1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Ngoài ý muốn

      Editor: tan_hye

      ra Thẩm Tử An cũng rất đau lòng, những thứ nàng làm vỡ đều là đồ cổ a!

      Mặc dù hiểu được, nơi này ra là thời đại . Mới đầu nghe được Tống Đại nàng còn tưởng là Triệu gia Tống Triều, nhưng sau lại mới biết đó là tên quốc gia này. Dĩ nhiên, những nha hoàn ma ma ở hậu viện này rất ít khi ra cửa nên càng ít biết chuyện tình trong triều. Nhưng nếu như hỏi cái tiểu thư Đồng kia lại cảm thấy cam lòng, cảm thấy được trong ánh mắt của nhìn nàng thập phần khách khí, cũng phải ánh mắt cần có của nô tài đối với chủ tử.

      thời điểm nàng chuẩn bị trường kỳ đấu tranh, ngoài cửa có hạ đẳng nha hoàn : "Bẩm thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia trở lại, cũng mang theo quà đáp lễ ."

      "Để cho chờ, ta có việc muốn hỏi ." Thẩm Tử An cũng muốn biết tình hình Tứ phu nhân gần đây, cho nên liền muốn tự mình hỏi thăm phen.

      Thúc tẩu gặp mặt vốn là phải có Đại ca ở đây, Nhị thiếu gia Tuần Vũ biết Đại tẩu muốn gặp mình liền cho người gọi Tiếu thư đồng lại đây. Hơn nữa mở rộng cửa tiền thính ra, nha hoàn ma ma qua cửa chỉ cần vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy tình huống trong phòng. làm việc cẩn thận, chỉ sợ có người ngoài bắt được đầu đề câu chuyện .

      Thẩm Tử An vừa tiến đến liền nhìn ra tính toán của , ngờ thiếu niên nhìn qua chỉ có 16, 17 tuổi lại có tâm tư như vậy. Nàng mới lộ đầu liền thấy Tuần Vũ cúi đầu, : "Thỉnh an Đại tẩu."

      Thẩm Tử An có thói quen lễ tiết cổ đại này, cũng quá nhiều hạn chế. Vì vậy phất tay : "Nhị thúc mời ngồi."

      Nhị thúc. . . . . . xưng hô này tốt 囧 a!

      "Đa tạ đại tẩu!"

      uống qua trà hơn nữa lại hàn huyên mấy câu xong, Thẩm Tử An mới : "Xin hỏi nhị thúc, mẫu thân ta. . . . . . Tứ phu nhân có khỏe ?"

      Tuần Vũ nhíu mày, theo lý bình thường nữ tử gả làm phu nhân nếu muốn hỏi tình huống nhà mẹ đẻ, hơn phân nửa là trước hỏi phụ thân và đại nương, đây vốn là quy củ. Vô luận đại phu nhân có phải là mẹ ruột hay , nhưng lễ phép bên vẫn là nữ chủ nhân nhà.

      Thẩm Tử An cũng phải tất cả quy củ đều hiểu, nàng thấy Tuần Vũ cau mày cho là Tứ phu nhân có chuyện gì, cũng gấp : "Nàng xảy ra chuyện gì?" Nếu như hai phu nhân kia dám hại nàng, nàng nhất định tha cho họ.

      Tuần Vũ thấy Thẩm Tử An sốt ruột, mới vội : "Tứ phu nhân rất tốt, còn nhờ ta mang theo chút quà đáp lễ tới đây."

      Thẩm Tử An yên tâm, thầm : "Rất tốt rất tốt, ngươi nhăn lông mày là sao!

      "Vậy tốt rồi."

      Tuần Vũ chờ đoạn sau cả ngày, thấy Thẩm Tử An thế nhưng trừ Tứ phu nhân ra liền tình huống của phụ thân cũng hỏi chút. Mặc dù sớm nghe địa vị của nàng ở trong nhà cũng phải là cao, vẫn bị vắng vẻ, thế nhưng biểu cũng quá lạnh lùng ! suy nghĩ, chỉ cảm thấy gian phòng này bố trí sửa lại rất nhiều. Lông mày càng khỏi nhíu lại càng sâu, mới tới đây tới ba ngày liền sửa lại bố trí của đại ca trước kia. từ trước đến giờ đều hết sức kính nể đại ca, khỏi có chút tức giận, nhưng nhịn được có biểu ra ngoài.

      "Đại tẩu, nhị đệ biết trong thư phòng của đại ca có rất nhiều sách, vừa vặn gần đây chỗ ta có sách gì có thể đọc, biết có thể mượn mượn sách của đại ca được hay ." Nguyên bản sợ cái đại tẩu này ngay cả thư phòng cũng cho sửa lại, cho nên lấy cớ muốn nhìn lần, nếu như sửa lại người đệ đệ cũng cần phải mấy câu.

      Thẩm Tử An : "Tự nhiên có thể, vậy mời !" Nàng đứng lên, vốn là chuyện này nếu như theo quy củ nên hỏi qua tiểu thư Đồng đứng bất động bên, chỉ là Thẩm Tử An cố ý bày ra dáng vẻ chủ tử, : "Tiểu thư Đồng, dẫn đường cho Nhị thiếu gia !"

      d.d.l.q.d

      Tiếu thư đồng biết mình khi nào thành tiểu thư Đồng, cảm thấy nữ nhân này nhất định là cố ý, nhàng nhìn nàng cái, đúng lúc thấy khóe miệng nhếch lên mỉm cười. ngẩn ra, nàng thế nhưng cố ý cười cho nhìn, đây là khiêu chiến ư, có ý tứ!

      Theo lý, Tuần Vũ là khách, người khách này muốn mượn đồ chủ nhân phải theo. Cho nên Thẩm Tử An được Hương Nhi và Xảo nhi đỡ theo ở phía sau từ từ về hướng tiền viện phía trước.

      Kể từ vào ở đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới thư phòng, chờ tiểu thư Đồng mở cửa nàng liền có loại cảm giác đến chỗ núi sách. Cái này song song có bảy gian phòng, mỗi gian phòng đều được để đầy sách.

      Tiếu thư đồng : " biết Nhị thiếu gia muốn xem loại sách nào?"

      ra là bảy gian này toàn bộ đều được phân loại để lưu giữ, Đại Thiếu Gia này xem ra nhất định người là bác học.

      Tuần Vũ : "Cũng chưa quyết định, cứ xem thử !" từ từ vào từng gian phòng, phát nơi này ngược lại như cũ, khỏi vẻ mặt thoáng thả lỏng xuống.

      Thẩm Tử An nào biết tâm tư của , theo vào. Sau đó nàng phát chuyện, nơi này nhất định có con chuột, hơn nữa còn có rất nhiều. Trong nội tâm vui vẻ, ánh mắt đảo loạn bốn phía xung quanh.

      Những tiểu tử đáng kia trốn ở nơi nào, nghĩ tới nước miếng cũng mau chảy xuống. khỏi rối rắm ở trong lòng, tới cuối cùng mình có thể ăn con chuột hay a, tại sao chỉ cần nghĩ đến bộ dạng những tiểu tử kia, nước miếng liền tràn lan .

      suy nghĩ, mắt quét tới góc giá sách, thấy góc bằng gỗ có chút dấu răng, nếu như hơi rung động giá sách chút liền nguy hiểm.

      Nhưng cố tình Tuần Vũ chú ý lại rút sách ở giá sách này! Như vậy người xinh đẹp lại bị những cuốn sách này nện xuống còn bị thương nặng a! Thẩm Tử An vốn muốn lên tiếng cảnh cáo lại thôi, nhưng nàng quên mất chuyện, chính là mèo có tính nhạy bén.

      "Cẩn thận. . . . . ." Mắt thấy giá sách sắp đổ xuống, nàng lại chút do dự bổ nhào ra ngoài.

      Bộp!

      Bi kịch xảy ra, hơn nữa còn là bi kịch .

      Tuần Vũ ngược lại bị thương tổn đến, trực tiếp bị nàng mạnh mẽ nhảy ra ngoài đụng vào sau lưng. Mà nàng lại bị sách và giá sách chôn sống rồi, hai cái đùi và thắt lưng đau đến muốn chết, nước mắt đều rớt xuống.

      "Đại tẩu. . . . . ." Tuần Vũ sợ hết hồn, nhìn núi sách vẫn bất động cho là người nào đó hy sinh rồi. Vội vàng kêu hai nha đầu run sợ bên cạnh : "Nhanh, di chuyển sách. . . . . ."

      Hương Nhi và Xảo nhi lấy làm kinh hãi, vội vàng xông lên cầm từng quyển sách lên ném ra chỉ mong lôi được người ra. Tiếu thư đồng ngờ nữ nhân gầy yếu ngay cả đường cũng phải có người đỡ lại hành động nhanh chóng như vậy, hai tay và Tuần Vũ cùng nhau nâng giá sách lên!

      "A. . . . . ." Mặc dù ở thời điểm mấu chốt tránh ra được vị trí quan trọng, nhưng là chân trái vẫn là hết sức đau.

      "Thiếu phu nhân ngài sao chứ. . . . . ." Xảo nhi chỉ câu rồi khóc ngừng.

      "Ngươi đừng khóc, ta sao." Thẩm Tử An sợ nhất người khác khóc, hơn nữa tính tình nàng cũng yếu thế. Thế nhưng chân rất đau, nàng vẫn cố chống đỡ đứng lên cười : "Ngươi xem, có chuyện gì, đừng khóc."

      có chuyện còn dùng chân nhảy đường như vậy sao? Tiếu thư đồng giựt giựt khóe miệng, : "Hương Nhi còn mời nữ y quan tới đây."

      "Dạ!" Hương Nhi đồng ý tiếng ra ngoài.

      Xảo nhi đỡ Thẩm Tử An ra khỏi thư phòng, từ từ về phía hậu viện.

      Tuần Vũ : "Người tới người tới, mang kiệu mềm tới đây. . . . . ." Tuần Vũ ngờ đại tẩu thế nhưng vì mình mà bị thương, liền bắt đầu hối hận nên tùy hứng đến xem tình huống thư phòng này, trong lòng hết sức đau lòng!

      " cần, gần như vậy cần dùng tới cỗ kiệu." Trình độ nhịn đau của Thẩm Tử An là luyện ra được, chỗ tốt duy nhất của việc xuất thân từ gia đình quân nhân chính là tôi luyện tuyệt đối phải ít.

      Tuần Vũ liền nhìn đại tẩu từng bước từng bước trở về, mình cũng tiện đỡ, chỉ là đường theo đến hậu viện, cũng ở bên ngoài chờ nữ y quan đến.
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Chim quý

      Editor: tan_hye


      Nữ y quan sau khi nhìn tuy rằng thương tổn tới xương, nhưng nghiêm trọng chỉ cần tĩnh dưỡng là được.

      Cũng bị lưu đày tới nơi này, còn chưa đủ yên tĩnh sao!

      Thẩm Tử An gật đầu đáp ứng, vốn đủ thảm rồi, tại ngay cả chân cũng cho , này đúng là chặt đứt cánh chim thể bay lên trời rồi. Lúc đầu còn trông cậy vào buổi tối có thể bắt con chuột, tại tốt rồi, chỉ có thể nằm giường nhìn nóc nhà ngẩn người.

      Tuần vũ ở bên ngoài cũng hỏi thăm sơ qua thương thế, nghe được phải tĩnh dưỡng nửa tháng trong lòng nóng nảy. Dù sao lần này cũng là do mình gây chuyện, lại làm hại đại tẩu bị như vậy. nhìn Tiếu thư đồng cũng ở bên cạnh, : "Thư phòng thu thập xong rồi sao?"

      "Vâng."

      "Đều do ta, làm hại đại tẩu bị thương, ngươi có biết nàng thích cái gì hay , dùng để giết thời gian." Người này nếu nằm ở giường nửa tháng, nhất định hết sức nhàm chán!

      "Chuyện này. . . . . . Nô tài biết." Tiếu thư đồng vốn muốn vị phu nhân này vô cùng thích đập đồ, đồ càng đắt tiền càng thích đập, làm hại phải cất tất cả các thứ đáng giá ở nơi này , tránh cho như cá thấy hồ!

      "Vậy có việc gì." Tuần Vũ sai người để quà đáp lễ của Thẩm gia xuống, sau đó lộ vẻ tức giận rồi trở lại viện của mình. Xa xa nhìn thấy muội muội Tuần Mai và nha hoàn Xuân Nguyệt tới, nhìn thấy vẻ mặt khác thường nên hỏi: "Ca ca sao lại sầu khổ như vậy, bên đại tẩu có chuyện gì sao?"

      Tính tình Tuần Mai thẳng thắn hoàn toàn bất đồng với người ca ca sinh đôi của nàng, mọi người đều nếu như hai người bọn họ đổi tính tình lại cho nhau, ngược lại hoàn mỹ. Tuần Vũ cau mày đầu đuôi mọi chuyện cho nàng, sau đó vẫn tự trách mình quá sơ suất.

      Tuần Mai cười : "Tính tình đại tẩu này tệ, ngay cả lời trách tội huynh () cũng ra."

      Tuần Vũ gật đầu, nhưng càng như vậy càng lo lắng, vốn là đại tẩu bị đưa tới Phong Trần Hiên người nào hỏi tới cả đời này đủ bi thảm, thế nhưng lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

      "Vậy huynh muốn như thế nào?"

      Tuần Vũ nhìn muội muội đột nhiên cười : "Ngày hôm trước có phải muội có được đôi chim quý nghe cực kỳ nhu thuận hay , đại tẩu phải nằm ở giường sợ buồn bực đến hỏng rồi, bằng. . . . . ."

      " trách được ca ca đột nhiên cười với muội, ra là đánh chủ ý với bảo bối của muội." Tuần Mai thực muốn, chỉ là Tuần vũ lại : "Trước muội cứ đưa cho đại tẩu, sau này ta lại lấy tám, mười con tới đền muội, như thế nào?"

      Tuần Mai thấy cái người ca ca thành này của nàng năn nỉ như vậy : "Thôi, nhìn ở phân thượng đại tẩu cứu huynh, cho cho."

      Tuần Vũ tất nhiên vui mừng, : "Vậy tốt rồi, chỉ là ca ca còn phải cầu xin muội muội đưa Phật đưa đến Tây Thiên, vật này bằng do muội tự mình đưa tới !"

      Tuần Mai : "Tạ lễ vốn nên do huynh tự mình đưa tới mới đúng."

      "Đại tẩu vừa mới gả vào Tuần gia, nếu ba ngày hai bữa ta lại chạy đến chỉ sợ thành đầu đề câu chuyện cho người ta, cho nên chỉ có thể nhờ muội muội làm thay rồi."

      "Huynh đấy, chính là suy nghĩ quá nhiều." Tuần Mai có cách nào, người nhị ca này làm việc quá cẩn thận chút, vô luận lời hay việc làm cũng làm cho người ta tìm ra nửa điểm tật xấu. Tuy đây là chuyện tốt, nhưng tính tình này cũng quá cẩn thận chút, cho cùng cũng mất niềm vui thú của người trẻ tuổi.

      Cái này cũng khó trách, từ bị so sánh với vị đại ca y hệt thiên tài kia, hơi có sai lầm chút bị người khác ở sau lưng tam tứ, thường xuyên như vậy nên hình thành tính tính này, cũng khó cho . Tuần Mai chỉ có thể đồng ý, vì vậy lệnh cho Xuân Nguyệt trở về mang chim tới, sau đó chạy tới Phong Trần Hiên.

      Bên này Thẩm Tử An lo sợ, nàng mới nằm tới hai giờ nằm nổi nữa. Ngồi dậy tìm chút chuyện làm ở trong phòng, nhưng gà trống bị nuôi thả ở trong viện rồi, nghe cũng rất hợp với bầy Bạch Hạc. Hôm nay chân này thể động nên thể xuống giường, phải cho nàng làm cái gì đó mới được.

      Thấy Xảo nhi thêu hoa, những sợi tơ đâm vào khay đan như có chủ ý. Ở đời trước cái gì nàng cũng biết, ngay cả vá quần cũng phải mang đến cửa hàng. Chỉ là, ngược lại học qua chút móc hoa. Cũng chính là thời gian trước khi nàng chết tháng, Tiểu Ngô cùng phòng với nàng cũng biết cái này chút, bởi vì buổi tối nhàm chán, cho nên cũng học cùng nàng chút.

      Thế nhưng kim móc và kim thêu giống nhau, cũng phải là bốn cái que sắt là có thể thay thế được.

      Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy được bọn nha hoàn dùng cái que sát thẳng để treo đèn, nếu như phần đuôi cong lên mộc chút phải là kim móc sao? Nàng gọi Xảo nhi tới, : "Ngươi lấy cái đó ra. . . . . ."

      Xảo nhi đáp ứng rồi mang đồ tới đặt vào trong tay nàng, Thẩm Tử An nhìn trước nhìn sau rồi : "Ở Phong Trần Hiên của chúng ta có đồ vật gì đó có khả năng bẻ đầu ra chút, giống như vậy. . . . . ." Thẩm Tử An chỉ ra cái que sắt.

      Xảo nhi suy nghĩ chút : "Nghe Đại Thiếu Gia có kiếm Thu Thủy, vô cùng sắc bén. tại ở trong tay của tiểu thư Đồng, có thể tìm mượn dùng chút."

      Bởi vì chịu ảnh hưởng của Thẩm Tử An, Xảo nhi theo ngoặt (editor cũng hiểu :-( có lẽ giống tượng đồng trong tiếng Việt), gọi Tiếu thư đồng thành tiểu thư Đồng rồi.

      Nàng thầm nghĩ: "Vậy ngươi cầm cái này , nếu như cho mượn để cho chém cho cái lổ hổng, lấy thêm thứ gì sang chà cho sáng bóng."
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Đáp lễ

      Editor: tan_hye


      Đúng như Thẩm Tử An suy nghĩ, quả nhiên tiểu thư đồng cho mượn, ngược lại chém cái lỗ hổng sau đó lại chà cho sáng bóng. Nàng và Xảo nhi dùng mấy sợi tơ xoắn lại thành sợi, xoắn vặn thành sợi dây thừng hơi thô, sau đó ở phía trước buộc cái nút thắt rồi lại tiếp tục. (tan: thực ra mình cũng hiểu đoạn này An tỷ làm cái gì -_-)

      Tết xong mấy bông hoa, Xảo nhi vui vẻ : "Thiếu phu nhân khéo tay, thế nhưng có thể tết thành bông hoa."

      Thẩm Tử An cười : "Ta cũng chỉ biết làm cái này."

      Thời điểm hai chủ tớ nhìn bông hoa vừa tết xong, ngoài cửa ma ma : "Thiếu phu nhân, đại tiểu thư tới." Cả Tuần phủ chỉ có tiểu thư, vậy chính là Tuần Mai rồi.

      Thẩm Tử An biết tính tình Tuần Mai này như thế nào, vả lại tại chân bị thương cũng tiện ra ngoài tiếp đón, nên gọi Xảo nhi ra đón. Mà hôm nay Hương Nhi cũng có ở đây, Thẩm Tử An cần đoán cũng biết nàng nơi đó báo cáo cho chủ tử chân chính rồi.

      Tuần Mai mới bước vào phòng ngửi được hương vị ngọt ngào, nàng quả có đoán ra được là huân hương gì, chỉ cảm thấy vô cùng dễ ngửi lên thuận tiện hít sâu vài cái. Lúc này Xảo nhi tới, : "Đại tiểu thư có khỏe ? Thân thể Thiếu phu nhân bị thương dậy được, cho nên sai Xảo nhi tới đón ngài vào."

      "Người trong nhà cần gì khách sáo như thế, nhưng mà Xảo nhi các ngươi đốt huân hương gì ở nơi này vậy, sao lại ngọt ngào thế?"

      Xảo nhi ở phía trước dẫn đường, vừa vừa : "Đại tiểu thư biết, thiếu phu nhân quen đốt huân hương, chỉ cần đốt chút ngài ấy nhảy mũi ngừng. Nơi này vốn là theo thói quen của đại gia đốt chút Mai Hương, nhưng mà bởi vì bệnh của thiếu phu nhân nên cũng đều thôi đốt nữa. Chỉ là, cũng biết là nguyên nhân gì, mặc dù có đốt huân hương gì, nhưng chỉ cần là địa phương thiếu phu nhân qua, đều có hương vị ngọt ngào."

      Tuần Mai chưa từng nghe qua chuyện lạ như vậy, nên cười : "Đây là do đại tẩu uống thuốc gì sao?"

      "Chưa từng, thân thể thiếu phu nhân từ trước đến giờ đều rất tốt, chỉ là do bị thương mới phải uống thuốc, trong ngày thường ngay cả chút thuốc bổ cũng thấy ngài ấy muốn tới ăn. Trong phòng bếp có lòng, thường làm cho, nhưng là cũng đều thưởng những hạ nhân chúng nô tỳ hết." Mấy ngày nay Xảo nhi được hưởng chỗ tốt từ Thẩm Tử An, nên lòng dạ giúp đỡ người chủ tử này.

      hai người vào trong phòng, Tuần Mai chỉ cảm thấy mùi vị nơi này càng đậm, thậm chí có nhịn được cảm giác như ăn kẹo. Vòng qua bình phong, thấy thiếu nữ ngồi giường.

      Hôm đó từng thấy, chẳng qua là lúc đó nàng luôn luôn cúi đầu cũng thể nhìn dung mạo. Hôm nay nhìn thấy cũng phải là cái gì tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, tuổi vẫn , bộ dáng chỉ là thoáng nẩy nở mà thôi. Mắt rất lớn, rất có linh khí, đôi con người giống như hai quả nho đảo tới đảo lui, làm cho người ta nghĩ tới mèo con bướng bỉnh. Lỗ mũi và miệng đều rất , vốn ngày thường rất đẹp mắt, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt. Nàng vội vã hành lễ, : "Gặp qua đại tẩu, thương thế kia có khỏe hơn chút nào ?"

      Thẩm Tử An chỉ cảm thấy Tuần Mai này vừa bước vào gian phòng sáng rỡ lên ít, vô duyên vô cớ có thêm vị đại mỹ nữ như vậy tại sao có thể tỏa sáng lên được. Nàng và Tuần Vũ quả nhiên rất giống nhau, chỉ là có phần mảnh mai hơn so với ca ca, nhưng lại mị như vậy. Nghĩ vậy Thẩm Tử An giật giật, người đàn ông ngày thường mị như vậy làm cái gì, nếu ra ngoài ngược lại đoạt danh tiếng của muội muội.

      " tốt hơn nhiều, muội muội mau mời ngồi." Tuần Mai này nhìn còn lớn hơn hai tuổi so với Thẩm Tử An, chỉ là quy củ nhà quyền quý nghiêm khắc, cho nên Thẩm Tử An phải gọi là muội muội.

      Tuần Mai cũng cảm thấy được tự nhiên, gọi nha hoàn mang đôi chim quý ra, cười : "Nhị ca trở về , ra là đại tẩu bị thương tất cả đều do huynh ấy. Cho nên bảo muội mang đôi chim đưa tới cho tỷ giải buồn, biết đại tẩu thích hay ?"

      Đôi chim quý này ngày thường đều hết sức hoạt bát đáng , Thẩm Tử An làm sao thích. Chỉ là trong lòng thích bằng ngoài miệng thích, nếu như phải là người khác ở đây, nước miếng của nàng chảy ra rồi. Vội vàng giơ khăn tay lên ngăn cản khóe miệng cười : "Thích rất thích, đa tạ muội muội và nhị thúc rồi, các ngươi quả nhiên là người có lòng." xong liền bảo Xảo nhi nhận con chim.

      Tuần Mai lại cười : "Chỉ cần đại tẩu thích là tốt rồi, cũng thiệt thòi người nhị ca trăm năm cầu lần này lại cầu xin muội lần."

      Thẩm Tử An ngẩn ra, Tuần Vũ là người chững chạc, chỉ là cũng mệt còn băn khoăn sợ mình buồn bực. Vì vậy : "Đây chẳng phải là ép muội muội phải bỏ vật thích sao."

      "Chỉ là ít đồ chơi thôi, có việc gì. . . . . ." Đột nhiên nàng nhìn thấy cái khăn đính vài bông hoa rất xinh đẹp tay Thẩm Tử An, chỉ tay hỏi "Đại tẩu đây là vật gì?"

      "Ta có việc gì làm chơi thôi." Thẩm Tử An thấy dáng vẻ Tuần Mai vô cùng thích thú, nghĩ tới người ta đưa chim thích cho mình, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đỡ thèm, nhưng cũng là tấm lòng thành. Vì vậy : "Muội muội thích chờ ta làm xong, sau khi làm xong đưa cho muội muội được ."

      "Ai da, vậy là cám ơn đại tẩu." Tuần Mai là người có lòng hiếu kì rất nặng, thích tất cả vật mới mẻ. Thẩm Tử An muốn đưa nàng dĩ nhiên vui mừng! Hai người lại chuyện thêm lát, chờ đến khi Thẩm Tử An uống thuốc xong Tuần Mai mới cáo từ trở về.

      Bởi vì Thẩm Tử An nhàm chán, cho nên làm cho Tuần Mai cái áo choàng. Bởi vì cũng thấy qua loại vật như áo choàng ở nơi này, hơn nữa hoạt tiết đa dạng cũng rất đẹp, khiến cho Tuần Mai vô cùng vui mừng. Thẩm Tử An lại cảm thấy Nhị thiếu gia này là người có lòng, cho nên cũng làm cho cái khăn quàng cổ, màu trắng, phía cũng là rất nhiều lông vũ. Sau khi Tuần Vũ nhận được cảm khái hồi lâu, càng thêm vừa áy náy vừa sinh lòng hảo cảm với cái người đại tẩu này, cũng biết nên dùng loại vật phẩm nào làm đáp lễ!

      Vẫn là Tuần Mai có lòng, cảm thấy quà tặng tốt nhất chính là nghĩ ra biện pháp để vị đại tẩu hoàn mỹ này rời khỏi cái thư phòng đó, chính thức trở thành chủ nhân Tuần gia. Nàng nghĩ đến cái gì liền làm cái đấy, khi nhị ca còn nghĩ quà đáp lễ nàng bắt đầu chuẩn bị quà đáp lễ của chính mình rồi!

      Từ nay về sau, Tuần Mai ít hữu ích cho Thẩm Tử An, cái gì hiền lương thục đức, cái gì thông minh sáng dạ a đợi nào...! Những thứ này đến được trong tai Tiếu thư đồng, khóe miệng cũng rút rút. Bởi vì vị thiếu phu nhân hiền lương thục đức này, chân mới vừa mới khỏi liền nhân lúc người nào chú ý tới nhảy lên cửa sổ, mấy bước chạy vào gian thư phòng biết làm cái gì. vốn là chẳng muốn quản, nhưng là suy nghĩ chút chẳng lẽ vị thiếu phu nhân có chỗ nào khả nghi? Vì vậy thầm đợi lúc lâu, lúc này mới thấy thiếu phu nhân lại từ bên trong ra, thấy bên ngoài có ai lại từ cửa sổ nhảy vào trong phòng. Chỉ là, hình như nhảy cửa sổ dễ, còn ngã cái.

      Tiếu thư đồng từng điều tra qua bối cảnh vị thiếu phu nhân này, hình như cũng có cái gì khả nghi. nhíu nhíu mày, vào thư phòng quan sát. Giống như trước đây, cũng thấy thiếu cái gì, chẳng lẽ nàng đến xem sách? Hình như cũng giống, bởi vì vị trí từng cuốn sách để chỗ nào đều nhớ rất ràng, cũng có động tới. Hơn nữa, nghe Thẩm Tử An này trước giờ chưa từng thỉnh giáo qua tiên sinh dạy học, làm sao có thể nhận biết chữ?
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Tiểu thư đồng

      Editor: tan_hye

      Lỗ tai Thẩm Tử An rất tốt, gần đây càng ngày càng tốt.

      Cho nên tối hôm nay nóc phòng sôi nổi, Miêu nhi gào thét chung quanh, làm cho nàng chán ốm. Người khác tất nhiên cũng rất phiền não, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy hai ngày nay Miêu nhi tụ tập càng ngày càng nhiều. Nhiều đến nỗi làm cho bọn họ nửa đêm ngủ ngon giấc.

      Mà sở dĩ Thẩm Tử An xui xẻo nhất, là bởi vì nàng chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, thậm chí còn nghe hiểu những con mèo này kêu cái gì, vì vậy nàng rất phiền não. Thử hỏi, đầu ngươi có mấy con mèo ghê tởm hát tình ca, hơn nữa còn là tình ca hết sức buồn nôn, như vậy ngươi cũng ngủ được.

      "Tam Hoa muội muội, ngươi là phần trái tim ca, là lá phổi của ca, là người thân mật nhất của ca. . . . . . Mau mau gặp gỡ với ca. . . . . ."

      "Tam Hoa muội muội, Hoa ca ca nguyện là tim của ngươi, nguyện là phổi của ngươi, nguyện là đôi mắt Lưu Ly của ngươi. Chúng ta tới gặp gỡ. . . . . ."

      Chung quanh đây có chỉ con mèo Tam Hoa động dục, cho nên cái lại cái dã ca ca xuất tại nóc nhà Thẩm Tử An, hát tình ca với Tam Hoa.

      chịu nổi, chịu nổi! Thẩm Tử An rốt cuộc ở buổi tối thứ ba hỏng mất. Nàng xỏ giày ra ngoài, hoàn toàn để ý hình tượng gần đây cố gắng xây dựng ném ra chiếc giày về phía Miêu nhi nóc nhà. . . . . .

      vài đêm nàng vì bắt con chuột nên ngủ ngon rồi, ban ngày thể tùy tiện ngủ, nếu ngủ quá lâu, làm cho bọn nha hoàn ma ma hiểu lầm, chỉ sợ là bị bệnh gì. Vì vậy ban ngày thức ban đêm cố gắng thức, vất vả mới được ngủ, lại bị những Miêu nhi này tới náo loạn.

      Nhóm Miêu nhi nhảy ra, sau đó leng keng thầm kêu loạn. Nhưng Thẩm Tử An lại nghe được bọn nó kêu lên: "Người nữ nhân điên này, thế nhưng nửa đêm chạy đến nổi điên."

      "A, các ngươi mới là nữ nhân điên, cả nhà ngươi là nữ nhân điên, hơn nửa đêm hát tới hát lui, có ác tâm hay a! Muốn muội muội kêu nó là được, đừng ở nóc nhà ta kêu loạn. . . . . ." Thẩm Tử An phát tiết xong cảm thấy đúng, vội vàng bụm miệng, động tĩnh lớn như vậy nếu đánh thức mọi người trong phòng hỏng việc rồi.

      Cũng may, thư phòng là nơi yên tĩnh, gian phòng cách cũng rất tốt, người ở bên trong thể nghe được. Vỗ ngực, thở phào nhõm, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, thanh của nam tử : " Nửa đêm, Thiếu phu nhân ngài ở đây tức giận với Miêu nhi làm cái gì?"

      Nhịp tim Thẩm Tử An dường như dừng lại, hình tượng của nàng hỏng rồi. Chỉ là, cũng may da mặt của nàng rất dày, vì vậy bình tĩnh xoay người, chân rón mũi chân, chân khác bởi vì mang giày cho nên đứng yên mặt đất.

      "Là ngươi, tiểu thư Đồng sao, ta sợ những con mèo quấy rầy mọi người nghỉ ngơi cho nên mới đuổi bọn nó . Ngược lại là ngươi, phải trông chừng thư viện ư, tại sao lại để cho nhiều mèo mèo chó chó chạy vào như vậy?" Thẩm Tử An rất muốn giữ hình tượng quý phụ, chỉ là cần nghĩ cũng biết sắc mặt của mình khó nhìn như thế nào.

      Tiếu thư đồng giựt giựt khóe miệng, bây giờ nữ nhân còn muốn đá quả bóng tới đây. Nhưng nhìn chân trần trắng như tuyết của nàng, được quần dài nửa che nửa hở mặt đất. hiểu, nữ tử chân trần, mặc áo sơ mi lại rất thản nhiên đứng ở trước mặt người nam nhân, điểm lễ nghi này tiểu nương vài tuổi đều biết.

      "Thiếu phu nhân, chuyện đuổi mèo này cứ giao cho ta , bên ngoài trời lạnh ngài vẫn là về trước !" Quả nhiên giống như những thông tin điều tra được, là nữ nhi bị Thẩm gia vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, mẫu thân của nàng lại dạy nữ nhi của mình thủ lễ như thế nào sao?

      "Chuyện này giao cho ngươi, về sau ta muốn nghe thấy bọn nó hát tình ca ở đầu nữa." Thẩm Tử An nhảy trở về phòng.

      Miệng Tiếu thư đồng lại rút, thiếu phu nhân này là ăn bọ chó lớn lên sao? Cánh của cao như vậy nhảy cái cũng nhảy qua. quay đầu, : "Nàng biết võ công sao?"

      Chỗ tối có thanh : "Chỉ là động tác nhanh nhẹn mà thôi, khí tức của nàng trầm, tuyệt đối có võ công."

      "Vậy loại bỏ khả năng nàng là gián điệp người kia phái tới sao?"

      "Vâng"

      " xuống !" Như vậy những cử chỉ quái dị cũng phải hành động gián điệp gì sao? Tiếu thư đồng xách theo đèn xoay người, nhưng Miêu nhi nóc nhà kia lại nhảy trở lại kêu.

      nhíu nhíu mày, việc đuổi mèo này quả đúng là chưa từng làm, vậy phải như thế nào mới tốt? Nhớ tới thiếu phu nhân những Miêu nhi hát tình ca, khóe miệng khỏi giật giật, thanh đáng sợ như vậy nghe thế nào cũng giống hát tình ca!
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      laulathuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Cuộc chiến giữa gà và hạc

      Editor: tan_hye

      Trời vừa sáng, Thẩm Tử An bắt đầu ngáp.

      Ngồi ở trong phòng cảm thấy buồn ngủ, cho nên muốn ra bên ngoài cho thoáng chút.

      Sau đó nàng nhìn thấy tình cảnh rất hài hòa, chính là trượng phu mình, con gà trống kia. Nó được Thẩm Tử An phân phó nuôi thả trong Hồ Tiên Hạc. Nhưng bây giờ đến nhìn nó, lại phát con gà trống vốn tinh thần rất hoạt bát nhưng bây giờ lại có tinh thần gì.

      Nghĩ cũng biết, vốn nó nên là đầu lĩnh của đám gà mái, tại lại phải sống chung chỗ với bầy khác loài vừa cao vừa lớn lại trắng. Cũng giống như nàng vốn nên ở thế giới đại, lại bị ném tới địa phương hoàn toàn thích hợp với nàng.

      "Xảo nhi, nơi nào bắt con gà mái tới đây, cho làm bạn với ." Thẩm Tử An thích chuyện tốt phải có đôi.

      "Vâng . . . . ." Xảo nhi biết tính như thế nào, nhưng nếu là thiếu phu nhân phân phó như vậy phải làm theo.

      Lúc xế chiều, con gà mái kia được mang tới, là loại gà Lô Hoa cường tráng. Mỗi lần nó được để xuống dưới đất, gà trống này nhanh chóng xông về phía nó giống như được uống thuốc kích thích, sau đó hai vị lạc lạc cũng biết cái gì. Thẩm Tử An cũng muốn nghe hiểu, nhưng đây phải ngôn ngữ của mèo, nàng hoàn toàn hiểu. Chỉ là, rất nhanh, vị trượng phu gà trống này ngay trước mặt phu nhân tại thân mật với tiểu thiếp gà mái.

      có đạo đức, ít nhất cũng phải đợi phu nhân cưới hỏi đàng hoàng là nàng khỏi mới làm việc chứ!

      Người ta tại có chân ái (tình đích thực) rồi, cho nên Thẩm Tử An chỉ có thể ra ngoài.

      Nhưng nghĩ, thô sử nha hoàn (nha hoàn làm việc nặng) rối rắm hồi lâu mới về phía nàng, : "Thiếu phu nhân, chuyện này. . . . . ."

      "." Thẩm Tử An thấy dáng vẻ nàng hết sức khổ sở, nên dừng lại.

      "Dạ, tiểu thư Đồng cầu kiến." Thô sử nha hoàn dám nhiều lời, trực tiếp đẩy tiểu thư Đồng ra.

      tại Tiếu thư đồng bởi vì bị Thẩm Tử An sửa lại tên, cho nên thành tiểu thư Đồng. Mặc dù ghét cách xưng hô này nhưng cũng hết cách rồi, quan trọng nhất là chuyện trước mắt. Nghe nha hoàn thiếu phu nhân muốn gặp nên vội vàng tới, nhưng có vội hơn nữa cũng quên chuyện lễ tiết, vội vàng hành lễ : "Thỉnh an thiếu phu nhân."

      "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

      Tiểu thư Đồng : "Thiếu phu nhân, Hồ Tiên Hạc vốn là nơi thanh khiết, sao có thể nuôi hai con vật phàm tục ở đây?" Kể từ khi con Gà tới, cửa Tiên Hạc cũng u buồn. Chỉ là con còn có thể, nhưng vừa mới nhìn thấy lại tới thêm con gà mái. Hai còn Gà truy đuổi, làm cho Tiên Hạc xung quanh bay tán loạn, rớt rất nhiều lông. Cứ tiếp tục như thế, mấy con tiên hạc này trở thành gà trụi lông rồi.

      Thẩm Tử An vẫn cảm thấy tiểu thư đồng kia có ý kiến đối với mình, lúc này trong mắt cũng thêm mấy phần tức giận. Đây là tới hưng sư vấn tội mình sao, người hầu lại dám như vậy với chủ nhân, gan cũng lớn! Chỉ là, nghĩ cũng biết là do cái người Đại Thiếu Gia qua đời quá cưng chìu.

      Bất quá là người chết, vậy mà uy lực vẫn còn mạnh như vậy.

      Đột nhiên, Thẩm Tử An nghĩ ra biện pháp, lập tức giả bộ dáng tiểu tức phụ : "Ngươi chỉ là người hầu của Đại thiếu gia tại sao có thể là vật phàm tục?"

      Tiểu thư Đồng : "Ta Đại thiếu gia. . . . . bao giờ." vốn thông minh, lập tức hiểu được. Con gà kia vốn là bái đường thay Đại Thiếu Gia, khỏi rút rút, : "Ngay cả như vậy, con Gà này cũng thể nuôi cùng chỗ với Tiên Hạc."

      "Vậy muốn nuôi cùng với cái gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ giết Đại Thiếu Gia và tiểu thiếp của ."

      Tiểu thiếp! Tiểu thư Đồng chỉ cảm thấy ngực nóng lên, thiếu chút nữa tức đến phun máu. thuận thuận khí, : "Vậy ở lại chỗ này !"

      Thành công! Thẩm Tử An gật đầu cái, bình tĩnh : "Vậy tốt rồi, ngươi xuống !" Mặc dù kỳ quái vì sao chỉ đơn giản như vậy thỏa hiệp, nhưng cảm giác giải tỏa được nỗi bực trong lòng, hết sức vui mừng.

      Khác trách được, ai bảo nàng vừa tới, tiểu thư đồng kia ra uy với nàng, thù này lúc ấy kết.

      Thấy tiểu thư Đồng xoay người xuống, Thẩm Tử An cũng nhớ lại tình hình Gà đuổi Tiên Hạc, hình ảnh kia là tuyệt mĩ!

      Chỉ là, ngày thứ hai nàng xem lại thấy trong hồ Tiên Hạc lại nhiều thêm chuồng gà, mà tiểu thư Đồng cho hạc ăn, nhìn nàng tới xong, cười : "Thiếu phu nhân tốt, bởi vì sắp vào đông, ta sợ Đại Thiếu Gia và Nhị phu nhân bị lạnh, cho nên xây nhà này cho bọn họ, biết có được ."

      Nhị phu nhân, đại phu nhân dĩ nhiên là nàng. Thẩm Tử An rút rút khóe miệng : "Tự nhiên là tốt." Gà giống Tiên Hạc, ngăn như vậy dĩ nhiên bọn chúng bay ra được, chỉ là quả hợp lý, như vậy nàng cũng tìm được nhược điểm gì.
      Last edited by a moderator: 24/1/16
      laulathuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :