1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4:

      Lương Nghiên ngồi chiếu, Triệu Yên Tích vội vàng lao qua: “ phải như vậy đâu, Lương Nghiên. Cậu đừng nghe ấy lung tung, cậu rất tốt“.

      Lương Nghiên ngồi im, cũng lên tiếng. Triệu Yên Tích sốt sắng gần như bật khóc: “Cậu đừng nghe những lời đó, cậu quên hết chúng , phải vậy đâu...“.

      Rồi ấy lại quay đầu hét lên với Trần Cừ: “ ra ngoài !“.

      Trần Cừ thấy ấy như vậy, tỏ ra rất ngỡ ngàng: “Yên Tích?“.

      Yên Tích nổi cơn thịnh nộ: “Tôi bảo ra ngoài!“.

      Trần Cừ có khi nào thấy ấy giận dữ như vậy đâu, nhất thời sững sờ rồi liên tục gật đầu: “Được được được, ra ngoài...“.

      Trần Cừ lùi ra cửa, đẩy đám người hóng hớt ra: “Đừng xem nữa, đừng xem nữa“.

      ta giơ tay khép cửa lại, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là Triệu Yên Tích ôm chặt lấy Lương Nghiên.

      “Cậu được nghĩ mấy chuyện đó.”

      Triệu Yên Tích nắm chặt tay Lương Nghiên, giải thích giải thích lại: “Trần Cừ đúng câu nào cả, cậu đừng tin, cũng đừng buồn. Mình chơi với cậu là mình tình nguyện“.

      Lương Nghiên vẫn chỉ lặng im, khiến Triệu Yên Tích càng hoang mang.

      “Lương Nghiên, cậu gì với mình .”

      Giọng ấy nghèn nghẹn, xem ra khóc rồi.

      “Nước mũi dính vào áo tôi rồi.”

      đỉnh đầu vọng xuống câu . ấy ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Lương Nghiên lúc: “Cậu sao chứ?“.

      “Tôi có thể có chuyện gì?”

      Lương Nghiên gạt tay ấy ra, đứng dậy tìm khăn giấy cho ấy: “Lau mặt “.

      “Ồ.”

      Triệu Yên Tích lập tức phì cười trong nước mắt. Lau mặt xong, còn chút lệ nào nữa, chỉ còn chóp mũi ửng đỏ chưa tan.

      Lương Nghiên thu dọn đống sổ sách chiếc bàn . Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh thầm: “Chúng ta về “.

      Lương Nghiên chợt dừng tay, quay đầu nhìn ấy.

      Triệu Yên Tích mím môi: “Hai tuần nữa là cậu vào học rồi“.

      Lương Nghiên nhìn ấy lát rồi : “Thế còn Trần Cừ sao?“.

      Triệu Yên Tích quay : “Mặc kệ ta“.

      Lương Nghiên nhìn ấy: “Chẳng phải cậu... rất thích ta sao?“.

      Triệu Yên Tích cắn môi, cúi đầu : “Bây giờ còn thích đến mức ấy nữa“.

      “Gì cơ?”

      “Chỉ cần nghĩ tới chuyện ta mấy lời đó với cậu là mình lại thích ta nữa.” Trong lời của Triệu Yên Tích vẫn còn đâu đây cơn giận dữ, càng nghĩ ấy càng thất vọng về Trần Cừ. ấy nhớ lại lúc trước, Trần Cừ hỏi ấy chuyện của Lương Nghiên. Lúc đó thái độ của ta rất tốt, nên ấy dốc lòng kể hết. Vậy mà bây giờ lại đổ đốn thế này, làm sao ấy ngờ được, ta lại mang tất cả những chuyện đó ra để công kích Lương Nghiên.Những chuyện đến nhắc ấy còn dám, vậy mà Trần Cừ lại dùng những lời khó nghe như thế để chửi mắng.

      ta chưa từng trải qua, có tư cách gì để chửi bới Lương Nghiên?

      Triệu Yên Tích nhăn mặt, tim thắt lại từng cơn đau nhói.

      Lương Nghiên hiểu, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhưng có thể đùng cái là thích, đùng cái lại thích à?“.

      “Dĩ nhiên.”

      Lương Nghiên: “...“.

      “Cậu chưa thích ai bao giờ, cậu hiểu đâu.”

      “...”

      Thôi được rồi, Lương Nghiên đích thực chẳng hiểu.

      Còn Triệu, người có hai đời bạn trai kinh nghiệm đầy mình.

      thích thú khi tuổi đời còn non nớt khiến ta khoa trương vô hạn điều tốt đẹp, cũng đồng thời phóng đại vô hạn cái xấu của đối phương. Cho dù chỉ là chút cũng có thể gây ra cơn chấn động nhưng núi sụt tuyết lở.

      Triệu Yên Tích thích bạn trai mối tình đầu là vì hôm nào đó ta tốt bụng đưa ấy về nhà, và chia tay cũng chỉ vì phát ta ba ngày liền thay tất.

      ấy là vậy, khi nhập tâm có thể bất chấp tất cả, nhưng rút lui cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

      Trong lúc Lương Nghiên im lặng, Triệu Yên Tích hít hơi rồi : “Chúng ta về “.

      “Cậu kiếm tiền nữa à?”

      Triệu Yên Tích hạ thấp giọng: “Mình muốn kiếm tiền nữa, cũng muốn nghe ta chửi mắng cậu. Chúng ta ở chung với ta nữa, cứ để ta kiếm cho . Chúng ta về, còn khối cách kiếm tiền“.

      Lương Nghiên nhìn ấy, bật cười: “Sao cậu cứ như chúng ta thích ngay được vậy?“.

      “Hả?” Triệu Yên Tích trợn tròn mắt: “ phải ư?“.

      “Cậu xem?”

      Triệu Yên Tích đẩy : “Cậu đừng trêu mình, mình biết cậu lợi hại lắm mà“.

      “Thế hả?”

      Lương Nghiên khẽ cười, thoải mái vươn vai cái, ngờ vui hóa quá bi, làm đau bả vai.

      “Sao thế?” Triệu Yên Tích ghé sát lại: “Có phải vẫn là vết thương hôm qua ?“.

      Lương Nghiên lên tiếng, Triệu Yên Tích bò lên đầu giường, lần mò tìm ra lọ dầu hoa dầu hoa đào . Vừa mở ra, Lương Nghiên chau mày.

      “Đậy vào, đậy vào.”

      Triệu Yên Tích nghe, ngã vào người : “Nào, để mình bôi cho cậu“.

      “Tôi muốn nôn rồi.”

      “Banh cổ áo ra nào, mau.”

      “Triệu Yên Tích, cậu học thói xấu rồi.”

      “Cậu nghiêm túc chút .” Triệu Yên Tích vừa xoa cho vừa lo lắng: “Cậu mà còn suy nghĩ vớ vẩn, cẩn thận ế đó“.

      “Cậu làm việc này, câu ấy mà đỏ mặt à?”

      “Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích quở mắng: “Có giỏi ghẹo đàn ông “.Lương Nghiên lườm nguýt.

      “Được, nghiêm túc.” Lương Nghiên hạ thấp giọng: “Cứ bình thường như trước với Trần Cừ, biết đóng kịch ?“.

      Triệu Yên Tích ngẩn người rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm“.

      Gật đầu dĩ nhiên đơn giản, nhưng để thực được lại hề dễ dàng. Khi gặp Trần Cừ, Triệu Yên Tích luôn cảm thấy gượng gạo, đứng hay ngồi đều đúng, lúc nào cũng nhớ tới dáng vẻ lúc ta nhe nanh múa vuốt chửi Lương Nghiên bị bệnh.

      ấy phải hết sức nhẫn nhịn mới nổi nóng, miễn cưỡng vài câu ôn hòa để xuề xòa qua chuyện này, có điều ánh mắt mọi người trong nhà nhìn Lương Nghiên bắt đầu kỳ lạ hơn.

      Có điều, chẳng hề để tâm.

      Buổi chiều, hình phạt tăng tiết của Lương Nghiên vẫn còn tiếp tục, lần này là đầu hói và mặt tròn tới giao lưu với .

      Buổi sáng đầu hói giảng bài, bây giờ thay Trần Cừ lên lớp. nhiều, miết mà thấy mất sức. Lương Nghiên nghe mãi nghe mãi, chỉ chực ngủ gật, còn vẫn hết sức hưng phấn, chỉ vào sách vẽ trọng điểm cho : “ xem, câu này thế nào nhỉ, người thành công phải... Câu này nữa, chỗ này muốn , đầu thế kỷ 21 quốc gia phát triển ngành này rất tốt rồi. xem, bài này ...“.

      Bô lô ba la, bô lô ba la... ồn ào quá mức.

      Lương Nghiên nhìn đỉnh đầu trọc hếu của , ngẫm nghĩ: Người ta muốn trọc đến mức này cũng dễ đâu, ăn vừng đen liệu có mọc ra được chút nào ?

      Khó khăn lắm mới lết qua được tiếng, Lương Nghiên thở phào.

      Sau đó đến lượt mặt tròn.

      Co ấy năm nay hai tư, hai lăm tuổi, tốt hơn đầu hói nhiều, giọng cũng nhàng, sắc đẹp. Cứ giảng đoạn, ấy lại dừng lại chuyện với lúc, đùa mấy câu. Quan trọng là ấy rất xinh, tóc đen láy, nhìn rất thoải mái. Lúc nào gần ngủ gật, Lương Nghiên lại nhìn ấy cái, thầm nghĩ: Chắc chắn này ăn ít vừng đen, lúc nào về phải làm cho Triệu Yên Tích mẻ, nhuộm lại cái đầu vàng hoe của cậu ấy.

      Lúc sắp kết thúc, mặt tròn lời sau cuối: “ tới đây thôi, hôm nay nghe nhiều rồi, cũng mệt ha“.

      Lương Nghiên : “Cũng tạm“.

      ấy cười: “Tôi hiểu mà, mệt lắm. Lúc đến đây tôi cũng vậy, nghe mà đau đầu chết được“.

      “Thế à?”

      “Ừm, ngày mai còn buổi học, tối nay nghỉ ngơi thoải mái , nếu gục đấy.”

      Lương Nghiên gật đầu rồi ngừng lại, hỏi: “Ngày mai ai giảng cho tôi vậy?“.

      “Ngày mai hả...”

      mặt tròn lật sổ ghi chép: “Tiểu Chương và A Sơn“.

      Lương Nghiên “ồ” lên tiếng rồi : “Tiểu Chương tôi biết, còn A Sơn thế nào?“.

      ấy hả, rất tốt.”

      “Thế ư?” Lương Nghiên thầm thăm dò: “ ấy đến đây bao lâu rồi, học có tốt ?“.” ấy tới đây khá lâu rồi, vài mấy tháng đấy. Lúc đó còn chưa có tôi. Mặc dù trông ấy khá khó gần, nhiều nhưng chủ nhiệm đối xử với ấy khá tốt, chắc là tệ đâu. ấy còn từng làm việc giúp giám đốc cũ. yên tâm, ấy nhất định giảng rất hay.”

      chắc chứ?”

      Lương Nghiên có phần hoài nghi: “Giọng ấy...“.

      “À, giọng ấy đúng là hay, nhưng ảnh hưởng, nghe quen rồi vẫn cảm thấy khá hay, hơi khàn, khá quyến rũ đấy chứ.”

      “...”

      mặt tròn bỗng nhiên sát lại gần: “Này, có phát , ấy cũng khá đẹp trai...“.

      Hả?

      tới đây, ấy bỗng trở nên phấn khích: “Mũi cao này, mắt cũng đẹp. Tiểu Chương mắt ấy có màu đen rất sâu. Tôi chưa thấy ai mí mà đẹp vậy đấy. Có điều ấy hơi lớn tuổi, hình như ba mươi ba, ba mươi tư tuổi rồi“.

      Vừa nhìn thấy biểu cảm có phần đáng tiếc đó, Lương Nghiên hiểu hay, chẳng trách ấy nghe ra quyến rũ.

      ra là hiệu ứng “say sóng“.

      mặt tròn vẫn tiếp: “Nhưng nghe ấy vẫn chưa kết hôn, chỉ biết có đối tượng chưa thôi“.

      “...”

      Lương Nghiên có hứng cùng ấy thảo luận tâm thiếu nữ bèn đáp qua loa rồi chấm dứt đoạn hội thoại.

      Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Lương Nghiên và mặt tròn cùng ra ngoài. Đám người kia lại ngồi trong phòng khách chơi bài. Lương Nghiên liếc nhìn, A Sơn kia có mặt. Tới tận bữa tối, mới xuất .

      Bữa tối vẫn tệ hại như mọi ngày, cơm và hai món rau, khoai tây và cà tím. Lương Nghiên có bài học đắt giá ngày hôm qua nên rất để ý chuyện ăn uống. Dù ngon, cũng xới đầy bát, no bụng mới ngủ qua đêm được.

      Hôm sau, Triệu Yên Tích bị đưa ra ngoài làm quen việc móc nối, Lương Nghiên ở nhà tiếp tục nghe giảng.

      Khi Tiểu Chương giảng xong hơn mười giờ.

      Lúc Thẩm Phùng Nam bước vào, Lương Nghiên nằm bò ra chiếu bóp vai. Thấy vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

      Thẩm Phùng Nam ngồi xuống.

      Họ cách nhau chiếc bàn .

      Có lẽ vì những lời của mặt tròn, lần này Lương Nghiên lại quan sát tỉ mỉ.

      có quá nhiều khái niệm về diện mạo của đàn ông, chẳng biết nhận xét mắt mũi mồm miệng lượt. Nhìn qua, chỉ có ấn tượng hoàn chỉnh: Trông giống người tốt, khá đứng đắn.

      Lương Nghiên cúi đầu, cầm bút bi viết hàng chữ lên lòng bàn tay: Bên ngoài có ai nghe ?

      xòe tay lên mặt bàn cho xem. Thẩm Phùng Nam nhìn xong bèn đẩy ra, đặt sách bút lên bàn: “ có“.

      Lương Nghiên liếc nhìn: “ định giảng à?“.

      “Nếu sao?” Chất giọng khàn đặc vọng qua.

      Lương Nghiên nhìn , Thẩm Phùng Nam ngẩng lên: “ tiếng đồng hồ, lẽ nào cứ muốn ngồi ngắm tôi?“.

      “Tôi nào muốn.” Lương Nghiên tỏ ra vô tội: “Tôi muốn ngủ cơ“.

      Thấy nhíu mày, Lương Nghiên bật cười rồi : “Nhưng mà, phải bàn chuyện chính “.

      Thẩm Phùng Nam chưa từng thấy cười, bất thình lình sững sờ, chớp mắt lại cảm thấy nụ cười đó giảo hoạt.

      Quả sai...

      Lương Nghiên ghé đầu về phía trước: “Chúng ta làm giao dịch , Sơn“.

      xong thấy đối phương mặt biến sắc, ngẫm nghĩ giây lát rồi sửa lại: “Chú Sơn?“.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5

      Hai ngày tới đừng gây chuyện

      Lương Nghiên chú ý sắc mặt của Thẩm Phùng Nam, phát có gì đổi khác, vẫn khó coi như vậy.
      Lương Nghiên dứt khoát mặc kệ, vào chuyện chính: “Chuyện tối đó, tôi giúp giữ bí mật“.
      chỉ câu, Thẩm Phùng Nam nhìn ra hết mọi giảo hoạt trong ánh mắt . Đây nào phải giao dịch, đây là uy hiếp.
      lên tiếng, im lặng đợi ra điều kiện.
      Lương Nghiên : “ hãy thả tôi và Yên Tích “.
      Thẩm Phùng Nam trả lời: “Tôi có nhiều quyền hành đến thế“.
      cần có quyền. Chỉ cần đưa chúng tôi ra ngoài, rồi nhắm mắt, mở mắt. Vậy là được.”
      làm được.”
      “Làm sao có thể?” Lương Nghiên : “Họ rất tin tưởng mà, chú Sơn“.
      Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Đừng gọi linh tinh“.
      “Ồ.”
      Lương Nghiên im lặng, đợi câu trả lời của .
      Ngừng lát, Thẩm Phùng Nam : “Hai ngày nay được“.
      “Vậy khi nào?”
      “Thứ Sáu.”
      “Thứ Sáu được ra ngoài ư?”
      “Ừm.”
      Lương Nghiên gật đầu: “Được, thứ Sáu“.

      Thẩm Phùng Nam liếc nhìn rồi : “Hai ngày tới đừng gây chuyện“.

      Lương Nghiên : “Tôi gây chuyện khi nào?“.

      Thẩm Phùng Nam lạnh lùng phá tan vẻ mặt vô tội của : “Leo cửa sổ, bỏ trốn, ăn vụng, đánh nhau“.

      Lương Nghiên phản đối chuyện: “Đánh nhau tính, đáng đời“.

      vênh cổ lên cãi. Thẩm Phùng Nam cảm thấy dường như chỉ trong giây trở về cái ngày đánh nhau hôm đó, ràng mang khuôn mặt nữ tính ôn hòa, vậy mà ánh mắt lại rất lạnh và đầy mạnh mẽ.

      Thẩm Phùng Nam : “Ừm, đáng đánh“.

      Lương Nghiên khựng lại, nhìn có phần hơi kinh ngạc. Thẩm Phùng Nam thể biểu cảm gì, ánh mắt cũng nhạt nhòa.

      Có vài giây họ gì. Ngừng lát, Lương Nghiên quay mặt .

      “Hai hôm tới tôi gây chuyện đâu.”
      Nghe được lời , Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Ừm“.
      xong chuyện này cũng chỉ được vài phút trôi qua.
      Lương Nghiên nhìn đống sách bàn: “ định ở đây suốt tiếng à?“.
      “Ừm.”
      “Vậy định làm gì?”
      “Đọc sách.”
      “Hả?”
      “Giữa giờ học, gác có người xuống dạo vòng, chưa biết trước lúc nào.” Giải thích xong, Thẩm Phùng Nam lật trang sách, đẩy tới trước mặt : “Đọc đoạn đầu tiên“.“...”
      Thẩm Phùng Nam: “Vậy muốn học?“.
      Ma mới thèm học.
      Lương Nghiên nhìn những con chữ in nghiêng, bắt đầu đọc: “Từ khi cải cách mở cửa tới nay, kinh tế nước nhà đạt được thành tựu to lớn, các các doanh nghiệp và các tổ chức...“.
      Chữ “doanh” trong doanh nghiệp còn in thành “khởi“.
      Lương Nghiên đọc xong đoạn , phát có bảy từ sai, hơn cả đoạn văn dài chỉ có đúng dấu chấm.
      in ra rồi lại thể sửa, đúng là ép chết mấy người mắc chứng OCD.
      Lương Nghiên thở dài: “Trường các thiếu trách nhiệm với người học quá“. Vừa nhìn biết là giáo trình chính thống, chẳng hiểu lừa bịp mọi người kiểu gì.
      Thẩm Phùng Nam đoái hoài, lại chỉ đoạn khác.
      Lương Nghiên đẩy sách ra: “Thà giảng bài còn hơn“.
      nhích mông ra sau, dựa đầu lên gối, lấy chân đắp lên người, nhắm mắt lại.
      giảng , tôi nghe đây.”
      “...”
      Đến giờ phút cuối cùng, tiết học trở thành Lương Nghiên vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe Thẩm Phùng Nam đọc sách. Nghe xong tiết, Lương Nghiên miễn dịch với chất giọng “vỡ chiêng“. Quả đúng như bé mặt tròn nhận xét, quen rồi cũng cảm thấy quá khó nghe.
      Buổi học kết thúc, Lương Nghiên vẫn nhắm nghiền mắt.
      Thầm Phùng Nam cầm sách và bút lên, được vài bước lại quay lại.
      Lương Nghiên cảm giác có thứ gì đó rơi xuống bụng rồi lăn ra. mở mắt ra nhìn, bên chân rơi quả trứng trà hiệu Xiangbalao.
      Triệu Yên Tích cả buổi sáng toàn ở ký túc xá khác giao lưu học tập. Hơn mười giờ mới kết thúc, ấy chút có chút sốt ruột.
      Qua ngày hôm qua, bây giờ ở bên cạnh Trần Cừ ấy cảm thấy rất thoải mái, cộng thêm việc họ có ý bỏ nên khi làm những việc này, ấy cũng còn đủ nhẫn nại như xưa.
      đường trở về, họ hợp nhau, chốc chốc lại cãi cọ.
      Buổi tối lúc giặt quần áo, Triệu Yên Tích len lút hỏi Lương Nghiên khi nào , ngạc nhiên: “Sao cậu sốt ruột vậy?“.
      Triệu Yên Tích vừa vò tất vừa rủa: “Bây giờ mình cảm thấy Trần Cừ phiền“.
      “Sao thế?”
      ta lại ghen với cậu.”
      Lương Nghiên bật cười: “Vậy cứ để ta ghen “.
      Triệu Yên Tích quay đầu nhìn : “Trời ơi, mình đấy. Khi nào vậy, mấy hôm nay đều có cơ hội ra ngoài học“.
      “Đợi .” Lương Nghiên : “Cậu cứ chuẩn bị tinh thần bất kỳ lúc nào“.
      Triệu Yên Tích : “Vậy còn đồ của chúng ta?“.
      “Bỏ luôn.”
      “Hả?” Triệu Yên Tích làm mặt đau lòng: “Di động của chúng ta cộng lại cũng đáng mấy ngàn đấy“.Nhưng Lương Nghiên thẳng thừng đâm nhát dao: “Hình như cậu quên cậu bỏ ra bốn ngàn tiền phí đầu vào“.
      “...”

      Triệu Yên Tịch xị mặt.

      Vài giây sau, ấy ném tất , đứng bật dậy: “Mình tìm Trần Cừ!“.
      “Này!” Lương Nghiên giữ ấy lại: “Thôi coi như phí ngu“.
      “Mình xót lắm.” Triệu Yên Tích nhìn : “Chúng ta chí ít cũng phải đòi lại di động, được ?“.
      Lương Nghiên : “Thôi bỏ , đừng đánh rắn động cỏ. Quay về lại kiếm tiền, mình nuôi được cậu chắc?“.
      Triệu Yên Tích mặc dù đau lòng nhưng nghĩ lại cũng do mình tự làm tự chịu, còn gì để .
      Ngày thứ hai, cả Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đều được sắp xếp ra ngoài. Từ sáng sớm Lương Nghiên phát ra Trần Cừ biến mất, cả A Sơn kia cũng thấy đâu.
      Ăn sáng xong, hai trong phòng ra ngoài, sau đó lại có hai người đàn ông khác tới, chiếu trong phòng ngủ cũng được thu lại. Lương Nghiên hóng chuyện từ mặt tròn, nghe có người mới tới.
      Lương Nghiên lập tức hiểu ra, họ đóng kịch để đón ma mới. Chẳng biết lại có kẻ xúi quẩy nào tới chịu chết.
      Ăn trưa xong, đầu hói phân công công việc cho mọi người. Có vài người ra ngoài mua hoa quả, những người còn lại đều ở nhà dọn dẹp.
      Gần tiếng đồng hồ sau, mọi việc cũng hòm hòm.
      Lương Nghiên nhìn quanh, trong phòng khách bày bàn trà , bàn có hai chiếc đĩa, đĩa cam và đĩa lê. Chiếc sofa rách được trải đệm, y hệt ngày đầu tiên tới, chỉ là thay bằng căn phòng khác mà thôi.
      Đều là những cái bẫy.
      Tất cả sẵn sàng. Đầu hói gọi tất cả đám đàn ông tới dặn dò: “Y như mọi lần. Nếu có dấu hiệu bỏ chạy hăm dọa nó, tay chút, chỉ ra vẻ thôi. Bọn họ là vậy, bị dọa là sợ chết khiếp“.
      Chẳng bao lâu sau, nhóm trưởng xuống, nhận cuộc điện thoại rồi ra ngoài. Khi về nhà, sau lưng có ba người đàn ông theo, trong số đó rất trẻ, vừa cao vừa gầy, mặt mũi trắng trẻo, mái tóc uốn xoăn nhuộm vàng, mặc áo phông trắng và chiếc quần ngố màu cam, đeo chiếc ba lô du lịch đỏ chót.
      Mọi người trong phòng vừa nhìn thấy đều ngây người.
      chàng tóc xoăn cũng ngẩn ra, dường như có hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt cười vui vẻ chào hỏi mọi người: “Hello, xin chào cả nhà. Tôi là Trì Hiến, bạn của Trần Lâm, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Trì nhé“.
      Mọi người hoàn hồn lại, nhiệt tình chào hỏi theo, rồi đón cậu ta vào.
      Ngồi xuống chuyện lát Trì Hiến hỏi với vẻ hơi kỳ lạ: “Sao Trần Lâm vẫn chưa về vậy? Để tôi gọi điện cho ấy“.
      ta lấy di động ra, lập tức có người ngăn cản: “Ấy, hôm nay ấy bận, chắc là làm, nếu sao lại bảo chúng tôi giúp ấy đón cậu chứ“.Vừa dứt lời, mặt tròn bước lên: “Ôi, vỏ điện thoại của cậu đẹp quá, cho tôi mượn nhé“.
      “Hì, vừa nhìn là biết chị có mắt thẩm mỹ tốt. Em chọn mất hai ngày đấy, chị cứ xem .” Trì Hiến đưa di động cho .
      Lương Nghiên thầm mắng câu trong bụng: Ngu ngốc.
      mặt tròn diễn theo đúng kịch bản: “Ấy, di động của cậu còn ít pin quá. Hai chúng ta dùng cùng loại, để tôi sạc giúp cậu“.
      Trì Hiến cười hở hai cái răng: “Được ạ, cảm ơn chị!“.
      Lương Nghiên tiếp tục rủa thầm: Ngu ngốc bình phương.
      tiếng đồng hồ tiếp theo họ đều ngồi chuyện. Chứng kiến Trì Hiến khai tuốt tuồn tuột từ tuổi tác, quê quán, trường học, thậm chí là sở thích, Lương Nghiên thầm mắng cậu ta ngu ngốc tới N bình phương.
      Còn “Trần Lâm” mà Trì Hiến nhắc đến mãi chẳng thấy xuất . Tới tận chập tối, Trì Hiến mới có chút sốt ruột.

      Lúc này, nhóm trưởng đưa di động cho cậu ta xem: “Trần Lâm gửi tới, tối nay ấy phải làm ca đêm, bảo chúng tôi giúp ấy chăm sóc cho cậu trước. Tối nay cậu nghỉ ở đây trước , hôm nay cũng mệt rồi“.
      Trì Hiến cũng dễ chuyện, nghe vậy liền đáp: “Ồ, vậy làm phiền mọi người rồi“.
      Nhóm trưởng : “ sao. Chúng ta đều như người nhà, có điều chỗ ở hơi chật hẹp, cậu đừng ngại là được“.
      “Được.”
      Nhóm trưởng dặn dò đầu hói xong rồi rời .
      Sau bữa tối, đàn ông ở ngoài phòng khách chuyện, đánh bài với Trì Hiến, còn phụ nữ vào cả phòng ngủ.
      mặt tròn nghịch di động của Trì Hiến: “Danh bạ của người này dài , chủ nhiệm rất thích như vậy“.
      Lương Nghiên nghĩ chuyện khác, chỉ ngồi im. Triệu Yên Tích tò mò bò ra xem, hai vừa xem vừa bàn tán.

      Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

      Triệu Yên Tích sững người: “Có chuyện gì vậy?“.

      mặt tròn dỏng tai lên nghe: “Chết rồi, người tóc xoăn đó hình như định !“.

      Vừa dứt lời, bên ngoài đánh nhau, bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng mắng, tiếng chửi, tiếng hét, cái gì cũng có.

      Triệu Yên Tích và mặt tròn chạy lạch bạch ra cửa, mở hé ra xem, vừa hóng vừa giải thích tại chỗ.

      “Aiya, đánh nhau rồi!”

      “Ầy, sao đâu, chỉ dọa cậu ta thôi. Mà tóc xoăn này hình như đánh đấm cũng tệ.”

      Lại lúc trôi qua, hai nương tiếp tục “Á” thêm tiếng.

      Triệu Yên Tích nhắm mắt, đưa tay lên che mắt: “Ôi, tôi nhìn thấy máu rồi“.

      Lương Nghiên đứng dậy, tới bên cửa nhìn, sắc mặt bỗng thay đổi.

      Trong phòng khách, đầu hói giẫm tóc xoăn dưới đất, đấm vào mặt: “Chạy này, còn chạy nữa hay !“.

      “Mày còn chạy nữa !” Lại thêm cú đấm.

      “Thằng này trâu .” Lại thêm cú đá.

      Những người vây xung quanh nét mặt phấn khích: “Đánh! Đánh chết nó! Đấm vào mặt ấy!“.

      Triệu Yên Tích và mặt tròn nhìn he hé, đến nỗi hoảng sợ.

      “Điên rồi.”

      Lương Nghiên gạt hai người đó ra, lao ra ngoài.

      “Đánh hay lắm! Đánh chết nó!”

      Giữa tiếng reo hò của mọi người, cú đấm của đầu hói càng lúc càng hăng. dường như quên mất những lời dặn dò trước khi đón người mới, ngay sau khi bị Trì Hiến đấm cú vào mắt, nổi trận lôi đình. tình dần dần đổi vị, những người đàn ông khác cũng hưng phấn vô cùng.

      Họ nhìn thấy tóc xoăn giãy giụa dưới cú đấm của đầu hói, cũng nhìn thấy máu mặt cậu ta. Dưới bầu khí này, hình như họ quên mất điều gì.

      Đây còn chỉ là “dọa dẫm” theo đúng kế hoạch nữa.

      Khi đầu hói bị đẩy ra, Trì Hiến còn mắng thành lời, máu mũi be bét, thanh nghẹn lại trong cổ họng. Cậu ta đau đớn rít lên.

      Lương Nghiên cúi xuống kiểm tra tình hình của cậu ta. Đầu hói mất kiểm soát, lại tiến lên “chào hỏi” khuôn mặt của Trì Hiến. Lương Nghiên ngăn lại, cánh tay phải hứng cú đấm của .

      Lương Nghiên lau máu mặt cho Trì Hiến.

      Đầu hói lại chuyển sang đá: “Mày dám chạy này!“.

      Cú đá đó trúng Trì Hiến mà vào hết tay Lương Nghiên.

      điên rồi à?” Lương Nghiên đau đớn rụt tay lại. Đầu hói đôi giày chạy cũ, dưới đế giày là hàng đinh cao su, mu bàn tay Lương Nghiên xuất hai lằn máu.

      Lương Nghiên hét lên: “Đánh chết cậu ta, phải ngồi tù!“.

      ~Hết chương 05~

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5

      Hai ngày tới đừng gây chuyện

      Lương Nghiên chú ý sắc mặt của Thẩm Phùng Nam, phát có gì đổi khác, vẫn khó coi như vậy.
      Lương Nghiên dứt khoát mặc kệ, vào chuyện chính: “Chuyện tối đó, tôi giúp giữ bí mật“.
      chỉ câu, Thẩm Phùng Nam nhìn ra hết mọi giảo hoạt trong ánh mắt . Đây nào phải giao dịch, đây là uy hiếp.
      lên tiếng, im lặng đợi ra điều kiện.
      Lương Nghiên : “ hãy thả tôi và Yên Tích “.
      Thẩm Phùng Nam trả lời: “Tôi có nhiều quyền hành đến thế“.
      cần có quyền. Chỉ cần đưa chúng tôi ra ngoài, rồi nhắm mắt, mở mắt. Vậy là được.”
      làm được.”
      “Làm sao có thể?” Lương Nghiên : “Họ rất tin tưởng mà, chú Sơn“.
      Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Đừng gọi linh tinh“.
      “Ồ.”
      Lương Nghiên im lặng, đợi câu trả lời của .
      Ngừng lát, Thẩm Phùng Nam : “Hai ngày nay được“.
      “Vậy khi nào?”
      “Thứ Sáu.”
      “Thứ Sáu được ra ngoài ư?”
      “Ừm.”
      Lương Nghiên gật đầu: “Được, thứ Sáu“.

      Thẩm Phùng Nam liếc nhìn rồi : “Hai ngày tới đừng gây chuyện“.

      Lương Nghiên : “Tôi gây chuyện khi nào?“.

      Thẩm Phùng Nam lạnh lùng phá tan vẻ mặt vô tội của : “Leo cửa sổ, bỏ trốn, ăn vụng, đánh nhau“.

      Lương Nghiên phản đối chuyện: “Đánh nhau tính, đáng đời“.

      vênh cổ lên cãi. Thẩm Phùng Nam cảm thấy dường như chỉ trong giây trở về cái ngày đánh nhau hôm đó, ràng mang khuôn mặt nữ tính ôn hòa, vậy mà ánh mắt lại rất lạnh và đầy mạnh mẽ.

      Thẩm Phùng Nam : “Ừm, đáng đánh“.

      Lương Nghiên khựng lại, nhìn có phần hơi kinh ngạc. Thẩm Phùng Nam thể biểu cảm gì, ánh mắt cũng nhạt nhòa.

      Có vài giây họ gì. Ngừng lát, Lương Nghiên quay mặt .

      “Hai hôm tới tôi gây chuyện đâu.”
      Nghe được lời , Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Ừm“.
      xong chuyện này cũng chỉ được vài phút trôi qua.
      Lương Nghiên nhìn đống sách bàn: “ định ở đây suốt tiếng à?“.
      “Ừm.”
      “Vậy định làm gì?”
      “Đọc sách.”
      “Hả?”
      “Giữa giờ học, gác có người xuống dạo vòng, chưa biết trước lúc nào.” Giải thích xong, Thẩm Phùng Nam lật trang sách, đẩy tới trước mặt : “Đọc đoạn đầu tiên“.“...”
      Thẩm Phùng Nam: “Vậy muốn học?“.
      Ma mới thèm học.
      Lương Nghiên nhìn những con chữ in nghiêng, bắt đầu đọc: “Từ khi cải cách mở cửa tới nay, kinh tế nước nhà đạt được thành tựu to lớn, các các doanh nghiệp và các tổ chức...“.
      Chữ “doanh” trong doanh nghiệp còn in thành “khởi“.
      Lương Nghiên đọc xong đoạn , phát có bảy từ sai, hơn cả đoạn văn dài chỉ có đúng dấu chấm.
      in ra rồi lại thể sửa, đúng là ép chết mấy người mắc chứng OCD.
      Lương Nghiên thở dài: “Trường các thiếu trách nhiệm với người học quá“. Vừa nhìn biết là giáo trình chính thống, chẳng hiểu lừa bịp mọi người kiểu gì.
      Thẩm Phùng Nam đoái hoài, lại chỉ đoạn khác.
      Lương Nghiên đẩy sách ra: “Thà giảng bài còn hơn“.
      nhích mông ra sau, dựa đầu lên gối, lấy chân đắp lên người, nhắm mắt lại.
      giảng , tôi nghe đây.”
      “...”
      Đến giờ phút cuối cùng, tiết học trở thành Lương Nghiên vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe Thẩm Phùng Nam đọc sách. Nghe xong tiết, Lương Nghiên miễn dịch với chất giọng “vỡ chiêng“. Quả đúng như bé mặt tròn nhận xét, quen rồi cũng cảm thấy quá khó nghe.
      Buổi học kết thúc, Lương Nghiên vẫn nhắm nghiền mắt.
      Thầm Phùng Nam cầm sách và bút lên, được vài bước lại quay lại.
      Lương Nghiên cảm giác có thứ gì đó rơi xuống bụng rồi lăn ra. mở mắt ra nhìn, bên chân rơi quả trứng trà hiệu Xiangbalao.
      Triệu Yên Tích cả buổi sáng toàn ở ký túc xá khác giao lưu học tập. Hơn mười giờ mới kết thúc, ấy chút có chút sốt ruột.
      Qua ngày hôm qua, bây giờ ở bên cạnh Trần Cừ ấy cảm thấy rất thoải mái, cộng thêm việc họ có ý bỏ nên khi làm những việc này, ấy cũng còn đủ nhẫn nại như xưa.
      đường trở về, họ hợp nhau, chốc chốc lại cãi cọ.
      Buổi tối lúc giặt quần áo, Triệu Yên Tích len lút hỏi Lương Nghiên khi nào , ngạc nhiên: “Sao cậu sốt ruột vậy?“.
      Triệu Yên Tích vừa vò tất vừa rủa: “Bây giờ mình cảm thấy Trần Cừ phiền“.
      “Sao thế?”
      ta lại ghen với cậu.”
      Lương Nghiên bật cười: “Vậy cứ để ta ghen “.
      Triệu Yên Tích quay đầu nhìn : “Trời ơi, mình đấy. Khi nào vậy, mấy hôm nay đều có cơ hội ra ngoài học“.
      “Đợi .” Lương Nghiên : “Cậu cứ chuẩn bị tinh thần bất kỳ lúc nào“.
      Triệu Yên Tích : “Vậy còn đồ của chúng ta?“.
      “Bỏ luôn.”
      “Hả?” Triệu Yên Tích làm mặt đau lòng: “Di động của chúng ta cộng lại cũng đáng mấy ngàn đấy“.Nhưng Lương Nghiên thẳng thừng đâm nhát dao: “Hình như cậu quên cậu bỏ ra bốn ngàn tiền phí đầu vào“.
      “...”

      Triệu Yên Tịch xị mặt.

      Vài giây sau, ấy ném tất , đứng bật dậy: “Mình tìm Trần Cừ!“.
      “Này!” Lương Nghiên giữ ấy lại: “Thôi coi như phí ngu“.
      “Mình xót lắm.” Triệu Yên Tích nhìn : “Chúng ta chí ít cũng phải đòi lại di động, được ?“.
      Lương Nghiên : “Thôi bỏ , đừng đánh rắn động cỏ. Quay về lại kiếm tiền, mình nuôi được cậu chắc?“.
      Triệu Yên Tích mặc dù đau lòng nhưng nghĩ lại cũng do mình tự làm tự chịu, còn gì để .
      Ngày thứ hai, cả Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đều được sắp xếp ra ngoài. Từ sáng sớm Lương Nghiên phát ra Trần Cừ biến mất, cả A Sơn kia cũng thấy đâu.
      Ăn sáng xong, hai trong phòng ra ngoài, sau đó lại có hai người đàn ông khác tới, chiếu trong phòng ngủ cũng được thu lại. Lương Nghiên hóng chuyện từ mặt tròn, nghe có người mới tới.
      Lương Nghiên lập tức hiểu ra, họ đóng kịch để đón ma mới. Chẳng biết lại có kẻ xúi quẩy nào tới chịu chết.
      Ăn trưa xong, đầu hói phân công công việc cho mọi người. Có vài người ra ngoài mua hoa quả, những người còn lại đều ở nhà dọn dẹp.
      Gần tiếng đồng hồ sau, mọi việc cũng hòm hòm.
      Lương Nghiên nhìn quanh, trong phòng khách bày bàn trà , bàn có hai chiếc đĩa, đĩa cam và đĩa lê. Chiếc sofa rách được trải đệm, y hệt ngày đầu tiên tới, chỉ là thay bằng căn phòng khác mà thôi.
      Đều là những cái bẫy.
      Tất cả sẵn sàng. Đầu hói gọi tất cả đám đàn ông tới dặn dò: “Y như mọi lần. Nếu có dấu hiệu bỏ chạy hăm dọa nó, tay chút, chỉ ra vẻ thôi. Bọn họ là vậy, bị dọa là sợ chết khiếp“.
      Chẳng bao lâu sau, nhóm trưởng xuống, nhận cuộc điện thoại rồi ra ngoài. Khi về nhà, sau lưng có ba người đàn ông theo, trong số đó rất trẻ, vừa cao vừa gầy, mặt mũi trắng trẻo, mái tóc uốn xoăn nhuộm vàng, mặc áo phông trắng và chiếc quần ngố màu cam, đeo chiếc ba lô du lịch đỏ chót.
      Mọi người trong phòng vừa nhìn thấy đều ngây người.
      chàng tóc xoăn cũng ngẩn ra, dường như có hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt cười vui vẻ chào hỏi mọi người: “Hello, xin chào cả nhà. Tôi là Trì Hiến, bạn của Trần Lâm, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Trì nhé“.
      Mọi người hoàn hồn lại, nhiệt tình chào hỏi theo, rồi đón cậu ta vào.
      Ngồi xuống chuyện lát Trì Hiến hỏi với vẻ hơi kỳ lạ: “Sao Trần Lâm vẫn chưa về vậy? Để tôi gọi điện cho ấy“.
      ta lấy di động ra, lập tức có người ngăn cản: “Ấy, hôm nay ấy bận, chắc là làm, nếu sao lại bảo chúng tôi giúp ấy đón cậu chứ“.Vừa dứt lời, mặt tròn bước lên: “Ôi, vỏ điện thoại của cậu đẹp quá, cho tôi mượn nhé“.
      “Hì, vừa nhìn là biết chị có mắt thẩm mỹ tốt. Em chọn mất hai ngày đấy, chị cứ xem .” Trì Hiến đưa di động cho .
      Lương Nghiên thầm mắng câu trong bụng: Ngu ngốc.
      mặt tròn diễn theo đúng kịch bản: “Ấy, di động của cậu còn ít pin quá. Hai chúng ta dùng cùng loại, để tôi sạc giúp cậu“.
      Trì Hiến cười hở hai cái răng: “Được ạ, cảm ơn chị!“.
      Lương Nghiên tiếp tục rủa thầm: Ngu ngốc bình phương.
      tiếng đồng hồ tiếp theo họ đều ngồi chuyện. Chứng kiến Trì Hiến khai tuốt tuồn tuột từ tuổi tác, quê quán, trường học, thậm chí là sở thích, Lương Nghiên thầm mắng cậu ta ngu ngốc tới N bình phương.
      Còn “Trần Lâm” mà Trì Hiến nhắc đến mãi chẳng thấy xuất . Tới tận chập tối, Trì Hiến mới có chút sốt ruột.

      Lúc này, nhóm trưởng đưa di động cho cậu ta xem: “Trần Lâm gửi tới, tối nay ấy phải làm ca đêm, bảo chúng tôi giúp ấy chăm sóc cho cậu trước. Tối nay cậu nghỉ ở đây trước , hôm nay cũng mệt rồi“.
      Trì Hiến cũng dễ chuyện, nghe vậy liền đáp: “Ồ, vậy làm phiền mọi người rồi“.
      Nhóm trưởng : “ sao. Chúng ta đều như người nhà, có điều chỗ ở hơi chật hẹp, cậu đừng ngại là được“.
      “Được.”
      Nhóm trưởng dặn dò đầu hói xong rồi rời .
      Sau bữa tối, đàn ông ở ngoài phòng khách chuyện, đánh bài với Trì Hiến, còn phụ nữ vào cả phòng ngủ.
      mặt tròn nghịch di động của Trì Hiến: “Danh bạ của người này dài , chủ nhiệm rất thích như vậy“.
      Lương Nghiên nghĩ chuyện khác, chỉ ngồi im. Triệu Yên Tích tò mò bò ra xem, hai vừa xem vừa bàn tán.

      Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

      Triệu Yên Tích sững người: “Có chuyện gì vậy?“.

      mặt tròn dỏng tai lên nghe: “Chết rồi, người tóc xoăn đó hình như định !“.

      Vừa dứt lời, bên ngoài đánh nhau, bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng mắng, tiếng chửi, tiếng hét, cái gì cũng có.

      Triệu Yên Tích và mặt tròn chạy lạch bạch ra cửa, mở hé ra xem, vừa hóng vừa giải thích tại chỗ.

      “Aiya, đánh nhau rồi!”

      “Ầy, sao đâu, chỉ dọa cậu ta thôi. Mà tóc xoăn này hình như đánh đấm cũng tệ.”

      Lại lúc trôi qua, hai nương tiếp tục “Á” thêm tiếng.

      Triệu Yên Tích nhắm mắt, đưa tay lên che mắt: “Ôi, tôi nhìn thấy máu rồi“.

      Lương Nghiên đứng dậy, tới bên cửa nhìn, sắc mặt bỗng thay đổi.

      Trong phòng khách, đầu hói giẫm tóc xoăn dưới đất, đấm vào mặt: “Chạy này, còn chạy nữa hay !“.

      “Mày còn chạy nữa !” Lại thêm cú đấm.

      “Thằng này trâu .” Lại thêm cú đá.

      Những người vây xung quanh nét mặt phấn khích: “Đánh! Đánh chết nó! Đấm vào mặt ấy!“.

      Triệu Yên Tích và mặt tròn nhìn he hé, đến nỗi hoảng sợ.

      “Điên rồi.”

      Lương Nghiên gạt hai người đó ra, lao ra ngoài.

      “Đánh hay lắm! Đánh chết nó!”

      Giữa tiếng reo hò của mọi người, cú đấm của đầu hói càng lúc càng hăng. dường như quên mất những lời dặn dò trước khi đón người mới, ngay sau khi bị Trì Hiến đấm cú vào mắt, nổi trận lôi đình. tình dần dần đổi vị, những người đàn ông khác cũng hưng phấn vô cùng.

      Họ nhìn thấy tóc xoăn giãy giụa dưới cú đấm của đầu hói, cũng nhìn thấy máu mặt cậu ta. Dưới bầu khí này, hình như họ quên mất điều gì.

      Đây còn chỉ là “dọa dẫm” theo đúng kế hoạch nữa.

      Khi đầu hói bị đẩy ra, Trì Hiến còn mắng thành lời, máu mũi be bét, thanh nghẹn lại trong cổ họng. Cậu ta đau đớn rít lên.

      Lương Nghiên cúi xuống kiểm tra tình hình của cậu ta. Đầu hói mất kiểm soát, lại tiến lên “chào hỏi” khuôn mặt của Trì Hiến. Lương Nghiên ngăn lại, cánh tay phải hứng cú đấm của .

      Lương Nghiên lau máu mặt cho Trì Hiến.

      Đầu hói lại chuyển sang đá: “Mày dám chạy này!“.

      Cú đá đó trúng Trì Hiến mà vào hết tay Lương Nghiên.

      điên rồi à?” Lương Nghiên đau đớn rụt tay lại. Đầu hói đôi giày chạy cũ, dưới đế giày là hàng đinh cao su, mu bàn tay Lương Nghiên xuất hai lằn máu.

      Lương Nghiên hét lên: “Đánh chết cậu ta, phải ngồi tù!“.

      ~Hết chương 05~

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 6:

      chỉ thấy tôi thích gây chuyện thôi mà

      Đầu hói chợt run người.

      mặt tròn và Triệu Yên Tích cuối cùng cũng hiểu ra việc trở nên nghiêm trọng, bèn cùng nhau chạy ra khuyên nhủ.

      “Đúng đấy, đừng đánh nữa, đừng để có án mạng.”

      “Đúng, chẳng phải chỉ hăm dọa cậu ta thôi sao, vậy là được rồi.”

      Đầu hói như tỉnh lại, từ từ nhìn xuống tay mình.

      Những người đàn ông khác nhìn kỹ Trì Hiến rồi cũng hơi sững người.

      Hình như... Hình như đúng là hơi quá rồi.

      Lương Nghiên gọi Triệu Yên Tích qua giúp đỡ. Họ nhanh chóng đỡ Trì Hiến vào phòng. Lương Nghiên kiểm tra vết thương của Trì Hiến, ra ngoài với đầu hói rằng phải đưa tới bệnh viện xử lý.

      Đầu hói lập tức phản đối: “ được đưa tới bệnh viện!“.

      Mấy người đàn ông lúc này cũng biết nặng , bèn phụ họa theo: “Đúng đấy, đừng đưa bệnh viện“.

      Lương Nghiên : “Vậy mua thuốc“.

      “Được, được, bây giờ chúng tôi mua ngay.”

      Trong phòng ngủ, Triệu Yên Tích giúp Trì Hiến lau mặt. Thấy Lương Nghiên vào, ấy bèn đưa khăn mặt cho : “Toàn là máu thôi, mình choáng váng“.

      Lương Nghiên làm nốt, lau sạch khuôn mặt của Trì Hiến.

      Trong khoảng thời gian ấy, Trì Hiến cứ co rụt người lại, run như cầy sấy.

      sao rồi.” Lương Nghiên lên tiếng: “Cậu mở mắt ra chút “.

      Nghe xong, mí mắt Trì Hiến khẽ động đậy. Lương Nghiên lấy khăn lau đôi mắt sưng vù của cậu ta.

      quay đầu vò khăn trong chậu, mặt tròn bỗng chọc chọc vào người .

      Lương Nghiên ngẩng đầu, mặt tròn chỉ vào Trì Hiến, bằng khẩu hình miệng: “... Khóc rồi“.

      Lương Nghiên liếc nhìn, từ đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đó quả lệ chảy ra.

      Ban đầu Trì Hiến còn khóc trong im lặng, về sau càng lúc càng đau thương.

      Triệu Yên Tích và mặt tròn thấy cậu ta co rụt người lại rưng rức khóc, nhất thời dám lên tiếng.

      Lương Nghiên ràng biết an ủi người khác, nhìn cậu ta lúc lâu cũng chỉ được câu: “Khóc chẳng phải càng đau hơn sao?“.

      đưa khăn mặt cho cậu ta lau, khi lùi lại Trì Hiến bỗng giữ lấy cổ tay .

      Lương Nghiên nhíu mày, thấy Trì Hiến vừa khóc vừa : “Vì sao ấy lại lừa tôi? ấy là tốt như thế, xinh xắn như thế, trong sáng như thế, đáng như thế...“.

      “...”

      Lương Nghiên câm nín gạt tay cậu ta ra: “Cậu thông minh lên chút “.

      Vốn chẳng có nào, đó chẳng qua là người phụ nữ ba mươi tuổi đóng giả, lên mạng chuyện với cậu ta, giở trò tình online để lừa phỉnh mà thôi.Tám rưỡi, thuốc được mang về.

      Lương Nghiên bôi thuốc nước cho Trì Hiến, cậu ta còn khóc rưng rức, cũng còn co rúm người lại nữa, chỉ yên lặng nằm đó, khuôn mặt vô cảm của người vừa mới “thất tình“.

      Lương Nghiên chẳng buồn hỏi han cậu ta, ngược lại mặt tròn và Triệu Yên Tích cảm thấy cậu ta quá đáng thương, bèn ngồi xuống an ủi đôi ba câu.

      Vừa an ủi lại khiến Trì Hiến khóc nức lên.

      Lương Nghiên nghe phát đau đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh giặt quần áo.

      Lúc sắp giặt xong người bước vào.

      Lương Nghiên nhìn rồi cúi đầu vắt khô tất, cầm chậu mang lên bồn rửa mặt hứng nước.

      Thẩm Phùng Nam tới.

      muốn vệ sinh à?” Lương Nghiên : “Vậy tôi ra ngoài lát“.

      định ra ngoài, cánh tay bỗng bị Thẩm Phùng Nam giữ chặt.

      cúi đầu nhìn những vằn máu còn mồn tay .

      “Hôm nay lại làm gì rồi?”

      Chất giọng trầm khàn bị tiếng nước chảy che lấp, quá ràng, nhưng Lương Nghiên vẫn nghe .

      : “ biết rồi còn hỏi làm gì?“.

      có muốn nữa hay ?”

      Lương Nghiên đột ngột dừng lại. Hai giây sau, rút tay lại, ngẩng đầu nhìn : “ cảm thấy tôi lại gây rắc rối rồi phải ?“.

      Thẩm Phùng Nam trả lời: “Điều này rất ràng“.

      “Phải, tôi lại gây chuyện rồi.”

      Lần đầu tiên Lương Nghiên cảm thấy ánh mắt bình thản của người đàn ông này lạnh nhạt tới mức khiến người ta giận dữ.

      có tin , cậu ta bị đánh chết.” : “Họ mất kiểm soát rồi, điên rồi. Họ biết mình làm gì, người đó... biết đâu, người bị đánh đó nhất định nghĩ rằng mình sắp chết rồi, mà cũng đâu có hiểu cảm giác chờ đợi cái chết“.

      nhìn , có phần khiêu khích: “ chỉ thấy tôi thích gây chuyện thôi mà“.

      tắt vòi nước , lại giặt quần áo thêm lượt rồi ra ngoài.

      Trước khi , ném lại câu: “Bớt lấy chuyện ấy ra quản tôi , khỏi cần giúp nữa“.

      Trần Cừ ra ngoài ngày, trở về cũng chẳng quan tâm chuyện xảy ra trong nhà, chỉ nôn nóng tìm Triệu Yên Tích, với ấy rằng ta bị đổi sang nhóm khác vài ngày, tối nay phải qua đó ngủ, để giúp họ đón người mới, còn phải giảng tiết lớn hai ngày.

      Vừa nghe xong, Triệu Yên Tích lập tức mừng thầm.

      Thấy ấy nóng lạnh, Trần Cừ có vẻ khó chịu, nhưng ta cũng thẳng, chỉ dặn dò vài câu rồi bỏ .

      Tối nay, Trì Hiến qua đêm trong phòng ngủ.Ngày hôm sau, tinh thần cậu ta khá hơn chút, nhưng cả khuôn mặt vẫn sưng vù. Điều khá phiền phức là cậu ta chịu ra khỏi phòng ngủ, cực kỳ sợ hãi đầu hói, kể cả lúc vệ sinh cũng nhờ Lương Nghiên bảo vệ.Nhóm trưởng biết tin bèn đích thân tới động viên, tiện thể tẩy não chút cho cậu ta.

      Trì Hiến nghe lời căn dặn của Lương Nghiên nên tỏ ra là cậu nhóc cực kỳ ngoan ngoãn.

      Cứ thế, hai ngày sau trôi qua trong hòa bình, vết thương mặt cậu ta đỡ nhiều, ít nhất mắt mũi đều nhìn .

      Sáng sớm ngày thứ Sáu có thông báo gửi tới, buổi chiều có hoạt động hái lượm hưu canh.

      mặt tròn rất vui, len lút với họ hoạt động này là vui nhất, có thể được lên núi. Thường cứ khi nào có người mới đến lại tổ chức lần.

      Lương Nghiên vừa nghe hiểu. Đây ràng là việc làm có mục đích làm tê liệt người mới, đầu tiên tạo bầu khí vui vẻ, để mọi người vui chơi thoải mái, dần dần hòa nhập vào tập thể, cuối cùng bị giam kín.

      Đúng là lắm trò mà.

      Nơi họ ở nằm ở rìa thành phố, gần bến xe cũ, ngay gần đó có núi.

      Trước khi xuất phát, các nhóm được chia sẵn. Trì Hiến vừa nghe mình cùng nhóm với Lương Nghiên hoàn toàn yên tâm nhưng nghe thấy gã đầu hói cũng cùng nhóm cả người lại được thoải mái nữa.

      Trở về phòng ngủ, Triệu Yên Tích thầm an ủi cậu ta: “Cậu sợ gì chứ. Lát nữa cậu bên lề, cách xa ta chút là được“.

      ta hung hãn quá.” Trì Hiến nghiến răng nghiến lợi, bóng ma tâm lý trong lòng vẫn rất lớn. Mấy hôm nay lại ở lỳ trong phòng ra ngoài tắm nắng, cả người cậu ta sao tươi sáng lên được.

      Triệu Yên Tích : “Bình thường ta cũng rất tốt bụng, hôm đó thực là ngoài ý muốn“.

      Trì Hiến hoàn toàn tin, lắc đầu nguầy nguậy: “Lát nữa cho mượn 'Nghiên ca' nhà được ?“.

      Triệu Yên Tích phì cười: “Cậu được đấy, còn 'Nghiên ca' cơ, cẩn thận Lương Nghiên đấm cậu“.

      Trì Hiến hoàn toàn còn tâm trạng đùa giỡn với ấy: “Tôi đấy, lát nữa tôi bên cạnh ấy, đừng giành“.

      “Cậu có còn là đàn ông nữa ?” Triệu Yên Tích khinh thường: “Cậu học hỏi Lương Nghiên , cứng rắn lên chút được ?“.

      Trì Hiến làm mặt đau thương: “Mấy no làm sao hiểu nỗi khổ của người đói. Mấy chưa bị đánh bao giờ, biết đau, chưa bị lừa gạt tình cảm, làm sao hiểu cảm giác đau lòng. Hôm đó tôi suýt nữa tưởng rằng tôi chết dưới gót giày của . biết lúc ấy tôi tuyệt vọng nhường nào đâu, tôi còn biết bao phong cảnh núi non chưa ngắm nhìn“.

      Hai người rì rầm, Lương Nghiên ở phía sau vỗ vai: “Thu dọn đồ “.

      “Gì?”

      thôi, mang những vật quan trọng .”

      Trì Hiến : “Làm gì còn vật nào quan trọng chứ?“. Di động, iPad cậu ta đều nộp cả rồi.

      “Còn tiền ?”

      Trì Hiến rầu rĩ: “ còn mấy. Hôm qua họ bắt nộp tiền ăn, bị vét hết rồi“.

      Lương Nghiên : “Còn bao nhiêu mang bấy nhiêu“.

      Nghe xong, Trì Hiến bèn bỏ 40 đồng vào trong túi quần.

      Triệu Yên Tích hỏi: “Ban nãy nhóm của chúng ta có bao nhiêu người nhỉ?“.

      “Sáu người.” Trì Hiến trí nhớ tốt, đếm từng người cho ấy nghe: “Ba chúng ta, còn cả tên đầu hói ác độc, A Sơn cao to đó và Tiểu Lý tóc ngắn hôm qua A Sơn đưa tới“.

      Triệu Yên Tích : “Ai phân nhóm này vậy, toàn là nam giới, chỉ có tôi và Lương Nghiên là nữ, lại còn người lạ hoắc, Tiểu Lý đó là người của nhóm khác tới“.

      “Đúng thế, còn cho gã hói vào nữa chứ!”

      Lương Nghiên mặc cho họ đứng oán trách, qua lật chiếc gối dưới chiếu lên, kéo khóa ra, lục tìm chứng minh thư, thẻ ngân hàng và hai chiếc vé màu hồng bỏ vào túi.

      đường , Trì Hiến bám sát theo sau Lương Nghiên.

      được khoảng hai mươi phút tới chân núi. Đây là địa điểm hoạt động lâu của họ, mọi người được các thành viên cũ dẫn dắt, các nhóm chia nhau hành động.

      Đầu hói mang theo hai chiếc túi da rắn, đưa chiếc cho Triệu Yên Tích: “Này, ba người dùng “.

      Vào trong rừng rồi, Lương Nghiên mới phát ở đây có rất nhiều cây cam.

      Đầu hói giải thích: “Rừng này trước thuộc sở hữu của cá nhân, trồng ít cam. Về sau người ấy ở đây nữa, để rừng hoang vu hết cả, nhưng cây cối vẫn còn. có ai trông nên mọi người cứ tùy ý tới vặt cam“.

      Triệu Yên Tích có phần phấn khích, dắt tay Lương Nghiên định tới cây to nhất để hái. Trì Hiến cũng định theo, nhưng bị đầu hói gọi lại.

      Đầu hói dặn dò: “Đừng chạy xa quá. Mọi người đứng tập trung lại, đừng mình, lạc đường chết đấy“.

      dễ nghe, thực chất là hạn chế tự do của người ta.

      Triệu Yên Tích thất vọng, lên tiếng.

      Lương Nghiên gật đầu đồng ý: “Được“. tìm cái cây gần đó nhất rồi bắt đầu hái.

      Mọi người hái khoảng mười lăm phút Tiểu Lý bỗng nhiên ôm bụng kêu: “Aida, tôi đau bụng!“.

      Đầu hói hỏi: “Có chuyện gì vậy?“.

      Tiểu Lý ngượng ngập trả lời: “Hình như buổi trưa ăn hơi nhiều, bây giờ nhộn nhạo, tôi phải tìm chỗ vệ sinh đây“.

      núi làm gì có chỗ nào tiện vệ sinh.” Đầu gỗ .

      Triệu Yên Tích nghe vậy ngay: “Nhưng cũng thể giải quyết ngay ở đây được, muốn chúng tôi chết vì thối à?“.

      Tiểu Lý đỏ mặt cười: “Phải, tôi cần chạy xa chút“.

      ta vậy có nghĩa là có người cùng ta chạy xa chút. Dù sao , họ thể hành động đơn độc.

      Đầu hói ngẫm nghĩ: “A Sơn, đưa cậu ta “.

      Thẩm Phùng Nam nãy giờ vùi đầu hái cam, nghe xong bèn nhíu mày: “Núi này tôi thuộc lắm, sợ lạc đường“.

      Đầu hói nghĩ cũng phải bèn nhìn mấy người nhóm Lương Nghiên rồi : “Vậy mấy người đứng đây, tôi đưa cậu ta “.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được“.

      Đầu hói đưa Tiểu Lý ra xa. Thẩm Phùng Nam ném cam , sải bước qua nắm lấy tay Lương Nghiên.

      thôi!”

      ~Hết chương 06~
      Hale205 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 7:

      Sau chút sững sờ, Lương Nghiên lập tức hiểu ra, cũng câu, quay đầu với Triệu Yên Tích và Trì Hiến: “Bám theo!“.

      “Ồ!”

      Hiếm có dịp hai người ngốc nghếch đó hỏi gì, nhanh nhẹn chạy theo.

      Thẩm Phùng Nam dẫn đường.

      ràng rất thông thạo vùng núi này, bước chân rất nhanh, chạy mải miết, đầu buồn quay lại.

      Ba cái bóng phía sau bám theo xuyên qua rừng rậm.

      núi rất nhiều cỏ dại, gai nhọn đâm tua tủa. Nhưng lúc này ai còn quan tâm đến điều ấy được nữa. Triệu Yên Tích và Trì Hiến mặc quần đùi, bắp chân bị xước mấy vết mà cũng kêu, dường như dốc hết sức bình sinh.

      Dọc đường, họ vừa chạy vừa thở hồng hộc, xuyên qua rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy con đường xuống núi.

      Thẩm Phùng Nam bỗng nhiên dừng lại. quay lại, Lương Nghiên phanh kịp, ngã thẳng vào lòng .

      Thẩm Phùng Nam nắm chắc khuỷu tay , đỡ đứng vững.

      Lương Nghiên chạy tới nỗi mặt mũi đỏ bừng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bị những chạc cây đâm rối, đỉnh đầu còn vương hai chiếc lá vàng.

      Thẩm Phùng Nam vừa chạm tay vào, lá vàng liền rơi xuống, mái tóc Lương Nghiên cũng bớt bù xù.

      ngẩng đầu, nhìn thở dốc.

      Khuôn mặt cũng đổ mồ hôi, hai hàng lông mày đen sậm ướt rượt.

      Thẩm Phùng Nam đỡ lấy vai : “ nhìn thấy dòng sông kia chưa?“.

      chỉ tay xuống núi. Lương Nghiên nhìn qua, dưới chân núi con sông. tỉnh ra, đây phải con đường ban nãy lên núi.

      “Sau khi xuống núi, men theo sông chạy về phía Đông, thấy thị trấn dừng lại, lên con đường đá, có người ở đó. cứ đọc tên tôi, cậu ấy đón mọi người .” Thẩm Phùng Nam với tốc độ rất nhanh. Đọc xong biển số xe, hỏi: “Nhớ kỹ chưa?“.

      Họ đứng rất gần nhau, Lương Nghiên có thể cảm nhận được ràng hơi nóng phả ra từ .

      quay đầu nhìn : “Tên ?“.

      “Thẩm Phùng Nam.”

      Chưa đợi có phản ứng, nhét thứ gì đó vào tay : “Giúp tôi mang tới cho cậu ấy“.

      Lương Nghiên cúi xuống nhìn, là chiếc bút ghi .

      Trì Hiến kéo theo Triệu Yên Tích đuổi tới nơi.

      Triệu Yên Tích mệt tới nỗi sắp gục đến nơi. Trì Hiến cho cùng cũng là đàn ông, sức vẫn khỏe hơn ấy chút.

      “Sao chạy nữa?” Trì Hiến sốt ruột bước về phía họ.

      “Đấm cú vào đây.” chỉ vào mặt mình.

      Trì Hiến sững sờ: “Hả?“.

      “Đấm mạnh vào.”

      Trì Hiến có cái gan ấy, chỉ biết quay đầu nhìn Lương Nghiên.Lương Nghiên gật đầu.

      Trì Hiến nghiến răng, cuộn chặt tay lại, vung về phía má phải của . Thấy lảo đảo, Trì Hiến hơi hoang mang, nhanh chóng bật ra theo phản xạ, chỉ sợ người ta vung tay đấm lại như gã đầu hói.

      Cậu ta chạy ra sau lưng Lương Nghiên rồi nhìn Thẩm Phùng Nam, thấy liếm khóe môi, có ý định đánh mình, cậu ta mới thở phào.

      Thẩm Phùng Nam thúc giục họ mau .

      Lương Nghiên : “ cẩn thận“.

      đáp: “Ừm“.

      Lương Nghiên đánh mắt nhìn , chần chừ, lập tức kéo theo Triệu Yên Tích.

      Ba người lao như bay xuống núi.

      Họ chạy mạch tới chân núi, men theo dòng sông chạy khoảng bảy, tám phút, quả nhiên nhìn thấy cầu đá như lời Thẩm Phùng Nam.

      Bên cạnh cầu là con đường đá, chiếc Jeep cũ kỹ đỗ ở đó.

      Ba người đều mồ hôi mồ kê đầm đìa, sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

      Trì Hiến đỡ Triệu Yên Tích, Lương Nghiên tới trước gõ cửa xe.

      Người lái xe bên trong nghịch di động. Nghe thấy động tĩnh, ta nhìn ra, mắt sáng lên: “Hey, đến này!“.

      Cửa sổ được hạ xuống nửa, Lương Nghiên : “Chào , Thẩm Phùng Nam bảo chúng tôi tới đây“.

      “Chào , chào . Tôi là Trương Bình, bạn của Nam.” Tài xế nhe răng cười: “Mau mau mau, mau lên xe !“.

      Trì Hiến cố gắng hết sức để đỡ phía sau Triệu Yên Tích. Lương Nghiên thẳng thừng mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ, giao bút ghi cho Trương Bình.

      Trương Bình vừa nhìn kinh ngạc đón lấy: “Mang ra ngoài được à“.

      ta nhanh chóng cất kỹ . Thấy hai người phía sau cũng ngồi vững, bèn khởi động xe.

      Chiếc xe này tuy cũ nhưng chậm chút nào.

      Xe thẳng về phía trước, Trì Hiến và Triệu Yên Tích dần dần ổn định lại sau những mệt mỏi, hưng phấn nhìn ra những rặng cây ngoài cửa sổ, cuối cùng mới tin là họ chạy được ra ngoài.

      Trì Hiến như chết sống lại, như biến thành người hoàn toàn khác, nhiều đến đáng sợ, đọc đường luôn miệng trò chuyện với Trương Bình, liên tục gọi “ Trương” rồi hỏi Đông hỏi Tây.

      Trương Bình cũng dễ tính, hai người hỏi trả lời, chỉ qua chẳng đường thân như em.

      Bầu khí xe tệ, Triệu Yên Tích cũng vô thức gia nhập vào cuộc đối thoại của họ.

      “Chúng ta đâu đây?”

      tới ga tàu phía Bắc thành phố.” Trương Bình : “Khách sạn tôi đặt xong xuôi cả rồi, tối nay qua đó nghỉ trước, mọi người muốn về nhà hay đâu cũng phải đợi sang ngày mai“.

      Trì Hiến : “Vậy chúng ta có thể ăn bữa cơm trước ? Hai ngày nay tôi như sống trong chuồng heo, à, có khi còn chẳng bằng chuồng heo ấy. Thức ăn ở đó đúng là lợn còn chê!“.Trương Bình nghe xong phá lên cười: “Đúng quá rồi còn gì! Nam ở đó bốn tháng mà gầy mất gần năm cân. Coi như cậu may mắn đấy, hãy biết sướng “.

      Trì Hiến cảm thán: “ ngờ. Trương à, Nam khác gì cha mẹ tái sinh của tôi“.

      Triệu Yên Tích liếc xéo cậu ta, cảm thấy sở trường duy nhất của người này có lẽ là nịnh hót rồi. Mới được có lúc mà cậu ta bắt chước gọi người ta là Nam. Sao nghĩ tới câu tối qua cậu ta rủa xả : Đầu hói hung thần hiểm ác, A Sơn đó trông cũng giống người tốt gì, chỉ có Nghiên ca của chúng ta là giang hồ hào kiệt.

      Chưa được bao lâu chân chó chạy ôm người khác rồi.

      Nhưng Trì Hiến bị khinh bỉ mà vẫn hay biết gì, tiếp tục : “ Trương, , các lợi hại quá. Nam của chúng ta mai phục cũng siêu đẳng. Em hoàn toàn phát ra. Xem hai trong ứng ngoài hợp, em tưởng các chuyên làm gián điệp!“.

      Trương Bình được khen đến sướng rơn người, khiêm tốn : “Sao có thể. Nam làm gián điệp còn có chút nền tảng, còn tôi chỉ là chân lăng quăng thôi. Cậu biết đấy thôi, mấy năm trước, khi Nam ngoài hai mươi làm nhà báo, chuyên làm mấy công việc này. Đâu chỉ ổ đa cấp, công xưởng thuốc giả, ổ ma túy ấy còn từng lén chụp hình. Ai bảo ấy diễn tốt chứ. Sau này ấy chuyển hướng, chạy ra ngoài len lỏi vào chiến trường. Nghe đại ca của chúng tôi tiếc đến nỗi bỏ cơm ba ngày liền“.

      Trì Hiến nghe xong, kinh ngạc: “ vậy là Nam còn từng làm phóng viên chiến trường?“.

      “Có làm vài năm.”

      Trì Hiến hóng hớt hỏi: “Vậy sao làm nữa, sao lại quay về làm gián điệp?“.

      “Chuyện này kể ra dài dòng lắm. Cụ thể tôi cũng ràng, nhưng chuyện gián điệp này thuần túy là bị đại ca của chúng tôi 'chơi'“.

      “Hả?”

      Xe xuống dốc, Trương Bình cho xe vòng sang trái vào con đường lớn rồi : “Mấy người biết đám đa cấp này rộng lớn đến mức nào đâu, vượt ra cấp tỉnh rồi. Đại ca của bọn tôi hai năm trước chú ý tới. Trước kia có sắp xếp người tới làm gián điệp, cậu đoán sau đó gây ra chuyện gì?“.

      Triệu Yên Tích cũng hiếu kỳ, chen vào: “Xảy ra chuyện gì vậy?“.

      Trương Bình bật cười mấy tiếng: “Thằng nhóc đó lợi hại lắm, moi ra được tài liệu thôi lại còn bị tẩy não, bỏ mặc công việc, ở đó chết cũng chịu về. Người nhà tới tòa soạn của chúng tôi làm ầm lên, đại ca tìm người tới giải cứu thằng đó. Vừa đưa nó về chưa đầy tháng nó lại chạy quay trở lại. Cậu bảo có ngu !“.

      Trì Hiến và Triệu Yên Tích cũng ngây người, nghĩ lại thấy may khi trốn ra sớm.

      Rồi họ lại nghe Trương Bình tiếp: “Thế nên, đại ca chúng tôi mới tìm tới Nam, tự bỏ tiền túi gấp mười lần ra để Nam tiếp tục hoạt động. , Nam làm chẳng phải vì chút tiền đó đâu, thuần túy là vì tình nghĩa. Thế là mới sa chân vào cái chỗ cực khổ đó“.Trì Hiến cũng hiểu kha khá rồi: “Các định diệt tận gốc băng nhóm này?“.

      “Cũng gần như vậy.” Trương Bình với vẻ mấy tự tin: “Phía Nam khá thuận lợi. Chỗ cảnh sát và ngân hàng chúng tôi đều có người quen, cũng trao đổi được tin tức, đều sắp xếp hết cả. Bây giờ chỉ đợi thu lưới thôi. Đấy, thực ra cũng cần thiết phải vớt mấy người ra đâu. Chắc là Nam yên tâm. Tôi cảm thấy, ra mấy người ở thêm thời gian cũng có chuyện gì, sớm muộn cũng thoát được thôi“.

      Nghe tới đây, Trì Hiến xoa ngực, hoảng sợ: “Cũng may ấy vớt em ra. Ở nơi đó thêm ngày là em muốn chết ngay“.

      Trương Bình tán đồng: “Quá đúng, sống khổ quá. Lần trước gặp mặt Nam, tôi còn phải nhét cho ấy hai cái dăm bông, coi như thêm bữa“.

      Trì Hiến lại cảm thán bận nữa.

      Triệu Yên Tích nghe mà sóng lòng cũng cuộn trào. ấy nhớ lại Trần Cừ, cảm thấy trước kia đầu óc mình có vấn đề. ấy nhìn lên phía trước, thấy Lương Nghiên ngồi im.

      Lúc bấy giờ Triệu Yên Tích mới nhận ra, từ lúc lên xe, Lương Nghiên gì mấy.

      “Lương Nghiên?” ấy giơ tay chạm vào .

      Lương Nghiên cử động, quay đầu lại.

      “Cậu sao chứ?” Triệu Yên Tích giọng hỏi.

      Lương Nghiên đáp với khuôn mặt mấy cảm xúc: “Đều chạy thoát cả rồi, có chuyện gì được?“.

      Triệu Yên Tích nghĩ cũng phải bèn vui vẻ với Lương Nghiên: “Tối nay chúng ta ăn tôm , mình thèm quá“.

      Lương Nghiên hỏi: “Cậu có tiền ?“.

      Triệu Yên Tích sững người, sau đó đôi mắt ngập tràn thất vọng.

      Trì Hiến ở bên xen vào: “ sao, tôi có“. rồi cậu ta rút 40 đồng trong túi ra.

      Lương Nghiên: “...“.

      Triệu Yên Tích đẩy cậu ta: “Trật tự “.

      Trương Bình ngồi trước phá lên cười, cười xong mới : “Ba đứa này vui . Yên tâm, tôi có tiền, tối nay đưa mọi người ăn đồ ngon“.

      Trương Bình lời giữ lời. Họ tới khách sạn nghỉ lúc rồi sang bên cạnh ăn bữa thỏa thuê. Lúc thanh toán, Lương Nghiên rút thẻ ngân hàng ra định trả. Trương Bình hơi ngạc nhiên: “ còn mang được thẻ này ra ngoài sao. Cũng lợi hại đấy“.

      vậy nhưng cuối cùng ta vẫn để Lương Nghiên trả tiền. ta kiên quyết muốn làm chủ chi.

      Ăn cơm xong, nghĩ tới chuyện họ đều chưa có quần áo thay, Trương Bình lại đưa họ tới cửa hàng quần áo gần đó, rồi mới về khách sạn.

      Điều kiện của khách sạn này khá thường, nhưng ai quá kén chọn, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ổ đa cấp.

      Tổng cộng có hai gian phòng, Trì Hiến ngủ chung với Trương Bình, phòng còn lại dành cho hai .

      Sau khi trở về phòng, Triệu Yên Tích tắm trước. Lúc ra thấy Lương Nghiên ngồi ngẩn người bên giường.

      Triệu Yên Tích càng nghĩ càng thấy bình thường lắm.

      “Lương Nghiên, cậu sao thế?” Triệu Yên Tích ngồi sụp xuống, lo lắng ngẩng lên nhìn .

      Lương Nghiên hoàn hồn lại, đứng lên: “Cậu tắm xong chưa?“.

      “Sao cậu ngẩn người ra vậy?”

      Lương Nghiên vuốt vuốt mặt: “ có gì, mình tắm đây“.

      vào nhà vệ sinh, Triệu Yên Tích với theo: “Cậu lo cho A Sơn đó à?“.

      xong mới nhận ra sai lầm, A Sơn chỉ là tên giả, người đó tên Thẩm Phùng Nam, hôm nay ấy mới biết.

      Lương Nghiên dường như sững lại, sau đó khẽ đáp: “Có gì phải lo chứ“.

      “Phải, cần lo lắng đâu.” Triệu Yên Tích : “ Trương chẳng phải rồi sao, ấy rất lợi hại mà. Cậu xem, đến chúng ta còn chẳng phát ra. Mình còn tưởng ấy là A Sơn chứ“.

      tới đây, ấy bỗng dừng lại, cảm thấy có chỗ nào sai sai. Suy nghĩ lúc, mắt ấy rực sáng.

      ấy vài bước vòng tới trước mặt Lương Nghiên rồi nhìn : “Cậu biết từ lâu rồi, có phải ?“.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :