      Thẩm Phùng Nam trở về phòng xem xét. Lương Nghiên chưa bị đánh thức, vẫn còn ngủ rất ngon lành.

      ngồi bên cạnh giường lúc, cụp mắt nhìn khuôn mặt Lương Nghiên.

      Thẩm Nghệ tuy nhiều lời, lại hay thích bình luận nhưng hề sai. Lương Nghiên ra rất xinh. Có điều luôn để tóc ngắn, ăn mặc theo phong cách đàn ông, rồi lại còn độc lập như thế, có lúc khiến người ta quên mất ra mới chỉ là ở độ tuổi đẹp nhất đời người.

      Từ lâu Thẩm Phùng Nam nhận ra Lương Nghiên thích dựa dẫm vào người khác.

      Thế nên chợt nghĩ tối qua khi gọi điện thoại cho , phải trơ trọi và bất lực dường nào.

      Ngồi thêm lúc, Thẩm Phùng Nam cầm áo khoác và quần của Lương Nghiên vào phòng vệ sinh giặt sạch , sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

      Trong tủ có đầy đủ thức ăn, vừa đun canh gừng, vừa nấu cháo.

      Xào xong hai phần rau cải, chuông điện thoại của reo vang.

      Sợ làm ồn tới Lương Nghiên, lập tức ra phòng khách nhận máy rồi cầm ra ban công nghe.

      “A lô?”

      Trong điện thoại vang lên giọng lạ lẫm: “ Thẩm Phùng Nam phải ?”.

      “Tôi đây.”

      “Chào Thẩm, tôi được ủy thác từ ngài Nghiêm Kỳ, cậu chủ của tập đoàn Nghiêm Thị, hy vọng được gặp trực tiếp chuyện với .”

      Thẩm Phùng Nam chau mày: “Xin lỗi, tôi quen Nghiêm…”.

      Thẩm.” Đối phương ngắt lời : “Chuyện liên quan tới Lương”.

      Tuyết ngừng, trời sáng bừng lên.

      Khi tỉnh lại, Lương Nghiên mơ màng lúc lâu, vô tình có cảm giác trống rỗng biết mình nằm ở đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào.Có lẽ vì quá buồn ngủ, đầu óc như ngưng trệ.

      lăn lăn lại vài vòng giường, vuốt vuốt mặt rồi bò dậy, cởi áo ra, trước khi mặc áo ngực vào, cúi đầu nắn bóp, định nằm xuống tiếp tục vân vê.

      Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Thẩm Phùng Nam bước vào.

      Nửa người của Lương Nghiên để trần, tay vẫn còn trong tư thế nắn ngực, tình huống này có chút ngượng ngập.

      Cũng may, Thẩm Phùng Nam phản ứng nhanh. còn chưa kịp kéo chăn lên, lùi ra nhanh.

      Lương Nghiên mặc quần áo xong xuôi, phát áo lông và quần đều biến mất.

      tìm kiếm quanh phòng, nhìn thấy vali của mình đặt dưới gầm bàn làm việc. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ ấm nên cần mặc áo lông. rút từ trong vali ra chiếc áo len rồi mặc vào.

      Thẩm Phùng Nam làm nóng lại quả trứng chiên sẵn.

      Thấy bận rộn trong bếp, Lương Nghiên thò đầu vào xem. cũng mặc áo len mỏng, cổ tay xắn lên, tay cầm xẻng rán, tất bật giữa làn khói nghi ngút.

      “Thẩm Phùng Nam…” gọi tiếng. Thấy quay đầu, mỉm cười: “Chào buổi sáng”.

      xong mới nhớ ra chắc hết sáng rồi.

      Thẩm Phùng Nam tắt bếp, về phía , sau đó đưa vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Cả hai ai nhắc lại chuyện xấu hổ ban nãy, cũng chuyện tối qua.

      Ăn cơm sáng xong, Lương Nghiên uống thêm bát canh gừng.

      11 giờ rồi, Lương Nghiên hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”.

      Hôm nay là 21, theo kế hoạch trước đây, họ phải trở về Nam An.

      Bàn tay cầm cốc nước của Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.

      Lương Nghiên : “Để em mua vé nhé?”.

      đặt cốc nước xuống: “Em có việc gì gấp cần quay về ?”.

      “Cũng có.”

      “Vậy hôm nay đừng về vội, Thẩm Nghệ muốn gặp em.”

      À, đúng, vẫn chưa gặp em của .

      Lương Nghiên cũng chợt nhớ ra chuyện này bèn gật đầu: “Được”.

      Cả ngày có việc gì làm, khó tránh khỏi chán chường. Thẩm Phùng Nam đĩa phim, họ ngồi sofa cùng xem với nhau.

      Bữa sáng ăn khá muộn nên bữa trưa bị lùi tới hai giờ. Vẫn là Thẩm Phùng Nam nấu cơm, Lương Nghiên chịu trách nhiệm ăn thành phẩm.

      Buổi chiều Lương Nghiên ra ngoài mua quà cho Thẩm Nghệ. Thẩm Phùng Nam khuyên được nên cùng . Sau khi lượn vài chỗ, Lương Nghiên tham khảo ý kiến của Thẩm Phùng Nam, chọn chiếc khăn quàng và chiếc mũ có vẻ hữu dụng.

      Họ trở về chưa được bao lâu Thẩm Nghệ cũng về tới nơi.

      Mặc dù tìm hiểu được chút qua lời của Thẩm Phùng Nam, nhưng Lương Nghiên quả thực vẫn sửng sốt vì nhiệt tình của Thẩm Nghệ.

      Thẩm Nghệ hề giấu giếm quý dành cho .

      Bữa tối hôm ấy rất thịnh soạn.

      Sau khi ăn xong, Thẩm Phùng Nam có chút chuyện phải ra ngoài, để Thẩm Nghệ ở nhà với Lương Nghiên.

      Nhân cơ hội này, Lương Nghiên tặng món quà chuẩn bị từ trước cho Thẩm Nghệ, ngờ chính ấy cũng chuẩn bị.

      ấy tặng Lương Nghiên thỏi son.

      “Màu này cực kỳ hợp với em! Môi của em đẹp lắm, da lại trắng. Em mà tô màu này, trai chị chết mê cho coi, em tin ?”

      “…”

      Lương Nghiên cúi đầu nhìn thỏi son trong tay, có phần biết sao. Trước đây chưa bao giờ dùng son, cũng quan tâm tới mấy chuyện này. Nhưng Triệu Yên Tích thích, thế nên cũng từng mua lần, là do Triệu Yên Tích chọn sẵn, còn phụ trách thanh toán.

      biết món đồ này có tác dụng lớn đến vậy. Bôi son vào là Thẩm Phùng Nam mê chết sao?

      Thẩm Nghệ dường như nhận ra vẻ tin của , lập tức cầm lấy, mở ra: “Em thử tý là biết ngay. Nào, để chị giúp em”.

      Lương Nghiên còn chưa đồng ý, Thẩm Nghệ nhiệt tình xích qua, nâng cằm lên, cẩn thận bôi giúp .

      Lương Nghiên cứng người ngồi đó, nhớ lại chuyện rất lâu trước kia. Có lần Triệu Yên Tích bám lấy đòi trang điểm cho , kết quả bị cốc đầu cho mấy phát, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.

      Đương nhiên, Lương Nghiên thể nào cốc đầu Thẩm Nghệ.

      Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghệ đánh xong, ấy vỗ vai Lương Nghiên: “Mau soi gương ”.

      Tấm gương bàn trang điểm ở ngay trước mặt. Thẩm Nghệ lùi ra, Lương Nghiên liền nhìn thấy khuôn mặt mình.

      Thẩm Nghệ ở sau lưng , kích động: “Có phải cực kỳ xinh ?”.

      ấy cầm lược vuốt lại mái tóc của Lương Nghiên: “Tóc em chỉ cần dài ra chút, tới cổ là xinh lắm. Màu này cũng đỏ quá, rất tôn thần thái của em”.

      Lương Nghiên biết mình có thần thái gì, nhưng cảm thấy Thẩm Nghệ mà làm người bán hàng nhất định thành công lắm.

      Ngắm mình trong gương lúc, Lương Nghiên lên tiếng: “Chị vừa , ấy thích ạ?”.

      Thẩm Nghệ hơi ngẩn người chút mới hiểu “ ấy” mà Lương Nghiên trai mình. ấy gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chị mà là đàn ông, chị cũng thích ấy chứ. Em đừng có lau, để đó lát trai chị về ngắm”.

      “Vâng.”

      Khi Thẩm Phùng Nam quay về, Thẩm Nghệ tắm. Lương Nghiên nằm co ro sofa ngủ mất, ti vi vẫn còn bật.

      Thẩm Phùng Nam tắt ti vi , cúi người định bế lên mở mắt, nhìn lúc, có chút mơ màng: “ về rồi đấy à?”.

      “… Đúng.”

      Chất giọng khàn này mang theo chút cảm xúc tên. Lương Nghiên phát ra, chợt nhớ ra gì bèn : “ nhìn em ”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc: “Em tô son”.

      “Đúng, chị Thẩm Nghệ tặng em thỏi son. Chị ấy bôi cho em đấy, thích ?”

      Ánh mắt đen láy dưới ánh đèn, bên dưới chóp mũi là bờ môi hồng hồng.

      Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn , cổ họng chợt thắt lại. muốn rít điếu thuốc, nhưng còn nữa. Điếu cuối cùng vừa hút khi ở dưới nhà.

      trả lời, ánh mắt càng tối hơn. Vài giây sau, áp môi mình lên hôn lượt.

      Lương Nghiên ôm lấy cổ , Thẩm Phùng Nam bế bổng lên, vào phòng ngủ.

      Dọc đường, đầu lưỡi vẫn còn quấn lấy nhau.

      Thẩm Phùng Nam lấy chân đá cửa.

      Lương Nghiên được đặt lên giường. đè xuống, tay đan chặt vào tay , tay kia nâng mặt lên, hôn từ mắt xuống, cuối cùng dừng lại ở môi.

      hiểu vì sao, lần này có chút kịch liệt.

      Lương Nghiên dần dần thở nổi.

      Rất lâu sau, cuối cùng cũng buông tha. dừng lại nơi khóe miệng , hơi thở gấp gáp, rối loạn.

      động đậy cơ thể, nằm sang bên, tay ôm lấy Lương Nghiên, đặt lên người mình.

      Trong bóng tối, hơi thở của cả hai từ từ bình ổn lại.

      Lát sau, Lương Nghiên bật cười khe khẽ.

      Thẩm Phùng Nam vuốt ve mặt : “Em cười gì?”.

      Hơi nóng phả lên ngón tay .

      Giọng hơi khàn: “Em quả nhiên là chuyên gia về son, chị ấy bảo màu son này có tên là ‘Trảm đàn ông’”.

      “…”

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất , Thẩm Nghệ ở bên ngoài đập cửa: “Nghiên Nghiên, em ngủ chưa. Chị định làm bữa khuya, em muốn ăn ?”.

      Lương Nghiên lật người thơm Thẩm Phùng Nam cái rồi đứng dậy bước xuống giường: “Em ăn ạ!”.

      Bữa khuya là món bánh trôi nấu rượu, mỗi người đều ăn ít.

      Ăn , Thẩm Nghệ : “Hai ngày nữa là Giáng sinh rồi, hay là em đón Giáng sinh xong rồi hẵng về?”.

      Lương Nghiên quay đầu nhìn Thẩm Phùng Nam.

      tỏ ý cứ tự quyết định.

      Thẩm Nghệ khoác tay Lương Nghiên: “Mau đồng ý , chị muốn đón Giáng sinh mình đâu”.

      Lương Nghiên nhớ tới Triệu Yên Tích, định từ chối, rồi lại cảm thấy có lỗi với Thẩm Nghệ, suy nghĩ chút, : “Có tiện ạ?”.

      “Có gì tiện chứ. Trong đó vẫn còn phòng, dọn dẹp qua là được. Em muốn ở chung phòng với trai chị qua đó, rộng rãi lắm.”

      Lúc này Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Dọn dẹp phòng đó ”.

      Tối qua là trường hợp đặc biệt. thể tối nào cũng nằm sát bên cạnh ngủ. phải thần thánh.

      Còn Lương Nghiên nhớ tới màn nắn ngực sáng nay, cũng cảm thấy nên ngủ riêng rẽ.

      Thế là tối ấy vào ngủ trong phòng mới.

      Có lẽ vì hôm trước dậy quá muộn nên ngày hôm sau Lương Nghiên thức dậy khá sớm.

      vệ sinh, ngang qua phòng khách nghe thấy giọng Thẩm Phùng Nam. Quay đầu lại nhìn, thấy chuyện điện thoại ngoài ban công.

      Thấy vậy, Lương Nghiên định qua. Khi có vài chữ lọt vào tai, cả người bỗng cứng đờ.

      Dừng lại hai giây, chạy vội qua.

      Thẩm Phùng Nam quay đầu, di động bị giật mất.

      Lương Nghiên nghe được giọng ở đầu kia: “ tin hả? hỏi ấy xem, xem tôi có từng chạm vào ấy . hỏi xem tôi quen ấy năm mấy tuổi, ở bên ấy bao lâu. Biết điều cầm tiền và biến , nếu biết điều…”.

      “Nghiêm Kỳ!” Sắc mặt Lương Nghiên tái xanh: “Cậu muốn chết, hay là muốn nhìn thấy tôi chết?”.

      Đầu kia bỗng chốc im phăng phắc.

      Lương Nghiên siết chặt di động: “Tôi chỉ lần thôi, cậu đừng tìm ấy nữa”.

      ngắt máy, nhét trở lại vào tay Thẩm Phùng Nam.

      “Chuyện này em giải quyết.”

      quay đầu định , tay bỗng bị giữ lại.

      Sau lưng là bầu khí im ắng đến khó chịu.

      Lát xong, cất giọng khàn khàn…

      “Những gì … là sao?”

      Lương Nghiên lạnh người rùng mình. trả lời, cũng quay đầu lại.

      Thẩm Phùng Nam càng siết chặt cổ tay hơn nữa: “Có phải ?”.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 27:

      Có phải là ?

      Câu hỏi này có gì phải suy nghĩ, dĩ nhiên là .

      Ban công để mở cánh cửa sổ, gió từ sau lưng lùa vào người, áp sát cổ, len lỏi qua gan bàn chân, trong vòng vài giây chạy khắp người, nhiệt độ cơ thể của Lương Nghiên giảm dần từng chút .

      Vào giây phút này, chợt ý thức được, có lẽ mình phạm sai lầm nghiêm trọng.

      lát sau, Lương Nghiên quay người lại.

      rất để ý?” ngẩng đầu, mấy lọn tóc trước trán bị gió thổi tung.

      nhìn nét mặt của Thẩm Phùng Nam, cảm thấy đáp án của cũng còn quan trọng nữa.

      “Em nhận ra rồi, rất để ý.”

      cười khẽ, nhưng trong lòng lại bùng lên phẫn nộ khó mà kìm nén, như đối với Thẩm Phùng Nam, lại như đối với chính mình.

      đột ngột rút tay về, đứng cách xa .

      Ngọn lửa đó thiêu đốt từ trái tim tới cổ họng, nhưng những lời khi bật ra lại lạnh tựa băng…

      cần tìm hiểu ngọn ngành. Em muốn giấu giếm gì cả. Đúng, năm mười ba tuổi em bị gã đàn ông khác chạm vào. Từ xuống dưới cơ thể đều bị sờ soạng, rốt cuộc sờ bao nhiêu lần, em còn nhớ nữa. Tóm lại, khắp người em có chỗ nào sạch cả. Em kể vì tất cả những chuyện ấy đối với em là nhục nhã và ác mộng, em muốn nhớ lại.”

      Nhưng ai quan tâm có muốn hay ?

      Hình như tất cả mọi người đều muốn nhảy ra nhắc nhở .

      Đến cả người đàn ông trước mặt này cũng vậy.

      Lương Nghiên cuộn chặt ngón tay, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Em biết đó là chuyện chỉ những người nhau mới được làm. Em , thế nên cảm thấy rất bẩn. Nhưng em cũng quyến rũ . Em hiểu vì sao lại trở nên như vậy. Ngày nào đến cũng đòi ôm em, bắt em cởi quần áo. Em dùng bao nhiêu cách, mọi người vốn dĩ biết!”.

      Cơ thể căng chặt, trong đầu vang lên từng tiếng ầm ầm dữ dội.

      Có vài giây, thậm chí còn nhìn trước mặt mình là ai.

      Dường như mọi chuyện trở lại cái đêm tệ hại ấy, tất cả vẫn chưa thôi đeo bám .

      sớm giẫm đạp con người tệ hại và ngu ngốc đó của mình xuống chân, vậy mà giây phút này vẫn bị bóc trần trụi. Giống như mảnh vải, đêm đó bị Nghiêm Ninh quăng xuống đất, người vẫn còn dính máu của Nghiêm Kỳ, trước ngực là mảng đỏ rực, dính dớp, mùi máu tanh khiến buồn nôn thôi. thậm chí tìm được mảnh vải nào để che mình. Mọi người trong biệt thự đều lao đến. Người đàn ông coi cửa, người đàn bà bếp núc, bác sỹ gia đình của Lương Việt Đình, và cả bảo mẫu luôn lườm nguýt

      Tiếng chửi rủa của Nghiêm Ninh dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

      Lồng ngực Lương Nghiên bí bách như sắp vỡ tung ra.

      Chưa bao giờ ghét bản thân mình như lúc này.

      muốn tiếp tục đứng ở đây nữa, cũng muốn giải thích gì thêm.

      muốn nghĩ sao cũng được…”

      Hốc mắt nóng rực khó chịu, lần đầu tiên muốn nhìn thấy .

      quay mặt : “ trước với là em đúng. Em nên giấu giếm, càng nên theo đuổi biết liêm sỉ. Em rồi, bất kỳ lúc nào hối hận cũng được, em cũng chưa từng ôm hy vọng sống với cả đời”.

      xong, ra phòng khách, nhưng tầm nhìn bỗng chốc hoa cả lên, eo va vào góc bàn.

      Cảm giác được theo mình, Lương Nghiên quay đầu, rất nhanh: “Phiền đừng qua đây vội, em sắp đồ nhanh thôi”.

      Bước chân sau lưng sững lại.

      Lương Nghiên về phòng.

      Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, Thẩm Nghệ xách quà sáng và túi đồ tươi toàn cá và rau vào trong nhà.

      Vừa nhìn thấy Lương Nghiên, Thẩm Nghệ ngạc nhiên kêu lên: “Nghiên Nghiên, em dậy rồi à!”.

      ấy vừa cởi giày vừa : “Chị vừa mua xong quà sáng. cho em biết, món bánh cuộn thịt gà của chị siêu ngon. Có lần trai chị ăn liền bốn cái mà vẫn chưa thấy đủ đấy! Còn nữa, sốt đậu này là hàng chính tông. Chị phải lái xe qua ba phố mới mua được đấy! Còn nữa, còn nữa… cái này!”.

      ấy xách túi đồ tới bên cạnh Lương Nghiên, nhấc lên cho xem: “Em ăn cái này bao giờ chưa?”.

      Thấy Lương Nghiên vẫn nghiêng người, còn chưa quay mặt qua, Thẩm Nghệ thấy hơi lạ, bèn ngó đầu nhìn rồi sửng sốt kêu lên…

      “Nghiên Nghiên, sao em lại khóc?!”

      Lương Nghiên giơ tay lên lau nước mắt.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Nghệ sốt sắng để mọi thứ xuống đất. Ai ngờ vừa quay đầu ấy nhìn thấy người khác đứng bên cạnh bàn ăn. Dáng vẻ đờ đẫn ngốc nghếch đó, ngoài ông trai của ấy ra còn ai vào đây?

      Lần này Thẩm Nghệ lập tức hiểu ra.

      “Hai người cãi nhau sao?”

      Lương Nghiên trả lời, Thẩm Nghệ quay về phía Thẩm Phùng Nam, gào lên: “Này, làm sao thế hả? Mới sáng sớm ra bắt nạt Nghiên Nghiên? bị bệnh à? được ăn sáng!”.

      ấy gào xong, cái bóng bên bàn vẫn lặng lẽ, động đậy. đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt còn ràng.Thẩm Nghệ mặc kệ , vội lấy khăn giấy cho Lương Nghiên, cuống quýt vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc. Ông chị là thế đấy. Có phải ấy ăn dại dột, chọc tức em ? Ôi trời ơi, ấy là ngốc như vậy mà. Chị mắng ấy từ bé cho đến lớn mà ấy sống chết sửa. Có lúc ăn độc mồm độc miệng còn khiến chị tức nghẹn nữa. Chị quen rồi. Nghiên Nghiên, em đứng tính toán với ấy. Qua đây, qua đây, chúng ta mặc kệ ấy, vào phòng nhé!”.

      Thẩm Nghệ ôm Lương Nghiên, dẫn vào phòng ngủ.

      Lương Nghiên lau mặt sạch rồi, Thẩm Nghệ vẫn còn thao thao bất tuyệt trách móc Thẩm Phùng Nam, lần lượt kể hết các loại tội lớn . ấy liếc nhìn Lương Nghiên, thấy khóc nữa cũng thầm thở phào nhõm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an.

      Mặc dù mới gặp nhau ngày nhưng Thẩm Nghệ nhận ra Lương Nghiên phải loại con hứng lên là hờn dỗi vô cớ. khóc, chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của việc hề .

      Nghĩ vậy, Thẩm Nghệ lại thay đổi cách an ủi: “Nghiên Nghiên, phải chị mèo khen mèo dài đuôi đâu. ra con người chị tệ, chỉ mỗi cái là nhanh nhẹn. Nghe mẹ chị kể hồi lần ấy đánh bóng bị ngã, rất nặng. Chị đoán chắc sau lần ấy đầu óc cũng hơi trì trệ, EQ chắc là cao, thế nên có biết lấy lòng phái nữ đâu. Em cũng nhìn thấy đấy, mặt mũi ấy tệ, thế nên từ tới lớn hầu như đều là cọc tìm ấy. Lâu dần, khả năng của ấy về mặt này đúng là tiến hóa lùi. Nhưng ấy theo đuổi được em, chứng tỏ ấy thích em lòng. Mặc dù ấy đúng là so sánh được với những chàng trai trẻ trung, cũng chẳng mồm mép bằng họ, nhưng ấy rất đáng tin cậy. Mẹ chị bảo mẫu người như thế rất được cậy nhờ. ra ấy si tình lắm, ví dụ như chuyện tình lần trước của ấy…”.

      À, cái này nên là hơn.

      Thẩm Nghệ tỉnh táo đột ngột, vội phanh lại: “Tóm lại, trai chị tệ. Nghiên Nghiên, em đừng thất vọng về ấy nhé”.

      rất nhiều lời nhưng biết Lương Nghiên có nghe được câu nào hay , Thẩm Nghệ nhìn , vẻ mấy yên tâm, nhưng cũng ra được là gì, chỉ cảm thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt.

      Thẩm Nghệ còn muốn tiếp nhưng Lương Nghiên lên tiếng: “Chị Thẩm Nghệ, em muốn ngồi mình lát”.

      “À, được.” Thẩm Nghệ đứng dậy, xoa xoa bờ vai : “Vậy em đừng giận nữa nhé”.

      xong, ấy buồn bã ra ngoài.

      Vừa ra tới cửa, ngẩng đầu lên, ấy giật thót.

      Thẩm Phùng Nam đứng ngay ngoài cửa.

      dọa chết em rồi.” Thẩm Nghệ kéo ra, giọng : “Vào lúc này, muốn bị đá sao? Người tức lên tận đầu, muốn ngồi lát. Bây giờ mà qua đó, chuyện hợp cái là có thể buông lời chia tay trong khoảnh khắc đấy, tin ?”.

      Thấy Thẩm Phùng Nam gì, Thẩm Nghệ nhìn chằm chằm rồi sững sờ: “Tối qua ngủ à, sao sắc mặt còn tệ hơn Nghiên Nghiên vậy. Mắt làm sao thế, đỏ đến mức này, cũng bị Nghiên Nghiên chọc giận à?”.

      phải chứ.” Thẩm Nghệ càng lúc càng thấy quái đản, rồi ấy kiễng chân, giơ tay sờ trán : “ phải lại bị bệnh đấy chứ trai?”.

      Tay còn chưa chạm vào bị đẩy ra.

      bị Nghiên Nghiên chọc tức à?” Thẩm Nghệ nhìn về phía cửa phòng: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người cãi nhau nghiêm trọng đến vậy?”.

      Thẩm Phùng Nam đáp. giơ tay vuốt mặt rồi cúi đầu : “ mua giúp bao thuốc”.

      Thẩm Nghệ nghe xong suýt nữa lại gào lên, nhưng ngại Lương Nghiên, ấy mới hạ tông giọng: “Đừng có hút nữa! nghe giọng , sao em cảm thấy lại nặng lên rồi? Tóm lại đừng mơ em , em phải ở nhà với Nghiên Nghiên!” Ngừng lát, nghĩ ra chuyện gì đó, ấy : “Nếu như tâm trạng của vui, có thể ra ngoài chơi. Em nhân cơ hội này dỗ dành Nghiên Nghiên. ở lại đây là ra khỏi phòng đâu!”.

      Thẩm Nghệ xong vài câu, thấy bỏ .

      Thẩm Phùng Nam cả ngày về, Thẩm Nghệ cũng để ý. Nhân cơ hội này, ấy phát huy 18 môn võ nghệ, cả ngày ở nhà với Lương Nghiên, hết nấu món ngon lại rủ cùng xem phim hài. Cả ngày trôi qua, cũng thấy Lương Nghiên có gì bất thường.

      ấy cảm thấy chắc còn chuyện gì nữa nên khoảng chín giờ hơn bèn nhắn tin cho Thẩm Phùng Nam: bé ngủ rồi, mau về . Sáng sớm mai xin lỗi người ta cho đàng hoàng, em nghĩ là Ok rồi đó.

      Ai ngờ tin nhắn vừa gửi chưa đầy năm phút, Thẩm Phùng Nam quay về.

      “Mẹ ơi, bằng tốc độ ánh sáng à, từ đâu về vậy?”

      “Dưới nhà.”

      Thẩm Phùng Nam đáp câu rồi vào nhà vệ sinh.

      Thẩm Nghệ sửng sốt: “Đừng với em là ở dưới nhà cả ngày nhé?”.

      “Ừm.”

      Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại.

      Thẩm Nghệ: “…”.

      Nằm giường bốn tiếng đồng hồ, Lương Nghiên dậy.

      có nhiều đồ đạc để thu dọn. nhét mấy bộ quần áo vào trong vali, trải lại ga giường cho phẳng, trước khi ra cửa còn đặt lại thỏi son ấy lên tủ đầu giường.

      Mặc dù là tấm lòng của Thẩm Nghệ, nhưng dùng được, mang cũng cần thiết.

      Kiểm tra xong mọi thứ, Lương Nghiên mở cửa, xách vali ra ngoài.

      định quay người tắt đèn tầm mắt bỗng dừng lại chỗ.

      Bấy giờ mới phát , có người đứng dựa bên cạnh cửa phòng ngủ đối diện.

      Trong quầng sáng mù mờ, nửa người chìm hẳn trong bóng tối, chỉ có ánh đỏ rực của đầu lọc là rất nét.

      Lương Nghiên cố tắt đèn nữa mà xách vali nhanh chóng ra cửa.

      Lúc đặt tay lên nắm đấm cửa, Thẩm Phùng Nam dập tắt điếu thuốc, rảo bước tới nắm lấy tay , quăng vali qua bên, kéo cả người qua.

      Lương Nghiên đập người vào lòng .

      Lồng ngực rắn chắc, đầy mùi thuốc lá. Lương Nghiên sặc sụa. ngẩng đầu lên, tay xoa cằm , cúi đầu xuống, hôn lên môi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :