1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tây môn bạch hổ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2-1
      tháng?” nàng thiếu chút nửa thét chói tai.

      “Quá ngắn sao? Ta cũng cảm thấy như vậy!” nghĩ nghĩ còn gật đầu cái, cảm giác mình rất thua thiệt “nhưng mà ta rất có lương tâm, để cho nàng làm thị nữ của ta quá lâu ta cũng cảm thấy thương tiếc, cho nên…”

      “Là quá lâu đó!” nàng trực tiếp cắt lời của . nàng cũng đường đường là nữ nhi của Cốc chủ Phong Lăng Cốc, tại sao có thể làm tùy tùng cho người khác được!

      “Có ?” cau mày nhìn nàng “Thế nhưng trong tháng này, ta còn phải bao ăn bao ở, gánh nặng chi phí của nàng, tháng sau cho nàng hai mươi lượng bạc làm lộ phí về nhà, ta có thể coi như là chủ nhân quá hào phóng rồi!” người bình thường trong 2 năm cũng thể kiếm được đến hai mươi lượng!

      Phong Sơ Tuyết tạm ngừng chút, xác nhận lại lần “Bao ăn bao ở, tháng sau lại cho ta thêm hai mươi lượng?”

      “Ừ!”

      “Nơi ngươi phải để cho ta chọn?” Nàng được voi đòi tiên cầu.

      “Ừ…” suy nghĩ chút” nếu như mà ta có chuyện gì làm, có thể để cho nàng chọn!” căn bản là phải làm việc trước, cho nên địa điểm đầu tiên là do quyết định.

      “Được, ta đồng ý!” Phong Sơ Tuyết cuối cùng cũng đồng ý. Căn cứ vào việc nàng cần người đài thọ ăn ở cho mình, cũng cần có tiền cho nên hai mươi lượng kiếm cũng uổng phí.

      Cái này gọi là làm người phải biết thức thời, lúc cần thiết nàng phải biết gác thân phận thiên kim tiểu thư của cốc chủ lại, giải quyết vấn đề thực tế trước mắt trước.

      “Rất tốt, tiểu tùy tùng, nàng tên là gì?” cũng cười hài lòng.

      “Tiểu Tuyết!” Nàng mới cần cho biết tên của nàng.

      “Tây Môn Bất Hồi!” hỏi nhiều, lên tên của mình.

      “Ngươi chính là Tây Môn Bất Hồi?” giọng của nàng bỗng nhiên trở nên là lạ, chỗ ngồi đột nhiên cách đoạn xa, từ xuống dưới cẩn thận dò xét .

      “Đúng!” vẫn ổn định như núi Thái Sơn gật đầu.

      “Ngươi rất nổi tiếng ở đây sao?” Nàng lại hỏi.

      vừa nghe cũng biết nàng muốn hỏi cái gì.

      ra ta chỉ mới tới nơi này có mấy lần, những quan sai kia biết ta họ Tây Môn là bởi vì có lần ta giúp họ bắt được cường đạo, cho nên bọn họ liền nhớ ta!” Nhưng là vẻn vẹn bọn họ chỉ biết là họ Tây Môn, những chuyện khác hề lộ ra.

      Hóa ra là như vậy, đầu nàng chuyển cái, lập tức : “Đúng rồi, ta muốn thêm vào điều kiện!”

      “Điều kiện gì?”

      “Trước tiên ngươi phải đồng ý, còn điều kiện tháng sau ta mới cho ngươi biết!” giỡn, bây giờ mà ra, nàng làm gì còn cái đầu?

      Tây Môn Bất Hồi chuyển ý định cái, cười: “Được rồi, cho nàng thêm điều kiện!”

      “Coi như là ngươi cũng có khí khái! Đáng được gọi là nam tử hán!” nàng miễn cưỡng khen ngợi câu.

      “Nàng bây giờ mới biết?” vốn chính là nam tử hán.

      Hừ! nàng buột miệng cười. Tây Môn Bất Hồi, chờ xem, ta biết ngươi, mà ngươi lại biết thân phận của ta, đây chính là vũ khí có lợi nhất cho ta.

      Hai người trong bụng đều có tính toán riêng, cuộc giao dịch này đến cuối cùng rốt cục ai mới là người chiếm được tiện nghi? Sợ rằng tới cuối cùng mới biết được!!!

      tên tùy tùng cần phải làm chuyện gì, Phong Sơ Tuyết hoàn toàn biết, nhưng ngược lại nàng biết chút làm sao có thể giảm bớt gánh nặng cho chính mình.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, thời điểm muốn rời khỏi khách sạn, nàng cũng chủ tử mua cho nàng con ngựa, chỉ là quyết định mang toàn bộ hành lý đặt ở trong túi bên hông ngựa.

      Tây Môn Bất Hồi thấy động tác của nàng, chẳng qua là cười cười để mặc nàng thôi.

      “Lên ngựa thôi!” hai người đứng ở cửa khách sạn, Tây Môn Bất Hồi để cho nàng lên ngựa trước.

      “Chúng ta muốn đâu?” Nàng hỏi trước.

      "Phái Thanh Thành." trả lời nàng.

      “Ngươi cũng muốn tham gia đại hội võ lâm?” Nghe Vân Lưu Cung ở Bắc võ lâm, chẳng lẽ đối với vị trí Minh Chủ kia rất có hứng thú!?

      “Muốn tới giúp vui thôi!” nhún nhún vai. Muốn sinh tồn được giang hồ, nghe nhiều, nhìn lâu, biết nhiều hơn chuyện là tuyệt đối cần thiết.

      “Được rồi!” Miễn cưỡng nhận lấy đáp án này, nàng lưu loát tung mình lên thân ngựa, kéo lấy dây cương.

      Tây Môn Bất Hồi cũng nhảy lên lưng ngựa, đem chân đặt ở phía sau chân nàng, đôi tay vòng qua người nàng cầm lấy dây cương, khẽ quát tiếng, con ngựa ngay lập tức ôn thuần về phía trước.

      Lần đầu tiên cùng người khác cưỡi chung con ngựa, Phong Sơ Tuyết cảm thấy là kỳ quái, hơi thở của rất dễ chịu, hàm chứa loại hương vị nam nhân rất thanh tịnh, cùng với những nam nhân đầy mồ hôi nàng gặp ở đường hương vị hoàn toàn bất đồng.

      Cực kỳ… Tốt như vậy hình như là được tốt lắm? Nam nữ khác biệt, mặc dù nàng ở trong cốc bị ngăn cách mà lớn lên, nhưng mà nam nữ khác biệt, cũng thể trắng trợn bị người ta ăn đậu hủ như vậy!

      “Này… như vậy tốt lắm?” nàng vừa mới mở miệng, liền bị dùng quạt gõ lên đầu “Oh!” nàng xoa xoa đầu, xoay người lại nhìn .

      có lễ phép, dầu gì bây giờ ta cũng là chủ tử của nàng, nàng gọi ta tiếng công tử, cũng nên gọi ta tiếng đại ca chứ?”

      “Công tử? đại ca? vậy phải ta quá thua thiệt sao?” nàng mới cần.

      “Nếu ít nhất nàng cũng thể dùng chữ “Này” gọi ta, nếu như sợ thua thiệt ta cho nàng gọi tên của ta!” rộng rãi .

      “Cho phép?” Hai chữ này nàng ghét cực kỳ “Ngươi nghĩ ngươi là ai, ta thích gọi ngươi là gì liền gọi như vậy, ngươi…”

      “Ta bây giờ là chủ tử của nàng, nàng là tùy tùng, được phép lựa chọn!” chặn lại câu của nàng, hại nàng chỉ có thể hờn dỗi.

      “Ngươi khi dễ ta!” ánh mắt của nàng liền biến đổi, tức giận biến thành chỉ trích tố cáo, cộng thêm hốc mắt mơ hồ có ánh nước, pháp bảo của nữ nhân chỉ có tranh cường tranh thắng mà thôi, quan trọng nhất còn có 1 khóc, hai nháo, ba treo ngược, bảo đảm là đem phiền chết.

      "Ta? !" Khi dễ nàng? lúc nào khi dễ nàng?

      “Đúng, ngươi mới ra lệnh cho ta!”

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2-2
      “Ta là chủ tử, chẳng lẽ còn phải mời mọc cầu xin nàng? Tiểu Tuyết, nàng phải là bắt chước mấy nữ nhân khác bắt đầu khóc lóc, ép nam nhân phải nghe lời chứ?” chau mày lại, mang bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

      Ghét! Bị lật tẩy rồi! sao, nàng còn có chiêu thứ hai!

      “Ta mới biết. Mặc dù ta là tiểu tùy tùng, nhưng ta cũng là người, ngươi cũng phải tôn trọng ta, lời với ta cũng phải khách khí chút, thể cứ ra lệnh tới ra lệnh lui, ta cũng phải là sủng vật của ngươi!” nàng liến thoắng , hai câu nàng trả về tới sáu câu.

      Đến tột cùng tại ai là chủ tử? Tây Môn Bất Hồi chỉ có thể than thở, lắc đầu cái.

      “Được, như vậy về sau nàng cũng tôn trọng ta sao?” hai chủ tớ cùng ngồi lưng ngựa, thảo luận cách xưng hô lẫn nhau, đây là tình huống gì???

      “Được rồi” nàng là có hiểu biết, dĩ nhiên là ngươi kính ta phần, ta kính lại ngươi nửa phần, ai cũng có thiệt thòi.

      “Vậy bây giờ gọi thử lần cho ta nghe thử!’

      “Bất… Hồi” là khó đọc.

      “Có thể bỏ trọng ?” .

      “Bất Hồi!” Nàng kêu thêm lần nữa, lần này thuận chút.

      “Cái này còn sai biệt lắm!’ Có tùy tùng, đúng là phải phiền toái thông thường.

      “Bây giờ trở lại đề tài lúc nãy chúng ta !” nãy giờ thương lượng với , làm cho nàng thiếu chút nữa quên lời muốn lúc đầu.

      “Đề tài gì?”

      “Hai chúng ta là nam quả nữ, nam chưa lấy vợ, chưa gả chồng, lại ở trước mặt đám đông cưỡi chung con ngựa nhìn hay lắm đâu!” bởi vì nàng ngồi ở trước người của , thể nhìn thẳng vào , nàng thể làm gì khác hơn là ngừng quay đầu lại, cổ là đau.

      “Bây giờ nàng mới nghĩ tới vấn đề danh tiết?” buồn cười hỏi.

      được sao?” nàng lại hạ mắt xuống, có gì tại sao lại cười gian tới như vậy làm gì?

      “Dĩ nhiên là được!” bằng vào việc hai câu, nàng trả lời sáu câu, trừ phi muốn cùng nàng đôi co, nếu làm sao dám được “Chỉ là, tối hôm qua chúng ta cùng ở trọ trong khách sạn, lại là do ta trả tiền, bây giờ hai ta lại đồng hành, người khác có thể sớm nghĩ giữa hai chúng ta có vấn đề rồi!”

      “Người khác là người khác, hai chúng ta trước tiên phải phủi sạch quan hệ !” ra nàng cũng quan tâm người khác nhìn nàng như thế nào, chỉ cần thẹn với lương tâm là được rồi, nàng chỉ muốn để cho quá đắc ý thôi.

      “Vậy nàng muốn làm sao?”

      “Nếu ngươi mua cho ta con ngựa, chúng ta mỗi người cưỡi con, còn cả hai đều cưỡi, xuống dặt ngựa bộ!” nàng cho hai cái lựa chọn.

      “Còn lựa chọn nữa, đó là chúng ta cần quan tâm tới người khác, tiếp tục gấp rút lên đường!” nhìn nàng khẽ mỉm cười, đáp lời nàng.

      Phong Sơ Tuyết thấy sửng sờ!!!

      “Này, ngươi coi thường quyền lợi của ta!” nãy giờ nàng nhiều như vậy, đều là với khí sao? căn bản là cho nghe vào tai!

      “Nàng còn gọi ta là “Này!”” lại gõ vào đầu nàng.

      “Đó!” nàng nheo mắt lại “ đau!” chút cũng có dịu dàng.

      đau ta đánh làm gì?” Đau nàng mới chịu nhớ lâu.

      “Tây Môn Bất Hồi!”

      “Tiểu quỷ có lễ phép, lại gọi cả tên họ của ta!” lại gõ nữa.

      “Ngươi mới có lễ phép, ta là nương xinh đẹp, làm sao ngươi có thể gọi là tiểu quỷ?” nàng vung mạnh tay muốn kháng nghị.

      “Ai kêu lời của nàng cùng với số tuổi hề tương xứng với nhau!”

      “Ta thấy ngươi cũng chẳng có mấy phần thành thục, uổng phí ngươi hơn ta mấy tuổi, chỉ biết cậy vào người cao ngựa lớn, lớn tuổi hơn ta, lại có tiền, khi dễ tiểu nữ tử đáng thương vô tội bất hạnh gặp rủi ro như ta!” nàng khách khí trả lời.

      Tây Môn Bất Hồi trừng mắt nhìn nàng, đối với việc cãi vả nàng đúng là cãi biết mệt!!!

      "Tiểu Tuyết." trịnh trọng kêu lên tiếng.

      "Làm gì?"

      “Có người nào với nàng khi nàng tức giận nhìn nàng rất đẹp ?”

      đột nhiên thốt lên câu ca ngợi, hại nàng ngây người tại chỗ, thiếu chút nữa là ngã xuống ngựa.

      Bọn họ vẫn còn cãi nhau chứ? tại sao lại đột nhiên khen ngợi nàng? Có _ quỷ rồi! nàng cau mày.

      “Đừng tưởng là rót mật cho ta, ta quên thói quan của lão đại ngươi, mau xin lỗi, hơn nữa mua con ngựa tới cho ta cưỡi để bồi tội!” Nàng cao ngạo .

      “Đây chính là cầu của nàng?” vừa cười cao thâm khó lường, hại nàng tự chủ được đề phòng .

      " cầu gì?"

      “Hôm qua nàng đòi ta cái điều kiện!” nhắc nhở, chuyện ngày hôm qua nàng phải quên rồi chứ?

      phải!” nàng bừng tỉnh hiểu ra.” cái này cùng cái đó chẳng có can hệ gì với nhau cả, cái này là cái này, cái đó là cái đó!!!”

      Cái gì là cái này và cái đó, nàng cho là nàng có thể ra lệnh sao? cảm thấy mắc cười.

      “Nếu phải là cầu kia, vậy đáng suy nghĩ, đừng quên bắt đầu từ hôm nay nàng là tùy tùng của ta trong tháng. Thân là tùy tùng phải học được chuyện, đó chính là đừng có cầu quá nhiều, phải hiểu được làm sao cho chủ nhân vui, như vậy mới có thể sống tốt qua ngày!”

      “Đây là đạo lý gì…”

      “Đây là đạo lý thông thường!” nàng còn muốn kháng nghị, liền cắt đứt lời nàng. “Hay là nàng muốn giữ lời, tại muốn trốn ?”

      “Ai ta muốn trốn ?” Giống như con nhím vậy, mới vừa kích nàng cái, nàng lập tức kịch liệt phản ứng.

      “Vậy tốt! ngoan ngoãn ngồi yên, đừng có nhiều nữa!” cười cười , giống như bất kể nàng muốn gây cái gì cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

      Cười cười cười cái gì! Nàng nghĩ thầm trong lòng.

      Ở trong Phong Lăng cốc, có người nào qua được nàng. Tại sao vừa đụng phải , mỗi câu của nàng đều bị khắc chế chứ? là ghê tởm!!!

      Được rồi, tại nàng ở dưới cơ , thể cúi đầu, chờ tháng sau đến ngày đó, bảo đảm nàng cho biết lợi hại của nàng, nàng tuyệt đối phải là dễ chọc!

      Tiểu hài tử! đó là từ đầu tiên ra trong đầu khi mà Tây Môn Bất Hồi nhìn thấy Phong Sơ Tuyết lần đầu tiên!

      Ở trong mắt của phần lớn người, nàng là nương vô cùng xinh đẹp tỏa ra ánh sáng mê người, nhưng mà hành tẩu giang hồ nhiều năm, trong mắt nam nhân lão đời như những che dấu của nàng đều bị bại lộ, trong mắt nàng vẫn chỉ là đứa bé.

      nên hỏi làm sao lại biết nàng chính là Phong Sơ Tuyết, bởi vì ở Phong Lăng cốc nhìn thấy hình vẽ của nàng, nàng cùng trong tranh dáng dấp sai, nhưng chẳng qua nàng có phần linh hoạt hấp dẫn động lòng người hơn! bức tranh thể vẻ ra được thần thái như vậy!!!

      Tốt lắm, tại bắt được tiểu gây trốn nhà rồi, có nên lập tức đưa nàng trở về ?

      dám lấy đầu ra đánh cuộc, chỉ cần để cho nàng biết là biết thân phận của nàng, tên tiểu tử này nhất định ở đường nghĩ hết mọi biện pháp để trốn thoát, hơn nữa là trốn còn bóng dáng!

      Đầu óc nàng xoay chuyển rất mau, lại có thân thủ rất nhanh nhẹn, nếu như phải hơn nàng mười năm kiến thức cùng với kinh nghiệm có dễ dàng như vậy khiến cho nàng ngoan ngoãn nghe lời.

      “Tên quan sai kia kìa!” nàng đột nhiên khẽ gọi tiếng, sau đó tính toán muốn nhảy xuống ngựa.

      Tây Môn Bất Hồi kịp thời ôm ngang hông nàng, vừa trấn an ngựa, cố gắng duy trì bước chân bình thường.

      “Nơi này là ở đường cái, nếu như nàng lộn xộn khiến cho ngựa mất chế, hãy nghĩ xem có bao nhiêu người gặp nạn?” thấp giọng cảnh cáo nàng.

      Phong Sơ Tuyết lập tức cứng đờ, dám lộn xộn nữa.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2-3
      “Là tên quan sai ngày hôm qua, ta muốn lấy túi tiền của ta trở về!” mặc dù hạ thấp giọng, nhưng nàng vẫn còn rất tức giận.

      “Làm sao mà lấy? có chứng cứ, cho dù ta có thể làm nhân chứng chăng nữa, vật chứng sớm bị quăng nơi nào, nàng làm sao có thể khiến cho người ta tin tưởng nàng?”

      Nhắc nhở của khiến cho nàng chợt tỉnh táo lại.

      “Nhưng mà ta có cam lòng!” mặc dù hiểu lời của , nhưng mà nàng vẫn còn rất tức giận.

      “Nàng ngoan ngoãn đừng có gây chuyện, ta liền giúp nàng hả giận, như thế được ?” cánh tay của vẫn còn ôm ngang lưng nàng, cảm giác này là tốt!

      sao?” chuyên tâm vào chuyện này khiến cho Phong Sơ Tuyết nhất thời có để ý, cứ như vậy bị người ta ăn đậu hủ!

      “Ta có lúc nào gạt nàng ?” hỏi ngược lại. Cho tới bây giờ, chuyện luôn giữ lời, người thỉnh thoảng lại chính là nàng!

      Nàng linh hoạt đảo mắt, đột nhiên hỏi: “Chúng ta bây giờ ra khỏi thành đúng ?”

      "Đúng." gật đầu.

      “Vậy cần ngươi, tự ta cũng có thể báo thù!” nàng cầm lấy bọc quần áo, lục lọi hồi sau đó móc ra chiếc bình sứ.

      Tây Môn Bất Hồi buông tay ôm nàng ra, kéo dây cương lại, chuẩn bị nhìn nàng biểu diễn.

      ra bọn họ vào thành và ra khỏi thành cùng cửa, nhưng quan sai ở đây luân phiên đổi chỗ, cho nên hôm nay nàng mới gặp lại tên quan sai này, có thù báo phải là thục nữ, lấy đức báo oán trước giờ có trong phương châm sống của nàng, cho nên.. thảm rồi!!!

      “Tây Môn đại gia, người phải sao!” Tên quan sai đắc tội Phong Sơ Tuyết trưng ra khuôn mặt nịnh nọt .

      “Ừ!” Tây Môn Bất Hồi có xuống ngựa, trực tiếp ngồi ngựa ra ngoài.

      “Vậy Tây Môn đại gia thong thả!”

      Bởi vì lúc này nàng cưỡi chung con ngựa với Tây Môn Bất Hồi, cho nên có ai dám lộ ra biểu tình thèm thuồng với nàng, cũng dám để ý tới đồ của nàng, toàn bộ cung kính đứng qua bên đưa mắt nhìn bọn họ ra khỏi thành.

      ngang qua tên quan sai đó, Tây Môn Bất Hồi chợt nghe thấy mùi hương tản từ người của nàng, mà ống tay áo của nàng vung lên, mùi thơm kia lại thổi trúng vào tên quan sai đó!

      vừa cảm thấy có gì đúng, tên quan sai kia đột nhiên sợ hãi kêu lên, chỉ thấy tóc đầu đột nhiên rụng xuống mảng lớn, hoảng sợ la hét nhảy lên.

      “Tóc của ta, tóc của ta!”

      Quyết định nhanh, Tây Môn Bất Hồi giục ngựa bỏ chạy, Phong Sơ Tuyết rốt cục cũng nhịn được cất tiếng cười to.

      Ha ha ha, để cho biến thành tên trọc, xem sau này có dám tùy tiện loạn trộm tiền của người khác .

      Chờ con ngựa chạy rời khỏi phạm vi của thành, Tây Môn Bất Hồi mới ghìm lại cương ngựa, khiến cho con ngựa chạy chậm lại.

      “Nàng biến thành đại đầu trọc?” suy nghĩ sâu xa hỏi.

      “Đúng!” tiếng cười của nàng lại vang lên.

      Tây Môn Bất Hồi suy nghĩ chút. Khi bọn qua cửa thành, tên quan sai kia chỉ đơn giản nhìn nàng vài lần, ánh mắt mang theo vẻ bất chính, nhìn cái cũng biết tên quan sai này tâm thuật bất chính, bình thường biết gây ra bao nhiêu chuyện xấu. Nàng chỉnh như vậy, cũng coi như thay mọi người hả giận.

      người nàng mang theo ít thứ!” lại nghĩ tới nàng, nghi ngờ biết bản thân mình có nên cẩn thận chút hay .

      Cốc chủ Phong Lăng cốc từng được xưng tụng là đệ nhất khéo tay, cộng thêm bản thân ông thông hiểu kiến thức về thảo dược, công phu chế luyện ám khí, trong thiên hạ người nào có thể so sánh, ngón nghề này của nàng hẳn là kiệt tác của nhạc phụ tương lai.

      Nếu được đặt biệt danh là “Đệ nhất khéo tay”, dĩ nhiên dùng bột thuốc rụng lông Thái Minh Lộ, suy đoán, mùi thơm kia chính là thuốc rụng tóc, về phần làm sao làm được, sợ rằng phải hỏi bản thân người chế dược mới biết được!

      “Cũng có gì, đủ phòng thân mà thôi!” Nàng khiêm tốn .

      “Như vậy, ta phải là nên đề phòng sao, chừng ngày kia bị nàng chỉnh?” Tây Môn Bất hồi làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

      “Ngươi đúng là nên đề phòng!” nàng gật đầu cái, lên cảnh báo “Cẩn thận, nếu như ngươi dám đối với ta tốt, ta liền biến ngươi thành ra giống như tên quan sai đó vậy!”

      "Dạ dạ, là sợ ngươi, tại hạ ghi nhớ." gật đầu cái phụ họa, kết quả giọng cùng vẻ mặt chút cũng hợp.

      Nàng quay lại liếc xéo : “Tâm và miệng đồng nhất!”

      “Có sao?” lại trưng ra vẻ mặt thành khẩn.

      “Người ta ngươi là ‘ tiếu diện hổ’ mặt luôn treo nụ cười nhưng ra trong bụng nghĩ cái gì căn bản là ai đoán được, ngươi là nhân vật rất kinh khủng!” đây là kết luận của nàng.

      "Ai ta là Tiếu Diện Hổ?" Nàng nghe được những lời này ở đâu?

      giang hồ đều đồn đại như vậy!” đừng hòng đánh trống lãng.

      “Ta đây là người thiện lương, còn thu dụng nàng, phải là nhân vật kinh khủng gì cả, nàng đừng có tin vào lời đồn bậy bạ!” khuôn mặt tỏ ra uất ức.

      “Tin ngươi ta ngu ngốc!” nàng lại ngu ngốc, vậy nên mới tin thiện lương. Chỉ là, nếu phải là nhân vật thiện lương gì, tại sao lại phí tâm chiếu cố nàng … Có bẫy!!!

      “Vậy nàng nhìn ta chút, nếu phải trời sanh tính tình thiện lương, ta còn có mục đích gì khác?” nghiêng đầu nhìn nàng.

      “Ngươi trời sanh tính tình thiện lương?” nàng chê cười “Bất kể ngươi có mục đích gì, tuyệt đối có liên quan gì tới hai chữ “Thiện lương”. Hơn nữa, những người giang hồ các ngươi, trong bụng giấu bao mưu mô, ta đơn thuần ngây thơ như vậy làm sao có thể đoán được?”

      Nàng đơn thuần ngây thơ? Làm ơn, đó là câu để hình dung người khác tốt hơn! Chung đụng gần ngày, rất ràng tính tình nàng tinh ranh, chỉ có tướng mạo có thể lừa mắt người khác, nhưng may mắn nhìn người nhìn mắt trước, ánh mắt có giả dối, cộng thêm nàng kinh nghiệm đời này sâu, biết cách che giấu, có thể nhìn ra được tính cách chân thực của nàng.

      Nhưng….Tính tình của nàng tự biên tự diễn cũng có làm cho cảm thấy chán ghét. Chỉ cảm thấy đáng và mắc cười. Ừ! tiểu nữ nhân này là đúng hợp với .

      điểm này, thừa nhận!

      “Ta chứa chấp nàng, đúng là có mục đích!”

      “Ta biết ngay mà!” khôn khéo như ngươi, chuyện lỗ vốn tuyệt đối làm.

      “Còn lý do… Ta cho nàng biết, chờ tháng sau nàng biết!” dừng lại ngay chỗ hấp dẫn, tiếp tục về phía trước.

      “Treo lại tò mò của người khác là hành động rất thất đức!” nàng trừng trừng mắt nhìn .

      "Cũng vậy thôi." cười toét miệng, "Đừng quên là ai cầu kia cũng phải chờ tháng sau mới , cho nên chúng ta là tám lạng nửa cân!”

      Ách! Nam nhân này là gian trá, Phong Sơ Tuyết ngẫm nghĩ, hơn nữa, nàng ở trước mặt giống như là suy nghĩ gì cũng đều giấu được, làm sao nhìn ra được?

      được, được! như vậy đối với nàng quá bất lợi, ngộ nhỡ ngày nào đó muốn bán nàng, nàng gặp nguy hiểm, nàng phải suy nghĩ biện pháp đối phó với mới được!

      con ngựa hai người cùng ngồi, lại bắt đầu tính toán riêng của mình!!!

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 3-1
      Cùng mấy ngày, Phong Sơ Tuyết cãi nhau cùng Tây Môn Bất Hồi mấy ngày, mà thời gian này chính là lần đầu tiên Phong Sơ Tuyết nhìn thấy nhân sĩ giang hồ nhiều đến như vậy.

      “Chúng ta tới giang hồ rồi sao?” Nhiều người trong giang hồ như vậy, nơi này nhất định là “Giang hồ” rồi!

      Kết quả phản ứng của Tây Môn Bất Hồi chính là liếc nhìn nàng cái là lạ, sau đó lắc đầu cái, bộ dáng nín cười mà cười được, hại nàng thiếu chút nữa muốn đá cho cước.

      tới nơi này, chuyện đầu tiên mà Tây Môn Bất Hồi làm chính là tìm khách sạn để ngủ trọ. Hôm qua tới giờ, nàng phát ra trong trấn này có nhiều người mang kiếm, khiến cho các khách sạn đầy người ở, có vài người tới dùng bữa ăn xong liền phải ở nhờ nhà dân xung quanh.

      Tại sao trong sơn trấn nho như vậy lại đột nhiên xuất nhiều người như vậy? ra chính là vì phái Thanh Thành. Bởi vì đại hội võ lâm sắp được khai mạc, nên thành trấn này mới tập nập chen lấn nhiều người như vậy.

      Mấy ngày nay tập trung đấu võ miệng với Tây Môn Bất Hồi khiến cho Phong Sơ Tuyết thiếu chút nữa quên chuyện đại hội võ lâm. Sau khi dùng bữa ăn trưa xong, bởi vì muốn ở trong phòng nên nàng liền lôi kéo ra đường dạo.

      “Bất Hồi, phái Thanh Thành là môn phái rất lớn sao?”

      “Phái Thanh Thành giang hồ mới tồn tại 60 năm, nàng cứ ?” hỏi ngược lại.

      ra nàng biết gì nhiều về chuyện ở giang hồ, chuyện nàng biết về chính là do cha nàng lại. Cho nên, nếu như có người hỏi nàng về chuyện ở giang hồ cái nàng có thể trả lời nhiều nhất chính là chuyện về Vân Lưu cung.

      Nhưng mà, có điểm đúng!!!

      “Nếu như phái Thanh Thành được tính là môn phái lớn, vậy tại sao khi họ triệu hồi đại hội võ lâm có nhiều người tới như vậy?” nàng hiểu nổi.

      : “ ra đại đa số những người tới đây là để trả lễ lại và muốn tỷ võ mà thôi!”

      “Là sao?”

      “Giang hồ lớn lớn, , trong đó có rất nhiều môn phái. Người ta có nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều so với việc có thêm kẻ thù. Hôm nay ta mời, ngươi nể mặt, ngày khác ngươi có chuyện nhờ mọi người dễ dàng thương lượng hơn!”

      “Còn nữa, phàm là người tập võ trong giang hồ có cơ hội muốn cùng người ta so tài, người thắng rất có thể được vinh danh giang hồ, như vậy danh lợi đều đạt được, mọi người tại sao lại làm?” cười giải thích.

      " phiền phức." Nàng nghe xong cau mày.

      “Chúng ta cần danh, cũng cần lợi, cho nên cần để ý tới việc của bọn họ, nếu tới tham gia náo nhiệt chỉ cần ngoan ngoãn nhìn bọn họ biểu diễn là được rồi!” thấy biểu tình đồng ý của nàng, cười có chút cưng chiều “Mấy ngày nay nàng được như ý nguyện thấy được nhiều loại người giang hồ, chỉ có điều nàng cần phải nhớ ít xen vào chuyện gì liên quan tới mình, như vậy mới tạo nên thị phi cho mình!”

      Muốn lại giang hồ, lại muốn thoải mái trôi qua, chỉ cần lo cho thân mình là rất quan trọng. Nàng quá đơn thuần, mang nàng chỉ là muốn cho nàng được mở mang tầm mắt, cũng hy vọng nàng tạo ra quá nhiều ân oán thị phi.

      “Ta cố gắng!” Nàng trả về cho biểu tình “rồi hãy ”, Tây Môn Bất Hồi chỉ có thể lắc đầu nhìn nàng cười tiếng.

      Trận đại hội võ lâm này có thể bình an, yên lặng rời khỏi được sao?

      Có thêm tên tiểu tử này bên người, chút nắm chắc cũng có.

      Thời điểm dùng bửa tối, người trong khách sạn ngày càng nhiều, cơ hồ chen lấn nổi, mà vẫn luôn có người vào.

      Tây Môn Bất Hồi cùng Phong Sơ Tuyết ngồi ở bàn trong góc khuất, bởi vì bọn họ ngồi góc quá khuất bên trong nên các bàn khác chật ních còn bàn của bọn họ rộng rãi thoải mái.

      “Oa, là nhiều người!” Phong Sơ Tuyết chắc lưỡi .

      khách sạn nho , cũng chỉ có vài bàn, đơn giản chỉ cần vài chục người chen lấn là chật ních, khiến cho tiểu nhị phải bận rộn tối mắt tối mũi loay hoay cả buổi, đến ngay cả trưởng quầy cũng phải tự mình ra hỗ trợ.

      Trong phòng ăn tiếng người ầm ĩ, Tây Môn Bất Hồi chỉ yên lặng ngồi ăn tối, hề giống như Phong Sơ Tuyết tò mò nhìn đông nhìn tây.

      “Bất Hồi, phái Thanh Thành nếu muốn mở đại hội võ lâm, chẳng lẽ hề chuẩn bị sẵn phòng khách cho khách ở sao?” nàng giọng .

      “Theo lý thuyết là có.” thong thả ung dung trả lời. “Chỉ là người trong giang hồ hơi kỳ quái chút, khi đụng phải trường hợp phải tỷ võ, bọn họ bình thường muốn tới trước, thà khi tới đại hội võ lâm rồi mới tới, trong lúc tỷ võ bọn họ mới để cho chủ nhân an bài phòng khách.”

      “Tại sao?”

      “Thứ nhất là muốn thiếu nợ ân tình của chủ nhà, thứ hai là nếu xuất quá sớm có thể dễ dàng bị người ta do thám!”

      vừa nàng hiểu.

      “Vậy ngươi hôm qua tới nơi này, ngày mai mới muốn lên núi, có phải cũng vì muốn quan sát tình hình địch thủ hay ?” nàng mở to mắt tò mò hỏi.

      Kết quả là đầu của nàng bị gõ cái.

      “Đó, ngươi lại đánh ta!” nàng kháng nghị nhìn chằm chằm “Nếu như mà ta bị ngươi đánh cho đần, ngươi nhất định phải phụ trách đó!” Thấy ghét!!!

      “Đánh là tình, mắng là , ta đây là thương nàng!” cười cười .

      “Hứ! ta ghê tởm!” nàng chà xát hay cánh tay, bộ dáng thể tiêu hóa nổi “Ta còn ăn chưa no, ngươi đừng hại ta ăn ngon, nếu buổi tối ta mà ăn vô, nửa đêm nhất định đói bụng, đến lúc đó xem ngươi làm sao tìm thức ăn khuya cho ta!” nàng phụng phịu la lên.

      Căn cứ vào kinh nghiệm của đêm qua, khi trời tốt mọi người trong thị trấn này đều tắt đèn đóng cửa ngủ, ngay cả khách sạn cũng vậy, nếu như nửa đêm mà nàng đói bụng nhất định phiền chết .

      “Từ nãy tới giờ ta chỉ thấy nàng tò mò nhìn người ta mà thôi, có ăn vào miếng cơm nào cả!” ánh mắt quét qua chén cơm nàng chưa hề động vào, chiếc đũa cũng chỉ động vào thức ăn có lần.

      Phong Sơ Tuyết le lưỡi cái, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.

      Chung đụng mấy ngày nay, nàng phát ra người đàn ông này ra đối xử với nàng tệ, trừ bỏ việc hay gõ đầu của nàng vẫn luôn chìu chuộng nàng.

      đường tới nơi này, đụng phải phiên chợ mới hay phong cảnh đẹp đặc biệt dừng lại lâu chút, để cho nàng nhìn đủ, cũng tiếc rẻ mua đồ cho nàng, còn quan tâm chuyện ba bữa ăn của nàng, đối với nghi ngờ của nàng bình thường thèm chuyện lại giải thích rất cặn kẽ tường tận. đối với nàng coi như tệ, nhưng chẳng qua chỉ là “ tệ” mà thôi, ai kêu thỉnh thoảng vẫn khi dễ nàng, là có ý xấu mà!!!

      Lúc nàng tập trung ăn cơm, để lại dấu vết nhìn sơ qua trong phòng, nhìn ra phần lớn thân phận của bọn người trong đó.

      Đám người kia có thể bình yên vô tới hôm nay, có ai khiêu khích, có ai tới trước cá cược cuộc so tài, chính là chuyện lạ xảy ra rồi!

      mới vừa nghĩ xong, bàn vứt mấy lượng bạc cho tiểu nhị, sau đó kéo ra bên ngoài đánh nhau. Ách… người giang hồ kìa!!!

      “Như vậy liền đánh nhau?” Phong Sơ Tuyết trợn to mắt.Năm người kia cùng môn phái, vừa lúc lại kêu cùng món ăn, tiểu nhị trước tiên đưa lên bàn, kết quả là vì tranh giành món ăn kia mà lên tiếng bất hòa liền đưa ra bên ngoài giải quyết.

      “Nếu như là nàng, nàng ngồi xuống trước, món ăn của nàng kêu được mang tới lại bị người khác giành, nàng làm như thế nào?” Hăn hỏi.

      “Nếu như là quỷ chết đói đầu thai, nếu quả thực đói như vậy, ta nhường lại cho !” nàng vô tình trả lời. Cũng phải là được ăn, chỉ chờ thêm chút cũng đói thêm bao nhiêu.

      Nghe xong câu trả lời của nàng, Tây Môn Bất Hồi chẳng qua là cười cười.

      “Ngươi sao? Nếu như ngươi gặp chuyện như vậy, ngươi làm như thế nào?” nàng hỏi ngược lại.

      “Vừa bắt đầu, ta liền vào tiệm này, nhiều nhất là ta mua thức ăn ra bên ngoài tìm chỗ ngồi ăn!” ngồi dưới mái hiên của người ta cũng tốt hơn nhiều so với chen chúc ở nơi đông đúc này!

      Nàng nghiêng đầu suy nghĩ chút, đưa ra kết luận “Ngươi rất lười!”

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 3-2
      “A?” xin lắng tai nghe.

      “Ngươi cảm thấy gây gỗ cùng người khác rất là khổ cực, cho nên dứt khoát muốn tiếp cận loại náo nhiệt này, tình nguyện mình ra bên ngoài dùng bữa, đây phải là lười là cái gì?”

      “Ta đây là phòng ngừa chu đáo, nhiều chuyện bằng bớt chuyện!” lại gõ lên đầu nàng.

      “Ngươi lại đánh ta, ta báo thù!” nàng bất mãn cảnh cáo .

      “Mau ăn cơm!” đếm xỉa đến cảnh cáo của nàng, tiếp tục uống trà.

      Phong Sơ Tuyết trừng , trừng , trừng !!! Cuối cùng nàng cho cái mặt quỷ, sau đó khoái lạc ăn cơm của nàng.

      Như vậy liền thỏa mãn? Tây Môn Bất Hồi suýt chút nữa là phì cười cái.

      Sơ Tuyết có mang thù, nếu phải phạm tới nàng, căn bản là nàng cùng người ta kết thù chuốc oán.

      Có lẽ do từ sinh trưởng ở trong sơn cốc, nàng có cái tiêu sái mà bình thường có được, lòng dạ rộng rãi, bị ý kiến thế tục ảnh hưởng, nàng cũng rất cơ trí nên mặc dù là mới ra giang hồ, nhưng chuyện có thể làm hại nàng nhiều, nếu nàng cũng bình an vô gặp được .

      Nhìn nàng ăn cơm, Tây Môn Bất Hồi đột nhiên phát giống như là càng lúc càng thưởng thức nàng… Ai ai!!! Điều này chuyện tốt lắm!!!

      Vốn là, Phong Sơ Tuyết có chút giận , ai kêu bộ dạng gõ đầu nàng giống như là dạy dỗ tiểu hài tử, dầu gì nàng cũng là đại nương mười tám tuổi, ít nhất đối với nàng cũng phải tôn trọng chút chứ?

      Chỉ là, sau khi cơm nước xong mang nàng ra ngoài tản bộ, nàng liền đổi giận thành cười, quyết định khoan hồng đại lượng tha thứ cho .

      nổi giận nữa sao?” nhìn nàng mặt mày hớn hở hỏi.

      “Tức cái gì? Ta mới phải là người mọn như ngươi.” ràng là còn tức giận nữa, nhưng nàng phải phê bình chút, để cho sửa.

      Nhìn bộ dạng kiều của nàng, Tây Môn Bất Hồi mỉm cười .

      tới phố chợ , Phong Sơ Tuyết đột nhiên phát , rất nhiều người bán hàng rong vẫn còn buôn bán! Tại sao lại giống như ngày hôm qua?

      “Bởi vì tối hôm nay có rất nhiều người ở ngoài tới trấn này, bọn họ đương nhiên phải bày gian hàng lâu thêm chút, vậy cũng là muốn kiếm thêm ít tiền!” Nhìn ra nghi ngờ của nàng, chủ động giải thích.

      “Ngươi sớm biết tối nay có chợ nên mới dạo, có đúng hay ?” cư nhiên dám sớm cho nàng biết.

      “Ta chỉ theo lẽ thường mà phán đoán, nhưng có nghĩa tối nay nhất định là có chợ!” gõ vào mũi nàng “Muốn dạo chợ, hay là về khách sạn nghỉ ngơi?”

      “Đương nhiên là dạo!” hai lời, nàng chủ động kéo cánh tay về phía mấy gian hàng.

      Chợ của trấn ra có gì để dạo, đêm xuống hơn phân nửa đều là bán món ăn, mới vừa rồi ở trong khách sạn ăn uống khá nhiều rồi. Mà thời gian này dùng bữa ăn xong, số người rỗi rảnh dạo khá nhiều.

      “Ta muốn ăn cái này!” nàng đối với cái khác có hứng thú, nhưng mà đối với những thứ đồ ăn vặt linh tinh này nàng cực kỳ thích, vừa nhìn thấy liền phải mua ăn thử.

      có biện pháp, ai kêu ở trong Phong Lăng Cốc có đồ ăn vặt, hại nàng biết ra ở thế giới này còn có nhiều món ăn ngon tới như vậy, may mắn là nàng rời khỏi nhà trốn , nếu nàng bỏ qua những thứ đồ ăn vặt ngon miệng tới như vậy, đáng tiếc tới cỡ nào!!!

      là lạ nhìn nàng “Nàng vừa mới ăn no xong!” Bắp nướng sao?

      sao, ta ăn được mà!” nàng nhao nhao muốn thử.

      “Được rồi, nàng chọn trái !” đài thọ là được rồi.

      “Ông chủ, ta muốn lấy trái, nhưng làm phiền ông chia ra làm hai giùm!” nàng chọn trái bắp tương đối mềm.

      “Được, tiểu nương xin chờ chút!” người bán hàng rong thuần thục bẻ trái bắp thành hai phần rồi đặt ở lò nướng.

      Chỉ chốc lát sau, nàng nhận lấy bắp nướng, trả tiền xong nàng lôi kéo bước đến bên tảng đá dưới tàng cây ngồi.

      “Đây, cho ngươi đó!” nàng rất rộng rãi chia cho nửa.

      “Cho ta?” Tây Môn Bất Hồi cúi đầu nhìn nàng.

      “Yên tâm, ta có hạ độc, ngươi bỏ tiền còn ta bỏ công ăn! Mỗi người nửa, có phúc cùng hưởng rồi!” nhìn , nàng rất hiền lành!

      “Là vậy sao?” bật cười nhận lấy. Nhưng mà người trả tiền là mà!

      “Mau ăn , nhân lúc còn nóng mau ăn , ăn ăn là ngon!” nàng vừa lắc lắc chân vừa ăn vừa . ừ! là rất ngon, quá mềm cũng quá cứng, mùi vị vừa đúng, ông chủ là có kỹ thuật rất tốt!

      Nhìn nàng ăn, giống như là rất ngon! Tây Môn Bất Hồi ngoại trừ bữa ăn chính ra có ăn thêm cái gì cả, nhưng khi ở chung chỗ với nàng, nhìn nàng mới mẻ thăm dò thế giới, giống như cũng buông lỏng, mở miệng cắn miếng bắp, mùi vị là khá!!!

      “Hả?” Phong Sơ Tuyết đột nhiên nheo mắt lại, giống như nhìn thấy người quen.

      “Thế nào?” nhìn theo ánh mắt nàng.

      “Ta nhìn thấy người kia!” nàng đáp.

      “A!” Tây Môn Bất Hồi chỉ liếc cái, liền có thể nhận ra được, đao của có khắc ký hiệu của phái Thanh Thành, vậy chính là đệ tử cửa phái Thanh Thành rồi.

      “Lúc trước ta có gặp người đó ở trà quán bên đường ta thấy và sư huynh ngồi ở bên cạnh chuyện đại hội võ lâm, cho nên ta mới biết!” nàng chủ động .

      “Nàng có sung đột với người ta chứ?” hoài nghi hỏi.

      “Này này! Vẻ mặt của ngươi là sao?” nàng bất mãn “Ta chỉ là ngồi đó ăn bánh bao, nữa câu cũng , ta mới có tùy tiện gây với người khác!”

      “Được được, ta nên hiểu lầm nàng!” muốn phá hư khí thanh thản này, lập tức nhận sai với nàng.

      “Vậy còn được!” nàng lầu bầu, sau đó thỏa mãn tiếp tục gặm bắp nướng của nàng. Ăn thêm vài miếng, nhìn thấy gian hàng khác bán đậu hủ, nàng lập tức đẩy đẩy người bên cạnh “Ta khát nước rồi, mua chén đậu hủ ăn có được hay ?”

      “Ta nhớ ra… Hình như nàng là tùy tùng, ta là chủ nhân nên nàng phải mua mới đúng chứ?” tiểu nha đầu này là càng lúc càng phân rồi.

      “Ta ăn bắp, ngươi mua giúp ta như vậy ít nhất cũng chứng minh ngươi rất chăm sóc thuộc hạ!” nàng vẻ dĩ nhiên.

      Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, suy nghĩ chút vẫn là được rồi, coi như săn sóc tốt, đem trái bắp còn chưa có ăn xong đưa cho nàng, sau đó mua đậu hủ.

      Giờ phút này sâu sắc lĩnh ngộ được chuyện, mọi người muốn thuê tùy tùng ngàn vạn lần được thuê mướn người làm ràng tình huống, lại biết lớn , nếu kết quả giống như lúc này, có người chăm sóc cũng như còn phải hầu hạ người nữa.

      Tây Môn Bất Hồi buồn bã, còn Phong Sơ Tuyết lại cực kỳ vui vẻ, càng chung đụng thời gian lâu nàng càng cảm thấy nam nhân này cũng có kém cỏi như trong tưởng tượng của nàng.

      Phong Sơ Tuyết biết điều ngồi yên tại chỗ chờ trở về, để ý gì tới những người khác, nhưng mà nàng từ xưa tới giờ phải là người có thể bị người khác xao lãng, cho nên xa xa có “Người khác” nhìn thấy nàng.

      nương, chúng ta lại gặp mặt!” là có duyên! Hoàn hảo đại sư huynh muốn nghỉ ngơi lấy sức để ứng phó chuyện ngày mai nên muốn cùng ra ngoài dạo chợ, nếu cơ hội tốt này nhất định lại bị đại sư huynh ngăn cản rồi.

      Phong Sơ Tuyết dĩ nhiên biết là ai, chỉ là thèm để ý tới .

      nương tại sao lại tới nơi này, lại thân mình quá nguy hiểm!” Giai nhân thèm để ý tới , cứ tiếp tục mình người hăng say.

      Nguy hay nguy hiểm có mắc mớ gì tới ngươi?

      Mặc kệ , Phong Sơ Tuyết cầm bắp nướng ăn cho xong. Bất Hồi tại sao còn chưa có trở lại đây???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :