1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Nhà Văn Lễ

      (Nhà Văn Lễ: tức là nhà có lễ nghi, lễ tiết)

      Editor: tan_hye

      Tề mụ bưng thức ăn lên, thấy hai mẹ con này dạy học cũng vui mừng, ấm áp. Nàng để thức ăn xuống bàn, : " nương có thể dùng bữa."

      Tứ nương đáp ứng tiếng, lôi kéo nữ nhi rửa tay sạch trước mới ngồi ở bàn cơm. Tề mụ bởi vì có dính chút quan hệ thân thích với Tứ nương, cho nên sau khi Tứ nương bị chèn ép tới đây liền để cho nàng cùng mình ngồi cùng bàn ăn cơm. Tề mụ cũng thuận theo tự nhiên ngồi xuống, chia thức ăn cho hai mẹ con.

      "Tề mụ ngươi cũng ăn ." Trong lòng Tứ nương cao hứng, là nữ nhi tốt hơn, hai là hình như nàng thân thiết với mình hơn.

      "Ai!" Tề mụ gắp miếng thịt gà cho Thẩm Tử An, : "Ăn nhiều thịt mới có thể có bộ dạng xinh đẹp."

      Thẩm Tử An buồn bực, chẳng lẽ thế giới này là triều Đường coi mập là đẹp sao? Ăn nhiều thịt chỉ có nhiều thịt hơn, làm sao có thể xinh đẹp. Lại bộ dáng Thẩm Tử An này, nàng nhìn trong gương, cũng có chín phần giống Tứ nương, coi như trưởng thành cũng thể trở thành mỹ nhân tuyệt sắc giống như mèo được. Nhưng mà cũng may là giống, nếu giống như cái dạng kia, vừa ra ngoài chỉ sợ nhất định đưa tới ít tài tử giai nhân, hoặc là đề tài giận dữ vì hồng nhan.

      Nàng ăn miếng thịt gà, nhàn nhạt cũng có gì tư vị, nghĩ có lẽ tài nghệ nấu ăn của Tề mụ cũng phải là cao. Bởi vì mấy ngày qua thức ăn đều là vị, hơn nữa màu sắc món ăn cũng nhạt, ngay cả bát nước tương cũng có.

      "Thế nào, hợp khẩu vị?" Tề mụ là người nhanh miệng, thấy bộ dạng Thẩm Tử An ăn thức giống nuốt thuốc liền trực tiếp : "Đều do mấy ngày trước thời điểm phát gia vị ta đến quá muộn, kết quả trừ muối ăn ra cái gì cũng đều còn. Tiểu thư trước cứ ăn tạm , qua mấy ngày nô tỳ dù phải bỏ tấm mặt mo này cũng phải làm cho bọn họ lấy ra chút ."

      Thẩm Tử An rốt cuộc nhịn được nữa, : "Thẩm gia có tiền sao?"

      Tứ nương buông đũa xuống, lạnh nhạt : "Phụ thân ngươi mới vừa thăng chức quan Lục Phẩm, tháng này lương bổng cũng tăng thêm ít. Đều tại nương vô dụng, được phụ thân ngươi coi trọng làm cho ngươi phải chịu khổ. . . . . ." Vừa vừa muốn gạt lệ.

      Thẩm Tử An hối hận rồi a, vội vàng : "Nương dùng bữa. . . . . ." xong gắp thịt gà cho Tứ nương. Tứ nương này là người đơn thuần, nguyên bản trong lòng đau khổ, nghĩ đến nữ nhi lại thân thiết như vậy liền cũng suy nghĩ nhiều nữa!

      Ba người ăn vui vẻ, liền nghe ngoài cửa có người cười, : "Tứ nương có ở đây ?" vừa dứt lời, ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn vào, thấy các nàng dùng cơm, ma ma này : "Ơ, là tới đúng lúc."

      Tứ nương đứng lên : " ra là Khúc ma ma, biết ma ma tới có chuyện gì sao?"

      Khúc ma ma liếc mắt nhìn Thẩm Tử An : "Nhị tiểu thư tốt hơn rồi, vừa vặn lão thái thái ở Trung Châu đến nhớ nhung mấy tôn nhi tôn nữ (tôn nhi: cháu trai, tôn nữ: cháu ) la hét muốn tới nhìn chút. Phu nhân hi vọng nương chuẩn bị chút, làm cho nhị tiểu thư vài món y phục đẹp đẽ, miễn cho Đại gia và Nhị gia bên Trung Châu chê cười."

      Tứ nương gật đầu đồng ý, nhưng Tề mụ lại hừ lạnh tiếng : " cái gì làm y phục mới, chính là năm ngoái tất cả viện đều được phát rất nhiều vải vóc nhưng mà đến phiên chúng ta đây mảnh vải cũng thấy đâu! Ngược lại y phục của tiểu thư đều là y phục cũ của ta và với nương sửa lại để mặc, thế muốn lấy cái gì mà may y phục mới."

      Khúc ma ma là người khéo léo, mặc dù trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt lại cười : "Lời này của Tề mụ ngươi thế nào, năm ngoái những thứ vải vóc kia là do nô tài có mắt thu mua về, vốn cũng màu sắc tốt gì, đại phu nhân sợ các vị phu nhân, nương thích vì vậy cất giấu những thứ đồ đó . Vừa vặn, người bên Trung Châu tới nhìn, cho nên liền phân cho mỗi viện chút. Ai nghĩ, lại rơi xuống Tứ nương. Đại phu nhân cũng hiểu được, cho nên hôm nay để cho nô tỳ mang đến hai khối, nương và nhị tiểu thư xem chút xem có hợp ý ?" tiểu nha đầu sau lưng nàng cũng là có nhãn lực (mắt nhìn, khả năng nhìn người, đánh giá hoàn cảnh), lập tức chạy gọi gã sai vặt phía ngoài đem hai khối vải ôm vào đặt lên bàn.

      Tứ nương liếc mắt nhìn chất vải, : "Vậy thay ta cám ơn đại phu nhân."

      Khúc ma ma cười : "Vậy có việc gì nô tỳ trước, chờ lão thái thái gọi liền tới đón các ngài."

      Chờ đám người Khúc ma ma hết, Tề mụ bấm bấm khối vải, : "Trái lại chất liệu vải tốt, chỉ là màu sắc. . . . . ."

      Thẩm Tử An cũng cảm thấy màu sắc này được, màu xám tro rất dễ làm người ta tức giận.

      Tứ nương : " sợ, ta thêu chút hoa văn trang trí lên , hẳn là có thể làm món y phục giữ thể diện cho tiểu thư."

      Trong lòng Thẩm Tử An lắc đầu, quan trọng phải làm cho nàng mà phải là làm cho ngươi mới đúng, tuổi còn quá trẻ phải ở góa vậy cuộc sống sau này làm sao sống a! Nhìn phân thượng (phần) nàng đối với mình tốt, mình nghĩ biện pháp khiến cái phụ thân chưa từng gặp mặt đó đối tốt nàng chút, có lẽ về sau tốt hơn.

      Nếu đặt ở đại, nàng sớm khuyên Tứ nương ly hôn rồi gả cho người khác, nhưng nơi này là cổ đại, gả lần hai chỉ sợ còn khó hơn quyến rũ Thầm lão gia tới đây.

      t.a.n-h.y.e-d.d.l.q.d

      Bất quá, nguyên do Tứ nương bắt đầu dạy nàng học thuộc gia phả, là để nàng bị bêu xấu trước mặt người ngoài. Bởi vì lúc trước Thẩm Tử An rất ít ra ngoài cũng với người khác câu, cho nên tất cả mọi người đều nhị tiểu thư này là đứa ngốc. Tứ nương vừa vá đế giày vừa tình huống tại của Thẩm gia cho nàng nghe.

      Mà Thẩm Tử An thông qua những điều nghe được công với phân tích của chính mình cuối cùng cũng hiểu được Thẩm gia này ra còn nổi danh trong vùng là nhà Văn Lễ.

      Thẩm phụ nguyên danh (tên) Thẩm Thanh Bình cũng chính là phụ thân của Thẩm Tử An, bây giờ được cấp cho chức quan Lục Phẩm. có thể nhân vật Truyền Kỳ, xuất thân thấp hèn, phụ thân là tên đồ tể (người làm nghề sát sinh, người giết heo), sinh ra ba người con trai.

      Thẩm Thanh Bình là lão Nhị, bởi vì thuở cố gắng học, lúc hai mươi hai tuổi trúng cao bảng, là Bảng Nhãn được đích thân Hoàng đế chọn. Cùng năm đó được Hộ Bộ Tả Lang nhìn trúng gả nữ nhi thứ xuất Viên thị cho , Lưu thị này tuy là thứ xuất nhưng cũng là tiểu thư thế gia, cho nên có thể gả cho người nhàn rỗi quan chức cũng là vì danh tiếng có tài.

      Cưới được năm vẫn sinh được, Viên thị liền đem nha đầu bên cạnh Lưu thị thu ở trong phòng Thẩm Thanh Bình.

      Nhưng ban đầu Thẩm Thanh Bình đính hôn với nhà ở quê hương, tuy nhà tiểu môn tiểu hộ (nhà , nhà nghèo hơn), nhưng là hợp tình hợp lý, Thẩm Thanh Bình cũng thể vứt bỏ cuộc hôn nhân này được. Vì vậy liền nhận người vào phủ trở thành Tam phu nhân.

      Nhị phu nhân Lưu thị sinh cho Thẩm Thanh Bình trai , chỉ là đều cho làm con thừa tự của đại phu nhân. Năm ngoái lại thêm con trai, hết sức vui mừng.

      Tam phu nhân chỉ có con trai, tháng trước vừa mới đầy tháng, bởi vì xuất thân thấp hèn, nàng trước mặt Đại phu nhân và Nhị phu nhân luôn ngẩng đầu lên được, cho nên khi chuyện của Tứ nương xảy ra, cũng dám ra mặt hộ.

      Thẩm Tử An tổng kết lại. Mẫu thân là cái ngoài ý muốn, nàng cũng là cái ngoài ý muốn, cho nên hai cái ngoài ý muốn cộng lại liền bị đuổi ra khỏi gia tộc.

      Cuộc sống này có cách nào vượt qua rồi! Ngay cả ngày nổi danh cũng cho a. Vốn định lôi kéo cái cha và nương ở chung chỗ, nhưng cứ theo tình hình này, cho dù qua cửa ải này của cha cũng khó qua được cửa ải của Đại phu nhân và Nhị phu nhân. Họ tức có thể mang Tứ nương đưa vào đây cũng có biện pháp bức nàng đến tình cảnh càng lúng túng hơn, huống chi nàng cũng phải là nhi tử (con trai), nếu là nhi tử sợ là Tứ nương thành thị thiếp rồi.

      Lấy được những thông tin này, Thẩm Tử An trở lại phòng trong, nàng nhìn phía dưới lá Phong trước, vốn là con chuột còn sống nhảy lộn xộn hoàn toàn trở thành thây khô (xác chết khô). Nàng cần phải hủy thi diệt tích trước, tìm cái khăn tay cũ bọc thi thể con chuột rồi ra ngoài. Tề mụ và Tứ nương bận làm y phục cũng chú ý tới Thẩm Tử An làm những cái gì. Nàng lấy thi thể trực tiếp ném vào bên trong bếp lò, ngày mai đốt lửa thây khô liền biến mất rồi.

      Về phần chuyện của Thẩm phủ, bước tính bước !
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      laulathuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Gia đình?

      Editor: tan_hye

      Lại lão thái thái ở Trung Châu đến liền đến, Thẩm gia ở Trung Châu và Thông Châu đều thuộc phương Bắc. Cho nên đại bộ phận người ta đều nhân dịp chưa tới mùa đông liền vội vàng thăm thân thích, nhất là lão nhân nhà này, nếu là trời đông tuyết phủ ra cửa cũng tiện lắm.

      Thẩm Tử An xuyên tới đây hơn tháng, cũng bắt được hơn mười con chuột rồi.

      Hôm nay, cuối cùng cũng được gặp cái được gọi là người nhà, vừa nghĩ tới khỏi nhìn trời thở dài!

      Người người đều là vui sướng, y phục cũng rất gọn gàng, so sánh Tứ nương với nhị đẳng nha hoàn cũng bằng. Ngược lại nàng, bởi vì Tứ nương nàng cũng sắp trưởng thành rồi, ăn mặc khá hơn chút sao được? Cho nên hao phí rất nhiều tâm tư, làm cho khối vải màu xám tro trở lên linh hoạt, đầy sức sống.

      Bên trong là trường bào khéo léo, là Tứ nương phải mất hai đêm thêu hạnh hoa (hoa hạnh) lên, nhiều đóa hoa hợp lại giống như khảm nạm tầng tầng màu kim. Bên ngoài mặc cái áo choàng , cũng thêu lên các kiểu hoa văn xinh đẹp. Hai cái này mặc vào ngược lại cũng giống bộ dáng tiểu thư.

      Tay nghề của Tứ nương cũng vô cùng khéo léo, riêng việc thêu thùa, ngay cả trang trí hoa văn cũng làm rất tốt. đầu Thẩm Tử An này được nàng chải thành kiểu song kế xinh đẹp, lại cài lên đóa hoa, cũng có vẻ hoạt bát đáng .

      Thẩm Tử An trái lại rất thích y phục này, gọn gàng, cũng giống nữ nhân khác y phục dài dài, nhàng cơn gió thổi tới bay bay giống như cánh chim .

      Tứ nương mang nàng gặp Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân trước.

      Đại phu người này quả nhiên là xuất thân tiểu thư từ gia đình giàu có, người tự có khí thế uy nghiêm, lông mày lá liễu, mắt phượng, ngày thường cực đoan trang, bề ngoài nhìn qua là người tốt bụng như Bồ Tát. Chỉ là Thẩm Tử An từ người mẫu thân đời trước nên có suy nghĩ hoàn toàn khác, đó chính là nữ nhân ngày thường càng giống Bồ Tát càng bưu hãn! Thôi thêm nữa, ngược lại Nhị phu nhân này ngày thường may mắn, ngũ quan này toàn bộ đều thể khéo léo. Mỗi bộ phận nếu để riêng đều có nổi trội, nhưng để chung chỗ lại tạo cảm giác rất sống động, hết sức dễ nhìn.

      Tam phu nhân luôn luôn cúi đầu, ngược lại nàng lại có dung mạo rất tốt, kể cả dung mạo của cả hai phu nhân cộng lại chỉ sợ cũng bằng phần vạn nàng. Có lẽ cũng bởi vì cái này nên nàng vẫn luôn bị xa lánh !

      Thẩm Tử An đều thấy qua rồi, may mắn trước kia Tứ nương cũng dạy nàng làm lễ chào hỏi như thế nào, chỉ sợ nàng gây ra chút sai lầm gì lại mang rắc rối đến. Thẩm Tử An vừa mới đến cũng ràng mọi chuyện, cho nên có thể nhịn đều nhịn, huống chi trong đại sảnh có nhiều người, các nàng cũng làm khó nàng, đúng ?

      Nàng nhìn qua các ca ca, tỷ tỷ của ba vị phu nhân, đại ca Thẩm Nguyên Chính xem ra là người thành , vẫn luôn đứng ở bên cạnh đại phu nhân lời . Mà đôi mắt của Thẩm Nguyệt Đan luôn quét tới quét lui người nàng, gương mặt khinh bỉ. Bất quá thể , dung mạo của nàng so với Nhị phu nhân đẹp hơn rất nhiều, chẳng qua là phần khí tức ngạo mạn (kiêu căng) kia, cũng quá thịnh (dồi dào, đầy đủ, nhiều) . Giống như tất cả mọi người ngồi ở đây, cũng đều cao quý như nàng.

      Lúc này ngoài cửa có tên sai vặt vào thông báo: "Lão gia để cho nô tài tới thông báo cho các vị phu nhân là lão thái thái và Đại lão gia, Tam lão gia đến cửa giữa rồi, để cho mọi người ra ngoài đón, cần quá ầm ĩ, lão thái thái vừa mới xuống xe, đầu còn đau."

      "Biết." Đại phu nhân trả lời xong, liền : "Lão thái thái nhức đầu, vậy nhạc khí (*) ngoài cửa cũng cần nữa thổi." xong đứng lên mang theo mọi người ra cửa đón người.

      (*): nhạc cụ dùng để thổi để tạo khí vui mừng. Ở Trung Quốc, khi đón khách quý, chủ nhà cho người thổi nhạc ngoài cửa, tỏ ý chào đón, vui mừng khi có khách quý đến thăm.

      Cái khẽ động này làm Thẩm Tử An lập tức hiểu ra cái gì gọi váy lụa tung bay theo làn gió thơm rồi, chỉ là Tứ nương lại tự giác lôi kéo nàng ra phía sau. Trước mặt chính là Tam phu nhân và người ma ma ôm Tam thiếu gia, các nàng cũng rất chậm, cách phía trước khoảng mấy bước.

      Cái này tự nhiên tạo thành hai đội hình, đại phu nhân và Nhị phu nhân là cùng phe, Tam phu nhân này mặc dù bầu bạn với Tứ nương, nhưng cũng coi như là quen biết, vì vậy liền cùng nhau.

      Đến cửa giữa, thấy bóng dáng lão thái thái ngược lại, lại thấy được hình dáng của Trầm Thanh Bình là cha của thân thể này.

      Nếu như trẻ thêm vài tuổi nữa, cái người cha ngược lại cũng là đối tượng có thể khiến cho thiếu nữ động lòng. Toàn thân mười phần mang phong độ của người trí thức, cũng có ngạo khí thư sinh, khí chất quả rất xuất chúng, chẳng trách Tứ nương khi nhắc tới lại có nửa phần hận ý, ngược lại có mấy phần quyến luyến.

      Liếc mắt nhìn từ xa, Thẩm Tử An mất nửa sức lực, cảm thấy cổ hơi đau liền rụt đầu lại. Tứ nương cau mày hỏi "Lạnh sao?"

      " có." Thẩm Tử An cảm thấy ở tha hương (đất khách quê người) có người lòng quan tâm mình tệ, mặc dù người nàng quan tâm là nữ nhi mình, nhưng nếu chiếm thân thể người ta dù sao vẫn nên vì nương người ta làm chút việc !

      suy nghĩ, nhóm lão phu nhân tới.

      Nhìn Lão phu nhân này lập tức làm cho Thẩm Tử An nghĩ tới Cổ mẫu trong Hồng Lâu Mộng, quả nhiên là có khí chất của lão phu nhân. Hai đại nha hoàn nâng đỡ ở hai bên, khuôn mặt đại phu nhân liền vội vàng treo lên nụ cười, lên phía trước : "Con dâu thỉnh an lão phu nhân, mấy ngày nay ngài có mạnh khỏe ?"

      "Tốt lắm. . . . . . Ơ, hôm nay trời lạnh, các ngươi cũng đừng ở chỗ này nữa, nhanh vào nhà !" Lão thái thái cười ha hả kêu mọi người đứng dậy, sau đó được mọi người vây quanh nghênh đón vào phòng. Mà khách nam nghỉ ngơi tại tiền đường, nương và nàng dâu đều ở đây, tiện vào hậu đường.

      Lão thái thái ngồi ở giường, đầu tiên là mấy vị phu nhân, sau đó là mấy người liên tiếp thỉnh an. Thẩm Tử An chú ý tới, đại tiểu thư Thẩm Nguyệt Đan này tâm cao khí ngạo ở trước mặt lão phu nhân dáng vẻ hoàn toàn trái ngược, tổ mẫu dài tổ mẫu ngắn kêu liên tục ngừng. Mà Đại Thiếu Gia Thẩm Nguyên Chính thỉnh an xong liền lui thân ra tiền đường.

      Đến phiên Thẩm Tử An, nàng bước nhàng tới, sau đó nhàng quỳ xuống : "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu." có sau đó! Cái này Tứ nương nôn nóng a, nàng ràng dạy rất nhiều lời may mắn, làm sao đến lúc này lại bị nàng giảm bớt hết.

      t.a.n_h.y.e_d.d.l.q.d

      Thẩm Tử An cũng muốn giảm bớt, nhưng nàng nhìn thấy bộ dáng vẻ nịnh bợ của Thẩm Nguyệt Đan này cảm thấy rất giả dối, thỉnh an xong liền đứng bên, nhắm mắt làm ngơ.

      Lão thái thái nhìn qua hai tiểu thiếu gia, liền cười với Thẩm Tử An: "An tỷ nhi cũng 14 tuổi ?"

      "Vâng!" Nàng kiêu căng, cho nên vẫn là ít sai ít, tự mình biết mình, khiến cho nương bị phiền toái cũng tốt.

      "Còn xấu hổ như vậy, tới đây cho tổ mẫu nhìn chút." Lão thái thái vẫy tay, Thẩm Tử An gật đầu nhàng bước lên trước ba bước, vừa vặn đến bên cạnh giường cũng bằng lòng bước thêm về phía trước nữa.

      "Đúng vậy a, đứa An tỷ nhi này chính là an tĩnh (chỉ những người ít , bình tình), giống Nguyệt Đan, thường ngày chịu ngồi yên được." Đại phu nhân mỉm cười : "Giống An tỷ kia, học nương nàng, việc châm tuyến rất tốt, tính tình cũng tốt. Mắt thấy qua năm liền 15 rồi, này phải gả cho người cũng phải lo lắng, ở trong phòng sống qua ngày cũng buồn chán."

      Thẩm Tử An mặc dù đến cái thế giới này lâu, nhưng những lời này nàng lại nghe . Nàng cao thấp cũng là tiểu thư, việc sống qua ngày còn cần tiểu thư làm, chắc nàng cho rằng mình phải gả cho nhà nghèo. Hoặc là làm thiếp cho người ta, nếu gả làm đích phu nhân (vợ cả) cần gì phải khoe khoang nữ công.

      Lão thái thái cũng là người hiểu chuyện, cười : "Ngược lại Đan tỷ nhi có mối hôn tốt rồi, nếu như có đoán sai, cuối tháng chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Thân gia bên kia cũng nên tới cầu hôn ! Đợi chuyện của nàng định xong, ta liền cũng lưu ý cho An tỷ nhi, hôn của tôn nữ nhi (cháu ) cũng là tâm của ta. Nghĩ đến nhân khẩu (số người trong nhà) của đại gia và Tam gia ngươi cũng vượng ( nhiều), cả hai nhà đều có khuê nữ, tính cả Thẩm gia ở đây cũng chỉ có hai cái nữ nhi, nghĩ cho tôn nữ nhi sao được a."

      "Đúng vậy a, Đúng vậy a, có lão phu nhân cho nghĩ cho tôn nữ nhi, chúng ta cũng cần lo lắng. Hôn này của Đan tỷ nhi nếu phải là nhờ kỳ ngộ của Lão Thái Gia qua đời, chúng ta cũng trèo lên được đâu, lúc ấy cũng đều nhờ lão phu nhân nghĩ tới Đan tỷ nhi, Đại công tử nhà Hộ bộ thượng thư, nhi tử (con trai) của Trưởng công chúa Hoàng tộc, cái này cần phúc khí của mấy đời mới có thể gả cho nhà như vậy a!" Nhắc tới cái này, mặt Đại phu nhân và Thẩm Nguyệt Đan cũng lên hai chữ ‘ hài lòng ’!
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      Trâu, thuytsanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Tâm tư của tam gia
      Editor: tan_hye

      Chỉ là người mà đại phu nhân là Thẩm Tử An trước kia, Thẩm Tử An bây giờ, cái gì cũng biết! Chính là vá đế giày, cũng chỉ học được nửa.

      Nàng ngoan ngoãn lui ở bên, các ngươi cứ khoe khoang , liên quan đến chuyện của nàng! Bất quá, cái nữ nhi quan Lục Phẩm làm thế nào có thể đính ước hôn với quan nhất phẩm trong triều đình được, lại còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia nữa. suy nghĩ, lão phu nhân mở miệng giải thích rồi, : "Công công ngươi tuy là người bất tài nhưng lại duy nhất làm đúng chuyện này, ngoài ý muốn cứu được Thượng Thư Đại Nhân gặp khó khăn, bọn họ cũng cảm động ân huệ, nhất định muốn lập thành hôn với nhà chúng ta. Mà khi đó, trong nhà có Đại công tử rồi, trái lại nhà chúng ta có khuê nữ. Công công ngươi vốn là muốn cự tuyệt chuyện này, nghĩ rằng Thượng Thư Đại Nhân nhận định rồi. Vậy nên mới đợi mấy năm, nghĩ tới phía bên ngươi liền có Đan tỷ, cho nên liền định hôn xuống. Này cũng coi như tiểu thư nhà ta có phúc khí!"

      Khuôn mặt Thẩm Nguyệt Đan đỏ lên, đứng ở bên dùng khăn che miệng mỉm cười.

      Gả vào nhà như vậy đối với nữ tử cổ đại là rất tốt, Thẩm Nguyệt Đan này nếu gả vào Thượng Thư Phủ, trở thành thân thích hoàng tộc, chỉ bản thân nàng, thân là trưởng tức (dâu cả) có địa vị khá cao, ngay cả Thẩm gia cũng được dính hào quang (*)! trách được này gia nhân đối với Đại tiểu thư này như thế nuông chiều!

      (*): đoạn này tương tự với câu: người làm quan cả họ được nhờ. Ý , nếu Thẩm Nguyệt Đan được gả vào Thượng Thư Phủ chỉ nàng được ăn sung mặc sướng, địa vị cao mà ngay cả Thẩm Phủ cũng dựa vào việc là có quan hệ thông gia với Thượng Thư Phủ mà được nhiều ích lợi.

      "Đây cũng là do đức tổ tiên che chở." Trái lại, Đại phu nhân là chủ nhân nên phải phát biểu, từng câu từng chữ giải thích của lão thái thái làm cho nàng mở cờ trong bụng.

      chuyện phiếm được lát, lão thái thái kêu mệt mỏi. Tứ nương và ba vị phu nhân đều trở về viện riêng của mình rồi, nhưng hai đứa còn phải tiền đường bái kiến Đại gia và Tam gia, cũng chính là hai thúc thúc của bọn họ.

      Trước khi , Tứ nương dặn dặn lại nàng, thể nhiều! Thẩm Tử An gật đầu liên tục, cho nàng nhiều nàng cũng thích nhiều, người cổ đại này chuyện quá văn vẻ là rất nhàm chán, nàng nhất thời cũng học được.

      Đại gia Thẩm Thanh Cố, theo lời Tứ nương thương nhân. Ứng xử hết sức khôn khéo, nhưng trái lại đối với người nhà hết lòng chăm sóc, nhiều năm trước tiền chuẩn bị cho Thẩm Thanh Bình dùng để mua chức quan đều là do Thẩm Thanh Cố bỏ ra. Thẩm Nguyệt Đan và Thẩm Tử An lạy xong, chỉ là cười nhạt, rồi tặng mỗi người thỏi bạc làm quà gặp mặt.

      Trực tiếp đưa bạc rất tốt, rất thực tế!

      Mà Tam gia Thẩm Thanh Nguyên là người nhàn rỗi, tại giúp chút việc buôn bán cho đại ca, có đôi mắt hoa đào, đảo mấy vòng người Thẩm Tử An rồi cười : "Đây là Tử An , là càng lớn càng đúng khéo léo, sang năm là 15 , có muốn Tam thúc giúp ngươi tìm cái nhà chồng hay !"

      Thẩm Tử An chỉ nhìn cái, cảm thấy ánh mắt xảo trá của cái Tam thúc này đảo đảo lại, chỉ sợ đem mình bán ! mặt co quắp cái, : " nhọc Tam thúc bận tâm. . . . . ."

      "A, chẳng lẽ trong lòng có người?"

      " phải, tổ mẫu vừa mới hứa với Tử An, lưu ý chỗ tốt cho!" Ném quả bóng cao su cho lão thái thái, Tam thúc này cũng tranh nhiệm vụ làm bà mai với mẹ mình!

      " sao? Ha ha. . . . . ."

      "Già mà nên nết, cần giỡn với Tử An." Đại gia đối với người đệ đệ này hết sức bất mãn, hơn nữa thấy nữ nhi bị Thẩm gia bỏ mặc ở ngoài này tính tính cũng rất trầm ổn. Người khác về đại đời người, nữ hài người ta luôn là ngượng ngùng , nhưng nàng lại biểu hết sức bình tĩnh. Cũng biết là ngốc hay là tính cách như vậy!

      Thẩm Thanh Nguyên gật đầu : "Dạ!"

      Thẩm Nguyệt Đan cười : "Tam thúc kiến thức rộng rãi, nhưng muốn tìm nhà đại môn đại hộ (nhà giàu, nhà có quyền thế) cho muội muội. Tuy là nữ nhi thứ xuất chỉ có thể là thị thiếp cho người ta, nhưng mà so với tiểu môn tiểu hộ (nhà nghèo, nhà có quyền) kia vẫn sung sướng hơn. Tổ mẫu ru rú ở trong nhà, làm sao biết được người nào với người nào, Tam thúc, ngài cứ !"

      Làm thiếp tốt tại sao ngươi làm thiếp ? Thẩm Tử An , hàm răng cũng bắt đầu ngứa.

      "Lời của phụ nhân a, Tam thúc cũng có ý nghĩ này! Nhìn bộ dáng Tử An gầy yếu như vậy, nếu gả vào tiểu môn tiểu hộ, ngộ nhỡ bị thương thân thể cũng tốt. Ở Trung Châu cũng có nhà thương gia họ Vu, buôn bán tơ lụa. . . . . ."

      "Tam đệ, Vu lão gia có 5 phòng thiếp rồi." Đại gia cũng đồng ý, nhưng mà bản thân từ trước đến giờ rất ít chuyện, cho nên chỉ là ngăn cản!

      t.a.n-h.y.e-d.d.l.q.d

      "Đại ca ngươi biết, mấy phòng thiếp kia phải xuất thân là nữ nhi nhà nghèo cũng từ Câu Lan Viện. Tử An nhà chúng ta vừa đến, còn đè họ xuống, hơn nữa Vu gia này nhưng tiền tài chính là tương đối giàu có . . . . . . Tử An ngươi xem. . . . . ." Trong lòng Thẩm Thanh Nguyên tính toán phen, nhà nhị ca này dù gì là quan gia Lục Phẩm, nếu như tặng điệt nữ nhi (cháu ) cho Vu lão gia làm thiếp, bọn họ tặng lễ vật mai mối để cảm tạ nhất định ít.

      Thẩm Tử An nhíu mày, Tam thúc này là làm mai – rất tốt. Nàng vẫn khẽ cúi đầu, tận lực giả dạng dáng vẻ xấu hổ, : "Tử An còn , chuyện này vội."

      "Sao lại vội được, muội muội qua năm cũng trưởng thành rồi sao có thể vẫn có mối hôn nào. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan ở bên cạnh nhìn kịch hay đủ rồi chen miệng .

      Dựa vào (câu chửi tục ở TQ)! Tại sao ngươi mà làm thiếp của Vu lão gia.

      "Đa tạ Tam thúc và tỷ tỷ nhớ đến, chỉ là chuyện này vẫn nên do phụ thân làm chủ, nhọc các ngươi phí tâm."

      "Ngươi. . . . . ." Tam gia có chút thích nghe rồi, điều này ràng là cố tính gây bất hòa.

      "Thôi, các ngươi đứng cũng mệt mỏi rồi, xuống !" Đại gia phân phó, Thẩm Nguyệt Đan và Thẩm Tử An liền đáp lại tiếng rồi ra.

      Thẩm Nguyệt Đan quả nhiên là đại tiểu thư, đúng là bước như hoa sen, mềm mại như dương liễu bị gió thổi. Bên này nha hoàn dìu , quả nhiên là có phong thái đại gia tiểu thư. Nhìn mình chút, thân mình tựa như nha hoàn cứ thế ra khỏi gian phòng, do ma ma dẫn đường về phía hậu viện.

      Thẩm Nguyệt Đan hừ tiếng : "Muội muội, tỷ tỷ khuyên ngươi câu. Tam thúc cũng là có ý tốt, ngươi đừng biết tốt xấu, nếu phải gả cho nhà tiểu môn tiểu hộ lại phải chịu khổ chịu tội."

      "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, nhà nào cũng có phúc, cái mà người ngoài là chịu khổ chịu tội cũng tính là gì. Cái gọi là mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, đọc tốt hay tốt cũng chỉ là do bản lãnh của chính mình." xong Thẩm Tử An cũng nhìn sắc mặt của Thẩm Nguyệt Đan tốt thế nào, nàng như vậy coi như là khách khí!

      Thẩm Nguyệt Đan ngờ cái muội muội bình thường ngốc nghếch này lại những lời này ra ngoài, nàng từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, cũng lười phản ứng lại tới cái muội muội còn bằng nha hoàn này, dùng tư thế ưu nhã xoay người về viện của mình.

      Tứ nương đứng ở ngoài cửa chờ hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy nữ nhi trở về. Nàng mới yên tâm, nghênh đón : "Trở lại, có bị làm khó ?"

      " có." Thẩm Tử An vẫn cảm thấy người mẹ này rất tốt, bởi vì kể từ tới thế giới này nàng liền vẫn luôn cưng chiều mình, cho dù bình thường mình làm việc nàng cũng câu.

      "Vậy tốt." Tứ nương lôi kéo nữ nhi vào gian phòng, vừa vừa : "Tam phu nhân mới vừa cho Xuân nhi đưa tới chút điểm tâm, ngươi vừa rồi còn chưa ăn no có thể ăn chút lót dạ."

      " cần." Nàng càng tốt với mình, Thẩm Tử An càng thấy có lỗi với nàng, ngộ nhỡ nàng rời , vậy người duy nhất Tứ nương chờ đợi cũng mất.

      Chỉ là, tình thương của mẹ là vô biên cũng cần cầu xin báo đáp. Thẩm Tử An chỉ có thể hưởng thụ, ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng có. Ăn vài miếng điểm tâm, nghĩ đến chuyện hỏi Tứ nương : "Tổ mẫu tới tán dóc, tại sao Đại gia, Tam gia cũng theo."

      "Còn phải tỷ tỷ của ngươi, 15 tháng này chính là lễ trưởng thành của nàng. Mà nhà Thượng Thư cũng rất nhanh tới hạ đính, nghe đoạn thời gian trước phái người tới hỏi xem có chuyện gì phải kiêng hay . Suy nghĩ chút, công tử nhà Thượng Thư năm nay cũng 23 tuổi rồi, vội vã cưới người qua cửa cũng đúng." Lúc rảnh rỗi Tứ nương thích lải nhải với nữ nhi nhà mình chút, trước kia nữ nhi chỉ tự làm chuyện của mình, chuyện phiếm gì gì đó luôn luôn là rằng.

      bên Tề mụ : "Với tính nết kia của Đại tiểu thư mà có thể có được nơi chốn như vậy đúng là phúc khí của mấy đời tích lại, nghe Tuần Đại công tử Phủ Thượng Thư, khi còn bé là bạn học cùng thái tử. Sau khi Thái tử đăng vị hết sức coi trọng, làm tam phẩm. . . . . . cái gì quan ấy."

      "Chỉ sợ nàng gả cũng nhất định tốt hơn." Tứ nương khẽ mỉm cười, tình huống trong nhà Quan Lục Phẩm còn biến thành như vậy, huống chi đó là phủ Quan Nhất Phẩm.

      "Nương đúng lắm." Thẩm Tử An gật đầu đồng ý, Tứ nương mặc dù mềm yếu nhưng là tâm tư lại lạnh nhạt, chuyện tranh đoạt quyền lực cũng thèm nghĩ, có lẽ bởi vì như thế mặc dù trải qua túng quẫn cũng bình thản ôn hòa.
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      Trâu, thuytsanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Mất cả chì lẫn chài

      Hai mẹ con Tứ nương đều là người được chào đón, cho nên cho dù lão thái thái tới cũng chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Tử An cái liền hề nhắc đến nữa.

      Thẩm Tử An cũng nhàn hạ, có việc gì giúp Tứ nương làm chút việc, hoặc là nhức đầu rồi đến phòng chứa củi bắt con chuột. Bởi vì cách phòng ngủ xa, nên nơi này chuột cũng nhiều. Chỉ là, cũng sắp tháng, lá Phong này đường biến thành màu đỏ, chuột cũng sắp bị bắt hết rồi.

      Hôm nay, canh chừng nửa ngày cũng thấy con xuất , Thẩm Tử An có chút mất mát.

      Mà Tề mụ lại nhìn ra vài phần đúng, nhìn Thẩm Tử An nửa ngày liền chui vào trong phòng giọng thận trọng với Tứ nương: "Nô tỳ nương a, tuy An tỷ nhi sau khi tỉnh lại tính tình hoạt bắt hơn ít, thế nhưng khi buồn bực lại vào phòng chứa củi ngồi chồm hổm là chuyện gì a. Hơn nữa. . . . . ."

      Tứ nương cau mày : "Hơn gì nữa?"

      "Hơn nữa ngài có chú ý sao? Nhị tiểu thư đứng ở trong phòng củi, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay, sau đó giống như con mèo rửa mặt, còn nữa, buổi tối luôn luôn nghe thấy nàng ngáy ngủ, mặc dù thanh rất , nhưng nghe thế nào cũng giống thanh con mèo ngáy ngủ mà nô tỳ nuôi ở nông thôn."

      Tứ nương bật cười vui vẻ, : "Tiểu nương gia ngủ được thoải mái cũng nghiến răng, thanh cũng vang, càng phải là mỗi đêm đều như vậy. Còn nữa, tiểu thư có thể bắt chước động tác của con mèo, lão ngài a chớ suy nghĩ quá nhiều." xong đặt đôi giày làm xong vào trong tay Tề mụ : "Thử chút, đôi giày này là cho Tề mụ."

      Tề mụ ngẩn ra, hỏi "Ta cũng có sao?"

      "Làm như ta biết a, lão ngài đây giúp cái người ăn xài phung phí như ta làm việc gì cũng gọn gàng, lưu loát, mà việc nữ hồng (công việc của phụ nữ: thêu thùa, may y phục,..) lại tốt. Mùa đông cũng sắp tới rồi, ngươi đôi giày rách kia chỉ sợ lạnh."

      Tề mụ trong lòng biết Tứ nương thiện tâm, liền cười : "Vậy nô tỳ phải cám ơn nương." xong liền ngồi ở ghế thử chút, lớn vừa vặn. khỏi cảm thán : "Tay nghề nương là tốt có chỗ chê được, mười tám người thợ may cũng bằng ngài được."

      Tứ nương : "An tỷ nhi gần đây ít luyện việc, sợ là quen tay rồi. Đợi dưỡng thân thể nàng khá hơn chút phải đốc thúc nàng luyện thêm, về sau gả cho người còn có chỗ dùng."

      Tề mụ : "Nô tỳ lại thấy cần, phụ thân Nhị tiểu thư dù sao cũng là quan Lục Phẩm, nếu thể làm vợ kế cũng có thể gả làm thiếp nhà giàu . Đến lúc đó ăn ngon mặc đẹp, còn cần nàng phải làm cái gì nữa."

      "Làm thiếp nhà giàu cũng là bằng làm phu nhân nhà nghèo, cả đời này cũng có người chiếu cố, cần đơn . . . . . ." xong, nước mắt lại rơi xuống.

      Chờ Thẩm Tử An tay mà về đến nơi, thấy nương của nàng ở đó gạt lệ, khỏi mặt co quắp cái, : "Đây là làm sao vậy?"

      " có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện lúc trước thôi." Tứ nương vội vàng lau nước mắt .

      Thẩm Tử An vốn dám nhiều lời, là chưa quen thuộc nơi này, hai là sợ Tứ nương và Tề mụ nhìn ra nàng cũng giống lúc trước. Chỉ là gần đây mới biết, nàng lúc trước chính là cái ngây ngốc, cảm giác tồn tại cơ hồ là số lẻ, cho nên ngay cả là người thân thiết, gần gũi cũng khó từ hành động mà đoán được, hơn nữa Thẩm Tử An tận lực ít ít làm, cho tới bây giờ các nàng cũng chút hoài nghi nào.

      Chỉ là nhìn Tứ nương luôn là động chút là khóc, xem ra phải nghĩ biện pháp để cho nàng vui vẻ. Nhưng là nếu rời Thẩm gia, nàng cũng dám có suy nghĩ này. Mà lôi kéo phụ thân, vậy liền chọc vào hai bom hẹn giờ là Đại phu nhân và Nhị phu nhân. Mà nàng nữ nhi này lại tác dụng gì, là muốn nhiều khó khăn có nhiều khó khăn.

      suy nghĩ, nghe có người bên ngoài kêu lên: "Tứ nương xảy ra chuyện lớn, các ngươi có Tiền Viện coi trộm chút ?"

      Nhìn, tại sao nhìn. có bắt được con chuột cảm thấy phiền muộn, chỉ là Thẩm Tử An nghĩ thầm nhưng chân lại dám động, mà là nhìn về phía Tứ nương.

      Tứ nương và Tề mụ cũng lấy làm kinh hãi, chuyện trong phủ từ trước đến giờ cũng truyền tới hậu viện, trừ phi là chuyện đặc biệt lớn. Vì vậy để việc của mình xuống, Tề mụ còn xỏ chiếc giầy cũ liền đổi chiếc mới rồi ra ngoài.

      Đợi các nàng tới Tiền viện, bên kia ầm ĩ thành đoàn. Lần này ngay cả kia nam nữ lão ấu (già trẻ) cũng phân ra, cũng đứng ở bên ngoài mặt ủ mày chau.

      Tứ nương bắt được nha hoàn hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

      Nha hoàn : "Hồi nương, phải phủ chúng ta xảy ra chuyện, là Thượng Thư Phủ phu gia của đại tiểu thư xảy ra chuyện. Mới vừa Tiền viện thông báo, người làm của Tuần gia đến thông báo, vừa vặn các chủ tử cũng ở đó. Các lão gia cũng sợ hết hồn, cái này phải chờ hạ nhân bọn họ tới đây chứ."

      Cái cổ đại này kết thân đều là vinh tất cả đều vinh, tổn hại cả hai đều tổn hại, mặc dù người này còn chưa gả , nhưng Thẩm Thanh Bình là quan cấp dưới cũng khó chu toàn với thân gia ở kinh thành, cho nên nếu Tuần gia gặp chuyện may, cũng là đối với Thẩm gia cũng là thương tổn tới xương cốt.

      Chỉ chốc lát sau, hai người mặc đồ tang vào, già trẻ. Người già hai mắt rưng rưng, trực tiếp nhào tới trước mặt Thẩm Thanh Bình : "Bẩm Thẩm lão gia, chúng ta. . . . . . Đại Thiếu Gia nhà chúng ta. . . . . . Đại Thiếu Gia nhà chúng ta ngày hôm trước ở ngoài thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . . Lão gia chúng ta sai lão nô tới thông tri cho các ngươi, kính xin lão gia và nương nén bi thương."

      "A. . . . . . Người này thế nào hiểu cái gì hết, rốt cuộc là cái gì ngoài ý muốn." Thẩm Thanh Bình ngẩn ra, mới lên tiếng hỏi.

      "Lão nô cũng lắm ràng, chỉ biết Đại Thiếu Gia vốn là du lịch với hoàng thượng, ai ngờ cứ như vậy ." xong nước mắt cũng rơi xuống.

      Thẩm Tử An đối với lần này cũng có suy nghĩ gì, chỉ là nàng đứng cách Thẩm Nguyệt Đan khá gần, thấy gương mặt của nàng ngẩn ngơ mảnh, chỉ lúc sau liền chảy xuống vài giọt nước mắt. Mà mặt Đại phu nhân, Nhị phu nhân và lão thái thái cũng ra cùng loại vẻ mặt, kinh ngạc, sau là bi than thở, nhưng tuyệt đối phải là bi thương.

      "Đây là như thế nào đấy. . . . . ." Đại phu nhân rơi lệ.

      Thẩm Thanh Bình đỡ người lão bộc kia dậy : "Vương quản gia, ta thu thập chút rồi Kinh Thành kịp chịu tang. . . . . . là rất ngoài ý muốn, Thượng Thư Đại Nhân và công chúa làm sao có thể chịu được."

      Vương quản gia tên Vương Vĩnh Phúc, chính là quản gia Thượng Thư Phủ ở Kinh Thành. vội vã : "Cái này ngược lại vội, lão gia chúng ta rồi, Thẩm lão gia là quan địa phương tất nhiên cũng phải bận rộn chuyện. Nhưng là chỉ đáng thương đại tiểu thư, cho nên tới thông báo trước chút. . . . . ." Tiếp theo cũng nữa, ý tứ tất cả mọi người đều hiểu được, là muốn Thẩm gia chuẩn bị, là gả để chịu tang cho Đại công tử hay tất cả là do bọn họ lựa chọn.

      Gả cho người khác hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Thượng Thư Phủ, hai nhà đơn giản là có cửa hôn này. Còn mặc áo tang gả qua là thừa nhận cửa hôn này, nếu như lập gia đình đó chính là tái giá, tuy Thượng Thư Phủ ngăn cản, nhưng là gả cưới thể quá mức lộ ra rồi.

      Tuy là nương, lại phải dựa theo phương thức gả thiếp hoặc quả phụ.

      Thẩm Thanh Bình dĩ nhiên là hiểu, vì vậy gọi người làm tiễn Vương quản gia ra ngoài, liền thở dài cái.

      Bọn họ là muốn bám vào phần hôn nhân này với Thượng Thư Phủ, nhưng nếu như chọn cái sau, vậy ngay cả cảnh tượng nữ nhi gả ra khỏi phủ cũng làm được rồi.

      " cần a cha, ta muốn gả cho chịu tang. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan lập tức chọn lựa chọn tương đối có lợi với mình, đối với người chưa bao giờ gặp mặt qua, nàng cũng có cảm tình gì , chỉ hy vọng mình còn có thể gả vào nhà tốt.

      Mặt Thẩm Thanh Bình tối , : " vào rồi hãy !"

      Bên này Nhị phu nhân đỡ Đại phu nhân, Tam phu nhân đỡ lão thái thái tiến vào.

      Trong lòng Thẩm Tử An cười thầm: "Cho các ngươi khoe khoang, mất cả chì lẫn chài! Cho nên , là người thể quá kiêu ngạo."

      Nàng giữ chặt Tứ nương cũng muốn vào, : "Nương, chúng ta cũng trở về thôi, cho dù cũng có người nào chào đón chúng ta. Lại , người ta là dòng nữ chính, cần chúng ta phải lo lắng phải sao?"

      "Ngươi cũng đúng, vậy trở về thôi!" Tứ nương vỗ vỗ tay Thẩm Tử An, chỉ mong nữ nhi của mình ngàn vạn lần cũng đừng gặp phải loại chuyện như vậy.
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      laula, thuytsanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Gả hay gả?

      Editor: tan_hye

      Lại bên Thẩm Nguyệt Đan và Đại phu nhân, Nhị phu nhân khóc nháo, Thẩm Thanh Bình mặt ngoài dù đưa nữ nhi đưa qua nhà Thượng Thư để tang cho Đại công tử, nhưng ba nữ nhân này ồn ào ầm ĩ làm chịu nổi, hơn nữa điều này quả cũng phá hủy hạnh phúc cả đời nữ nhi.

      Bên này còn suy tính qua hai ngày tới đưa câu trả lời tới, nhưng bất quá mới qua 1 ngày người ở Kinh Thành cưỡi ngựa tới rồi. Lần này lại là quản gia thượng thư Vương Vĩnh Phúc mang theo Nhị công tử Tuần Vũ tự mình đến bái phỏng! Đây ràng là có chuyện, nếu tại sao Nhị công tử lại tự mình cưỡi ngựa từ Kinh Thành đến.

      Thẩm Thanh Bình vội vàng kêu mọi người đón bọn họ vào, trong lòng bất an thấp thỏm, biết lần này lại vì chuyện gì.

      Bên này ba vị chủ tử của Thẩm gia đều bất an mà hai mẹ con ở trong nơi hẻo lánh của hậu viện này lại biết, lửa này cháy tới nơi rồi!

      Gần đây, Thẩm Tử An vẫn có nằm mơ thấy Miêu nhi, nghĩ là mình muốn cũng phải cần thời gian. Đầu tiên là, thân thể này cũng phải rèn luyện chút. Hơn nữa, bé này vừa mới mười bốn tuổi, xương cốt vẫn còn mềm mại, nếu như muốn bắt tay vào luyện công đây chính là thời điểm tốt. Cho nên, ngay từ lúc mấy ngày trước nàng bắt đầu luyện tập ép chân, bây giờ có thành quả.

      Mặc dù Tề mụ phản đối nàng luôn luôn nhích tới nhích lui, chỉ là Tứ nương là chủ nhân cưng chiều nữ nhi đến tận trời, bởi vì nàng như vậy ngược lại rất tốt, liền kệ nàng . , đời này Thẩm Tử An cũng được nữ nhân như vậy, Tứ nương này quả nhiên là từ mẫu (mẹ hiền). Người mẹ kiếp trước của nàng, chính là người hung hãn, cái như ý cái nồi bay tới, nếu lại như ý vậy dao giải phẩu liền cắm lên tường rồi.

      Thẩm Tử An nhớ tới kiếp trước khỏi giựt giựt khóe miệng, thời gian tới nơi này cũng ngắn, có lẽ là bởi vì từ bị luyện tập phải tương đối độc lập, cho nên cũng có cái gì nhớ nhà.

      làm vận động ép chân, nếu như theo thói quen trước kia của nàng phải là nhảy dây. Nhưng ở nơi này lấy đâu ra dây thừng cho nàng nhảy, thôi, liền nhảy tại chỗ !

      Chân run lẩy bẩy, chân nàng dùng sức chút rồi nhảy lên. Vốn là cái động tác đơn giản, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy đúng, bởi vì đám người đằng sau dừng lại mới phát mình thế nhưng nhảy qua ghế cao. Theo lý, nàng chỉ có thể nhảy cao mấy tấc mà thôi.

      (tấc: đơn vị đo chiều dài, 1 tấc = 10 cm)

      Kỳ quái! Nàng nhảy xuống, sau đó lại nhảy lần nữa, lần này nàng dùng hết hơi sức.

      Vèo! Bay. . . . . .

      "A. . . . . ." thể bị phát , Thẩm Tử An nhìn đến bản thân nhảy được sắp qua tường rào bị dọa cho sợ hãi kêu nửa tiếng, nửa tiếng còn lại bởi vì sợ hù dọa những người khác mà nuốt vào trong bụng rồi. Đến khi nhàng rơi xuống đất, nàng bắt đầu phân tích đây là chuyện gì xảy ra, vì vậy cuối cùng vỗ tay cái, cắn răng nghiến lợi ở trong lòng thầm mắng Miêu nhi. cần suy nghĩ, cũng giống như lúc bắt con chuột, năng lực này khẳng định đến từ mạng của Miêu nhi kia. Nếu người chưa từng luyện khinh công, tại sao trong lúc bất chợt lại có thể nhảy lên cao như vậy.

      Dậm chân, lần sau thấy con mèo kia nhất định phải rút lông của nàng.

      Cửa vang lên tiếng cọt kẹt, vú già đứng ở ngoài cửa cúi đầu : "Nhị tiểu thư, Tứ nương có đó ?"

      Thẩm Tử An gật đầu : "Ở đây." có ở đây còn có thể đâu, cái này phải là nhảm sao?

      Vú già vào, Thẩm Tử An cũng theo ở phía sau, biết những người trong nhà chính kia lại tới thông báo cái gì thần kinh nữa? Vú già này tới liền hành lễ với Tứ nương rồi : "Tứ nương, Đại gia, Lão gia, Tam gia, lão thái thái và ba vị phu nhân ở tiền đường muốn ngài và nhị tiểu thư tới đó, có lời muốn ."

      d.d.l.q.d

      Tứ nương vừa nghe dám chậm trễ, nàng nhắc tới nhiều người như vậy, nhất định là có chuyện đại gì đó. Kéo theo Thẩm Tử An, vội vàng chạy đến Tiền viện. Kỳ quái, lần này lại muốn gặp các nàng ở tiền đường, nếu bình thường có chuyện gì đại nữ tử rất ít tiến vào tiền đường .

      Nhưng mà bây giờ ngược lại đầy đủ hết, lão thái thái nhíu lông mày ngồi ở chính vị, đại phu nhân Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi bên. thấy bóng dáng Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đâu, có lẽ là còn quá cho nên có mang đến.

      Thẩm Nguyệt Đan ngồi ở dưới chỗ ngồi của đại phu nhân, con mắt đỏ ngầu giống như mới khóc xong.

      Mà bên kia lại là ba vị lão gia Thẩm gia và Đại Thiếu Gia cũng ngồi ngay thẳng, thấy Tứ nương các nàng vào mặt lại ra vẻ mặt ưu buồn.

      Đây là ý gì? Nhìn sắc mặt bọn họ vui, Thẩm Tử An bắt đầu đánh lên hồi trống, cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.

      Đúng như nàng suy đoán, đại phu nhân thấy các nàng vào hiếm thấy lại thân thiện, : "Có ai , mời Tứ nương và nhị tiểu thư ngồi xuống."

      Thẩm Tử An lập tức quay đầu lại nhìn mặt trời, nàng có chút hoài nghi hôm nay mặt trời mọc từ phía tây. Đại phu nhân bình thường trừ nhạo báng ở ngoài, còn lại đều là hờ hững với các nàng, bỗng nhiên kêu ngồi xuống, cái này chẳng phải là hết sức khả nghi.

      Đại phu nhân xong liền ngẩng đầu sang bên kia nhìn Thẩm Thanh Bình, Thẩm Thanh Bình : "Cũng là ngươi tới !" Sau đó thở dài cái.

      Đại phu nhân vốn xuất thân là gia đình giàu có, phong thái và ngôn ngữ tự nhiên có chỗ hơn người, vì vậy liền hít hơi rồi cất tiếng cười : "Tứ nương có việc mừng rồi. . . . . ."

      "Việc mừng là việc gì?" Tứ nương hiểu hỏi.

      Nhưng linh hồn Thẩm Tử An lại rùng mình cái, sau đó vẻ mặt giật giật len lén nhìn đại phu nhân, thấy nàng bên ngoài cười nhưng trong lòng cười liền hiểu tám chín phần. Nàng xem ít kịch ti vi, bình thường những bà mai hoặc là ma ma dẫn mối vừa mở miệng là "Vị kia có việc mừng rồi." cần phải nghĩ, chính xác là có chuyện gì tốt. Nếu là mai mối có mấy cái là chân thực, Phan Kim Liên kia còn phải là bị Võ Tòng chém đầu. ( dẫn mối kia thấy Phan Kim Liên cũng liên tục chúc mừng! )

      Đại phu nhân tiếp: "Chuyện là như vầy, vừa nãy quản gia Tuần Thượng Thư Phủ và Nhị công tử tới. Bọn họ Đại công tử chết tha hương, tuy là mang thi thể về nhưng mà. . . . . . Tóm lại chính là rất thảm a! Vì vậy tiên sinh phong thủy và dương chỉ nhìn thoáng qua, hồn phách của Đại công tử lưu lạc ở bên ngoài tìm được đường về nhà, còn nữa khi còn sống vẫn chưa thành thân nên cũng có người muốn xa rời, cho nên lại càng muốn về nhà rồi. Chuyện này nếu vẫn kéo dài như thế, nhất định biến thành này du hồn dã quỷ có chỗ quay về. Thượng Thư và công chúa nghe vậy dĩ nhiên là cực kỳ bi thương, hỏi liệu có biện pháp gì hay ? Đạo sĩ kia liền ra chủ ý, hi vọng làm minh hôn cho Đại công tử, cưới hình nhân thay thế, như vậy linh hồn có thể trở về nhà rồi." Nàng ngừng lại chút liếc mắt nhìn hai mẹ con im lặng lên tiếng đất, quả nhiên là ngu ngốc, mẫu thân ngu ngốc nữ nhi của nàng lại mắt lại chỉ nhìn chằm chằm bàn chân, liền nâng cũng nâng.

      (Minh hôn: người sống kết hôn với người chết)

      "Chuyện này. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ." Tâm tính Tứ nương thiện lương, cũng phải nhíu mày. Nàng nghĩ chính là ban đầu Đại tiểu thư đính hôn với Tuần gia, nếu như muốn làm minh hôn, vậy người kết hôn kia phải chính là đại tiểu thư ư, nghĩ đến nàng bông hoa thiếu nữ, còn chưa có qua cửa liền chỉ có kết quả là nhất định phải thủ tiết cả đời, coi như nàng bình thường được nuông chiều nhưng là đáng thương!

      Đại phu nhân cười : "Nhà Tuần Thượng Thư nhưng đại môn đại hộ, mà mẫu thân của Đại công tử lại là của hoàng thượng. Nếu như gả cả đời cũng lo chuyện ăn uống, vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng Đan tỷ nhi là người có phúc khí, ngày hôm trước viết thư báo cho Tuần gia về việc hôn này. Nếu Tuần gia chính là nhìn trúng nữ nhân tiểu môn tiểu hộ nhà chúng ta, cái này cũng là chuyện tương đối vinh hạnh. Cho nên. . . . . . Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui liền để cho An tỷ nhi tiếp nhận cái cọc hôn nhân này, gả !"

      "A. . . . . ." Tứ nương cả kinh đứng lên, thân thể lung lay mấy cái thiếu chút nữa có ngất .

      Thẩm Tử An sớm đoán được mấy phần, vội vàng đỡ mẫu thân, nàng dù muốn nhịn tại cũng thể nhịn được nữa, : "Ngày hôm trước? Nếu đưa thư, vì sao Tuần gia còn tới cầu cầu thân?"

      Đại phu nhân liền giật mình, : "Này tất nhiên là đường khác, cũng là nhà chúng ta may mắn nên mới được như vậy."

      "Nếu là may mắn Tử An sao lại có thể giành phu quân của tỷ tỷ, hãy để cho tỷ tỷ gả hưởng phúc !" Từ khi Thẩm Tử An tới thế giới này liền bắt đầu nhẫn nhịn, mặc dù bình thường cũng có chuyện gì tiếp xúc với các nàng, nhịn chút là trôi qua rồi, nhưng chuyện hôn nhân là chuyện lớn, bảo nàng làm sao có thể nhịn. Lại , Tứ nương nhất định là chịu, nhìn nàng bây giờ khóc như mưa rồi.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Trâu, thuytsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :