1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tâm hữu bất cam - Tùy Hầu Châu (70c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53



      Chương 53 - Tống Tử Quan lần này dùng lực quá mạnh mẽ


      《 các việc cần chú ý trong giai đoạn đầu mang thai》, 《 bách khoa toàn thư mang thai 》, 《 mang thai ra bé cưng khỏe mạnh 》, 《 nhật ký tâm tình người làm cha tiêu chuẩn 》. . .


      Những quyển sách đây, là sách mỗi ngày bắt buộc phải đọc của Hàn Tranh bây giờ, nếu như mang thai xem như là chương trình học, lấy thái độ học tập của , có 100 điểm cũng cầm lấy hạng ưu tú.


      Hết giờ làm, những cuốn sách này chỉ có ở đầu giường đặt vài quyển, bàn công ciệc cũng để vài quyển, lúc thời gian rảnh rỗi, lật xem lật xem, thấy chỗ nào trọng điểm hoặc cảm thấy dễ quên, liền cầm lấy bút đầu đánh dấu lại.


      tới thời gian hai ngày, Hàn Tranh đánh dấu sao hơn 100 điều cần chú ý.


      Sau đó buổi tối ngủ lại đọc cho Chu Thương Thương nghe, Chu Thương Thương cũng nghe rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng gặp gỡ vấn đề đáng tham thảo, cũng cùng Hàn Tranh thảo luận vài câu, ví dụ như Chu Thương Thương trước vẫn có thói quen dùng tinh dầu.


      Cái nhìn của Chu Thương Thương là: tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ của được đề cao, có lợi cho sinh trưởng của bé cưng.


      Hàn Tranh trước mang tư liệu mình đánh dấu cho Chu Thương Thương xem, sau đó ôm mỗi chữ mỗi câu thầm: "Thương Thương, em xem , tinh dầu tính kích thích và lực thẩm thấu đều rất mạnh, Thương Thương em nghĩ xem a, nếu như bé cưng của chúng ta vừa vặn đối với loại tinh dầu này có dị ứng, vậy nó ở trong bụng có phải là bịt mũi lại hay , em ngẫm lại, nghẹn như vậy nó khó chịu bao nhiêu, cho nên mấy tháng này, chúng ta trước cần ha. . ."


      Trong đầu Chu Thương Thương lên bé trai bịt mũi, xì tiếng, nở nụ cười, sau đó gật đầu: " cần."


      Hàn Tranh hôn vào miệng : "Thương Thương, ngoan."


      "Được rồi, điều tiếp theo ." Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh, dừng chút, "Em cũng là mẹ của bé cưng, hơn nữa người mang thai là em phải , có số việc, em xằng bậy."


      Hàn Tranh sờ sờ bụng dưới Chu Thương Thương, cảm thấy thập phần vui mừng.


      Nếu như mang thai đến sinh sản là đoạn quá trình mưu trí, đối với Chu Thương Thương mà , từ lúc đầu bị mang thai, đến khi chậm rãi tiếp thu thực, lại triển khai kỳ vọng dần dần, toàn bộ quá trình, kỳ thực là hấp tấp mà phải là chậm chạp; đối với Hàn Tranh mà , là ông trời rớt xuống cái bánh cho , cho nên toàn bộ quá trình, đều là gấp đôi cảm kích và quý trọng.


      Chu Thương Thương cũng có nhận thức qua quá trình mang thai tốt đẹp, đương nhiên bây giờ cũng nghĩ mang thai là tình tốt đẹp biết bao.


      Đầu tuần kiểm tra thai sản, Hàn Tranh trốn việc với , cũng thoáng dùng quan hệ, tới bệnh viện, liền lập tức sắp đặt kiểm tra, tỉnh lược thời gian xếp hàng lằng nhằng.


      Tuy nhiên khám thai cũng là chuyện phiền toái.


      cái buổi sáng, thử máu, thử nước tiểu, thử đường huyết, kiểm tra nguyên tố vi lượng, hạn mức B. . . ?


      Tâm tình mang thai, bắt đầu từ lúc kiểm tra thai sản.


      Sau khi Chu Thương Thương làm tốt các hạng mục kiểm tra, liền cùng Hàn Tranh ngồi ở phòng nghỉ chờ kết quả, trong phòng nghỉ của trung tâm khám thai dán các loại biểu đồ kiến thức khi mang thai, bé cưng đó vừa trắng vừa tròn, Hàn Tranh nhìn rất nhập thần, sau đó nghiêng đầu, cười hỏi Chu Thương Thương: "Thương Thương, em thích con trai hay con ?" Vừa hỏi xong, trước tự mình giành trả lời, " thích con ."


      Chu Thương Thương nhìn nhìn đứa bé biểu đồ, tưởng tượng chút, xoay mặt qua trả lời: "Con trai , con trai dễ bị bắt nạt."


      Hàn Tranh cười, ôm vai Chu Thương Thương: "Con của chúng làm sao có khả năng để cho người khác bắt nạt."


      Chu Thương Thương quay đầu nhìn Hàn Tranh, nén cười, " sợ Hàn nha đầu của có khả năng gả ra sao?"


      Hàn Tranh làm bộ tức giận xoa xoa tóc Chu Thương Thương: "Chu Thương Thương, đây là kỳ vọng của em với con của chúng ta sao?"


      đến kỳ vọng, Chu Thương Thương tâm tình có chút phiền muộn, phỏng chừng là phụ nữ mang thai tính tình phá lệ dễ lên xuống, ví dụ như với Chu Thương Thương mà , giây trước còn có thể rất hài lòng theo sát Hàn Tranh thảo luận giới tính trai , giây tiếp theo nghĩ đến nếu như con mình trưởng thành xấu xí, luồng lo lắng biết từ đâu lại nổi lên đây.


      Tóm tắt lại, cho nên mới có cái danh từ bệnh lý "Tổng hợp các chứng bệnh thời kỳ mang thai" xuất .


      Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương mặt có chút đúng, vội vàng an ủi trái tim : "Thương Thương, con của chúng ta được nuôi dưỡng dạy bảo tốt, con của chúng ta nhất định là nhân trung long phượng."


      Vùng xung quanh lông mày Chu Thương Thương thoáng giãn ra.


      Nhưng mà, vùng xung quanh lông mày thoáng giãn ra này, tại lúc kết quả BC đưa ra, lại bắt đầu nhăn lại, là nhăn lại.


      Ba bào thai.


      Bác sĩ lớn tuổi nhìn hình siêu , đẩy đẩy kính mắt, : "Giữa các túi thai tồn tại khoảng cách, chính là khác trứng." Dừng chút, trong mắt cũng có kích động, "Rất ít gặp đấy, xin chúc mừng."


      Lúc Chu Thương Thương từ chỗ bác sĩ ra, nghĩ thân thể mình có chút run, Hàn Tranh đỡ Chu Thương Thương, sau đó phát tay mình cũng run nhè .


      Hàn Tranh đem Chu Thương Thương bảo hộ vào trong ngực, hơi có người ngang qua chút, bản năng cảnh giác lên.


      biết làm sao miêu tả tâm tình của mình.


      Vui vẻ? Có. Sầu lo? Cũng có. Chờ đợi? Đương nhiên là có.


      Đương nhiên càng thêm nữa là khẩn trương, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương vẫn mực yên lặng lên tiếng, tình nghĩ Tống Tử Quan m lần này dùng lực quá mạnh mẽ .


      Chu Thương Thương thực là chạy loạn, còn có về đến nhà, khi ngồi ở ghế phó lái xe, nước mắt ào ào chảy xuống, Hàn Tranh vội vã mang xe dừng ở ven đường, rút khăn tay đưa cho Chu Thương Thương: "Thương Thương, đừng khóc đừng khóc, bác sĩ phải ba đứa đều rất khỏe mạnh sao, chúng ta nhất định phải cẩn thận đồng thời thả lỏng tâm tình. . ."


      Hàn Tranh chưa dứt lời, vừa dứt lời, Chu Thương Thương khóc càng thêm thê thảm, hít hà hít hà vài hơi khí lạnh.


      "Làm thế nào lại là ba. . . Ba a. . ."


      Hàn Tranh bưng mặt Chu Thương Thương, xoa xoa nước mắt cho : " khóc a, ba đứa tốt, chờ bọn sinh ra, chúng ta lập tức có thể lĩnh biển chứng nhận gia đình 5 tốt treo mặt cửa."


      Chu Thương Thương cầm khăn tay hít hít mũi, thanh có chút nghẹn: "Em sao, lái xe ."


      Hàn Tranh vẫn rất lo lắng, thế nhưng lại tiện cái gì, bởi vì chính cũng bị tin tức to lớn này đập ngu đầu, dẫn đến cũng biết cái này có phải là điều ngạc nhiên mừng rỡ hay , hay chính là trò đùa của Tống Tử Quan m.


      Ba đứa a, đại bảo, nhị bảo, tam bảo. . .


      Đây là cái hình ảnh gì a, bởi vì thường thường thấy sinh đôi, Hàn Tranh có thể tưởng tượng ra hình ảnh, sinh ba là cái hình ảnh gì, ba viên bột mì sao?


      Phụ nữ có thai tính tình vốn có chút ổn định, Chu Thương Thương nghĩ loại tần số tính tình ổn định này cùng với số lượng bào thai nằm trong bụng hoàn toàn có thể dùng đẳng thức số học đơn giản để biểu đạt, chính là N N lần, giá trị N càng lớn, tần số lũy thừa càng cao


      Chu Thương Thương mỗi lần nằm ở sô pha nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của mình, làm thế nào cũng nghĩ ra bên trong lại có ba đứa, còn lại là khác trứng.


      là heo mẹ sao? Là heo mẹ sao? Chính là heo mẹ sao?


      Từ hôm thứ 6 Hàn Tranh cử hành hội nghị gia đình tuyên bố nội dung hội nghị, ở Hàn trạch như là bị ném vào quả bom nguyên tử C4, có lẽ là hơi khoa trương, thế nhưng huyết áp của bà Hàn tuyệt đối tăng rồi lại tăng, sau đó bà thậm chí cũng học theo mấy bà lớn trong phim truyền hình mang bản hộ khẩu nhà mình khóa ở trong két sắt.


      Hàn bộ trưởng bận rộn, ngày hôm sau bay Bắc Kinh, để lại câu: "Việc này tuyệt đối thể theo lão nhị, a m, em phải quản lý kỹ."


      Hàn thái thái quản lý rất kỹ, nhưng con trai bà luôn luôn quản được, cho nên chỉ có thể trước quản lý bản hộ khẩu, đáng tiếc sổ hộ khẩu vốn cũng chỉ quản lý tới ba ngày, ở sáng sớm ngày thứ ba, cánh mà bay.


      có ba mẹ nào đấu thắng con cái, Hàn thái thái thừa dịp Hàn Tranh làm lên đường tìm Chu Thương Thương, nghĩ đến mấy câu thoại, lòng phá lệ chua xót.


      Chu Thương Thương này làm thế nào lại từng kết hôn, hơn nữa còn từng là con dâu của người bạn mạt chược nhiều năm của bà Tô Ngữ Tâm.


      Đây là chuyện gì a, Hàn thái thái nghĩ tâm tình của mình thể dùng từ vui buồn phổ thông để hình dung.


      Từ lúc thứ 6 Hàn Tranh quay về Hàn gia, Chu Thương Thương vẫn mực chờ người Hàn gia đến tìm .


      có làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt, cũng biết nên chuẩn bị thế nào để đối mặt với người Hàn gia, chỉ là nên tới dù sao cũng phải tới, nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt.


      Thế nhưng thực muốn đơn thương độc mã, cho nên Chu Thương Thương đường đến Ngọc Phủ Lâu, vẫn là gởi tin nhắn đến cho Hàn Tranh, lời ít mà ý nhiều: "Hàn Tranh, mẹ tìm em, Ngọc Phủ Lâu."


      Hàn thái thái kỳ thực vẫn là người phụ nữ đặc biệt đơn giản, lúc tuổi còn trẻ trái tim thiếu nữ rất mềm mỏng, thuận buồm xuôi gió gả cho Hàn bộ trưởng, sau đó sinh ra lão đại lão nhị, ở trong đám chị em dâu đông đảo, tính nết của bà xem như là tốt nhất, thích xem phim truyền hình cẩu huyết, đặc biệt là thích xem mấy phim tình cảm đau khổ, vì mỗi đôi người bị ép phải chia lìa đau lòng bóp cổ tay, nếu như là mấy màn đau khổ vì mẹ chồng nàng dâu, bà đối với người mẹ chồng độc ác bên trong cười nhạt, sau đó suy nghĩ nếu như lão đại lão nhị cưới ai đó làm vợ, bà nhất định là người mẹ chồng tốt.


      Đáng tiếc, lão đại là cây vạn tuế, nở hoa, lão nhị từ đến lớn bạn giới nữ rất nhiều, chỉ là tư tưởng buông thả, gần tới ba mươi tuổi, cũng có mang nào về trong nhà.


      Ban đầu bà cho rằng có khả năng điều kiện trong nhà đối phương tốt, còn nhiều lần ám chỉ lão nhị: "Thập Nhất a, mẹ tuyệt đối phải nhìn người có dòng dõi, nếu như nhìn trúng con nhà ai, cứ yên tâm dẫn về nhà ."


      Sau đón, sau đó, chính là có sau đó; sau đó vất vả mới có sau đó, bà lại muốn sắm vai mẹ chống ác độc, bắt đầu bổng đả uyên ương.


      Chu Thương Thương và Hàn thái thái sai biệt lắm đồng thời cùng đến Ngọc Phủ Lâu, Chu Thương Thương mặc chiếc váy mùa thu rộng thùng thình, quần legging, giày đế bằng. Ánh mắt bà Hàn nhìn Chu Thương Thương lần đầu tiên, vô ý thức nhìn hướng đến bụng .


      Chu Thương Thương: "Chào bác. . ."


      Hàn thái thái thiếu tự nhiên: "Chào cháu a."


      Ngọc Phủ Lâu kỳ thực là người nhà mẹ đẻ Hàn thái thái mở ra, bà chọn gian ghế lô kín đáo nhất, ngồi xuống, đợi lúc nhân viên rời , thẳng vào vấn đề: "Chu tiểu thư, đầu tiên bác muốn thay con mình tiếng xin lỗi với con, nó thực quá đáng." Bà Hàn nhớ tới câu kết ngày đó Hàn Tranh , cứ thấy cái mặt già này đều bị mất hết.


      Chu Thương Thương cúi đầu, chuyện, chủ yếu là cũng ràng lắm vì sao mẹ Hàn Tranh lại có lỗi với mình.


      Bà Hàn nhìn Chu Thương Thương, khẽ thở dài cái: "Bác có thể gọi con là Thương Thương ."


      Chu Thương Thương gật đầu: "Đương nhiên có thể."


      Hàn thái thái tổ chức lại ngôn ngữ, muốn mở miệng: "Thương Thương. . ."


      "Mẹ!" Đột nhiên giọng vang tới, Chu Thương Thương quay đầu, Hàn Tranh phá cửa mà vào, thở hồng hộc nhìn mẹ mình.


      Hàn Tranh bước đến bên cạnh Chu Thương Thương, dắt lên tay , muốn ra ngoài.


      Hàn thái thái cũng đứng lên: "Đứng lại!"


      Hàn Tranh xoay qua, ôm Chu Thương Thương, ánh mắt lóng lánh nhìn mẹ mình: "Mẹ, con vẫn nghĩ trong nhà mẹ là người ủng hộ con nhất. . ."


      Những lời này của Hàn Tranh rất có cảm tình a, bên trong bao hàm khổ sở, chua xót, thất vọng, tuyệt nhiên, còn mang theo chút điểm phẫn hận như vậy.


      Thoáng cái Hàn thái thái ngừng bước chân, hơi há mồm, cái gì cũng nên lời.


      Lúc Chu Thương Thương ngồi xe Hàn Tranh về, nhịn được hỏi câu: "Thập Nhất, có cảm thấy rất khó khăn hay ?"


      Hàn Tranh cười tủm tỉm hơi gật đầu: "Bọn họ sau này lý giải."


      Chu Thương Thương ngửa đầu, nở nụ cười chút: "Chúng ta thực là hơi quá đáng."


      Bàn tay Hàn Tranh nắm tay lái nắm chặt, ăn có mở miệng, ngữ khí chứa vài phần nghiêm túc: "Nếu như chúng ta bởi vì nhân tố bên ngoài mà chia tay, đối với ba đứa bé của chúng ta mới là quá đáng."


      đến ba đứa trẻ, Chu Thương Thương liền hữu khí vô lực thở ra hơi, có số việc thực là càng nghĩ càng phiền.


      Gần đây, ghét tất cả chữ số ba, ngay cả tiết mục bình thường thích nhất XX ba câu hỏi, cũng xem.


      Buổi tối, sau khi Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương lải nhải liên miên mấy điều tâm đắc khi mang thai, lại lần nữa đưa ra lời cầu hôn: "Thương Thương, ngày mai chúng ta trước lĩnh chứng ."


      Chu Thương Thương chuyện, nhìn Hàn Tranh.


      Hàn Tranh tiếp tục : "Về phần hôn lễ, em thích cái dạng gì."


      Chu Thương Thương rầu rĩ : "Hôn lễ cần làm."


      Hàn Tranh tay trái nắm Chu Thương Thương mười ngón tay đan nhau, dưới ngọn đèn vàng nhạt, năm ngón tay của Chu Thương Thương trắng thuần thon dài, Hàn Tranh nhớ tới khi còn bé thấy câu trong quyển sách võ hiệp "Tay như búp măng, da trắng nõn nà" . nghĩ: cái gì là "Tay như búp măng, da trắng nõn nà", đại khái chính là cái dạng trước mắt này .


      Hàn Tranh nắm lòng bàn tay Chu Thương Thương vân vê: "Vì sao làm, Thương Thương, chúng ta bẽ mặt, thực bẽ mặt."


      Chu Thương Thương hơi mím môi, hai tay vòng qua thắt lưng Hàn Tranh. Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa phùn, dường như tiếng tằm nhai lá, sàn sạt.


      Hôn lễ là kiểu dáng gì đây?


      và Tô Dần Chính cũng có làm qua hôn lễ đâu.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54



      Chương 54 - Kết hôn, ra là loại cảm giác này.


      Người Trung Quốc đều chú ý việc vào đầu, cho rằng có bắt đầu tốt mới có thuận lợi phát triển, mặc kệ là nghiệp hay là nhân duyên, bởi vì đều thích chú ý cái vào đầu này, cho nên đặc biệt thỉnh đại sư coi phong thuỷ định ngày tốt.


      Ngày tốt của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Chu Thương Thương tại nhớ cụ thể là ngày mấy, dù sao nữa cũng là chọn lấy ngày.


      Nhớ kỹ là mùa đông , toàn bộ thành phố qua cả đêm tuyết rơi, đường tất cả đều là tuyết đọng, xe bị chặn, giao thông rất trắc trở, cho nên ngày đó với Tô Dần Chính bộ đến cục dân chính lĩnh chứng.


      Có khả năng bởi vì tuyết rơi nhiều chặn phải đường, mà là nhân tâm, tuy rằng quyết định kết hôn, lòng của cũng càng ngày càng nghẹn, thế cho nên buổi tối đó lĩnh xong chứng, trở lại căn nhà lại bắt đầu phát cáu.


      Đương nhiên cũng có ngòi nổ, nguyên nhân là phát ảnh chụp của Trần Uyển Chi trong điện thoại của Tô Dần Chính còn có xóa bỏ. Trần Uyển Chi là cây kim, chôn ở trong tim , nhàng kéo cái, chảy máu.


      giơ cao tay lên, mang điện thoại di động của Tô Dần Chính quăng cái nát bấy.


      "Tô Dần Chính, trong lòng còn có Trần Uyển Chi, có đúng hay ?"


      " vì sao còn muốn kết hôn với tôi, cùng ta kết hôn !"


      "Tô Dần Chính, khiến cho tôi buồn nôn!"


      ". . ."


      Tô Dần Chính mặc cho mắng, thẳng tắp nhìn , chờ mắng xong rồi, vẻ mặt mệt mỏi rã rời giải thích: "Thương Thương, thực quên bên trong còn có tấm ảnh này, Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy. . ."


      Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy.


      Những lời này, hẳn là câu giai đoạn trước khi kết hôn Tô Dần Chính ra nhiều nhất.


      Em đừng có cái kiểu như vậy, rốt cuộc là cái kiểu nào đây, Chu Thương Thương cũng biết làm thế nào lại biến thành cái kiểu này, vốn là hai người nhau đến hiểu nhau cần đều biến thành hai thanh đao sắc, lấy việc đâm trúng đối phương làm vui vẻ, với bắt đầu thể lý giải lẫn nhau, Chu Thương Thương lý giải được Tô Dần Chính từng toàn tâm toàn ý thay lòng đổi dạ, Tô Dần Chính cũng lý giải được Chu Thương Thương mỗi lần đều có thể liên tục nhai lại.


      Bọn họ khi đó, còn lại chỉ có hồi ức tốt đẹp lúc còn trẻ, hồi ức đẹp tốt, thực mới có thể càng khó tiếp thu.


      Kỳ thực mấy ngày trước khi lĩnh chứng, Tô Dần Chính từng nhắc tới với về hôn lễ, ngày đó hai người tâm tình cũng tệ, Tô Dần Chính hỏi thích cái dạng áo cưới gì, đơn giản chút.


      Tô Dần Chính được, suy nghĩ lúc: "Vậy trước tiên lĩnh chứng, hôn lễ chờ đến sau xuân khí hậu ấm áp lại làm."


      Chu Thương Thương : "Được."


      Sau đó còn có đợi đến đầu xuân, mùa xuân còn có tới, bọn họ chiến tranh lạnh lên, Tô Dần Chính đập cửa rời , lưu lại mình ở trong biệt thự tiếp tục phát bệnh tâm thần.


      Mùa đông năm ấy, Chu Thương Thương nghĩ, mùa đông tới, mùa xuân vẫn còn ở rất xa rất xa.


      Lâu dài người, sống ngày bằng năm mà săn sóc người, đều là chuyện cần kiên trì, đáng tiếc cái thời điểm kia, bọn họ đều kiên trì, chỉ có cam lòng -


      Hàn Tranh xoay đầu Chu Thương Thương, hôn hôn cái trán của : "Thương Thương, chúng ta làm hôn lễ kiểu Trung Quốc ."


      "Hôn lễ kiểu Trung Quốc" trong miệng Hàn Tranh phải là "Bái thiên địa, vén khăn voan" cái loại này, mà là mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu, có phù rể có phù dâu, ở trong chứng kiến của mọi người cấp cho Chu Thương Thương thân phận chính đáng quang minh nhất.


      Chu Thương Thương mang mặt chôn ở trong ngực Hàn Tranh, qua lúc, mở miệng: "Thập Nhất, ngày mai mang em nhà , chuyện kết hôn, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay , chúng ta dù sao cũng phải cùng bọn họ thương lượng ."


      Hàn Tranh ngẩn người, sau đó đem Chu Thương Thương vòng chặt, hàm dưới đặt đầu : "Thương Thương, có người vợ tốt."


      Chạng vạng ngày hôm sau, Hàn Tranh mang theo Chu Thương Thương về tới Hàn trạch, trong tay còn cầm mấy phần lễ vật, tất cả đều là Hàn Tranh với Chu Thương Thương tỉ mỉ lựa chọn, thuốc bổ cho đến đồ trang sức, tất cả đều dựa theo sở thích của người Hàn gia tiến hành tuyển chọn.


      Hàn Tranh buổi trưa sớm thông báo với mẹ mình, lúc bà Hàn cúp điện thoại thở dài, tâm tình phức tạp bảo nhà bếp làm thêm vài món thức ăn, suy nghĩ lúc, lại bỏ thêm câu: "Nhạt chút, đừng có mùi cá." -


      Khi bước vào cửa Hàn gia, Chu Thương Thương rất khẩn trương, thế nhưng khẩn trương cũng có chỗ tốt, chính là dễ phạm sai lầm, huống hồ có Hàn Tranh tấc cũng rời che chở .


      Cơm tối, khi Chu Thương Thương cúi đầu ăn, trái tim cũng hơi chút túm vào chỗ.


      "Mẹ." Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn mẹ mình, dưới bàn ăn lại lôi kéo tay Chu Thương Thương, Hàn Tranh cười cười, đặc biệt bình tĩnh mà mở miệng: "Mẹ, con nghĩ muốn mời hai người bảo mẫu, phương diện này mẹ tương đối có kinh nghiệm, có thể hỗ trợ giới thiệu giúp con hay ."


      Mẹ Hàn bày ra khuôn mẫu "Ừ" tiếng, trong ngực kỳ thực có chút thoải mái, tuy rằng mang thai mời bảo mẫu là rất bình thường, thế nhưng hai người ôi chao. . . Thực đứa chiều chuộng vợ a.


      Hàn Tranh nhìn sắc mặt mẹ mình, nhìn sang Thương Thương, lại cười cười, sau đó quay đầu, dường như có việc gì lần thứ hai mở miệng: "Việc này con với Thương Thương thương lượng qua, ấy trái lại nghĩ cần thiết, thế nhưng con nghĩ, con phải làm, vẫn là cần cẩn thận chút, chúng con cũng thiếu chút tiền ấy, như thế nào đây, trong bụng Thương Thương có ba đứa trẻ, thực cần phải thêm chú ý chút. . ."


      Lúc đến ba đứa trẻ, Hàn Tranh cố ý dừng chút, sau đó nhìn sắc mặt mẹ mình.


      Ba đứa trẻ, ba đứa trẻ. . . Mẹ Hàn có chút phản ứng kịp, ngẩng đầu: "Ặc. . . Cái gì. . . Ba đứa trẻ. . ."


      Ngược lại Hàn thủ trưởng trước phản ứng ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, câu: "Thực là chúc mừng, a Tranh."


      "Em với Thương Thương cũng rất ngoài ý muốn." Hàn Tranh đối với Hàn thủ trưởng khiêm tốn cười cười, sau đó lại nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ, bởi vì là ba đứa, con mới nghĩ mời đến bảo mẫu."


      "Bộp." đạo hưởng, là đôi đũa của bà Hàn rơi mặt đất, bảo mẫu của Hàn gia đến giúp bà nhặt lên, sau đó lần nữa thay đổi đôi khác cho bà, Hàn thái thái mặt đầy khiếp sợ nhìn Hàn Tranh, sau đó chuyển hướng sang Chu Thương Thương: "Thương Thương, là ba bào thai?"


      Chu Thương Thương hơi gật đầu: "Mấy ngày hôm trước siêu , bác sĩ ba bào thai."


      Hàn thái thái há mồm, tâm tình nguyên bản phức tạp cứ như vậy bị cái tin tức to lớn tốt đẹp này xông lên tiêu tan thành mây khói, bà có chút run run : "Hai bảo mẫu làm sao mà đủ, cái này phải cẩn thận a. . . mời nhiều thêm mấy người, , Thương Thương, con dọn về trong nhà ở , mẹ đây chăm sóc con. . ."


      Lúc này, Hàn Tranh chen vào : "Mẹ, con với Thương Thương còn chưa có kết hôn đâu, mẹ bảo ấy vào ở nhà chúng ta, có phải có phần tốt hay ?"


      "Đúng tốt, tốt. . ." Hàn thái thái nhếch miệng cười cười, cần nghĩ ngợi , "Vậy trước kết hôn, nhanh kết hôn, nhanh, càng nhanh càng tốt. . ."


      Thực là kịch hay vừa ra a.


      Hàn thủ trưởng ngồi ở bên cạnh nhìn em trai của mình, lại suy nghĩ chút, tiểu tử này đích vận khí cũng là tốt -


      Hàn thái thái hoàn toàn phản chiến đứng ở bên này của con trai, buổi tối, bà run run bắt tay vào gọi điện thoại cho Hàn bộ trưởng.


      Hàn bộ trưởng đại thể cho rằng bà gọi điện thoại tới là báo cáo tình huống Hàn Tranh chia tay với Chu Thương Thương, ở lúc Hàn thái thái còn có mở miệng, trước câu: "A m à, em xử lý chuyện của lão nhị cũng đừng quá mức."


      Hàn thái thái vội vàng : "Hôn của lão nhị em đồng ý, tháng này chuẩn bị hôn lễ cho tụi nó."


      "Hồ đồ!" Hàn bộ trưởng tiếng mang theo lửa giận từ trong ống nghe truyền đến, "Lão nhị hồ đồ, em cũng hồ đồ theo sao?"


      " với a, Thương Thương trong bụng có ba đứa a, chúng ta có ba đứa cháu a. . ." Hàn thái thái kích động a, đè lại trái tim đập của mình, miễn cho nó khỏi nhảy quá nhanh dẫn đến huyết áp tăng a tăng a.


      Bên kia điện thoại, Hàn bộ trưởng lâm vào trầm mặc.


      Hàn thái thái che miệng: "Ba đứa cháu a."


      Hàn bộ trưởng: "A m, em trước tiên bình tĩnh chút, còn con bé Thương Thương kia. . ."


      Hàn thái thái đề cao giọng lên hai tone, ngữ khí hiếm khi cứng rắn được lần: "Hàn Chính Thiên, việc này em định đoạt, từng kết hôn làm sao, thu hồi tư tưởng phong kiến của , Thương Thương vùa đẹp vừa hiểu chuyện, em rất thích, còn có, ba đứa cháu của em, em có khả năng để cho bọn nó sau khi sinh danh bất chính ngôn bất thuận. . ."


      Hàn thái thái cúp điện thoại, bảo mẫu bưng lên ly trà cho bà, bà tiếp nhận đến nhấp hớp, than thở : "Thập toàn cửu mỹ, nào có mọi chuyện đều hài lòng."


      Bảo mẫu già đồng ý địa gật gật đầu, sau đó cười câu: "Sau ngày hôm nay, trong nhà rất bận rộn."


      Hàn thái thái vui tươi hớn hở, suy nghĩ chút: "Trước tôi tưởng là Tống Thiến đứa kia, kết quả là Thương Thương, chờ thành sui gia, là có chút xấu hổ."


      Bảo mẫu: "Như bà vừa nãy thập toàn cửu mỹ, nào có mọi chuyện đều hài lòng. . ."


      Hàn thái thái gật đầu, lại than thở dài -


      "Mẹ muốn gặp bác Tống, sau đó thương lượng chuyện kết hôn chút." Lúc Hàn Tranh ăn cơm, nhìn Chu Thương Thương, " với mẹ tình huống của em, nhưng mà bà cụ tư tưởng cũ kỹ, cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa cần phải chu đáo."


      " sao, hẳn là nên như vậy." Chu Thương Thương ngẩng đầu, "Cảm ơn , Hàn Tranh."


      Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, tin tưởng , nhất định ủy khuất em."


      Nếu như người đàn ông thương người phụ nữ này, tự chủ mà bao dung quá khứ của khoan dung tính xấu của , nếu như người phụ nữ này, Hàn Tranh nghĩ: đó là nhất định phải mang cưới hỏi đàng hoàng, sau đó danh chính ngôn thuận mang tên của điền vào trong sổ hộ khẩu nhà mình -


      Thứ năm, Hàn Tống hai nhà chính thức gặp mặt. Tống gia bên này, Tống Lâm Sinh, Thẩm Băng, Tống Thiến; Hàn gia bên này, Mẹ Hàn, Hàn thủ trưởng, dì của Hàn Tranh.


      Thêm nữa Chu Thương Thương với Hàn Tranh, cơ bản có thể vây thành cái bàn tròn.


      Tiệc thông gia gặp mặt, ngoại trừ Tống Thiến, tất cả mọi người là cao thủ giả tạo cảnh thái bình, bầu khí mặc dù có chút xấu hổ, nhưng mà hai bên gia trưởng mặt đều mang theo nụ cười.


      Lúc Chu Thương Thương ngẩng đầu, đụng với ánh mắt của Tống Thiến, sau đó cúi đầu.


      Hàn Tranh đưa tay khoác vai , với Tống Lâm Sinh: "Bác Tống, xin bác yên tâm mang Thương Thương giao cho con , con chăm sóc ấy tốt."


      Tống Lâm Sinh ha ha nở nụ cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Thương Thương: "Thương Thương, trước giờ con đều rất độc lập, chuyện của con ba cũng rất ít khi quan tâm, thế nhưng hôn nhân phải là trò đùa, con nên suy nghĩ cân nhắc ràng."


      "Con cân nhắc ràng." Chu Thương Thương trả lời lại Tống Lâm Sinh, kêu tiếng, "Ba."


      Giọng Chu Thương Thương vừa rơi xuống, dì của Hàn Tranh tươi cười đầy mặt mở miệng: "Chuyện tình cảm a thực được, duyên phận trắng ra chính là quanh quẩn lại a, nếu hai đứa vất vả mới cùng nhau, chúng ta làm gia trưởng sao, dù sao cũng phải ủng hộ chút." Dừng lúc, "Về phần lúc nào cử hành hôn lễ, nhà của chúng tôi nghĩ là nếu đều quyết định ra rồi, hôn lễ đương nhiên càng sớm càng tốt, tôi ngày hôm qua cùng chị hai tìm người tính ngày, đầu tháng có ngày hoàng đạo, thời gian tuy rằng gấp chút, tuy nhiên a, việc vui này chính là càng vội mới có thú vị, mọi người đúng ?"


      "Đúng vậy." Hàn thái thái gật đầu, nhìn về phía Tống Lâm Sinh, "Về ngày này, bên sui gia có ý kiến chứ?"


      ". . ." ——


      Kết hôn, ra là loại cảm giác này.


      Tựa như viên kẹo mạch nha ở dưới đáy lòng chậm rãi hòa tan, có loại ngọt ngào và mong chờ tuyệt thể tả.


      Hơn mười ngày chuẩn bị hôn lễ, Chu Thương Thương tuy rằng có làm cái gì, thế nhưng bà Hàn chuyện gì cũng đều tìm thương lượng, mặc kệ là chuyện lớn như là chọn khách sạn nào mời mấy bàn, hay là việc như là màu sắc hoa văn thiệp mời, bố trí hoa tươi trong hội trường.


      Chu Thương Thương trước vẫn cho rằng kết hôn chỉ là chuyện của hai người, cho nên có thể làm việc nghĩa chùn bước cùng Tô Dần Chính lĩnh chứng, có gặp qua gia trưởng, có thông báo thân bằng bạn hữu, với Tô Dần Chính kết hôn, nhân chứng duy nhất chính là nhân viên cục dân chính-


      Trước đêm hôn lễ, Chu Thương Thương vuốt ve 6 bộ lễ phục cưới gấp gáp chế tạo ra, nhìn Hàn Tranh còn trong phòng khách cùng mẹ mình thương lượng chi tiết hôn lễ ngày mai, trong mắt có thứ tình cảm ấm áp đau như kim châm.


      Biết đủ , Chu Thương Thương -


      Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Chu Thương Thương bởi vì mang thai, điện thoại di động cơ bản đều đặt ở chỗ Hàn Tranh, Hàn Tranh từ trong túi móc ra điện thoại của Chu Thương Thương, nhìn tên màn hình, đứng lên, từ Hàn trạch ra ngoài.


      Hàn trạch bốn phía yên tĩnh, hai bên trồng hai hàng ngô đồng có cảm giác niên đại, Hàn Tranh đến tiểu đình màu trắng cách đó xa, sau đó nhấn phím nghe máy.


      "Dần Chính, là tao." Dừng lúc, "Thương Thương tại tiện tiếp điện thoại."


      Chưa tới hai giây, trong ống nghe liền truyền đến tiếng ngắt máy tút tút.


      Hàn Tranh nhìn điện thoại di động, xóa bỏ ghi chép cuộc gọi ——


      Ngày mai, lễ phục cưới, thiệp cưới thếp vàng, xe hoa đón dâu, ảnh cưới, hồng trà, hồng bao, tiệc cưới. . .


      Ngày mai, rốt cục thành dâu của .
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55



      Chương 55 - “Nếu tới uống chén rượu mừng rồi hãy .”


      Thẩm Băng kiên trì bảo ngày mai kết hôn để cho Chu Thương Thương từ trong Tống gia được đón , Hàn Tranh hỏi ý kiến Chu Thương Thương, Chu Thương Thương đồng ý gật đầu.


      Nông lịch ngày 1 tháng 12, thích hợp kết hôn cưới gả.


      5:00A. M.


      Xe Hàn gia trước mang Chu Thương Thương đưa về Tống gia, sau đó đợi đến giờ lành, người Hàn gia trở lại đón dâu.


      Hàn Tranh đem Chu Thương Thương đưa về Tống gia, thực rất lo lắng, trước cũng là bởi vì cân nhắc đến điểm này, phù dâu ngoại trừ ba em họ của ra, còn đặc biệt từ trong quân đội lấy ra ba vị nữ sĩ quan đảm đương vị trí phù dâu.


      Vốn việc này Hàn Tranh cùng Hàn thủ trưởng tiếng là được, đáng tiếc Hàn thủ trưởng thực kéo xuống mặt mũi lấy việc công làm việc tư, cho nên Hàn Tranh chỉ có thể nhờ Mạc trại trưởng người từ nhìn lớn lên, Mạc trại trưởng rất sảng khoái, lập tức chọn ra ba vị nữ sĩ quan, phụ nữ trong quân đội, mỗi người thân cường thể tráng, bên trong ba người nhắn xinh xắn nhất cũng cao đến 167cm.


      Chu Thương Thương ngồi ở gian phòng Tống gia bố trí sẵn, ba vị nữ sĩ quan đứng gác ở tại cửa, trong phòng, phù dâu, thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, thợ chụp ảnh. . . Mọi người chen nhau thành đoàn, gấp rút xoay quanh.


      Đối diện trước cái gương, lúc thợ trang điểm trang điểm cho Chu Thương Thương, ba vị em họ vây quanh ở bên cạnh Chu Thương Thương, thường thường cùng chuyện phiếm, trò chuyện đều là mấy tích ghê tởm của Hàn Tranh khi còn bé, đến chỗ thú vị, Chu Thương Thương cũng cong lên khóe môi.


      dâu trang điểm xong, nhân viên trang điểm đội khăn voan lên cho .


      Lúc chuẩn bị kiểu tóc, bởi vì Chu Thương Thương tóc còn chưa đủ dài, dài vừa đến vai, nhà tạo mẫu tóc chỉ có thể trước xoã tung tóc , sau đó bới búi tóc đơn giản, lúc chuẩn bị xong từ trong hộp bảo hiểm lấy ra cái cài tóc khảm đầy kim cương, mang nó cài lên búi tóc của Chu Thương Thương.


      Chu Thương Thương bởi vì ngũ quan ngày thường xinh đẹp, cho nên đặc biệt thích hợp với kiểu tóc đơn giản, kiểu tóc càng đơn giản, ngũ quan càng thêm nổi bật, kiểu tóc dâu bới xong lộ ra cái trán trơn bóng.


      "Chị dâu thực xinh đẹp a."


      dâu mới dù sao cũng thích được khen đẹp, huống chi căn bản Chu Thương Thương cũng tệ lắm, Chu Thương Thương đối diện trước gương quan sát bản thân, cũng hiểu được mình rất đẹp. Nhìn bản thân bên trong, Chu Thương Thương hai má có chút nóng lên, tâm tình y như con 18 tuổi lấy chồng.


      Chu Thương Thương nhớ tới, lúc Hàn Tranh hừng đông năm giờ mang đưa về Tống gia, cứ nhiều lần vuốt ve mặt : "Thương Thương, thực chờ kịp, còn tới ba bốn giờ, làm thế nào chịu nổi đây."


      Làm thế nào chịu nổi đây, Chu Thương Thương nghĩ: từ lúc nào hai người bắt đầu có tâm tình giống nhau rồi -


      9: 10A. M.


      Theo hưởng "Thình thịch ——" , pháo hoa ở trong trung nổ ra, sau đó là tiếng pháo đùng đoàng vang lên, thanh đinh tai nhức óc.


      " họ tới."


      em họ nhắn xinh xắn nắm lấy tay Chu Thương Thương, kích động la hét: "Đóng cửa đóng cửa, đừng cho bọn họ dễ dàng vào!"


      Dưới lầu tiếng pháo bùm bùm lâu dứt, Chu Thương Thương ngồi ở trước bàn trang điểm, lòng bàn tay ẩm ướt, đổ mồ hôi.


      Rất nhanh, truyền đến loạt tiếng bước chân người lên lầu, cộp cộp cộp. . .


      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, trong đó còn truyền đến giọng nam pha trò: "Thập Nhất a, đừng gấp như vậy, tụi này đều theo kịp. . ."


      Bên trong phù dâu cười vang, Chu Thương Thương sắc mặt nóng lên, cúi đầu, tình nghĩ bản thân ngày hôm nay căn bản cần thoa phấn son.


      "Thương Thương, Thương Thương. . ." Ngoài cửa Hàn Tranh vừa gõ cửa vừa gọi tên .


      Sáu phù dâu chặn ở cửa, cho bọn Hàn Tranh vào, người trong đó mở miệng: " thể vào đâu, trước phải hát bài."


      "Hát cái gì?" Phù rể bên ngoài tiếp.


      "Hát cái gì được đây?" Các phù dâu trước đó chưa bàn xong, làm thành đoàn vẫn chưa định ra chủ ý, lúc này có người vỗ đầu: "Tối huyễn dân tộc phong! Tối huyễn dân tộc phong! !" (link bài hát: nghe cũng vui tai lắm .youtube /watch?v=FHEOfXOqp1Y )


      Bên ngoài có người la: "Gài ông à, Thập Nhất tự mày lên ."


      Bên trong tiếng cười liên tục.


      Hàn Tranh gõ cửa: "Mấy vị hảo muội muội hảo tỷ tỷ bên trong, mở mở cửa , cái bài phong gì đó chưa từng nghe qua. . ." xong, năm sáu bao lì xì từ khe cửa được nhét vào.


      Phù dâu nhận được tiền lì xì, hơi chút mở cửa ra, nhưng mà cửa vừa mới mở, bị người bên ngoài phá ra, tuy nhiên bởi vì có ba phù dâu là ở trong quân đội, ngăn lại loạt, mang Hàn Tranh cùng loạt người chặn ở bên ngoài.


      Chu Thương Thương nhìn ra phía bên ngoài, Hàn Tranh cách phù dâu, vợ ơi vợ à kêu : "Thương Thương, em cho vào ."


      Chu Thương Thương cong cong khóe miệng, quay sang, nhìn tới Hàn Tranh.


      " họ à, vẫn là hát , thể hát bài này hát bài khác cũng được a."


      Hàn Tranh hơi nhìn các phù dâu.


      Đúng lúc này, vài tiếng "Oa ——" cùng vang lên, Chu Thương Thương quay đầu, chỉ thấy Hàn Tranh ném xấp bao lì xì lên , nhất thời bao lì xì ở trung rơi lả tả xuống.


      Sau đó Hàn Tranh ngay khi các phù rể giúp mở đường từ ngoài cửa vào, hướng về phía Chu Thương Thương tới, Hàn Tranh mặc thân tây trang chính thống màu đen, cổ áo khoác bên trong là màu trắng, ống tay áo phục tùng là nút màu hồng kiểu Trung Quốc.


      Lúc này Hàn Tranh mặt mày phấn chấn, vẻ mặt xán lạn.


      Hàn Tranh bước dài bước chân, vài bước đến trước mặt Chu Thương Thương, sau đó dứt khoát mang ẵm lên.


      Chu Thương Thương chỉ cảm thấy thân thể chợt , bị Hàn Tranh ôm lên , giơ tay ôm lấy cái cổ Hàn Tranh, cười đối diện với .


      "Nhận được dâu." Các phù rể ồn ào.


      Hàn Tranh cúi đầu nhìn Chu Thương Thương, mặt mày hớn hở, hai tròng mắt sâu lắng tràn đầy ý cười, hình như cả người đều mang theo quang mang vụn -


      Các phù rể phù dâu vui mừng hớn hở vây quanh dâu chú rể xuống lầu, nhưng ngay tại cửa cầu thang gặp gỡ Tống Thiến, Tống Thiến đứng ở đằng trước Hàn Tranh.


      Chu Thương Thương quay mặt sang, Tống Thiến thân trang phục màu đen đứng thẳng ở phía trước, sắc mặt tĩnh lặng.


      "Thực là chúc mừng." Tống Thiến mở miệng.


      Tràng diện đột nhiên xấu hổ lên, bên trong có mấy người phù rể phù dâu vẫn hiểu biết tình, ví dụ như em họ X, trước đó Tống Thiến còn cùng với Hàn Tranh, Tống Thiến thường thường tìm ấy dạo phố, sau đó ấy tự nhiên cho rằng Tống Thiến là chị dâu tương lai, đều thầm kêu Tống Thiến chị dâu dưới lần.


      Em họ X nhìn Tống Thiến vẻ mặt lệ khí, cười gượng hai tiếng, quay sang, tránh cho xấu hổ.


      Hàn Tranh ôm chặt Chu Thương Thương, nhìn đến Tống Thiến, muốn từ bên hông ấy qua.


      Tống Thiến lại ngăn cản Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh, ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Cưới người kết hôn lần hai, cũng muốn đường hoàng như vậy sao?"


      Chu Thương Thương ôm vai Hàn Tranh, dán trong ngực , có thể cảm thấy ngực Hàn Tranh phập phồng.


      "Thập Nhất, có việc gì đâu, chúng ta ." Chu Thương Thương thấp giọng mở miệng.


      "Tống Thiến a, mới vừa nãy đoàn người chúng tôi lên ngăn cản, tại làm cái gì vậy,tự mình thiết lập trạm kiểm soát sao?" Phù rể Đỗ Khang cười hì hì mở miệng, sau đó mang Tống Thiến kéo đến bên.


      Hàn Tranh đuôi mắt khẽ nhướng, ôm Chu Thương Thương, bước nhanh xuống lầu.


      Từ Tống gia ra, bên ngoài ánh mặt trời sáng rực, Chu Thương Thương híp híp mắt, sau đó Hàn Tranh mang bế đến trong buồng xe Lincoln, đóng cửa lại, khoang xe Lincoln rộng rãi, Hàn Tranh nắm lên tay Chu Thương Thương, nhìn , nhếch miệng cười a cười a.


      "Thương Thương, em xinh đẹp." Hàn Tranh nắm lòng bàn tay , "Thực rất đẹp, cái loại rất đẹp này. . ."


      Chu Thương Thương nở nụ cười, nhìn Hàn Tranh: " ngày hôm nay cũng rất đẹp trai."


      Hàn Tranh sửa sang lại áo quần, đưa mặt sát qua: "Đương nhiên phải đẹp trai, chúng ta phải môn đăng hộ đối phải sao?" -


      10: 00A. M.


      Xe hoa đúng giờ vào Hàn trạch, Chu Thương Thương lại do Hàn Tranh bế xuống xe, phía sau ba bốn hoa đồng tiến lên cầm đuôi váy cưới của .


      Hoa đồng tuổi tác giống nhau, nhất chưa tới ba tuổi, lúc nâng đuôi váy Chu Thương Thương bị vấp ngã cái, sau đó quỳ rạp mặt đất khóc lên. Tất cả mọi người ra ngoài nghênh tiếp dâu đều nhịn được cười rộ lên, hoa đồng được người phụ nữ mỹ lệ đến ôm lấy, ôm đứa bé cười lui ra.


      tới Hàn trạch, cũng là kính trà, Hàn bộ trưởng vẫn từ Bắc Kinh bay trở về, đoan đoan chính chính ngồi ở ghế gỗ lim, sắc mặt nghiêm túc.


      Hồng trà, bao lì xì, hai bên trao đổi lẫn nhau.


      Chu Thương Thương bưng nước trà đưa cho Hàn bộ trưởng, kêu tiếng "Ba."


      Hàn bộ trưởng chút nhúc nhích.


      "Hàn Chính Thiên." Hàn thái thái hạ giọng, Hàn bộ trưởng nhàn nhạt liếc Chu Thương Thương quỳ gối trước mắt, vẫn là tiếp nhận ly trà từ trong tay , sau đó từ trong khay cầm lấy bao lì xì, đưa cho Chu Thương Thương.


      Chu Thương Thương tiếp nhận bao lì xì, "Cảm ơn ba."


      Hàn bộ trưởng "Ừ" "Ừ", vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.


      Kính trà xong, là ăn đồ ngọt chè hạt sen long nhãn múc trong chén sứ hồng vẽ hoa văn bách hoa tinh xảo, do người bảo mẫu già của Hàn gia bưng lên, đưa cho Hàn Tranh và Chu Thương Thương.


      Hàn Tranh bưng lên cái chén , múc muỗng, đưa tới bên mép Chu Thương Thương, Chu Thương Thương miệng tiếp nhận, hơi đỏ mặt.


      "Đổi lượt tới em." Hàn Tranh nhướng mày với .


      Chu Thương Thương nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Hàn Tranh, cũng đút muỗng.


      Chè hạt sen long nhãn táo đỏ, ngụ ý sớm sinh quý tử, đối với bọn họ cặp đôi phụng tử thành hôn này, chỉ là ngang qua sân khấu mà thôi -


      11: 00A. M.


      Chu Thương Thương với Hàn Tranh từ Hàn trạch ra, đến khách sạn Bốn Mùa.


      Chu Thương Thương tới phòng nghỉ của khách sạn, lại phen trang điểm, ngồi ở trước gương, nghĩ chờ thêm nửa tiếng nữa, thực ở dưới chứng kiến của mọi người trở thành vợ của Hàn Tranh.


      Hàn Tranh đứng ở bên ngoài bắt chuyện với khách khứa, lần này tuy rằng mời tới tất cả đều là thân bằng bạn hữu, thế nhưng Hàn gia muốn làm tiệc vui, thành phố S ít người muốn tới tiếp cận kéo quan hệ, cứ như vậy, khách liền nhiều hơn vài lần, trong đó đại đa số cũng là " mời mà tới" .


      Bởi vì là việc vui, cũng thể mang khách chặn ở bên ngoài, bởi vậy, ngoại trừ 50 bàn dự tính, còn phá lệ thiết lập 50 bàn chiêu đãi khách" mời mà tới".


      Hàn Tranh ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại vẫn rất thấp thỏm, tối hôm qua còn năm mơ, trong giấc mơ hồi là khuôn mặt của Chu Thương Thương, hồi là Tô Dần Chính, trái lại thấy thân ảnh của mình, sau khi hừng đông giật mình tỉnh ngủ lại nữa.


      Có đôi khi hạnh phúc ràng xảy ra trước mắt, nhưng vẫn nghĩ như là trộm đến, Hàn Tranh giật miệng, lại sửa sang lại cà- vạt, lúc này, Áp tử từ bên ngoài hỗ trợ đến, ở bên tai Hàn Tranh ném câu: "Nó tới."


      Hàn Tranh như trước gợn sóng sợ chỉnh lý cà- vạt của mình, khi rời vỗ vai Áp tử: "Vậy mày hỗ trợ trông nom ." -


      11:30A. M.


      Khách khứa lục tục trình diện.


      Bên ngoài đại sảnh, ngọn đèn treo thủy tinh chiếu xuống ánh sáng óng ánh, thảm đỏ, khách khứa quần áo chỉnh tề, hoa bách hợp tươi rói, sổ ký tên, rượu nước có đôi có cặp. . . Còn có khúc nhạc hôn lễ vẫn phát ra.


      Nhạc khúc du dương quấn ở bên tai, Tô Dần Chính nghĩ mình như là vào giấc mộng, thậm chí có chút phân lắm là mình vào giấc mộng của mình, hay là quấy nhiễu giấc mộng của người khác.


      vẫn khống chế được bản thân tới hôn lễ của , ở đây thực mảnh vui mừng, Tô Dần Chính nhìn hoa tươi bày lễ đài phía trước, có chút chậm chạp có tinh thần, làm thế nào lại thành dâu của người khác đây.


      Áp tử lên phía trước vỗ vài cái lên vai Tô Dần Chính, thở dài hai cái: "Dần Chính."


      Tô Dần Chính nhìn Áp tử, sắc mặt tĩnh như chỉ thủy.


      Áp tử mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, xấu hổ lung tung lên: "Cái kia... cái kia, từng gặp qua biển xanh khó muốn làm sông , người em tao cũng biết mày xem thông suốt, dù sao đều là em tốt hồi, mày có thể đến chúc phúc, Thập Nhất vẫn rất hài lòng. . ."


      Tô Dần Chính nhìn Áp tử liếc mắt.


      Áp tử loanh quanh: "Kỳ thực tao có thể lý giải mày, dù sao cũng là người mình từng , nhưng mà cái kia. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Có đúng hay . . ." -


      12:00A. M.


      dâu chú rể vào.


      Áp tử lôi kéo Tô Dần Chính tìm hai vị trí hẻo lánh, ngồi xuống: "Nếu tới, uống chén rượu mừng rồi hãy ."
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56



      Chương 56 - Tôi Hàn Tranh nguyện cưới Thương Thương làm vợ của tôi, coi ấy là người bạn đời người duy nhất trong sinh mệnh của mình


      Nếu , hà tất buông tay; nếu , hà tất cưỡng cầu.


      Thế nhưng người xinh đẹp ơi, xin em cho tôi biết, làm thế nào mới có thể quên hình dáng dấp từng có của em, tốt đẹp như vậy, tươi mới như vậy, dường như máu thịt, tồn tại ở trong thân thể, theo trái tim nhảy lên, mỗi phút mỗi giây nhiều lần tuần hoàn, chảy qua tim phổi, chạy lên cột sống, quấn qua đại não, vòng lại vòng, ngừng nghỉ.


      Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong mục nát thối rữa, như vậy máu huyết trong cơ thể sao, nếu như ngay cả máu tươi còn sót lại cũng bị rút , vậy còn lại là cái gì, biến thành cái gì? Cái xác hồn sao?


      Khúc nhạc hôn lễ ở bên tai Tô Dần Chính vang lên, dâu chú rể vào hội trường, Tô Dần Chính quay sang, cách 5 6 bàn, thấy Chu Thương Thương thân áo cưới màu trắng.


      Chu Thương Thương mặc áo cưới, đẹp rất chói mắt.


      Bên cạnh có vị bác câu: "Thực đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a."


      Tô Dần Chính nhịn được muốn cười, trước đây có người thấy với , cũng qua Kim Đồng Ngọc Nữ đấy.


      Ánh đèn thủy tinh đỉnh đầu phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, tia sáng trắng bóng mang toàn bộ hội trường chiếu đến chói lọi sáng rực, mang biểu tình mặt mỗi vị khách khứa đều chiếu ràng trong vắt.


      Như vậy mặt sao đây, Tô Dần Chính nghĩ, mặt sao, tại mặt hẳn là là cái biểu tình gì?


      Tô Dần Chính cúi đầu, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn tay, chiếc nhẫn thanh lịch dưới ngọn đèn chiếu xuống ánh lên ánh sáng nhợt nhạt.


      Bắc Kinh cuối thu nắng gắt rất lợi hại, cho dù nhập thu, khí trời vẫn nóng bức như cũ, trong nhà có lắp đặt máy điều hòa, hai chiếc quạt bàn đặt ở đầu giường, trước mặt thổi tới chính là gió nóng hầm hập.


      Ngày đó là sinh nhật Chu Thương Thương, bọn họ ăn bữa cơm tối phong phú, sau đó hai người ngồi xếp bằng ở giường mơ màng tới tương lai.


      Cái mùa hè kia, Chu Thương Thương từ chỉ biết xào mấy món ăn đơn giản học xong nấu canh, thịt kho tàu đầu sư tử, hấp cá chình. . .


      Khi đó căn phòng bọn họ thuê có nhà bếp, làm cơm phải nấu hàng hiên, cho nên chiều nào hết giờ làm về đến nhà, còn có leo tới cầu thang, liền có thể ngửi thấy được mùi thức ăn khiến người ta phát thèm.


      Tô Dần Chính nhìn món ngon bàn, nhớ tới Chu Thương Thương nấu ăn, hàng hiên hẹp, nồi bếp, làm thế nào cũng có thể biến ra điều ngạc nhiên cho .


      Cho dù qua nhiều năm như vậy, ăn hơn nghìn vạn món ăn, cũng ăn ra mỹ vị khi đó, khi đó là hạnh phúc, kể cả đầu lưỡi, cũng hạnh phúc đến rối tinh rối mù.


      Sau bữa tối phong phú, Chu Thương Thương nằm ở trong lòng , người chỉ mặc chiếc áo thun chữ T của , rộng thùng thình, nửa mới nửa cũ, bởi vì gầy, áo của mặc ở người dù sao cũng có vẻ trống trải.


      Trong căn phòng quạt chạy đến mức lớn nhất, mang áo thun chữ T thổi trúng phình lên.


      đưa người qua, sau đó từ dưới gối đầu lấy ra chiếc nhẫn này, đưa cho : "Dần Chính, đeo cho em."


      tiếp nhận chiếc nhẫn trong tay , biểu tình lăng lăng.


      "Tô Dần Chính, nguyện ý cưới Chu Thương Thương làm vợ , cả đời quý trọng ấy, bảo vệ ấy, đối với ấy trung trinh, coi ấy như là trân bảo trong sinh mệnh, nguyện ý ?" Chu Thương Thương vểnh ngón áp út duỗi đến trước mắt , chậm rì rì ra lời tuyên thệ kết hôn.


      Khi đó mặt là cái thần sắc gì, mím môi, khóe môi nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, như là sóng nước tràn đầy ấm áp, hạnh phúc giống như phát sáng.


      lễ đài dâu chú rể mới bắt đầu đọc lời tuyên thệ kết hôn, ở dưới chứng kiến của thân bằng bạn hữu, và người đàn ông kia thực kết thành vợ chồng.


      "Tôi Hàn Tranh nguyện cưới Thương Thương làm vợ của tôi, coi ấy là người bạn đời người duy nhất trong sinh mệnh của mình, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều hề giữ lại ấy, tôn trọng ấy, bảo hộ ấy, thương tiếc ấy, đối với ấy trung thực, đến chết cũng thay đổi."


      ". . ."


      Màn ảnh chuyển a chuyển a, như trước trong căn phòng cũ nát, nắng gắt cuối thu nóng bức, giường gỗ 1m5, hai chiếc quạt bàn liên tục chuyển động.


      "Tô Dần Chính, choáng váng à, ngây người cái gì vậy, có nguyện ý hay hả." Chu Thương Thương giương mắt nhìn , lại mang ngón áp út vểnh vểnh lên, nháy mắt mấy cái, lại hỏi lại lần nữa, " nguyện ý ?"


      run rẩy bắt tay vào mang nhẫn lên ngón áp út của Chu Thương Thương, cúi đầu cười cười: " nguyện ý, Thương Thương."


      Chu Thương Thương hôn mặt , kêu câu: "Ông xã."


      mang ôm chặt: "Thương Thương, tin tưởng , nhất định để cho em sống cuộc sống tốt nhất."


      Sống cuộc sống tốt nhất, thế nào là cuộc sống tốt nhất đây? Khi đó bọn họ mỗi ngày nghĩ về tương lai, tương lai có nghìn vạn kiểu dáng, nhưng ngờ tới là có hình dạng như ngày hôm nay?


      vẻ mặt hạnh phúc gả cho người khác, thành khách quý của , tiệc cưới náo nhiệt, nhìn thực là hạnh phúc a.


      Thanh trong veo của Chu Thương Thương mơ hồ truyền đến, Tô Dần Chính nghe được : "Tôi lựa chọn Hàn Tranh làm chồng của mình, từ nay về sau, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều hề giữ lại ấy, xem ấy là người và người bạn đời duy nhất trong sinh mệnh của mình, đối với ấy trung thành, tôn trọng ấy, chăm sóc ấy, giúp đỡ ấy, tôi đem cuộc sống của mình chia xẻ với ấy, cùng chung mỗi ngày, mãi cho đến thiên hoang địa lão."


      Hàn Tranh vẫn lo lắng Chu Thương Thương bị mệt, lúc vào hậu trường thay quần áo, mực hỏi : "Thương Thương, cảm giác thế nào, có mệt hay a?" Chu Thương Thương thay sườn xám ôm người, giày da 3 cm, xoay người nhìn Hàn Tranh: "Thập Nhất, đẹp hay ?"


      "Đẹp." Hàn Tranh ôm , dán vào lỗ tai : "Đợi lát nữa kính rượu, nhấp mấy hớp nước trái cây là được rồi."


      Dừng chút, lại lo lắng hỏi, "Mấy cục cưng có khỏe hay , có ầm ĩ đến em hay ?"


      Chu Thương Thương nhướng nhướng mí mắt: " có cảm giác."


      Hàn Tranh tiếp tục vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Chu Thương Thương thụi quyền: "Chúng ta nhanh chút ra ngoài ."


      Hàn Tranh dừng lại lúc, lôi kéo tay Chu Thương Thương, nhìn chút, sau đó gật đầu.


      Tô Dần Chính tới, có muốn cho hay đây? Lúc Hàn Tranh ra đại sảnh, ôm sát Chu Thương Thương, bị rút não mới cho .


      Lễ phục Chu Thương Thương mặc kính rượu là chiếc sườn xám gấm Vân Nam màu lam tím thêu kim vân Hàn thái thái mãnh liệt đề cử, nguyên bản là kiểu xẻ cao, lại dưới cầu mãnh liệt của Hàn Tranh, đổi thành xẻ thấp.


      Tư thái xinh đẹp, búi tóc bới thấp, đứng ở trước mặt Hàn Tranh thân tây trang màu đen, mềm mại đáng , đoan trang, trang nhã.


      Bàn thứ nhất kính rượu chính là ba mẹ trưởng bối nhà , Tống gia cũng tới bàn người, ngoại trừ Tống Lâm Sinh, còn có mấy chú bác của Tống gia, Tống Thiến ngồi ở bên cạnh Tống Lâm Sinh, nhìn Chu Thương Thương với Hàn Tranh, rót ly rượu trắng.


      Hàn Tranh mím môi, kêu Tống Lâm Sinh tiếng nhạc phụ đại nhân.


      Tống Lâm Sinh cười đến rất giả tạo, lời kịch cùng nụ cười giả tạo như nhau: "Tiểu Tranh a, về sau phải chăm sóc Thương Thương tốt nhé."


      Bàn thứ hai, ba mẹ trưởng bối của nhà trai.


      Hàn thái thái thân sườn xám màu hồng, lúc Chu Thương Thương với Hàn Tranh kính rượu, lôi kéo tay Chu Thương Thương hỏi: "Có mệt hay a, Thương Thương?"


      Chu Thương Thương lắc đầu: "Con rất khỏe, mẹ."


      Hàn thái thái lại căn dặn Hàn Tranh: "Thập Nhất, chú ý chút."


      Hàn gia trưởng bối nhiều, ngồi đủ vài bàn, cấp bậc quan trọng nhất chính là bà nội Hàn Tranh, chín mươi tám tuổi, ngồi ở giữa Hàn thái thái và Hàn bộ trưởng, lúc Chu Thương Thương theo Hàn Tranh kêu tiếng bà nội , bà nội Hàn cũng lôi kéo tay , híp mắt cười ha ha hỏi: "Đây là vợ của Tiểu Dương sao?"


      Hàn thủ trưởng nằm cũng trúng đạn yên lặng xoay mặt qua.


      Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, đưa người qua : "Bà nội, đây là Thương Thương, là vợ của Thập Nhất." Tiệc rượu ầm ỹ, hơn nữa bà nội Hàn vốn nghễnh ngãng, Hàn Tranh thanh tự nhiên gia tăng thêm vài đê-xi-ben.


      bàn người cười ha ha, trong đó có mấy người đặc biệt có thâm ý nhìn Hàn thủ trưởng chút, Hàn thủ trưởng gợn sóng sợ hãi uống hớp rượu trong ly.


      Hàn thái thái cũng cười tựa ở bên tai mẹ chồng giải thích tiếng: "Mẹ, ngày hôm nay phải lão đại kết hôn, là lão nhị, a Tranh đấy. . ."


      Bà nội Hàn nghi hoặc: "A Tranh phải còn đến trường sao?"


      Hàn Tranh lắc đầu, thấp giọng câu với Chu Thương Thương: "Bà nội hồ đồ lâu rồi."


      Kính rượu gia trưởng trưởng bối xong, sau đó là lãnh đạo trọng yếu cùng thân bằng bạn hữu, khi Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương kính rượu, giương mắt nhìn cái góc nào đó chút, sau đó mỗi lần kính rượu , đều đem Chu Thương Thương gác ở bên trong, mang bản thân biến thành bức tường.


      " dâu làm thế nào lại uống nước trái cây a?"


      Hàn Tranh cười a cười a, cười đến phá lệ cần cũng biết.


      "E rằng qua tiếp mấy tháng nữa, lại có thể uống rượu mừng của Thập Nhất nữa ha?"


      Hàn Tranh cười đến càng phát ra hàm súc, khom lưng, cầm chén rượu cùng bàn thân bằng bạn hữu cụng ly: "Mong rằng đến lúc đó mọi người cũng đều có thể đến."


      dâu uống chính là nước trái cây, người quen hỏi, Hàn Tranh cứ theo kiểu như trả lời; quan hệ giống nhau, thẳng ra vợ tôi uống rượu, mọi người thứ lỗi cho tôi.


      Đến từng bàn từng bàn kính rượu, Hàn Tranh thừa dịp Chu Thương Thương chú ý, thường thường nhướng mắt nhìn cái góc kia.


      Rốt cục ở lần thứ năm kiển chân nhìn lén, người nọ rời .


      Tiệc cưới kết thúc, Chu Thương Thương với Hàn Tranh liền ngồi chuyên xe quay về phòng tân hôn ở Hàn Trạch, Hàn trạch trước sau hai tòa nhà, nhà chính cùng nhà phụ trước sau tương thông, gian phòng nguyên bản của Hàn Tranh vốn ở nhà chính, Hàn thái thái bởi vì xem nhiều phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu, quan tâm mà đem phòng tân hôn bố trí ở nhà phụ, gần gũi lại quấy nhiễu.


      Trở lại phòng tân hôn, Chu Thương Thương ngoài miệng mệt, kỳ thực vẫn là có chút mệt, phụ nữ có thai thèm ngủ, hai người nằm ở giường cưới đỏ tía, trùm chăn trò chuyện ban ngày, hàn huyên hồi, Chu Thương Thương liền ngủ.


      Hàn Tranh tay chân từ giường đứng lên, sau đó cúi người dịch dịch chăn cho Chu Thương Thương, rón ra rón rén ra khỏi phòng.


      Hàn Tranh từ nhà phụ tới thư phòng của nhà chính, đẩy cửa ra, Hàn bộ trưởng ngồi ở bên trong chờ , Hàn Tranh nhìn Hàn bộ trưởng vẻ mặt bình tĩnh , chưa hai lời, quỳ xuống, đầu gối đánh lên sàn nhà bằng gỗ, “Bùm” tiếng, hưởng cũng .


      Tô Dần Chính từ tiệc cưới ra liền về tới biệt thự Hoa Khê, lục tung tìm này nọ, tìm cái gì đây? hỏi bản thân, hồi ức sao?


      Kim cài Chu Thương Thương lưu lại, cà vạt từng mua cho . . . Đáng tiếc ít, rất ít, căn nhà vắng vẻ, cùng trái tim như nhau, vắng vẻ, khi gió thổi đều có thể nghe được tiếng vang.


      Bọn họ ngay cả ảnh cưới cũng có chụp, Tô Dần Chính vừa lục tung trận, sau đó ở trong tủ đầu giường lôi ra hai bản ảnh chụp kết hôn, giấy kết hôn đỏ thẫm Chu Thương Thương hơi mím môi.


      Ảnh chụp bởi vì cũ, có phần ngả vàng.


      Ngày đó Chu Thương Thương mặc ràng là chiếc váy liền vàng nhạt, ảnh chụp biểu ra là màu vàng, ảnh chụp ngả vàng là cái loại vàng này.


      Tô Dần Chính cúi đầu vuốt ve mặt Chu Thương Thương, cười sao?


      ảnh chụp Chu Thương Thương hơi mím môi, đôi mắt đẹp trống trơn nhìn về phía trước, khóe miệng có bất luận cái độ cong gì.


      Đây là lần cuối cùng với chụp ảnh chung .


      giấy chứng nhận thêm cái con dấu, " còn hiệu lực" mấy chữ này, nhắc nhở bản chứng nhận kết hôn mất hiệu lực.


      Bản kết hôn của trở thành phế thải, đại biểu cho hôn nhân của mất hiệu lực, ràng là tình của mấy tháng trước, làm thế nào vẫn còn chậm chạp có tinh thần đây.


      Chu Thương Thương của làm vợ người khác a, vậy sao, nửa đời sau của diễn dịch như thế nào.


      Ngày hôm nay trong hôn lễ, Áp tử cười vỗ vỗ bờ vai của : "Dần Chính, tao cũng chờ uống rượu mừng của mày."


      Rượu mừng của ? còn có thể kết hôn sao?


      Tô Dần Chính bụm mặt, nước mắt ẩm ướt từ trong kẽ tay tràn ra, vừa kéo vừa kéo mà khóc, đó là Chu Thương Thương a, Chu Thương Thương của a.


      Chu Thương Thương của a, làm thế nào lại biến thành vợ của Hàn Tranh rồi.


      Trong phòng tĩnh lặng, Tô Dần Chính nhớ lại lý tưởng của mình.


      Tô Dần Chính 18 tuổi, lý tưởng của là trở thành nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn.


      Tô Dần Chính 23 tuổi, kiếm tiền, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn.


      Tô Dần Chính 25 tuổi, muốn thành công, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn .


      . . .


      Sau đó sao, tại đứng ở đỉnh thành công, thành công rồi, kiếm được tiền rồi, Chu Thương Thương cũng sống cuộc sống tốt nhất, với cũng kết hôn, nhiều may mắn a, nghiệp cùng tình song song thu hoạch.


      Nhưng mà quỹ đạo đời người của biến hóa, Chu Thương Thương triệt để cùng mỗi người ngả, kiều quy kiều, lộ quy lộ, gặp mặt, tối đa hỏi câu.


      khỏe ?


      Nhìn tệ a.


      Vậy sao?


      Cũng tệ , có tiền xài hết, có thể tùy tiện tìm phụ nữ sinh con cho , chừng, còn có thể gặp gỡ người phụ nữ làm cho động lòng, cũng gia đình hạnh phúc, người vợ dịu ngoan, con cái thông tuệ.


      Ông Trời cho mệnh cách là mệnh trung vô tử, tin số mệnh, có phải thực mệnh trung vô tử hay đây?


      Tô Dần Chính vuốt vuốt mặt mình, lạnh buốt lạnh buốt.


      Đêm tân hôn, lúc Hàn Tranh lần nữa vén tay vén chân leo lên giường, Chu Thương Thương tỉnh lại, Hàn Tranh săn sóc mang Chu Thương Thương kéo cái, tựa vào trong ngực mình, sau đó ánh mắt nóng rực nhìn .


      "Bà xã."


      Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: "Đồ ngốc."


      Hàn Tranh ôm đầu Chu Thương Thương, dịu dàng hôn hôn lên miệng : "Thương Thương, chúng ta động phòng hoa chúc có biện pháp làm lễ Chu Công, vậy nhận nụ hôn ."


      Chu Thương Thương cúi đầu nở nụ cười.


      Hàn Tranh vuốt ve mặt Chu Thương Thương, đáy mắt bao hàm ý cười lấp lánh, xuân ý dạt dào, trong con ngươi ánh lên khuôn mặt Chu Thương Thương cùng ra giường gối đầu thêu long phượng trình tường, cũng là màu đỏ rực.


      "Tán gẫu quá nhàm chán, phải sao?" Hàn Tranh sát người qua, nhàng phun ra câu.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57



      Chương 57 - Hồi xưa a, có con heo mẹ sinh ra ba con heo con, ba con heo con trắng trắng tròn tròn…


      Thời gian cách ba tháng, từ hồi hôn nhân vào cuộc hôn nhân khác, Chu Thương Thương nghĩ bản thân rất thần kỳ, càng thần kỳ chính là, còn đặc biệt tự nhiên, tất cả tự nhiên như là vở kịch Thượng Đế an bài tốt nội dung. Phụ nữ ly dị lại phụng tử thành hôn, tình cảm của tuyệt đối thể là cao thượng, thậm chí còn làm cho người khác lên án, thế nhưng thứ hạnh phúc này, cũng có trước lên xe sau mới mua vé bổ sung.


      Từ như gần như xa đến cuối cùng nước chảy thành sông thành hôn, tuy rằng chỉ qua ba tháng, thế nhưng Hàn Tranh tuyệt cảm thấy nhanh, nếu như người trường kỳ ở vào lo được lo mất, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều bị vô hạn kéo dài, tim bị treo lên chỗ an giấc, tựa như người mất ngủ, dù sao cũng nghĩ buổi tối phá lệ dài, hạnh phúc dường như ánh bình mình sau đêm tối, trước khi ánh bình minh tới, cứ nghĩ đêm tối bờ bến dài dằng dặc.


      Hàn Tranh có hơn nửa tháng thời gian nghỉ kết hôn, theo lý thuyết hẳn là dùng để du lịch tuần trăng mật, thế nhưng lo lắng cho ba đứa trẻ trong bụng Chu Thương Thương, sợ mệt cùng con, chỉ có thể mang tuần trăng mật dời về sau.


      Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Thương Thương sớm ở phòng giữ đồ chọn quần áo, Hàn Tranh tỉnh lại, Chu Thương Thương ngồi chồm hỗm đầu giường nhìn , Hàn Tranh hí hí mắt, kêu tiếng: "Bà xã."


      Chu Thương Thương hơi lăng chút, đứng lên kéo rèm cửa sổ ra, nhất thời, ánh dương quang bên ngoài trút vào phòng.


      Hàn Tranh khởi động thân thể nhìn Chu Thương Thương, ngày hôm nay Chu Thương Thương mặc chiếc áo khoác ngoài đỏ thẫm, mang thai hai tháng, áo khoác tu thân mang vòng eo của ra chưa đầy nắm tay.


      Chu Thương Thương xoay người lại, lôi kéo Hàn Tranh: "Thập Nhất, nhanh ngồi dậy, lát nữa còn phải cùng ăn điểm tâm với ba mẹ nữa."


      Hàn Tranh cười nhìn , ngữ khí lèm nhèm: " có việc gì đâu, ngày hôm nay bọn họ khẳng định hiểu."


      Chu Thương Thương lại đẩy đẩy Hàn Tranh: " được, nhanh lên chút , ngồi dậy."


      "Được." Hàn Tranh phá lệ thỏa mãn nhìn Chu Thương Thương, đáy mắt cất chứa ý cười, lưu loát từ giường đứng lên, sau đó xỏ đôi dép long phượng đỏ thẫm của mình chạy đến buồng vệ sinh rửa mặt.


      Khi Hàn Tranh đánh răng, Chu Thương Thương đẩy ra cánh cửa thủy tinh in hoa của buồng vệ sinh, dựa ở cửa nhìn Hàn Tranh, Hàn Tranh trần nửa người , miệng đầy bọt kem đánh răng, xoay mặt qua, cười nhe răng với .


      Chu Thương Thương vui vẻ, sau đó vỗ sau lưng Hàn Tranh, do dự lúc, mở miệng hỏi: "Thập Nhất, hôn của chúng ta có phải rất tổn thương ba hay ?"


      Hàn Tranh ùng ục ùng ục súc miệng, tốc chiến tốc thắng cầm cái khăn trắng lau khóe miệng, xoay người mang Chu Thương Thương gông cùm xiềng xiếc ở trước bộ ngực trần của mình: "Cái gì là ba ba , là ba chúng ta."


      Chu Thương Thương ngửa đầu, giương mí mắt: "Em hỏi chuyện đứng đắn kìa, đừng ngắt lời."


      Hàn Tranh giả ngu chớp mắt chút, bởi vì mới rửa mặt, lông mi đen đặc còn lộ vài giọt nước trong suốt, đưa mặt qua, hôn lên miệng Chu Thương Thương, vô cùng thân thiết thay vén tóc ra sau vành tai, hai người dựa vào nhau quá gần, nhiệt khí nóng rực của Hàn Tranh phun gương mặt Chu Thương Thương, ngưa ngứa.


      Chu Thương Thương đẩy Hàn Tranh ra, lo lắng nhìn vào mắt Hàn Tranh.


      Hàn Tranh xùy cười ra tiếng, ngắt mũi của : "Em bây giờ là tân nương tử mới lên kiệu hoa —— nhăn nhăn nhó nhó."


      Chu Thương Thương tức giận vỗ Hàn Tranh chút, Hàn Tranh vươn tay giữ lấy tay Chu Thương Thương, mang tay dán trong ngực trái của mình, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, lấy hồng tâm của mình đảm bảo, tuyệt đối cho em ở đây chịu chút ủy khuất."


      Chu Thương Thương mím môi, ôm Hàn Tranh: "Thập Nhất, em chỉ là tự tin. . ."


      Hàn Tranh vỗ vỗ đầu Chu Thương Thương: "Thương Thương, thở hơi là có thể mang ba đứa phải là nên lòng tự tin chật ních sao?"


      Vừa dứt lời, Hàn Tranh "Ai ui" tiếng, ăn đau nhếch lên chân trái của mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Chu Thương Thương: "Mưu sát chồng a."


      Chu Thương Thương: ". . ." -


      Tân nương tử ăn cơm —— nhai kỹ nuốt chậm.


      Bữa cơm đầu tiên Chu Thương Thương ăn chung với Hàn bộ trưởng, là vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ. Hàn gia nguyên bản bốn miệng ăn, thêm nữa là năm, nếu như tính luôn ba đứa trong bụng, là tám nhân khẩu.


      Điểm tâm, cả nhà ngồi vây quanh bên bàn chữ nhật gỗ lim, Hàn bộ trưởng chủ tọa, bên trái là mẹ Hàn, Hàn thủ trưởng, bên phải là và Hàn Tranh.


      "Thương Thương, ăn nhiều cháo gạo đen chút, mẹ đặc biệt bảo nhà bếp hầm cho con." Mẹ Hàn mở miệng .


      Chu Thương Thương ngẩng đầu nở nụ cười với mẹ Hàn: "Cảm ơn mẹ."


      Hàn Tranh nghiên mặt nhìn Chu Thương Thương, mở miệng: "Ăn vô đừng cố, phụ nữ có thai phải ăn ít nhưng nhiều bữa."


      "Đúng vậy đúng vậy." Mẹ Hàn cười cười, nhìn Chu Thương Thương lại bỏ thêm câu: "Vậy ăn ít chút, nếu như đói bụng, nhất định phải với mẹ, mẹ lập tức bảo nhà bếp làm cho con."


      Chu Thương Thương hướng về phía mẹ Hàn gật đầu: "Con , cảm ơn mẹ."


      Lúc này, Hàn bộ trưởng ho tiếng, mang đôi đũa thả xuống: "Tôi ăn no rồi."


      Mẹ Hàn liếc Hàn bộ trưởng, với bảo mẫu ở phía đối diện: "A Thể, cho tôi thêm chén cháo nữa, ngày hôm nay tôi ăn thấy ngon miệng nha."


      Hàn bộ trưởng bị coi , trầm mặc lúc, nhìn về phía Hàn thủ trưởng: "Lão đại, lát nữa ba cùng với con đến doanh đội."


      Hàn thủ trưởng bị điểm danh ngẩng đầu: "Ba, con ngày hôm nay phải đến tổng quân khu họp." Ngụ ý, thể cùng ngài đây đến doanh đội.


      Hàn Tranh thoải mái nhàn nhã bóc trứng gà, khóe miệng hàm chứa ý cười phá lệ động lòng người, qua hồi, trứng gà bóc xong rồi, đưa cho Chu Thương Thương: "Chúng ta lại ăn thêm cái trứng, bổ sung an-bu-min." -


      Chu Thương Thương vẫn quấn quýt chính mình mang thai là ba bào thai, cũng biết là cái tâm lý gì, khi mấy người bà con Hàn gia hiếu kỳ hỏi : "Chị dâu trong bụng là ba bào thai sao?" Khi đó, Chu Thương Thương tự chủ được đỏ mặt, sau đó đặc biệt mất tự nhiên gật đầu: "Hẳn là ba . . ."


      Cái gì hẳn là ba , có lần bị Hàn Tranh nghe được, tới, đưa tay đặt vai Chu Thương Thương, đối mặt với mấy người em họ hiếu kỳ lôi ra đùa: "Chờ mấy đứa sinh ra, tụi em phải tới giúp thay tã, hai chị đây bận rộn làm được." -


      Chờ sau khi ba đứa trẻ sinh ra. . .


      Mỗi khi tâm tình bình tĩnh xuống, Chu Thương Thương mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ sau khi sinh, tâm tình vất vả mới bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu từ xuống dưới phập phồng.


      Tuy rằng bác sĩ phải thả lỏng, thế nhưng áp lực cũng theo cái bụng từng chút từng chút nổi lên, càng ngày càng tăng lên.


      Bởi vì áp lực lớn, Chu Thương Thương hầu như mỗi đêm đều nằm mơ, cảnh trong mơ thiên kì bách quái, có huyền nghi, ví dụ như có lần mơ tới mình phải lâm bồn, sau đó ràng đâu có ba bào thai chỉ sinh ra con búp bê . . .


      Cũng có giấc mộng thần thoại, ví dụ như buổi tối ngày hôm trước mơ tới mình sinh ra ba đứa bé giống như kỳ lân, đỉnh đầu đều có hai cái sừng, sau đó mũ nón với Hàn Tranh chuẩn bị tốt toàn bộ đều phải cắt hai cái lỗ. . .


      Càng kỳ quái hơn, có lần cư nhiên mơ tới mình sinh ra Na Tra, cục cưng mới ra phòng sinh, liền cưỡi Phong Hỏa Luân ở bầu trời bệnh viện bay tới bay lui, phong cách cực kỳ.


      . . .


      Buổi tối, Chu Thương Thương thường hay từ trong giấc mộng khiếp sợ tỉnh lại, nếu như là ác mộng, khó tránh khỏi oa oa khóc lên.


      Hàn Tranh mông mông lung lung mở mắt ra, tiếng khóc của Chu Thương Thương thoáng cái làm cho giật mình tỉnh giấc, mở đèn, vội vàng ôm Chu Thương Thương: "Thương Thương, sao thế, lại mơ thấy cái gì rồi?"


      Hàn Tranh vừa vừa vỗ lưng Chu Thương Thương: " khóc khóc a, nằm mơ mà thôi. . ."


      Chu Thương Thương càng khóc càng thấy ủy khuất, sụt sà sụt sịt mở miệng: "Em sinh ra ba quái vật. . ."


      Hàn Tranh sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Chu Thương Thương: " khóc khóc, chúng ta sinh ra quái vật, chúng ta là người địa cầu thuần khiết, sinh ra quái vật. . ." -


      Chu Thương Thương mỗi đêm mất ngủ nhiều mộng, thực vội muốn chết Hàn Tranh, cái phương pháp gì cũng đều thử qua, trước khi ngủ cho Chu Thương Thương ly sữa nóng, mỗi đêm bưng nước nóng cho ngâm chân, trước khi ngủ cùng nghe nhạc . . .


      Để cho Chu Thương Thương bị áp lực quá lớn, cũng dám bởi vì những chuyện này dắt đến bệnh viện, chỉ có thể len lén hỏi bác sĩ, bác sĩ khoa phụ sản là người mang thai bởi vì ba bào thai mà làm cho bản thân mình áp lực quá lớn, mà biện pháp giảm sức ép tốt nhất là người có thai tự mình điều tiết.


      Trung y : phụ nữ có thai nhiều mộng tim đập nhanh, là "Tam khí bất túc", "Tâm huyết", "Tâm đảm, "Tâm khí", cần dưỡng tâm ích khí, dưỡng huyết an thần. . .


      Hàn Tranh càng nghe càng khó hiểu, lái xe từ bệnh viện trở về, trong ngực có chút oán giận Tống Tử Quan m ——


      Đồng dạng mỗi đêm mất ngủ nhiều mộng, tim đập nhanh bất an còn có Trần Uyển Di, cái thai năm tháng, bụng Trần Uyển Di bắt đầu ra, ả triệt để rời khỏi vòng giải trí, chuyên tâm dưỡng thai.


      Nhưng càng dưỡng càng buồn bực, nguyên nhân là Tô Dần Chính từ lúc mang ả an bài tại trong căn biệt thự ở ngoại thành, có xuất qua.


      Di động của tắt máy lâu, Trần Uyển Di rốt cục qua nhiều cách hỏi thăm, cuối cùng có được dãy số của thư ký Tô Dần Chính, gọi điện cho thư ký, thư ký : "Tô tổng trước mắt ở quốc nội."


      Ả hỏi: "Có thể cho tôi biết Tô tổng đâu ?"


      Thư ký hai lời, mang điện thoại cắt đứt.


      Trần Uyển Di tức giận đến sắp nổ phổi, tức giận nằm ở sô pha, lúc lâu, khóc lên.


      Trần Uyển Di cũng có người bạn vì kết hôn sinh con mà rời khỏi vòng tròn, nữ minh tinh này gả cũng tính là tốt, chí ít trong cái vòng tròn này là gả phải ột người kém nhất, chồng phải con nhà quan cũng phải con nhà giàu, chỉ là nhân viên kỹ thuật công trình bình thường.


      Trước đây Trần Uyển Di từng khuyên ta, tại lại ước ao như ta, trong tháng này, ả thường nghĩ, nếu như Tô Dần Chính là người đàn ông phổ thông tốt, có phải là toàn tâm toàn ý với ả hay ?


      Thế nhưng nghĩ vậy, Trần Uyển Di cũng phải tự hỏi bản thân, nếu như Tô Dần Chính là người đàn ông phổ thông, ả sao?


      số việc có biện pháp giả thiết, giống vậy ả có biện pháp giả thiết mình Tô Dần Chính -


      Hàn Tranh đặc biệt nghiên các loại bách khoa toàn thư mang thai, để giải áp lực cho Chu Thương Thương, sớm ngày thoát khỏi mất ngủ nhiều mộng quấy nhiễu, dự định thử xem phương pháp tâm lý trị liệu, tâm bệnh phải có thuốc tu tâm.


      Tâm bệnh của Chu Thương Thương chính là cái chữ "Ba".


      Phụ nữ có thai vốn là có áp lực, huống hồ chi là ba bào thai, như vậy làm sao để cho Chu Thương Thương từ trong đáy lòng thoát khỏi quấy nhiễu của cái chữ "Ba" này đây, Hàn Tranh trầm tư suy nghĩ đoạn thời gian.


      Buổi tối, gió mát phất phơ, ban công phòng tân hôn đốt ngọn đèn treo màu lam nhạt, trăng tròn 15, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở ghế dựa, trước hết nghe chút nhạc , từ《 Canon 》 đến 《 Forest Rhapsody》


      Bên tai là khúc dương cầm linh hoạt kỳ ảo khiến người tĩnh lặng, đỉnh đầu vầng trăng sáng.


      Ánh trăng mê người, cây hoa hồng ban công tản ra mùi hương nhè , trăng tròn hoa đẹp, ngày lành mỹ cảnh.


      Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh: "Nhìn đủ rồi chưa?"


      "Thương Thương, đừng như vậy, chúng ta phải thả lỏng tâm tình nhìn lúc nữa . . ." Dừng chút, "Ngày hôm qua nghiên cứu thơ cổ, có câu đặc biệt thích."


      Chu Thương Thương ha ha nở nụ cười : "Thơ cái gì vậy."


      Hàn Tranh dừng chút, đọc ra: ""Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư."


      Chu Thương Thương nhìn trời: "Nào có vân quyển vân thư, căn bản toàn là mây đen." (vân quyển vân thư: mây cuốn mây bay)


      Hàn Tranh ôm ôm Chu Thương Thương: " chính là ngụ ý, lời này có chỗ hay nha, chính là cho chúng ta mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải có tâm thái tốt, phải siêu nhiên, phải bình tĩnh, cần bình tĩnh. . ."


      Chu Thương Thương buồn bực cười ra tiếng, tựa đầu ở trong ngực Hàn Tranh.


      Hàn Tranh vuốt ve bụng dưới của , thử xem loại liệu pháp tâm lý tự nghĩ ra khác —— phương pháp suy tưởng tương lai tốt đẹp.


      "Thương Thương, tiếp nữa kể cho em nghe chuyện xưa."


      Chu Thương Thương nhàng mà "Ừ" tiếng.


      "Đây là chuyện xưa về ba chú heo con." Hàn Tranh ngoắc ngoắc khóe miệng, thanh phá lệ thuần hậu, " Hồi xưa a, có con heo mẹ sinh ra ba con heo con, ba con heo con trắng trắng tròn tròn.... . ."
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :