1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 13:

      Khi Thẩm Phùng Nam tới, Lương Nghiên vẫn đứng nguyên đó. Đèn đường kéo bóng ra vừa dài vừa gầy. Mái tóc ngắn của bị gió thổi bay, khuôn mặt trở nên mông lung giữa quầng sáng.

      Thẩm Phùng Nam tiến lại gần, Lương Nghiên bỗng động đậy. tiến lên bước, ngẩng mặt nhìn .

      Biểu cảm của sắc nét hơn chút, khiến nhận ra ngỡ ngàng của .

      “Làm giật mình à?”

      Lương Nghiên hoàn hồn lại.

      “Làm sao có thể?” Lương Nghiên : “Trông đâu có đáng sợ lắm“.

      nhìn về phía phòng học, rồi lại ngước lên nhìn tầng hai. Ánh đèn ở đó vẫn còn sáng tỏ, chợt nhớ lại bóng hình bên cửa sổ hôm qua.

      ra đó phải là ảo giác, .

      ở đó sao?” chỉ tay lên tầng.

      Thẩm Phùng Nam : “Làm việc ở đó“.

      Lương Nghiên gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: “Tức là studio đó của nằm ấy?“.

      “Ừm.”

      Lương Nghiên nhíu mày: “Đến biển còn buồn treo sao?“.

      Thẩm Phùng Nam : “Lười làm quá“.

      “...”

      Lương Nghiên kiềm chế bình luận. Câu này đổi lại là Triệu Yên Tích , nhất định lập tức thể bản chất độc mồm độc miệng của mình.

      Thẩm Phùng Nam chú ý biểu cảm của rồi khẽ cười tiếng.

      Lương Nghiên nhìn chăm chú: “ cười gì thế?“.

      Nụ cười của nhạt dần, cúi xuống nhìn Lương Nghiên và : “Hình như khác lúc trước rồi“.

      Lương Nghiên ngẩn người: “Khác chỗ nào chứ?“.

      được, chỉ là cảm giác thôi.”

      Lương Nghiên lại trừng mắt với . Thẩm Phùng Nam buồn cười nhưng cố nhịn. nghiêm túc quan sát lần nữa, cuối cùng tìm ra điểm khác biệt.

      Tóc dài quá tai rồi, chạm được tới cổ. Gió thổi qua, mấy lọn tóc ấy bay là là trước mặt.

      “Tóc dài ra rồi.” .

      Lương Nghiên ngờ lại vậy.

      “À, tôi quên cắt.” vuốt lại mái tóc lơ thơ trước mặt, quyết định hôm nào rảnh phải cắt ngay.

      Gió thổi tung góc áo của Lương Nghiên lên, Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi hỏi: “ lạnh à, vào trong ngồi lát chứ?“.

      Lương Nghiên cũng cảm thấy hơi lạnh bèn gật đầu: “Được thôi“.

      Họ bước vào trong đại sảnh tầng , bên cạnh máy lọc nước có chiếc ghế sofa. Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Ngồi “.

      Lương Nghiên ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy tới quầy lễ tân, lát sau, bê tới cốc sữa.

      đưa cho , Lương Nghiên ngượng ngập đón lấy. uống hớp hết nguyên nửa cốc, khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt chính diện của Thẩm Phùng Nam.”Mùi vị ngon đấy.” lắc lắc chiếc cốc rồi cúi xuống uống cạn nốt nửa còn lại.

      Lương Nghiên vứt chiếc cốc giấy vào trong thùng rác, đúng lúc Triệu Yên Tích ra.

      “Lương Nghiên?”

      Triệu Yên Tích kinh ngạc chạy tới, vỗ vai Lương Nghiên: “Cậu tới rồi à!“.

      Lương Nghiên chưa kịp trả lời, ấy đảo mắt, bất ngờ phát người bên cạnh Lương Nghiên.

      “Á! ...” Triệu Yên Tích trợn tròn mắt, ngỡ ngàng: “Là à, chẳng phải là... A Sơn sao?“.

      Sống lưng bị Lương Nghiên vỗ mạnh, Triệu Yên Tích “ồ” lên tiếng, đầu óc lập tức xoay chuyển: “À, phải, là Thẩm, Thẩm...“.

      Ngập ngừng lúc lâu mà vẫn tìm ra được xưng hô thân mật, gọi thẳng tên bất lịch , mà gọi “ Nam” theo Trương có vẻ biết dưới.

      ấy băn khoăn Lương Nghiên thản nhiên nhắc nhở: “Chú Thẩm“.

      “À, đúng, chú Thẩm!”

      Triệu Yên Tích theo suy nghĩ, rồi cố nở nụ cười ngượng ngập: “Xin lỗi chú Thẩm, ở đó nghe quen rồi, lúc đó mọi người đều gọi chú là A Sơn mà, chú đừng để để bụng nhé, chú Thẩm“.

      Liên tục những tiếng “chú Thẩm” khiến Thẩm Phùng Nam có chút ái ngại. đánh mắt về phía Lương Nghiên, nhìn vào đôi mắt vô tội của .

      Trông dáng vẻ đó, dường như còn có chút tự đắc khi nhắc nhở được Triệu Yên Tích nữa.

      Thẩm Phùng Nam hơi buồn cười, ra xưng hô này cũng thể phù hợp, nhưng nghe cứ kỳ lạ sao sao.

      Triệu Yên Tích vẫn còn chìm trong niềm bất ngờ: “Trùng hợp , Trì Hiến còn muốn hẹn chúng ta cùng chơi, ngờ hôm nay gặp mặt. Chú cũng tự học ở đây ạ? Ấy, lẽ nào chú cũng phải thi?“.

      Lương Nghiên chịu nổi mấy câu hỏi ngốc nghếch của ấy bèn kéo ấy qua, chào tạm biệt : “Chúng tôi về đây“.

      “Được, đường cẩn thận.”

      “Ừm.”

      “Này, cứ thế à?” Triệu Yên Tích ngẩn ngơ, cứ thế bị Lương Nghiên kéo tuột ra ngoài.

      Dọc đường về, Triệu Yên Tích vẫn còn hỏi lượt nữa chưa chịu buông tha. Sau khi hiểu tình hình, ấy thốt lên: “Trời đất ơi, cậu quay phim thần tượng đấy à?“.

      Lương Nghiên : “Đúng thế, trùng hợp cứ như có mưu từ trước ấy“.

      “Đúng đấy, ngờ ấy ở ngay đầu mình, bao nhiêu ngày qua mình chưa hề gặp mặt.” Triệu Yên Tích lại nhớ tới lời của Trương Bình, “Xem ra ấy đúng là làm phóng viên nữa, chuyển sang quay phim rồi“.

      Lương Nghiên chỉ “ừm”, thêm.Buổi tối trời đổ mưa, nhiệt độ giảm đột ngột.

      Hôm sau, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đều nghỉ ở nhà. Buổi chiều mùng 6, họ nhận được lời nhắc nhở thân tình của Trì Hiến.”Xuất phát thôi, chúng ta gặp nhau con đường ẩm thực ở cửa sau của Đại học Sư phạm nhé, tới gọi cho tôi!”

      Quãng đường xa, Lương Nghiên vẫn chọn cách đạp xe qua. Khi họ tới vừa đúng bốn giờ, Trì Hiến đợi ở đầu đường. Vừa gặp mặt, cậu ta phấn khích, hết lời gọi “Nghiên ca”, cứ gọi là lanh lảnh, giòn tan, Triệu Yên Tích thầm lườm nguýt.

      Ba người cùng tới quán ăn tự phục vụ mà Trì Hiến đặt trước. Sau khi ngồi xuống, nhân viên bưng trà lên trước, Trì Hiến : “Đám Trương tới ngay bây giờ đấy“.

      Quả nhiên, chưa được bao lâu, Trương Bình và Thẩm Phùng Nam tới cả.

      Trì Hiến nhiệt tình mới mọi người vào phòng riêng.

      Lương Nghiên rót nước ngọt, nghe thấy tiếng đẩy cửa bèn quay đầu, nhìn thấy ba người vào, Thẩm Phùng Nam cuối cùng.

      Hôm nay mặc chiếc sơ mi mỏng màu xám nhạt, tay áo xắn cao lên tận khuỷu tay.

      Triệu Yên Tích chào hỏi họ.

      Trương Bình gọi Lương Nghiên, chào: “ Trương, các qua đây ngồi “.

      Mọi người lần lượt vào chỗ, Lương Nghiên ngồi bên cạnh Triệu Yên Tích, Trương Bình và Thẩm Phùng Nam ngồi đối diện họ.

      Lương Nghiên liếc nhìn Thẩm Phùng Nam, đúng lúc nhìn qua, mỉm cười với .

      Hình như chưa được ngủ , đôi mắt vẫn còn thâm quầng.

      Lương Nghiên vẫn còn nhìn , Trì Hiến gọi nhân viên phục vụ bưng lên chai rượu trắng và hai lon bia.

      “Nào, Trương, Nam, chắc chắn là hai uống rượu phải “.

      Trương Bình cười: “ uống rượu cũng được nhưng Nam uống được, bia trắng cũng được, cho Nam cốc nước ngọt “.

      phải chứ?” Trì Hiến tỏ vẻ khó tin: “ Trương đừng có lừa em, nhìn là biết tửu lượng của Nam tệ, làm gì đến mức uống được“.

      uống được.” Trương Bình tự rót ly rồi lại rót luôn cho Trì Hiến: “ uống với cậu là được rồi. Cổ họng Nam tốt, vốn dĩ được uống rượu. Hai hôm nay trở trời, thế là cổ họng lại khó chịu. Bác sỹ dặn rồi, kiêng rượu kiêng thuốc, bia cũng được“.

      Trì Hiến nghe xong cũng ép nữa, lập tức tỏ vẻ quan tâm: “ Nam, sao chứ?“.

      có gì nghiêm trọng.”

      Thẩm Phùng Nam vừa lên tiếng, Lương Nghiên nghe ra giọng khàn đặc.

      Triệu Yên Tích cũng giật mình. Trước đây ấy cảm thấy giọng của người này bình thường, bây giờ ràng càng nghiêm trọng hơn. ấy nghĩ quá nhiều, mà hỏi thẳng: “Chú Thẩm, cổ họng từng bị thương ạ?“.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng.

      Trương cũng thay mặt giải thích: “Phải, bị thương khá nặng, từng làm phẫu thuật“.

      Nghe tới đây, Trì Hiến vội hỏi: “Hả? Vậy đừng có uống rượu”, rồi cậu ta đứng dậy đổi nước ngọt cho Thẩm Phùng Nam.

      Bầu khí của bữa ăn rất vui vẻ, Thẩm Phùng Nam nhiều, Lương Nghiên cũng ít lên tiếng. Nhưng vì có Trì Hiến nên thể im ắng được. Còn Triệu Yên Tích gặp phải Trì Hiến như đụng phải oan gia. Hai người họ bước vào trạng thái châm chọc nhau. Trương Bình ở giữa làm trò hề, khiến bữa ăn cực kỳ vui vẻ.

      Ăn cơm xong, Trì Hiến lại kêu gọi karaoke. Trương và Triệu Yên Tích đầy hứng khởi, mọi người cùng đồng ý .

      Cổ họng của Thẩm Phùng Nam hát được, Lương Nghiên cũng thích hát, thế là về cơ bản chỉ còn ba người họ thay phiên nhau.

      Lương Nghiên ngồi dựa vào ghế, chậm chạp nhai khoai tây chiên, Thẩm Phùng Nam ngồi ở góc sofa nghe họ hát.

      Triệu Yên Tích giọng thanh, hát những bài trong trẻo cũng hề tệ. Trì Hiến giữa chừng hay phá đám, Triệu Yên Tích cứ hát được hai câu, cậu ta lại hét lên tiếng vào micro, khác gì hai thằng hề.

      Trương Bình phá lên cười ngặt ngoẽo.

      Lương Nghiên cũng nhịn được cười. bỏ khoai tây vào miệng, liếc nhìn đầu kia sofa.

      Thẩm Phùng Nam cúi đầu, tay cuộn lại thành nắm đấm, đặt lên miệng.

      ho.

      Trong phòng hát rất ồn, tiếng hát tiếng nhạc che lấp tất cả.

      Thấy bỏ tay xuống, Lương Nghiên quay mặt , tiếp tục ăn khoai tây.

      Lát sau nhìn lại, vẫn thấy ho ngừng.

      Lương Nghiên lần nữa quay về, kéo túi khoai tây ra, cầm lên miếng nhưng bỏ vào miệng mà đồng thời bỏ cả túi khoai tây xuống.

      đứng dậy rót cốc nước ấm, bước qua.

      cốc nước được đưa đến trước mặt, Thẩm Phùng Nam quay đầu, Lương Nghiên ngồi xuống bên cạnh .

      “Uống nước .”

      Giọng chìm giữa tiếng nhạc, hoàn toàn nghe , nhưng cũng ảnh hưởng gì. Thẩm Phùng Nam chỉ nhìn rất nhanh rồi đón lấy cốc nước, uống vài ngụm.

      biết vì hiệu quả của cốc nước ấm hay vì cố nhịn, Lương Nghiên phát còn ho dữ dội như lúc nãy nữa.

      Lương Nghiên nhận lại chiếc cốc đưa, rồi rót đầy rồi đặt lên mặt bàn .

      ngồi lại chỗ cũ.

      Triệu Yên Tích hát thêm mấy bài, Lương Nghiên phải về sớm, mặc dù Triệu Yên Tích vẫn còn muốn chơi, nhưng lời Lương Nghiên ấy vẫn phải nghe, hơn nữa ấy cũng cảm thấy so với hai hôm nay nghỉ thế là đủ rồi.

      Họ chia tay, ai về đường nấy, Lương Nghiên đạp xe lai Triệu Yên Tích về, Thẩm Phùng Nam ngồi xe của Trương Bình đến đây, họ cũng tiện đường cho Trì Hiến quá giang.

      Nghỉ ngơi tối, Triệu Yên Tích hồi phục lại ý chí chiến đấu, lại bắt đầu tự học như bình thường.

      tuần sau, Lương Nghiên nhận được bản thảo, chỉ ở nhà đọc số tài liệu lịch sử. Qua hết tuần, lại bắt đầu bận hơn. Thứ Hai ra ngoài nhận dịch hai buổi họp. Thứ Ba có tiết, vậy mà lại quên sạc điện cho xe, đành phải bộ đến trường. Học xong, ở thư viện quá nửa ngày, chập tối mới về, vào trong căng tin.

      Khi ngang qua sân thể dục, Lương Nghiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

      Người đó ràng cũng nhìn thấy . nhảy từ bàn bóng xuống, với lấy áo khoác, xách theo máy ảnh, về phía ...
      Hale205 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 14:

      Tin nhắn ấy sáng sớm hôm sau Thẩm Phùng Nam mới nhìn thấy.

      Lần trước gọi xong điện thoại, chưa đặc biệt lưu số di động của Lương Nghiên vào, thế nên khi nhìn thấy vẫn là dãy số lạ hoắc, sau khi nhìn thấy những dòng tin nhắn lúc trước trong khung chat, mới nhớ ra đây là số Lương Nghiên.

      Thẩm Phùng Nam tiện tay trả lời , sau đó lưu số vào danh bạ.

      Còn chưa kịp bỏ di động xuống, Phùng Nguyên, trợ lý của studio gọi đến.

      Nam, em sắp đến trước cửa nhà rồi. Em mang theo đầy đủ đồ đạc, chuẩn bị đến đâu rồi?”

      “Tạm ổn rồi, gặp nhau ở dưới.”

      Cúp máy xong, Thẩm Phùng Nam nhặt vài bộ đồ, lại lôi từ trong tủ ra túi quần bò, hai chiếc khăn quàng cổ, nhét tất cả vào trong balo.

      Phùng Nguyên đợi ở dưới nhà, cửa tòa nhà vừa mở, cậu ta chạy tới: “ Nam, còn kịp ăn sáng ạ?”.

      ăn nữa, ra thẳng sân bay.” Thẩm Phùng Nam quăng ba lô vào ghế sau rồi ngồi vào xe.

      Phùng Nguyên đưa tới sân bay rồi lấy vali từ trong cốp ra. Toàn là các loại máy quay, nặng trình trịch.

      Thẩm Phùng Nam đón lấy, cầm lấy tay kéo rồi : “Được rồi, cậu về ”.

      Phùng Nguyên : “Vậy em về đây. Hôm nào Nam về gọi điện báo trước em ra đón nhé”.

      “Ừm.” Thẩm Phùng Nam vẫy tay, kéo vali mất.

      Dịch xong bản thảo dài hai nghìn chữ, Lương Nghiên gập máy tính lại, ra đầu giường ngó di động, có tin nhắn mới.

      Thẩm Phùng Nam nhắn lại cho nick wechat.

      Lương Nghiên tìm kiếm rồi add nick .

      Sau đó đợi lát, vẫn có hồi , lại bắt đầu bận rộn việc của mình.

      Tới tận tối, Lương Nghiên mới nhận được tin thông báo, báo rằng đối phương chấp nhận cầu kết bạn của .

      nhìn thời gian, gần mười giờ rồi.

      Ngừng lát, gõ vào dòng gửi qua.

      Thẩm Phùng Nam trả lời rất nhanh.

      Hai dòng đối thoại ngắn ngủn giữa khung chat:

      vẫn làm việc à?

      Vừa kết thúc.

      Lương Nghiên suy nghĩ gì, lại nhắn tiếp: ở studio ?

      Gửi xong, nhìn thấy dòng chữ “Đối phương gõ…”. Những con chữ ấy nhảy nhót, khiến cảm thấy lồng ngực mình cũng phập phồng.

      cảm giác rất lạ lẫm.

      Vài giây sau, dòng chữ ấy biến mất, tin nhắn mới nhảy ra: , tôi ở Thành Đô.

      Tay Lương Nghiên khựng lại.

      Sao lại chạy tới đó rồi?

      Rồi nhắn thêm: Tìm tôi có việc gì à?

      có việc được tìm chắc?

      Lương Nghiên suýt nữa theo đà gõ câu này ra, nhưng hai giây sau, xóa , nhắn lại tin mới.

      Khi nào quay về?

      Đọc xong câu này, Thẩm Phùng Nam nhẩm tính lại lịch trình, với còn tuần nữa. Lương Nghiên trả lời rất nhanh: Em biết rồi, nghỉ ngơi .

      Sau đó còn tin gì khác nữa. ra chưa trả lời câu hỏi của . Thẩm Phùng Nam bỏ di động xuống, đoán chừng chắc chỉ muốn chuyện phiếm thôi.

      đứng lên cởi áo, vào phòng tắm.

      Lương Nghiên bỏ di động vào túi quần, cầm lấy chùm chìa khóa, ra ngoài đón Triệu Yên Tích. vẫn đứng đợi bên ngoài, khi ngẩng đầu lên lại vô thức nhìn tầng của phòng học.

      Chỗ đó đen thùi lùi, ánh đèn.

      Thời tiết giữa tháng Mười lạnh nhanh hẳn, tất cả đều phải mặc áo len rồi.

      Lớp chuyên ngành tăng cường mà Triệu Yên Tích đăng ký khai giảng, ấy bận đến quay cuồng đầu óc, thế nhưng vẫn quên thầm dõi theo tình hình tiến triển tình cảm giữa Lương Nghiên và Trì Hiến. ấy đoán rằng họ vẫn dừng lại ở giai đoạn nhắn tin wechat. Bởi vì Lương Nghiên vẫn giống như trước đây, khi cần học học, làm làm, bản thảo nhận dịch cũng hề ít hơn lúc trước, có lúc thậm chí còn ngủ muộn hơn cả ấy. Triệu Yên Tích chắc chắn Lương Nghiên vẫn chưa hẹn được Trì Hiến.

      Vậy sao được.

      Lương Nghiên có kinh nghiệm, biết phải theo đuổi đàn ông thế nào, cần người dạy bảo.

      Triệu Yên Tích đảm nhận nhiệm vụ này như lẽ dĩ nhiên. ấy hề kéo Lương Nghiên ra để làm bài răn mà chỉ sử dụng cách thầm gây ảnh hưởng. ấy thẳng thừng tìm vài diễn đàn hữu dụng chia sẻ cho Lương Nghiên, ví dụ như: “108 cách theo đuổi nam thần”, “Tôi theo đuổi ông xã như thế nào”, “Bí kíp hẹn hò”, …

      ấy quan sát, phản ứng của Lương Nghiên tuy khiến người ta hài lòng lắm, nhưng cũng tỏ ra phản cảm cách lộ liễu. Cùng lắm chỉ sau khi ấy gửi liên tục ba link diễn đàn, Lương Nghiên đáp trả bằng icon muốn đánh, bên dưới minh họa bằng dòng chữ: Cậu ngồi nghịch điện thoại thêm giây nữa xem?

      Triệu Yên Tích thấy vậy stop ngay, lập tức giả vờ chết.

      Thẩm Phùng Nam ở Thành Đô tuần, buổi sáng ngày 18 công việc quay phim kết thúc, tính ra trùng khớp với dự kiến, mua vé máy bay trở về lúc năm giờ chiều. Trước khi có vài tiếng dư thừa, vừa kịp để gặp lại người bạn học cũ Hàn Thành.

      Hàn Thành với tư cách chủ nhà đặt phòng từ trước, Thẩm Phùng Nam tới thẳng đó ăn trưa.

      năm gặp, Hàn Thành vẫn vậy. Hai năm trước ấy đổi ngành, từ biên tập viên thời chuyển mình thành ông chủ phòng tập gym, quanh năm mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân. Hôm nay ấy vừa từ phòng tập về, sắc mặt rất tươi tỉnh.

      So với ấy, Thẩm Phùng Nam có hơi tiều tụy. Tuần này công việc quay phim bận rộn, chẳng được ngủ mấy, khiến mắt thâm quầng lên rệt.

      Vừa ngồi xuống, Hàn Thành tào lao: “Cái công việc hành xác này, mình vẫn hiểu vì sao cậu nhận? Việc thuê trọn gói luôn bì chèn ép rất kinh khủng, đâu phải cậu biết?”.

      “Khách hàng cũ giới thiệu, nhận được nhận thôi.”Người phục vụ xuất , Hàn Thành gọi rượu theo thói quen, nhưng rồi chợt nhớ ra, bèn lại với người ấy đổi sang nước ngọt.

      Thẩm Phùng Nam : “Cậu muốn uống cứ uống ”.

      Hàn Thành nhấp ngụm nước: “Uống mình có gì thú vị, uống nước ngọt cũng vậy thôi”, rồi, ấy nhìn cổ Thẩm Phùng Nam: “Thế nào, bây giờ vẫn ổn chứ. Mình nghe cổ họng cậu đỡ nhiều rồi”.

      Thẩm Phùng Nam: “ sao rồi”.

      Họ mới vài câu thức ăn được bê lên.

      Trong bữa cơm, Thẩm Phùng Nam nhiều, đa phần chỉ có Hàn Thành. ra kể qua kể lại cũng chỉ có từng ấy câu chuyện. Cả hai trước sau đều rời khỏi giới tin tức, có liên quan gì về công việc, lại mỗi người phương, chung quy cũng chỉ có thể về tình hình gần đây của bạn bè hay ôn lại chuyện cũ mà thôi.

      chuyện cứ tắc nghẹn trong lòng Hàn Thành. Sau lúc day dứt, ấy vẫn nhịn được.

      Tần Vy đó… vẫn chưa liên lạc với cậu sao?”

      Thẩm Phùng Nam gắp thức ăn chợt khựng lại. giây sau, đặt miếng cá vào bát rồi : “”.

      Hàn Thành buông đũa xuống, nhăn mặt.

      Bầu khí như ngưng đọng giây lát. Lát sau, Hàn Thành lắc đầu, vẻ phẫn nộ: “ ta làm vậy là có ý gì?”.

      Thẩm Phùng Nam gì, cũng thể biểu cảm gì, chỉ yên lặng ngồi ăn.

      Hàn Thành nhìn rồi hỏi: “Chẳng lẽ cậu vẫn chờ đợi ta?”.

      Sắc mặt Thẩm Phùng Nam vẫn có thay đổi gì. uống nốt cốc cam vắt, lúc cúi xuống gắp thức ăn : “Mình chẳng đợi ai cả”.

      Hàn Thành tin: “Thế sao cậu vẫn còn tàn tạ thế này? bốn năm rồi, có thấy nào bên cạnh cậu đâu”.

      Thẩm Phùng Nam nhếch mép cười: “Tự lo cho cậu trước ”.

      Hàn Thành bất thình lình á khẩu vì , ngây ra giây lát rồi lập tức phản bác: “Giống nhau được sao? Mình vốn thích sống độc thân. Gì mà tình cảm, hôn nhân, mình quan tâm. Mấy trò này chơi bời là được rồi. Còn nếu muốn , mình lập tức tìm ngay về đây cho cậu , cậu tin ?”.

      Thẩm Phùng Nam khó xử: “Được rồi, mấy chuyện này chẳng có gì thú vị cả. Ăn cơm ”.

      “Nhìn cái thái độ tiêu cực của cậu kìa.” Hàn Thành thở dài: “Năm sau gặp lại mà cậu vẫn vậy, mình phải làm mối cho cậu đấy. Đàn ông đàn ang gì mà sống như hòa thượng vậy”.

      Còn câu nữa, Hàn Thành kịp nuốt vào: Vì Tần Vy mà cậu phải giữ thân như ngọc, ta xứng à?

      Ăn xong bữa cơm, Hàn Thành đưa Thẩm Phùng Nam về khách sạn lấy hành lý rồi đưa ra sân bay.

      Làm xong thủ tục bay thẳng, vẫn còn chút thời gian, Thẩm Phùng Nam lật giở cuốn sách mang theo. Trước khi bay còn tra thời tiết của Nam An, phát bên đó trời mưa. Thời tiết kiểu này cần bắt Phùng Nguyên cất công ra đón. nhẩm tính thời gian, khi về tới đó vẫn chưa muộn, bắt xe chắc vẫn được.

      Khi chuẩn bị cất di động , lại nhận được tin nhắn, là của Lương Nghiên.

      về chưa?

      Thẩm Phùng Nam khá bất ngờ, là trùng hợp.

      nhắn: ở sân bay rồi.

      Tin nhắn này vừa được gửi bên kia trả lời rất nhanh: mình sao?

      Loa ở sân bay thông báo đến giờ lên máy bay, Thẩm Phùng Nam gõ vài chữ rồi nhét di động vào balo.

      máy bay hơn hai tiếng đồng hồ, Thẩm Phùng Nam ngủ suốt. Mấy hôm nay được nghỉ ngơi tử tế, giấc ngủ này ngủ rất sâu, đến nỗi khi tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng choáng váng. lấy balo giá hành lý xuống, cùng đoàn người lấy hành lý ký gửi.

      Lấy đồ xong, ra cửa.

      Người tới đón người thân rất nhiều, Thẩm Phùng Nam bước ra từ trong đám đông, cánh tay bỗng nhiên bị ai vỗ mạnh.

      quay đầu, nhìn thấy gương mặt thân quen. Tay chân đóng băng cả lại, hành lý tự động trượt quãng.

      Lương Nghiên vội đưa tay ra giữ.

      ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sửng sốt của , ngoài sửng sốt, còn hơi ngơ ngẩn nữa.

      Đây là điểm hiếm gặp ở . Lương Nghiên tò mò nhìn mãi, có chút buồn cười.

      đáp trả lại nguyên văn câu lần trước: “Làm sợ rồi sao?”.

      Khóe môi lấp lánh nụ cười, Thẩm Phùng Nam như bừng tỉnh. nhìn lắp bắp: “…”.

      “Em tới đón .” Lương Nghiên nốt.

      Lần này Thẩm Phùng Nam còn biết hỏi gì nữa.

      Lương Nghiên đỡ hành lý hộ : “ thôi”.

      tay che ô, tay kéo vali, quay đầu gọi: “Bên này!”.

      Tới tận khi ngồi lên taxi, Thẩm Phùng Nam mới hỏi câu: “Sao lại tới đón tôi?”.

      “Chẳng phải trời mưa sao?” Lương Nghiên chỉ ra ngoài cửa sổ: “ mà, chỉ mình”.

      “…”

      Dường như trả lời vô cùng hoàn hảo.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc rồi quay đầu cười khẽ.

      hỏi gì thêm nữa, lần mò từ trong túi quần ra hộp kẹo chocolate, đưa cho : “Ăn ?”.

      Lương Nghiên thoạt nhìn, có phần kinh ngạc, loại kẹo này từng ăn lần trong ổ đa cấp, ngay sau khi Trì Hiến tới. phát được ở bên gối, lúc đó cứ nghĩ là rơi từ trong balo của Trì Hiến ra ngoài. buồn hỏi chia cho Triệu Yên Tích cùng ăn.

      ăn à?” rồi Thẩm Phùng Nam định thu tay về, ai ngờ Lương Nghiên giật lại rất nhanh.

      “Em ăn.”

      mở hộp ra, lấy viên bỏ vào miệng. Mùi vị thân thuộc tan ra nơi đầu lưỡi. quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa giăng kín cả hoàng hôn…
      Hale205 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 15:

      Trời mưa, xe chạy rất chậm, cũng may quãng đường quá xa, khi tới khu nhà của Thẩm Phùng Nam cũng mới tám rưỡi.

      Thẩm Phùng Nam trả tiền xe, đeo balo bước xuống trước.

      ra đằng sau lấy hành lý, Lương Nghiên bảo bác tài đừng vội.

      chạy qua, giương ô che lên đỉnh đầu .

      Thẩm Phùng Nam kéo vali, Lương Nghiên che ô cho vào trong tận khu nhà.

      lên nhà , em về đây.”

      quay người vào trong màn mưa.

      “Lương Nghiên.” Thẩm Phùng Nam gọi giật lại, Lương Nghiên quay đầu.

      Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Nghỉ lát rồi ”.

      “Em phải đón Triệu Yên Tích.”

      Khuôn mặt trở nên mơ hồ giữa làn nước mưa.

      “Đừng đứng ngoài mưa, vào đây .”

      Lương Nghiên tới mái hiên, : “Tôi cũng phải qua bên đó, lát nữa tiện đường tôi đưa ”.

      cũng tới studio? Muộn lắm rồi?”

      “Có mấy tấm ảnh sáng mai phải dùng gấp, tối nay tôi phải rửa luôn.”

      Lúc này, người tài xế taxi đợi bên ngoài có phần sốt ruột: “Có nữa ?”.

      “Bác tài cứ trước ạ.”

      Thẩm Phùng Nam vừa xong, tài xế nổ máy ngay.

      Lương Nghiên theo Thẩm Phùng Nam vào trong thang máy.

      ấn số tầng, Lương Nghiên dựa vào vách tường nhìn .

      Thẩm Phùng Nam vừa quay đầu nhìn thấy từng giọt nước mưa từ ô rỏ xuống chân , bèn lấy ô ra khỏi đó.

      Thang máy lên đến tầng 10 mở ra.

      Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Đến nơi rồi”.

      Vào nhà, Thẩm Phùng Nam bật đèn, đẩy vali qua bên, đặt balo lên tủ giày.

      Lương Nghiên đứng ở cửa.

      Căn nhà của Thẩm Phùng Nam rất sạch , phòng khách lớn nhưng cũng thể , phong cách giản dị, tông chủ đào là máu xám trắng.

      “Giày của ướt rồi, thay cái này vào .”

      Lương Nghiên cúi đầu nhìn, Thẩm Phùng Nam từ trong tủ giày tìm cho đôi dép lê của nam.

      tự thay dép rồi vào phòng ngủ lấy ra chiếc khăn lông mới tinh. Thấy Lương Nghiên đứng giữa phòng khách, chỉ vào sofa: “Ngồi ”.

      tự sắp xếp phòng ốc à?” Lương Nghiên ngồi xuống rồi hỏi câu.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng đáp lại rồi đưa khăn lông cho . Lương Nghiên vừa lau tóc vừa : “Vậy rất lợi hại đấy”.

      Lời khen này nghe giống như tìm chuyện để , mà là lời khen chân thành.

      Hai việc duy nhất Lương Nghiên giỏi chính là dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng. Thế nên việc dọn dẹp nhà cửa đa phần do Triệu Yên Tích đảm nhận, còn họ ăn uống chủ yếu ở căng tin và gọi ship về, ở nhà mấy khi bật bếp.

      Thẩm Phùng Nam trả lời câu hỏi này, đun nước. Lương Nghiên rảnh rang có việc gì làm bèn cầm mấy tờ tạp chí mặt bàn lên xem.

      Lật được vài trang, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Phùng Nam từ trong phòng ngủ ra.

      thay quần áo, chiếc áo dài tay đậm màu và chiếc quần rộng.

      Quần áo của hình như đều là màu tối.

      Thẩm Phùng Nam chú ý tới ánh mắt của , tự túc vào bếp. Nước sôi rồi, rót hai cốc.

      Vừa quay người thấy Lương Nghiên đứng ở cửa nhà bếp.

      Thẩm Phùng Nam chợt sững người.

      Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đó, ánh mắt khiến lạ lẫm kỳ quặc.

      Nhưng nhìn được là gì, vì Lương Nghiên bỗng nhiên cười với .

      Nụ cười của dường như cũng rất nổi bật, rất trẻ trung, lại như biết sợ gì hết.

      tới, đón lấy cốc nước trong tay : “Nhà có gì ăn ?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn : “Đói rồi à?”.

      “Ừm.”

      Sóng mắt xao động: “ phải vẫn chưa ăn tối đấy chứ?”.

      “Đúng thế.”

      Lương Nghiên nhìn thấy nhíu mày.

      gì, lẳng lặng đặt cốc nước lên bệ bếp, tới ngó tủ lạnh, phát món mỳ trộn lần trước Thẩm Nghệ mang tới vẫn còn gói.

      hỏi: “Mỳ ?”.

      Lương Nghiên cũng kén chọn: “Có ăn là được rồi”.

      Động tác của Thẩm Phùng Nam rất nhanh nhẹn. Lương Nghiên nhìn thấy thoăn thoắt lấy nước sôi úp mỳ, bật bếp ga, đập trứng, rán trứng, rồi lại trộn nước sốt, cho mỳ ra đĩa, cuối cùng là đặt quả trứng ốp lên .

      Tuần tự nề nếp, liền mạch từ đầu tới cuối.

      tròn mắt nhìn, còn Thẩm Phùng Nam bê đĩa ra ngoài: “Ra ngoài ăn”.

      Lương Nghiên ngồi xuống bàn.

      Chỉ là món mỳ trộn đơn giản, vậy mà Lương Nghiên cắm cúi ăn, còn ngớt lời khen ngợi: “Trứng gà ốp đẹp quá”.

      Dáng vẻ của khi ăn rất chuyên chú. Thẩm Phùng Nam nhìn chỏm tóc , chợt nhớ lại buổi tối hôm đó, ngồi xổm trong góc bếp gặm bánh bao, cũng y như vậy.

      khẽ : “ cứ ăn từ từ, tôi cất đồ”.

      “Được.” Lương Nghiên đáp, rồi thấy xách vali vào phòng làm việc.Khi Thẩm Phùng Nam ra, Lương Nghiên ăn xong rồi.

      Bàn ăn còn ai, trong bếp lại vọng ra tiếng nước chảy. vào thấy rửa bát.

      “Lương Nghiên.”

      quay đầu lại: “ xong rồi à? Em xong ngay đây”. đặt đĩa vào tủ rồi rửa tay, ra.

      Bên ngoài cơn mưa ngớt nhiều. Thẩm Phùng Nam lái xe chậm, nửa tiếng là tới nơi.

      Họ chia tay nhau ở đại sảnh.

      Sau đó, Lương Nghiên còn cơ hội gặp lại Thẩm Phùng Nam nữa. Liên tục tuần liền Triệu Yên Tích phải tham gia lớp tiếng cấp tốc, Lương Nghiên cũng cần đến phòng học đón ấy nữa.

      Nhưng giữa họ hẳn là mất liên lạc hoàn toàn. Lương Nghiên có hai lần gửi tin nhắn cho Thẩm Phùng Nam, cũng đáp lại. Chỉ vài câu đơn giản, giống như cuộc trò chuyện giữa những người bạn bình thường.

      Còn Triệu Yên Tích biết tình vẫn tự chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình. Theo như ấy quan sát, phát triển giữa Lương Nghiên và Trì Hiến vẫn khá chậm chạp, việc này khiến ấy hơi phiền muộn.

      Đúng ngày sinh nhật, Trì Hiến đăng dòng trạng thái ai oán rằng: Thân phận thực tập khổ sở có quà sinh nhật, chỉ có tăng ca. Triệu Yên Tích đọc được, quả thực chỉ muốn mắng trận té tát.

      ấy hiểu nhóc Lương Nghiên kia nghĩ gì. Chưa ăn thịt heo, lẽ nào còn chưa nhìn thấy heo chạy? cơ hội tốt như sinh nhật mà cũng bỏ qua, rốt cuộc là có thích người ta hay , theo đuổi kiểu này lề mề quá .

      Triệu Yên Tích sốt ruột, buổi tối về nhà lập tức nhắc nhở Lương Nghiên phải khẩn trương lên chút. Qua sinh nhật rồi cũng sao, nhanh chóng bù quà cho người ta là được.

      Lương Nghiên mơ mơ hồ hồ hiểu, Triệu Yên Tích mắng: “Cậu đừng với mình, tới bây giờ cậu vẫn chưa biết ngày sinh nhật của Trì Hiến đấy nhé”.

      Lương Nghiên: “Hả, mình biết mà”.

      “Cậu giỏi quá thể.” Triệu Yên Tích câm nín: “Cậu theo đuổi kiểu người, người ta bị khác hớt mất lâu rồi! Mặc dù ngốc có hơi đàn bà, nhưng ai mà biết được lại xuất khẩu vị giống cậu”.

      “…”

      Lương Nghiên chỉ muốn cầm gậy đập nhát vào đầu ấy.

      “Triệu Yên Tích.” Lương Nghiên gập laptop lại, đứng dậy.

      “Người mình theo đuổi phải cậu con trai.”

      Hả?

      Triệu Yên Tích ngây ngốc. Lương Nghiên phì cười, giơ tay xoa đầu ấy rồi buông câu:

      “Là người đàn ông.”

      Lương Nghiên vào nhà vệ sinh, để lại Triệu Yên Tích mắt tròn mắt dẹt.

      Vài phút sau, trong nhà vang lên tiếng hét: “Lương Nghiên!”.

      Phẫn nộ chỉ duy trì được 15 phút. Sau khi Lương Nghiên tắm xong, trong đầu Triệu Yên Tích chỉ còn lấp đầy những hiếu kỳ.

      Người đàn ông đó là ai?!

      Trong vòng nửa phút, ấy ngồi lọc lượt tất cả các thầy giáo của Lương Nghiên, căn cứ vào các manh mối biết để loại trừ, chỉ còn lại mục tiêu cuối cùng: Thầy hướng dẫn của Lương Nghiên.

      Theo ấy được biết, đối phương năm nay ít nhất ngoài bốn mươi, rất phù hợp với danh xưng “đàn ông”, hơn nữa ràng đây là người khác giới duy nhất có liên hệ mật thiết với Lương Nghiên.

      Triệu Yên Tích quá sửng sốt, đến nỗi Lương Nghiên đến gần mà ấy vẫn hay biết gì.

      “Đừng có ngây ra đó nữa, tắm rửa .”

      Triệu Yên Tích đờ người giây lát rồi nhìn Lương Nghiên bằng ánh mắt phức tạp.

      Dáng vẻ ngốc nghếch đó Lương Nghiên vừa nhìn đọc vị: “Cậu lại tưởng tượng ra chuyện gì?”.

      “Lương Nghiên…” Triệu Yên Tích dè dặt nhích tới bên cạnh : “Cậu đừng qua mặt mình, , người đó có phải là… có phải thầy Chung đó ?”.

      “…”

      liên quan gì tới thầy ấy.”

      Lương Nghiên véo má ấy: “Triệu Yên Tích, dẹp bớt tâm hồn hóng hớt lại, tắm rửa còn ngủ”.

      Nhịp thở lên tới cổ họng của Triệu Yên Tích được giải thoát ra ngoài.

      ấy vỗ vỗ ngực: “Làm mình hết cả hồn, tuổi của thầy ấy gấp đôi cậu đấy”.

      Dừng lại chút, ấy vẫn yên tâm: “Lương Nghiên, cậu quen đàn ông khi nào mà sao mình biết? Cậu định thành công rồi mới báo à?”.

      Lương Nghiên trả lời, cũng chẳng phủ nhận.

      Triệu Yên Tích nhìn là hiểu ngay, đây là phong cách của Lương Nghiên, chuyện gì cũng thành công rồi mới .

      Triệu Yên Tích cũng hỏi nữa, tốt bụng dặn dò: “Vậy cậu chú ý nhé, mấy người đàn ông lớn tuổi hơn chúng ta đều dễ kiểm soát đâu. Họ giỏi lừa gạt lắm, cậu đừng…”.

      Vốn dĩ ấy định “Cậu đừng để bị bắt nạt nhé”, nhưng nghĩ lại, người như Lương Nghiên chắc chẳng ai bắt nạt nổi.

      Cú đấm của Lương Nghiên phải là cực kỳ lợi hại.

      Triệu Yên Tích nuốt những lời còn lại xuống.

      Tối ấy, Thẩm Phùng Nam nhận được tin nhắn từ Lương Nghiên.

      Sinh nhật là khi nào?

      Trong mắt Thẩm Phùng Nam, tin nhắn này vẫn theo đúng phong cách của Lương Nghiên: trực tiếp, đầu cuối.

      ra rất ít chat với , chỉ có vài lần là đều hỏi những câu bâng quơ thế này: “ thấy dạng phim nào hay?”, “ biết bơi ?”…, lần nào cũng chỉ vài câu là kết thúc.

      Thẩm Phùng Nam có thể cảm nhận được thân thiện với hơn trước đây rất nhiều, dường như coi là bạn.

      cũng nhận ra được, đối với bạn bè rất chân thành. Như đối với Triệu Yên Tích, Trì Hiến, hay với cũng vậy.

      tốt đẹp dành cho người khác đều thể rất chân thực, có thể vì bạn bè vung nắm đấm, có thể tối tối đón bạn ở chung về nhà, hay tới sân bay đón vào ngày mưa tầm tã.

      Thẩm Phùng Nam nhìn avatar weixin của , từ từ nở nụ cười, cúi đầu nhắn lại: Mùng 2 tháng 11, sao, sắp đón sinh nhật à?

      lát sau, nhắn lại: , tôi còn lâu. Trước kia tổ chức sinh nhật thế nào?

      Bàn tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại. mấy năm rồi tổ chức sinh nhật, mặc dù năm nào mẹ cũng gọi điện và Thẩm Nghệ cũng gửi quà.

      Dừng lại vài giây, thành trả lời: Mấy năm rồi tổ chức.

      Lương Nghiên đọc dòng tin nhắn này rất lâu, cuối cùng chỉ biết đáp lại chữ “Ồ”, rồi gửi thêm: nghỉ ngơi .

      Thẩm Phùng Nam nhìn thấy bật cười. Đúng là phong cách thay đổi, cả câu kết thúc cũng luôn cố định.

      Lương Nghiên rời khỏi thế giới wechat, mở baidu lên, gõ nhanh dòng: Làm sao để tổ chức sinh nhật cho đàn ông?
      Hale205 thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 16:

      Lương Nghiên mở dần những trang về sau, tìm những chủ đề tương tự như thế. Có điều người ta hầu như chỉ hỏi cách tổ chức sinh nhật cho bạn trai hoặc ông xã. Lương Nghiên đọc xong cảm thấy đại để cũng giống nhau. có dự tính bèn tắt trang web đó rồi ngủ.

      Còn tuần nữa là đến ngày mùng 2 tháng 11, Lương Nghiên còn rất nhiều thời gian chuẩn bị.

      Khoảng thời gian này liên lạc với Thẩm Phùng Nam nữa, nhưng ngờ chiều thứ Năm lại vô tình gặp . mang tài liệu đến cho thầy Đổng theo lệnh, vừa vào nhìn thấy Thẩm Phùng Nam cũng ở đó bàn việc với thầy Đổng, còn có cả mấy nghiên cứu sinh khác.
      Khi Lương Nghiên gọi thầy Đổng, Thẩm Phùng Nam cũng quay đầu lại.
      Ánh mắt họ vừa kịp chạm vào nhau bị đánh tan.
      Thầy Đổng cầm xấp tài liệu bảo Lương Nghiên mang tới cho thầy Chung.
      Lương Nghiên suy nghĩ vài giây, nghĩ ra được cái cớ nào để ở lại, đành ra về. Trước khi , đường hoàng đánh mắt nhìn Thẩm Phùng Nam, rồi cười với cái.
      Lương Nghiên bận tới hơn bảy giờ mới rời khỏi viện. Giờ này chỉ còn mấy nhà hàng quê là vẫn mở cửa.
      Các em khóa dưới cùng giúp sức rủ ăn chung.
      Lương Nghiên định đồng ý trong đầu chợt ra suy nghĩ, thế là khéo léo chối từ.
      Các em thất vọng tự đến căng tin.
      Trời tối, gió đêm cuối cùng cũng nổi lên.
      Lương Nghiên lấy di động ra, vừa gọi điện vừa về phía cổng Tây của trường.
      Bên cạnh toàn là các em xách giỏ đồ, loẹt quẹt dép lê về phía nhà tắm. Lương Nghiên dỏng tai lắng nghe từng tiếng chuông đổ giữa những thanh ồn ào.
      Khi qua nhà ký túc, cuộc gọi được nhận, nghe thấy giọng Thẩm Phùng Nam.
      “Em đây.” Lương Nghiên : “Em là Lương Nghiên”.
      “Tôi biết.”

      Giọng Thẩm Phùng Nam ràng lắm, Lương Nghiên nghe được tiếng ồn bên đường.

      hỏi: “ ở đâu vậy?”.

      “Vừa rời khỏi trường , ở con đường phía sau.”

      Thẩm Phùng Nam vừa xong, Lương Nghiên rảo nhanh bước chân và : “Vậy đợi em lát”.

      Thẩm Phùng Nam có chút kinh ngạc, vài giây sau, trong điện thoại vọng ra tiếng : “… vẫn ở trường?”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng, : “Em đến ngay đây”.

      Thẩm Phùng Nam còn định hỏi thêm ngắt máy.

      ngẫm nghĩ rồi quay ngược lại đoạn, đứng trước cổng quán trà sữa đợi .

      Bên cạnh có loạt các hàng quà vặt: Bánh rán, thịt xiên nướng, canh cay… Xung quanh nồng nặc mùi thức ăn.

      Thẩm Phùng Nam tùy ý đánh mắt nhìn khắp nơi. Mấy năm nay còn đến con đường này nữa, bây giờ nhìn lại mới phát quán cháo trước kia Tần Vy thích ăn nhất còn nữa, đổi thành cửa hàng đồ trang sức.

      Nhìn thêm chút mới phát những thay đổi chỉ có chút như thế. Cửa hàng hoa quả ở ngã tư cũng biến mất, cửa hàng hoa đối diện thay bằng cửa hàng quần áo, bán thời trang nữ nhập ngoại, đôi ba khoác tay nhau bước vào trong.

      Thẩm Phùng Nam quay , vừa quay đầu nhìn thấy Lương Nghiên.

      ở đây à?” dừng bước, trong tiếng thở dốc: “ ăn cơm chưa?”.

      Thẩm Phùng Nam trả lời mà nhìn : “ chạy đến đây à?”.

      “Đúng vậy.” Nhịp thở của Lương Nghiên vẫn chưa ổn định trở lại.

      lại hỏi: “ ăn cơm chưa?”.

      Thẩm Phùng Nam trả lời: “Tôi định ăn”.

      “Ồ, vậy chung nhé.”

      Con đường này Lương Nghiên rất thân thuộc. hỏi Thẩm Phùng Nam muốn ăn món gì, lại để tự chọn.

      Lương Nghiên tới đầu đường, nhìn những quán ăn bên đường và : “Ăn bún được ?”.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.

      Đối diện có quán bún Vân Nam, họ bước vào tìm chỗ, bà chủ liền qua hỏi họ muốn ăn gì.

      Lương Nghiên hỏi qua ý của Thẩm Phùng Nam rồi gọi hai bát bún bò Mỹ.

      Bà chủ hỏi: “Ăn cay ?”.

      “Vâng, hơi cay ạ.” rồi, chợt nhớ ra chuyện gì, lập tức lên tiếng: “ bát cay ạ”.

      Thẩm Phùng Nam đánh mắt nhìn .

      Lương Nghiên nghiêm túc đọc menu chọn các món ăn kèm, chọn cho hai người y như nhau.

      Trong lúc đợi đồ ăn, Lương Nghiên hỏi: “Hôm nay giúp việc cho thầy Đổng à?”.

      Thẩm Phùng Nam đáp “Phải” rồi hỏi tiếp: “Mà sao cũng bận đến giờ này?”.

      “Bên chỗ thầy hướng dẫn của em cũng có việc, bận đến tận giờ này.”

      Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Thầy hướng dẫn?”.

      “À, là thầy hướng dẫn tương lai của em.”

      Thẩm Phùng Nam hiểu ra: “ muốn học lên cao học?”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng.

      Bát bún được bê lên, Lương Nghiên đẩy bát bún cay qua cho Thẩm Phùng Nam.

      Họ mất khoảng nửa tiếng để ăn tối, khi rời khỏi quán là tám giờ.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “ về trường?”.

      Lương Nghiên trả lời mà hỏi ngược lại: “ sao, còn việc gì ?”.

      Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Hôm nay còn việc gì nữa”.

      Lương Nghiên nhìn : “Tức là, giờ rảnh?”.

      Thẩm Phùng Nam hiểu lắm, chỉ tiện miệng đáp theo.

      “Vậy em có thể hẹn xem phim ?

      Giọng to , đủ để nghe giữa gian thành phố ồn ào.

      Ánh đèn chiếu sáng mái tóc hơi rối và khuôn mặt trắng sáng của , mắt sáng ngời.

      Thẩm Phùng Nam vô tình cảm thấy ngất ngây.

      Lương Nghiên nhìn thẳng vào mắt , yên lặng chờ đợi câu trả lời.

      Câu hỏi này cũng có chút đường đột, hơn nữa khác hẳn những câu hỏi trước đây của . Thẩm Phùng Nam nhìn , từ từ hoàn hồn lại. Mặc dù đến mức bối rối nhưng ít nhiều cũng mơ màng.

      suy nghĩ bật ra trong đầu , giây sau lại rớt xuống.

      Chắc là phải đâu. nhìn trước mặt mình, chắc liệu có thể dùng những kinh nghiệm bình thường để lý giải hành động của hay .

      Rất lâu sau vẫn chưa gì, ngược lại Lương Nghiên kìm được lòng. cảm giác có lẽ muốn .

      “Nếu hôm nay thích xem phim thôi vậy.” câu như vậy, rồi chỉ về phía cổng trường học: “Em về trường đây, định về nhà chưa?”.

      những lời này rất bình tĩnh, nhận ra ủ dột, càng nhận ra những cảm xúc khác.

      Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn lúc rồi khẽ : “Muốn xem phim gì?”.

      Hỏi xong, nhìn thấy hai mắt chợt sáng lên.

      Lương Nghiên : “Gần đây có hai bộ phim trinh thám chiếu, chúng ta đến đó chọn nhé?”.

      Thẩm Phùng Nam nhớ lại câu hỏi lần trước đặt Weixin, lúc đó trả lời rằng: “Trinh thám cũng tệ”.

      gì nhiều, chỉ gật đầu.

      Xuyên qua con đường sau trường, vài phút là có rạp chiếu phim. Đúng là có hai bộ phim trinh thám như lời Lương Nghiên. Họ chọn trong hai, Thẩm Phùng Nam định mua vé bỗng bị ngăn lại.

      “Để em.” , “Em hẹn mà”.

      Chưa đợi đáp lời, vọt .

      Thẩm Phùng Nam nhìn theo bóng , ánh mắt đậm dần.

      Bộ phim chẳng ra gì, khác xa với những gì pr poster. Lương Nghiên xem được nửa tiếng gần như xem nổi nữa. đổi tư thế ngồi, nhìn sang bên cạnh, thấy có hai cậu nhau cầm cốc Coca và túi bỏng ngô, chợt nhớ ra hình như mình quên mất chuyện này.

      mua nước ngọt cho Thẩm Phùng Nam, cũng mua bỏng ngô cho .

      Mà bộ phim lại khó coi như vậy, có chút xấu hổ.

      Dẫu sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò, màn mào đầu này tồi tệ.

      Lương Nghiên lại nhìn sang phía Thẩm Phùng Nam. nhìn lên màn hình, thế mà lại xem rất nhập tâm.

      Lương Nghiên do dự, khẽ huých vào tay .

      Thẩm Phùng Nam quay đầu lại, Lương Nghiên sát gần thêm chút, giọng : “Em ra ngoài lát”.

      Thẩm Phùng Nam tưởng muốn vệ sinh, bèn gật đầu.

      Lương Nghiên đến thẳng khu vực bán đồ ăn.

      mua túi bỏng ngô rồi lại lựa nước ngọt, chọn Cocacola. Nhớ đến cổ họng , lại đặt xuống, cuối cùng chọn nước cam vắt dịu mát.

      Lương Nghiên trở về chỗ ngồi, đặt túi bỏng lên chân Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam quay đầu, lại thấy cốc nước cam được cắm sẵn ống mút dâng lên trước mặt.

      “…”

      nhận lấy.

      Lương Nghiên quay về, cắm ống mút cho cốc nước của mình.

      Thẩm Phùng Nam nhìn lúc, rồi quay .

      uống hớp nước cam, dòng nước ngọt ngào, thanh mát tan ra trong cổ họng.

      Túi bỏng ngô cuối cùng do Lương Nghiên và Thẩm Phùng Nam cùng nhau ăn hết, vì mua cả thùng to, khi ra khỏi rạp cả hai đều ngang dạ rồi.

      Lương Nghiên về nhà, Thẩm Phùng Nam phải tới studio lấy xe, họ cùng con đường Học Uyển.

      Bởi vì bộ phim quả thực quá tệ, Lương Nghiên dám hỏi cảm nghĩ của Thẩm Phùng Nam.

      chỉ : “Lần sau em chọn bộ phim hay hơn”.

      Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại, ánh mắt liếc qua, thấy bên vệ đường, nghiêng mặt nhìn mình.

      Bóng cây hắt xuống người , mặt nửa sáng nửa tối.

      Nhất thời biết nên gì.

      Còn vượt lên trước rồi.

      tới ngã tư, Lương Nghiên : “Em về từ đây rồi”.

      vẫy tay với . định Thẩm Phùng Nam tới gần: “Để tôi đưa về”.

      cần đâu.”

      Lương Nghiên : “Từ đây qua rất gần rồi”.

      “Muộn quá rồi, mình an toàn.”

      ra Lương Nghiên cảm thấy có vấn đề gì, chẳng phải trước đây vẫn ngày ngày đón Triệu Yên Tích sao, chỉ là hôm nay xe thôi mà, xa mấy. Nhưng Thẩm Phùng Nam vậy, cũng từ chối.

      “Vậy được.”

      Thẩm Phùng Nam đưa tới trước cửa khu nhà, lúc này hơn mười giờ rồi. quay về, di động bỗng rung lên.

      Là điện thoại của Thẩm Nghệ.

      vừa bắt máy, giọng Thẩm Nghệ vọng tới: “, chẳng phải gọi điện cho em sao? bao lâu rồi, bận việc gì vậy?”.

      có gì, ban nãy xem phim.”

      “Hả?” Giọng Thẩm Nghệ lộ vẻ bất ngờ: “ xem phim? cùng ai?”.

      Thẩm Phùng Nam để ý đến ấy: “Em quản quá nhiều rồi đấy”.

      “… Em đâu có quản , chỉ hỏi thôi mà.” Thẩm Nghệ bĩu môi: “À, em muốn báo với chuyện…”.

      Sau hôm ấy, Lương Nghiên lại bận rộn hai hôm. Sáng Chủ Nhật đưa Triệu Yên Tích học rồi dạo phố.

      Lương Nghiên rất ít mua sắm, tính mục đích của rất ràng, chỉ tới những nơi có bán đồng hồ đeo tay.

      tới giữa trưa mới chọn được chiếc đồng hồ nam.

      đường trở về, tiện đường rẽ vào tiệm bánh, hẹn trước với chủ quán chiều mai tới lấy bánh.

      Sinh nhật của Thẩm Phùng Nam vào thứ Hai.

      Lương Nghiên chọn nhắn tin cho vào chập tối: Hôm nay cũng ở studio sao?

      Đợi được lúc, Thẩm Phùng Nam nhắn lại: Hôm nay nghỉ ngơi, đến studio.

      Lương Nghiên cất kỹ di động, chậm trễ phút nào, bỏ hộp đồng hồ được bọc rất đẹp vào trong balo rồi đạp xe qua lấy bánh gato, sau đó tới thẳng chung cư của Thẩm Phùng Nam.

      Nơi đó lần trước từng đến nên cũng biết đường. Dọc đường chiếc xe đạp điện gặp trở ngại nào, tới nơi mới vừa tròn bảy giờ.

      Trời sắp tối mịt, đứng dưới nhìn quanh ngó quất, cuối cùng đỗ xe bên cạnh bồn hoa rồi khóa cẩn thận.

      tay xách bánh gato, tay kia rút di động ra, chuẩn bị gọi cho .

      Tay còn chưa ấn xuống, chợt liếc thấy có hai người tới cửa tòa nhà.

      Nhờ ánh đèn đường, Lương Nghiên nhìn thấy Thẩm Phùng Nam, cũng nhìn thấy bên cạnh
      Hale205 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 17:

      Bụi cây xanh che khuất bóng hình Lương Nghiên, ràng họ chú ý tới có mặt của .

      Cách nhau khoảng, Lương Nghiên nghe thấy tiếng : “ ăn bánh gato thôi, em làm món sườn xào chua ngọt cho là được chứ gì…”.

      ngữ điệu thân thiết và tự nhiên.

      Hơn nữa, ấy còn khoác tay Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam kéo cửa tòa nhà ra, họ cùng vào trong.

      Trời dường như bỗng tối sầm lại.

      đôi vợ chồng già sống trong tòa nhà này tản bộ trở về, liếc nhìn thấy người đứng trong bóng cây thấp lùn liền giật mình.

      “Ai đây…”

      “Trốn vào đó hù người sao.”

      Họ càu nhàu câu, vừa nhìn vừa về phía có ánh điện.

      Lương Nghiên đứng đực ở đó lúc, đút di động vào trong túi quần rồi đạp xe về nhà.

      Buổi tối Triệu Yên Tích trở về, vẫn mở tủ lạnh tìm sữa chua để uống như mọi khi, rồi bỗng sửng sốt vì chiếc bánh gato cực to bên trong.

      “Lương Nghiên!” ấy hét lên: “Cậu mua bánh gato hả!”.

      Phòng ngủ tiếng trả lời.

      Triệu Yên Tích nghi hoặc đứng nhìn chút rồi lôi chiếc bánh ra.

      ấy mở nắp, phát bánh bị ăn rồi, còn bị ăn với phong cách thảm sao tả xiết.

      ràng việc này do Lương Nghiên làm.

      Triệu Yên Tích đau lòng vô cùng. Ăn cứ ăn, ăn dần dần từ rìa vào được hay sao, sao lại chọc góc này miếng, góc kia miếng, làm cả cái bánh trông bát nháo chi xiên vậy?

      ấy bê chiếc bánh gato vào trong phòng ngủ, thấy Lương Nghiên nằm giường, hai tai bịt chặt tai nghe.

      “Sao cậu lại ăn bánh gato kiểu này?” Triệu Yên Tích ai oán.

      Lương Nghiên nhắm nghiền mắt, động đậy. Triệu Yên Tích đặt chiếc bánh xuống, ghé qua tháo tai nghe của ra.

      Lương Nghiên nhíu mày, mở mắt.

      “Cậu nghe cái gì mà nhập tâm vậy?” Triệu Yên Tích lẩm bẩm, đưa lên tai nghe thử. tràng những câu tiếng Mỹ tròn vành chữ lọt vào tai.

      ấy vội vàng tháo xuống: “Trời đất ơi, mình học suốt cả buổi tối rồi, toàn nghe thứ tiếng chim hót này. Giáo viên đó chẳng được câu tiếng người nào, đầu mình sắp nổ tới nơi rồi, cậu còn nghe để tự ngược”.

      Lương Nghiên lấy lại tai nghe trong tay ấy: “Mình có ngược cậu đâu”.

      “Sao lại ngược mình. Cậu tự nhìn lại cái bánh , bị cậu phá thành cái dạng quỷ quái nào? Người mắc bệnh OCD nhìn là rất khó chịu, biết chưa?”

      “Vậy cậu mau ăn .”

      mình phải ăn chứ.” Triệu Yên Tích xắt thử miếng rồi : “Bánh này mùi vị tệ. yên lành sao cậu lại nghĩ đến chuyện mua bánh gato về ăn?”.

      Lương Nghiên : “Muốn ăn mua thôi, còn cần lý do à?”.

      Triệu Yên Tích vừa ăn vừa : “Đúng vậy, cần nguyên nhân gì, dù sao đại gia Lương của chúng ta cũng rất lắm tiền!”.

      “Bớt nịnh .” Lương Nghiên lật người: “Còn học mấy hôm nữa?”.

      “Còn hai buổi tối nữa, nhưng chưa nghỉ được mấy hôm lại học tiếp.”

      Triệu Yên Tích vừa ăn vừa buôn chuyện với , than vãn xong chuyện học hành mệt nhọc lại bắt đầu hóng hớt: “Gần đây chuyện tình cảm của cậu tiến triển tới đâu rồi?”.

      “Chẳng ra sao cả.”

      Triệu Yên Tích tin: “Cậu giấu mình làm gì? , hẹn hò rồi hả?”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng.

      “Á, tốc độ này là lợi hại đó.” Triệu Yên Tích có chút kích động: “Dù sao cậu cũng là người mới, cách mạng chưa thể thành công, cố gắng lên nhé”.

      Lương Nghiên nhìn ấy, tiếp lời.

      Triệu Yên Tích cảm nhận được có gì đó đúng: “Sao vậy?”.

      Lương Nghiên tiếp tục với vẻ vô cảm: “Cách mạng tới đây chấm dứt”.

      Triệu Yên Tích sửng sốt: “Thế là ý gì?”.

      “Trinh sát tiền kỳ chưa chính xác, người ta có chủ rồi.”

      “Hả?!”

      Triệu Yên Tích trợn tròn mắt: “Kết hôn rồi hả?”.

      “Có lẽ mới là bạn .”

      Triệu Yên Tích ngây ra lúc: “Vậy cậu vẫn còn cơ hội mà”. ấy vừa dứt lời, Lương Nghiên liền giơ tay cốc thẳng lên đầu ấy.

      Triệu Yên Tích kêu lên tiếng: “Sao lại đánh mình, mình mà”.

      Lương Nghiên chẳng thèm để tâm tới ấy: “Ăn nhanh còn tắm”.

      Triệu Yên Tích ngồi im, bò ra bên giường quan sát lúc.

      “Lương Nghiên, cậu sao chứ?”

      “Cậu nhìn mình có giống gặp chuyện gì ?”

      Triệu Yên Tích có vẻ hiểu: “Cậu thất tình mà”.

      “Ừm.”

      “…”

      Triệu Yên Tích cũng biết gì nữa, ngẫm nghĩ lát, ấy vỗ tay mang tính chất an ủi: “ sao, tìm người khác”.

      Triệu Yên Tích những tưởng Lương Nghiên ít nhiều cũng buồn bã hoặc ủ ê vài ngày, nhưng hề. Lương Nghiên vẫn khác gì trước kia, việc cần làm thiếu thứ nào, tâm tình cũng rất bình thường. Triệu Yên Tích lại trở về phòng học diều hâu tự học. Lương Nghiên lại đưa đón ấy mỗi tối, mọi chuyện dường như trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.

      Triệu Yên Tích cảm thấy có chút nuối tiếc.

      Mối tình đầu tới chậm của Lương Nghiên còn chưa nở hoa kết thúc, đến cả nhụy hoa ấy còn chưa được nhìn thấy, thậm chí còn chưa biết người khiến Lương Nghiên nhung nhớ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

      Tuần đầu tiên của tháng mười trôi qua trong những ngày giảm nhiệt độ liên tục.

      tuần mới đến, Lương Nghiên nhận bốn buổi hội nghị, qua lại rất nhiều trường đại học, bận rộn suốt cả ngày trời, về nhà gần như chỉ để nghỉ ngơi.

      vẫn nhớ tới Thẩm Phùng Nam, nhưng liên lạc với nữa.

      Tối thứ Sáu, Lương Nghiên bận rộn nốt công việc cuối cùng, tám giờ đạp xe rời khỏi Đại học C.

      Dọc đường, trời đổ mưa, Lương Nghiên vốn dĩ định về thẳng nhưng nghĩ tới chuyện đạp xe cầm ô tiện, quyết định nửa đường rẽ qua đường Thập Nghi mua áo lót cho Triệu Yên Tích, tiện thể trú mưa luôn.

      Cửa hàng mà Triệu Yên Tích ưng nhất nằm quảng trường Ninh Duyệt. Lương Nghiên thuần thục tìm tới, đỗ xe ở chỗ gần đó. Đây là khu vực nhộn nhịp tấp nập, buổi tối cũng đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

      Lương Nghiên vào trong trung tâm thương mại, thẳng tới cửa hàng đồ lót chọn cho Triệu Yên Tích hai chiếc. Thanh toán xong, ra, tới ngồi ở khu vực ghế nghỉ của đại sảnh.

      Vẫn có rất nhiều người che ô lục tục từ ngoài kéo vào.

      Mưa vẫn chưa dứt.

      Lương Nghiên nhìn giờ, có chút do dự, sợ kịp tới đón Triệu Yên Tích.

      lại ngồi thêm lát, rồi đứng dậy, ra ngoài cửa.

      Chưa được vài bước, bỗng đứng sững lại.

      Trước mặt, cách khoảng sáu mét có hai người đàn ông đến. Người đằng trước dáng cao, mặc chiếc áo măng tô dài, tóc cắt ngắn, bên tai phải còn đính chiếc khuyên tai rất nổi bật.

      Lương Nghiên nhìn thấy khuyên tai của người đó trước, rồi mới nhìn đến khuôn mặt.

      hề ngẩn người, gần như lập tức quay , cầm chặt ô, rảo bước ra cửa.

      tới tận ngã tư, Lương Nghiên mới dừng bước.

      vuốt mặt, toàn là nước mưa, tóc cũng ướt sũng, chiếc ô vẫn còn được cầm chặt trong tay , ban nãy quên bật ra.

      Mười rưỡi, Triệu Yên Tích thu dọn xong đồ đạc ra đại sảnh phòng học. Kỳ lạ là Lương Nghiên có ở đó. Triệu Yên Tích đợi lúc, vẫn chưa thấy Lương Nghiên qua. ấy gọi cuộc điện thoại lại nghe báo số máy liên lạc được.

      Triệu Yên Tích cảm thấy có gì ổn. Lương Nghiên chưa bao giờ tới muộn thế này, cũng bao giờ để ấy bị leo cây mà lời, còn chơi trò tắt máy.

      Lẽ nào xảy ra chuyện gì?

      ấy đợi thêm nữa, mượn chiếc ô của chàng quầy lễ tân rồi vội trở về nhà.

      Con đường bình thường mất 15 phút, hôm nay ấy về vỏn vẹn đúng 10 phút đồng hồ.

      Mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực. Triệu Yên Tích bật đèn, chạy vào phòng ngủ, bên trong có ai.

      Lương Nghiên ở nhà.

      Triệu Yên Tích lấy di động ra tiếp tục gọi. Liên tục ba cuộc, vẫn liên lạc được.

      ấy hơi hoang mang.

      Ngẫm nghĩ lúc, ấy vẫn biết nên làm gì. Ở thành phố này, ấy chỉ có mình Lương Nghiên, Lương Nghiên cũng chỉ có mình ấy. còn nghi ngờ gì nữa, giữa họ, Lương Nghiên là người đáng tin cậy hơn cả.

      Triệu Yên Tích chưa bao giờ nghĩ tới tình huống có ngày tìm được Lương Nghiên, mình phải làm sao.

      ấy rối như tơ vò, kiên nhẫn đợi thêm 15 phút. Trong khoảng thời gian này, ấy vẫn ngừng gọi điện thoại.

      Qua 11 giờ, Triệu Yên Tích thể ngồi yên nữa, ấy cầm chìa khóa ra ngoài.

      Vừa mở cửa có người từ cầu thang lên.

      Triệu Yên Tích nhìn qua bỗng đứng người.

      “Lương, Lương Nghiên…”

      ấy mắt tròn mắt dẹt, lát sau tỉnh ra, nghĩ nhiều nữa, cứ thế chạy tới.

      Lương Nghiên vừa đứng vững, Triệu Yên Tích đỡ lấy .

      Ánh đèn hành lang khá sáng, Triệu Yên Tích nhìn kỹ, bị giật mình bởi bộ dạng của Lương Nghiên.

      “Xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại ra nông nỗi này…”

      có gì, ngã cú, rơi vào vũng nước.” Lương Nghiên cất bước , nước bùn người rơi xuống, để lại những dấu chân lem nhem dưới mặt đất.

      Bộ dạng của quả thực thảm hại, tóc tai mặt mũi ướt rượt, trán u lên cục, má cũng bị xước vệt.

      Triệu Yên Tích bối rối luống cuống: “Cậu bị ngã xe hả, còn chỗ nào bị thương nữa , có phải người cũng có vết thương…”.

      “Hết rồi.” Giọng có phần mỏi mệt.

      Vào nhà, Lương Nghiên quăng chiếc balo ướt xuống đất, sau đó cởi áo khoác và đôi giày lấm lem bùn đất.

      Triệu Yên Tích nhìn thấy vết xước đầu gối của , vết thương còn đỏ ửng.

      “Mình rửa qua.” Lương Nghiên vào nhà vệ sinh.

      Triệu Yên Tích nhìn theo bóng , đột nhiên ý thức được tóc vừa ngắn đoạn.

      Dù Triệu Yên Tích có vô tâm vô tính cỡ nào cũng đoán ra hôm nay Lương Nghiên có vấn đề.

      Lương Nghiên tắm rửa xong, Triệu Yên Tích dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ mang quần áo bẩn giặt rồi dọn dẹp lại phòng khách, cuối cùng ấy mới thay đồ. Dọn dẹp xong xuôi, vào phòng ngủ xem thấy Lương Nghiên quấn chăn ngủ rồi.

      Triệu Yên Tích lòng dạ rối bời, biết người còn vết thương nào , cũng hiểu vì sao tâm trạng Lương Nghiên tốt.

      Chẳng lẽ chỉ vì cú ngã?

      thể nào, giống Lương Nghiên.

      Còn nữa, vì sao hôm nay lại cắt tóc? ràng để dài lắm rồi.

      lẽ liên quan đến chàng mà thích?

      Triệu Yên Tích thấp thỏm lo lắng suy nghĩ rất lâu, rồi mơ mơ hồ hồ thiếp lúc nào chẳng hay. Hôm sau tỉnh dậy, ấy kinh hoàng phát Lương Nghiên vẫn ngủ li bì. Việc này cũng hơi kỳ lạ, trước nay Lương Nghiên luôn thức dậy rất sớm.

      Triệu Yên Tích còn tưởng ngủ say, nên dám kinh động, rón ra rón rén ra ngoài. ấy mua sẵn quà sáng đem về, Lương Nghiên vẫn chưa dậy.

      Do dự lát, ấy vào gọi Lương Nghiên. Gọi hai lần chỉ nghe thấy Lương Nghiên “ừm” tiếng, giọng có gì là lạ.

      Triệu Yên Tích lại gần xem thấy mặt Lương Nghiên đỏ lên rất lạ. ấy giật mình, đưa tay sờ trán Lương Nghiên, bàn tay nóng bỏng co rụt lại.

      “Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích vội vỗ : “Cậu sốt rồi!”.

      Lương Nghiên ong ong đầu, mở mắt ra: “Gì…”, mũi của rất nặng, giọng khản đặc.

      “Cậu ốm rồi, sốt đây này.” Triệu Yên Tích sốt ruột: “Đầu cậu nóng lắm, để mình gọi xe, chúng ta vào viện”.

      ấy chạy ra ngoài, Lương Nghiên giơ tay kéo ấy lại.

      “Cậu ầm ĩ gì chứ…”

      Triệu Yên Tích: “Cậu ốm rồi!”.

      “Mình biết, cảm mạo thôi.” Lương Nghiên he hé mắt, mông lung nhìn ấy: “ bệnh viện cái gì chứ, cậu mua ít thuốc cho mình là được”.

      “Uống thuốc liệu có ổn . Cậu sốt cao lắm, chưa biết chừng phải nhập viện.”

      Lương Nghiên còn sức gào lên với ấy, đành nhíu mày: “Đừng nhiều lời, mua thuốc , bệnh viện phiền phức lắm”.

      Thấy có vẻ khó chịu, Triệu Yên Tích cũng dám cãi nữa, việc gì cũng nghe theo .

      Uống thuốc xong, Lương Nghiên lại lịm . Triệu Yên Tích cầm khăn lạnh tới cho ấp trán. Cả ngày hôm đó ấy ra ngoài, chỉ ở nhà chăm sóc Lương Nghiên. Lương Nghiên cứ tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, sao tỉnh táo hẳn được. Tới tối cơn sốt hạ, bệnh cảm hoàn toàn bật ra ngoài, bắt đầu ho.

      Triệu Yên Tích gọi đồ ăn về, buổi trưa Lương Nghiên ăn nửa bát cháo, buổi tối lại ăn thêm bát.

      Cứ như vậy hai ngày liền, đỡ hơn nhiều, chỉ là chưa có nhiều sức, đầu đau, vết thương người cũng vẫn nhức nhối.

      Triệu Yên Tích yên tâm, muốn tiếp tục ở nhà trông nhưng Lương Nghiên cho. Mấy việc như gọi ship đồ hoàn toàn tự làm được, Triệu Yên Tích ở nhà cũng chẳng có ích gì, còn làm lỡ dở việc ôn thi.

      Triệu Yên Tích lại được , đành nghe lời , ngoan ngoãn học. ấy ở lại quá muộn như mọi ngày, chỉ hơn bảy giờ là thu dọn đồ đạc.

      Vừa ra khỏi đại sảnh, ấy bắt gặp người.

      Triệu Yên Tích tinh mắt, lập tức nhận ra người ấy. Vừa định gọi chữ “Thẩm” chợt nhớ ra lời dặn dò của Lương Nghiên bèn kiềm chế.

      Thẩm Phùng Nam nhìn thấy ấy: “Về rồi sao? Hôm nay về sớm vậy?”.

      Triệu Yên Tích gật đầu: “Vâng”.

      Thẩm Phùng Nam liếc nhìn ra cửa, bên ngoài trống trải, còn ai khác.

      ngừng lại rồi hỏi: “Lương Nghiên đến à?”.

      Triệu Yên Tích “ừm” tiếng rồi với : “Lương Nghiên ốm rồi, thế nên hôm nay em mới phải về sớm”.

      Thẩm Phùng Nam ngờ lại là nguyên nhân này.

      “Ốm sao?”

      “Nghiêm trọng ?”

      “Hôm ấy rất nghiêm trọng. ấy bị ngã xe, rồi lại dầm mưa, sốt rất cao, em sợ chết được. Nhưng giờ đỡ hơn rồi.”

      xong, ấy định , chú ý tới việc Thẩm Phùng Nam đứng chau mày.

      “Vậy em về trước đây, Thẩm… à, em gọi Nam nhé.” Triệu Yên Tích ép mình thay đổi, cũng còn tâm trạng hỏi han nữa: “Em phải về đây, em sợ Lương Nghiên chưa ăn gì”.

      ấy vội vã chạy ra ngoài.

      “Đợi .” Thẩm Phùng Nam tiến lên vài bước: “Tôi qua thăm ấy chút, có tiện ?”.

      Triệu Yên Tích hơi ngạc nhiên. ấy và Lương Nghiên nương tựa vào nhau nhiều năm, bỗng nhiên có người tỏ thái độ quan tâm, thiện cảm dành cho bỗng chốc tăng vọt. ấy vội gật đầu: “Tiện chứ ạ”.

      Thẩm Phùng Nam lái xe, chẳng mấy chốc đến nơi.

      Khi lên tầng, Triệu Yên Tích tình hình cho : “Lương Nghiên chỉ bị bệnh, tâm trạng ấy cũng được vui. Thế nên thái độ của ấy có thể được nhiệt tình lắm, đừng để bụng nhé. Lúc nào khó chịu, tính ấy hơi cục cằn, có lúc còn chẳng màng người đối diện, nhưng bình thường ấy vậy đâu”.

      ấy bị sao vậy?”

      Triệu Yên Tích lắc đầu, bước lên bậc: “ ấy thất tình rồi”.

      Bước chân Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.

      Triệu Yên Tích trước phát ra, vẫn vừa vừa : “Em cũng dám chắc có liên quan tới việc này . ấy gì với em cả, đến cả việc người đàn ông đó là ai em cũng chưa . Hôm đó ấy chỉ người kia có bạn . Em thấy ấy cũng buồn lắm. Về sau ấy bị bệnh, em ngẫm kỹ lại mới cảm thấy đúng lắm. ấy chẳng thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm đó lại mua nguyên chiếc bánh gato, còn làm cho bánh tan nát luôn”.

      Triệu Yên Tích thở dài: “ ấy giỏi nhất là vờ như có chuyện gì xảy ra. Nhưng đây là mối tình đầu của ấy, ấy còn nỗ lực theo đuổi người ta, ít nhiều cũng buồn chứ”.

      Thẩm Phùng Nam im lặng nghe hết.

      tới bậc thang cuối cùng, chậm rãi hỏi câu: “Hôm đó… là ngày nào?”.

      Triệu Yên Tích nhớ lại: “Em nhớ nữa, có lẽ là từ… tuần trước trước nữa. À, đúng rồi, là thứ Hai, hôm đó em phải học tiết Ngữ pháp”.

      Tuần trước nữa, thứ Hai, ngày mùng 2 tháng 11, sinh nhật .

      nhớ lại, từ sau hôm đó còn gặp được nữa, cũng còn nhận được tin nhắn của .

      Triệu Yên Tích mở cửa, dẫn Thẩm Phùng Nam vào nhà.

      Đây là căn hộ khá , phòng khách phòng ngủ, nhưng sắp xếp tồi.

      Triệu Yên Tích lí nhí: “ đợi lát, em xem ấy ngủ chưa”. Tiện thể xem xem có ăn mặc chỉnh tề , có thích hợp gặp khách .

      Lương Nghiên dựa vào đầu giường đọc sách, Triệu Yên Tích qua, luôn, buồn ngẩng đầu: “Về sớm vậy, lo cho mình à?”.

      Triệu Yên Tích ngạc nhiên: “Cậu chưa ngủ à, ăn tối chưa?”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng.

      Triệu Yên Tích quay người vẫy tay ra ngoài: “ vào ”.

      Thẩm Phùng Nam tới. Hai ánh mắt bắt gặp nhau, Lương Nghiên sững người.

      Triệu Yên Tích cười : “Ngạc nhiên chưa. Bọn mình vô tình gặp nhau”. ấy quay đầu với Thẩm Phùng Nam: “ Nam, vào phòng , em đun ít nước sôi”.

      Triệu Yên Tích ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

      Thẩm Phùng Nam đến, Lương Nghiên nhìn theo bước chân .

      tới bên giường, bấy giờ Lương Nghiên mới nhận ra mình nhìn quá lâu. quay , cúi đầu đặt cuốn sách trong tay qua bên, tiện thể cất hết biểu cảm ngạc nhiên lại.

      Trong phòng có chiếc ghế đẩu, Thẩm Phùng Nam ngồi xuống.

      Góc độ này càng nhìn được nét hơn. Vết sưng đỏ trán chưa tan , vết xước má trái vẫn còn đó, cả người vẫn khá nhợt nhạt.

      Lần đầu tiên Thẩm Phùng Nam chứng kiến Lương Nghiên như vậy.

      gì, Lương Nghiên dường như cũng biết phải gì.

      Căn phòng yên ắng đến ngượng ngập. Lương Nghiên nhíu mày, lên tiếng trước: “…”.

      “Em cắt tóc rồi à?” đột ngột hỏi.

      Lương Nghiên khựng lại, xoa xoa đầu: “À, cắt rồi”. Dừng chút, tiếp: “ ngờ lại tới đây, em cũng chưa chải đầu, bù xù quá”.

      hề.”

      “À…”

      Lại chìm vào trầm mặc ma quỷ.

      Lương Nghiên luôn là người phá vỡ nó.

      muốn uống nước ?” hỏi.

      cần đâu.” Thẩm Phùng Nam : “Tôi nghe em bị ốm”.

      “Cảm mạo xoàng thôi, Triệu Yên Tích lúc nào cũng vậy, cứ sốt xình xịch cả lên, ra em khỏi rồi.”

      Thẩm Phùng Nam nhìn trán : “Ngã nặng lắm sao?”.

      Lương Nghiên ngẩn ra giây lát rồi lắc đầu: “, sắp khỏi rồi”.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Vậy tốt”.

      Tới đây, dường như mọi lời xong. Lương Nghiên đợi đứng lên ra về, nhưng lại ngồi im.

      Lương Nghiên cảm thấy cứ ngượng ngập mãi như vậy có nghĩa lý gì. dằn vặt quá nhiều, lên tiếng: “Vậy về , cũng còn sớm nữa”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn : “Được, em cố gắng nghỉ ngơi”.

      đứng lên vài bước ra phía cửa rồi bỗng đột ngột quay lại.

      “Lương Nghiên.” gọi tên .

      “Hm?”

      “Em từng tới tìm tôi sao?”

      Lương Nghiên theo kịp tiết tấu của : “Gì cơ?”.

      “Ngày sinh nhật tôi, có phải em từng đến tìm tôi ?”

      Câu hỏi quá bất ngờ khiến Lương Nghiên sững sờ thể né tránh, nhưng cũng hồi phục rất nhanh.

      Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.

      “Phải, hôm đó em tới nhà .” Đây là , có gì thể thừa nhận.

      đáp rất thoải mái, ánh mắt lại đường hoàng, khiến Thẩm Phùng Nam nhất thời á khẩu.

      Hai giây sau, qua, ngồi lại xuống ghế.

      “Vậy vì sao gọi điện cho tôi?” Giọng thấp xuống.

      Lương Nghiên cảm thấy câu này hơi gượng gạo, nhưng dù sao cũng biết rồi, cũng giấu nữa, là hơn.

      “Hôm đó khá trùng hợp, vừa hay em bắt gặp bạn của .” , “ ra độc thân, tại em theo đuổi nhầm người”.

      “…”

      Mặc dù đoán được vài điều nhưng cứ ngang nhiên ra như vậy khiến chung quy vẫn nghẹn lời.

      cứ thế thừa nhận theo đuổi .

      Em làm vậy là theo đuổi à?

      Thẩm Phùng Nam suýt nữa bật ra câu hỏi ấy.

      Lương Nghiên nghĩ ngượng ngập, bèn ngay: “ đừng suy nghĩ nhiều, đều là họa do em gây ra, liên quan tới . Tại em có kinh nghiệm, làm tình hình trước, sau này em thế nữa”.

      Thẩm Phùng Nam bỗng câm nín. hình như hề sai, quả là chưa làm tình hình.

      Im lặng vài giây, như cười như : “Em cũng tự biết bản thân nhỉ”.

      Đúng là có kinh nghiệm gì.

      Lương Nghiên nhìn , cảm thấy đây giống lời tốt đẹp gì.

      Ánh mắt Thẩm Phùng Nam rơi xuống khuôn mặt .

      : “Tôi có em tên là Thẩm Nghệ, hôm đó nó có tới”.

      Thấy đôi mắt đen láy của Lương Nghiên trở nên mông lung, dường như chưa nghe hiểu ý mình, có chút khó xử: “Chưa hiểu à? Người em nhìn thấy, là em tôi”.

      “…”

      Cánh môi Lương Nghiên khẽ mấp máy.

      Thẩm Phùng Nam đợi được gì vì Triệu Yên Tích bê cốc nước vào phòng. ấy rất tỉ mỉ, còn tìm lá trà, pha cho Thẩm Phùng Nam cốc.

      “Em và Lương Nghiên uống trà mấy. Lá trà này chắc cũng ngon lắm, Nam, uống tạm.”

      ấy đưa cốc nước cho Thẩm Phùng Nam, rồi ngồi xuống giường, đưa cốc nước ấm cho Lương Nghiên: “Mau uống ”.

      Cuộc chuyện bị đứt đoạn, ràng thể tiếp tục.

      Lương Nghiên cầm chặt chiếc cốc, liếc nhìn Thẩm Phùng Nam.

      cúi đầu uống trà.

      Uống quá nửa cốc, đứng dậy chuẩn bị ra về.

      Triệu Yên Tích tiễn ra cửa, rồi trở về phòng: “Mặt cậu hơi đỏ đấy”.

      lẽ lại sốt lên.

      ấy đưa tay tới, bị Lương Nghiên đẩy ra.

      “Sờ mó lung tung.” Lương Nghiên cởi áo len ra và : “Mình tắm đây”.

      Triệu Yên Tích nhìn theo bóng ấy, cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra.

      Bệnh tình của Lương Nghiên dần có chuyển biến tốt hơn, Triệu Yên Tích cũng yên tâm, tập trung hết mình vào việc ôn luyện.

      Lương Nghiên ở nhà mình nghỉ ngơi mấy ngày, khi tinh thần tốt cũng chọn lựa tìm vài bản thảo.

      Tới thứ sáu, hồi phục về cơ bản, vết thương mặt cũng biến mất.

      Buổi chiều, thay quần áo ra ngoài. trong khu nhà, gọi vào số của Thẩm Phùng Nam. Từ sau hôm đó, chưa hề tìm .

      Chuông đổ hai tiếng bắt máy.

      “Alô?” Giọng vẫn vậy.

      Lương Nghiên gì, đầu kia cực kỳ yên ắng.

      Thẩm Phùng Nam đợi lúc rồi gọi : “Lương Nghiên”.

      “Em đây.” lên tiếng.

      “Bệnh tình của em đỡ chưa?” hỏi.

      “Đỡ rồi. bận ?”

      bận.”

      Lương Nghiên dừng bước, suy nghĩ rồi : “Hôm đó , ngày ấy là em … Xin lỗi, em nhầm”.

      Điện thoại yên ắng mấy giây rồi đáp: “Ừm”.

      Lương Nghiên chưa ngừng: “Em có thể tới tìm ?”.

      Vẫn là thẳng thắn.

      Thẩm Phùng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ. Phùng Nguyên ở dưới nhà ra hiệu bằng tay với rồi.

      hỏi Lương Nghiên: “Em ở đâu?”.

      “Em vừa ra khỏi nhà.”

      “Vậy em đợi ở cửa, tôi định ăn cơm, tiện đường qua đón em.”

      “Được.”

      Lương Nghiên đứng bên hàng cây đợi . Vài phút sau, chiếc Land Rover màu đen đến.

      Lương Nghiên thấy hơi kỳ lạ, đây phải xe của Thẩm Phùng Nam.

      Cửa sau bật mở, người từ ghế sau ra ngoài.

      Lương Nghiên nhìn thấy, đầu óc bỗng nổ tung.

      Chiếc khuyên tai của người đàn ông đó như rọi thẳng vào mắt .

      Thẩm Phùng Nam lái xe, Phùng Nguyên ngồi ở ghế lái phụ. Xe lượn vòng, khu nhà của Lương Nghiên mỗi lúc gần hơn.

      Từ xa nhìn thấy bóng .

      đứng dưới gốc cây, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, dường như họ chuyện.

      Vài giây sau, người đàn ông bất ngờ lôi kéo Lương Nghiên, đẩy vào trong xe.

      Bàn tay Thẩm Phùng Nam siết chặt, sắc mặt dần thay đổi.

      Phùng Nguyên cũng nhìn thấy cảnh ấy, cậu ta giật mình: “Phía trước có chuyện gì vậy? Đôi trẻ đương gì mà diễn như phim tổng tài vậy”.

      Cậu ta chưa dứt lời, cả người đổ ra sau.

      “Thắt dây an toàn vào.”

      Thẩm Phùng Nam buông câu rồi đạp mạnh chân ga…
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :