1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Quyền lợi tiểu thư

      Edior: tan_hye

      "Câm mồm. . . . . . An tỷ nhi ngươi cái này là đúng, đường đường là Thượng Thư Phủ muốn kết hôn với ngươi chính là thiên đại phúc khí của ngươi. Tôn trưởng tức phải ai cũng có thể làm, gả qua đó Tuần phủ còn có thể bạc đãi ngươi sao? Nếu như phải là ân trạch của Lão Thái Gia, nhà chúng ta chính là xếp hàng chờ, trăm năm cũng gặp chuyện tốt như vậy. Tỷ tỷ của ngươi là có phúc phận này, hôm qua nàng bởi vì quá mức bi thống bị thương cổ họng và con ngươi, cũng thể cứ như vậy gả , đây chính là thập phần thất lễ. Thẩm gia thế nào cũng là nhà Văn Lễ!" Đại phu nhân mặc dù ngụy biện, chỉ là lại có chút làm cho Thẩm Tử An động lòng. Nàng sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Tứ nương, nhưng vẫn luôn có cơ hội. tại đây chẳng phải là cơ hội tốt sao, nàng nếu lui , lấy địa vị này của Tuần gia Tứ nương tất nhiên nhất định được coi trọng thêm mấy phần. Có núi dựa như vậy, đại phu nhân và Nhị phu nhân dù muốn động đến Tứ nương cũng khó, mà Thẩm Thanh Bình cũng bởi vì có lỗi Tứ nương mà chăm sóc nàng nhiều hơn. Nếu nàng gả cho, phải chuẩn bị cho Tứ nương con đường tốt hơn sao?

      Thẩm Thanh Bình thở dài : "An nhi, phụ thân biết làm khó cho ngươi. Nhưng là, bát tự cũng bị lấy ! Quản gia Tuần gia và Nhị công tử bắt đầu chuẩn bị, ba ngày sau đêm linh hồn Đại công tử trở lại phải cưới ngươi qua cửa."

      Cũng chính là vô luận như thế nào ép buộc, cũng đều phải gả. Nghĩ tới đây, Thẩm Tử An nhớ chút bộ dáng những tiểu tức phụ đau khổ vì tình trong kịch truyền hình, sau đó lấy khăn tay ra lau khóe mắt vĩnh viễn cũng xuất nước mắt, : "Ta biết phụ thân và đại phu nhân là vì muốn tốt cho ta, gả ngược lại là có thể. Nhưng là các ngươi cũng biết, nương ta chỉ là vô danh phận. . . . . ."

      Lão thái thái tiếp lời : "Nương ngươi sinh nữ nhi cũng coi như là có công với Thẩm gia, lão thái thái ta ngày mai làm chủ, để cho nàng dời đến Tiền viện, vị trí Tứ phu nhân trừ nàng cũng người nào có bản lãnh làm."

      ", An tỷ nhi thể. . . . . ." Tứ nương vốn định tiếp, lại thấy nữ nhi đè lại tay của mình tiếp: "Nữ nhi vẫn nỡ rời nương , suy nghĩ chút trong ngoài cả Thẩm phủ chỉ có mình ta là người thân cận, nếu ta nương liền thành người thân mình. . . . . ."

      "An nhi cần phải lo lắng, phụ thân tự chăm sóc con nương ngươi." Thẩm Thanh Bình thiếu chút nữa quên mất đôi mẫu nữ này, tuy là cái sai lầm năm xưa, nhưng bây giờ nhìn Tứ nương khóc đến thập phần thương tâm, tự nghĩ về sau cũng phải coi nàng như người của mình mà đối đãi.

      Thẩm Tử An liếc mắt nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh Bình, nhìn tới là chú ý tới Tứ nương rồi. Tâm cũng thoáng để xuống, : "Vậy phải đa tạ phụ thân, đa tạ lão thái thái rồi. . . . . . Nữ nhi, nguyện ý gả. . . . . ."

      "Con của ta a. . . . . . thể. . . . . ." Tứ nương khóc rống lên, Thẩm Tử An khuyên nhủ: "Nương cần đau lòng, nữ nhi phải hưởng phúc. . . . . ." Mặc dù biết khi nào mình , nhưng sợ rằng trong hai năm là thể nào. Nếu như bị buộc phải gả cho người xa lạ hay người thích, còn bằng gả cho cái Quỷ Hồn vẫn tốt hơn.

      Nàng nhào vào trong ngực Tứ nương vỗ lưng của nàng, : "Nương cần phải lo lắng, cần phải lo lắng, nữ nhi có thể chiếu cố mình."

      "Tứ muội liền nghe An nhi này, An nhi gả gấp cũng có chuẩn bị cái gì, cho nên chúng ta quyết định đem đồ cưới của Đan tỷ nhi cho nàng, như vậy nàng ở Tuần gia cũng bị coi thường, có gì phải lo lắng." Đại phu nhân cười , nghe được Thẩm Tử An đồng ý gả, trong lòng rơi xuống khối đá.

      "Nương. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan nghe được đồ cưới của mình bị người phân (chia) cho người khác trong lòng vui, đẩy đại phu nhân cái bày tỏ bất mãn.

      Thẩm Tử An đột nhiên ngẩng đầu lên : "Giọng của tỷ tỷ rất tốt sao, là nhanh a. . . . . ."

      Thẩm Nguyệt Đan cũng giả bộ, : "Đồ cưới này là từ khi ta tuổi liền bắt đầu chuẩn bị, lần này ngươi chính là nhặt được tiện nghi."

      Nhặt được tiện nghi tại sao ngươi ?

      "Đan nhi, cho ngươi muội muội như vậy, đồ cưới này là vì chuẩn bị cho người đến Tuần phủ, cũng phải đồ sở hữu của riêng ngươi." Thẩm Thanh Bình hừ lạnh tiếng để cho Thẩm Nguyệt Đan tiếp tục .

      Nhưng Thẩm Nguyệt Đan được nuông chiều quen, căn bản nghe, : "Nàng là do nha đầu sinh ra, thế nhưng cầm đồ cưới của ta, nương. . . . . ."

      "Nha đầu a. . . . . ." Thẩm Tử An cười liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, thấy mặt nàng lúc trắng lúc xanh. Nhưng Thẩm Nguyệt Đan lại chẳng hề để ý, : "Cho dù muốn lấy, cũng muốn lưu lại phần."

      Thẩm Tử An lại xoa xoa khóe mắt, : "Tỷ tỷ bỏ được, vậy hay là ngài gả , An nhi có phúc phận này. . . . . ."

      "Ngươi. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan phát muội muội này đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, khỏi giận đến phun nuốt nửa ngày lại được cái gì .

      Hôm nay Đại phu nhân cũng cảm thấy nguyên lai Thẩm Tử An cũng là người biết che giấu, trước kia ngược lại xem nàng. Vì vậy cười : " Đan tỷ nhi làm sao thay ngươi gả rồi, vậy ngươi gả, ngươi gả. . . . . . Đan nhi, cho cãi nhau với muội muội, nghe chưa?"

      Thẩm Nguyệt Đan ngồi xuống, tại nàng có nhược điểm ở tay của Thẩm Tử An, chỉ có thể nhịn. Nếu muốn nàng gả cho người chết, nàng tuyệt đối đồng ý.

      Thẩm Thanh Bình vốn tưởng rằng nữ nhi này nếu gả qua cũng làm được trò trống gì, bất quá là cái kết thân với nhà Thượng Thư thôi. Chỉ là nhìn nàng ngược lại cũng là người thông minh lanh lợi, có lẽ được coi trọng cũng nhất định. Vì vậy càng sâu sắc nghĩ lôi kéo tâm tư Tứ nương, trói lại vị phu nhân này, như vậy Thẩm Tử An tốt thay nhiều hơn ở Thượng Thư Phủ mấy câu rồi.

      Vì vậy cười : "Nếu An nhi đồng ý, vậy ta liền khiến cho bọn hạ nhân bố trí bên trong phủ, tuyệt đối phải để cho An nhi phong phong quang quang ra cửa." xong đại gia thở dài : "Cứ như vậy , chúng ta cũng tới giúp tay." ngờ tới đây thăm họ hàng thế nhưng lại gặp phải loại chuyện như vậy, chỉ là có thể giải quyết vẫn còn tốt. Nếu như cự tuyệt mối hôn nhân này, nhà đệ đệ chỉ sợ vì vậy mà sa sút!

      Lại thêm vài lời nữa, mấy tiểu nha đầu ma ma mang Tứ nương các nàng trở lại. Mông còn chưa có ngồi ấm chỗ, liền nghe có người báo lại, lão gia thu thập xong tòa nhà ở đông viện thu thập, để cho Tứ nương các nàng dời qua. Tề mụ tự nhiên vui mừng thay Tứ nương, nhưng lại thấy bi thương thay Thẩm Tử An. Thế nhưng từ sau khi trở lại Thẩm Tử An cũng có bộ dạng đau lòng, vẫn trấn an Tứ nương, nghĩ tới nhị tiểu thư trưởng thành rồi, thế nhưng lại suy nghĩ thay nương, nếu cũng gả !

      d.d.l.q.d

      Viện này vốn cũng có đồ gì, cho nên rất nhanh liền thu thập xong toàn bộ rồi. Lúc cơm tối, lại có mấy ma ma tới đo người làm quần áo cho Thẩm Tử An.

      Vừa mới chuyển chỗ ở xong, lại có mấy ma ma tới dạy nàng về phương diện lễ tiết.

      Thẩm Tử An dù sao cũng phải là tiểu nương mười bốn tuổi, học cũng nhanh. Hơn nữa họ chỉ muốn dáng vẻ, về phần làm được hề tỳ vết đó là thể nào.

      Bận đến khuya, Thẩm Tử An mới biết chỗ tốt của việc làm tiểu thư. Nước tắm có người chuẩn bị xong cho nàng, có người cho đấm lưng lau người cho nàng, còn có y phục của nàng cũng được tẩm huân hương. Chờ tắm xong ra ngoài, đổi lại bộ đồ mới giường mới, Thẩm Tử An cả ngón tay cũng động cái.

      Hưởng thụ a! Đây mới là đối xử với tiểu thư quan gia.

      Tứ nương bên kia cũng khóc nữa rồi, bởi vì Thẩm Thanh Bình tới dùng cơm tối cùng. Cái gia đình này cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm đoàn viên, Thẩm Tử An lại cảm thấy ngày có mẹ có cha tồi, chỉ tiếc sắp phải . Nàng lại thêm dầu thêm mỡ Tứ nương có nhiều khổ, mệt bao nhiêu, nhớ phụ thân bao nhiêu.

      Tâm Thẩm Thanh Bình nóng lên, đêm đó liền ngủ lại ở trong phòn
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Trâu, thuytsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Xuất giá

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An cảm thấy quái dị, nữ nhân có nam nhân có người thế nào lại chênh lệch lớn như vậy đây?

      Ngày thứ hai Tứ nương, ! tại phải gọi Tứ phu nhân mới đúng, cả người tinh thần toả sáng, câu nào mặt liền đỏ mấy phần, nhưng lại giống như Hải Đường mới nở vậy, muốn có bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu xinh đẹp.

      Mà Thẩm Thanh Bình đại khái bởi vì nếm được ngon ngọt, có việc gì lại chạy tới viện này, làm cho Thẩm Tử An vốn định tạm biệt Tứ phu nhân tại chỉ có thể đứng ở trong phòng của mình nghe mấy ma ma giảng giải đạo làm thê. Vốn là chuyện phải chú ý nhất là chuyện sinh hoạt phu thê, nhưng mà bởi vì gả là bài vị, cho nên bọn họ cũng tiện tới.

      Đến ngày xuất giá, Thẩm Tử An chỉ nhắc nhở người phụ thân có cũng như Thẩm Thanh Bình, cần chậm trễ mẹ của mình. Thẩm Thanh Bình nhất nhất đồng ý, những ngày qua cũng có cảm giác mình thua thiệt cho hai mẹ con này, cho nên liền vẫn muốn biện pháp bù đắp. Mà phương pháp nam nhân bù đắp rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu.

      Thẩm Tử An hoàn toàn chú ý tới mẫu thân mình biến từ oán phụ thành tiểu tức phụ như thế nào, chỉ là như vậy ngược lại tốt, được Thẩm Thanh Bình thích bên phía đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng dám dễ dàng trêu chọc.

      Chỉ là, nàng lại cảm thấy bi ai, nếu như bây giờ ngồi lên kiệu hoa là Thẩm Tử An , như vậy cuộc sống sau này liền giống như chim bị nhốt trong lồng mình, chỉ sợ còn bằng cứ như vậy sớm chết !

      Hoàn hảo mình phải là nàng, bởi vì mình còn có thể trốn, có thể trở về thế giới cũ.

      Phủ thêm khăn voan đỏ, trong tay cầm quả táo đại biểu bình an nhanh chóng sinh con cái.

      Mà Kinh Thành cách nơi này cũng xa, bình thường cưỡi ngựa mất khoảng ngày đường, nhưng là bây giờ là cỗ kiệu rước dâu, đại khái phải hơn ngày mới có thể đến nơi.

      Thời điểm Thẩm Tử An ngồi lên kiệu nàng nghe được Tứ phu nhân khóc ở xa, thính lực của nàng bây giờ vô cùng tốt, chính là thanh sợi tóc rơi xuống cũng có thể nghe được cực kỳ ràng. Nghe thấy tiếng khóc trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy cũng phải là mẹ ruột, nhưng dù sao chung sống hơn tháng, hơn nữa nàng đối xử với mình vô cùng tốt. Nếu là lúc trước nghe được nàng khóc luôn cảm thấy rất buồn phiền, tại ngược lại cảm thấy nếu như ôm nàng khóc cũng là chuyện tốt.

      suy nghĩ, cỗ kiệu được nâng lên rồi. Thẩm Tử An vén góc khăn lụa đỏ lên, thấy Tề mụ đuổi theo, khóc sướt mướt. Nàng liền vươn tay bám vào cửa sổ cỗ kiệu, : "Tề mụ lần cũng biết khi nào có thể trở về, hãy giúp ta chiếu cố mẫu thân cho tốt."

      Tề mụ vừa khóc vừa gật đầu, tiểu thư nhà mình gả gấp, hơn nữa tuổi còn quá , lần này khỏi khiến người ta nhớ nhung.

      Tuần gia cũng là đại môn đại hộ, cho nên đội ngũ rước dâu này hết sức khí thế, tự có bà tử, nha hoàn hiểu chuyện lên khuyên can Tề mụ, mà Thẩm gia sợ làm mất mặt người trong nhà, liền kêu người lôi nàng trở lại.

      Lúc này, Thẩm Tử An mới thả màn kiệu, tùy bọn họ đường diễn tấu sáo và trống, mình bị đong đưa choáng váng đến buồn ngủ. Cũng may có tật xấu choáng váng khi ngồi kiệu, chỉ là ngồi lâu xương sống thắt lưng và chân bị đau.

      Tuần gia dĩ nhiên để tân nương bị mệt mỏi, được khoảng ba dặm dừng có tiểu trạm (nơi dừng chân), năm dặm đại trạm. Mỗi trạm cũng bố trí lều rước dâu, ngay cả bồn cầu đều chuẩn bị để thuận tiện sử dụng. Thẩm Tử An khỏi le lưỡi, may đây là còn là gả gấp, nếu là chuẩn bị ổn thỏa tái giá, như vậy rộng bao trượng a!

      Lại , buổi trưa lúc đội ngũ rước dâu ngừng lại vừa đúng trạm.

      Thẩm Tử An được hai nha hoàn đỡ xuống kiệu, tầm mắt nàng có thể thấy cũng chỉ là lòng bàn chân. Nhưng ở đây lòng bàn chân cũng cảm giác giống. Nơi bọn họ dừng chân hình như là dã ngoại, đại khái đến kịp thành trấn gì đó. Nhưng địa phương nàng đặt chân thế nhưng được lót bằng gạch xanh, bên gạch xanh còn phủ lụa màu đỏ lên. Chính là chỗ lụa này, Thẩm Tử An đều cảm thấy chất liệu vải còn tốt hơn tấm vải làm bộ đồ mới của nàng ngày trước rất nhiều. trách được Thẩm Nguyệt Đan lại tự đắc vì gả vào Thượng Thư Phủ, nhiều tiền như vậy cũng thể trách nàng được.

      d.d.l.q.d

      Lều được dựng tốt lắm, có mấy người đứng bên trong. Chỉ là đều là nữ quyến, Thẩm Tử An đưa mắt nhìn thấy chính là giầy thêu dính bùn đầy đất.

      Vừa vào, liền nghe thấy ma ma giọng : " nương, bởi vì trước mặt chỉ là trấn có chỗ nào ra dáng chỗ ở, cho nên Nhị gia phân phó tự dựng lều chuẩn bị đồ ăn. biết nương có cái gì kiêng kỵ hoặc cần , ngài tại phân phó xuống, bọn ta tự mình thông báo cho nhóm đầu bếp phía dưới chú ý chút."

      Gì? ra là thể kịp tới, là người nhàn rỗi địa phương này tốt.

      " có!" Có thể ăn là được, đường xa có chút đói bụng.

      Ma ma đồng ý tiếng lui xuống, sau đó lại có đôi giầy thêu đứng ở trước mặt nàng, : " nương, khăn voan đỏ này có thể lấy xuống, sau đó do Điền mụ phủ lên lại cho ngài. Nàng là người phúc hậu, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều còn, nhi tử chạy đầy đất. Ngài đại khái có thể yên tâm, dơ bẩn khăn voan này."

      Cũng chỉ là gả cho cái bài vị mà thôi, có cái gì bẩn với bẩn, Thẩm Tử An trong lòng cười lạnh, chỉ là lễ này có hay có cũng có trở ngại. Vì vậy : "Tốt."

      Bên này giầy thêu nhường lối cho nàng, đồi giầy thêu khác tới, khăn voan đầu bị người nhàng lấy . Lấy cách rất khéo, mũ phượng đầu hoàn toàn bị dịch chuyển phân nào.

      Khi tầm mắt ràng, Thẩm Tử An hít hơi khí lạnh. Sau đó nghĩ, kịch trong truyền hình quả nhiên là gạt người. Những nhà giàu kia khi lập gia đình chỉ là đưa vào cửa, hành lễ rồi vào động phòng. Nhưng nhìn trước mắt, cưới lão bà đúng là dễ dàng.

      Lại lều này bố trí là cực kỳ sang trọng, những có bàn có ghế, thậm chí còn bố trí giường êm được trải bằng da hổ trắng. Hơn nữa còn có người, cầm dụng cụ rửa mặt có bốn tiểu nha đầu. Còn có hai nha đầu lớn tuổi chút phục vụ ở bên người. Bên kia còn có hai thô sử ma ma (người chuyên làm việc nặng), bên cạnh để nước nóng và nước lạnh. Có lẽ là chuẩn bị cho nàng rửa mặt!

      Đứng bên cạnh giường, chính là Điền mụ theo lời bọn họ, trong tay cầm khăn voan đỏ nhúc nhích, như là cầm bảo vật.

      Hai đại nha đầu đỡ Thẩm Tử An ngồi xuống, sau đó phủ thêm khăn quàng cổ màu đỏ cho nàng, có lẽ là sợ ăn cơm làm bẩn giá y? Thẩm Tử An nghĩ như vậy, liền thấy thô sử ma ma bên cạnh đổi nước tốt lắm, thử nhiệt độ chút từ tiểu nha hoàn bưng bồn bằng đồng tới đây khom gối : " nương xin lau mặt."

      là để cho nàng lau mặt, nhưng động thủ cũng là đại nha đầu bên cạnh. Nàng giặt cái khăn lông sau đó đặt ở trong tay Thẩm Tử An : "Trang dung (lớp trang điểm mặt) cần phải lo lắng, chốc nữa có người tới trang điểm lại cho nương, các nàng đều chạy từ trong phủ tới, tay nghề rất tốt."

      Thẩm Tử An lau mặt, lại đưa để tay để vào trong chậu rửa chút. Bởi vì rất rảnh rỗi, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến câu rửa tay chậu vàng.

      Rửa mặt lại súc miệng, bên kia thức ăn dọn xong.

      Chỉ là ngược lại nàng nghĩ sơn hào hải vị bày đầy bàn, mà là vừa đúng tám món thức ăn bốn lạnh bốn nóng. Chỉ là, mọi thứ đều hết sức tinh xảo, hồng hồng xanh xanh hết sức đẹp mắt.

      Quan trọng nhất là các nàng báo lại tên món ăn bên cạnh, đều là có ý tứ cát tường như ý.

      Cái gì "Bách niên hảo hợp", cái gì "Cử án tề mi", bất quá là đại môn đại hộ coi như chú ý, có đem “sớm sinh quý tử” đưa lên, nếu gả cho người chết sớm còn sinh quý tử, vậy bọn họ còn tức chết. Thẩm Tử An nghĩ tới đây thiếu chút nữa bật cười, nhưng thời điểm uống trà mới bớt biểu tình xấu hổ mặt.

      Thẩm Tử An cũng dám ăn nhiều, hoàn cảnh như vậy nàng cảm giác mình có chút mở miệng nổi!

      Đại nha đầu thấy nàng dùng xong liền bảo người dọn đồ ăn , : " nương, Nhị gia phân phó xuống, buổi chiều mới hành lễ, cho nên mời ngài nghỉ ngơi ở chỗ này chút lại lên đường cũng muộn."

      Buổi chiều hành lễ? Đúng vậy, minh hôn đương nhiên là buổi tối.
      Đại nha đầu vốn tưởng rằng tân nương bi thương dứt, suy nghĩ xem phải như thế nào mới lọt tai, lại thấy nàng hề gì, sắc mặt vẫn ngây ngốc như cũ, dạng hình như hoàn toàn liên quan tới bản thân. Nghe đồn bên ngoài tính tình tân nương này có chút khờ, khỏi nghĩ tới như vậy cũng tốt, ít nhất suy nghĩ quá nhiều.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Trâu, laulathuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Gả cho gà theo gà

      Editor: tan_hye

      Thẩm Tử An chỉ là muốn gây chuyện, nàng chỉ muốn bình an đến Tuần gia, Tứ phu nhân bên kia cũng có thêm thể diện, ngày trôi qua ở Thẩm gia cũng dễ chịu hơn.

      Nàng theo lời nằm xuống, khỏi kỳ quái, tại ràng sắp vào đông, dựng lều ở dã ngoại như vậy thế nào tuyệt cảm giác lạnh. Nhìn kỹ lại giường, lúc này mới thấy hai bên giường đều đặt cái đỉnh đồng tròn, phía được che lại. Chắc đây là chậu than , chỉ là cái này dùng tốt hơn, có hơi nước.

      Dựa vào đối xử cho nàng ăn nàng liền ăn, để cho nàng ngủ nàng liền ngủ như heo, ăn no xong lại ngủ giấc, khi tỉnh lại cảm thấy tinh thần thoải mái, khỏi muốn duỗi lưng mỏi cái, nhưng tay giơ lên nửa mới chú ý tới tình huống của mình bây giờ, lập tức thu tay lại, : "Giờ nào rồi, ta có dậy trễ quá ?"

      " có, Nhị gia vừa tới truyền lời, muốn nén hương sau mới lên đường đấy." Đại nha đầu trước giường trả lời.

      "A, ta cũng ngủ dậy vậy liền chuẩn bị !"

      Đại nha đầu đồng ý tiếng, lại sai người lấy nước rửa mặt, lại có người tới trang điểm lại cho nàng. Chờ xong xuôi mọi chuyện, thời gian nén hương cũng vừa đến. Nàng lại phủ khăn voan đỏ lên lần nữa rồi lên cỗ kiệu, lần này chỉ dừng lại tiểu trạm liền vào cửa chính kinh thành.

      Thẩm Tử An ngồi ở trong kiệu tất nhiên biết, nhưng bên ngoài có nha hoàn ma ma thông báo tới, cũng lúc lâu sau liền đến Thượng Thư Phủ rồi.

      Thẩm Tử An có chút khẩn trương, hi vọng bọn họ cũng đừng làm ra chuyện tình khác người gì.

      Dĩ nhiên, là nàng suy nghĩ nhiều, toàn bộ các bước tiến hành đều giống những nha đầu kia ma ma .

      Minh hôn thể đốt pháo, cho nên nàng được người đỡ vào bên trong. Những thứ khác cũng giống như trong ti vi diễn, chỉ là tân lang nhưng là được đệ đệ tân lang ôm vào trong tay, cổ treo khối danh bài (bảng gỗ ghi tên).

      Thẩm Tử An vẫn chưa nhìn thấy Nhị gia, chỉ là cùng nhau tới cảm thấy nam tử tỉ mỉ. Lúc này và nàng ở nơi bái đường.

      Thẩm Tử An khỏi cảm giác chính mình vẫn là bi thương, lại nàng cũng xem ít truyện xuyên việt, những kia gả cho người, nhìn lại chính mình chút, gả cho con gà. Nghe , sau khi hành lễ cho con gà này vào động phòng với nàng.

      Quả nhiên, phu thê giao bái xong bọn họ liền bị đưa vào động phòng.

      Khăn voan là đệ đệ vén giúp, thời điểm tấm vải lụa đỏ được lấy Thẩm Tử An khỏi bị nam tử trước mắt làm lung lay con mắt. nam tử hiểu biết, ước chừng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, thân trường bào màu trắng, đầu vấn khăn màu trắng. Này mắt này lông mày miệng kia, chính là Thẩm Tử An nhìn tới ba ngày ba đêm cũng tìm ra bộ dáng có cái gì đúng.

      Chỉ là nhìn đến con gà trống trong ngực nàng lại buồn bực, lão công của mình là vị này!

      Lễ xong, tiếp theo rượu giao bôi vị tiểu thúc này cũng thể làm thay được. Vì vậy hành lễ cái sâu, : "Chúc đại tẩu và đại ca bách niên hảo hợp, tiểu đệ cáo lui." xong đặt con gà trống lên giường, rồi lui ra ngoài. Nhìn trong phòng người gà, trong lòng cũng dễ chịu gì. Nhưng vì để cho đại ca có thể tìm được đường về nhà cũng chỉ có biện pháp này, chẳng phải vẫn thà tin rằng là có còn hơn là sao!

      d.d.l.q.d

      Mà nhóm bà tử lại mấy câu nhắn nhủ, chính là con gà trống này đại biểu cho Đại công tử nhà bọn họ, nếu trong vòng ba ngày nó còn sống liền chứng minh đại công tử về đến nhà, nếu chết chứng minh chưa có trở về.

      Chỉ là, con gà trống vui vẻ nhảy loạn xạ, làm thịt muốn chết cũng dễ dàng a!

      Cứ như vậy, đợi tất cả các nàng lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tử An và con gà trống kia, dĩ nhiên bên ngoài cửa còn có hai nha đầu hầu hạ.

      Con gà này cũng đàng hoàng, bò tới giường nhìn đông ngó tây, sợ người lạ cũng muốn trốn. Thẩm Tử An sờ sờ đầu gà của nó : "Bắt đầu từ hôm nay ta chính là vợ ngươi, nhưng ngươi cũng phải chồng ta, có nghe hay . . . . . ."

      Gà trống nheo mắt lại, để ý tới người!

      Thời gian cũng còn sớm, bên ngoài hết sức yên tĩnh, hôm nay đúng là ngày Tuần Đại công tử trở về. Trong phòng bởi vì nàng muốn nghỉ ngơi cho nên chỉ còn ngọn đèn, ánh lửa chớp lóe chớp lóe khiến khí gian phòng trở nên tương đối quái dị. Thẩm Tử An kéo kéo y phục, cái người Tuần Hạo đó trở lại chứ? Lại nghĩ mình chết qua lần còn có cái gì đáng sợ chứ, vì vậy cởi áo khoác kéo chăn nằm xuống. Nhưng mà vẫn có chút sợ hãi, vì vậy liền tay kéo con gà trống vào chăn, với còn Gà: "Ngươi nằm yên cho ta, bên ngoài ngươi có đống lão bà, cho nên cho cua ta."

      Gà trống vẫn là thèm để ý đến người, ngủ.

      Thẩm Tử An thấy nó ngủ được yên ổn, cũng ngủ thiếp !

      Cứ như vậy, đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Tử An qua!!!

      Ò ó o. . . . . .

      Thẩm Tử An mông muội trong chăn!

      Ò ó o. . . . . .

      Thẩm Tử An rụt cái!

      Ò ó o. . . . . .

      Thẩm Tử An ngồi bật dậy : "Người nào lại để cho con gà này chạy đến bên tai người ta kêu loạn như vậy, có biết cái gì gọi là lễ phép hay ?"

      Ách. . . . . . đúng, con gà này hình như là lão công mình a. . . . . . Phải làm cho nó ba ngày chết, hơn nữa còn phải cẩn thận hầu hạ!

      Lúc này ngoài cửa có thanh tiểu nha đầu : "Thiếu phu nhân ngài tỉnh rồi sao?"

      gà trống là lão công có thể tỉnh sao? Chỉ là, ngày đầu tiên tân nương vào cửa phải kính trà cho cha mẹ chồng, điểm ấy cũng thể qua loa, cha mẹ chồng thích mình, như vậy Tứ phu nhân bên kia cũng được lợi, nghĩ đến chỗ này : "Ừ dậy. . . . . ."

      Vừa mới bốn chữ, liền thấy cửa mở ra, hô hô (tiếng thở ra) kéo vào 1-2-3-4. . . . . . biết bao nhiêu người. Thẩm Tử An lại mông muội, chỉ cần tiếp tục giả vờ người đầu gỗ, tiểu thư khờ tùy các nàng đùa nghịch.

      Chuẩn bị hồi cũng mất hơn nửa canh giờ, cũng chính là tiếng ở đại.

      Nhìn trong gương xuất phu nhân khoảng mười bốn tuổi, chỉ là cái dạng này ra ngoài, Thẩm Tử An biết lấy thân thể chính mình có thể bao xa.

      Cũng may, ra cửa ra khỏi viện liền lên kiệu mềm, đường nâng nửa giờ đến viện cực lớn, đó viết ‘ Quan tâm cư ’.

      Nàng được hai nha hoàn đỡ vào, liền có nha hoàn truyền lời vào bên trong: "Bẩm lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân đến."

      "Để cho nàng vào , bên ngoài trời rét." thanh giọng , nhưng thính lực Thẩm Tử An rất tốt, vẫn bị nàng nghe được.

      Từ từ vào, ngẩng đầu chỉ nhìn cái, liền cúi đầu. ngồi ở chủ vị là nam nữ, nam tử mặc cẩm bào ngọc đái, mặt mũi thanh nhã hơi u buồn. Khoảng chừng bốn mươi tuổi, râu để dài lại có cảm giác tiên phong đạo cốt. Nghĩ đến, vị này chính là Thượng Thư Đại Nhân kia rồi.

      kia khoảng chừng ba mươi mấy mới tuổi, là cái đoan trang diễm lệ. Nghĩ, đây cũng là vị công chúa kia rồi, phần khí chất quý tộc trong xương quả vô cùng xuất sắc.

      Thẩm Tử An dám nhìn kỹ, liền quỳ gối nệm êm được chuẩn bị : "Con dâu thỉnh an phụ thân, mẫu thân." Trừ lời này nàng cũng cái gì khác, vốn là nhóm ma ma ở Thẩm phủ dạy rất nhiều, nhưng các nàng quên bầu khí. Bây giờ nhi tử bọn họ vừa mới qua đời, áp suất thấp có thể đè chết con trâu rồi, làm sao chứa được nhiều lời khoe khoang của nàng.

      "Được rồi, này kính trà cái gì liền miễn, đứng lên ! Bên kia là Nhị nương ngươi và đệ đệ Vũ nhi muội muội Tố nhi." Thanh Công chúa có chút khàn, có lẽ là bi thương quá độ nên mới như vậy.

      "Bái kiến Nhị nương. . . . . ." ra là Tuần Thượng Thư này còn có tiểu lão bà, chỉ là đệ đệ muội muội này phải làm thế nào? Bọn họ là ! suy nghĩ, chỉ thấy sau lưng Nhị nương nam nữ cũng qua, song song quỳ gối miệng xưng đại tẩu.

      Bị đuổi rồi!
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Trâuthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 13: Song sinh!

      Editor: tan_hye

      đệ đệ tuấn như vậy còn chưa tính, lại còn thêm muội muội xinh đẹp nữa, thiên lý ở chỗ nào a!

      Thẩm Tử An vội vàng đáp lễ, cũng nhân cơ hội liếc người gọi là Nhị nương này chút.

      Ngao! Vị này cũng quá diễm, xinh đẹp, với dung mạo này xác định ràng nàng ngoại trừ làm tiểu tam có con đường khác rồi.

      "Còn tam nương ngươi và Tam đệ Bình nhi."

      Thẩm Tử An nghe vậy quay đầu lại, sau đó nhìn người than thở, Tuần Thượng Thư ngài này thế nhưng có tới ba lão bà mà bất kì người nào trong số bọn họ đều rất xinh đẹp, tùy tiện đều có thể chọn cái nam nhân khác gả cho làm phu nhân, cố tình ba người cùng chung chồng, quan trọng nhất là tam nương này, chỉ mới chừng hai mươi chừng tuổi. Mà Bình nhi, cũng chỉ có 5, 6 tuổi, cũng tiến lên miệng hô đại tẩu rồi hành lễ.

      Thẩm Tử An vội vàng đưa tay ra đỡ, thế nhưng lại gạt tay của nàng ra tự mình đứng lên rồi chạy về bên cạnh mẫu thân của mình.

      "Bình nhi được vô lễ với đại tẩu." Tam nương quát khẽ.

      " sao, sao, có lẽ là cảm thấy quen." Thẩm Tử An muốn dùng hết khả năng để giả bộ dáng trưởng tức, như thế mới có thể bị coi thường.

      Nhưng lúc nàng nghe xong lời của công chúa bà bà, cảm thấy trước mình giả bộ biết điều như vậy tất cả đều là dư thừa.

      "Ta biết gả tới đây là uất ức cho ngươi, nhưng ngay từ khi ngươi bước vào cửa chính là người của Tuần gia. Ba ngày sau lại mặt ngươi liền có thể chuyển đến Phong Trần Hiên, nơi đó trước kia là thư phòng của Hạo nhi, những người có nhiệm vụ được phép tiến vào. Bởi vì nơi đó xa, lại vào đông, liền miễn thỉnh an sáng tối. Về phần sinh hoạt cũng cần lo lắng, ta phái mấy người đắc lực đến giúp ngươi." xong phất phất tay, vẻ mặt hết sức mỏi mệt.

      Thẩm Tử An rất thông minh, điều này ràng chứng minh, mình bây giờ được hoan nghênh. Nguyên nhân công chúa mới vừa tang con, lại thấy được con dâu, tâm tình sao có thể dễ chịu được chứ. Cho nên, trực tiếp đem con dâu đuổi ra ngoài, nhìn thấy cũng đau lòng.

      Trong đầu Thẩm Tử An suy nghĩ rất nhiều phương pháp đối phó, là đau lòng khóc lớn, kêu cần? Hay là cúi đầu giả dáng tiểu tức phụ đáp lời? Hoặc là. . . . . .

      Cuối cùng, nàng rất bình tĩnh : "Tốt!"

      Công chúa cũng còn tâm tư nhìn biểu của con dâu này, thẳng: " !"

      Vậy hãy ! Thẩm Tử An cúi đầu, tận lực đè ép tâm tình vui mừng. Sao có thể vui nha, mình còn muốn bắt chuột nữa, nếu như cả ngày bị nhiều người canh chừng như vậy, đừng bắt chuột, ngay cả nhìn thấy chuột cũng khó khăn.

      Dù sao cũng là quả phụ, đến chỗ nào đều là giống nhau.

      Sau lưng nhàng thở dài, Thẩm Tử An nghe ra là thanh Tuần thượng thư. tại nàng ở trong mắt mọi người, là người hết sức đáng thương! Chỉ là sao, mình trôi qua tốt là được.

      Như thế, nàng bị đám nha hoàn đưa về tân phòng ngày hôm qua. Con gà kia vẫn còn, chỉ là được cung dưỡng ăn uống rất tốt. Nàng ngồi ở bên giường, : "Các ngươi xuống . . . . . ."

      Những nha hoàn này quả nhiên là nghe lời, rối rít lui ra ngoài, nhưng đợi nàng thở hơi, liền nghe bên ngoài có thanh mềm mại : "Thiếu phu nhân, đại phu nhân phái người tới truyền lời."

      "Vào !"

      Vừa dứt lời, nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi hết sức xinh đẹp tới, thi lễ với Thẩm Tử An rồi : "Thiếu phu nhân, đại phu nhân , thân thể ngài còn mang theo quần áo tang, lại mặt ba ngày sau thích hợp, cho nên liền phái Nhị gia tự mình mang lễ . Về phần Phong Trần Hiên, ngài muốn ngày nào chuyển đến đều có thể."

      "A, ta biết rồi." Thẩm Tử An phất phất tay, công chúa đại phu nhân này đuổi càng chặt, càng nàng (đại phu nhân) vẫn thể tiếp nhận được chuyện con trai chết, ước gì nàng (Thẩm Tử An) rời ngay lúc này thôi.

      Tuy ba ngày lại mặt thể quay về rất đáng tiếc, chỉ là lúc này rời cũng là mong muốn của nàng. Chờ nha hoàn kia vừa , nàng liền kêu người tới : "Dù sao sớm muộn phải rời , bây giờ liền bắt đầu !"


      Nàng xong, lát sau liền thấy hai mươi mấy người, nâng đồ , đảo mắt đồ cưới cái gì cũng bị đem đến Phong Trần Hiên hết rồi. Mà Thẩm Tử An cũng ngồi kiệu mềm bị đưa qua!

      nơi ngăn cách tuyệt vời, địa phương phong cảnh xinh đẹp.

      Cả đại viện được xây ở trong ao, cũng lớn nhưng là hết sức khác biệt. Tường cao đỏ thắm, cửa chính màu nâu, phía có treo khóa, nhưng cửa được đóng kín.

      Hai bên cửa đều treo khối gỗ dẹp, phía hình như viết là đôi câu đối, nhưng cũng là hai câu đối nắng nhất đơn giản nhất mà Thẩm Tử An biết.

      Vế là: Thông đời

      Vế dưới là: Vật tình

      Hoành phi là: Trần

      Thẩm Tử An cũng phải là thiếu nữ văn nghệ, cho nên đối với cái câu đối này cái hiểu cái . Chỉ là nàng ngược lại biết, bình thường người thích dùng những tự (chữ, từ) đặc biệt hoặc là tự (nét chữ) đặc biệt này đều là người thông minh.

      Có nha hoàn gõ cửa, lúc lâu mới có nam bộc mặc áo xanh mở cửa. nhìn đoàn người đứng trước cửa liền cau mày : "Chẳng lẽ biết đây là thư phòng của Đại thiếu gia, được cho phép thể đến gần."

      Nha hoàn kia : "Đây là thiếu phu nhân, đại phu nhân phân phó chúng ta đem thiếu phu nhân an trí ở chỗ này."

      "An trí ở chỗ này?" Nam nhân mặc áo xanh trợn mắt nhìn Thẩm Tử An cái, liền : "Vậy vào !"

      Thẩm Tử An cũng biết hình dung như thế nào mới phải, chỉ cảm thấy ánh mắt nam tử mặc áo xanh này rất quái lạ, hình như hết sức ghét nàng, ràng mới lần đầu gặp mặt mà thôi.

      Nàng xuống kiệu, được người đỡ vào.

      Viện này tốt hơn nhiều so với viện kia của Tứ phu nhân Thẩm gia, lại tiền viện chính là thư viện còn hậu viện được ngăn bởi Tiểu Lâu, ngay cả bố trí phong cảnh hai bên vườn hoa cũng làm cho người ta vui tai vui mắt vô cùng!

      Bọn nha đầu đưa người tới hậu viện, cũng đem mấy thứ mang theo vào. Hậu viện là tiểu lâu hai tầng, được đặt tên là Đông Các. Gian phòng của nàng ở lầu , nghe lầu hai là nơi trước kia Đại thiếu gia thích nhất, cho dù người chết cũng thể để cho người nào tiến vào.

      Người sống tranh giành với người chết, thôi!

      Thẩm Tử An bây giờ có thể có cái địa phương để ở cũng rất tốt, cũng còn cầu khác.

      Rất nhanh, dọn dẹp xong những nha hoàn ma ma kia tất cả liền lui ra. Thẩm Tử An để con gà trống ở bên, : "Cái này xong rồi? Mệt quá a. . . . . ."

      Đông! tiếng nằm ở giường, nghĩ tới vậy mà ngủ thiếp !

      Đợi nàng tỉnh lại, liền thấy nha đầu chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở bên giường, đầu giật giật hình như ngủ gật. Khuôn mặt nhắn đỏ rực, cái khăn nắm trong tay có vẻ như lập tức rớt xuống, dáng vẻ hết sức đáng . Thẩm Tử An nhìn chút hì hì bật cười tiếng, nha đầu kia bị giật mình tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống cúi đầu : "Thiếu phu nhân ngài tỉnh rồi, nô tỳ Xảo nhi, bái kiến thiếu phu nhân."

      Thẩm Tử An nghe nàng chuyện biết rồi, nha đầu này là người mới. Nàng nâng nâng tay : "Đứng lên !"

      Xảo nhi đứng lên, sau đó bên ngoài nghe tiếng lại vào nha đầu, tuổi lớn hơn chút, đại khái mười bốn mười lăm tuổi. Thấy nàng cũng hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Tử An tỉnh lại : "Thiếu phu nhân ngài tỉnh rồi, nô tỳ Hương Nhi thỉnh an thiếu phu nhân."

      "Miễn. . . . . ." Cử chỉ, lời nha đầu này đều hết sức thỏa đáng, xem ra là nha đầu có giáo dưỡng .

      Hương Nhi : "Đại phu nhân , để cho nô tỳ và Xảo nhi từ hôm nay nhi phục vụ bên người thiếu phu nhân. Còn nữa, bên ngoài còn có hai thô sử ma ma, Lưu mụ và Hòa mụ. Hạ đẳng nha hoàn bốn người, tên thiếu phu nhân cũng cần nhớ ở trong lòng."
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      Trâuthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14: Đụng vỡ

      Editor: tan_hye

      Ngược lại Hương nhi lại là người lanh lẹ, nhưng tại Thẩm Tử An sợ nhất có người như vậy ở bên cạnh. Càng là người thông minh lanh lợi càng dễ phát chính mình mờ ám, huống chi là bắt con chuột.

      Nghĩ tới đây nàng vò khăn, giọng : "Vậy đa tạ đại phu nhân rồi, chỉ là lúc trước ta ở nhà thanh tĩnh quen rồi. Cho nên cần nhiều người phục vụ như vậy, bằng. . . . . ."

      "Nhà bình thường sao có thể so sánh được với Thượng Thư Phủ, Hương Nhi cũng thẳng, trong phủ này tất cả các chủ tử lớn nha hoàn ma ma bên cạnh mỗi người đều phải có mười mấy hai mươi cái, chỉ vì đây vốn là địa phương của Đại thiếu gia, ngài ấy vốn là chủ nhân thích thanh tĩnh. Cho nên mới giảm số lượng người hầu. Cũng phải là đại phu nhân cố ý lạnh nhạt thiếu phu nhân, điểm này kính xin chủ tử mở rộng lòng ."

      Thẩm Tử An vừa nghe là biết nàng hiểu lầm, tại chính mình chưa có chỗ đứng vững ở đây, thấy vậy muốn đuổi người còn phải đợi hai ngày rồi hãy !

      "Như vậy, hôm nay còn có chuyện gì phải làm sao" vừa mới đến, hay là hỏi thăm chút.

      Hương Nhi vốn là nha hoàn bên cạnh đại phu nhân, bị phân tới phục vụ thiếu phu nhân hữu danh vô thực này vốn tình nguyện. Mắt thấy người chủ tử này ngược lại chủ kiến gì, có lẽ ngày sau còn có thể mò được chút béo bở, trong lòng cũng hơi bình tĩnh chút, cười : "Bẩm thiếu phu nhân, ngài là chủ tử dĩ nhiên là việc gì phải làm . Nhưng đại phu nhân phân phó, trong nội viện này tất cả đều là đồ của Đại thiếu gia, có thể động liền được động vào. Mà quen thuộc ở đây hết thảy liền chỉ có Tiếu thư đồng từ theo bên cạnh Đại thiếu gia, cho nên chốc nữa tới báo cho trong viện này nên chú ý những thứ gì, kiêng kỵ những thứ gì. Về sau, nếu có chuyện gì cũng chỉ cần hỏi là được."

      cách khác, mẫu ba phân đất ở nơi này cũng phải của mình, mà tất cả đều thuộc về cái người chồng chết hay sao? Thẩm Tử An nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý. Trước nhẫn nhịn, chờ từ từ đuổi từng cái , xem ai còn có thể quản nàng!

      Nghỉ ngơi lát lại dùng cơm, Tiếu thư đồng đó liền tới cầu kiến. Nam nhân thể tùy tiện tiến vào nội thất cho nên nàng thể làm gì khác hơn là dời bước đến tiền thính!

      Cái người gọi là Tiếu thư đồng đợi ở nơi đó lâu, thời điểm khi mở cửa Thẩm Tử An cũng quan sát ràng, tại nhìn tới mặc dù phải là cái gì suất ca nhưng tướng mạo cũng đoan chính. Tuy là người hầu, nhưng người lại mang theo dáng vẻ của thư sinh, bất quá trọng giọng lại có chút cung kính nào: " thiếu phu nhân. . . . . ."

      "Ừm!" Có quy củ gì mau , xong nàng liền có thể giả vờ ngủ, sau đó suy nghĩ xem nơi nào có chuột, thử xung quanh xem chút.

      Tiếu thư đồng thấy nàng tuổi còn , toàn thân mặc y phục thiếu phụ cao quý y, làm cho người ta có loại cảm giác dở dở ương ương. Dung mạo coi như cũng khá, vẻ mặt cực kỳ cứng nhắc, chỉ là đôi con ngươi chốc đảo sang phải chốc lại đảo sang trái, giống như bay bổng khắp nơi, trọng tâm lại biết ở địa phương nào. hơi hơi cúi đầu : "Lúc trước Đại Thiếu Gia thường ở thư phòng, Tiền viện hơn phân nửa là thi thư sách cổ, cho nên thiếu phu nhân vô xin cần đâu, tránh cho sách nhiều bụi làm dơ bẩn y phục. Nhưng là bởi vì như thế, nơi này được đốt đèn, buổi tối đến giờ thắp đèn liền nghỉ ngơi, buổi sáng cũng cần dậy quá sớm."

      Nằm đêm dậy phải là muốn nằm chết? Thẩm Tử An tại đúng là con cú, cho nên nàng tại có phần muốn khóc. Kiếp trước mặc dù ở trường quân đội, nhưng cũng toàn nằm ở giường chơi điện thoại di động đến hơn chín giờ mới ngủ, tại tốt hơn, so với quy củ trong quân đội còn nghiêm khắc hơn. Nàng giựt giựt khóe miệng : "Còn nữa ?"

      d.d.l.q.d

      Tiếu thư đồng cảm giác vị thiếu phu nhân này dễ phục vụ như mặt ngoài vậy, giọng điệu này ràng có chút bất mãn đối với quy củ vừa rồi. Nhưng viện này cũng phải là của nàng, quy củ này hay vẫn là quy định nghiêm khắc chút.

      "Đại Thiếu Gia thích nuôi hạc, trong nội viện này vốn có bốn con. Bọn chúng thích yên tĩnh, cho nên cho phép lớn tiếng ồn ào."

      "Còn gì nữa ?" Đây là nơi người bình thường ở hay là Miếu Tự a?

      "Cuối cùng, Đại Thiếu Gia thích người khác động đến đồ của ngài, từng cọng cây ngọn cỏ đều thể, cho nên thiếu phu nhân thể dễ dàng thay đổi đồ dùng trong nhà."

      Thẩm Tử An có loại kích động muốn lật bàn, nhưng là nhìn thấy hai nha đầu vô cùng bình tĩnh bên cạnh nên cũng đè xuống lửa giận trong lòng.

      "Còn nữa ?"

      " có!" Mới vừa rồi vị thiếu phu nhân này nhưng muốn nổi giận, nhìn chút tức giận đến trắng cả mặt.

      "Vậy cũng tốt, ngươi cũng mệt mỏi, bằng ngồi xuống uống ly trà nghỉ ngơi chút."

      "Nô tài dám."

      dám? Ngươi vô cùng dám, những quy củ này tin tưởng phải đại phu nhân phân phó xuống, tất cả đều là mình ngươi quyết định. Mấy câu đó liền nhốt nàng thành phạm nhân rồi, cái này còn có cái gì dám.

      "Như vậy a, ta cũng mệt mỏi, xuống nghỉ ngơi ." Thẩm Tử An yếu đuối đứng lên, Hương Nhi và Xảo nhi vội vàng tới đây đỡ. Nàng lắc tay : "Ta còn được. . . . . . Ai da. . . . . ." Thẩm Tử An ‘ cố ý ’ đứng vững, chậu Lưu Ly bên cạnh bị đẩy ngã, choảng vỡ tan tành. . . . . .

      Nàng sợ hãi, nước mắt lưng tròng mà : "Xin lỗi, ta phải cố ý, là ta đứng vững, ta phải cố ý. . . . . ."

      Tiếu thư đồng nhìn chậu Lưu Ly, đây là năm ngoái hoàng thượng đưa đến, nghe do người giỏi tay nghề ở Giang Nam chế tạo, vô luận khí chất phong vận đều gọi coi là Thượng Phẩm rất tốn, hôm nay còn!

      Thiếu phu nhân đại khái bởi vì làm rơi đồ cho nên khẩn trương, đoạn đường này lại lảo đảo nhiều lần, đụng ngã giá sách, hai ngọn Lưu Ly Đăng, ly ly chén chén vô số.

      Tiếu thư đồng ở phía sau nắm chặt quyền, nha đầu này là cố ý, nếu tại sao chuyên chọn thứ đáng tiền đụng đây? Nhưng mà ngờ, đây phải là kết thúc mà chỉ là mới bắt đầu.

      Trong vòng ba ngày, đụng vỡ ít thứ, mỗi lần đều là ở trước mặt , sau còn khóc sướt mướt xin lỗi, ta phải cố ý! Mỗi khi đến lúc này, Tiếu thư đồng liền muốn thắt cổ của nàng hỏi phụ thân nàng là người đọc sách biết lễ nghĩa, như thế nào lại dạy ra nữ nhi làm bộ làm tịch vô pháp vô thiên như vậy.
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      laulathuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :