1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tây môn bạch hổ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5-2
      "Ta? !" Tây Môn Bất Hồi còn cố tình giả bộ ngây ngô.

      Nếu như hành tẩu giang hồ tới nay mà phản ứng vẫn còn trì độn như vậy, Phong Sơ Tuyết hoài nghi làm sao có thể sinh tồn tới ngày hôm nay, hơn nữa còn vang danh thiên hạ nữa!!!

      "Bạch Hổ đường chủ, xin mời rút kiếm thôi." Vi Thanh rút kiếm ra.

      Tây Môn Bất Hồi cười lắc lắc đầu “Ngươi đối với vị trí minh chủ, hư danh đệ nhất thiên hạ hề hứng thú, còn ta đối với việc tỉ võ hề thấy hứng thú. Mọi người đều có việc thích của mình, Vi Huynh xin đừng làm khó người khác!” ôm Phong Sơ Tuyết bước .

      “Chậm !” Vi thanh giậm mạnh chân, phi thân lên chặn đường “Đối tượng mà Vi Thanh ta muốn khiêu chiến, từ trước tới giờ chỉ tiếp nhận loại lựa chọn!”

      Tây Môn Bất Hồi giương mắt lên nhìn : “Chuyện ta muốn làm, từ trước tới giờ cũng có ai có thể miễn cưỡng ta!”

      “Như vậy thứ cho ta khách khí!” Vi Thanh trực tiếp ra chiêu.

      Tây Môn Bất Hồi bước lui lại bước, Phong Sơ Tuyết lại trực tiếp che ở trước người , khuôn mặt hung hãn, may là Vi Thanh chỉ thử dò xét nên kịp thời dừng tay.

      “Cái người này là phiền phức, người ta muốn đấu với ngươi rồi!!! Phái Thanh Thành của ngươi làm việc đều như vậy sao? Sư đệ của ngươi nửa đêm chạy vào khách sạn muốn khi dễ yếu đuối, mà sư huynh như ngươi vô duyên vô cớ gặp người liền đánh, loại hành vi này so với cường đạo có gì khác biệt?” nàng chống nạnh, bộ dáng hung ác .

      Vi Thanh nhíu mi lại hỏi: “Sư đệ?”

      “Thế nào? Sư đệ của ngươi mà ngươi còn hiểu sao?” nàng hung hãn “Đừng tưởng phái Thanh Thành ngươi có gì đó đặc biệt hơn người, ác giả ác báo, những lời này biết ngươi nghe qua chưa?”

      “Tiểu Tuyết…” Tây Môn Bất Hồi muốn ngăn cản, nàng lại thả cho câu “chớ quấy rầy” rồi lại mắng tiếp:

      “Cái người này cái gì… Họ Vi, đừng tưởng rằng ngươi mặt mày hung ác mà ta sợ ngươi, ngươi là chưa từng gặp qua người xấu, có chạm qua cọp mẹ sao? cho ngươi biết, nhẫn nại của người ta là có giới hạn, đừng ở chỗ này làm chướng ngại mắt bản nương, nếu bản nương khiến cho ngươi khó coi cho xem!!!”

      Vi Thanh vặn vẹo đôi lông mày.

      “Chó khôn cản đường, đừng giống như chó phát bệnh điên giữa đường cắn loạn người ta, cho ngươi biết, làm người phải có cách làm người, nhân ngoại hữu nhân ngươi nghe qua chưa? thế giới này chỉ có kiếm pháp của ngươi là tốt nhất, đừng cho là học kiếm qua mấy năm là thiên hạ vô địch, bốn chữ võ học vô tận ngươi nghe qua chưa? Nếu là ăn no quá rảnh rỗi, sao học người ta dọn dẹp mở đường, làm chuyện có ích cho người khác? Người luyện võ phải có “võ đức”, động chút là tìm người tỷ võ chém giết, người khác chịu đánh với ngươi ngươi đánh trước, cả ngày tỷ võ tỷ võ, lãng phí hơi sức, ngươi thấy nhàm chán ư!!!”

      Phong Sơ Tuyết thôi, vừa mở miệng ngay cả lấy hơi cũng cần, câu mắng câu, khiến cho người ta phải say sẩm mặt mày, cũng biết phải từ đâu.

      Vi Thanh mặt mày xanh mét khó coi, nhìn ra được là bị mắng thấy rất tức giận.

      “Tránh ra… chặn đường của ta là con chó con!” Bản nương khát nước rồi, mắng người xong là thoải mái.

      Vi Thanh đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt kiếm, vẻ mặt như muốn giết người.

      “Ách…”

      Nhảy lên lưng ngựa, Phong Sơ Tuyết vẫn như cũ ngồi ở phía trước, cầm lấy dây cương : “Câm miệng, ta khát nước rồi, tìm cái gì ăn !” nàng khẽ thúc vào bụng ngựa cái, con ngựa lập tức chậm rãi tới.

      Thôi!!! Vì nghĩ tới an toàn tính mạng của mình, nên mở miệng là tốt nhất! nghĩ đến khuôn mặt Vi Thanh bị chửi tới ngây ngô, Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là bật cười to.

      Sơ Tuyết… khỏi quá hung hãn ? Xem ra, trước đây khi hai người cãi vả, nàng đều chưa có dùng đến công phu , lần này mắng chửi người mới là tài ăn thực của nàng!!!

      Gặp phải con chó mắc bệnh điên, hại nàng cả ngày tâm tình đều tốt, là ghê tởm!!!

      lúc sau, nhìn bộ dáng người khác nàng còn cảm thấy đáng ghét hơn, ghê tởm hơn!!!

      “Thế nào? Còn tức giận sao?” nhìn nàng ăn cơm, cơm cũng mau bị nàng chọc chiếc đũa khiến cho hư mất.

      “Đều tại ngươi!” nàng lườm cái.

      “Ta?” làm gì sai?

      “Người khác tới cửa khiêu khích, ngươi thể hung dữ chút sao? Ngươi xem ngươi hiền hòa như vậy, người ta cảm thấy ngươi mềm yếu có thể lấn lướt, thua thiệt về phần ngươi! Tại sao đạo lý đơn giản này ngươi cũng biết!” người hiền hay bị bắt nạt, có hiểu hay vậy!!! * tỷ là xót cho chồng chứ gì nữa!!!*

      “Cái này…” cười cười, lơ đễnh buông ra câu.

      “Ngươi còn cười được?” mới vừa rồi nếu phải là nàng mắng hồi, bị người ta chém rồi!!!

      “Tiểu Tuyết, ta biết nàng quan tâm ta, nhưng mà người tìm ta khiêu chiến tuyệt đối chỉ có mình Vi Thanh, nàng có thể mắng từng người, từng người sao?” ôn hòa “Ở giang hồ, cái chuyện kỳ quái gì cũng có, tựa như đại hội tỷ võ hôm nay, nàng cảm thấy nó có ý nghĩa gì sao?”

      có!” dùng hai chữ “nhàm chán” để hình dung nàng còn cảm thấy là đánh giá quá cao !!!

      Nhưng mà vẫn có rất nhiều người lao vào đó thôi!” Tây Môn Bất Hồi giải thích “Chuyện giang hồ chính là như vậy, để ý tới hay ngươi cũng phải chấp nhận!”

      “Nhưng mà nếu kiên trì muốn chém ngươi phải làm sao?” nàng mới tin ôn hòa thối lui là có thể giải quyết được tất cả vấn đề.

      “Có thể lui được lui, tránh được tránh, nếu nữa chính là để cho biết khó mà lui!” cái gọi là “ thể nhịn được cần nhịn nữa” chính là đạo lý của .

      “Làm điều thừa!” nàng hề khách khí phê bình “Đánh sớm đánh trễ cũng đều phải đánh, ngươi cần gì cùng nhảm?” trực tiếp đánh cho khó coi phải là được rồi sao.

      nhất định, có lẽ võ công của đối phương so với ta cao hơn, đến cuối cùng có thể là ta thua. Lại , nếu như mỗi người tới cửa khiêu khích ta đều ra tay đó phải là đánh hoài hết sao?” Tây Môn Bất Hồi chẳng qua là chọn lựa cách thức giảm bớt số lượng mà thôi.

      “Dù sao cũng là do ngươi lười phải sao?” có thể mở miệng liền mở miệng, nếu có thể dùng miệng giải quyết tuyệt đối động thủ, còn bày trò lý luận giải thích nhiều như vậy làm gì.

      “Nàng càng lúc càng hiểu ta!” Tây Môn Bất Hồi cười cười “Đừng tức giận nữa, ăn cơm phải tâm bình khí hòa mà ăn, nếu ăn vào tiêu được!”

      “Tiêu hóa được cũng là do ngươi hại thôi!” đều do quá lười, hại nàng là vất vả. như vậy nàng cần gì phải lo lắng thay cho nha!!!

      “Yên tâm, ta có việc gì, cần lo lắng cho ta!” nàng cho là kẻ làm được việc, cái khiêu chiến nho có thể làm khó sao? Lòng tin của nàng đối với có thể nhiều hơn chút được ???

      “Ta… ta làm gì lo lắng cho ngươi đâu!” có, dù thế nào chính là “Vị hôn phu” vô duyên của nàng, coi như… ách ách.. nhiều lắm là… nhiều lắm là nàng ghét , cứ như vậy mà thôi, hơn!!!

      “Được rồi, có!” gắp món ăn cho nàng “Há miệng ra!”

      “Tự ta ăn!” tới lui, nàng vẫn phải mở miệng ra cho đút. Nhắc tới mới nhớ, thời gian này đột nhiên thay đổi, ngay cả khi có người khác vẫn thèm để ý đút đồ ăn cho nàng.

      Nàng ghét làm như vậy… chẳng qua là cảm thấy là lạ, nàng tự chủ được đỏ mặt… phải là nàng bị bệnh chứ?

      vất vả mới di dời được chú ý của Phong Sơ Tuyết, ở ngoài cửa khách sạn lại vào người, ngồi xuống ở cái bàn bên cạnh bọn họ.

      “Tiểu Nhị, mang tới hai dĩa rau xào, hai chén cơm!” người tới mặt mày chút thay đổi, hại tiểu nhị phải sợ hãi, nhanh chóng mang đồ ăn lên rồi chạy ra xa.

      " Hồn Bất Tán." Tâm tình của Phong Sơ Tuyết lại biến xấu .

      “Có lẽ là người ta thuận đường ngang qua thôi!” Tây Môn Bất Hồi trấn an.

      “Vậy sao?” lời như vậy có cho quỷ nghe quỷ nó còn tin.

      “Mở miệng!” gắp món ăn, đút vào trong miệng của nàng “Ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ cho ngon, chớ có suy nghĩ lung tung!”

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5-3
      Nàng bật cười “Ngươi cho ta là heo hả?”

      “Cá nhân ta cho là ăn ngon ngủ ngon chính là chuyện hạnh phúc nhất trong thiên hạ, cho nên heo là loại động vật hạnh phúc. Mặc dù nó rất nhanh bị ăn sạch!” khiến cho người ta tiếc hận.

      “Cho nên ngươi cũng là đợi làm thịt heo?” nàng ranh mãnh .

      “Này!” ký nàng cái “Ta chỉ là tương đối lạc quan, coi tình trạng mà làm việc thôi!!!

      “Ngươi lại đánh ta!” nàng cong môi liền mắng “Quỷ xấu xa!”

      “Đây là ta thương nàng!” rảnh rang .

      “Vậy đến lượt ta đánh ngươi” nàng làm bộ muốn đánh , thế nhưng lại cười to.

      “Đánh là tình, mắng là . Tiểu Tuyết Nhi, nàng thích ta sao?” vừa hỏi nàng lập tức dừng tay, sau đó… đôi má đỏ hồng lên!!!

      “Người nào, người nào thích ngươi chứ, ngươi đừng…đừng có dát vàng mặt mình!” nàng mắng .

      ra là phải sao?” vẻ mặt đáng tiếc “Xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn!” nàng là lừa gạt!!!

      “Cố gắng cái đầu của ngươi!” nàng lườm cái, quyết định để ý tới , ăn cơm của nàng.

      Hai người mới cãi vả xong, ngoài cửa khách sạn lại tràn vô thêm nhiều người, chiếm hết toàn bộ các bàn trong khách sạn, sắc mặt của Phong Sơ Tuyết lại càng trầm xuống.

      “Tiểu Tuyết” đè lại tay của nàng, lắc đầu với nàng cái.

      “Nhưng mà…” Mục tiêu của bọn họ ràng là nhắm tới !

      cho ta biết, võ công của nàng như thế nào?”

      Nàng liếc mắt nhìn cái, đàng hoàng : “Chỉ có khinh công dùng được!”

      thể nào?” tin trừng mắt nhìn nàng, nhạc phụ đại nhân tương lai có dạy dỗ ấy chút võ công sao?

      “Bản nương thích học võ, bởi vì rất vất vả, được sao?” nàng hung hăng hỏi ngược lại. Vẻ mặt kia là cái gì? Nếu như nàng sớm biết có ngày mình đụng phải phiền toái năm đó nàng ngoan ngoãn học hỏi rồi!!!

      “Dĩ nhiên là có thể!” làm sao có thể lấy được can đảm được.

      Chỉ là bởi vì như vậy, chuyện phiền toái lại thêm chút rồi. đối phương người đông thế mạnh, nếu như chỉ có mình , đương nhiên là lo lắng, nhưng bây giờ lại có thêm nàng, nhất định phải ưu tiên suy tính cho an toàn của nàng.

      “Đừng tưởng rằng võ công của ta tốt nhất định gặp nguy hiểm, muốn đánh thắng trận cũng chỉ có cách!” nàng ngẩng cao đầu, dũng khí của nàng hề thua ai cả!!!

      Cũng đúng! bật cười, hai người cùng nhau tò mò quan sát những người này.

      Phái nhiều người như vậy, phái Thanh Thành rốt cục là muốn làm cái gì đây?

      Thấy các sư đệ xuất đông đảo, Vi Thanh biết sư phụ cũng tới rồi.

      Cách nơi đó xa, có tòa nhà bỏ hoang có người ở, sư phụ vào khách sạn, chỉ đứng thân ở nơi này.

      “Thanh nhi, vào !” khi dừng lại ở trước tòa nhà, bên trong liền vang lên tiếng gọi , Vi Thanh liền đẩy cửa bước vào.

      “Sư phụ!” trong nhà chỉ có sư phụ, còn có ba sư đệ khác cũng ở đây.

      “Thanh nhi, vi sư cũng biết ngươi tuyệt đối bỏ qua vị đối thủ Bạch Hổ đường chủ này!” bên trong tứ đại đệ tử, chỉ có Vi Thanh là học được chân truyền của , đối với võ học chấp nhất cũng sâu nhất.

      “Sư phụ tới nơi này có chuyện gì ?”

      “Trong đại hội tỷ võ, bởi vì ngươi có tham gia, cho nên chiến thắng cuối cùng bị đệ tử Võ cướp , là uổng phí nổi khổ tâm của sư phụ!” chuyện đề cử Minh Chủ là bởi vì do các phái do dự nên bỏ qua, nhưng thực lực của phái Võ được xác thực, phái Thanh Thành vẫn có cách nào trở thành danh môn trong võ lâm.

      “Chuyện danh lợi đồ nhi quan tâm, sư phụ nên hiểu điều này!” chỉ chấp nhất đối với võ học, muốn trông nom quá nhiều chuyện trong chốn giang hồ.

      “Bên trong số đệ tử của chúng ta, chỉ có võ công của con là cao nhất, nếu như ngay cả con cũng thay phái Thanh Thành giành lấy danh tiếng, vi sư còn có thể trông cậy vào người nào?” đương nhiên hiểu cá tính của đệ tử mình, nhưng có thể đem võ học của Thanh Thành phát dương quang đại, chỉ có thể đem hi vọng ký thác ở người của Vi Thanh.

      Vi Thanh đáp, bởi vì biểu đạt rất ý tứ của mình rồi.

      “Con cùng Bạch Hổ đường chủ ai cao ai thấp?” Môn chủ phái Thanh Thành lại tiếp tục hỏi.

      “Chưa có kết quả!” Vi Thanh lạnh nhạt .

      "Tại sao?"

      “Bạch Hổ đường chủ muốn tiếp nhận khiêu chiến của con!”

      chấp nhận khiêu chiến của con?”

      “Lời đồn đãi, bốn vị đường chủ đứng đầu cũng chính là sư phụ của “Vân Cung Tứ Tỳ” kinh động võ lâm năm ngoái, nếu như ngay cả võ công của các nàng cũng có thể vang danh thiên hạ, như vậy tu vi của bốn vị đường chủ đứng đầu càng sâu thể lường được!” Môn chủ phái Thanh Thành suy nghĩ chút “Thanh Nhi, vi sư có thể thay ngươi ước chiến với Bạch Hổ đường chủ, nhưng ngươi nhất định phải thắng!”

      “Sư phụ vậy là có ý gì?”

      “Vi sư muốn ngươi vang danh thiên hạ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời của ta!” Thanh Thành lão tổ nếu như có người nối nghiệp dù chết cũng nhắm mắt.

      “Nhưng mà…”

      “Vi sư hiểu đây phải là mong muốn của ngươi” Thanh Thành lão tổ phất tay cái “Nhưng ngươi là đồ đệ mà vi sư đắc ý nhất, chẳng lẽ ngay cả thay sư phụ hoàn thành tâm nguyện cũng được hay sao?”

      Vi Thanh hạ mắt đáp.

      “Thanh nhi, ngươi cứ trở về khách sạn chờ, sau khi quyết định thời gian và địa điểm, vi sư sai người thông báo cho ngươi!” Thanh Thành lão tổ phất tay cái, chuyện này cứ quyết định như vậy !!!

      “Đồ nhi cáo lui!” Vi thanh xoay người rời khỏi đó. Tranh danh đoạt lợi phải là mong muốn của , cả sư phụ cũng thể thay đổi được nguyên tắc của . Sư phụ, xin hãy tha thứ cho đồ nhi!!!

      Vi Thanh quyết định rời , tìm cơ hội khiêu chiến lần nữa.

      “Các ngươi có phương pháp gì có thể khiến cho Bạch Hổ đường chủ đáp ứng cuộc tỷ thí này?” Thanh Thành lão tổ hỏi ba đồ đệ kia.

      “Sư phụ, Bạch Hổ đường chủ… hình như rất để ý tới ở bên cạnh .” Triệu Thành nhắc nhở.

      “Ừ!!!” Thanh Thành lão tổ trầm ngâm lúc lâu “Mặc dù làm như vậy được quang minh chính đại lắm, nhưng là chuyện bất đắc dĩ… Triệu Thành, Văn Chí, Hà Thắng!”

      “Đồ nhi ở đây!” Ba người đồng thanh trả lời.

      “Ba người các ngươi, đêm nay liền tới khách sạn bắt giữ nương kia, nhớ là được làm kinh động Bạch Hổ đường chủ!” Thanh Thành lão tổ hạ lệnh.

      “Đồ nhi tuân mệnh!” Ba người lập tức hành động.

      cần biết như thế nào, muốn đệ tử của nổi danh thiên hạ, muốn đem phái Thanh Thành đẩy lên ngang hàng với ngũ đại phái của võ lâm!!!

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 6-1
      Khó có được đêm trăng tròn, trong đêm yên tĩnh, Tây Môn Bất Hồi mang Phong Sơ Tuyết lên nóc nhà ngồi ngắm trăng.

      “Thời điểm ngươi có mình cũng leo lên nóc nhà người ta ngắm trăng sáng sao?” nàng ngồi ở bên cạnh , có phản đối tiếp tục ôm nàng.

      Dù sao, mùi hương người cũng rất dễ ngửi, mà nàng cũng có thói quen được ôm nàng.

      “Tùy tình huống thôi!” lời nàng vừa ra khiến cho khí lãng mạn bị bay biến sạch.

      “Vậy là từng có!” Phong sơ Tuyết lập tức tò mò hỏi tới “Tình huống như thế nào ngươi lại mình chạy ngắm trăng, có cảm thấy nhàm chán hay , rất tịch mịch, còn là…”

      nâng cằm nàng lên, trực tiếp hôn nàng chặn lại những lời nàng sắp .

      này là!!! khí tốt đẹp như vậy bị nàng phá hỏng, lại còn có thể hỏi những vấn đề có tình cảm chút nào, là phục nàng!

      hồi lâu sau, nàng phì phò thở gấp đẩy ra.

      “hô hô! Muốn tắt thở ta rồi!” nàng vừa thở gấp vừa .

      “Dùng mũi để thở!” cười nhìn nàng. Môi bị hôn, nhưng cũng có hôn luôn mũi của nàng, này chẳng lẽ quên mình còn có lỗ mũi sao???

      “Ngươi cười ta, có phong độ, quỷ xấu xa!” nàng dùng sức đập vào vai , tỏ vẻ kháng nghị. “Hừ! ta giống ngươi kinh nghiệm phong phú, ngươi dám chê ta, ta liền tìm người khác hôn!”

      “Nàng dám!” ôm lấy nàng chặt khiến cho nàng thở nổi. “Môi của nàng là của ta, chỉ có ta có thể hôn!” lại che môi nàng lần nữa.

      Nghe nàng muốn tìm nam nhân khác, ham muốn giữ lấy trong lòng đột nhiên bành trướng thêm gấp trăm lần, nghĩ đến có người khác đụng vào nàng, ý niệm đẫm máu lập tức lan ra trong đầu .

      “Ưhm…” Thuận theo lát, nàng bắt đầu đấm vai , nụ hôn của dần trở nên thô bạo.

      “Nàng dám tìm người khác, ta nhất định xé người kia thành mảnh !” thấp giọng, hung tợn uy hiếp.

      “Hừ!” nàng vặn lông mày, thanh buồn bực vang lên.

      “Nghe được ?” lại hung tợn gầm câu, nàng giật mình lúc này mới gật đầu cái.

      Ngón tay của khẽ mơn trớn cánh môi nàng bị hôn sưng đỏ, ánh mắt thoáng qua thương tiếc: “Ta cho nàng có ý niệm tìm người khác, nàng là của ta, có biết ?”

      Nàng rũ mắt, biểu lộ có chút bất mãn, hồi lâu sau nàng mới mở miệng.

      “Vậy ngươi cũng là của ta sao?” mặc dù đối với giọng bá đạo của nàng rất khó chịu, nhưng mà nếu nghĩ muốn độc chiếm nàng, vậy cũng chỉ có thể là của nàng, hai người đều thể có thêm người khác.

      “Ta rồi, phiền toái giống nhau ta tìm thêm 1 cái nữa!”

      “Ngươi còn ta phiền toái!” nàng nặng nề đập vào vai .

      “A!!!” kêu lên, lần này nàng đánh đau.

      “Ngươi mới là phiền toái, gian trá, lười biếng, tư tưởng xấu, lại thích khi dễ ta, ta chịu ở lại bên cạnh ngươi là ngươi nên cười trộm vui vẻ rồi, còn dám chê ta phiền toái!!!” ràng tình huống gì cả.

      Biểu tình kháng nghị của nàng đáng , làm cho nghĩ muốn ngụm nuốt nàng vào bụng. Tự chủ của từ khi gặp gỡ nàng hình như điểm hữu dụng cũng có.

      “Tuyết nhi!”

      “Làm gì?” đột nhiên gọi nàng thân mật như vậy, hại lòng nàng nhảy lên cái, tim đập loạn xạ.

      “Nhà nàng ở nơi nào?” đột nhiên hỏi.

      “Tại sao lại hỏi cái này?” nàng nghi ngờ hỏi ngược lại.

      “Hỏi cho biết sau này tới nhà nàng cầu hôn!” coi như chuyện đương nhiên mà .

      “Cầu… cầu hôn?” nàng kinh ngạc thiếu chút nữa cà lăm .

      “Nàng nha, ta ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, chẳng lẽ nàng nghĩ lấy ta sao?” cười vẻ mặt đương nhiên .

      Vấn đề là nàng muốn gả cho , nếu nàng cần gì trốn nhà rời ?

      Nhưng mà cái này cũng thể cho biết.

      mau, nhà nàng ở nơi nào?” thúc giục.

      “Ách…” nàng liều mạng suy nghĩ cách “Như vậy… tốt lắm đâu? Nhà của ta… cũng biết… ngươi đột nhiên…”

      “Tuyết nhi!” bình tĩnh cắt đứt lời nàng.

      “Hả?” nàng chớp mắt nhìn .

      “Nàng biết ?” nghiêm trọng “Thời điểm khi nàng muốn , ánh mắt nàng đặc biệt linh hoạt, sống mũi nhíu lại, khi đó ta biết ngay là nàng dối, hoặc là tìm lý do thoái thác!”

      ?” nàng vội vã móc ra cái gương . “Ta có loại tật xấu này?” hỏng bét hỏng bét, vậy về sau phải là nàng ở trước mặt thể dối sao???

      được được, được to, nàng như vậy là quá thua thiệt, gián trá của thảm rồi, nếu như ngay cả chút tâm cũng giấu được phải cả đời này nàng bị nắm chặt trong lòng bàn tay sao???

      Di? Cả đời? tại sao nàng lại có thể có loại ý niệm này?

      “Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết?” vẫy vẫy tay trước mặt nàng ngẩn người ra. Mặc dù nàng thông minh, nhưng bên trong thông minh của nàng lại hàm chứa chút nho mơ hồ, rất dễ dàng phân tâm, cũng dễ dàng quên mất chuyện chính yếu!

      Chỉ là… trong mắt đó lại là khuyết điểm rất đáng , làm cho càng muốn thương , cưng chiều nàng.

      “À? Cái gì?” nàng rốt cục cũng hồi thần.

      che giấu tiếng thở dài, cười chỉ vào bầu trời.

      “Nhìn kia, trăng sáng dời về phía Tây rồi!”

      nha! Trăng chuyển dời vị trí rồi! mới vừa rồi còn ở hướng Đông, bây giờ nghiêng về phía Tây, nhưng ánh trăng vẫn như cũ mê hoặc lòng người, nàng nhất thời ngẩn người ra ngắm nhìn!!

      “Nguyện cầu cho đôi ta luôn ở bên nhau, thuyền quyên chắp cánh!” ôm lấy nàng ở trước người, thấp giọng ở bên tai nàng.

      Đây là bày tỏ tình cảm, nàng hiểu được, bên tai đỏ lên, rũ mắt xuống thấp.

      “Tiểu Tuyết, suy nghĩ kỹ lời ta!” thấp giọng .

      “Cái gì?”

      “Ta muốn tới nhà nàng cầu hôn!”

      Nàng im lặng “Ngươi nghiêm túc?”

      “Ta giỡn những chuyện như vậy!” nâng mặt của nàng lên, xoay qua bên mình “Ta chỉ lựa chọn nữ nhân ta muốn, đảm đương thê tử của ta!”

      Nhưng mà… còn vị hôn thê của ngươi làm sao bây giờ? Trong lòng nàng muốn thốt lên hỏi nhưng nàng kịp thời nhịn lại.

      chọn nàng, rất tốt! nhưng mà như vậy vị hôn thê của coi như đều là nàng, nhưng nếu hôm nay thích phải là nàng, mà là người khác sao? Nếu như nàng còn chưa có gả ra cửa bị từ hôn rồi chẳng phải là khóc chết rồi sao?

      Làm sao bây giờ? Điều này cũng đúng, kia cũng đúng, cuối cùng nàng chỉ có thể buồn bã nhìn .

      “Bất Hồi…”

      “Muốn nàng gả cho ta là chuyện rất khó khăn sao?” buồn cười hỏi, nàng rốt cục là suy nghĩ cái gì?

      “Ta…”

      “Hư!” Bất Hồi đột nhiên ngăn chặn môi nàng, nàng lập tức im lặng.

      “Đợi ở chỗ này, ta giải quyết bọn họ!”

      “Ta với ngươi cùng !” nàng lập tức .

      cần, những người này thể làm khó được ta, nàng cứ ở chỗ này xem cuộc vui là được rồi!” Tây Môn Bất Hồi đỡ nàng ngồi xuống vững vàng, sau đó lập tức nhảy xuống, rơi xuống đất tiếng động.

      Muốn đặt mục tiêu người của , những người này trong óc có thứ gì sao? Muốn ám toán , có thể dễ dàng như vậy sao?

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 6-2
      Tây Môn Bất Hồi theo phía sau những người đó, nhóm người chia ra hướng phòng và phòng nàng tới, lấy binh khí cạy cửa phòng ra…

      Phong Sơ Tuyết lo âu nhìn , mặc dù nàng biết bản lĩnh của thâm tàng bất lộ, nhưng trong lúc đánh nhau khỏi có chuyện ngoài ý muốn, nàng vẫn là có chút lo lắng.

      Trong phút chốc khi cửa phòng bị cạy ra, Tây Môn Bất Hồi lướt về phía trước, vung tay lên điểm huyệt mọi người, sau đó nhanh chóng di động thân mình giải quyết cả đám người ở trước cửa phòng nàng.

      Phong Sơ Tuyết ở nóc nhà nhìn thấy tất cả thiếu chút nữa là bật cười, lần này nàng cần phải lo lắng cho nữa rồi! Nhưng mà nàng chỉ nhìn màn trước mắt lại bỏ quên nguy cơ bên cạnh.

      “Soạt soạt…”

      Nghe tiếng động lạ, Phong Sơ Tuyết mới quay đầu lại là bị đập ngất . Tây Môn Bất Hồi vừa quay đầu lại là nhìn thấy ngay cảnh này…

      “Sơ Tuyết!” là điệu hổ ly sơn!!!

      Tây Môn Bất Hồi lập tức xoay người, hướng về phía ba người che mặt khiêng Phong Sơ Tuyết chạy . Tây Môn Bất Hồi nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại bị chậm bước, ra khỏi khách sạn còn nhìn thấy bóng người nào.

      “Sơ Tuyết!” là ghê tởm! Tây Môn Bất Hồi nặng nề cắn răng cái.

      sơ suất quá, cư nhiên lại để cho Sơ Tuyết ở trước mặt mà bị người bắt , theo trực giác đoán được là ai bắt Phong Sơ Tuyết.

      Thanh Thành lão tổ, mục tiêu của ngươi là ta sao? Nếu như vậy… hậu quả là phái Thanh Thành phải rước lấy nguy cơ diệt môn…

      Tây Môn Bất Hồi trấn định lại tâm thần, xoay người trở về lại khách sạn.

      Phía sau cổ rất đau…

      Phong Sơ Tuyết chậm rãi tỉnh lại, phát ra mình ở trong căn nhà hoang đơn sơ, đôi tay bị trói sau lưng, nàng xoay người cố gắng ngồi dậy.

      Theo ánh sáng ở bên trong nhà, xem ra trời sáng rồi.

      Cửa lại đột nhiên được mở ra “ nương tỉnh rồi!” người vào cửa là môn chủ của phái Thanh Thành cùng các đệ tử của .

      “Đường đường là môn chủ môn phái lại làm chuyện mánh khóe hạ lưu này, biết kiện này nếu như truyền ra ngoài người giang hồ như thế nào?” nàng cười lành lạnh .

      “Ngươi dám vô lễ với sư phụ của ta!” Cái tên Triệu Thành kia giơ tay muốn đánh nàng.

      “Thành nhi, lui ra!” môn chủ của phái Thanh Thành kịp thời lên tiếng.

      Triệu Thành thể làm gì khác hơn là lui ra.

      Thanh Thành lão tổ cẩn thận quan sát nàng.

      “Là nữ oa nhi rất xinh đẹp, khó trách Bạch Hổ đường chủ lại coi trọng ngươi như vậy!”

      “Lão đầu tử, thẳng ra mục đích của ông !” cho dù bị trói, khí thế của Phong Sơ Tuyết vẫn rất mạnh mẽ, tuy rằng bị bắt nhưng mà nàng cũng thèm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bởi vì nàng tin tưởng nếu như nàng xảy ra chuyện gì Tây Môn Bất Hồi tuyệt đối để những người này yên.

      “Ngươi..” Triệu Thành lại muốn nổi giận, ánh mắt của Thanh Thành lão tổ lại khiến lui ra, sau đó lại nhìn về phía nàng:

      “Nữ oa nhi, ngươi rất có dũng khí!” rất thưởng thức.

      “Cũng nhiều, dũng khí của ta chỉ vừa đủ so với ngươi dấu đầu rúc đuôi nhiều hơn chút!” nàng cười giả lả đáp lại.

      Vẻ mặt của Thanh Thành lão tổ trở nên rét lạnh. “Thái độ của ngươi như vậy, sợ ta dưới cơn nóng giận se giết chết ngươi sao?”

      “Ngươi là người thông minh, ta cũng có ngu ngốc. Muốn mạng của ta, cũng đặc biệt bắt ta tới đây. Nếu như phí hết tâm tư bắt ta, vậy ta đối với các ngươi cũng có giá trị lợi dụng. Trước khi giá trị lợi dụng của ta biến mất, ngươi làm ra chuyện ngu ngốc nhất thời tức giận đem ta giết chết!” nghĩ muốn hù dọa nàng, còn chưa đủ trình độ rồi!!!

      “Ngươi rất thông minh.” Thanh Thành lão tổ cười.

      “Bớt nhảm , nếu như muốn cho ta biết mục đích, cứ việc thẳng. Nếu , bản nương cần nghỉ ngơi, các người có thể biến rồi!” nhìn thấy bọn họ, nàng liền nổi giận ở trong bụng.

      “Ngươi là ai, có quan hệ gì với Bạch Hổ Đường chủ?” Thanh Thành lão tổ hỏi.

      “Ta là ai sao phải cho ngươi?” nàng kiêu ngạo liếc cái, biểu đạt đầy đủ dáng vẻ để đối phương vào mắt.

      Thanh Thành lão tổ nén xuống tức giận của mình.

      “Tiểu oa nhi, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bản lão tổ, tránh cho phải ăn nhiều đau khổ!”

      “Ít uy hiếp ta ! Ta ba tuổi biết sử dụng rồi, ngươi bắt ta tới cũng sớm biết ta có chỗ dùng, chẳng qua ta cho ngươi biết, đem chủ ý đánh người của ta phái Thanh Thành của ngươi đại khái cũng mau xong đời rồi!” Coi như Bất Hồi làm, nàng trở về với cha, cha tuyệt đối bỏ qua cho bọn họ!

      “Giọng điệu là lớn!” Thanh Thành lão tổ cười “Ngươi cho là chỉ dựa vào mình Bạch hổ đường chủ là có thể thắng nổi lão tổ sao?”

      Phong Sơ Tuyết cũng cười đáp lại:

      “Lão đầu tử, ngươi già rồi, đại khái là suy nghĩ sâu. Ngươi quên Bạch Hổ đường chủ là thống lĩnh cả Bạch Hổ đường, mà Bạch Hổ đường là phần của Vân Lưu Cung, ngươi cho rằng bằng mấy đồ tôn của ngươi có thể đối kháng lại cả Vân Lưu Cung sao? là ngu ngốc!”

      Lời của nàng nhắc nhở Thanh Thành lão tổ, khiến cho khuôn mặt lão biến sắc.

      “Sư phụ, đừng nghe lời nàng, có nàng ở trong tay chúng ta, Bạch Hổ đường chủ tuyệt đối dám vọng động!” Triệu Thành lập tức .

      “Cái người này nửa đêm dám lẻn vào khuê phòng nương người ta, dâm tặc hái hoa, cư nhiên bây giờ còn có mặt mũi ở nơi này bậy, chút xấu hổ cũng có!” nàng lắc đầu thở dài. “Có loại đồ đệ này có thể thấy được sư phụ cũng cao minh tới đâu rồi!”

      “Ngươi bậy!” Triệu thành mặt đỏ tới mang tai “Sư phụ, đừng nghe nàng bậy.”

      Thanh Thành lão tổ liếc Triệu thành cái, lại quay về phía Phong Sơ Tuyết: “Nữ oa nhi, có dám ra tên ngươi hay ?” này gan dạ sáng suốt hơn người, xuất thân tuyệt đối là bình thường.

      “Bản nương có hứng thú cho ngươi biết!” xứng đáng biết tên của nàng.

      “Nữ oa nhi, bản lão tổ thưởng thức ngươi, cũng so đo với ngươi hôm nay bậy. nhưng nếu ngươi nghĩ còn muốn sống sót, tốt nhất là ngoan ngoãn đợi ở nơi này, nên suy nghĩ vẫn vơ, nếu đừng trách bản lão tổ ra tay thương tình!” Thanh Thành lão tổ vung tay áo ta, đám đệ tử của cũng theo ra ngoài, cửa phòng lần nữa bị khóa lại.

      Thưởng thức? Phong Sơ Tuyết hướng về phía le lưỡi, bị thưởng thức là nàng xui xẻo.

      “Triệu Thành, ngươi thông báo Thanh nhi, cũng đưa tin cho Bạch Hổ đường chủ, hẹn buổi trưa ngày mai đến bìa rừng!” ngoài cửa, Thanh Thành lão tổ phân phó.

      “Chí Nhi, Thắng Nhi, nha đầu bên trong đơn giản, hai người các ngươi ở chỗ này cẩn thận trông chừng, ngàn vạn lần đừng để cho nàng chạy trốn!”

      “Đồ nhi tuân mệnh!” hai người lập tức canh giữ cửa.

      “Được rồi!” Thanh Thành lão tổ lúc này mới rời .

      Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Phong Sơ Tuyết lúc này mới giãy giụa, sợi dây ghê tởm, làm gì lại trói chặt như vậy, hại tay của nàng đau muốn chết, còn giãy giụa thoát.

      Đôi tay bị trói phía sau lưng, tay giãy thoát được, chân càng đừng tới, nhưng mà nàng chịu nhận thua. Tỉnh táo lại, nàng phải cẩn thận suy nghĩ chút,năm đó cha dạy nàng thuật cởi dây thừng là làm như thế nào? Như vậy… như vậy… như thế nào nha…

      Loại chuyện nho này nếu như có thể đánh bại nàng, nàng làm sao có thể còn mặt mũi trở về xưng là con của đệ nhất khéo tay trong thiên hạ, cần phải biết, khéo tay bậc nhất những phải am hiểu chế tạo bất kỳ thứ tinh xảo gì, đồng thời đôi tay phải vận dụng được kỹ thuật, cũng có ai có thể thắng qua được !

      Những người đó đại khái là nghĩ muốn ép Bất Hồi ra tay nên mới có thể bắt nàng. Thành , nàng cũng tò mò về bản lãnh của Bất Hồi, rốt cục là cao minh đến trình độ nào, nhưng như vậy cũng có bày tỏ nàng ngoan ngoãn ở chỗ này phối hợp với đám bất lương bại hoại kia.

      Nàng nghi ngờ Bất Hồi nhất định tới cứu nàng, nhưng mà nàng cũng phải là cái loại nữ nhân ngốc khắp nơi cần người ta cứu, cho nên trước khi bọn họ đạt thành mục đích nàng phải trốn thoát!!!

      Trong khách sạn, tai mắt của phái Thanh Thành có giảm bớt, nhưng mà Vi Thanh lại thấy đâu.

      Giống như nhàn nhã uống trà, ra lực chú ý của Tây Môn Bất Hồi sớm khuếch tán ra bên ngoài khách sạn, có bao nhiêu người theo dõi trong lòng biết rất .

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 6-3
      vội tìm vị trí của Sơ Tuyết, Tây Môn Bất Hồi khẳng định mục tiêu của đối phương nhất định là , cho nên đợi.

      làm cho thất vọng, Triệu Thành từ cửa vào, nhìn qua trong khách sạn sau đó chậm rãi về phía , ngồi xuống ở trước mặt .

      “Bạch Hổ đường chủ!”

      “Các hạ tới để trả tiền nữa sao?” Tây Môn Bất Hồi cười cười đáp lại.

      Triệu Thành cố nén giận “Lần này thể so với lần trước, nếu như ngươi quý trùng sinh mệnh nữ nhân ngươi mến tốt nhất là phải khách khí chút!”

      “Lấy người để uy hiếp, chút bản lãnh cũng có, gần đây tác phong làm việc của các môn phái giang hồ càng lúc càng bất lưu rồi. Ai… tiền đồ của giang hồ là tối tăm!!!”

      “Ít lời , đây là thư khiêu chiến sư phụ muốn giao cho ngươi!” Triệu Thành ném ra phong thư.

      Tây Môn Bất Hồi nhún nhún vai, mở thư ra xem.

      “Nếu như ngươi muốn mạng sống của nương kia, ngươi tốt nhất là làm theo giao ước.” Triệu Thành lên tiếng.

      “Chuyển cáo lệnh sư, ta tới đúng giờ!” đường đường là người đứng đầu phái, nhưng vì thanh danh chừa thủ đoạn nào, đáng buồn!!!

      “Tốt nhất là như vậy, nếu nàng…” Triệu Thành ác độc cười, sớm thèm thuồng nàng…

      Tây Môn Bất Hồi đột nhiên ra tay, trong nháy mắt Triệu Thành bị chế ngự, nhánh đũa trúc đặt vào cổ của , chỉ cần dùng sức chút là tuyệt đối thấy máu ngay.

      “Ngươi, ngươi…” Tốc độ là nhanh.

      “Đừng có động tới nàng, cũng đừng để cho ta nghe thấy những lời sạch ở trong miệng ngươi, nếu ta đảm bảo ngươi tuyệt đối còn cơ hội lần thứ hai!” Giọng của Tây môn Bất Hồi bình thản, nhưng lại hù dọa khiến cho Triệu Thành toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      “Ta. . . . . . Ta hiểu rồi. .” lực đạo của đũa trúc làm đau đớn, nhưng lại làm đổ máu. Triệu Thành trong chớp mắt nếm được cảm giác sợ hãi giữa sinh và tử.

      “Cút!”

      “Được, được!” Triệu Thành chật vật rời .

      Cái tên Bạch Hổ đường chủ này.. là đáng sợ, ngay cả sư phụ cũng có cách nào trong vòng chiêu liền giải quyết , huống chi là ra chiêu vô hình? Chọc tới , sư huynh… có phần thắng sao?

      Triệu Thành càng nghĩ càng kinh hãi, tại có phải là nên tìm đường trước hay ?

      Ban đêm, Văn Chí cùng Hà Thắng phụng mệnh sư phụ đem cơm cho Phong Sơ Tuyết, trong lúc này nàng cầu được nhà xí, kết quả ở trong nhà có cái bô, hại kế hoạch chạy ra ngoài của nàng bị phá hỏng, là ghê tởm!!!

      Thanh Thành lão tổ có quá khắt khe với nàng, bữa tối có cơm, có thịt, có canh, đúng là tù phạm sắp tử hình có được bữa ăn cuối cùng, Sơ Tuyết lạnh lùng nhìn bữa ăn tối.

      nương, có thể dùng bữa tối rồi.”

      “Tay ta bị trói chặt, xin hỏi các ngươi ta ăn như thế nào?” Đôi tay bị trói ở phía sau, nàng còn tay đầu để gắp thức ăn đây.

      “Cái này…” Hai người quay đầu nhìn nhau cái.

      “Tam sư huynh, ta nghĩ vị nương này trốn thoát đâu, cởi trói cho nàng thôi!” Hà Thắng đề nghị.

      “Được rồi!” Văn Chí suy nghĩ chút liền đáp ứng.

      Sợi dây trói Phong Sơ Tuyết nhanh chóng được cởi ra.

      nương, có thể ăn rồi!” hai người ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng ăn cơm.

      “Hai người các ngươi ngồi nhìn ta, ta làm sao ăn đây?” Phong Sơ Tuyết tức giận .

      “Nếu như ngươi đói tự nhiên ăn được!” Văn Chí có ý định buông lỏng nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì may hai huynh đệ bọn họ cho dù có mấy cái đầu cũng đủ cho sư phụ hả giận.

      Phong Sơ Tuyết bực mình bới miếng cơm, nhìn hai người bọn họ chút, lại nhìn về phía Hà Thắng.

      “Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi tới đây chút!”

      “Ấy!” Hà Thắng vừa tính bước qua Văn Chí lập tức ngăn cản.

      “Sư đệ, cẩn thận nàng ta hơn!”

      có gì đâu!” Hà Thắng ngơ ngác nhìn nàng, nương xinh đẹp như vậy có gạt người đâu.

      “Sư đệ, ngươi đơn thuần quá rồi!” Văn Chí lại quay đầu về phía nàng “ nương, tốt nhất là ăn bữa tối nhanh lên chút, chúng ta có thời gian hao phí với !”

      Phong Sơ Tuyết thèm để ý tới , tiếp tục nhìn xem Hà Thắng.

      “Tiểu ca, ta là có chuyện muốn cho ngươi biết, ngươi qua đây chút !”

      Hà Thắng suy nghĩ nửa ngày, quyết định lại phía nàng xem thử.

      “Sư đệ, được!” Văn Chí lập tức bước lên trước, Phong Sơ Tuyết liền thừa cơ hội này vẩy thuốc mê về phía . “Ngươi…:” Văn Chí lập tức ngã xuống.

      Hà Thắng dừng chân lại.

      “Sư huynh…”

      “Yên tâm, ta chỉ là làm cho mê man mà thôi, có sao đâu.” Phong Sơ Tuyết đảm bảo.

      muốn chạy trốn sao?”

      “Nếu như là ngươi bị bắt, xin hỏi ngươi có phải hay muốn chạy trốn?” Phong Sơ Tuyết tức giận hỏi lại.

      “Hình như là có!” Hà Thắng suy nghĩ, gật đầu cái.

      “Nếu phải là nhìn ngươi có vẻ đàng hoàng, phải người có suy nghĩ xấu ta làm cho ngươi té xỉu giống như sư huynh ngươi rồi” Phong Sơ Tuyết liếc cái rồi tiếp: “Sư phụ ngươi phải người tốt, ta xem ngươi nên rời sớm chút, đừng có theo nữa!”

      “Nhưng mà ông ấy là sư phụ ta. . . . . .”

      “Sư phụ ngươi làm xằng làm bậy, ngươi cũng muốn theo làm chuyện xấu sao?” Phong Sơ Tuyết hề nhẫn nại vừa vừa cởi sợi dây trói chân mình. “Nghe lời của ta, ngươi cũng thừa cơ hội này trốn thôi, nếu ngày mai Bất Hồi tới ngươi nghĩ cũng đừng mong có cơ hội rồi!”

      Làm chuyện xấu hình như là rất nên, nhưng mà thể bỏ lại sư phụ .

      “Ta khuyên sư phụ ta.” Vừa vừa muốn ra, Phong Sơ Tuyết lập tức cản lại.

      “Trở lại đây! Ngươi nghĩ muốn hại ta sao?” “ta hỏi ngươi, ngươi còn có người nhà nào ?”

      “Chỉ có sư phụ.” trả lời.

      Vậy ngươi muốn tiếp tục ở lại thay sư phụ ngươi làm chuyện xấu hay là cùng với ta?” nàng lại hỏi.

      “Ách…” gãi gãi đầu, mặt biết làm sao.

      “Ta thấy ngươi theo ta là tốt lắm, người làm chuyện xấu có kết quả tốt, ta Bất Hồi an bài công việc cho ngươi, ngươi có thể bắt đầu lại cuộc sống!” nàng quyết định .

      “Được!” nghĩ nghĩ, gật đầu cái.

      Thừa dịp trời tối, hai người mau chóng rời khỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :