Chương 7:
Sau cơn mưa trời lại sáng, giữa trung mọc lên ánh cầu vồng diễm lệ chói mắt.
Trong hoa viên Luân gia xuất tới bốn vị khách đặc biệt ——Đỗ Nam Nam, Chiêu Sa Nhạc, Mật Tu Văn, Mật Tu Vũ.
" xin lỗi, Tự Đông buổi chiều có chuyện ra ngoài rồi, cho nên thể tự mình chiêu đãi các vị." Hạ Dư nghiễm nhiên bày bộ mặt nữ chủ nhân Luân gia, chậm rãi . Khi Luân Tự Đông tặng "bạch ngọc nhạn truỵ" cho nàng, sau đó cầu hôn với nàng, dưới Luân phủ hiển nhiên coi nàng là "Thiếu phu nhân" mà hầu hạ. Ngày cưới gần đến, người gặp chuyện tốt tinh thần luôn thoải mái, Hạ Dư cũng ngoại lệ, gương mặt nàng ửng hồng như cánh hoa kiều diễm, cặp mắt to mọng hơi nước, cả người toả sáng, cực kỳ mỹ lệ.
" có gì, Hạ nương." Trong lòng Chiêu Sa Nhạc xúc động lâu, đau khổ, cố gắng chôn sâu tình trong lòng mình."Hôm nay tới tìm nàng ngoài việc muốn biết nàng ở đây có tốt hơn bên ngoài hay , cũng là đến từ biệt nàng." Chiêu Sa Nhạc ấp úng ra lời này.
"Từ biệt?" Hạ Dư khiếp sợ."Nhanh như vậy phải trở về Ngõa Lạt rồi ư?"
"Ừ, phụ vương ta phái người truyền thư báo lại, muốn ta lập tức trở về Ngõa Lạt." Chiêu Sa Nhạc biết đối tượng trong lòng nàng là Luân Tự Đông, cũng tiện thêm cái gì, chỉ có thể lòng chúc phúc cho nàng."Hạ nương, cám ơn nàng để lại cho ta nhiều kỉ niệm đẹp ở trung nguyên, hi vọng nàng và Luân công tử có thể sống đến đầu bạc răng long." mặc dù trong lòng khổ sở, vẫn là chúc nàng hạnh phúc.
"Cám ơn huynh, Chiêu Sa Nhạc." Hạ Dư nhàn nhạt cười tiếng.
"Như vậy chúng ta cũng nên lên đường rồi, Hạ nương, Đỗ nương, cáo từ." Chiêu Sa Nhạc từ giã hai nàng.
"Hẹn gặp lại." Đỗ phất tay cái.
"Lên đường xuôi gió." Hạ Dư đưa mắt nhìn ba người bọn họ rời .
Nhìn theo bóng lưng Chiêu Sa Nhạc, Đỗ Nam Nam khỏi than vãn ."Ai! Ta hiểu nổi ngươi nghĩ cái gì? Nam nhân tốt như Chiêu Sa Nhạc vậy mà ngươi lại cự tuyệt, tình nguyện lựa chọn ông chồng hoa danh bên ngoài, cả ngày cà lơ phất phơ , phải là ‘đầu ngươi có vấn đề ’ chứ?" Mấy ngày nay Đỗ Nam Nam ở cùng Chiêu Sa Nhạc, nàng cảm thấy là trượng phu tốt, chỉ tiếc lòng say mê mà có kết quả.
Hạ Dư lắc đầu."Chuyện tình cảm vốn hợp chính là hợp, hợp là cách xa. Ta đối với Chiêu Sa Nhạc từ trước đến giờ chỉ có tình nghĩa bằng hữu mà thôi." Nàng vô cùng ràng người mình mến là Luân Tự Đông.
"Tùy ngươi ! Dù sao ta cũng xen vào việc nhà của các ngươi."
" Đỗ Nam Nam, cuộc sống sau này ngươi có tính toán gì ?"
"Ai! Ta đối với chuyện ‘ bạch ngọc nhạn truỵ’ hoàn toàn chết tâm rồi, dù sao trở lại năm 1998, ta cũng chỉ là nữ tặc mà thôi, sao lợi dụng cơ hội tốt lần này bắt đầu sống lại lần nữa, làm người có giá trị." Đỗ Nam Nam giống như hoàn toàn thấu hiểu.
"Ngươi ‘ hoàn lương ’ à nha?" Hạ Dư buồn cười. “Vậy sau này ngươi có tính toán gì ?"
Đỗ Nam Nam kiêu căng cười : "Ta muốn vào cung làm ‘ Quý Phi ’ ! Nghe trong hoàng cung rất ít mĩ nhân, bằng trí thông minh cùng xinh đẹp của ta trong hậu cung nhất định là nhuộm đỏ góc trời, hoàng thượng vừa thấy được mỹ mạo của ta, còn đem vị trí hoàng hậu nương nương ban cho ta cũng nên!" Nàng tràn đầy tự tin, chút nào khiêm tốn.
"Giọng điệu lớn !" Hạ Dư chịu nổi tự tin của nàng."Để ngươi và ba nghìn mỹ nữ cùng chung chồng, ngươi có thể chịu được sao?" Nàng hoài nghi Đỗ Nam Nam có thể độ lượng như vậy sao?
"Ngươi cũng có thể chịu được cùng những nữ nhân khác chia sẻ Luân Tự Đông, ta có cái gì được chứ?"
"Ta? ! Ta đâu có ta có thể chịu được những nữ nhân khác. . . . . ." Hạ Dư hiểu ra sao, hoàn toàn Đỗ Nam Nam cái gì.
"Ngươi biết phải ?" Đỗ Nam Nam nghi ngờ nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, giống như cái gì cũng biết!
"Ta biết cái gì?" Bị Đỗ Nam Nam nhìn thần bí, trong lòng Hạ Dư báo động, rốt cuộc nàng ta cái gì? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
"Trước kia ta ở ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ bên trong có ở kinh thành tên Lãnh Thiền Nhi, nàng và Luân Tự Đông có mối tình thắm thiết cuồng dại , mọi người đều biết." Đỗ Nam Nam .
"Vậy. . . . . .Vậy sao? Chính miệng Tự Đông đồng ý với ta, chàng bao giờ đến nơi phong nguyệt trăng hoa nữa, ta tin tưởng chàng." Hạ Dư liều chết tin Luân Tự Đông lừa dối nàng "Phong Nguyệt Lâu" .
"Nhưng ta nghe ràng hôm nay Luân Tự Đông đến chuộc Lãnh Thiền Nhi! Nếu như tốn bạc chuộc thân cho kỹ nữ, nạp làm thê rất đáng tiếc." Đỗ Nam Nam còn .
"Chuộc thân?"Hạ Dư trong lòng đau xót, tự nhủ."Hôm nay chàng ra ngoài làm việc, là vì chuộc thân cho kĩ nữ?" Nàng thể nào tin nổi Luân Tự Đông làm như vậy, chàng cũng còn chưa lấy nàng làm vợ vội vã nạp thê sao? ! thể nào.Nàng hít hơi sâu, ổn định tâm trạng của mình, nàng thể hoài nghi chàng bất cứ thứ gì , phải tin tưởng chàng.
"Chuyện chỉ là như thế ! Ta còn nghe người khác cũng coi trọng Lãnh Thiền Nhi,
công tử giàu có – Vô Kỵ tựa hồ vì vậy mà đối với Luân Tự Đông tương đối bất mãn, nhân cơ hội này bày mai phục, xếp đặt đạo Hồng Môn Yến, cho dù có lấy tính mạng Luân Tự Đông cũng phải cướp Lãnh Thiền Nhi về nhất định.” Đỗ Nam Nam nhíu chân mày. “Ai…. Xem ra Luân Tự Đông thảm rồi!”
Đỗ Nam Nam văng nước miếng xong, trong lòng Hạ Dư bất ổn, nhìn Đỗ Nam Nam tự thuật đến nỗi ngay cả danh tính, nhân chứng ràng, giống như xác thực, vậy mà nàng lại tự Luân Tự Đông hề có điều chất vấn, dù sao những ngày này chàng đối nàng là lòng, hề giống diễn trò? Huống chi… Huống chi hai người bọn họ sắp thành thân, nên tin tưởng lẫn nhau mới đúng.
“Hạ Dư, nhìn dáng vẻ của ngươi là nghĩ ta dọa ngươi sao?”Đỗ Nam Nam cam lòng bị hiểu lầm, nàng ràng có hươu vượn!” Ta cho ngươi biết, ta dám thề với trời, những lời ta mới vừa đều là . Nếu như ngươi tin ta, bằng cùng ta “Phong Nguyệt Lâu” chuyến, dò xét đến cùng.”
“Ta , ta tin tưởng Tự Đông làm chuyện có lỗi với ta.” Hạ Dư khẳng định chắc nịch xong những lời này, xoay người trở vào trong nhà rồi.
Nàng tin Luân Tự Đông có lừa dối nàng chuộc Lãnh Thiền Nhi; nàng tin Luân Tự Đông nạp thiếp, nàng tin! tin.
Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ,
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng bất đa .
Khứ tự triêu vân vô mịch xử.
Dịch:
Chẳng phải hoa mà chẳng phải sương
Nửa đêm em đến sớm em về
Đến như xuân mộng mong đợi
tựa mây trời định nơi.
Dịch thơ:
Hoa phải là hoa (Người dịch: Hoàng Giáp Tôn)
Hoa chẳng là hoa
Sương chẳng phải sương
Lại nửa đêm trường
Sáng sớm lên đường
Đến như xuân mộng khôn lường
Rồi mây sớm biết phương xứ nào?
Lời ca u sầu uyển chuyển, Lãnh Thiền Nhi khảy đàn tranh đắm đuối đưa tình với Luân Tự Đông, mặc người lụa gấm, Lãnh Thiền Nhi mị mười phần, người tỏa ra mùi thơm, cặp mắt long lanh làm người ta mê muội, hổ là đệ nhất danh kỹ kinh thành!
Luân Tự Đông dường như có tâm ngồi trước bàn uống rượu, cũng có ý lắng nghe tiếng hát thánh thót như chim hoàng của nàng.
Hôm qua nha hoàn Tử Yên của Thiền Nhi tìm đến , cầu xin nể tình Thiền nhi từng là hồng nhan tri kỷ của giúp Thiền Nhi chuộc thân khỏi “Phong Nguyệt Lâu”, nàng muốn hoàn lương, cùng người mình thương giống như những người bình thường sống qua ngày, cần phải luân lạc nơi phong nguyệt tình trường đê tiện này nữa.
Thiền Nhi đối với luôn có tình thâm nghĩa trọng, cũng coi nàng là hảo hữu, hom nay nàng có ý hoàn lương, tự nhiên thể chối từ mà đáp ứng giúp nàng tay, chỉ là…. Chỉ là đồng ý với Hạ Dư, sau này hề giao thiệp với nơi đây nữa, hôm nay lại phá giới, trong lòng tất nhiên là đau lòng và lo lắng.
Ai! nào biết đột nhiên lại có tình trạng này? Hạ Dư lòng vĩnh viễn đổi, nhưng lần phá giới này xin lỗi nàng! Cho dù đối mặt với bộ dáng dịu dàng của linh ca, sao có thể vui vẻ tự tại đây?
Giờ phút này trước bàn bên trái sau lưng Luân Tự Đông, cũng có hai tân khách ngồi ở đó.“Hai nàng” cũng phải là ai khác, mà là nữ giả nam trang Hạ Dư và Đỗ Nam Nam.Trải qua nhiều lần nội tâm dày xéo, Hạ Dư cuối cùng cũng đến.
Khi nàng nhìn thấy Lãnh Thiền Nhi kiều diễm như hoa, đánh đàn hát khúc mối tình thắm thiết trước mặt Luân Tự Đông, trong lòng khỏi ghen tuông, Luân Tự Đông quả lừa gạt nàng, chàng bao giờ tới “Phong Nguyệt Lâu’ nữa, chỉ cần có mình nàng làm bạn bên người là đủ, mà nay lại để nàng thấy vừa vặn nhìn thấy, chứng minh vẫn còn là hoa hoa công tử, vẫn sửa được thói quen trăng hoa, tất cả cam kết trước đó như cánh hoa héo tàn, chịu nổi mà lần nữa, lòng của nàng cũng như đao cắt đau nhức.
Thái độ của Luân Tự Đông đối đãi với Lãnh Thiền Nhi cũng là nhu tình, cười nhàng, giống như cùng Lãnh Thiền Nhi sống chung là chuyện vui vẻ, về phần Lãnh Thiền Nhi càng thêm ân cần chu đáo, đối với như nước dịu dàng đến tận đáy lòng, nhất là con ngươi trong suốt như làn nước mùa thu của Lãnh Thiền Nhi, nàng đối với tình Luân Tự Đông vô cùng ngưỡng mộ, vô cùng tinh tế, nhìn cái sót gì. màn tình nam nữ này lọt vào trong mắt Hạ Dư, trong lòng mảnh chua xót, trong lòng Luân Tự Đông đến tột cùng có còn tồn tại của nàng hay ?Nàng và Lãnh Thiền Nhi rốt cuộc là ai mới quan trọng với chàng?Tại sao Luân Tự Đông muốn lừa gạt tình cảm của nàng như vậy?
Last edited by a moderator: 22/10/14