Tân Thám Hoa - Vu Tinh - 3.1 / 10 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      2.2


      Đoạn Nguyên Trạch cùng Hoàng công công hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Nhiếp Thương Minh.


      "Nhiếp huynh, có phải là sảy ra chuyện gì ?" Đoạn Nguyên Trạch cảnh giác hỏi.


      Quả nhiên thân phận của nàng cuối cùng khó giấu được. Các quan trong triều có vô số người từng trải, sao có thể nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng? Nàng bị vạch trần, như vậy cũng tốt lại, nhưng sao lại có công công tới đây, nàng muốn làm gì? Muốn kéo xuống nước, nàng là nằm mơ !


      Mắt càng thêm trầm, nàng ta bị lộ thân phận, nên muốn kéo ta cùng chết chung sao, sao có thể để nàng ta hại như vậy được, còn biết bao nhiêu hoài bão chưa làm được, sao dễ dàng chết như vậy được chứ.


      Chàng thầm cắng chặt răng, nghĩ cách thoát thân, Hoàng công công lại thêm:


      "Đàm đại nhân tại hàn lâm viện ngất , trước khi ngất bảo nô tài thỉnh Tước gia qua viện."


      "Ngất?" Nhiếp Thương Minh nghĩ trăm phương nghìn cách, nghi ngờ hỏi lại: "Công công là . . . . . . bị bệnh? Vậy tại sao cầu thái y chữa bệnh mà. . . . . ." Đúng rồi, nàng là nữ nhi, đại phu bắt mạch liền biết, nàng đương nhiên tìm . . . . . . nhưng vì sao phải là ?


      chẳng qua cũng chỉ cho nàng thuê trọ gian phòng, cũng hề có mối quan hệ nào khác mà.


      Đoạn Nguyên Trạch thấy thần sắt bất định, thử hỏi: "Nhiếp huynh, sao huynh qua đó coi cho ?"


      " làm trong hàn lâm viện, ta lại là tướng quân, quan văn, quan võ, ta qua đó, dễ dẫn tới lời đồn hay." Nếu để lộ nhược điểm, tương lai đối với Nhiếp Thương Minh vô cùng nguy hiểm. Chàng nhìn Hoàng công công : "Hoàng công công, nếu cần ngự y xem bệnh, vậy làm phiền công công cho người đưa xuất cung…"


      nửa chừng Nhiếp Thương Minh bỗng ngừng lại, nghĩ thầm, trong hoàng cung được ngồi kiệu, nếu để cho Hoàng công công cõng ra khỏi cung, chừng phát ra thân phận của nàng ta. . . . . . Tuy là mất đầu của nàng, nhưng thể bị liên lụy.


      Nhiếp Thương Minh cắn chặt hàm răng, năm ngón tay nắm lại đâm sâu vào da thịt, lời cũng thoát ra từ miệng .


      "Thôi được rồi, làm phiền Hoàng công công dẫn đường," rồi, bước theo Hoàng công công ra khỏi phủ đô đốc.

      Việc này có tình! Trực giác cho Đoạn Nguyên trạch biết phải theo Nhiếp Thương Minh vào cung, tuyệt đối có thể thu thập được tin tức. Đoạn Nguyên Trạch bước nhanh đuổi kịp Nhiếp Thương Minh, hỏi: "Nhiếp huynh, huynh với Đàm. . . . . . cùng thám hoa có quen biết từ trước?"


      "Vì sao lại vậy ?" miễn cưỡng cười cười hỏi lại.


      " Tại vì huynh vừa nghe thấy thám hoa bị ngất, liền ngay cả sắt mặt cũng căng thẳng. . . . . . A, ta hiểu rồi, đối với huynh chắc là rất quan trọng!"


      "Quan trọng?" Nhiếp Thương Minh hơi gầm lên. Lập tức thấy hai người bọn họ nhìn mình chăm chú, vội vàng cười khẩy: "Đàm Vũ Ngọc bất quá chỉ là khách trọ của ta, cho dù có gặp nhau cũng chỉ gặp đầu coi như chào hỏi, tại sao huynh lại quan trọng đối với ta được?" Cùng nàng ta phủi sạch quan hệ mới là thượng sách.


      "Nhiếp huynh, huynh cần kích động, chúng ta đều hiểu được, đều minh bạch! Đàm Vũ Ngọc chỉ là khách trọ, có gì quan trọng, huynh chỉ là lo lắng cho bệnh mà thôi"


      Lo lắng? đương nhiên lo lắng, bản thân mình vốn rất vô tội, vô tình gặp gỡ nàng ta tại cửa điện, ước gì ngày đó có mặt ở cửa điện, để cho nàng ta có cơ hội tiếp cận mình!


      "Ta cùng với Đàm Vũ Ngọc có bất cứ quan hệ nào, huynh đừng có truyền tin đồn bậy." Nhiếp Thương Minh ngữ khí nhàng .


      "Ta hiểu. . . . . . Ta hiểu." Đoạn Nguyên Trạch trừng mắt nhìn Nhiếp Thương Minh lại thấy gân xanh nổi trán , liền . "Huynh. . . . . . rốt cuộc cũng biết tức giận rồi" bóng gió.


      Ở chung nhiều năm, hôm nay rất cuộc Đoạn Nguyên Trạch cũng được mở rộng tầm mắt, trước giờ chỉ nhìn thấy nụ cười của Nhiếp Thương Minh, chưa từng thấy qua tức giận. Lúc này Đoạn Nguyên Trạch mới nhớ ra, Nhiếp Thương Minh kỳ cũng chỉ là chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, có cảm xúc hỷ nộ như vậy là bình thường.


      vào hàn lâm viện, kịp làm lễ với các bách quan làm việc tại đây, trực tiếp nhìn Đàm Vũ Ngọc nằm nghĩ ghế dài, trạng nguyên Đàm Hiển Á muốn đưa tay lên trán Đàm Vũ Ngọc dò xét.


      "Trạng nguyên gia xin dừng tay!" bật thốt to lên, liền dọa cho các quan viên có mặt sợ hãi.


      " Nhiếp Tước gia?" Đàm Hiển Á bị dọa, vội vàng thu tay lại.


      "Phải." Nhiếp Thương Minh tiến lên, xảo diệu đẩy ra, hơi cuối sát mặt của Đàm Vũ Ngọc, cắn răng gọi: "Đàm đại nhân?" Nam nữ thụ thụ bất thân, hết sức bảo vệ trinh tiết giúp nàng ta, nàng ta thực nên cảm kích .


      Nàng hơi nâng mắt lên, nhìn thấy Nhiếp Thương Minh, hơi thở mong manh cười : "Đại ca, thanh của huynh đáng sợ, ngay cả ta cũng bị huynh đánh thức."


      "Ngươi phải bị ngất, mà là buồn ngủ?" Chàng hạ giọng, thể tin hỏi.


      " phải, vì ta đói bụng."


      "Đói bụng? Ngươi là , ngươi bị đói bụng nên mới ngất ?"


      "Đại ca quả nhiên thông minh."


      Ánh mắt Nhiếp Thương Minh như muốn giết nàng. Nghe thấy tiếng ho của Đoạn Nguyên Trạch, liền biết nhắc mình kiềm chế cảm xúc. Nhiếp Thương Minh lập tức lấy lại nụ cười, nhàng hỏi lại: "Chẳng lẽ hàn lâm viện nuôi ngươi nổi ba bữa cơm?"


      "Đại ca, huynh là người mau quên, ta ngày phải đủ ăn sáu bữa cơm. Mấy ngày trước đây khá tốt, ban ngày làm việc ở đây ta cố gắng chịu đựng, tối về Nhiếp phủ gọi thêm món ăn, nhưng nội quy của Nhiếp phủ kêu thêm món ăn phải trả tiền, bạc của ta sớm dùng hết rồi, vì vậy tối hôm qua ta có ăn buổi đêm, buổi trưa hôm nay tới giờ cơm trưa ta muốn ăn. . . . . ."


      "Cho nên ngươi mới bị ngất?"


      "Người quả rất hiểu ta, đại ca. Ta rất mau đói bụng. . . . . . Ta khi đói, có sức để mà làm việc, hoa mắt chóng mặt, toàn thân có sức lực, ta còn phải được nghĩ ngơi hai ngày. . . . . ."


      Nắm tay Nhiếp Thương Minh siết rất chặt, trừng mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cổ tức giận tràn lên lồng ngực, khắc chế xức động muốn bóp cổ nàng ta.


      " như vầy, ngươi càng nên tham gia cuộc thi!" Ở trong nhà làm tiểu thư khuê nữ phải rất tốt sau?


      "Đại ca, lẽ chỉ vì thân thể ta được tốt mà huynh bắt ta phải từ bỏ giấc mộng của mình sao?"


      "Đỗ thám hoa, là mơ ước của ngươi?" nghiến răng. Nâng mặt của nàng lên cho nàng nhìn mình


      Nàng hơi hoảng hốt. nhìn thấy vậy còn chưa kịp tiếp, nàng yếu đuối : "Đệ cũng dám trong mong gì nhiều, đệ nếu bị đói bị ngất, khi bị ngất là khó dậy nổi."


      Môi của nàng trắng bệch, con ngươi đen láy mất sinh động, gần như có thể ngất bất cứ lúc nào.


      "Tước gia." Đàm Hiển Á tiến lên, giọng ra: " bằng để tại hạ gọi công công cõng xuất cung, mướn cỗ kiệu cho hồi phủ nghỉ ngơi. . . . . ."


      Nhiếp Thương Minh có tai như điếc, bất ngờ xoay người chụp lấy áo choàng bao quanh người Đàm Vũ Ngọc, sau đó ôm nàng từ ghế đứng lên .


      Thân thể của nàng vô cùng, hề làm khó , thể tưởng tượng, nàng ngày ăn sáu bữa cơm mà thân thể lại như vậy.


      Theo trực giác nàng vùi mặt vào ngực Nhiếp Thương Minh, yếu ớt nhắm đôi mắt lại.


      Nhiếp Thương Minh tuy trong lòng chán ghét, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười, với bách quan có mặt: "Làm phiền các vị lo lắng rồi."


      ". . . . . . Tuyệt . . . . . ." Đàm Hiển Á ấp úng. Lập tức hắng giọng, tầm mắt tự chủ nhìn thân thể Đàm Vũ Ngọc, lại nhìn xuống đôi tay ôm trọn người .


      Nụ cười của Nhiếp Thương Minh cứng ngắt, ôm nàng nhanh ra khỏi cửa.


      "Ui chao, ta cuối cùng cũng hiểu được!" Lúc này Đoạn nguyên Trạch mới lấy lại được tinh thần, giọng vô cùng kích động."Khó trách Nhiếp Thương Minh vừa nghe nhắc tới hàn lâm viện, liền trở nên luống cuống. ra. . . . . . ta đối Đàm Vũ Ngọc vừa vừa hận!


      "?" Bách quan ở đây điều đồng thanh hỏi..


      "Nhưng. . . . . . bọn họ là nam . . . . . ." Tiếng Đàm Hiển Á hơi run. Trong đầu ra bộ dáng xinh đẹp của Đàm Vũ Ngọc. Đàm Hiển Á tự nhận tướng mạo của vô cùng tuấn tú, nhưng Đàm Vũ Ngọc so với mảnh mai xinh đẹp hơn nhiều, thân thể lại gầy yếu, gần như là tướng nữ nhi.


      " Nam, như thế nào?" Đạo đức bởi vì hoàng tộc dâm ô mà suy đồi, thư sinh còn làm thơ vì tình mà sinh, vì tình mà diệt, luyến đồng, trụy lạc, dùng xử nữ truy cầu trường sinh bất tử, còn có thêm đủ thứ đồi bại khác, đồng tính có tính là cái gì!


      "Nhưng mà. . . . . ." Đàm Hiển Á khó . Nhưng…. Đàm Vũ Ngọc tính cách hiếu động. . . . . . , do vậy nếu bị dính vào đáng tiếc."Nhưng . . . . . . Đàm Vũ Ngọc mới nhận chức ở hàn lâm viện vài ngày, sao lại có thể cùng Nhiếp tước gia. . . . . . nảy sinh tình cảm?"


      "Ngươi biết sao? giờ Đàm Vũ Ngọc cư ngụ ở Nhiếp phủ, quan hệ của bọn họ chúng ta thể đoán được, nếu ngươi tin, có thể hỏi các vị tiền bối nơi đây, vì sao nhiếp Thương Minh làm năm nay hai mươi ba tuổi, là đô đốc hữu tướng quân, lại được phong hầu, trong nhà huynh đệ hơn mười người, gia sản Bạc Vạn, tổ tiên chính là công thần khai quốc của Đại Minh, tướng mạo hơn người, và cũng từng từ chối rất nhiều hôn ?" Đoạn Nguyên Trạch vô củng vui vẻ, nghĩ tới bao lâu nữa trong kinh thành có vô số lời đồn đãi từ mà ra. Kinh thành quá buồn, đành phải tự tìm trò tiêu khiển thôi.


      " vậy, ý của Đoạn Tước gia là –"


      "Nhiếp Thương Minh cùng Đàm Vũ Ngọc thân tới nỗi thể thân hơn được, Nhiếp rời Đàm, Đàm rời Nhiếp, các ngươi nhớ như vậy là tốt rồi." Nếu chạy khỏi đây, thể khắc chế mình cười ra tiếng, Đoạn Nguyên Trạch vội vàng cáo lui, khi ra khỏi hàn lâm viện, tránh ở góc ôm bụng cười khoái chí.


      Từ hôm nay trở , trong kinh thành lại có chuyện để bàn tán. chính là người thu thập tin tức lớn ở khắp nơi, sau đó thêm bớt chút mới tung ra tin đồn.


      " phải ta cố ý công kích ngươi, là phản ứng của ngươi quá kỳ lạ ." tự nhủ: "Nhiếp huynh, trước ngày hôm nay, ta còn biết ngươi cũng có lúc thất thố kiềm chế được, ngươi bảo ta làm sao nắm bắt cơ hội này chứ?" Đoạn Nguyên Trạch nhớ tới lúc cùng Nhiếp Thương Minh ở chiến trường, máu tươi dính khắp người , trốn trong doanh trại ngồi khóc mình. Ngược lại Nhiếp Thương Minh lúc đó vẻ mặt bình tĩnh cằm đao giết địch.


      Cái gì gọi là mặt đổi sắc, đúng là lần đầu tiên hiểu được sâu sắc của câu đó. Từ đó về sau, bất luận là ra trận giết địch, hay đối phó trong triều, hoặc đối mặc với chiến hữu là , Nhiếp Thương Minh chưa từng tỏ vẻ mất bình tĩnh hay lo lắng.


      Nếu như , đời này có cái gì mà muốn biết nhất mà thể được, đó chính là con người của Nhiếp Thương Minh, muốn biết ngoài gương mặt lúc nào củng hòa nhã lạnh nhạt kia, Nhiếp Thương Minh có thể quan tâm tới người nào ? Và ai là người có thể khiến động lòng?


      Bắt đầu từ giờ phút này trở , trong kinh thành mọi người điều truyền miệng với nhau, Nhiếp Thương Minh cùng Đàm Vũ Ngọc, tuy hai mà .


      Haz, phải nhanh chân lánh nạn thôi.


      ※※※


      Vừa ra khỏi hoàng cung, có kiệu chờ sẵn bên ngoài.


      "Nhiếp Tước gia!" Chương đại nhân bên này chuẩn bị lên kiệu thấy chàng, vội tới."Tước gia chậm chút. . . . . . , là. . . . . ." Chương đại nhân kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên nằm trong ngực Nhiếp Thương Minh, nhưng nhìn được dung mạo.


      Tuy ôm Đàm Vũ Ngọc đoạn xa, Nhiếp Thương Minh cũng hề mệt mỏi: " ở trong hàn lâm viện, có lẽ là bị ngất, nên hạ quan muốn giúp đỡ hồi phủ."


      " ra là vậy. . . . . ." Chương đại nhân thấy Đàm Vũ Ngọc gần như ngất trong lòng Nhiếp Thương Minh hơi do dự, sau cũng hạ giọng : "Bản quan mấy ngày trước có nhờ Tước gia chút việc, Tước gia còn nhớ chứ?"


      Nhiếp Thương Minh lưỡng lự."Có phải Chương đại nhân định tới. . . . ."


      "Đạo sĩ." Chương đại nhân hạ giọng nhắc nhở chàng, ám chỉ: " nay ta sắp xếp cho trọ ở tửu lầu Túy Tiên, chờ đợi bản quan giúp diện thánh, y thuật của vô củng lợi hại, sau này tuyệt đối có thể giúp hoàng thượng bào chế thuốc trường sinh bất lão. nay ở khu vực do Tước gia phụ trách, ta mong Tước gia thay ta chiếu cố tới nhiều chút."


      "Đây là đương nhiên. Sau khi chuyện thành công, mong rằng đại nhân trước mặt hoàng thượng giúp hạ quan vài lời tốt đẹp." Nhiếp Thương Minh nét mặt vui vẻ cười chân thành.


      "Đau quá. . . . . ." Đàm Vũ Ngọc thào mê, đôi mắt khép chặt, chân mày hơi chau lại.


      Nhiếp Thương Minh thừa cơ mỉm cười cáo từ, trước cặp mắt nghi ngờ của Trương đại nhân, mở kiệu để Đàm Vũ Ngọc vào trong.


      Trời ngả vào chiều, chiếc kiệu hướng Nhiếp phủ mà .


      " ngõ thôi, nhanh chân lên." Nhiếp Thương Minh ở bên kiệu ra lệnh. Vốn tính trực tiếp sai người khiên nàng trở về, nhưng nàng tứ chi vô lực, làm sao ngồi kiệu được?


      "Đại ca. . . . . . mau dừng kiệu lại . . . . . ." thanh suy yếu trong kiệu truyền ra


      Nàng tỉnh táo nhanh như vậy? "Ngươi ngồi yên được hả?"


      "Ta ngồi nổi . .” bộp”. . . . ui da. . . . . ." thanh đầu bị đập vào kiệu vọng ra."Đau quá . . . . . ."


      nắm chặt tay, ra hiệu cho cỗ kiệu dừng lại, chính mình chui vào bên trong.


      Trong kiệu, nàng vẫn còn mê mang, tay cách áo choàng của nàng mà ôm nàng ngồi cho vững.


      "Đại ca, huynh cũng thích ngồi kiệu àh."


      "Ta thích ngươi lớn tiếng kêu đại ca này đại ca nọ, biết chưa?"


      Nàng như xương ngả vào ngực , Nhiếp Thương Minh chán ghết đẩy ra, nhưng trong kiệu quá hẹp, có thể nhích được chỗ nào? Đành phải ủy khuất chính mình, sửa lại cho đầu nàng tựa vào vai của minh.


      biết liêm sỉ!


      chưa từng gặp qua nữ nhi biết liêm sỉ như vậy, cho dù nữ giả nam trang, cũng nên biết nam nữ tách biệt.


      "Ngươi làm quan trong triều được, bằng sớm ngày từ quan ." Tư thế ngồi của tuy đoan chính nhưng lại vô cùng cứng nhắc.


      "Mấy lời đó nhắc nhắc lại, đại ca thấy phiền, tiểu đệ ngược lại chán nghe rồi."


      "Ngươi hiểu ý ta muốn sao?"


      Nàng hơi ngước mặt lên, vô tội nhìn qua Nhiếp Thương Minh, cười : " Ý huynh là gì?"


      Muốn phải làm thân phận nữ nhi của nàng sao? khi làm , nàng chỉ có thể mất đầu, nàng còn giả vờ hiểu?


      "Đại ca, kia là tửu lầu Túy Tiên đúng ?" Nàng đột nhiên thay đổi đề tài.


      Nhiếp Thương Minh hiếp mắt lại, thốt ra: "Ngươi. . . . . . nghe được hết?"


      "Nghe thấy cái gì?" Ngón tay nhắn trắng nõn chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi có khách điếm xa hoa lộng lẫy. "Ta khi đến kinh thành dự thi, có nghe qua tửu lầu Túy Tiên phải công tử, hay quý tộc được vào, đáng tiếc ta tiền bạc có hạn, thể vào đó nhìn thử cho biết. Đại ca, ngươi nghĩ, nếu như ta lấy danh nghĩa là tiểu đệ của huynh, biết có thể vào đó được hay ?"


      Nàng vậy là có ý gì? ràng nghe lén chuyện của và Chương đại nhân, nàng muốn nhắc khéo sao. Trong đầu liền nâng cao cảnh giác, tính phản bác lại cỗ kiệu bỗng nhiên lắc lư, ngã xuống đất, nhanh chân đạp lại cửa kiệu, cánh tay sượt qua ngực nàng giữ cho nàng khỏi ngã.


      "Ngươi. . . . . ." Nàng giả nam trang, trước ngực phải buộc vải bố dầy, lúc tay sượt qua, cũng có cảm nhận được mềm mại, nhưng mà. . . . . .


      "Đại ca, bên ngoài có tiếng đánh nhau." Nàng tỉnh táo
      nhắc nhở.


      Là do mình nghĩ bậy. hồi phục tinh thần, thầm mắng chính mình, vội vàng chui ra khỏi kiệu.


      thanh kiếm lướt qua gò mà , hơi nghiêng mình, dẫn dắt hắc y nhân cách xa khỏi kiệu.


      "Tước gia, cẩn thận!" Kiệu phu kêu lên.


      Đàm Vũ Ngọc nhìn qua tấm rèm thưa của kiệu, cỗ kiệu giờ nằm trong hẻm , trước sau thấy bóng người.


      "Ôi chao, mới đỗ thám hoa được mấy hôm, lại liên tiếp gặp xui xẻo, thầy tướng số coi quẻ ta hợp hướng bắc, quả nhiên linh nghiệm." Nàng lẩm bẩm .


      Nghe tiếng Nhiếp Thương Minh bình tĩnh hét:


      " Ngươi là lớn gan, dám giết người dưới chân thiên từ?"


      "Phàm là vương tôn quý tộc, phải chết!"


      "A? ra ngươi chính đạo tặc gần đây chuyên xuống tay với vương tôn quý tộc trong kinh thành?"


      Đàm Vũ Ngọc thấy Nhiếp Thương Minh khỏi kiệu vài bước, lộ ra hình ảnh của hắc y nhân.


      "Là thiếu niên?" Hắc y nhân kia vóc người bé, lại gầy yếu, giọng non nớt, ràng chính là đứa trẻ mới lớn.


      Đứa trẻ mới lớn như vậy lại làm đạo tặc? Nàng có võ, nhưng nhìn bọn họ đánh nhau, thiếu niên kia ràng ở thế hạ phong, bản lĩnh chỉ có vậy, làm sao có thể truy sát đám quý tộc kia?


      Hẳn là có đồng bọn!


      Nghĩ thông suốt, nàng lập tức bước ra khỏi kiệu, muốn nhắc nhở Nhiếp Thương Minh.


      "Nguy rồi, chậm bước." Nàng thầm kêu, trừng mắt nhìn thanh kiếm kề cổ mình.


      "Mau kêu cứu."


      Nàng theo lời liền lớn tiếng gọi to: "Đại ca, cứu mạng!"


      Nhiếp Thương Minh xoay người nhìn lại, hắc y nhân giao chiến với Nhiếp Thương Minh thấy vậy liền chạy tới cổ kiệu, Nhiếp Thương minh cũng kém, lập tức giơ tay ra muốn bắt lấy hắc y nhân.


      "Dừng tay, ngươi thấy đồng bọn của ngươi nằm trong tay ta sao?" Hắc y nhân khống chế Đàm Vũ Ngọc lớn.


      Nhiếp Thương Minh nghe vậy, dừng tay lại, đưa mắc nhìn hắc y nhân trở về bên đồng bọn.


      bình tĩnh cười : "Các ngươi đến tột cùng là muốn cái gì?"


      "Chúng ta muốn giết chết hết đám quý tộc trong thiên hạ!"


      "Vậy sao?" Nhiếp Thương Minh còn mỉm cười, nhưng mắt lộ ra tia quỷ dị.


      Ánh mắt như vậy, chỉ có nàng mới nhìn ra được, cũng chỉ có nàng biết trong đầu bây giờ tính toán thiệt hơn. Nàng thầm biết ổn, liền :


      "Đại ca, đệ chính là trụ cột của nước nhà, huynh nhất định phải cứu đệ!"


      "Ta đương nhiên cứu ngươi, hiền đệ!" Mắt Nhiếp Thương Minh lạnh lẽo, nụ cười vẫn giữ môi."Bọn họ chỉ là cố làm ra vẻ, chứ dám giết ngươi đâu!"


      "Ai chúng ta dám?" Hai hắc y nhân kèm hai bên nàng rống lên, lưỡi kiếm lại kề sát cổ nàng chút nữa.


      "Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi dùng lực chút. Ngươi muốn lấy ta làm bùa hộ mệnh, đừng để cho ta bị thương, nếu ta bị thương, có người cao hứng! Ngươi chú ý chút." Đàm Vũ Ngọc nhìn Nhiếp Thương Minh tức giận, ngược lại còn cười hỏi."Đại ca, huynh có đọc qua bài thi của đệ ?" Lòng kinh hoàng, cái gì gọi là sinh tử trong nháy mắt, nàng cuối cùng hiểu.


      Mặc dù hiểu lắm về câu cùa nàng, vẫn đáp: " cần đọc, Ngô đại nhân sơ qua."


      "Ta là nhân tài hiếm có, đại ca, chỉ cần ta cố gằng, vài năm nữa được vào phủ nội các là điều có thể, ngươi nếu lúc đó có gì cần ta trợ giúp, ta nhất định hết sức giúp huynh." Nàng ám chỉ.


      Ánh mắt lãnh đạm kia lập tực dao động, lập tức cười : "Ta hiểu, cho nên ta mới cố gắng cứu ngươi! Vũ Ngọc, ngươi yên tâm, bọn họ dám giết ngươi đâu. . . . . ."


      "Ai chúng ta dám giết , ngươi càng muốn cứu mạng của , ta lại càng để sống!"


      "!" Nhiếp Thương Minh kêu lên: "Ngươi ngàn vạn lần được giết ! chính là quan đại thần trong triều, ngươi giết , trốn thoát được truy nã của quan phủ!"


      Khép khích tướng khá lắm! Nàng tự biết mình vô cùng nguy hiểm, nhưng sao lại còn cố ý khích tướng cho chúng giết chết nàng, nàng đến tột cùng là đắc tội gì với chứ?


      muốn nàng chết, ngươi được lắm Nhiếp Thương Minh. Đàm Vũ Ngọc nháy mắt mấy cái, nước mắt lập tức chảy xuống, nghẹn ngào :"Đại ca, huynh muốn cho họ giết ta, để dễ dàng bắt được bọn họ, tránh cho bọn họ sao này lại giết thêm người khác! Huynh lập được công lớn, đòi lại công đạo cho các vương tôn công tử bị sát hại? vả lại còn được thăng quan tiến chức, vậy đệ có chết cũng nuối tiếc. . . . . ." xong. Tay nàng nắm lấy lưỡi kiếm cứa sâu thêm vào trong yết hầu của mình.


      Hắc y nhân kinh hãi, vội vàng nắm chặt chuôi kiếm.


      Nước mắt của nàng ngừng chảy xuống, sắc mặt tái nhợt càng thêm vẻ yếu đuối, Nhiếp Thương Minh muốn nhìn thêm dời mắt ra nới khác, vừa lúc nhìn thấy mấy kiệu phu núp sau cổ kiệu.


      Nếu có ai khác, thèm điếm xỉa tới con tin, cùng hắc y nhân giao đấu, lỡ tay giết nàng là tốt nhất, sau này đỡ phiền phức.


      phải muốn lạm sát kẻ vô tội, nhưng nàng ta thể chết, ý muốn nàng chết ngày càng mãnh liệt trong đầu Nhiếp Thương Minh.


      Lưu lại nàng, sao này đem tới họa cho ; nếu chỉ là mình , chấp nhất, nhưng chí hương là giúp đỡ bá tánh, còn có rất nhiều hoài bão chưa thực được, để nàng sống sót, vạn dân chịu khổ!


      Lệ của nàng, là giả, phải là chưa từng gặp qua.


      Khi Nhiếp Thương Minh dời mắt ra phía sau. Đàm Vũ Ngọc thấy được tia sát ý xẹt qua mắt của .


      Nàng tự nhủ "Người ta thường , thanh quan chưa chắc tốt, quan tốt phải ai cũng có thể làm được, sai." Sau đó nàng đè thấp giọng : "Tiểu huynh đệ, ngươi còn mau bắt ta , chia ra hai đường, công phu tốt đem ta theo, người còn lại chạy theo hướng khác."


      "Vì cái gì chúng ta phải chạy trốn. . . . . ."


      "Chẳng lẽ ngươi nhìn ra có thù với ta sao? muốn nhân cơ hội này diệt cỏ tận gốc, sau đó đem tội danh này gán cho các ngươi, còn được triều đình khen thưởng, từ nay về sau bước lên mây!"


      Nhiếp Thương Minh tiến lên bước, cười vô cùng kỳ dị.


      Hai gã hắc y nhân nhìn nhau ra hiệu, tự biết cả hai võ công bằng , ở lại đây chỉ bị giết chết oan uổng. Bỗng trong hai người đó ôm Đàm Vũ Ngọc nhảy lên nóc nhà, kẻ còn lại chạy ngược theo hướng khác.


      “Đứng lại!” Nhiếp Thương Minh kêu lên, chút chậm trễ, phi thân lên nóc nhà, nhưng thấy bóng người."Khinh công đúng là đệ nhất!"


      Hắc y nhân võ công bình thường, ngược lại khinh công lại nhất đẳng.


      Nàng bị bắt , như vậy . . . . . Chỉ có đường chết?


      Trong lòng của chưa từng nghĩ tới giết nàng, nhưng lần này chỉ có thể mượn đao giết người ma thôi, cũng hề thấy hối hận, hay thương xót, vì nghĩ, ai rồi cũng phải chết.


      nhìn theo hướng bọn họ chạy trốn, nơi đó là vùng lân cận của tửu lầu Túy Tiên . . . . . Trong lòng nảy ra linh cảm.


      "Nhiếp Đô Đốc!" Kiệu phu kêu lên.


      Nhiếp Thương Minh nhắm mắt lại, khi quay lại nhìn kiệu phu gương mặt mang đầy vẻ đau xót.


      "Mau trở về điều động quân binh, nhớ kỹ, được quấy nhiễu dân chúng vô tội, tạm thời cần trình báo triều đình, nếu tính mạng Đàm đại nhân khó giữ, ta lập tức đuổi theo bọn chúng, hy vọng có thể cứu được ."


      Kiệu phu lĩnh mệnh, biến mất trong hẻm .


      Trời dần về khuya. Có lẽ, vào sáng ngày mai, hai tay của lại dính máu của người khác, lại lần nữa mượn đao giết người.


      Phương pháp mượn đao giết người này, cả đời cũng hối hận. chỉ cảm thấy hơi mất mát, ở trong mắt người khác người tốt, nhưng kỳ biết, bản thân mình rất dơ bẩn.


      "Con đường này là do ta tự chọn, trách ai được."

    2. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      3.1


      Đêm càng về khuya, mùi hương quen thuộc theo làn gió đưa tới. Chẳng lẽ mình nhầm lẫn sao? Mùi hương đó chỉ có ở mình của người kia, mà may người đó chính là kẻ đó mới vừa nãy còn muốn đưa nàng vào chỗ chết.


      "Ngươi. . . . . . bị bệnh sao?" Hắc y nhân trẻ tuổi giọng hỏi.


      "Ta từng nghĩ mình chết như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình vì đói mà chết." Nàng tức giận suy yếu , dạ dày đau đớn vô cùng.


      "Ngươi chết vì đói cũng tốt! Đỡ làm bẩn kiếm của ta!"


      Nàng khẽ nâng mi, lại ngửi được hương thơm kì lạ kia. ràng nàng biết Nhiếp Thương Minh tuyệt đối đến đây cứu mình, vì sao lại ngửi thấy mùi hương người của ? Chẳng lẽ nàng đói bụng đến nỗi xuất ảo giác sao?


      Mấy năm gần đây nàng lại càng thể nhịn đói, khi đói cách nào suy nghĩ được, giờ đầu óc nàng trống rỗng, làm sao nghĩ được cách thoát thân? Đúng là nguy to rồi.


      "Ta cũng thể cầm cự được bao lâu nữa." Nàng té ngã xuống mặt dất, sỏi đá thô ráp ma sát vào mặt nàng, nàng vô lực quỳ mặt đất cầu xin ."Giết gà cần gì phải dùng đao mổ trâu? Trước sao gì ta cũng đói mà chết. . . . . . Ngươi cũng nên bỏ trốn nhanh . . . . . ."


      Thiếu niên hắc y nhìn nàng chớp mắt..


      "Ngươi nghĩ rằng ta trúng kế của ngươi? Ta vừa , ngươi kêu to cứu mạng, cho quân lính phong tỏa ngoài cửa thành, để cho ta thể thoát được?" dùng sức đá hông của nàng, liền phát thân hình trong áo choàng vô cùng ốm yếu.


      "Ta thấy mặt của ngươi, làm sao mà truy bắt ngươi được? Hay là ngươi bịt miệng rồi cột ta lại đây, tới khi người phát ra ta, ngươi cũng bỏ mất dạng rồi, ai tổn hại ai, cả hai đều an toàn phải tốt sao?"


      "Nghĩ hay quá nhỉ! Ta muốn giết hết quý tộc giàu sang trong thiên hạ, ta muốn bọn họ cũng nếm qua nỗi khổ của ta!" tức giận . bất thình lình đưa tay giật khăn che mặt xuống.


      Đàm Vũ Ngọc theo bản năng cuối đầu xuống, dám nhìn gương mặt .


      "Ta tên là Ân Giới! Bọn họ trước khi chết, đều được nhìn thấy dung mạo của ta, ta muốn bọn họ biết mình vì sao mà bị giết!" nắm lấy cầm của nàng, kinh ngạc vì da thịt mềm mại của nàng, cố gắng xoay mặt nàng qua.


      Nhờ ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, Đàm Vũ Ngọc ngước đôi mắt đen láy lên, trừng mắt nhìn người trước mặt


      thiếu niên dung mạo vô cùng xinh đẹp. Lúc trước tuy chỉ nhìn được cặp mắt nhưng nàng biết rất tuấn tú, nghĩ tới lại đẹp tới nỗi . . . . . Làm cho người ta phải ganh tỵ.


      Mặt mày vô cùng cân đối, lúc đầu nhìn khó phân biệt là nam hay nữ, màu da tuy hơi đen, nhưng cũng làm mất vẻ đẹp hoàn mỹ. . . . . . hay là dịch dung? Nàng biết có dịch dung, dung mạo của là trời sinh, nhưng nàng lại có suy nghĩ, dung mạo của là do thượng đế lấy những thứ tốt đẹp nhất mà tạo ra.


      Nếu giờ nàng , nhìn nàng muốn ói, có giết nàng ?


      "Đây đều là các ngươi giở trò quỷ!" phẫn hận ra: "Nếu như phải tại các ngươi thích tìm luyến đồng, bao nuôi kỹ nữ, xem chúng ta như trò tiêu khiển, sao lại có chúng ta?"


      Ôi, nàng đói tới nỗi thể nghĩ được cách cứu mình, nhưng nếu ông trời ban cơ hội này cho nàng, nàng nắm bắt được, xứng với tên Đàm Vũ Ngọc của nàng.


      Dạ dày nàng vẫn vô cùng đau đớn, đôi mắt nàng bỗng chớp mấy cái: "Tiểu huynh đệ, ta mới mười tám. . . . . . kỳ ta sinh ra sinh cũng như ngươi."


      Ân Giới ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Ngươi biết ta cái gì sao?"


      "Ngươi muốn , ngươi là người vô tội đáng thương. . . . . . Ta cũng như ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhận thấy bộ dáng của ta cũng rất. . . . . . đặc biệt sao?"


      Đúng là có rất nhiều điểm đặc biệt, ràng là nam nhi, gương mặt thanh tú thanh , ngay cả thân thể cũng mảnh mai yếu đuối. Ân Giới hoài nghi trừng mắt nhìn nàng."Nhưng ngươi là quan. . . . . ."


      " Đúng ! Ta là quan, bởi vì ta thông minh hơn ngươi." Nàng mỉm cười: "Ngươi giết hết quý tộc giàu sang khắp thiên được gì? bất chính, hạ tất loạn, hoàng thương vô đạo, cho dù ngươi giết hết đám vương tôn quý tộc sao, cũng có những người khác tiến lên, lại còn có thể bài thêm những trò đồi bại khác nữa. Ta vào kinh thành dự thi, mai sau làm quan lớn, có thể chấn chỉnh triều cương, phá bỏ những trò chơi xấu xa này."


      Ân Giới hừ tiếng."Ta có chí hướng cao như thế!"


      "Ta hiểu được, bởi vì ngươi là người vũ phu, cả đời chỉ có thể sống lén lút, trốn tránh quan binh truy nã."


      "Ngươi cái gì?"


      "Bởi vì ta thông minh hơn ngươi, cho nên ta mới hiểu được, lấy quan trị quan vô cùng thú vị. ôi chao, hai ta tuy hoàn cảnh giống nhau, nhưng vận mệnh bao giờ giống."


      "Ai muốn làm có mè lứa với họ chứ!" tức giận rút kiếm ra.


      Đàm Vũ Ngọc sợ cũng tức giận, ngược lại cười : "Ngươi muốn giết đồng bọn của ngươi?"


      "Đồng bọn của ta phải ngươi!"


      "Vậy ngươi cứ giết ta , dù sao ta cũng biết cha ta là công tử nhà ai, mẹ của ta cũng sớm vứt bỏ ta. . . . . . Ta còn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng học tập, thi cử làm quan, tạo phúc cho bá tánh, còn có hài tử nào sinh ra giống như ta vậy, nhưng bọn họ cũng như trước cười chê ta, khi dễ ta, ta giữ lại mạng sống này còn có ý nghĩa gì chứ? bằng ngươi cứ đao giết ta , để ta còn chịu đau khổ nữa, sau này ta chỉ mong được đầu thai ở gia đình thường, trải qua cuộc sống bình thường. . . . . ." Nàng rưng rưng .


      Mỗi câu nàng đều làm nhớ lại quá khứ của mình, nếu như phải có cùng cảnh ngộ, làm sao người khác có thể hiểu được? cắn răng, thấp giọng ra: "Ta rất hận . . . . ."


      "Tiểu huynh đệ, ngươi vào cung với ta nhé . . . . ." Nàng nhàng .


      "Muốn ta làm thái giám?" dù sao cùng còn trẻ, chưa từng vào hoàng cung, thầm nghĩ trong cung ngoài hoàng thượng cùng công chúa, còn lại chính là thái giám.


      Nàng bật cười."Ai muốn ngươi làm thái giám? người tuấn tú lại giỏi võ như ngươi, làm thái giám phí. Người ai thập toàn cả, ta thuở xương cốt rất yếu, cho nên thể tập võ, ngươi thân võ nghệ, lại giết người quá uổng phí."


      nghe vậy ngẩn người. Chưa từng có ai ca ngơi hay là khen qua, bởi vì dung mạo của như vậy, mười người hết chín biết được từ đâu mà sinh ra, thân thể của cũng dơ bẩn –


      "Tiểu huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi?"


      "Ta. . . . . . Mười lăm." đáp theo phản xạ.


      Đàm Vũ Ngọc bỗng giơ tay lên nắm lấy lưỡi kiếm, tay nàng bị kiếm cứa chảy ra ít máu; còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nàng nắm lấy tay của mình đưa tới lưỡi kiếm cứa vết .


      "Ngươi muốn làm gì?"


      "Hai chúng ta kết nghĩa huynh đệ ! Ta hơn ngươi ba tuổi, ngươi làm tiểu đệ, ta làm sư huynh."


      "Ai muốn kết nghĩa với. . . . . ." Lời còn chưa dứt, thấy nàng đem hai ngón tay chảy máu kết hợp chúng lại với nhau.


      "Sửa mệnh cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới thoát khỏi cuộc sống tại? Bị cừu hận che mờ lý trí, cứ như thế mà sống hết đời? Giết người chỉ làm ngươi chiến thắng trong chốc lát, người cuối cùng còn sống mới là người chiến thắng , ngươi muốn để cho người khác thấy, người tuy có hoàn cảnh sinh ra đê tiện như ngươi cũng có thể có được cuộc sống tốt sao?"


      "Vận mệnh có thể sửa được sao? Ngươi sửa là có thể sửa được!"


      "Ta có thể thay đổi là có thể thay đổi!" Nàng mỉm cười : "Ta có mệnh kiên trì hơn người, chỉ cần ta được làm được, người khác cũng bội phục ta. Ngươi theo ta, ngày cũng như ta !"


      Nàng cười vô cùng tự tin! Nhìn thấy nụ cười này của nàng, lòng của liền dao động. Con người ai muốn lên? Nhưng từ lúc sinh ra, biết suốt đời phải sống trong tăm tối mịt mù, Chàng thiếu niên này. . . . . . Nếu như có xuất thân giống , ta sao lại có tự tin như vậy?


      Ánh mắt của tự chủ được dời về phía hay đầu ngón tay kề nhau.


      nhạy cảm sao? Sao lại cảm thấy đầu ngón tay nơi đó có dòng máu nóng chảy, tuy nhàng nhưng dứt khoát chảy thẳng vào tim của mình, làm cho trái tim lạnh lẽo của từ từ trở nên ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn tim đập vô cùng mạnh mẽ.


      ※※※


      Đau quá, đau chết mất.


      Dạ dày đau, tay đau, tâm cũng đau.


      Qúa đói nên dạ dày đau, lúc nãy bị trói nên tay đau nhức, khi cựa quậy miệng vết thương lại ứa máu càng thêm đau đớn, lòng của nàng. . . . . . Cũng vô cùng đau đớn, phải vì cảnh ngộ của thiếu niên kia làm nàng đau lòng, mà đau lòng vì chính minh lỡ tay cứa vết thương quá sâu.


      Nàng gần đây luôn tránh để mình bị thương, nàng ngoại trừ máu khó cầm lại được, còn vô cùng sợ lưu lại vết sẹo, đây cũng là tính cách kỳ quái của nàng.


      Nàng mệt mỏi nằm mặt đất, đưa mắt nhìn đánh giá cảnh vật xung quanh. Lúc vừa bị bắt tới đây, nàng kịp để ý chung quanh, giờ mới phát mình ở sau lưng hòn non bộ to lớn, tuy bị chắn bởi những hòn đá lớn, nhưng từ góc độ của nàng của thể nhìn thấy phía trước có cái sân rộng.


      "Đây phải là nhà . . . . . ." Đêm dài thanh tĩnh, từ xa truyền đến những tiếng cười vui vẻ. Nàng tỉnh ngộ, nghĩ thầm: " Phía trước chính là tửu lầu! Tiểu tử này thông minh, biết cách lẩn trốn trong tửu lầu, tính giết mình xong giấu sát mình sau lưng hòn non bộ này, như vậy vài ngày sau mới có thể phát ra được. Xong sui tháo khăn che mặt xuống rồi thay quần áo, sao đó ung dung ra ngoài, ai có thể nghi ngờ . . . . . ." Vừa rồi quá nguy hiểm.


      Tiểu tử kia thấy nàng đói tới ngất, nên để nàng nằm đây để tìm thức ăn .


      Để nàng nằm lại, tuy là chứng tỏ tiểu tử đó tin vào lời của nàng, nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi, tiểu tử kia hơn phân nửa là đề phòng nàng, chỉ là nhất thời mềm lòng, nên mới muốn tha nàng mà thôi.


      Nếu như nàng có sức lực, nên nhân cơ hội này mà chạy trốn mất dạng, chứ phải nằm đây chờ tên tiểu tử đó trở lại tiếp tế.


      "Tiểu tử đó tính tình cũng còn thiện lương, nếu so với Nhiếp Thương Minh tên tiểu tử này tốt hơn nhiều. Ta chạy thoát, như cũ sống dưới đáy bùn nhơ nhớp của xã hội, ngày giết người thành, ngược lại còn bị giết." Tiểu tử đó ra cũng có chút thông minh hơn người, nàng lầm bẩm."Nhưng mà mình cũng phải nhà từ thiện, lúc nãy chỉ là kế hoãn binh mới nhận làm nghĩa đệ, nếu thu nhận chỉ thêm phiền toái cho mình mà thôi. Phàm làm người, vẫn nên vô tình giống Nhiếp Thương Minh, mới có thể sinh tồn." lúc nàng lảm nhảm, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy bóng người.


      gã hắc y nhân lọt vào tầm mắt của nàng.


      Nàng tưởng Ân Giới, muốn ló ra xem mang gì về, bỗng thấy thân hình người này giống Ân Giới, nàng liền vội vàng thu mình lại sau hòn non bộ.


      mùi hương quen thuộc lại bay vào trong mũi nàng.


      Nàng ngây người lúc, vội vàng đưa tay bịt miệng lại, cẩn thận ổn định lại hô hấp, đưa mắt nhìn qua khe hở của hòn non bộ.


      Hắc y nhân kia bước nhàng tới gian phòng khách, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh từng căn phòng. Tuy mặt che kín bằng tắm khen đen, nhưng hình dáng này ràng là. . . . . .


      Haz, nàng thầm than. Thi đỗ làm quan, tuy mới nhận chức được mấy ngày, thời gian lại giống như mấy năm, thực hiểu nổi tại sao mấy người đọc sách lại cố gắng thi đậu để làm quan?


      lúc sau, bên trong phòng khách hình như có người ra, Hắc y nhân phi thân lên mái nhà. "Két" Cửa được mở, trong phòng có tới bốn năm tên đạo sĩ chuẩn bị ra.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :