Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu (70C+1PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 19:
      Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.

      Cho dù là giải phẫu vi sang, cũng lưu lại vết thương, gây tê qua , đau đớn như là nước trà trong biển cả, chậm rãi tươi mới, sau đó bành trướng mở ra.

      Chu Thương Thương cuộn mình ở giường, nửa giờ sau, Tô Dần Chính gọi điện, từ chối điện thoại của .

      Giờ phút này di động đặt ở đầu giường lại vang lên, đối phương giống như cực kỳ có tính nhẫn nại, di động liên tục chấn động đoạn thời gian dài.

      Chu Thương Thương cau mày, nhô người qua lấy di động, màn hình lóe ra hai chữ “Hàn Tranh”.

      Chu Thương Thương nhấn phím nghe máy, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: “Là Thập Nhất à, có việc sao?”



      Áp tử thừa dịp Hàn Tranh còn có vài ngày nghỉ, tổ chức cuối tuần này ra ngoài hoạt động leo núi, Hàn Tranh phủ quyết ba cái đề án địa điểm leo núi Áp tử đưa ra, : “Thành phố B phải có tòa Ngũ Phong Sơn sao? Phải thành phố B .”

      Áp tử sáng tỏ nhìn cái: “Nếu như thành phố B liền nhất định phải kêu Thương Thương, Thương Thương là người sinh trưởng ở thành phố B.”

      Hàn Tranh cười cười: “Nhiều người đông vui.”

      Hàn Tranh từ thư phòng ra gọi điện thoại cho Thương Thương, ống nghe dán vào lỗ tai , truyền đến tiếng máy móc “Reng —— reng”, Hàn Tranh cho phép mình quá khẩn trương.

      có người nghe, lại gọi thêm lần.

      Qua hồi dài, trong di động truyền đến thanh của Chu Thương Thương, tuy rằng giọng điệu khi chuyện cùng thường ngày lui tới giống nhau, nhưng mà thanh tựa như nhiễm lớp bụi phấn dày, có vẻ hữu khí vô lực.

      “Làm sao vậy? Thương Thương?” hỏi.

      “Em sao, vừa tỉnh ngủ mà thôi.” Chu Thương Thương như vậy.

      “Buổi tối cùng ăn cơm .” Hàn Tranh dừng chút, đề nghị.

      Chu Thương Thương trầm lặng, : “Thập Nhất, thân thể em có chút thoải mái, em trước nghỉ ngơi, cúp máy, tạm biệt.”

      Hàn Tranh cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà, khi chuyển xe ra khỏi kho gặp gỡ Hàn thủ trưởng quay về, Hàn thủ trưởng gõ cửa kính xe Hàn Tranh, Hàn Tranh ấn xuống cửa sổ xe, nhìn Hàn thủ trưởng: “ trai.”

      Hàn thủ trưởng nhíu mày: “ đâu?”

      bơi, muốn chung sao?” xong, đợi Hàn thủ trưởng mở miệng chuyện, kiêu ngạo đóng lại cửa sổ, thuần thục chuyển động tay lái di chuyển xe ra khỏi kho, ra khỏi Hàn gia đại viện.

      Trước đó khi Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương lần thứ hai chuyển nhà, Hàn Tranh vẫn thường thường đến nhà bọn họ, khi đó Chu Thương Thương vẫn là giáo viên toán học, Áp tử cười lấy sắc dạy người.

      Có lần từ hồ Dương Trừng trở về, cục trưởng cục du lịch địa phương tặng hai thùng cua to, lúc trở về liền mang cho Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính thùng. Ngày đó Tô Dần Chính ở nhà, Chu Thương Thương vừa tắm rửa xong ở trong phòng ngủ phê bài thi, áo dài quần dài, tóc còn ẩm ướt tùy ý xõa ở sau đầu. Lần đó Hàn Tranh đứng sau lưng nhìn lăng lăng Chu Thương Thương.

      Đó cũng phải là hình tượng đẹp nhiều ấn tượng sâu sắc gì, nhưng là ngày đó sau khi trở về Hàn Tranh vẫn liên tiếp nhớ tới.

      Trong lòng thầm mắng xong, có chút tình cảm tựa như cỏ dại chôn dưới mặt đất qua mùa đông, biết bị luồng gió xuân nào thổi qua, lập tức liền sinh trưởng lan tràn.

      Nhà mới của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Hàn Tranh chỉ ghé qua lần, chính là lần trước đó đưa Chu Thương Thương trở về, tuy nhiên ngày đó cũng vào. Ngày đó ngồi ở xe nhìn Chu Thương Thương vào cửa, theo cửa kính xe hướng lên nhìn lại còn có thể nhìn đến căn phòng sinh hoạt lầu hai biệt thự sáng đèn , Tô Dần Chính ngày đó có ở nhà .

      xe im lặng hút gần gói thuốc lá, đều cai thuốc khó, nếu cảm tình cũng có thể từ bỏ giống như thuốc lá, cũng là chuyện may mắn.

      Áp tử bảo đừng rối rắm, Tống Thiến mắng ngu ngốc, đều có nhúc nhích gì, đối với phần cảm tình này, đè nén lâu lắm, tại muốn lại giấu, cũng muốn lại trốn chạy.

      Mấy người lớn tuổi hai người cùng chỗ cần duyên phận, dựa theo loại cách này, với Chu Thương Thương có nửa điểm duyên phận, nhưng mà duyên phận như thế nào, nguyệt lão giật dây cho, liền tự mình kéo tơ hồng, ông trời cho cơ hội, liền tự mình sáng tạo cơ hội.

      Dù sao tất cả mọi người cũng sống dễ chịu gì, dù sao cũng có tệ nhất phải sao?



      Hàn Tranh nhấn chuông cửa, mở cửa là tiểu bảo mẫu nhà bọn họ, tiểu bảo mẫu ngăn ở ngoài cửa hỏi tìm ai.

      “Chu Thương Thương có ở nhà ?”

      phu nhân sao?” Tiểu bảo mẫu để cho vào, sau đó bưng cho ly nước, , “Phu nhân ở lầu, tôi kêu ấy xuống dưới.”

      Chu Thương Thương từ lầu xuống, ngồi vào trước mặt Hàn Tranh, nở nụ cười: “Làm gì mà lại đây?”

      “Rốt cuộc làm sao vậy?” Hàn Tranh đánh giá sắc mặt của , nhíu mày.

      Chu Thương Thương: “Chỉ là thân thể có chút thoải mái, nhưng mà uống thuốc rồi.”

      Đôi mắt tuấn của Hàn Tranh bỗng nhiên sâu thẳm, mở miệng chuyện ngữ khí mang theo tia biếng nhác: “Thương Thương, gây khó dễ với cái gì cũng được đừng nên gây khó dễ với thân thể mình.”

      Chu Thương Thương tựa vào sô pha, giương mắt nhìn Hàn Tranh: “ hôm nay đặc biệt đến là để —— thuyết giáo?”

      Hàn Tranh: “ đến để quan tâm.”

      “Cám ơn.” Chu Thương Thương đứng lên, “Quan tâm em nhận, hôm nay em mệt chết , chiêu đãi .” xong, muốn xoay người lên lầu.

      Hàn Tranh gọi lại Chu Thương Thương: “Thương Thương, ngày kia trở về thành phố G.”

      Chu Thương Thương quay người lại: “Thuận buồm xuôi gió.”

      Hàn Tranh cúi đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía : “Tuy nhiên rất nhanh, rất nhanh trở lại thành phố S công tác.”

      Chu Thương Thương gật đầu.

      Hàn Tranh cười đến hết sức quang minh chính đại: “Em hẳn là biết nguyên nhân.”

      Chu Thương Thương bộ mặt bình tĩnh: “Em biết.”

      có vấn đề gì.” Hàn Tranh dường như có việc gì , sau đó đột nhiên tiến đến bên tai Chu Thương Thương, giọng điệu vô cùng nhu hòa, “Chuyện như vậy, chủ động là được rồi.”



      Tô Dần Chính nghĩ tới cư nhiên ở bữa tiệc đêm nay gặp gỡ Trần Uyển Chi, cùng ta hình như ba năm gặp mặt, ta là thư ký dự họp của Hoàng Nham, bàn rượu ý cười ngâm ngâm giơ ly rượu hướng về phía kính rượu.

      “Tô tổng, này là ly rượu cố nhân, cũng thể uống.”

      Tô Dần Chính tựa ghế dựa, kéo ra nụ cười: “Uyển Chi, lâu gặp.”

      Bàn rượu ồ lên, lão tổng Hoa Thịnh nở nụ cười hai tiếng, chen vào : “Tô tổng cùng Trần thư ký vậy mà rất có nguồn gốc a.”

      Vài người biết chuyện mặt lộ vẻ tò mò.

      Trần Uyển Chi thản nhiên cười: “Tô tổng là ông chủ đầu tiên của tôi.”

      Làm chủ nhà Hoàng Nham vẫy tay với Trần Uyển Chi: “Uyển Chi, còn rót rượu cho Tô tổng, cảm tạ tình cảm ấy cất nhắc .”

      Tô Dần Chính cười từ chối cho ý kiến, lúc Trần Uyển Chi lại đây rót rượu cho , thân thể hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp dụ dỗ người ta mơ tưởng.

      thực ra, khi Tô Dần Chính mới vừa nhìn thực có chút nhận ra Trần Uyển Chi, phụ nữ khi biến hóa lên so với đàn ông có tính đắp nặn nhiều lắm, ba năm, Trần Uyển Chi biến hóa thực làm cho Tô Dần Chính có chút kinh ngạc.

      “Tô tổng, tôi kính trước.”

      Tô Dần Chính thu thu biểu tình mặt, hơi cạn ly.

      Tô Dần Chính tối hôm nay cũng có uống bao nhiêu rượu, tuy nhiên có chút men say. Do trợ lý đỡ lên xe, cả người ngồi phịch ở trong xe, lấy ra di động gửi tin nhắn, liên tục đánh vài chữ đều là lỗi chính tả, rất lâu gửi tin nhắn.

      “Bà xã, trở về.” Hao hết lúc lâu, Tô Dần Chính rốt cục đem sáu cái chữ này đánh xong, nằm ở ghế sau xe, nhìn màn hình di động lấp lánh, từng chữ từng chữ xóa bỏ tin nhắn này.

      Lái xe hỏi Tô tổng: “Tô tổng, buổi tối về đâu?”

      Tô Dần Chính nhắm mắt lời nào, qua lâu, : “Bóng đêm đẹp như vậy, vài vòng .”



      Hàn Tranh đến thành phố G vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại qua cho Chu Thương Thương. Tiểu Trương của cục xây dựng ở cửa sân bay chờ , thấy Hàn Tranh từ trong dòng người tới, lập tức nghênh đón: “Hàn cục.”

      Hàn Tranh gật gật đầu, bỏ điện thoại vào túi quần.

      Chu Thương Thương ngắt điện thoại của sáu lần.

      Lên xe, Tiểu Trương cùng Hàn Tranh công đạo tình huống công tác mấy ngày nay, dừng chút, dùng ánh mắt trao đổi với Hàn Tranh, thấp giọng : “ tra được tài khoản ở Mỹ của Hoàng bí thư, mặt khác cục cảnh sát thành tây bên kia cũng bắt được đám người rửa tiền.”

      Hàn Tranh: “Làm việc cho tốt, chờ Hoàng bí thư cùng lão Ngụy xuống, vị trí cục trưởng cục xây dựng dù sao cũng phải có người lên ngồi.”

      “Cám ơn Hàn.” Trương Chí Duy gật gật đầu, sửa lại xưng hô với Hàn Tranh.

      Hàn Tranh có chút yên lòng “ừ” tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi Trương Chí Duy: “Bạn cậu sinh nhật, bình thường cậu đưa lễ vật gì?”



      Chu Thương Thương còn có hơn mười ngày sinh nhật hai mươi chín tuổi, ngẫm lại thời gian qua thực nhanh, năm tháng dễ dàng vứt bỏ con người, cây đào xanh tươi, chuối tây đỏ hồng; năm tháng là đao mổ lợn, chém chết đào, đánh chết chuối tây.

      Sinh nhật, dù sao cũng nên đưa phần lễ vật cho bản thân.

      Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.

      Nhiều năm qua như vậy, cùng Tô Dần Chính tổn hại lẫn nhau, những lời tàn nhẫn cỡ nào cũng đều ra, duy độc ly hôn, cùng đều chưa từng đề cập.

      Chu Thương Thương từng có dự định cùng Tô Dần Chính dây dưa cả đời, cho đến mấy ngày hôm trước, ngẫu nhiên còn có thể nghĩ, chờ Tô Dần Chính già , vợ của vẫn là , người đẩy xe lăn cho , xuống mồ an nghỉ mộ bia cũng là khắc tên .

      Giang Tây kia : “Dựa vào cái gì mà ly hôn, dựa vào cái gì đem vị trí này dâng cho người phụ nữ đó, dựa vào cái gì ngày tháng khổ cực nhất là tôi theo hầu , thời điểm hưởng phúc lại có phần của tôi.”

      Triệu Tiểu Nhu : “Chị chính muốn dây dưa với Đỗ Hành, càng chán ghét chị, chị càng muốn dùng thân phận người vợ đè nặng , tra tấn , mãi đến lúc chết già.”

      Chu Thương Thương theo Tô Dần Chính nhiều năm như vậy, vui mừng qua, bàng hoàng qua, cũng tâm lạnh qua, thế nhưng muốn ly hôn, vẫn là cảm thấy đau như gọt xương lóc da.

      Nhưng mà hôm nay, có thể là thân thể mỏi mệt ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần, hay là sau khi ở bệnh viện đụng phải Trần Uyển Chi nghĩ tới quá nhiều chuyện cũ, đột nhiên có chút muốn tiếp.

      Nếu trước kia vẫn là uống thuốc bổ tăng cường lực chống mệt mỏi làm năng lượng duy trì đoạn hôn nhân này, nhưng ngay từ đầu dự đoán được ngày nào đó thân thể của đối với loại thuốc bổ này sinh ra miễn dịch, mãi đến khi rốt cuộc tìm thấy dinh dưỡng chống đỡ. Sau này làm sao bây giờ đây, hoặc là tại màn hôn nhân này canh giữ cho đến khi đèn cạn dầu, hoặc là buông tay đối với ai đều tốt.

      Chu Thương Thương có chút buồn cười, đề bài lựa chọn đơn giản dễ làm như thế, vậy mà lựa chọn nhiều năm như vậy mới có đáp án.



      Con người khi làm quyết định, lại có tinh thần, Chu Thương Thương liền là như thế này, làm tốt dự tính ly hôn, tuy rằng tính hơn thần thanh khí sảng bao nhiêu, nhưng mà ấm ức trong cơ thể cũng ói ra vài ngụm.

      Tâm tình sáng sủa, giải phẫu xong miệng vết thương khôi phục cũng nhanh, thậm chí kinh doanh trong quán cà phê cũng tốt lên.

      Mấy ngày trước sinh nhật Chu Thương Thương , Tô Dần Chính gọi điện thoại lại, hỏi muốn quà sinh nhật gì, Chu Thương Thương tùy tiện .

      Tô Dần Chính : “Được rồi, tùy tiện mua.”

      với gần nửa tháng có gặp mặt chuyện thậm chí điện thoại cũng , Tô Dần Chính có thể nhớ sinh nhật của , vẫn cảm thấy thực may mắn.

      Trong điện thoại, lại ân cần thăm hỏi lẫn nhau hai câu: em bận sao, tàm tạm, sao, cũng tàm tạm.

      Vài năm nay, bọn họ đều là cao thủ giả tạo cảnh thái bình, chiến tranh lạnh trong chốc lát, lát sau lại có thể tương kính như tân, hành động tốt giống như đều tốt nghiệp từ trường điện ảnh.

      Buổi tối, Chu Thương Thương cầm quyển lịch ngày khoanh vòng tròn, có chút ngủ yên, còn có ba ngày, chính là sinh nhật 29 tuổi.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 20:
      “Dần Chính, chúng ta ly hôn .”

      Chu Thương Thương ở đêm trước sinh nhật thay đổi kiểu tóc mới, đầu tóc đen thui mềm mại xén thành tóc ngắn ngang tai, sau đó còn sấy cong. Thợ cắt tóc chuyển động ghế dựa của , hai tay đặt bả vai , ánh mắt chân thành: “Có đúng là rất xinh đẹp hay ?”

      Chu Thương Thương đối diện với cái gương xem xét vài lần, hỏi thợ cắt tóc: “Cảm hứng của đến từ tổ chim sao?”

      Chu Thương Thương tuy rằng đối với kiểu mới tóc phải thực vừa lòng, nhưng mà tâm tình vẫn là tệ, vì cái tổ chim đầu này, còn đặc biệt khu bách hóa mua mấy bộ quần áo rất có cảm giác màu mè.

      quẹt là thẻ tín dụng của Tô Dần Chính, hôm nay vẫn lấy thân phận vợ quẹt thẻ.

      Dạo đến lầu 6 chuyên bán trang sức, Chu Thương Thương ở quầy Patek Philippe mua cái đồng hồ nam, cũng là lấy thân phận người vợ mua cho Tô Dần Chính.

      Chu Thương Thương cảm thấy mình đúng là quái đản, quái đản mà còn ra vẻ phóng khoáng.

      Tuy nhiên cũng tốt, có bản lĩnh cũng có biện pháp sau khi ly hôn có thể làm được thu phóng tự nhiên, trái tim có chỗ nào để treo, nhưng ra có thể ra vẻ phóng khoáng giơ tay chém xuống đối với đoạn tình cảm dài hơn mười năm này, thống thống khoái khoái đến cái kết thúc.

      Cho nên quái đản việc tốt, nó có thể che giấu yếu đuối cùng muốn của , còn có cam lòng của .

      Mấy năm trước muốn tẩu hỏa nhập ma, đối với đoạn hôn nhân bệnh trạng như tê liệt, ràng mỗi ngày qua khó chịu như bị kim châm, còn hưởng thụ xem như là được gãi ngứa.

      tại, muốn từ đoạn hôn nhân làm người ta hít thở thông này giãy dụa ra, có lẽ vẫn như cũ có ngày đẹp trời chờ , nhưng ít nhất có khí mới mẻ có thể hô hấp.



      Tô Dần Chính bảo thư ký đặt phòng suite ở khách sạn Bốn Mùa, còn bảo người ta đặc biệt từ thành phố hoa vận chuyển máy bay bó hoa tươi, hoa hồng vàng kiều diễm ướt át còn mang theo sương sớm, giống như thượng đế lưu lại nụ hôn người tình nhân.

      Lễ vật cũng là thư ký chọn lựa, chiếc đồng hồ nữ của Patek Philippe, Tô Dần Chính khi nhìn đến lễ vật là cái đồng hồ đeo tay, cảm thấy Thương Thương khẳng định thích, trước kia đồng hồ đưa cho , chưa bao giờ mang quá ngày.

      Tuy nhiên cứ như vậy , dù sao cũng tùy tiện.



      Trần Uyển Di rất lâu liên hệ với Tô Dần Chính, ả lại dám đến công ty tìm, lúc ả quay phim yên lòng, NG vài lần, đạo diễn hung hăng dạy bảo ả hồi, Trần Uyển Di nhất thời tức giận muốn giở quẻ nghĩ diễn.

      Thời điễm xoay người rời khỏi trường quay, phía sau có người khinh thường nở nụ cười thành tiếng: “Bị người ta bao dưỡng tính tình còn lớn như vậy, bộ phim này nếu như phải họ Tô kia là người đầu tư, ta có thể đến diễn nữ phụ sao?”

      Trần Uyển Di ngồi ở trong xe khóc lớn hồi, trợ lý thở hổn hển đưa khăn tay cho ả, Trần Uyển Di lau khóe mắt, hỏi: “ cảm thấy Tô Dần Chính có tôi ?”

      Trợ lý an ủi : “Đàn ông rất nhiều thời điểm đều là thân bất do kỷ, huống chi Tô Dần Chính bây giờ còn có vợ.”

      Trần Uyển Di nhất thời có loại cảm xúc ‘hận bất tương phùng khi quân vị thú’. (vị thú = chưa cưới hỏi)

      Ả đột nhiên rất muốn trông thấy vợ Tô Dần Chính, trở lại căn hộ, ả dụng tâm chọn lựa quần áo, sau đó còn trang điểm rất cẩn thận, so với thời điểm muốn gặp Tô Dần Chính còn ăn diện tỉ mỉ hơn.



      Chu Thương Thương trước khi ra cửa cũng trang điểm sơ qua, thời điểm đứng trước gương kẹp lông mi, đột nhiên phát khóe mắt của mình muốn có vài nếp nhăn, nhưng mà cũng bình thường, phụ nữ hai mươi chín tuổi, là còn trẻ.

      Chu Thương Thương lông mi vừa dài vừa dày, cần chải mascara, dùng kẹp uốn sơ lông mi, giống như hai con bướm đậu ở mắt, ở mí mắt phác họa hai nét cắt xinh đẹp.

      Lái xe của Tô Dần Chính sớm ở ngoài cửa chờ Chu Thương Thương, Chu Thương Thương mang theo lễ vật mua cho Tô Dần Chính, chiếc Mercedes màu đen này chạy băng băng.



      Tô Dần Chính hôm nay rời công ty trước thời gian, Tô Dần Chính rời sau, vài nữ đồng nghiệp giọng cùng thư ký bát quái vài câu

      “Tô tổng hôm nay có hẹn với giai nhân?”

      Thư ký: “Hôm nay là sinh nhật vợ của Tô tổng.”

      xác định là sinh nhật vợ Tô tổng, phải giai nhân khác?”

      Thư ký bộ biểu tình tùy tiện mấy người có tin hay , lúc muốn rời khỏi làm việc lại bị vị nữ đồng nghiệp giữ chặt: “Chuyện Tô tổng cùng Trần Uyển Di, hay là giả vậy?”



      Chu Thương Thương theo bồi bàn vào lầu 16 khách sạn Bốn Mùa, bồi bàn thay mở cửa ra, Chu Thương Thương đứng ở cửa, đối với Tô Dần Chính ngồi sẵn ở bên trong nhợt nhạt cười.

      Tô Dần Chính từ ghế ở bàn ăn đứng lên, đánh giá từ xuống dưới, cả người có chút sững sờ, như là đột nhiên bị đứng hình, ngơ ngác mở miệng hỏi: “Em cắt tóc?” ”

      Chu Thương Thương thản nhiên đến trước mặt Tô Dần Chính, cười hỏi: “Đẹp mắt ?”

      “Có thể ?” Tô Dần Chính nhìn Chu Thương Thương, “Có chút xấu đấy.”

      “Phải , vậy là đáng tiếc.” Chu Thương Thương hơi tiếc nuối , “Cắt hết 5000 tệ lận.”

      Tô Dần Chính muốn giơ tay sờ sờ đầu tóc quăn của , ngờ Chu Thương Thương phủi xuống dưới, làm nũng trừng mắt nhìn Tô Dần Chính liếc cái: “Đừng có làm loạn kiểu tóc của tôi.”

      Tô Dần Chính buồn cười tiếng, sau đó tiến lên hôn trán Chu Thương Thương: “Sinh nhật vui vẻ, Thương Thương.”

      Chu Thương Thương vẻ mặt đau khổ: “Sang năm ba mươi tuổi.”

      Tô Dần Chính nhìn , thanh trầm thấp: “Em tuyệt già.”

      “Cám ơn.” Chu Thương Thương nghe xong lời của Tô Dần Chính, cười tươi như hoa, đến trước bàn ăn ngồi xuống, tay nâng cằm, sau đó giương mắt hỏi Tô Dần Chính, “Chúng ta ăn chút gì đây, bụng tôi có chút đói.”

      Tô Dần Chính ở đối diện Chu Thương Thương ngồi xuống: “Nơi này vừa mời đến vị đầu bếp người Pháp, nghe tay nghề tốt lắm.”

      Chu Thương Thương lắc đầu: “Tôi muốn ăn món Trung Quốc.”

      Tô Dần Chính gật đầu: “Được.”

      Tô Dần Chính kêu bồi bàn tiến vào, Chu Thương Thương chọn vài món điểm tâm thông thường, đều là trước kia Tô Dần Chính thích ăn, Tô Dần Chính tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Thương Thương: “Nếu muốn ăn món ăn nhà, thành nam có chỗ làm rất ngon.”

      Chu Thương Thương hỏi bồi bàn: “Nơi này làm được sao?”

      Bồi bàn nhìn Tô Dần Chính cái, thấy Tô Dần Chính gật gật đầu, khuôn mặt cung kính trả lời: “Có thể.”

      Bồi bàn rời , toàn bộ phòng ăn liền lâm vào im lặng, cửa sổ sát đất lộ ra rèm cửa màu vàng nhạt, Chu Thương Thương tầm mắt chuyển hướng đến cửa sổ, bên ngoài bầu trời vầng trăng sáng treo cao chiếu ánh sáng lung linh xuống mặt sông, từ lầu thứ 16 nhìn xuống, mặt sông ánh đèn từ những chiếc tàu thuỷ chiếu ra tựa như những ngôi sao mặt nhung đen.

      Tô Dần Chính pha cho ly Thiết Quan , Chu Thương Thương nhấp ngụm, hương trà nồng đậm quanh quẩn giữa những kẻ răng.

      Tô Dần Chính nhìn mỉm cười, sau đó theo từ phía sau đưa ra hộp lễ vật đóng gói tinh xảo cho : “Tùy tiện mua, hy vọng em thích.”

      Chu Thương Thương tiếp nhận lễ vật, mở ra giấy gói, mắt nhìn thấy nhãn hiệu đồng hồ, mặt lộ ý cười: “ là quá khéo.” xong, từ trong túi xách lấy ra cái cái hộp màu đen đưa cho Tô Dần Chính, “Đây là quà đáp lễ.”

      Tô Dần Chính hơi kinh ngạc tiếp nhận lễ vật, nhìn giấy gói bên ngoài, có lập tức mở ra xem, mà là đem lễ vật cất .

      “Cám ơn.” Tô Dần Chính .

      Chu Thương Thương lắc đầu: “Dù sao cũng là dùng tiền của mua.”

      “Thương Thương.” Tô Dần Chính kêu tiếng tên của , nhưng có tiếp tục mở miệng chuyện.

      Chu Thương Thương cười.

      Qua lúc, bồi bàn đẩy xe vào đưa đồ ăn, bưng hết đồ ăn xong, còn bưng lên hai chén cơm gạo kê, bộ đồ ăn tinh xảo bằng gốm Thanh Hoa, đồ ăn dù đơn giản nhưng nhìn cũng phá lệ khiến người ta ngon miệng.

      Từ đầu tới đuôi, Tô Dần Chính vẫn dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Thương Thương, Chu Thương Thương ngẩng đầu với Tô Dần Chính: “Tôi có lời muốn với , tuy nhiên chúng ta ăn xong trước.”

      Tô Dần Chính “Ừ” tiếng, buông lỏng cánh tay: “Được.”

      Chu Thương Thương im lặng ăn cơm, bao tử của so với mặt thành hơn, chén cơm ăn muốn gần nửa giờ. Rốt cục đem chén cơm ăn xong, buông đũa, nhìn về phía Tô Dần Chính, Tô Dần Chính chỉ ăn sơ sơ hai miếng, sớm buông đôi đũa đợi .

      làm sao ăn?” hỏi.

      Tô Dần Chính kéo ra nụ cười: “Nếu em là , nuốt trôi sao?”

      Chu Thương Thương ngẩng đầu: “Vậy được, tôi đây bắt đầu .”

      Tô Dần Chính thản nhiên “Ừ” tiếng.

      Chu Thương Thương cúi đầu, lời còn chưa ra miệng, trong mắt có đau đớn nóng lên như kim châm, cổ họng cũng có chút nghẹn, lấy tay che mặt, sau đó hai tay đặt ở trước bàn, cực kỳ chăm chú nghiêm túc nhìn về phía Tô Dần Chính.

      “Dần Chính, chúng ta ly hôn .”

      Tô Dần Chính cũng nhìn , tầm mắt nặng nề, sau lúc lâu chuyện.

      Chu Thương Thương hít sâu hơi, đem nước mắt còn chưa chảy ra nuốt vào trong bụng, lại lần nữa: “Dần Chính, chúng ta ly hôn .”

      Chu Thương Thương ngồi ngay ngắn ở đối diện Tô Dần Chính, sắc mặt ngữ khí phá lệ trang trọng, giống như từ thiên sơn vạn thủy tới chính là đặc biệt để những lời này.

      Tô Dần Chính vẫn nhúc nhích nhìn , lâu sau, rốt cục chớp xuống ánh mắt, đại khái lại qua hơn mười giây, mở miệng: “Thương Thương, hôm nay là sinh nhật em, đừng loại chuyện này.”

      Chu Thương Thương kéo môi nở nụ cười: “Dần Chính, tôi muốn rất lâu, tôi muốn dây dưa tiếp với nữa.”

      Tô Dần Chính nhìn về phía : “Vì sao đột nhiên muốn ly hôn?”

      Chu Thương Thương: “ có đột nhiên, chỉ là hôm nay đề xuất ra, tôi , quyết định ly hôn này tôi nghiêm túc suy nghĩ lâu.”

      “Em còn trẻ nữa, Thương Thương.”

      Chu Thương Thương nhìn hai tròng mắt đen thẳm của Tô Dần Chính: “ vừa mới nãy còn tôi tuyệt già.”

      Tô Dần Chính: “Thực xin lỗi.”

      “Thực xin lỗi cái gì.” Chu Thương Thương , “Lừa tôi sao, ra là tôi già ?”

      Tô Dần Chính nhếch môi, trả lời vấn đề này của .

      Chu Thương Thương cúi đầu uống lên hớp trà lạnh.

      “Nhất định phải ly hôn sao?”

      Nghe được Tô Dần Chính , Chu Thương Thương ngẩng đầu, nhịn xuống chua xót tràn đầy hỏi: “Vậy còn tôi sao?”

      Tô Dần Chính hai tay che mặt, sau đó cả người dựa sát về sau ghế, hai tay buông xuống, ánh sáng óng ánh từ ngọn đèn trong phòng ăn đánh và gương mặt tuấn nhã của , mơ hồ mảnh.

      “Đúng vậy, , giữa hai chúng ta chỉ còn có hồi ức.” Chu Thương Thương đột nhiên nhìn Tô Dần Chính, ngữ khí thổn thức, “Dần Chính, đoạn thời gian lâu, tôi chỉ có thể thông qua nghĩ lại chuyện trước kia mới cảm thấy tôi.”

      “Thương Thương, trong lòng có em.” Tô Dần Chính thanh có chút nghẹn ngào. (cái câu này nghe thúi hoắc, cứ ngoại tình như vậy mà còn có em, em…, chết )

      Chu Thương Thương cúi đầu, giọng : “Đúng vậy, còn quan tâm tôi, cũng còn nhớ sinh nhật của tôi, tôi sinh bệnh cũng còn có thể sốt ruột, tôi biết trong lòng còn có tôi…” tới đây, thanh của Chu Thương Thương cũng có chút nghẹn ngào, “Nhưng còn phải sao, , chúng ta còn có thể trở lại như trước kia sao?”

      Tô Dần Chính trầm mặc.

      Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính, nước mắt rốt cục khắc chế được tràn ra bên ngoài, giơ tay lau, nước mắt ngược lại càng mãnh liệt, rốt cục, Chu Thương Thương khống chế được nằm sấp bàn ăn khóc rống lên.

      “Là có lỗi với em.” Đỉnh đầu truyền đến thanh tuyến nặng nề của Tô Dần Chính.

      Chu Thương Thương ngẩng đầu, hít sâu mấy hơi, xoa xoa lung tung nước mắt mặt.

      “Đúng, là có lỗi với tôi.”

      Tô Dần Chính nghiêng mặt qua, nhìn tới Chu Thương Thương.

      Chu Thương Thương đứng lên: “Cho nên tôi thể lại cho tiếp tục có lỗi với tôi nữa, tôi cũng muốn tiếp tục có lỗi với bản thân mình, Dần Chính, sau khi rời khỏi , tôi chỉ biết tôi qua rất tốt, nhất định phải tin tưởng những lời này, xin nhất định phải nhớ kỹ, rời khỏi , tôi qua rất tốt, về phần , xin thứ lỗi tôi có biện pháp chúc phúc cho .”

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 21:
      thắng, dùng mười năm tình cảm đánh thắng trận chiến này với Trần Uyển Chi, là hết sức quang vinh.

      “Thương Thương, để cho cân nhắc chút.”

      Đây là Tô Dần Chính đưa ra câu trả lời thuyết phục khi Chu Thương Thương đưa ra đề nghị ly hôn, sau đêm đó còn đưa về tới biệt thự Hoa Khê, nhưng mà Tô Dần Chính đến cửa nhà, xe ở cửa ngừng hồi liền chạy rồi.

      Lúc Chu Thương Thương vào cửa, tiểu bảo mẫu tươi cười đầy mặt đem cái gói đồ đưa cho , là hôm nay vừa lấy được, từ thành phố G gởi tới.

      Bên ngoài gói đồ có ghi tên, tuy nhiên cần nghĩ, Chu Thương Thương cũng biết là ai gởi lại đây.

      Trở lại phòng, mở gói đồ ra, bên trong con búp bê nằm yên tĩnh, mặt trắng tóc đen, môi đỏ mọng răng trắng, Chu Thương Thương đem con búp bê lật ngược lại, mặt đáy viết hai chữ “Thương Thương”.

      Chu Thương Thương đột nhiên cảm thấy tia ấm áp từ trong lòng ngực chậm rãi tràn ngập ra. Con người có đôi khi rất kỳ quái, biết người nọ có ý đồ tâm hoài bất quỹ, nhưng cũng kháng cự được cảm động người đó mang đến.

      Tựa như đoạn thời gian kia ràng thấy được cảm tình của Hàn Tranh đối với , vẫn tiếp nhận ấm áp Hàn Tranh mang đến cho .

      Đoạn thời gian kia, Chu Thương Thương tiếp tục có thứ cảm xúc tuyệt vọng như khi Chu Trường An cùng Trương Lâm qua đời, mà đoạn thời gian kia cũng là thời điểm Tô Dần Chính chí đắc ý mãn khi nghiệp phát triển nhanh chóng.



      Tô Dần Chính trước hết đăng kí là công ty đại lý bất động sản, cái công ty thông báo tuyển dụng hơn mười người, buôn bán các loại nhà cũ cùng tư vấn kinh doanh bất động sản.

      Chu Thương Thương còn nhớ lúc ấy bản đăng kí tư sản chỉ nhập vào mười vạn, văn phòng thuê ở khu văn phòng bị bỏ hoang ở vùng ngoại thành, Tô Dần Chính mỗi ngày ngồi xe buýt trở về đều cần hơn hai giờ, ngày mùa hè trở về đều là bộ dáng mồ hôi ướt đẫm, vốn dáng người gầy yếu tới mấy tháng lại thành da bọc xương, tuy nhiên Tô Dần Chính thực gặp may, vài năm ấy thị trường nhà đất ở thành phố S dần dần nóng đến độ chỉ cần người có chút tiền tươi muốn ném vào, bởi vì có thị trường như vậy, Tô Dần Chính rất nhanh liền kiếm được thùng vàng thứ nhất.

      Đại lý bất động sản tuy rằng là khởi điểm Tô Dần Chính gây dựng nghiệp, nhưng chân chính ở thương trường bộc lộ tài năng là khi bắt đầu kinh doanh nước khoáng. Nửa năm sau Tô Dần Chính liền bỏ giá thấp mua vào nhà máy đồ uống sau đó đăng kí tên là công ty hữu hạn thực phẩm Tô Khang.

      Hình như cũng chính là lúc này, Trần Uyển Chi trở thành thư ký của Tô Dần Chính, chìm chìm nổi nổi thương trường, rất ít người nhớ Trần Uyển Chi từng làm thư ký cho Tô Dần Chính ba năm, nhưng mà trong tập đoàn Tô thị tại trừ bỏ mấy người cũ cùng nhau tới, cũng ít người biết trước kia có Trần Uyển Chi là trợ thủ đắc lực của Tô Dần Chính.

      Có đôi khi người Tô Dần Chính có can đảm làm cho người khác thể thừa nhận cùng vận khí làm cho người ta hâm mộ thôi, ở lúc thị trường đồ uống gần như trong trạng thái bão hòa, công ty sản xuất nước khoáng của Tô Dần Chính thành công tiến nhập vào thị trường.

      Nước khoáng Tô gia mệnh danh “Cam nhuận”, nắp màu xanh, kiểu chai xinh xắn, chai in hình đôi bàn tay xinh đẹp nâng giọt nước, ngụ ý hy vọng, thiên nhiên, mát lạnh.

      Nước khoáng Tô thị sau khi tiến vào thị trường hạn ngạch tiêu thụ đường tăng như gió bão, cho đến bây giờ chiếm được 30% hạn ngạch thị trường.

      Chu Thương Thương có khi vừa mở ra tivi có thể nhìn thấy quảng cáo nước khoáng Tô thị.

      Năm thứ ba, công ty hữu hạn thực phẩm Tô Khang ở Hongkong đưa ra thị trường, công ty tổng cộng cử hành ba tràng hội mừng công, còn có hồi là cử hành ở nhà mới của Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương lúc ấy, ngày đó đến đây tổng cộng mười người quản lý cấp cao cùng thư ký Trần Uyển Chi.

      Chu Thương Thương tự mình xuống bếp, đằng đẳng nấu bàn đầy đồ ăn, mọi người nâng ly chúc mừng.

      đường tới, công ty lấy được thành tích như vậy, mọi người đều hưng trí rất cao, rượu giấu trong nhà bọn họ gần như đảo qua sạch , cơm rượu no đủ, có người ồn ào muốn ông chủ hôn nồng nhiệt bà chủ.

      Tô Dần Chính ngày đó uống say khướt, tuy nhiên cả người là vui vẻ, bên kêu bà xã, bên lắc lắc lư lư ôm Chu Thương Thương hôn xuống.

      Chu Thương Thương vẻ mặt đỏ lên, đẩy đẩy Tô Dần Chính, Tô Dần Chính lại bất động, ghé vào người , dán vào lỗ tai , hạnh phúc than thở: “Bà xã, lâu vui sướng như vậy.”

      Tiệc mừng công liên tục đến rạng sáng hai giờ mới chấm dứt, thời điểm chấm dứt Tô Dần Chính muốn ngã xuống, cho nên chỉ có thể mặc Chu Thương Thương đưa mấy quản lý cấp cao này nọ ra cửa, sau đó giao cho lái xe đưa bọn họ trở về.

      Chờ đến khi Chu Thương Thương đem tất cả quản lý tiễn bước lăn trở lại, phát Tô Dần Chính còn ở sô pha, đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy được Tô Dần Chính say ngã vào giường, cùng Trần Uyển Chi ghé vào đầu giường hôn môi của .

      Trần Uyển Chi phát Chu Thương Thương đứng ở cửa, cả người giống như điện giật đứng lên, Chu Thương Thương ở mặt ta thấy được khó chịu, quẫn bách, thống khổ, còn có chút điểm nghiêm nghị của tráng sĩ muốn đập nồi dìm thuyền, cắt cổ tay tự sát.

      Chu Thương Thương cười kêu Trần Uyển Chi ra ngoài, sau đó còn đến phòng khách rót ly nước cho ta.

      Trần Uyển Chi có tiếp nhận ly nước Chu Thương Thương đưa cho, vẫn đứng lời nào.

      Chu Thương Thương từ từ mở miệng: “Uyển Chi, Dần Chính thường thường nhắc tới em với tôi, ấy em làm việc năng lực mạnh mẽ, tính cách lại tốt, là thư ký tốt hiếm thấy.” Dừng chút, giương mắt nhìn về phía Trần Uyển Chi, ý như hiểu , “Mà tôi thực muốn làm cho ấy mất vị thư ký tốt như vậy.”

      Trần Uyển Chi qua lâu mới mở miệng câu: “Thực xin lỗi.”

      Chu Thương Thương nhìn về phía Trần Uyển Chi, Trần Uyển Chi hôm nay sửa lông mày cùng trang điểm trang nhã, thân váy đầm ôm người phối hợp với giày cao gót màu nude nhìn rất thỏa đáng. Phụ nữ vì người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng thay đổi, bất tri bất giác, Trần Uyển Chi sớm phải mặt đầy mụn trứng cá quần áo giản dị của trước kia.

      “Tôi có ý trách em, kỳ việc này rất bình thường, Dần Chính cho tới nay đều rất được giới nữ hoan nghênh, nhất là tại nghiệp có thành tựu, người có ý đồ với tiền của ấy còn có đống lớn phải sao? Nếu đổi thành người phụ nữ khác, tôi căn bản để ý tới, nhưng là em giống, em là thư ký Dần Chính thưởng thức, nếu ấy biết việc này, ấy thực phức tạp.”

      Trần Uyển Chi xấu hổ đầy mặt, vội vàng lưu lại câu “Em hiểu nên làm như thế nào “, liền y như chạy trốn rời khỏi nhà .

      Sau khi Trần Uyển Chi rời , Chu Thương Thương trở lại phòng ngủ, Tô Dần Chính ngủ say, cầm khăn lau mặt cho Tô Dần Chính, tay cứng rắn mười phần, Tô Dần Chính mơ hồ lẩm bẩm câu: “Bà xã, đau.”

      Chu Thương Thương chưa hết giận, lại hung hăng nhéo thắt lưng Tô Dần Chính: “ có việc gì bề ngoài đẹp trai như vậy làm chi, cho trêu hoa ghẹo nguyệt, cho trêu hoa ghẹo nguyệt!”

      Tô Dần Chính ở trong mộng cười hai tiếng, lật người, đem ôm ở trong lòng.

      Chu Thương Thương nghĩ, ngày đó là tự tin a, tự tin tình của cùng Tô Dần Chính, núi mòn trời sập, cũng tin Tô Dần Chính đối với Trần Uyển Chi có cái ý tưởng gì.

      Nhưng mà về sau nghĩ lại việc này, kỳ ngày đó người xấu hổ nên là Trần Uyển Chi, mà là Chu Thương Thương.

      rốt cuộc đánh giá thấp phân lượng của Trần Uyển Chi ở trong mắt Tô Dần Chính, hoặc là đánh giá cao trọng lượng của ở trong lòng Tô Dần Chính.

      Kết quả là Trần Uyển Chi xác thực bị Tô Dần Chính sa thải.

      thắng, dùng mười năm tình cảm đánh thắng trận chiến này với Trần Uyển Chi, là hết sức quang vinh.



      Tô Dần Chính sau khi làm chủ công ty thực phẩm, nghiệp từng bước thăng tiến, bắt đầu chân chính chuyển chiến sang thị trường bất động sản. Chu Thương Thương cũng bắt đầu bận rộn với lớp tốt nghiệp, mỗi ngày tăng ca học bổ túc, vội vàng đến xoay tròn.

      Tô Dần Chính xã giao càng ngày càng nhiều, nhưng mà khi đó, vô luận xã giao trễ thế nào đều quay về nhà, lúc trở về gửi cho cái tin nhắn: “Bà xã, trở về.”

      Kỳ cái thời điểm kia cùng Tô Dần Chính còn có lấy chứng nhận, cùng đều bận, bận đến chuyện kết hôn này cũng để ý, rất nhiều lần Tô Dần Chính hỏi : “Thương Thương, chúng ta lúc nào đó kết hôn .”

      Tuy nhiên tình hình chung là hôm nay lúc nào kết hôn gì đó, ngày hôm sau lại phải ra ngoài công tác, cho nên chuyện kết hôn cứ kéo lại kéo, mà Chu Thương Thương cái thời điểm kia lại tự tin, nghĩ, cùng Tô Dần Chính chỉ thiếu mỗi giấy chứng nhận kết hôn mà thôi, kết hôn là chuyện sớm muộn.

      Sau lại, chuyện sau lại, Chu Thương Thương có chút sợ nhớ lại, vì Tô Dần Chính làm vài việc ngốc nghếch, Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Chi có mờ ám, dùng mười năm tình cảm bức Tô Dần Chính đuổi Trần Uyển Chi, làm giải phẫu phá thai, sau đó cùng Tô Dần Chính kết hôn.

      Cuộc hôn nhân của bọn họ, cuộc hôn nhân mà bọn họ từng chờ đợi lâu phải là bến đỗ hạnh phúc cuối cùng, mà biến thành cơ hội duy nhất cứu vãn tình cảm gần kề bờ vực phá sản của bọn họ, cùng Tô Dần Chính đều có ý đồ dùng kết hôn để cứu lại đoạn cảm tình này.

      Đáng tiếc nước đổ khó hốt.

      Kết hôn ngược lại có cải thiện quan hệ của cùng Tô Dần Chính, ngược lại như là dùng đao cùn cắt thịt, mặc dù như đao sắc chém tới sạch lưu loát, nhưng cũng từng chút từng chút đem tình cảm của cùng Tô Dần Chính cắt sạch .

      Có lần cùng Tô Dần Chính ầm ỹ xong, đập hết tất cả những thứ gì đó trong nhà có thể đập, Tô Dần Chính tay lấy kéo đến trước tấm gương trong buồng vệ sinh, đè lại bả vai , ánh mắt như là ngâm trong băng đá rét lạnh, sắc bén.

      “Thương Thương, em nhìn xem, nhìn xem, người ở bên trong gương là ai hả, cũng là em sao?” (Cái thằng này, là ai ban tặng hả? Nếu như nó có gì với TUC Thương Thương có thành như vậy ?)

      Chu Thương Thương nhìn người phụ nữ trong kính cái, thống khổ kêu to ra tiếng, nắm lên dao cạo râu của Tô Dần Chính hướng về phía chiếc gương ném tới, gương bị đập thành tứ phân ngũ liệt, quay đầu nhìn về phía Tô Dần Chính, mặc tây trang quý giá, cổ còn lộ ra caravat mua cho , thế nhưng vì sao lại xa lạ như vậy.

      đúng là tàn nhẫn lại ác liệt, thoải mái như vậy khiến cho nhìn đến bản thân mình hỏng bét như thế.

      Trong gương, tây trang thẳng thớm, đúng là người mới nổi thương trường, tóc tai bù xù, giống y như bà điên.

      Chẳng bao lâu sau, cũng ngăn nắp long lanh đứng ở bên cạnh Tô Dần Chính, sau đó có người chỉ vào bọn họ : “Xem, đôi rất xứng a.”

      ngồi xổm xuống thân mình, đau đến toàn thân co rút, nhất thời cảm thấy sống ở đời này ngay cả hô hấp cũng là việc khó.

      Lại về sau nữa, chiến tranh hôn nhân khói súng nhạt , cùng Tô Dần Chính quan hệ ngược lại chậm rãi khôi phục bình thản, Chu Thương Thương từ chức phần công tác giáo viên này, dùng tiền của Tô Dần Chính mở quán cà phê, mỗi tháng tài chính thiếu hụt.

      Tô Dần Chính càng ngày càng ở nhà, bọn họ thường thấy mặt, tuy nhiên bọn họ còn có thể gọi điện thoại, ngẫu nhiên còn có thể ngủ ngon mấy loại ngọt ngào này.

      Chu Thương Thương bắt đầu ở trong báo chí trong TV nhìn thấy Tô Dần Chính so với bình thường nhìn đến số lần còn nhiều hơn, sau đó cũng bắt đầu biết ít biết là chuyện xấu hay là tin tức , thí dụ như Tô Dần Chính cùng nữ minh tinh nào đó cùng ăn bữa tối, Tô Dần Chính bao dưỡng nữ minh tinh hạng 3, cũng vì ả vung tiền như rác vào phim ảnh.

      Mấy chuyện hương diễm như thế làm cho người ta say sưa vậy mà phát sinh người chồng của mình, Chu Thương Thương cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.

      thực tế, càng ngày càng tê liệt, chiếm được thân phận vợ của Tô Dần Chính nhìn Tô Dần Chính ở bên ngoài trình diễn đống chuyện tình giữa tuấn nam với mỹ nữ.

      Tô Dần Chính tại có nhiều tư sản a. tuấn, nhiều tiền, trừ bỏ phải là độc thân hơi có chút có chút tạm được ra, nhưng mà cũng sao, vẫn có bó lớn phụ nữ chạy theo như vịt đối với , là nhân vật truyền kỳ của thành phố S, truyền thông cao độ đánh giá là vị thần thương nghiệp a, ai cũng muốn làm phụ nữ của thần linh a.



      Về việc Chu Thương Thương đưa ra cầu ly hôn, Tô Dần Chính để cho cân nhắc chút, quả nhiên nhân sĩ thương nghiệp tự hỏi cùng hiệu suất làm việc luôn luôn cao, ngày hôm sau, liền gọi điện thoại cho .

      “Thương Thương, đồng ý ly hôn.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 22:
      Song phương đồng thuận ly hôn theo quy định <<Luật hôn nhân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa>>, ban đăng ký, cấp chứng nhận.

      Ly hôn là chuyện phiền toái, cùng kẻ có tiền ly hôn lại càng phiền toái. có tiền vội vàng chia mấy thứ này nọ; có tiền, trừ bỏ tiền mặt, còn có các loại bất động sản, điền sản, cổ phiếu, công trái, ngân quỹ, thay đổi quyền sở hữu cùng chứng thực.

      Chu Thương Thương ba ngày nay, nhìn luật sư cũng thấy dưới mười người.

      Lúc Tô Dần Chính đem giấy thỏa thuận cho xem, còn : “Còn có cầu gì, em có thể đề nghị.”

      Chu Thương Thương lắc đầu: “Số tiền này đủ cho tôi dùng.”

      Tô Dần Chính nhìn : “Về sau nếu có khó khăn gì, có thể tới tìm …”

      Chu Thương Thương nở nụ cười, tiếp.

      Chu Thương Thương là ngày 10 tháng 9 này chính thức ký tên, sau đó cùng Tô Dần Chính đường cục dân chính công chứng đóng dấu lĩnh giấy chứng nhận ly hôn.

      Chứng nhận ly hôn là bản màu lam, bên trong viết “Tô Dần Chính, Chu Thương Thương song phương đồng thuận ly hôn theo quy định <<Luật hôn nhân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa>>, ban đăng ký, cấp chứng nhận.” Sau đó là hai con dấu đỏ, bản màu lam, cùng Tô Dần Chính mỗi người bản.



      Hôm nay còn thu được mười cái tin nhắn chúc phúc, đều là học sinh trước kia gởi cho , ngày lễ vui vẻ các loại, ly hôn trở về, Chu Thương Thương ngồi ở xe trả lời lại cho mọi người.

      Tô Dần Chính ngồi ở bên cạnh , hỏi câu: “Về sau có tính toán gì ?”

      “Sắp tới muốn ra ngoài chút, còn lâu dài ——” Chu Thương Thương nâng mắt, “Tôi cũng có dự định cả đời độc thân, nếu gặp gỡ người thích hợp, khả năng còn có thể kết hôn…”

      Tô Dần Chính lơ đãng vòng vo cúi đầu, sau đó chậm chạp mở miệng : “Đừng nên làm kinh doanh, trong vòng luẩn quẩn này có mấy người sạch .”

      “Cám ơn, tôi chú ý.” Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Tô Dần Chính liếc mắt cái, thần sắc ràng, sau lúc lâu, , “ tại có tiền, lúc tìm phụ nữ ánh mắt mở to chút, đừng tìm mấy người chỉ nhìn vào tiền của , giờ con tốt vẫn còn rất nhiều, tìm người tình đối tốt với .”

      Tô Dần Chính lái xe chuyển tầm mắt, cằm mím chặt, qua hồi lâu mới “Ừ” tiếng.

      Chu Thương Thương nhìn mấy tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe, với Tô Dần Chính: “Đưa tôi tới nơi này , tôi cần mua vài thứ mới trở về.”

      “Được…” Tô Dần Chính có chút thất thần, cái động tác dừng xe đơn giản lại thiếu chút nữa giẫm chân ga, có chút bối rối đem xe đứng ở giao lộ, sau đó xoay người với Chu Thương Thương: “Tạm biệt, Thương Thương.”

      Chu Thương Thương chuyện, gật gật đầu, mở cửa xuống xe.

      “Thương Thương.” Tô Dần Chính đột nhiên lại gọi lại .

      Tô Dần Chính hơi há mồm, dừng lúc, “Chiếu cố bản thân cho tốt.”

      “Tôi .” Chu Thương Thương thoáng cầm đuôi tóc ngắn của mình, kéo ra nụ cười sáng lạn, “ cũng giống vậy, Dần Chính.”

      Ngày 10 tháng 9, Chu Thương Thương chính thức trở thành phụ nữ li dị lần, phụ nữ ly dị có tiền độc thân. 29 tuổi, già già, nhưng mà chạm đến tiêu chuẩn trẻ tuổi.

      Triệu Tiểu Nhu về sau bình xét cấp bậc của : “Thân phận em như vậy ở thị trường coi mắt chưa chắc được hoan nghênh, tại đàn ông có ý đồ với tiền vẫn còn rất nhiều, phụ nữ có tiền ly dị xinh đẹp còn đến ba mươi tuổi, nếu đăng báo giấy phát cái tin tìm bạn trăm năm, nam sĩ báo danh chắc nhiều lắm.”



      Chu Thương Thương dạo khu mua sắm nửa ngày cũng nhìn tới có cái gì muôn mua, từ quầy chuyên doanh đồ trang điểm ra trực tiếp vào thang máy lên lầu 19, lầu 19 có hội quán SPA dây chuyền, năm trước làm thẻ, đến bây giờ cũng chỉ dùng hai lần.

      bé đứng ở quầy tiếp tân nhận được , cùng chào hỏi, sau đó đem dẫn đường đến gian phòng đơn độc, tuy gian phòng nhưng cũng chỉ là rèm bố ngăn từ sàn đến trần để phân biệt lẫn nhau, ví dụ như tiếng chuyện cách vách đều có thể nghe được hết sức ràng.

      Trong phòng đốt hương huân y thảo, Chu Thương Thương cảm thấy dễ ngửi, rất nhanh thể xác và tinh thần liền được thả lỏng, nhân viên thẩm mỹ tay nghề tốt lắm, nhưng lại là người im lặng gì nhiều, tuy nhiên thời điểm xoa bóp lưng, vẫn là hỏi câu: “Xương cổ của chị nơi này cơ bắp có chút cứng rắn, có phải gần đây áp lực rất lớn hay .”

      Chu Thương Thương trả lời: “Có thể là có chút.”

      Nhân viên thẩm mỹ: “Nhưng mà da thịt của chị tốt, em tại đây làm sáu năm, cũng rất ít khi gặp được.”

      Chu Thương Thương cong cong mặt mày, “Cám ơn.”

      Đúng lúc này, gian cách vách gian vang lên hai cái giọng nữ.

      “Trần tiểu thư, chị có trận lại đây, là bận quay phim sao?”

      “Thời gian này rất bận.”

      Nhân viên thẩm mỹ của Chu Thương Thương giọng với : “Vị cách vách kia chính là nữ ngôi sao Trần Uyển Di.”

      Chu Thương Thương giọng “À” tiếng, qua lúc, mở miệng hỏi: “ ta là khách quen sao?”

      Nhân viên thẩm mỹ: “Xem như , bình thường tuần đến lần, có lần còn là người đàn ông chạy Land Rover đưa ta đến.”

      Chu Thương Thương nghĩ nghĩ, Tô Dần Chính có chiếc xe Land Rover, vòng vo cái mặt, hỏi: “Con người ta thế nào?”

      Nhân viên thẩm mỹ suy nghĩ chút, trả lời: “Có phần khinh người…”

      Chu Thương Thương: “Phải ?”

      Nhân viên thẩm mỹ cười cười: “Nhưng mà cũng bình thường, nữ ngôi sao mà, nhiều người tâng bốc như vậy, nghe dựa vào người đàn ông có tiền, mấy ngày hôm trước có vị khách nữ cũng lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia, người đàn ông bao dưỡng ta còn là người có vợ.”

      Chu Thương Thương cười cười, tiếp tục chuyện.

      Sau khi kết thúc mát xa, Chu Thương Thương còn ở nơi này chợp mắt hồi, đứng lên đổi quần áo xong ra, vừa vặn vượt qua Trần Uyển Di cũng từ trong gian phòng ra.

      Chu Thương Thương cùng Trần Uyển Di xem như từng có cùng xuất , chính là lần trước ta tông vào đuôi xe Hàn Tranh.

      đến cũng có hứng thú, tuy rằng Chu Thương Thương sớm biết Tô Dần Chính có Trần Uyển Di, nhưng mà lần đó vẫn là lần đầu tiên thấy Trần Uyển Di, khuôn mặt nhắn như bàn tay, cằm nhọn, sống mũi cao, mỹ nhân.

      Ngày đó, còn hỏi Hàn Tranh với Trần Uyển Di ai hấp dẫn hơn, Hàn Tranh mắng ngốc.

      Hôm nay nhìn thấy Trần Uyển Di bởi vì có hoá trang, khuôn mặt này so với lần trước nhìn đến ràng trẻ hơn, phía dưới mắt còn có chút tàn nhang, nhìn bình dị gần gũi rất nhiều, trán để mái ngang, dường như còn có hơi thở thanh xuân.

      Tư liệu chính phủ viết Trần Uyển Di niên kỉ là 24 tuổi, 24 tuổi, quả còn rất trẻ.

      Trần Uyển Di hẳn là nhớ , thấy nhìn ả, kéo ra cái nụ cười công thức cho , sau đó ký tên chạy lấy người.



      Chu Thương Thương từ trong building ra, bên ngoài trời tối, đèn quảng cáo đường đều sáng lên, đường xe đến xe , đèn xanh sáng lên, nhóm người bộ chờ ở vạch an toàn bắt đầu qua đường cái, tình nhân trẻ tuổi tay nắm tay, thiếu niên quan tâm săn sóc để cho ở bên phải cậu ta.

      Chu Thương Thương đứng ở giao lộ, đột nhiên có chút biết nơi nào.

      tại độc thân.

      Chu Trường An có, Trương Lâm có, Tưởng Ái Linh cần , vốn có người con trai , đáng tiếc làm sao cũng còn, là bị đánh mất, hay là đánh mất chính mình, người con trai kia đâu?

      Chu Thương Thương vội vàng ngăn chiếc taxi, lái xe hỏi đâu.

      Chu Thương Thương: “Thành phố G.”

      thành phố G phải ngồi xe lửa a, được, tôi đưa ra nhà ga.”



      Buổi tối chín giờ mười phút, Chu Thương Thương ngồi xe lửa từ thành phố S chạy về hướng thành phố G, còn có ăn qua cơm chiều, mua hộp mỳ ăn liền, sau đó dùng nước sôi ngâm mì.

      bưng mỳ ăn liền trở lại toa xe, ngồi ở đối diện người đàn ông trí thức mặc áo sơmi sọc người đó nâng mắt nhìn cái, tiếp tục xem sách cầm trong tay, Chu Thương Thương quét mắt nhìn quyển sách tay ta, là quyển Lượng Tử Luận.

      Mỳ ăn liền nở, Chu Thương Thương dùng nĩa ăn mỳ, nhiều năm chưa ăn mỳ ăn liền, hương vị mỳ ăn liền ngon như tưởng tượng, ăn hai miếng, liền có khẩu vị, thu dọn chút, ném tới trong thùng rác.

      thanh chocolate đột nhiên xuất trước mắt , Chu Thương Thương ngẩng đầu, chocolate là người mặc áo sơ mi sọc đưa cho .

      “Ăn chút đồ ngọt lót dạ.”

      Chu Thương Thương tiếp nhận chocolate, câu: “Tôi tự mình có thể mua.”

      ta đột nhiên cười: “ bé, tôi có ý tốt.”

      Chu Thương Thương lúc này mới cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt, tóc cắt rất ngắn, tuổi hẳn là 30, nhưng mà bộ dáng thanh tú, thấy già.

      “Tôi là bác sĩ, vừa mới nhìn chưa ăn bao nhiêu mới cho thanh chocolate.” ta cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, ánh mắt thâm thúy, cười rộ lên cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, có vẻ hết sức ôn hòa vô hại, phảng phất như lông mi cũng treo ý cười vụn vặt.

      Chu Thương Thương cười , giải thích chút: “Tôi chưa là người xấu, còn có, tôi 29, sớm phải bé.”

      ta có chút ngượng ngùng mở miệng: “Có thể tôi lớn tuổi, nhìn ai cũng thấy trẻ.”

      Chu Thương Thương nhìn về phía người đàn ông này.

      “Tôi cầm tinh con chuột.”

      Chu Thương Thương: “ thoạt nhìn trẻ hơn tuổi.”

      ta sang sảng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng: “Đây là lời khen ngợi tôi nghe được rất vui.” xong, vươn tay: “Triệu Trung Học, thành phố S bác sĩ ngoại khoa bệnh viện số 1, hôm nay phải thành phố G mở cuộc hội nghị.”

      Chu Thương Thương vươn tay nắm chút: “Chu Thương Thương.”

      Chu Thương Thương đối với vị nam nhân kêu “Triệu Trung Học” này có cảm giác gì hay ho, đàn ông bốn mươi tuổi ở trong xe lửa xum xoe với phái nữ xa lạ, còn cười đến vẻ mặt bộ dáng vô hại, theo cách ta năng mà nhìn ra, rất có khả năng chính là vị cao thủ tán giả vờ làm nhân sĩ ưu nhã tinh .

      Chu Thương Thương trong lòng cười lạnh, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

      Xe lửa chạy vùng ngoại thành hoang dã, bầu trời màu lam thâm sâu, bầu trời đêm treo lên vầng trăng bán nguyệt, mây đen che khuất ánh trăng tan , dưới ánh trăng sáng tỏ có thể nhìn thấy những gốc rạ gieo trồng ngoài ruộng.

      Thành phố S thành phố G, ngồi xe lửa cũng cần hơn 8 giờ, thời điểm xe lửa đến trạm đúng là bốn giờ sáng của buổi sáng ngày hôm sau, Chu Thương Thương đêm ngủ, lúc từ chỗ ngồi đứng lên, đầu choáng váng não căng ra.

      Người đàn ông cười nhợt nhạt với Chu Thương Thương, mang theo chiếc túi xuống.

      Chu Thương Thương từ xe xuống, lúc xuống xe người chen người, có người đẩy chút, có chút đứng nổi, thiếu chút nữa ngã sấp.

      đến cửa nhà ga, vừa vặn chiếc taxi chạy ngang qua mặt , trong xe ngồi chính là vị nam nhân kia, cầm cái di động gọi điện thoại.

      Buổi sáng 4 giờ, trời vẫn là tờ mờ sáng, nhưng mà bên ngoài nhà ga có cửa hàng bán bữa sáng, bác bán bánh rán dùng giọng thành phố G lên tiếng hỏi câu: “Muốn mua cái bánh hay ?”

      Chu Thương Thương đến quán bánh rán: “Cho cháu cái .”

      Bác lưu loát làm cho cái bánh rán, Chu Thương Thương tiếp nhận bánh, khi muốn trả tiền trong lòng cả kinh, bóp da bị móc.

      “Ví tiền của cháu bị trộm, cháu gọi điện thoại cho người bạn, chờ ấy đến đây đem tiền cho .” Chu Thương Thương .

      Bác cười hiền lành: “ có việc gì đâu.”

      Chu Thương Thương lấy ra di động tìm dãy số Hàn Tranh, do dự chút, gọi .

      Kỳ cũng biết vì sao mình tới thành phố G, Tô Dần Chính đem căn biệt thự Hoa Khê kia để lại cho , cũng muốn trở về. Tống gia, nơi đó sớm còn phòng của . Thành phố B? còn mặt mũi về đó thăm Chu Trường An cùng Trương Lâm.

      Tối hôm qua khi người bán vé hỏi mua vé nơi nào, theo bản năng ra thành phố G, sau đó bản thân còn có suy nghĩ cẩn thận vì sao đến thành phố G, ngồi xe lửa thành phố G rồi.

      Tiếng chuông chỉ vang ba hồi, điện thoại Hàn Tranh liền thông máy, hẳn là mới từ trong giấc ngủ bị đánh thức, tuy nhiên thanh khi chuyện có khó chịu khi bị người tùy tiện đánh thức, dường như có chút khó hiểu vì sao vào lúc này lại gọi điện thoại cho , nghi hoặc kêu tên của : “Thương Thương?”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 23:
      Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, có phải đặc biệt có tự tin hay …”

      Hàn Tranh lái xe đấu đá lung tung thẳng mạch đến trước cửa nhà ga.

      Buổi sáng bốn năm giờ, những người lớn phải làm còn có ra khỏi tổ, cho nên tình hình giao thông ở thành phố G vẫn còn rất tốt, ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây phía chân trời đánh tan đám sương sớm.

      Hàn Tranh giơ tay xoa đuôi tóc, vội vội vàng vàng ra cửa, quên rửa mặt.

      Từ căn hộ của Hàn Tranh ra nhà ga cho dù dùng tốc độ 80km/1 giờ đường thông suốt cũng phải gần 40 phút, Hàn Tranh 4 giờ 10 phút ra cửa, lúc đến nhà ga còn chưa tới 4 giờ rưỡi.

      Chu Thương Thương ngồi ở trạm xe buýt trước cổng nhà ga chờ Hàn Tranh, đường xe nhiều lắm, người đường càng ít, cách đó xa có nhân viên vệ sinh mặc đồng phục màu lam ở đường quét rác, cái chổi quét mạnh vào mặt đất, phát ra thanh loẹt xoẹt.

      Chu Thương Thương thân thể bị vây trong trạng thái mỏi mệt chịu nổi, tuy nhiên ý nghĩ lại thanh tỉnh lên, có chút ảo não bản thân làm sao mà lại bỏ chạy đến thành phố G này.

      đáng giận a, ở chỗ người mình bị đau lòng, sau đó chạy đến chỗ có người mình này, nhưng là như thế nào đây, ích kỷ ích kỷ , muốn nghĩ thêm gì nhiều nữa, thế giới của trời băng đất tuyết, bức thiết muốn tia ấm áp như vậy.

      Chu Thương Thương cho tới bây giờ chưa từng giống như tại vậy khát vọng được khát vọng ấm áp, tựa như bé bán diêm đáng kia, bé bán diêm chỉ cần châm cây diêm cảm thấy nhiệt độ thực ấm áp, mà , cầu cũng cao, cũng chỉ muốn chút ấm áp như vậy, cho dù chỉ là nửa điểm ấm áp vụn vặt.

      Hàn Tranh ở nhà ga vòng vòng, mới ở chỗ trạm xe buýt ngay giao lộ nhìn thấy Chu Thương Thương ngồi ghế chờ, Hàn Tranh thả chậm tốc độ xe, đem xe ngừng ven đường, sau đó từ xe xuống dưới.

      Sáng sớm ánh mặt trời dần dần sáng lên, thời điểm Hàn Tranh xuống xe vậy mà có chút thích ứng với độ sáng, hơi hí mắt, mới hướng Chu Thương Thương tới.

      Chu Thương Thương nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, chưa từng có lần nào nhìn thấy Hàn Tranh lôi thôi lếch thếch như thế, tóc tai hỗn độn, cằm lún phún râu. Chu Thương Thương thu thu thần sắc mặt, hỏi: “Thập Nhất, có mang tiền ?”



      Hàn Tranh vội vàng tới, quên mang ví tiền, tuy nhiên may mắn ở bên trong xe tìm được ít tiền lẻ, tiền lẻ này hình như là Tống Thiến lần trước đến thành phố G muốn ăn vặt ven đường sau đó còn dư ra.

      Hàn Tranh lấy mấy tờ tiền lẻ, thay Chu Thương Thương thanh toán tiền bánh rán, lúc bác bán bánh nhận tiền cười tủm tỉm câu: “ bé, bạn trai của cháu cũng đẹp.”

      Hàn Tranh nặn ra nụ cười, lôi kéo tay Chu Thương Thương lên xe .

      Chu Thương Thương lên xe Hàn Tranh liền bắt đầu nhắm mắt ngủ, Hàn Tranh dọc theo đường cũng trầm mặc lời nào, lời lái xe, ngang qua tiệm bán cháo 24 giờ, xuống xe mua túi điểm tâm mang về.

      Khi Hàn Tranh lần nữa lên xe, Chu Thương Thương muốn tỉnh lại, Hàn Tranh đem bữa sáng đặt ở đầu xe, nhìn Chu Thương Thương: “Cũng sắp đến nơi, đợi đến chỗ ở lại ngủ bù giấc cho khỏe.”

      Chu Thương Thương gật gật đầu, thần sắc mệt mỏi.

      Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương muốn lại thôi, tuy nhiên cái gì cũng có hỏi, quay đầu tiếp tục lái xe.

      Chu Thương Thương theo Hàn Tranh vào căn hộ của , khi vào cửa đổi giày, Hàn Tranh đem đôi dép lê bằng da của nam đặt ở phía trước , Chu Thương Thương lập tức đổi giày, mà đứng bất động, Hàn Tranh ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn .

      Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh bốn mắt nhìn nhau, mở miệng : “Hàn Tranh, em ly hôn.”

      Hàn Tranh bỗng nhiên ngẩn ra, thần sắc mặt đầu tiên là chợt lóe qua tin tưởng, mang theo chút vui mừng, còn có chút khó hiểu cùng đau lòng.

      ngồi chồm hổm ngửa đầu nhìn Chu Thương Thương, cả người giống như bị cái tin tức đột nhiên này làm cho khiếp sợ đến mất hồn, sau đó như là ý thức được cái gì, cỗ vui sướng thuần túy từ lòng bàn chân dâng thẳng lên , vòng quanh trái tim của , vòng vo hai vòng, sau đó phóng lên đại não của .

      “Thương Thương, rất cao hứng em có thể tới tìm .” Hàn Tranh chậm rãi đứng lên, vóc dáng hơn 1m8 cho dù hơi hơi khom thắt lưng cũng cao hơn so với Chu Thương Thương nửa cái đầu, hai tay đặt ở bả vai , tay có chút khắc chế được khẽ run, bình tĩnh lại tâm tình, hỏi Chu Thương Thương: “Trước nghỉ ngơi hay là ăn điểm tâm?”

      “Em muốn ngủ trước.” Chu Thương Thương , sau đó cúi đầu đổi giày.

      “Được.” Hàn Tranh , sau đó đem Chu Thương Thương dắt đến phòng ngủ mình, “ ngại ngủ giường của chứ.”

      sao.” Chu Thương Thương đến giường, Hàn Tranh đứng ở phòng ngủ nhìn chút, sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.



      giấc này Chu Thương Thương ngủ say, tỉnh lại đến giữa trưa, ra khỏi phòng, Hàn Tranh còn ở nhà.

      bàn trà ở phòng khách đặt bộ quần áo được giặt sạch , còn có chút đồ dùng sinh hoạt mới mua.

      Chu Thương Thương dùng phòng vệ sinh của Hàn Tranh tắm rửa cái. Tắm rửa xong ra, đến phòng ăn, bàn cơm trừ bỏ điểm tâm sáng còn có vài tờ tiền cùng tờ giấy, giấy viết loạt chữ như rồng bay phượng múa.

      trước làm, buổi tối 6 giờ về, cơm trưa cùng cơm chiều có người đến đưa cơm.”

      —— Hàn Tranh, sáng 9. 11 lưu lại

      Chu Thương Thương ở nhà Hàn Tranh tìm thấy máy sấy, chỉ có thể dùng khăn khô lau tóc, lau tóc xong, lấy ra di động trong túi, hết pin tự động tắt máy.

      để di động qua bên, qua lúc, vẫn là lấy ra đồ sạc pin đến ổ điện ở góc tường phòng khách nạp pin cho di động.

      ngồi chồm hổm khởi động máy, smartphone này vẫn là Tô Dần Chính mua cho , là cho giải buồn, Chu Thương Thương ôm đầu gối, từ chỗ Tô Dần Chính cầm lấy hơn trăm triệu tiền bồi thương, làm sao vẫn còn có cam lòng như vậy.

      Di động vừa khởi động, bên trong vài tin nhắn nhắc nhở, trong đó có cái là tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Tô Dần Chính, 24 giờ sau khi ly hôn, gọi điện thoại cho lần.



      Hàn Tranh hôm nay có tâm tư gì làm việc, ký hai phần đơn xin điều động nhân viên trong cục, sau đó gửi ra mấy phong văn kiện cho ông cụ ở Bắc Kinh.

      Hàn Tranh cảm thấy tâm tình của mình có chút khó có thể hình dung, thoáng cái là cảm thấy mười vạn dặm trường chinh rốt cục có chút hi vọng như vậy, thoáng chút lại như rơi vào cái lưới bờ bến.

      có buông tha cho dự định, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy tin tưởng như vậy.

      Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính có mười bốn năm, mười bốn năm tình cảm, mặc kệ lấy cái hình thức gì kết thúc, mười bốn năm chỉ là khái niệm chữ số, thời gian cùng hồi ức torng đó làm thế nào cũng phai mờ được, mà tình trường nhấp nhô trong đó, được coi như là nửa nhân chứng.

      Thế nhưng nghĩ, cho dù tại có nửa phần nắm chắc chống lại được mười bốn năm này, vẫn chùn bước muốn đem đoạn cảm tình này cầm chắc.

      Cả đời rất dài phải sao? muốn thân thể khỏe mạnh, muốn trường mệnh trăm tuổi, muốn dùng mười bốn năm của mình, hai mươi bốn năm, thậm chí ba mươi bốn mươi bốn sáu mươi bốn năm chống lại mười bốn năm của Tô Dần Chính.

      chiếm được tiên cơ, liền liều mạng chiến đấu mệt, phải luôn giỏi về khoảng chạy cự ly dài sao?

      Hàn Tranh hôm nay còn tan ca sớm, thời điểm ở đường gọi điện thoại cho Chu Thương Thương, lần này để cho chờ bao lâu điện thoại bắt máy, trong ống nghe trừ bỏ tiếng chuyện của Chu Thương Thương còn nghe tiếng xào rau xì xèo, Hàn Tranh tư duy nóng lên, giẫm chân ga hướng về phía căn hộ chạy .

      Lúc Chu Thương Thương mở cửa cho Hàn Tranh người còn mang tạp dề, cái tạp dề quảng cáo, mặt viết “XX happy”.

      Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh đem tầm mắt dừng tạp dề của , giải thích câu, “Mua thịt gà tặng.” xong, liền lăn trở lại trong bếp nhìn nồi canh, thời điểm gần chín, bên bỏ gia vị vào nồi canh, bên với Hàn Tranh: “Nhà còn thiếu nhiều đồ lắm, em hôm nay tiêu ít tiền, số tiền còn lại em giữ trước, ngày mai lấy tiền trả lại sau.”

      Hàn Tranh hít sâu hơi, nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Thương Thương hồi lâu, mở miệng hỏi: “Thương Thương, em có ý gì?”

      Chu Thương Thương xoay người: “Em có khả năng phải ở nhà tạm vài ngày, tuy nhiên em ở miễn phí, em có thể…”

      “Thương Thương, trăm ngàn lần đừng cho nếm ngon ngọt.” Hàn Tranh cắt ngang Chu Thương Thương, chuyện ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

      Chu Thương Thương cúi đầu: “Được, em đây tự tìm chỗ ở.” xong, muốn cởi bỏ tạp dề.

      Hàn Tranh phen bóp giữ cổ tay Chu Thương Thương, sau đó đem giam giữ cửa thủy tinh ở phòng bếp, liền thuận thế vùi đầu phủ lên môi .

      Người phụ nữ này là có bản lĩnh, dễ dàng như vậy liền xé rách nhẫn cùng khẩu thị tâm phi của , Hàn Tranh gắt gao đem Chu Thương Thương kéo vào trong lòng mình, đầu lưỡi mở ra khớp hàm của , Chu Thương Thương ăn đau hé miệng, hơi thở nóng rực của Hàn Tranh liền lập tức tràn ngập khoang miệng của .

      Đầu lưỡi Hàn Tranh dùng sức ở trong miệng Chu Thương Thương càn quét, chưa từng khống chế được như vậy, dùng sạch hết khí lực toàn thân hôn , hận thể đem hòa tan trong độ ấm của mình, sau đó có thể mắt thấy tâm phiền.

      Chu Thương Thương cả người giống như sợi dây cung bị buộc chặt, toàn thân khẩn trương run run, Chu Thương Thương tuyệt đối phải bởi vì ngượng ngùng mà khẩn trương, mặt thực đỏ, cả khuôn mặt thình thịch tỏa ra bên ngoài nhiệt khí nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của có khả năng so với Hàn Tranh còn cao hơn, biết là vì tình dục bị khiêu khích hay là khác nguyên nhân, đột nhiên dâng lên tia hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ thân thể càng ngày càng nhũn, hai tay vội vàng giữ lấy bả vai Hàn Tranh, sau lưng trừ bỏ cửa thủy tinh để dựa vào, gần như cả người đều treo người Hàn Tranh.

      Hàn Tranh tay chậm rãi chuyển qua trước ngực Chu Thương Thương, tay tìm được dưới váy , khi bàn tay chạm vào chỗ mềm mại bên trong, Hàn Tranh cảm thấy mình muốn điên rồi. Hàn Tranh giang rộng hai tay nâng lên mông Chu Thương Thương, sau đó nâng cả người bay lên trung, tư thế này làm cho sau lưng Chu Thương Thương hung hăng đánh tới cánh cửa thủy tinh.

      Chu Thương Thương ăn đau, nước mắt ngừng từ trong hốc mắt toát ra.

      Hàn Tranh vừa ảo não vừa đau lòng lại dừng được, dùng tay vòng ra phía sau lưng Chu Thương Thương, tránh cho lưng của lại đụng vào bề mặt cửa.

      Chu Thương Thương tại cả người bị bay lên trung, việc duy nhất có thể làm chính là hai chân kẹp chặt thắt lưng Hàn Tranh, váy của sớm bị vén đến thắt lưng, áo sơmi hỗn độn từ lâu ướt đẫm mồ hôi, là hưng phấn cực kỳ, hình ảnh này nhiều thối nát a.

      Tô Dần Chính có phải cũng ôm Trần Uyển Di như vậy, khúc dạo đầu của bọn họ là bộ dáng gì đây, có phải cũng kịch liệt hận thể đem đối phương bóp nát hay , Tô Dần Chính lấy cái tư thế gì tiến vào thân thể Trần Uyển Di đây.

      Theo hình ảnh trong não càng ngày càng ràng, Chu Thương Thương thống khổ nhắm mắt lại, thân mình thể khống chế phát run.

      Đột nhiên hết thảy im bặt mà dừng lại, Chu Thương Thương mở mắt ra, Hàn Tranh dùng đôi con ngươi tĩnh mịch vẫn nhúc nhích kia nhìn .

      Chu Thương Thương cắn môi, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Trong ánh mắt xinh đẹp của Hàn Tranh kia có cái gì đó lóe lóe, nhưng vẫn yên lặng lên tiếng.

      Lúc này nồi canh đun phát ra tiếng sùng sục sôi trào, Hàn Tranh đem Chu Thương Thương buông ra, thoáng sắp xếp sửa sang lại áo váy hỗn độn của , sau đó xoay người sang chỗ khác tắt bếp gas.

      “Em rửa mặt.” Chu Thương Thương .

      Hàn Tranh gật đầu: “Sau khi rửa xong ra ăn cơm.”



      Chu Thương Thương ở trong phòng vệ sinh ước chừng ngây người hơn mười phút, lúc ra Hàn Tranh dọn xong bát đũa, so với tự tại rất nhiều, nhất là lúc ăn cơm, ngồi ở đối diện chậm rãi nhai chậm rãi nuốt.

      Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, khi nhìn đến bên cổ Hàn Tranh có vết cào dài màu đỏ có chút mất tự nhiên cúi đầu.

      Hàn Tranh vòng vo chuyển tầm mắt, sau đó chỉ chỉ canh cá trích đậu hủ bàn, hỏi: “Thương Thương, em mua cá ở chỗ nào, rất tươi.”

      “Siêu thị.”

      “Ah.” Dừng chút, “Siêu thị nào?”

      “Siêu thị ở đối diện tiểu khu.”

      Hàn Tranh lại “Ừ” tiếng.



      Đêm khuya 12 giờ, bọn họ vẫn còn làm tiếp chuyện chưa xong ở trong phòng bếp, có kịch liệt như lúc trước, Hàn Tranh cẩn thận giống như người mới học nghề, từng cái động tác đều gần như phải hỏi Chu Thương Thương câu “Cảm giác thế nào?”

      Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, có phải đặc biệt có tự tin hay …”

      Hàn Tranh dừng lại động tác, trong đêm ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó thẳng tiến cái, thẳng đến hoa tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :