1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Nửa đêm người tiếng mèo

      Editor: tan_hye


      Càng gần vào đông, trong phòng cũng đốt chậu than.

      Thẩm Tử An lấy cớ nơi này phải an tĩnh, cho nên đuổi Hương Nhi và mấy nha đầu ra ngoài, chỉ chừa lại mình Xảo nhi bên cạnh, bên ngoài là hai thô sử ma ma và tiểu thư Đồng.

      Đêm nay, mọi người ngủ sớm chút, mà Thẩm Tử An tai thính mắt tinh, lại nghe được lầu này có thanh rất . Chẳng lẽ là con chuột? Nghĩ vậy, nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng.

      Lệ rơi (rơi nước mắt), ràng muốn ăn, nhưng vì sao nàng lại chảy nước miếng? vậy với đôi chim quý cũng thế, người khác nhìn thấy đáng , mà nàng nhìn thấy lại nghĩ, nướng lên rất ngon miệng, hoặc là rút lông nuốt sống cũng rất ngon. Vô luận như thế nào, có con chuột vẫn là phải , cũng biết con mèo này phải uống bao nhiêu máu mới có thể hồi phục năng lực, lần sau nếu như nhìn thấy nàng nhất định phải hỏi chút.

      Xảo nhi là người yên tĩnh, nếu ngủ dù có sấm đánh cũng tỉnh.

      Gần đây nàng phát , buổi tối cho dù có ngọn đèn dầu nàng đều có thể nhìn vật xung quanh, hơn nữa càng ngày càng ràng hơn. Thẩm Tử An cảm giác càng ngày mình càng giống nhân loại rồi, từ từ lên bậc cầu thang lên lầu. Đây ràng là cái thang, nhưng nàng lại chút thanh nào, điểm này ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, chờ cúi đầu mới phát ra mình lại chân ra, trách được cảm thấy có chút lạnh. Hết cách rồi, nếu mang giày nhất định thanh, bằng chân trần, có đệm thịt, yên tĩnh.

      Kỳ quái, tại sao lầu này lại có ánh đèn, Thẩm Tử An tự nhiên cho là con chuột biết thắp chút đèn. Nhưng là phải tiểu thư Đồng cho người khác lên lầu ư, chẳng lẽ là ăn trộm? Xoay người muốn , suy nghĩ chút thư phòng này có cái gì tốt để trộm, hoặc là nơi này cất giấu kỳ trân dị bảo gì?

      Thẩm Tử An nhàng bước vào hai bước, muốn nhìn xem tên ăn này muốn trộm những thứ gì. Nhưng vừa bước vào sợ run, trong thư phòng này khắp nơi đều dán những bức tranh, chính là bức tranh vẽ mấy con Tiên Hạc bên ngoài. Mỗi bức tranh đều vẽ rất sống động, hết sức xinh đẹp! Nhất thời ngơ ngẩn, thế nhưng quên giấu thân hình.

      "Người nào?" thanh trầm thấp quát .

      "Ta. . . . . ." Thẩm Tử An theo bản năng trả lời, sau đó vỗ vỗ đầu của mình, sao lại cẩn thận như vậy, thế nhưng về đáp lại, lần này ngay cả hy vọng chạy trốn cũng còn.

      Tiếu thư đồng đứng lên từ thư án, ánh sáng chiếu vào thấy hai cái chân của thiếu phu nhân đứng ở trước cửa, dáng vẻ rối rắm muốn được, tiến vào lại vô cùng muốn vào. Hai cái tay ở y phục ra sức xoa xoa, hình như muốn xoa đến cả y phục. vốn còn muốn nổi giận, bởi vì ràng cho người khác biết là được vào nơi này, nhưng thứ nhất vị này dù sao cũng là ‘ chủ tử ’ thứ hai, tại để cho nàng ra ngược lại là giúp nàng.

      " biết tại sao Thiếu phu nhân lại tới nơi này, hình như ta. . . . . ."

      "Bởi vì lầu có thanh, ta hoài nghi có ăn trộm vào, cho nên lên nhìn thử chút." Ý nghĩ nhìn trộm Kỳ Trân Dị Bảo nàng lén giấu .

      Tiếu thư đồng kéo ra : "Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng lại ở chính giữa Thượng Thư Phủ, mao tặc (kẻ trộm) bình thường thể nào tiến vào được, điểm này xin thiếu phu nhân yên tâm."

      Yên tâm dĩ nhiên là yên tâm, nàng từ từ xoay người : "Vậy nếu còn chuyện gì, ta trước."

      "Chờ chút, thiếu phu nhân ta nhớ ngươi biết, nơi này là thư phòng của Đại thiếu gia, về sau cho dù có bất kỳ chuyện cũng xin cần lên."

      Xích! Áo sơ mi của Thẩm Tử An rốt cuộc cũng bị nàng xoa đến hỏng, từ từ quay đầu : "Vậy, vì sao ngươi lại vào ."

      " Khi Đại Thiếu Gia còn sống cho ta vào phục vụ."

      " láo. . . . . ." tiếng mèo ở nóc nhà kêu.

      "Ngươi láo?"

      Tiếu thư đồng nheo lại đôi mắt, : "Thiếu phu nhân thế là ý gì?"

      Ý gì? Thẩm Tử An căm tức ngẩng đầu lên nhìn con mèo, lúc nào tốt chen miệng vào , làm cho nàng thuận miệng theo.

      "Đại Thiếu Gia ở lầu, bên cạnh cũng cần người khác phục vụ." Thanh Miêu nhi .

      "Đại Thiếu Gia ở lầu, bên cạnh cũng cần người khác phục vụ." Thẩm Tử An hết cách rồi, chỉ có thể tiếp tục theo.

      Tiếu thư đồng lấy làm kinh hãi, thói quen này trừ và Tiếu thư đồng chân chính ở bên ngoài ra có người nào biết được, vì sao nàng lại biết.

      "Vì sao ngươi biết?" tới trước mặt Thẩm Tử An, cúi đầu lạnh lùng hỏi.

      Thẩm Tử An cảm thấy hơi thở nguy hiểm, đột nhiên nhảy hai bước về phía sau, còn kém có kêu ra tiếng mèo uy hiếp. Nàng vội vã che miệng của mình, : "Ta, tùy tiện đoán."

      Tự nhiên, Tiếu thư đồng tin, : "Hả? Chẳng lẽ thiếu phu nhân có thể đọc hiểu lòng người, như vậy cũng có thể đoán?"

      Thẩm Tử An phản đối, nàng vốn định lấy cớ nha hoàn ma ma chuyện, chỉ là Hương nhi sớm qua, chỉ cần Đại Thiếu Gia vào thư phòng này, người khác đều là thể tiến vào, chuyện trong này cũng rất nhiều người ràng lắm. Cớ như vậy biết có nên lấy ra dùng hay ? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng sốt ruột đến toát ra mồ hôi. Đột nhiên, trong đầu chợt lóe : "Nếu biết Đại Thiếu Gia thích người vào sao ngươi lại còn vào, chẳng lẽ là nội tặc, muốn lấy những bức họa này ra ngoài bán có phải hay ? Mọi người đều , trong nội quỷ khó phòng, chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ."

      "Im miệng!" Tiếu thư đồng quát to, ngờ nữ nhân này lại trả đũa.

      Thẩm Tử An thấy ánh mắt của lại cảm thấy trong lòng bị xúc phạm, dưới ánh đèn này người khác tất nhiên nhìn , nhưng nàng lại thấy rất ràng, ánh mắt này phải ánh mắt của người hầu, bén nhọn, tự tin, chính là người gây ! Nàng bị ánh mắt này ép lại lui bước, : "Ta mới là thiếu thiếu phu nhân, điểm này mời hiểu. Ta là thê tử của Đại thiếu gia, chỉ có ta có thể tiến vào, ngươi thể tiến vào."
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      laulathuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Thư đồng đáng ghét
      Editor: tan_hye


      Tiếu thư đồng ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười : "Thiếu phu nhân đúng rồi, nhưng nếu ta chuyện tình nơi này cho đại phu nhân nghe, biết ngài ấy tin tưởng lời của người nào đây?"

      Dĩ nhiên, đại phu nhân nhất định tin thư đồng , dù sao người ta cũng theo Đại Thiếu Gia nhiều năm như vậy, mà nàng chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực mà thôi!

      Trận này nàng thua, sau đó ánh mắt xoay xoay : "Bất quá, chỉ sợ ngươi cũng thể nào tiếp tục ở lại đây nữa." nội tặc muốn trộm bức tranh, đại phu nhân thể đề phòng.

      Ngón tay Tiếu thư đồng gõ gõ cái bàn : " khi như vậy, hôm nay chúng ta coi như chưa từng nhìn thấy đối phương, thế nào?"

      "Tốt!" Thẩm Tử An thở phào nhõm, nàng chỉ chờ như vậy.

      "Nếu thiếu phu nhân đến rồi, như vậy sao ngồi xuống uống ly trà."

      " cần, ta còn phải trở lại ngủ." Ngồi uống trà với cái thư đồng ngay cả cười cơ mặt cũng nhúc nhích cái này, Thẩm Tử An cảm thấy sợ từ trong lòng.

      " dám sao?" Tiếu thư đồng cảm giác người nàng có nhàn nhạt mê hương, muốn từ từ tìm hiểu cho , từ trước đến giờ đối với người và chuyện bên cạnh đều phải hiểu hết sức thông suốt, chỉ có tiểu nữ tử này, mặc dù xác định nàng phải là gian tế, nhưng cố tình hành động lại hết sức quái dị.

      Thẩm Tử An dám, càng dám nàng càng muốn thừa nhận, vì vậy ngẩng đầu : "Tốt." phải chỉ là tiểu thư Đồng, còn sợ sao?

      Nàng tới ngồi xuống, mà Tiếu thư đồng lại thấy được đôi chân trắng như tuyết dưới ghế lúc lúc . rút rút, ngồi xuống rót ly trà cho Thẩm Tử An : "Trà này là Đại thiếu gia khi còn sống thích nhất, biết thiếu phu nhân có thích ?"

      Thẩm Tử An uống thử chút, cảm thấy mùi vị rất , vì vậy gật đầu cái : "Rất thơm."

      Tiếu thư đồng ở trong lòng lại : "Vị thiếu phu nhân này hiểu thưởng thức trà, hơn nữa dám đánh cuộc ngay cả đây là lá trà gì nàng cũng biết."

      "Đây là bức tranh Đại Thiếu Gia khi còn sống vẫn chưa vẽ xong, ta thích có việc gì đến nhìn chút, có cảm giác giống như Đại Thiếu Gia vẫn còn sống." lấy bức Tiên Hạc ra trước đèn cho Thẩm Tử An nhìn.

      Thẩm Tử An hiểu vẽ, cảm thấy bức tranh này cũng khác gì những bức khác, chỉ là nàng cảm thấy hứng thú với những điều tiểu thư đồng vừa . Chớp chớp mắt hỏi "Ngươi hình như rất nhớ nhung Đại Thiếu Gia."

      "Đúng vậy." lộ vẻ tức giận cất bức tranh , từ trong ánh mắt của Thẩm Tử An cũng nhìn ra được, vị thiếu phu nhân này cũng hiểu hội họa là gì. Từ trước đến giờ trì tài ngạo vật (có tài nên kiêu ngạo), từ trước đến giờ kết giao bằng hữu, phải danh sĩ nơi thôn dã, cũng chính là văn nhân nhã sĩ (người có học). Lời đồn, đại tiểu thư Thẩm gia cũng là nữ tử cầm kỳ thi họa thể, ngờ lại có chút sai lầm, thế nhưng cưới thiếu phu nhân như vậy về.

      Thẩm Tử An thấy ngẩn người, ý niệm YY trong đầu càng sâu, nàng rất cẩn thận hỏi " . . . . . . Thích đại thiếu gia nhà ngươi chứ?"

      Tiếu thư đồng xuất thần chưa nghe được ràng, kinh ngạc : "Cái gì?"

      Thẩm Tử An : "Ta hiểu biết , loại chuyện như vậy người khác rất khó tiếp nhận, nhưng mà ta lại . . . . . ." Nàng bị xã hội kia truyền lưu tình Nam Nam độc hại: "Có thể hiểu được, ta cũng từng nghe Xảo nhi qua. Đại Thiếu Gia là người hết sức lợi hại, thân là bạn cùng học của Đương Kim hoàng thượng, lại giúp đoạt lấy vương vị từ trong tay thái tử. Còn có lời đồn, chỉ cần chuyện Tuần Hạo muốn làm có chuyện gì làm được. Hơn nữa, ngày thường dung mạo có thể so với Phan An, ngươi động lòng với cũng là rất bình thường . . . . . ."

      "Bốp!" Lần này Tiếu thư đồng nghe , đột nhiên vỗ bàn cái đứng lên, trợn hai mắt lên giận dữ nhìn nàng : "Hồ đồ, là ai dạy cho ngươi những thứ dơ bẩn này. Thân là nữ tử, sao có thể suy đoán lung tung loại chuyện này." Kiến thức của rộng rãi, nhưng ngay cả chuyện đoạn tụ cũng dám đến miệng cũng chỉ có mình nàng, hơn nữa còn ngay trước mặt nam tử.

      Cái vỗ này của làm nước trà bàn bắn lung tung, đau sao? Thẩm Tử An trực tiếp nghĩ thành đây là do bị đoán trúng tâm nên thẹn quá thành giận, vì vậy : "Ngươi tiếng chút, sợ bị người phía dưới nghe được sao, nếu còn cho rằng ta ở chỗ này gặp riêng tư với ngươi?"

      Tiếu thư đồng thiếu chút nữa giận đến hộc máu, trong đầu nữ nhân này rốt cuộc là chứa là cái gì, trừ những chuyện dâm tà này ra có gì khác sao? Chỉ là những lời nàng cũng có chút đạo lý, ngồi xuống, trong đầu có ý niệm nếu như khôi phục lại thân phận hưu nàng.

      (các vị đọc đến đây đại khái đều đoán được, vị Tiếu thư đồng này chính là Đại Thiếu Gia Tuần Hạo người vốn chết, còn tại sao lại biến thành như thế, vậy mời các vị tiếp tục chờ đọc phần sau ! )

      Nhưng tỉnh táo lại lại nghĩ, tuy nàng là thứ xuất, nhưng lại do sau khi đại tiểu thư từ hôn bị buộc gả vào, nếu như phải là phạm vào sai lầm lớn gì, phải dạy dỗ lại từ đầu, chuyện hưu này vẫn thể dễ dàng tới. nhịn xuống, quyết định trước mắt phải nghĩ biện pháp giáo dục lại tiểu nương này thành thê tử trong lòng mình.

      Vì vậy nhịn xuống, : "Thiếu phu nhân đúng, hôm nay sắc muộn, hay là ta thắp đèn đưa thiếu phu nhân xuống !" Nếu muốn có cơ hội giáo dục nàng, xem ra phải ra tay từ chỗ mẫu thân công chúa rồi.

      Thẩm Tử An thấy đột nhiên tiễn khách cũng giận, : " cần, tự ta xuống là được." Nếu như chờ tìm đèn lại phải mất thêm thời gian. Nàng khoát tay áo, thuận tiện mở cửa nhanh xuống lầu.

      Đúng như Xảo nhi , vị đại thiếu gia này tâm cơ rất sâu, tình muốn làm nhất định phải đạt được, huống chi đây là chuyện cả đời của mình. Tuy là rất bất mãn với vị phu nhân này, nhưng là dù sao cũng phạm phải sai lầm gì lớn. đứng dưới đèn suy nghĩ hồi lâu, có chủ ý.
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Lão sư gia đình

      Editor: tan_hye


      Hôm nay, Thẩm Tử An mới vừa ăn điểm tâm xong, chuẩn bị ban ngày đến giường ngủ. Nhưng thanh Hương Nhi ở bên ngoài : "Thiếu phu nhân, đại phu nhân phái ta đến thông báo cho ngài chuyện."

      "Vào ." Lại có chuyện gì, gia đình giàu có chính là bận rộn, ngay cả nàng cái người bị đặt ở bên ngoài cũng là hết chuyện này chuyện kia.

      Chỉ chốc lát sau Hương Nhi vào, hơi thi lễ chậm rãi : "Thiếu phu nhân, Hương Nhi phụ trách truyền lời của đại phu nhân."

      " ." Thẩm Tử An thích ra vẻ ở trước mặt Hương Nhi, bởi vì vẻ mặt khinh bỉ này của nàng (Hương Nhi) khiến nàng (Thẩm Tử An) nhìn khó chịu.

      Hương Nhi nắm quyền cái, phải chỉ là tiểu nha đầu sao, chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực mà thôi. Nàng hít hơi tiếp: "Ngày 15 hai tháng sau chính là sinh nhật của đại phu nhân, đến lúc đó có rất nhiều tân khách đến cửa. Đại phu nhân biết thiếu phu nhân cũng hiểu tất cả quy củ trong Kinh Thành, cho nên mời lão (thầy dạy học) sư đến dạy cho thiếu phu nhân, tránh cho đến lúc đó ứng phó được."

      dễ nghe như vậy, dạng quy củ gì lại phải dạy hơn hai tháng lâu như vậy, chỉ sợ là hỏi thăm được Thẩm nhị tiểu thư là người mù chữ, tới xoá nạn mù chữ thôi!

      "Vậy đa tạ đại phu nhân nhớ." Thẩm Tử An nhìn mặt Hương Nhi lộ ra vẻ tình nguyện, trong lòng bất giác giật giật, người bị buộc học là nàng, nàng ta rối rắm cái gì!

      Nhưng nàng sao biết được, đại phu nhân phái người tới dạy nàng học chính là muốn công khai thân phận của người con dâu này. Cũng chính là cần bị vắng vẻ, uất ức ở trong thư viện nho có thực quyền cũng thân phận nữa rồi.

      Điều này cũng làm phiền Nhị thiếu gia và muội muội góp lời, hơn nữa Tiếu thư đồng cũng với hoàng thượng, để cho lúc triệu kiến Tuần Thượng Thư ra câu như vậy về Thẩm Tử An. Tuần Thượng Thư biết hoàng thượng và Trưởng Tử (con trai trưởng) là bạn tốt, mặc dù nhi tử , quan tâm gia tộc mình tất nhiên là phải, cho nên trở lại cho thê tử. Vô luận là khi còn sống hoặc là sau khi chết cưới về, nhưng vẫn là dâu cả Tuần gia, cho nên công chúa suy tính nếu để cho nàng chuyển ra. Vừa vặn Tiếu thư đồng góp lời với mẫu thân mình, thiếu phu nhân này mặc dù tính tình nhàn tĩnh, nhưng lại người ít học, hơn nữa có ý chí học tập, cho nên hỏi ý tứ đại phu nhân.

      Đại phu nhân biết Tiếu thư đồng theo Tuần Hạo từ , học thức tồi. Hơn nữa thiếu phu nhân cũng gả làm vợ người còn là quả phụ, như vậy mời lão sư vào phủ như thế nào? Cho nên lệnh cho Tiếu thư đồng dạy cho thiếu phu nhân!

      Những thứ này tất nhiên Thẩm Tử An biết, nếu nàng biết nhất định bóp chết Nhị thiếu gia và muội muội của , lại dẫm lên hai chân Tiếu thư đồng.

      "Đại phu nhân Tiếu thư đồng từ theo Đại Thiếu Gia cùng lớn lên, học thức cũng tồi, cho nên bắt đầu từ ngày mai do phụ trách dạy ngài." Hương Nhi xong chỉ chỉ gian phòng bên ngoài, : "Người ở bên ngoài chờ gặp, đại phu nhân lệnh cho ngài mỗi ngày ban ngày theo học tập, tình huống mỗi ngày do phái người cho phu nhân."

      Thẩm Tử An nằm được nữa rồi, nghĩ tới nàng thành thành ngốc ở chỗ này, thế nhưng đột nhiên đưa tới lão sư gia đình (thầy giáo gia đình). Dĩ nhiên, nếu như mà biết lão sư này là mình tìm tới, nàng nhất định phát điên.

      "Biết. . . . . . Biết."

      "Thiếu phu nhân đừng kích động, đại phu nhân là muốn ngài ra được phòng khách, xin cố gắng kiên nhẫn học tập. Ta đây cũng trở về báo cáo kết quả, thiếu phu nhân xin tin tưởng học thức của Tiếu thư đồng, cho dù chỉ có phần tư học thức của đại thiếu gia, cũng là vô cùng lợi hại rồi." Hương Nhi ngộ nhận là thân thể Thẩm Tử An run rẩy là do kích động, khỏi vừa là hâm mộ vừa ghen tỵ. Càng thương cảm Đại Thiếu Gia toàn thân học thức lại cưới phải dốt đặc cán mai, nếu biết được biết có bao nhiêu thương tâm.

      tại Thẩm Tử An cũng rất thương tâm, thứ nhất là thích học cái gì tập, thứ hai cũng vô cùng thích Tiếu thư đồng này. Giờ tốt rồi, người ta trở thành lão sư của mình, ở niên đại này coi trọng ân sư, chẳng lẽ nàng còn phải hành lễ với sao?

      Xảo nhi nghe tin tức như thế hết sức vui mừng, liên tiếp mấy câu chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng đến nỗi Thẩm Tử An muốn khóc. Nhưng nàng cũng giúp Thẩm Tử An mặc y phục chải tóc tốt, sau đó : "Thiếu phu nhân, tiểu thư Đồng sư phụ ở bên ngoài chờ lâu rồi, hỏi ngài là học ở thư phòng hay là tiền thính."

      "Ở tiền thính !" Trong lòng Thẩm Tử An than thở, chỉ có thể , nàng lại có bản lãnh phản bác lại ý kiến của đại phu nhân. Huống chi hai tháng sau cũng là ngày đại lễ, quả cũng cần học chút quy củ tránh cho quá mức bêu xấu.
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Chuyện viết chữ

      Editor: tan_hye


      Kể từ khi trở thành sư phụ người ta, khí tức mạnh lên rất nhiều rồi.

      Xảo nhi đứng ở bên ngay cả thở cũng cảm thấy rất khó khăn, từ đến lớn nàng cũng chưa gặp phải tình huống như thế, cho dù là ở trước mặt đại phu nhân cũng có cảm giác bị đè nén như vậy. Nàng nuốt nuốt nước miếng, : "Ta bưng nước trà cho các ngươi. . . . . ."

      Thẩm Tử An cũng cảm thấy cổ họng hơi khô, trước kia cứ nghĩ tiểu thư đồng kia chỉ là thư đồng, cẩn thận sinh hoạt ở gia đình giàu có. Nhưng là, hôm nay nhìn tới nàng lại cảm giác mình chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà thôi. Bất quá, phải là dạy học sinh nữ, phải dạy dỗ nghiêm túc như thế sao?

      "Có thể bắt đầu chưa?" Câu này đáng lẽ phải là lão sư chứ phải nàng.

      "Thiếu phu nhân, đầu tiên xin sữa chữa tư thế ngồi." Mặc dù đối phương là thê tử quá môn của mình, nhưng là lấy thân phận bây giờ cũng thể tự tay chỉnh lại tư thế ngồi ác liệt lại cho đúng được. là kỳ quái, lúc vừa mới tiến vào vẫn còn ngồi tốt, bây giờ lưng lại cong, thỉnh thoảng đầu còn chạm đến mặt bàn. khỏi kỳ quái, tối hôm qua nàng có nghỉ ngơi tốt sao?

      Thẩm Tử An vừa đến ban ngày ngủ gật, coi như khí khẩn trương như thế nào nữa, nàng cũng thể nhịn được cơn buồn ngủ từ đáy lòng của chính mình. Nghe được thanh lạnh lẽo, nàng rùng mình cái ngồi thẳng : "Vậy bắt đầu !" Sau đó đưa tay lấy bút, nhưng lại nghe Tiếu thư đồng : "Sai rồi, đó là thô hào (editor: mình cũng , chắc là cái khay đựng mực :v)."

      đúng, vậy đổi. . . . . .

      "Cũng đúng. . . . . ."

      Tiếp tục đổi!

      "Thiếu phu nhân muốn học vẽ tranh thuỷ mặc sao?"

      "Hôm nay là học vẽ ư, ta nhớ hình như là đến dạy ta luyện chữ mà." Thẩm Tử An do dự, chẳng lẽ ban ngày mình luôn mơ mơ màng màng cho nên nghe lầm?

      Tiếu thư đồng thầm nắm chặt tay, nữ nhân này chẳng lẽ là giả bộ hồ đồ? Đột nhiên cười tiếng : "Thiếu phu nhân có nghe sai, hôm nay là đến luyện chữ, ở đây có ba bảng chữ mẫu đều là do Đại thiếu gia khi còn sống ghi ra, bây giờ ngài có thể bắt đầu luyện theo, đồng thời ta cho ngài biết những chữ này nghĩa là gì." Từ đơn giản đến phức tạp, nhìn dáng vẻ nàng cầm bút, Tiếu thư đồng thở dài nghĩ.

      Thẩm Tử An xác thực giống những nữ nhân xuyên khác, chưa từng luyện cách viết chữ bằng bút lông, những chữ này dĩ nhiên nàng biết nghĩa là gì, nhưng viết có chút khó khăn. Chỉ là, người ta muốn dạy để cho dạy , lý do biết chữ nàng cũng nghĩ sẵn rồi, cũng là bởi vì Tiếu thư đồng.

      Chữ thứ nhất là chữ Thẩm, thấy vậy Thẩm Tử An đoán được Tiếu thư đồng là muốn dạy mình viết tên của mình. Nhưng nàng nơi nào biết, ở thời cổ đại này tử khuê danh nữ (tên của con ) sao có thể tùy tiện cho những người khác, coi như Tuần Hạo là trượng phu danh nghĩa của nàng, nhưng cũng thể dễ dàng viết ra tên của thê tử.

      Thẩm Tử An mới chỉ học được chữ Thẩm, bắt đầu học chữ Tuần. Lại chỉ học được chữ Tuần, lại bắt đầu đổi sang học chữ thư (sách). Học nhảy kiểu này có chút quá nhanh, loại phương pháp học tập này tốt. Chỉ là, nàng vẫn vô cùng nghiêm túc viết chữ. Cho tới khi Tiếu thư đồng ở bên cạnh nhịn được giật giật, nhìn nổi nữa tới sau lưng nàng nhàng kéo lại bả vai của nàng quát khẽ: "Ngồi thẳng, cánh tay hơi cong chút, cổ tay dùng lực."

      Thẩm Tử An ngược lại cảm thấy gì, bởi vì loại tư thế này đặt ở đại căn bản coi là cái gì. Nhưng Tiếu thư đồng bên kia lại cực kỳ kiêng kỵ, nếu như phải là thân phận hai người đặc biệt, kiên quyết làm ra cử động như thế. Nhưng thời điểm Thẩm Tử An thoải mái hạ tay xuống, lòng bàn tay và lưng bàn tay hai người chạm nhau trong trung, sau đó lại nhanh chóng tách ra. Dĩ nhiên, làm ra hành động giống như bị ong mật châm chỉ có Tiếu thư đồng, còn nữ chủ của chúng ta vẫn chuyên chú đọ sức với tờ giấy trắng trước mặt như cũ, hết sức dụng tâm đâm lại đâm, hình như muốn đâm thủng tờ giấy kia.

      Từ Tiếu thư đồng bị đẩy nơi đầu sóng ngọn gió, trong hoàng cung. Cho nên từ cho là, những thứ nhi nữ tình trường kia cũng chỉ là lợi dụng, bị lợi dụng và cảm giác vô dụng mà thôi. Cho nên, từ đến lớn rất ít đề cập tới cũng muốn bị những người khác nắm được nhược điểm. Nữ tử trước mắt, bởi vì gả vào trong phủ làm thê tử của , mặc dù cảm thấy phiền toái chướng mắt, nhưng thể làm gì chỉ có thể tiếp nhận. Lúc trước, lần đầu gặp mặt lúc chỉ có thể coi là cảm thấy chán ghét, tại ngược lại cảm thấy hành động cử chỉ này càng ngày càng làm cho người ta nghi ngờ trong lòng, hơn nữa cũng có chút quá lớn mật. ràng hành động chính mình có thể xem là lớn mật rồi, nhưng nàng chẳng những đỏ mặt phản kháng, ngược lại dạng giống có chuyện gì người nên làm cái gì làm cái ấy? Chẳng lẽ là gương mặt này củaTiếu thư đồng quá mức bình thường, hoàn toàn làm cho nàng bất cứ hứng thú gì, hay là có nguyên nhân khác?

      "Viết xong. . . . . ." Thẩm Tử An nâng tờ giấy viết xong cho Tiếu thư đồng, mặt còn lộ ra cảm giác vui sướng rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.

      Trong lòng Tiếu thư đồng chỉ cảm thấy nàng lộ ra phần hồn nhiên, cũng phải hạng người tâm cơ thâm trầm, nhưng vừa nhìn chữ đầu bốc khói hầm hập.

      "Viết lại, mấy chữ này ít nhất phải viết giống chữ của Đại Thiếu Gia bảy tám phần mới được." Chữ này là hôm qua mất hẳn đêm để viết ra, chỉ mong phu nhân của mình có thể chịu thua kém chút, ít nhất chữ bình thường dễ nhận thức có thể viết ra được. Ai ngờ, tay cầm tờ giấy của run lên, sâu hoài nghi biết giấy là vẽ xấu hay là chữ nữa.

      Thẩm Tử An chỉ có tiếp tục, ra nàng vẫn rất thông minh, chỉ cần tập trung tinh thần rất dễ dàng đạt được cầu của Tiếu thư đồng. Nhưng mà đối phương nhìn tới hình như cũng hài lòng, : "Hôm nay luyện ba chữ là được, ngày mai cũng là như thế."

      Ý tứ chính là tan học, tốt quá! Thẩm Tử An mỏi mới duỗi lưng nửa, đột nhiên nghe Tiếu thư đồng : "Ăn Cơm trưa xong, buổi chiều tiếp tục học về lễ nghi."

      " thể nào, tại sao vẫn còn?"

      "Học lễ nghi mới là trọng điểm, là đại phu nhân nhờ vả, trọng yếu nhất. . . . . ."

      "Tốt lắm, ta học."

      Thẩm Tử An còn dư nửa lưng mỏi chưa kịp duỗi bị bóp chết sau lời của Tiếu thư đồng, nàng lộ vẻ tức giận ngẩng đầu lên lúc này mới nhìn thấy Xảo nhi rót trà mà cũng mất gần nửa buổi sáng, : "Ngươi cái người này, lá trà phải Vân Nam mới hái được sao?"

      Xảo nhi thành thói quen phương thức chuyện thiếu phu nhân, thấy Tiếu thư đồng cầm sách rời vỗ vỗ ngực chạy đến trước mặt Thẩm Tử An : "Thiếu phu nhân, ngài phải cảm thấy mới vừa tiểu thư Đồng rất đáng sợ sao? Này uy thế đều đáng sợ như đại phu nhân và lão gia, chân của ta bây giờ vẫn còn run."

      "Trà." Rốt cuộc được uống Tương Thủy trong miệng, Thẩm Tử An hít mũi cái, vừa mới bắt đầu quả nàng cũng có chút khẩn trương, biết là bởi vì đối phương có chút sát khí nào hay là do mình quá buồn ngủ, thế nhưng từ từ bình tĩnh lại.

      Lại , khí thế người có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao? Thẩm Tử An vẫn cảm thấy diễn viên vĩ đại, có thể diễn người nào giống người nào. Nhưng có lần nàng và đồng học quay phim ở trường nghe được đạo diễn nhắc qua, mặc dù diễn viên rất lợi hại, nhưng là khó khăn nhất cũng là khí thế cũng phải đồng thời thay đổi. Nếu như có thể thay đổi khí thế, như vậy người diễn viên này phải có dưới mười ba mươi năm kinh nghiệm, cũng là người nội tâm hết sức phức tạp, là người rất giỏi nhẫn.

      Tiếu thư đồng này ra nhìn qua chỉ là người hầu bình thường, mặc dù mấy lần gặp mặt cũng làm cho người ta cảm thấy lúng túng, chỉ là lại làm cho người ta cảm giác phải đề phòng . Vốn là người rất đơn giản, tại sao ngươi phải phòng bị ? Nhưng là hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, giống như biến thành người hoàn toàn khác. Người như vậy, làm cho người ta cảm thấy sợ, nguy hiểm, thể chủ động thám thính quá khứ và tâm tình của , nếu ngay cả chết cũng biết là chết thế nào!

      người có thể biến hóa lớn như vậy sao? Thẩm Tử An bắt đầu cảm thấy, tiểu thư đồng kia sinh ra ở cổ đại là đáng tiếc, nên làm diễn viên mới đúng.
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      laula, Ky2999thuyt thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen rat hay.ung ho ban het minh
      Ky2999 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :