Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu (70C+1PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 14:
      Trần Uyển Di vui vẻ hôn hôn mặt Tô Dần Chính, hạnh phúc đến mức hận bản thân thể mỗi ngày đều bị tăng tuyến sữa.

      Hàn Tranh nghỉ ngơi tuần, tối hốm đó từ thành phố G trở lại thành phố S, Áp tử kêu vài người bạn ở Cửu Trọng Thiên đón gió rửa xe cho . đám người cùng chỗ sau khi thổi bay hết vài bình rượu, thoải mái nằm ở sô pha tán gẫu.

      Áp tử : “Thập Nhất, mày với Tô Dần Chính hai người tao đều xem vào trong mắt, đứa trước kia vẫn đục nhất vậy mà lên làm cán bộ quốc gia, ngược lại Tô Dần Chính…” Áp tử tiếp, lại giơ ly rượu lên cùng Hàn Tranh chạm cốc, “Tiếp tục uống, tiếp tục uống.”

      Hàn Tranh mím môi cười cười, chán đến chết bắt tay tung vài lượt súc sắc, sau đó ngẩng đầu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “ ấy gần đây qua được ?”

      “Làm sao còn bỏ xuống được a.” Áp tử buông ly rượu, nghĩa chính ngôn từ nhìn Hàn Tranh, “Thập Nhất, phải tao thích nhiều mày nghe cũng vui, mày lựa chọn cùng nha đầu Tống gia kia ở chỗ, cũng đừng hỏi lại cái gì ấy qua được hay linh tinh, mặc kệ là trước kia hay là tại, mày cũng có quyền lên tiếng, ấy qua tốt hay tốt, với mày có mấy đồng xu quan hệ đâu, việc này Tô Dần Chính nó cũng quan tâm, mày nhào tới tính làm cái gì?”

      Hàn Tranh bật cười chút: “Tao chỉ hỏi câu như thế, mày lôi ra chuỗi dài như vậy để làm cái gì?”

      “Tao phải sợ mày xằng bậy sao?” Vịt Tử trầm mặc lát, “Nếu mày có xem ít báo lá cải, hẳn là biết ấy qua cũng phải tốt đẹp gì.”

      Áp tử than thở, cả giận: “Dần Chính tại là tiền càng kiếm càng nhiều, tuy nhiên thằng này a, cũng càng ngày càng bạc tình.”

      Hàn Tranh kéo khóe miệng, chỉ cảm thấy rượu vừa mới uống xong có chút buồn nôn.

      Áp tử sụt sịt câu: “Nếu lúc trước biết Dần Chính biến thành như vậy, còn bằng ủng hộ mày đem Thương Thương đuổi tới tay, , đàn ông có đôi khi chính là đê tiện, lão Khương chọc người ngại, mới Khương tịnh ngất trời, tao nhìn cái người giờ cùng chỗ với Tô Dần Chính này, chậc chậc, bộ dáng thực ra làm sao, phỏng chừng chính là công phu dụ dỗ lợi hại.”

      Hàn Tranh lấy ra điếu thuốc đặt ở miệng, Áp tử tiếp cận qua mồi cho .

      Hàn Tranh nhắm mắt hút hơi sâu, đoán là vừa rồi hút quá mau, bỗng nhiên bị sặc, ho khan lên.

      có tiền đồ.” Áp tử liếc ngang Hàn Tranh, “ biết còn nghĩ rằng mày là người mới đó.”

      Hàn Tranh cũng hiểu được vừa rồi có chút thất thố, cười rộ lên.

      đột nhiên nghĩ đến có lần mang Chu Thương Thương đến bờ sông, Chu Thương Thương ngồi ở bên cạnh nhìn phun khói thành vòng, cười muốn học, nghiêng người đốt cho điếu, sau đó thay đổi điếu mới, liên tục phun ra vài vòng khói xinh đẹp, cùng Chu Thương Thương biểu diễn luyện tập.

      “Trước hít sâu hơi… Đúng, sau đó vòng vòng… Giữ dưới răng đem khói phun ra là được rồi…”

      Chu Thương Thương nhìn vài lần, sau đó có mô có dạng phun ra miệng, rất nhanh liền ra được cái vòng khói xinh đẹp, đắc ý nhìn dương dương tự đắc:

      “Như thế nào?”

      Hàn Tranh nghĩ, Chu Thương Thương học cái gì cũng nhanh.

      Hàn Tranh thành thạo phun ra vài vòng khói, sau đó bắt tay đem điếu thuốc ở gạt tàn dụi xuống, nghiêng đầu với Áp tử: “Áp tử, tao có thể đúng là phải xằng bậy lần.”

      Áp tử sửng sốt chút, kéo miệng nở nụ cười: “Đừng với tao, liên quan tới chuyện của tao.”



      Chu Thương Thương cảm thấy gần đây thân thể của mình có chút vấn đề, căn cứ tình huống bản thân lên mạng tra xét, do dự nửa ngày, vẫn là đến bệnh viện tư nhân khoa nhũ tuyến ở thành phố S lấy số.

      Chu Thương Thương chọn là chuyên gia, vất vả mới đăng ký thành công, trước còn có đống lớn hàng ngũ người xếp hàng.

      Ngồi ở bên cạnh khẩn trương lôi kéo tay khác, càng ngừng nhắc tới: “Chuyên gia là nam, làm sao bây giờ, chuyên gia là nam a a a…”

      kia trấn an : “ sao, trong mắt bác sĩ là vô tính.”

      che mặt trong lòng kia: “Nhưng là trong mắt mình có tính a…”

      Chu Thương Thương có chút ngồi yên, biến thành phụ nữ kết hôn nhiều năm, theo lý thuyết đối với mấy vấn đề này dù sao cũng thể còn cùng mấy bé giống nhau nhăn nhăn nhó nhó, nhưng là —— Chu Thương Thương hít sâu hơi, từ trong túi xách lấy ra di động, từ trong phòng chờ ra.

      “Là Giai Di sao? Mình là Thương Thương, mình muốn hỏi chút bệnh viện của cậu khoa nhũ tuyến có nữ chuyên gia hay …”

      Dư Giai Di từ phòng trực ban vội vàng chạy tới, Chu Thương Thương ngồi ở phòng nghỉ ngơi nhìn thấy ấy lại đây, đứng lên có lỗi cười cười: “Ngại quá, có quấy rầy cậu làm hay .”

      Dư Giai Di trừng mắt nhìn liếc cái, sau đó hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu khó chịu.”

      Chu Thương Thương đại khái tình huống với Dư Giai Di, sau đó bày cho Giai Di xem cái biểu tình có chuyện gì lớn: “Mình lên mạng tra xét rồi, hẳn là tăng tuyến sữa, vấn đề , mình chỉ là lo lắng mới đến bệnh viện nhìn xem.”

      Dư Giai Di gật gật đầu: “Bệnh viện ra có vị bác sĩ nữ phụ khoa tệ, nhưng mà hôm nay phải tư chẩn cho nữ ngôi sao.”

      Chu Thương Thương thở dài: “ là quăng chết người.”

      Dư Giai Di buồn cười nhìn cái: “Sao mà còn giống như mấy đại nương vậy nè.”



      Nữ chuyên gia khoa nhũ tuyến bệnh viện tư nhân là Tô Dần Chính gọi điện thoại kêu ra khám cho Trần Uyển Di, Trần Uyển Di gần đây cũng trướng đau, làm loạt kiểm tra, ra kết quả cũng là tăng tuyến sữa.

      phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cũng cần làm thủ thuật , Tô Dần Chính an bài phòng bệnh cao cấp nhất cho Trần Uyển Di ở bệnh viện, cho ả tĩnh dưỡng sau thủ thuật.

      Trần Uyển Di từ khi kiểm tra ra tăng tuyến sữa lại càng yểu điệu dính người, ôm thắt lưng Tô Dần Chính buông tay làm nũng: “Dần Chính, mấy ngày nay có thể ở với em nhiều chút hay .”

      “Trần Uyển Di, chỉ là tăng tuyến sữa, phải ung thư vú.” Dừng chút, Tô Dần Chính vẫn là hơi hơi mềm giọng: “Giải phẫu xong tôi lại đây thăm , tháng sau tôi Hongkong công tác, phải rất thích gom đồ sao, chung .”

      Trần Uyển Di vui vẻ hôn hôn mặt Tô Dần Chính, hạnh phúc đến mức hận bản thân thể mỗi ngày đều bị tăng tuyến sữa.



      Hàn Tranh hẹn Tống Thiến cùng nhau ăn cơm chiều, Tống Thiến thích ăn hải sản, liền đạt gian ghế lô trong quán hải sản. bàn cơm, Tống Thiến kể với mấy chuyện thú vị hôm nay phát sinh trong văn phòng, Hàn Tranh nghe cái được cái .

      Tống Thiến nhìn nhìn Hàn Tranh thần sắc yên lòng, thầm oán câu: “A Tranh, có thể chuyên tâm nghe em hay .”

      Hàn Tranh hơi nhận lỗi nở nụ cười.

      Tống Thiến hòa hoãn giọng điệu: “A Tranh, hôm nay gì với em sao?”

      “Có.” Hàn Tranh nhìn về phía Tống Thiến, mở miệng .

      Tống Thiến nhìn Hàn Tranh, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ dự cảm tốt, quả nhiên, lời Hàn Tranh sau đó chứng minh giác quan thứ 6 của Tống Thiến.

      “Tống Thiến, ra em tốt lắm, tôi cũng biết mở miệng như thế nào…” Hàn Tranh nhìn Tống Thiến, ràng xong thấy có lỗi, môi khẽ động kéo ra tia nhạt nhẽo lạnh bạc, “Tống Thiến, chúng ta hay là thôi , chúng ta thích hợp.”

      Tống Thiến kinh ngạc nhìn Hàn Tranh, chuyện dây thanh đới nghẹn ngào: “A Tranh, chúng ta làm sao lại thích hợp?”

      Hàn Tranh: “Thực xin lỗi.”

      Tống Thiến lắc đầu, nước mắt làm nhòe phấn mắt: “Em cho phép chia tay, cho phép…”

      Hàn Tranh: “Đừng như vậy Tống Thiến, em cần phải tìm người đàn ông em.”

      em sao?” Tống Thiến há mồm, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Em muốn chia tay, trừ phi cho em biết vì sao, vì sao muốn chia tay với em…”

      Có bao nhiêu phụ nữ, ở đối diện với người mình có thể quyết tuyệt kiên cường, giơ tay chém xuống là tuyệt nhiên cắt đứt, ta có đối với bạn tốt như trước kia, vì sao vậy? ta làm sao lại quan tâm bạn, vì sao vậy? ta làm sao lại đưa ra lời chia tay với bạn, vì sao vậy?

      Mấy vấn đề này, đáp án đơn giản là đủ hoặc là , vì sao còn phải truy hỏi kỹ càng việc chi, đáp án đơn giản là còn muốn ôm chút cơ hội thay đổi đường sống, níu giữ trá hình mà thôi.

      Vấn đề tình cảm có cái công lý tính là công lý: khi tình cảm phát sinh biến cố, bên nào bỏ ra nhiều hơn, thông thường là người thua.



      Ngày hôm sau Chu Thương Thương hẹn trước nữ bác sĩ chuyên gia khám bệnh, khi ra khỏi nhà tiểu bảo mẫu hỏi có muốn kêu lái xe đưa hay , Chu Thương Thương lắc đầu cần.

      Bệnh viện như trước kín người hết chỗ, Chu Thương Thương trong phòng đợi chán đến chết nhìn tranh tuyên truyền bệnh lý dán hành lang, con người khi đối diện với bệnh tật dù sao cũng miên man suy nghĩ. Chu Thương Thương đột nhiên nghĩ đến mình ngày bé có lần sốt cao hạ, Trương Lâm ôm truyền nước biển ngày đêm, ngủ mơ mơ hồ hồ, khi tỉnh lại hỏi Trương Lâm vấn đề: “Mẹ, con có phải chết hay a.”

      Trương Lâm khi đó quăng cho cái tát: “Ngủ hồ đồ !”

      Chu Thương Thương tựa lưng vào ghế ngồi, lâu còn như vậy nhớ Trương Lâm cùng Chu Trường An, người trưởng thành cảm tình đối với người mất cũng trở nên thành thục, theo thời gian chậm rãi học được làm sao đem tưởng niệm giấu ở trong lòng, nhưng là hôm nay ở phòng chờ bệnh viện, khi nhớ tới bọn họ cư nhiên lại có xúc động rơi lệ.

      Bên ngoài y tá ra kêu tên: “Số 9, Tống Thương Thương.”

      Chu Thương Thương lấy tay xoa xoa hốc mắt bị đỏ, hướng về phía phòng chuyên gia vào.

      “Mời ngồi.”

      Chu Thương Thương vào phòng, thấy bên trong ngồi là nam bác sĩ, cả người có chút ngu , theo bản năng hỏi câu: “Tôi hẹn trước là bác sĩ Vương Ái Hoa, là vị nữ bác sĩ.”

      “Bác sĩ Vương có việc, tôi thay ấy phụ trách.” Bác sĩ nam tức giận giải thích chút, sau khi ngẩng đầu nhìn Chu Thương Thương, ngữ khí hơi chút thay đổi, ánh mắt cũng sáng vài phần, chỉ chỉ giường phía sau bình phong, “Nằm ở trong kia vén quần áo lên.”

      Chu Thương Thương: “Lần sau tôi lại đến kiểm tra .”

      có ý gì?”Bác sĩ nam giống như là bị người ta giẫm phải chân, lập tức nhảy dựng lên, “Tôi chỉ là làm kiểm tra với , phải muốn xâm phạm , tôi làm bác sĩ hơn mười năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ bệnh nhân giống như vậy, trong mắt bác sĩ là vô tính, những lời này chưa từng nghe qua sao, là tức chết tôi!”

      Chu Thương Thương từ bộ dạng xinh đẹp, tuy rằng sinh ra hoả nhãn kim tinh gì, nhưng có số việc vẫn là có thể thấy ràng. Mà này vốn là chuyện xấu hổ, vốn định là tốt rồi, thể tưởng tượng được còn bị trả đũa.

      Chu Thương Thương bình thường cũng phải cái bánh bao mặc người ta chỉ mắng, nhưng mà hôm nay biết bởi vì là ở bệnh viện hay là vị nam bác sĩ mắng rất có lý, còn có chút biết xử lý như thế nào.

      có biết hay , vừa mới hoài nghi đối với bác sĩ là cái tính chất gì? là vũ nhục y đức của tôi, vũ nhục phẩm cách của bác sĩ!”

      Nam bác sĩ nghĩa chính ngôn từ hùng hùng hổ hổ hấp dẫn ít người vây xem trong phòng chờ, Chu Thương Thương vừa nãy cảm xúc vốn tốt, tại lại bị nam bác sĩ chỉ mắng như vậy cùng người chung quanh chỉ trỏ, ủy khuất nước mắt ngay tại chỗ tuôn ra.

      Người vây xem càng ngày càng nhiều, Chu Thương Thương cúi đầu chen qua đám đông ra cửa: “Xin nhường chút, nhường qua chút có được hay !”

      Chu Thương Thương vất vả mới từ trong đám người ra, lúc ra vừa vặn cùng người nào đó ngang qua đối mặt.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 15:
      luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là người bị ruồng bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vân đạm phong thanh.

      Có đôi khi trào phúng trong cuộc đời là bạn cho rằng cái hoàn cảnh này rất là hỏng bét, ai ngờ so với tưởng tượng còn hỏng bét khó chịu hơn, mà bạn tuy rằng chuẩn bị tốt để đối mặt với hoàn cảnh trong tưởng tượng, lại vẫn chịu đựng nổi bước được, lúc này lựa chọn của bạn như thế nào, là chùn bước? Hay là biết bên dưới là vực sâu vạn trượng, cũng muốn ôm may mắn hoặc tâm tính tìm chết tiến lên thử xem?

      Khi cuộc đời trong thời kỳ thảm đạm, có hai loại phương thức còn có thể đạt được sung sướng, là xem lại quá khứ tốt đẹp, hai là triển vọng tương lai tốt đẹp, Chu Thương Thương sợ thấy quá khứ, bởi vì tốt đẹp quachỉ biết càng tôn thêm thảm đạm của tại, mà triển vọng tương lai sao, càng khó, có mong mỏi gì trong tương lai, làm thế nào triển vọng?

      Vậy làm sao bây giờ đây, tìm chết , thế gian chết kiểu này nhiều lắm, lựa chọn xong rồi, nhưng trước khi chết lại có dũng khí, vì sao lại như thế này, chết tử tế bằng còn sống, hay là luyến tiếc, luyến tiếc người nào đó chuyện nào đó, cho dù ta là người khiến thương tâm, cho dù có số việc chỉ cần vừa nghĩ đến liền có cảm giác đau đớn khoét tim cắt thịt.

      Chu Thương Thương thay đổi bệnh viện khác làm kiểm tra, kết quả kiểm tra đưa ra nhanh, tuyến sữa tiểu diệp tăng sản (breast lobular hyperplasia), loại bệnh thông thường có tỷ lệ phát sinh cao ở phụ nữ trẻ, bác sĩ đề nghị làm giải phẫu, sau đó hỏi ngày nào rảnh rỗi.

      “Tuần sau .”

      Bác sĩ gật đầu thành vấn đề, sau đó đối với máy tính kê đơn thuốc: “ xuống dưới mua thuốc .”

      Chu Thương Thương về nhà gần 7 giờ, cả người mệt mỏi toàn thân như nhũn ra, vừa về đến phòng ngủ liền lập tức tê liệt ngã xuống giường.

      Chu Thương Thương nằm ở giường nhớ tới tình cảnh buổi chiều cùng Tô Dần Chính đụng mặt, đáy mắt chậm rãi nổi lên sương mù dày đặc, mặt vừa chuyển, nước mắt liền lập tức rơi gối đầu.

      Khi ở bệnh viện cùng Tô Dần Chính chạm mặt, nghĩ tới đầu óc mình còn có thể xoay chuyển nhanh như vậy. Lầu 3 là khoa nhũ tuyến, Tô Dần Chính vô duyên vô cớ xuất ở nơi đó, đừng với nhũ tuyến của cũng xảy ra vấn đề. Hơn nữa ngày hôm qua Dư Giai Di cho , nữ chuyên gia nhũ tuyến duy nhất của bệnh viện kia bị ông chủ nào đó kêu tư chẩn cho nữ ngôi sao, mà cũng vẫn biết Tô Dần Chính tại cùng vị nữ ngôi sao nào đó dính chung chỗ.

      Tất cả mọi chuyện liên hệ với nhau, liền biến thành suy đoán thực trào phúng hết sức khó chịu, Chu Thương Thương quên mình làm sao hoàn thành cái suy đoán thực này, từ chút xác định biến thành xác định, tựa như quá trình lột da cắt thịt, từng chút xé rách vào, chạm đến lớp xương cốt dày đặc.

      Khi Tô Dần Chính cầm lấy tay hỏi: “Thương Thương, làm sao vậy, chỗ nào thoải mái?” Khi đó, Chu Thương Thương là hận cực kỳ, mắt lạnh nhìn Tô Dần Chính, hỏi: “ sao, cũng có chỗ nào thoải mái sao?” hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dần Chính, sau đó lời hất ra tay .

      Chu Thương Thương cảm thấy khi đó mình khẳng định xấu xí mười phần, trợn hết mắt ra, ánh mắt lạnh như băng lại giống như đao, điển hình bộ dáng người vợ bị tổn thương, so với Lý Mạc Sầu còn Lý Mạc Sầu hơn.

      luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là người bị ruồng bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vân đạm phong thanh, nhưng mà Tô Dần Chính đúng là lợi hại a, dễ dàng như vậy liền đem sắc mặt xấu xí của kích thích ra.

      Dưới lầu tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó truyền đến tiếng bước chân tiểu bảo mẫu A Châu vội vàng chạy tới nghe, A Châu tiếng rất to, nhất là khi nghe điện thoại, Chu Thương Thương cho dù ở trong phòng lầu 2 đóng cửa phòng cũng có thể nghe được ràng.

      “Tô tiên sinh hỏi phu nhân sao, ấy trở lại, vừa lên lầu.”

      biết phu nhân bên ngoài có ăn qua hay , nhưng mà sau khi trở về là có ăn qua.”

      “Trong nhà có yến mạch, đợi lát nữa em mua yến mạch hầm cháo.”

      “…”



      có yến mạch làm đỡ trong nhà có, chạy mua khi nào mới có thể làm xong… Mặt khác đừng nhiều dầu mỡ, cháo hầm xong nếu phu nhân ngủ, kêu ấy tỉnh lại, đừng để cho ấy ngủ bụng rỗng.”

      Tô Dần Chính xong, liền cúp điện thoại di động, lúc vừa cúp máy lại muốn gọi , còn muốn hỏi, phu nhân hôm nay trở về tâm tình được ? Có phải rất tệ hay ?

      Suy nghĩ chút, Tô Dần Chính vẫn là đem điện thoại bỏ vào trong túi quần, mặt sau bệnh viện là tiểu khu dân cư, lúc lái xe ngang qua dường như nghe mùi đồ ăn bay vào bên trong xe, Tô Dần Chính đem cửa kính xe đóng lại, sau đó đem xe quay đầu, hướng về phía Nhã Lâm tiểu khu chạy .

      Mẹ Tô dường như thực ngoài ý muốn khi mở ra cửa nhà nhìn thấy người đến là con trai mình, biểu tình mặt thể là vui mừng, nhưng cũng có vui mừng nhàn nhạt, bà tiếp đón Tô Dần Chính vào cửa, sau đó hỏi có ăn cơm chiều hay chưa.

      Tô Dần Chính chưa, mẹ Tô trưng cầu nhìn con trai mình: “Mẹ hâm chút đồ ăn cho con?”

      Tô Dần Chính gật gật đầu, sau đó ở dưới thắt lưng kê hai cái gối dựa, cả người làm tổ sô pha gỗ lim.

      “Đổi cái sô pha khác , bằng gỗ đau cả người.” Sau lúc lâu, Tô Dần Chính với Tô Ngữ Tâm .

      Mẹ Tô từ trong bếp ló ra: “Mẹ bộ xương già còn sợ, mấy đứa người trẻ tuổi lại ngại cứng sao.”

      “Mấy đứa?” Tô Dần Chính quay đầu.

      “Thương Thương a.” Mẹ Tô cười trả lời, “Thương Thương vẫn đề nghị mẹ đổi cái sô pha, mẹ chịu, nó lại mua cho mẹ vài cái gối ôm, để êm chút.”

      “Ah.” Tô Dần Chính thản nhiên trả lời, sau đó vươn tay bắt cái gối ôm, ôm đến trước người, màu vàng nhạt dưới ánh đèn chiếu sáng ánh lên mặt , tâm tư ngẩn ngơ.

      Mẹ Tô đem đồ ăn nóng bưng lên bàn, sau đó kêu Tô Dần Chính lại đây ăn, kêu tiếng có người trả lời, đến phòng khách nhìn thấy Tô Dần Chính muốn nhắm hai mắt ngủ, trong tay còn ôm gối ôm màu vàng lưu vân, ôm ngủ.

      Mẹ Tô vỗ bả vai con mình, giọng gọi câu: “Dần Chính…”

      Tô Dần Chính chậm rãi mở hai mắt, sau đó đứng lên: “Con ăn.”

      Bao tử Tô Dần Chính mấy năm nay bị rượu làm vỡ nát, thời gian dài nếm ra tư vị của món ngon, có đôi khi ăn cái gì cũng giống như nhai sáp.

      Mẹ Tô gắp chút đồ ăn cho Tô Dần Chính, thở dài : “Dần Chính, đối với Thương Thương tốt chút, nó người vợ tốt.”

      “Con biết.” Tô Dần Chính ngẩng đầu nở nụ cười chút với mẹ Tô.

      “Biết cùng với cái tiểu minh tinh bên ngoài kia cắt đứt .” Mẹ Tô hai mắt đột nhiên thâm sâu, có chút hầm hầm giận dữ , “Dần Chính, rất nhiều chuyện khi tiêm nhiễm, biến thành thói xấu.”

      Tô Dần Chính im lặng trả lời.

      Mẹ Tô liếc Tô Dần Chính cái, tiếp tục tiếp.

      Tô Dần Chính ăn xong cơm chiều tạm biệt mẹ mình, mẹ Tô nghĩ đến kiện, từ trong tủ bát lấy ra đơn thuốc đưa cho Tô Dần Chính: “Thương Thương lần trước sau khi sanh non thân thể vẫn tốt, đây là phương thuống bồi bổ thân mình, cố ý từ vị đại sư ở Tây Tạng xin được.”

      Tô Dần Chính thu hồi đơn thuốc, chỉ cảm thấy có cổ đau nhức từ sâu trong xương cốt vèo vèo tỏa ra ngoài.

      Mẹ Tô suy nghĩ chút, lại lo lắng công đạo câu: “Thuốc bổ phải uống lâu dài, con cũng đừng để cho Thương Thương quên uống.”



      Hàn Tranh lái xe liền quẹo đến đường Thạch Lân, đối với đường Thạch Lân này cực kỳ quen thuộc, quen thuộc lái xe ở lân cận đó chạy vài vòng, sau đó đem xe dừng ở trước cửa quán cà phê.

      Đường Thạch Lân có tiếng là yên tĩnh, cổ thụ che trời lá cây rậm rạp, tia sáng theo bé từ trong đám lá cây lay động chiếu xuống dưới, rơi mặt đất hình thành quang ảnh loang lổ.

      Hàn Tranh ở trong xe nghe xong ca khúc xưa mới từ bên trong xe bước xuống, đẩy ra cánh cửa thủy tinh của quán cà phê, liền có thanh trong trẻo vang lên: “ Hàn, lâu gặp.”

      lâu gặp, Tiểu Lê.” Hàn Tranh nhìn quanh bốn phía, : “Cho ly Mocha .”

      Tiểu Lê bưng ly Mocha đặt ở trước bàn Hàn Tranh, sau đó cười hỏi: “ Hàn đặc biệt đến tìm chị chủ sao?”

      Hàn Tranh theo Tiểu Lê hỏi câu: “Chủ của em đâu?”

      Tiểu Lê chớp chớp ánh mắt sáng lấp lành, nhìn đồng hồ treo tường: “Phỏng chừng còn phải chờ nửa giờ.”

      Hàn Tranh vận khí tệ, lúc cà phê uống đến hớp thứ hai, Chu Thương Thương liền đẩy cửa tiến vào, quần dài màu be phối hợp với chiếc áo sơ mi màu cà phê, tóc vấn tùy ý, lộ ra cái trán trơn bóng.

      Tiểu Lê từ trong quầy bar đứng lên nháy mắt với Chu Thương Thương: “Chị chủ, có đẹp trai tìm.” Sau đó hướng về phía Hàn Tranh nâng nâng cằm.

      Chu Thương Thương quay đầu, liền đối diện với nụ cười sáng lạn của Hàn Tranh dâng tặng, bên ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếu xuống đất theo cánh cửa thủy tinh tiến vào, Chu Thương Thương hơi hí mắt, hoảng hốt cảm thấy nụ cười của Hàn Tranh có chút sai lệch, giống như toàn bộ tan vào trong quang ảnh.

      Chu Thương Thương cười đến đối diện Hàn Tranh ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Trở về từ khi nào?”

      Hàn Tranh: “Trở về gần hai ngày.”

      “Nghỉ phép trở về?” Chu Thương Thương hỏi.

      “Đúng vậy.” Hàn Tranh cười có chút bất đắc dĩ, “Nô bộc của nhân dân, thực có làm bao nhiêu, mỗi ngày rỗi hơi, vất vả xin nghỉ dài hạn, cho nên trở về nghỉ ngơi vài ngày.”

      Chu Thương Thương cười cười.

      Thấy Chu Thương Thương cười, Hàn Tranh lại nhoẻn miệng cười, nhìn Chu Thương Thương: “Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm ?”

      Chu Thương Thương chần chờ chút: “Nếu kêu thêm Tống Thiến, em mời hai người.”

      với Tống Thiến chia tay.” Hàn Tranh thân mình dựa về sau, hai mắt bay xéo, vòng vo chuyển tầm mắt , “ thích hợp, kéo dài cũng tốt.”

      Chu Thương Thương trầm mặc , qua lúc mới mở miệng: “Muốn ăn món ăn gì?”

      Hàn Tranh nhô người ra, khuỷu tay để ở bàn, nghĩ nghĩ: “Ngày quá nóng, chúng ta liền ăn nhạt chút, ngày hôm qua Áp tử đề cử tiệm ăn Giang Nam, cùng thử xem .”



      Tiệm cơm Giang Nam ở khu Tân Thành thành phố S, lân cận là phố quán bar thành phố S mới xây dựng, nhá nhem tối, ngang qua quán bar ngay ngã tư, người nước ngoài tóc vàng ngồi đối diện ở ghế phó điều khiển huýt cái huýt sáo to với Chu Thương Thương.

      Chu Thương Thương khép lại cửa kính xe.

      Hàn Tranh nghiêng đầu mỉm cười với : “Giá thị trường tệ nha.”

      Quán cơm Giang Nam có chỗ dừng xe, Hàn Tranh chỉ có thể đem xe đậu ở khu thu phí, sau khi đậu xe xong, xuống xe đến bên cạnh Chu Thương Thương chờ , hỏi câu: “Có thấy nóng hay ?”

      Chu Thương Thương lắc đầu: “Cũng phải giữa trưa.”

      Quán cơm Giang Nam khách quý chật nhà, may mắn Hàn Tranh trước đó đặt ghế lô, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến gian phòng tên “Ngu mỹ nhân”.

      Sau khi Chu Thương Thương ngồi xuống, Hàn Tranh đem thực đơn đưa cho .

      Chu Thương Thương lật xem thực đơn, chọn hai món thông thường chay mặn, sau đó đem thực đơn đưa cho Hàn Tranh, Hàn Tranh chọn thêm hai món đồ ăn đặc sắc cùng phần canh hầm.

      Quán ăn này tốc độ lên đồ ăn nhanh, bao lâu cái bàn gỗ hoa điêu đầy đủ đồ ăn, Hàn Tranh vươn qua thân mình trước rót ly nước ép ngô cho Chu Thương Thương.

      “Cám ơn.” Chu Thương Thương tiếp nhận cái ly.

      Hàn Tranh lần nữa ngồi xuống, sau đó lại cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt cua ngâm rượu hoa điêu cho Chu Thương Thương, Chu Thương Thương nếm thử thịt cua Hàn Tranh gắp cho , mùi vị tệ, vừa mềm vừa tươi.

      Hàn Tranh buông đôi đũa, ánh mắt đặt ở người Thương Thương, Chu Thương Thương kéo nụ cười: “Xem em làm cái gì, phải đến ăn cơm sao?”

      Hàn Tranh thu lại thần sắc mặt, có chút thành với Chu Thương Thương: “Thương Thương, văn phòng đảng thành phố S cần người, em quay về thế nào?”



      chầu cơm ăn xong, thành phố S toàn bộ màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Hàn Tranh chạy xe qua cái bảng quảng cáo mới, Chu Thương Thương chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách đó xa là suối nhạc nước, theo hòa tiết tấu, chằng chịt thích thú, ở dưới ánh đèn muôn màu muôn vẻ rọi xuống, ba quang diễm ảnh.

      Xe lên cao, Chu Thương Thương thu hồi tầm mắt, thời điểm muốn gì đó, cả người bị cú quẹo phải gấp của Hàn Tranh ném lên đùi , phía sau thân xe chấn động, là bị tông vào đuôi xe .

      “Thương Thương?” Hàn Tranh nâng lên thân thể của , sốt ruột đánh giá .

      Chu Thương Thương ổn định tâm thần: “Em sao.”

      Hàn Tranh nhìn khắp người Chu Thương Thương, sau khi xác định người trước mắt có việc gì, thấp giọng mắng tiếng, mắt nhìn kính chiếu hậu, tông vào đuôi xe xe là chiếc BMW M3 màu lam, Hàn Tranh nóng nảy mở cửa xe, xuống xe.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 16:
      Hàn Tranh cường điệu nhìn Trần Uyển Di, sáp lại gần… giọng hỏi câu: “Phía có người?”
      Hàn Tranh nhíu mày đến sau xe, nhìn đại khái tình trạng đuôi xe bị tông vào, tình huống coi như tạm tạm, chỉ đụng nát cái đèn sau.

      Hàn Tranh lắc đầu, “Chậc chậc” hai tiếng, đến trước cửa xe chiếc BMW M3, giơ tay gõ hai cái xuống cửa sổ.

      Qua lúc, cửa kính xe chậm rãi mở ra, Hàn Tranh nghiêng thân mình dựa vào, mắt đánh giá người phụ nữ ngồi ở ghế điều khiển có chút hoảng sợ quá độ này, khóe môi kéo ra tia cười lạnh: “Mỹ nữ, chạy xe cái kiểu gì vậy, đem đường thành hoa viên sau nhà mình sao?”

      Trần Uyển Di hôm nay cũng là buồn bực, vốn tưởng rằng có thể nương theo tuyến vú tăng sản làm cho Tô Dần Chính yên yên đẹp đẹp ở với mình, nghĩ qua giữa trưa ngày hôm nay Tô Dần Chính lại chả hiểu làm sao đem ả gạt sang bên, hôm nay cùng Triệu Tử Lam quán bar uống chút rượu trở về, đường lại gặp gỡ cái chuyện vặt này.

      Kỳ vừa nãy tông vào đuôi xe vốn có thể tránh phát sinh, có thể ngay tại thời điểm thắng xe ả đột nhiên sinh ra cái ý niệm ngây thơ như vậy trong đầu, ả nghĩ làm chút chuyện để cho Tô Dần Chính biết chút.

      ra, Trần Uyển Di luôn luôn là tự tin, nhưng ả lại bắt bí được Tô Dần Chính cái người này, có thể giây trước còn đối với ả dịu dàng đến cực điểm, giây sau lại coi ả như rác.

      Trần Uyển Di khát vọng bị đàn ông chinh phục, sau đó giờ ả hoàn hoàn toàn bị Tô Dần Chính chinh phục, ả bi thương phát bản thân lại chinh phục được Tô Dần Chính.

      Vừa mới bắt đầu Trần Uyển Di cảm thấy mình chính là bị tiền củaTô Dần Chính chinh phục, như vậy cũng tốt, tiền sắc giao dịch, sáng tỏ đơn giản, nhưng mà theo bản thân đối với đoạn cảm tình này lo được lo mất, ả mới phát mình sớm xâm nhập vào vũng bùn tình cảm.

      Chưa từng có người đàn ông nào cho ả cảm thụ như vậy, cho dù chỉ cùng chỉ nán lại giây, ả cũng thấy được mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất toàn thế giới.

      Lúc vừa nãy cùng Triệu Tử Lam uống rượu, tuy rằng ả cùng Triệu Tử Lam đều bị người bao dưỡng, nhưng cảm giác về ưu việt trong lòng Trần Uyển Di phải chỉ chút, Tô Dần Chính các phương diện khác đều mạnh hơn ông già Đài Loan kia của Triệu Tử Lam, hơn nữa ả cho rằng mình là Tô Dần Chính , tuy rằng ả xác định Tô Dần Chính có mình hay , nhưng ả vẫn là cho rằng mình ở trong lòng Tô Dần Chính là có vị trí, ả từng điều tra qua tất cả phụ nữ cùng Tô Dần Chính từng có quan hệ mờ ám, so sánh, ả cùng Tô Dần Chính thời gian là lâu nhất .

      Phát vừa kinh ngạc vừa vui mừng này làm cho Trần Uyển Di hưng phấn thôi, tuy rằng ả buồn rầu con đường ‘chuyển chính’ của mình còn xa xăm tít mù, nhưng ả là tình nhân Tô Dần Chính kết giao lâu nhất, điểm ấy mang đến cho ả cảm giác về ưu việt, làm cho Trần Uyển Di cảm thấy hết sức hạnh phúc, ít nhất ả so với vợ của Tô Dần Chính hạnh phúc hơn nhiều lắm.

      Trần Uyển Di ổn định tâm thần, từ của sổ xe ló ra nhìn tình huống tông vào đuôi xe, giật miệng: “Giải quyết riêng , ra cái giá, cần quá phận là được rồi.”

      Hàn Tranh bỗng nhiên cười, nhìn chằm chằm Trần Uyển Di: “Giải quyết riêng?”

      Trần Uyển Di ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, chỉ coi phú nhị đại muốn mượn việc này thông đồng phụ nữ, lại ló mắt nhìn xe , Phaeton, ha ha, là có chút tiền tươi.

      “Bằng muốn như thế nào?” Trần Uyển Di mặt lộ vẻ tươi cười, “Tôi bề bộn nhiều việc, cũng có thời gian theo hầu.”

      “Đúng nha, bề bộn nhiều việc.” Nét tươi cười mặt Hàn Tranh , đột nhiên tiến lên tới gần Trần Uyển Di, sau đó hít hít cái mũi, nụ cười mặt càng phát ra sáng lạn , “Uống rượu lái xe, đúng là ngang ngược a…”

      Trần Uyển Di có chút thẹn quá thành giận, nhíu mày: “ đừng nên quá phận, nếu muốn làm ầm ĩ, coi chừng chịu nổi.”

      Hàn Tranh cường điệu nhìn Trần Uyển Di, sáp lại gần… giọng hỏi câu: “Phía có người?”

      Chu Thương Thương theo cửa kính xe ló ra nhìn nhìn tình huống, sau đó mở cửa xuống xe, đến trước mặt Hàn Tranh, nhìn người phụ nữ chiếc BMW này, sau đó hỏi Hàn Tranh: “Thập Nhất, xử lý việc này như thế nào?”

      “Uống rượu lái xe đấy, cảm thấy vẫn là giao cảnh sát giao thông xử lý .” Hàn Tranh với Chu Thương Thương, “Bên ngoài nóng, nhanh lên xe .”

      Chu Thương Thương cười : “Em chờ cảnh sát chung với .”

      Trần Uyển Di có chút nóng nảy, ả là nhân vật của công chúng, cố giao thông như vậy lớn , nhưng uống rượu lái xe là cái vấn đề lớn, ả chịu đựng tức giận, cười cười với Hàn Tranh: “Tông vào đuôi xe thôi mà, để cho cảnh sát tham rất phiền phức, đẹp trai, tôi lừa , Lý cục trưởng phụ trách khu này còn phải kêu chồng tôi tiếng , tôi cho biết việc này nếu đưa ra giải quyết chung, đúng là chiếm được lợi lộc gì.”

      Chu Thương Thương có chút buồn cười nhìn Hàn Tranh: “Thập Nhất, tự xem làm , em lên xe trước.”

      Hàn Tranh gật gật đầu: “Trong xe bên trái có máy chơi game mới mua, em chơi trước .”

      Chu Thương Thương gật gật đầu, trước khi rời lại nhìn Trần Uyển Di.

      Trần Uyển Di nhấn kèn trong xe, ý bảo Hàn Tranh nhanh chút đưa ra thái độ.

      “Lý cục trưởng?” Hàn Tranh thu thu ánh mắt, sau đó thần sắc giật mình nhìn Trần Uyển Di, “Hay là chồng là Lý Cương?”

      Trần Uyển Di sắc mặt khẽ biến, hề để ý tới Hàn Tranh, sau đó lấy ra di động bấm gọi , vốn nghệ sĩ gặp gỡ loại tình này đầu tiên khẳng định là gọi điện thoại cho người đại diện của mình, Trần Uyển Di người đầu tiên nghĩ đến là Tô Dần Chính, ả hôm nay gọi Tô Dần Chính vài lần đều bị cắt đứt, lần này ả vốn ôm tâm tính tìm may, nghĩ tới lại thông máy.

      “Dần Chính, em xảy ra tai nạn xe cộ…” giây trước còn ác độc chuyện, giây tiếp theo mặt lại toát ra vẻ phụ nữ yểu điệu.

      Từ đầu tới đuôi, Hàn Tranh vẫn mặt chút thay đổi nhìn Trần Uyển Di ngừng khóc kể với cái di động, nhưng thời điểm nghe tới người phụ nữ này thực kêu ra tên cái người kia, trong mắt ngay lập tức toát ra đám lửa.

      “Dần Chính, có thể lại đây chuyến hay , đối phương phân phải trái, em có biện pháp giải quyết …”

      Hàn Tranh chỉ cảm thấy bản thân lúc này máu huyết sôi trào, thể ức chế phẫn nộ giống như thủy triều bao phủ , có chút khống chế được từ trong tay Trần Uyển Di đoạt qua điện thoại.

      “Dần Chính, là tao.” Hàn Tranh sau khi bình tĩnh tâm tình, “Tao chính là cái người phân phải trái trong miệng người phụ nữ kia, vừa mới nãy xe người phụ nữ của mày tông vào đuôi xe tao, còn có, Thương Thương cũng ở trong xe.”

      Hàn Tranh trừng mắt nhìn Trần Uyển Di, đến bên nghe điện thoại.

      “Mày hỏi tao Thương Thương thế nào?” Hàn Tranh nhịn được cười nhạo ra tiếng, “Dần Chính, phải tao chèn ép mày, mày có mặt mũi hỏi cái này sao?” xong, cúp điện thoại, Hàn Tranh trở về, khống chế được tính tình mà đem di động trả lại cho Trần Uyển Di.

      Trần Uyển Di ù ù cạc cạc : “Bệnh thần kinh hả!”

      Hàn Tranh cười nhạo, đến trước mặt Trần Uyển Di, hỏi: “Tô Dần Chính là chồng ?”

      Trần Uyển Di nghiêm mặt lời nào.

      Hàn Tranh ói ra mấy hơi tức giận, sau đó xoay người từ cao nhìn xuống Trần Uyển Di: “Tôi đúng là lần đầu tiên thấy người giống như vậy —— thứ đàn bà —— đê tiện.” xong, cười lạnh xoay người, trở về trước xe mình, lên xe, đóng cửa xe.

      “Giải quyết như thế nào?” Chu Thương Thương quay đầu hỏi Hàn Tranh.

      Hàn Tranh lời nào, qua lúc, rầu rĩ trả lời: “Giải quyết riêng.”

      Chu Thương Thương “Ah” tiếng, sau đó cúi đầu.

      Toàn bộ thùng xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng, qua lâu sau, Chu Thương Thương từ từ mở miệng: “Thập Nhất, người phụ nữ vừa rồi em nhận ra được.”

      Hàn Tranh nắm tay lái, sắc mặt khó coi đến rối tinh rối mù.

      Chu Thương Thương cố nở nụ cười , sau đó quay đầu hỏi Hàn Tranh: “ ta xinh đẹp hay là em xinh đẹp?”

      Hàn Tranh lạnh nghiêm mặt: “Đừng hỏi như vậy.”

      Chu Thương Thương dựa vào ghế xe, cúi đầu cười, thần sắc có chút suy sụp yếu đuối: “Thập Nhất, hai người cùng chỗ lâu, có phải từ tình biến thành tình thân hay ?”

      Hàn Tranh thanh nặng nề: “ biết.”

      Chu Thương Thương nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ven đường loạt quảng cáo xếp sau vành đai xanh, loạt quảng cáo lộ thiên của Tô thị lướt qua cực nhanh rồi biến mất trước mắt Chu Thương Thương, sau đó lại lần nữa nhảy vào trong mắt , rồi biến mất…

      ———

      Chu Thương Thương là sau khi tốt nghiệp đại học mới biết được cuộc sống của Tô Dần Chính có bao nhiêu quẫn bách.

      Khi đại tam từ trong Tống gia chuyển ra ngoài, sau khi Tô Dần Chính biết việc này, hàng tháng trừ bỏ gửi quà cho , còn định kỳ gửi đến cho khoảng tiền.

      Tô Dần Chính ở trong điện thoại với : “Bà xã, nuôi em.”

      Khi đó Chu Thương Thương biết phần mềm của Tô Dần Chính mới thiết kế bị người ta đạo danh, cũng biết mới từ chức ở công ty, càng biết thời điểm Tô Dần Chính với “Bà xã, nuôi em.” Toàn thân dưới chỉ có 500 đồng tiền.

      Chu Thương Thương sau khi tốt nghiệp đại học liền lập tức chạy vội đến Bắc Kinh tìm Tô Dần Chính, ngày hè chói chang, ngồi ở cửa chờ Tô Dần Chính, kết quả chờ được người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh, ta cho Tô Dần Chính sớm chuyển rồi.

      Chu Thương Thương gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, giờ sau, Tô Dần Chính vội vàng chạy tới.

      Tô Dần Chính so với lần trước gặp mặt vừa gầy, vừa đen, Chu Thương Thương có chút hiểu được, giơ giơ nụ cười lên mặt: “Dần Chính, em với đường cố gắng lên nào.”

      ——————————————————————

      Khi Chu Thương Thương về nhà tiểu bảo mẫu cho : “Tô tiên sinh trở lại.”

      Chu Thương Thương lên lầu, quả nhiên thấy Tô Dần Chính ngồi trong phòng sinh hoạt xem tivi, tắm rửa xong, mặc áo ngủ vải bông màu lam, tóc có chút ẩm ướt, hẳn là dùng máy sấy.

      Phòng khách chỉ mở cây bên đặt dưới đất cạnh sô pha, ngọn đèn màu da cam bao phủ Tô Dần Chính trong vòng sáng hình tròn, sườn mặt tuấn như trước ánh trong mảnh màu sắc da cam, có vẻ mê ly lại mơ hồ.

      Tô Dần Chính thấy trở về, cầm lấy điều khiển từ xa ấn tắt màn hình tivi.

      trở lại?” Tô Dần Chính nhìn về phía , mở miệng.

      Chu Thương Thương gật đầu, sau đó vào phòng ngủ tắm rửa, ở dưới vòi hoa sen dùng nước ấm cọ rửa hết nửa giờ, khi ra làn da bị nước ấm xông hồng hồng, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng theo.

      Chu Thương Thương ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, lúc gội đầu quên dùng đồ bảo hộ tóc, tóc có chút rối, khi muốn lấy tay chải xuôi, bàn tay phủ lên đầu .

      Bóng ma phía sau như là đặt Chu Thương Thương ở trong lòng, gắn bó thông khí đến khó chịu.

      Tô Dần Chính từ bàn trang điểm lấy ra cái lược sừng, trầm mặc chải tóc cho Chu Thương Thương, qua lúc, lại lấy máy sấy Chu Thương Thương cầm trong tay qua, vừa sấy vừa chải đầu.

      Chu Thương Thương vẫn ngồi nhúc nhích, cho đến khi Tô Dần Chính mở miệng chuyện.

      “Thập Nhất trở lại sao?”

      Chu Thương Thương im miệng .

      Tô Dần Chính lại tiếp tục hỏi: “Nó nhìn rất tệ .”

      Chu Thương Thương bỗng nhiên đứng lên: “Tô Dần Chính, đừng làm cho tôi ghê tởm .”

      Tô Dần Chính nhún nhún vai, đôi mắt lóng lánh nhìn , đột nhiên câu: “Thương Thương, chúng ta hình như lâu làm.”

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 17:
      “Tống Thiến, đừng làm cho tôi hối hận vì từng ở chung với .”
      Tình là xinh đẹp, khi lòng chúng ta tràn đầy vui vẻ khi có được nó, sao lại dự đoán được có ngày nó cũng biến chất, hư thối, thậm chí biến mất. Nhưng mà tình xinh đẹp cũng là ở chỗ khi có được nó cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng để ý.

      Chu Thương Thương cũng từng có được phần tình như vậy, cái thời điểm kia trẻ tuổi, bạn trai của tuấn lại dịu dàng, cái thời điểm kia bọn họ thực bần cùng, ở trong căn phòng giá rẻ sắp bị phá bỏ và di dời, trong phòng đơn sơ, trần nhà thường có mãnh vữa rơi xuống, ống nước thường xuyên bị nứt toét, còn có cái giường gỗ 1m5, lúc làm khiến cho cái giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

      Cái thời điểm đó tiêu dùng còn có cao như giờ, Chu Thương Thương mỗi ngày tính toán tiền sinh hoạt, khoản tiền nào cũng tiết kiệm , chỉ có tiền nhà, như thế nào cũng tiết kiệm được.

      Mùa hè, Tô Dần Chính vùi đầu vào máy tính viết chương trình, Chu Thương Thương ngồi ở bên giường múc dưa hấu, thường xuyên đưa miếng đến bên miệng Tô Dần Chính, khi giở trò xấu đem tất cả hạt dưa hấu lấy ra, sau đó đưa đến bên miệng Tô Dần Chính, Tô Dần Chính quen tật há miệng, phát giác đúng, xoay người nhào về phía , Chu Thương Thương đẩy Tô Dần Chính ra: “Ngày mùa hè, thấy nóng à?”

      Mùa đông Chu Thương Thương cứ dựa giường với Tô Dần Chính, Tô Dần Chính rót nước nóng vào túi chườm nóng thả tới dưới chân Chu Thương Thương, sau đó : “Bà xã, còn phải viết xong báo cáo mới ngủ, ngủ ngon.”

      Chu Thương Thương từ giường ngồi lên bưng mặt Tô Dần Chính mổ mổ: “Ông xã cố lên.”

      Khi đó Tô Dần Chính thường xuyên nhất với là: “Thương Thương, cho chút thời gian, cho em cuộc sống tốt nhất.”

      Chu Thương Thương thường với Tô Dần Chính đó là: “Ông xã, em tin tưởng nhất định có thể.”

      Xác thực, Tô Dần Chính cũng dối gì, Tô Dần Chính làm cho Chu Thương Thương sống cuộc sống tốt nhất, bọn họ chuyển nhà ba lượt, căn nhà càng lúc càng lớn, đồ dùng bên trong cũng càng ngày càng quý, bức họa tùy tiện treo tường cũng có giá cả trăm ngàn. Chu Thương Thương cũng tự tin vớ vẩn, Tô Dần Chính hao hết 7 năm thời gian tạo ra cái thần thoại thương nghiệp, tại bên dưới có hai công ty đưa ra thị trường, phân biệt hai thị trường ở Hongkong cùng nước Mỹ, còn có phố buôn bán, hai mươi hệ thống siêu thị lớn, chơi cổ phiếu, bất động sản, kỳ hóa trừ bỏ ánh mắt độc đáo, người còn có vận khí tốt khiến người khác hâm mộ thôi. Chuyện Tô Thiên Lan lại bị lôi ra, bên ngoài cũng có người mượn việc này móc, ngược lại còn thổi phồng to lớn, thậm chí có người thế kỷ này lại xuất Tô Dần Chính thứ hai, là thần thoại, thần thoại là có tính chất truyền kỳ cùng tính chất duy nhất.

      7 năm, năm nay Chu Thương Thương qua vài ngày nữa hai mươi chín tuổi, Tô Dần Chính còn có mấy tháng nữa cũng 31, đều già sao? Nhưng mà có bao nhiêu đôi vợ chồng đến độ tuổi này mới bắt đầu bước vào giáo đường hôn nhân, mà bọn họ cũng con đường hôn nhân này càng càng xa.

      ——————————————————————————

      Chu Thương Thương đứng ở cửa sổ sát đất, phía sau là bóng đêm nặng nề, bên ngoài vang vài tiếng sấm rền, bên trong trần nhà hệ thống điều hòa trung tâm, gió lạnh từ nơi nguồn gió được thổi ra nhè .

      Tô Dần Chính tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, ngửi thấy người mùi sữa tắm thơm ngát, than thở : “ thơm.”

      Chu Thương Thương mặc Tô Dần Chính ôm, mãi đến khi Tô Dần Chính dùng răng nanh cởi bỏ cái cúc áo thứ hai áo ngủ , Chu Thương Thương thản nhiên mở miệng : “Dần Chính, tôi sợ nhiễm bệnh.”

      Tô Dần Chính đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn nhã có phần vặn vẹo đôi chút, đồng tử đen thẳm chậm rãi co rút lại, cánh tay đặt tay Chu Thương Thương cũng có chút khống chế được lực đạo, cứng ngắc nắm vào xương cốt Chu Thương Thương.

      bẩn?” Tô Dần Chính ánh mắt nặng nề, chống lại ánh mắt của Chu Thương Thương, “Vậy em cảm thấy ai sạch , Thập Nhất sao?”

      Chu Thương Thương tính toán thoát khỏi gông cùm của Tô Dần Chính, Tô Dần Chính lại gia tăng thêm lực đạo, đem Chu Thương Thương để ở tường, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp ấm áp mà Tô Dần Chính thở ra toàn bộ phun mặt Chu Thương Thương.

      “Thương Thương, đời mấy đàn ông là sạch , nhất là Thập Nhất, em có khả năng biết —— “Tô Dần Chính kéo ra nụ cười khẽ, ghé vào lỗ tai Chu Thương Thương, giọng , “ cho em, nó mười lăm tuổi chơi song phi…”

      Chu Thương Thương giơ tay lên cho Tô Dần Chính cái tát: “ cút cho tôi!”

      Tô Dần Chính tay phải vuốt khuôn mặt bị Chu Thương Thương đánh, nhìn sâu vào mắt Chu Thương Thương, cút mất.

      Chu Thương Thương vô lực ngồi ở giường, dưới lầu truyền đến tiếng Tô Dần Chính mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng khởi động ô tô, cho đến khi xe chạy khỏi gara, dần dần chạy khỏi khu biệt thự.

      cùng Tô Dần Chính lại lần nữa tan rã trong vui, đối chọi gay gắt giống như hôm nay vậy, cùng Tô Dần Chính dường như diễn luyện hơn ngàn lần, đối với việc này có chút chết lặng.

      Mỗi lần sau khi kết thúc cãi nhau, Tô Dần Chính hoặc công tác hoặc “Nhà” khác ngốc vài ngày, vài ngày sau trở về, mang cho món lễ vật, cũng nhận, dễ thu dễ phóng.

      phụ nữ Giang Tây chồng là ông chủ mỏ than dạy : “Thừa dịp chưa ly hôn để dành chút tiền, phòng ngừa vạn nhất.”

      Chu Thương Thương biết mình có muốn phòng ngừa vạn nhất hay , nghĩ, nếu thực ly hôn, Tô Dần Chính hẳn là mặt tiền tài ủy khuất cái gì, bởi vì mặt tình cảm ủy khuất .



      Tô Dần Chính hôm nay uống lên ít rượu, trước đó nhận được điện thoại của Trần Uyển Di khi cùng vị ông chủ Mexico uống rượu hoa điêu Thiệu Hưng, thứ rượu hoa điêu tốt nhất đặt bếp đồng tinh xảo dùng lửa nấu ngừng, toàn bộ ghế lô hương rượu lượn lờ.

      Trần Uyển Di ở trong điện thoại thầm đống lớn kỳ cũng có nghe cẩn thận, mãi đến khi di động của Trần Uyển Di bị Hàn Tranh cướp , cả người đột nhiên tỉnh lại.

      Rượu hoa điêu ở trong bụng ngừng bốc lên, ra khỏi ghế lô, ghé vào toilet vàng óng nhịn xuống nôn mửa hỏi câu: “Thương Thương việc gì chứ?”

      Hàn Tranh ở trong điện thoại trách cứ làm cho có chút hoảng hốt, sau đó Hàn Tranh liền cúp điện thoại, ghé vào bồn rửa nôn mửa rất lâu, mãi đến khi toàn bộ bụng đều trống rỗng, khó chịu như thiêu như đốt.

      Sau đó đứng thẳng người, mở ra vòi nước mạ vàng rửa tay rửa mặt, chậm chạp rửa xong lại dùng khăn mềm chà lau sạch .

      gọi điện thoại công đạo cho trợ lý an bài kế tiếp cho ông chủ Mexico còn trong ghế lô, ra khỏi nhà hàng chạy xe hướng về đường Hoa Khê.

      ở nhà đợi hồi lâu, Thương Thương còn có trở về, cầm di động cũng dám quay số điện thoại, sau đó Thương Thương trở lại, bọn họ lại lần nữa xé rách da mặt lẫn nhau.

      Đây phải là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng phải là lần dữ dội nhất, có lẽ về sau bọn họ còn có thể ầm ỹ rất nhiều lần nữa, cho nên cãi nhau như vậy rất râu ria, phải sao?



      Hàn Tranh về nhà thấy được Tống Thiến ngồi ở trong phòng khách cùng mẹ mình uống trà, Tống Thiến cười với khi thấy vào cửa, mẹ Hàn cười tiếp đón con mình lại đây: “Thập Nhất a, qua đây xem Thiến Thiến đưa cho mẹ cái áo choàng xem đẹp ?”

      Hàn Tranh quét mắt nhìn áo choàng màu đỏ sậm mẹ mình cầm trong tay, biết mẹ mình ghét nhất chính là màu đỏ sậm, Tống Thiến đưa cho bà loại áo choàng màu này vậy mà có thể giả vờ bộ dáng thích buông tay.

      “Cũng tạm.” Hàn Tranh có lệ, sau đó xoay người lên lầu.

      Mẹ Hàn phẫn nộ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Tống Thiến: “Hai đứa lên lầu tán gẫu, hầu bà lão này cả buổi chiều, rất buồn chán .”

      Tống Thiến lắc đầu, sau đó với mẹ Hàn: “Con đây lên với A Tranh.

      Mẹ Hàn: “ thôi.”

      Hàn Tranh đứng trước gương trong phòng cởi caravat, sắc mặt bình tĩnh nhìn gương mặt xuất trong gương, thấy tiến vào, lấy tay chỉ chỉ sô pha trong góc, ý bảo Tống Thiến trước ngồi xuống, dừng chút, thản nhiên mở miệng: “Tống Thiến, em nên tới nữa.”

      Tống Thiến đến sô pha trong phòng ngồi xuống, ngửa đầu: “Vì sao, chúng ta còn chưa có chia tay đâu?”

      Hàn Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Thiến vài giây: “Là có ý gì?”

      Tống Thiến cúi đầu nhìn móng tay hôm nay mình vừa mới làm, chậm rãi mở miệng : “A Tranh, em thích như vậy, thể đối với em như thế.”

      Hàn Tranh ừ tiếng, đem áo khoác cởi ra móc giá áo, mở cửa phòng thay đồ móc lên, sau đó ra.

      người chỉ mặc bộ đồ vải bông bó sát màu trắng, cổ chữ V, Hàn Tranh hai tay ôm ngực, dáng người biếng nhác dựa cửa phòng thay đồ, chuyện tiếng trầm thấp mà lười biếng: “Nếu có chỗ nào thương tổn em, tôi có lỗi, nhưng mà chia tay là chia tay, Thiến Thiến, điều kiện của em rất tốt, cần thiết treo người tôi.”

      Tống Thiến nắm chặt hai tay, có chút muốn nhưng làm thế nào cũng nên lời, qua hồi, hít sâu hai hơi, hỏi: “Hàn Tranh, phải rời khỏi em, là vì Chu Thương Thương sao.”

      “Chu?” Hàn Tranh nở nụ cười chút, “ ấy phải hẳn là họ Tống sao?”

      Tống Thiến để ý tới lời xen của Hàn Tranh, đứng lên: “ tại ấy sống hạnh phúc liền khó chịu sao, sau đó vội vàng muốn sắm vai tình thánh sao?”

      Hàn Tranh nháy mắt chút, mặt lộ vẻ vội nóng nảy tươi cười: “Thiến Thiến, đây là chuyện của tôi.”

      Tống Thiến đến trước mặt Hàn Tranh, ý đồ bắt lấy tay , Hàn Tranh ung dung rút tay mình ra, biểu tình nghiêm túc mấy phần: “Tống Thiến, tôi lặp lại lần nữa, chúng ta chia tay, trước đó chúng ta chỉ là đương, phải kết hôn, chẳng lẽ tôi muốn chia tay, còn phải cùng em cục dân chính lấy giấy công chứng sao?”

      Tống Thiến cắn môi: “Hàn Tranh, đừng vờ ngớ ngẩn được ?”

      “Vờ ngớ ngẩn cái gì?” Hàn Tranh cười hỏi.

      cho là Chu Thương Thương cần sao, ấy chỉ là lợi dụng có biết hay , Tô Dần Chính tại ở bên ngoài có phụ nữ, Chu Thương Thương muốn lợi dụng kích thích , chờ khi Tô Dần Chính hồi tâm chuyển ý , ấy cảm kích sao, chỉ biết lập tức đem quăng sang bên, Hàn Tranh, đừng ngốc được , cho là Chu Thương Thương rời khỏi Tô Dần Chính sao? ấy trước kia tình nguyện cùng ba em trở mặt cũng muốn cùng Tô Dần Chính chết chung chỗ, ấy Tô Dần Chính muốn chết, giống như em muốn chết vậy, là rời được, hiểu hay hả, A Tranh?”

      Hàn Tranh phất ra Tống Thiến, sau đó đến quầy rượu rót ly rượu vang, đặt ở tay lắc lắc, nhấp ngụm, nhìn Tống Thiến kiến nghị : “ làm giáo sư phân tích tình cảm là đáng tiếc.”

      Tống Thiến quay đầu, nhìn tới Hàn Tranh.

      Hàn Tranh buông ly rượu, chăm chú nhìn Tống Thiến : “Thiến Thiến, tôi với chia tay cùng Thương Thương có bất luận cái quan hệ nào, nếu ấy thực cần tôi kích thích Tô Dần Chính, chúng ta đây đoán chừng ngay cả bắt đầu cũng có.” Dừng chút, “Tống Thiến, đừng làm cho tôi hối hận vì từng ở chung với .”

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 18:
      Thư ký cùng giám đốc, nếu như hai người chơi ra chút gút mắt bất chính là có lỗi với cái tầng quan hệ này.

      Chu Thương Thương hẹn trước tuần sau làm thủ thuật, Tô Dần Chính tuần này vừa vặn có hồi bàn luận kinh tế.

      Tuần lễ này, Chu Thương Thương đặc biệt nhàn rỗi, Tô Dần Chính đặc biệt bận rộn, bận bận, nhàn nhàn, tính ra bọn họ tuần có gặp mặt.

      Lúc trước người Giang Tây vợ của ông chủ mỏ than kia còn cùng Chu Thương Thương kiện, ấy năm trước suốt năm có nhìn thấy chồng của mình, đầu xuân năm nay, chồng của ấy lại có thêm đứa con riêng, tết lịch chính là ở nhà người phụ nữ kia cùng nhau trải qua, cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau bắn pháo hoa, cùng nhau dán câu đối xuân, hình ảnh gia đình vui vẻ, hạnh phúc an khang.

      Chu Thương Thương còn nhận thức người, thiếu phu nhân Đỗ gia thành phố S, Triệu Tiểu Nhu, nhân vật thủ lĩnh của đội cảm tử tiểu tam, chồng ở bên ngoài có năm sáu cái tổ, có lần Triệu Tiểu Nhu còn lôi kéo cùng nhau bắt gian chồng chị ấy, tiểu tam là vị nữ sinh viên vừa tốt nghiệp, da mặt còn rất mỏng, tình bùng nổ lại trong cùng ngày uống hết lọ thuốc ngủ, biết là may mắn hay là bất hạnh, người cứu trở về, tuy nhiên thành người thực vật.

      Việc này hình như là chuyện hồi năm kia , tình ầm ĩ rất lớn, đằng đẳng nằm báo chiều thành phố S hết 3 ngày. Cha mẹ nữ sinh viên cầm di ảnh con quỳ gối trước mặt Đỗ gia lấy ý kiến, mọi người đối với việc này nghị luận sôi nổi, mà cuối cùng tình dùng cái phương pháp gì giải quyết đây, đền tiền, đền 106 hay là 160 vạn, Chu Thương Thương quên, dù sao có vượt qua 200 vạn là được.

      Triệu Tiểu Nhu với , tất cả tiểu tam đều phải nhận được báo ứng, trừ phi chính thất rất vô năng, đời này có tiểu tam đánh ngã, chỉ có chính thất sợ hãi rụt rè sợ phiền phức, câu thôi —— phải quân địch quá cường đại, mà là quân ta rất vô năng.

      Triệu Tiểu Nhu xong, ý vị thâm trường nhìn cái, Chu Thương Thương cười cười, phụ họa.



      Hoa Câu sau khi du học trở về đầu tiên là lăn lộn bên bất động sản, sau đó là truyền thông, tại lại muốn làm giáo dục, tính đầu tư xây cái trường học. Hoa gia kinh thương vài đời, cũng phú vài đời, căn cơ thâm sâu, tại đến tay Hoa Câu, cơ bản lăn lộn ăn uống chờ chết, cố gắng đụng cố quá lớn cơ bản là vấn đề gì.

      Áp tử từng khuyên Hoa Câu: “Mày phải Tô Dần Chính, Tô Dần Chính là lưng đeo sứ mệnh chấn hưng Tô gia, mày sao, cơ bản chỉ cần tìm phụ nữ có cái gien cùng của cải cần quá tệ, sau đó hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, như vậy sứ mệnh của mày cũng hoàn thành, tiếp theo là có thể quang vinh mà chuẩn bị sống thọ rồi chết tại nhà, còn làm ầm ĩ cái gì chi?”

      Hoa Câu xì Áp tử tiếng: “Mày là tiếng người sao, chỉ Tô Dần Chính là nhân vật, con chúng ta sinh ra là đả tương du.”

      Đả tương du: lấy xì dầu.Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong trường hợp như sau: Có người MC thực chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền mất, ý là người đó chỉ mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

      “Chậc chậc.” Áp tử xem xét Hoa Câu liếc mắt cái: “Xem ngữ khí của mày này, nhiều năm như vậy, còn đem Tô Dần Chính làm quân xanh a?”

      Hoa Câu lắc đầu: “Tao chỉ là thay Thương Thương đáng, , Áp tử, nếu Thương Thương lúc trước lựa chọn tao, đừng làm cho ấy chịu ủy khuất, tao hận thể đem ấy cúng lên.”

      “Cúng lên làm cái gì, mỗi ngày cho ấy ăn nhang à.” Áp tử mỉm cười tiếng, “Mày lời này sợ đắc tội của vị hôn thê của mày sao?”

      Hoa Câu liếc trắng Áp tử cái: “Cảm khái hai câu được sao.”

      Áp tử cười, dừng chút, : “Mày đây là đứng chuyện mà thắt lưng đau.”



      Chu Thương Thương phải làm giải phẩu tuyến sữa tiểu diệp tăng sản, giải phẫu quá , đến căn bản tính là giải phẫu, tên học thuật là giải phẫu vi sang, cần quan sát cần nằm viện. Thời gian giải phẫu hết nửa giờ, giải phẫu xong có thể lựa chọn lập tức về nhà hoặc là ở phòng nghỉ nán lại chút sau mới trở về.

      Bệnh viện công lập phòng nghỉ thể so với tư nhân, đám người chen chúc trong gian phòng nghỉ, cho dù mọi người chỉ là thấp giọng chuyện với nhau, nhưng tất cả thanh tụ cùng chỗ, vẫn là ầm ầm mảnh.

      Chu Thương Thương là mình đến làm giải phẫu, để cho bất luận người nào biết. thích mặt mũi, thân thể xảy ra tình trạng như vậy có chút khó có thể mở miệng, hơn nữa đây chỉ là thủ thuật, so với bấm lỗ tai đau hơn chút, chút như vậy mà thôi.

      Chu Thương Thương lấy tay ôm ngực vừa giải phẫu xong, lúc muốn đứng dậy rời , có người gọi lại .

      “Chị Thương Thương?”

      Chu Thương Thương bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu lại, cái thân ảnh xinh đẹp ánh vào mi mắt.

      Chu Thương Thương giơ giơ môi lên: “Là à…”

      khéo.” Người nọ .

      Chu Thương Thương: “Đúng thực khéo.”

      Người nọ: “Chị Thương Thương thân thể thoải mái sao?”

      Chu Thương Thương: “Làm kiểm tra thân thể.”

      Người nọ: “Sắc mặt chị nhìn tốt.”

      Chu Thương Thương chuyện.

      Người nọ kéo ra nụ cười, nhìn đồng hồ tay: “Em còn có việc, trước, lần sau tán gẫu.”

      Chu Thương Thương xoay người rời , thực hy vọng có lần sau.

      Chu Thương Thương có lần bị Triệu Tiểu Nhu là người rất bình tĩnh, lời này ràng là lời khen ngợi rất buồn cười. Chu Thương Thương nghe xong lại có cảm giác gì, chỉ là khi về nhà lúc chỉ còn mình, có chút chuyện cũ luôn lơ đãng nhớ tới.

      Tựa như ngày hôm nay ở bệnh viện đụng phải cái người này, trong lòng Chu Thương Thương cũng có như mặt thoạt nhìn hề gợn sóng như vậy.

      Chu Thương Thương cũng từng có lịch sử chiến đấu với tiểu tam, chính là cái thời điểm còn phải là người vợ chính quy của Tô Dần Chính, mà tiểu tam cũng thể tính là tiểu tam, ta chỉ là thư ký của Tô Dần Chính mà thôi.

      Thư ký cùng giám đốc, dùng lời của Triệu Tiểu Nhu mà , nếu như hai người chơi ra chút gút mắt bất chính là có lỗi với cái tầng quan hệ này.

      Lúc người nọ là thư ký của Tô Dần Chính, nghiệp của Tô Dần Chính còn trong thời kỳ dốc sức, ta tốt nghiệp đại học nổi tiếng trọng điểm, tốt nghiệp ưu tú toàn quốc, lúc Tô Dần Chính chiêu gọi ta vào, sơ yếu lý lịch là giấy chứng nhận cùng giải thưởng điền đầy vài cột.

      ta là người Tô Dần Chính tự mình thị trường nhân tài chiêu gọi, cái thời điểm kia đúng là lúc công ty cần dùng người bản xứ, Tô Dần Chính hai lời liền ký với ta, cái thời điểm kia, công ty của Tô Dần Chính vẫn còn bị vây trong mấy cuộc đánh chiến quy mô , ta ký với công ty Tô Dần Chính, là nhân tài được trọng dụng a.

      Trước đó thời điểm Tô Dần Chính còn có thư ký, Chu Thương Thương từng tính làm thư ký cho Tô Dần Chính, hỏi qua Tô Dần Chính: “Dần Chính, em làm thư ký cho thế nào?”

      Đối với ý tưởng này của , Tô Dần Chính chút suy nghĩ liền cự tuyệt, hôn lên cái trán của , : “Em muốn làm giáo viên toán học sao?” Dừng chút, “Thư ký phải là chuyện bà xã làm.”

      Lúc ấy Chu Thương Thương quả có cái lý tưởng tính là lý tưởng, đại học học là chuyên ngành toán học, sau khi tốt nghiệp cũng muốn là giáo viên dạy toán.

      Chu Thương Thương biết Tô Dần Chính là luyến tiếc buông tha cho lý tưởng, hay là cuộc sống thư ký này người vợ thực làm được, dù sao nữa lúc Chu Thương Thương nghe xong những lời này trong lòng vui phơi phới, có người bạn trai biết săn sóc cỡ nào còn lại vì suy nghĩ a.

      Sau lại Chu Thương Thương thực làm giáo viên, năm ấy cùng Tô Dần Chính, người vội vàng đặt nền móng cho công ty, người vội vàng đọc sách thi biên chế.

      Thành tích thi biên chế này đây của Chu Thương Thương đứng hạng nhất được vào trường sơ trung nổi tiếng dạy toán học, cũng làm giáo viên thời gian, nữ giáo viên xinh đẹp, ở trường học được hoan nghênh.

      Buổi tối Chu Thương Thương thường cùng Tô Dần Chính mấy chuyện thú vị trong trường, Tô Dần Chính cười tủm tỉm ở bên cạnh còn chăm chú nghe, cao hứng.

      lâu sau, Tô Dần Chính cũng ngay tại thị trường nhân tài chiêu gọi được thư ký của , cũng chính là người phụ nữ kia.

      tình phát triển nhiều thuận lợi lắm a, Chu Thương Thương làm giáo viên, Tô Dần Chính cũng chiêu vào thư ký làm cho vừa lòng.

      Lúc ấy, Chu Thương Thương thực có loại cảm giác khổ tận cam lai.

      Đúng rồi, quên , người nọ kêu là Trần Uyển Chi, cùng Trần Uyển Di sai chỉ có chữ, khi Chu Thương Thương vừa mới biết Trần Uyển Di cái người này, còn nghĩ rằng là chị em với người nọ, ra hai người chút quan hệ cũng có.

      biết có đúng dịp hay , hay là Tô Dần Chính đối với chữ Uyển này, có phương diện tình kết nào đó.



      Trần Uyển Chi thực tính là đẹp mặt, ít nhất Chu Thương Thương trước kia là như vậy cho rằng, thực tế trước kia Trần Uyển Chi chỉ là có khuôn mặt đặc biệt chớp mắt.

      Trần Uyển Chi mới ra xã hội, đứng ở giai đoạn sau thời kỳ trưởng thành, mặt bởi vì nội tiết tố mất cân nổi đầy mụn trứng cá, cận thị nặng 8 độ, trang điểm. Lúc ấy Trần Uyển Chi ở trong ấn tượng của Chu Thương Thương, vĩnh viễn đều là áo sơ mi trắng phối quần dài màu đen, mỗi ngày mang đôi giày da đen 3 cm kiểu dáng cũ kỹ ở trong công ty chạy tới chạy lui, bận tối mày tối mặt.

      Tô Dần Chính đánh giá Trần Uyển Chi, rất ưu tú rất khắc khổ rất mộc mạc, là nhân tài hiếm thấy.

      Lúc ấy Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Chi, trừ bỏ ông chủ với thư ký, còn là quan hệ giữa Bá Nhạc cùng thiên lý mã.

      Sáu tháng cuối năm, Tô Dần Chính nghiệp phát triển càng ngày càng tốt, càng ngày càng bận cũng là thể tránh được. Có đôi khi bận lên, cả ngày cả đêm ở luôn tại công ty cũng là có.

      Chu Thương Thương có thời gian rảnh liền làm đồ ăn ngon đưa cho Tô Dần Chính, có đôi khi bởi vì kẹt xe đưa chậm, Trần Uyển Chi kêu thức ăn ở bên ngoài ăn với Tô Dần Chính.

      Bọn họ ăn các loại thức ăn nhanh, thời điểm càng bận, trực tiếp lấy hai thùng Khang sư phụ giải quyết. (Khang sư phụ: tên loại mì gói.)

      Khi đó Chu Thương Thương thương Tô Dần Chính cực kỳ, Tô Dần Chính cũng thương , cho rằng mỗi lần đón xe buýt lại đây đưa cơm rất vất vả, sau đó giao trách nhiệm cho cần mang cơm lại đây nữa.

      Năm ấy, Tô Dần Chính nghiệp phát triển rất nhanh, đến nửa năm thời gian, tài sản tăng lên vài lần.

      Thời điểm sắp qua năm mới, Tô Dần Chính mang Chu Thương Thương mua quần áo và giầy cho năm mới, mang theo dạo vài khu mua sắm, chỉ cần vừa nhìn thoáng qua, Tô Dần Chính lập tức lấy xuống.

      Chu Thương Thương cười mắng hành vi của Tô Dần Chính chính là nhà giàu mới nổi.

      Tô Dần Chính cười ôm eo : “Tiền kiếm được chính là cho vợ xài.”

      Kỳ cái thời điểm kia cùng Tô Dần Chính còn có lấy giấy chứng nhận, nhưng mà Chu Thương Thương mỗi lần đến công ty của Tô Dần Chính, nhân viên của Tô Dần Chính ngụm là bà chủ, bà chủ kêu .

      Trừ bỏ Trần Uyển Chi, ta kêu là chị Thương Thương.

      Trần Uyển Chi chuyện thanh thể so với phong cách làm việc hấp tấp của ta, thanh tinh tế dịu dàng, lúc có nhiều người ta kêu Tô Dần Chính “Tô tổng”, lúc riêng tư, Chu Thương Thương cũng từng nghe Trần Uyển Chi kêu Tô Dần Chính “Lão đại”.

      Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính dạo phố xong, Tô Dần Chính mang nhà hàng Pháp ăn bít tết.

      Ngày đó ngày hạnh phúc, bởi vì sắp qua năm mới, đường cái nhìn thấy mọi người khuôn mặt tràn đầy tươi cười, thời tiết cũng thực trong sáng, mây lượn cao, ánh mặt trời đem mỗi gương mặt người qua đường đều chiếu nét phân minh.

      Chu Thương Thương ngồi sô pha thoải mái thu xếp chiến lợi phẩm, khi lật đến đôi giày da nữ màu đen, hơi hơi kinh ngạc chút: “Tại sao có đôi giày này?”

      Tô Dần Chính nhìn, góc mày thư thái ý cười: “Mua cho Uyển Chi.”

      Chu Thương Thương cũng có nghĩ nhiều, “Ah” tiếng, : “ ấy quả hẳn là nên đổi đôi giày.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :