1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tâm hữu bất cam - Tùy Hầu Châu (70c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58



      Chương 58 - What a fucking day!


      "Trong ngôi làng xa xôi nọ, có con heo mẹ cùng ba con heo con đáng . . ."


      Chuyện xưa chỉ được khúc đầu, Hàn Tranh liền "Ai ui" tiếng, lập tức buồn bực cười ra tiếng, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt khó chịu, mặt mày tất cả đều là ý cười thư thái: " quên , còn có con heo ba."


      Chu Thương Thương xoay mặt qua, cũng cúi đầu nở nụ cười.


      Hàn Tranh mang Chu Thương Thương điều chỉnh tư thế ngồi, để cho càng thêm thoải mái, sau đó tựa đầu gác vai , nhàng phun ra: "Thương Thương, đừng tạo ình áp lực quá lớn, ba ba , chúng ta ngẫm lại xem, chờ khi con sinh ra, chúng ta mua ba cái giường em bé, loạt bày ra, tất cả đều là con của chúng ta, lão đại, lão nhị, lão út; hơi lớn chút, biết bước , ba em bé xếp hàng, bưng chén chờ ăn; lại lớn chút, học, vậy càng thêm thú vị, ở trường học ai dám khi dễ con chúng ta a, đứa bị khi dễ, hai đứa khác khẳng định xông lên. . ."


      Chu Thương Thương từ từ nhắm hai mắt, Hàn Tranh , đoạn đầu nghe rất hài lòng, đoạn phía sau đánh nhau kia, coi như có nghe thấy.


      Hàn Tranh càng càng vui vẻ, Chu Thương Thương cũng nghĩ ra sức tưởng tượng của Hàn Tranh phong phú như vậy, vài hình ảnh về ba đứa trẻ liền từ trong đầu phát ra.


      Hàn Tranh vuốt ve bụng : "Có vẻ như ngày hôm nay lại lớn chút."


      Chu Thương Thương: "Ngày hôm nay ăn nhiều táo."


      Hàn Tranh đẩy Chu Thương Thương: "Đo thử chưa?"


      Chu Thương Thương lắc đầu: " muốn động." ban công gió mát quất vào mặt, đắp thảm lông, làm tổ trong lồng ngực ấm áp, Chu Thương Thương nổi máu lười.


      Hàn Tranh tốt tính mang đặt ở ghế dựa, sau đó trở về phòng cầm thước dây qua, ngồi xổm trước mặt Chu Thương Thương, ló người qua đo bụng cho .


      Làn da Chu Thương Thương nhẵn mịn, nhất là sau khi mang thai, toàn bộ da eo vừa mềm vừa mịn, Hàn Tranh đo đo, lại có chút tâm viên ý mã lên.(tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường)


      Bàn tay lưng càng ngày càng nóng, Hàn Tranh ngồi chồm hổm mặt đất, nâng mắt nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, muốn hôn em."


      Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh, sau đó phát “Hôn” trong lời của Hàn Tranh cùng với lý giải của tựa hồ giống nhau. Đợi tới lúc Hàn Tranh bắt đầu thay đổi hành động, Chu Thương Thương thiếu chút nữa từ ghế dựa nhảy dựng lên.


      Chu Thương Thương chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, hai tay cầm lấy tay vịn, thần sắc nghiêm nghị ngăn lại Hàn Tranh, biểu tình nghiêm túc giống như đạo sĩ: "Hàn Tranh, đừng xằng bậy. . ." m cuối cẩn thận run rẩy vài cái.


      Hàn Tranh ngẩng đầu, đặc biệt xấu xa chớp chớp mắt: "Thương Thương, cái gì cũng có làm a."


      Đúng, đích là cái gì cũng chưa làm, chỉ là cẩn thận đưa tay với tới dưới áo ngủ , cẩn thận mò lấy bên trong sườn đùi , cẩn thận. . .


      Chu Thương Thương được tự nhiên xoay mặt qua.


      Hàn Tranh lại phủ người lên, mồm miệng lại tự liếm phi liếm dây dưa đường nét vành tai , hơi thở nóng rực liên miên dứt phun vẩy ra, trăng tròn hoa thắm, Chu Thương Thương bị trêu chọc cũng có chút hứng thú như vậy, chỉ là như trước im lặng lên tiếng giả bộ làm đạo sĩ.


      Hàn Tranh đè thấp thanh , giọng điệu dịu dàng lại ngả ngớn : "Thương Thương, có chút tính tổn thương đến em bé."


      Chu Thương Thương tâm viên ý mã "Ừ" tiếng, Hàn Tranh đưa mặt qua, cắn cắn khóe miệng , cắn lúc, đầu lưỡi liền chảy vào, cuồn cuộn quấn lên đầu lưỡi Chu Thương Thương, mút lấy.


      Chu Thương Thương càng thêm tâm viên ý mã, đẩy ra Hàn Tranh: "Thập Nhất, về phòng trước, có chút lạnh."


      Hàn Tranh rời khỏi miệng Chu Thương Thương, khóe miệng chảy ra sợi nước bọt màu trắng bạc, lần nữa liếm liếm môi Chu Thương Thương, sau đó mang ôm lấy, hướng vào bên trong đến.


      Trở lại gian phòng, Hàn Tranh tiếp tục thân mật, Chu Thương Thương bị hôn đến thân thể trận mềm mại trận tê dại, cả người giống như cái rây, run lên run lên.


      Qua lúc, Hàn Tranh lại bắt đầu nghiêm mặt nắm tay Chu Thương Thương sờ soạn xuống thân dưới của mình, nơi đó sớm nổi lên gân xanh, cứng rắn lại nóng hổi, nắm ở trong lòng bàn tay, vừa nhảy vừa nhảy.


      Hàn Tranh ở bên tai Chu Thương Thương nhàng : "Thương Thương, giúp chút, có được hay . . ."


      Chu Thương Thương trầm mặc mà chống đỡ, Hàn Tranh nắm tay , từng chút từng chút vuốt ve.


      lâu có làm, cho dù phải là cái loại tính nguyên thủy này, lúc ra, Hàn Tranh cũng có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, khi kết thúc còn ôm Chu Thương Thương: "Thương Thương ngoan, thực là sung sướng chết ."


      Hàn Tranh trước mang Chu Thương Thương vệ sinh sạch , sau đó lại vào phòng vệ sinh tắm lại lần, lúc ra, Chu Thương Thương ngủ, Hàn Tranh tay chân nằm thẳng bên cạnh Chu Thương Thương.


      Hàn Tranh tựa ở đầu giường, có chút ngủ yên, biết có phải bởi vì giống đực tinh hoàn chứa đựng nhiều quá hay , tuy rằng vừa phóng ra chút, vẫn còn có chút phiền lòng.


      Nhắm mắt lại, cảm thụ sung sướng vừa nhảy ra lại từng vòng từng vòng nổi lên, vừa rồi bảo Chu Thương Thương giúp , Hàn Tranh cũng sợ Chu Thương Thương mệt, cho nên tốc chiến tốc thắng mà kết thúc.


      như thế nào đây, mở bữa tiệc, tuy rằng ăn được thịt, thế nhưng ăn ít a.


      Hàn Tranh khô nóng nhìn Chu Thương Thương ngủ sâu, lần nữa đứng lên về phía phòng vệ sinh.


      Lần thứ hai, dựa vào năm ngón tay cùng sức tưởng tượng, lúc ra tuy rằng có sảng khoái đầm đìa như lần đầu tiên vậy, nhưng cũng hơi chút giảm bớt khốn cảnh, tránh khỏi tâm phiền


      Bà xã mang thai, thân là chồng, khổ nổi, cái gì là khổ nổi, chính là có khổ mà nên lời.


      Khi Hàn Tranh lần thứ hai tay chân leo lên giường, đem Chu Thương Thương nhàng ôm vào trong lòng mình, chuẩn bị vào giấc ngủ, tiếng khe khẽ của Chu Thương Thương kêu ra làm cho cả người cứng lại rồi.


      Cái gì là khổ nổi, giờ khắc này, Hàn Tranh mới sâu sắc cảm thụ được biểu đạt của cái từ khổ này.


      kinh ngạc nhìn Chu Thương Thương ngủ say, nghĩ thầm, Thương Thương ngủ mơ rốt cuộc mơ thấy cái gì, mới có thể kêu ra tên củaTô Dần Chính đây.


      "Dần Chính. . ." Hai chữ khe khẽ này, tựa như khối băng, trong nháy mắt đâm tới trái tim Hàn Tranh.


      Trong khoảng thời gian này, Hàn Tranh là hạnh phúc, hạnh phúc đến thiếu chút nữa quên tồn tại của Tô Dần Chính, cũng thiếu chút nữa quên 14 năm của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, càng thêm quên, nếu như có con, Chu Thương Thương căn bản cùng phụng tử thành hôn. . .


      ràng tiếp thu tốt thực, nhưng giờ khắc này Hàn Tranh có chút khó có thể đối mặt, ràng trước khi ngủ, với còn làm chuyện vợ chồng, ân ái như vậy, thân mật như vậy.


      Người có lòng tham a, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương, trong bóng đêm Chu Thương Thương ngủ rất điềm tĩnh, thấy cái mộng đẹp gì đây, ngay cả vẻ mặt khi ngủ cũng xinh đẹp như vậy.


      Hàn Tranh giơ tay chạm chạm mặt Chu Thương Thương, kỳ thực là tham lam, hạnh phúc bắt đầu tham lam, bắt đầu quên gốc, thế cho nên có cam lòng.


      đêm này, Hàn Tranh nằm ở ghế dựa gỗ lê hoa ngoài ban công hút hơn nửa đêm thuốc, nhìn thái dương từ đường chân trời mọc lên, đỏ rực, bầu trời mảnh xanh xám, mông mông lung lung.


      Từ ghế dựa đứng lên, thấy bảo mẫu trong nhà ra cửa lớn, bảo mẫu mua thức ăn.


      Đợi lát nữa Chu Thương Thương tỉnh, Hàn Tranh xoa xoa mặt, rón ra rón rén thu thập tàn thuốc rơi dưới mặt đất.


      Chu Thương Thương thức dậy Hàn Tranh cùng Hàn thủ trưởng sớm vòng quanh đường cái chạy vài km, Hàn Tranh trở lại gian phòng, Chu Thương Thương trong vệ sinh rửa mặt, đẩy cửa vào, Chu Thương Thương xoay người: "Chạy bộ buổi sáng?"


      Hàn Tranh gật đầu, tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, dán mặt hỏi : "Tối hôm qua ngủ ngon , còn gặp ác mộng ?"


      đến mộng, Chu Thương Thương liền có chút chột dạ, lắc đầu.


      Chu Thương Thương sáng sớm thức dậy liền có chút chột dạ, cũng biết mình mơ thấy Tô Dần Chính, hơn nữa còn là Tô Dần Chính khi còn trẻ, giấc mộng rất đơn giản, Tô Dần Chính ở bậc thang cao cao đợi , Tô Dần Chính thời niên thiếu mặc bộ đồ thể thao tam diệp thảo màu trắng, vẻ cười mặt rất ràng, đứng ở bậc thang cao cao vẫy tay với . . .


      Chu Thương Thương rửa mặt xong, Hàn Tranh ngồi ở sô pha phòng khách xem báo giấy, bởi vì chột dạ, tới trước mặt Hàn Tranh, vô cùng thân thiết ngồi ở đùi , chủ động cho cái good morning kiss.


      Hàn Tranh tính ra cũng phối hợp, chỉ là khi kết thúc nhìn vẻ mặt sáng lạn của Chu Thương Thương, trong ngực lại càng là cái mùi vị gì.


      What a fucking day!


      Ngày hôm nay Chu Thương Thương phải khám thai, Hàn Tranh theo làm tùy tùng, lúc Chu Thương Thương làm BC, Hàn Tranh nhìn chằm chằm màn ba quả cầu màn hình, trong ngực ấm áp ít.


      Đỡ Chu Thương Thương đứng lên, bác sĩ : "Bọn rất khỏe mạnh, ba bào thai đều phát triển bình thường, nhưng mà vẫn nên cẩn thận chút."


      Hàn Tranh ghi nhớ trong lòng gật gật đầu, khi đỡ Chu Thương Thương ra ngoài, Chu Thương Thương tránh khỏi tay : "Thập Nhất, em bây giờ chưa cần nâng, có thể tự nhiên bước . . ."


      Hàn Tranh giương mắt nhìn mấy thai phụ xung quanh, quả nhiên cần nâng đều là bụng rất to, bụng Chu Thương Thương chỉ là hơi nhô ra, dáng người thon thả, hơn nữa ăn mặc áo len rộng thùng thình, thoạt nhìn lại càng giống mang thai, nâng như vậy, xem như rất kỳ quái.


      Hàn Tranh cười cười: "Việc này thể như vậy, trong bụng em là ba đứa, theo số lượng mà , quý giá hơn rất nhiều."


      Chu Thương Thương thanh tú động lòng người trừng mắt nhìn Hàn Tranh cái: " ở chỗ này chờ em, em qua WC ."


      Hàn Tranh đâu chịu, đỡ Chu Thương Thương tới ngoài WC nữ mới dừng lại bước chân: "Cẩn thận chút, sàn trơn."


      Chu Thương Thương gật đầu.


      Hàn Tranh đứng ở bên ngoài chờ Chu Thương Thương, hấp dẫn ít ánh mắt, có chút mất tự nhiên xoay mặt qua, điện thoại di động trong túi vang lên, tới hành lang tiếp điện thoại.


      lấy ra di động, nhìn hai chữ "Tống Thiến" màn hình, ấn ngắt.


      Qua lúc, tin nhắn gửi đến, Hàn Tranh mở tin nhắn, nhìn cái, ánh mắt xinh đẹp thình lình sâu lại.


      Đúng lúc này, tiếng "Ai ui" từ trong toilet vang lên, thanh tuyến quen thuộc vang lên làm cho Hàn Tranh thiếu chút nữa hồn phi phách tán, rất nhanh hướng về phía ngọn nguồn tiếng vang chạy , tới toilet, bên ngoài bị người vây quanh.


      "Có mắt hay hả, còn đụng vào phụ nữ có thai." người vây xem như vậy.


      Hàn Tranh chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, đẩy ra đoàn người vây xem, hướng vào bên trong chen vào, khi thấy người ở bên trong , thầm thở ra hơi.


      Trần Uyển Di mang kính râm do vị bảo mẫu mập mạp nâng đỡ, chủ nhân bị người qua đường đụng phải, bảo mẫu muốn lên trước lý luận, bị Trần Uyển Di ngăn cản: "Tôi có chuyện gì, chúng ta thôi."


      Trần Uyển Di do bảo mẫu đỡ rời , mang theo kính râm, tóc dài áo choàng.


      Hàn Tranh dựa lưng tường trắng, Chu Thương Thương từ WC nữ ra bồn rửa tay, rửa tay xong ra ngoài , thấy Hàn Tranh bên ngoài vẻ mặt lăng lăng, vỗ xuống vai của : "Hoàn hồn a, Thập Nhất."


      Hàn Tranh lấy lại tinh thần, Chu Thương Thương sinh động đứng ở phía trước .


      Vài phút trước Hàn Tranh còn trải qua hồn phi phách tán, ôm cổ Chu Thương Thương: "Thương Thương. . ."


      What a fucking day!
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59



      Chương 59 - Tô Dần Chính nhún nhún vai: “Tôi là dân cờ bạc, bởi vì tham lam, vợ cũng giận chạy .”


      Dự báo thời tiết đêm nay có mưa lẫn tuyết, Chu Thương Thương có chút mong đợi, kết quả chỉ có mưa có tuyết.


      Buổi tối mẹ Hàn cùng mấy người dì đan quần áo len cho em bé. Chu Thương Thương ngồi ở bên xem, bên học, học hồi, cũng có thể có mô có dạng làm món đơn giản.


      Hàn Tranh tới, liên tục gật đầu: " tệ tệ, có phong phạm của hiền thê lương mẫu."


      "Em là thiên phú dị bẩm mà. . ." Chu Thương Thương đắc ý sờ sờ bán thành phẩm hình chữ nhật mình vừa móc ra, quần áo em bé làm được, nhưng ra có thể đan cho Hàn Tranh cái khăn quàng cổ.


      Mẹ Hàn vui tươi hớn hở chen vào: "Đa bào thai thể đủ tháng như đơn bào thai, tháng 3 tháng 4 sang năm, bọn đại khái ra, mẹ vốn định đan cho bọn nó mỗi đứa mấy bộ, vẫn cảm thấy kịp, cho nên chỉ có thể lôi kéo a Thể cùng các dì đây hỗ trợ."


      Chu Thương Thương mắc cỡ mở miệng: "Mẹ, cần khổ cực như vậy, quần áo mua về là có thể mặc được."


      "Vậy được, cháu của mẹ nhất định phải mặc vào vài món bà nội tự tay làm." Mẹ Hàn mang chiếc áo gần thành hình đưa cho xem, "Con mèo này đáng ."


      Chu Thương Thương nhìn nhìn, con hổ hay con mèo ngây ngốc phân ràng lắm.


      Hàn Tranh đưa người qua: "Đây phải con hổ sao?"


      Mẹ Hàn tức giận: "Gặp qua con hổ nghe lời như vậy sao?"


      Hàn Tranh gác lên vai Chu Thương Thương, mỗi món quần áo mặt đều có hình động vật, chó mèo vịt . . . Hàn Tranh giơ tay vuốt hình mấy con thú quần áo em bé, cười hì hì : "Chờ bọn trẻ sinh ra, phải dựa vào quần áo bọn chúng mặc để nhận, mặc vịt con kêu tiểu Áp, mặc mèo con kêu tiểu miêu. . ."


      Hàn Tranh còn có mang ý nghĩ của mình xong, bị mẹ mình cùng với mấy dì khinh bỉ: "Có cái kiểu làm ba như con vậy sao?"


      Chu Thương Thương ngồi ở bên yên lặng cúi đầu, kỳ thực vừa rồi cũng là nghĩ như vậy -


      Trời mưa cả ngày đêm vẫn chưa tạnh, kỳ nghỉ của Hàn Tranh kết thúc, lúc làm sờ sờ bụng : "Đại bảo, nhị bảo, tam bảo, ba phải làm rồi, ngoan ngoãn ở trong bụng chơi với mẹ nha, ba buổi chiều trở về, tạm biệt a." xong, cúi thắt lưng ở bụng Chu Thương Thương hôn cái .


      Sau đó đứng lên, đối xử bình đẳng hôn mẹ tụi : "Thương Thương, tạm biệt."


      Chu Thương Thương còn nằm ở giường, híp nửa mắt, miễn cưỡng : "Lái xe cẩn thận chút." -


      Chu Thương Thương dự định đan cho Hàn Tranh cái khăn quàng cổ, đan được phân nửa, vẫn thấy đẹp. Buổi chiều Triệu Tiểu Nhu hẹn uống trà, Chu Thương Thương đồng ý , thuận tiện muốn dạo trung tâm thương mại, xem quầy hàng chuyên doanh khăn quàng cổ nam tìm cảm giác.


      Buổi chiều Chu Thương Thương tới quán trà Hồng Phấn hẹn ở khu trung tâm, lúc Triệu Tiểu Nhu thấy vẫy tay với , Chu Thương Thương bước chân qua, còn có ngồi yên ổn, Triệu Tiểu Nhu bắt đầu pha trò.


      Chu Thương Thương cười nghe mấy chuyện cười của Triệu Tiểu Nhu.


      Triệu Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn chiếc xe màu đen có rèm che dưới lầu, lại tấm tắc hai tiếng: " tại quý giá ghê a, có chuyên xe đặc biệt đưa đón nha."


      Chu Thương Thương cười nhìn Triệu Tiểu Nhu: " chút về chị , tại như thế nào?"


      Triệu Tiểu Nhu đảo đảo mắt, đến bản thân có chút hữu khí vô lực: "Mùa xuân thứ hai chậm chạp đến, chồng tiếp tục biết kiềm chế, có thể như thế nào nữa đây?"


      Chu Thương Thương chần chờ lúc: "Nếu như thực được, qua xong cứ ly hôn ."


      "Ly?" Triệu Tiểu Nhu buông chén trà, "Thương Thương, chị với em tình huống giống, chị là hai nhà liên kết, nếu như chị ly hôn, nhà bên chị ai ủng hộ chị, nhà mẹ đẻ có chỗ dựa, ly dị càng thêm đau khổ trong lòng."


      Chu Thương Thương nhìn Triệu Tiểu Nhu, trong đầu cũng có chút khó chịu.


      Triệu Tiểu Nhu mím môi, hề gì kéo khóe miệng, sau đó tìm đề tài vui vẻ: "Bọn sinh ra nhất định phải nhận chị làm mẹ nuôi a, ba đứa ha, Thương Thương, mấy ngày hôm trước chị cùng bọn Bạch Quyên nhắc tới em, mỗi người đều bội phục sát đất."


      Các ấy bội phục làm cho Chu Thương Thương mặt đỏ lên.


      Triệu Tiểu Nhu dò xét nhìn Chu Thương Thương: "Tụi chị vẫn rất tò mò cái vấn đề, ngày hôm nay hỏi em, em nhất định phải trả lời chị a."


      Chu Thương Thương: "Cái vấn đề gì. . ."


      Triệu Tiểu Nhu bỡn cợt nở nụ cười: "Mang thai lần đó bọn em tổng cộng làm mấy lần hả? Hàn Thập Nhất phương diện đó có phải rất lợi hại hay ? Tụi em từ lúc nào bắt đầu. . ."


      Chu Thương Thương xoay xoay mặt: " phải là vấn đề thôi sao?"


      Triệu Tiểu Nhu: "Mỗi người có vấn đề, tụ chung chỗ vấn đề nhiều lên."


      Chu Thương Thương: ". . ." -


      Buổi tối Chu Thương Thương trở về, Hàn Tranh còn chưa về, nhưng mà lúc chạng vạng có gọi điện thoại cho , có việc, tối nay mới về.


      Chu Thương Thương ngồi ở sô pha đan khăn quàng cổ, ngày hôm nay dạo trung tâm thương mại thấy cái khăn quàng cổ hoa văn sọc màu tím, rất thích, mới mua về, dự định đan theo như vậy.


      Triệu Tiểu Nhu lắm chuyện, đan cái giống như đúc làm cái gì, lãng phí thời gian.


      đến chỗ này, phụ nữ mang thai nhiều nhất là cái gì, nhiều nhất là thời gian ——


      Tô Dần Chính mười mấy ngày nay, từ quốc đến Hà Lan đến Provence, lại đến Las Vegas, mang tất cả các chỗ Chu Thương Thương trước kia muốn toàn bộ lần, ngày đêm luân chuyển, ngồi ở máy bay múi giờ thay đổi liên tục.


      với có hôn lễ, có tuần trăng mật, nợ nhiều lắm, làm thế nào cũng bù đắp được.


      trấn của Hà Lan mình uống rượu, cùng ông chủ quán chuyện phiếm, ông chủ hỏi kết hôn hay chưa, : "Kết hôn rồi, nhưng mà cũng ly hôn rồi."


      Chủ quán rượu: "Rất xin lỗi."


      Tô Dần Chính cười cười.


      Chủ quán rượu rất thành thực: "Có phải cậu có quý trọng vợ mình cho tốt hay ?"


      Tô Dần Chính vuốt mặt, lúc lâu, gật đầu xuống: "Đúng vậy, tôi có quý trọng tốt ấy."


      Chủ quán rượu sảng khoái cười: "Nếu như còn ấy, theo đuổi mang ấy trở về."


      Tô Dần Chính uống rượu, lắc đầu, lắc lắc lư lư ra khỏi quán bar, bên ngoài trăng sáng sao thưa, Tô Dần Chính như là dân lang thang lung lay lảo đảo đường cái trống vắng.


      "Dần Chính, đợi lát nữa, là có thể ăn rồi."


      "Dần Chính, nghĩ em mặc quần đẹp, hay là váy ngắn?"


      "Ông xã, là giỏi nhất !"


      "Ông xã, em . . ."


      ". . ."


      Tô Dần Chính lắc lư con đường tha hương, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chân trái bị cái thùng gỗ ven đường vướng lấy, cả người ngã về trước, cằm dưới cùng đầu gối đều đụng đất, đầu của húc vào cái thùng rác.


      giống hệt con tửu quỷ, người dân lưu lạc, đầu gối đau đến đứng dậy nổi, đôi tình nhân người nước ngoài từ bên cạnh ngang qua, hỏi câu: "Are you ok?"


      . . . -


      còn ở Las Vegas đánh bạc, đầu hôm vận khí tốt kinh khủng, sau nửa đêm, vận khí kém đến ghê gớm, đừng gỡ vốn, kéo tay áo đứng ở trước chiếu bạc ném tiền từng xấp từng xấp.


      Cái thành thị say mê tiền vàng, thành thị cuồng hoan có ban đêm này, các thân sĩ tây trang giày da, các tiểu thư mặc lễ phục dạ hội, mỗi dạng này nọ đều là niêm yết giá công khái, bán ra thứ dục vọng cùng sung sướng nguyên thủy nhất.


      Lúc Tô Dần Chính chơi đến 21 giờ vận khí còn tốt, chip rất nhiều, thắng ít, sau đó lúc chơi Baccarat, chồng chip xẹp xuống, thua liên tục sáu bàn.


      Người thua đều muốn gỡ vốn, đáng tiếc trong đêm này, nữ thần may mắn có đứng về phía Tô Dần Chính, thua đến rối tinh rối mù.


      Sáng sớm, nhà cái tối hôm qua mời đến Bách Lệ Cung ăn cơm, nhà cái là vị người châu Á, cười nâng ly: "Kỳ thực cậu phải là dân cờ bạc."


      Tô Dần Chính nhún nhún vai: "Tôi là dân cờ bạc, bởi vì tham lam, vợ cũng giận chạy ."


      Nhà cái cười ha ha: "Dường như chuyện tình của mỗi dân cờ bạc đều na ná nhau."


      Thời điểm Tô Dần Chính về nước, thành phố S nổi lên bão tuyết, trực tiếp quay về công ty, thư ký phụ nữ tìm vài lần, Tô Dần Chính biết.


      Rời khỏi thành phố S hơn mười ngày, bàn làm việc chất đầy bàn văn kiện chưa có ký.


      Buổi tối tăng ca thêm giờ dự họp hai cuộc hội nghị cấp cao, sản phẩm mới đưa ra thị trường, thuyền to sóng lớn, bất động sản bắt đầu bão hòa. . . Chuyện sứt đầu mẻ trán đúng là nhiều -


      Chu Thương Thương ngồi xếp bằng sô pha phòng khách , nhìn chút đồng hồ tường, 10 giờ 15 phút, lời Triệu Tiểu Nhu buổi chiều mồn bên tai.


      "Đàn ông có ai là tốt, nhất là em tại mang thai, có chút tình huống em vẫn là phải đề phòng chút."


      Chu Thương Thương trước khi trở về vốn định thỉnh giáo Triệu Tiểu Nhu chút làm sao để đề phòng mấy vấn đề này của đàn ông, tỉ mỉ suy nghĩ lúc, cảm thấy Triệu Tiểu Nhu đối với việc chiến đấu với tiểu tam là có kinh nghiệm, về phần phương diện quản lý đàn ông, hẳn là cũng mạnh hơn bao nhiêu.


      Chu Thương Thương cầm điện thoại di động, gọi cuộc video call cho Hàn Tranh.


      Kết quả điện thoại cư nhiên bị Hàn Tranh ấn ngắt.


      Hàn Tranh ngắt điện thoại của , đối với Chu Thương Thương mà đả kích rất lớn. Phụ nữ có thai dễ miên man suy nghĩ, trong khoảng thời gian từ lúc điện thoại bị ngắt đến khi Hàn Tranh rốt cục về nhà bước vào cửa phòng tế bào não của Chu Thương Thương sinh động dị thường, tới nửa giờ, nghĩ ra vài loại khả năng.


      Hàn Tranh trở về, đóng cửa cửa phòng, xông về phía Chu Thương Thương dương dương tự đắc: "Thương Thương, ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về rồi."


      Chu Thương Thương dù bận vẫn ung dung ngồi ngay ngắn sô pha, giương giương mí mắt: " đâu vậy?"


      Hàn Tranh bắt đầu ôm cái ". . . Có bữa tiệc. . ."


      thầm thầm , ánh mắt dao động bất định. Khi Hàn Tranh tới gần , Chu Thương Thương ngửi ngửi, có mùi rượu, trái lại có mùi nước hoa.


      Chu Thương Thương gật đầu: "Có uống nhiều hay ?"


      Hàn Tranh: "Kha khá kha khá. . ."


      Chu Thương Thương chịu đựng nội tâm phiên giang đảo hải, với Hàn Tranh: " trước tắm rửa."


      Hàn Tranh: "Cùng nhau?"


      Chu Thương Thương lắc đầu: "Em tắm rồi."


      Hàn Tranh thuận theo gật đầu, qua lúc, sờ sờ mặt của : "Về sau đừng chờ trễ như vậy, phải ngủ sớm chút."


      Về sau đừng chờ trễ như vậy, về sau, còn có về sau?


      Chu Thương Thương khóe miệng chứa ý cười, "Trước tắm ." -


      Lịch sử luôn luôn tương tự kinh người.


      Lúc Chu Thương Thương từ trong di động của Hàn Tranh lật đến ghi nhớ cuộc gọi của cùng với Tống Thiến , gân xanh ót bắt đầu nhảy a nhảy a.


      Lúc Hàn Tranh tắm thập phần tâm thần yên, khi nước trong vòi hoa sen chảy lên đỉnh đầu giật mình cái, cảm giác của sai, Chu Thương Thương hoài nghi.


      Vậy còn có tâm tình tắm sao, Hàn Tranh lập tức tắt nước, nửa người dưới tùy tiện bọc cái khăn tắm màu trắng, lập tức từ trong toilet vọt ra -


      Khi Hàn Tranh quấn khăn tắm từ trong toilet lao ra, cái điện thoại di động liền đập đến, là di động của Hàn Tranh, Hàn Tranh tiếp được điện thoại của mình, nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt nặng nề, đại não liền trống rỗng.


      "Thương Thương, có. . ."


      đánh khai, trước ra " có", Chu Thương Thương trừng trừng mắt, lại ném cái gối nằm qua: "Hàn Tranh, khốn nạn!"


      "Thương Thương, đừng nóng giận, em bé em bé. . ."


      Hàn Tranh kia nóng ruột nóng óc a, thiếu chút nữa quỳ xuống với Chu Thương Thương, gối đầu Chu Thương Thương ném ra cẩn thận nện ở khăn tắm quấn người Hàn Tranh, sau đó khăn tắm đáng thương liền rớt xuống đất.


      Hàn Tranh luống cuống tay chân khom lưng mang khăn tắm thắt lên.


      Qua lúc, lại cái gối đầu bay qua.


      Chu Thương Thương thực tức giận rồi, trong ngực tuy rằng biết Hàn Tranh có khả năng thực cùng Tống Thiến có cái gì, thế nhưng dối với , đoàn lửa từ dưới đáy lòng thiêu cháy lên.


      "Thương Thương, ngày hôm nay là cùng Tống Thiến gặp mặt." Hàn Tranh khổ tâm, bắt đầu ăn .


      Chu Thương Thương vẫn nhúc nhích nhìn Hàn Tranh, nước mắt ào ào chảy xuống.


      Hàn Tranh lo sợ bất an nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, đừng nóng giận, có thể giải thích, Tống Thiến . . ."


      Còn chờ Hàn Tranh giải thích xong, lại thứ gì đó như cũ hướng về phía Hàn Tranh đập tới, là phân nửa cái khăn quàng cổ Chu Thương Thương đan cho , Hàn Tranh triệt để luống cuống: "Thương Thương, . . ."


      Chu Thương Thương nức nở lên.


      Hàn Tranh khẩn trương đến lau lau nước mắt cho Chu Thương Thương: "Thương Thương, em hãy nghe , Tống Thiến ấy. . . Trước đây cùng ấy chỗ, nghĩ ra ấy vậy mà chụp ảnh. . ."


      Hàn Tranh có chút khó có thể mở miệng, trong đầu sớm hối hận y như cái gì gì.


      Chu Thương Thương hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Tranh.


      Hàn Tranh xoay mặt qua.


      Chu Thương Thương lại hít hơi: "Cái ảnh chụp gì?"


      Hàn Tranh lên tiếng.


      Chu Thương Thương nặng nề mà cho Hàn Tranh quyền: " là tên khốn kiếp!"


      Hàn Tranh mặt xám như tro tàn: " là tên khốn kiếp."


      Chu Thương Thương lại cho Hàn Tranh quyền: " vậy mà vì cái chuyện rắm thúi này mà dối với em. . ."


      Hàn Tranh xoay mặt qua ....


      "Hàn Tranh, thực ghê tởm!" Chu Thương Thương hung ác nhìn , "Quá ghê tởm, có phải vẫn nghĩ em đem coi thành nam sĩ ngây thơ hay , mấy chuyện phong hoa tuyết dạ này của ai mà biết hả? trước kia chơi song phi em đều biết, phải chỉ là ảnh chụp thôi sao. . ."


      "Song phương? Song phi. . ." Hàn Tranh đột nhiên mở to hai mắt.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60



      Chương 60 - Hàn Tranh phiên ngoại: Hoa Câu hiếu kỳ hỏi : “Song phi cảm giác thế nào?”


      Hàn Tranh từng có thời kỳ phản nghịch, bởi vì thời kỳ trưởng thành hormone phân bố phá lệ thịnh vượng, hơn nữa hé ra khuôn mặt chọc hoa đào, thời kỳ phản nghịch của so với mấy cậu con trai khác khó tránh khỏi càng thêm đào sắc ít.


      Vị bạn đầu tiên của Hàn Tranh là hồi sơ nhất, đối tượng là bé đặc biệt mắc cỡ, thế nào là cái hay mắc cỡ đây, bình thường ở trong trường học căn bản dám chuyện với , nhưng mà thành tích học tập tốt, chuyện giọng .


      Khi đó bọn Áp tử đều rất kỳ quái làm thế nào lại coi trọng như vậy, tuyệt biết chơi, Hàn Tranh cười cười, mới cho người khác tình nhân trong mộng của mình khi đó là nữ minh tinh Nhật bản đâu, thích loại hình con nhu thuận.


      cũng phải Hoa Câu, ngu ngốc đần độn khắp nơi thầm tình nhân trong mộng của mình là Tiểu Long Nữ.


      Hàn Tranh vừa mới lên sơ trung, đối với con có ý thức nhất định, cũng có cầu nhất định, phải mềm mỏng, tính cách phải dịu dàng, cười rộ lên khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt phải lớn chút, lúc nhìn mình phải chớp chớp.


      Vừa lúc, người bạn đầu tiên hoàn toàn phù hợp cầu của , chỉ là hơi nhát gan chút.


      Đây là mối tình đầu của Hàn Tranh, từ nắm tay đến nụ hôn đầu tiên, toàn bộ cho này, chỉ là tại, đều nhớ cái bộ dáng này là cái gì nữa, chỉ nhớ ấy kêu là Tĩnh .


      Hàn Tranh năm rồi có lần đụng mặt tới mối tình đầu Tĩnh, Tĩnh chủ động gọi lại , hàn huyên lúc, Tĩnh thành vợ người khác, ấy cười hỏi kết hôn hay chưa.


      Khi đó Hàn Tranh còn vì Chu Thương Thương thương thân thương tâm, lắc đầu.


      Hàn Tranh với Tĩnh, đại khái gặp gỡ ba tháng, chia tay nguyên nhân rất đơn giản, là bị giáo viên biết, chọn quả hồng mềm mà bóp, giáo viên tìm Tĩnh tiến hành giáo dục tư tưởng.


      Kết quả là Tĩnh tuyển chọn tiếp tục làm học sinh tốt sớm, sau đó cùng Hàn Tranh đưa ra lời chia tay, Hàn Tranh cũng cái gì, cũng "Mình chờ bạn" mấy loại lời rắm thúi linh tinh, cũng có bởi vì bị bỏ thẹn quá thành giận mất phong độ.


      Lúc Tĩnh phải chia tay, Hàn Tranh đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt chân thành : "Vậy bạn phải học tập tốt a."


      Sau đó ngày thứ hai, bạn thân của Tĩnh chạy tới chất vấn Hàn Tranh, phụ Tĩnh, Hàn Tranh cà lơ phất phơ vểnh chân, tùy ý vị bạn thân này mắng .


      Nguyên nhân gì khác, bởi vì nghĩ là người đàn ông phải có phong độ.


      Có vài ý nghĩ bởi vì lúc đó tuổi , có phần ấu trĩ, Hàn Tranh khi đó có biện pháp lý giải vì sao Tĩnh sau khi đưa ra lời chia tay lại khóc sướt mướt, sau đó đến độ tuổi có thể lý giải được, lại có tâm tư lý giải.


      đưa ra lời chia tay, có đôi khi nhất định muốn thực chia tay, mà là cho người con trai này, xin càng thêm dũng cảm chút-


      Hàn Tranh sơ nhất, Tô Dần Chính sơ tam, có ngày tan học cùng nhau chơi bóng đường, Tô Dần Chính lấy thư trở về, phen từ trong tay Tô Dần Chính đoạt lấy bức thư, thời điểm phong thư màu làm bị giơ lên cao nhất, tấm ảnh chụp từ bên trong rớt ra.


      Tô Dần Chính nhặt lên ảnh chụp, thổi thổi bụi mặt.


      Hàn Tranh đưa mặt qua, trong ảnh chụp là bé mặc váy màu lục, bởi vì chì nhìn thoáng qua, ảnh chụp bị Tô Dần Chính thu được bỏ vào trong túi sách, Hàn Tranh cũng nhìn kỹ, nhưng mà liếc mắt sơ sơ như vậy, dáng dấp tệ, bỡn cợt cười cười: "Bạn ?"


      Tô Dần Chính khẽ cười, dùng ngữ khí mờ ám chuyện đứng đắn: " người bạn mà thôi."


      Hàn Tranh khoác lên vai Tô Dần Chính, thấm thía mà : "Tô Dần Chính, tao vẫn nghĩ mày rất dối trá ôi chao, phải là bạn thôi sao, thừa nhận cũng ít miếng thịt nào."


      Tô Dần Chính bỏ rớt tay , bộ dáng tao đây dối trá làm sao -


      Đều mối tình đầu là ghi nhớ trong lòng, mối tình đầu của Hàn Tranh tựa như cụm mây trắng nhàng bay qua trong lòng, "mây gió thoảng qua", thế nhưng cho dù nhất thời, cũng từng ở trong lòng thoảng qua.


      Cho nên vẫn cho rằng mình từng có thời kỳ thiếu nam hồn nhiên tươi đẹp, về sau cưỡi ngựa xem hoa đổi bạn , bị bọn Áp tử Hoa Câu lôi chuyện ra , lại làm ra bộ dáng dấp từng gặp qua biển xanh khó muốn làm sông .


      "Mày phải là đối với Tĩnh còn nhớ mãi quên chứ?"


      Hàn Tranh thở dài, làm thế nào lại cho bọn nó mình mỗi lần đều rất có cảm giác mới mẻ, bạn hoặc đáng , hoặc hoạt bát, hoặc dã man, trăm hoa đua nở, đều kiều diễm.


      Mỗi lần bắt đầu, Hàn Tranh đều nghĩ cái lần này hẳn là nên bàn chuyện lâu chút, sau đó thời điểm chia tay, lại bắt đầu may mắn cũ cái mới sao tới.


      Đàn ông, phong lưu chút mất mặt. Đây là Hàn Tranh 15 tuổi đối với việc nam nữ tự nhủ.


      Hàn Tranh sơ tam được khen tụng là "Thạch Lân sát thủ thiếu nữ", đối với cái phong hào này, Hàn Tranh thực ra cảm giác gì nhiều, sáng sớm rời giường săm soi trước gương, mang nguyên nhân quy thành tướng mạo tuấn của mình.


      Hàn Tranh là tự kỷ, lời này có thể chải chuốt êm tai chút, ví dụ như người thiếu niên trong “Kiêu dương như ngã” kia. Kỳ thực trắng ra chính là tự kỷ, rắm thúi, tự đại. (Kiêu dương tự ngã: sreach ra bộ phim Good Will Hunting, phim này chưa coi nên hổng biết nhân vật trong đó thế nào baike.baidu /view/187930.htm?subLemmaId=6077402&fromId=397670 )


      Hàn Tranh nghĩ Tô Dần Chính cũng là tự kỷ, hoặc là có thể , Tô Dần Chính so với càng tự kỷ, trước đây có bạn từng theo đuổi Tô Dần Chính cùng Hàn Tranh oán giận, ấy Tô Dần Chính quá khó đeo đuổi.


      Hàn Tranh suy xét chút, đứng ở góc độ nam tính phân tích, Tô Dần Chính thằng nhãi này quá tự kỷ.


      "Nó cự tuyệt bạn lý do là cái gì?"


      "Cậu ấy cậu ấy phải học tập cho tốt."


      Hàn Tranh cười ha ha, cũng biết mắc cỡ cho bạn học nữ Tô Dần Chính căn bản là chướng mắt ấy, Tô Dần Chính luôn luôn có cầu cao với tiêu chuẩn của chính mình, chuyện đương cũng như thế, êm tai chút kêu là muốn chấp nhận, khó nghe chút, xứng.


      Về điểm ấy, Hàn Tranh nghĩ mình mạnh hơn so với Tô Dần Chính, văn nghệ chút, chính là so với Tô Dần Chính rất có đôi mắt phát cái đẹp, con đều có chỗ đáng của mình, đàn ông phải học cách phát , vóc người khuôn mặt khí chất tính cách, luôn có chỗ mê người, ví dụ như vóc người tốt có thể có khuôn mặt đẹp, khuôn mặt tầm thường có thể có vóc người ma quỷ, hai cái đều có, còn có thể có lộ tuyến khí chất.


      Đương nhiên, Hàn Tranh chuyện đương với bạn nhiều như vậy, đối với vóc người và khuôn mặt của giới nữ cầu càng ngày càng cao, bởi vì cái dạng này, dẫn đến có lần đôi con mắt giỏi phát cái đẹp của bắt đầu có chút thị lực tụt giảm.


      Cho nên khi huấn luyện quân Hàn Tranh nhìn thấy Chu Thương Thương, là ánh mắt sáng lên, kết quả ánh mắt quần chúng cũng đều là sáng như tuyết, chỉ mỗi mình ánh mắt sáng lên, trong đó hưng phấn nhất chính là Hoa Câu.


      Hoa Câu ôm tim mình: "Thập Nhất làm sao bây giờ a, Tiểu Long nữ của tao xuất rồi."


      Hàn Tranh nhai kẹo cao su: "Đuổi theo ."


      Rất nhiều người, bao gồm cả Áp tử, thậm chí Tô Dần Chính đều cho rằng Hoa Câu từng thích Chu Thương Thương, kỳ thực cũng chỉ có Hàn Tranh biết, Hoa Câu có Chu Thương Thương.


      Chỉ là khi đó Chu Thương Thương với Tô Dần Chính chuyện đương đến thế giới đều còn màu sắc nào, Hoa Câu người này ngay cả nam phụ cũng được tính, ai để ý đây.


      Năm thứ hai Hàn Tranh tham gia công tác, Hoa Câu chạy tới Bắc Kinh tìm uống rượu, Hàn Tranh câu: "Thương Thương với Dần Chính bọn họ cũng ở chỗ này, gọi bọn họ ra?"


      Hoa Câu lắc đầu: "Kêu ra làm cái gì, chúng ta uống của chúng ta thôi."


      Đêm đó Hoa Câu uống say, trong miệng kêu tên Chu Thương Thương, Hàn Tranh thuê phòng cho Hoa Câu, sau khi mang Hoa Câu nhét vào giường, mình chạy ra ngoài hút thuốc.


      Ngồi xổm hành lang, hút là thuốc từ chỗ Hàn bộ trưởng cầm tới, Gấu Mèo đặc biệt -


      Hoa Câu theo đuổi Chu Thương Thương, kết quả là bệnh mà chết, bởi vì đường nhảy ra Tô Dần Chính.


      Khi đó, Chu Thương Thương ngồi ở đằng trước Hàn Tranh, Hàn Tranh dùng bút chọc chọc Chu Thương Thương, Chu Thương Thương quay đầu: "Chuyện gì?"


      Chuyện gì? có việc gì a, chỉ chọc chọc bạn vậy thôi.


      Đương nhiên Hàn Tranh như vậy, mà là giả vờ đoan chính: "Tống Thương Thương, cậu che khuất mình."


      Tống Thương Thương, Chu Thương Thương rất thích người khác gọi như vậy, đáng tiếc trước cao trung, với Hoa Câu đều "Tống Thương Thương" "Tống Thương Thương" mà kêu , khi đó cũng chỉ có Tô Dần Chính, chưa bao giờ gọi họ của Thương Thương.


      Cho nên có số việc, nhất là mặt cảm tình, vĩnh viễn có khả năng đứng cùng hàng bắt đầu nghe tiếng súng mà xuất phát.


      Tô Dần Chính chiếm tiên cơ, là may mắn của .


      Đương nhiên, khi đó Hàn Tranh cũng có cái giác ngộ này, bởi vì cũng chỉ là nghĩ Chu Thương Thương rất đẹp chút, tự với mình: mày là nhìn trúng người hời hợt, nhưng tuyệt đối mày phải là người chỉ nhìn người hời hợt.


      Tô Dần Chính bắt đầu cùng Chu Thương Thương đương, chầm chậm, Tô Dần Chính còn mang Chu Thương Thương vào vòng giao tiếp của mình, đây là phương thức trực tiếp nhất khi người đàn ông nhận thức phụ nữ.


      Bởi vì Hàn Tranh cùng Chu Thương Thương là bàn trước bàn sau, có lần Tô Dần Chính đánh cầu xong với , phá lệ câu: "Thập Nhất, giúp tao chiếu cố Thương Thương chút, tao vẫn sợ ấy thích ứng được hoàn cảnh mới."


      Hàn Tranh lại kỳ quái, Tô Dần Chính chỉ lo lắng Chu Thương Thương thích ứng được hoàn cảnh, cũng lo lắng đào góc tường, Tô Dần Chính là đối với phẩm cách con người rất có lòng tin, hay là đối với Chu Thương Thương quá tin tưởng đây, hay là đối với bản thân rất tin tưởng?


      Hàn Tranh lại lần nữa khẳng định, Tô Dần Chính thằng nhãi này so với còn tự kỷ hơn a -


      Hàn Tranh với Chu Thương Thương ngồi bàn trước bàn sau ba năm, ngày 24 tiếng, 12 tiếng ở trong trường học, trừ bỏ lên WC, chơi bóng, tiết thể dục. . .Mỗi ngày bình quân 6 tiếng đồng hồ thấy cái ót của Chu Thương Thương, nhìn nhìn, có xuất thẩm mỹ mệt nhọc, trái lại thuận mắt hơn rất nhiều.


      Sau lại phát mình tìm bạn thêm cái tiêu chuẩn, đó chính là cái ót phải đẹp.


      Đặc biệt lớn, đặc biệt , lùn, méo, nhọn. . . Giống nhau đáng suy nghĩ, nhưng phải có đường nét duyên dáng, sau gáy phải trắng nõn, khi cột tóc đuôi ngựa , tóc tơ mềm mại cột hết dán ở sau gáy, làm người ta tâm ngứa khó nhịn muốn vươn tay kiểm tra.


      Khi đó, Hàn Tranh cũng nghĩ bản thân là thích Chu Thương Thương, nhưng mà nhìn Chu Thương Thương càng ngày càng thuận mắt là thực.


      Khi mới tiếp xúc , nghĩ Chu Thương Thương người này khi có chút lạnh, khi lại có chút mộc, thường chuyện, còn có đạo đức hoài nghi có phải tâm lý có vấn đề hay .


      Sau lại tiếp xúc, trong lòng là càng lúc càng tốt đến thể vãn hồi.


      Đàn ông phụ nữ, bắt đầu từ hứng thú -


      Hàn Tranh rất thích cùng Chu Thương Thương thảo luận đề bài, sau đó phát cũng có “mộc” như thoạt nhìn vậy, cách giải đề rất linh hoạt, đầu óc xoay chuyển lại nhanh, có đôi khi phương thức tự hỏi còn rất đặc biệt riêng biệt.


      Đại khái cũng là từ lúc này, Hàn Tranh cảm thấy học tập cũng là chuyện tình có thú vị, đối với việc thi vào Trung Quốc đệ nhất học phủ, công lao của Chu Thương Thương thể nhắc tới.


      Khi phụ nữ đối với người đàn ông sản sinh ra ảnh hưởng, có số việc phải ngẫm lại là vì sao.


      Khi đó Tô Dần Chính với Chu Thương Thương đôi nổi danh trong trường học, lúc đó nam hy vọng như Tô Dần Chính, nữ hy vọng là Chu Thương Thương, chung là tình của bọn họ làm người ta ước ao muốn chết.


      Tuấn nam mỹ nữ, rất là đăng đối a.


      Hàn Tranh sau đó còn kết giao mấy người bạn , khi đó khai trai, chuyện đương cũng phải chỉ là nắm tay chút, hôn môi chút, mấy chuyện đơn thuần này.


      thầm hỏi qua Tô Dần Chính: "Mày với bạn mày dưới ba lần ?"


      Tô Dần Chính có chút khó chịu nhìn cái, hình như ngôn ngữ của làm bẩn Chu Thương Thương vậy, Hàn Tranh thể gì cười cười.


      Hàn Tranh với Tô Dần Chính giống nhau, tình của bọn họ cũng giống nhau.


      Sau đó Hàn Tranh nghĩ, với mấy người bạn này trong lúc đó có tình sao?


      Đương nhiên đây cũng gần như là tự mình hoài nghi mà thôi, Hàn Tranh làm sao cũng thừa nhận mình chuyện đương nhiều năm như vậy còn có cảm thụ qua cái gì là ái tình.


      gặp gỡ bạn có hai tá cũng có nửa chục, kinh nghiệm phong phú như vậy, giờ mình đương tất cả đều là nhau có tình ? Đây phải là tự mình vả miệng mình sao? -


      Ba năm, bởi vì mỗi lần tụ hội Tô Dần Chính đều kêu cả Chu Thương Thương, Chu Thương Thương theo chân bọn họ trong vòng tròn này lăn lộn cũng quen thuộc, giống Tô Dần Chính gọi "Thập Nhất", Hàn Tranh kỳ thực mấy thích người quen thân gọi Thập Nhất, nhưng lại rất tiếp thu Chu Thương Thương gọi Thập Nhất, rất êm tai, nếu như phía sau thêm tiếng "Lang" phỏng chừng rất dễ nghe —— "Thập Nhất Lang "


      Trong ba năm này, Chu Thương Thương tính tình cũng biến hóa rất nhiều, trước trong ấn tượng là có chút "Mộc", làm thế nào lại kiêu ngạo như vậy đây, đương nhiên cũng chỉ kiêu ngạo với Tô Dần Chính.


      Có lần đoàn người cùng hát, Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương song ca, hát bài tiếng Quảng 《 hợp cửu tất hôn 》, bài hát này là ca khúc bọn họ mỗi lần đều nhất định hát, Chu Thương Thương rất thích, Tô Dần Chính vì Chu Thương Thương, còn cố ý khổ luyện tiếng Quảng.


      Bài song ca kết thúc, lúc Chu Thương Thương tới cẩn thận vướng chân, cả người té về phía trước, Hàn Tranh ngồi ở hàng đầu, cho nên kết quả là Chu Thương Thương ngã xuống đùi .


      Trong nháy mắt, Hàn Tranh thấy cả người như là bị điện giật, nhưng mà cảm thụ bị điện giật này chỉ duy trì liên tục ba giây, bởi vì Tô Dần Chính lập tức kéo Chu Thương Thương lại, sau đó với : "Ngại quá, Thập Nhất."


      Sau đó Chu Thương Thương với Tô Dần Chính hai người ồn ồn ào ào, chút nào xấu hổ, chỉ có , cảm giác điện giật trôi qua, xấu hổ đến rối tinh rối mù.


      Hàn Tranh chuyến WC, khi trở về ở góc cầu thang thấy Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương hôn môi.


      Cái buổi tối kia, Hàn Tranh uống nhiều, trực tiếp tại Ngu Nhạc Thành mướn gian phòng, việc này rất đúng dịp, do bạn đỡ về phòng, đường gặp gỡ bạn cũ.


      Ngày đó Hàn Tranh say ghê gớm, ngày hôm sau tỉnh lại hai người bạn đều còn ở trong phòng, ầm ĩ đến sôi tim.


      Việc này bị bọn Áp tử biết, túm lấy kiện đào sắc , nhưng mà cũng chỉ mấy người quen thân mới biết, Hoa Câu hiếu kỳ hỏi : "Song phi cảm giác thế nào?"


      híp híp mắt, còn bóp méo thơ ca: "Mộng lý bất tri thân thị khách, xuân phong tống noãn nhập la trướng."


      Đây là ngoài miệng nghiện , trong ngực độc thoại là: say còn biết gì còn có thể song phi, tính ra cũng muốn phi, nhưng phi nổi sao? Có đầu óc chút được hay ?
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61



      Chương 61 - Hàn Tranh phiên ngoại: Hoa Câu hiếu kỳ hỏi : “Song phi cảm giác thế nào?”


      Biết được Tô Thiên Lan gặp chuyện may, Hàn Tranh học ở Bắc Kinh chạy trở về, trước tìm Tô Dần Chính, kết quả có tìm thấy, sau đó chạy đến đại học S tìm Chu Thương Thương, ngày đó Chu Thương Thương thi cấp 6, đến phòng giáo dục tra xét hồi lâu mới biết được Chu Thương Thương ở trường thi nào.


      Hàn Tranh tới bên ngoài trường thi, đứng ở ngoài cửa sổ phòng học, Chu Thương Thương ngồi ở hàng thứ nhất, cách vài phút lại nhìn vài lần vào bên trong, sau đó thấy được có mấy người làm bừa, giấy bay a bay a.


      nghĩ, Chu Thương Thương làm thế nào lại thành như vậy đây, đầu cũng xoay chút, Hàn Tranh thị lực vô cùng tốt, thấy Chu Thương Thương còn hơn phân nửa đề mục có làm, nhìn thời gian chút, trong lòng trước thay lo lắng.


      Sau khi Hàn Tranh lên đại học số lần gặp mặt Chu Thương Thương ít , có phải vì có khoảng cách mới có tưởng niệm hay , mình Bắc Kinh học đại học, vậy mà thường xuyên nhớ tới Chu Thương Thương.


      Có lần ở trong sân trường, thấy bạn học nữ mặc chiếc váy giống của Chu Thương Thương như đúc, đối diện với bóng lưng đó đờ ra lâu, lúc lấy lại tinh thầnn, trong đầu tự mắng mình bệnh tâm thần.


      Hàn Tranh cưỡi Harley ra, Chu Thương Thương ngồi ở phía sau , mang theo bắt đầu từng con phố tìm Tô Dần Chính, Harley từ đường Tây Ninh chạy đến đường Thạch Lân, dọc theo đường chạy cực nhanh, Chu Thương Thương ôm thắt lưng , nhiệt độ cơ thể phía sau như có như làm cho có chút tâm phiền ý loạn.


      Buổi tối gió gào thét mà qua, giống như dao cạo ở mặt, mang xe dừng trước tiệm cháo, Chu Thương Thương theo phía sau chảy nước mắt, xoay mặt qua, nhìn Chu Thương Thương yếu đuối chịu nổi kích, trong ngực bắt đầu hâm mộ Tô Dần Chính.


      Thứ hâm mộ này, tựa như cây cỏ sinh trưởng ở trong lòng, lửa rừng thiêu bất tận - gió xuân thổi lại sinh sôi, hâm mộ nổi lên thấy đáy, cái hâm mộ, lại hâm mộ đến rất nhiều năm -


      Tô Dần Chính từ bỏ nghiên cứu sinh lên phía Bắc phấn đấu, ngày đó cùng với Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cùng nhau ở Thiên Phủ Lâu ăn món cay Tứ Xuyên, nhịp nhịp nhìn Chu Thương Thương và Tô Dần Chính.


      Sau gia biến, Tô Dần Chính càng thêm trầm mặc, Chu Thương Thương trái lại nhiều lên, cũng càng thuận theo Tô Dần Chính, giống như chiếc áo bông tri kỷ, nhìn Tô Dần Chính lời nào, lại kéo ra đề tài thú vị, nhìn Tô Dần Chính nhiều hơn mấy câu, lập tức theo phụ họa lên.


      mệt a, nhìn cũng mệt theo.


      Thế nhưng nhìn Chu Thương Thương xem, còn là bộ dáng mệt cũng cảm thấy mỹ mãn.


      Hàn Tranh 20 tuổi, đối với tình lại có loại cảm ngộ, chuyện tình cảm trả giá chưa bao giờ cần hỏi có đáng hay đáng, chú trọng chính là mình cam tâm tình nguyện. có vì sao, mà là phải xem người mà mình trả giá có phải đúng là ấy// ấy hay .


      Tựa như Chu Thương Thương đối với Tô Dần Chính, về sau là Hàn Tranh đối với Chu Thương Thương, cũng có người khuyên , hà tất chi?


      như vậy, Hàn Tranh nghe lần lại phiền lần, đối tốt với ai, e ngại ai, phải là trong đầu có người sao? -


      Chu Thương Thương cũng lên phía Bắc chạy theo Tô Dần Chính, khi đó chính là khoản thời gian Tô Dần Chính khốn cùng chán nản nhất, sống ở tầng hầm ngầm, cả ngày hai bữa cơm, thế nhưng cho dù là dạng như vậy, mỗi tháng Tô Dần Chính còn muốn gửi tiền gửi quà cho Chu Thương Thương.


      buổi tối trước khi Chu Thương Thương đến, Tô Dần Chính tìm vay tiền, Hàn Tranh hai lời đến máy ATM rút xấp ra, Tô Dần Chính rút ra phân nửa, sau đó đưa phân nửa trả lại cho : "Tháng sau trả lại mày."


      Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính như vậy rất khó chịu, cái buổi tối kia bọn họ hai người ngồi chồm hổm ở bên hồ hút thuốc, trước đây Tô Dần Chính rượu thuốc đều chạm tới, giờ hút lên so với còn dữ hơn.


      Cái buổi tối kia, ánh trăng đỉnh đầu phá lệ sáng, như gương treo bầu trời, dường như có thể chiếu vào trong trái tim con người.


      năm này, Hàn Tranh làm người quan vọng, quan vọng tình của Tô Dần Chính và Chu Thương Thương, thiếu chút nữa còn phải chùi nước mắt, đôi cảm động biết bao a.


      Khi đó, Hàn Tranh tâm chúc phúc Tô Dần Chính với Chu Thương Thương, thậm chí nghĩ, đời này có thể tận mắt thấy chuyện tình như vậy là may mắn của , chỉ là có may mắn như Tô Dần Chính vậy, là nam diễn viên chính của câu chuyện.


      Cái thời gian kia, Tô Dần Chính ai cũng nghĩ may, thế nhưng Hàn Tranh nghĩ may mắn a, đây là cái tâm lý gì, chỉ có tự hiểu -


      Bắc Kinh công việc khó tìm, tuy rằng đầy đường đều dán các loại thông báo báo tuyển dụng, nhưng Chu Thương Thương vị sinh viên vừa tốt nghiệp này, mỗi lần nhận lời mời phỏng vấn, tầm mắt của người tuyển dụng dù sao vẫn nhìn từ phiếu điểm của chuyển qua khuôn mặt .


      Khi đó Hàn Tranh cũng chỉ là khoa viên, cho nên dùng thân phận con trai Hàn bộ trưởng tìm phần công việc giáo viên tiểu học cho Chu Thương Thương, đáng tiếc Chu Thương Thương cảm kích, mà là ở tiểu khu phụ cận căn nhà trọ làm gia giáo.


      Hàn Tranh biết Chu Thương Thương băn khoăn, Tô Dần Chính khi đó bận đến dạ dày xuất huyết, Chu Thương Thương muốn đem càng nhiều thời gian hao phí bản thân Tô Dần Chính.


      Mỗi lần đến nhà bọn họ, mười lần có chín lần thấy Chu Thương Thương nấu canh dưỡng dạ dày, chỗ bọn họ thuê đơn sơ, có nhà bếp, Chu Thương Thương làm cơm ngay tại hàng hiên, đầy người khói dầu, mồ hôi đầm đìa.


      Có lần đưa cho Tô Dần Chính vài quyển sách, Chu Thương Thương giữ lại ăn, ở bên trong ăn dưa hấu Chu Thương Thương cắt ình, bên tai nghe tiếng Chu Thương Thương bị khói bếp làm sặc ho khan.


      Trong ngực Hàn Tranh đặc biệt ra mùi vị, đứng ở cửa nhìn Chu Thương Thương, Chu Thương Thương xoay mặt qua cười cười với , gương mặt đỏ bừng dính vài sợi tóc: "Ở đây mùi khói dầu nhiều, cậu vào thôi."


      Cũng là năm này, Chu Thương Thương xem là bạn bè, vẫn đứng ở lập trường bạn bè nổi lên tâm tư đồng dạng với .


      Ngày đó, Hàn Tranh xuống lầu đến máy rút xấp tiền, kim ngạch nhiều lắm, nhưng cũng là hai tháng tiền lương của , đem tiền len lén rơi lại dưới sô pha nhà bọn họ.


      Ngày hôm sau, Tô Dần Chính tìm đến , sau đó mang tiền trả lại cho , bổ sung thêm 5000 tệ lần trước mượn ở chỗ .


      Tô Dần Chính đối diện với kéo khóe miệng cái: "Thập Nhất, sau này đừng như vậy nữa."


      Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính, tiền cầm trong tay là cố ý rơi vào trong nhà Tô Dần Chính, gương mặt có chút nóng, trong lòng là xấu hổ.


      bởi vì thương tiếc , mang tôn nghiêm của huynh đệ mình dẫm nát dưới chân, quả thực là quá hư.


      Có ý thức như vậy, đương nhiên phải tỉnh lại bản thân mình, đêm kia, Hàn Tranh ở người bạn tỉnh lại sở tác sở vi của mình, là tâm tư tinh khiết a, thực là quá hư a.


      hỏi bản thân mình là Chu Thương Thương sao, đáp án cho bản thân mình là NO.


      Sau lại Hàn Tranh lần thứ hai đối mặt với ý nghĩ chân thực nhất trong nội tâm mình, vì sao là NO đây, bởi vì chỉ có NO, mới có thể giả như có chuyện gì tiếp tục tới gần Chu Thương Thương.


      Áp tử có lần : "Thập Nhất a, mày rốt cuộc làm nhân chứng tình của Tô Dần Chính với Chu Thương Thương nhiều năm như vậy."


      Chính xác, là nhân chứng của bọn họ, chỉ là ở đường chứng kiến ngược lại mang bản thân thua .


      chứng kiến mỗi ngày Chu Thương Thương cùng chung hoạn nạn với Tô Dần Chính, cũng chứng kiến Chu Thương Thương và Tô Dần Chính ở đường phấn đầu làm thế nào càng lúc càng xa.


      Hàn Tranh nghĩ mình rất đạo đức, ràng là người đứng xem, lại cứ nhịn được muốn nhập diễn, hành vi của như vậy, ngày nay có cái danh từ, kêu là nam tiểu tam.


      Tuy rằng Hàn Tranh nghĩ mình có chút đạo đức, thế nhưng nếu như ở mặt đạo đức và Chu Thương Thương làm tuyển chọn, tuyển chọn Chu Thương Thương -


      Tô Dần Chính phát tài, tiền nhiều hơn, tâm lớn, có số việc lại lệch hướng khỏi quỹ đạo, bao gồm cả tình của và Chu Thương Thương.


      Lạc lối..., tình cảm thay đổi, tiểu tam. . . Mỗi phút mỗi giây thế giới này đều có mấy tiết mục như thế phát sinh, thấy cũng có gì kỳ quái. Chỉ là Hàn Tranh nghĩ ra cũng phát sinh bản thân Tô Dần Chính.


      Chuyện tình cảm, hợp lâu tất phân, tuy rằng nghĩ ra, nhưng vẫn có thể lý giải, chỉ là cũng nghĩ tới khi thấy tới thời điểm vị "Nam tiểu tam" này có chút hi vọng, Chu Thương Thương lại cùng Tô Dần Chính kết hôn.


      với Tô Dần Chính vẫn tuyển chọn cùng chỗ.


      Lúc Hàn Tranh cầu xin Chu Thương Thương với , Chu Thương Thương ném cho hai câu , câu đầu tiên là, "Thập Nhất, đừng làm cho em khó xử." câu khác, "Tô Dần Chính trước đây đối với em cũng là rất tốt."


      Chu Thương Thương cố chấp a, đáng trách là so với càng cố chấp hơn, còn có thể cái gì đây.


      Sau đó vò mẻ lại sứt, tìm Tống Thiến, Tống Thiến với Chu Thương Thương là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng chút cũng giống.


      Sau khi cùng Tống Thiến chung chỗ, Hàn Tranh nghĩ, cứ như vậy .


      Chỉ là niềm tin của mỗi lần vất vả mới có kiên định, chỉ cần nghe được Chu Thương Thương có cái gì tốt, lập tức luống cuống tay chân, hùng ôm ấp tình cảm, nhưng cứ muốn ở trong hôn nhân của Chu Thương Thương sắm vai hùng cứu vớt .


      lần đánh golf, đúng dịp gặp gỡ Tô Dần Chính, nhìn nữ minh tinh đứng ở bên người Tô Dần Chính, lửa giận trong đầu mạnh mẽ bốc lên.


      Ai dự đoán được đây, tình là cái gì? Hôn nhân là cái gì? Có thể thần thánh giống như thánh kinh, cũng có thể buồn cười như là vở hài kịch, mà châm chọc nhất chính là, lúc bắt đầu tình ai cũng đều cho rằng thần thánh như thánh kinh, đáng tiếc phần cuối lại phối cái kết cục chó nối đuôi chồn, cho nên thậm chí có biện pháp định nghĩa xấu cho cái kết cục kia.


      Nếu như ngay từ đầu xong tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại có bắt đầu tốt đẹp, đại não của nhân loại lại biết tiến hành lựa chọn đoạn ngắn để lưu trữ ký ức, hồi ức tốt đẹp phối với kết cục hỏng bét, đúng là chuyện phiền toái.


      Nếu như có thể, hy vọng mang Tô Dần Chính ở trong trí nhớ Chu Thương Thương rút sạch, đàn ông đều là động vật giống đực có lòng tham, Hàn Tranh cũng tham lam, chiếm được Chu Thương Thương, vốn hẳn nên cảm thấy mỹ mãn, thế nhưng vẫn muốn càng nhiều càng nhiều, kỳ thực cũng nhiều, thầm nghĩ muốn Chu Thương Thương cũng thương .


      Hoa Câu có lần đặc biệt chua quá xá châm chọc Hàn Tranh câu: "Mày vị nam tiểu tam này rốt cục chuyển chính a."


      Đúng vậy, chuyển chính rồi, đường tình đằng đẵng, rốt cục dắt được tay Chu Thương Thương, ông trời ưu ái, còn tặng lại cho ba cái bánh bao .


      Thỏa mãn , Hàn Tranh.


      Sau này cần phải cố gắng ở mức lớn nhất làm người chồng tốt, người cha tốt, tựa như ngày hôn lễ đó, lời tuyên thệ kết hôn:


      "Tôi Hàn Tranh nguyện cưới Thương Thương làm vợ của tôi, coi ấy là người bạn đời người duy nhất trong sinh mệnh của mình, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều hề giữ lại ấy, tôn trọng ấy, bảo hộ ấy, thương tiếc ấy, đối với ấy trung thực, đến chết cũng thay đổi." ——


      Liên tiếp chính văn ——


      Chu Thương Thương nhìn mặt Hàn Tranh hồi đỏ hồi trắng hồi đen, trong ngực có chút oán giận bản thân nổi nóng lên biết kiêng dè, đem chuyện tình đào diễm trước kia của chồng mình ra , có vẻ có chút tốt a.


      Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Tranh lại vang lên, Chu Thương Thương phen từ trong tay Hàn Tranh đoạt qua.


      Đại não của Hàn Tranh hoàn toàn bị hai chữ "Song phi" này đánh sập, nắm tay Chu Thương Thương lên: "Thương Thương, từng song phi. . ."


      Chu Thương Thương bỏ qua tay Hàn Tranh, mang hai chữ Tống Thiến hiển thị màn hình di động cho Hàn Tranh xem: "Trước thảo luận song phi hay , quá khứ của thế nào em mặc kệ. . ."


      Hàn Tranh khóc ra nước mắt nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, quá khứ cũng có từng song phi."


      Chu Thương Thương trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy: "Tống Thiến, là tôi, tìm Hàn Tranh có việc sao?"
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62



      Chương 62 - Ở trước mặt hạnh phúc Hàn Tranh luôn luôn rất hẹp hòi, nếu Tô Dần Chính muốn xem, cứ bày hạnh phúc ra cho xem thôi


      Chu Thương Thương trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy: "Tống Thiến, là tôi, tìm Hàn Tranh có việc sao?"


      Chu Thương Thương tới trước mặt Hàn Tranh, mặt bình tĩnh làm động tác bảo Hàn Tranh chớ có lên tiếng, Hàn Tranh mở to mắt nhìn Chu Thương Thương, vẻ mặt đau khổ, rốt cục yên tĩnh lại.


      Sau khi Chu Thương Thương đặt câu hỏi, đầu bên kia điện thoại liền lập tức trầm mặc xuống.


      Chu Thương Thương nhấn phím khuếch đại thanh, sau đó cố ý đưa điện thoại ở trước mắt Hàn Tranh lắc lư.


      Hàn Tranh ngồi ngay ngắn sô pha, đôi mắt hai mí chớp chớp, hé ra khí khái bức người, đôi mắt bay xéo giờ khắc này ngược lại thoạt nhìn phá lệ nhu thuận, ngoài nhu thuận ra còn có chút oan ức, tựa như đứa trẻ làm trò bị bắt ra ngoài trong cuộc thi, ngồi ở trong phòng làm việc đợi thẩm vấn.


      Chu Thương Thương người chủ nhiệm lớp xấu xa này hung ác liếc mắt trừng Hàn Tranh, sau đó quay đầu hỏi lại lần với điện thoại bên kia: "Tống Thiến, có cái gì cứ với tôi ."


      Bên kia điện thoại di động vẫn như trước trầm mặc, nhưng mà cũng có cắt đứt, hai tiếng hít thở qua , Tống Thiến rốt cục mở miệng: " để cho Hàn Tranh tiếp điện thoại. . ."


      Chu Thương Thương cười cười, đến sô pha ngồi xuống, tốt bụng đưa điện thoại cho Hàn Tranh.


      Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương, cầm lấy di động, qua lúc: "Tống Thiến."


      Tống Thiến: "Hàn Tranh, xem để ấy xem ảnh chụp có chán ghét hay đây?"


      Cái " ấy" này hẳn là chính mình, Chu Thương Thương đưa người qua ghé vào đầu vai Hàn Tranh, Hàn Tranh xoay mặt qua nhìn , Chu Thương Thương nhướng nhướng cằm, ý bảo nhanh lên chút tiếp.


      Hàn Tranh xoa mi tâm: "Tống Thiến. . ."


      Tống Thiến: "A Tranh, Chu Thương Thương căn bản thương , ấy chỉ là muốn tìm chỗ dựa vào, người này coi tiền như rác. . ." Tống Thiến , thanh mang chút khóc nức nở, nộ kỳ bất tranh? Bi phẫn ngớt?


      Chu Thương Thương như trước ghé vào vai Hàn Tranh, Hàn Tranh chớp chớp mắt nhìn , kéo lấy tay , nhéo nhéo.


      Chu Thương Thương đuôi mắt khẽ nhướng, nhàn nhạt liếc mắt quét Hàn Tranh.


      Hàn Tranh: "Tống Thiến, tôi có coi tiền như rác hay là chuyện của tôi, nhiều chuyện, mặt khác tình cảm của tôi với Thương Thương, phải chỉ vì mấy tấm ảnh chụp của là có thể phá hư, cho nên ít hao phí tâm tư ."


      Chu Thương Thương vẫn nghĩ lời này của Hàn Tranh thích hợp, chính là muốn để cho Tống Thiến mang ảnh chụp đưa cho xem a.


      Chu Thương Thương ở sau thắt lưng Hàn Tranh hung hăng nhéo chút, lên tiếng giương khẩu hình "Em muốn xem ảnh chụp."


      Lúc này, Tống Thiến còn : "A Tranh, Chu Thương Thương căn bản quan tâm , nếu chúng ta thử xem , chuyện che giấu có khả năng ấy chỉ xem như trò cười, ấy chỉ quan tâm Tô Dần Chính. . ."


      Hàn Tranh: "Tống Thiến, mẹ nó còn để yên."


      Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh, trong lòng hoang mang tức giận sao? Cho nên phải nặng thêm ngữ khí để gia tăng sức lực.


      Hàn Tranh trấn an vỗ vỗ miệng Chu Thương Thương, lúc muốn tiếp tục với Tống Thiến, Chu Thương Thương phen đoạt lấy điện thoại của Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh liếc mắt, mở miệng chuyện với di động: "Tống Thiến, cứ mang ảnh chụp gửi cho tôi xem , có số việc phải tôi a, chưa kết hôn làm thế nào cứ như vậy thích làm cố vấn cho hôn nhân nhà người khác, đây phải là cái chuyện gì tốt a, Thập Nhất cái người này coi tiền như rác tại là chồng của tôi, mặc kệ tôi ở nhà có quan tâm tới ấy hay , tôi cũng thể thấy ấy như vậy bị uy hiếp, chút , rốt cuộc là cái ảnh chụp gì, còn sợ, Hàn Tranh sợ cái gì đây, nếu bây giờ gửi cho tôi xem, tôi chọn tấm đẹp nhất lại gởi cho Tống Lâm Sinh?"


      Chu Thương Thương còn chưa hết, điện thoại di động lập tức truyền đến tiếng "Tút tút" ngắt máy.


      "Thương Thương." Hàn Tranh lo lắng nhìn .


      Chu Thương Thương đứng lên, đem di động trả lại cho Hàn Tranh: "Trong vòng hai ngày này viết bản kiểm điểm 5000 chữ cho em."


      Dừng lúc, "Hàn Tranh a Hàn Tranh, thực cần phải kiểm điểm cho tốt vào, phân cái gì là trọng điểm cái gì là chuyện rắm thúi."


      Hàn Tranh cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi.


      Chu Thương Thương dừng chút: "Còn có, tối hôm nay ngủ sô pha."


      Hàn Tranh ngẩng đầu: "Đừng mà. . ."


      Buổi tối, Hàn Tranh nằm ở sô pha, ôm cái gối đầu đối diện với trần nhà, Tống Thiến có câu chạm đến đáy lòng , Thương Thương rốt cuộc có quan tâm hay đây?


      Hàn Tranh yếu ớt thở dài, sau đó từ sô pha đứng lên, tay chân trở về phòng.


      dè dặt leo lên giường, dán ở sau lưng Chu Thương Thương, mang kéo vào trong lòng mình.


      Chu Thương Thương ở lúc Hàn Tranh bò lên giường liền tỉnh, tùy ý ôm, làm tổ trong lòng Hàn Tranh, tìm vị trí thoải mái.


      "Thương Thương. . ."


      "Ừ. . ."


      Hàn Tranh nuốt nuốt nước miếng: "Kỳ thực chỉ có ba tấm ảnh, Tống Thiến thừa dịp ngủ chụp. . ."


      Chu Thương Thương ôm thắt lưng Hàn Tranh: "Ừ."


      Hàn Tranh ngửi ngửi mái tóc Chu Thương Thương: "Lúc còn trẻ tuy rằng xằng bậy, thế nhưng xằng bậy đến mức chơi song phi, việc này là hiểu lầm, bị bọn Áp tử truyền bậy. . ."


      Chu Thương Thương bắt đầu buồn ngủ lên, nhắm mắt lại: "Ừ."


      Hàn Tranh: "Thương Thương. . ."


      Chu Thương Thương chán đến chết xoa bóp viên thịt ngực Hàn Tranh: "Thập Nhất, quá khứ của quan trọng, em cũng có quá khứ, chúng ta đều là vợ chồng, còn có chuyện gì thể , chỉ vì ba tấm ảnh mà gạt em?"


      Hàn Tranh: " chỉ sợ. . ."


      Trong ngực đột nhiên nổi lên dòng nước ấm, Chu Thương Thương hôn hôn cằm Hàn Tranh: "Sợ cái gì, sợ em thực ghét , khờ a, là chồng của em, là ba của ba đứa bé trong bụng em, em làm thế nào lại quan tâm , làm thế nào vì mấy chuyện rách nát trước kia mà để ý tới , cho nên sợ cái gì đây. . ."


      Hàn Tranh ôm sát Chu Thương Thương.


      Chu Thương Thương đẩy đẩy ra: " đúng là người coi tiền như rác!"


      Hàn Tranh cười khẽ hai tiếng: " phải coi tiền như rác, là oan gia, oan gia." xong, đưa mặt qua, liền hôn lên Chu Thương Thương, tinh tế gặm cắn, đầu lưỡi dao động lợi Chu Thương Thương, tới tới lui lui, kiên trì mời Chu Thương Thương đáp lại.


      . . .


      Hàn Tranh ngày hôm sau làm, lúc ghé vào bàn làm việc múa bút thành văn viết bản kiểm điểm bị thư ký thấy, cấp dưới đối với đủ loại hành vi của cấp luôn dễ dàng miên man suy nghĩ.


      Phó thư ký thân lực là viết văn kiện? Có phải Hàn Tranh đối với năng lực công tác của mình hài lòng hay , thân là thư ký áp lực thực rất lớn.


      Thư ký lo sợ bất an mở miệng: "Hàn bí thư, về công tác báo cáo xây dựng pháp trị xã hội tôi làm bản thảo rồi."


      Hàn Tranh đưa tay đặt ở tờ giấy, ngẩng đầu: "Báo cáo cuối tuần viết xong cho tôi là được, cần phải gấp gáp, mặt khác cậu ngoài làm việc ."


      Hàn bí thư khẳng định hài lòng năng lực công tác của mình rồi, thư ký thu thu tâm tình ra khỏi phòng làm việc.


      Buổi tối Hàn Tranh hăng hái bừng bừng mang bài viết đủ 5000 chữ đọc cho Chu Thương Thương nghe, trừ bỏ 2000 chữ đầu là mấy lời nịnh hót, 3000 chữ sau căn bản là bài báo cáo công tác chính phủ, giảng thuật vấn đề, phân tích vấn đề, chỉ là mang trọng điểm từ "Dân sinh" xen vào thành "Hôn nhân khơi thông".


      Khóa học ngày hôm qua cũng phải công toi, bản kiểm điểm này của Hàn Tranh nắm bắt được trọng điểm, Chu Thương Thương sau khi nghe xong, nổi bệnh nghề nghiệp, cầm cây bút đỏ chấm cho Hàn Tranh 59 điểm.


      Hàn Tranh: "Vì sao chỉ có 59 điểm?"


      Chu Thương Thương: "Rỗng tuếch y như báo cáo chính phủ, có 59 điểm tệ, thế nào, phục à?"


      Hàn Tranh nở nụ cười, đắc ý : " cũng phải là dựa vào thành tích lý luận lấy điểm cao, mà là dựa vào hành động thực tế giành thắng lợi."


      Chu Thương Thương tuy rằng hừ hừ, nhưng khóe miệng lại cong lên.


      Thành phố S sau trận đại tuyết đầu tiên, khí trời kịch liệt chuyển lạnh, bởi vì khí trời tốt, Chu Thương Thương mấy ngày này vẫn ở trong Hàn trạch đọc sách, nghe nhạc, làm ít động tác yô-ga cho phụ nữ có thai, hoặc là cùng mẹ Hàn đan quần áo cho em bé .


      Bởi vì là đa bào thai, phản ứng thai nghén so với đơn bào thai nghiêm trọng nhiều lắm, bởi vì nghén càng ngày càng lợi hại, Chu Thương Thương lại càng ngày càng chờ mong giờ phút ba cái bánh bao ra đời.


      Kỳ nghỉ Nguyên đán, bầu trời thành phố S hiếm khi trong trẻo, ngày nghỉ đầu tiên Hàn Tranh cùng đến trung tâm học khóa học mang thai, nghe xong khóa, lúc lái xe được nửa đường, Hàn Tranh đề nghị trung tâm thương mại xem giường em bé.


      Bình sữa, quần áo, đệm lông. . . Thậm chí tã lót mẹ Hàn đều chuẩn bị gần hết, Chu Thương Thương có lần dạo cửa hàng mẹ và bé đều tìm được thứ muốn mua, nguyên nhân là mẹ Hàn cơ bản chuẩn bị hết toàn bộ, tại ngẫm lại thực duy nhất giường em bé là còn có chuẩn bị tốt.


      Chu Thương Thương thực lâu có thấy Tô Dần Chính, từ lúc mang thai đến kết hôn, Tô Dần Chính triệt để biến mất trong sinh hoạt của , ngoại trừ thỉnh thoảng TV nhìn thấy quảng cáo Tô thị của .


      Cho nên ở quầy chuyên doanh mẹ và bé thấy Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cư nhiên có loại cảm giác lâu gặp. Về phần vì sao ở khu mẹ và bé gặp gỡ Tô Dần Chính, Chu Thương Thương ngược lại tuyệt hiếu kỳ, Trần Uyển Di mang thai, cũng phải làm ba.


      Trước khi gặp phải Tô Dần Chính, với Hàn Tranh ở vì mua giường em bé kiểu dáng gì mà sản sinh bất đồng, Chu Thương Thương thích đơn giản, gỗ thô; Hàn Tranh cầu lại tương đối nhiều, đầu tiên mong muốn có thể lắc lư cùng với vài cái công năng, màu sắc ba chiếc giường em bé lại thể như nhau, bởi vì nghĩ như vậy dễ dàng nhận sai, nhằm vào mấy vấn đề này còn giơ ra cái liệt kê: "Thương Thương em nghĩ xem, về sau tắm cho em bé, nếu như giường em bé màu sắc giống nhau, dẫn đến bé cưng số 1 tắm hai lần, bé cưng số 2 lần cũng có tắm."


      "Chúc mừng a, hai người là sinh đôi sao?" nhân viên quầy chuyên doanh mở miệng hỏi.


      "Đều phải." Hàn Tranh giành trước trả lời: "Là sinh ba."


      nhân viên quầy chuyên doanh vẻ mặt mừng rỡ, làm người bán hàng giường em bé, ấy hận thể mỗi người phụ nữ có thai đều người mang N cái thai, hận nhất chính là người kế hoạch hóa.


      " là quá tốt, nhìn hai vị là có thể biết ba bé cưng của hai vị khẳng định rất đẹp."


      Hàn Tranh khoác lên vai Chu Thương Thương: "Đó là đương nhiên."


      Về phần Tô Dần Chính, Chu Thương Thương chính là lúc Hàn Tranh "Đó là đương nhiên" nhìn thấy , cách hai quầy hàng, lúc quay đầu thấy Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cũng nhìn về hướng này của .


      Chu Thương Thương trước đó lâu nghe Triệu Tiểu Nhu lên chuyện bát quái như vầy, vợ chồng ly hôn vài năm, nam lại cưới, nữ lại gả, sau đó hai nhà còn thành hàng xóm.


      Chu Thương Thương nghe xong cái chuyện bát quái này nghĩ chả ra làm sao, chí ít tuyệt đối trở thành hàng xóm với Tô Dần Chính, khổ hay khổ tâm phải là vấn đề quan trọng, mà là vấn đề xấu hổ hay xấu hổ.


      Kỳ thực Chu Thương Thương nghĩ bản thân tiến bộ rất lớn, nếu như là trước đây, mặc kệ ly hôn hay ly hôn, tuyệt đối tiếp thụ được Tô Dần Chính sắm vai chồng của người phụ nữ khác, tựa như cái tình huống ngày hôm nay, Tô Dần Chính mua đồ dùng em bé cho con , nếu như sớm mấy tháng trước nhìn thấy, nội tâm khẳng định chịu nổi, thế nhưng tại, tình nghĩ hề gì.


      số việc thấy là chuyện gì nữa, trước đây vẫn cam lòng là vì vẫn mang Tô Dần Chính xem thành chồng mình, bởi vì nhiều năm lắm rồi, cho dù sau khi kết hôn hai bên dằn vặt lẫn nhau, thế nhưng có chút vẫn thay đổi chính là trong ngực nghĩ Tô Dần Chính là của .


      Đàn ông và phụ nữ đều có ham muốn chiếm giữ, bởi vì ham muốn chiếm giữ cũng là loại tình cảm, cho nên mất , di dời, cùng với tình như bóng dáng tướng tùy.


      Tuy rằng Chu Thương Thương với Tô Dần Chính chỉ là quá khứ của , Hàn Tranh vẫn rất quấn quýt cái "Quá khứ" như vậy, đương nhiên tâm tư đó tuyệt đối biểu lộ ra trước mặt Chu Thương Thương.


      Ngày hôm nay kỳ thực rất đúng dịp, cùng Chu Thương Thương học khóa tri thức mang thai trở về, đường Thời Đại cùng xe của Tô Dần Chính cắt nhau mà qua, sau đó phát xe của Tô Dần Chính vẫn theo sau .


      Sau đó suy nghĩ chút, với Chu Thương Thương: "Thương Thương, chúng ta xem giường trẻ con ."


      Ở trước mặt hạnh phúc Hàn Tranh luôn luôn rất hẹp hòi, nếu Tô Dần Chính muốn xem, bày hạnh phúc ra cho xem thôi.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :