1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tâm cơ của cô bé lọ lem - Nhất Tự Mi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33:

      Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gửi tin cho Quan Triệt, chắc là vội, có trả lời, Nguyễn Hâm Kiều nhàn rỗi có việc gì liền thoát khỏi hộp thư.

      Trong đêm fan tăng mấy ngàn, thông báo chưa đọc cũng là 999, Nguyễn Hâm Kiều nhìn hộp thư của mình cho tới bây giờ cũng có náo nhiệt như vậy, khỏi líu lưỡi, sức ảnh hưởng của Hề Ninh rất lớn.

      Trừ lần đó ra, Hề Ninh cùng Vệ Trạch Giai bởi vì bình luận hôm đó có vài câu tranh cãi, lại bị nhóm fan đưa lên thành tin nóng.

      nghĩ tới chỉ việc ăn lẩu cũng có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy rất lạ, chính là lúc xem lại thông báo mới phát tên kỳ lạ mắng , như là "Xin cách xa Bảo Bảo của chúng tôi chút, nghĩ tới muốn điên rồi", "Muốn làm chuyện xấu hãy đến tìm Vệ Trạch Giai, Bảo Bảo của chúng tôi cần", "Khi vấp ngã cần phải khó coi" ...

      Đây là dùng từ tương đối văn minh, còn có bộ phận lớn lời ra khỏi miệng rất bẩn thậm chí vào xem.

      Đây đều là fan của Tùng Hạo, Nguyễn Hâm Kiều xem lại chút, mới phát ngày hôm qua bọn họ bị người khác chụp được—— Tùng Hạo toàn thân là trang phục võ thời xưa kéo vào cửa, sau khi kết thúc cùng nhau lên xe rời khỏi, hình ảnh .

      Cho dù Tùng Hạo mặc trang phục võ thờ xưa, nhóm fan vẫn nhận ra, lập tức nổi giận, ngừng hỏi mọi người cuối cùng có phải hay , cũng có người nghi ngờ hai người rốt cuộc do lần đầu tiên đóng phim với nhau nên nảy sinh tình cảm và trong lúc đó cũng có che giấu, phần lớn còn lại trực tiếp công khai mắng Nguyễn Hâm Kiều trang tin.

      Chẳng qua là trước có đoạn tin phát ra từ Hề Ninh, những thứ đó thể gây nên sóng gió, có những người qua đường hề mất lý trí, cho rằng mọi người chỉ là đồng nghiệp cùng nhau ăn lẩu, fan cần phải lo lắng quá mức, trường học cứ về trường học, đừng bàn tán ở bản tin.

      Đương nhiên cũng chỉ có duy nhất fan của Nguyễn Hâm Kiều là bảo vệ , nhưng số lượng và sức chiến đấu đều thể so sánh, còn có nhiều người gửi tin an ủi , cần chấp nhất với người có não.

      Thực ra Nguyễn Hâm Kiều có để trong lòng, chuyện xấu cũng tốt, chửi rủa cũng tốt, chuẩn bị xong tâm lý từ trước, mắt thấy tâm phiền.

      thoát khỏi trang tin cá nhân, gửi biểu cảm hôn cho bạn trai nhà mình.

      Tết Trung thu sắp tới, đoàn phim thông báo có ba ngày nghỉ, Nguyễn Hâm Kiều lập tức bảo Hoa Hoa đặt vé máy bay trở về, bên cân nhắc còn phải dành chút thời gian ra chợ, mua về chút quà cho lão ba và mọi người.

      Đêm trước khi nghỉ phép, đoàn phim có cho người tới hỏi thăm tình hình.

      khéo hôm đó đột nhiên mưa rất to, kịch bản vốn là có cảnh quay ở ngoài trời bị hoãn lại, đạo diễn cho quay trước những cảnh trong lúc mưa —— đôi oan gia Phùng Loan Loan và Phương Lâm tranh cãi đùa giỡn lâu ngày sinh tình, Loan Loan cố lấy dũng khí thổ lộ, bởi vì gia cảnh nên Phương Lâm nhất quyết từ chối, dien8dan7le8quy9don Loan Loan cam lòng, dầm mưa đứng dưới nhà của Phương Lâm, khóc muốn chuyện với ; cuối cùng Phương Lâm cũng mềm lòng, mở dù xuống lầu, hai người tâm nỗi lòng, hôn trong mưa.

      Trong khoảng thời gian hợp tác bộ phim này, Nguyễn Hâm Kiều và Tùng Hạo rất ăn ý, cảnh quay này coi như thuận lợi, chỉ là cảnh hôn nhau, bởi vì thời tiết nên cả hai phải diễn lại.

      Cuối cùng đạo diễn cũng bảo dừng, nhân viên làm việc kịp thời đưa dù cùng khăn lông, Nguyễn Hâm Kiều lau nước mưa mặt, ràng là nhàng thở ra.

      Hai người đến lều che mưa, Tùng Hạo tùy ý dùng khăn lông lau mặt cùng tóc lần, cười hỏi: "Lần đầu tiên sao? Hồi hộp như vậy?"

      "Cũng phải, đây chính là nụ hôn đầu tiên trong các cảnh quay của em." Nguyễn Hâm Kiều đùa, trong lòng có chút sợ hãi, ngược lại phải vì cảnh hôn mà hồi hộp, mà là vì hôm nay có phóng viên, dưới tình hình như vậy, mà quay cảnh này, tóm lại có chút xấu hổ.

      Huống hồ, tuy rằng tâm tính của rất tốt đối với những lời chửi rủa của các fan có thể làm như thấy, nhưng mà thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      Chỉ có thể cầu nguyện các phóng viên ở đây chuyên tâm phỏng vấn Vệ Trạch Giai và Hề Ninh, cần để ý tới bên ngoài là tốt rồi.

      "Cần chịu trách nhiệm ?" Khóe miệng ủa Tùng Hạo hơi nhếch lên, nụ cười rất dịu dàng.

      " cần, "Nguyễn Hâm Kiều đơn giản lau chút nước mưa dính người, lấy tấm chăn mà Hoa Hoa đưa tới quấn lên người, tháo tóc ra, dùng khăn lông lau cẩn thận, vừa cười vừa : "Đúng lúc bồi thường chút phí tổn thương tinh thần là được."

      Trợ lý của Tùng Hạo gọi là Mạc Mạc, hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, diện mạo thanh tú, luôn để ý tới quần áo và giày nên lúc nào cũng rất sạch , ít , nhưng tính tình ổn định cẩn thận, nghe gặp mưa, chuẩn bị canh gừng trước,
      [​IMG]
      B.Cat, PhongVy, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34:

      Lúc ba Nguyễn rời giường, vừa mới làm xong điểm tâm, Nguyễn Hâm Kiều đeo bao tay cách nhiệt mang món ăn ra, đặt miếng lót tròn bằng gỗ, bên cạnh là bánh rán hành, nước chấm, còn có mấy món dưa muối ngon miệng, tất cả là vừa mới mua ở dưới lầu.

      "Sao lại ngủ thêm chút?" Sáng sớm mặt ba Nguyễn đầy nụ cười tươi, từ phòng ngủ ra rất vui cầm theo cái hộp nhung màu đỏ, "Con xem này. Khoảng thời gian trước cả bên dì Lan của con đến, mang theo rất nhiều ngọc để bán, có chuỗi hạt vòng tay và mặt dây chuyền, đều là từ ở bên Myanmar. Ba thấy tay con có cái vòng, liền mua cho con thêm cái, con xem có đẹp ?"

      Nguyễn Hâm Kiều vui mừng mở ra xem, sợi dây màu đỏ, kèm theo mặt Phật cười, hiểu về ngọc thạch, nhưng mà nhìn màu sắc sáng dịu dàng, sờ vào cảm thấy trơn nhẵn, thủ công tinh xảo, nhưng là thứ tốt.

      "Cám ơn ba ba!" Nguyễn Hâm Kiều đeo vào cổ, đắc ý soi gương, "Ba ba, của ba đâu?"

      "Ba đeo những thứ này." Vài ngàn cái, chính là ông nỡ, nhưng mà thấy vui vẻ, Nguyễn ba cũng vui theo, cười nhìn ở bàn trang điểm, "Chú Bằng cũng mua cho dì của con cái."

      Nguyễn Hâm Kiều biết lão ba là đau lòng tiếc tiền, muốn mua cho mình, trong lòng than tiếng, sau đó cười : "Ba ba, con làm cho ba vòng tay, làm từ hoa trong ngày hội xuân này, mọi thứ ngôi sao đức Phật, còn có vài hạt châu tử đàn , thím tử đàn có thể dưỡng thần, trở về con theo học cùng với thím, con cũng làm cho ba cái được ?"

      "Làm cái gì mà làm, kì lạ thêm tốn thời gian nữa, ba đeo cái gì hết." Ba Nguyễn cầm hai cái chén xới cơm, "Lại đây ăn cơm ."

      Cơm nước xong đợi nửa giờ, nhìn thấy lão ba uống thuốc xong, Nguyễn Hâm Kiều liền cùng lão ba đến nhà của chú Bằng.

      Thời gian còn sớm, chú Bằng chưa bày hàng buôn bán, cười tủm tỉm đón bọn họ vào cửa, gọi dì lấy và cắt dưa hấu."Kiều Kiều có phải con lại gầy hay ?" Chú Bằng quan sát , "Có phải quay phim rất mệt, chú nhìn thế nào cũng gầy?"

      " có, mỗi ngày con đều xem qua, cân nặng thay đổi mà." Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu sờ eo của mình, cười hì hì : "Chắc là ở nơi đó vận động tương đối nhiều, thịt béo đều luyện thành cơ bắp, nhìn gầy ."

      Cường Tử vừa mới rời giường ngáp cái cũng ra, mặc áo, chỉ mặc cái quần cộc, nghe vậy híp mắt, nhìn : "Luyện cơ bắp làm gì, con có cơ bắp rất xấu."

      Bây giờ da trắng nhắn tốt, luyện thành cơ bắp cứng rắn giống với đám đàn ông, có gì hay đâu.

      "Cái này gọi là khỏe mạnh." Nguyễn Hâm Kiều cho là đúng, "Em cũng nên rèn luyện cơ thể nhiều thêm, nhìn tay chân của em kìa, về sau ngay cả bạn cũng thể giữ được phải làm sao bây giờ."

      "Ai em giữ được!" Cường Tử phục , vén tóc sang bên, sau đó chui vào toilet.

      Ngoại trừ mang về đặc sản ở thành phố S còn có bánh trung thu, Nguyễn Hâm Kiều còn gửi ba người nhà bọn họ thêm món quà, chú thím Bằng đều là quần áo, hai người vui vẻ mặc vào thử, kích cỡ vừa vặn; của Cường Tử là vài quyển sách về máy tính, chú Bằng châm chọc: "Mua cho nó mấy quyển sách này làm gì, tên hổn đản này mê chơi trò chơi đến mức muốn nhận ra được mặt chữ, qua học kỳ mà sách giáo khoa vẫn còn mới, ngay cả tên cũng viết."

      Nguyễn Hâm Kiều nở nụ cười: "Con thấy Cường Tử đối với thứ này có hứng thú, muốn học tiếp tìm trường đại học nào có chuyên môn chút."

      "Dựa vào nó, có thể đậu đại học mừng rồi." Chú Bằng hừ lạnh.

      "Ôi!" Cường Tử phục, "Ba đừng xem thường con, ba mà cứ như thế con thi và đậu đại học cho ba nhìn cái!"

      Chú Bằng liếc mắt nhìn nó, vẻ mặt khinh thường: "Chờ toán học của con đạt tiêu chuẩn rồi lại với ba."

      Cường Tử dứt khoát tiếng, cầm lấy mấy quyển sách kia trở về phòng.

      Dự định là đến nhà chú Bằng rồi lập tức ngay, còn phải tặng quà cho những hàng xóm khác, kết quả để ý, ở lại tới giữa trưa, bị gia đình chú Bằng giữ lại cùng nhau ăn cơm.

      Ba Nguyễn cùng chú Bằng ở phòng khách trò chuyện, Nguyễn Hâm Kiều đến phòng bếp giúp đỡ, bị thím Bằng đuổi ra ngoài bảo nghỉ ngơi, chắp tay ra sau lưng xoay vòng, vào phòng Cường Tử.

      Cường Tử ngồi ở ghế chơi di động, mấy quyển sách kia để ở bàn, xem ra bị nó ném sang bên.

      "Em làm gì đó? Lại chơi trò chơi." Chăn ở giường của nhóc xếp gọn, rối tung, Nguyễn Hâm Kiều tìm góc ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi.

      "Xem trang thư tín." Cường Tử còn ném đến chăn sang chỗ khác, còn dùng tay vỗ vỗ, dọn cho nơi để ngồi.

      Nguyễn Hâm Kiều ngồi xếp bằng, than tiếng, "Vậy em có thấy tin tức của chị hay ?"

      "Có thấy." Cường Tử lơ đễnh , nhóc chỉ thấy, còn thuận tay giúp trút giận với mấy người đần độn chuyện xuôi tai."Chuyện xấu của chị bị truyền ra ngoài còn có thể vui được sao?"

      "Những chuyện đó chị muốn giải thích." Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì, vẻ mặt ngược lại, hỏi nhóc, "Em dùng cách suy nghĩ của người đàn ông giúp chị phân tích xem, nếu là bạn trai chị nhìn thấy, có tức giận ? Đây là chuyện , thông minh như vậy, chắc hẳn là nên tin?"

      "Bạn trai? Chị có bạn trai khi nào?"

      Nguyễn Hâm Kiều làm bộ đá vào chân nhóc, giọng mắng: "Chính là Quan Triệt đó, em đừng ở đó mà giả vờ biết với chị."

      Vẻ mặt của Cường Tử có cảm xúc : "Oh, là chú Quan..."

      Nhưng chưa dứt câu bị Nguyễn Hâm Kiều thẳng chân đá cái, "Em còn như vậy chị tức giận đấy!"

      "Ôi ôi biết rồi." Cường Tử xoa đùi chút, lúc này mới nghiêm túc với , "Vấn đề ở đây phải là hay giả. Bạn mình bị lan truyền tin xấu với người khác, cần giả, ham muốn chiếm hữu của đàn
      [​IMG]
      B.Cat, PhongVy, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35:

      "Đó là bạn trai của chị Kiều Kiều sao?" Có người đụng phải Cường Tử, tò mò hỏi thăm, "Rất có tiền đó, xe này vừa thấy cũng biết là rất quý... chị Kiều Kiều quen biết khi nào, em chưa từng thấy qua."

      "Tìm được người cần phải thông báo cho em hay sao?" Cường Tử tức giận mà còn đưa mấy cây pháo còn dư vào trong tay nhóc, "Cầm chơi ."

      Bảy tám đôi mắt nhìn quanh, hai người kia vẫn mặt dày ở đó ôm ấp, Cường Tử qua chào hỏi, vài bước, lúng ta lúng túng.

      "Chào chú Quan."

      "Xin chào." Quan Triệt liếc nhìn nó cái, rất có phong độ.

      mặt Cường Tử mang theo nụ cười vô hại: "Sao chú Quan lại đến trễ như vậy, đến giờ Kiều Kiều ngủ rồi."

      "Còn sớm mà!" Nguyễn Hâm Kiều trước câu, ánh mắt uy hiếp nhìn nhóc.

      "Chú Quan vào đây ngồi ," Cường Tử xong xoay người muốn lên lâu, "Con với chú Nguyễn tiếng..."

      "Em đứng lại!" Lời còn chưa dứt bị Nguyễn Hâm Kiều thấp giọng kéo trở về, vội vàng buông Quan Triệt, lôi Cường Tử sang bên, hai cái đầu kề sát lại to nửa ngày, mới tách ra, người lơ đãng về phía hàng lang, người chạy bước trở về trước mặt Quan Triệt.

      " có thể chờ em lát ?" Nguyễn Hâm Kiều tự biết đuối lý, hỏi cũng mắc cỡ ngại ngùng.

      Quan Triệt đoán được ý đồ của , thấp giọng nhận lời.

      Thế này Nguyễn Hâm Kiều mới yên tâm, lôi kéo tay , bảo lên xe ngồi chờ, sau đó chạy tới cửa cầu thang chờ hội họp với Cường Tử, hai người cũng đuổi hết bọn ở trong sân về nhà, cùng lên lâu.

      Quả thời gian còn sớm, Nguyễn Hâm Kiều có chút lo lắng giục ba về nhà. Cường Tử nhận lời thỉnh cầu của , tố cáo với ba Nguyễn, bản thân trở về phòng.

      Hai ông già cầm bài poker chơi gần xong, chú Bằng xua tay : "Còn sớm mà, cần phải vội, chú và ba con chơi thêm lát."

      "Ba ba, " Nguyễn Hâm Kiều giật tay áo lão ba, làm giả bộ dáng mở mắt nổi, "Con buồn ngủ quá, muốn ngủ ..."

      Nguyễn ba lập tức bỏ bài xuống, lôi kéo tay đứng dậy, ấm giọng : ", chúng ta về nhà ngủ."

      Chú Bằng cũng giữ lại thêm nữa, đưa bọn họ tới cửa, "Ngày mai đừng nấu cơm, đến nhà chú ăn bữa."

      "Vâng, chú Bằng cũng nghỉ ngơi sớm chút!" Nguyễn Hâm Kiều đỡ lão ba, đứng ở đầu cầu thang dưới lầu vẫy tay với ông.

      Trong lòng rất vội, lại thể để lộ ra ngoài, Nguyễn Hâm Kiều nhìn chằm chằm lão ba uống thuốc rồi mắt sau đó trở về phòng ngủ, chờ ông ngủ say, mới rón rén cầm túi xách ra cửa.

      Dưới lầu tối đen như mực, chỉ có vài căn nhà còn sáng đèn, thậm chí trong sân cũng mở đèn, ánh sáng mờ nhạt.

      Quan Triệt còn chờ trong xe, sợ quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi, mở đèn xe ở phía trước, ánh đèn trong xe rất mờ, chỉ có thể thấy tạm bóng dáng của .

      Đêm thu yên tĩnh tiếng động, có tiếng côn trùng kêu yếu ớt xa xa truyền lại từ trong đám cỏ, làm tăng thêm buồn tẻ.

      Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ tối, cầm lấy túi xách kẹp chặt chạy tới phía trước, ngồi vào xe rồi đóng cửa lại, lúc trái tim mới bớt hồi hộp.

      thở ra hơi: "Làm em sợ muốn chết!"

      Quan Triệt cho rằng vì vụng trộm trốn mới lo lắng,mở miệng muốn gì đó, bị Nguyễn Hâm Kiều nắm lấy tay, đưa tay lên mặt, bĩu môi: " hôn em , hôn em em sợ nữa."

      rất biết làm nũng, trong lòng Quan Triệt biết , nhưng cũng khó có thể chống cự, hoặc là cam tâm tình nguyện dung túng. Cho tới bây giờ đưa ra cầu thế nào cũng có ảnh hưởng lớn gì, ngay cả túi xách giày dép mà phụ nữ luôn thích cũng chưa từng với là muốn mua chúng.

      Rất biết chuyện, cũng làm cho người ta muốn thương nhiều hơn.

      Tay Quan Triệt mơn trớn gò má của , đỡ sau đầu , nghiêng đầu từ từ hôn.

      "Ưm ~" Nguyễn Hâm Kiều vội vã ôm lấy cổ , chủ động chuyển người mình vào trong lòng .

      có chút to gan, đưa đầu lưỡi thăm dò trong miệng , quấn lấy đầu lưỡi của , cảm xúc mềm mại làm Quan Triệt động lòng, đưa tay ôm lấy phát giác là dùng sức ôm chặt.

      động tình. Trong mọi chuyện luôn biết điểm dừng giờ lại lớn mật, ràng thoạt nhìn hồn nhiên ngây thơ, lại luôn biết hấp dẫn người khác, luôn khiến cho người ta xúc động muốn đặt ở dưới người hung hăng bắt nạt.

      Quan Triệt đèn nén suy nghĩ rối loạn ở trong đầu, lui về sau phía sau, thấy ánh mắt của đầy sương mênh mông, có chút mờ mịt nhìn , miệng đỏ bừng khẽ mở, vẫn còn chút ẩm ướt.

      theo bản năng muốn theo đuổi, thoạt nhìn hơi ngây ngốc, Quan Triệt khỏi mềm lòng, nhàng đưa tay xoa môi , thấp giọng dỗ : "Trở về trước."

      Nguyễn Hâm Kiều chập chạm "A" tiếng, ngồi lại, liếm liếm môi.

      Chưa hôn đủ mà.

      Quan Triệt giúp cài dây an toàn, trước khi rời khỏi tầm mắt đảo qua mặt , nhất thời bị vẻ mặt của làm cho bật cười.

      giống như, rất thích hôn môi?

      Nhịn được đưa tay xoa đầu , khởi động xe rời .

      Hình như căn nhà của có gì đó giống với lúc trước, Nguyễn Hâm Kiều vừa vào cửa cảm thấy đúng, đưa mắt nhìn quanh, lại nhìn ra nơi nào có vấn đề.

      cởi giày giẫm chân trần ở sàn, nhìn chung quanh, tổng thể có gì thay đổi, chỉ là nhiều thêm vài chi tiết —— bàn trang trí thêm gốm sứ hoa, sofa có gối ôm hình phim hoạt hình, thảm trải nền màu vàng nhạt, còn có trồng cây xanh ngoài cửa sổ...

      Nguyễn Hâm Kiều cố ý vào phòng bếp mở tủ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36:

      Xấu hổ và giận dữ muốn chết khiến cho Nguyễn Hâm Kiều vùi mình vào trong chăn lần nữa, đợi hồi lâu, vén lên khe hở, xác nhận bên trong vang lên tiếng nước mới từ từ ra.

      Di động vang lên vài tiếng đinh đinh báo có tin nanh, trò chuyện giữa chừng đột nhiên có hồi , biểu cảm của nữ vương Lộ Lộ tức giận đến mức gửi đống biểu cảm qua cho .

      Kiều Kiều dịu dàng: Vừa rồi ở trước mặt Quan Triệt bán bày trò chọc phá ngu xuẩn, mất mặt quá [khóc lớn]

      Hoa lắm lời: Cậu vẫn cứ tiếp tục ngu xuẩn thế à →_→

      Kiều Kiều dịu dàng: Nào có! Ở trong mắt ấy tớ luôn là dáng vẻ thông minh lanh lợi đáng ╭(╯^╰)╮

      Hoa lắm lời: [ngón giữa][ngón giữa][ngón giữa]

      Hoa lắm lời: ... Nhưng mà phải cậu về nhà sao, tại sao trễ như vậy còn cùng ở cùng với ta? [mỉm cười]

      Kiều Kiều dịu dàng: [ Hi ] Nhân lúc ba tớ ngủ lén lút chạy ra khỏi nhà đó

      Hoa lắm lời: Cho nên... Bây giờ cậu ở giường của ta? [mỉm cười]

      Nguyễn Hâm Kiều: Đúng vậy! ︿( ̄︶ ̄)︿

      Hoa lắm lời: ... Đây này, thức ăn đưa tới này!

      gửi cái biểu cảm "Phanh" té tới cửa xong liền thoát ra, Nguyễn Hâm Kiều vui, vốn suy nghĩ muốn thỉnh giáo vị này về kỹ thuật chuyên môn chút, nhưng hỏi.

      người cầm di động chơi trò chơi, nhìn thời gian sai biệt lắm, lại xuống giường, chạy rửa tay sạch , trở về nằm chờ.

      Rất nhanh Quan Triệt tắm xong, ra rót ly nước uống từ từ, tắt hết đèn ở bên ngoài.

      Nguyễn Hâm Kiều lại lăn vào trong lòng , Quan Triệt rất tự nhiên đưa cánh tay ra ôm , tầm mắt chú ý tới chiếc vòng cổ của .

      "Ba mua cho em đó." Nguyễn Hâm Kiều cầm lấy cho xem, giống như khoe đồ mới với người bạn, kìm lòng được giọng, "Đẹp ? Có phải biết về các loại ngọc sao, mau xem giúp em cái này thế nào?"

      Quan Triệt cầm ở trong tay nhìn chăm chú, giương mắt chống lại ánh mắt đầy mong chờ của , dừng chút, ngắn gọn: "Đẹp."

      Được khẳng định, Nguyễn Hâm Kiều càng vui vẻ, ngắm nhìn ngọc ở trong tay.

      Trong lòng Quan Triệt có chút yên.

      mới mua sữa tắm của nữ để trong phòng tắm, chắc dùng, mùi hương người giống nhau. Lúc mua chú ý tới mùi hương, bây giờ ngửi thấy, rất ngọt.

      Dầu gội thông thường của cũng có rất nhiều hương, trước kia cảm thấy rất ngọt, bây giờ cảm thấy rất được.

      dựa vào thêm chút, Nguyễn Hâm Kiều phát , đưa mắt nhìn , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khẽ động.
      Trong mắt chan chứa tình ý. Mong muốn ràng dễ hiểu, rất dễn nhận ra, Nguyễn Hâm Kiều thích nhất là dáng vẻ của mong nhớ mình, bị nhìn như vậy cảm thấy thân thể sắp mềm nhũn rồi.

      Tuy rằng dáng vẻ của giống với người suốt ngày chỉ mong chờ có thể thân mật với , nhưng thực tế đến lúc này lại nhịn được thẹn thùng.

      Tình trong tay. Nhưng lần này xấu hổ chờ đợi hôn, nghĩ đến điểm quan trọng của vấn đề, mắt giật giật, cắn môi dưới chủ động bò đến người .

      Quan Triệt nhàng nhướng mày, đối với hành động lớn mật của khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt thấy nghiêng người về phía trước, cúi đầu ngắm nhìn khuôn ngực của , sau đó rất vừa lòng cười : "Thế này có vẻ ngực hơi lớn."

      "..." Quan Triệt kìm chế được, cười ra tiếng.

      cười, Nguyễn Hâm Kiều lại càng xấu hổ, nằm sấp người , lấy tay che nhanh khuôn mặt đỏ ửng, nắm tay đánh quyền lên bờ vai của : " cười nhạo em!"

      "... có." như vậy, trong giọng mang theo chút ý cười.

      Nguyễn Hâm Kiều cảm giác cả người mình nóng lên, lăn xuống từ người , xấu hổ và giận dữ nên trốn trong chăn: " lại chê ngực của em !"

      " có..." Quan Triệt biết phải làm sao, nghiêng người qua, lại biết nên dỗ thế nào.

      Trách được thích sờ ngực của ! Đều đàn ông khi hôn moi nhất định sờ ngực, nhưng đạo đức của rất tốt dù ngồi trong lòng mà vẫn loạn cho tới bây giờ chưa sờ loạn qua lần, ra là ngại của .

      Nguyễn Hâm Kiều suy nghĩ có chút tức giận, tại sao có ai thành lập hiệp hội mến ngực phẳng? Của có quyền lợi cần phải được bảo vệ!

      "Đừng giận." Quan Triệt rất khó khăn mới nghĩ ra câu dỗ người, khô cằn, chính mình đều cảm thấy có sức mạnh, ràng quay người lại, nhàng hôn lên cái trán cùng chóp mũi của .

      Nguyễn Hâm Kiều rầm rì bị hôn, có giận, còn chủ động dâng miệng mình lên cho hôn.

      Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, quanh mũi đều là hơi thở ấm áp từ người , Quan Triệt dần động tình, tay nhàng mơn trớn đùi của , tham dò vào trong váy ngủ.

      Nguyễn Hâm Kiều bỗng dưng mở mắt, bắt lại tay , đưa tới ngực của mình, còn xoa bóp chút, mới nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ nụ hôn triền miên nóng bỏng của .

      Trong chốc lát Quan Triệt bị hành động của làm cho dở khóc dở cười, như mong muốn, bàn tay thong thả mà có lực buộc chặt, bị kích thích kêu tiếng, mềm nhũn tựa vào lòng .

      ...

      Sau khi kết thúc hai người đều đầm đìa mồ hôi, Nguyễn Hâm Kiều Kiều Kiều thở phì phò, đầu ngón tay cũng cử động được. Quan Triệt ôm từ phía sau lưng của , chờ ổn định, mới ôm vào phòng tắm.

      Sau khi đặt Nguyễn Hâm Kiều vào trong bồn tắm lớn, trước tiên ra thay đổi khăn trải giường, ngờ khi trở về vừa khéo nhìn thấy nằm ở trong bồn tắm lớn, hai tay nắm giữ cái hai khối trước ngực.

      Xem ra là rất để ý đến chuyện ngực ...

      Bên trong Nguyễn Hâm Kiều nghe được chút thanh, vội vàng rút tay về, đầu nghiêng về bên nhắm mắt giả chết.

      Bộ dáng kia rất ngốc, Quan Triệt buồn cười, cầm khăn tắm lau người cho , ôm trở lại giường. Sau đó nằm xuống, Nguyễn Hâm Kiều lui vào trong lòng , nhàng : "Tiểu Triệt Triệt, đối với em tốt."

      Mấy ngày nay thường gọi câu "Tiểu Triệt Triệt", Quan Triệt quen, ôm vào trong lòng, "Ngủ ."

      "Ngày mai em muốn trở về sớm chút." Nguyễn Hâm Kiều nhắm mắt lại rầm rì, "Nếu để ba biết được em lén lút chạy đến ngủ với ngươi, nhất định bị chọc tức."

      "Ừ." Quan Triệt thấp giọng đáp, vỗ hai cái lên lưng .

      Quả nhiên hôm sau Quan Triệt đánh thức dậy rất sớm, đưa về nhà.

      [ Qua nhanh ] thân mật có chút tàn bạo. đường cả người và xe đều rất ít, Nguyễn Hâm Kiều vẫn buồn ngủ ngáp liên tục, ổn định tinh thần hỏi hai ngay tiếp theo có dự định gì.

      Tết Trung thu năm nay hội trường lớn trong thành phố có diễn văn nghệ, rất náo nhiệt, công viên nơi bọn họ ở có vài vị
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37:

      Thời gian kỳ diệu, lúc còn là học sinh khi lên lớp mỗi giây đều có vẻ như vô cùng lâu, nhưng đến khi tìm được người thương thân mật cuàng nhau, thời ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

      Cảm giác này cực kỳ giống với khi đến trường và cuối tuần về nhà trường, hai ngày thoải mái, vừa muốn đe dọa phải bận rộn —— từng tế bào đều kháng cự.

      Lúc chuẩn bị đến thành phố S, Nguyễn Hâm Kiều để cho lão ba đưa , Quan Triệt đặc biệt dành chút thời gian tiễn , tự mình đưa ra sân bay.

      "Lễ Quốc khánh chúng ta được xa nhau, lần sau trở về là tháng sau." Đăng ký trước, Nguyễn Hâm Kiều ôm Quan Triệt làm nũng, "Nếu nhớ em, mỗi ngày em cũng nhớ
      ra khởi đầu là màu xanh."

      Quan Triệt cũng dặn dò : "Chăm sóc tốt cho bản thân, có việc liền gọi điện thoại cho ."

      Nguyễn Hâm Kiều ngoan ngoãn gật đầu, biết sao đột nhiên nhớ tới lúc bản thân tìm đủ mọi cách để tiếp cận , muốn có số điện thoại cũng mất rất nhiều thời gian.

      "Khi đó còn gạt em, cầm lấy điện thoại của Tào ca ca gọi cho, rất đáng ghét." Bây giờ nhớ tới cũng tức giận, Nguyễn Hâm Kiều đưa ngón tay chọc vào ngực chút, "Bây giờ có hối hận ? Tào ca ca tốt như vậy, em mà có chút vững vàng chừng ấy. Biết sai rồi ?"

      Đây là lôi nợ cũng ra nhưng có hợp lý lẽ, Quan Triệt rất phối hợp "Ừ" tiếng.

      Sớm biết rằng cuối cùng thương , làm sao bỏ được đẩy ra ngoài, để cho vất vả như vậy mà tiếp cận .

      Xong nợ cũ, Nguyễn Hâm Kiều lại giọng dặn dò : "Nhưng về sau vẫn là tiếp tục duy trì, ngàn vạn lần được đưa số điện thoại của mình cho phụ nữ khác."

      Tất cả dịu dàng đều dành cho , lạnh lùng đối với người phụ nữ khác, như vậy là tốt rồi.

      Hoa Hoa tự mình gọi xe đến, nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều ôm người đàn ông làm nũng, biết điều lên, xa xa ở bên chờ, đến thời gian mới nhắc nhở đăng ký.

      "Quan tổng, chào ngài." Là ông chủ lớn ở phía sau công ty, Hoa Hoa vẫn là nhận thức được, kính cẩn chào hỏi , vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại gợn sóng.

      Trời ạ, chủ của lại cùng với ông chủ lớn ở phía sau quan hệ thân mật như vậy!

      Thời gian chia tay đến, Nguyễn Hâm Kiều lại đỏ mắt, nhận hành lý từ tay Quan Triệt, vừa hít mũi vừa kéo , cố gắng khóc.

      Hoa Hoa cùng qua cửa kiểm tra để đăng ký, vỗ lưng của : "Em có mang theo tôm hùm ..."

      Nguyễn Hâm Kiều lập tức quay đầu nhìn lại, hốc mắt còn ẩm ướt: "Đó là mùi vị gì?"

      "Đương nhiên là tê cay. Cùng nhau ăn?"

      "Được!"

      Hơn hai giờ sau, máy bay đến thành phố S, hai người gọi xe đến đoàn phim, nhóm người Tùng Hạo và Hề Ninh còn chưa tới.

      máy bay các đều tự nghỉ ngơi, có ăn tôm hùm , ràng lại mua thêm ít món kho, cháo cùng bia về khách sạn, liền giải quyết cơm chiều như vậy.

      Hoa Hoa do dự hỏi thăm: "Kiều Kiều, Có phải chị và Quan tổng nhau ?"

      "Ừ." Nguyễn Hâm Kiều thành thạo lột vỏ con tôm hùm, tới Quan Triệt mặt liền cười, "Ngạc nhiên lắm phải ? Hai người bọn chị chênh lệch tuổi lớn như vậy."

      hoạt bát đáng xinh đẹp hào phóng như vậy, lại ở cùng với người trầm tính.

      Hoa Hoa thành gật đầu, cắn chân vịt : "Ngạc nhiên. Hai người làm sao quen biết vậy, chị theo đuổi ông chủ sao?"

      "Lúc đó phải, là ấy theo đuổi chị!" Nguyễn Hâm Kiều ngẩng cằm rất đắc ý, vẻ mặt Hoa Hoa lại nghi ngờ.

      Nguyễn Hâm Kiều khép được nụ cười, "Được rồi được rồi, chính là chị theo đuổi ấy. Lúc trước khi quay phim, cùng với Quan Hành tìm hiểu, liền quen biết. Nhưng hơi lạnh lùng, cho số điện thoại cũng hẹn được, người rất buồn, đặc biệt khó trị. Nhưng ai bảo chị là người phụ nữ của cuộc đời , hừ hừ, chạy thoát được đâu."

      Hoa Hoa cười ha ha trước tự tin của , nhưng bây giờ nhìn lại Nguyễn Hâm Kiều, loại cảm giác chủ nhà mình khi bay lên cao thành hoàng hậu, cũng có chút tự hào.

      Nghịch ý trời cuồng hậu vô dụng quá kiêu ngạo.

      Đại Quan tổng đều là người của , Quang Diệu đối với còn phải vật trong lòng bàn tay, chạm vào đỉnh cao của cuộc sống rồi! ︿( ̄︶ ̄)︿

      Buổi tối hôm nay trợ lý Hoa Hoa ngủ rất say, ôm ấp nguyện vọng những ngày tháng theo chủ tốt đẹp, chăm sóc cho Nguyễn Hâm Kiều so trước càng thêm tận tâm tận lực, chủ yếu thể mỗi ngày biến đổi thức ăn đa dạng cho , hơn nữa tạo mối quan hệ lâu dài với Mạc Mạc, luôn mang canh cho Nguyễn Hâm Kiều uống.

      Bên này tiến độ quay phim rất thuận lợi, cùng lúc đó, phần giới thiệu《 phía sau tên thổ phỉ đệ nhất》 quay được nửa tháng, thứ sáu tuần trước chính thức phát sóng ở đài truyền hình thành phố C.

      Mấy tập trước chủ yếu là vai diễn nữ chính tiến cung, cảnh bất ngờ nhiều lắm, bởi vậy tiếng vang lớn.

      Mỗi ngày sau khi Nguyễn Hâm Kiều xong việc rút thời gian lấy hai tập phim xem xét tỉ mỉ lần, cẩn thận cân nhắc mỗi nhân vật nên chọn cách diễn thế nào, tưởng tượng nếu là mình diễn, dùng dáng vẻ cư xử ra sao, so sánh khác biệt và lợi hại.

      Trong bốn tiểu Hoa Đán người được nhận kỹ thuật diễn tốt nhất đó là Mạnh Thủy Lam, đương nhiên là chủ yếu nghiên cứu đối tượng này. Ở nơi ghi hình Trương Đạo thường khen ấy diễn bộc lộ nội tâm thường đúng chỗ, bảo Nguyễn Hâm Kiều học tập ấy nhiều hơn.

      Mạnh Thủy Lam đóng vai Nguyên Gia Thảo, vốn là là nữ thủ lĩnh nhóm thổ phỉ, sơn trại bị tiêu diệt, may mắn trốn thoát, trốn đến thị trấn trung hẻo lánh được quan huyện cứu, thay thế người nữ được tuyển chọn vào cung.

      Nguyên Gia Thảo có xuất thân thấp hèn, hoàn toàn có dựa vào gia tộc, thứ hai có dung mạo chim sa cá lặn, khi mới vào cung chỉ được phong cấp thái nữ bát phẩm; nhưng vai diễn của Nguyễn Hâm Kiều
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :