1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 48:
      Căn phòng im ắng rất lâu, Lương Nghiên rất ít khi im lặng như vậy sau những lần tình cảm. Thẩm Phùng Nam dần dần cảm thấy bất thường.

      kéo chiếc chăn lên chút, nâng cằm Lương Nghiên lên, cúi đầu hỏi: “Em mệt lắm à?”.

      Lương Nghiên trả lời, chỉ ngước lên nhìn , như đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

      Thẩm Phùng Nam thấy khó hiểu: “Sao vậy?”.

      Lương Nghiên đảo đảo con ngươi, : “ có gì, ngủ thôi ”. Rốt cuộc vẫn hỏi , dù sao cũng cần thiết, tự có thể làm .

      Thẩm Phùng Nam chỉ cho là quá mệt mỏi, “ừm” tiếng rồi hỏi: “Có muốn vệ sinh ?”.

      .”

      “Vậy nhé.”

      “Ừm.”

      Thẩm Phùng Nam chui ra khỏi chăn, người vẫn còn trần trùng trục. nhặt chiếc quần lót ghế lên, mặc vào rồi ra khỏi phòng.

      Lương Nghiên thò tay ra khỏi chăn, lần sờ tủ đầu giường tìm được di động.

      Thẩm Phùng Nam chỉ vệ sinh nên quay lại rất nhanh. tắt hết đèn đóm bên ngoài, vào phòng ngủ.

      tới bên giường, phát Lương Nghiên xem di động.

      nhắc nhở: “Đừng nằm đọc, hỏng mắt đấy”.

      Lương Nghiên làm như nghe thấy, mắt vẫn dính sát, đầu mày nhíu chặt.

      Thẩm Phùng Nam thấy nhập tâm quá mức, có chút kỳ lạ. vén chăn nằm xuống, dựa sát vào rồi liếc nhìn.

      màn hình là đoạn chữ di dít, nhìn lắm. Nhưng tiêu đề ở phía trước được phóng to, thô kệch, rất bắt mắt, trong đó những chữ quan trọng đập thẳng vào mắt khiến Thẩm Phùng Nam đứng hình.

      Sửng sốt vài giây, nắm chặt lấy di động.

      Lương Nghiên phòng bị, bị giật mất.

      lấy tay che chặt màn hình.

      Lương Nghiên nhìn vẻ kỳ quặc: “ làm gì vậy?”.

      “…”

      Thẩm Phùng Nam đen mặt, chọn lọc hồi lâu vẫn có câu nào khá hơn bèn hỏi ngược lại: “Còn em làm gì?”.

      Phản ứng của y hệt đứa trẻ con bị bố mẹ bắt gặp đọc truyện người lớn.

      Lương Nghiên nhất thời sững sờ rồi : “Em tìm hiểu về chuyện làm ban nãy”.

      Thẩm Phùng Nam á khẩu vì , vành tai hơi nóng lên. Ai dè Lương Nghiên vẫn chưa xong, còn phần sau nữa: “Em tra cứu đại chút tìm thấy cái này. Em mới đọc được hai dòng, ràng cho lắm, để em xem lại nào”.

      có gì đáng xem cả.”

      Thẩm Phùng Nam cố làm ra vẻ bình tĩnh, xoay lưng lại tắt trang web đó rồi đặt di động lên tủ đầu giường.

      còn chưa quay lại nghe thấy câu sau lưng: “Em có thể học hỏi mà”.

      Chưa khiến người ta chết đứng chưa thôi mà.

      Thẩm Phùng Nam quả thực đau đầu, nhiệt độ sau tai liên tục tăng cao. quay người lại ôm chầm lấy , định dùng im lặng để triệt mầm mống này, nhưng ràng nhóc Lương Nghiên phải người dễ qua mặt.

      đẩy hai tay lên ngực , ngẩng đầu: “Em là em muốn học”.

      Thẩm Phùng Nam câm nín: “Học cái này làm gì chứ?”.

      Lương Nghiên tỏ ra vô tội: “Chẳng phải biết làm rồi sao? Em vẫn chưa biết”.

      “…”

      Mấy câu hỏi gì thế này?

      Thẩm Phùng Nam dứt khoát trả lời nữa, thẳng: “ biết thôi, em cần học cái này”.

      “Vậy vì sao phải làm thế?”

      câu dồn Thẩm Phùng Nam vào góc chết.

      Việc này đơn thuần dừng lại ở ngượng ngập nữa. người đàn ông ba mươi mấy tuổi như mà từ mặt xuống cổ đều đỏ bừng.

      biết , những kiến thức vỡ lòng của Lương Nghiên về phương diện này ngoại trừ hai năm tồi tệ nhất ấy ra còn gì khác. , cũng có thể đoán được bóng đen đó ám ảnh tâm lý nhiều năm, từ thời lúc dậy cho tới khi trưởng thành, khiến dần dần trở thành cá tính như ngày hôm nay. Trước khi gặp , đối với đàn ông hay những chuyện thân mật, tình cảm, có lẽ chỉ có cảm giác bài xích, thể nào quan tâm và tìm hiểu sâu hơn.

      Nhưng cho dù thấu hiểu, Thẩm Phùng Nam cũng thể giải thích tỉ mỉ và cặn kẽ chuyện này với .

      Có những chuyện, khi cảm xúc đến mức độ nào đó tự phát sinh, cần học và có cũng chẳng thể .

      Sau này dần dần hiểu.

      Nhưng Lương Nghiên hoàn toàn biết Thẩm Phùng Nam nghĩ gì, vẫn còn chờ đợi câu trả lời của .

      Thẩm Phùng Nam ôm lấy đầu , vuốt ve nhàng như vỗ về: “Đừng hỏi nữa, tóm lại, em cần làm vậy”.

      Lương Nghiên cọ cọ đầu lên cổ , cảm giác cơ thể rất nóng.

      ngước mắt lên nhìn: “ ngượng đấy à?”.

      “…”

      Chưa đợi được câu trả lời, Lương Nghiên lập tức lý giải phản ứng của theo đúng suy nghĩ của mình.

      cảm thấy cần làm khó , có thời gian cứ lên Baidu từ từ tra cứu là được rồi.

      “Được rồi, ngủ thôi ngủ thôi, hỏi nữa.” vỗ vỗ vào người , tựa đầu lên ngực rồi nhắm mắt lại.

      Thẩm Phùng Nam suy nghĩ mấy giây, có lời nào để , đành tắt đèn trong tâm trạng khóc dở mếu dở.

      Ngày Lương Nghiên quay về Triệu Yên Tích cũng trở lại.

      Kỳ thi đợt hai của Đại học Sư phạm bắt đầu khá sớm, chính là hai ngày sau. Trước đó ấy ôn tập, bây giờ vẫn cố gắng tranh thủ, lại tập trung ôn luyện thêm hai ngày, tâm trạng có phần thấp thỏm.

      Ngày tổ chức kỳ thi vòng hai, Lương Nghiên đưa ấy thi, vì thi viết nên tối đó là có kết quả ngay, ấy được ghi danh thuận lợi.

      Cuộc chiến thứ hai giành thắng lợi, cuối cùng cũng rửa được nỗi nhục cũ, Triệu Yên Tích mừng phát khóc.

      Trường và khoa cũ của ấy vốn chẳng ra sao, chuyên ngày này lại khó tìm việc. Năm ngoái thi nghiên cứu sinh thất bại, cả bố mẹ đều coi trọng, bảo ấy tìm việc luôn . Ngoài Lương Nghiên ủng hộ vô điều kiện tất cả những người khác đều cảm thấy với cái đầu đó, ấy thi đỗ Sư phạm đúng là lạ.

      Dù sao đây cũng là chuyện lớn. Giày vò bao lâu, cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Triệu Yên Tích chuẩn bị ăn mừng.

      Ở Nam An ấy quen nhiều người, bèn hỏi Lương Nghiên muốn mời những ai.

      Lương Nghiên tùy ấy.

      Triệu Yên Tích ngẫm nghĩ rồi cười: “Mời chú Thẩm nhà cậu nhỉ?”.

      Lương Nghiên quắc mắt: “Chẳng phải cậu gọi ấy là Nam sao? Giờ lại đổi thành chú Thẩm?”.

      Triệu Yên Tích “Yo” lên tiếng rồi trêu chọc: “Năm xưa ai là người bắt mình gọi là chú Thẩm, bây giờ lại chê mình gọi già à?”.

      “…”

      Biết ấy trêu chọc, Lương Nghiên chẳng thèm cãi, quay người thu dọn sách vở mặt bàn.

      Triệu Yên Tích cười xấu xa, lại gần hỏi : “Giờ tới bước nào rồi? Thề non hẹn biển, gắn bó keo sơn?”.

      Lương Nghiên dừng tay, suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Cũng gần vậy”.

      Triệu Yên Tích ngờ thành như vậy, bỗng ngẩn người.

      Vài giây sau, ấy cất giọng yếu ớt: “Mối tình đầu mà cậu có vẻ lâu nhỉ?”.

      Lương Nghiên quay đầu nhìn: “Nếu sao?”.

      Triệu Yên Tích khẽ nhíu mày, có phần cảm khái: “Mình cảm thấy hình như mình nghĩ nhầm rồi. Mình những tưởng cậu nhanh chóng phát ra khuyết điểm của ấy, sau đó chán ghét, sau đó chia tay, sau đó lại thích người khác, giống như mình ngày xưa vậy… đúng, cậu xuất sắc hơn mình nhiều, lại còn cầu toàn hoàn hảo hơn mình, cầu có lẽ phải cao hơn mình, nhất định phát ra khuyết điểm của người ta nhanh hơn cả mình. Ví dụ như ấy thích gội đầu, người đầy mùi thuốc lá, hoặc là buổi tối khi ngủ hay ngáy gì đó… Tóm lại, đáng nhẽ phải ngắn hơn cả mối tình đầu của mình mới phải chứ?”.

      Lý luận quái quỷ gì thế này?

      Lương Nghiên nghe xong bỗng dưng thấy buồn cười: “ ấy thích gội đầu, mùi thuốc lá cũng nặng, buổi tối có lẽ cũng ngáy. Dù sao mình chưa nghe thấy bao giờ”. gần như đều ngủ trước , dậy sau , muốn nghe cũng chẳng có cơ hội.

      Triệu Yên Tích lắc đầu: “Mình có ý này. phải mình đặc biệt ám chỉ mấy điểm này. Chỉ là, chỉ là… tóm lại phải là tình trạng này”. ấy biết diễn đạt thế nào, ngừng lát mới hỏi Lương Nghiên: “Cậu rất nghiêm túc, rất nghiêm túc với ấy sao? Muốn ở bên nhau rất lâu?”.

      Lương Nghiên “ừm” tiếng, rồi nhét sách vào balo. Dừng lại chút, quay đầu, ý tứ như suy nghĩ: “Triệu Yên Tích, có thể mình lấy ấy”.

      Triệu Yên Tích sửng sốt.

      Kinh hoàng giây lát, ấy tròn xoe mắt: “Cậu chắc chứ?!”.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Mình vẫn chưa lên kế hoạch, còn chưa mua nhẫn, cũng chẳng nhớ nhét sổ hộ khẩu vào xó nào rồi, có tìm được hay còn là vấn đề. Hơn nữa, mình chắc ấy có đồng ý ”.

      Triệu Yên Tích càng nghe càng cảm thấy đúng, tới cuối cùng tròn mắt há miệng.

      “Cậu… Cậu định cầu hôn ấy?”

      “Đúng thế.”

      “…”

      Triệu Yên Tích chịu nổi đả kích, điểm mấu chốt lập tức thay đổi: “Vì sao phải là cậu cầu hôn?! Cậu còn định mua nhẫn cho ấy?”.

      được à?”

      ấy là đàn ông mà!”

      đúng rồi.”

      “…”

      Triệu Yên Tích nổi nữa, cứ đứng đờ đẫn ra đó, lần đầu tiên cảm thấy Lương Nghiên là người lập dị.

      Lương Nghiên mặc kệ những chấn động dữ dội trong tâm lý Triệu Yên Tích, suy nghĩ sang chuyện khác: “Đúng rồi, lần này ăn đừng mời ấy. Gần đây ấy bận lắm, hai chúng ta ăn thôi”. Dừng lát, lại : “Hay là gọi cả Trì Hiến, hôm trước cậu ta đăng dòng tuyển dụng lên nhóm bạn bè, mình có nhắc cậu ta, cậu ta giữ cho cậu”.

      xong Lương Nghiên gọi luôn cho Trì Hiến, hẹn buổi tối ăn cơm, gặp nhau ở cửa trường Sư phạm.

      Ngắt điện thoại, Lương Nghiên đeo balo lên, vỗ vỗ đầu ấy: “Mình tới trường chút, tối về đón cậu”.

      Khi Triệu Yên Tích tỉnh lại xuống nhà rồi.

      Hơn ba giờ, Lương Nghiên và thầy Chung bàn xong về luận văn, rời khỏi tòa nhà văn phòng.

      ngang qua hàng trà sữa, mua ba cốc, định tới ký túc.

      Lần trước, nhờ mấy bạn ở ký túc giúp việc điểm danh, có mấy việc tạp nham trong trường cũng là họ giúp đỡ. Mặc dù tình cảm chưa sâu đậm nhưng cũng chưa từng có mâu thuẫn gì.

      bỏ trà sữa vào túi, về phía tòa nhà ký túc, dọc đường bỗng nhiên nhận được điện thoại, là số máy lạ.

      Sau khi bắt máy, đầu kia vang lên giọng nam giới.

      Lương Nghiên chưa nghe ra là ai, định hỏi đối phương : “Lương Nghiên, là cậu à? Mình là Tống Kỳ Ninh”.

      Tống Kỳ Ninh?

      Lương Nghiên ngơ mấy giây mới nhớ ra, chính là chàng tỏ tình rồi bị đánh cho trận. Hồi nghỉ hè, cậu ta từng gặp lại ở Du Thành.

      Đầu kia, Tống Kỳ Ninh giải thích: “Mình có gọi tới ký túc của cậu, bạn cậu cho mình số này”.

      Lương Nghiên “ồ” lên, rồi đứng lại ngoài ký túc, : “Cậu có chuyện gì à?”.

      Điện thoại bỗng im lặng.

      Lát sau, Tống Kỳ Ninh : “Cậu ở trường à? Có thể gặp mặt ?”.

      Lương Nghiên ngạc nhiên: “Cậu ở trường mình?”.

      “Ừm, mình qua thi vòng hai, mình báo danh thi nghiên cứu sinh trường cậu.”

      “À, ra vậy.” Lương Nghiên hiểu ra: “Vậy bây giờ cậu ở đâu?”.

      “Mình ở sân thể thao phía Tây.”

      “Được, để mình qua tìm cậu.”

      Lương Nghiên về phía sân thể thao.

      Suy cho cùng cũng là bạn cũ, cậu ta ra là người thân thiện. Năm xưa đánh người ta chảy máu mũi, bây giờ nghĩ lại thấy tàn nhẫn.

      Tới sân thể thao, Lương Nghiên nhìn thấy mấy người đứng bên hàng rào của bãi cỏ. vừa tới gần cậu ta nhận ra, sải bước đến.

      “Lương Nghiên!” Cậu ta tới trước mặt , cười tươi: “Cậu lại thay đổi chút rồi”.

      “Thế à?” Lương Nghiên chuyện này mà nhìn ra sân thể thao: “Sao cậu lại ở đây?”.

      Tống Kỳ Ninh : “Mình dạo khắp nơi, để tham quan trường các cậu”.

      “Xem xong rồi?”

      “Vẫn chưa, còn phía đó chưa qua.” Cậu ta chỉ tay về phía nhà thể dục, ngừng lát rồi : “Lương Nghiên, mình quen lắm, cậu có thể cùng mình qua bên đó xem ?”.

      Lương Nghiên tính thời gian, thấy vẫn sớm bèn : “Được”.

      Tống Kỳ Ninh rất vui, mỉm cười nhìn : “ thôi”.

      Tống Kỳ Ninh trò chuyện với Lương Nghiên suốt dọc đường, vòng vòng tới gần sân bóng rổ. Họ ngồi xuống ghế gỗ lát. Lương Nghiên cảm thấy sắp đến giờ, bèn : “Mình phải đây”.

      Tống Kỳ Ninh sững người: “Mình có vài câu muốn với cậu”.

      Ngay gần đó, Thẩm Phùng Nam đứng dưới bóng cây, nghe sư huynh Đổng Húc lảm nhảm: “Đúng là con bé Lương Nghiên đó rồi. Chẳng trách tôi bảo sao cả học kỳ thấy mặt đâu. Sao thay đổi nhiều quá, ra là rồi. Chẹp, đúng là thanh niên”. Cảm thán xong, lại đưa ra kết luận: “Cơ mà, hai người đó cũng xứng đôi …”.

      Vừa dứt lời, bên cạnh có thanh u ám vang lên: “Xứng đôi chỗ nào?”.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 49
      Đổng Húc khoanh tay đứng xem kịch, quan tâm đến ý tức sâu xa sau câu ấy. Đúng lúc hai người kia đứng lên, Lương Nghiên dường như gì đó.

      Đổng Húc nhìn với vẻ thong dong: “Chỗ nào trông cũng xứng mà nhỉ. Chiều cao rất phù hợp này. Cậu nhóc kia khá đẹp trai, bé Lương Nghiên này cũng thanh tú. Hai đứa lại trong tuổi đẹp! Nhớ năm xưa, khi chúng ta còn trẻ cũng phong nhã hào hoa lắm...“.

      tới đây, bỗng nhìn thấy có tiến triển mới: “Ô, nắm tay rồi!“.

      Đổng Húc xem say mê, hoàn toàn chú ý thấy người đứng bên cạnh mím chặt môi, sắc mặt thâm trầm.

      Lương Nghiên cũng ngờ Tống Kỳ Ninh lại bỗng dưng nắm tay mình. xong, chuẩn bị rồi.

      Tống Kỳ Ninh thấy chau mày, ý thức được hành động thất lễ của mình, vội buông ra.

      Lương Nghiên nhìn cậu ta, nhớ ra điều gì bèn : “Cậu yên tâm, mình đánh cậu nữa đâu. Lúc đó mình quá nông nổi, xin lỗi nhé“.

      Tống Kỳ Ninh có phần kỳ lạ: “ sao đâu, đừng để ý“. Dừng được hai giây, mới ngập ngừng hỏi: “Cậu có bạn trai rồi sao?“.

      Lương Nghiên gật đầu: “Ừ“.

      Tống Kỳ Ninh còn lời nào để nữa, bèn rút hẳn tay về.

      “Cậu khác nhiều lắm.”

      “Thế à?”

      “Ừm.” Tống Kỳ Ninh trầm mặc giây lát rồi ngẩng lên cười: “Những thay đổi tốt“.

      Ngừng chút, cậu ta lại : “Xin lỗi“.

      Vì hành động đường đột vừa rồi, cũng vì lời tỏ tình lỗ mãng năm xưa.

      Còn về kết quả, trước đó cậu ta nghĩ đủ mọi kiểu, chỉ cảm thấy nếu tới rồi thử thêm lần. tình nguyện gặp là cậu ta rất vui rồi.

      Tống Kỳ Ninh : “Sau này chúng ta lại là bạn học rồi“.

      “Ừm. Sau này có việc gì cậu có thể tìm mình, chỗ này mình rất quen.”

      “Được.”

      xong, hai người tạm biệt, Tống Kỳ Ninh về phía cổng trường, Lương Nghiên tới ký túc.

      Chưa được mấy bước, Lương Nghiên chợt nhìn thấy người đứng dưới gốc cây.

      Đổng Húc mỉm cười vẫy tay với .

      Nhưng ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh. Thẩm Phùng Nam đứng đó, cánh tay treo lủng lẳng chiếc máy ảnh.

      qua gọi: “Thầy Đổng“.

      Sau đó quay đầu, chào Thẩm Phùng Nam cái vẻ hình thức: “Ông chủ Thẩm cũng ở đây à?“.

      Thẩm Phùng Nam còn chưa lên tiếng, Đổng Húc trả lời: “Cậu em này qua đây giúp tôi. Thầy Chung với em rồi phải , buổi diễn thuyết ngày kia em vẫn phải đến chút“.

      Lương Nghiên gật đầu: “Thầy Chung nhắc em rồi ạ“.

      “Vậy được, tới lúc đó tôi bảo thầy Chung gửi tài liệu trước cho em. Em bận việc , chúng tôi cũng phải đây.””Vâng, tạm biệt thầy.”

      Trước khi , Lương Nghiên liếc nhìn Thẩm Phùng Nam, ánh mắt cùng chạm vào nhau.

      cảm thấy dường như vui lắm.

      Lúc về, mới từ từ nghĩ lại...

      Có phải ban nãy cũng nhìn thấy rồi ?

      dừng bước, quay đầu lại nhìn, người mất rồi.

      Xong việc buổi tối là hơn tám giờ, Đổng Húc kéo Thẩm Phùng Nam cùng ăn.

      Họ đều cầu kỳ, nên ra đại quán Tứ Xuyên rất ở sau trường gọi món, gọi thêm hai chai bia.

      Đổng Húc chém Đông chém Tây.

      Thẩm Phùng Nghe chỉ lắng nghe. Ăn được khoảng mười lăm phút, càng nghĩ càng thấy có tâm trạng, mấy lần cúi đầu xuống xem di động.

      Đổng Húc thấy lạ: “Cậu có hẹn à, sao người cứ như mây vậy?“.

      Thẩm Phùng Nam thuận miệng đáp lại. Uống hết bia, : “Em phải trước đây“.

      “Hẹn à? Giờ này rồi, nào hả?”

      Thẩm Phùng Nam trả lời, chỉ : “Hai hôm nữa em gửi ảnh cho “.

      Đổng Húc còn thấy kỳ lạ Thẩm Phùng Nam ra khỏi cửa.

      Ăn cơm với Trì Hiến xong, Lương Nghiên dẫn Triệu Yên Tích dạo phố.

      Các trung tâm thương mại đổi mùa giảm giá, cả mẫu quần áo mùa xuân mới tinh cũng chiết khấu. Triệu Yên Tích vốn thích mua sắm, trước kia vì kỳ thi mà phải nhịn quá lâu, lần này hoàn toàn giải phóng, dù mua gì, ấy cũng thấy đời.

      Họ tổng cộng hết hai trung tâm thương mại, mua được vài món đồ.

      Triệu Yên Tích ở trạng thái hưng phấn, vui quên giờ về. Lương Nghiên xem đồng hồ, chín giờ rồi.

      kịp thời giữ Triệu Yên Tích lại: “Về thôi“.

      “Còn sớm mà, chơi lúc nữa.”

      “Mình có thời gian chơi với cậu, mình còn phải qua thăm Thẩm Phùng Nam.”

      “Hả? Muộn vậy vẫn sao?” Buổi sáng, Triệu Yên Tích vừa bình tĩnh lại sau cơn chấn động, vừa nghe thấy câu này lại có chút ganh tỵ: “Cậu tốt với ấy quá đấy“.

      “Mình tốt với cậu hả?” Lương Nghiên vỗ đầu ấy: “Có chút chuyện thôi, có thể ấy hiểu lầm. Mình chạy qua đó chuyến, về nhanh thôi“.

      Triệu Yên Tích ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải. Mặc dù có Thẩm Phùng Nam rồi nhưng Lương Nghiên vẫn đối xử với ấy rất tốt.

      ấy bình ổn trở lại: “Vậy được, bây giờ cậu qua thẳng đó , mình tự về là được rồi“.

      Lương Nghiên yên tâm: “Mình đưa cậu về trước“.

      Triệu Yên Tích cãi lại được, đành nghe lời .

      Quãng đường dài, xe đạp điện chỉ nửa tiếng là tới. Triệu Yên Tích tinh mắt, nhìn ngay thấy bóng người đứng trước cửa khu nhà. ấy vỗ lưng Lương Nghiên: “Kìa, xem ra cậu cần chạy chuyến nữa rồi“.

      Lương Nghiên cũng nhìn thấy.

      Chiếc xe đạp điện dừng lại trước cửa.

      Triệu Yên Tích chống xe: “ , , mình dắt xe về“.

      Lương Nghiên vội vàng bước. Thẩm Phùng Nam nhìn thấy cũng tới.

      Khoảng cách được rút ngắn trong chốc lát.

      tới khi nào vậy?” Lương Nghiên hỏi.

      “Chưa lâu lắm.”

      “Sao báo em tiếng?”

      có gửi tin nhắn nhưng em trả lời.”

      Lương Nghiên há hốc miệng: “Hả, chắc lúc em lái xe“.

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng, thêm nữa.

      Lương Nghiên nhìn .

      Ngọn đèn trước cửa rất sáng, khuôn mặt trở nên sắc nét, bao gồm cả những biểu cảm nhất.

      Lương Nghiên : “Em định qua tìm đây“.

      “Tìm có việc gì à?”

      Lương Nghiên hỏi ngược: “Thế tìm em cũng có việc à?“.

      “...”

      phải Thẩm Phùng Nam chưa từng á khẩu vì , quen bèn gật đầu: “Có chuyện“.

      .”

      dạo nhé.”

      nắm lấy tay .

      Lương Nghiên kinh ngạc.

      Thẩm Phùng Nam nhìn về phía trước, con đường dành cho người bộ.

      nhắc chuyện ban sáng, Lương Nghiên những tưởng tại mình nghĩ nhiều.

      Trời vào xuân, nhưng đêm vẫn se se lạnh.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “Em lạnh ?“.

      lạnh.”

      mặc hề ít.

      Thẩm Phùng Nam dừng lại, đưa cánh tay còn lại lên đội mũ cho .

      “Hôm nay có bận ?”

      “Cũng tạm.”

      “Chỉ giúp thầy Chung thôi à?”

      “Sáng nay còn làm mấy việc khác.”

      “Ồ.”

      chưa được mấy chốc, tới chỗ đỗ xe.

      “Gió to quá, lên xe ngồi lúc .” nắm tay qua.

      Hai người ngồi vào hàng ghế sau, Lương Nghiên vân vê ngón tay đùa nghịch.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “Hôm nay em bận việc gì?“.

      “Em tới trường, sau đó ăn với Triệu Yên Tích, à, còn cả Trì Hiến nữa.”

      “Gặp thầy hướng dẫn của em?”

      “Đúng vậy, chuyện luận văn.”

      xong, nghe tiếng đáp lại.

      Lương Nghiên dựa người vào ghế, nhìn ra cửa sổ, bên cạnh rất yên tĩnh. Lương Nghiên những tưởng hết chuyện để , vừa quay đầu nghe thấy hỏi: “Cậu sinh viên hôm nay là bạn học của em?“.Lương Nghiên lập tức phản ứng lại: “ nhìn thấy rồi sao?“.

      “Ừm.”

      “Là bạn cấp ba của em. Cậu ta tên là Tống Kỳ Ninh, qua đây thi vòng hai nghiên cứu sinh.”

      Sắc mặt Thẩm Phùng Nam dường như lại giống lúc ban sáng rồi.

      Lương Nghiên nhìn chằm chằm mấy giây: “Em cảm thấy có vẻ vui. Buổi trưa em gọi cho , cũng vậy, để ý tới em“.

      Thẩm Phùng Nam khựng lại, ánh mắt dần tối : “Em gọi là gì?“.

      “Ông chủ Thẩm đó.”

      Vừa dứt lời, tay bị siết chặt.

      “Bình thường em cũng gọi như vậy sao?”

      Lương Nghiên hơi sửng sốt, đầu óc xoay chuyển rồi lập tức hiểu ra.

      “Thầy Đổng ở đó. Em tưởng vẫn chưa muốn để thầy ấy biết. vui vì chuyện này sao?” Lương Nghiên tỏ ra oan ức: “ phải sớm chứ, ngày mai em với thầy ấy, em ngủ với đàn em của thầy ấy rồi“.

      “...”

      rất lợi hại, câu là có thể khiến người ta nghẹn chết.

      Thẩm Phùng Nam nào có phải là đối thủ của .

      nhịn lúc lâu cũng chỉ được câu: “Đừng có bậy“.

      Lương Nghiên nhìn : “ có ý này à?“.

      Thẩm Phùng Nam câm nín.

      Lương Nghiên sát lại gần, nhìn sâu vào mắt : “Thẩm Phùng Nam, hôm nay ghen rồi phải ?“.

      Hình như chẳng bao giờ biết quanh co là gì.

      thẳng thắn này có lúc trí mạng.

      Nhưng Thẩm Phùng Nam thể phủ nhận. Cảnh tượng ngày hôm nay và những lời Đổng Húc quả thực khiến thoải mái.

      tin rằng Lương Nghiên và cậu thanh niên kia có chuyện gì. Nhưng khi Đổng Húc họ rất xứng đôi, vẫn muốn qua nắm lấy tay .

      Việc này rất ấu trĩ, hiểu , nhưng lại là tâm trạng chân thực nhất giây phút đó.

      thể đây phải ghen.

      Huống hồ, Lương Nghiên lại cứ nhìn chòng chọc như vậy.

      Ánh mắt khiến người ta có chỗ giấu mình.

      Thẩm Phùng Nam nghĩ gì nữa, ngồi thẳng dậy, rồi lại đổ người.

      Môi kề môi.

      chống tay lên lưng ghế, khóa lại trong thế giới .

      Lương Nghiên hiểu nụ hôn đường đột này là sao, nhưng hề suy nghĩ.

      Hôn lúc, càng áp càng sát, Thẩm Phùng Nam tự nhiên nổi lên phản ứng.

      Lương Nghiên cảm giác được bèn lùi ra, cúi đầu xuống nhìn chân .

      Nơi ấy phồng lên rồi.

      nhìn chút kiêng dè. Vài giây sau, ngẩng đầu lên : “Em học được rồi, có muốn thử ?“.”Thử...” Thẩm Phùng Nam tỉnh ra, mặt lập tức đen xì.

      Nhưng nơi kia càng lúc càng lồ lộ cách ràng.

      Lương Nghiên quan sát biểu cảm phức tạp của , ngồi xuống giữa gian chật hẹp, đưa tay cởi khóa quần của .

      Thẩm Phùng Nam nhìn xuống đỉnh đầu , đáy lòng mềm nhũn ra.

      nỡ.

      bỗng nhiên kéo lên, mở cửa xe, ra ngoài.

      Gió lạnh táp vào người, bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

      bộ vài ba bước.

      Lương Nghiên ngẩn ngơ. thử thôi, sao phải chạy nhỉ?

      xuống xe, thấy Thẩm Phùng Nam đứng dựa vào xe.

      Lương Nghiên bước qua, cảm thấy có lẽ như vậy là ngại.

      Lương Nghiên lại đánh mắt xuống dưới, Thẩm Phùng Nam kéo vào lòng: “Em viết xong luận văn rồi à?“.

      “Sắp rồi.”

      “Đừng có đọc mấy thứ đó nữa.”

      “Ừm, em đọc nữa đâu vì em đọc hết rồi.”

      “...”

      Lương Nghiên lại bổ sung thêm câu: “Chỉ là chưa luyện tập“.

      Thẩm Phùng Nam nhẫn nhịn được nữa, chặn miệng lại, hôn xong mới : “ đưa em về“.

      mở cửa xe trước, ngồi vào ghế lái. Lương Nghiên ngoan ngoãn ngồi đằng sau.

      Xe tới cửa tiểu khu, Lương Nghiên xuống xe dẫn vào trong, tới cửa tòa nhà.

      Trước khi ra về, Thẩm Phùng Nam xoa đầu Lương Nghiên, khẽ : “ về đây, mấy hôm nữa lại tìm em“.“Vâng.”

      Vài ngày sau, Triệu Yên Tích bắt đầu làm, ngày nào cũng bề bộn công việc. Lương Nghiên thường xuyên phải tới trường, xử lý số việc lặt vặt nên cứ ở lỳ thư viện. Mấy tài liệu mới nhận thêm hoàn thành xong, tình hình tiến triển của luận văn cũng tệ, sắp kết thúc rồi. bắt đầu làm những công việc khác.

      Thứ Năm nhàn hơn chút, buổi trưa rời trường, ở trong tiểu khu lại gặp người ngờ.

      Cách khoảng ba bốn tháng rồi mà Lương Việt Đình vẫn vậy.

      Ông đứng bên cạnh cây sồi xanh, mặc vest, giày da, hoàn toàn khác biệt với khu nhà cũ kỹ.

      Lương Nghiên bóp phanh xe điện, dừng lại ở nơi cách ông khoảng hơn ba mét.

      xuống xe ngay mà chống chân xuống đất lúc.

      đeo khẩu trang tránh gió, Lương Việt Đình nhận ra . Ông cúi đầu bấm di động, dường như định gọi điện.

      Lương Nghiên đỗ xe cẩn thận, vừa vừa tháo khẩu trang.

      Lương Việt Đình ngẩng đầu, khựng lại: “Nghiên Nghiên?“.

      “Sao bố lại tới đây?”

      “Bố có công chuyện qua đây, hôm nay rảnh nên tiện đường tới thăm con.”Lương Nghiên đút khẩu trang vào túi, biết gì, bèn dừng lại, chỉ tay về phía khu nhà: “Bố lên nhà ạ?“.

      “Ừm.”

      Khu nhà cũ, có cầu thang máy.

      Leo mấy tầng chân cũng mỏi nhừ.

      Lương Nghiên phía trước, được nửa lại quay đầu nhìn. Lương Việt Đình leo theo phía sau, cách nhau khoảng vài bậc cầu thang.

      Lương Nghiên nhìn thấy mái đầu hơi bạc của ông.

      Có thể hạ quyết tâm cắt đứt tình cảm cha con, nhưng khi cảnh này lên trước mắt, vẫn khỏi động lòng.

      Vào nhà rồi, Lương Nghiên đun nước sôi, tìm lá trà, pha cho ông cốc.

      Lương Việt Đình ngồi bên bàn ăn cơm, nhìn phòng khách chật hẹp, khẽ nhíu mày: “Phòng này quá, để bố kêu người tìm nhà khác rộng hơn“.

      cần, con ở đây quen rồi, lớn quá lại thoải mái.”

      Lương Nghiên đặt cốc nước xuống trước mặt ông: “Mời bố uống trà“.

      Lương Việt Đình nhìn , ngập ngừng định lại thôi, cuối cùng thêm gì. Trà rất nóng, ông uống ngụm rồi đặt xuống.

      Lương Nghiên đoán, có thể ông uống quen.

      Lương Việt Đình thấy đứng, bèn : “Con ngồi “.

      Lương Nghiên kéo ghế ngồi bên cạnh.

      trầm mặc, yên tĩnh, khiến Lương Việt Đình vô thức nhớ tới Thẩm Ngọc. Việc này có chút kỳ lạ, người đàn bà đó, ông dường như quên cả tướng mạo, chỉ nhớ đa phần bà ấy im lặng, hề có cảm giác tồn tại chút nào.

      Khi về những chuyện sau đó, ông lại nhíu mày.

      ai thích bị người ta gài bẫy, nhất là mẫu đàn ông như Lương Việt Đình.

      Ông ném bóng hình mơ hồ đó vào trong ký ức rồi hỏi Lương Nghiên: “Con học có căng thẳng ?“.

      “Cũng tạm ạ, sắp tốt nghiệp rồi, con phải lên lớp.”

      Lương Việt Đình gật đầu, rồi lại bê cốc nước lên, uống ngụm trà hơi chát.

      Ngồi lúc, ông hỏi: “Hôm nay con bận gì chứ?“.

      ạ.”

      “Vậy cùng ăn cơm .” Ông rút di động gọi cuộc điện thoại.

      xong, thấy Lương Nghiên có phản ứng gì, ông trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: “Bố thể thường xuyên qua đây. Lần này là trùng hợp, cầu trước đây của con, bố tôn trọng. Có điều lần đó con ra vội vàng, còn chưa kịp chào tạm biệt.” Ông ngừng lại chút: “Nếu con muốn thôi“.

      Ông đứng dậy.

      Lương Nghiên cũng đứng dậy.

      “Cùng ăn cơm ạ.” .

      Chẳng mấy chốc có tài xế tới đón.

      Nhà hàng do Lương Việt Đình đặt bàn, là nhà hàng đồ Quảng Đông nổi tiếng nhất đường Thập Nghi, đều là những món ăn đắt đỏ. Phòng gần cửa sổ, view đẹp, cũng thanh tịnh.Lương Nghiên gọi hai món, các món khác đều do Lương Việt Đình chọn.

      Ăn được hơn tiếng, trong thời gian đó cũng có trò chuyện lại qua. Những chuyện có thể với nhau rất ít, tới cuối cùng chẳng còn được gì.

      Lương Nghiên hỏi: “Bố ở đây mấy hôm?“.

      “Sáng mai là về Bắc Kinh rồi.”

      Lương Nghiên “ồ” tiếng, hỏi thêm nữa. Tất cả những chuyện phía Bắc Kinh đều nằm trong phạm vi quan tâm của .

      Ăn xong cơm, Lương Việt Đình cùng ra khỏi phòng, về phía cửa. Qua khu nghỉ ngơi của khách, có ánh mắt phóng qua.

      Lương Nghiên phát ra, cứ thế thẳng.

      Lương Việt Đình sắp xếp xe đưa về. Hai bố con đều ai gì nữa. Lương Nghiên “tạm biệt” rồi ngồi vào xe, Lương Việt Đình cũng dặn dò gì.

      Xe mất rồi.

      Có người qua, khẽ : “Tổng giám đốc Lương“.

      Lương Việt Đình đánh mắt về phía tay người ấy chỉ, hỏi: “Ở đó bao lâu rồi?“.

      “Mấy tiếng rồi, khi đưa Lương tiểu thư tới ở đó rồi.”

      Lương Việt Đình trầm mặc lát rồi : “Tiếp tục sai người theo dõi, lộ mặt, khi chưa có những hành động thái quá cứ kệ chú ấy“.

      “Dạ.”

      Lương Việt Đình lên chiếc xe khác rồi dặn dò: “Về khách sạn“.

      Lúc này, có người chạy ra khỏi cửa nhà hàng, với tóc dài đứng bên cạnh cửa: “ Trình, sao chị lại chạy ra đây, ông Lâm mời qua đó“.

      “Ồ.” Trình Tây đứng im, đáp lại tiếng, tầm mắt vẫn còn dán vào chiếc xe xa.

      “Tiểu Lý, người vừa rồi cậu nhìn thấy ?”

      “Người đó? Người nào ạ?”

      Trình Tây lắc đầu, cười khổ: “ thôi, đừng để người ta đợi lâu quá“.

      Tài xế đưa Lương Nghiên tới cửa khu nhà, khi còn định lái vào : “ dừng ở đây được rồi“.

      Tài xế có phần do dự: “Tổng giám đốc dặn phải đưa về tận cửa“.

      cần đâu, tôi muốn qua siêu thị đối diện mua chút đồ.”

      “À, vậy để tôi đưa qua đó.”

      Người tài xế đánh vô lăng, lái xe về phía đối diện, Lương Nghiên bước xuống xe.

      Sữa chua và hoa quả trong nhà đều hết sạch rồi, giấy ăn cũng cần mua. Lương Nghiên vào siêu thị, tiến tới khu hoa quả trước.

      Bên ngoài, người tài xế lái xe . chiếc ô tô màu đen khác lái tới, đỗ ở nơi xa gần.

      15 phút sau, Lương Nghiên mua xong đồ, xách túi ra.

      xuyên qua đường lớn.

      Ánh nắng chiều ấm áp, gió cũng lớn, mái tóc của bay bay sau lưng.Có ánh mắt từ trong ô tô dõi theo .

      Khi Lương Nghiên gần vào trong khu nhà chuông di động vang lên, là số lạ trong thành phố.

      Lương Nghiên bắt máy: “A lô?“.

      thanh.

      lại “A lô” lần nữa, nhưng đầu kia im lặng từ đầu tới cuối.

      Vài giây sau, Lương Nghiên ngắt máy, nhanh chóng qua cửa lớn.

      Người đàn ông trong xe đưa di động cho tài xế.

      Buổi tối, Lương Việt Đình nhận được điện thoại, đối phương báo cáo: “Thưa tổng giám đốc, cậu Tiểu Nghiêm rời rồi ạ“.

      “Bây giờ chú ấy ở đâu?”

      đường, có lẽ là sắp về khách sạn.”

      “Khi nào chú ấy tới nơi, mấy cậu rút .”

      “Dạ.”

      Chưa tới nửa tiếng, Nghiêm Kỳ quay về, lên quán café tầng hai.

      Lương Việt Đình ngồi ở phía Đông, Nghiêm Kỳ thẳng qua, ngồi xuống đối diện.

      Người phục vụ đến.

      Lương Việt Đình : “Café rất chính gốc, có muốn thử ?“.

      Nghiêm Kỳ tỏ thái độ gì, điệu bộ mỏi mệt uể oải.

      Lương Việt Đình mặc kệ , bảo người phục vụ .

      Nghiêm Kỳ dựa người vào ghế: “ sai người theo dõi tôi, tưởng tôi biết hả?“.

      Lương Việt Đình ngạc nhiên, thậm chí còn ngẩng lên.

      Nghiêm Kỳ nhìn ông: “ tưởng tôi làm gì?“.

      Lương Việt Đình nhấp ngụm café: “Đề phòng vạn nhất thôi. Nếu chú biết giữ đúng lời hứa, tôi và chị chú đều rất hài lòng“.

      “Hài lòng thôi sao đủ? Chị ấy còn vui sướng nhét thêm vài người phụ nữ nữa cho tôi.”

      Lương Việt Đình đáp hững hờ: “Đây là việc chú buộc phải gánh vác. Nghiêm Thị cuối cùng thuộc về chú. Người mà chị chú lựa chọn dĩ nhiên là thích hợp với chú“.

      “Thế tức là năm xưa cũng vì lý do này mới lấy chị tôi?” Nghiêm Kỳ nhìn ông vẻ châm biếm: “ từng người con nào chưa? lòng ấy, có ?“.

      Lương Việt Đình trả lời.

      chưa hề.” Nghiêm Kỳ cười khẩy: “Tôi khác “.

      Lương Việt Đình bình tĩnh : “ khác biệt của chú là vô nghĩa“.

      Mặt Nghiêm Kỳ cứng lại.

      Lương Việt Đình cúi đầu uống café.

      Bầu khí im ắng trong chốc lát.

      Rồi Nghiêm Kỳ chợt đứng dậy.

      “Tôi tới Nghiêm Thị làm việc, nhưng đừng hy vọng tôi lấy ai.” Ngữ khí của nhạt , vẻ quan tâm: “ phải là Nghiên Nghiên, cũng phải là ai khác“....

      Khi Tần Vy nhận được điện thoại của Trình Tây, vừa tham gia buổi phỏng vấn.

      Từ sau lần gặp Thẩm Phùng Nam ở bệnh viện, còn tìm nữa, cũng khỏi Nam An, tiếp tục những tháng ngày phiêu bạt nữa.

      bắt đầu tìm việc.

      và Trình Tây thời gian liên lạc rồi. Sau lần gặp mặt đó, mối quan hệ giữa họ trở nên hơi kỳ lạ. Khoảng cách bốn năm năm trời chẳng thể kéo dãn tình bạn nhưng chỉ vài câu khiến mọi chuyện thay đổi. Nếu vẫn cố giữ vẻ bình yên giả tạo trong lòng mỗi người đều có vách ngăn, cần phải như vậy.

      Cuộc đời này tình thất bại, tình bạn cũng thất bại. Tần Vy chấp nhận . Thế nên khi Trình Tây hẹn uống café qua điện thoại, Tần Vy rất ngạc nhiên, loáng thoáng cảm thấy còn có chuyện gì khác.

      Địa điểm cho Trình Tây chọn, khi Tần Vy tới nơi ta có mặt.

      Sau khi ngồi xuống, gọi đồ uống, Tần Vy hỏi: “Sao bỗng dưng lại hẹn mình, có chuyện gì à?“.

      “Nghe gần đây cậu tìm việc?”

      “Ừm.”

      “Tìm được chưa?”

      “Vẫn phỏng vấn.”

      “Có cần mình giúp , trong ngành này mình có chút quan hệ.”

      cần đâu.” Tần Vy : “Có hai công ty có ý muốn nhận, chắc là mình có thể chọn được“.

      “À, vậy tốt rồi.” Trình Tây cười: “Còn nhớ công việc đầu tiên của chúng ta ?“.

      Tần Vy nhớ lại: “Việc ở đài truyền hình?“.

      phải, việc thực tập năm ba đại học.”

      Tần Vy khựng lại, sắc mặt hơi tái.

      Trình Tây chú ý đến biểu cảm của : “Quả nhiên là cậu còn nhớ, xem ra cậu chưa hề quên chuyện ấy“.

      Tần Vy nhíu mày: “Sao cậu lại nhắc tới chuyện này?“.

      Trình Tây : “Cậu đoán hôm nay mình gặp ai?“.

      Tần Vy hiểu, Trình Tây rút di động ra, ấn vài cái rồi đưa tới trước mặt .

      màn hình là bức ảnh, hai người, nam nữ. Tần Vy lập tức nhận ra Lương Nghiên, còn người đàn ông bên cạnh...

      nhìn mãi vẫn chưa nhận ra.

      “Đây là ai?” ngẩng đầu lên hỏi.

      Trình Tây trả lời mà rút từ trong túi xách ra hai bài báo cũ ném qua, trang báo được đánh dấu sẵn.

      Tần Vy vừa nhìn đờ đẫn. Tay cứng lại hai giây, nhanh chóng lật cả hai bài đọc lượt. bài đăng ngày 12 tháng 10: Thẩm Ngọc tự thừa nhận có con riêng với Lương Việt Đình. Bài kia là sau đó tuần: Ngày 19 tháng 10, Thẩm Ngọc tự sát vì chịu quá nhiều áp lực.

      Tầm mắt dừng lại bức ảnh ở bài đầu tiên.

      Lương Nghiên... Lương Việt Đình...

      Tần Vy dám tin, ảnh lại chính là Lương Nghiên.

      Trình Tây thấy hết mọi sửng sốt đó, lên tiếng: “Mình cũng ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Có lẽ đây là số phận, định mệnh sắp đặt sẵn rồi“.

      Tần Vy ngước lên: “Sao cậu tìm được mấy thứ này?“.

      còn nhớ rất , trong vòng vài ngày là việc được dìm xuống, còn bài báo mới đăng tin. Qua nhiều năm như vậy mà Trình Tây vẫn còn tìm được báo cũ.

      “Đâu phải là cách hàng thế kỷ, từng phát hành nếu muốn tìm, có gì tìm được?”

      Tần Vy nhìn Trình Tây, từ từ bình tĩnh lại sau cơn chấn động.

      “Thế nên cậu tìm những thứ này ra để làm gì? Cậu tốn nhiều công sức như vậy chẳng lẽ chỉ để mình biết Lương Nghiên là con riêng của Lương Việt Đình?”

      Biểu cảm của Trình Tây rất nhạt: “Cậu bảo, nếu Lương Nghiên biết Thẩm Phùng Nam có liên quan tới cái chết của mẹ ta, thế nào?“.

      Tần Vy sững người, ngữ khí chuyển lạnh: “ liên quan gì tới ấy! ấy Thanh Mai, biết gì cả. Phỏng vấn là do mình làm, bài báo do mình viết“.

      “Vậy ảnh là ai chụp?”

      “Chính mình nhờ ấy chụp giúp.” Tần Vy rất tức giận: “ ràng cậu biết hôm đó ấy chỉ đưa mình đến, chụp bức ảnh rồi ngay“.

      “Vấn đề nằm ở bức ảnh đó đấy, phải sao? Vì sao Thẩm Ngọc lại tự sát?”

      “Cũng chẳng liên quan tới ấy. Chính thầy Triệu cầu bài báo phải có hình ảnh sinh động. Người thuyết phục Thẩm Ngọc chụp ảnh là mình. Còn việc tòa soạn làm mờ là lỗi của tòa soạn.”

      “Tần Vy!” Trình Tây hết lời để : “Vì sao cậu ngu ngốc như vậy? Cậu sốt sắng gạt ấy khỏi chuyện có ý nghĩa gì?“.

      “Đây là .” Tần Vy nhìn ta chằm chằm: “Trình Tây, mình biết cậu nghĩ gì, cậu cam tâm khi Thẩm Phùng Nam Lương Nghiên“.

      Trình Tây thản nhiên thừa nhận: “Cậu đúng rồi đấy, đúng là mình cam tâm. Mình hiểu, vì sao cậu có thể nhẫn nhịn. Đây là cơ hội quá tốt. Cậu sử dụng, hối hận chứ?“.

      “Cậu cần với mình những chuyện này.” Tần Vy nghiêm túc : “Chuyện này mình ràng với ấy. Nếu cậu có suy nghĩ gì, hãy đường hoàng công khai mà giành giật, đừng dùng mấy thủ đoạn kiểu này, bỉ ổi lắm“.

      Sắc mặt Trình Tây tái mét.

      Tần Vy cầm theo tờ báo, bỏ ...

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 50

      Đêm thứ Sáu là tuyệt vời nhất.
      Chí ít trong mắt Triệu Yên Tích là như vậy. Cuối tuần phải làm, ấy thả lỏng tinh thần chuẩn bị hưởng thụ những giây phút vui vẻ. Bộ phim tích trữ lâu vừa hay có thể xem dứt điểm lần, rồi ăn thêm chút quà vặt, tập thể dục, nằm lên giường buôn dưa lê với Lương Nghiên, kể mấy chuyện lặt vặt hóng hớt được ở công ty. Ai dè, rất may mắn, lớp Lương Nghiên có hoạt động tập thể, tụ tập tới hơn chín giờ mới về nhà.

      Vào nhà phát sàn nhà ươn ướt như vừa được lau xong. Khi nhìn lại bàn ghế và các đồ dùng gia đình cũng được lau sáng bóng.

      Lương Nghiên ngạc nhiên thốt lên rồi mở cửa ra: “Triệu tiểu thư, cậu làm tổng vệ sinh đấy à?”.

      Triệu Yên Tích nằm bò ra nghịch di động, ngẩng đầu lên: “Chứ sao, cậu tưởng cậu nuôi tiên trong vỏ ốc hả?”.

      Lương Nghiên bật cười: “Này, chẳng phải mình nuôi sao? Vừa xinh xắn vừa đáng , còn biết dọn vệ sinh nữa!”.

      Triệu Yên Tích được khen lập tức vui vẻ trở lại: “Thế nào, chơi vui ?”.

      “Khá vui.” Lương Nghiên vào, cởi áo khoác ra: “Có thể vì sắp tốt nghiệp rồi nên mọi người đều rất hòa thuận. Những người từng mâu thuẫn với nhau bỗng nhiên làm lành hết, làm mình cứ ngơ ngơ”.

      “Mấy người trong hội sinh viên đó hả?”

      “Ừm.”

      “Chuyện này cũng bình thường thôi, tốt nghiệp rồi núi cao biển rộng, sau này đụng chạm nữa, xung đột lợi ích.”

      Lương Nghiên đồng tình đáp lại, rút laptop ra, ngồi xuống bàn học.

      Triệu Yên Tích tỏ vẻ kỳ lạ: “Cậu vẫn còn việc phải làm à?”.

      “Ừm, giờ ngủ vẫn sớm, cậu tự chơi .”

      “Thôi được rồi.”

      Triệu Yên Tích luôn biết nặng , trong lúc Lương Nghiên làm việc, ấy bao giờ quấy rầy.

      Triệu Yên Tích đeo tai nghe lên, xem chương trình giải trí. Xem đến đoạn sau có phần nhạt nhẽo, ấy tắt clip , liếc nhìn đồng hồ, 11 giờ kém rồi.

      Nên chuẩn bị ngủ thôi.

      Ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh có ai, chắc là Lương Nghiên tắm rửa rồi.

      Triệu Yên Tích bò dậy, thu dọn mấy cuốn tạp chí ở đầu giường, đặt lên bàn.

      Laptop của Lương Nghiên vẫn còn mở. Triệu Yên Tích nhìn màn hình, định liếc xem tiến độ luận văn của đến đâu rồi.

      Vừa xem vài chữ liền cảm thấy đúng. ấy kéo lên đầu trang, mắt bỗng trợn tròn.

      Mẹ ơi, đây nào có phải luận văn?

      Thời gian, địa điểm, chuẩn bị trước, quá trình…

      Đây là kế hoạch cầu hôn của Lương Nghiên!

      Triệu Yên Tích kiềm chế tâm trạng muốn chửi bới, kéo xuống dưới. Lại còn có cả phương án B!

      ấy lại nhìn tiếp, cuốn sổ bên cạnh là chi chít những chữ. Thoạt nhìn giống cuốn vở ghi bài giảng chuyên ngành, nhưng đọc kỹ toàn là những lời nhận xét về nhẫn nam, bao gồm cả phân tích độ thích hợp, đánh giá xấu đẹp.

      Triệu Yên Tích lật ra trang sau, khác gì bị sét đánh…

      “Bảng đối chiếu kích cỡ ngón tay với kích cỡ nhẫn”

      Dưới nữa là cách thức đeo nhẫn với hàng chữ đen xíu: Đeo nhẫn vào ngón giữa bàn tay trái. Bên dưới có gạch dòng màu đỏ để ghi nhớ, phía sau còn có lời chú thích: Chỗ này chắc chắn, có nhiều cách , đợi kiểm tra.

      Triệu Yên Tích xem mà mắt tròn mắt dẹt, ràng ấy xem độ quái đản của Lương Nghiên.

      nhóc này rốt cuộc là cầu hôn hay nghiên cứu vậy?

      Lương Nghiên tắm xong ra, thấy Triệu Yên Tích đứng ngây ra đó.

      “Cậu làm gì thế?”

      Triệu Yên Tích đặt cuốn sổ xuống, quay đầu hỏi: “Đầu óc của mấy người học giỏi như cậu đều vậy à? Đại ca, mình còn tưởng ban nãy cậu khí thế ngồi viết luận văn chứ”.

      “Bài luận văn của tớ xong xuôi rồi.” Lương Nghiên ngồi xuống bên giường, lau tóc.

      Triệu Yên Tích nhìn lúc vẻ phức tạp rồi cũng ngồi xuống, thở dài: “Cậu mà tốn công tốn sức cầu hôn mình kiểu này, mình cũng lấy luôn”.

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Triệu nương, cậu chắc chứ?”.

      Trong giọng mang theo nụ cười mấy tử tế.

      Triệu Yên Tích vừa nhìn là biết lại giở trò rồi, bèn chán ghét đẩy qua bên: “ có chủ rồi còn tán tỉnh người ta? Cẩn thận mình bắt cậu chịu trách nhiệm đó”.

      “Được, chịu chịu.”

      Lương Nghiên giơ tay véo má ấy, Triệu Yên Tích kêu toáng lên, né tránh.

      Hai đùa nghịch khác gì hồi .

      Nghịch chán rồi nghỉ, người dựa vào đầu giường, người nằm ở cuối giường.

      Triệu Yên Tích nhớ lại trước kia, bèn cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh , cậu sắp 21 tuổi rồi, có người mình , chẳng mấy chốc tốt nghiệp, sau đó kết hôn, có con rồi làm mẹ, chăm em bé… A, là như giấc mơ”.

      “…”

      Lương Nghiên câm nín: “Triệu nương, có phải cậu suy nghĩ hơi xa quá rồi ?”.

      “Xa đâu mà xa, từng bước mà, chẳng mấy đâu.”

      “Mình còn chưa cầu hôn đây.”

      sao, chú Thẩm nhà cậu lẽ nào còn từ chối cậu? ấy đâu phải kẻ ngốc.”

      Triệu Yên Tích nhìn lên trần nhà, vẽ ra cho Lương Nghiên bức tranh hy vọng tuyệt vời: “Ừm, mình bấm đốt ngón tay cuộc sống mới của cậu sắp bắt đầu rồi, còn mình may mắn là người chứng kiến. Từ tới giờ mình chưa bao giờ nghĩ chuyện xa như vậy”.

      Lương Nghiên cười: “Lúc cậu chỉ mải ăn thôi”.

      cứ như cậu khác vậy.” Triệu Yên Tích giơ chân đá : “Mình leo cây hái quả là vì ai hả? Xuống hồ ngắt đài sen là vì ai?”.

      Lương Nghiên chỉ cười đáp, né tránh bàn chân ấy.

      Lương Nghiên bò qua, dùng cả tay lẫn chân: “Vô tâm”.

      Vạt áo chiếc áo ngủ trượt xuống, để lộ vết sẹo cánh tay ấy.

      Nụ cười khuôn mặt Lương Nghiên tắt ngấm. Triệu Yên Tích bất ngờ vì thấy bỗng dưng né nữa, cái phát rơi thẳng xuống tay .

      Triệu Yên Tích sững người, khi nhìn theo tầm mắt Lương Nghiên hiểu ra.

      ấy vội vàng kéo tay áo lên, ghé qua : “Mình đùa thôi, cậu vô tâm”.

      Lương Nghiên tiếp lời mà kéo tay phải của ấy qua, vén tay áo lên, tỉ mỉ nhìn kỹ vết hồng hồng đó.

      Triệu Yên Tích : “Nhạt nhiều rồi, chỗ thuốc cao năm ngoái cậu mua mình còn chưa dùng hết”.

      chỉ năm ngoái, đủ các loại thuốc bôi liền sẹo mà ngày trước Lương Nghiên mua ấy đều chưa dùng hết, vài tháng trời vẫn chưa có hiệu quả rệt lại tìm loại khác.

      Triệu Yên Tích biết, đối với vết sẹo này, chấp niệm của Lương Nghiên nặng nề hơn ấy nhiều. Bản thân ấy còn để ý nữa, nhiều lúc thậm chí còn quên hẳn nhưng Lương Nghiên vẫn luôn chịu ảnh hưởng của nó. Giống như bây giờ, cuộc trò chuyện vốn vui vẻ lại thay đổi.

      Triệu Yên Tích hơi u sầu: “ ra mình cảm thấy vết sẹo này mất cũng chẳng sao cả, mình mặc áo dài tay cũng ai nhìn thấy. Sau này mình muốn bôi thuốc nữa, cậu cũng đừng nhớ mãi”. Ngừng lát, ấy dứt khoát nốt: “Vốn dĩ cũng phải lỗi của cậu. Mặc dù là mình rán trứng cho cậu nhưng chính mình là người bất cẩn, cậu đâu có nợ mình”.

      Lương Nghiên buông ấy ra: “Thử thêm , còn nhiều loại chưa thử lắm, năm nào cũng có loại mới đấy”. nhiều, đứng dậy: “Mình vệ sinh chút”.

      Triệu Yên Tích như hạ quyết tâm, gọi giật Lương Nghiên lại.

      “Mình đấy, cho dù cậu nợ gì mình bao nhiêu năm qua cũng trả đủ rồi, ai đối xử với mình tốt hơn cậu nữa. Lương Nghiên, mình hy vọng cậu luôn sống thoải mái, dù là vết sẹo này của mình hay những chuyện quá khứ khác đều đừng để nó khiến cậu phiền lòng.

      Lương Nghiên trầm mặc nghe hết.

      Căn phòng yên ắng hẳn.

      Vài giây sau, Lương Nghiên quay người, nhàng xoa đầu ấy: “Biết rồi”.



      Thẩm Phùng Nam rất bận, thứ Hai phải Hải Nam quay phim, tranh thủ tối Chủ Nhật tới thăm Lương Nghiên.

      Hai người họ cùng ăn khuya, là hàng đồ nướng ngay gần đó, họ chọn ít hải sản tươi.

      Thẩm Phùng Nam gọi chai bia.

      Lương Nghiên : “Cổ họng uống được , em nghe ổn lắm đâu”.

      sao, tại tối qua ngủ hơi muộn thôi.”

      rót cốc, Lương Nghiên chìa cốc giấy của mình ra: “Em cũng uống”.

      Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Em uống được?”.

      “Dĩ nhiên.”

      Thế là rót cả cho .

      Đĩa sò biển thơm phức được mang tới, hai người ăn mấy con.

      Thẩm Phùng Nam uống hết cốc bia lại rót đầy. Lương Nghiên nâng cốc, chạm với : “Chúc công việc thuận lợi”.

      uống nửa cốc.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Từ từ thôi”.

      Lương Nghiên lại uống nốt chỗ còn lại rồi khoe đáy ly sang bóng cho xem, để lộ nụ cười đắc ý: “Bia thôi mà”.

      Thẩm Phùng Nam bấy giờ mới dãn cơ mặt, cười khẽ: “Uống say là đưa em về đâu đấy”.

      “Vậy đưa em đâu?”

      Biểu cảm thách thức của khiến trái tim Thẩm Phùng Nam ngứa ngáy.

      nhìn mấy giây rồi cụp mắt xuống, khẽ: “Nhét em vào túi áo, đưa luôn ra Hải Nam”.

      nghe thấy câu trả lời, ngước mắt lên, nhìn thấy cười tít.

      Trước khi tạm biệt, Thẩm Phùng Nam đưa cho Lương Nghiên chùm chìa khóa.

      “Lần trước quên đưa em.”

      Lương Nghiên xem xét rồi hỏi: “Em có thể đến bất cứ khi nào?”.

      “Ừm.”

      “Em hiểu rồi.” Lương Nghiên nhét vào túi quần chút khách khí.

      Sáng thứ Hai, Thẩm Phùng Nam được Hải Nam.

      Lúc chuẩn bị xuất phát gặp Tần Vy ở cửa.

      Họ ngồi lúc ở quán café trước nhà. Tần Vy kể xong chuyện, rồi đưa tờ báo cho xem.

      Hai bài báo dài, nhưng tiêu đề rất ràng, hình ảnh càng nổi bật.

      “Em ngờ đó là Lương Nghiên. Lúc đó ấy còn rất bé, em chú ý nhiều. Em nhớ là mẹ ấy bế ấy chụp ảnh xong, vừa ấy trốn vào phòng.”

      Tần Vy quan sát biểu cảm của Thẩm Phùng Nam, ngừng chút, tiếp. Chuyện này hề dễ chịu, ấy hiểu.

      Tần Vy cho chút thời gian để xem hết.

      Thẩm Phùng Nam đọc rất chậm từng dòng từng chữ. Sau khi đọc xong cả hai bài, quay lại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

      Rất lâu gì, cũng ngẩng lên, Tần Vy nhìn thấy tay hơi run rẩy.

      càng thêm khó chịu.

      “Em ngờ được những chuyện về sau. Người phóng viên dẫn dắt em xử lý bức ảnh, nhưng cuối cùng khi đăng bài lại thành ra thế này. Mấy hôm ấy việc rất nghiêm trọng. Về sau em có tìm Thẩm Ngọc, phát họ còn ở trong căn nhà đó nữa, chưa được mấy hôm có tin tức nhảy lầu.”

      Ngữ khí của ấy thấp hẳn xuống: “Chuyện này em có trách nhiệm, khoảng thời gian đó em vẫn luôn rất áy náy. Sau khi việc xảy ra lâu, nhà họ Lương dập xuống, khi trở về mọi qua. Em sợ cũng mang gánh nặng nên kể cho ”.

      Tần Vy xong, nơi này cũng im ắng hẳn.

      ấy biết Thẩm Phùng Nam đọc những dòng tin ấy mấy lần.

      ấy thấy bí bách, muốn hút điếu thuốc.

      Lần này ấy kiêng dè, châm lửa hút thuốc ngay trước mặt .

      Chẳng biết qua bao lâu, khi điếu thuốc trong tay chỉ còn nửa, nghe thấy giọng .

      “… Làm sao em biết?”

      hỏi ràng, nhưng Tần Vy hiểu. ấy quay lại, dừng vài giây khuôn mặt Thẩm Phùng Nam rồi cúi xuống.

      ấy muốn nhìn vào mặt .

      ấy cúi đầu : “Do Trình Tây phát ra. Em cảm thấy vẫn nên để chính với Lương Nghiên tốt hơn. Em Trình Tây làm gì, nhưng nếu cứ thêm mắm dặm muối, kiểu gì cũng gây hiểu lầm. Chuyện này vốn dĩ phải lỗi của , nếu cần thiết, em có thể giải thích với Lương Nghiên, hoặc bây giờ em có thể cùng gặp ấy…”.

      ấy còn gì đó nhưng Thẩm Phùng Nam nghe nữa.

      Tầm mắt quay trở lại bức ảnh…

      Người phụ nữ tóc dài ngồi góc chiếc sofa cũ, bé dựa vào lòng bà, lọn tóc đuôi sam ngắn cũn bung ra, bé nấp nửa gương mặt sau vai người phụ nữ.

      ấy có khóc nhỉ?

      nhớ nữa.

      Đó chỉ là ngày rất bình thường. vội, rất gấp gáp, để ý và cũng quan tâm.

      Tất cả đều mơ hồ trong ký ức.

      Thứ Ba, có trận mưa lớn đổ xuống Nam An, tiết trời vừa ấm lại giờ lại rét căm căm.

      Đây là ngày cuối cùng của tháng ba.

      Chập tối mưa tạnh.

      Lương Nghiên đỗ xe điện dưới nhà, ôm chiếc hộp để thanh ngang xuống. Bước vào thang máy, lần mò tìm chiếc chìa khóa lần trước Thẩm Phùng Nam đưa.

      Lên đến nơi, mở cửa, cởi áo mưa để ở ngoài cửa, thay giày rồi ôm theo hộp vào nhà.

      Rèm cửa được kéo kín mít nên trong nhà có lấy tia sáng, cực kỳ tối tăm.

      Lương Nghiên vốn dĩ định vào bếp bỗng ngửi thấy mùi khói. mấy bước về phía sofa, nhìn kỹ rồi chợt giật mình, suýt nữa đánh rơi chiếc hộp trong tay xuống.

      về khi nào vậy?

      Lương Nghiên đứng sững mấy giây mới kịp hoàn hồn. bỏ chiếc hộp xuống, tới bên cạnh sofa.

      Thẩm Phùng Nam ngủ rồi, chỉ mặc chiếc áo sợi mỏng manh, người còn đắp chiếc chăn nào. nằm nghiêng, tay phải che mắt.

      Gạt tàn mặt bàn đầy đầu lọc thuốc lá.

      Lương Nghiên nhìn lúc, quay người vào phòng lấy chiếc chăn mỏng đắp cho . Vừa định lùi ra người say ngủ đột nhiên tỉnh giấc.

      mơ màng mở mắt ra.

      Lương Nghiên nhìn thấy những mông lung lạ lẫm khuôn mặt .

      “Thẩm Phùng Nam?”

      Ánh mắt rời rạc của dừng lại khuôn mặt : “Lương Nghiên?”, giọng khản đặc ràng mấy chắc chắn.

      “Em đây.”

      nhìn lúc rồi đưa tay vuốt má .

      về khi nào vậy?”

      trả lời.

      Lương Nghiên ghé sát lại gần : “Sao thế?”.

      kéo vào lòng, nửa người của gần như đè lên .

      “Sao em lại tới đây?” Giọng có phần ổn định.

      “Em mang nồi tới.”

      “Nồi?”

      “Nồi đất. Triệu Yên Tích mua vali du lịch, rút thăm trúng thưởng được cái nồi mà chỗ em chẳng dùng làm gì.” hỏi: “Chẳng phải ngày kia mới về ư, về trước à?”.

      Hai giây sau, chất giọng mơ hồ đáp lại: “Ừm”.

      “Sao hút nhiều thuốc thế?”

      nhiều đâu.”

      “Còn gạt em.”

      Bên tai có tiếng động gì, chỉ còn những tiếng thở khe khẽ.

      Lương Nghiên tiếp: “Ngồi máy bay mệt quá sao ?”.

      “Ừm.”

      “Vậy ngủ .”

      “Ngủ với nhé?”

      “Em buồn ngủ.”

      “… Tối nay đừng , được ?”

      “Được. Triệu Yên Tích cũng có nhà, công ty mới của họ tổ chức hoạt động thám hiểm kỳ thú cho nhân viên mới, về nông thôn vui đùa rồi.” bò dậy: “ tắm . Để em gọi đồ ship về, ăn xong mình ngủ”.

      Thẩm Phùng Nam vẫn nằm im, Lương Nghiên bèn đẩy : “ chứ”.

      nhìn lúc rồi ngồi dậy.

      Buổi tối, Lương Nghiên ở lại nhà . thời gian họ ngủ chung với nhau rồi, tối nay có chút quá đà, khi chợp mắt quá nửa đêm.

      Khi Lương Nghiên tỉnh dậy rất muộn rồi, điều bất ngờ là cả Thẩm Phùng Nam cũng ngủ. Những tưởng quá mệt mỏi vì công việc, Lương Nghiên đánh thức mà dậy vệ sinh, rồi tắm rửa luôn.

      Tắm xong bọc áo tắm ra ngoài, kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ cho thoáng khí. Vừa quay người, liền thấy Thẩm Phùng Nam chân trần đứng ở cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn . mặc độc chiếc quần ngủ.

      Lương Nghiên kinh ngạc qua: “Sao mặc quần áo? Còn dép nữa?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn : “Em tắm rồi à?”.

      “Vâng, cũng tắm .”

      gật đầu, lẳng lặng vào phòng ngủ.

      Lương Nghiên ở lại thêm ngày.

      Thứ Năm, ngày mùng 2 tháng 4.

      Buổi chiều, Thẩm Phùng Nam ra ngoài mua đồ, ngủ trưa tỉnh dậy Lương Nghiên nhìn thấy nên để lại mảnh giấy nhớ tủ lạnh rồi ngay. vội về nhà lấy hóa đơn, nhét máy tính vào balo, rồi lại tới đường Thập Nghi lấy nhẫn, đến cửa hàng lấy hoa hồng.

      Khi đến dưới nhà Thẩm Phùng Nam là năm rưỡi.

      rút di động ra xem, hai cuộc gọi nhỡ. trả lời mà thẳng lên gác.

      Đứng trước cửa lúc, bình tĩnh lại rồi mới gõ cửa.

      Dường như còn chưa đến giây, cửa bật mở.

      “Nghiên…”

      Mới được chữ khựng lại, Thẩm Phùng Nam ràng bị bất ngờ.

      Lương Nghiên đặt bó hoa vào lòng : “Tặng này”.

      “Nghiên Nghiên?” hoàn hồn lại.

      đợi chút.” Lương Nghiên đóng cửa lại, kéo tới bên ghế sofa.

      bỏ balo xuống, lấy máy tính ra, cũng lấy luôn cả hộp nhẫn, đặt cả lên bàn uống nước.

      Cho tới khi đứng dậy, thấy vẫn nhìn mình chằm chằm.

      Trái tim vô duyên vô cớ nóng lên.

      “… có muốn ngồi ?” xoa xoa lòng bàn tay, chỉ vào ghế sofa.

      Thẩm Phùng Nam nhúc nhích.

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ, cảm thấy đứng cũng ảnh hưởng gì, nếu thuận lợi chỉ năm phút là kết thúc.

      “Em có làm slide.” ngồi sụp xuống, bật máy tính, điều chỉnh màn hình tới góc độ vừa phải rồi nhìn thẳng vào .

      ấn nút phát tự động, nhạc cũng vang lên.

      nhiều, tổng cộng có mười slide, mỗi slide gồm ảnh và hai hàng chữ.

      Hàng chữ là lời hứa của , rất nghiêm túc, cũng rất tỉ mỉ. Bức tranh do vẽ tay, tô màu mà chỉ là màu chì đơn giản.

      Phát xong lượt.

      Lương Nghiên chưa dừng ở đó. lấy nhẫn ra, đứng dậy: “Thẩm Phùng Nam, có đồng ý kết hôn với em ?”.

      Đúng giây này nhạc chạy đến cuối và kết thúc.

      Cả căn phòng im bặt.

      ai lên tiếng.

      Lòng bàn tay Lương Nghiên từ từ đổ mồ hôi, chiếc nhẫn bị ủ đến nóng rực.

      Chẳng biết qua bao lâu, người đàn ông trước mặt bước đến, đặt hoa lên ghế, ôm chặt lấy .

      Căn phòng vẫn yên tĩnh như thế. Nhưng Lương Nghiên lại cảm giác được hình như nghe thấy khóc.

      nhanh chóng chắc chắn điều đó, cổ ướt rượt.

      Lương Nghiên khựng lại giây lát rồi khẽ hỏi: “ đồng ý rồi?”.

      Hai giây sau, nghe thấy cất giọng khản đặc trả lời: “ có chuyện muốn với em”.

      “Chuyện gì vậy?”

      Thẩm Phùng Nam buông tay, cúi đầu vuốt mặt rồi mới nhìn . Lương Nghiên thấy mắt đỏ rực.

      mím môi, dẫn vào trong phòng ngủ.

      Chỉ vài phút là ràng mọi chuyện, những điều nên , những thứ nên cho xem đều bày cả trước mặt.

      Như đợi tuyên án.

      Có lẽ là mười lăm phút, có lẽ phải nửa tiếng sau, Lương Nghiên mới ngẩng đầu lên.

      bối rối của , đều thấy cả.

      khoảnh khắc, bỗng mông lung trong tích tắc. Dường như suy nghĩ xong, mới lên tiếng: “Nếu em mọi chuyện như nghĩ có kinh ngạc ?”.

      “… Gì cơ?”

      “Việc mẹ em chọn cách tự sát liên quan chút nào tới bài báo này, mấy chuyện sức ép dư luận thái quá đều cho mọi người tưởng tượng mà thôi.”

      tháng trước khi tự tử, bà viết di thư. Bà có chiếc hộp, đặt trong đó bảo bối của bà. Bà gửi di thư và mọi đồ đạc cho bác sỹ của mình. Chuyện gì bà cũng sắp xếp ổn thỏa, duy chỉ có em là để trôi tự do.”

      Thẩm Phùng Nam đứng người, chỉ biết im lặng.

      Lương Nghiên cụp mắt xuống: “Chỉ là bà muốn sống nữa, cũng cần em nữa”.

      Dừng chút, nốt cho chuyện cuối cùng: “Bà bị ung thư vú, bác sỹ kiến nghị cắt bỏ ngực. Bà thể chấp nhận này, đây có thể chính là nguyên nhân cuối cùng”.

      xong, tới bên cạnh thùng rác, xé nát tờ báo rồi ném vào.

      Khi quay người lại, có ai ôm chầm vào lòng.



      Ngày hôm nay, đối với Lương Nghiên, có vài ý nghĩa thể .

      chỉ là chuyện cầu hôn, mà còn là chuyện khác.

      Giống như đêm ở Bắc Kinh, tất cả những chuyện muốn cho người khác biết nhất đều được thổ lộ trước mặt người bằng vô vàn những ăn ý và đồng điệu.

      Hơn nữa, hoàn toàn chấp nhận tất cả.

      Ngọn đèn vách tường trong phòng ngủ cứ sáng mãi.

      Thế giới trong chăn vừa ấm áp vừa mềm mại, rất thích hợp tâm trước khi chợp mắt.

      Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay Lương Nghiên. năm phút trôi qua kể từ câu cuối cùng của họ. ai cảm thấy đường đột vì khoảng im lặng ngắn ngủi này.

      Cả hai đều tĩnh lại lúc. Thông báo điện thoại của Lương Nghiên vang lên, Thẩm Phùng Nam lần tìm rồi đưa cho .

      email mới.

      Lương Nghiên mở ra đọc rồi đưa cho .

      Thẩm Phùng Nam nhìn tên người gửi, kéo xuống dưới rồi : “Là Trình Tây”.

      Lương Nghiên gật đầu hiểu ra, ấn nút xóa .

      Trầm mặc lúc, : “Em còn nhớ dáng vẻ của lúc đó nữa rồi”.

      sao, cũng nhớ em mà.”

      “Ừm.” Lương Nghiên đổi tư thế, xích đầu gối lên vai : “Bác sỹ tỷ lệ mắc ung thư vú của em cao hơn người bình thường chút, có ngại ?”.

      Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy : “ ngại, nhưng rất lo”.

      cần lo, em thường xuyên kiểm tra sức khỏe.”

      “Lần sau cùng em.”

      “Vâng.”

      “Ngủ .” Thẩm Phùng Nam kéo kín chăn lên, ôm kín kẽ.

      Lương Nghiên vòng tay ôm chặt hông : “Còn chuyện nữa”.

      “Gì vậy?”

      “Em cầu hôn dở đó, chấp nhận đâu.”

      “…”

      gì, tìm đến môi hôn nồng nàn lúc.

      “Thế là đồng ý?”

      “Nếu sao?”

      “Vậy quà sinh nhật em muốn là sổ hộ khẩu của .”

      “Được.”

      “Đợi em tốt nghiệp rồi mình đăng ký nhé?”

      “Được.”

      “Thẩm Phùng Nam!”

      “Hm?”

      “Hôm nay là hạn cuối.”

      “Gì chứ?”

      “Sau này, dù có hối hận, em cũng thả đâu.”

      Yên lặng lát.

      đáp: “Được”.

      Ba ngày sau, sinh nhật Lương Nghiên, Thẩm Phùng Nam đưa sổ hộ khẩu cho .

      Lương Nghiên đặt hai cuốn sổ cạnh nhau.

      Hôm ấy, còn nhận được món quà khác, chiếc nhẫn cầu hôn, rất giống nhẫn đôi với chiếc mà mua cho , hiểu tìm kiểu gì.

      Ngày tháng trước khi tốt nghiệp trôi như bay. Bảo vệ luận văn thành công, dường như chỉ chốc lát là tới cuối con đường.

      Ngày 29 tháng 6, căn nhà Lương Nghiên thuê đến hạn phải trả.

      Triệu Yên Tích phải làm hồ sơ nên về Du Thành trước. Học kỳ sau ấy ở ký túc xá trường Sư phạm, còn Lương Nghiên chuẩn bị ở chung với Thẩm Phùng Nam đúng như lời hứa hẹn.

      Chiều nay, Thẩm Phùng Nam qua giúp Lương Nghiên chuyển nhà.

      Mấy hôm trước, Lương Nghiên tranh thủ thời gian thu dọn gần hết đồ đạc. Đồ của hai thể ít được. Lương Nghiên nhiều nhất là sách vở, đựng đầy ba thùng đồ, còn Triệu Yên Tích nhiều hơn cả là quần áo, đựng đầy bốn thùng.

      Thẩm Phùng Nam chuyển ba thùng của tới studio trước, Lương Nghiên thu dọn nốt những đồ lặt vặt còn lại. Phía giường dọn trống, chỉ còn những thứ dưới gầm giường chưa dọn.

      Lương Nghiên quỳ xuống đất, kéo chiếc hộp bên trong ra.

      Lớn nhất là chiếc hộp màu vàng đất đựng những thứ của Thẩm Ngọc.

      Lương Nghiên sững người giây lát, lấy băng dính dán kín lại. Dán xong, nhớ ra điều gì, lại mở ra. Mở hộp, lục tung lên, tìm ra phong thư đó.

      Lâm Hiểu Thanh đây là bức thư Thẩm Ngọc gửi lại cho . Lương Nghiên vẫn chưa đọc.

      Lần này xé ra hề do dự, rút ra tờ giấy mỏng tang.

      Nét chữ được viết bằng bút máy đen, bảy hàng, chưa đầy nửa trang.

      Lương Nghiên bắt đầu đọc từ chữ đầu tiên.

      “Nghiên Nghiên:

      Khi con đọc bức thư này, ắt hẳn con trưởng thành.

      Có thể lúc này con nhớ mẹ, có thể hận mẹ, đều sao cả.

      Mẹ luôn nghĩ rằng con chỉ là chút liên hệ nhoi giữa mẹ và Lương Việt Đình, nhưng khi viết những chữ này, mẹ mới ý thức được, dường như chỉ có vậy.

      Cuộc đời này, mẹ có lỗi với rất nhiều người. Hai người vô tội nhất là bà ngoại và con. xin lỗi có ý nghĩa gì, mẹ chưa bao giờ .

      Vậy để lại cho con thứ khác vậy.

      Con xem, cuộc đời mẹ bạc nhược, ngu ngốc, chọn sai đường, nhầm người.

      Nghiên Nghiên, con đừng sống như mẹ.”

      Chữ cuối cùng còn đọng mực, có lẽ 13 năm trước có giọt lệ nào rớt xuống đây.

      “Nghiên Nghiên, còn sách gì ?” Giọng Thẩm Phùng Nam vọng từ ngoài vào.

      Lương Nghiên tỉnh lại, gạt nước mắt: “Hết rồi ạ”.

      “Vậy chuyển giá sách nhé.”

      Lương Nghiên bò dậy, chạy ra ngoài: “Em giúp !”.

      THE END

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 51: Ngoại Truyện

      Học kỳ đầu nghiên cứu sinh năm hai, Lương Nghiên bận phát rồ.
      Tổng cộng có bốn người đồng môn, người học giao lưu ở nước ngoài, người bị bệnh xin nghỉ học, chỉ còn lại em nghiên cứu sinh năm nhất. Em cao 1 mét 55, nặng 37 cân, bẩm sinh tạo cảm giác bé, đáng thương.

      Từ lần chuyển bảng thông báo đập vào chân, từ đó Lương Nghiên dám bắt bé làm việc nặng nữa.

      Thế nên, người thầy Chung có thể sai bảo chỉ còn mình Lương Nghiên thôi.

      tháng Lương Nghiên về nhà, ở rịt ký túc xá. Thẩm Phùng Nam có thời gian lại làm thịt và các món ngon mang tới trường cho .

      Tới tháng 11, vừa được rảnh rang lại kiểm tra ra có khối u bằng chiếc lá phát triển.

      Lương Nghiên cảm thấy quá nghiêm trọng nhưng Thẩm Phùng Nam lo lắng thôi, liên tục bắt kiểm tra ba bệnh viện khác nhau, khi chắc chắn có gì nghiêm trọng hơn mới yên tâm.

      Uống thuốc được thời gian bác sỹ cầu dừng lại.

      Lương Nghiên rất thoải mái, biết tình hình của mình từ sớm nên cũng suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều sau lần này có chút phiền não: Thẩm Phùng Nam dường như quan tâm hơi quá đối với chuyện này.

      Ngày nào sáng tối cũng phải sờ lần, sờ xong còn phải hỏi.

      Vài ngày sau, Lương Nghiên có phần câm nín.

      Qua tuần, tới sáng sớm thứ Hai, vừa tỉnh lại thò tay qua.

      Lương Nghiên cảm thấy thể để mặc như vậy mãi, căn bệnh này của phải trị.

      Thẩm Phùng Nam sờ lúc rồi hỏi theo thường lệ: “Em có cảm giác gì?”.

      Trước đây đều thành trả lời: “ đau, sưng, khó chịu”. Hôm nay thể như vậy được.

      nghe được câu trả lời, Thẩm Phùng Nam bắt đầu bất an: “Nghiên Nghiên, như vậy có đau ? Có cảm giác gì?”.

      Lòng bàn tay rất thô, khiến cả người run lên.

      nhíu mày nhìn : “ muốn biết?”.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày theo.

      Lương Nghiên rằng, lần sờ nắm lấy thằng của .

      Cả người Thẩm Phùng Nam căng chặt, tay hơi run.

      Nhưng Lương Nghiên vẫn nắm lấy, trượt tay : “Còn có cảm giác gì, hm?”.

      Vừa hỏi xong, tay ướt rượt.



      Lương Nghiên đờ người.

      Phòng ngủ hồi lâu thanh gì.

      Hơi thở của Thẩm Phùng Nam nặng nề. Lát sau, nắm chặt tay , kéo ra.

      “Đừng nghịch.” Mặt đen lại, giọng hơi đáng sợ.

      Lương Nghiên hoàn hồn, rụt tay về, sát mặt lại gần : “Em nghịch, cảm nhận , ngày nào cũng làm vậy, em khó chịu”.

      Thẩm Phùng Nam trầm mặc.

      Lương Nghiên hôn lên má : “ sợ gì chứ, em lợi hại lắm, như mẹ em đâu”.

      vẫn gì, hai giây sau mới rút tay ra khỏi áo .Lương Nghiên ôm chặt .

      “Em ở bên rất lâu.”

      lúc lâu sau mới nghe đáp lại: “Ừm”.

      Sau khi dậy, thời gian gấp gáp, hai người chia nhau ra làm việc.

      Lương Nghiên vội vàng bôi kem thoa mặt, ra cửa thay giày thể thao. Thẩm Phùng Nam lấy giày trượt tuyết trong phòng ra: “Hôm nay nhiệt độ hạ xuống, lạnh lắm, em cái này ”.

      Lương Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu: “ mua sao?”.

      “Thẩm Nghệ gửi về đấy, còn ít quả hạch nữa. xếp vào trong túi của em rồi. Thử xem có vừa chân ?”

      “Chị Thẩm Nghệ mà chọn vừa chắc.”

      Lương Nghiên vào quả nhiên vừa khít.

      Thẩm Phùng Nam có phần khâm phục Thẩm Nghệ, thể thừa nhận, em của lựa đồ có mắt thẩm mỹ hơn , lần nào cũng rất thích hợp với Lương Nghiên.

      mua cho Lương Nghiên nhiều lần, nhưng nhiều món cực kỳ hợp, được chiếc áo lông khoác người là tạm ổn. Cũng may Lương Nghiên giỏi tạo khí. mua gì cũng chê, luôn đón nhận cách vui vẻ. Chiếc mũ năm ngoái bị Thẩm Nghệ chê cho ra gì nhưng vẫn đội suốt cả mùa đông.

      xong ủng, Lương Nghiên rút di động ra xem giờ, có phần gấp gáp: “Đến muộn bị thầy Chung mắng”.

      “Đừng gấp, chạy xe vẫn kịp.” Thẩm Phùng Nam choàng khăn cho , quay người đút những quả táo rửa sạch vào túi vải rồi nhét vào balo của Lương Nghiên.

      Vừa ra tới cửa, lại đặt balo xuống, quay vào lấy bình sữa.

      Lương Nghiên vừa đeo khăn vừa chê: “Sao em cứ cảm thấy em như đứa trẻ cấp 1 du xuân vậy?”.

      Thẩm Phùng Nam vuốt lại tóc , tay xách balo cho : “Lại đúng, kem dưỡng da cũng mang theo”.

      nhét vào ngăn bên cạnh balo: “Đừng quên dùng đấy”.

      “Em biết rồi.”

      Mặc dù trước khi lề mề nhưng Thẩm Phùng Nam lái xe rất giỏi, tới trường vẫn còn dư 5 phút.

      Còn sớm, trước cửa ngách của trường có vài sạp hàng mở sáng sớm, vừa trống trải vừa yên bình.

      Xuống xe rồi, Thẩm Phùng Nam : “Thứ Năm đón em về nhà”.

      cần đâu, em tự về được, ngồi máy bay rất mệt.”

      sao, tới lúc đó xem tình hình thế nào.” nhiều, đưa balo cho : “Trong balo có ít kẹo, có thể chia cho các bạn cùng phòng. Ở chung cố gắng hòa thuận, đừng gây mâu thuẫn”.

      “Em biết rồi.” Lương Nghiên đeo balo lên.

      “Còn nữa…”

      Lương Nghiên ôm lấy : “Thẩm Phùng Nam, em là vợ chứ phải con . Đừng càm ràm nhiều”.

      “…”

      vừa sa sầm mặt, thơm lên má : “Sau này sinh cho đứa con để ngày ngày dặn dò, nhé”.

      Vừa dứt lời, buông tay, quay người rảo bước vào trường.

      tia nắng mai hắt xuống chiếc balo của , từ từ xa dần.

      Thẩm Phùng Nam đứng đó, thể ngừng nghĩ về những lời bỏ lại, trái tim dần dần nóng lên…

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :