1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 8:

      Lương Nghiên : “Mình cũng mới biết hôm nay”.
      Triệu Yên Tích ngẫm nghĩ cũng thấy khả năng cao, nhưng lại rất kỳ lạ: “Mình còn tưởng hai người thân nhau lắm chứ, sao yên lành ấy lại giúp chúng ta. Ở đó có rất nhiều người, thế mà ấy chỉ thả ba chúng ta”.

      “Chắc vì thấy cậu ngốc kia đáng thương quá.” Lương Nghiên đáp đại rồi vào nhà vệ sinh.

      Nằm dưới nền đất quen, bỗng dưng được nằm giường, Triệu Yên Tích lại có chút chưa quen, cảm thấy tất cả chỉ như giấc mơ.

      Sao chiếc giường này êm ái thế này?

      Lương Nghiên tắm xong ra thấy Triệu Yên Tích gác hai chân lên đầu giường, nằm ngâm nga hát, hệt như nhàn tản trong xã hội cũ.

      “Cậu nằm cái tư thế gì đấy?”

      Triệu Yên Tích nghe thấy tiếng quay mặt sang: “Cậu tắm xong rồi à! Chiếc giường này thoải mái quá, cậu mau cảm nhận ”.

      Lương Nghiên chẳng thèm để tâm tới ấy.

      Ban ngày mệt nhoài, tối ấy Triệu Yên Tích ngủ mê mệt, hôm sau mặt trời lên cao rồi mới tỉnh lại. Khi nhìn sang bên cạnh giường trống , Lương Nghiên còn ở đó.

      Triệu Yên Tích định hét Lương Nghiên đẩy cửa bước vào, trong tay cầm bánh bao và đậu nành.

      “Cậu dậy sớm vậy?” Triệu Yên Tích vò vò cái đầu rối bù, uể oải ngáp ngủ.

      Triệu à, mười giờ rồi đấy!” Lương Nghiên đặt đồ ăn sáng lên bàn: “Còn thu dọn chăn chiếu vào cậu ăn trưa luôn ”.

      “Hả, muộn vậy sao?” Triệu Yên Tích hoảng hốt hét lên rồi lẩm bẩm: “ có di động quá bất tiện, chẳng biết giờ giấc thế nào”.

      rồi ấy lồm cồm bò dậy, nhanh chóng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi chải đầu, xong xuôi liền ra ăn sáng.

      “Ngốc đâu?” Triệu Yên Tích vừa ăn vừa hỏi.

      “Cùng Trương ra ngoài rồi.”

      đâu vậy?”

      “Hỏi nhiều vậy làm gì, cậu cứ ăn .”

      “Ờ.”

      Triệu Yên Tích gặm vài miếng là hết cái bánh bao, rồi uống thêm vài hớp sữa đậu nành, hỏi Lương Nghiên: “Hôm nay chúng ta à? Ngốc cũng về Nam An, có cùng cậu ta ?”.

      Lương Nghiên: “Về Du Thành trước ”.

      “Hả, cậu muốn về?” Triệu Yên Tích có phần kinh ngạc.

      “Mình muốn, là phải làm lại chứng minh thư cho cậu đó.”

      Triệu Yên Tích vỗ đầu: “Đúng nhỉ. Vậy hôm nay về Du Thành, dù sao cũng phải quay về thăm bà ngoại. Hiếm có dịp cậu cũng về, bà ngoại chắc là vui lắm”.

      Lương Nghiên : “Hôm nay chưa , ngày mai ”.

      “Vì sao vậy?”

      vì sao cả.”

      “...”

      Cả ngày hôm ấy họ ở trong khách sạn.

      Trước khi ngủ, Trương Bình qua phòng.

      Lương Nghiên ra mở cửa, ta : “Có tin tức mới”.

      Trái tim Lương Nghiên bỗng đập lỡ nhịp.

      Nhìn biểu cảm của , Trương Bình cười: “Đừng căng thẳng, là tin tốt”.

      Thấy Lương Nghiên vẫn chưa chịu dãn cơ mặt ra, ta cũng vòng vo tam quốc nữa: “ Nam báo về, vẫn bình an, có chuyện gì”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng, sắc mặt đỡ nghiêm trọng hơn rồi hỏi: “Khi nào các kết thúc?”.

      Trương Bình đáp: “Sắp rồi, nghĩ qua tuần nữa là có thể thu lưới”.

      Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Trương Bình đưa họ ra ga tàu, giúp Triệu Yên Tích và Trì Hiến làm chứng minh thư tạm thời, rồi mua vé, đứng ở cửa chào tạm biệt họ.

      Trì Hiến có di động, chỉ để lại số điện thoại ký túc xá cho Trương Bình, rồi lại ôm ta cái chặt: “ Trương, về Nam An nhất định phải tìm em nhé. Tòa soạn của các gần trường của em, tới lúc đó em mời Nam ăn cơm!”.

      Trương Bình phá lên cười, đồng ý.

      Trì Hiến lại vỗ vai Lương Nghiên đứng bên: “Chúng ta là có duyên. Nghiên ca và Triệu muội muội thời gian nữa cũng về Nam An, tới lúc đó chúng ta đoàn tụ”.

      “Được, được, được.”

      xong mấy lời khách khí, chào tạm biệt xong xuôi, Trương Bình vẫy tay, tiễn ba người họ vào trong ga.

      Còn chưa quay người, cái bóng lại xuất . Trương Bình thoạt nhìn, đó là tóc ngắn.

      “Sao vậy?” Trương Bình lấy làm lạ.

      Lương Nghiên tới trước mặt ấy: “ Trương, để lại số điện thoại ”.

      “Hì, em cũng muốn mời cơm à.” Trương Bình cười: “Mấy cậu khách khí quá rồi”.

      vậy nhưng ta vẫn vui vẻ mò danh thiếp từ trong túi ra đưa cho .

      “Cảm ơn.” Lương Nghiên mỉm cười, quay đầu chạy vào trong.

      Cuối tháng Tám mà Du Thành nóng đến kỳ lạ.

      Hai năm rồi quay lại, dọc đường ngắm nhìn, Lương Nghiên phát có rất nhiều nơi đổi khác.

      Taxi ngang qua trường tiểu học cũ của và Triệu Yên Tích, lá cờ đỏ tung bay còn nữa, chỉ còn bãi hoang dỡ chưa kịp xây mới.

      Xe vòng vào khu thành phố cũ, dừng lại ở đầu con phố , trời nhá nhem tối.

      Triệu Yên Tích và Lương Nghiên xuống xe, bộ vài phút, nhìn thấy cửa lớn của tiểu khu, bên trong là vài khu nhà có tuổi đời nhiều năm trời.

      Mọi ký ức về nơi đây đối với Lương Nghiên đều xa xôi tới mức mông lung. sinh ra ở đây, cũng sống được khoảng bảy năm, sau đó bị Thẩm Ngọc đưa . Căn nhà cũ sống năm xưa cũng bị Thẩm Ngọc bán ngay sau đó.

      Thẩm Ngọc là mẹ của Lương Nghiên.

      Năm sáu tuổi là lần đầu tiên bà xuất và đến năm bảy tuổi là lần cuối cùng.

      Đây là quê hương của Thẩm Ngọc, nhưng bà bao giờ quay lại nữa.

      Hồi Lương Nghiên học cấp ba, bố Lương Việt Đình sai người thuê căn nhà ở con đường mới. Lương Nghiên sống ở đó ba năm. Nhưng mỗi lần đưa Triệu Yên Tích về đây, vẫn đến tiểu khu này.

      Lương Nghiên cảm thấy, cư dân trong các khu nhà này dường như luôn vậy, có hoạt động gì, cũng có trắc trở gì, từ tốn, chậm chạp.

      Họ theo đường quen vào tiểu khu, lên gác, gõ cửa.

      Bà ngoại của Triệu Yên Tích sống ở căn nhà hai phòng ngủ tầng hai. Vừa mở cửa ra, bà bất ngờ, ràng nghĩ hai nhóc lại đường đột quay về. Sau khi tỉnh ra chỉ còn mừng rỡ, bà vội đón họ vào, sắp xếp cái này, dặn dò cái kia. Thấy Lương Nghiên mang đống đồ bổ, bà lại tràng.

      Ôn chuyện xong, bà lại bận rộn làm cơm tối. Lương Nghiên và Triệu Yên Tích cũng rảnh, họ giúp bà làm vài món.

      Cả hai đều rất mệt, ăn cơm xong họ tắm rửa rồi ngủ ngay.

      Những ngày sau đó họ sống như nghỉ dưỡng, ngày nào cũng cùng bà trò chuyện, giúp bà cơm nước rồi ăn uống và ngủ nghỉ.

      Khi lần lữa tới lúc thể lần lữa được nữa, Triệu Yên Tích mới thúc giục Lương Nghiên làm bù chứng minh thư.

      Lúc họ là buổi sáng, trời còn u. biết Triệu Yên Tích moi được ở xó xỉnh nào chiếc xe cà tàng, Lương Nghiên đạp xe đưa ấy .

      Làm xong việc cũng chập tối. Ngang qua siêu thị, Triệu Yên Tích vào mua vài món đồ, Lương Nghiên dựng xe đứng đợi ngoài cửa. Đợi lúc, vẫn chưa thấy Triệu Yên Tích ra, ngược lại bắt gặp người quen cũ.

      Đối phương dường như nhận ra bóng Lương Nghiên trước. ta gọi tiếng, ngữ khí có vẻ ngập ngừng.

      Lương Nghiên quay đầu, nhìn thấy chàng đứng sững ở đó.

      Lương Nghiên chưa nhớ ra được tên người này. Nhưng chắc chắn đây có lẽ là bạn học cấp ba của mình, chí ít cũng cùng trường, nếu chẳng thấy quen.

      “Lương Nghiên?” Trông đối phương có phần kích động.

      Lương Nghiên từ bỏ việc tìm kiếm hình ảnh ta trong đầu, thẳng thừng chào hỏi câu chung chung: “Hi, lâu gặp”.

      Đôi mắt người đàn ông hơi sáng lên, dường như hơi kinh ngạc. lát sau, ta mỉm cười.

      “Phải, lâu quá rồi.”

      Nụ cười của ta khá chói mắt khiến Lương Nghiên hơi sững sờ.

      “Cậu về khi nào vậy?” ta hỏi.

      Lương Nghiên đáp: “À, vừa mới thôi”.

      “Thế à?”

      ta bỗng nhiên im lặng, Lương Nghiên cũng chuyện trò, bầu khí trở nên trầm lắng.

      Đúng lúc này, Triệu Yên Tích ra, nhìn thấy người đứng bên cạnh Lương Nghiên rất ngỡ ngàng: “Tống Kỳ Ninh!”.

      “Chào cậu.” Tống Kỳ Ninh lên tiếng.

      “Trùng hợp quá!” Triệu Yên Tích thốt lên: “Ôi, Tống Kỳ Ninh, cậu càng ngày càng đẹp trai đấy”.

      Tống Kỳ Ninh cười cười, đáp lại mà nhìn Lương Nghiên: “Có thể xin số điện thoại của cậu ?”.

      Lương Nghiên cố lục tìm cái tên này, bèn thẳng: “Tôi có điện thoại”.

      Lý do này nghe quá giả. Tống Kỳ Ninh những tưởng muốn, tỏ ra hơi hụt hẫng.

      Triệu Yên Tích đứng bên sớm nhìn thấu ta, bèn thành giải thích: “Đúng là . Lúc chúng tôi vừa về di động bị trộm mất, còn chưa kịp mua. Nhưng tôi có thể cho cậu số phòng ký túc của cậu ấy”.

      Lương Nghiên chưa kịp ngăn cản, Triệu Yên Tích cầm đèn chạy trước ô tô.

      Sau khi Tống Kỳ Ninh khỏi, Triệu Yên Tích phấn khích vỗ vai Lương Nghiên: “Sức hút của cậu lớn quá, làm người ta nhớ mãi đến giờ”.

      Lương Nghiên lườm nguýt: “Người này là ai vậy, mặt có hơi quen nhưng cái tên lạ hoắc”.

      Triệu Yên Tích dám tin vào tai mình: “Lương Nghiên, cậu quên cậu ta rồi hả? Năm xưa đó là người đầu tiên sợ chết liều mình tỏ tình với cậu mà! Cậu cay nghiệt bẻ hoa, còn đấm cho người ta trận, nhớ chưa?”.

      Lương Nghiên vừa nghe xong có chút ấn tượng. từng đấm ít người, nhưng số người bị đấm đánh trả cũng nhiều, Tống Kỳ Ninh là trong số đó.

      ngờ cậu ta vẫn nhung nhớ cậu.” Triệu Yên Tích : “À, cậu có thể suy nghĩ bắt đầu mối tình đầu của mình , mặc dù có hơi muộn, nhưng dẫu sao vẫn kịp khi còn học, còn gì tiếc nuối. Thế nào, tớ thông minh , đảm bảo về tới trường rồi cậu nhận được điện thoại tỏ tình. Tới lúc đó cậu vượt ngàn dặm theo đuổi tình , hai cậu hẹn thề dưới trăng, rồi trao nhau nụ hôn đầu. Cậu ta... Ấy, Lương Nghiên!”.

      Triệu Yên Tích nghĩ vẩn vơ được nữa, vội chạy đuổi theo xe đạp.

      Sau bữa tối, Triệu Yên Tích thu dọn bát đũa mang vào bếp, Lương Nghiên : “Mình ra ngoài lát”.

      Triệu Yên Tích thò đầu ra: “Làm gì vậy?”.

      “Tản bộ.” Lương Nghiên ném lại câu rồi thẳng.

      Triệu Yên Tích lẩm bẩm: “Bệnh gì biết, cậu ấy biết tản bộ từ khi nào vậy?”.

      Lương Nghiên xuống nhà, thẳng tới trước cửa hàng tạp hóa.

      Ông cụ trông hàng ăn cơm.

      Lương Nghiên : “Ông ơi, cho con gọi điện thoại”.

      “Ở đó đó, con gọi .”

      Lương Nghiên móc từ trong túi ra tấm danh thiếp rồi gọi theo số in ở . Sau ba hồi chuông có người bắt máy.

      “A lô...” Là giọng nam giới, xung quanh có chút ồn ào.

      Lương Nghiên trả lời: “ Trương, em đây, Lương Nghiên”.

      Trương Bình hơi bất ngờ, sau đó vui vẻ đáp: “Ồ, em à! còn bảo sao số này giống số quảng cáo thế. Sao em gọi điện giờ này, có chuyện gì à?”.

      “À, sao.” Lương Nghiên dừng lại chút: “Em muốn hỏi tình hình các thế nào”.

      Tiếng cười của Trương Bình vọng qua ống nghe. ta có vẻ rất phấn khởi: “ bé này có lòng đấy, còn biết quan tâm đến bọn . sao đâu, đừng lo, kết thúc cả rồi. Nam cũng thoát ra rồi, chỗ bọn ăn cơm”.

      Lương Nghiên ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn Trương Bình hỏi: “Em có muốn chuyện với ấy ?”.

      Hỏi xong đợi hồi , ta tự chuyển máy: “ đưa máy cho ấy nhé”.

      nghe thấy những tiếng lạo xạo rồi giọng Trương Bình loáng thoáng vang lên: “Là Lương Nghiên, lo cho , gọi điện tới hỏi thăm...”.

      Khoảng hai giây sau, Lương Nghiên nghe thấy chất giọng khàn khàn của người ấy qua điện thoại.

      “A lô?”
      Hale205 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 9:

      Trong điện thoại im ắng lúc, chỉ còn lại tiếng tạp của luồng điện.

      Lương Nghiên lên tiếng: “Tôi đây”.

      “Tôi biết.”

      Lương Nghiên biết phải gì nữa.

      Đầu kia cũng trầm mặc.

      Lương Nghiên vô thức cọ cọ ngón tay, vài giây sau, nghiến răng : “Chú… Thẩm”.

      “Khụ…”

      Thẩm Phùng Nam sặc cái ngoài dự đoán. Trương Bình bỗng giật mình: “ uống chậm chút, ai giành với đâu, của cả mà”.

      Trương Bình đưa cho tờ giấy ăn nhưng Thẩm Phùng Nam nhận. nắm chặt di động, đặt chiếc cốc trong tay xuống.

      Bên đó rất yên ắng.

      Sau lúc im lặng, tiếng khẽ khàng vọng tới.

      “Lần trước… xin lỗi, cảm ơn giúp chúng tôi.”

      Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại.

      chợt nhận ra, nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn, xưng hô “chú Thẩm” kia cũng là nghiêm túc. Có lẽ phải suy nghĩ rất lâu về danh xưng ấy, khác gì lần trước gọi là “chú Sơn”.

      Lương Nghiên 20 tuổi, còn Thẩm Phùng Nam năm nay 33, gọi là “chú” có gì bất hợp lý cả.

      Nhưng Lương Nghiên bỗng dưng gọi cách nghiêm túc như vậy khiến khỏi có phần kinh ngạc.

      Trước kia được chứng kiến nhiều mặt của . Có lúc bồng bột, có khi lạnh lùng, thi thoảng cũng nghịch ngợm hài hước, nhưng dường như đều chưa từng trịnh trọng tới mức khiến người ta bối rối như thế này bao giờ.

      Trương Bình thấy Thẩm Phùng Nam im lặng mãi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ghé tai lại gần di động cũng chẳng nghe thấy gì cả. ta bất chợt lẩm bẩm: “Chuyện gì thế? chứ, hai người chơi trò ‘hữu thanh thắng vô thanh’ đấy à?”.

      Thẩm Phùng Nam đẩy đầu ta qua bên, áp chặt tai vào ống nghe và : “Ừm”.

      Giọng cao nhưng đủ để Lương Nghiên nghe thấy, vô cớ thở phào nhõm.

      Những lời muốn xong, cũng muốn quấy rầy nữa: “Vậy các tiếp tục ăn cơm , tôi cúp máy đây”.

      “Được, tạm biệt.”

      Lương Nghiên cũng : “Tạm biệt”.

      Cúp máy rồi, để lại hai đồng xu, cảm ơn rồi nhàng quay về.

      Thẩm Phùng Nam trả lại di động cho Trương Bình.

      gì mà nghiêm túc quá vậy?” Tâm trạng hóng chuyện của Trương Bình khó mà kiềm chế nổi.

      Thẩm Phùng Nam mặc kệ ta, cúi đầu rót đầy cốc bia rồi uống cạn sau hai hớp.

      Trương Bình vẫn nhẫn nại: “ nhóc đó tệ đâu, có lòng với lắm đấy. Thế nào, cảm giác được người ta nhớ thương có phải rất tuyệt ?”.

      Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc qua bên.

      “Có gì mà tuyệt với tuyệt.”

      vừa uống bia, giọng càng khàn . chỉ đáp câu hờ hững như thế rồi gọi ông chủ tới tính tiền.

      Dọc đường trở về khách sạn, Trương Bình chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục thăm dò: “ nhóc đó vui lắm phải . biết đấy thôi, lần trước đưa họ ra ngoài, rồi cả ngày có tin tức gì, ấy cứ hỏi hỏi lại mấy lần liền. Về sau lúc em tới báo tin, mặt ấy căng ra, xem ra lo lắng cho …”.

      tới đây, ta tổng kết câu: “Em cảm thấy bé này rất đáng , chỉ là ăn mặc trông hơi giống con trai. ấy rất tốt bụng. Nam, bảo em có chuẩn ?”.

      “Ngày mai mua vé trước .” Thẩm Phùng Nam hoàn toàn tảng lờ những lời của ta, thẳng vào chuyện chính.

      Trương Bình ngẩn người: “Á? Mua ngày nào ạ?”.

      “Cậu tự sắp xếp.”

      “Ấy?” Trương Bình khó hiểu: “Ý là chúng ta lúc nào cũng được?”.

      “Ừm.”

      Trương Bình nhíu mày: “Chẳng phải vẫn còn hai đứa đầu sỏ chạy thoát sao? phải bắt về à?”.

      “Thông tin về chúng tôi giao nộp cả rồi, chuyện về sau cảnh sát giải quyết.”

      Trương Bình ồ lên rồi gật đầu: “Cũng phải, đâu thể bắt kiêm nhiệm cả việc bắt tội phạm được. Ngoài chút khiếm khuyết xíu này ra chuyện này coi như thành công mỹ mãn. Tài liệu có được đầy đủ, khi về tòa soạn làm riêng chuyên đề, coi như đặt dấu chấm hết”.

      Hai người họ trở về khách sạn. Thẩm Phùng Nam tắm trước, còn Trương Bình chạy xuống lễ tân đặt phòng có giường lớn.

      Trở về, ta giao chìa khóa cho Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam hiểu chuyện gì: “Ở đây chẳng phải có hai giường sao?”.

      “Đại ca dặn dò em rất kỹ, nửa năm trời bắt sống trong xó xỉnh đó, ấy rất ái ngại. Đó, ấy dặn hôm nay được nằm cả giường, tha hồ lăn lộn.”

      tới đây, Trương Bình bỗng nhiên thở dài: “Haizz, có điều Nam, đáng thương quá, độc mình, chẳng có nào lăn với ”.

      “…”

      Kết quả của việc lắm lời là đầu bị u cục.

      Trương Bình ấm ức: “Em có sai đâu mà”.

      ngày trước khi rời khỏi Du Thành, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích dạo siêu thị, định mua cho bà ngoại vài bộ quần áo ấm phòng khi trời trở lạnh.

      Dọc đường, Triệu Yên Tích hỏi Lương Nghiên còn bao nhiêu tiền.

      Lương Nghiên cụ thể, chỉ đáp câu: “Đủ nuôi cậu”.

      Triệu Yên Tích hoài nghi, cứ cảm thấy Lương Nghiên cố tính khoác để lảng tránh.

      Mùa này vẫn chưa nhiều hàng bán quần áo mùa thu. vài cửa hàng, Lương Nghiên chọn chiếc áo bông màu đỏ tối rồi hỏi Triệu Yên Tích: “Cái này sao?”.

      Triệu Yên Tích cũng cảm thấy tệ. Nhân lúc nhân viên chú ý, ấy lật lên xem giá tiền rồi đen mặt.

      “Cái này được đâu.”

      “Mình thấy ổn mà.” Lương Nghiên nghiêm túc xem lại lượt: “Chất lượng tốt, màu sắc cũng hợp nữa”.

      với nhân viên: “Gói bộ này lại, chúng tôi lấy”.

      Triệu Yên Tích đứng sau lưng giật giật gấu áo , giọng nhắc nhở: “Bà ngoại nhất định hy vọng trở về Nam An chúng ta chỉ uống gió để sống đâu”.

      Lương Nghiên mặc kệ ấy, quẹt thẻ, ra khỏi cửa hàng mới : “Đừng lo bò trắng răng, mình khi nào để cậu phải uống gió chưa?”.

      “Khi về chúng ta còn phải mua di động nữa, lại mất khoản tiền.”

      Lương Nghiên : “ tốn kém đâu, mình đâu có mua cho cậu điện thoại xịn”.

      Triệu Yên Tích bỗng nhiên trầm mặc. Lát sau ấy ngẩng đầu lên: “Lương Nghiên, có phải mình toàn liên lụy cậu ?”.

      nhăng cuội gì thế.”

      “Cậu đừng giấu mình, mình cũng ngốc vậy đâu. Mình biết chút tiền ít ỏi mình để ở chỗ cậu tiêu hết lâu rồi. Bây giờ mình sắp thi nghiên cứu sinh, tiền thuê nhà ở Nam An lại đắt đỏ, chỉ dựa cả vào mình cậu, năm nay cậu còn phải nộp học phí nữa.”

      Giọng Triệu Yên Tích mỗi lúc thấp hơn: “Mình vốn dĩ còn định cùng Trần Cừ sau này kiếm khoản, cậu cũng đâu phải vất vả như vậy…”.

      Lương Nghiên ngờ ấy suy nghĩ nhiều như vậy, nghe xong trầm mặc lúc mới : “Mình mà, cậu phải băn khoăn. Khi nào tới đường cùng, mình dùng tới số tiền ông ta đưa”.

      Triệu Yên Tích sững người, nghĩ rằng Lương Nghiên câu ấy. ấy biết “ông ta” trong lời của Lương Nghiên chính là Lương Việt Đình. ấy có nông cạn tới mức nào cũng biết là Lương Việt Đình thiếu tiền. Nhưng trong ấn tượng của ấy, Lương Nghiên luôn rất cứng đầu về chuyện này, từ khi lên đại học còn tiêu đồng nào của nhà họ Lương nữa.

      Bây giờ Lương Nghiên vậy ngược lại càng khiến Triệu Yên Tích thêm buồn. ấy nghĩ về tương lai nữa, quyết tâm tập trung ôn luyện trước, thi cử xong tìm việc.

      Hai người họ lại mua thêm bộ quần áo, sau đó mua va li.

      Buổi tối, Lương Nghiên tắm rửa xong ngồi sấy khô tóc, Triệu Yên Tích nằm giường nhìn , với vẻ hơi kinh ngạc: “Lương Nghiên, tóc cậu lại dài ra rồi đấy”.

      Lương Nghiên lên tiếng, quay đầu lại: “Về cắt”.

      “Đừng cắt được ?” Triệu Yên Tích : “Lương Nghiên, cậu để tóc dài , nhất định là đẹp lắm”.

      Lương Nghiên thẳng thừng lờ câu ấy, Triệu Yên Tích hơi thất vọng.

      Lương Nghiên tắt máy sấy, nằm lên giường, Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh nhìn : “Mình đấy, trước đây tóc cậu dài xinh bao nhiêu, mọi người đều bảo thế”.

      Thấy Lương Nghiên gì, Triệu Yên Tích hơi thấp thỏm. ấy dừng lại, cố làm ra vẻ thoải mái: “Mình quá đâu. Cậu còn nhớ , lúc đó nghỉ hè cậu về Du Thành thăm mình, mình học bù. Cậu tới trường mình, cậu biết đâu mấy cậu con trai lớp mình đều hỏi thăm cậu. Hôm đó cậu mặc váy trắng, tết đuôi sam. Mình nhớ lắm, cậu…”.

      “Ngủ .”

      Lương Nghiên tắt đèn.

      Căn phòng bỗng chốc tối thui. Triệu Yên Tích há hốc miệng, nửa câu sau nghẹn lại nơi cổ họng.

      Người đối diện có động tĩnh gì. Triệu Yên Tích ngừng lúc rồi thở dài trong thinh lặng.

      Lương Nghiên, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì với cậu?

      Vì sao chỉ riêng có chuyện này là cậu chịu tâm với mình?

      Triệu Yên Tích nghĩ rối loạn lúc, chẳng được bao lâu lăn ra ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, Triệu Yên Tích quét nhà đột nhiên có người gõ cửa.

      ấy mở cửa, bên ngoài có phụ nữ với mái tóc xoăn dài, ăn mặc rất đẹp.

      “Xin hỏi có phải Lương Nghiên quay về rồi ?”

      Triệu Yên Tích sững sờ chút rồi gật đầu, quay đầu gọi: “Lương Nghiên!”.

      Lương Nghiên từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy người ngoài cửa bước chân hơi khựng lại.

      “Nghiên Nghiên…” Đối phương có chút mừng rỡ: “ ra con về ”.

      Lương Nghiên bước qua chào: “Dì Lâm”.

      Lâm Hiểu Thanh cười: “Con về khi nào vậy, sao liên lạc với dì?”.

      Lương Nghiên : “Chỉ ở lại vài ngày rồi ngay”.

      “Nhanh vậy sao? Vậy đồ đạc của mẹ con…”

      “Dì Lâm!” Lương Nghiên ngắt lời bà ta: “Mấy thứ đó dì xử lý ”.

      Lâm Hiểu Thanh ngẩn người: “Nghiên Nghiên, chẳng phải con đến lấy ư?”.

      Lương Nghiên đáp nữa.

      Triệu Yên Tích lẳng lặng nắm lấy tay : “Hay là, mình về cùng cậu nhé”.

      Lâm Hiểu Thanh lên tiếng: “Hoắc để dì mang qua cho con cũng được”.

      cần đâu, tôi vốn cần.” Lương Nghiên thẳng.

      Lâm Hiểu Thanh có phần khó xử. Bà ta là bạn của Thẩm Ngọc, cũng là bác sỹ của Thẩm Ngọc. Chút di vật cuối cùng của Thẩm Ngọc đều được bà ta cất giữ. Lương Nghiên mấy lần hứa qua lấy nhưng đều chỉ dừng lại ở miệng, lần này thẳng thừng từ chối cần.

      Họ trầm mặc lúc rồi Lương Nghiên : “Dì Lâm, xin lỗi để dì phải giữ lâu như vậy, hôm nay về dì cứ vứt ”.

      “Nghiên Nghiên…” Lâm Hiểu Thanh nhíu mày, do dự lát mới hạ thấp giọng : “ ra mẹ con có để lại cho con bức thư, dì muốn định để con tự phát ra”.

      Thấy Lương Nghiên có phản ứng gì, Lâm Hiểu Thanh liền rút bức thư từ trong túi xách ra đưa cho .

      “Dẫu sao cũng là những lời cuối cùng của mẹ con, con muốn xem sao?”

      Triệu Yên Tích vội vàng nhận thư: “Cảm ơn dì Lâm”.

      Lâm Hiểu Thanh nhìn Lương Nghiên lát rồi : “Vậy dì trước. Nghiên Nghiên à, nếu con đổi ý cứ điện thoại cho dì, hoặc nhắn cho dì địa chỉ cũng được, dì gửi qua cho con. Ngoài ra, dì cũng giữ bệnh án của mẹ con. Nếu cần, dì gửi cả cho con bản”.

      Lương Nghiên đáp, Triệu Yên Tích tốt bụng trả lời thay: “Vâng, cảm ơn dì Lâm”.

      Lâm Hiểu Thanh được vài bước lại quay đầu, ngập ngừng định .

      “Dì Lâm còn chuyện gì ạ?” Triệu Yên Tích hỏi.

      Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ rồi vẫn quyết định dặn dò: “Nghiên Nghiên, con đừng quên phải kiểm tra sức khỏe định kỳ đấy”.
      Hale205 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 10:

      Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì với cậu?

      Trong điện thoại im ắng lúc, chỉ còn lại tiếng tạp của luồng điện.

      Lương Nghiên lên tiếng: “Tôi đây“.

      “Tôi biết.”

      Lương Nghiên biết phải gì nữa.

      Đầu kia cũng trầm mặc.

      Lương Nghiên vô thức cọ cọ ngón tay, vài giây sau, nghiến răng : “Chú... Thẩm“.

      “Khụ...”

      Thẩm Phùng Nam sặc cái ngoài dự đoán. Trương Bình bỗng giật mình: “ uống chậm chút, ai giành với đâu, của cả mà“.

      Trương Bình đưa cho tờ giấy ăn nhưng Thẩm Phùng Nam nhận. nắm chặt di động, đặt chiếc cốc trong tay xuống.

      Bên đó rất yên ắng.

      Sau lúc im lặng, tiếng khẽ khàng vọng tới.

      “Lần trước... xin lỗi, cảm ơn giúp chúng tôi.”

      Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại.

      chợt nhận ra, nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn, xưng hô “chú Thẩm” kia cũng là nghiêm túc. Có lẽ phải suy nghĩ rất lâu về danh xưng ấy, khác gì lần trước gọi là “chú Sơn“.

      Lương Nghiên 20 tuổi, còn Thẩm Phùng Nam năm nay 33, gọi là “chú” có gì bất hợp lý cả.

      Nhưng Lương Nghiên bỗng dưng gọi cách nghiêm túc như vậy khiến khỏi có phần kinh ngạc.

      Trước kia được chứng kiến nhiều mặt của . Có lúc bồng bột, có khi lạnh lùng, thi thoảng cũng nghịch ngợm hài hước, nhưng dường như đều chưa từng trịnh trọng tới mức khiến người ta bối rối như thế này bao giờ.

      Trương Bình thấy Thẩm Phùng Nam im lặng mãi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ghé tai lại gần di động cũng chẳng nghe thấy gì cả. ta bất chợt lẩm bẩm: “Chuyện gì thế? chứ, hai người chơi trò 'hữu thanh thắng vô thanh' đấy à?“.

      Thẩm Phùng Nam đẩy đầu ta qua bên, áp chặt tai vào ống nghe và : “Ừm“.

      Giọng cao nhưng đủ để Lương Nghiên nghe thấy, vô cớ thở phào nhõm.

      Những lời muốn xong, cũng muốn quấy rầy nữa: “Vậy các tiếp tục ăn cơm , tôi cúp máy đây“.

      “Được, tạm biệt.”

      Lương Nghiên cũng : “Tạm biệt“.

      Cúp máy rồi, để lại hai đồng xu, cảm ơn rồi nhàng quay về.

      Thẩm Phùng Nam trả lại di động cho Trương Bình.

      gì mà nghiêm túc quá vậy?” Tâm trạng hóng chuyện của Trương Bình khó mà kiềm chế nổi.

      Thẩm Phùng Nam mặc kệ ta, cúi đầu rót đầy cốc bia rồi uống cạn sau hai hớp.

      Trương Bình vẫn nhẫn nại: “ nhóc đó tệ đâu, có lòng với lắm đấy. Thế nào, cảm giác được người ta nhớ thương có phải rất tuyệt ?“.Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc qua bên.

      “Có gì mà tuyệt với tuyệt.”

      vừa uống bia, giọng càng khàn . chỉ đáp câu hờ hững như thế rồi gọi ông chủ tới tính tiền.

      Dọc đường trở về khách sạn, Trương Bình chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục thăm dò: “ nhóc đó vui lắm phải . biết đấy thôi, lần trước đưa họ ra ngoài, rồi cả ngày có tin tức gì, ấy cứ hỏi hỏi lại mấy lần liền. Về sau lúc em tới báo tin, mặt ấy căng ra, xem ra lo lắng cho ...“.

      tới đây, ta tổng kết câu: “Em cảm thấy bé này rất đáng , chỉ là ăn mặc trông hơi giống con trai. ấy rất tốt bụng. Nam, bảo em có chuẩn ?“.

      “Ngày mai mua vé trước .” Thẩm Phùng Nam hoàn toàn tảng lờ những lời của ta, thẳng vào chuyện chính.

      Trương Bình ngẩn người: “Á? Mua ngày nào ạ?“.

      “Cậu tự sắp xếp.”

      “Ấy?” Trương Bình khó hiểu: “Ý là chúng ta lúc nào cũng được?“.

      “Ừm.”

      Trương Bình nhíu mày: “Chẳng phải vẫn còn hai đứa đầu sỏ chạy thoát sao? phải bắt về à?“.

      “Thông tin về chúng tôi giao nộp cả rồi, chuyện về sau cảnh sát giải quyết.”

      Trương Bình ồ lên rồi gật đầu: “Cũng phải, đâu thể bắt kiêm nhiệm cả việc bắt tội phạm được. Ngoài chút khiếm khuyết xíu này ra chuyện này coi như thành công mỹ mãn. Tài liệu có được đầy đủ, khi về tòa soạn làm riêng chuyên đề, coi như đặt dấu chấm hết“.

      Hai người họ trở về khách sạn. Thẩm Phùng Nam tắm trước, còn Trương Bình chạy xuống lễ tân đặt phòng có giường lớn.

      Trở về, ta giao chìa khóa cho Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam hiểu chuyện gì: “Ở đây chẳng phải có hai giường sao?“.

      “Đại ca dặn dò em rất kỹ, nửa năm trời bắt sống trong xó xỉnh đó, ấy rất ái ngại. Đó, ấy dặn hôm nay được nằm cả giường, tha hồ lăn lộn.”

      tới đây, Trương Bình bỗng nhiên thở dài: “Haizz, có điều Nam, đáng thương quá, độc mình, chẳng có nào lăn với “.

      “...”

      Kết quả của việc lắm lời là đầu bị u cục.

      Trương Bình ấm ức: “Em có sai đâu mà“.

      ngày trước khi rời khỏi Du Thành, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích dạo siêu thị, định mua cho bà ngoại vài bộ quần áo ấm phòng khi trời trở lạnh.

      Dọc đường, Triệu Yên Tích hỏi Lương Nghiên còn bao nhiêu tiền.

      Lương Nghiên cụ thể, chỉ đáp câu: “Đủ nuôi cậu“.

      Triệu Yên Tích hoài nghi, cứ cảm thấy Lương Nghiên cố tính khoác để lảng tránh.

      Mùa này vẫn chưa nhiều hàng bán quần áo mùa thu. vài cửa hàng, Lương Nghiên chọn chiếc áo bông màu đỏ tối rồi hỏi Triệu Yên Tích: “Cái này sao?“.Triệu Yên Tích cũng cảm thấy tệ. Nhân lúc nhân viên chú ý, ấy lật lên xem giá tiền rồi đen mặt.

      “Cái này được đâu.”“Mình thấy ổn mà.” Lương Nghiên nghiêm túc xem lại lượt: “Chất lượng tốt, màu sắc cũng hợp nữa“.

      với nhân viên: “Gói bộ này lại, chúng tôi lấy“.

      Triệu Yên Tích đứng sau lưng giật giật gấu áo , giọng nhắc nhở: “Bà ngoại nhất định hy vọng trở về Nam An chúng ta chỉ uống gió để sống đâu“.

      Lương Nghiên mặc kệ ấy, quẹt thẻ, ra khỏi cửa hàng mới : “Đừng lo bò trắng răng, mình khi nào để cậu phải uống gió chưa?“.

      “Khi về chúng ta còn phải mua di động nữa, lại mất khoản tiền.”

      Lương Nghiên : “ tốn kém đâu, mình đâu có mua cho cậu điện thoại xịn“.

      Triệu Yên Tích bỗng nhiên trầm mặc. Lát sau ấy ngẩng đầu lên: “Lương Nghiên, có phải mình toàn liên lụy cậu ?“.

      nhăng cuội gì thế.”

      “Cậu đừng giấu mình, mình cũng ngốc vậy đâu. Mình biết chút tiền ít ỏi mình để ở chỗ cậu tiêu hết lâu rồi. Bây giờ mình sắp thi nghiên cứu sinh, tiền thuê nhà ở Nam An lại đắt đỏ, chỉ dựa cả vào mình cậu, năm nay cậu còn phải nộp học phí nữa.”

      Giọng Triệu Yên Tích mỗi lúc thấp hơn: “Mình vốn dĩ còn định cùng Trần Cừ sau này kiếm khoản, cậu cũng đâu phải vất vả như vậy...“.

      Lương Nghiên ngờ ấy suy nghĩ nhiều như vậy, nghe xong trầm mặc lúc mới : “Mình mà, cậu phải băn khoăn. Khi nào tới đường cùng, mình dùng tới số tiền ông ta đưa“.

      Triệu Yên Tích sững người, nghĩ rằng Lương Nghiên câu ấy. ấy biết “ông ta” trong lời của Lương Nghiên chính là Lương Việt Đình. ấy có nông cạn tới mức nào cũng biết là Lương Việt Đình thiếu tiền. Nhưng trong ấn tượng của ấy, Lương Nghiên luôn rất cứng đầu về chuyện này, từ khi lên đại học còn tiêu đồng nào của nhà họ Lương nữa.

      Bây giờ Lương Nghiên vậy ngược lại càng khiến Triệu Yên Tích thêm buồn. ấy nghĩ về tương lai nữa, quyết tâm tập trung ôn luyện trước, thi cử xong tìm việc.

      Hai người họ lại mua thêm bộ quần áo, sau đó mua va li.

      Buổi tối, Lương Nghiên tắm rửa xong ngồi sấy khô tóc, Triệu Yên Tích nằm giường nhìn , với vẻ hơi kinh ngạc: “Lương Nghiên, tóc cậu lại dài ra rồi đấy“.

      Lương Nghiên lên tiếng, quay đầu lại: “Về cắt“.

      “Đừng cắt được ?” Triệu Yên Tích : “Lương Nghiên, cậu để tóc dài , nhất định là đẹp lắm“.

      Lương Nghiên thẳng thừng lờ câu ấy, Triệu Yên Tích hơi thất vọng.

      Lương Nghiên tắt máy sấy, nằm lên giường, Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh nhìn : “Mình đấy, trước đây tóc cậu dài xinh bao nhiêu, mọi người đều bảo thế“.Thấy Lương Nghiên gì, Triệu Yên Tích hơi thấp thỏm. ấy dừng lại, cố làm ra vẻ thoải mái: “Mình quá đâu. Cậu còn nhớ , lúc đó nghỉ hè cậu về Du Thành thăm mình, mình học bù. Cậu tới trường mình, cậu biết đâu mấy cậu con trai lớp mình đều hỏi thăm cậu. Hôm đó cậu mặc váy trắng, tết đuôi sam. Mình nhớ lắm, cậu...“.

      “Ngủ .”

      Lương Nghiên tắt đèn.

      Căn phòng bỗng chốc tối thui. Triệu Yên Tích há hốc miệng, nửa câu sau nghẹn lại nơi cổ họng.

      Người đối diện có động tĩnh gì. Triệu Yên Tích ngừng lúc rồi thở dài trong thinh lặng.

      Lương Nghiên, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì với cậu?

      Vì sao chỉ riêng có chuyện này là cậu chịu tâm với mình?

      Triệu Yên Tích nghĩ rối loạn lúc, chẳng được bao lâu lăn ra ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, Triệu Yên Tích quét nhà đột nhiên có người gõ cửa.

      ấy mở cửa, bên ngoài có phụ nữ với mái tóc xoăn dài, ăn mặc rất đẹp.

      “Xin hỏi có phải Lương Nghiên quay về rồi ?”

      Triệu Yên Tích sững sờ chút rồi gật đầu, quay đầu gọi: “Lương Nghiên!“.

      Lương Nghiên từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy người ngoài cửa bước chân hơi khựng lại.

      “Nghiên Nghiên...” Đối phương có chút mừng rỡ: “ ra con về “.

      Lương Nghiên bước qua chào: “Dì Lâm“.

      Lâm Hiểu Thanh cười: “Con về khi nào vậy, sao liên lạc với dì?“.

      Lương Nghiên : “Chỉ ở lại vài ngày rồi ngay“.

      “Nhanh vậy sao? Vậy đồ đạc của mẹ con...”

      “Dì Lâm!” Lương Nghiên ngắt lời bà ta: “Mấy thứ đó dì xử lý “.

      Lâm Hiểu Thanh ngẩn người: “Nghiên Nghiên, chẳng phải con đến lấy ư?“.

      Lương Nghiên đáp nữa.

      Triệu Yên Tích lẳng lặng nắm lấy tay : “Hay là, mình về cùng cậu nhé“.

      Lâm Hiểu Thanh lên tiếng: “Hoắc để dì mang qua cho con cũng được“.

      cần đâu, tôi vốn cần.” Lương Nghiên thẳng.

      Lâm Hiểu Thanh có phần khó xử. Bà ta là bạn của Thẩm Ngọc, cũng là bác sỹ của Thẩm Ngọc. Chút di vật cuối cùng của Thẩm Ngọc đều được bà ta cất giữ. Lương Nghiên mấy lần hứa qua lấy nhưng đều chỉ dừng lại ở miệng, lần này thẳng thừng từ chối cần.

      Họ trầm mặc lúc rồi Lương Nghiên : “Dì Lâm, xin lỗi để dì phải giữ lâu như vậy, hôm nay về dì cứ vứt “.

      “Nghiên Nghiên...” Lâm Hiểu Thanh nhíu mày, do dự lát mới hạ thấp giọng : “ ra mẹ con có để lại cho con bức thư, dì muốn định để con tự phát ra“.

      Thấy Lương Nghiên có phản ứng gì, Lâm Hiểu Thanh liền rút bức thư từ trong túi xách ra đưa cho .

      “Dẫu sao cũng là những lời cuối cùng của mẹ con, con muốn xem sao?”

      Triệu Yên Tích vội vàng nhận thư: “Cảm ơn dì Lâm“.

      Lâm Hiểu Thanh nhìn Lương Nghiên lát rồi : “Vậy dì trước. Nghiên Nghiên à, nếu con đổi ý cứ điện thoại cho dì, hoặc nhắn cho dì địa chỉ cũng được, dì gửi qua cho con. Ngoài ra, dì cũng giữ bệnh án của mẹ con. Nếu cần, dì gửi cả cho con bản“.

      Lương Nghiên đáp, Triệu Yên Tích tốt bụng trả lời thay: “Vâng, cảm ơn dì Lâm“.

      Lâm Hiểu Thanh được vài bước lại quay đầu, ngập ngừng định .

      “Dì Lâm còn chuyện gì ạ?” Triệu Yên Tích hỏi.

      Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ rồi vẫn quyết định dặn dò: “Nghiên Nghiên, con đừng quên phải kiểm tra sức khỏe định kỳ đấy“.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 11:

      giày vò Lương Nghiên từng giây từng phút.

      Sau khi Lâm Hiểu Thanh khỏi, Triệu Yên Tích liền kéo Lương Nghiên vào trong phòng ngủ.

      “Cậu... định xem sao?” ấy đưa cho bức thư trong tay.

      Lương Nghiên lập tức nhét vào hòm.

      Triệu Yên Tích thấp thỏm: “Lương Nghiên, trôi qua lâu như vậy rồi, hay là cậu xem xem , biết đâu có những lời quan trọng“.

      “Người chết rồi, vài câu có gì quan trọng?” Lương Nghiên kéo chặt khóa lại.

      “Nếu quan trọng, vì sao cậu dám đọc?”

      Lương Nghiên chợt khựng lại.

      Triệu Yên Tích tiến lại gần, hỏi lại lần nữa: “Lương Nghiên, vì sao cậu dám đọc?“.

      phải là mình dám.”

      “Vậy vì sao?” Triệu Yên Tích hiếm khi hỏi cách cố chấp như vậy.

      có ý nghĩa gì.”

      “Thế ư, vậy sao cậu vứt ? Mặc dù mình là người nhận, nhưng cậu cũng vứt , thực ra trong lòng cậu vẫn quan tâm tới mẹ, phải ?”

      .” Lương Nghiên gần như phủ nhận hề suy nghĩ: “Bà ta đáng để mình quan tâm“.

      “Cậu dối, Lương Nghiên...”

      Triệu Yên Tích cảm thấy dù thẳng thắn ra những vấn đề này vẫn vĩnh viễn tồn tại. Những chuyện vui cứ mãi nghẹn lại trong cổ họng Lương Nghiên, chẳng biết khi nào mới tan . ấy do dự lát rồi : “Cậu biết , trước đây khi ngủ cậu hay mơ, lúc đó mình nghe thấy rồi“.

      “Nghe thấy chuyện gì?”

      “Cậu bảo Thẩm là đừng bỏ rơi cậu.”

      ra còn những chuyện khác nữa nhưng Triệu Yên Tích đành lòng .

      Thân thế của Lương Nghiên luôn là đề tài bí mật hoàn toàn với hàng xóm láng giềng, nhưng vẫn cản được tâm lý hiếu kỳ vài người tọc mạch, ít người to bàn tán sau lưng. Mấy năm nay, Triệu Yên Tích phía này nghe câu, phía kia biết chuyện, cộng thêm những ấy tận mắt chứng kiến, tổng hợp lại cũng hiểu được tám, chín phần.

      ấy biết, câu trong mơ của Lương Nghiên là có nguyên do.

      Người trong tiểu khu đều biết Lương Nghiên là con riêng.

      Thẩm Ngọc kết hôn nhưng lại có thai. Vừa đẻ Lương Nghiên ra là bà bỏ lại cho bà ngoại của Lương Nghiên. Năm Lương Nghiên sáu tuổi, bà mới được xuất . Nhưng cách ngày sau khi học về bỏ .

      Triệu Yên Tích còn nhớ cả buổi tối hôm ấy Lương Nghiên câu nào.

      Lần xuất tiếp theo của Thẩm Ngọc là khoảng tháng 5 năm sau, khi đó bà ngoại của mất được tháng.

      Chuyện xảy ra trong tháng đó, Triệu Yên Tích chỉ mong Lương Nghiên vĩnh viễn quên , bao giờ nhớ lại nữa, nhưng ấy cũng biết là thể.Chẳng có đứa bé bảy tuổi nào lại có thể ngủ mình bên cạnh người bà mất hai ngày liền.

      Nếu ấy vừa hay tới đó đón Tết Lao động, lại đúng dịp tới tìm Lương Nghiên chơi. ấy dám nghĩ Lương Nghiên ra sao, cả tiểu khu hoàn toàn ai phát ra hai bà cháu họ hai ngày liền ra khỏi cửa.

      Về sau chính hàng xóm góp tiền lại làm ma chay cho bà ngoại, còn bà ngoại của Triệu Yên Tích đón về chăm sóc.

      Thẩm Ngọc tháng sau mới xuất . Bà bán nhà, dẫn Lương Nghiên .

      Từ đó về sau Triệu Yên Tích gặp lại Thẩm Ngọc nữa, về sau mới biết bà cũng mất đúng năm đó, vì tự sát. Vì chuyện này, Lương Nghiên trở về bên cạnh bố đẻ. Về sau nữa, năm lên lớp Mười, biết xảy ra chuyện gì mà Lương Nghiên bị đưa về Du Thành, tới bây giờ vẫn chưa quay trở lại nhà họ Lương.

      Nếu rằng Lương Nghiên hận Thẩm Ngọc Triệu Yên Tích có thể hiểu được nhưng ấy lại phát mọi việc đơn giản như thế. Giống như tại, Lương Nghiên nghe thấy người khác nhắc đến Thẩm Ngọc tâm trạng rất tệ, nhưng luôn nhẫn nhịn. đọc thư của Thẩm Ngọc lại vứt , nút thắt vĩnh viễn nằm ở đó. Vào những lúc người ngoài hay biết, nó giày vò Lương Nghiên từng giây từng phút.

      Triệu Yên Tích quyết định toạc ra hết.

      “Lương Nghiên, cậu xem ấy gì, sau đó, cậu nghĩ gì cậu cũng tâm hết ra, có thể cậu còn khó chịu như vậy nữa.”

      Nhưng Lương Nghiên ràng hợp tác.

      có gì khó chịu cả.” cố chấp : “Mình quên lâu rồi“.

      Trước khi rời khỏi Du Thành, cuộc đối thoại ấy thể tiếp tục nữa.

      Chuyến tàu giữa tháng chín lần nữa đưa Lương Nghiên và Triệu Yên Tích trở về thành phố Nam An.

      Cuộc sống trở lại bình thường như trước, mọi chuyện trong kỳ nghỉ đều chỉ như bản nhạc chen ngang, ngoài việc từ từ bị lãng quên dường như còn kết cục nào khá hơn.

      Sau khi vào học, Lương Nghiên trở thành đàn chị năm tư.

      Cuộc sống của có quá nhiều thay đổi, chỉ là giờ học ít rất nhiều, cuối tháng chín nộp thẳng tài liệu nghiên cứu vào viện, lúc bấy giờ chỉ còn buổi học vào mỗi thứ Ba hàng tuần.

      Các bạn của đa phần đều chuẩn bị tinh thần hoặc học lên nghiên cứu sinh, hoặc tìm việc. Những người chắc chắn lên thẳng nghiên cứu sinh cũng tìm nơi thực tập và kiêm chức.

      Nhưng Lương Nghiên vẫn dựa vào bản thảo để sống qua ngày, thi thoảng ra ngoài nhận phiên dịch buổi họp.

      Triệu Yên Tích ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.

      Căn nhà họ thuê nằm ở đường Vân Dương, xa Đại học A của Lương Nghiên cho lắm, cũng gần trường Đại học Sư phạm mà Triệu Yên Tích báo thi. Triệu Yên Tích cảm thấy Lương Nghiên cực kỳ thần thông quảng đại, biết tìm được ai mà có được thẻ vào trường của Đại học Sư phạm, có thể để ấy vào được thư viện, cũng có thể tới căng tin ăn cơm. Có điều, việc chiếm chỗ trong thư viện là vấn đề, thường xuyên hết chỗ.Buổi tối Triệu Yên Tích tỉnh như sáo, ngủ muộn, giấc ngủ buổi sáng là tuyệt nhất. Liên tục mấy ngày vì muốn chiếm chỗ, ấy phải dậy sớm, đôi mắt linh động xuất hai quầng thâm to đùng.

      ấy muốn ở nhà ôn tập, nhưng sau lần thử thấy hiệu quả cực tệ, học từ mới cũng nằm lên giường. Dù có Lương Nghiên giám sát cũng vô dụng, ấy kiên trì nổi, lúc sau muốn buôn dưa lê với Lương Nghiên.

      Chưa được vài ngày, Lương Nghiên cũng trụ nổi. tìm kiếm lượt diễn đàn các trường đại học và cao đẳng ở Nam An, tìm được mấy phòng tự học bên ngoài trường có tiếng tăm khá tốt. Sau khi chọn lọc, họ quyết định tới phòng học E gần trường Đại học A nhất.

      E là viết tắt của Eagle, thế nên các bạn diễn đàn gọi nó bằng cái tên thân thương là phòng học diều hâu.Điều kiện mà họ miêu tả bài viết vô cùng kích thích, mở cửa 24/24, mỗi người phòng độc lập, phí đặt chỗ 300 đồng tháng. Ở đại sảnh có cung cấp lò vi sóng, máy nước, góc thư viện, máy in, có thể dùng bất kỳ lúc nào, ở quầy lễ tân còn bán đồ ăn vặt và nước uống.

      Ngày hôm sau, Lương Nghiên dẫn Triệu Yên Tích qua đó, nhận được từ ấy đoạn tin nhắn thoại kích động quá mức:

      “Chỗ này tuyệt chết mất, hiệu suất tăng vọt!”

      Lúc ấy Lương Nghiên ở nhà ăn. Buổi sáng nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn sắp tới, lúc này vừa ăn xong miếng cuối cùng. Nghe xong tin nhắn, nhắn lại icon xoa đầu tỏ ý tán dương rồi nhanh chóng thu dọn bát đĩa, vội lên tòa nhà số 6.

      Giáo viên họ Chung đó làm việc rất hùng hổ, ghét nhất là ai muộn. Lương Nghiên trước kia từng giúp việc cho ông, nắm tường tận tính khí của ông.

      Quả nhiên, vừa tới văn phòng, thầy Chung có mặt.

      Lương Nghiên vừa vào, ông ném cho mảnh giấy nhớ, bên chỉ có vài chữ và email.

      Lời dặn dò của thầy Chung rất xúc tích: “Liên hệ nhà này, hẹn nhiếp ảnh gia, 8 giờ ngày 28, quay phim tư liệu dạy học từ xa tại phòng 1101 tòa nhà phía Bắc. Ngoài ra, hôm nay em tới địa điểm này xin phòng trước, rồi thông báo cho viện, người tham gia sắp xếp sinh viên tình nguyện giúp đỡ“.

      Lương Nghiên đọc kỹ, là phòng làm việc của nhiếp ảnh gia. hiểu vì sao này chỉ viết địa chỉ email, cũng để thêm số điện thoại, ra gọi điện thoại là phương pháp nhanh nhất mà.

      Sau khi trở về, Lương Nghiên đặt lịch hẹn theo cầu qua email, nửa tiếng sau nhận được hồi .

      Lương Nghiên đọc xong email, lưu số điện thoại liên lạc của đối phương vào di động.

      Buổi tối ngày 27, Lương Nghiên đặc biệt nhắn tin nhắc nhở đối phương hôm sau là ngày quay phim chụp hình. Sau khi nhận được hồi , lại nhanh chóng ghi lại danh thiếp chuyển cho người phụ trách hội sinh viên.

      Nhiệm vụ của tới đây là kết thúc.

      Hôm sau, ngày 28, Lương Nghiên tới bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe. Triệu Yên Tích nhất quyết đòi theo. Buổi trưa nhận được kết quả, Triệu Yên Tích giật lấy, đọc xong mới thở phào.

      sao.”

      Lương Nghiên cũng đọc qua lượt, đúng là có gì bất thường. Hai người họ cùng ăn bữa cơm, chậm rãi ngồi xe buýt trở về. Tới phòng học diều hâu ở đường Học Uyển, Triệu Yên Tích xuống xe trước: “Hôm nay mình cố học thêm chút, chắc về muộn đấy“.

      “Mình biết rồi.”

      Cửa xe đóng lại, Lương Nghiên quay đầu nhìn phía trước, phát hàng cây hai bên đường ngả vàng rồi.

      Di động đột ngột vang lên. Lương Nghiên tỉnh lại, cúi đầu nhìn. Trong nhóm chat có người nhắn tin, là người phụ trách hội sinh viên, thông báo với mọi người rằng công việc quay phim chụp hình suốt bốn tiếng cuối cùng cũng kết thúc, sau đó bên dưới là loạt icon tung bông chúc mừng, có người còn phát lì xì.

      Giật xong lì xì, bé tình nguyện viên gửi tới tin nhắn, hỏi mọi người có cảm thấy vị nhiếp ảnh gia hôm nay rất đẹp trai . Vừa mới đó loạt tin nhắn đồng tình và biểu cảm “bụm miệng cười” được gửi đến.

      bé kia thẳng thừng nhắn tin “+10086”*.

      *Thói quen nhắn tin wechat của người Trung Quốc, khi đồng ý với ý kiến nào đó, họ dùng phương pháp “+1” để thể mình cùng quan điểm.

      Thế là có người gào lên đòi ảnh.

      Mới đó có người tốt gửi ảnh qua, là bóng lưng.

      Lương Nghiên tiện tay mở lên, nhìn ảnh HD...

      Mái tóc ngắn, bờ vai rộng, hông thon, chiếc áo phông trắng, chiếc quần thoải mái và bóng lưng thẳng tắp.

      Nhìn xong quay lại thấy tin nhắn mới, loạt các dòng “Cầu ảnh chính diện“.

      Đồng chí kia luyến tiếc rằng dám chụp.

      Bên dưới lại có loạt các tin: “Cầu phương thức liên lạc”, “Cầu số điện thoại”, “Cầu nick weixin“...

      Em phụ trách quăng số điện thoại còn @ tên của Lương Nghiên, ý muốn đây là số đưa, nhưng ấy thử rồi, dùng số di động tìm được weixin.

      Các em khác gửi loạt icon mặt mếu.

      Lương Nghiên nhìn mà bỗng phì cười. Mấy em khóa trước đáng , muốn gửi loạt icon béo má.

      Xe buýt tới trạm ở Đại học A, Lương Nghiên cất di động bước xuống xe, vửa ngách vào trường. Ngang qua sân thể dục, chiếc ô tô màu đen ngang qua .

      Lương Nghiên vô tình liếc mắt, nhìn vị trí ghế lái phụ.

      ngẩn người, khi nhìn lại xa rồi.

      Lương Nghiên đứng đờ ra đó mấy giây, vô thức vài bước về phía đó, nhìn thấy chiếc xe chạy ra khỏi cổng trường.

      nhìn biển số xe.

      Buổi tối, Lương Nghiên gọi tới điện thoại của Trương Bình, chuông đổ mãi mà ai bắt máy, đột ngột ngắt cuộc gọi.

      Gọi rồi phải hỏi gì đây?

      Hỏi họ về Nam An chưa à?

      Hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến cả.

      Lương Nghiên nhăn mặt, ngẫm nghĩ lúc lâu vẫn ra lý do. bỏ di động xuống.

      Vài giây sau, lại cầm lên nhìn giờ. Mười rưỡi tối, đến giờ đón Triệu Yên Tích rồi.

      Lương Nghiên định ra khỏi nhà chuông di động vang lên.

      email mới gửi tới.
      Hale205 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 12

      Lương Nghiên lẽ nào nhung nhớ đồ ngốc đó?!

      Email được gửi tới từ studio đó, với Lương Nghiên rằng cần cung cấp thêm thông tin tư liệu cho công việc chế tác hậu kỳ, cuối cùng còn hỏi có thêm cầu gì khác .

      Bấy giờ Lương Nghiên mới nhớ ra, gửi cho họ phim mẫu và folder tài liệu của thầy Chung.

      Khi tới kịp phòng học diều hâu là 11 giờ kém 15.

      Năm phút trước Triệu Yên Tích gửi tin nhắn đến. Lương Nghiên vào, cũng tìm chỗ đỗ xe điện. ngồi yên xe, chống chân xuống đất gửi tin nhắn cho Triệu Yên Tích.

      Gửi xong, ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy cảm giác về nơi này so với lần đầu tiên tới vào ban ngày có chút khác biệt.

      Có lẽ vì khuya, bóng tối và tĩnh mịch xung quanh khiến đèn đường ở đây thêm chút đặc biệt, đến cây ngô đồng trước cửa dường như cũng cao to hơn, mạnh mẽ hơn.

      Lương Nghiên nhìn lên cây ngô đồng, phát tầng hai của phòng học này cũng sáng đèn.

      Lẽ nào tầng hai cũng là của họ?

      Vậy cũng lớn quá đấy, chắc lỗ vốn mất.

      Lương Nghiên rảnh rỗi quan tâm vu vơ, bỗng nhìn thấy bóng người bên ô cửa sổ sát sàn tầng.

      bỗng khựng lại.

      Khoảng cách này hoàn toàn thể nhìn thứ gì, cùng lắm chỉ là cái bóng mờ ảo. Nhưng Lương Nghiên lại cảm thấy thân quen đến kỳ lạ, dường như trước đây gặp rồi, thậm chí nhìn theo cái bóng đó, còn dám chắc lúc này người đó dựa vào cửa sổ hút thuốc.

      nhìn lúc rồi quay .

      Vì sao lại nhớ tới nhỉ?

      Điều này khoa học.

      Xin lỗi cũng xin lỗi, cảm ơn cũng rồi. an toàn thoát ra khỏi đó, có chuyện gì hết, cũng đâu có nợ gì .

      ngày có tới hai lần ảo giác, nhìn ai cũng thấy giống , mày có bệnh đấy Lương Nghiên.

      Khi Triệu Yên Tích ra thấy Lương Nghiên ngẩn ngơ ngồi xe điện.

      ấy giơ tay khuơ khuơ, lúc ấy Lương Nghiên mới tỉnh lại: “Xong rồi à?“.

      “Ừ, cậu nghĩ gì thế?” Triệu Yên Tích ngồi lên ghế sau, ôm lấy eo : “Mình ra đến nơi rồi mà cậu còn nhìn thấy“.

      có gì, cậu cũng lên tiếng mà.” Lương Nghiên lái xe ra đường lớn.

      Gió đêm thổi qua, Lương Nghiên quan sát con đường trước mặt, Triệu Yên Tích ngồi sau ba hoa báo cáo về tiến độ học tập ngày hôm nay.

      Sau khi về nhà, Lương Nghiên tiện miệng hỏi Triệu Yên Tích: “Cậu liên lạc với Trì Hiến chưa?“.

      Triệu Yên Tích gặm táo, nhai nhồm nhoàm rồi : “Chưa, mình chẳng nhớ nhét cái số di động cậu ta đưa vào đâu nữa. Nhưng chẳng phải mình để lại cho cậu ta số ký túc của cậu sao, chắc là cậu ta gọi điện tới, nhưng gần đây cậu đâu có về trường“.Lương Nghiên “ồ” tiếng rồi tắm.

      Triệu Yên Tích gặm táo xong, từ từ nhấm nháp lại mùi vị, rồi bỗng giật mình...

      Lương Nghiên lẽ nào nhung nhớ đồ ngốc đó?!

      Triệu Yên Tích tỉ mỉ nhớ lại, đôi mắt dần dần tròn xoe.

      Lương Nghiên chưa bao giờ, cũng từng thích ai, thế giới tình cảm hoàn toàn trắng phau, trước đây còn chưa từng thấy nghiêm túc ngắm người đàn ông nào, càng thể nào nghiên cứu vấn đề quan hệ giữa nam và nữ. Khi bắt gặp tên ngốc đáng thương ấy, khao khát được bảo vệ, hùng cứu mỹ nhân bùng lên, rồi lại hưởng thụ cái cảm giác được tên ngốc ngưỡng mộ và cần mình, mặc kệ người ta đàn ông hay đàn bà, cứ thế phải lòng thôi!

      Chẳng trách từ sau khi chia tay với tên ngốc, Lương Nghiên có vẻ bất thường. Mấy ngày ở Du Thành hồn vía cứ như ở mây, sau khi về Nam An mới khá hơn, vì tên ngốc cũng ở đây mà.

      Trông dáng vẻ hôm nay, chắc là Lương Nghiên nóng lòng muốn gặp tên ngốc đây mà.

      Đúng là tức chết.

      Cả người Triệu Yên Tích sốt xình xịch. Mặc dù từ trong thâm tâm, ấy rất hy vọng Lương Nghiên cũng được trải nghiệm tình như những bình thường khác, nhưng đối tượng đừng là tên ngốc được ?

      Còn chẳng bằng để họ tình bách hợp cho rồi.

      Tắm rửa xong, Lương Nghiên về phòng ngủ, Triệu Yên Tích ngồi ở đầu giường mình, ôm chân nhìn .

      Lương Nghiên xem di động rồi nhíu mày: “12 giờ rồi đấy, cậu còn ngồi ngây ra đó nhớ cha nào?“.

      Triệu Yên Tích “ồ” tiếng, thầm nghĩ: Cậu chỉ giỏi thôi.

      Lúc nhìn vào gương đánh răng, Triệu Yên Tích mới từ từ bình tĩnh lại, tư duy chuyển hướng.

      Có lẽ đây cũng có thể coi là chuyện tốt, , giới tính sinh học của tên ngốc cũng là nam, chí ít chứng tỏ Lương Nghiên cũng biết quan tâm tới người khác phái.

      Tiến bộ đấy chứ.

      Triệu Yên Tích quyết định thuận nước đẩy thuyền, ra tay từ tên ngốc. Cứ để Lương Nghiên tiếp xúc với đàn ông chút, sau đó từ từ dẫn dắt. ấy tin khi Lương Nghiên “nhập đạo” rồi mà vẫn còn chịu được loại đàn ông lề mề như tên ngốc.

      Lương Nghiên hoàn toàn biết Triệu Yên Tích lo lắng cho kiến thức tình vỡ lòng của mình khác gì gà mẹ, ngày hôm sau vẫn dậy sớm mua đồ ăn sáng như mọi ngày, để phần cho Triệu Yên Tích, còn mình tự động tới trường.

      Triệu Yên Tích miệt mài cặm cụi, cuối cùng cũng tìm được ra số điện thoại ban đầu Trì Hiến để lại trong xó nào đó, rồi chủ động liên lạc.

      Lương Nghiên vừa về, ấy báo cáo: “Trì Hiến hẹn chúng ta chơi đó“.

      Lương Nghiên soạn mail, buồn quay đầu lại: “Giờ cậu còn thời gian để chơi hả?“.

      “Thi thoảng chơi chút cho thoải mái tinh thần ấy mà, Quốc khánh được nghỉ 7 ngày cơ mà. Trì Hiến gọi cả Trương và người họ Thẩm... Thẩm....””Thẩm Phùng Nam.”

      Lương Nghiên gõ bàn phím chợt dừng lại. liếc nhìn màn hình máy tính, từ từ ấn xóa ba chữ vừa viết sai.

      Triệu Yên Tích : “Đúng, chính là ấy“.

      Thấy Lương Nghiên lên tiếng, ấy thẳng thừng đập bàn: “Trì Hiến hẹn mùng 6, tóm lại là mình đồng ý rồi“.

      Mấy ngày đầu của kỳ nghỉ, Lương Nghiên cực kỳ bận rộn. nhận bản thảo mới dài hai mươi nghìn chữ, nửa tiếng , nửa tiếng Pháp. Từ tám giờ sáng đến mười giờ tối đều chăm chăm nhìn màn hình máy tính, liên tục dịch ngừng nghỉ suốt ba ngày. Vừa mới nộp xong bản dịch nhận được điện thoại của thầy Chung giới thiệu việc cho .

      Mặc dù hơi mệt nhưng Lương Nghiên vẫn nhận.

      Thầy Đổng của Học viện Truyền thông và thầy Chung thân thiết như em kết nghĩa. Trước đây Lương Nghiên từng giúp việc cho ông, dù công việc này được trả thù lao, cũng phải nể mặt, huống hồ người ta còn đàng hoàng bỏ tiền ra mời .

      Buổi hội thảo tổ chức ở phòng họp tại khu nhà phía Đông Đại học A, cùng dự có hai học giả người Pháp, Lương Nghiên chịu trách nhiệm phiên dịch toàn bộ hội thảo. Hội thảo chia làm hai buổi sáng chiều, sau khi kết thúc, đưa các vị khách ra về, thầy Đổng đưa và vài nghiên cứu sinh giúp đỡ ông ăn cơm.

      Bầu khí của bữa cơm rất vui vẻ. Khác với phong cách thét ra lửa của thầy Chung, thầy Đổng lại rất hiền hòa, chuyện còn hài hước, quan hệ với sinh viên khác gì bè bạn. Lương Nghiên và thầy cũng khá thân, bụng lại đói cồn cào nên cứ cắm cúi ăn chút khách khí.

      Khi cánh cửa phòng VIP được đẩy ra, Lương Nghiên gặm miếng xương hình quạt.

      gặm rất chuyên chú, say sưa, để ý tới người bên cạnh. Cho tới khi thầy Đổng bất ngờ đứng dậy, tiến lên trước mấy bước.

      “Ấy, cậu đến à, đúng là đùa nhỉ!”

      Tất cả mọi người đều nhìn qua.

      Lương Nghiên ngẩng đầu, miếng xương tự động rơi xuống bát.

      Giữa ánh sáng êm ái, có người tiến lại gần, cái bóng cao cao từ từ nét trong tầm mắt , mặc áo phông và quần đen.

      Ánh sáng khắc sâu từng đường nét khuôn mặt .

      cắt tóc rồi, mái tóc rất ngắn.

      Thầy Đổng bắt đầu giới thiệu với học trò: “À, đây là 'tiểu sư đệ' của thầy, coi như là 'tiểu sư thúc' của mấy đứa“.

      Các sinh viên lần lượt đứng lên chào hỏi, duy chỉ có Lương Nghiên ngồi im.

      người đàn ông cao lớn khác che chặt .

      Khi tất cả đều ngồi xuống, Lương Nghiên liền nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Phùng Nam.

      Bờ môi còn vương nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn sang người khác, giây sau, tầm mắt của tùy ý dịch chuyển, rơi xuống vị trí ngồi của Lương Nghiên.Giây phút nhìn , bỗng như đóng băng.Sau vài giây bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Phùng Nam dứt khoát quay trước, vì có người bắt đầu bắt chuyện với rồi.

      “Giờ đúng là người bận rộn rồi, muốn gặp cậu lần cũng khó. Hôm nay nếu phải vì được, bằng đến thẳng chỗ cậu lấy rồi. Trông cậu bận đến nỗi có thời gian mà ngồi nữa!” Thầy Đổng thân thiết oán trách câu: “Đưa chìa khóa , chỗ giữ cậu nữa, cậu làm việc . À, phim của cậu phải cắt xong trước đấy, mấy hôm nữa là cần rồi“.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu rồi đưa chìa khóa cho thầy.

      Thầy Đổng tưởng định bèn vẫy tay, nhưng Thẩm Phùng Nam lại liếc nhìn bàn đối diện.

      Bên đó toàn là sinh viên, cũng biết nhìn ai.

      nhanh chóng thu ánh mắt của mình lại.

      “Vậy em đây.”

      khẽ câu rồi rời khỏi phòng ăn.

      Thầy Đổng trở về bàn, tiếp tục kêu mọi người ăn uống tự nhiên.

      Lương Nghiên gẩy gẩy miếng xương trong bát, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Đổng, người đó đúng là sư đệ của thầy ạ?“.

      Thầy Đổng ngẩn người, lát sau mới hiểu ra hỏi Thẩm Phùng Nam.

      “Đúng vậy.” Thầy xong dừng lại chút, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, bật cười: “À, lần trước hai người từng gặp nhau phải . Clip giảng dạy của thầy Chung chắc em cũng tới hỗ trợ quay phim. ra studio đó do thầy giới thiệu đấy. Thế nào, cậu em này của thầy làm việc đáng tin cậy chứ hả?“.

      Lương Nghiên sững sờ, nhưng ngay sau đó nhớ lại bức ảnh trong nhóm, cũng nhớ lại chiếc xe lướt qua mình trong vườn trường.

      Lương Nghiên cảm thấy kỳ lạ, vị nhiếp ảnh gia mà liên lạc chính là Thẩm Phùng Nam ư?

      Tan bữa, ai về nhà nấy. Lương Nghiên nghĩ tới chuyện này nữa. mệt đến nhức hết cả đầu, tắm rửa xong đặt đồng hồ báo thức rồi lên giường ngủ.

      Mười giờ tối, chuông đồng hồ đánh thức Lương Nghiên dậy. rửa mặt qua rồi lái xe điện tới phòng học diều hâu.

      Hôm nay tới khá sớm, Triệu Yên Tích vẫn chưa nhắn tin. Lương Nghiên cũng giục, đỗ xe bên cạnh gốc cây rồi men theo con đường tản bộ.

      Khi đầu óc được thảnh thơi, lại nhớ về chuyện lúc trước.

      Lương Nghiên cũng bứt rứt. lấy di động, lục lại nhật ký cuộc gọi, tìm tới số lúc trước lưu là “Nhiếp ảnh gia ngày 28”, mở ra rồi gọi.

      Sau bốn hồi chuông, đầu kia có người bắt máy.

      Đầu kia “A lô” tiếng là Lương Nghiên lập tức nhận ra.

      gì, đầu kia cũng im lặng, khoảng hai giây sau câu: “Xin chào“.

      Vẫn là chất giọng ấy, có điều qua sóng điện thoại, chất khàn trở nên ấm áp.

      ra cũng khó nghe.

      im lặng quá lâu khiến Thẩm Phùng Nam cảm thấy kỳ lạ. Số này lưu, chỉ lên dãy số lạ. đoán là điện thoại quấy rối, định ngắt máy bỗng nhiên có giọng vọng tới:

      “Chú Thẩm.”

      Thẩm Phùng Nam sững người.

      “Tôi đây, tôi là Lương Nghiên.”

      Giọng con khe khẽ dịu dàng, nghe ra ngữ khí, trong điện thoại chỉ có tiếng gió thổi.

      Thẩm Phùng Nam dừng công việc lại.

      “Lương Nghiên.” gọi tiếng.

      “Ừm.” Lương Nghiên : “Trùng hợp quá, hôm nay ấy“.

      “Đúng vậy.”

      Lương Nghiên cúi đầu gạt viên đá dưới chân: “ ra thầy Đổng là sư huynh của , hôm nay tôi giúp việc cho thầy ấy“.

      Thẩm Phùng Nam : “Ồ, tôi cũng đoán ra“.

      Lương Nghiên ngừng lại rồi hỏi: “ bận à“.

      .”

      Lương Nghiên cũng khách khí hay . : “Lần trước tôi nhìn thấy “.

      Thẩm Phùng Nam có chút nghi hoặc: “Khi nào vậy?“.

      “Ngày 28, ngày đến quay phim, ngồi trong xe.”

      Lương Nghiên bỗng bật cười: “Hình như hơi trùng hợp quá, người gửi email đặt lịch với là tôi“.

      Lần này Thẩm Phùng Nam ngạc nhiên : “Thế ư?“.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng.

      Bên ngoài gió hơi lớn, làm tiếng “vu vu” qua điện thoại nghe rất ràng.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “Muộn vậy rồi mà vẫn ở ngoài sao?“.

      “Đúng vậy.” Lương Nghiên đáp lại. định tiếp có chiếc ô tô tới đón người phóng qua, đèn xe rọi tới, tiếng còi xe che lấp tiếng .

      Tiếng tạp trong điện thoại trùng khớp với thực tế, Thẩm Phùng Nam yên lặng nghe xong bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.

      còn tiếng ồn nữa, trong loa lại vang đến giọng Lương Nghiên.

      “Ban nãy có xe qua.” .

      “Tôi nghe thấy rồi.”

      Thẩm Phùng Nam đặt bút xuống, đứng dậy khỏi bàn.

      Lương Nghiên vẫn tiếp: “Tôi đón Triệu Yên Tích, thế nên vẫn ở ngoài đường“.

      Thẩm Phùng Nam tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

      Ánh sáng ngả vàng của đèn đường hắt xuống bóng ngô đồng, gió làm lá cây rung rinh lay động.

      Bóng người con cũng như đung đưa trong gió.

      Đầu kia bỗng nhiên trầm mặc làm Lương Nghiên ngập ngừng: “A lô?“.

      ai đáp cả. ngừng lại, bỗng ý thức được tối nay mình hơi tào lao.

      quá nhiều nên thấy phiền phải ?

      Lương Nghiên dừng những bước chân đung đưa lại, tay nắm chặt áo, ngồi sụp xuống bên đường.

      “À... vậy, tôi xong rồi, cúp máy trước nhé.”

      tạm biệt, cứ thế ngắt máy.

      Khi nhìn giờ 10 giờ 20 phút.

      Chắc Triệu Yên Tích cũng sắp ra rồi.

      Gió thổi tới, Lương Nghiên lại kéo chặt áo thêm chút nữa, rồi đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa phòng học.

      bỗng đứng sững lại.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :