1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tâm hữu bất cam - Tùy Hầu Châu (70c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 - Bạn bè bên nhau cả đời, những ngày tháng ấy còn nữa


      Tô Dần Chính vội vàng mang Chu Thương Thương vào sân bóng rổ S đại. Sân bóng rổ chia ra số khu vực, giữa từng cái sân bóng đều gieo trồng mấy bụi cây cao hơn nửa người, giữa các khoảnh sân đều chừa con đường cho người ta qua lại.


      Thời tiết tháng 10, lùm cây còn nở hoa, mùi hoa nồng nàn theo gió đêm mơ hồ truyền đến, Tô Dần Chính nắm tay Chu Thương Thương mang đến sân bóng rổ có bóng người.


      Đỉnh đầu trăng sáng nhô cao, đem bóng dáng hai người chiếu lên sàn bê tông của sân bóng rổ, hư hư lung lung, ánh trăng như nước, trong cặp mắt sáng ngời của Chu Thương Thương kia lóe ra ý cười.


      Tô Dần Chính hỏi: "Cười cái gì?"


      Chu Thương Thương: " làm gì mà so với em còn khẩn trương hơn a?"


      Tô Dần Chính trừng mắt nhìn Chu Thương Thương liếc cái, sau đó quay đầu, "Mau nhanh sửa lại."


      Thời tiết tháng 10 có chút hơi lạnh, Chu Thương Thương cũng mặc vào nhất chiếc áo len tròng đầu màu quýt, khi hai tay từ sau lưng móc lại áo ngực, gió đêm lạnh lạnh, theo tay tiến vào bề mặt thắt lưng, kích nổi lên từng trận da gà.


      Buổi tối 8 giờ rưỡi, sân bóng rổ cách vách còn có người chơi bóng, bóng rổ rơi mặt đất phát ra tiếng bịch bịch, Tô Dần Chính cảm thấy dường như là theo vị trí nào đó trong ngực mình phát ra, từng chút từng chút, thình thịch thình thịch...


      "Được chưa?" Tô Dần Chính hỏi.


      "Chưa..." Chu Thương Thương thanh nghe qua cũng có chút gấp, bởi vì là nhiều nút móc, bình thường đều là móc xong sau đó mới mặc vào, cho nên hai tay từ phía sau móc lại khóa ngực, có chút làm được.


      "Cần hỗ trợ ..." Tô Dần Chính chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng biến nóng.


      Chu Thương Thương nở nụ cười, giọng câu: " cũng biết?"


      Tô Dần Chính: " có thể thử xem."


      Bốn phía giống như chợt im lặng, mây đen che khuất nửa vầng trăng tròn.


      Chu Thương Thương do dự , " lại đây, em chỉ cho ."


      biết sư phụ dạy tốt, hay là đồ đệ rất ngốc, chỉ là cái áo ngực đơn giản, Tô Dần Chính lại cảm thấy so với làm cái thí nghiệm vật lý phức tạp còn muốn khó hơn.


      Trong lòng bàn tay Tô Dần Chính chảy ra mồ hôi nóng, Chu Thương Thương ở phía trước thúc giục: "Tô Dần Chính, nhanh chút a."


      Chu Thương Thương thanh tuyến trong veo, Tô Dần Chính nghe vào trong lòng ngưa ngứa, cái lòng bàn tay của liền dán tại tấm lưng bóng loáng của , cảm xúc nhẵn mịn làm cho đầu óc đình chỉ vận chuyển trong chốc lát, chỉ bằng khát vọng nguyên thủy nhất dao động hai tay.


      Chu Thương Thương cứng lại rồi, lòng bàn tay Tô Dần Chính vừa nóng lại vừa ẩm, tay tới chỗ mượt mà nhất trước ngực , sau đó vẫn nhúc nhích ngừng ở chỗ này.


      "Tô Dần Chính!"


      Tô Dần Chính cảm thấy mình chắc điên rồi, làm chuyện như vậy lại cảm thấy tâm tư mình vô cùng thành kính, chậm rãi di động hai tay, tinh tế cảm nhận chỗ mềm mại cùng tốt đẹp thuộc về thiếu nữ này.


      Chu Thương Thương có dục cự còn nghênh, cũng thẹn quá thành giận, chỉ là có chút tay chân thất thố, đường tùy thời hai người đường ngang qua, hoặc vui cười, hoặc trò chuyện, hoặc cầm di động lải nhải...


      Tô Dần Chính đem xoay người, sau đó cúi đầu ở môi trằn trọc mút vào, Chu Thương Thương hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi nóng hổi của Tô Dần Chính liền trượt vào trong khoang miệng .


      Tiếng hít thở của Tô Dần Chính rối loạn, hôn hề có kỹ năng, lại thực cẩn thận, cùng đầu lưỡi hai bên đều ở trong miệng đối phương, khẽ liếm, đánh vòng, mút vào nhiều lần, dường như hai bên đều là món ăn ngon lành nhất của đối phương.


      Đúng vậy, khi đó cả hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất trong đáy lòng của nhau.


      Chu Thương Thương là Tô Dần Chính trân quý nhất, Tô Dần Chính sao có thể là mong đợi vui mừng nhất của Chu Thương Thương.


      vui vẻ lại thuần túy, sáng sủa lại cảm thấy mỹ mãn.


      Nhất trung S có chuyện toàn dân đều bát quái —— Tống Thiến rốt cuộc khi nào có thể theo đuổi được Hàn Tranh.


      Tống Thiến theo đuổi Hàn Tranh, theo đến toàn trường mưa gió, gần như tất cả các kỹ năng đều dùng tới, cương nhu tinh tế, vừa đấm vừa xoa, có trận Hàn Tranh thấy Tống Thiến xấp xỉ giống như chuột thấy mèo.


      Áp tử , Tống Thiến mạnh như hổ. Sau đó hưng phấn mà cùng Hoa Câu đem tiền đặt cược —— Hàn Tranh khi nào bị bắt.


      Hoa Câu hỏi, vì sao phải cược Hàn Tranh có bắt lấy hay , mà là khi nào bị bắt?


      Áp tử cười, liệt nữ khó chơi.


      Liệt nữ khó chơi, Chu Thương Thương cũng dự liệu được Tống Thiến lại có dũng khí cùng kiên nhẫn như thế, kiên trì mỗi ngày đưa bữa sáng cho Hàn Tranh, hơn nữa còn biến đổi đa dạng tuần mang trùng lặp.


      Hàn Tranh với Tống Thiến: " có phiền hay hả, cây còn có vỏ, có thể có chút da mặt hay ."


      Tống Thiến đối với châm chọc cười nhạo của Hàn Tranh, giống như hóa thành động lực: "Hàn Tranh, em thích như vậy, thích em chút chết sao?"


      chết, nhưng so với chết còn khó chịu hơn.


      Hàn Tranh cười lạnh, đem bữa sáng Tống Thiến cứng rắn nhét cho quăng vào thùng rác, lúc ngồi trở lại vị trí toàn thân đều tản ra mùi thuốc súng, lệ khí đầy người, lôi kéo ghế dựa, bởi vì dùng sức quá mạnh, làm hại đến bàn sau.


      Chu Thương Thương nhanh chân giơ tay giữ chai nước đặt ở cạnh bàn, ngờ vẫn là chậm bước, chai nước ở bàn lắc lư, bịch rơi mặt đất, lăn đến gót giày Hàn Tranh.


      Chu Thương Thương lúc này nào dám nhờ Hàn Tranh hỗ trợ nhặt chai nước của , chỉ có thể tự mình khom lưng cúi dưới bàn nhặt.


      Mà ở thời điểm khom lưng vươn tay ra, Hàn Tranh cúi thắt lưng, cánh tay dài chụp tới, đem chai nước của nhặt lên.


      Chu Thương Thương ngồi xổm dưới cái bàn ngượng ngùng cười cười với Hàn Tranh.


      Hàn Tranh tức giận ngồi thẳng thân mình, đem chai nước thả bàn .


      Chu Thương Thương lại câu: " là cám ơn nha..."


      Hàn Tranh quay đầu trừng mắt nhìn Chu Thương Thương, giống như cho , Chu Thương Thương, cậu là có đứa em tốt a.


      Hàn Tranh bị theo đuổi chật vật như thế, tuy rằng việc này căn bản cùng liên quan bao nhiêu, nhưng là vì cùng Tống Thiến có tầng quan hệ kia, trong lòng Chu Thương Thương vẫn là có chút cảm giác mắc lỗi với Hàn Tranh.


      Mà Hàn Tranh đại khái thực đem tức giận gắn nửa ở người , thấy cũng là cau mày xa cách.


      Hoa Câu bênh vực kẻ yếu: "Này liên quan gì đến Thương Thương a, tự mặt ngoài mình quá trêu hoa ghẹo nguyệt trách ai được?"


      Hàn Tranh hận nghiến răng nghiến lợi, biểu tình xong tựa như kinh nguyệt đến.


      Đối với việc Tống Thiến theo đuổi Hàn Tranh này, quan điểm của mọi người đồng nhất, có chút cho rằng Tống Thiến là tay đánh hổ —— lớn mật mà e lệ, nhưng mà càng nhiều người thấy khả quan, cho rằng Tống Thiến là tình, ở dưới thế hung mãnh tấn công của , cho dù Hàn Tranh là đá tảng, khẳng định cũng có ngày bị cảm động hòa tan.


      Cao tam, Chu Thương Thương đổi ngồi cùng bàn mới, ngồi cùng bàn là người cuồng ngữ, sáng sớm mỗi ngày đều đọc bài tập đọc tiếng bao giờ cũng trầm bổng du dương, nước miếng bay tứ tung.


      Mà Dư Giai Di cùng Áp tử ngồi chung bàn, nửa tháng sau, Áp tử muốn mời khách, cậu cùng Dư Giai Di ở chung.


      Áp tử mời khách là ở Xuyên Vương Phủ ở gần trường S đại, Dư Giai Di bởi vì tính tình xấu hổ, lúc ăn cơm đỏ cả mặt, cũng làm sao ăn được. Áp tử là người bạn trai rất chăm sóc, liền liều mạng gắp thức ăn cho Dư Giai Di, vừa gắp vừa : "Giai Di, Hoa Câu Hàn Tranh đều là lớp mình, Thương Thương lại là ngồi cùng bàn cũ của em, đều là người nhà ha, em đừng khẩn trương, con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng ."


      "Đúng vậy... Đúng vậy..." Hoa Câu trêu ghẹo , "Mấy người cứ lớn mật ân ái , trước hai người phải là có tấm gương tốt đó sao?"


      Tô Dần Chính chọn miếng thịt cá ngon nhất bỏ vào trong chén của Chu Thương Thương, giọng thản nhiên, ngẩng đầu chuyện: "Tụi này làm gương được, có người lại ba ngày hai đầu tìm tao cãi nhau."


      Bàn chân Chu Thương Thương đặt ở dưới bàn tròn hung hăng đá lên bắp đùi Tô Dần Chính, Tô Dần Chính đau đớn thét lớn tiếng, sau đó lập tức cười khẽ nhìn Chu Thương Thương: "Thập Nhất bọn họ đều nhìn kìa."


      Hoa Câu cười Hàn Tranh: "Áp tử cùng Dư Giai Di ở chung, Thập Nhất mày chừng nào đáp ứng Tống Thiến a, trước kia cũng chưa phát ra mày nguyên lai bẽn lẽn như vậy."


      Hàn Tranh cười lạnh: "Mày sao, Tiểu Long Nữ của mày đâu?"


      Hoa Câu lấy tay sờ soạng tóc mái, học giọng điệu của Áp tử: "Khả ngộ mà bất khả cầu, đắc chi ngã hạnh, bất đắc ngã mệnh."


      Hàn Tranh lời nào, cười nhạo.


      Chu Thương Thương lên cao tam việc ít, nhất là sau khi tổng ôn tập, các cuộc liên khảo cùng thi thử trong trường đều khiến bận đến tối mày tối mặt. bắt đầu tình bội phục Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cao tam làm cái gì, cứ có việc gì đến phòng học của dạo, thời gian của người ta nước trong miếng bọt biển vắt ra, mà lại là bọt biển còn ngâm trong nước, càng hút càng nhiều.


      Chu Thương Thương mặc dù nắm chắc có thể thi lên S đại nhưng cũng dám khinh thường, từng bài kiểm tra đều làm, cứ như vậy, thời gian cùng Tô Dần Chính hẹn hò cũng ít .


      Khi đó Tô Dần Chính cũng bận rộn với chương trình học cùng thực nghiệp, đại học học chuyên ngành là vật lý năng lượng cao, nghiên cứu nguyên tử hạt nhân, giấc mộng là làm nghiên cứu viên kiệt xuất.


      Chu Thương Thương ngẫm lại, khi đó là tốt, hai bên cùng vì giấc mộng cố gắng, tình của với Tô Dần Chính cũng theo giấc mộng trưởng thành, đó là thứ tình lành mạnh hướng về phía trước.


      Mấy ngày nay Chu Thương Thương thi vào trường cao đẳng, Tô Dần Chính cố ý trốn học cùng đám phụ huynh chờ ở cổng trường, có bác hỏi chờ ai, cười: "Chờ vợ."


      Bác lúc ấy uống nước, sau đó bị sặc.


      Thi xong môn cuối cùng, Chu Thương Thương là hưng phấn cực kỳ, để ý cổng trường đầy học sinh cùng phụ huynh, bổ nhào vào trong lòng Tô Dần Chính, chết biết xấu hổ : "Dần Chính, em thực sợ em thi rất tốt ôi chao..."


      Có người quen ngang qua chế nhạo : "Hai người này đúng là muốn song túc song phi a."


      Tô Dần Chính ôm eo Chu Thương Thương: "Đúng vậy, về sau lúc kết hôn nhớ đến uống rượu mừng."


      Buổi tối, Tô Dần Chính giúp Chu Thương Thương dự tính điểm, lúc xác định điểm có thể lên S đại, Chu Thương Thương đắc ý nhịn được : "Tô Dần Chính biết , vì em có thể buông tha cho hai đề bài lựa chọn."


      Tô Dần Chính vuốt đầu Chu Thương Thương: "Bà xã thực rất giỏi."


      Lúc trước Tô Dần Chính thi vào trường cao đẳng, vì Chu Thương Thương, vừa vặn cũng buông tha cho hai đề mục lớn.


      Sau khi thi vào trường cao đẳng kết thúc, Hoa Câu, Áp tử bọn họ mời dự họp cuộc họp đặc biệt của ‘phái cuồng hoan’, Hàn Tranh mang theo bạn mới của lại đây, khẩu vị so với kia còn nặng hơn, trang điểm mắt khói, quần shorts cực ngắn.


      Áp tử hỏi Hàn Tranh làm sao lại đáp ứng Tống Thiến, Hàn Tranh cười: "Tao đối với Tống Thiến có cảm giác, ra nếu chơi đùa vài ngày cũng có thể, nhưng Tống Lâm Sinh là người nào a, tao chơi con ổng, còn lấy cả đời đền sao."


      Áp tử cười đến vẻ mặt gian tà: "Thực có nguyên nhân khác?"


      Hàn Tranh vỗ bả vai Áp tử, tiếp tục tiếp.


      Trong ghế lô KTV náo nhiệt ồn ào chỉ có học sinh nhất trung S, còn có đám bạn học sơ trung cũ của Hàn Tranh và Hoa Câu trước kia, Hoa Câu chỉ vào bạn nam với : "Xem, cái đứa mặc áo sơmi hoa kia, bộ dạng khí kêu là Triệu Tử Thành, lúc sơ trung cùng Hàn Tranh đều đẹp, hai người được gọi là Thạch Lân Song Mỹ." Thạch Lân là tên trường sơ trung của bọn họ, Thạch Lân là sơ trung chuyên ngoại ngữ.


      Chu Thương Thương hỏi: "Sao Dần Chính được chọn vào?"


      Hoa Câu làm cái biểu tình tức giận: "Chu Thương Thương, mình dù gì cũng là người trước kia theo đuổi cậu, cậu có thể cần mở miệng ngậm miệng là Tô Dần Chính hay hả?"


      Chu Thương Thương tươi cười xinh đẹp với Hoa Câu: " thể."


      Hoa Câu: "..."


      Tô Dần Chính từ trong phòng vệ sinh trở về, đầu tiên là ngồi xuống ở giữa Chu Thương Thương cùng Hoa Câu, sau đó cánh tay dài kéo vào cái, đem Chu Thương Thương hướng đến trong lòng


      Vừa làm, vừa thuận miệng hỏi Hoa Câu: "Hai người vừa mới tán gẫu cái gì?"


      Hoa Câu bỏ , nhìn đến đôi nam nữ quá đáng này.


      Cuối bữa tụ hội còn xảy ra chuyện cẩu huyết, tình vừa mới bắt đầu nguyên do là Dư Giai Di biết làm sao lại chọc tới bạn của Triệu Tử Thành, sau đó nàng kia đương trường móc Dư Giai Di quê mùa, cười tại sao mặc bộ quần áo đẹp mặt chút rồi hãy ra ngoài.


      Lúc ấy Áp tử ở bên cạnh Dư Giai Di, người ngồi ở bên cạnh Dư Giai Di là Chu Thương Thương, Chu Thương Thương phải là người trượng nghĩa, nhưng cũng thể dễ dàng tha thứ cho việc người nhà bị bắt nạt, cho nên đương trường lại câu: "Có mấy người làm sao đổi khuôn mặt khác rồi hãy ra cửa a?"


      nhạt câu, lại đụng phải họng súng.


      Chu Thương Thương cũng ngờ tới kia muốn xông lên đánh , bởi vì tình phát sinh rất đột nhiên, ngay cả Tô Dần Chính cũng có chút chậm chạp qua kịp, lấy lại tinh thần nhanh chân đem Chu Thương Thương kéo ra phía sau: "Con mẹ , bị thần kinh hả!"


      Thời điểm tình phát sinh, Áp tử cùng Triệu Tử thành còn ở trước màn hình lớn khoa trương ôm thành cục hát "Bạn bè bên nhau cả đời, những ngày tháng ấy còn nữa...." lúc hát vui vẻ, đột nhiên phát tình huống đúng, nhanh chân ném xuống microphone trong tay chạy tới.


      nàng kia chỉ vào Chu Thương Thương, khí thế mười phần: " xin lỗi cho tôi."


      Chu Thương Thương đứng ở bên cạnh Tô Dần Chính, vẻ mặt oanh liệt.


      Áp tử cùng Triệu Tử Thành từ giữa phòng chen vào, "Rốt cuộc sao lại thế này a?"


      Chu Thương Thương lời nào, kia cũng mở miệng.


      Áp tử nhìn nhìn hai mắt đỏ lên của Dư Giai Di, có chút hiểu được, bên đem Dư Giai Di kéo qua bên người mình, bên chỉ vào Triệu Tử Thành: "Thành tử, kêu bạn mày xin lỗi bạn tao."


      Áp tử che chở Dư Giai Di, Triệu Tử Thành làm sao cũng phải, cúi đầu cùng bạn trao đổi vài câu, chỉ vào Chu Thương Thương : "Kêu ấy xin lỗi bạn tao trước."


      " có khả năng." Mở miệng chuyện là Tô Dần Chính.


      Những người khác đều đến khuyên can, có người ở trong ly thủy tinh óng ánh rót đầy 3 ly rượu mang tới: "Đến, đến, đến, mỗi người uống ly, cười bỏ ân cừu nha..."


      Bạn Triệu Tử Thành phỏng chừng ngang quen, cầm ly rượu liền hất mặt đất, ra mòi là người tính toán để yên chuyện.


      "Thành tử, Thương Thương là loại chủ động gây chuyện, việc này cũng là bạn mày khơi mào trước, nhìn tư thế bạn mày còn muốn cắn ngược lại cái, nhưng mà trước khi tụi mày cắn cũng phải hỏi người trong cuộc —— có nguyện ý bị cắn hay ? Thương Thương của tao cũng thể bị chuyện duyên cớ này ủy khuất." Tô Dần Chính mặt mang theo ý cười, KTV ánh sáng mờ mờ chiếu người , phá lệ khí bức người.


      "Đúng, đúng, đúng bạn tao hiểu chuyện."Triệu Tử Thành đột nhiên thay đổi thái độ, dừng chút, nhàng lôi kéo bạn mình ngồi xuống, rót ly rượu đưa cho bạn vẻ mặt phục: "Đến, chúng ta cùng xin lỗi Thương Thương a, uống ly ."


      "Đợi ." Mở miệng là Hàn Tranh, cười hì hì rót ly Bạch Kiền (rượu nổi tiếng của TQ) đưa cho Triệu Tử thành, "Uống rượu đỏ thành ý, dù sao cũng phải uống ly Bạch Kiền ?"


      Vốn khí giương cung bạt kiếm, lập tức chạm vào là nổ ngay, tất cả mọi người đều là tuổi trẻ khí thịnh, quẳng ly là bùm lên.


      Từ KTV ra, Hoa Câu Hàn Tranh hai người hát khúc thành lời ở phía trước phá lệ tiêu dao, Áp tử mặt mũi bầm dập khoát lên đầu vai Dư Giai Di, vừa mắng vừa cười: "Mẹ nó Triệu Tử thành cầm tinh con chó sao, tự nhiên cắn ngụm."


      Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính ở cuối cùng, Tô Dần Chính lôi kéo tay , đột nhiên phun ra câu, "Về sau chúng ta nếu sinh con , bảo hộ hai mẹ con em, nếu là con trai, vậy rất tốt, cùng tiểu tử kia cùng nhau bảo hộ em."


      Đêm đó, bầu trời trăng sao, cũng có bóng mây, hai bên đường là các loại đèn quảng cáo muôn màu muôn vẻ, các tòa nhà cao vút, đầu đường còn có biển quảng cáo LED lớn, thành thị có tinh quang, nhưng vẫn như trước lấp lánh tuyệt trần.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 - “Vợ của tôi còn chưa từng hỏi nhiều như vậy, có đúng là quản nhiều quá rồi ?”


      Lưu Chương cảm thấy bản thân mình điên rồi, ông ta lại có thể đem vợ Tô Dần Chính trói lại đây.


      Chuyện Trần Uyển Di ông ta là nuốt trôi, càng tức giận hơn là Tô Dần Chính chẳng những cưỡi lên con đàn bà của ông ta, còn đem ông ta đá khỏi hạng mục tái kiến thiết thôn làng.


      Nhưng mà dù như vậy Lưu Chương tính dùng phương thức bắt cóc vợ Tô Dần Chính đắc tội , ông ta vốn chỉ là muốn nhắc nhở vợ vài câu, kết quả sau khi ông ta nhìn thấy bộ dáng Chu Thương Thương, đầu bắt đầu nóng lên, kêu vài tên tay chân ông ta nuôi dưỡng đem vợ của Tô Dần Chính "Mời" đến biệt thự ông ta mới mua ở đường Bích Tuyền.


      Lưu Chương là "Mời" Chu Thương Thương vào cửa. Ông ta chuẩn bị trà cho Chu Thương Thương là trà phổ nhị mà ngay cả ông ta bình thường cũng tiếc dám uống, điểm tâm bưng lên là từ khách sạn Bốn Mùa nổi tiếng đặc biệt làm ra, ngay cả quá trình trói Chu Thương Thương lên xe cũng nho nhã lễ độ, sợ tổn thương gì đó đến mỹ nhân.


      Lưu Chương ở đằng trước Chu Thương Thương ngồi xuống, tuy rằng ông ta nhìn vài lần, vẫn là nhịn được lại cân nhắc lên, đối lập với vợ của mình, ngẫm lại Tô Dần Chính người nọ là người xấu có mệnh tốt, nhưng mà có mệnh tốt dùng được gì đâu, cũng là thứ biết quý trọng, nếu như Lưu Chương ông cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, oanh oanh yến yến bên ngoài làm sao còn có thể vào mắt.


      "Chồng em cưỡi lên người phụ nữ của tôi." Lưu Chương liền thẳng vào vấn đề, sau đó lại nhìn nhìn sắc mặt Chu Thương Thương, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mím lại, giống như ông ta nghiêm hình bức cung .


      Lưu Chương vòng vo chuyển ngữ khí, đem món điểm tâm ngọt ngon mắt đẩy đến trước mặt Chu Thương Thương: " theo loại đàn ông đó, thực ủy khuất ?"


      Chu Thương Thương rốt cục giương mắt, mở miệng : "Tôi ủy khuất hay ủy khuất, với ông có liên quan."


      Lưu Chương: "Chồng em cưỡi là phụ nữ của tôi, làm sao có thể liên quan?"


      "Người của ông cũng cưỡi chồng tôi phải sao?" Chu Thương Thương hạ khóe miệng, dừng chút , "Nếu ông đến để đòi công bằng, ông tìm tôi đòi, thuyết pháp này có phải có chút đối tượng hay ? Nếu ông chỉ là tốt bụng cho tôi biết việc này, mục đích là làm cho tôi quản thúc tốt Tô Dần Chính, ngại quá, tôi có năng lực này, cho nên ông tìm lầm người, Tô Dần Chính tại mặc dù ở bên ngoài có phụ nữ, nhưng tôi dù sao cũng là vợ hợp pháp của ta, cây phải có vỏ người phải có da mặt, ông trói vợ ta phải tổn hại thể diện ta sao, tôi hù ông, ông chọc ta, phải chuyện tốt gì."


      Chu Thương Thương thanh thản nhiên, Lưu Chương lại làm sao nghe đau lòng như thế, thời điểm ông ta muốn ra bằng em theo tôi tôi nhất định đối đãi với em tốt vân vân mấy lời này, Tô Dần Chính gọi đến, còn là video phone.


      Lưu Chương nhấn lên màn hình di động, bên trong lập tức truyền đến tiếng khóc khoa trương của trẻ con, vừa khóc vừa kêu: "Ba ba cứu con... Con sợ... Ba ba cứu con..."


      Lưu Chương cả người ngu , tâm tình sau khi hơi bình tĩnh chút mới la lên với di động: "Tô Dần Chính mày xuống tay với đứa con nít, mẹ mày, mày có còn là người hay ."


      " đạo nghĩa quả nên dính tới người già, phụ nữ ,trẻ em, tuy nhiên việc này mày khơi mào trước, đừng có chuyện gì cũng chuyển đến đầu mình, chiếm cái căn cứ đạo đức rồi ở cao công kích lung tung..." Trong video phone nhìn thấy Tô Dần Chính đứng ở tầng cao nhất của building Kim Chung, trong tay còn dẫn đứa bé trai cao đến thước, bọn họ đứng ở ven mép tầng cao nhất, lầu cao vạn trượng, dường như chỉ cần bước thêm bước, lập tức tan xương nát thịt.


      "Ba ba..."Đứa bé bởi vì sợ hãi, cả người đều phát run, bọn họ đứng ở tầng 58, trong video trời cao gào thét cuồng phong dường như thổi trúng quần áo bọn họ rung động sàn sạt.


      "Lưu Chương, con của mày sợ hãi nha... Mày , tao dùng lực đẩy, nó có thể cứ như vậy sợ đến choáng váng hay ?" mặt Tô Dần Chính chứa ý cười, nét cười mặt giống như câu nô đùa bình thường, tóc trán bị gió thổi hỗn độn chịu nổi, ánh mắt như sao lạnh tràn đầy vẻ ác liệt.


      Qua lúc, Tô Dần Chính chuyển đề tài, ánh mắt như băng: "Nửa tiếng, đem vợ của tao lông tóc tổn hao gì đến dưới lầu Tô thị, bằng mày trực tiếp đến dưới lầu Kim Chung nhặt xác con mày , tao được làm được."


      đến nửa giờ, Lưu Chương liền đem Chu Thương Thương đưa đến cửa tòa nhà Tô thị, Chu Thương Thương nhìn Lưu Chương sắc mặt trắng bệch, câu: "Ông yên tâm, con ông sao đâu."


      Lưu Chương hung hăng vỗ xuống tay lái, mắng câu: "Tô Dần Chính mẹ nó, chính là con chó điên."


      Chu Thương Thương chuyện, mở cửa xe xuống. Hôm nay thời tiết tốt, đường tình nhân cũng phá lệ nhiều, ánh mặt trời sáng sủa, chiếu vào khuôn mặt tươi cười sáng ngời của các , gió có phần lớn, thường thường thổi phồng lên mấy chiếc váy xinh đẹp của các .


      Chu Thương Thương suy nghĩ, hôm nay là 7 tháng 7 nông lịch, là ngày Hỉ Thước bắc cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, lễ tình nhân của người Trung Quốc, nhìn đường cái, hoa hồng tăng giá, tình cũng bắt đầu tăng giá .


      Chu Thương Thương có bước vào tòa nhà Tô thị, mà đứng ở ven đường gọi chiếc taxi trực tiếp về nhà.


      Cơm chiều xong, tiểu bảo mẫu trong nhà xin phép với Chu Thương Thương, Chu Thương Thương cười câu: "Chúc em hẹn hò vui vẻ."


      Tiểu bảo mẫu đỏ mặt: "Phu nhân cùng Tô tiên sinh cũng lễ tình nhân vui vẻ."


      Chu Thương Thương : "Cám ơn." Suy nghĩ, từ trong túi xách lấy ra hai vé điện ảnh, "Vừa vặn bạn chị tặng chị hai vé xem phim, em lấy xem ."


      Tiểu bảo mẫu khoát tay: "Phu nhân có thể cùng tiên sinh xem a..."


      Chu Thương Thương mỉm cười: "Tô tiên sinh thích xem phim."


      "Vậy cảm ơn phu nhân." Tiểu bảo mẫu nhận lấy hai chiếc vé, sau đó về phòng của mình thay đổi bộ quần áo mới, cùng Chu Thương Thương tạm biệt xong, vui vẻ hẹn hò.


      Lễ tình nhân vui vẻ, nhớ tới những dịu dàng từng cho , lễ tình nhân còn cùng trải qua nữa.


      Trần Uyển Di gọi điện thoại đến mời Tô Dần Chính cùng xem phim, Tô Dần Chính hỏi cái bộ phim gì, Trần Uyển Di cười : "Hôm nay còn có thể xem cái phim gì, phim tình cảm."


      Tô Dần Chính nở nụ cười, khiêu khích : "Phim tình cảm phải cũng chia ra rất nhiều loại sao? Tính ra mấy thứ phim văn nghệ căn bản thích hợp với chúng ta, nếu hai chúng ta xem cái trình độ thâm sâu hơn?" (đó thấy tục chưa, vợ mình vừa mới bị bắt cóc mà nó vậy đó, cái thằng này hết thuốc chữa)


      Trần Uyển Di ở trong điện thoại mắng to Tô Dần Chính lưu manh, trước khi cúp máy lưu luyến rời dặn dò câu: "Buổi tối 8 giờ, đừng đến muộn."


      Tô Dần Chính vẫn là cùng Trần Uyển Di xem bộ phim văn nghệ tình thuần khiết, có thể là bởi vì bộ phim thực là rất văn nghệ rất thuần khiết, Tô Dần Chính ngồi ở ghế lô VIP trong rạp chiếu phim căn bản coi bao nhiêu, từ lúc bắt đầu chiếu đến lúc chấm dứt chỉ lo chơi di động.


      Trần Uyển Di cười, đường đường Tô tổng vậy mà còn chơi di động, thời điểm bộ phim sắp chấm dứt, từ vị trí của mình ngồi xuống đùi Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cười tủm tỉm đem tay nhét vào trong váy Trần Uyển Di: " ngồi như vậy phải quấy rầy tôi xem phim sao?"


      Trần Uyển Di cởi bỏ nút áo sơmi của Tô Dần Chính, bên hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của , bên lại hỏi: " xem sao? Căn bản ngay cả mặt nhân vật chính cũng chưa xem nữa?"


      Bàn tay Tô Dần Chính đùa dai nhấn mạnh cái: "Nữ nhân vật chính bên trong cởi ra dáng người khẳng định hơn ."


      Trần Uyển Di nũng nịu hừ tiếng, hai tay bắt cổ Tô Dần Chính, đột nhiên nghĩ đến vấn đề, sau khi hôn xuống miệng Tô Dần Chính hỏi: "Dần Chính, vợ đẹp hay là em đẹp?"


      Tô Dần Chính bỗng nhiên cười, nằm ở sô pha bằng da nhìn Trần Uyển Di vài cái, sau đó chậm rãi mở miệng : " ngay cả cái đầu ngón chân của ấy cũng bằng"


      Trần Uyển Di hiển nhiên tin Tô Dần Chính, khẽ hừ tiếng, mỗi người đàn ông muốn thể diện đều vợ của mình xinh đẹp thiên tiên, nhưng nếu có trường hợp nào cần vợ cùng đều là tìm mấy nàng trẻ tuổi mỹ mạo bên ngoài.


      Đàn ông đều giống nhau, trợn mắt chửi Phan Kim Liên, nhắm mắt nhớ Phan Kim Liên.


      ------------------


      Tống Thiến ngày mai về thành phố S, trước khi là lễ tình nhân, như thế nào cũng muốn cùng Hàn Tranh trải qua, Tống Thiến đầu tiên là cùng Hàn Tranh đến nhà hàng xoay ở thành phố G ăn món Pháp, sau đó đề nghị xem phim.


      Kỳ mặc kệ người thuộc kiểu hình thức nào, có tiền hay có tiền, ăn lễ đều giống nhau.


      xe vào rạp chiếu phim biển, Tống Thiến mua vé, sau đó để cho Hàn Tranh mua chút đồ uống cùng bắp rang.


      Khi Hàn Tranh đến quầy mua đồ uống theo bản năng mua hai chai nước nho đen, thời điểm tiếp nhận đồ uống sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến người thích uống hương vị này là phụ nữ khác.


      Hàn Tranh đem chai nước nho trả lại cho người bán hàng: "Đổi chai mùi chanh."


      Tống Thiến mua hai vé xem phim tình nhân, kéo tay Hàn Tranh, vui vẻ đem vé đưa cho Hàn Tranh xem: "Xem số ghế của chúng ta nè, 13, 14 đó..." xong, Tống Thiến lại lẩm nhẩm con số 1314, con số đơn giản ở bên miệng quấn vòng, hết sức triền miên. (1314 = nhất sinh nhất thế)


      Ngày hôm sau Hàn Tranh đưa Tống Thiến lên máy bay, Tống Thiến ôm Hàn Tranh tạm biệt, do dự : "Hàn Tranh, nếu quay về thành phố S , ba phải cũng hy vọng về thành phố S phát triển sao?"


      Hàn Tranh kéo ra bàn tay Tống Thiến đặt ở lưng , mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay: "Sắp tới thời gian, lên máy bay ."


      Tống Thiến cắn cắn môi, trước quầy đăng ký nhón mũi chân hôn lên mặt Hàn Tranh, khẩu khí mềm mại : "Phải nhớ em."


      Hàn Tranh vỗ xuống đầu Tống Thiến: "Tháng sau xin nghỉ phép về thành phố S chuyến."


      Biểu tình mặt Tống Thiến lập tức chuyển buồn thành vui: "Tháng sau ngày mấy?"


      Hàn Tranh: " tại xác định, nhưng mà trước tiên cho em biết."


      Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Di từ trong thông đạo khách VIP của rạp chiếu phim ra, bầu trời ngoài ý muốn có mưa phùn, mưa phùn như sa mỏng bị gió thổi mờ mịt lúc lúc , nhưng mà trời mưa dường như cũng ảnh hưởng đến náo nhiệt của thành phố S đêm nay, ngựa xe như nước, người đến người phố, đèn xanh đèn đỏ lần lượt thay đổi.


      Đèn đỏ sáng lên, Trần Uyển Di mở đèn trong xe Tô Dần Chính, đối diện với cái gương trang điểm ghế phó điều khiển nháy mắt .


      Tô Dần Chính liếc Trần Uyển Di cái, châm chọc : "Nếu tôi ra tiền đưa Hàn Quốc chỉnh hình?"


      Trần Uyển Di quay đầu hướng về phía Tô Dần Chính, nhíu mày cười: "Bổn nương đối bản thân rất thỏa mãn, vẫn là đưa vợ Hàn Quốc ."


      Tô Dần Chính cười rộ lên, như là nghe xong cái chuyện đặc biệt buồn cười, bên trong xe mở nhạc, ca khúc cũ, nam nữ hát song ca, đột nhiên có chút nhớ nổi, thuận miệng hỏi Trần Uyển Di: "Đây là ca khúc gì ?"


      "《Khi thương thành quá khứ》 a..." Trần Uyển Di cũng thuận miệng trả lời, "Ca khúc nổi danh như vậy chưa từng nghe qua sao?"


      Tô Dần Chính đột nhiên trầm mặc lên, đèn đỏ phía trước sáng lên, Tô Dần Chính giẫm chân ga, chiếc xe Land Rover như tên rời cung chạy đường.


      Trong xe giọng nữ dịu dàng còn hát: "Vì sao hiểu, chỉ cần có có đau đớn, có ngày biết, cuộc đời có em cũng có gì khác..."


      Tô Dần Chính đem Trần Uyển Di đuổi về Ngự Cảnh Uyển, lúc xuống xe Trần Uyển Di làm nũng đến giữ lại: "Đêm nay thể ở với em sao?" Qua lúc, nhìn trộm sắc mặt Tô Dần Chính, xác định bộ dạng hôm nay thực có lưu lại, mới nhếch miệng, xuống xe.


      Trước khi xuống, lại quay đầu hỏi nhiều thêm câu: " là về nhà hay là..."


      Tô Dần Chính kiên nhẫn ngắt lời Trần Uyển Di: "Vợ của tôi còn chưa từng hỏi nhiều như vậy, có đúng là quản nhiều quá rồi ?"


      Bài hát trong chap này là theme song trong phim “Bá vương biệt Cơ” của Trương Quốc Vinh
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11



      Chương 11 - “Tôi là vợ của Tô Dần Chính, xin hỏi có việc gì sao?”


      Xe của Tô Dần Chính ở đường Nhị Hoàn vòng hết hai vòng, vẫn là đem xe chạy vào đại lộ Tây Nhạc, mở cửa xe chỗ ghế điều khiển, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ từ từ trút vào thùng xe, đột nhiên cảm thấy thư thái ít.


      Xe chạy đến khu biệt thự Hoa Khê, bảo vệ Tiểu Bạch trong phòng mặc đồng phục bảo vệ màu lam cùng chào hỏi: "Tô tiên sinh trở lại a."


      Tô Dần Chính đóng cửa sổ xe, giờ gần 12 giờ đêm, khu biệt thự Hoa Khê bóng cây rậm, đèn đường kiểu châu Âu phát ra ánh sáng nhạt màu lam, tia sáng mờ ảo dường như bị mưa bụi trong đêm đánh tan, đem mưa phùn bốn phía mênh mông này nhiễm tầng ánh sáng mỏng.


      Tô Dần Chính chậm rãi đem xe chạy vào gara dừng lại, sau đó lại thong thả từ trong gara tới cửa, ở bên ngoài đứng hồi, sau đó giơ tay tiến vào trong túi quần móc chùm chìa khóa cửa...


      Đột nhiên trái tim hoảng hốt mãnh liệt, Tô Dần Chính cúi đầu, để ý hình tượng bắt đầu tìm kiếm túi quần túi áo toàn thân, lâu có bối rối như vậy, chùm chìa khóa trong nhà này là được tự mình lấy xuống, nhớ rất ràng đặt ở bên túi quần trái, nhưng cất kỹ lắm sao, lại nhớ , cư nhiên đánh mất chìa khóa nhà.


      Tô Dần Chính ở cửa đứng lâu, cửa nhà màu vàng, đèn hành lang lẳng lặng bao phủ cả người trong vầng sáng nhàn nhạt, qua lâu sau, mới nhấn chuông cửa bức tường vàng nhạt kia.


      Đại khái qua nửa phút, trong cửa truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó là thanh mở khóa, mãi đến khi cửa mở ra, ánh sáng bên trong theo cửa tuôn ra, Tô Dần Chính có chút kích động kịp bất ngờ.


      Mở cửa là Chu Thương Thương, chỉ mặc áo ngủ cổ rộng màu ấm, cái cằm xinh đẹp tuyệt trần, xương quai xanh xinh đẹp, cái cổ trắng nõn còn mang theo sợi dây chuyền kim cương năm kia đưa cho .


      Chu Thương Thương mở cửa ra ý bảo Tô Dần Chính vào, cổ họng Tô Dần Chính có chút nghẹn, xoay người, ở tủ giầy bên cạnh đổi giày, chần chờ hỏi: "A Châu làm sao ở nhà?" A Châu chính là tiểu bảo mẫu của Tô gia.


      Chu Thương Thương xoay người đến phòng bếp lấy nước uống, lúc quay lại phát Tô Dần Chính đổi giày xong ở sô pha phòng khách chính ngồi xuống.


      " ấy có việc, tôi cho ấy nghỉ." Chu Thương Thương uống nước, nửa ngày mới trả lời câu hỏi của Tô Dần Chính.


      Ngón tay cái bàn tay phải của Tô Dần Chính ngừng vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim ngón áp út của bàn tay trái, lâu sau ngẩng đầu nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, hôm nay bị dọa sợ chứ."


      Tô Dần Chính hẳn là chỉ chuyện Lưu Chương bắt cóc , Chu Thương Thương lắc đầu, buông cái ly: "Tôi lên lầu ngủ trước, cũng ngủ sớm chút."


      Tô Dần Chính: "Ngủ ngon."


      Chu Thương Thương lên tiếng, dép lê ở cầu thang gỗ phát ra tiếng bước chân rất .


      Trở lại phòng đóng cửa lại, dưới lầu truyền đến thanh báo giờ của đồng hồ quả lắc, buổi tối 0 giờ. Tiếng chuông mơ hồ tựa như từ sâu trong núi truyền đến.


      Chu Thương Thương tối hôm qua bởi vì vào giấc ngủ trễ, buổi sáng thức dậy cũng có chút trễ, rửa mặt xong xuống lầu, Tô Dần Chính vậy mà còn ở nhà, ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn ăn, ăn xong bữa sáng.


      ở chỗ đối diện Tô Dần Chính ngồi xuống, tiểu bảo mẫu bưng lên chén cháo gạo kê cho , cháo gạo kê thơm mát sánh dẻo, ăn kèm cải muối cùng măng om rất ngon, nếm miếng xem như rất vừa miệng.


      Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Tô Dần Chính mặc chiếc áo Po-lo trắng, hỏi câu: "Hôm nay muốn chơi bóng?"


      Tô Dần Chính đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Đúng vậy, cùng Mã tổng ước hẹn rồi."


      Lại qua chút, Tô Dần Chính lại mở miệng: "Có muốn cùng chơi , hôm nay thời tiết tệ."


      Chu Thương Thương suy nghĩ hồi: "Được."


      Đáp án này giống như là ngoài dự kiến của Tô Dần Chính, chậm nửa nhịp mới nhìn Chu Thương Thương, sau đó ôn hòa : " Gần sân bóng có nhà hàng món Thái Lan tệ, giữa trưa chúng ta có thể đến đó ăn."


      " sau." Chu Thương Thương cúi đầu húp cháo gạo kê.


      Ăn xong điểm tâm, Chu Thương Thương lên lầu thay bộ đồ thể thao màu xanh đen, sau đó đem mái tóc đen bóng cột cao, chuẩn bị tốt xong lại ở mặt bôi thêm lớp phấn chống nắng, đối diện với tấm gương lớn soi soi, lại lấy ra thỏi son môi hồng nhạt, đứng trước gương tỉ mỉ thoa lên.


      Mặc xong ra khỏi phòng, nghĩ đến giống như quên cái gì đó, sau đó quay trở lại lấy chiếc kính râm.


      Tô Dần Chính hôm nay lấy chiếc Land Rover, ngược lại lấy chiếc Infiniti mua năm trước. Chu Thương Thương kéo cửa xe ngồi vị trí phó điều khiển, bên trong xe mở máy lạnh, vẫn cảm thấy oi bức, nhấn cái nút dưới cửa sổ xe, đem cửa kính xe mở ra phân nửa.


      Tô Dần Chính phát động động cơ, đem xe chậm rãi ra khỏi khu biệt thự, khu biệt thự Hoa Khê vị trí ở giữa núi Hoa Khê, Tô Dần Chính thuần thục lái xe, đường xuống.


      Chu Thương Thương vươn tay mở đài FM trong xe nghe chương trình nhạc buổi sáng, gần đây thích thanh của nam MC đài, là chuyên mục buổi sáng, hơn nữa buổi tối có phát lại, cho nên có đôi khi đem tiết mục ghi lại, thời điểm buổi tối vào giấc ngủ mở nghe.


      Chu Thương Thương nhất thời nhớ nổi là cái kênh kia, khom thắt lưng chỉnh lâu vẫn có tìm được, Tô Dần Chính quay đầu, bỗng nhiên : "Hẳn là 104.7"


      Chu Thương Thương ngẩn người, sau đó xoay tròn đến 104. 7, trong hưởng truyền đến giọng nam quen thuộc, quả nhiên chính là chương trình nhạc buổi sáng này, nam MC bên trong thanh khàn khàn lại nhu hòa, loại thanh tuyến từ trong cổ họng buông ra này giống như khối ngọc mài dũa trơn bóng, cảm giác trơn nhẵn lại mát lạnh.


      Chu Thương Thương nghe rất thoải mái, cong cong khóe miệng, chợp mắt nghỉ ngơi.


      Tô Dần Chính vươn tay đem hưởng bên trong xe giảm chút, sau đó tiếp tục lái xe.


      Đại khái qua lúc lâu, Chu Thương Thương mở mắt ra hỏi Tô Dần Chính: "Gần đây bận sao?"


      Tô Dần Chính chuyển tay lái lên cao, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Chu Thương Thương cái, trả lời: "Tàm tạm, chẳng qua là hai năm này kinh doanh làm tốt như trước kia, rất nhiều chuyện có chút lực bất tòng tâm."


      Chu Thương Thương thờ ơ ừ tiếng.


      "Em sao, quán cà phê kinh doanh thế nào?" Tô Dần Chính hỏi.


      Chu Thương Thương cười rộ lên: "Rất tệ, tốt chút là ngày hai người khách, cơ bản là mấy ngày mới có hai khách."


      Tô Dần Chính cũng nở nụ cười: "Như vậy tốt, nhàn rỗi tốt hơn so bận rộn."


      Mã tổng sớm ở sân gôn chờ Tô Dần Chính, cầm trong tay gậy golf Honma đặc chế, mái tóc thưa thớt tóc vuốt sáp, tia bất loạn chải ra sau.


      Bạn ông ta mang đến hôm nay khen ông ta phá lệ trẻ tuổi, Mã tổng cười đến mặt mày hớn hở, giương mắt nhìn thấy Tô Dần Chính cùng tới, vội vàng đem gậy golf quăng đến trong tay bạn , đến đón.


      Mã tổng nắm tay Tô Dần Chính, : "Mấy ngày hôm trước mới từ Mỹ đặt cây gậy golf, lâu chơi bóng, tâm ngứa khó nhịn, thể tưởng được Tô tổng có thể rút ra thời gian cùng lão già này đây chơi vài trận."


      Tô Dần Chính: "Mã tổng khách khí, có thể cùng ngài luận bàn là vinh hạnh của tôi."


      "Nào có nào có." Mã tổng đánh giá Chu Thương Thương bên người Tô Dần Chính vài lần, híp mắt cười hỏi, "Tô tổng là phúc khí tốt a, mỗi ngày đều có giai nhân tương bồi."


      Tô Dần Chính nở nụ cười, Chu Thương Thương ngửa đầu nhìn Tô Dần Chính, sau đó vươn tay: "Mã tổng xin chào, tôi là vợ của Tô Dần Chính, kêu là Chu Thương Thương."


      "Xin chào xin chào, Tô tổng phúc khí tốt a." Mã tổng có chút quẫn bách, vội vàng tiếp nhận gậy goft trong tay bạn : "Vậy bắt đầu ."


      Kỹ thuật chơi goft của Mã tổng xác thực khá tốt, ngắm bóng, đánh bóng, cú đánh xinh đẹp quả cầu xoay tròn vào lỗ. Tô Dần Chính vỗ tay, Mã tổng đem gậy golf đưa cho caddy bên cạnh, tươi cười đầy mặt : "Tô tổng cũng bộc lộ tài năng ."


      Tô Dần Chính vịn thắt lưng Chu Thương Thương đến khu phát bóng, tiếp nhận gậy của caddy đưa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm gậy, ánh mắt nhìn bóng, sau đó dùng lực vung lên, đường bóng bay cao ở quanh lỗ chuyển động ba vòng, vào lỗ.


      " tệ, tệ." Mã tổng tán thưởng , "Tô tổng hôm nay là làm cho tôi hiểu biết, bây giờ người như cậu vừa biết kinh doanh vừa biết chơi bóng, thực nhiều lắm."


      Tô Dần Chính mặt xấu hổ nhận khen ngợi của Mã tổng, cười : " đến chơi bóng, vợ của tôi mới là cao thủ trong đó." xong, đem gậy golf đưa cho Chu Thương Thương.


      Tô Dần Chính thần sắc thư thái, ánh sáng mặt trời rất tốt chiếu ở mặt càng thêm mặt mũi ràng, Chu Thương Thương nghe theo tiếp nhận gậy golf trong tay Tô Dần Chính, ngẩng đầu đối với : "Hơi mệt, tôi nghỉ ngơi."


      Tô Dần Chính: "Có muốn vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi chút ."


      Chu Thương Thương chỉ chỉ cái dù che nắng cắm mặt cỏ cách đó xa: "Tôi vào trong đó ngồi là được."


      Chu Thương Thương ghế dựa màu trắng dưới tán dù ngồi xuống, có caddy tới hỏi có muốn uống cái gì hay , Chu Thương Thương : "Cho tôi ly nước ấm."


      Qua bao lâu caddy liền bưng ly nước ấm đến, Chu Thương Thương vừa uống vừa xem Tô Dần Chính chơi bóng, nhìn hồi còn có chút thất thần, điện thoại trong túi vang lâu cũng biết.


      Chu Thương Thương mở túi ra, rung động là điện thoại của Tô Dần Chính, vừa mới đưa cho .


      Điện thoại tên, Chu Thương Thương nhấn nút nghe: "Xin chào."


      Điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc im re, qua lát, người bên đầu di động kia mới mở miệng chuyện, còn là giọng nữ: "Đây phải di động của Tô Dần Chính sao... Xin hỏi là ai của..."


      Chu Thương Thương cả người tựa vào ghế, chậm rì rì uống hớp nước ấm, sau đó nhanh chậm mở miệng: "Tôi là vợ của Tô Dần Chính, xin hỏi có việc gì sao?"


      "... Cũng có chuyện gì..." xong, đối phương liền cúp điện thoại.


      Chu Thương Thương cầm di động ngẩn người, qua chút, lần nữa mở di động ra đem ghi nhận cuộc gọi bên trong xóa bỏ.


      Đánh tiếp mấy trận bóng, Mã tổng mời Tô Dần Chính cùng ăn cơm trưa, Tô Dần Chính quay đầu nhìn Chu Thương Thương cách đó xa ngồi dưới tán dù hóng mát: "Lần sau , lần sau tôi mời Mã tổng."


      Tô Dần Chính cùng Mã tổng tạm biệt ra, Chu Thương Thương lấy di động trả lại cho Tô Dần Chính.


      Tô Dần Chính hỏi : "Giữa trưa muốn ăn cái gì, nếu chúng ta ăn món Thái Lan?"


      Chu Thương Thương: " đưa tôi tới chỗ mẹ , tôi đồng ý tuần này cùng bà ăn cơm." Người mẹ trong miệng Chu Thương Thương là Tô Ngữ Tâm, cùng Tô Dần Chính sau khi kết hôn, Tô Ngữ Tâm cố ý theo bọn họ ở cùng chỗ, cho nên Chu Thương Thương mỗi cuối tuần đều đến thăm Tô Ngữ Tâm hai lần.


      "Được." Qua lúc lâu, Tô Dần Chính gật gật đầu, "Lên xe ."


      Xe Tô Dần Chính dừng ở tiểu khu Nhã Lâm, trước khi Chu Thương Thương xuống xe hỏi câu: " cùng lên sao?"


      Tô Dần Chính lắc đầu: "Lần sau ." Dừng lúc, "Mẹ thân thể có khỏe ."


      Chu Thương Thương gật đầu: "Cũng được."


      Chu Thương Thương vào căn hộ đơn thân của Tô Ngữ Tâm, bà ở phòng bếp bận rộn nấu canh, Chu Thương Thương mang vào tạp dề hỗ trợ, Tô Ngữ Tâm cũng từ chối, vén lại mấy sợi tóc phân tán trán, cười tủm tỉm : "Cá nấu bên trong là ngày hôm qua mẹ Thiên hồ câu được."


      Chu Thương Thương quay đầu cười: "Con đây đúng là có phúc khí."


      Tô Ngữ Tâm thu lại thần sắc mặt, suy nghĩ chút, hỏi Chu Thương Thương: "Dần Chính gần đây thế nào?"


      Chu Thương Thương: " ta rất bận, ông chủ của hai công ty, cần nghĩ cũng biết."


      Tô Ngữ Tâm khẽ thở dài cái, muốn lại thôi: "Thương Thương, ra Dần Chính trước kia phải là cái dạng này..."


      Tô Dần Chính trước kia thực phải cái dạng này, điểm ấy Chu Thương Thương đương nhiên ràng, nhưng mà Tô Dần Chính trước kia là bộ dáng gì, lại có chút nhớ .
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12



      Chương 12 - Nhìn xem. khi đó quan tâm đúng là đơn giản biết bao


      Sau khi thi vào trường cao đẳng, Hoa Câu bởi vì điểm lý tưởng Mỹ lưu học, Áp tử cùng Dư Giai Di vào trường đại học công lập khác trong thành phố S, ngược lại Hàn Tranh, khi thi vào trường cao đẳng phỏng chừng được Thần linh chiếu cố, điểm số được tuyển vào trường tốt nhất cả nước, khi tháng 9 khai giảng đóng gói hành lý Bắc tiến.


      Thời kì đại học, Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương xem như sống cuộc sống thần tiên quyến lữ người người hâm mộ, thời kì đại học Tô Dần Chính so với thời kì trung học càng thêm thành thục, tình và lòng bao dung của đối với Chu Thương Thương cũng càng thêm thành thục, trong ký túc xá đại học của Chu Thương Thương có bạn cùng phòng từng hỏi qua vấn đề như vầy: "Bạn cùng Tô Dần Chính rốt cuộc có từng cãi nhau hay ?"


      Chu Thương Thương nghĩ nghĩ, thời kì đại học cùng Tô Dần Chính giống như có cãi nhau, khi đó Tô Dần Chính ngay cả câu nặng cũng luyến tiếc với , đối với bạn trai như vậy, Chu Thương Thương cho dù muốn cãi nhau, khẳng định còn có ra miệng bị nụ cười tươi của Tô Dần Chính nhanh chóng bóp chết .


      Sau lại, Dư Giai Di cũng hỏi qua Chu Thương Thương vấn đề: "Thương Thương, Tô Dần Chính tại biến thành cái dạng này, cậu hận ? Theo hối hận ?"


      Ngày đó cùng Dư Giai Di gặp mặt là ở quán bar, bốn phía là nhạc đinh tai nhức óc, Chu Thương Thương rót ngụm Bạch Kiền, nước mắt đương trường liền phun ra, Dư Giai Di vỗ bả vai , cẩn thận hỏi câu: "Tô Dần Chính biến thành cái dạng này, có liên quan gì đến ba hay ?"


      Chu Thương Thương lắc đầu, biết, cũng biết cùng Tô Dần Chính làm sao lại biến thành cái dạng này, cùng vốn rất tốt a, bọn họ còn muốn phải có đứa mà, Tô Dần Chính đứa của chúng ta khẳng định xinh đẹp lại thông minh, mắng rắm thúi, Tô Dần Chính làm bộ tức giận khẽ cắn môi , sau đó lại hạnh phúc than thở: "Bà xã, rất em."


      Năm Tô Dần Chính đại tứ tốt nghiệp, ba của Tô Dần Chính Tô Thiên Lan bị bắt bỏ tù, nguyên nhân là Tô Thiên Lan tham ô 100 triệu ngân sách chính phủ, vì giúp phụ nữ vượt qua nguy cơ tài chính miễn cho phá sản, người phụ nữ kia là tình nhân Tô Thiên Lan dấu hơn hai mươi năm, tin vừa đưa ra, ai tin tưởng đây là việc Tô Thiên Lan làm, ông ta có tiếng là quan nho, làm chuyện trung thực, có cơ sở, vĩnh viễn là bộ dáng làm gương làm mẫu.


      Thời điểm Chu Trường An còn đời từng đánh giá Tô Thiên lan người này —— thanh phong cao tiết. Nhưng là người thanh phong cao tiết như thế này, vẫn là ở thời điểm ông ta sắp thành công lui thân vì phụ nữ hãm sâu vào ngục tù.


      Khi chuyện tình của Tô Thiên Lan bị tuôn ra, toàn thành oanh động.


      Ngay trước mấy ngày tình của Tô Thiên bị tuôn ra, tin tức Tô Dần Chính làm nghiên cứu sinh muốn xác định, Chu Thương Thương tình cho rằng Tô Dần Chính trở thành nghiên cứu viên khoa học xuất sắc, thông minh như vậy lại còn nghiêm túc như vậy, các giáo sư đều lấy làm vinh dự, còn có nhiệt huyết tràn đầy, Chu Thương Thương từng ẩu tả với Hoa Câu: "Tô Dần Chính về sau là đạt được giải thưởng Nobel ." Hoa Câu chịu nổi nhìn : "Cậu cho là Nobel là nhà cậu hả."


      Chu Thương Thương đối với Hoa Câu cho là đúng, khi đó Tô Dần Chính, ở trong lòng Chu Thương Thương, là trời là đất là truyền kỳ, là ai có thể sánh được, ngay cả thần linh cũng so với bằng.


      Ngẫm lại khi đó tốt, nhưng mà tại Chu Thương Thương mỗi khi nhớ tới đều cảm giác đau đớn thủng ruột róc xương.


      Chu Thương Thương sau lại nghĩ đến, mấy ngày Tô Thiên Lan gặp chuyện may này Tô Dần Chính hẳn là sớm biết, chỉ là chưa cùng . Mấy ngày nay Chu Thương Thương còn chuẩn cuộc thi cấp 6, học thuộc từ vựng tiếng đến tối mày tối mặt, cho nên vốn có chú ý đến khác thường của Tô Dần Chính.


      Mãi đến ngày diễn ra cuộc thi, quên chuẩn bị cục gôm, ở hành lang gọi điện thoại cho Tô Dần Chính muốn cho cấp tốc đưa cục qua đây, nhưng là điện thoại làm thế nào cũng đánh thông.


      Ngày đó biết có phải vì có cục gôm làm ảnh hưởng tâm lý phát huy của Chu Thương Thương hay , hay là vì có tính tự cảm ứng, sau khi Tô Dần Chính có tiếp điện thoại Chu Thương Thương bắt đầu lo sợ bất an, tóm lại cuộc thi ngày đó, thính lực Chu Thương Thương nghe tiếng giống như là nghe tiếng Thái quang quác, thực là nghe lọt nửa câu.


      Chu Thương Thương từ trường thi ra, có nhìn thấy Tô Dần Chính chờ , mà là thấy được Hàn Tranh dựa ở tường, Hàn Tranh phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh gấp rút trở về.


      Hàn Tranh tới phía , tiếp nhận túi thi trong tay , hỏi câu: "Thi thế nào rồi?"


      Chu Thương Thương lúc ấy đôi mắt liền đỏ, làm cho bản thân nên nghĩ loạn, nhưng thanh vẫn run rẩy lợi hại: "Có phải Tô Dần Chính có hay ..."


      " phải, phải..." Hàn Tranh muốn lại thôi, "Là ba của Dần Chính."


      Tô Dần Chính liên hệ được, trường học có người, trong nhà cũng có người, điện thoại của quay số đến di động của Tô Dần Chính vẫn là bị vây trong trạng thái tắt máy, Hàn Tranh cưỡi chiếc Harley của mình mang theo từng vòng từng vòng tìm Tô Dần Chính.


      Chu Thương Thương ngồi ở sau lưng Hàn Tranh nước mắt rơi như mưa, lúc này nên khóc, nhưng là nước mắt luôn nhịn được tuôn ra bên ngoài, sau lưng Hàn Tranh ẩm ướt hơn phân nửa, biết là mồ hôi hay là nước mắt của .


      Đêm khuya mười giờ, Hàn Tranh ngừng xe xong, lôi kéo Chu Thương Thương tiệm bán cháo 24 giờ: "Mình đói bụng, ăn no lại tìm."


      Chu Thương Thương ăn vô, ngồi ở đối diện Hàn Tranh tiếng, Hàn Tranh đem bánh bao gạch cua đẩy về phía trước , cau mày : "Về sau người Dần Chính cần nhất là cậu, cậu nên người chưa tìm được trước đói xỉu."


      Chu Thương Thương xoay mặt lau nước mắt, cầm bánh bao cắn lên, Hàn Tranh nhìn chằm chằm lâu, sau đó mở miệng : "Mình biết tối hôm nay cậu ngủ được, đợi lát nữa ăn xong chúng ta tiếp tục tìm."


      "Cám ơn cậu, Hàn Tranh." Chu Thương Thương gật gật đầu, bánh bao gạch cua tươi ngon cắn xuống như là hạt cát nghẹn ở yết hầu.


      Hàn Tranh nhìn , giật khóe miệng: "Đừng khách khí như vậy, Chu Thương Thương, Tô Dần Chính trừ bỏ là bạn trai cậu còn là huynh đệ của mình."


      Đêm đó, Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh tìm Tô Dần Chính suốt đêm, tuy nhiên vẫn là vô ích, tới cuối cùng đến tận giữa trưa ngày hôm sau Tô Dần Chính chủ động liên hệ Chu Thương Thương.


      Tô Dần Chính hẹn ở gặp mặt ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, lúc giữa trưa, còn gọi cho Chu Thương Thương chén mì đậu tương cùng ly sữa đậu nành nóng.


      Tô Dần Chính nhìn rất bình tĩnh, cười với : "Thực xin lỗi, Thương Thương, khiến cho em lo lắng."


      còn hỏi tình huống cuộc thi cấp 6 của , hỏi thính lực năm nay thi có khó , có nghe ra hay .


      Chu Thương Thương hít hít mũi, lắc đầu, Tô Dần Chính an ủi : " sao, nếu năm nay qua sang năm thi lại."


      Chu Thương Thương gật gật đầu, dám hỏi Tô Dần Chính về chuyện Tô Thiên Lan, là nhát gan như thế, sợ vạch trần vết sẹo của Tô Dần Chính.


      Ngày đó nghĩ, nếu Tô Thiên lan là lỗ hổng trong tâm lý Tô Dần Chính, Tô Dần Chính nếu lựa chọn đem miệng vết thương che lại cho người biết, liền giúp che, nếu là ngày nào đó Tô Dần Chính có thể đối mặt, dùng thứ thuốc tốt nhất chữa khỏi cho Tô Dần Chính.


      Sau ngày Tô Dần Chính tìm , chuyện Tô Thiên lan chuyện liền bị công bố ra, tình so với Chu Thương Thương lường trước còn muốn gay go hơn, ông nội của Tô Dần Chính Tô Liêm cùng ngày phát ra lời tuyên bố: "Tô gia tuyệt nhúng tay vào việc này, Tô Thiên Lan vì sai lầm của mình phạm phải mà bị pháp luật chế tài, mà tôi coi như có sinh đứa con trai này."


      Mà người trong quan trường cùng Tô Thiên Lan giao hảo nhiều năm, tất cả đều muốn tự bảo vệ mình, ốc còn mang nổi mình ốc.


      Sau khi chuyện của Tô Thiên lan bị tuôn ra, dân chúng liền phá lệ quan tâm phán quyết cuối cùng của pháp luật đối với ông ta, ngày đó trở lại ký túc xá, có hai bạn cùng phòng thảo luận việc này, trong đó có người căm giận : "Đối với tham quan như vậy, bắn chết vạn lần còn đủ."


      Thấy tiến vào, có người ho khan tiếng, sau đó mọi người về vị trí, cúi đầu làm chuyện của mình.


      Tô Thiên Lan sau lại bị phán tử hình, ngày bắn chết hôm đó cùng Tô Dần Chính đến pháp trường, Tô Thiên lan hoả táng, cũng cùng Tô Dần Chính cùng nhau, ngày Tô Thiên lan xuống mồ cũng cùng , còn chưa có trở thành vợ Tô Dần Chính, cũng sắm vai vợ.


      Kỳ khi đó Chu Thương Thương dù sao cũng còn trẻ, biết lắm xử lý tình, lo lắng tình cũng chu đáo, nhưng mà tuổi còn a, hơn nữa cho rằng khi đó Tô Dần Chính cần , thực biết thống khổ khi mất người thân, cho nên đối đãi với chuyện của Tô Thiên Lan, liền phá lệ cẩn thận.


      Tô Dần Chính buông tha cho nghiên cứu sinh, Chu Thương Thương ủng hộ, Tô Dần Chính muốn thành phố khác phát triển, Chu Thương Thương cũng ủng hộ, kỳ cái thời điểm kia, chỉ cần Tô Dần Chính chết, mặc kệ làm cái quyết định gì, Chu Thương Thương đều ủng hộ .


      Tô Dần Chính lựa chọn thành phố phương Bắc, Chu Thương Thương : "Phương Bắc tốt, mùa đông có thể mỗi ngày nhìn thấy tuyết nữa."


      Tô Dần Chính sờ sờ đầu xin lỗi, Chu Thương Thương hôn môi Tô Dần Chính: "Ông xã, sau khi tốt nghiệp em phải tìm ."


      Tô Dần Chính gật đầu được.


      Tô Dần Chính sau khi tốt nghiệp phải Bắc Kinh, vài buổi tối trước khi , Chu Thương Thương khắp phố phường mua áo lông vũ và áo lông cừu, : "Phương bắc lạnh, Dần Chính phải mặc nhiều chút, đừng để đông lạnh, nếu đông lạnh phải uống nhiều thuốc."


      " cũng phải trẻ con." Tô Dần Chính nở nụ cười, ánh mắt như nước, "Còn có, nào phải để cho người uống nhiều thuốc."


      "Đúng nha." Chu Thương Thương vỗ vỗ đầu mình, "Là uống nhiều nước uống nhiều nước."


      Tô Dần Chính phương bắc, thành tích thi cấp 6 đưa ra, Chu Thương Thương qua, gọi điện thoại cho Tô Dần Chính cho biết việc này, Tô Dần Chính ở trong điện thoại thảo luận cũng ngốc.


      Chu Thương Thương nhếch miệng cười, nhiệt khí màu trắng ngừng từ trong miệng toát ra, vì muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các bạn cùng phòng là ở bên ngoài gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, thời tiết phía nam là dưới 0 độ, bên dậm chân sưởi ấm, bên hỏi Tô Dần Chính: "Dần Chính, bên kia có rất lạnh hay , nhất định phải mặc nhiều quần áo nha, còn có mấy phương bắc rất biết trang điểm, đừng xem nhiều nha."


      Tô Dần Chính ở bên trong điện thoại cười nghẹn, sau đó thúc giục nhanh chân lên lầu ngủ.


      Chu Thương Thương ha ha cười, trước khi cúp máy lại lo lắng dặn câu: "Nhất định phải mặc nhiều quần áo."


      Nhìn xem, khi đó quan tâm đúng là đơn giản biết bao, lạnh dặn đối phương mặc nhiều quần áo, đói bụng khẩn trương làm cho đối phương ăn cơm, ràng vừa ăn cơm xong, lại bắt đầu lo lắng đối phương có ăn no hay .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12



      Chương 12 - Nhìn xem. khi đó quan tâm đúng là đơn giản biết bao


      Sau khi thi vào trường cao đẳng, Hoa Câu bởi vì điểm lý tưởng Mỹ lưu học, Áp tử cùng Dư Giai Di vào trường đại học công lập khác trong thành phố S, ngược lại Hàn Tranh, khi thi vào trường cao đẳng phỏng chừng được Thần linh chiếu cố, điểm số được tuyển vào trường tốt nhất cả nước, khi tháng 9 khai giảng đóng gói hành lý Bắc tiến.


      Thời kì đại học, Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương xem như sống cuộc sống thần tiên quyến lữ người người hâm mộ, thời kì đại học Tô Dần Chính so với thời kì trung học càng thêm thành thục, tình và lòng bao dung của đối với Chu Thương Thương cũng càng thêm thành thục, trong ký túc xá đại học của Chu Thương Thương có bạn cùng phòng từng hỏi qua vấn đề như vầy: "Bạn cùng Tô Dần Chính rốt cuộc có từng cãi nhau hay ?"


      Chu Thương Thương nghĩ nghĩ, thời kì đại học cùng Tô Dần Chính giống như có cãi nhau, khi đó Tô Dần Chính ngay cả câu nặng cũng luyến tiếc với , đối với bạn trai như vậy, Chu Thương Thương cho dù muốn cãi nhau, khẳng định còn có ra miệng bị nụ cười tươi của Tô Dần Chính nhanh chóng bóp chết .


      Sau lại, Dư Giai Di cũng hỏi qua Chu Thương Thương vấn đề: "Thương Thương, Tô Dần Chính tại biến thành cái dạng này, cậu hận ? Theo hối hận ?"


      Ngày đó cùng Dư Giai Di gặp mặt là ở quán bar, bốn phía là nhạc đinh tai nhức óc, Chu Thương Thương rót ngụm Bạch Kiền, nước mắt đương trường liền phun ra, Dư Giai Di vỗ bả vai , cẩn thận hỏi câu: "Tô Dần Chính biến thành cái dạng này, có liên quan gì đến ba hay ?"


      Chu Thương Thương lắc đầu, biết, cũng biết cùng Tô Dần Chính làm sao lại biến thành cái dạng này, cùng vốn rất tốt a, bọn họ còn muốn phải có đứa mà, Tô Dần Chính đứa của chúng ta khẳng định xinh đẹp lại thông minh, mắng rắm thúi, Tô Dần Chính làm bộ tức giận khẽ cắn môi , sau đó lại hạnh phúc than thở: "Bà xã, rất em."


      Năm Tô Dần Chính đại tứ tốt nghiệp, ba của Tô Dần Chính Tô Thiên Lan bị bắt bỏ tù, nguyên nhân là Tô Thiên Lan tham ô 100 triệu ngân sách chính phủ, vì giúp phụ nữ vượt qua nguy cơ tài chính miễn cho phá sản, người phụ nữ kia là tình nhân Tô Thiên Lan dấu hơn hai mươi năm, tin vừa đưa ra, ai tin tưởng đây là việc Tô Thiên Lan làm, ông ta có tiếng là quan nho, làm chuyện trung thực, có cơ sở, vĩnh viễn là bộ dáng làm gương làm mẫu.


      Thời điểm Chu Trường An còn đời từng đánh giá Tô Thiên lan người này —— thanh phong cao tiết. Nhưng là người thanh phong cao tiết như thế này, vẫn là ở thời điểm ông ta sắp thành công lui thân vì phụ nữ hãm sâu vào ngục tù.


      Khi chuyện tình của Tô Thiên Lan bị tuôn ra, toàn thành oanh động.


      Ngay trước mấy ngày tình của Tô Thiên bị tuôn ra, tin tức Tô Dần Chính làm nghiên cứu sinh muốn xác định, Chu Thương Thương tình cho rằng Tô Dần Chính trở thành nghiên cứu viên khoa học xuất sắc, thông minh như vậy lại còn nghiêm túc như vậy, các giáo sư đều lấy làm vinh dự, còn có nhiệt huyết tràn đầy, Chu Thương Thương từng ẩu tả với Hoa Câu: "Tô Dần Chính về sau là đạt được giải thưởng Nobel ." Hoa Câu chịu nổi nhìn : "Cậu cho là Nobel là nhà cậu hả."


      Chu Thương Thương đối với Hoa Câu cho là đúng, khi đó Tô Dần Chính, ở trong lòng Chu Thương Thương, là trời là đất là truyền kỳ, là ai có thể sánh được, ngay cả thần linh cũng so với bằng.


      Ngẫm lại khi đó tốt, nhưng mà tại Chu Thương Thương mỗi khi nhớ tới đều cảm giác đau đớn thủng ruột róc xương.


      Chu Thương Thương sau lại nghĩ đến, mấy ngày Tô Thiên Lan gặp chuyện may này Tô Dần Chính hẳn là sớm biết, chỉ là chưa cùng . Mấy ngày nay Chu Thương Thương còn chuẩn cuộc thi cấp 6, học thuộc từ vựng tiếng đến tối mày tối mặt, cho nên vốn có chú ý đến khác thường của Tô Dần Chính.


      Mãi đến ngày diễn ra cuộc thi, quên chuẩn bị cục gôm, ở hành lang gọi điện thoại cho Tô Dần Chính muốn cho cấp tốc đưa cục qua đây, nhưng là điện thoại làm thế nào cũng đánh thông.


      Ngày đó biết có phải vì có cục gôm làm ảnh hưởng tâm lý phát huy của Chu Thương Thương hay , hay là vì có tính tự cảm ứng, sau khi Tô Dần Chính có tiếp điện thoại Chu Thương Thương bắt đầu lo sợ bất an, tóm lại cuộc thi ngày đó, thính lực Chu Thương Thương nghe tiếng giống như là nghe tiếng Thái quang quác, thực là nghe lọt nửa câu.


      Chu Thương Thương từ trường thi ra, có nhìn thấy Tô Dần Chính chờ , mà là thấy được Hàn Tranh dựa ở tường, Hàn Tranh phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh gấp rút trở về.


      Hàn Tranh tới phía , tiếp nhận túi thi trong tay , hỏi câu: "Thi thế nào rồi?"


      Chu Thương Thương lúc ấy đôi mắt liền đỏ, làm cho bản thân nên nghĩ loạn, nhưng thanh vẫn run rẩy lợi hại: "Có phải Tô Dần Chính có hay ..."


      " phải, phải..." Hàn Tranh muốn lại thôi, "Là ba của Dần Chính."


      Tô Dần Chính liên hệ được, trường học có người, trong nhà cũng có người, điện thoại của quay số đến di động của Tô Dần Chính vẫn là bị vây trong trạng thái tắt máy, Hàn Tranh cưỡi chiếc Harley của mình mang theo từng vòng từng vòng tìm Tô Dần Chính.


      Chu Thương Thương ngồi ở sau lưng Hàn Tranh nước mắt rơi như mưa, lúc này nên khóc, nhưng là nước mắt luôn nhịn được tuôn ra bên ngoài, sau lưng Hàn Tranh ẩm ướt hơn phân nửa, biết là mồ hôi hay là nước mắt của .


      Đêm khuya mười giờ, Hàn Tranh ngừng xe xong, lôi kéo Chu Thương Thương tiệm bán cháo 24 giờ: "Mình đói bụng, ăn no lại tìm."


      Chu Thương Thương ăn vô, ngồi ở đối diện Hàn Tranh tiếng, Hàn Tranh đem bánh bao gạch cua đẩy về phía trước , cau mày : "Về sau người Dần Chính cần nhất là cậu, cậu nên người chưa tìm được trước đói xỉu."


      Chu Thương Thương xoay mặt lau nước mắt, cầm bánh bao cắn lên, Hàn Tranh nhìn chằm chằm lâu, sau đó mở miệng : "Mình biết tối hôm nay cậu ngủ được, đợi lát nữa ăn xong chúng ta tiếp tục tìm."


      "Cám ơn cậu, Hàn Tranh." Chu Thương Thương gật gật đầu, bánh bao gạch cua tươi ngon cắn xuống như là hạt cát nghẹn ở yết hầu.


      Hàn Tranh nhìn , giật khóe miệng: "Đừng khách khí như vậy, Chu Thương Thương, Tô Dần Chính trừ bỏ là bạn trai cậu còn là huynh đệ của mình."


      Đêm đó, Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh tìm Tô Dần Chính suốt đêm, tuy nhiên vẫn là vô ích, tới cuối cùng đến tận giữa trưa ngày hôm sau Tô Dần Chính chủ động liên hệ Chu Thương Thương.


      Tô Dần Chính hẹn ở gặp mặt ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, lúc giữa trưa, còn gọi cho Chu Thương Thương chén mì đậu tương cùng ly sữa đậu nành nóng.


      Tô Dần Chính nhìn rất bình tĩnh, cười với : "Thực xin lỗi, Thương Thương, khiến cho em lo lắng."


      còn hỏi tình huống cuộc thi cấp 6 của , hỏi thính lực năm nay thi có khó , có nghe ra hay .


      Chu Thương Thương hít hít mũi, lắc đầu, Tô Dần Chính an ủi : " sao, nếu năm nay qua sang năm thi lại."


      Chu Thương Thương gật gật đầu, dám hỏi Tô Dần Chính về chuyện Tô Thiên Lan, là nhát gan như thế, sợ vạch trần vết sẹo của Tô Dần Chính.


      Ngày đó nghĩ, nếu Tô Thiên lan là lỗ hổng trong tâm lý Tô Dần Chính, Tô Dần Chính nếu lựa chọn đem miệng vết thương che lại cho người biết, liền giúp che, nếu là ngày nào đó Tô Dần Chính có thể đối mặt, dùng thứ thuốc tốt nhất chữa khỏi cho Tô Dần Chính.


      Sau ngày Tô Dần Chính tìm , chuyện Tô Thiên lan chuyện liền bị công bố ra, tình so với Chu Thương Thương lường trước còn muốn gay go hơn, ông nội của Tô Dần Chính Tô Liêm cùng ngày phát ra lời tuyên bố: "Tô gia tuyệt nhúng tay vào việc này, Tô Thiên Lan vì sai lầm của mình phạm phải mà bị pháp luật chế tài, mà tôi coi như có sinh đứa con trai này."


      Mà người trong quan trường cùng Tô Thiên Lan giao hảo nhiều năm, tất cả đều muốn tự bảo vệ mình, ốc còn mang nổi mình ốc.


      Sau khi chuyện của Tô Thiên lan bị tuôn ra, dân chúng liền phá lệ quan tâm phán quyết cuối cùng của pháp luật đối với ông ta, ngày đó trở lại ký túc xá, có hai bạn cùng phòng thảo luận việc này, trong đó có người căm giận : "Đối với tham quan như vậy, bắn chết vạn lần còn đủ."


      Thấy tiến vào, có người ho khan tiếng, sau đó mọi người về vị trí, cúi đầu làm chuyện của mình.


      Tô Thiên Lan sau lại bị phán tử hình, ngày bắn chết hôm đó cùng Tô Dần Chính đến pháp trường, Tô Thiên lan hoả táng, cũng cùng Tô Dần Chính cùng nhau, ngày Tô Thiên lan xuống mồ cũng cùng , còn chưa có trở thành vợ Tô Dần Chính, cũng sắm vai vợ.


      Kỳ khi đó Chu Thương Thương dù sao cũng còn trẻ, biết lắm xử lý tình, lo lắng tình cũng chu đáo, nhưng mà tuổi còn a, hơn nữa cho rằng khi đó Tô Dần Chính cần , thực biết thống khổ khi mất người thân, cho nên đối đãi với chuyện của Tô Thiên Lan, liền phá lệ cẩn thận.


      Tô Dần Chính buông tha cho nghiên cứu sinh, Chu Thương Thương ủng hộ, Tô Dần Chính muốn thành phố khác phát triển, Chu Thương Thương cũng ủng hộ, kỳ cái thời điểm kia, chỉ cần Tô Dần Chính chết, mặc kệ làm cái quyết định gì, Chu Thương Thương đều ủng hộ .


      Tô Dần Chính lựa chọn thành phố phương Bắc, Chu Thương Thương : "Phương Bắc tốt, mùa đông có thể mỗi ngày nhìn thấy tuyết nữa."


      Tô Dần Chính sờ sờ đầu xin lỗi, Chu Thương Thương hôn môi Tô Dần Chính: "Ông xã, sau khi tốt nghiệp em phải tìm ."


      Tô Dần Chính gật đầu được.


      Tô Dần Chính sau khi tốt nghiệp phải Bắc Kinh, vài buổi tối trước khi , Chu Thương Thương khắp phố phường mua áo lông vũ và áo lông cừu, : "Phương bắc lạnh, Dần Chính phải mặc nhiều chút, đừng để đông lạnh, nếu đông lạnh phải uống nhiều thuốc."


      " cũng phải trẻ con." Tô Dần Chính nở nụ cười, ánh mắt như nước, "Còn có, nào phải để cho người uống nhiều thuốc."


      "Đúng nha." Chu Thương Thương vỗ vỗ đầu mình, "Là uống nhiều nước uống nhiều nước."


      Tô Dần Chính phương bắc, thành tích thi cấp 6 đưa ra, Chu Thương Thương qua, gọi điện thoại cho Tô Dần Chính cho biết việc này, Tô Dần Chính ở trong điện thoại thảo luận cũng ngốc.


      Chu Thương Thương nhếch miệng cười, nhiệt khí màu trắng ngừng từ trong miệng toát ra, vì muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các bạn cùng phòng là ở bên ngoài gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, thời tiết phía nam là dưới 0 độ, bên dậm chân sưởi ấm, bên hỏi Tô Dần Chính: "Dần Chính, bên kia có rất lạnh hay , nhất định phải mặc nhiều quần áo nha, còn có mấy phương bắc rất biết trang điểm, đừng xem nhiều nha."


      Tô Dần Chính ở bên trong điện thoại cười nghẹn, sau đó thúc giục nhanh chân lên lầu ngủ.


      Chu Thương Thương ha ha cười, trước khi cúp máy lại lo lắng dặn câu: "Nhất định phải mặc nhiều quần áo."


      Nhìn xem, khi đó quan tâm đúng là đơn giản biết bao, lạnh dặn đối phương mặc nhiều quần áo, đói bụng khẩn trương làm cho đối phương ăn cơm, ràng vừa ăn cơm xong, lại bắt đầu lo lắng đối phương có ăn no hay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :