1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tên háo sắc xấu xa - La vi (8c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      (Tiếp)

      Nước Ngõa Lạt nguyên là do phần bộ tộc phía Bắc Trung Nguyên với Mông Cổ dựng thành, ở giữa được ngăn cách bới mọt con sông.



      Minh Thành Tổ vào năm Vĩnh Lạc thứ ba, vì muốn làm dịu khí căng thẳng ở vùng biên giới, tự mình chọn mỹ nhân đệ nhất trong cung gả làm vợ của Quốc vương mới lên ngôi của bộ tộc Ngoã Lạt, Chiêu Sa Nhạc. Quan hệ giữa hai nước có vấn đề, cho dù Chiêu Sa Nhạc trong lòng vạn phần muốn, nhưng cũng còn cách nào khéo léo từ chối, chỉ có thể cùng mỹ nữ này cử hành hôn lễ vô cùng long trọng, biểu thị ý tốt đối với sứ giả triều Minh.

      Đêm hôm nay sâu hơn, cảm giác nửa say nửa nồng, tân khách cũng từ hội trường trở về, Chiêu Sa Nhạc mới tình nguyện trở lại tân phòng, mặc hỉ bào đửng trước vách tường phòng tân nương thẹn thùng mong chờ .



      khỏi thở dài, biết Trung Nguyên này có cam tâm tình nguyện gả vào Ngõa Lạt hay , hay là cách nào kháng cự đành uất ức gả cho . . . . . .



      lúc này mới ở trong tối nghĩ kĩ, bên tai lại truyền đến tiếng gọi của tân nương."Tướng công, người ta chờ chàng lâu, chàng còn ở đó do dự cái gì đây? Mau vén khăn trùm đầu giùm thiếp, chúng ta uống rượu giao bôi a!" nghĩ tân nương tử này so với còn nóng lòng hơn , liên tiếp thúc giục .



      "Ừ!" có biện pháp, dù sao hai người chính thức thành thân, nàng coi như là thê tử của Chiêu Sa Nhạc , sao lại nhẫn tâm cự tuyệt nàng đây? thể làm gì khác hơn là cầm gậy hỉ , từ từ mà tới cạnh tân nương, nhấc khăn trùm đầu lên.



      Khăn trùm đầu được vén lên, theo quản tính rơi xuống mặt đất trong nháy mắt, lại thấy từ trong ống tay áo tân rút ra thanh chủy thủ sắc bén , khách khí chút nào đâm tới trước mặt Chiêu Sa Nhạc.



      Chuôi đao lạnh lẽo thức tỉnh cơn say của , nhìn tên thích khách cái, lại kinh ngạc nên lời.



      Tân nương nhìn sau lưng , tựa hồ cũng hết sức rung động.



      "Chiêu Sa Nhạc!"



      "Đỗ nương ——"



      Hai người trăm miệng lời gọi tên nhau, có vẻ hết sức kinh ngạc.



      "Ngươi là Đỗ Nam Nam, Đỗ nương chứ?"Chiêu Sa Nhạc thể tin được hai mắt của mình.



      "Ngươi là Chiêu Sa Nhạc, trời ạ! Sao ngươi có thể là quốc vương nước Ngõa Lạt đây?" Nàng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, nam nhân lịch nho nhã giống , chút cũng giống loại vương tử này!



      " ta là Quốc vương ở đây, bởi vì trước đó vài ngày phụ vương của ta qua đời, vì vậy chọn ta lên ngôi." Chiêu Sa Nhạc tò mò: "Đỗ nương, vậy còn nương! Làm sao lại ——"



      "Sao ta có thể nghèo túng như vậy sao?" Nàng phiền muộn ném chủy thủ lên mặt đất, nếu biết tân lang là người mình, như vậy cần đến chuỳ thủ.



      ", Đỗ nương, nàng đừng hiểu lầm ý của ta."Chiêu Sa Nhạc vội vàng giải thích."Ta chỉ là cảm thấy tương đối ngoài ý muốn, làm sao nàng lại xuất ở nước Ngõa Lạt nước, hơn nữa còn biến thành tân nương của ta ?"Loại ngoài ý muốn như kỳ lai này, đúng là khiến người ta thể nào tin nổi.



      "Ai, " Đỗ Nam Nam nhàm chán ngồi xuống giường, ai oán : "Còn phải là tên hoàng đế mắt mù họ Chu giống heo kia sao, chọn ta làm hậu, cố tình sai khiến ta tới địa phương này ban cưới, có mắt nhìn." Đem bụng oán giận giải toả, cảm giác thoải mái hơn nhiều.



      "Nhưng sao nàng lại muốn thích sát ta đây?" Chiêu Sa Nhạc mê hoặc nhìn nàng."Ngượng ngùng, ta nào biết ngươi là Quốc vương nơi này nha, " Đỗ Nam Nam cười cười."Ta cho là Đế Vương phiên bang nhất định là ông già bụng phệ, mặt râu quai nón, vừa nghĩ tới mình phải ủy thân cho cái nam nhân bộ dáng như quỷ đó tay cầm chuỷ thủ tính toán lẻn rời ." "Này —— tại thế nào?" trong mắt Chiêu Sa Nhạc tựa hồ lên chút ý cười, ngụ ý." tại?" Đỗ Nam Nam an tâm : "Ngươi là quốc vương nước Ngõa Lạt, ta cũng cần lo lắng nữa ! Chỉ là suy nghĩ kỹ chút, lần này chúng ta‘ kết thân ’ là có chút thú vị đấy!"



      " thú vị?" cũng cho là như thế ! "vốn là thú vị."Nàng còn ." Ngươi suy nghĩ chút, người ngươi thích Hạ Dư cũng phải là ta, mà ta vốn cho là mình có thể lên làm vương phi hậu cung nhưng lại được như nguyện, quỷ thần xui khiến thế nào lại được ban hôn , có chút buồn cười, phải sao?"



      Nghe nàng vừa như thế, những tán thành, ngược lại có vẻ lo lắng."Nhưng. . . . . .Nhưng nàng và ta bái đường thành thân rồi."



      "Ai —— đây chẳng qua là nghi thức thôi, coi là gì đây?" Nàng cũng biết Chiêu Sa Nhạc có tâm khác ."Chúng ta chớ miễn cưỡng ở chung chỗ."



      "Nhưng nếu sứ giả Đại Minh tới Ngõa Lạt thăm chúng ta, thấy nàng, vậy. . . . . ."



      "Cái này ngươi phải lo lắng!" Đỗ Nam Nam thay đưa ra chủ ý cùi bắp, chút cũng biết Chiêu Sa Nhạc lo lắng."Ngươi có thể giống bọn họ ta hồng nhan bạc mệnh chết rồi! Hoặc là mất tích, dù sao gì lý do đều được, nhất định qua loa tắc trách gì cũng phải qua."



      "Nhưng ta ——" Chiêu Sa Nhạc muốn giữ lại nàng.



      "Azz! có gì phải nhưng nhị đây? Ngươi có phiền hay ?" Đỗ Nam Nam bị đông câu"nhưng" tây câu"nhưng là" làm cho nhức đầu phiền lòng, khẩu khí cũng lớn.



      Chuyện cho tới bây giờ, Chiêu Sa Nhạc luôn có khiếu ăn cũng có lựa chọn khác, hít hơi sâu, bằng giọng thành khẩn, dịu dàng nhất với nàng: "Nhưng ta muốn lấy nàng làm vợ, cho dù nàng có cơ hội trở thành phi tử trong cung, cũng là hoàng hậu nước Ngõa Lạt ta ! Để cho ta chăm sóc nàng cả đời, có được hay ?"



      "Cái gì?" Nàng trừng trừng mắt, đối mặt với ánh mắt thâm tình của , nàng lại cảm thấy tay chân luống cuống, sững sờ nhìn Chiêu Sa Nhạc , câu cũng nên lời.



      "Ta nghiêm túc, quân vô hí ngôn." Chiêu Sa Nhạc gật đầu mạnh.



      "Trong lòng của ngươi phải thủy chung nhớ thương Hạ Dư sao?" Đỗ Nam Nam ê ẩm hỏi.



      "Ta cùng với Hạ nương tách ra gần năm, lại nàng làm vợ người, ta há có thể có mơ tưởng.Ngược lại nàng cùng ta có duyên gặp lại, chính là ông trời tác hợp cho, sao quý trọng đây?" Chiêu Sa Nhạc cố gắng biểu đạt nội tâm của chính mình với nàng.



      "Ngươi. . . . . .Ngươi đùa với ta sao?" Đỗ Nam Nam thụ sủng nhược kinh, mặc dù ngay từ lúc nàng mới quen , đối với tác phong chính trực cùng phong thái hào hoa phong nhã hấp dẫn của thực ngưỡng mộ, nhưng tự nhận cả đời nàng đơn bạc mệnh , cũng dám hy vọng xa vời mình có cơ hội tìm được phu quân. Hôm nay Chiêu Sa Nhạc nàng sùng bái lại xuất trước mắt nàng, cũng bày tỏ tình với nàng? Này. . . . . .Đây tất cả đều là mơ hay sao?



      "Ta tuyệt đối đem chuyện hôn nhân ra làm trò đùa. Thành , ta vẫn cho rằng nàng là đặc biệt."



      "Ta đặc biệt? thể nào!" Nàng chỉ mũi mình, cười khổ ."Ngươi biết ? Trước khi vào cung, ta chính là nữ tặc ! Mà ta cả đời này sở học trừ trộm á..., giành á..., còn lại mực , giống như ta là ‘ đặc biệt ’ vậy, ngươi vẫn thích?"



      "Thích, ta thích." chút nghĩ ngợi biểu đạt lời của lòng mình."Ta thích chính là nàng thẳng thắn, nàng cẩu thả, câu nệ tiểu tiết . Hơn nữa ta tin tưởng bản tính của nàng thiện lương, cho nên luân lạc làm nữ tặc nhất định là tình hữu khả nguyên."



      "Này. . . . . ." Nghe tâm tình phen, hạnh phúc ấm áp nở rộ nơi đáy lòng của nàng. Bình sinh lần đầu tiên có người tán thưởng nàng như vậy, săn sóc nàng, trước kia cùng nàng ở chung chỗ với sư phụ, sư phụ phải mắng nàng bổn thủ bổn cước nàng bát tự kém lại cầm tinh sao chổi, mới làm hại sư phụ thể đại tài phát lộc. Ngày xưa bị sư phụ giáo huấn phạt nàng quét sân, mà nay có Chiêu Sa Nhạc quan tâm chăm sóc, nàng khỏi cảm động ra lời.



      Thấy nàng lâu có phản ứng, Chiêu Sa Nhạc tưởng lầm là nàng muốn cự tuyệt tâm ý của , vì vậy : "Nếu như. . . . . . Nếu như nàng muốn ở lại bên cạnh ta, làm thê tử của ta, như vậy ta cũng cưỡng bách nàng, tất cả đều do chính nàng quyết định !"



      "Chàng đùa gì vậy? " Đỗ Nam Nam khẩn trương kéo tới ngồi bên cạnh mình, tương đối nghiêm túc hỏi: "Nếu như chàng đuổi ta , bảo ta sau này làm người như thế nào?" Nàng vươn cánh tay ôm chặt cổ , tựa mặt vào lồng ngực , : "Về sau ta chính là người của chàng sao?"



      Chiêu Sa Nhạc cười tiếng, nhưng thái độ thành khẩn : "Ta nhất định chăm sóc cho nàng cả đời."



      "Chỉ có đời sao?" Nàng giống như có lòng tham đáy, dựa vào trong ngực làm nũng hỏi: "Chàng , đời sau chàng có hay chăm sóc ta?"



      Chiêu Sa Nhạc đần độn lại nhíu chặt lại chân mày trả lời: "Ta biết được kiếp sau còn có thể gặp được nàng hay !" dám đem chuyện này tùy tiện bảo đảm.



      "Uy ——" Đỗ Nam Nam nghiêm mặt, ngẩng đầu lên nhìn tên đầu gỗ trước mắt, khỏi oán trách: "Chàng cũng hiểu được thế nào là ‘ lãng mạn ’ !"



      "‘ Lãng. . . . . . mạn ’? Cái gì là ‘ lãng mạn ’?" đâu có hiểu được loại danh từ mới trăm năm sau .



      "Chàng ——" Đỗ Nam Nam ban đầu định nổi giận, nhưng ngược lại ….nàng từ từ hôn vành tai xuống cổ , giọng : "‘ lãng mạn ’ chính là cái này."



      Chiêu Sa Nhạc ngây người như phỗng, cảm thấy trong lòng hồi tê dại, loại cảm giác hưng phấn bao phủ, lập tức chiếm lấy hai vai của nàng, điên cuồng hôn mắt của nàng, mặt của nàng với môi của nàng, thậm chí ——



      Đêm nay ánh trăng mê người, kiều diễm sắc xuân động lòng người, tình nồng ý mật , Đỗ Nam Nam hô hấp dồn dập, đốt đến đỉnh điểm cao nhất.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nước Ngõa Lạt nguyên là do phần bộ tộc phía Bắc Trung Nguyên với Mông Cổ dựng thành, ở giữa được ngăn cách bới mọt con sông.



      Minh Thành Tổ vào năm Vĩnh Lạc thứ ba, vì muốn làm dịu khí căng thẳng ở vùng biên giới, tự mình chọn mỹ nhân đệ nhất trong cung gả làm vợ của Quốc vương mới lên ngôi của bộ tộc Ngoã Lạt, Chiêu Sa Nhạc. Quan hệ giữa hai nước có vấn đề, cho dù Chiêu Sa Nhạc trong lòng vạn phần muốn, nhưng cũng còn cách nào khéo léo từ chối, chỉ có thể cùng mỹ nữ này cử hành hôn lễ vô cùng long trọng, biểu thị ý tốt đối với sứ giả triều Minh.

      Đêm hôm nay sâu hơn, cảm giác nửa say nửa nồng, tân khách cũng từ hội trường trở về, Chiêu Sa Nhạc mới tình nguyện trở lại tân phòng, mặc hỉ bào đửng trước vách tường phòng tân nương thẹn thùng mong chờ .



      khỏi thở dài, biết Trung Nguyên này có cam tâm tình nguyện gả vào Ngõa Lạt hay , hay là cách nào kháng cự đành uất ức gả cho . . . . . .



      lúc này mới ở trong tối nghĩ kĩ, bên tai lại truyền đến tiếng gọi của tân nương."Tướng công, người ta chờ chàng lâu, chàng còn ở đó do dự cái gì đây? Mau vén khăn trùm đầu giùm thiếp, chúng ta uống rượu giao bôi a!" nghĩ tân nương tử này so với còn nóng lòng hơn , liên tiếp thúc giục .



      "Ừ!" có biện pháp, dù sao hai người chính thức thành thân, nàng coi như là thê tử của Chiêu Sa Nhạc , sao lại nhẫn tâm cự tuyệt nàng đây? thể làm gì khác hơn là cầm gậy hỉ , từ từ mà tới cạnh tân nương, nhấc khăn trùm đầu lên.



      Khăn trùm đầu được vén lên, theo quản tính rơi xuống mặt đất trong nháy mắt, lại thấy từ trong ống tay áo tân rút ra thanh chủy thủ sắc bén , khách khí chút nào đâm tới trước mặt Chiêu Sa Nhạc.



      Chuôi đao lạnh lẽo thức tỉnh cơn say của , nhìn tên thích khách cái, lại kinh ngạc nên lời.



      Tân nương nhìn sau lưng , tựa hồ cũng hết sức rung động.



      "Chiêu Sa Nhạc!"



      "Đỗ nương ——"



      Hai người trăm miệng lời gọi tên nhau, có vẻ hết sức kinh ngạc.



      "Ngươi là Đỗ Nam Nam, Đỗ nương chứ?"Chiêu Sa Nhạc thể tin được hai mắt của mình.



      "Ngươi là Chiêu Sa Nhạc, trời ạ! Sao ngươi có thể là quốc vương nước Ngõa Lạt đây?" Nàng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, nam nhân lịch nho nhã giống , chút cũng giống loại vương tử này!



      " ta là Quốc vương ở đây, bởi vì trước đó vài ngày phụ vương của ta qua đời, vì vậy chọn ta lên ngôi." Chiêu Sa Nhạc tò mò: "Đỗ nương, vậy còn nương! Làm sao lại ——"



      "Sao ta có thể nghèo túng như vậy sao?" Nàng phiền muộn ném chủy thủ lên mặt đất, nếu biết tân lang là người mình, như vậy cần đến chuỳ thủ.



      ", Đỗ nương, nàng đừng hiểu lầm ý của ta."Chiêu Sa Nhạc vội vàng giải thích."Ta chỉ là cảm thấy tương đối ngoài ý muốn, làm sao nàng lại xuất ở nước Ngõa Lạt nước, hơn nữa còn biến thành tân nương của ta ?"Loại ngoài ý muốn như kỳ lai này, đúng là khiến người ta thể nào tin nổi.



      "Ai, " Đỗ Nam Nam nhàm chán ngồi xuống giường, ai oán : "Còn phải là tên hoàng đế mắt mù họ Chu giống heo kia sao, chọn ta làm hậu, cố tình sai khiến ta tới địa phương này ban cưới, có mắt nhìn." Đem bụng oán giận giải toả, cảm giác thoải mái hơn nhiều.



      "Nhưng sao nàng lại muốn thích sát ta đây?" Chiêu Sa Nhạc mê hoặc nhìn nàng."Ngượng ngùng, ta nào biết ngươi là Quốc vương nơi này nha, " Đỗ Nam Nam cười cười."Ta cho là Đế Vương phiên bang nhất định là ông già bụng phệ, mặt râu quai nón, vừa nghĩ tới mình phải ủy thân cho cái nam nhân bộ dáng như quỷ đó tay cầm chuỷ thủ tính toán lẻn rời ." "Này —— tại thế nào?" trong mắt Chiêu Sa Nhạc tựa hồ lên chút ý cười, ngụ ý." tại?" Đỗ Nam Nam an tâm : "Ngươi là quốc vương nước Ngõa Lạt, ta cũng cần lo lắng nữa ! Chỉ là suy nghĩ kỹ chút, lần này chúng ta‘ kết thân ’ là có chút thú vị đấy!"



      " thú vị?" cũng cho là như thế ! "vốn là thú vị."Nàng còn ." Ngươi suy nghĩ chút, người ngươi thích Hạ Dư cũng phải là ta, mà ta vốn cho là mình có thể lên làm vương phi hậu cung nhưng lại được như nguyện, quỷ thần xui khiến thế nào lại được ban hôn , có chút buồn cười, phải sao?"



      Nghe nàng vừa như thế, những tán thành, ngược lại có vẻ lo lắng."Nhưng. . . . . .Nhưng nàng và ta bái đường thành thân rồi."



      "Ai —— đây chẳng qua là nghi thức thôi, coi là gì đây?" Nàng cũng biết Chiêu Sa Nhạc có tâm khác ."Chúng ta chớ miễn cưỡng ở chung chỗ."



      "Nhưng nếu sứ giả Đại Minh tới Ngõa Lạt thăm chúng ta, thấy nàng, vậy. . . . . ."



      "Cái này ngươi phải lo lắng!" Đỗ Nam Nam thay đưa ra chủ ý cùi bắp, chút cũng biết Chiêu Sa Nhạc lo lắng."Ngươi có thể giống bọn họ ta hồng nhan bạc mệnh chết rồi! Hoặc là mất tích, dù sao gì lý do đều được, nhất định qua loa tắc trách gì cũng phải qua."



      "Nhưng ta ——" Chiêu Sa Nhạc muốn giữ lại nàng.



      "Azz! có gì phải nhưng nhị đây? Ngươi có phiền hay ?" Đỗ Nam Nam bị đông câu"nhưng" tây câu"nhưng là" làm cho nhức đầu phiền lòng, khẩu khí cũng lớn.



      Chuyện cho tới bây giờ, Chiêu Sa Nhạc luôn có khiếu ăn cũng có lựa chọn khác, hít hơi sâu, bằng giọng thành khẩn, dịu dàng nhất với nàng: "Nhưng ta muốn lấy nàng làm vợ, cho dù nàng có cơ hội trở thành phi tử trong cung, cũng là hoàng hậu nước Ngõa Lạt ta ! Để cho ta chăm sóc nàng cả đời, có được hay ?"



      "Cái gì?" Nàng trừng trừng mắt, đối mặt với ánh mắt thâm tình của , nàng lại cảm thấy tay chân luống cuống, sững sờ nhìn Chiêu Sa Nhạc , câu cũng nên lời.



      "Ta nghiêm túc, quân vô hí ngôn." Chiêu Sa Nhạc gật đầu mạnh.



      "Trong lòng của ngươi phải thủy chung nhớ thương Hạ Dư sao?" Đỗ Nam Nam ê ẩm hỏi.



      "Ta cùng với Hạ nương tách ra gần năm, lại nàng làm vợ người, ta há có thể có mơ tưởng.Ngược lại nàng cùng ta có duyên gặp lại, chính là ông trời tác hợp cho, sao quý trọng đây?" Chiêu Sa Nhạc cố gắng biểu đạt nội tâm của chính mình với nàng.



      "Ngươi. . . . . .Ngươi đùa với ta sao?" Đỗ Nam Nam thụ sủng nhược kinh, mặc dù ngay từ lúc nàng mới quen , đối với tác phong chính trực cùng phong thái hào hoa phong nhã hấp dẫn của thực ngưỡng mộ, nhưng tự nhận cả đời nàng đơn bạc mệnh , cũng dám hy vọng xa vời mình có cơ hội tìm được phu quân. Hôm nay Chiêu Sa Nhạc nàng sùng bái lại xuất trước mắt nàng, cũng bày tỏ tình với nàng? Này. . . . . .Đây tất cả đều là mơ hay sao?



      "Ta tuyệt đối đem chuyện hôn nhân ra làm trò đùa. Thành , ta vẫn cho rằng nàng là đặc biệt."



      "Ta đặc biệt? thể nào!" Nàng chỉ mũi mình, cười khổ ."Ngươi biết ? Trước khi vào cung, ta chính là nữ tặc ! Mà ta cả đời này sở học trừ trộm á..., giành á..., còn lại mực , giống như ta là ‘ đặc biệt ’ vậy, ngươi vẫn thích?"



      "Thích, ta thích." chút nghĩ ngợi biểu đạt lời của lòng mình."Ta thích chính là nàng thẳng thắn, nàng cẩu thả, câu nệ tiểu tiết . Hơn nữa ta tin tưởng bản tính của nàng thiện lương, cho nên luân lạc làm nữ tặc nhất định là tình hữu khả nguyên."



      "Này. . . . . ." Nghe tâm tình phen, hạnh phúc ấm áp nở rộ nơi đáy lòng của nàng. Bình sinh lần đầu tiên có người tán thưởng nàng như vậy, săn sóc nàng, trước kia cùng nàng ở chung chỗ với sư phụ, sư phụ phải mắng nàng bổn thủ bổn cước nàng bát tự kém lại cầm tinh sao chổi, mới làm hại sư phụ thể đại tài phát lộc. Ngày xưa bị sư phụ giáo huấn phạt nàng quét sân, mà nay có Chiêu Sa Nhạc quan tâm chăm sóc, nàng khỏi cảm động ra lời.



      Thấy nàng lâu có phản ứng, Chiêu Sa Nhạc tưởng lầm là nàng muốn cự tuyệt tâm ý của , vì vậy : "Nếu như. . . . . . Nếu như nàng muốn ở lại bên cạnh ta, làm thê tử của ta, như vậy ta cũng cưỡng bách nàng, tất cả đều do chính nàng quyết định !"



      "Chàng đùa gì vậy? " Đỗ Nam Nam khẩn trương kéo tới ngồi bên cạnh mình, tương đối nghiêm túc hỏi: "Nếu như chàng đuổi ta , bảo ta sau này làm người như thế nào?" Nàng vươn cánh tay ôm chặt cổ , tựa mặt vào lồng ngực , : "Về sau ta chính là người của chàng sao?"



      Chiêu Sa Nhạc cười tiếng, nhưng thái độ thành khẩn : "Ta nhất định chăm sóc cho nàng cả đời."



      "Chỉ có đời sao?" Nàng giống như có lòng tham đáy, dựa vào trong ngực làm nũng hỏi: "Chàng , đời sau chàng có hay chăm sóc ta?"



      Chiêu Sa Nhạc đần độn lại nhíu chặt lại chân mày trả lời: "Ta biết được kiếp sau còn có thể gặp được nàng hay !" dám đem chuyện này tùy tiện bảo đảm.



      "Uy ——" Đỗ Nam Nam nghiêm mặt, ngẩng đầu lên nhìn tên đầu gỗ trước mắt, khỏi oán trách: "Chàng cũng hiểu được thế nào là ‘ lãng mạn ’ !"



      "‘ Lãng. . . . . . mạn ’? Cái gì là ‘ lãng mạn ’?" đâu có hiểu được loại danh từ mới trăm năm sau .



      "Chàng ——" Đỗ Nam Nam ban đầu định nổi giận, nhưng ngược lại ….nàng từ từ hôn vành tai xuống cổ , giọng : "‘ lãng mạn ’ chính là cái này."



      Chiêu Sa Nhạc ngây người như phỗng, cảm thấy trong lòng hồi tê dại, loại cảm giác hưng phấn bao phủ, lập tức chiếm lấy hai vai của nàng, điên cuồng hôn mắt của nàng, mặt của nàng với môi của nàng, thậm chí ——



      Đêm nay ánh trăng mê người, kiều diễm sắc xuân động lòng người, tình nồng ý mật , Đỗ Nam Nam hô hấp dồn dập, đốt đến đỉnh điểm cao nhất.

      Hồi cuối

      Năm năm sau tại Luân phủ thành Bắc Kinh

      Sen trong ao toả mùi thơm ngát, lá sen xanh thẳm dàn mặt nước, nhiều đóa sen trắng hồng như tuyết vươn lên khỏi lá, lộ ra vẻ đẹp thanh tao, như dịu dàng cười với người.

      Sau buổi trưa nhàn rỗi, Luân Tự Đông cùng nương tử -Hạ Dư, ngồi ở bên hồ giữa đình "Lan Tâm" đánh cờ.

      Lúc này nhi tử bảo bối cầm trong tay người cá làm bằng bột, hớn hở chạy tới bên cạnh hai người.

      "Phụ thân! Mẫu thân! Hai người xem Kiệt nhi làm người bột này, nhìn có được hay ?" Luân Kiệt mới được 4 tuổi cười hì hì . Bé và phụ thân có cùng đôi mắt thâm thúy, khi cười đẹp.

      "Oa! Kiệt nhi là lợi hại, nhi tử làm con chuột đáng !" Luân Tự Đông khen ngợi con trai khéo tay, vốn tưởng rằng có thể khiến thằng bé vui vẻ, ngờ. . . . . .

      "Phụ thân! Nhi tử làm con ‘ thỏ ’, phải con chuột!" Kiệt nhi giống như bị thương nặng : "có phải Kiệt nhi làm rất xấu ? Phụ thân mới vậy. . . . . ."

      ", Kiệt nhi làm rất sinh động, rất tuyệt !" Hạ Dư đành lòng để nhi tử tuổi còn mà tự ái bởi vì trượng phu "nhìn nhầm" ."Là mắt cha con có vấn đề, có tế bào nghệ thuật, mới có thể đem con ‘ thỏ ’ đẹp nhìn thành ‘ con chuột ’."

      "Này, nương tử, nàng ——" Luân Tự Đông uất ức! Kiệt nhi ràng là làm con chuột kia! Nàng đúng là có thể mở mắt mò!

      "Mẫu thân, người ngàn vạn đừng phụ thân như vậy, phụ thân cũng rất lợi hại !" Kiệt nhi mặt thay phụ thân chống án, mặt tìm trong túi lấy ra người bột khác, cười : "Người xem, đây là phụ thân hôm qua làm cho Kiệt nhi ."

      "Đúng vậy! Đúng vậy! Đây mới là tự tay ta nặn đó!" Luân Tự Đông cảm kích nhìn nhi tử biện hộ cho mình! Thường ngày có uổng công thương nhi tử rồi.

      "Hả?" Hạ Dư đầy bụng nghi ngờ cầm người bột trong tay Kiệt nhi , cẩn thận nhìn , hẳn là hình dáng của nữ nhân, nàng khỏi nhíu mày, uy hiếp : "Tự Đông, chàng chàng nặn ra nữ nhân này à, là nương nào vậy?"

      "Ta. . . . . . Đương nhiên là nương tử!" Luân Tự Đông khẩn trương cười hề hề giải thích.

      "Là ta? !" Hạ Dư giả bộ tin."Gạt người! chút cũng giống ta nha! A! Ta biết rồi, nhất định là lúc chàng làm nó, trong đầu nghĩ tới nữ nhân khác, cho nên mới nặn giống như vậy, có đúng ?"

      "Trời đất chứng giám! Nương tử." Luân Tự Đông chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nữ nhân đúng là đa nghi."Ta nào dám nghĩ tới những nữ nhân khác đây? Là nương tử quá đẹp, bàn tay ta kém cỏi làm tốt rồi!"

      "Là thế này phải ?" Cho dù chỉ là an ủi nàng, lọt vào trong tai nàng, những lời này nghe rất cảm động .

      "Đúng a! Đúng a!" Luân Tự Đông vội vàng lôi kéo nhi tử làm chứng ."Kiệt nhi, con cho mẫu thân biết, người phụ thân nặn bột này là ai?"

      Luân Kiệt khờ dại cười tiếng."Đương nhiên là mẫu thân!" Đôi phụ tử này đúng là ăn ý mười phần!

      Nhìn đôi phụ tử người gặp người như vậy , Hạ Dư khỏi cười thầm, trong nụ cười tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc.

      "Chàng còn hồ nháo !" Nàng nhàng hôn lên gò má Luân Tự Đông, cười : "Tâm ý của chàng ta đều hiểu, hoài nghi."

      "Nàng!" Luân Tự Đông cười tiếng, ai bảo đây là nương tử thích đây. sao có thể tức giận với nàng được? Huống chi nàng như vậy, sao có thể bị đáng của nàng hấp dẫn ?

      Hai người bọn họ tình đầu ý hợp, chàng chàng thiếp thiếp , Kiệt nhi ở bên hét lớn : "Phụ thân! Mẫu thân! Hai người đưa Kiệt nhi ra đường chơi có được hay ?"

      "Kiệt nhi ngoan, trước chớ quấy rầy mẫu thân có được hay ? Mẫu thân sắp thắng phụ thân ván cờ này rồi." Hạ Dư di chuyển quân "Xe" mở ra con đường sống, trự tiếp công kích " tướng" của .

      "Nương tử, chúng ta sao có thể đối với lời Kiệt nhi mắt điếc tai ngơ đây?" Luân Tự Đông vừa thấy ván cờ sắp thua, lập tức ôm lấy nhi tử Luân Kiệt đòi cứu binh."Cho nên ! Chúng ta làm phụ mẫu phải quan tâm chu đáo tới nhi tử của mình mới đúng." Nhìn bộ dáng , giống như hiểu đạo lý ràng.

      "Là thế này phải ?" Biết ăn vạ, nhưng cũng thể làm gì, ai bảo Kiệt nhi là kết tinh của tình của hai người đây? Nàng dịu dàng sờ hai gò má mềm mại của Kiệt nhi, : " có biện pháp! Vì Kiệt nhi, thể thả cho phụ thân con con ngựa!"

      "Này ——" Luân Tự Đông tay đem quân cờ nát vụn."Ván này chúng ta ‘ hoà ’ ! Nương tử."

      Kiệt nhi trong ngực nhịn được cười tiếng."Cha lần nào cũng giở trò vô liêm sỉ này." Luân Kiệt làm mặt tiểu quỷ mà cười cha mình.

      " sai! Cho nên Kiệt nhi trưởng thành thiên thiên vạn vạn thể học cha ngươi dạng vô liêm sỉ như vậy." Hạ Dư thừa cơ giáo dục Kiệt nhi, thuận tiện dạy dỗ tướng công nàng chút."Biết ? Kiệt nhi."

      "Dạ!" Kiệt nhi gật mạnh đầu.

      "Rất tốt, như vậy chúng ta có thể lên phố rồi." Hạ Dư hài lòng cười, hơn nữa nhắc nhở Luân Tự Đông."Tướng công, đừng quên khi trở lại chơi tiếp ván thứ hai ! Đến lúc đó chàng cũng phải cẩn thận chút nha!"

      "Tốt! Xin đợi chỉ giáo." Luân Tự Đông cho là đúng cười .

      Cứ như vậy cả nhà bọn họ ba người mang theo tâm tình vui vẻ, cười cười rời khỏi Luân phủ, ra phố, hạnh phúc khiến người ta khỏi sinh lòng hâm mộ.

      Có lẽ cuộc sống của bọn họ bình thường, cũng là hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, phải sao?

      Trong thư phòng hậu cung của nước Lõa Ngạt, cả người nàng vận bộ thanh y trong lòng tràn ngập tình mẫu tử cầm bút viết thư, nàng muốn viết phong thư cho Hạ Dư ở Bắc thành xa xôi, báo với nàng ấy tình trạng gần đây của mình.
      Hạ Dư thân ái:

      Ngươi có ổn ? Mùa hè ở Ngõa Lạt tương đối nóng, nhất là ở phía tây sa mac. Nóng đến mức cả bóng dáng chim bay cũng thấy. Mặt trời hừng hực như lửa đốt . biết ở Bắc Kinh thế nào? nhà ba người các ngươi có ổn ?

      Ta và phu quân rất nhớ các người. Nhưng vì quốc bận rộn, có cơ hội Trung Nguyên thăm mọi người. thể làm gì khác tạm thời dùng thư để thay lời nhớ nhung. Hôm nay ta nghĩ có lẽ mình mang thai ! Hi vọng chưa tới ba tháng sau bảo bảo có thể thuận lợi ra đời, đến lúc đó lại mời ngươi tới đặt tên cho đứa bé! Cũng đồng thời mời cả nhà ngươi tới chỗ này du ngoạn.
      biết ngươi và Luân Tự Đông có tính toán sinh cho Kiệt nhi thêm đệ đệ hoặc là muội muội nữa hay ? Vô luận như thế nào ta đều muốn cho ngươi biết, ở trong lòng ta chuyện ta cảm thấy hạnh phúc nhất chính là đời này kiếp này được ở bên cạnh người mình thích , sinh con cho , ngươi cho là thế nào?
      Dừng bút ở đây, chúc ngươi mọi chuyện bình an, gia hòa vạn tốt đẹp! Chờ hồi của ngươi.

      Nhớ ngươi … Đỗ Nam Nam

      Suy nghĩ của Đỗ Nam Nam…. Hết

      Sau khi đặt bút xuống, nàng vui sướng cầm thư lên đọc lần, khóe miệng Đỗ Nam Nam ngừng xuất nụ cười thỏa mãn đẹp đẽ, cho dù thời tiết nóng bức cực kì khó chịu, tâm tình nàng vẫn có cảm giác mát lạnh thoải mái, chan chứa tình cảm cùng lời cảm ơn và chúc phúc của người bạn thân thiết ở nơi xa

      -Hoàn -

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :