1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tây môn bạch hổ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10-3
      “Dừng tay!” Nàng liều lĩnh xông vào cuộc chiến, vừa đúng lúc côn của Phong Kế Quang bổ tới, nàng liền đứng ngăn cản ở phía trước mặt của Tây Môn Bất Hồi.

      “Sơ Tuyết!” Vốn là muốn mau tránh ra, Tây Môn Bất Hồi thấy nàng vọt tới liền đưa tay ôm lấy nàng, xoay ngược người lại, chống cánh tay lên đỡ côn!

      Gậy côn đánh tới liền đứt đoạn!!

      “Bất Hồi!” Phong Sơ Tuyết lập tức lách ra, kéo cánh tay của ra ngừng kiểm tra, lo lắng tới nước mắt đảo quanh “Bất Hồi, ngươi sao rồi, có đau hay ?”

      Tiếng côn gãy lớn như vậy, cha nhất định là dùng hết hơi sức, Bất Hồi bị đánh như vậy nhất định là đau chết thôi!!!

      “Ta sao!” khẽ cười, nhìn nàng. “Tại sao mà mới có mấy ngày gặp sắc mặt của nàng liền biến xấu như vậy?”

      Nàng nước mắt ròng ròng nhìn lại .

      Ai kêu ngươi chịu tới, ai kêu ngươi đưa ta giống như đưa cái phiền phức lớn vậy, chút giữ lại cũng có!”

      “Là nàng cầu!” dịu dàng , ngón tay lau lau nước mắt của nàng.

      “Vậy ngươi cũng cần nghe lời như vậy, ghê tởm nhất là ngươi còn uy hiếp ta, sắp rồi mà ngươi còn uy hiếp ta, bại hoại!” nàng nghẹn ngào mắng.

      “Nhưng mà tại ta tới!”

      “Ta biết, ngươi tới là muốn xin lỗi kiêm từ hôn phải ?” nước mắt lau khô, nàng hề khóc nữa.

      “Sai rồi, ta là tới cầu hôn!” cải chính, khẽ nhéo cái mũi nhăn lại của nàng.

      “Cầu hôn?” nàng nghi ngờ hỏi ngược lại.

      “Đúng, ta tới xin lệnh tôn và lệnh đường gả nàng cho ta!” trầm giọng , trong tiếng mang theo thâm tình cùng dịu dàng, hại hai hốc mắt của Sơ Tuyết lại đỏ hồng lên.

      “Ngươi biết … hôn ước giữa chúng ta giải trừ rồi!”

      “Nhưng mà có ai quy định ta được cầu hôn thêm lần nữa” khẽ cười “Cái này phải là ý muốn của nàng sao, theo ý nguyện của mình, chọn lựa người nam nhân mình nguyện ý gả?”

      “Ngươi hiểu?” nàng thể tin hỏi.

      “Nếu như hiểu, tại sao ta lại đứng ở đây?” dứt khoát lên tiếng bật cười. “Nếu như hiểu nàng cho là ta sảng khoái như vậy đưa nàng về nhà sao?”

      “Nhưng mà… ta cho là…”

      “Cho là ta đáp ứng giải trừ hôn ước, giữa chúng ta có dây dưa nữa?” thay cho nàng “cho là ta lời ta ‘thích nàng’ chỉ là lời ngon tiếng ngọt xong chịu trách nhiệm?”

      Mặt nàng đỏ lên, quả nhiên là nàng suy nghĩ cái gì đều bị phát ra.

      “Nàng đó!” lắc đầu, vòng tay quanh eo nàng, vuốt ve cái mũi nàng.

      “Ai kêu ngươi làm ta tức giận chi!” nàng nũng nịu . ta cứ làm vẻ mặt nghiêm chỉnh xa lánh, ai biết trong lòng nghĩ gì???

      “Như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao, Sơ Tuyết?” thấp giọng hỏi, hai người chăm chú nhìn nhau.

      “Là ta chọn chàng, Tây Môn Bất Hồi, chàng dám lấy ta sao?” nàng hỏi ngược lại, vẻ mặt khiêu khích ngọt ngào.

      “Có cái gì dám?” cười ha ha .

      Lúc này, vợ chồng Phong gia đứng bên xem cuộc vui thấy đủ rồi mới bắt đầu lên tiếng:

      “Tiểu tử, ở trước mặt chúng ta mà dám thân cận với con ta như vậy, trong mắt ngươi có còn nhạc phụ nhạc mẫu chúng ta ? Thiệt là, muốn bắt cóc khuê nữ nhà người ta cũng phải có chút kỹ xảo có được ?”

      “Cha, cha nên hỏi con cha là tại sao dám cùng người đàn ông này thân cận như vậy!” Phong Sơ Tuyết cau mày .

      “Vậy là sao?” Phong Kế Quang hiểu nhìn nàng chằm chằm.

      là trượng phu do con người tự mình chọn!” Phong Sơ Tuyết ra vẻ trả lời.

      “Đây là chủ ý quỷ gì nữa?” Phong Kế Quang ra sức trừng mắt nhìn con .

      “Con mới cần để cho người khác thay con ai bày tất cả, trượng phu của con con muốn do con tự chọn.” tóm lại, nàng chính là cần để cho người khác an bày tất cả cho nàng.

      Phong Kế Quang cùng thê tử nhìn nhau cái, cuối cùng cũng có chút hiểu hai người trẻ tuổi này diễn trò gì rồi.

      “Như vậy, từ hôn chỉ là giả trang?”

      , từ hôn là . chỉ là bây giờ tới xin cưới lại thôi.” thể , Bất Hồi hiểu nàng rất , mới ở bên nhau lâu, nhìn thấu được nàng!!! A! như vậy hơi có chút kinh dị!!!

      “Vậy là ngươi đem cha mẹ ra đùa giỡn đúng ?” hai người bọn họ vẫn cứ lo lắng cho nàng!!!

      có, chúng con rất là nghiêm túc!” Phong Sơ Tuyết nhìn qua Tây Môn Bất Hồi, vui vẻ mỉm cười.

      Phong Kế Quang vẫn còn nhìn bọn họ chằm chằm.

      “Tướng công, thôi được rồi!” Tần Nguyệt Ngữ cười khuyên nhủ: “Con tự có hạnh phúc của mình, chúng ta vui vì việc thành là tốt rồi, từ khi Bất Hồi dùng thân bảo vệ Tuyết Nhi, đỡ côn của chàng, chàng nên tin tưởng Bất Hồi đối với con của chúng ta là tuyệt đối hề giả dối, bảo vệ Tuyết Nhi, thương nó cả đời!”

      “Tốt nhất là như vậy, nếu ta tuyệt đối bỏ qua cho !” Phong Kế Quang lầu bầu .

      “Hai người các ngươi, cũng quá càn quấy, ngay cả hôn ước cũng có thể lấy ra chơi.” Tần Nguyệt Ngữ lại chuyển chú ý sang hai người bọn họ, giọng trách “Tuyết Nhi, về sau cho phép con càn quấy nữa, Bất Hồi, con cũng cần cưng chiều nó quá, tránh cho lại đem nó làm cho hư hỏng mất!”

      “Mẹ!” Phong Sơ Tuyết giận dỗi la lên. Tại sao mẹ lại có thể hủy danh tiếng của con mình!!!

      “Ta đây là cảnh cáo Bất Hồi trước, tránh cho con sau này lại gây họa, oán trách nhạc phụ nhạc mẫu chúng ta dạy dỗ tốt con !” Tần Nguyệt Ngữ khách khí . Đối với con của mình bà hiểu rất , chuyện nghiêm chỉnh làm, ngược lại bản lĩnh làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi lại cực kỳ cao siêu.

      “Nhạc mẫu đại nhân, ta dám trách cứ đâu!” nếu thể quản lý được thê tử, Tây Môn Bất Hồi này cũng dám cưới đâu!!!

      “Những lời này là ngươi đó, hãy nhớ cho kỹ!” Tần Nguyệt Ngữ rất thích con rể này, liền vui vẻ kéo tướng công vào nhà. “Tướng công, chúng ta viết thư, hỏi cung chủ Vân Lưu Cung khi nào phái người tới rước dâu !”

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10-4
      “Sau này mgươi phải là đem ta quản lý gắt gao chứ?” sau khi cha mẹ rồi, Phong Sơ Tuyết lo lắng hỏi

      Lấy trình độ hiểu biết về nàng của , nếu như về sau nàng cẩn thận gây khẳng định thể nào thoát khỏi được pháp nhãn của , nếu cuộc sống về sau lúc nào cũng phải ngăn nắp thứ tự còn gì là niềm vui thú nữa chứ???

      “Nàng cứ ?” cam kết gì, Tây Môn Bất Hồi chỉ cười nhìn nàng.

      Phong Sơ Tuyết cong môi lên : “Nếu như ngươi quản lý ta là gắt gao ta liền thèm lấy chồng đâu!”

      Tây Môn Bất Hồi bật cười to.

      “Tiểu tử, bản lĩnh uy hiếp người của ta nàng cũng học xong rồi sao?” nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn nàng tới ý loạn tình mê.

      được, cha mẹ…” Phong Sơ Tuyết giãy dụa .

      “Bọn họ ở trong phòng, nhìn thấy đâu!” tiếp tục hôn nàng. giả bộ lạnh lùng nhiều ngày như vậy lại xa nàng nhiều ngày như vậy, ngoài mặt tuy có việc gì, nhưng thực tế là nhớ nàng tới phát điên rồi!

      được!” nàng khẽ đẩy ra, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. “Ta, ta còn có vấn đề chưa có hỏi, ngươi thể hôn ta nhanh như vậy được!”

      “Chuyện gì?” nheo mắt lại, hơi có cảm giác quyền lợi chính đáng của mình bị tước đoạt.

      “Bởi vì ngươi vừa hôn ta, đầu của ta liền tối om mảnh, thể suy nghĩ gì được cả!” Giọng điệu của nàng giống như là lên án vậy.

      “Nếu như có gặp được ta, có phải ngươi nữ nhân khác ?” Nàng rất trịnh trọng hỏi.

      “Nghĩa là sao?”

      “Khi đó, ngươi ngươi gặp gỡ là ta, nếu như lúc ấy ở cửa thành, ngươi có giải vây giúp ta, mà là nữ nhân khác, có phải ngươi thích người khác hay ?”

      Hôm nay, người gặp gỡ là nàng, mà nàng là vị hôn thê của , nếu như ngày đó gặp gỡ là nữ nhân khác sao? Có phải là thích người khác hay ?

      Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng nàng, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nàng kiên trì đòi giải trừ hôn ước, bởi vì nàng muốn biết tâm ý của .

      ôm nàng, khẽ bật cười: “Tại sao lại sớm, nàng là vì loại chuyện đáng này mà giận ta sao?”

      “Đây phải là chuyện đáng, chuyện này đối với ta mà là rất quan trọng!” biết suy nghĩ trong lòng , nàng mới có thể buông xuống hết hoài nghi, nàng thà phải độc cả đời cũng muốn tình hoàn toàn!!!

      “Nếu như lúc ấy phải là nàng ta thích!” .

      bậy, tình cảm căn bản là thể khống chế. chính là , tuyệt đối phải là do lý trí có thể .” căn bản là muốn trả lời qua loa, nàng muốn nghe nữa nên xoay người muốn bỏ .

      “Trước khi gặp nàng ta biết nàng!” .

      “Ý ngươi là sao?” nàng cảnh giác hỏi.

      “Trước khi gặp gỡ nàng, ta trước Phong Lăng Cốc, gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu rồi, nhạc mẫu đại nhân cho ta xem bức họa của nàng, cho nên vừa gặp là ta liền nhận ra nàng.” Tây Môn Bất Hồi giải thích “Ta biết nguyên nhân nàng trốn nhà là vì muốn cự tuyệt hôn ước, ta muốn biết lý do nên mới nhân cơ hội giữ nàng lại bên cạnh ta!”

      như vậy, tất cả đều là mưu của ngươi?” Nàng nheo mắt lại hỏi.

      “Tuyệt đối phải!” trịnh trọng phủ nhận “Tất cả chẳng qua là trùng hợp.” mà , chỉ là tận dụng trùng hợp mà thôi.

      “Tây Môn Bất Hồi, ngươi quá gian trá rồi!” nàng dậm chân, muốn bỏ nhưng bất đắc dĩ lại bị người ta ôm chặt, nàng chỉ có thể bực mình nghiêm mặt trừng .

      “Có sao?” giả ngu hỏi.

      “Ta lấy chồng…” nàng vừa lên tiếng lập tức bị chặn lại, Tây Môn Bất Hồi áp môi vào môi nàng.

      lại lần nữa là nàng chịu gả, ta khiến cho nàng có cách nào gặp người ta!” uy hiếp .

      “Nếu như ta càng muốn sao?” nàng sợ chết hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại thấy run run.

      “Như vậy…” đột nhiên cười tiếng, vung tay túm lấy tóc nàng, ở ngay vành tai nàng mút ra dấu đỏ hồng.

      Phong Sơ Tuyết chỉ cảm thấy hơi tê dại lại có chút đau, nhịn được rụt vai lại, căn cứ vào mấy dấu ân ái mà cha mẹ thỉnh thoảng cẩn thận lộ ra trước mặt nàng nàng lập tức nhận ra vừa làm chuyện tốt gì.

      “Chàng, chàng, chàng. . . . . . “Nàng che tai lại, trừng mắt nhìn .

      “Có lấy chồng hay ta?” vô cùng hi vọng nàng lại lần nữa lấy chồng.

      “Gả nha! Vô lại!”

      Phong Sơ Tuyết chỉ có thể dậm chân cái, cảm giác rằng suy nghĩ trước đây của mình là đúng, chuyện hiểu biết nàng quá như vậy tốt chút nào, biết nàng tranh mạnh, liền lấy thể diện của nàng để trị nàng, ô ô ô…. Nàng tương lai bị quản giáo gắt gao rồi!!!

      “Như vậy mới ngoan!” Tây Môn Bất Hồi rất hài lòng, cúi đầu xuống hôn nàng, rất dịu dàng, rất triền miên.

      Phong Sơ Tuyết cũng đành phải… theo rồi!!!

      ra , ở bên nhau nhiều ngày như vậy, ít nhiều gì nàng cũng hiểu được chút!!!

      Người này biết mồm mép, chỉ nhàng dấu vết ở bên cạnh quan tâm bảo vệ nàng, che chở nàng khỏi mọi hiểm nguy.

      Mà quan trọng nhất là chưa từng xem nàng là hài tử có năng lực, luôn cho nàng tự do, dung túng nàng gây chuyện.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng cưng chiều nàng tới như vậy!!! gả cho , cũng phải là chuyện quá tệ!!!

      Được rồi, sao. Tiểu nữ nhân báo thù mười năm cũng phải là muộn, đừng để cho nàng có cơ hội, nếu đến lúc đó đừng có mơ tưởng nàng dễ dàng bỏ qua cơ hội chỉnh !!!

      Suy nghĩ thấu đáo xong, nàng cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của .

      Nhưng Tây Môn Bất Hồi biết nàng suy nghĩ cái gì sao?

      Ha, xem ra cuộc sống cùng nàng sau này của rất thú vị đây, rốt cục ai là người thắng cuộc cuối cùng đây???

      Hắc hắc… vợ chồng, phải là luôn như vậy sao!!!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :