1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 43:
      qua hai ngã tư, Thẩm Phùng Nam mới chú ý tới chiếc xe phía sau. liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cho xe chạy nhanh hơn chút. Tới ngã tư tiếp theo, rẽ phải, chiếc xe kia cũng bám sát theo.

      giảm tốc, nó cũng chậm lại.

      Giờ này còn sớm nữa, con đường này nhiều xe. Thẩm Phùng Nam nhìn rất ràng. suy nghĩ nhiều, nắm chắc vô lăng, chuẩn bị nhấn chân ga. Chiếc xe phía sau còn nhanh hơn , tăng tốc lao tới, định đâm vào sườn xe bên trái. Thẩm Phùng Nam lập tức né sang, bánh xe va chạm với lề đường, rầm tiếng, suýt nữa lật xe.

      Đúng lúc này, chiếc bán tải quẹt qua cửa xe, chạy mất.



      Trần Kha vừa gọi xong cho Từ Ngu Thanh di động lại rung lên.

      ấy nhận máy, mặt biến sắc: “Cậu sao chứ?”.

      Sau khi biết mọi chuyện nghiêm trọng, ấy mới thở phào: “Đừng qua đây vội, cậu cứ đợi ở đó, bên này tớ xong việc rồi, qua đó ngay”.

      Ngắt máy, Trần Kha lập tức xuất phát.

      Thẩm Phùng Nam thay lốp xe trước rồi quay vào trong xe nghỉ ngơi, cảm thấy trán hơi đau, đưa tay lên sờ phát u cục.

      Có lẽ ban nãy bị đập vào.

      Đợi quá lâu, Trần Kha có mặt.

      Thẩm Phùng Nam xuống xe, Trần Kha tới, kịp nhìn thấy cửa xe bên trái lõm vào mảng, lớp kính cửa xe bị nứt toác như màng nhện.

      ấy vòng theo cửa xe, nhíu mày: “Xe gì vậy?”.

      chiếc bán tải, màu đen.”

      “Có nhớ biển số ?”

      “Có, vừa gửi vào máy cậu rồi.”

      Trần Kha lập tức rút di động ra chuyển cho đồng nghiệp điều tra, chẳng mấy chốc có điện thoại gọi tới, biển số này là giả.

      Thẩm Phùng Nam dựa vào cửa xe, vừa thấy Trần Kha cúp máy liền hỏi ngay: “Thế nào?”.

      “Biển số giả.”

      Trần Kha lần tìm bao thuốc rồi đưa điếu, bản thân cũng cầm điếu rồi tiến lên trước hai bước.

      Thẩm Phùng Nam theo.

      Hai người ngồi sụp xuống vệ đường.

      Trần Kha : “Mình vốn dĩ định cho cậu biết, cảnh sát Tôn phía Nghi Dương đưa thông tin, là kiếm được chút tin tức từ phía người dân của thôn. Ngày mà kẻ chỉ điểm ngã chết, có người nhìn thấy Dư Hà Minh. Cộng thêm việc hai hôm trước có án ăn trộm xe, vừa hay lại là phía lão Tề làm, ấy cũng có ấn tượng với tay họ Dư liền mang tài liệu cho mình xem. Trong CCTV có kẻ mình thấy giống . Tối nay cậu lại gặp chuyện này, có thể khẳng định xuất ở Nam An, hơn nữa tìm thấy cậu”.

      “Có chút kỳ lạ.” Thẩm Phùng Nam nhả ra làn khói: “Nếu muốn đối phó với mình, chẳng lẽ chỉ đâm cái rồi bỏ chạy?”.

      “Ai mà biết được. Chưa biết chừng đây là trò đùa dai của , trước khi ra tay dã man giày vò, đùa giỡn trước? Dù sao có lẽ người hận nhất là cậu. Năm đó biết thân phận của cậu, đối xử với cậu như em. Kết quả việc lại vỡ lở trong tay cậu. Mặc dù việc chịu tội thay cho người khác là tự nhận, nhưng nhất định cũng ngờ vợ con cũng bỏ mạng vì chuyện này. Đả kích này quá lớn, lại ở trong tù quá lâu. Bây giờ đầu óc nhất định còn cực đoan hơn trước, có lẽ cảm thấy cậu là nguồn cơn của mọi chuyện, tất cả đều từ cậu mà ra.”

      Thẩm Phùng Nam dập tắt đầu lọc, nhìn chằm chằm viên sỏi dưới mặt đường: “Chắc vậy”.

      Trần Kha thở dài: “Ngành này của các cậu cũng dễ dàng, cây lặng mà gió chẳng ngừng, chuyển ngành rồi mà vẫn thoát. Cậu ở ngoài sáng, ở trong tối, chuyện này khó đấy. Ngày nào còn chưa tóm được , cậu chưa thể kê cao gối được”.

      Dừng chút, Trần Kha lại nhớ ra chuyện khác: “Đúng rồi, còn cả người thân. như vậy chưa biết còn làm ra những chuyện gì. Cậu cũng nên suy nghĩ tới em và bạn của cậu”.

      Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Thẩm Nghệ quay về Bắc Kinh rồi”.

      “Vậy chắc là vấn đề. đến mức chạy lên cả Bắc Kinh.”

      Thẩm Phùng Nam “ừm” tiếng, nhớ tới Lương Nghiên, khuôn mặt vẫn chưa thể dãn ra được.

      Trần Kha : “Trong tình hình này, chúng ta rất bị động. Thế này , mình đưa Tiểu Tống qua làm trợ lý cho cậu, khoảng thời gian tới cậu ấy ở bên cạnh cậu, có chuyện gì cũng tiện đối phó. Còn bọn mình cố gắng hết sức để tìm ra Dư Hà Minh”.

      Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.

      Sau khi về rất muộn rồi, Thẩm Phùng Nam tắm rửa qua rồi vào phòng ngủ.

      dựa vào giường lúc, rồi gửi tin nhắn cho Lương Nghiên, hỏi ngủ chưa.

      trả lời rất nhanh: Chưa, xong rồi à?

      Thẩm Phùng Nam gọi thẳng cho : “Nghiên Nghiên”.

      về nhà rồi à?”

      “Ừm, vừa về.”

      Lương Nghiên ồ lên tiếng: “Chắc đến giờ ngủ rồi phải ?”.

      “Lát nữa. Em làm gì?”

      “Ban nãy em chuyện với Triệu Yên Tích. Phải mấy hôm nữa ấy mới quay về. Bà ngoại ấy bị cảm phải nhập viện, ấy phải chăm sóc mấy hôm.”

      Thẩm Phùng Nam ngừng lại chút rồi : “Vậy ngày mai đón em về”.

      cần, em ở mình mấy hôm cũng được mà. Chẳng phải cũng bận sao. Em cũng vừa nhận mấy tài liệu, có thể tập trung làm việc chút.”

      Thẩm Phùng Nam trầm mặc lúc, nhớ lại lời của Trần Kha, rất yên tâm.

      Cứ tiếp tục như vậy ổn, vẫn phải giữ trong tầm mắt mới được.

      Lương Nghiên những tưởng đồng ý bèn : “Khi nào rảnh tìm em nhé”.

      Thẩm Phùng Nam thêm nhiều, định ngày mai qua.

      Sáng hôm sau, Thẩm Phùng Nam đánh răng rửa mặt xong ra ngoài.

      Trong lúc đợi thang máy có chuông báo di động, là thông báo có email mới.

      Thẩm Phùng Nam mở ra, thấy địa chỉ mail lạ hoắc, email có chủ đề. Tưởng là khách hàng mới, trượt xuống, màn hình xuất bức ảnh.

      Tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại, lập tức kéo tiếp.

      Chưa xem tiếp mà trái tim nặng nề.

      đợi thang máy nữa mà rảo bước xuống. Sau khi lên xe, gọi cho Thẩm Nghệ, hỏi ngay sau khi ấy bắt máy: “Em ở đâu?”.

      Thẩm Nghệ ngạc nhiên: “Em vừa tới công ty, sao mới sáng sớm gọi điện vậy?”.

      “Em ở yên công ty, đừng đâu, đợi điện thoại của .

      xong, ngắt máy ngay. Ô tô ra khỏi cửa lớn, lên đường quốc lộ. gọi vào số Lương Nghiên mấy lần nhưng ai nghe máy. ném di động , cho xe rẽ vào con đường gần nhất rồi tăng tốc, vượt cả đèn đỏ.

      Thời gian để tới khu nhà của Lương Nghiên ít hơn mọi ngày rất nhiều. tìm chỗ đậu xe rồi chạy vào, lên tầng đập cửa, bên trong có động tĩnh gì.

      lại gọi điện cho , bên trong vang lên tiếng chuông nhưng ai bắt máy.

      chuẩn bị xuống nhà tìm cầu thang vang lên tiếng bước chân.

      Lương Nghiên quay về.

      Chưa hết bậc cầu thang, nhìn thấy người đứng trước cửa, hơi tròn mắt: “…”.

      Thẩm Phùng Nam dừng bước đột ngột, trái tim như nhõm hẳn.

      Lương Nghiên lên: “Sao lại tới đây?”.

      “Em đâu vậy?” Thẩm Phùng Nam siết chặt di động, còn chưa ngắt máy, tiếng nhạc vẫn inh ỏi vọng ra.

      “Mua quà sáng.” Lương Nghiên tới, nâng cao cái túi lên cho xem, bỗng phát đầu tím bầm chỗ.

      nhíu mày: “Đầu va vào đâu à?”.

      “Ừm.” Thẩm Phùng Nam nghẹn họng, tay cũng buông thõng. tắt máy, tới ôm chặt lấy , hôn lên mái tóc: “Sao em mang di động?”.

      “Em chỉ mua quà sáng thôi mà, nên mang.” Lương Nghiên ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát vết thương của : “Sao sưng to thế này, va vào đâu?”.

      cẩn thận đập đầu vào cửa.”

      Lương Nghiên lại nhìn thêm rồi hỏi: “Sao lại đến giờ này, có việc gấp à?”.

      có, hôm nay rảnh nên tới tìm em.”

      Lương Nghiên cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải mấy hôm nay vẫn bận sao?”.

      “Hôm nay rảnh.”

      “Ồ, vậy vào nhà .”

      “Được.”

      Thẩm Phùng Nam buông ra, Lương Nghiên lấy chìa khóa mở cửa.

      Sau khi vào nhà, Lương Nghiên : “Em chỉ mua phần quà sáng mất rồi, ăn chưa?”.

      “Ăn rồi, em cứ ăn .”

      Lương Nghiên rót cho cốc nước ấm.

      ngồi xuống ăn hoành thánh, Thẩm Phùng Nam nhìn .

      Lương Nghiên ăn chậm, mỗi miếng là miếng hoành thánh, hơi nóng bốc quanh mặt.

      Ăn vài miếng lại húp nước, lát sau, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

      Nắng mai hắt vào phòng, nửa khuôn mặt chìm trong ánh nắng, đôi môi đỏ hồng lên sau khi ăn đồ nóng.

      Trái tim Thẩm Phùng Nam dần ấm áp.

      Lương Nghiên ăn được nửa bèn ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt , sững lại.

      “Sao lại nhìn em như thế?”

      Thẩm Phùng Nam gượng cười: “ có gì, thấy em ăn ngon miệng quá”.

      “Ngon mà. Hoành thánh nhà này ngon quá cơ”. cầm thìa múc miếng, đưa tới bên miệng : “ nếm thử ”.

      Thẩm Phùng Nam ăn luôn.

      “Thế nào?”

      gật đầu: “Ngon”.

      Lương Nghiên lại đút tiếp cho .

      Thẩm Phùng Nam ăn liền ba miếng rồi : “Em tự ăn , no lắm rồi”.

      “Vâng.” Lương Nghiên nhanh chóng ăn nốt phần còn lại.

      “Hôm nay em có việc à?”

      Lương Nghiên gật đầu: “Em nhận tài liệu, mấy ngày này phải hoàn thành”.

      ở đây với em.”

      “Chán lắm đấy.”

      sao, vốn dĩ cũng rảnh, trưa nay nấu cơm cho em.”

      Lương Nghiên nhìn lúc: “ chắc chắn muốn ở lại chứ?”.

      “Ừm.”

      “Vậy được.”

      Lương Nghiên chỉ tay về phía giá sách góc phòng khách: “Ở đó có sách, cứ đọc thoải mái, em chơi với được”.

      “Được, mua thức ăn về .”

      “Được.”

      Lương Nghiên vào phòng ngủ.

      Thẩm Phùng Nam xuống nhà, ra khỏi cửa khu nhà bèn gọi điện cho Thẩm Nghệ.

      Phía trước dưới gốc cây có chiếc ghế dài, qua đó, ngồi xuống.

      Vừa bắt máy, Thẩm Nghệ ai oán: “ làm cái gì vậy? Mới sáng ra quái lạ rồi, bắt em đợi điện thoại, có chuyện gì sao?”.

      “Lát nữa em xin nghỉ, xin nghỉ tạm nửa tháng.”

      “Hả?”

      Thẩm Nghệ thảng thốt: “Xin nghỉ làm gì? muốn cưới vợ luôn hả?”.

      “Thẩm Nghệ!” Thẩm Phùng Nam có tâm trạng đùa cợt, ngữ khí càng trở nên nghiêm nghị.

      Thẩm Nghệ nghe ra: “Sao vậy?”.

      “Em qua Seattle chơi với mẹ thời gian.”

      Câu này quá bất ngờ, Thẩm Nghệ đờ đẫn: “Mẹ sao rồi? Chẳng phải mẹ và Smith rất hạnh phúc sao? Sáng nay em còn thấy mẹ up ảnh lên facebook mà”.

      có chuyện gì, em qua thăm mẹ thôi.”

      Thẩm Nghệ cảm thấy kỳ lạ: “ yên lành, sao lại bắt em nghỉ việc? Em có thể đợi đến kỳ nghỉ rồi qua mà. Vả lại, sao có thể xin nghỉ tới tận nửa tháng được, ông chủ chắc chắn nổi trận lôi đình mà đuổi việc em”.

      “Vậy xin nghỉ hẳn .”

      “…”

      Thẩm Nghệ đờ ra giây lát rồi phát bất thường: “, xảy ra chuyện gì vậy? , đừng có giấu em”.

      Đầu kia im lặng vài giây.

      Thẩm Phùng Nam day day đầu mày, : “Có chút chuyện ”.

      “Chuyện gì, vì sao bắt em ?”

      “Đừng hỏi nhiều như thế.”

      …”

      “Thẩm Nghệ.” Giọng Thẩm Phùng Nam thấp xuống: “Giúp thêm việc này”.

      “Gì cơ?”

      “Mời Nghiên Nghiên cùng, cứ là mẹ muốn gặp ấy.”

      Thẩm Nghệ nghe xong, lập tức cảm thấy bất an: “ ràng . là em giúp”.

      Thẩm Phùng Nam chau mày: “Thẩm Nghệ”.

      Thẩm Nghệ hỏi thẳng: “Có phải gặp phiền phức gì ?”.

      giấu nổi, đành buông xuôi: “Ừ”.

      Thẩm Nghệ hoảng hốt: “Rắc rối gì, có nguy hiểm ?”.

      chút, nhưng giải quyết ổn thỏa.”

      “Vậy vì sao muốn em và Nghiên Nghiên chỗ khác?”

      “Hai người ở lại, thể yên tâm được.”

      Đầu kia lại yên lặng, vài giây sau bật thành tiếng khóc: “…”.

      “Nghe lời , tối nay nhắn tin cho Nghiên Nghiên, được ?”

      Thẩm Nghệ gạt nước mắt: “Vâng”.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 44:
      Thấy ấy đáp, Thẩm Phùng Nam tiếp: “Tối nay đừng về nhà nữa. Hai người bạn tốt của em vẫn thuê chung phải , tối nay về với họ, qua ngủ nhờ đêm”.

      Thẩm Nghệ nghẹn ngào: “ vậy em càng thấy sợ hơn, rốt cuộc kẻ nào gây rắc rối cho ? lợi hại lắm sao?”.

      “Là kẻ trước kia từng đắc tội.” Thẩm Phùng Nam cũng giấu ấy nữa: “ phải là rất lợi hại, chỉ vì chưa tìm ra , nên chưa thể chắc chắn định giở trò gì”.

      xong, nghe thấy tiếng thút thít ở đầu kia, đau đầu: “Thẩm Nghệ, đừng sợ, chưa chắc có chuyện gì. Chỉ là suy tính chu toàn chút. Đợi em và Nghiên Nghiên bàn bạc xong xuôi, đặt vé máy bay cho hai người. Trước đó, em chú ý ra ngoài đừng riêng lẻ, nghe chưa?”.

      rồi, đừng lo cho em, em là ngoan nhất đấy.” Thẩm Nghệ gạt nước mắt: “… vẫn chưa với Nghiên Nghiên?”.

      “Vẫn chưa. Bây giờ trông chừng ấy, có chuyện gì. Em đừng kể , Nghiên Nghiên rất bướng, ấy mà biết chuyện nghe lời đâu.”

      hiểu rồi. à, phải cẩn thận đấy.”

      “Ừm, có chuyện gì liên lạc điện thoại.”

      “Em biết rồi.”

      Thẩm Phùng Nam chuyển tiếp email đó cho Trần Kha rồi gọi điện luôn cho ấy, sau đó mới tới siêu thị gần đó. mua xong thức ăn, chọn thêm ít táo. Trước khi về còn lấy thêm cái bánh mỳ ăn sáng và giải quyết xong đường về.

      Khi trở về vẫn còn sớm.

      Khi làm việc, Lương Nghiên rất tập trung. Thẩm Phùng Nam đứng bên cửa ngắm , bước tới quấy rầy.

      Nhà bếp mấy khi được sử dụng, nồi niêu đều được để trong tủ. Thẩm Phùng Nam mang ra rửa sạch lượt.

      Rảnh rỗi rồi, bèn cầm cuốn sách đọc.

      Lương Nghiên bận mạch tới trưa. Khi ra thấy Thẩm Phùng Nam làm xong cơm, ba món mặn bát canh, lại còn có cả món cánh gà Coca.

      Lương Nghiên ngỡ ngàng: “ biết làm cả cái này hả?”.

      “Ừ, chẳng phải em thích ăn sao?”

      “Làm sao biết?”

      “Lần trước nghe em chuyện với Thẩm Nghệ.” Thẩm Phùng Nam bày đĩa ra. Lương Nghiên ngửi thấy mùi thơm, nước miếng sắp rớt xuống rồi: “Trông rất ngon đấy”.

      “Em thử .” đưa bát đũa cho . Lương Nghiên gắp miếng, nếm thử, mùi vị và trình bày tuyệt như nhau.

      “Lợi hại đấy.” ngẩng lên khen ngợi.

      Thẩm Phùng Nam cười: “Ăn từ từ, của em cả mà”.

      Ăn được hơn nửa đĩa cánh gà Lương Nghiên ăn nổi nữa, Thẩm Phùng Nam giúp ăn nốt.

      Buổi trưa ăn quá no buổi chiều làm việc hiệu quả cao. Lương Nghiên mới làm chút buồn ngủ. kiên trì tới năm giờ rồi gập máy tính lại, nghỉ.

      Thẩm Phùng Nam ngồi chiếc sofa ngoài ban công, đầu gối vẫn còn đặt cuốn sách.

      Lương Nghiên qua, phát nhắm mắt, hình như là ngủ rồi.

      Rèm cửa chưa được kéo vào, khuôn mặt và mái tóc của đều chìm trong ánh hoàng hôn.

      Lương Nghiên nhìn lúc rồi hôn lên trán .

      Thẩm Phùng Nam chợp mắt hơn nửa tiếng, mơ xong giấc mơ, vừa bị Lương Nghiên chạm vào tỉnh giấc.

      Khi mở mắt ra, có chút mơ màng. Phải lúc sau đầu óc mới tỉnh táo.

      “Em làm xong rồi à?”

      “Còn chút, em để qua ngày mai.” Lương Nghiên cúi xuống, khuôn mặt cách rất gần.

      Thẩm Phùng Nam có phần khó hiểu.

      Thấy ánh mắt mông lung, Lương Nghiên cúi đầu xuống, lần này hôn lên má .

      Thẩm Phùng Nam khựng lại, bế ngồi lên đùi.

      gì, Lương Nghiên cũng lên tiếng, dường như lòng hiểu lòng, hai bờ môi dính chặt.

      Môi lưỡi nhàng va chạm tiếng động, nhịp tim mỗi lúc hỗn loạn thêm.

      Tịch dương dần tắt, gió nổi lên thổi vào rèm.

      Trời tối dần, Lương Nghiên nằm bò trong lòng Thẩm Phùng Nam, muốn động đậy.

      gì, cũng chỉ đáp bằng tiếng .

      “Ngày mai có thể làm xong việc ?”

      “Ừm.”

      “Vậy tạm thời đừng nhận thêm tài liệu, nghỉ ngơi .”

      “Được.”

      “Tối nay nấu mỳ sườn nhé?”

      “Vâng.”

      “Tối nay về nữa.”

      “Ừm… Hả?”

      Lương Nghiên sửng sốt ngẩng đầu lên: “ về? ở lại đây?”.

      Thẩm Phùng Nam nhìn : “Em muốn giữ lại à?”.

      phải, chỉ là… giường lắm.”

      thể cố chen được sao?”

      “Chen được, nhưng em sợ bị đẩy xuống gầm giường.”

      “…”

      bật cười: “Vậy ngủ đất luôn”.

      Tối đó, Thẩm Phùng Nam về.

      Ăn cơm xong, dọn dẹp nhà bếp xong, Lương Nghiên tìm cho chiếc khăn mặt mới. Thẩm Phùng Nam tắm qua, thay quần áo mà vào phòng ngủ, thấy nhìn di động, mặt đờ đẫn.

      qua hỏi: “Sao vậy?”.

      Lương Nghiên tỉnh lại, cho xem màn hình wechat: “Chị Thẩm Nghệ mẹ muốn gặp em”.

      Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn, tỏ thái độ khó xử: “Nhất định là nó kể với mẹ rồi”.

      Lương Nghiên ngồi thẳng dậy, hỏi: “Vậy em có nên ? Em cảm thấy hình như có lý do gì để từ chối”.

      Thẩm Phùng Nam cười: “Em nghiêm túc vậy làm gì, căng thẳng à?”.

      “Dĩ nhiên rồi.” Lương Nghiên chút giấu giếm: “Em chưa gặp tình huống này bao giờ, câu trả lời Baidu hỗn tạp quá, rất thống nhất”.

      “… Em còn tra Baidu?” hoàn toàn ngờ.

      “Đương nhiên, là gặp mẹ mà, đâu phải người nào có thể tùy tiện.”Thẩm Phùng Nam ngừng lại chút, muốn cười nhưng lồng ngực lại chua xót râm ran.

      cần căng thẳng quá, mẹ dễ chuyện lắm, em gặp là biết ngay.”

      cũng chứ?”

      Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “ nhận mấy việc, mấy hôm tới được rảnh. Em và Thẩm Nghệ qua đó trước. kết thúc công việc qua ngay, thế nào?”.

      “Được, nhưng em phải chuẩn bị chút.” Lương Nghiên cúi đầu lục sổ ghi nhớ rồi : “Mẹ thích gì? Hay để em mang qua cho bác ít đặc sản Trung Quốc? À, hay em mua vài bộ quần áo…”.

      cần đâu.”

      Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay : “Nghiên Nghiên, em cần chuẩn bị gì cả”.

      Lương Nghiên ngẩng đầu lên.

      “Thẩm Nghệ nhất định mua xong hết rồi.”

      “Đó phải quà của em.”

      sao, nó hiểu tính mẹ hơn, để Thẩm Nghệ chia cho em, coi như em mua của nó.”

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ lại thấy cũng được liền gật đầu chấp thuận.

      “Hai người xác định thời gian xuất phát chưa?”

      “Chưa, chị ấy ngày mai qua tìm em.”

      “Được.”

      chuyện xong, tất cả đều yên tâm. Tối ấy, hai người chen chúc chiếc giường suốt cả đêm.

      Ngày hôm sau, Lương Nghiên theo Thẩm Phùng Nam về nhà, mang theo giấy tờ, quần áo và notebook.

      Sau khi lên xe, nhìn ô cửa nứt vỡ bèn hỏi: “Chuyện gì thế này?”.

      “Cho Trương Bình mượn xe, cậu ta va quệt.”

      Lương Nghiên tin là .

      Buổi trưa, Thẩm Phùng Nam đặt xong vé máy bay, nhắn tin cho Thẩm Nghệ.

      Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghệ thông báo cho Lương Nghiên. Được biết ngày mai , Lương Nghiên tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi làm nốt phần tài liệu còn sót.

      Khi quăng máy tính ra sofa hơn bốn giờ, Thẩm Phùng Nam siêu thị vẫn chưa quay lại.

      định gọi điện cho chuông cửa vang lên.

      Lương Nghiên tưởng là Thẩm Phùng Nam bèn ra mở cửa, ai ngờ người đứng ngoài là Từ Ngu Thanh.

      Thấy Lương Nghiên, Từ Ngu Thanh kêu lên ngạc nhiên: “Em ở đây à, cậu ấy đâu? Hôm qua chẳng phải còn hai hôm tới rảnh có việc gì sao?”.

      ấy mua đồ ăn rồi ạ.”

      né sang bên, nhường đường cho Từ Ngu Thanh vào nhà.

      Từ Ngu Thanh ngồi xuống sofa, đặt tập hồ sơ trong tay lên bàn rồi : “ vốn định hẹn cậu ấy ngày mai tới, nhưng hôm nay có dịp ngang qua, tài liệu cũng có nên đưa đến luôn, ai dè lại đúng lúc”.

      “Chắc ấy sắp về rồi ạ.” Lương Nghiên những tưởng là chuyện công việc nên cũng hỏi nhiều mà rót nước cho ấy.

      Từ Ngu Thanh uống ngụm nước rồi hỏi: “Nghe xe cậu ấy bị va quệt, thế nào rồi, sửa chưa?”.

      Lương Nghiên lắc đầu: “Chưa ạ, cửa xe vẫn còn nứt”.

      Từ Ngu Thanh thở dài: “Cũng may người ngợm việc gì. Gã họ Dư đúng là điên rồ mà, biết lần sau còn gây ra chuyện gì nữa. Em cũng nên khuyên nhủ Thẩm Phùng Nam, đợt tới ít ra khỏi nhà thôi, đừng nhận việc nữa, dù sao mạng người vẫn là quan trọng nhất”.

      Lương Nghiên ngẩn ra vì hiểu. Nhưng nắm bắt được mấy chữ quan trọng, nghe ra điều bất thường.

      “Gã họ Dư?”

      Từ Ngu Thanh những tưởng Thẩm Phùng Nam chưa kể chi tiết cho , bèn giải thích: “Chính là gã gây chuyện đó. Người này nhẫn tâm , thế nên mới bảo hai người phải cẩn thận. Chỉ lo chỉ trả thù Thẩm Phùng Nam, mà còn đối phó với cả hai em nữa.” ấy mở tập tài liệu ra, rút ra tờ báo: “Em xem , nhà ba người, chỉ còn đúng người sống sót”.

      ấy vừa dứt lời chuông điện thoại vang lên. Từ Ngu Thanh bắt máy, vài câu rồi gửi lại Lương Nghiên tập tài liệu: “Có chút chuyện, đợi cậu ấy được nữa. Em chuyển cái này cho cậu ấy hộ , bảo cậu ấy gọi điện cho nhé”.

      xong ấy vội vàng rời .

      Lương Nghiên lấy hết tất cả giấy tờ ra đọc, đọc từ xuống dưới.

      Bốn rưỡi, Thẩm Phùng Nam xách túi đồ trở về.

      Những tưởng Lương Nghiên còn làm việc, gõ cửa mà tự mở cửa vào. Thấy phòng khách có ai, vào liếc nhìn cửa phòng ngủ.

      Lương Nghiên đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

      Thẩm Phùng Nam gọi tới bên cạnh sofa, chuẩn bị bỏ hết đồ ăn vặt lên bàn, bỗng nhìn thấy nửa túi tài liệu bị mở ra, tờ báo cùng vẫn còn mở toang.

      Lương Nghiên ngắt máy, ra ngoài, nhìn thấy ngồi sofa.

      qua, đứng dậy.

      Đống tài liệu vẫn để nguyên bàn.

      Căn phòng quá đỗi im ắng.

      Được khoảng hai giây, Thẩm Phùng Nam : “Em biết cả rồi?”.

      Lương Nghiên gật đầu: “ biết là giỏi gạt người như vậy đấy”.

      cố ý gạt em.”

      “Em biết.”

      Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn .

      Lương Nghiên bước qua nắm tay : “Ngồi ”.

      Họ cùng ngồi xuống.

      Lương Nghiên : “Em thuyết phục chị Thẩm Nghệ rồi, bảo chị ấy đổi chuyến, lát nữa luôn, phải lo cho chị ấy”.

      Khuôn mặt Thẩm Phùng Nam biến sắc: “Còn em?”.

      “Em có thể giúp .”

      “Lương Nghiên!” nhíu mày.

      “Đến chị Thẩm Nghệ còn tin em, tin sao?”

      cần.”

      “Vậy em cũng cần bảo vệ mà cho là đúng này.” Lương Nghiên đột ngột cao giọng, có chút phẫn nộ.

      Thẩm Phùng Nam sững người.

      Lương Nghiên nhìn : “Vì sao mọi người đều như vậy chứ? Bà ngoại, đến mẹ, giờ cả cũng vậy. Bị ốm với em, nhảy lầu với em, bị người ta giết cũng giấu em, đều muốn đợi tới lúc chết mới báo cho em biết sao?”.

      Bờ môi trắng nhợt, giọng thấp hẳn : “ nghĩ rằng những chuyện như thế dễ chấp nhận lắm sao?”.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 45
      Những chuyện thời thơ ấu như chuyện bà ngoại ốm và chuyện Thẩm Ngọc tự sát, Lương Nghiên rất ít khi nhớ lại, cũng nhắc đến với những người khác. Lần ở Bắc Kinh, khi kể lại thân thế của mình, chỉ Thẩm Ngọc chết.

      Nhưng hồi ức ăn sâu bén rễ, dù bạn chạm vào, nó vẫn nằm yên ở đó. Nó tìm thời cơ chuẩn xác để công kích lại bạn.

      Lương Nghiên muốn kiểm soát nó nữa.

      cúi đầu, vẫn nắm chặt tay , nhìn đầu mày nhíu chặt và đôi mắt đỏ rực của .

      “Thẩm Phùng Nam, em sợ, cũng đừng sợ.”

      đợi được câu trả lời.

      Người đàn ông trước mặt ôm chặt lấy .

      giải thích bất kỳ điều gì, cũng những lời an ủi muộn màng.

      Dường như cả hai đều hiểu nên cần nhiều ngôn từ hơn nữa.

      Ngày hôm sau, Thẩm Phùng Nam bắt đầu làm việc bình thường, Lương Nghiên cùng tới studio với .

      bận việc của mình, làm việc của .

      Nếu sớm muộn nó cũng tới, chi bằng cùng nhau chờ đợi, rồi có cách giải quyết.

      Hôm ấy, phía Trần Kha vẫn nỗ lực truy tìm tung tích của Dư Hà Minh. Tất cả các ghi chép đều được tìm kiếm nhưng có thu hoạch gì. ràng luôn dùng tên giả.

      Trong vòng mấy ngày liên tục, Từ Ngu Thanh tổng hợp lại toàn bộ tài liệu cũ, hy vọng có thể phân tích ra manh mối nào đó.

      Cảnh sát trẻ Tiểu Tống được Trần Kha phái tới bên cạnh Thẩm Phùng Nam, với mọi người rằng cậu ấy là tài xế mới thuê. Thẩm Phùng Nam cho Trương Bình nghỉ vài ngày, đợi khi nào xong xuôi mọi việc mới gọi ấy quay lại.

      Hôm sau là 14 tháng 2 Dương lịch, ngày Valentine hot nhất nay.

      Nếu có Tiểu Tống gợi nhắc, cả Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên đều quên bẵng mất. Hai người họ, người độc thân nhiều năm, người còn chưa biết bao giờ, đều nhạy cảm với những ngày lễ như thế này.

      Nhưng vừa ra ngoài cửa, bầu khí vô cùng sắc nét. Các đôi tình nhân tay trong tay, đường quãng quãng lại có người bán hoa.

      Tiểu Tống ở phía trước lái xe, dọc đường nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy đón ngày lễ như vậy là thê lương, chí ít cũng nên xem bộ phim.

      Trong lúc cậu ấy nghĩ như vậy, Thẩm Phùng Nam ngồi phía sau lên tiếng.

      “Hôm nay chơi ?”

      Lương Nghiên nhìn ra bên ngoài: “ có thể làm xong việc?“.

      “Buổi sáng làm ít, tối về làm gấp chút.”

      “Vậy cũng được.”

      Xong công việc buổi sáng, Thẩm Phùng Nam vốn dĩ định kêu Tiểu Tống về. Tiểu Tống cũng cảm thấy theo người ta lúc hẹn hò là hay. Vả lại hôm nay là ngày lễ náo nhiệt như vậy, ngoài đường dù là ngày hay đêm cũng rất đông người, chắc gã họ Dư cũng dám chọn lúc này để gây chuyện. Thế là Tiểu Tống liền gọi cho Trần Kha xin chỉ thị, ai ngờ Trần Kha lại cho phép, bảo cậu ấy phải theo sát.Hết cách, Tiểu Tống đành làm bóng đèn hơn nửa ngày trời, ăn cơm hay dạo cũng đều theo.

      Tới tận hơn tám giờ, xem xong phim, Tiểu Tống đưa Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên về studio rồi mới rời .

      Tầng , đèn phòng học sáng trưng. Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên sau Tết, sau đợt thi nghiên cứu sinh, người đến học vãn rất nhiều, hôm nay lại càng có ai, nhưng phòng học vẫn cố gắng đóng cửa.

      Lương Nghiên định lên bị Thẩm Phùng Nam giữ lại.

      mua tặng em bó hoa.” .

      Lương Nghiên quay đầu, nhìn thấy đúng là đối diện có hàng hoa còn mở cửa.

      gật đầu : “Được thôi“.

      “Em có đặc biệt thích hoa gì ?” Thẩm Phùng Nam hỏi.

      phải.” Lương Nghiên chưa từng nhận hoa, cũng chưa bao giờ chú ý, chỉ nhớ có năm, vào dịp Valentine, Triệu Yên Tích mang về nhà bó hoa hồng.

      Vừa hay lúc này Thẩm Phùng Nam hỏi: “Hoa hồng thế nào?“.

      đáp: “Được“.

      Thẩm Phùng Nam ra ngoài, ngang qua đường lớn, Lương Nghiên ngồi trong đại sảnh phòng học nhìn theo .

      vào cửa hàng mất khoảng năm, sáu phút mới ra.

      Lương Nghiên đứng lên, ra cửa, nhìn thấy tay ôm bó hoa, tay kia bê chậu hoa .

      Thẩm Phùng Nam tới gần, bấy giờ Lương Nghiên mới nhìn . Bó hoa kia là hoa hồng được bọc bằng giấy da bò, còn trong chậu cây là loại cây mọng nước.

      ôm lấy bó hoa hồng, cùng lên gác rồi hỏi: “Sao còn mua thêm cái này?“.

      “Để em chơi, đặt vào trong phòng làm việc.”

      “Cho em hả?” Lương Nghiên nhíu mày: “Em sợ em để nó chết mất“.

      đâu, sức sống của những loại cây này khá ngoan cường.”

      “Còn sống lâu hơn xương rồng sao?” Lương Nghiên dám tin: “Em phải với trước, hai chậu xương rồng của Triệu Yên Tích đều chết trong tay em đấy, vì chuyện này mà suýt chút nữa ấy tuyệt giao với em“.

      “...”

      Thẩm Phùng Nam kinh ngạc: “Em nuôi kiểu gì vậy?“.

      cứ nuôi như bình thường thôi, hiểu có vấn đề ở khâu nào, chỉ biết là qua dịp nghỉ hè là chết loạt. Em cũng chẳng hiểu.” Lương Nghiên khó xử: “Triệu Yên Tích có lẽ em và thực vật bát tự hợp nhau. Sau này ấy nuôi cây cối gì nữa, sợ bị em khắc chết“.

      “...” Thẩm Phùng Nam nhịn được cười.

      Lương Nghiên hiểu câu chuyện ấy có chỗ nào buồn cười, nhưng thấy đầu mày cong cong, cũng cảm thấy dễ chịu.

      Kệ cho cười .

      Công việc buổi sáng vẫn còn ít, trong lúc Thẩm Phùng Nam làm việc, Lương Nghiên cũng rảnh rang. nằm bò ra sofa đọc ít tài liệu lịch sử. Bài luận văn kỳ này thể chây ì được nữa, chuẩn bị trước chút. Tới lúc làm xong trích lục, cũng bắt đầu buồn ngủ. nằm xuống nhắm mắt lúc, khi gần tới 10 giờ, bị Thẩm Phùng Nam gọi dậy.

      Lương Nghiên mơ mơ màng màng: “Xong rồi à?“.

      Thẩm Phùng Nam : “Ừm, chúng ta về nhà thôi“.

      “Vâng.”

      Lương Nghiên dụi mắt, vén chăn lên, mặc áo khoác lên người.

      Xuống nhà, qua đại sảnh, bạn trực ban của phòng học nằm bò ra quầy lễ tân ngủ gật.

      Thẩm Phùng Nam đưa hoa hồng cho Lương Nghiên: “ lấy xe, em đứng đây đợi lúc nhé“.

      Lương Nghiên : “Em cùng với “.

      “Bên ngoài lạnh lắm, em cứ đứng đây, nhanh thôi.”

      ra ngoài.

      Bãi đỗ xe ở phía sau, qua phải trăm mét.

      Thẩm Phùng Nam rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đến nơi.

      Đây là bãi đậu xe mini, chỉ có chiếc đèn chiếu sáng tạm bợ, ánh sáng tù mù. Giờ này có ai, các cửa hàng gần đó cũng đóng cửa hết cả. Xe đỗ lại cũng còn nhiều, chỉ còn vài chiếc trơ trọi lẻ loi nằm trong bãi.

      Thẩm Phùng Nam tới, còn chưa tới bên cạnh xe, chiếc xe trong góc cùng bỗng nhiên có động tĩnh.

      quay đầu nhìn, mấy bóng người bỗng từ đâu xuất .

      Ý thức được bất thường, Thẩm Phùng Nam lập tức chạy về phía xe. Mấy người đó bao vây, trong đó có kẻ nhanh chân, lao tới đấm cú.

      Thẩm Phùng Nam nhanh nhẹn né tránh, đá mạnh vào ngực kẻ đó.

      Đúng lúc này, cơn gió dữ thổi tới, thái dương bỗng đau lên kịch liệt, Thẩm Phùng Nam hoa mắt. nhìn thấy ai bèn trở tay huých lại, khuỷu tay thọc vào hông đối phương, khiến kẻ đó ngã mạnh lên cửa xe, rồi túm đầu kẻ đó đập tiếp, liền bất tỉnh.

      Ngay sau đó, lưng Thẩm Phùng Nam lại chịu cú đánh rất mạnh. kêu lên tiếng. Lúc này kẻ bị đá ngã cũng xông tới, đấm liên tục vào ngực . Thẩm Phùng Nam phản kích, lấy chọi hai.

      Người ngất xỉu ngã lăn ra đất.

      Cách đó vài mét còn người khác. kẻ cao thấp, gầy dong dỏng, mặt khuất bóng. Từ đầu tới cuối đều ra tay, chỉ như đứng xem kịch.

      Bên phía phòng học.

      Lương Nghiên đợi lúc lâu vẫn thấy Thẩm Phùng Nam quay lại. đứng lên ra cửa xem xét, thấy bên ngoài trống huơ trống hoác, có ai qua lại.

      Lương Nghiên đợi nữa, tự về phía bãi đỗ xe.

      Gió lạnh thổi vù vù, run lên cầm cập, bước chân càng trở nên nhanh hơn.

      Chưa tới nơi, loáng thoáng nghe thấy những thanh lộn xộn. Lương Nghiên quăng bó hoa , vừa chạy vừa lục tìm di động, khẩn trương rút ra. Sau khi đầu kia bắt máy, lập tức tình hình rồi báo địa điểm.

      Ô tô chắn mất ánh sáng.

      Thẩm Phùng Nam nằm trong bóng tối, máu đầu chảy ròng ròng khắp mặt. Hai gã đàn ông ngồi xổm hai bên, người giữ tay .Người đứng giữa giẫm chân lên ngực Thẩm Phùng Nam.

      Thẩm Phùng Nam giãy giụa, thở dốc, giương mắt nhìn người trước mặt. vừa bị kẻ này đánh úp.

      Ánh sáng tốt, nhưng vẫn nhận ra .

      “Dư Hà Minh.”

      Bàn chân ngực gia tăng sức mạnh, khiến Thẩm Phùng Nam khó thở.

      Dư Hà Minh nhìn , từ tốn vuốt ve cây gậy trong tay, khẽ khàng, chậm rãi lên tiếng: “Hiếm có dịp được nhà báo Thẩm nhớ mặt, là vinh hạnh“.

      hơi thả lỏng chân, nhưng chưa bỏ ra.

      Thẩm Phùng Nam bật lên tiếng ho.

      Dư Hà Minh nhìn từ xuống: “Nhìn xem, cái dáng vẻ của mày tại khác gì con chó dưới chân tao, hay muốn thử thêm gậy?“.

      ai trả lời .

      Dư Hà Minh cười: “Chẳng phải mày lợi hại lắm sao, chọi bốn vẫn được. Năm xưa mày giả vờ siêu , để ông đây bao bọc cho mày, gọi đại ca đại ca cứ ngọt xớt. Lúc mày chơi ông, mày có nghĩ đến ngày hôm nay , hả?“.

      Trong lúc đó, lại tiếp tục di chân: “Mày hại ông nhà tan cửa nát, mày thấy cắn rứt lương tâm à? Mày chưa nếm thử mùi vị này phải . Đợi ông giết chết mày rồi, ông lột trần con bạn của mày ra, chơi cho , để nó được chôn chung với mày. Đủ nghĩa khí chưa hả?“.

      nhìn Thẩm Phùng Nam chằm chằm rồi vung gậy lên quật xuống.

      Chân phải của Thẩm Phùng Nam lúc này giãy ra được, đá cái đột ngột. Gã bên phải lao về phía trước, đập thẳng xuống đầu .

      Chiếc gậy vụt xuống, tiếng hét thảm thương vang lên.

      “Mẹ kiếp!” Dư Hà Minh quăng gậy , đá người ra rồi cầm con dao găm sáng loáng trong tay, định đâm thẳng vào tim Thẩm Phùng Nam.

      Giữa khoảnh khắc ấy, cái bóng từ bên trái nhào tới, đẩy ngã xuống đất.

      Cuộc đả kích bất ngờ khiến Dư Hà Minh trở tay kịp, ngã nhào. lăn nửa vòng, con dao găm trong tay tạo ra những tiếng quẹt đất chói tai.

      Vài giây sau, định bò dậy cái bóng kia đè lên chút do dự, trùm qua người .

      Ánh đèn chiếu .

      tiếng hét thất thanh vọng vào tai: “Nghiên Nghiên!“.

      Dư Hà Minh nhận ra đó là bạn của Thẩm Phùng Nam.

      cười khẩy, lật người, dúi ngã xuống, đâm con dao trong tay.

      Cùng giây đó, đôi đồng tử của trợn trừng, nhìn khuôn mặt đầy máu của bằng ánh mắt khó tin.

      giây sau, yết hầu của bị sặc, phát ra những tiếng nấc ràng, máu cổ phun ra, chảy tràn có điểm dừng, thấm đẫm khoảng trước ngực.

      Còn vẫn chưa buông tay, vẫn nắm chắc con dao trang trí.

      Thân dao đâm sâu vào cổ .

      Đầu óc Dư Hà Minh bùng nổ, ánh sáng trước mắt từ từ dịch chuyển tới gần, bên tai chỉ còn tiếng gào thét của người đàn ông khác.

      động đậy được, nhưng biết sắp chết.

      Người giết chết , tên là Lương Nghiên.

      Tay phải của còn thấm đẫm máu của .

      nghe thấy Thẩm Phùng Nam gọi gắt gao từng tiếng, từng tiếng.

      giây trước khi mất ý thức, Dư Hà Minh mỉm cười.

      Xem ra có người chết cùng .

      tốt.

      ~Hết chương 45~

      Xì po: “Vừa ký xong giấy thông báo nguy kịch, giờ hồn bay phách tán, tạm thời đừng qua đó, để cậu ấy yên tĩnh chút.”

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 46
      Đêm khuya, tiếng còi hụ xe cảnh sát vang trời, xe cấp cứu cũng tới ngay sau đó.

      Bãi đỗ xe bé nhanh chóng bị phong tỏa. Dưới ánh đèn, bóng người chồng lên nhau, mảng hỗn tạp, xô bồ.

      Cảnh sát và các nhân viên y tế bận rộn qua lại. Có người hét: “Buông ấy ra, buông ấy ra !”.

      “Mau, mặt nạ dưỡng khí!”

      “Nhanh, nhanh!”

      Xe cấp cứu rời chớp nhoáng.

      trường được dọn sạch , dưới đất vẫn là vũng máu cực kỳ nhức mắt, mùi tanh nồng tản ra xung quanh.

      Hai giờ sáng.

      Bệnh viện vẫn chưa thể bình yên, hành lang vẫn là những bước chân tấp nập.

      Ngọn đèn phòng cấp cứu sáng mãi chưa tắt.

      Từ Ngu Thanh vội vàng chạy đến, chỉ khoác tạm chiếc áo bông dài lên người, bước chân như mang theo cả ngọn gió. Vừa đến hành lang, ngó hai đầu, ấy liền nhìn thấy người ngồi sụp xuống bên cạnh cửa sổ phòng cấp cứu bên trái.

      định qua đó Trần Kha từ bên khác tới, gọi giật ấy lại, ra hiệu bằng ánh mắt. Hai người ra phía cầu thang.

      Từ Ngu Thanh gấp gáp hỏi: “Tình hình tại sao rồi?!”.

      Trần Kha : “Vừa ký thông báo nguy kịch, giờ hồn bay phách lạc, cậu tạm thời đừng qua đó, để cậu ấy yên tĩnh lát”. Trần Kha tìm bao thuốc lá, rút điếu, châm lên hút.

      Từ Ngu Thanh nhíu mày: “Nghiêm trọng vậy sao!?”.

      Trần Kha gật đầu: “Bị thương ở vị trí nghiêm trọng, mất máu quá nhiều”.

      Từ Ngu Thanh hỏi: “Vậy còn Dư Hà Minh?”.

      “Chết rồi.”

      “…” Từ Ngu Thanh có phần thảng thốt.

      Trần Kha gạt tàn thuốc, nét mặt nghiêm nghị: “Đừng là cậu, kết quả này mình cũng ngờ được. Lúc bọn mình tới, tắt thở rồi. Lưỡi dao đâm rất chuẩn, ngay động mạch chủ”.

      Ngừng chút, Trần Kha lại đánh giá: “ bé đó dũng cảm lắm”.

      Từ Ngu Thanh phải rất lâu sau mới tiêu hóa được thông tin này, thổn thức thôi: “ bé Lương Nghiên này là…”.

      được nửa, tìm được từ ngữ nào để hình dung, Từ Ngu Thanh đành lắc đầu thở dài. Nhớ tới Dư Hà Minh, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa: “Gã khốn đó chết cũng đáng, khó khăn lắm mới được ra tù mà còn gây ra mấy chuyện này, phải giết đến mấy mạng người rồi. Lần này mà chết, chưa biết còn kết quả gì khác, liệu mấy cậu có bắt được còn chưa nữa. Hành vi của Lương Nghiên chưa được tính là vượt quá phòng vệ chính đáng phải ?”.

      Trần Kha gật đầu: “Vẫn là phòng vệ chính đáng. Lần này hành động của Dư Hà Minh rất nghiêm trọng. Mấy gã kia được lấy lời khai, do bỏ ra khoản tiền lớn để thuê về, ràng là lên kế hoạch chu đáo muốn giết chết Thẩm Phùng Nam. Sớm biết vậy, mình bắt Tiểu Tống theo sát, cũng đến nỗi để bé ấy phải liều mạng”.

      Từ Ngu Thanh lắc đầu, chép miệng: “ rắp tâm chọn thời cơ, làm sao cậu phòng trước được. May mà vẫn còn nhóc đó. Chỉ mong có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, vào phòng cấp cứu bao lâu rồi?”.

      “Mấy tiếng đồng hồ rồi.”

      Từ Ngu Thanh trầm mặc, xin Trần Kha điếu thuốc.

      Hai người đứng ở cầu thang. Hút hết thuốc, Từ Ngu Thanh lên tiếng: “Mình qua đó xem sao”.

      Trần Kha cũng bước qua.

      Thẩm Phùng Nam ngồi bệt dưới đất, quần áo chưa thay, vết thương cũng chưa được xử lý, khắp người đầy máu. Lúc trước có y tá đưa cho chiếc khăn mặt khô để lau tóc và mặt nhưng vẫn còn những vết máu mặt lau chưa sạch.

      Mắt trái của sưng lên, khóe miệng phải bị rách, khuôn mặt trông rất sợ.

      Bao nhiêu năm nay, Từ Ngu Thanh chưa bao giờ thấy Từ Ngu Thanh thảm hại đến thế, nhất thời biết gì.

      Tối nay Trần Kha nhìn cảnh ấy quen, chỉ qua vỗ vai Thẩm Phùng Nam, cũng gì.

      Lúc này, mọi lời an ủi đều là dư thừa, chẳng thể khiến dễ chịu hơn.

      Hơn ba giờ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.

      Thẩm Phùng Nam đứng bật dậy.

      Lương Nghiên được đẩy ra ngoài, vẫn còn đeo ống thở, rồi tiếp tục được đưa vào phòng ICU.

      Từ Ngu Thanh và Trần Kha thở phào nhõm, mặc dù vẫn trong thời kỳ nguy hiểm nhưng chí ít còn tốt hơn cứ ở trong phòng cấp cứu ra ngoài.

      Được cho phép, Thẩm Phùng Nam được vào thăm lúc.

      mặc quần áo cách ly, đeo khẩu trang, đội mũ, sau khi vào đứng yên bên cạnh giường.

      Lương Nghiên nằm ở đó, vẫn còn hôn mê. Dáng vẻ của khi nhắm mắt chẳng khác gì ngủ cách bình thường, chỉ là khuôn mặt quá nhợt nhạt, mũi vẫn còn cắm ống thở và mặt nạ dưỡng khí.

      Thẩm Phùng Nam cúi xuống, chống tay lên giường, cách khoảng rất gần.

      Chỉ mới năm tiếng trước, vẫn còn nằm ngủ sofa, cũng bình yên như vậy. gọi tiếng là tỉnh dậy, mở đôi mắt đen láy nhìn , chuyện với , sau đó mỉm cười.

      Lương Nghiên của khi đó sống động và chân .

      Nhưng chớp mắt ở trong vòng tay , khắp người đầy máu, hơi thở yếu ớt, áp sát tai , thầm: “Đừng sợ…”.

      Thẩm Phùng Nam từ đầu tới cuối dám chạm vào .

      Tất cả mọi cảm xúc hỗn tạp đan xen lẫn nhau, tìm được lối thoát, ép cho đôi mắt đỏ rực lên.

      Vài phút trôi qua rất nhanh, có y tá vào thúc giục.

      Từ Ngu Thanh trông thấy Thẩm Phùng Nam ra bèn tiến tới.

      Hai người ngồi xuống băng ghế trước cửa. Từ Ngu Thanh : “Vết thương của cậu cũng phải xử lý, mình ở đây đợi cho”.

      cần đâu.” Thẩm Phùng Nam ngồi im.

      Từ Ngu Thanh khuyên nhủ: “Bây giờ cậu ngồi đây cũng vô ích thôi, chi bằng chỉnh trang lại mình trước. Cậu cứ thế này, lát nữa ấy tỉnh lại sợ chết khiếp đấy. ấy bị thương, làm sao chịu nổi đả kích”.

      vậy quả có chút tác dụng.

      Khi trời sáng, Thẩm Phùng Nam tới tìm y tá, băng bó vết thương đầu và bôi thuốc lên các vết thương ngoài da khác.

      Từ Ngu Thanh ra về, gọi Trương Bình mang quần áo sạch và cơm canh tới.

      Thẩm Phùng Nam thay quần áo bẩn .

      Hôm nay, Lương Nghiên vẫn nằm trong phòng ICU. Giữa chừng, có tỉnh lại chút. Nhưng tới khi Thẩm Phùng Nam thay quần áo cách ly xong vào, lại chìm vào hôn mê.

      Bác sỹ tới kiểm tra tất cả các chỉ số, thông báo với tình hình có tiến triển tốt.

      Chập tối, Từ Ngu Thanh mang cơm đến, Tần Vy cũng cùng ấy.

      Tần Vy vốn biết chuyện này. Thẩm Nghệ cả ngày liên lạc được với Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên, lo lắng chịu nổi, trong lúc cấp bách gửi mail vào hòm thư cũ của Tần Vy để liên hệ với ấy.

      Tần Vy gọi điện cho Từ Ngu Thanh mới biết xảy ra chuyện gì.

      Nhìn thấy Thẩm Phùng Nam, hốc mắt ấy chợt nóng lên, suýt nữa rơi nước mắt.

      ấy đứng đờ đẫn lúc, biết nên gì mới phải.

      Cuối cùng, ấy vẫn gì cả, chỉ tới, ngồi xuống bên cạnh .

      Thẩm Phùng Nam im lặng đánh mắt nhìn ấy, cúi đầu ăn cơm hộp. ăn rất nhanh, hoàn toàn quan tâm mình vừa ăn gì, chỉ làm việc ấy như cái máy.

      Tần Vy vô cớ cảm thấy khó chịu trong lòng, bèn : “Thẩm Nghệ liên lạc được với hai người nên tìm em. Em báo cho ấy rồi, ấy vội về đây”.

      Thẩm Phùng Nam tay cầm đũa chợt khựng lại.

      “Cảm ơn em.”

      Giọng khàn nghiêm trọng, Tần Vy nghe mà tắc nghẹn trong lòng, khẽ hỏi: “Giọng thế nào rồi, có cần khám bác sỹ ?”.

      cần đâu.”

      Thẩm Phùng Nam ăn nốt cơm rồi vứt hộp .

      Cả hành lang cực kỳ yên tĩnh.

      Thẩm Phùng Nam : “Em về ”.

      Tần Vy đứng lên, chỉ hỏi: “Em ấy vẫn ổn chứ?”.

      Thẩm Phùng Nam chỉ “ừm” tiếng, cụ thể.

      Tần Vy im lặng lúc, ngồi thêm chút rồi quay đầu nhìn vết thương gò má : “Thẩm Phùng Nam, em biết khó chịu. đừng giữ trong lòng như vậy, được , ”.

      Bầu khí vẫn im ắng tột độ.

      Thẩm Phùng Nam cúi đầu.

      Lát sau, mấp máy môi.

      Tần Vy nhìn .

      Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên: “Tần Vy, xin lỗi, bây giờ còn tâm tư để chuyện. Trong đầu chỉ có ấy thôi”.

      Tần Vy sững sờ.

      Mỗi con chữ khản đặc tan ra trong lặng lẽ. thu ánh mắt lại, tầm nhìn rơi giữa thinh .

      Tần Vy cảm nhận được gò má ướt át, ngồi im ở đó, cúi đầu.

      “Thẩm Phùng Nam, gắng lên.”

      ấy gạt nước mắt, đứng dậy, sải bước rời .

      Ở trong phòng ICU hai ngày, tình hình của Lương Nghiên cuối cùng cũng ổn định. Trưa hôm sau, được chuyển qua phòng bệnh thường, cũng được rút ống thở. Trước đó, có tỉnh lại mấy lần, nhưng đều rất ngắn ngủi. Bác sỹ vội vàng kiểm tra, Thẩm Phùng Nam được vào thăm.

      Qua phòng bệnh, cần kiêng dè nữa, ngồi suốt bên giường.

      Lương Nghiên vẫn ngủ, mặt vẫn chưa hồng hào hơn, hô hấp có chút yếu ớt nhưng ổn định hơn.

      Môi có tý huyết sắc, còn khô khốc.

      Thẩm Phùng Nam lấy ít nước cho nhấp môi. Nhìn lát, cúi xuống nhàng hôn lên môi .

      Từ Ngu Thanh và Trần Kha tranh thủ tới thăm, tiện thể mang di động cho họ. Hôm đó trong lúc hỗn loạn di động rơi ở trường, được cảnh sát mang theo trong lúc giám định.

      Lương Nghiên tỉnh lại lúc chập tối, Thẩm Phùng Nam ở đó.

      Phòng bệnh bật ngọn đèn , ánh sáng quá gắt.

      Lương Nghiên xoay đầu nhưng nhìn thấy ai. hơi choáng váng, lại nhắm mắt lại.

      Chẳng bao lâu sau, nghe thấy tiếng mở cửa.

      Lương Nghiên mở mắt ra, nhìn thấy người ngoài cửa xách theo phích nước nóng vào.

      tới bên giường rót nước, cái bóng hắt lên vách tường.

      đâu, Lương Nghiên nhìn theo đó.

      quay người, bê cốc nước về phía giường, vừa tới cuối giường thấy mở mắt.

      dừng bước, tay run lên, nước trong cốc sóng sánh.

      Lương Nghiên nhìn .

      Thẩm Phùng Nam qua, đặt cốc xuống, cúi người: “Nghiên Nghiên?”.

      Lương Nghiên lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm.

      Vài giây sau, giơ tay lên, muốn chạm vào mặt , nhưng chưa kịp bị nắm chặt.

      Lương Nghiên nhíu mày: “Trông xấu chết được”.

      “Xấu lắm à?” cười với , chẳng mấy chốc, đôi mắt long lanh.

      cúi đầu, lấy lòng bàn tay che mặt.

      Lương Nghiên nhìn , mấp máy môi nhưng rồi lại thôi, biết vừa gì.

      Phòng bệnh im ắng, tiếng bước chân ngoài hành lang đều nghe mồn .

      Lương Nghiên trầm mặc lúc rồi khẽ : “Em sai rồi, xấu đâu, đừng khóc”.

      Thấy có động tĩnh gì, gọi tên : “Thẩm Phùng Nam?”.“Ừm.”

      gạt tay cái, lau hết nước mắt, chỉ còn lại những tia máu đỏ trong mắt.

      Lương Nghiên nhìn băng trắng quấn đầu , gì.

      Thẩm Phùng Nam hỏi: “Vết thương còn đau lắm ?”.

      Lương Nghiên lắc đầu: “ đau lắm”. Ngừng chút, hỏi: “Kẻ đó… chết rồi sao?”.

      Thẩm Phùng Nam hơi sững lại rồi nắm chặt tay , gật đầu: “Ừm”.

      Câu trả lời này quá bất ngờ. Vừa tỉnh dậy, Lương Nghiên nhớ lại ít. làm gì, biết rất . Giây phút ấy, đâm rất mạnh, hề suy nghĩ, cũng kịp suy nghĩ.

      Lương Nghiên rất lâu gì. Thẩm Phùng Nam khó chịu trong lòng, bèn ghé sát lại hôn lên má : “Nghiên Nghiên”.

      sao.” Lương Nghiên : “Em hối hận. muốn giết , em chỉ có thể làm vậy”.

      “Ừm, biết.” dịch môi xuống, từ từ mơn man: “Đừng nghĩ nữa”.

      Hơn bảy giờ, Lương Nghiên lại thiếp .

      Giấc ngủ này sâu, hai tiếng sau là tỉnh lại.

      Người ngồi bên giường phải Thẩm Phùng Nam mà là Thẩm Nghệ.

      Thấy tỉnh, Thẩm Nghệ mừng rỡ: “Em tỉnh rồi à!”.

      Lương Nghiên ngạc nhiên: “Chị Thẩm Nghệ, sao chị…”.

      “Chị vừa về.” Mắt ấy đỏ rực, ấy nhìn kỹ Lương Nghiên. Lúc đó nhận được tin, ấy bay chuyến gần nhất, hơn tám giờ là tới Nam An, sau đó bắt thẳng xe tới bệnh viện.

      “Nghiên Nghiên, bây giờ em cảm thấy thế nào, có khát ? Có muốn uống nước ?” Thẩm Nghệ chạy tới bên bàn.

      Lương Nghiên gọi giật ấy lại: “Chị đừng cuống, em khát”.

      Thẩm Nghệ chạy về: “ chị mua đồ ăn rồi. Bác sỹ em ăn cháo được rồi. Lát nữa em cố húp tý, mặt em gầy rộc rồi”.

      “Làm gì khoa trương đến thế ạ?”

      Thẩm Nghệ nhàng vuốt ve mặt , đau lòng : “ quá đâu, cằm nhọn hoắt đây này. Mặc dù như vậy vẫn xinh nhưng chị vẫn thích em có tý thịt, sờ mềm mại lắm”.

      Lương Nghiên phì cười. Cười hơi quá, cẩn thận chạm phải vết thương.

      nhăn mặt, Thẩm Nghệ liền hoảng: “Đau ?”.

      “Hơi thôi ạ, chết được. Chị ngồi .”

      Thẩm Nghệ ngoan ngoãn ngồi xuống, dám tùy tiện chọc cho cười nữa.

      Hai người chuyện lúc là Thẩm Phùng Nam quay về.

      mua cơm cho Thẩm Nghệ và mua cháo trắng cho Lương Nghiên.

      Thẩm Nghệ qua bàn ngồi ăn, còn cẩn thận đỡ Lương Nghiên dậy, kê gối sau lưng , rồi đút cháo cho .

      Lương Nghiên thèm ăn lắm, được nửa dừng.

      Thẩm Phùng Nam ăn nốt chỗ còn lại.

      Tới 11 giờ, Thẩm Nghệ muốn ở lại nhưng Thẩm Phùng Nam cho, đưa ấy xuống dưới, gọi xe, bảo ấy về nhà nghỉ ngơi.

      Lương Nghiên ngủ lâu lắm rồi nên tối buồn ngủ nữa. Thẩm Phùng Nam lấy di động, bật nhạc cho nghe.

      vào nhà vệ sinh rửa ráy qua. Mấy hôm nay Lương Nghiên tỉnh, mặc kệ hết, cứ sống bô nhếch như thế, bây giờ mới hoàn toàn yên tâm được.

      Tắm xong, trở lại bên giường, cho volume xuống, hỏi Lương Nghiên sáng mai muốn ăn gì.

      Lương Nghiên ngẫm nghĩ: “Có những lựa chọn gì?”.

      “Đều phải là đồ lỏng, cháo, mỳ, bột gạo và canh, em cứ chọn .”

      “Bột .”

      “Được. Vậy trưa uống canh, Thẩm Nghệ muốn nấu cho em.”

      “Có phiền quá ?”

      , nó thích làm mà.”

      Thảo luận xong vấn đề ăn uống, Thẩm Phùng Nam bật ngọn đèn , tắt ngọn đèn lớn .

      “Ngủ .” kéo cao chăn lên chút, đắp tới cổ .

      cũng lên đây ngủ .”

      Thẩm Phùng Nam nghĩ chút rồi lắc đầu: “ được”.

      “Mắt thâm quầng cả rồi.”

      bò ra đây ngủ cũng được.”

      “Thoải mái được ?”

      sao.” cười: “Chỗ khó hơn còn ngủ rồi, em cũng biết mà?”.

      Lương Nghiên hiểu ngay.

      cũng cười: “Nửa năm ngủ đất, phải ?”.

      “Đúng, ngủ quen rồi, ngồi cũng ngủ tốt.” cúi xuống, hôn lên trán , hôn xong còn cọ cọ môi: “Em ngoan ngoãn ngủ ”.

      Lương Nghiên nhắm mắt lại.

      Căn phòng yên lặng hoàn toàn.

      Chẳng biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như có người thầm bên tai .

      gì, nghe lắm, chỉ thấy gọi tên mình: “Nghiên Nghiên…”.

      Đêm ấy dường như là giấc ngủ say sau rất nhiều ngày của Thẩm Phùng Nam.

      Sáng hôm sau, tỉnh dậy từ sớm, Lương Nghiên vẫn ngủ.

      Thẩm Phùng Nam đánh răng rửa mặt xong, để lại giấy nhớ tủ đầu giường rồi ra ngoài mua quà sáng.

      Ngay trước cửa bệnh viện là con đường. Tối qua ra ngoài nhìn thấy có hàng bán bột, lúc này men theo con đường để tìm. Các cửa hàng mở cửa, mua bát rồi sang hàng bên cạnh mua vài cái bánh bao.

      đường về, lại mua thêm lốc sữa.

      Khi tỉnh dậy, Lương Nghiên nhìn thấy mảnh giấy nhớ.

      Chữ của Thẩm Phùng Nam rất đặc biệt, viết kiểu ngoáy nhưng khó đọc, nhìn kỹ ra còn rất đẹp nữa. Lương Nghiên đọc mấy lần rồi gấp lại, để lên tủ.

      sờ di động, phát tin nhắn tối qua Triệu Yên Tích gửi, đợi thi vòng hai xong mới quay về. Lương Nghiên tiện tay trả lời ấy.

      Nghịch di động lúc, Lương Nghiên mới nhớ ra sắp vào năm học rồi.

      Nhưng cũng may kỳ này còn tiết, nếu có việc gì phải tới trường, nhưng điểm danh vẫn cần. Chuyện này đơn giản, có thể nhờ bạn cũ ở ký túc giúp đỡ.

      Lương Nghiên đăng bài trong nhóm những người ở ký túc, tặng thêm bao lì xì.

      Chẳng mấy chốc em khóa dưới dậy sớm giật lì xì, chuyện điểm danh cũng nhờ em ấy.

      Khi Thẩm Phùng Nam quay lại, đúng lúc Lương Nghiên bỏ di động xuống.

      gọi tiếng, bước nhanh tới: “Em dậy rồi à?”.

      lông mày của vết sẹo sắp bong vẩy, Lương Nghiên nhìn thấy liền vẫy tay: “ qua đây”.

      Thẩm Phùng Nam ghé sát lại, Lương Nghiên lấy ngón tay vuốt , vẩy bong ra, để lộ lớp da mới hồng hồng.

      lại nhìn tỉ mỉ, phát vết thương khóe miệng cũng đóng vẩy, chắc mấy hôm nữa là khỏi.

      “Xong rồi.” nhìn những đồ mua, hỏi: “Sao còn mua cả sữa?”.

      “Chắc là em còn phải ở lại đây mấy hôm, chuẩn bị nhiều chút vẫn hơn.”

      “Ồ.”

      Lương Nghiên cũng cảm thấy có lý. vốn có cảm giác gì, bây giờ ngửi thấy mùi bột gạo, liền thấy hơi đói.

      “Em chưa đánh răng.” .

      Thẩm Phùng Nam bỏ đồ xuống: “Em đợi chút”.

      vào phòng vệ sinh lấy bàn chải, xịt thuốc, rót cốc nước rồi mang thêm cái chậu ra.

      Lương Nghiên được đỡ dậy.

      Lương Nghiên đánh răng trong chậu.

      đánh rất nhanh, Thẩm Phùng Nam nhắc nhở: “Từ từ thôi, cẩn thận động vào vết thương”.

      Lương Nghiên giảm tốc độ xuống, đánh mấy phút mới xong.

      Thẩm Phùng Nam lấy nước cho rửa mặt. Lần này Lương Nghiên chỉ cần dựa vào giường, để giúp sức. Chiếc khăn mặt ấm lăn qua mặt lần, mỗi lỗ chân lông đều được sảng khoái. Thẩm Phùng Nam lấy ít sữa rửa mặt hôm qua Thẩm Nghệ đem tới, bôi lên mặt cho Lương Nghiên.

      Lòng bàn tay thô kệch, sờ lên mặt thấy gai gai, ra dễ chịu nhưng Lương Nghiên chê bai.

      Lần đầu tiên có người giúp làm việc này, cảm giác tệ.

      Sau khi sạch xong xuôi, Lương Nghiên ăn bột, Thẩm Phùng Nam ăn bánh bao.

      Bữa sáng chỉ đơn giản như vậy.

      Tới trưa, Thẩm Nghệ đun canh, làm rất nhiều món mang qua, cực kỳ thịnh soạn.

      Lương Nghiên hồi phục khá nhanh, ngày nào Thẩm Nghệ cũng nghĩ các cách thức khác nhau để bồi bổ cho , chẳng mấy chốc mặt lại phính lên chút.

      Trong thời gian ấy, Trần Kha và Từ Ngu Thanh có qua thăm mấy lần. Trần Kha dẫn theo Tiểu Tống tới, tranh thủ lấy lời khai luôn.

      Những việc sau chuyện ấy, Lương Nghiên quan tâm nữa.

      nằm viện hơn nửa tháng, bác sỹ cho phép về nhà nghỉ ngơi. Thẩm Phùng Nam làm thủ tục xuất viện cho , dẫn về nhà.

      Thẩm Nghệ xin nghỉ nửa tháng cũng hết phép, lần lữa mấy ngày mới quay về Bắc Kinh.

      Vết thương của Lương Nghiên từ từ lành hẳn. Trong lúc nghỉ ngơi, tranh thủ làm luận văn tốt nghiệp. Thẩm Phùng Nam nhận việc mới, tập trung chăm .

      Trung tuần tháng ba là Triệu Yên Tích quay về, Lương Nghiên gần khỏi.

      Nhận được điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Sống cùng nhau lâu như vậy, bỗng nhiên chia xa, chỉ nỡ, đến cả Lương Nghiên trước này luôn rộng rãi cũng có chút quen.

      Lương Nghiên cảm thấy khoảng thời gian nghỉ ngơi lười biếng này dường như khiến dựa dẫm quá mức.

      làm lười nhiều, khẩu vị cũng kén chọn hơn.

      Cảm giác này có chút quái dị.

      Quái dị hơn là Lương Nghiên ý thức được nhưng có ý định thay đổi.

      Lương Nghiên vì sao lại thành ra như vậy.

      thu dọn xong đồ đạc bèn ngã ra giường suy nghĩ chuyện này.

      Thẩm Phùng Nam làm cơm xong, gọi .

      Lương Nghiên nằm im.

      lát sau, vào: “Nghiên Nghiên?”.

      Lương Nghiên đáp lại nhưng vẫn động đậy.

      Thẩm Phùng Nam tới bên giường, nâng lên: “ ăn cơm à? Hôm nay có cánh gà Coca đấy”.

      ràng Lương Nghiên lại bị mê hoặc rồi.

      khó xử ngồi thẳng người: “Thẩm Phùng Nam, em bị chiều hư rồi”.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 47
      Lương Nghiên câu ấy cách nghiêm túc, Thẩm Phùng Nam sững người rồi bật cười: “Sao lại chiều hư chứ?”.

      thể được, hình như càng ngày em càng lười rồi.” Lương Nghiên nhíu mày: “Em cũng chẳng hiểu”.

      “Vậy đừng nghĩ nữa.”

      Thẩm Phùng Nam tỏ vẻ thờ ơ, ôm lấy , đặt tay lên ngực trái của : “Hôm nay có cảm giác gì?”.

      Tháng nay, câu này, gần như ngày nào cũng hỏi.

      Lương Nghiên hề suy nghĩ, trả lời theo lệ: “ có cảm giác gì”.

      Có thể là thấy thái độ của hờ hững, Thẩm Phùng Nam lên tiếng mà chỉ liếc nhìn, buông tay xuống rồi lần sờ vào eo , áp tay lên da, lần tìm lên ngực.

      Lòng bàn tay nóng rẫy, chạm vào vết sẹo đó khiến Lương Nghiên run rẩy.

      Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Đau à?”.

      “Buồn.”

      Thẩm Phùng Nam ngồi im, ngón tay nhàng cọ qua sát lại. lát sau, cụp mắt xuống: “Chắc là để lại sẹo đấy”.

      Lương Nghiên tỏ vẻ hững hờ: “Có vấn đề gì đâu, làm gì có ai nhìn thấy”. Ngừng chút, cảm thấy câu này ổn, lại bổ sung thêm: “Chỉ có thôi”.

      “…”

      biết tiếp lời thế nào, đôi mắt Thẩm Phùng Nam hơi tối . nhìn , thu tay về rồi kéo áo của xuống: “Ăn cơm nhé?”.

      “Vâng.”

      Sau khi ăn xong, Thẩm Phùng Nam rửa bát, Lương Nghiên tiếp tục dọn dẹp đồ của mình. Lần này sống lâu, Thẩm Phùng Nam và Thẩm Nghệ mua cho rất nhiều đồ lặt vặt, có sản phẩm dưỡng da, cũng có quần áo, dù là mặc bên trong hay khoác bên ngoài cũng vô cùng phong phú.

      Thẩm Phùng Nam còn tới nhà chuyến, mang hết những cuốn sách tham khảo cần qua bên này.

      Thế nên, tới lúc dọn , đồ đạc hề ít.

      Lương Nghiên mở tủ quần áo ra xem, phát Thẩm Phùng Nam gấp rất ngăn nắp. Quần áo của treo bên trái, quần áo của treo bên phải. Áo khoác, áo len được phân định rạch ròi. Thắt lưng được treo chiếc móc nghiêng. như và Triệu Yên Tích lúc nào cũng vo quần áo nhét vào tủ, mặc cái nào lại phải lôi ra ủi.

      Lương Nghiên lọc ra đồ của mình, gấp sơ qua rồi bỏ vào trong vali, rồi lại kéo ngăn kéo dưới cùng của chiếc tủ, lấy tất ra, bỏ vào ngăn ngách.

      Thẩm Phùng Nam xong việc tới, thấy cất giấy tờ. mới nhớ ra chứng minh thư của vẫn còn ở chỗ mình. Lần trước dùng để nhập viện vẫn chưa trả cho .

      “Em đợi chút.” tìm ví tiền của mình ra, nhìn bức ảnh chứng minh thư.

      Lương Nghiên cũng để ý lắm, mặc cho nhìn. Đợi xem xong, hỏi: “Xấu lắm phải ?”.

      Thẩm Phùng Nam : “ thấy vậy. Chụp ảnh này khi nào vậy, lần trước muốn hỏi em rồi”.

      “Lớp mười.”

      “Chẳng trách.” Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn: “Trông rất ”.

      “Triệu Yên Tích còn giống con trai nữa.”

      Thẩm Phùng Nam khẽ cười: “Tóc đúng là có hơi ngắn, nhưng…”.

      “Nhưng sao?”

      “Xinh , rất thanh tú.”

      “…”

      Hiếm có dịp Lương Nghiên tắc tị.

      câu khen đường đường chính chính, quen, cũng cảm thấy tự tại. Ngừng chút, quay mặt , cúi đầu xoa xoa chóp mũi.

      Thẩm Phùng Nam quan sát từng động tác của , bỗng kinh ngạc.

      hiếm thấy biểu cảm xấu hổ như vậy ở .

      nhất thời sững sờ, rồi bỗng bật cười. Thấy nhìn qua, mím môi cố nhịn, nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn che giấu được.

      cười gì chứ?”

      có gì.” cố gắng nhẫn nhịn, cúi đầu tiếp tục nhìn, sau đó tay bỗng hẫng.

      Lương Nghiên quay lại nhét chứng minh thư vào trong balo: “Chắc xem đủ rồi, em cất đây”.

      Thẩm Phùng Nam cũng giận mà vòng tay ôm lấy từ phía sau, khẽ : “Em sắp đón sinh nhật đấy”.

      Tay Lương Nghiên chợt khựng lại.

      “Em thích gì, hoặc muốn đâu?”

      Lương Nghiên quay lại: “Em muốn gì cũng được ạ?”.

      “Ừm, chỉ cần làm được.”

      Lương Nghiên nhìn lúc rồi : “ sợ em đề xuất những cầu quá đáng sao?”.

      “Những gì làm được đều tính là quá đáng.”

      Lương Nghiên nhướng mày, lộ ra ánh mắt khiêu khích: “Chưa chắc nha”.

      Thẩm Phùng Nam mỉm cười: “Vậy em thử ”.

      “Em chưa nghĩ xong.”

      gật đầu: “ gấp, cứ từ từ nghĩ, tắm ”.

      “Vâng.”

      Sau khi Lương Nghiên tắm xong, Thẩm Phùng Nam với vào nhà vệ sinh.

      Lương Nghiên cất notebook , nhét vào trong balo, quần áo cũng được xếp gọn vào trong vali, chỉ còn bộ quần áo ngày mai mặc và bộ quần áo ngủ người. Đây là bộ quần áo Thẩm Phùng Nam mới mua từ tuần trước, màu hồng phấn. định mang về để Triệu Yên Tích trêu ghẹo, nên định để ở đây.

      Thu dọn xong, Lương Nghiên kiểm tra lại lần nữa. nhìn xung quanh, thấy còn thứ gì bỏ sót. tới bên cạnh bàn, sắp xếp lại những cuốn sách đọc, xếp lại lên giá theo thể loại.

      Khoảng thời gian này, bàn làm việc lớn này đều do sử dụng, góc bàn chất đầy tài liệu lịch sử của . Thẩm Phùng Nam muốn cả ngày nhìn máy tính nên in toàn bộ hơn 100 bài văn ra. xem xong, cần phải mang nên xếp cả lên giá của .

      Khi Thẩm Phùng Nam qua, Lương Nghiên chuẩn bị đặt cuốn sách cuối cùng lên tầng cao nhất.

      chân trần đứng bàn, vạt váy ngủ bay phấp phới.

      Chiếc váy này dài, chỉ che quá đầu gối Lương Nghiên chút, lộ ra đôi chân trắng trẻo, vừa dài vừa thẳng.Thẩm Phùng Nam đứng ở cửa, tầm nhìn men theo gót chân hướng lên , tới bắp chân dừng chút rồi mới tiếp tục.

      Lương Nghiên ngước lên, tóc dài tới vai, rủ xuống cổ áo.

      Nhìn như vậy từ đằng sau giống như bé ngoan ngoãn dịu hiền.

      Thẩm Phùng Nam bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp .

      Hôm đó, phía sau Triệu Yên Tích, mặc chiếc áo phông màu xám và chiếc quần rộng màu đen, dưới chân đôi giày thể thao mùa hè cũng màu xám.

      Lần đầu tiên gặp, chỉ cảm thấy là kiểu tomboy. Sau này có qua lại mới phát nàng tomboy này có rất nhiều mặt, khi nhún nhường cũng rất biết điều, khi ngang lên khác gì Đại vương núi.

      Lúc đó, từng tận tai nghe thấy chọc ghẹo Triệu Yên Tích như gã bắng nhắng. cũng từng hiểu lầm họ là đôi.

      Giờ nghĩ lại những chuyện này, cảm giác khác từ lâu.

      Thẩm Phùng Nam nhìn có chút nhập tâm.

      Lương Nghiên xếp xong sách, tiện tay vuốt lại dãy sách ấy, quay người định nhảy xuống thấy đứng đó.

      ngừng lại, ngồi phịch xuống bàn: “ tắm xong rồi à?”.

      “Ừm.”

      Thẩm Phùng Nam vào, dừng lại bên cạnh bàn, cách rất gần.

      Đôi mắt đen đặc, ánh mắt nóng bỏng khác thường.

      Nhưng Lương Nghiên quá chú ý. Chiếc ghế ở ngay bên cạnh. giẫm lên, định nhảy xuống.

      Thẩm Phùng Nam giơ tay, bắt lấy cổ chân .

      Lương Nghiên giật mình.

      Nhiệt độ trong phòng rất đủ, cơ thẻ Lương Nghiên quá lạnh, chân cũng ấm áp.

      Thẩm Phùng Nam dịch lòng bàn tay xuống, nắm trọn bàn chân , rồi nhích tới gan bàn chân.

      Da nóng rẫy, lòng bàn tay lại thô kịch gai gai. Lương Nghiên bỗng run rẩy, rụt chân lại: “Buồn, buông ra…”.

      Thẩm Phùng Nam buông, ngược lại còn nắm chặt hơn, ngón cái vân vê giữa lòng bàn chân .

      “Thẩm Phùng Nam!”

      Lương Nghiên đá .

      đáp, bỗng nhiên buông tay, rồi tiến lên bước.

      Lương Nghiên mất cân bằng, cả người đổ về phía trước. Thẩm Phùng Nam đỡ lấy, đứng giữa hai chân .

      tay giật tung áo tắm của mình ra, lấp kín môi có chút vội vàng, hôn ngay mà tấn công bằng lưỡi.

      quấn quýt rời, Lương Nghiên vòng hai tay ôm chặt .

      Tay trái Thẩm Phùng Nam thu chặt, giữ trong vòng tay mình, tay phải lần vào trong áo ngủ của , men theo đầu gối vuốt lên . Khi lên tới đùi, lại vòng ra sau, tìm mông .

      Lương Nghiên ngồi tay , qua lớp vải, cảm giác ngón tay dịch chuyển.

      Người run lên dữ dội, bỗng cắn môi dưới của .

      Thẩm Phùng Nam nâng lên, tụt quần xuống, hề báo trước.

      Tay vuốt từ xuống dưới, từ sau ra trước, mơn man suốt dọc đường.

      Lương Nghiên ngồi vững. lùi ra, gác đầu lên vai , tiếng ngâm nga khe khẽ vang lên giữa tiếng thở mệt mỏi.

      biết từ lúc nào, váy ngủ của bị bung ra, trượt xuống dưới.

      Thẩm Phùng Nam vùi mặt trước ngực , từ từ liếm mút, cuối cùng đầu lưỡi dừng lại vết sẹo của , mơn man nhàng.

      Cảm giác này rất dày vò.

      Thẩm Phùng Nam vẫn giữ nguyên tiết tấu ấy, chậm rãi mà dịu dàng.

      Lương Nghiên cảm thấy như cố ý. hơi phẫn nộ, lý trí trở lại trong vài giây ngắn ngủi, cố gắng rút tay ra, nhưng thành công.

      kiên trì, tay lần xuống, tới phần dưới của túm mạnh, nhanh và chuẩn.

      Thẩm Phùng Nam nhịn hơn tháng, cú nắm hề phòng bị này khiến cả người bị kích thích, suýt nữa phóng thích.

      “Lương Nghiên!” khẽ gầm lên, khí nóng phả vào mặt .

      Lương Nghiên hề nhận sai, buông tay, còn vân vê như trả thù.

      “Đừng động nữa!”

      Hơi thở của Thẩm Phùng Nam trở nên nặng nề, đầu mày nhíu chặt, dụ dỗ với vẻ nhận thua: “Ngoan nào, đừng động đậy”.

      cũng đừng động…” Giọng cũng khàn như vậy, mang theo tiếng cười khẽ đắc ý, như viên tướng ăn may chiến thắng chiến trường.

      “Được, được…” đáp lại, dừng tay, từ từ rút khỏi mông .

      Đợi bình tĩnh lại, đặt xuống, đỡ chân , cúi người, vùi đầu xuống.

      Cổ họng Lương Nghiên thắt chặt, bỗng chốc bật ra tiếng: “A…”.

      Đầu óc nổ tung, có vài giây trống rỗng cực điểm, hiểu làm gì, cũng hiểu vì sao làm vậy.

      Vậy mà hề ngừng lại, thuần thục đòi lại tất cả, nhanh chóng khiến hiểu ra rằng chuyển bại thành thắng.

      Mặt Lương Nghiên đỏ bừng, mỗi nơi cơ thể đều nóng bừng lên.

      “Thẩm Phùng Nam…” vẫn run rẩy, giọng cũng lẩy bẩy.

      Cuối cùng Thẩm Phùng Nam mút mạnh lần, rồi đứng dậy, cởi quần lót, kéo ngăn kéo lấy bao cao su.

      Đôi mắt Lương Nghiên được bọc tầng sương nóng.

      Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy , lao thẳng vào.

      Bàn làm việc rung rinh, ngay cả giá sách cũng phát ra tiếng động.

      Ngoài tiếng thở dốc của người đàn ông, Lương Nghiên còn nghe được thanh gì nữa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :