1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 24: Học lễ nghi

      Editor: tan_hye


      Lễ nghi là như thế nào?

      Thẩm Tử An có được đáp án, ở thời cổ đại này lễ nghi chính là người nhàm chán nghĩ ra để giày vò người mà. Nàng học đến tận buổi chiều, ngay cả lễ gật đầu cũng học được tốt. phải gật quá sớm chính là gật quá chậm, phải gật quá mạnh, chính là vẻ mặt thỏa đáng.

      Càng học càng mệt mỏi, càng học càng buồn ngủ, vì vậy nàng phát huy sở trường ngốc nghếch, ngươi thích như thế nào , ta ngủ kệ ta.

      Tiếu thư đồng cũng biết nàng là ngốc hay là nghĩ muốn tức chết, đến tận lúc thắp đèn, vốn là viện này là cấm đốt đèn, bèn hạ lệnh, đốt đèn lồng ở ngoài cửa, tiếp tập học. Ai ngờ tiểu thê tử danh nghĩa này của thế nhưng mơ mơ màng màng câu, chỉ cho phép thư đồng phóng hỏa, cho phu nhân đốt đèn!

      "Thiếu phu nhân, từ ngữ thể dùng linh tinh, xin tiếp tục học lễ tiết. . . . . ." xong đưa tay, thực ra là để cho nàng ra ngoài rồi trở về hành lễ.

      Từ trước đến giờ Thẩm Tử An gắng đạt tới yên ổn hoà thuận, chỉ chờ con mèo nào đó tỉnh lại đưa nàng trở về đại. Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, hôm nay nàng cũng chỉ có thể nhịn, tiểu thư đồng kia đúng là tiểu quỷ thắp đèn cho Diêm Vương, đánh được đuổi cũng xong, địa vị còn mạnh hơn nàng vị thiếu phu nhân này chỉ gấp trăm lần. Nghĩ vậy ủy ủy khuất khuất ra ngoài, về phía sau cửa, đứng nghiêm. Sửa sang lại y phục rồi học cách bước như hoa sen, chậm rãi vào trong phòng. Trong lòng oán thầm, cái gì là bước hoa sen lung lay sinh động, mượn câu của lão sư Triệu, đây chính là cho người ta hảo hảo bộ ( cho người ta bộ bình thường).

      Cạch oành! Vừa nghĩ tới đây, nàng lại quên sắp đến bậc cửa, vẽ thành chữ đại (大) màu sắc sặc sỡ ở mặt đất trong phòng.

      Về phần tại sao lại là màu sắc sặc sỡ, đó là bởi vì tiểu thư Đồng : trong bữa tiệc này trang dung (trang phục, trang điểm) hết sức quan trọng, nhất định bắt nàng phải mặc quan trang (y phục và trang điểm phù hợp với bữa tiệc) tới để luyện tập. Bộ váy này đẹp cũng đẹp, màu sắc cũng có chút tươi sáng, nhưng mà làn váy hơi dài chút, cả gia đình nàng đều là quân nhân ngay cả nàng cũng là nửa quân nhân, bình thường bộ bạn cùng học cũng giống như bước hành quân, như vậy ngã mới là lạ!

      "Thiếu phu nhân cũng phải là quân nhân, cần gì phải hùng hùng hổ hổ như vậy." Tiếu thư đồng tính toán chút, cũng ngã mười sáu lần rồi. Nếu đổi lại nương khác sớm nước mắt ròng ròng, điềm đạm đáng rồi. Chính là tiểu nha đầu Xảo nhi kia nhìn qua cũng nhịn được, lau nước mắt chạy mất. Thế nhưng Thẩm nhị tiểu thư quả nhiên thà, tuy muốn tiếp tục học, nhưng cũng hiểu được cách che giấu. Ngay cả ngã, cũng là tình bị ngã, nhìn cánh tay chút bầm tím. . . . . . đúng, nàng là nương gia, tại sao lại thô lỗ vén tay áo lên xem vết thương như thế.

      Thấy nửa cánh tay trắng ngần lộ ra bên ngoài, Tiếu thư đồng cảm giác nộ khí của mình bừng bừng sắp bốc ra khỏi đầu rồi, nếu như phải là bình thường có thói quen nhẫn nại, chỉ sợ lúc này phát điên.

      "Thiếu phu nhân, thể trước mặt mọi người ở đại sảnh đám đông vén □. . . . . ."

      " có lỏa (lộ ra hết, che đậy), ta chỉ là muốn nhìn chút xem có bị thương hay . Hình như chảy máu, gạch xanh này đúng là đáng sợ."

      Chảy máu sao? Tiếu thư đồng tỉ mỉ nhìn xuống, quả nhiên thấy khối hồng khối xanh, còn có vài chỗ chảy ra vài giọt máu. Nhưng vị nương này là khờ hay là do thói quen, thậm chí ngay cả đầu mày cũng hề nhúc nhích, còn muốn dùng tay xoa xoa chỗ da bị xước.

      Tiếu thư đồng kéo ra, vội vàng : "Thiếu phu nhân thể, ta tìm dầu thuốc." xong tới thư phòng tìm dầu thuốc trước kia mình để ở đó tới đây, : "Mời dùng."

      Thẩm Tử An đưa tay ra nhận lấy rồi mở nắp ra, sau đó đổ chút ra ngoài, tự thoa lấy chỗ mình nhìn thấy được. Nhưng cùi chỏ phía sau cũng bị thương, chỉ là nàng nhìn thấy. Vì vậy xoay người đưa bình thuốc cho Tiếu thư đồng tùy ý : "Ngươi giúp ta, phía sau thấy được." Sau đó đưa cánh tay ra duỗi thẳng, cái tay khác kéo tay áo lên.

      Tiếu thư đồng nghẹn họng, hai con mắt còn kém phun lửa, tuy nhiên nhìn thấy hai mắt Thẩm Tử An mảnh trong suốt, ngược lại là suy nghĩ nhiều. Vì vậy nhận lấy dầu thuốc, thoa lên vết thương phía sau cánh tay nàng. Thân thể của nàng có chút lạnh, có thể là do ra bên ngoài phòng.

      Tại sao lại kêu lạnh, Tiếu thư đồng cảm giác mình có chút giống lão bản ngược đãi trẻ , đặt dầu thuốc lên bàn : "Tối nay học đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."

      "Có thể trở về sao?" Thẩm Tử An còn kém vẽ chữ thập cảm tạ Tiếu thư đồng, mấy ngày nay lá Phong mà Miêu nhi cho nàng xảy ra biến hóa, chỉ có ba bốn gân lá có đổi thành đỏ. Nếu như tất cả gân lá đều nhuộm đỏ, như vậy nàng tin tưởng khi đó có kỳ tích xảy ra. Vì vậy, muốn thừa dịp trời tối bắt nhiều chuột hơn chút, nếu như tiểu thư Đồng vẫn tiếp tục đốc thúc mình luyện tập như vậy, ban ngày có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối cũng có, nàng là con mèo cần mẫn nhất đời.

      "Có thể, ta gọi Xảo nhi đón ngươi trở về."

      cần, ngươi thắp đèn đưa ta trở về là được rồi, ta sợ nha đầu kia khóc rớt nước mắt mà ngủ."

      "Buồn cười, nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nô tài có thể ngủ. . . . . ."

      " cần để ý, nàng còn , hơn nữa nơi này lại có người ngoài, ai biết." xong tới trừng mắt nhìn tiểu thư Đồng, cũng như là hỏi, ngươi ra ngoài chứ!

      "Thiếu phu nhân quá khoan dung với người hầu rồi, sợ họ bò đến đầu của ngươi sao?" Tiếu thư đồng cầm đèn ở phía trước dẫn đường cho nàng, đúng là khó có được khi tính tình của nàng hoà nhã, chỉ là có chút quá mềm mỏng, cả ngày loạn thành đoàn với đám nha hoàn ma ma, nào có chút bộ dạng chủ tử nào.

      "Có ?" Đến hôm nay Thẩm Tử An vẫn có thói quen cái gì chủ tử cái gì nô tài, nàng vẫn dùng phương châm xử như ở đại, tận lực tạo mối quan hệ với người bên cạnh, nhưng mọi người đều là bình đẳng, phân biệt cao thấp giàu nghèo. Nhưng ở nơi cổ đại này lại giống, chủ tử phải có uy nghi của chủ tử. Nếu như mất uy, rất dễ dàng bị người tính kế, vô luận là chủ tử khác hoặc là nô tài đều như vậy. Nếu như mất uy, vậy làm trò cười cho thiên hạ! Chỉ sợ các nô tài mặt ngoài lời, sau lưng cũng đâm ngươi đao.

      Danh tiếng tốt hay xấu của những trong nhà cao cửa rộng dựa vào cái gì? Còn phải là từ miệng của các nô tài ra. Những thứ này từ Tiếu thư đồng mưa dầm thấm đất ngược lại biết , mà Thẩm Tử An đơn thuần là loại tính tình tùy tiện, tới đây cẩn thận chút ít!

      Nhưng có chút thay đổi, chính là người khác đối nàng tốt tất nhiên nàng muốn hoàn lại gấp trăm lần. Từ trước đến giờ Xảo nhi đều lòng trung thành hai với nàng, lại cực kỳ thân thiết, Thẩm Tử An sắp coi nàng như hài tử lại coi nàng như bằng hữu, trừ bỏ phương diện thân thế, căn bản cái gì cũng đều cho nàng, về phần hai ma ma này, Thẩm Tử An cho là vẫn chung sống rất tốt, cho nên cũng chút để ý tới lời kia của tiểu thư đồng.

      Mà Tiếu thư đồng hoàn toàn hiểu được, vị thiếu phu nhân này xác thực thích hợp làm cái gì nữ chủ tử, nếu sau này mình khôi phục lại thân phận, chuyện quản lý nhà nàng thể đảm nhiệm được. Chỉ là trưởng tức gả tới quản lý việc nhà, như vậy về sau nàng rất khó để sinh tồn ở chỗ này.

      Mặc dù thương nàng, chỉ là tiểu thư Đồng tự biết nữ nhân đại hộ đều phải đối mặt với chuyện này, cho nên cũng thuận theo nàng, dù sao trừ bỏ quan hệ thê tử, hai người cũng có tình cảm sâu xa gì, huống chi bản thân của cũng tin những thứ tình kia... Rất khó đến!

      Chương 25: Thúc tẩu

      Editor: tan_hye


      Mùa đông giá rét tới, nha hoàn ma ma người hầu ở tất cả phòng các viện đều được nhận y phục mùa đông.

      Vừa vặn, hôm nay lại có tuyết rơi , y phục mùa đông vừa đến tay mọi người vội vàng đổi lại.

      Ngày hôm đó Tuần Vũ từ thư viện trở lại, vừa vặn thấy hai nha hoàn trong sân ngại này y phục mùa đông quá dầy, mặc vào còn nhìn thấy dáng người nữa. Nhìn thấy Tuần Vũ tới, đều đỏ mặt ngậm miệng lại.

      Tuần Vũ thấy y phục mùa đông lại nghĩ tới đại tẩu trong thư viện, lại biết người bên kia có nhớ tới , nên hỏi: "Các ngươi có biết có người đưa y phục mùa đông tới bên thư viện kia chưa?"

      "Hồi Nhị thiếu gia, đầu giờ ngọ mới phân phối đến bên này của Nhị phu nhân, nô tỳ nghĩ bên chỗ thiếu phu nhân còn chưa người đưa đến. Bây giờ tuyết lại rơi xuống, chỉ sợ những nô tài kia lại mượn cơ hội lười biếng, sao còn chịu đưa ." Tiểu nha đầu thích kiểu dáng y phục mùa đông người, cho nên cũng thích người hầu phân phát y phục mùa đông. Nhưng cũng thể , bởi vì năm nay Đại Thiếu Gia còn, cho nên ngay cả vải vóc vẫn do các nàng tự chuẩn bị y phục mùa đông cũng phát, chỉ tập trung ở chỗ, làm y phục màu trắng, tránh cho có nhiều màu sắc ảnh hưởng đến linh hồn Đại thiếu gia.

      Tuần Vũ dĩ nhiên là hiểu điều này, cho nên cũng gì, vội vã trở về phòng lệnh cho bọn nha hoàn mang kiện áo choàng làm từ da chồn tuyết năm trước đại ca đưa cho mình tới, cái này cũng thuần trắng, cũng gây chú ý. sai người hầu gói áo choàng kỹ càng, sau đó dẫn theo hai ma ma tới Phong Trần Hiên.

      vốn thích có người theo bên cạnh, chỉ là gần đây biết được nha hoàn ma ma bên này của đại tẩu rất ít, người vốn là thiếu, nếu mang theo hai ma ma hiểu chuyện, chỉ sợ người ngoài lắm mồm.

      Gõ cửa, hồi lâu mới thấy Tiếu thư đồng ra mở cửa.

      Từ trước đến nay Tiếu thư đồng đều canh giữ ở cửa, rất ít kéo dài như thế, bên này còn chưa kịp mở miệng, bên kia ma ma biết chủ tử thích, trách cứ: "Nhìn dáng vẻ người này chút, cánh cửa cũng phải lúc lâu mới mở được, làm hại Nhị thiếu gia phải ở chỗ này chịu lạnh, nếu lạnh hỏng cẩn thận da của ngươi."

      Tiếu thư đồng vội vàng cúi đầu : " xin lỗi Nhị thiếu gia, mới vừa rồi sơ xuất là có nguyên nhân. . . . . ." Nguyên nhân chân thực lại ra miệng, chỉ : "Trong thư phòng xảy ra số chuyện, cho nên làm chậm trễ."

      "Ta biết gần đây ngươi dạy việc học cho đại tẩu, vậy thôi. Đại tẩu ở chỗ nào, ta có việc muốn. . . . . ." Lời còn chưa xong, nghe bên trong truyền đến tiếng hô của nữ, phải chính là Thẩm Tử An sao!

      Tuần Vũ kinh hãi, trực tiếp vòng qua Tiếu thư đồng chạy vội tới thư phòng nơi truyền đến tiếng kêu. Cửa khép, trực tiếp đẩy cửa ra, lại thấy vị đại tẩu này quỳ chân đất, đầu còn đặt quyển sách, mặt người đều dính rất nhiều bụi bặm, ngược lại vẻ mặt hết sức phong phú, giật giật khóe miệng, hình như là kinh hãi! Hai mắt che sương, hình như là đau đớn!

      Bình thường những nữ nhân trong đại trạch viện ngay cả nha hoàn ma ma cũng lộ ra vẻ mặt sinh động như thế này, hoặc là sợ hoặc là điềm đạm đáng , chung đều chứa tia giả dối, nhưng nét mặt Thẩm Tử An đều là chân , làm cho người ta vừa thấy sinh lòng trìu mến.

      Trong nháy mắt vị thiếu niên Tuần Vũ này thấy trong đầu trong lòng mình tràn đầy dáng vẻ lúc này của Thẩm Tử An, tim đập dồn dập, thể ra lời, biết mình bị làm sao, nhất thời cũng giật mình đứng im tại chỗ biết phải làm như thế nào cho phải.

      Vẫn lại là ma ma theo nhạy bén, đưa tay đỡ nâng Thẩm Tử An dậy, : "Ai , thiếu phu nhân đây là làm sao vậy?"

      Thẩm Tử An ai oán nhìn Tiếu thư đồng cái, còn phải là gây họa, để cho mình đặt sách lên đầu học cách bộ. Lúc học xong cách bộ, còn phải học bộ nhìn đường, liên tiếp đụng giá sách mấy lần. Cũng may vẫn do Tiếu thư đồng đỡ. Nhưng đúng lúc có người gõ cửa, đặt sách lên rồi thẳng ra ngoài. Thẩm Tử An tiếp tục bộ, kết quả lại bị đụng ngã, chính là bộ dáng bây giờ.

      Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, vừa mới mở cửa lại gây chuyện, xem ra vẫn được.

      "Có thể có đụng bị thương ?" Tuần Vũ rốt cuộc hồi phục lại tinh thần hỏi, nhưng thậm chí có chút dám nhìn mặt Thẩm Tử An .

      Thẩm Tử An lắc đầu : " sao sao, thúc thúc tới mượn sách sao?" Quay đầu lại nhìn lại vẻ mặt rối rắm, : "Hình như hơi bừa bộn, ta thu thập lại chút, ngươi lại nhìn chút xem muốn mượn quyển nào." xong đưa tay nhặt những cuốn sách kia.

      Tuần Vũ nhíu nhíu mày, những chuyện này phải là nên do người hầu làm sao? liếc mắt nhìn Tiếu thư đồng, chỉ thấy vội vã : "Thiếu phu nhân để ta làm , ngài nghỉ ngơi chút."

      Thẩm Tử An giật giật, tài nghệ diễn trò của vị này là cao siêu, ràng vừa rồi mình làm sách rơi đều là mình dọn dẹp, lúc này lại giả bộ người hầu. Chỉ là nàng từ trước đến giờ đại nhân có đại lượng, vỗ tay cái : "Vậy làm phiền tiểu thư Đồng sư phụ." Sau đó tới trước cửa lớn tiếng : "Xảo nhi, Xảo nhi, Nhị thiếu gia tới rót cho ly trà . A, thuận tiện lấy cho ta chút nước lau mặt."

      Tuần Vũ chỉ cảm thấy hành động của vị đại tẩu này thập phần tiêu sái (thoải mái, tự nhiên), ngược lại buông lỏng hơn lúc vừa mới vào cửa chút. vội vàng khách khí : " cần phiền toái, ta chỉ ngồi chút thôi." Tuy vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tử An dọn dẹp lại bàn ghế, tự chủ được lộ ra nụ cười.

      ho tiếng với hai ma ma, phất phất tay ra ngoài. Hai người ma ma này là bà vú của mẫu thân Lưu Tam nương tử, người khác chính là Ngô ma theo gả với mẫu thân, hai người đều trung thành hai lòng với , thấy như vậy biết tâm tình Nhị thiếu gia rất tốt. Tuy đây là tẩu tử ở góa, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi vẫn còn . Huống chi còn có tên thư đồng ở đây, họ chỉ cần ở bên ngoài coi chừng, để người truyền câu chuyện ra ngoài là được rồi.

      Chỉ chốc lát sau Xảo nhi bưng trà tới đây, nhìn thấy Tuần Vũ nàng đỏ mặt lên, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười. Tuần Vũ chỉ cảm thấy này nha hoàn cười rất kỳ lạ, nên hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

      " có, chỉ là. . . . . ." Nàng nhìn Thẩm Tử An cái, mới : "Ngày hôm trước thời điểm thiếu phu nhân chế trà hoa lài, chỉ lá trà, sau lại lại bỏ thêm chút hồng hồng vàng vàng, tất nhiên là đẹp mắt, nô tỳ chê trà này cũng quá diễm lệ rồi. Mà thiếu phu nhân lại , trà này chỉ có người uống được, hơn nữa hợp lại càng thêm diễm lệ. Nô tỳ hỏi là ai, thiếu phu nhân chính là ngài." Xảo nhi xong lại cười nham nhở.

      Thẩm Tử An vốn là mượn trà mà dung mạo Tuần Vũ vô cùng diễm lệ, nghĩ đến lại bị Xảo nhi ra. Nàng biết Xảo nhi là vô tâm, nghe xong chỉ coi chuyện cười, cũng nghĩ ra cái ý tứ này. Nhưng Tuần Vũ là người thông minh, vừa nghe hiểu. Nàng lập tức đỏ ửng mặt cãi lại, : "Ta cũng có ý tứ gì khác, ngươi cần hiểu lầm." Sốt ruột thúc thúc cũng uống hết, hai tay cũng vẫn lắc lắc.

      Tuần Vũ tự nhiên biết ý của lời này, nhưng là mặt cau mày, mặt lại nghĩ ra sau lưng đại tẩu nàng còn nghĩ tới mình, trong lòng vừa sung sướng. Vì vậy rót trà, : " ra là đại tẩu thích trà hoa, chỉ là trong mùa đông lấy hoa tươi ở đâu ra."

      Thẩm Tử An thấy tỏ ra tức giận nên yên tâm, : "Chính là mấy ngày trước Tiền viện đưa tới."

      Tuần Vũ lúc này mới nhớ tới, đây là hoa tươi quý trong cung thưởng cho cho người thân các đại thần cài, ngờ đại tẩu thế nhưng lại phơi khô bỏ vào trong lá trà. Chẳng lẽ nàng biết, loại hoa tươi quý này hết sức khó có được, giá trị hoàng kim sao?
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 26: Ngôn ngữ của mèo

      Editor: tan_hye
      Truyện CHỈ đăng tại: ***************.com

      Tuần Hạo ở bên cạnh mặc dù thấy thúc tẩu có hành động gì quá khích, nhưng hiểu sao nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Nhất là đệ đệ nhà mình được hai câu đỏ mặt, luôn ở thời điểm Thẩm Tử An cúi đầu uống trà ngẩng đầu lên nhìn lén nàng.

      là người cẩn thận, từ trước đến giờ đối quan sát mọi thứ hết sức tỉ mỉ. Cái nét mặt này của Tuần Vũ làm sao ràng, tuy ôm ấp tình cảm với tiểu nữ nhi, nhưng dù sao vẫn là thúc tẩu, chẳng lẽ biết? Ngẩn ra, có lẽ lúc này còn chưa hiểu tình cảm của mình, vẫn còn trong mê hoặc ! Trước khi bọn phạm phải sai lầm phải sớm cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, Tuần Hạo tính toán như vậy, vì vậy đặt sách lên, : "Nhị thiếu gia, sách sắp xếp lại xong rồi, ngài muốn tìm những loại sách gì?"

      Tuần Vũ cười : "Hôm nay cũng phải tới mượn sách gì, gần đây trời lạnh, vốn là hôm nay là ngày phát y phục mùa đông, ai ngờ bên ngoài tuyết rơi , những người đó lười biếng cũng trốn . Ta nghĩ bên đại tẩu còn chưa có người đưa tới đây, sợ là phải chịu lạnh. Cái áo choàng này là đại ca tặng cho ta, chất liệu mềm mại rất thích hợp với nữ tử. bằng đại tẩu dùng trước, miễn cho ra khỏi phòng lại bị lạnh." xong đặt báo choàng lông chồn lên bàn, cũng đẩy về phía Thẩm Tử An bên cạnh.

      Đời trước nhà Thẩm Tử An đều là những người bảo vệ động vật tự nhiên, cũng mặc đồ da hay da lông nhân tạo gì. Áo choàng này rất xinh đẹp, nhưng nàng bắt đầu tính toán, vừa nhìn vừa bẻ ngón tay.

      "Đại tẩu thích sao?" Tuần Vũ thấy Thẩm Tử An lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong lòng thậm chí có chút buồn khổ. Tuy nhiên lại thấy tuổi đại tẩu còn nhưng lại thở dài, : "Đồ tốt, nhưng ta muốn cõng hai mươi mấy con chồn chung quanh."

      "Chuyện này. . . . . ." Tuần Vũ là người thông minh, lập tức hiểu ý tứ Thẩm Tử An, ngờ nữ tử hậu viện nhận được loại quà tặng quý giá chỉ biết vui mừng đến biết làm sao, nàng lại nghĩ tới những con hồ ly sống trong núi kia. Càng ngày càng cảm thấy đại tẩu này cũng phải là tiểu thư khuê các bình thường, liền kéo áo choàng lông chồn kia xuống dưới bàn khẽ mỉm cười : "Xem ta người đần độn, ngờ đại tẩu còn có thể thương những súc vật kia như vậy. Nếu thích cũng cần mặc, bên tiểu Mai còn có vải gấm, ta sai người lấy cho ngươi kiện. Ngươi chờ chút, ta chút tới." Từ đến lớn còn chưa có việc gì để cho tích cực như thế, đứng lên liền chạy ra ngoài.

      "Đợi lát nữa, ăn xong uống trà rồi lại. . . . . ." Bình thường nhìn Tuần Vũ là người cẩn thận chững chạc, thế nào bỗng nhiên lại sốt ruột như vậy. Thẩm Tử An thấy bóng lưng vội vàng chạy ra, lại nhìn hai người ma ma vội vàng đuổi theo.

      " là nhanh, có phải hôm nay có chuyện gì gấp hay ?" Thẩm Tử An sờ sờ đầu, tự nhiên uống trà. Vừa đúng lúc Tiếu thư đồng thu dọn sách xong, quay đầu lại nhìn Thẩm Tử An, nhìn dáng vẻ của nàng hình như cũng có tâm tư kia. Chỉ là lấy nhân phẩm của nhị đệ, bất kỳ nữ tử nào cũng đều thể lưu lại trái tim của (Tuần Vũ)! Chỉ là cách nào hiểu, rốt cuộc Thẩm Tử An có điểm nào hấp dẫn , nhìn cử chỉ này thế nào cũng giống tiểu thư khuê các!

      "Thiếu phu nhân, có thể bắt đầu chưa?" Tiếu thư đồng đứng ở bên cạnh nàng hỏi, tay lại nắm chặt. Để cho nàng học cách bộ phải học tới tận trưa, như thế nào cũng thấy giống quân nhân hành quân, cứng rắn, ngược lại có chút vẻ đẹp dương cương, nhưng căn bản thích hợp với tiểu thư phu nhân trong đại viện.

      Chỉ là, học chữ ngược lại rất nhanh, có thể thấy được ra là người rất thông minh. ( ngươi hiểu lầm, nàng vốn biết. )

      Thẩm Tử An bất đắc đặt quyển sách lên đầu, mắt nhìn trời từ từ vài bước. Chỉ nghe phía sau tiểu thư Đồng : "Bả vai quá cứng rồi, xin buông lỏng chút."

      Nàng nghe lời buông lỏng, nhưng tiểu thư Đồng lại : "Quá lỏng, lưng phải thẳng tắp, tay nhàng nhấc làn váy. Thiếu phu nhân, ngài nhấc quá cao rồi. . . . . ."

      "Tiếu thư đồng, làm sao ngươi có thể đối đãi với chủ tử như vậy. Tuy rằng đại ca mất, nhưng thân phận thể thay đổi được. Ngươi chỉ là người hầu, vì sao có thể đối xử với chủ tử như vậy, gia quy là như thế sao!" Tuần Vũ vừa đến vừa đều rất nhanh, lúc để cho ma ma ở ngoài giữ cửa cho mình, nhưng sau khi vào lại [​IMG]

      Chương 27: Xuyến môn

      Editor: tan_hye

      Thời điểm Tiếu thư đồng trở lại liền nhìn thấy tiểu thê tử của mình nhanh chạy như bay, tốc độ kia có thể so với khinh công. Chỉ là, vì sao phía sau còn có con mèo theo, con mèo này vừa chạy vừa kêu meo meo, thái độ hết sức phách lối. Mà vẻ mặt Thẩm Tử An rất bất đắc dĩ, bộ dáng ngược lại giống như là muốn trốn mà trốn được.

      Chỉ là, nửa đêm, nàng chạy ra làm cái gì?

      Cái tiểu thê tử này cũng là quái dị, Tiếu thư đồng hiểu, chỉ đành phải trở về phòng nghỉ ngơi.

      ngờ tới chính là, sáng sớm ngày thứ hai, đôi đệ muội sinh đôi tìm tới cửa. Tiếu thư đồng ra mở cửa nghe thấy Tuần Mai với nha hoàn: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, đại phu nhân phân phó, nam tử dạy học cho thiếu phu nhân quả bất tiện, cho nên cho Nhị nương tới cùng học với nàng. Mà Nhị nương còn chưa có lấy chồng, cho nên liền do huynh trưởng cùng."

      Tiếu thư đồng vừa nghe liền nhíu nhíu mày, đây ràng là Tuần Vũ xúi giục muội muội Tuần Mai chuyện này với đại phu nhân. Đại phu nhân chỉ có đưa con trai là , từ thích nữ nhi, cho nên coi Tuần Mai như nữ nhi ruột thịt. Nếu như nàng làm nũng ồn ào, đại phu nhân nhất định đồng ý.

      ngàn tính vạn tính lại ngờ tới Tuần Vũ để ý chuyện này như thế, người đệ đệ này ngày trước làm mọi chuyện đều cẩn thận, tại sao việc đại lại hồ đồ như thế. Chẳng lẽ nhi nữ tình trường, thực dính vào thể bỏ được! Vừa gật đầu đáp ứng, vừa là thầm tìm cách khiến cho đệ đệ cắt đứt ý niệm này.

      Bên này, Tuần Mai và Tuần Vũ xuống xe.

      " tại đại tẩu bắt đầu học chưa?" Tuần Vũ mở miệng khách khí hỏi, hôm nay tới đúng lý hợp tình, tiểu thư đồng kia bày ra tất cả lý do cũng thể ngăn cản . Vừa nghĩ tới cá tính Thẩm Tử An câu nệ, khóe miệng khẽ giơ lên.

      Tiếu thư đồng đáp lại: "Vẫn chưaa." Vị tiểu thê tử này buổi tối quấy rối khắp nơi thấy nửa điểm mệt mỏi, vừa đến ban ngày liền giống bị thần ngủ nhập thân, vẫn mơ mơ màng màng đụng đông đụng tây, nào có nửa điểm bộ dáng thiếu phu nhân. Chỉ là, phủ nhận được điểm, nữ tử như vậy quá mức mới lạ với đệ đệ rồi, ngay cả cũng cảm thấy thỉnh thoảng Thẩm Tử An biểu ra dáng vẻ hết sức xinh đẹp và đáng .

      "Trước tiên Nhị thiếu gia và đại tiểu thư có thể vào thư phòng ngồi chút, ta gọi người mời thiếu phu nhân ra ngoài."

      " cần, ta gọi đại tẩu ra ngoài là được." Tuần Mai đứng lên, lại nghe Tiếu thư đồng : "Chỉ sợ lúc này thiếu phu nhân còn chưa dùng qua điểm tâm."

      Tuần Mai và Tuần Vũ hơi ngẩn ra, bọn họ sáng chiều phải thỉnh an, cho nên từ trước đến nay đều dậy rất sớm. Mắt thấy tại mặt trời lên cao, thế nào vị đại tẩu này còn chưa dậy. Nhưng Tuần Vũ lại trực tiếp đỏ mặt, Tiếu thư đồng nhìn thẳng tới mặt, cũng biết trong lòng vị đệ đệ này rốt cuộc nghĩ tới điều gì mà đỏ mặt thành cái bộ dáng này.

      Trong lòng hơi giận, : "Hay là ta phái người [​IMG]
      laulathuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28: Động lòng chỉ là trong nháy mắt

      Editor: tan_hye

      Khuê nữ cổ đại cười lộ răng, Thẩm Tử An lại giống vậy, bình thường nàng cảm thấy giả bộ tiểu thư khuê các hết sức cực khổ, hôm nay lại tăng thêm bậc, biến thành oán phụ khuê phòng. Oán phụ là hình thái như thế nào nàng quả chưa từng thấy qua, nếu thấy cũng chỉ là xem kịch truyền hình cưỡi ngựa xem hoa chút mà thôi. Bình thường nàng cũng xem loại phim truyền hình này, tự nhiên ngoại trừ hình thái giống chân chính phải là do tâm lý của nàng.

      Cho nên, ở trong chuyện đại còn có thể giả bộ chút, trong ngày thường giả mạo còn được, thỉnh thoảng quên mất phải giả bộ, nhất là thời điểm vui mừng hoặc tức giận. Chỉ là, nàng tự nhận đời trước tính khí tương đối nóng nảy, kể từ khi bị mèo cho cái mạng đưa tới đây trở nên ngoan ngoãn khác thường, đặc biệt thích dính người, gần đây thường lấy đầu gối của Xảo nhi làm gối đầu.

      Lại thổi cái, phát vẻ mặt hai người đàn ông trước mặt hết sức kỳ quái. , vẻ mặt kỳ quái chỉ có Tuần Vũ, còn tiểu thư Đồng vẫn bày ra gương mặt đó, chỉ là có thể cảm thấy khí tràng bên người thay đổi.

      Cảm giác của mèo hết sức nhạy cảm, Thẩm Tử An vẫn cho là như vậy.

      Nếu như đổi lại dung mạo trước kia của Tiểu thư Đồng chỉ sợ cũng thay đổi vẻ mặt, chỉ là tại mang mặt nạ da người, hơi cứng nhắc. Mặc dù dung mạo Thẩm Tử An chỉ được coi là thanh tú, nhưng cười lên hết sức ngọt ngào, nhất là đôi răng nanh. Thời điểm vừa mới vào cửa, hình như thấy đôi răng nanh của nàng, nhưng gần đây lại cảm thấy đôi răng nanh này càng ngày càng dễ nhìn, đôi má phấn nộn hơi hơi nhô lên, thế nhưng hết sức đáng .

      Giờ phút này tâm Tuần Vũ cũng nhảy tới trong cổ họng, phải chưa từng thấy qua nụ cười của nữ tử, nhưng tươi cười lớn mật lại đơn thuần như vậy cũng là lần đầu nhìn thấy, trong lòng khỏi hiểu cảm xúc nhiều ngày nay của mình, cả người khỏi đổ mồ hôi lạnh. đột nhiên đứng lên, hốt hoảng : " xin lỗi đại tẩu, ta còn có số chuyện, vì vậy. . . . . . Như vậy từ biệt." Về sau chỉ sợ lại gặp nhau nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi Phong Trần Hiên.

      đường chạy như điên, còn thèm chú ý ánh mắt quái dị của người chung quanh. Đợi đến Mai Viên, thế nhưng oa tiếng phun ra búng máu. khỏi hoảng hốt, dựa vào cây mai xoa xoa ngực thở dốc!

      Chính mình thế nhưng lại có ý tưởng thiết thực với đại tẩu như thế, hồi tưởng vài lần nàng nở nụ cười say mê, mãi đến lúc này mới hiểu tâm ý của mình, khỏi cười nhạo nội tâm mình trì trệ. Nhưng biết sớm như thế nào, nàng là đại tẩu của mình! Nghĩ vậy, nhìn trời cười ha ha vài tiếng, thế nhưng trước mặt bỗng tối sầm trực tiếp té xỉu ở trong Mai Viên.

      tình Nhị thiếu gia đột nhiên phát bệnh truyền đến Phong Trần Hiên, Thẩm Tử An chỉ cảm thấy nhất định có liên quan ngày ra vội vã. Chẳng lẽ là mình sai hay làm sai cái gì rồi? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy hình như chính mình chưa từng làm chuyện gì đặc biệt.

      Tiểu thư Đồng tự nhiên cũng là nghe được, ý nghĩ đầu tiên chính là phải nhanh tiến hành kế hoạch chặt đứt nghiệt duyên này, nếu trong nhà nhất định ra đại . Người nhị đệ này từ cẩn thận, chuyện gì cũng thích giữ ở trong lòng. Mặc dù cùng mẫu sinh ra, nhưng rốt cuộc cũng là đệ đệ của mình, giống những người ngoài khác. Huống chi, nếu như (Tuần Vũ) nhất thời cầm nén được, làm ra những chuyện gì, như vậy thanh danh cả đời của nữ tử chỉ sợ hủy trong tay (Tuần Vũ).

      buồn bực, lại thấy Thẩm Tử An vào, nên : "Thiếu phu nhân, buổi chiều mới bắt đầu học."


      " phải việc chuyện học, ta là muốn hỏi ngươi chút, bệnh tình của Nhị thiếu gia như thế nào rồi?" Thẩm Tử An vẫn còn có chút nhớ đến, dù sao kể từ khi nàng vào phủ Nhị thiếu gia và đại tiểu thư là những người duy nhất tới nơi gần như bị bỏ quên để thăm nàng.

      Suy bụng ta ra bụng người, vô luận là [​IMG]

      Chương 29: Miêu nữ cứu thư đồng

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An cảm thấy Nhị nương này quanh co, nàng giật giật khóe miệng suy nghĩ chút, cơ bản ý là buông tha con , đừng tưởng rằng sau này mình có thể dựa vào . Thời đại này nữ nhân coi nam nhân là trời, địa vị cũng do nam nhân, cho nên chỗ dựa duy nhất chỉ có nam nhân.

      "Tất nhiên hiểu , ngày sau còn phải dựa vào Nhị nương nhiều thỉnh Nhị nương chăm sóc." Cổ đại này là phiền toái, cũng chỉ là hai người trẻ tuổi cảm thấy chuyện hợp ý, trực tiếp dẫn đến cảnh cáo, còn kém chụp lên mũ thúc tẩu thông dâm lên đầu.

      Cái mũ này cũng như mũ bình thường, dễ dàng đội lên dễ dàng lấy xuống! Thẩm Tử An muốn mình trước khi được Miêu nhi mang , còn phải treo tội hư danh như vậy.

      Nhị phu nhân thấy nàng hiểu ra, cũng thở phào nhõm. Lại cười : "Nhi tử này của ta tự cho là thanh cao, trước kia cũng hết sức tôn trọng Đại thiếu gia, cho nên có chuyện cứ chạy tới nơi này. . . . . ."

      "Dạ, Nhị công tử thường tới mượn sách." Ngoan ngoãn, thể cho Nhị phu nhân thêu dệt lý do.

      Nhị phu nhân vốn là lời mang theo châm gai, nhưng đổi lấy cũng là bộ dáng tiểu tức phụ của nàng như vậy, những thứ châm gai kia có nơi ghim, đành phải làm. Nghĩ đến, tất cả đều là do trong lòng nghịch tử nhà mình có người ta, mà người ta cũng , mới gây nên chứng bệnh uất ức này. Xem ra, đúng lúc nên góp ý với đại phu nhân an bài hôn cho , lấy vợ vào cửa.

      Nghĩ đến chỗ này : " đến thiếu phu nhân thấy Quế Hương bên cạnh Vũ nhi chưa?"

      Thẩm Tử An nhớ lại, hình như thời điểm lần đầu tiên tới từng dẫn theo nha đầu tên là Quế Hương, chỉ là vẫn rất an tĩnh đứng ở ngoài cửa, lời ngược lại hết sức an tĩnh. Liền gật đầu : "Ngược lại nhìn thấy lần."

      Nhị phu nhân cười : "Vốn là chuyện này nên với ngươi mới tốt."

      Vậy cũng đừng , nhưng Thẩm Tử An lại chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nghe. Chỉ nghe nàng : "Vốn Quế Hương là ở bên cạnh ta, sau nhìn cũng là người nhu thuận nên đưa đến bên cạnh Vũ nhi. Vốn nghĩ cho làm thông phòng, ngày sau lại cho thêm cái danh phận. Ai biết, Vũ nhi bị Đại thiếu gia an bài vào thư viện hoàng gia, kết quả chuyện này cũng tiếp tục trì hoãn. Mắt thấy bởi vì vào đông nên thư viện cũng tạm dừng học, cũng chính là lúc phải làm chuyện thông phòng này. Lúc trước Đại Thiếu Gia mất đều do đại phu nhân tay an bài, ta cũng tiện chỗ nàng tìm hiểu, tránh cho nàng nghĩ đến chuyện đau lòng. Nghe huynh trưởng thiếu phu nhân cũng là thành niên, biết ngươi có biết những điều gì cần chú ý tới hay ?"

      Khóe miệng Thẩm Tử An liên tiếp run rẩy, Nhị phu nhân này ràng là cố ý, muốn nàng thiếu nữ trong nhà chỉ có mười bốn tuổi làm sao có thể những việc này cho nàng (nhị phu nhân). Hơn nữa, chẳng lẽ Nhị phu nhân biết Thẩm nhị tiểu thư bị vứt bỏ sao?

      "Chuyện này. . . . . . Trong nhà ta và mẫu thân vẫn luôn ở Thiên viện, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của chính phòng." Tiếp tục ngoan ngoan, cũng tin ngươi còn có thể ăn người hay sao ?

      Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt nàng cũng có cái gì khác lạ nên yên tâm, cười : "Nhìn ta hồ đồ rồi, đều là do Vũ nhi mà."

      "Bệnh của Nhị thiếu gia đỡ hơn chút nào chưa?"

      "Ai. . . . . ." Nhị phu nhân vừa nghe đến hỏi thăm bệnh tình nhi tử, lại nghĩ đến Tuần Vũ vẫn mê man liền ngồi yên, : " chuyện nhanh cũng sắp đến lúc uống thuốc rồi, ta nhất định phải về nhìn chút, những người đó cũng biết có nỗ lực làm việc hay ."

      Có nha đầu thông phòng ở bên còn sợ cái gì, đây chính là tướng công tương lai của nàng, có thể cẩn thận hơn ngươi sao? Nhưng làm mẹ trong thiên hạ đều là như thế, nữ nhân luôn luôn là lúc nào cũng lo lắng. Thẩm Tử An ôm tâm [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 30: điều kiện!

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An rất buồn bực, vô cùng buồn bực.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cứu người cũng phải cầu gia gia báo nãi nãi (báo cho ông bà).

      vất vả vị đại gia này cần nàng đỡ, trước khi hôn mê còn phải hỏi nàng học khinh công ở nơi nào. Thẩm Tử An giải thích nửa ngày, cho đến thời điểm rút đao, mới ngậm miệng lại.

      Nhưng là, thế nhưng lại để cho Thẩm Tử An mời đại phu, cũng để nàng thông báo cho bất kỳ người nào biết. Cho nên, lần đầu tiên nàng rút đao cho người khác, máu xoạt cái phun cả lên mặt, quả dọa nàng giật mình. Chỉ là suy nghĩ chút người nào đó vừa cự tuyệt giúp đỡ, lại cự tuyệt chạy chữa vết thương liền tức giận, cho nên cơ hồ dùng hết tất cả sức lực để rút ra. Đợi nàng giật mình xong, phát đao ở trong tay nàng, mà tiểu thư Đồng thế nhưng tiếng nào hôn mê.

      Giật giật khóe miệng, cũng may là đao kia cũng đâm sâu, chỉ là nàng phải đại phu, cái này là độc gì nàng cũng ràng. Băng bó vết thương cho xong, lại rửa sạch y phục cho . May mắn nàng là mèo, kể cả hơn nửa đêm có chút ánh sáng đèn lửa, vẫn có thể thấy ràng biến hóa của như cũ.

      Cảm giác tình hình càng này càng ổn, tay cũng biến thành tím bầm rồi, mặc dù mặt vẫn có thay đổi gì, nhưng là nhìn hai cái tay này là dọa người. Có nên trộm mời người đại phu đến đây hay ? suy nghĩ, đột nhiên tiểu thư Đồng mở hai mắt ra. Thấy đôi mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm, ánh mắt kia lóe sáng lóe sáng, làm cho tâm sợ đến run lên.

      "Ngươi làm cái gì?"

      Thẩm Tử An thấy chuyện thở phào nhõm, : "Ta cho là ngươi chết, tay của ngươi đều biến thành màu xanh lá cây rồi."

      "Vô phương, đây là Bích Vân Hỉ, phải độc dược đặc biệt gì, ta chỉ cần viết phương thuốc ngươi thay ta lấy dược liệu là được rồi." chống đỡ muốn đứng lên, nhưng bởi vì yếu ớt nên đứng lên được.

      Thẩm Tử An : "Ngươi còn có thể giải độc? Ngươi ta viết cho." Những ngày qua nàng bị buộc phải học viết chữ bằng bút lông, cũng có thể viết rất quy củ, mặc dù còn chưa học hết toàn bộ các chữ, nhưng tốt xấu gì nàng cũng viết được .

      Tiếp ta lại lấy giấy bút, đặt tại bàn chuẩn bị.

      "Ngươi cần đốt đèn sao?"

      "Ách. . . . . . Ta viết mò , nếu như đốt đèn sợ rằng đánh thức người bên ngoài."

      Tiếu thư đồng nghĩ cũng đúng, chỉ là viết chữ mò, lại biết có thể viết thành cái dạng gì. đọc phương thuốc ra, chỉ là có chuyện làm khó xử, đêm hôm khuya khoắt, nữ nhân gia nơi nào bốc thuốc trở về. Hơn nữa nàng là tiểu thư chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chỉ sợ còn chưa bao giờ ra khỏi phủ nữa. Chỉ là nghĩ lại tình hình lúc nãy, lấy khinh công của nàng xuất phủ hình như cũng khó khăn. Chẳng lẽ, cũng có việc gì liền ra ngoài chuyến?

      "Thiếu phu nhân, đa tạ ngài cứu ta. Chỉ là, ta vì sao nửa đêm thiếu phu nhân còn đứng ở tường? Chẳng lẽ là muốn lén ra khỏi phủ giải buồn sao?"

      "Những vấn đề này, phải ta rồi. Ta đuổi theo con mèo chơi, kết quả đuổi theo nó liền nhảy tới rồi. Ta nào biết ngươi cũng ở bên kia tường, hơn nữa cũng biết nhảy ra khỏi bức tường kia liền ra khỏi phủ rồi." Thẩm Tử An cũng có bày ra biểu tình gì, dù sao nàng phỏng đoán tiểu thư Đồng cũng thấy được sắc mặt nàng .

      Tiếu thư đồng nửa tin nửa ngờ, : "Tức là, như vậy thiếu phu nhân có thể xin ngài lại ra ngoài [​IMG]

      Chương 31: Ra phủ gặp nạn

      Editor: tan_hye

      Chờ ra khỏi phủ, phát giác cái tiểu thư Đồng này quả thực là thần.

      Ra cửa rẽ trái 50 bước, lại rẽ phải 12 bước nữa đến, đến chỗ xe ngựa bên cạnh điếm. Nơi đó là điếm kinh doanh xe ngựa cả ngày lẫn đêm, tiểu thư Đồng bảo nàng mang theo bọc quần áo, như vậy có thể giống tình huống ban đêm có việc gấp phải .

      Xa lão bản vừa thấy, liền cười hỏi: "Nương tử là muốn ra cửa sao, nửa đêm có việc gì gấp sao?"

      Thẩm Tử An theo lời tiểu thư Đồng , tựa đầu vào khay, lại dùng khăn vải bao lại đầu và nửa mặt. Điều này đối với cái thời đại này mà , loại trang phục này của phụ nhân ban đêm ra cửa cũng có gì kỳ quái.

      "Đúng vậy, bà bà thoải mái, nhưng là vừa tin được đại phu trong thành, nhất định phải Nam Đại phu ở Bắc thành đến xem." Khi chuyện vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa rất giọng.

      Xa lão bản trực tiếp nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), vị bà bà này nhất định là khi dễ nàng dâu, cho nên liền vội vàng gật đầu : "Như vậy ta lập tức chuẩn bị cho ngài, xin chờ lát." xong rất nhanh liền chuẩn bị xe ngựa, là người [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 32: Ngủ cùng giường

      Editor: tan_hye

      Tiểu thư Đồng hết sức cảnh giác, người vừa tiến vào biết rồi.

      Chỉ là có chút kỳ quái, trừ tiếng cửa mở ngay cả thanh đối phương bộ cũng nghe . Là do sau khi mình trúng độc lỗ tai được tốt, hay là do bước chân của đối phương quá ? Chẳng lẽ phải là Thẩm Tử An? nhíu nhíu mày, thế nhưng toàn thân đều cứng ngắc, ngay cả động cái cũng thể động.

      "Ngươi tỉnh ư, có chết. . . . . ."

      thanh rất quen thuộc, Tiếu thư đồng yên tâm, sau đó giật giật khóe miệng : " có chết!" Nha đầu này miệng hôn quạ sao, thế nào thối như vậy?

      Thẩm Tử An nghe được người vẫn còn sống trong lòng cao hứng, vì vậy tới đặt thuốc xuống.

      " tại liền sắc thuốc sao?"

      "Trễ nữa ta liền chết rồi." Tiếu thư đồng phát giác thanh của nàng có chút run rẩy, liền hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

      Thẩm Tử An quả sợ hết hồn, nhưng mà bây giờ trốn về được cũng sợ nữa rồi. : " có chuyện gì, chính là đụng phải quan binh, bị đuổi theo nửa phố, đến nửa đường nhảy ra người áo đen cứu ta, là bằng hữu của ngươi sao?"

      "Ừm!" Tiếu thư đồng thở phào nhõm, mình bảo Thẩm Tử An lấy thuốc quả nhiên là có chút nguy hiểm, nếu như phải là trước tiên trở về, lại nhận ra nàng, chỉ sợ tại chính mình tại lại hại mạng người.

      tại làm việc để ý hậu quả, chỉ cần đạt được mục đích. Nhưng vẫn nhớ ước nguyện ban đầu của mình, đơn giản là vì cái nhà này, cho nên hại người khác hại người ngoài thế nhưng tuyệt đối hại người nhà.

      Thẩm Tử An cũng coi như là phần tử của cái nhà này, lo lắng cũng là bình thường. Trong lòng nghĩ như vậy, lại chú ý tới chẳng biết lúc nào mình đặt địa vị của Thẩm Tử An tương đương với cha mẹ và huynh muội.

      Thẩm Tử An bưng chậu than từ bên ngoài vào, sau đó lại lấy ra cái bình nước để thuốc vào bên trong, cũng có thời gian ngâm nước, cử để ở lửa từ từ đun.

      Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, mượn ánh lửa từ chậu than phát , vị tiểu thư này căn bản cũng biết sắc thuốc. Chỉ để vào hai chén nước rồi đặt bình ở lửa, ho tiếng : "Bảy chén nước. . . . . ."

      "Nha. . . . . ."

      "Phải dùng sức quạt. . . . . ."

      "Ồ!" Dùng quá sức rồi, khói bay ra! Khuôn mặt nhắn của Thẩm Tử An lập tức biến thành mặt mèo!

      Tiếu thư đồng thế nhưng khẽ mỉm cười, bộ dạng của nàng lúc này ngược lại hết sức đáng , lông mi dài chớp chớp, tốc độ còn nhanh hơn cây quạt trong tay chút. Đôi mắt mèo tại nước mắt lưng tròng, bị hun đấy!

      "Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Thẩm Tử An sờ sờ lưng mồ hôi lạnh, quả nhiên cảm giác của mèo bén nhạy, nàng cảm thấy có người nhìn mình, vừa quay đầu lại thấy hai con mắt nhìn nháy cái, hai đầu đối diện nháy cũng nháy cái, làm cho nàng cảm thấy vừa tức giận vừa sợ.

      Tiếu thư đồng ngẩn ra, ngờ chính mình là mực nhìn chằm chằm người ta như vậy. Vì vậy ho tiếng : "Giống mặt mèo. . . . . ."

      Thẩm Tử An lúc này mới nhớ tới chỉ sợ mình bị bụi làm cho bẩn mặt, vội vàng giơ tay lên xoa xoa, sau đó tìm chén đổ thuốc ra, : "Còn phải là vì ngươi, uống ! Đây vốn là lần đầu tiên tiểu thư ta sắc thuốc đấy."

      "Hả? Vậy ta liền sâu sắc cảm giác vinh hạnh rồi." Tiếu thư đồng vốn là cố ý trêu chọc nàng, nếu nữ nhân khác nghe được lời này nhất định hiểu sai chuyện, cố tình Thẩm Tử [​IMG]

      Chương 33: Con riêng

      Editor: tan_hye

      Bên này tiểu xong, mặt của hồng thấy đáy. Chỉ là, lại càng hiểu sâu chuyện, chính là nữ nhân trước mắt này quả nhiên thể bỏ được rồi, nếu chuyện này truyền ra còn mặt mũi nào nữa.

      "Xong chưa?" Thẩm Tử An cũng có gì ý định nhìn chim người ta, lại cũng phải là chưa từng thấy qua, ngay cả người châu Âu, da đen khụ. . . . . . Dĩ nhiên, đây là nhìn lén thấy! Đỡ lên giường, sau đó bưng cái bồn kia , mặc dù cảm thấy chuyện này có chút đê tiện, chỉ là suy nghĩ chút cũng hết cách rồi, những hộ sĩ bệnh viện kia đều làm như vậy, huống chi cũng thể vĩnh viễn đặt ở chổ này phải sao!

      Tiếu thư đồng mặt càng đỏ hơn, : "Ủy khuất ngươi. . . . . ."

      "Thôi, giữa bằng hữu cần phải ." Nàng ngáp cái, vốn là muốn rửa tay, nhưng bồn rửa mặt dùng để tiểu, nào còn đồ rửa tay, vẫn là ngủ !

      Ngủ cái là đến sáng ngày thứ hai, đồng hồ sinh học của Thẩm Tử An có chút kỳ quái, buổi sáng ngược lại là thời điểm nàng mơ hồ nhất. Nhưng là vì có người nằm bên cạnh, nàng vẫn là bò dậy, bởi vì Xảo nhi ở bên ngoài kêu cửa rồi.

      Tối hôm qua nàng sợ có người xông tới, cho cài chốt cửa rồi.

      Vội vàng mặc thêm áo khoác xuống giường, Tiếu thư đồng sớm tỉnh, cảm thấy người khá hơn chút, vì vậy cố gắng nhúc nhích thân thể, chỉ tiếc dư độc còn chưa hết, xem ra còn phải uống thêm mấy thang thuốc mới có thể tốt. Lần này trúng độc tuy phải độc dược tức trí mạng, nhưng tính nguy hiểm hết sức lớn, lại tổn thương cơ năng của thân thể. Nếu như nhanh chóng giải trừ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Lại phải cảm tạ Thẩm Tử An, nếu như phải nàng lấy thuốc, chỉ sợ muộn rồi. Chỉ là, vị tiểu thê tử này như thế nào tối hôm qua ngủ lại cởi áo khoác, chỉ cái mặc áo ngực ngủ.

      Khóe miệng co lại mãnh liệt, muốn hỏi rốt cuộc là dạng người như thế nào có thể dạy dỗ người để ý liêm sỉ như vậy, nhưng người ta lại vô cùng đơn thuần, hình như tất cả mặt trái cái gì cũng chưa từng đến gần nàng.

      Mâu thuẫn như vậy, càng ngày càng nhìn ra nữ tử này rồi, giống như từ trời rơi xuống, giống như người giống liều mạng sinh hoạt cùng bọn họ vậy.

      Thẩm Tử An lại biết người giường phía sau suy nghĩ gì, chỉ : "Xảo nhi, ta gần đây học rất ít, tiểu thư Đồng. . . . . . Ách. . . . . ." Nhớ tới tiểu thư Đồng ở sau lưng, vì vậy sửa lời : "Lão sư bảo ta đóng cửa học tập, cho nên các ngươi trừ giờ cơm nên tới quấy rầy. Còn nữa, bảo người cầm cho ta cái bồn cầu và chậu nước rửa mặt mới, có ta ra lệnh các ngươi thể tiến vào gian phòng này biết ?"

      Xảo nhi tuy là kỳ quái, lại nghĩ rằng những điều này đều là chủ ý của Thẩm Tử An, nàng lại mê muội đẩy tất cả mọi chuyện cho tiểu thư Đồng, nghĩ thầm: " người hầu vậy mà lại ra lệnh cho thiếu phu nhân như vậy, là đáng chết rồi. . . . . ." Chỉ là, nàng vẫn nghe theo phân phó của Thẩm Tử An tất cả đều chuẩn bị xong.

      Thẩm Tử An thở phào nhõm, mới vừa quay đầu lại thấy đôi con ngươi sáng như sao nhìn mình chằm chằm, ngáp cái : "Nhìn cái gì vậy?"

      " ra ngươi rất có mắt nhìn người, Xảo nhi này rất nghe lời của ngươi."

      Đây là khích lệ nàng sao? Thẩm Tử An cảm giác cái đuôi của mình nhếch lên chút xíu, cười : "Tất nhiên, ta phải thích nhìn ngươi người làm cho người ta phát run nửa ngày, quá phức tạp hiểu , tỷ như ngươi. Ta thế nào cũng nhìn hiểu ngươi rốt cuộc là người như thế nào, là loại tính tình như thế nào. Chỉ là, quan hệ. Chỉ cần ngươi hại ta, gạt ta là được." Nàng nhận định mình chỉ là khách qua đường, cho nên chuyện cũng muốn quá nghiêm túc.

      "Hả? Xem ra ngươi cực kì rộng rãi."

      "Đúng vậy đúng vậy. . . . . ." Xuyên cũng xuyên rồi, rộng rãi phải mệt chết!

      Lúc này Xảo nhi mang tất cả mọi thứ chuẩn bị xong tới, Thẩm Tử An mang từng món từng món vào. Sau đó đóng cửa phòng, đầu tiên là ăn điểm tâm.

      Thẩm Tử An ăn quen điểm tâm, vì vậy bưng tới cho tiểu thư Đồng, vậy mà xoay mặt . Thẩm Tử An ngẩn ra : "Ngươi đói bụng sao?"

      " rửa tay súc miệng như thế nào ăn cơm."

      Được rồi, vị này ở đâu là thư đồng ràng là Đại Thiếu Gia, chuyện đúng là nhiều. Thẩm Tử An đặt cháo tại bàn : "Hôm [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :