1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 44: Năm mới

      Editor: tan_hye

      Tiếu thư đồng vốn ở trạng thái mơ hồ, đột nhiên cảm thấy □ bị xâm phạm, lập tức tỉnh táo được chút. nhìn thấy Thẩm Tử An người mình gương mặt ửng hồng, y phục chỉ còn nửa lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức trấn định lại, muốn thử xem chút nàng muốn làm cái gì?

      "Ừm, rất khó chịu. . . . . ." Quả muốn lập tức đụng ngã nữ nhân này, lại hiếu kỳ đến tột cùng nàng biết những chuyện này được bao nhiêu. thiếu nữ chưa lấy chồng, sao lại lớn mật như thế.

      Nhưng Thẩm Tử An có nhìn ra, nàng vốn định dùng tay nắm lấy, sau đó khiêu khích lật lại. Nhưng ngón tay mới vừa chạm đến nàng sợ đến mức a kêu to tiếng, rụt người lại, kéo y phục có can đảm làm tiếp nữa.

      Tiếu thư đồng buồn cười, ra là con cọp giấy. Mới vừa nhìn bộ dáng của nàng còn tưởng rằng rất dũng mãnh! Đứng dậy kéo lại y phục cho Thẩm Tử An, khẽ hôn lên trán nàng : "Khuya lắm rồi, ta đưa ngươi trở về!"

      "Ngươi định cứ như vậy?"

      "Vậy ngươi còn muốn như thế nào?" Nàng biết chịu đựng có bao nhiêu khổ sở, Tiếu thư đồng nghĩ cứ như vậy muốn nàng đêm.

      ". . . . . . được tốt lắm. Ta về, ngươi cần phải tiễn." Thẩm Tử An trực tiếp nhảy xuống giường, bởi vì vừa rồi cũng có cởi giày ra, cho nên nàng kéo y phục lại xong chạy luôn ra khỏi phòng của Tiếu thư đồng.

      Tiếu thư đồng nhìn bóng dáng nàng vội vàng chạy khỏi mỉm cười, ra là nàng vẫn lo lắng cho mình, chỉ là tại mình say rượu, chỉ sợ khống chế được chính mình làm tổn thương nàng. Nhưng mà bây giờ, chắc phải tắm nước lạnh mới có thể ngủ được.

      Đêm nay Thẩm Tử An cũng ngủ được, sờ sờ ngực của mình, có lực hấp dẫn sao? Mặc dù có chút , nhưng cũng có hình dáng chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy Tiếu thư đồng quá đáng, đến nông nỗi như vậy rồi còn có thể dừng lại được!

      Chỉ là hôm sau chính là năm mới rồi, sáng sớm bị Xảo nhi kéo dậy, sau đó chải tóc ngay ngắn.

      Mới vừa qua giờ cơm, Nhị thiếu gia dẫn theo đại tiểu thư, mang theo quà tặng tới. Chỉ là bởi vì bận chuyện, chỉ ngồi chút luôn.

      Sau đó thanh tĩnh, bởi vì nơi này có tang, cho nên ngay cả chút khí vui vẻ cũng có. Hơn nữa Thẩm Tử An lại bắt đầu nhớ nhà, những người khác đều vui mừng đón năm mới, nàng lại ở phía sau chuồng gà nhìn hai con gà có đôi có cặp mà ngẩn người.

      Thấy trời dần dần tối, mọi người cũng vội bận chuyện của mình. Bởi vì nhà của Xảo nhi ở gần đây, nên Thẩm Tử An cho phép nàng nghỉ ba ngày, còn Tuần Lễ lại sang bên kia đoàn tụ với đại phu nhân, trong cả viện chỉ có hai con gà, mấy con Tiên Hạc, hai ma ma, Tiếu thư đồng cộng thêm nàng.

      Nhóm ma ma ăn cơm xong nghỉ, chỗ cần quét dọn cũng quét dọn xong rồi, dọn dẹp cũng dọn dẹp xong, họ vui vẻ nhàn rỗi .

      Ước chừng nhìn gà nửa giờ, Thẩm Tử An cảm thấy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu chỗ lạnh. Vì vậy xoa xoa tay phải về, lại phát Tiếu thư đồng cầm áo [​IMG]

      Chương 45: Lại trở về đường cũ

      Editor: tan_hye

      ôm chặt nàng!

      Dùng thanh gần như chỉ có bọn họ có thể nghe được : " cần . . . . . ."

      Thẩm Tử An mơ mơ màng màng vậy mà lại nghe được, đột nhiên nàng rất thoải mái vỗ vỗ bả vai Tiếu thư đồng, cười : "Vậy ngươi nuôi ta sao? Ta dùng cực kỳ nhiều tiền, hơn nữa ăn cũng nhiều. . . . . . Nấc. . . . . . Ta. . . . . ."

      Tiếu thư đồng co quắp, với năm lương bổng của mình đừng nuôi mình nàng, nuôi mười nàng cũng đủ. Ôm lấy nàng để cho nàng ngã xuống, : "Có thể!"

      "Nhưng là, nam nhân các ngươi đều là ăn trong bát còn nhìn trong nồi, ngươi nhìn cha ta. . . . . . Lại nhìn Thượng Thư đại nhân chút, đều cưới rất nhiều người đẹp. Còn có Nhị thiếu gia, tuổi còn trẻ nên nhất định phải nghe lời mẫu thân cầm tay chỉ lối, thể lấy mấy người về. Dung mạo kia lại rất chọc người, chút cảm giác an toàn cũng có. . . . . ."

      Tiếu thư đồng hiểu, nàng rất đáng ghét nam nhân có nhiều thiếp, có lẽ là do chuyện tình của nương nàng! Từ trước đến giờ vốn thích những thứ này, hơn nữa Thẩm Tử An cũng phải chủ nhân mà nam nhân bình thường có thể đối phó được, lại cưới thêm người náo loạn mới là lạ.

      "Ta chỉ muốn mình ngươi là đủ rồi."

      Trong nội tâm Thẩm Tử An khẽ động, : " hối hận sao?"

      "Vậy, nếu như ngươi hối hận, ta lập tức trở về nhà, cho ngươi cả đời cũng tìm được ta."

      "Tốt! Chỉ cần ngươi trở về nhà, ta nhìn đến nữ nhân khác."

      Bởi vì Thẩm Tử An uống đến quá nhiều, đầu óc ong ong hỗn loạn, nghe được cũng hợp lý, nên gật đầu đáp ứng.

      Tiếu thư đồng thấy nàng đồng ý trong lòng cao hứng, nhàng ôm nàng : "Ngươi cũng cho đổi ý."

      " lời ta ra, bốn con ngựa cũng đuổi kịp, yên tâm. . . . . ." Thẩm Tử An xong còn vỗ vỗ cơ ngực , : "Tiểu tử, rất có lực nha, luyện công phu sao?"

      Tiếu thư đồng 囧, nha đầu này muốn sang chuyện khác , sao lại còn táy máy chân tay. Vốn là người uống say rượu rất dễ bị kích thích, nàng còn làm như vậy? suy nghĩ lại cảm thấy người chợt lạnh, mảng da thịt lớn trước ngực lộ ra bên ngoài.

      cứng đờ người, nha đầu này tính toán làm cái gì, thế nhưng bỗng nhiên lại cởi y phục của ra.

      "Lần trước ta cảm thấy làn da của ngươi vô cùng tốt, quả nhiên trắng hơn mặt nhiều. Còn có cơ bắp nữa, ta thích." xong lại nhéo nhéo, bởi vì dùng lực hơi lớn làm cho lưu lại dấu vết ở mấy chỗ bị nhéo.

      Tiếu thư đồng buồn bực thốt tiếng, vừa đau nhức lại vừa kích động, nàng còn lộn xộn như vậy chỉ sợ là mình nhất thời nhịn được. . . . . . ràng còn có hơn mười ngày, chỉ là bỗng nhiên bây giờ nghĩ đến, cảm thấy thời gian rất xa xôi. hô hấp từng ngụm từng ngụm, từ từ lui về phía sau, mong chờ Thẩm Tử An dừng tay.

      Nhưng nghĩ tới Thẩm Tử An chính là mèo, mèo là động vật có thói quen di chuyển theo hoàn cảnh!

      Thấy gì đó trước mắt chuyển , Thẩm Tử An nhảy tới bắt được, hưng phấn ôm lấy vừa liếm vừa cắn. Đây chính là cái gọi là lúc mèo hưng phấn, đối phương rất xui xẻo.

      Đông!

      Tiếu thư đồng ngã ở giường, nếu như muốn đẩy nàng ra cũng rất dễ dàng, chỉ là lại nỡ đẩy người ra ngoài. Dù sao thời điểm nàng chủ động căn bản là có, hơn nữa lại ở trong ngực vừa cắn vừa cọ cọ, hết sức thoải mái!

      ra , cũng phải Thẩm Tử An [​IMG]
      cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 46: Thẩm gia tới chúc tết


      Editor: tan_hye

      Tục ngữ , nếu có lần thứ nhất có lần thứ hai, có thứ haithì cũng có thứ ba!!!

      Có ba có bốn nữa, bởi vì Xảo nhi trở về!

      Thẩm Tử An thở phào nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Mà Tiếu thư đồng lại buồn bực, nhìn Xảo nhi giống như nhìn kẻ thù. Làm cho Xảo nhi nhìn thấy , bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Lại hỏi Thẩm Tử An vẫn nằm ở giường dưỡng thương : "Thiếu phu nhân, cũng phải là ta đắc tội tiểu thư Đồng, thế nào vừa nhìn , lập tức bị trừng."

      "Ngáp. . . . . . Vậy ngươi suy nghĩ chút rốt cuộc đắc tội chỗ nào. . . . . . Ngáp. . . . . ." xong ngẹo đầu ngủ tiếp.

      Xảo nhi định tiếp lại phát người ngủ, nên bưng trà ra ngoài, phát tiểu thư Đồng vẫn còn quét sân. Nàng cảm thấy kỳ lạ, bây giờ tuyết rơi cũng có lá cây, thế nào lại chịu khó quét viện như vậy.

      Nhưng vừa mới dừng lại, lập tức bị tiểu thư Đồng trừng, nàng bị dọa sợ vội vã chạy .

      "Hôm nay tiểu thiếu gia hẳn là trở lại, như thế nào còn chưa thấy thiếu phu nhân. . . . . ."

      "À, nàng vừa ngủ thiếp , có lẽ là do mấy ngày nay ăn tết quá bận rộn người mệt chết !"

      Tiếu thư đồng ho sặc sụa, nguyên nhân đương nhiên biết. Còn phải là bởi vì mới nếm thử tư vị của tình nam nữ, cho nên có chút vô cùng mãnh liệt, nàng mệt mỏi ngược lại rất bình thường, chỉ là trong lòng khỏi có chút áy náy.

      Thôi, để cho nàng nghỉ ngơi , chính mình cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn! xách theo công cụ trở lại thư viện, chuẩn bị chút rồi ra khỏi Thượng Thư Phủ.

      Mà bên này, tiểu thiếu gia trở lại, hơn nữa còn dẫn theo Nhị thiếu gia Tuần Vũ.

      Thẩm Tử An ngủ say, bị Xảo nhi kéo lên. Nàng mơ mơ màng màng đứng ở trước mặt Nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia, nhận lời chúc tết, sau đó đáp lại câu chúc mừng năm mới.

      Tuần Vũ chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Tử An hết sức rung động, hai má đỏ rực phi thường đáng . Mặt đỏ lên, nhiều ngày thấy, nhớ mong và vui mừng trong lòng thế nhưng nhất thời biết nên như thế nào.

      "Đại tẩu, hôm nay tiểu muội bày tiểu yến ở bên ngoài, biết có bằng lòng dời bước ra ngoài hay ?" Dụng ý Tuần Vũ và tiểu muội an bài, cũng chỉ là muốn Thẩm Tử An ra ngoài chút.

      Thẩm Tử An tự nhiên muốn đồng ý, bây giờ nàng chỉ muốn ngủ.

      lúc khó xử Tiếu thư đồng từ bên ngoài vào, sớm biết Tuần Lễ và Tuần Vũ đến, vì vậy vội vã tới, thấy Thẩm Tử An giả bộ cả kinh, : "Thiếu phu nhân phải thoải mái phải nghỉ ngơi sao, làm sao lại dậy rồi?"

      Thẩm Tử An lập tức mượn bậc thang xuống, : "Bởi vì thúc thúc và Lễ nhi tới đây. . . . . ."

      " ra là đại tẩu thoải mái, hôm nay thôi vậy, nhanh nghỉ ngơi ! Ngày khác tốt hơn, lại ra ngoài dạo."

      "Ừm!" Thẩm Tử An đồng ý tiếng, giả bộ dáng vẻ nhu nhược để Xảo nhi dìu nàng xuống.

      Nha đầu Xảo nhi ngốc còn hỏi : " ra là thiếu phu nhân thoải mái, thế nào lại với ta?"

      "Khụ. . . . . . Sợ ngươi lo lắng."

      "Vậy hay là [​IMG]

      Chương 47: Ngày sinh nhật

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An khom người, thu tay vào trong tay áo để cho Thẩm Nguyệt Đan cầm, : "Vẫn tốt, còn tỷ tỷ?"

      "Rất tốt. . . . . ." Mặt Thẩm Nguyệt Đan đỏ lên, sau đó : "Nhị công tử có tốt ?"

      Thẩm Tử An nghe vậy rút rút, rút đến nỗi bụng cũng đau chính là cười nổi. Nếu như bàn về dung mạo, Thẩm Nguyệt Đan trái lại có thể xứng với Nhị thiếu gia, nhưng là cá tính, thiên sứ tiểu ác ma. Dĩ nhiên, bên nam là thiên sứ còn bên nữ là ác ma.

      " cũng rất tốt, chỉ là tỷ tỷ chuyện này. . . . . ." được nửa câu nuốt xuống, phía sau chính ngươi đoán .

      Dĩ nhiên Thẩm Nguyệt Đan đoán được, mặt càng đỏ. Mà đại phu nhân ở bên lại cười : " Tính tình người tỷ tỷ ngốc này ngươi nên rất ràng, đây là chuyện tình đầu năm. Nha đầu ngốc này liếc mắt nhìn Nhị thiếu gia cái, liền lưu tâm. Cái này , mới vừa khỏi trận ốm nặng. Vì thế, chúng ta phải buông tha thể diện mà đến, biết An nhi có thể giúp chúng ta chu toàn từ trong hay ."

      chỉ tim Thẩm Tử An, ngay cả chân cũng rút. Đại phu nhân này ràng là người thông minh, vẻ mặt vừa rồi của công chúa nàng cũng có thể nhìn ra, như nào vẫn da mặt dày liều chết gắng gượng thỉnh cầu. Còn có bệnh của Thẩm Nguyệt Đan. . . . . . Ngay cả vị hôn phu chết cũng thấy nàng ngã bệnh, huống chi là chỉ vì thấy mặt của Nhị thiếu gia.

      Cũng chỉ là nhìn dung mạo người ta rất tuấn tú, lại là người thừa kế Tuần phủ, cho nên hai mẹ con này mới động tâm. Dùng cái chiêu này lừa nàng, ai tin được!

      Nàng uống ly trà, sau khi suy tính làm thế nào để cho các nàng hiểu, Thẩm Nguyệt Đan căn bản xứng với Nhị thiếu gia. Đột nhiên tâm niệm vừa động, : "Đại phu nhân cũng biết hoàn cảnh của ta ở nơi này cũng tốt."

      "Nếu như tỷ muội cùng ở đây, nhất định chiếu cố lẫn nhau."

      Chiếu cố cái rắm, đến lúc đó khắp nơi tìm cơ hội châm chọc nàng mới là lạ. Nhịn xuống : "Điều này cũng đúng, mặc dù ta có chuyện này cũng đả động được cái gì, nhưng lại có biện pháp để cho Nhị thiếu gia chủ động đề xuất."

      "Biện pháp gì?" Đại phu nhân và Thẩm Nguyệt Đan cùng kêu lên hỏi.

      "Nhị thiếu gia từng qua, muốn tìm nữ tử cầm sắt hợp minh (vợ chồng hòa hợp) sống chung đời. Chỉ là, nữ nhi trong thiên hạ có thể được Nhị thiếu gia gọi là cầm sắt hòa minh quá ít."

      "Chuyện này. . . . . ." Mẹ con Thẩm gia đồng thời ngẩn ra, sau đó nhìn nhau chút, lại mở to mắt.

      Thẩm Tử An nhìn thấy ràng, hơn nữa cũng nhớ rất ràng, mặc dù Thẩm Nguyệt Đan xưng là cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết, cũng là mọi thứ đều qua quít, cái nào tinh thông.

      "Chuyện này đề cập tới, lại mấy ngày nữa chính là sinh nhật công chúa, chúng ta đúng lúc đến thăm. biết nàng thích những thứ gì, để chúng ta chuẩn bị cho cẩn thận." Đại phu nhân mở rộng đề tài, nàng nhìn ra Thẩm Tử An cũng phải là có ý muốn giúp các nàng, nên tự tìm mất mặt nữa.

      "Này, chuyện của công chúa ta cũng ràng lắm." Thẩm Tử An đẩy còn mảnh, mới xem bọn họ còn còn muốn lăn qua lăn lại như thế nào.

      Chỉ là cũng may, đầu óc đại phu nhân vẫn là tinh tường, vì vậy sau khi Thẩm Tử An cáo từ liền đơn giản trở lại Phong Trần Hiên của mình.

      Xảo nhi mới vừa gõ cửa cái, cửa mở ra. Tiếu thư đồng mở cửa, nhưng vẫn là biết gì : "Trở lại."

      "Ừm!" Thẩm Tử An khẽ mỉm cười, trong lòng lập tức có cảm giác về đến nhà, hết sức thoải mái.

      Lúc nàng ngang qua Tiếu thư đồng nhàng mà nắm chặt tay của nàng, ý là dùng hành động để an ủi. Chỉ là buổi tối, hai người lại giải thích được cãi vả. Nguyên nhân là, Thẩm Tử An hỏi ngày sinh nhật công chúa mình nên đưa những thứ gì. Nhưng Tiếu thư [​IMG]
      Trâu, cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 48: Kinh biến

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An nhìn lại bộ dáng mình, : "Bộ dáng như vậy cáo ốm tham gia cũng ai tin là lời dối."

      Nàng để cho Xảo nhi đỡ, hai người thoải mái nhắm mắt theo đuôi tới Tiền viện. Có ít người phát nàng, nên : "Thiếu phu nhân tới. . . . . ." xong thông báo vào bên trong.

      Lần này bởi vì còn có tang cho nên giản lược , cả trong vườn chỉ có mười mấy bàn khách, trừ người trong nhà chỉ còn bằng hữu thân thuộc với Tuần gia. Thẩm Tử An mới tới, lại nhìn chung quanh thấy tiểu thư Đồng biết bận làm cái gì. Mà công chúa hỏi nàng vì sao nghỉ ngơi, Thẩm Tử An : "Sinh nhật phu nhân con dâu sao dám tới."

      "Ngồi !" Công chúa chỉ vào chỗ ngồi, thực ra sớm chuẩn bị xong.

      Thẩm Tử An quy củ ngồi xuống, nhìn thấy Thẩm Nguyệt Đan và đại phu nhân nhìn nàng, lại giả vờ làm như nhìn thấy.

      Mà sắc mặt Nhị thiếu gia Tuần Vũ lại ửng đỏ, hôm nay Thẩm Tử An mặc thanh nhã, mặc dù dung mạo phải nghiêng nước nghiêng thành như thế nào, nhưng lại có phen phong thái riêng. Mà Tuần Mai lại : "Hôm nay chị dâu là xinh đẹp."

      "Muội muội mới xinh đẹp." Thẩm Tử An phí tâm như vậy cũng chỉ là để cho nhìn người, thế nhưng người lại có ở đây. buồn bực, lại nghe cái thanh : "Hoàng thượng giá đáo. . . . . ."

      Công chúa lập tức vội vàng đứng lên, mặt lộ ra tia kinh ngạc.

      Hoàng thượng? Thẩm Tử An cũng nghĩ tới, học công chúa đứng lên ra ngoài cửa đón. Chỉ chốc lát sau, hoàng thượng từ từ vào, mà Thẩm Tử An phát tiểu thư Đồng đứng ở bên cạnh . ra là giữ cửa rồi, xem ra rất bận. Sau đó ánh mắt lại đặt ở người hoàng thượng, lại thấy hình như cũng nhìn mình. Chỉ là liếc mắt cái, nàng vội vã cúi đầu. Ánh mắt người nam nhân này rất sắc bén, nhưng là dung mạo lại có chút nhìn quen mắt, giống như từng thấy ở nơi nào.

      Hoàng thượng : "Hôm nay là sinh nhật cần đại lễ, đứng lên !"

      Công chúa đồng ý tiếng từ từ đứng lên : "Thế nào Hoàng thượng cũng tới?"

      Hoàng thượng : "Năm trước bởi vì bận chuyện đến được, hôm nay vừa đúng nhàn hạ, cũng mang theo quà tặng tặng cho ngài." xong rất bình tĩnh ngồi ở chủ vị.

      Ngờ đâu bên này mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa lập tức : "Tả Tướng và Nam tướng quân tới chúc mừng sinh nhật công chúa."

      "Bọn tại sao lại đến." mặt công chúa lên vẻ tức giận, lập tức Thẩm Tử An bên cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

      Chỉ chốc lát sau, hai tướng quân vào. Đánh giá của Thẩm Tử An đối với bọn họ chính là, rất bình thường, nhưng sát khí rất nặng.

      Nàng nhìn tiểu thư Đồng cái, lại phát giác ánh mắt cũng có nhìn mình mà là mặt lại hướng về phía hai vị Tướng quân kia. Kỳ quái hơn chính là, hai người kia vào cũng có hành lễ với hoàng thượng, mà là ha ha cười : "Hoàng thượng ngươi chịu ra khỏi Hoàng cung rồi sao? Như vậy hôm nay, cũng cần phải trở về nữa."

      Hoàng thượng mỉm cười, mội lời, quả nhiên đủ bình tĩnh.

      Thẩm Tử An lại căng lên, trách được tiểu thư Đồng cho nàng đến, ra là có chuyện như vậy phát sinh. Các nữ quyến Tuần phủ sợ hết hồn, Tuần Thượng Thư đứng lên : "Tướng gia, các ngươi đây là ý [​IMG]

      Chương 49: người con mèo thiên nhai

      *thiên nhai: chân trời

      Editor: tan_hye

      Lại , trong nháy mắt Thẩm Tử An cảm giác tình của mình với tiểu thư Đồng chết. Nàng đau lòng yên lặng bỏ , bất tri bất giác thế nhưng chính mình trở lại Phong Trần Hiên, chỉ là nơi này người. Nàng nghĩ lại chuyện lúc trước, khỏi lớn tiếng kêu lên: "Ta muốn trở về. . . . . ." Bây giờ nàng muốn trở về, bởi vì bị lừa gạt rất nghiêm trọng.

      cái thanh : "Bây giờ ta có năng lực đưa ngươi trở về, nhưng lại có thể mang ngươi mang ra khỏi nơi này. Như thế nào, muốn ra ngoài chút sao?"

      Thẩm Tử An nghe được là thanh Miêu nhi, xoay người thấy con mèo đứng ở phía sau mình. Chính là, Miêu nhi kia.

      Thẩm Tử An đột nhiên nghĩ đến người, : "Nhưng là, Tứ nương. . . . . ."

      "Xem ra ngươi còn biết, Tứ nương mang thai đệ đệ của ngươi, cho nên cho dù ngươi cũng mang cho nàng tổn thương quá lớn."

      "Như thế là tốt." thể nghĩ tới là như vậy.

      Chân trái Miêu nhi bước bước : " tay sao?"

      Thẩm Tử An nắm quyền : "Mới , đồ trước kia ta chuẩn bị vẫn còn ở đó." Nàng thu dọn đồ đạc của mình sau đó buộc thành bọc , : "Ta muốn tiếp tục ở lại đây, thôi!"

      Miêu nhi gật đầu, sau đó : " theo ta." xong nhảy lên ở phía trước.

      Thẩm Tử An sớm biết Miêu nhi có năng lực nguyên hình, chỉ là biết vì sao hôm nay nó lại đột nhiên xuất . Chỉ là, bây giờ nàng cảm giác tất cả đều quan trọng, chỉ muốn cách nơi này càng xa.

      Động tác người mèo vô cùng nhanh, nhưng đến bên ngoài nàng mới nhìn thấy, Kinh Thành loạn thành đoàn. ngờ nhìn Tuần phủ coi như còn bình yên, chiến trường bắt đầu cũng là kết thúc. Bên ngoài, vẫn còn chưa có kết thúc, hoặc là còn chưa có bắt đầu.

      Quân đội tách ra đánh nhau, muốn nhường cho nhau.

      Miêu nhi : " từ phía thôi, phía dưới hình như cách nào ra thành." xong lại : "Bây giờ ngươi tưởng tượng mình là con mèo, phải là người."

      Mèo mèo , Thẩm Tử An vội vã ra ngoài, vì vậy lập tức vội suy nghĩ mình là con mèo. Quả nhiên, có ai chú ý tới các nàng, thế nhưng bận tâm ra khỏi thành.

      liên tiếp mấy dặm, Thẩm Tử An mới cảm thấy mệt mỏi, ngừng lại : "Nghỉ ngơi chút !"

      Miêu nhi : " phải ngươi sợ đuổi theo sao?"

      " vội [​IMG]
      cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 50: Ngươi là thê tử của ta

      Editor: tan_hye

      Cũng biết qua bao nhiêu ngày, tóm lại tâm tình Thẩm Tử An cũng từ từ tỉnh táo lại.

      Mặc dù đuổi theo Miêu nhi rất nhiều lần, nhưng nàng luôn cách nào trở lại đại.

      Cũng may từ trước đến giờ Thẩm Tử An đều hết sức kiên cường, có nam nhân cũng sống, có nam nhân nàng cũng muốn sống được sinh động.

      Làm thuê ở chỗ này rất thoải mái, thứ nhất thiếu nữ làm thuê cho người khác vốn là ít, cho nên lão bản rất chăm sóc. Thứ hai tiểu điểm chuyên để phòng tránh, cho nên cũng có mấy người khách nhân. Nàng sống cũng vất vả, buổi sáng lau rửa chút, buổi tối từ sớm lên giường nghỉ ngơi.

      Miêu nhi : "Ngươi có ý định quay trở lại sao?"

      " trở về, ta như vậy tốt vô cùng. Chờ tình phai nhạt, ta học theo nữ chủ trong truyện xuyên việt mở cửa tiệm, đến lúc đó có tiền trong tay, ta còn sợ cái gì?" Mặc dù như vậy, cảm giác bị lừa vẫn là thể nào dễ chịu.

      "Hả? Cho dù tìm ngươi cũng về sao."

      " trở về trở về, kêu la cái gì, ngủ."

      Thẩm Tử An an ổn ngủ, nàng muốn nghĩ quá nhiều, vốn là muốn đếm dê ép mình ngủ say, nhưng nàng phát giác hoàn toàn cần phải như thế, mới vừa dính gối đầu nàng cũng ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, nàng thức dậy giống như mọi hôm bắt đầu quét dọn đình viện. Sau đó lau cái bàn, mở cửa tiệm.

      Bên này vừa dọn dẹp cái bàn xong, bên kia liền có khách tới cửa, nàng học tập ngữ điệu của nữ hầu trong Anime : "Hoan nghênh quang lâm. . . . . . thong thả, tiễn. . . . . ." Nhìn người tới, nàng lập tức đổi sắc mặt.

      ngờ địa phương hẻo lánh như vậy cũng có thể tìm đến, bước vào, lại cảm thấy nơi này và phong thái của hết sức xứng.

      Tuần Hạo nghe được tin tức lập tức chạy tới, đến còn tưởng rằng là báo lầm, nàng sao lại gầy yếu như vậy làm sao có thể ở trong tiệm làm bồi bàn. Nhưng chính mắt thấy được, liền thấy lòng của mình vốn bị đâm đao lại nứt thành bốn mảnh.

      nắm quyền : "Làm sao ngươi lại làm khổ mình như thế?"

      Thẩm Tử An : "Khách quan ngươi ở đây cái gì, ta hiểu ." Nàng quyết định chủ ý nhận người, vì vậy tiếp tục vội việc của mình, mặc cho ngẩn người mà đứng.

      Tuần Hạo : "Tử An. . . . . ."

      Thẩm Tử An : "Nếu như ngài phải là tới ở trọ hoặc ăn cơm, xin rời ."

      "Ta. . . . . . Ở." Tuần Hạo thấy Thẩm Tử An cũng để ý , vì vậy chỉ có thể tính toán trước ở lại từ từ lại .

      Nhưng Thẩm Tử An lại thấy lão bản ra, : "Lão bản ta có chút thoải mái, khách quan nơi này ngươi chiêu đãi !"

      Lão bản rất dễ chuyện, vì vậy tự mình đến thi lễ với Tuần Hạo.

      Mà Thẩm Tử An là thừa này trở về phòng, trực tiếp nhấc bọc y phục lên, : "Người đuổi tới, chúng ta ."

      Miêu nhi : "Ngươi muốn trốn cả đời sao?"

      " đuổi theo mãi cũng mệt." Thẩm Tử An quyết định chủ ý, mở cửa sổ liền muốn nhảy. Tuy nhiên mở cửa sổ lại phát phía dưới cửa sổ, Tuần Hạo đứng ở nơi đó, : "Ngươi là thê tử của ta, vì sao còn phải chạy trốn."

      Thẩm Tử An rất thản nhiên [​IMG]

      Chương 51: Dung mạo ngươi thích

      Editor: tan_hye

      Toàn bộ buổi chiều thấy, Thẩm Tử An cho là bỏ qua. Trong lòng hơi buông lỏng, nhưng lại mơ hồ có loại cảm giác thất vọng. Buổi tối nghỉ ngơi, lại nghe có người gõ cửa. Mở ra nhìn lên, lại là cái khuôn mặt mình quen thuộc nhất kia.

      Có chút ngây ngốc, nhưng lại cảm giác đay mới , là mặt của Tiếu thư đồng mặt.

      Trong lúc nhất thời, trăm ngàn loại cảm giác đánh úp tới trong đầu của Thẩm Tử An, nước mắt nhi rốt cuộc nghe sai sử rơi xuống. Nàng cuống quít xoa xoa : "Ngươi làm cái gì?"

      "Ngươi chính là thích Tiếu thư đồng, như vậy ta có thể cả đời đều là Tiếu thư đồng."

      "Bỏ lỡ thể trở lại nữa." Thẩm Tử An đưa tay đóng cửa, nhưng Tuần Hạo lại chen ở ngoài cửa, : "Muốn ta bao nhiêu lần mới được, ta chính là Tiếu thư đồng. Ngươi thích cái gì ta đều biết, mà ta thích cái gì ngươi cũng biết."

      Khí lực Thẩm Tử An bằng , nên buông tay trở về ngồi xuống, : "Hi vọng ngươi cần tự tiện xông vào khuê phòng nữ tử, cẩn thận ta kêu người."

      Tuần Hạo : "Ngươi nhất định phải phân rạch ròi với ta như vậy sao?"

      Thẩm Tử An nhìn gương mặt này cũng biết muốn gì được, chỉ có cúi đầu : "Ta chỉ thích tiểu thư Đồng phổ phổ thông thông, Đại Thiếu Gia thích hợp với ta."

      "Vậy ta tại chính là ta"

      "Ngươi cần gì lừa gạt mình đây?"

      Tuần Hạo cười khổ : "Ta đối với ngươi chưa từng từng thay đổi."

      Thẩm Tử An cắn môi dưới, thân phận người đột nhiên biến thành người khác điều này làm cho nàng có chút thể nào tiếp thu được. Chỉ là, lúc này dùng lời với nàng, đúng là cái đó tiểu thư Đồng. Hoặc là, người kia có chết?

      Nàng rối rắm, thấy Tuần Hạo vào rồi, lên phía trước nắm tay của nàng : "Đời này, phải là khanh cưới."

      Thẩm Tử An sợ nhất người khác lời dịu dàng, mà Tuần Hạo lại sớm hiểu tính khí của nàng. Nàng muốn rút tay của mình về, nhưng cố tình lại bị cầm phải vô cùng chặt, nhúc nhích. Chính lúc bọn họ đỏ bừng mặt vì giằng co tay nhau, vừa nhìn Miêu nhi nhìn đùa giỡn hồi lâu rốt cuộc nhịn được chuyện, : "Ta nghĩ, chuyện này thể như ý nguyện của ngươi."

      Tuần Hạo sợ hết hồn, nhìn về phía giường, lại thấy con mèo ngồi ở chỗ đó, vừa vẫy đuôi vừa chuyện với bọn . Đúng, là chuyện, còn là ngôn ngữ của nhân loại. Tuy là kiến thức rộng rãi, nhưng là loại tình hình giả tưởng này vẫn chưa gặp qua bao giờ.

      theo bản năng bảo hộ Thẩm Tử An ở sau lưng, : "Ngươi là quái gì, muốn làm cái gì?"

      Thẩm Tử An cũng nháy mắt với Miêu nhi, hiểu tại sao nó lại chuyện ở trước mặt Tuần Hạo?

      Miêu nhi nhìn Thẩm Tử An cái, sau đó dùng móng vuốt chỉ vào Thẩm Tử An : " này ra trước khi hết năm lúc chưa gả vào Tuần gia rơi xuống nước chết rồi, là ta cho mượn cái mạng nàng mới sống lại ."

      Cả người Tuần Hạo chính là run lên, : "Ngươi. . . . . . bậy."

      Miêu nhi hừ tiếng : " tin ngươi hỏi nàng?"


      Thẩm Tử An nghĩ, quả giả, vì vậy nhìn Tuần Hạo nhìn về phía mình, phần khẩn trương và lo lắng lộ cùng vẻ trấn định bình thường tựa như ở hai tròng mắt. Nàng khẽ gật đầu, bởi vì đây là .

      Tuần Hạo vội
      [​IMG]

      Chương 52: vứt bỏ được tình cảm

      Editor: tan_hye

      Tuần Hạo , tiếp tục về phía trước.

      Chính Vũ : "Chờ chút, ngươi phải nơi nào?" Tuần Hạo như vậy chưa từng thấy bao giờ, bởi vì thương tâm quá độ mà làm chuyện điên rồ chứ?

      Tuần Hạo cũng rất kiên quyết : "Vô Cực sơn."

      " đến đó làm cái gì?" Chính Vũ vài bước đuổi kịp hỏi.

      "Ta muốn cứu nàng."

      Chính Vũ đại khái là bị làm cho giật mình, thân thể ngừng lại chút, sau đó nắm chặt lấy bả vai Tuần Hạo : "Ngươi điên rồi sao, nàng chết, chút hơi thở cũng hoàn toàn có, ngươi muốn cứu như thế nào?"

      Thẩm Tử An bay ở phía cũng rút rút, người bình thường đều cho là điên rồi, ngay cả nàng cũng cho là như vậy. Nhưng Tuần Hạo cũng dừng lại, hất ra tay Chính Vũ càng chạy càng nhanh.

      Chính Vũ nóng nảy : "Ngươi lại vì nữ nhân như thế, chẳng lẽ cũng nghĩ phụ mẫu của mình và Lễ nhi chút nào sao?"

      Tuần Hạo vừa vừa : "Từ ta sống vì bọn họ, lớn lên sống vì bằng hữu, rốt cuộc tìm được người mình . . . . . . Ta tuyệt đối để cho nàng có chuyện."

      Nội tâm Thẩm Tử An khẽ động, nhưng vẫn được lời nào ra ngoài.

      "Người già trông nom, nhưng còn đứa . . . . . ."

      "Lễ nhi là hài tử của ai ngươi nên ràng, chờ chuyện tình trong cung chấm dứt, chướng ngại còn tồn tại phải cung nghênh thái tử tương lai trở về cung."

      ra là Tuần Lễ lại là nhi tử của Đương Kim hoàng thượng, trách được lúc mới gặp mặt Hoàng đế lại cảm thấy nhìn rất quen mắt, ra là bộ dáng vô cùng giống Lễ nhi.

      Chính Vũ lại : "Người chết sống lại được, ngươi tỉnh táo lại ."

      Tuần Hạo : "Ta tin tưởng có thể, nhất định có thể. . . . . ." Câu đầu giống như chứng minh cái gì, câu sau lại giống như an ủi mình.

      "Ngươi. . . . . ." Chính Vũ có cách nào, vốn định đánh ngất mang người , nhưng nhìn vẻ mặt si mê của biết biết coi như mang được người , nhưng nhất định còn quay lại lần.

      có cách nào, chỉ có thể theo ở phía sau.

      Vô Cực sơn rất xa, nhưng Tuần Hạo ngày đêm bôn ba, rốt cuộc vào ngày hôm sau chạy tới nơi. Vừa vào núi gió lạnh thổi ác liệt, nơi nơi đều là tuyết. Ngay cả y phục Tuần Hạo cũng có chuẩn bị lập tức lên núi, Chính Vũ có cách nào, chỉ có thể trở về mua vài kiện áo bông sau đó lại đuổi theo.

      Thẩm Tử An : "Đứa ngốc, ít nhất cũng phải ăn chút gì đó rồi lên đường."

      "Đau lòng? Như vậy bây giờ ngươi có thể lựa chọn sống lại." Miêu nhi hì hì mà .

      "Người nào đau lòng, mặc kệ ." Thẩm Tử An giận dỗi hề chuyện nữa, lại thấy phía dưới Tuần Hạo cột thân thể nàng vào lưng, dùng cả chân tay bò lên núi.

      Miêu nhi ở bả vai Thẩm Tử An : "Coi như bền chí có thể bò được rất xa, nhưng ai có thể bò đến đỉnh ngọn núi này. Bởi vì, nhiệt độ nơi đó vượt qua cực hạn của loài người, nếu leo được lên lập tức bị đông thành người băng."


      "Cái gì?" Những thứ này Tuần Hạo thể nào biết, tại sao còn tiếp tục tới? Coi như đến lúc đó nàng sống lại, vậy biến thành người băng rồi còn có cái gì có thể là hạnh phúc.

      "Chính là như thế."

      "Đứa ngốc." Thẩm Tử An cắn môi cái, trong đầu bắt đầu lên những lời nhàng trước kia tiểu thư Đồng với nàng, dạy nàng viết chữ, lại dạy nàng vẽ tranh.

      đến giữa sườn núi, Chính Vũ cảm thấy lồng ngực mình đều muốn đông lại. lại lần nữa kéo Tuần Hạo : " cần lại tiếp tục leo lên, nếu giá rét tổn thương."

      Tuần Hạo hoàn toàn để ý tới, : "Chỉ cần kiên [​IMG]
      cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 53: Tân nương

      Edior: tan_hye

      Bị ôm lâu, nàng rốt cuộc : "Ta. . . . . . Ta sắp lạnh cóng rồi."

      Tuần Hạo hoàn toàn quên mất chuyện như này, vội vàng : "Được, chúng ta lập tức xuống núi." Sau đó dùng tư thế bế công chúa ôm Thẩm Tử An vừa bị Chính Vũ ném thành Mộc Đầu Nhân xuống núi, tốc độ này nhanh hơn lúc lên núi rất nhiều.

      Trong lòng Thẩm Tử An hết sức ấm áp, mặc dù nàng rất lo lắng với cuộc sống sau này, nhưng nàng rất có lòng tin với người nam nhân bên cạnh này. Ít nhất, thế giới này nam nhân có thể vì mình mà chết rất ít ỏi rồi.

      Cho tới khi Tuần Hạo ôm nàng vào trong gian phòng của khách sạn, sau đó lại phân phó chuẩn bị nước nóng.

      Cả người Thẩm Tử An bị ném vào trong nước nóng, hết sức thoải mái thở phào nhõm, hai mắt phiếm hồng ( mệt ) nhìn thương thế người Tuần Hạo : "Thương thế của ngươi, có muốn ta giúp ngươi xử lý chút hay ."

      Tuần Hạo : "Thương? Ah, hình như là bị thương." Sau đó cười tiếng : "Có thể, nhưng mà phải lau sách trước ."

      Mặt Thẩm Tử An đỏ lên, : "Vậy cùng nhau tắm . . . . . ." chờ câu này chứ?

      Quả nhiên, Tuần Hạo lập tức cởi y phục của chính mình rồi nhảy vào trong thùng. Thùng nước tắm lớn lớn, rất . Hai thân thể cứ như vậy dính sát vào nhau, làm sao còn dám rét lạnh, nhất định chính là nhiệt độ sắp bị chưng chín.

      Tuần Hạo rất chủ động, càng thêm quý trọng với thê tử tưởng mất mà có lại.

      " người ngươi có thương tích. . . . . ." Thẩm Tử An vốn là hi vọng quý trọng thân thể của mình, chỉ tiếc so với thương thế kia Tuần Hạo càng muốn như thế nào làm cho nàng ngoan ngoãn nằm ở phía dưới.

      muốn để cho người kia ở đây mà thương càng thêm thương, Thẩm Tử An thành phối hợp.

      Mà bên ngoài, mới từ Tuyết Sơn xuống, Chính Vũ vốn là muốn tới tìm hỏi chân tướng. Chỉ tiếc mới vừa tìm được chỗ ở của hai người, lập tức nghe thấy thanh rên rỉ từ bên trong truyền đến. Mặt đỏ bừng, hung hăng nắm chặt quả đấm cái muốn dẹp người. Mới vừa còn phải sống phải chết lên núi, bây giờ lại ở đây làm cái loại chuyện này .

      cũng cách nào ở lại, chính mình lẻ loi tắm nước nóng vậy, bên lại nghĩ, có phải mình cũng nên tìm nữ tử tới chuyện đương ?

      Lại , ngày hôm sau Tuần Hạo cũng khôi phục phong thái của ngày xưa. Chỉ là, cũng tháo mặt nạ xuống.

      Chính Vũ thấy đôi phu thê này ra, : "Các ngươi đúng là vội. . . . . ."

      Mặt Thẩm Tử An đỏ lên, Tuần Hạo lại cười lớn : "Đúng vậy, rất nhanh ta lại muốn đến Thẩm gia lấy nàng vào cửa lần."

      Thẩm Tử An ngẩn ra : "Tại sao?"

      Tuần Hạo : " Đại Thiếu Gia ngày đó ngươi gả tới vẫn còn ở trong viện bồi Nhị phu nhân ăn gạo, tại ta trở về tự nhiên muốn tái giá lần."

      Trong lòng Thẩm Tử An tràn đầy hạnh phúc : "Ngươi tự tính toán."

      Tuần Hạo vỗ vỗ Chính Vũ : "Nhớ tới uống rượu mừng."

      Chính Vũ giật giật khóe miệng : "Đương nhiên là phải uống, chỉ là, ngày hôm qua các ngươi là chuyện gì xảy ra?"

      Tuần Hạo tiền nhân hậu quả (nguyên nhân kết quả, từ đầu đến cuối) ra, mặc dù Chính Vũ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà biết Tuần Hạo phải người tùy tiện xằng bậy, hơn nữa bây giờ người có thể để cho xằng bậy cũng sống lại.

      Chỉ là, đột nhiên tìm được cơ hội trả thù, lập tức : "Ngươi định mang theo mặt nạ cả đời sao?"

      Tuần Hạo : " tồi, dù sao mọi người đều mang mặt nạ, bất quá mặt nạ của ta là mà thôi." xong sờ mặt của mình cái : "Hơn nữa rất mỏng cũng phiền toái lắm." xong [​IMG]
      cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :