1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận xương - Tô Lưu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 20: Muốn bảo vệ

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Phương Châm nhớ ra, nói thế này dễ hiểu hơn nhiều.


      rút tay về, vịn bàn : "Tôi sao, , trở về ."


      Nghiêm Túc nhìn Vương Tử, ánh mắt kia phảng phất như : " ấy muốn ba về."


      Vương Tử cũng nhìn Nghiêm Túc, ánh mắt kia ràng : "Ông có còn là đàn ông vậy."


      Nghiêm Túc cảm thấy bị quả bí lùn này khinh bỉ rất khó chịu, thế là lại ôm lấy eo Phương Châm. Chỉ mới chạm vào quần áo của đối phương thôi, Phương Châm đã y như bị giật điện giãy ra. Vì động tác quá mạnh còn do tác dụng của ̀n, ngã ra cái bàn sau lưng, tay quơ qua một lượt, chén dĩa ầm ầm rơi xuống đất.


      thanh chén bát vỡ vụn làm Phương Châm tạm thời tỉnh táo lại chút, thời gian trong tù hình thành cho cái thói quen nói gì mà lập tức ngồi xổm xuống, choáng váng nhặt mảnh vỡ. Dù đã trở về xã hội được ba tháng, cơ thể Phương Châm vẫn bị kỉ luật nghiêm khắc khi ở trong tù ràng buộc.


      ́ nhịn con say nhặt từng mảnh vỡ lên, kết quả chút mất tập trung liền bị mảnh vụn cắt ngón tay. Nghiêm Túc thấy như vậy thì lắc đầu, loại cảm giác quen thuộc lại lóe lên trong đầu.


      Giống như trước đây lâu, một đêm mưa, lái xe khỏi nhà Anderson chuẩn bị về nhà, lại trông thấy dáng vẻ Phương Châm xách hành lý lẻ loi đứng ở đại sảnh, lúc ấy cảm thấy gái này đáng thương. Loại đáng thương đó làm người ta nhịn được sinh ra một cảm giác thương hại, khuấy động một phần nội tâm mềm mại nhất sau trong mỗi người đàn ông và cả ý muốn bảo vệ cháy bỏng.


      Bây giờ, cảm giác thương hại này lại xuất lần nữa. Dù lần não Phương Châm cũng đều ́ ý đóng vai đáng thương trước mặt , nhưng luôn có thể nhìn thấy mặt yếu ớt bất lực nhất của , rồi cuối cùng cũng sẽ bại trước cái cảm giác này thôi.


      Trong lòng im lặng thở dài, ngồi xổm xuống kéo Phương Châm dậy: "Được rồi, đừng nhặt nữa, người của nhà hàng sẽ dọn."


      vừa vừa móc ví ra, rút ra xấp mấy trăm tệ ra đưa cho nữ nhân viên kia: "Thật ngại quá, đây là tiền bồi thường, phiền tìm giúp một người đến dọn."


      xong lại nhìn Phương Châm, đối phương vẫn bộ dạng đứng vững, còn cậy mạnh muốn thoát khỏi ràng buộc của . Nghiêm Túc cảm thấy Phương Châm từ chối làm có hơi thoải mái, thế là liền dùng sức, kéo Phương Châm vào lòng, gần như dán sát vào mặt nghiến răng : " còn phá nữa tôi sẽ lập tức khiêng ra kkhoir nhà hàng."


      Dù sao Phương Châm cũng say lắm, nghe như thế thì tỉnh táo hơn nhiều. giãy dụa nữa, ngoan ngoãn dựa vào Nghiêm Túc ra khỏi nhà hàng. Khi ai để ý nữa thì giọng nói với Nghiêm Túc: " có thể ...đừng ôm chặt như vậy... ?"


      " ôm chặt nhỡ bị ngã thì sao." Nghiêm Túc xong câu này thì quay lại nói với Vương Tử, " thôi, đừng chạy lung tung đấy."


      Vương Tử uống đồ uống rồi gật gật đầu, nhanh chóng chạy theo.


      Sau khi Nghiêm Túc đỡ Phương Châm lên xe thì đến vườn ươm trước, lấy mấy chậu hoa lan cho ông Dương. Mặc dù Phương Châm say đến mức đau đầu, vẫn nói cảm ơn với . Vương Tử ngồi bên : "Chị nên ngủ một giấc trước , tay chị có đau ?"


      Phương Châm nhìn ngón tay còn rướm máu, lắc đầu. Sau đó mặc kệ Vương Tử, tựa vào lưng ghế sau ngủ thiếp .


      Nghiêm Túc mang hai người bọn họ trở về nhà họ Nghiêm, một mặt gọi người mang mấy chậu hoa đến cho ông Dương, một mặt gọi người đến chăm sóc Vương Tử, còn mình đỡ Phương Châm lên lầu.


      Khi dìu rất tự nhiên, cũng cảm thấy có cái gì đúng. Đến sau khi đưa người về tới phòng mới sững sờ, sao lại muốn tự mình dìu chứ? là có thể tìm người khác giúp đỡ mà. Trong cái nhà này bao giờ thiếu phụ nữ kia mà.


      Phương Châm trong lòng đã ngủ say như chết từ lâu, người nồng nặc mùi rượu, nhưng xen lẫn trong mùi rượu là một mùi thơm ngọt ngào khác. Nghiêm Túc cảm thấy mùi vị ấy rất dễ ngửi, như một sức hấp khó cưỡng, làm tự chủ được mà ngửi ngửi.


      Cảm giác giống mùi nước hoa lắm, chắc là mùi sữa tắm hay dầu gội đầu gì đó.


      Nghiêm Túc cứ đứng ôm Phương Châm như vậy trong phòng chốc lát, tỉ mỉ thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt người . Đến cuối cùng ngay cả chính cũng có hơi thất thần, làm nhớ đến những lời Lý Mặc nói với mình trước đây. Chẳng lẽ là do đã quá lâu gần gũi phụ nữ, nên ngẫu nhiên nhìn thấy một người dáng dấp ổn, tạm thời khống chế được là thật sao?


      khỏi bật cười, giây sau khôi phục được trạng thái bình thường. đỡ Phương Châm đến bên giường, thẳng tay ném cả người vào giữa giường. Phương Châm ngã xuống giường hừ nhẹ hai tiếng, rồi xoay người lại đối lưng với Nghiêm Túc ngủ thiếp .


      Dáng ngủ của rất ngay ngắn, tay và chân đều co lại. Giường của ràng là giường đôi, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nằm có một bên, cũng chẳng động đậy gì. Nghiêm Túc khỏi nhớ tới giường đơn trong tù, vừa hẹp vừa , phải do đã quen với việc bị hạn chế thì thời gian dài ngủ chiếc giường như thế, dù là ai cũng sẽ tập thành tư thế ngủ như vậy.


      Phương Châm là một gái yếu đuối, thế mà ở nơi đó suốt năm năm, tư tưởng và dung mạo vẫn hề thay đổi, đúng là dễ dàng gì. Sao năm đó gái này lại nghĩ thông như vậy để rồi uổng phí nhiều năm chịu khổ.


      Nhưng nghĩ lại nếu như làm chuyện năm đó, có lẽ hai người bọn họ cả đời cũng gặp nhau. Lúc trước Nghiêm Túc nghĩ tới Phương Châm cảm thấy muốn gặp lần nữa trong đời. Nhưng khi hai người bọn họ sự gặp nhau thứ hai thứ ba thậm chí vô số lần sau đó, Nghiêm Túc thậm chí còn cảm thấy đây có lẽ chính là sắp xếp của ̣nh mệnh.


      Trời đã ̣nh và phải cùng nhau trải qua kiếp này thì ai trốn được đâu.


      Nghiêm Túc nghĩ tới đây thì ngồi xổm xuống, mở ra đèn bàn lên mượn tia sáng quan sát khuôn mặt Phương Châm. Thật ra nhìn kỹ thì vẻ ngoài của vẫn chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành. Với gia thế và ̣a vị của , những người đẹp hơn Phương Châm gấp trăm lần đã gặp ua rất nhiều. thể thừa nhận có vài gái những có khuôn mặt đẹp mà còn có một body chuẩn, tìm ra khuyết điểm nào. Rất nhiều đàn ông gặp các ấy đều bị câu hấp dẫn, chỉ sợ để họ chết vì các ấy họ cũng thèm do dự.


      Nhưng những gái như vậy lại làm Nghiêm Túc ghi nhớ. Trái lại là Phương Châm, cứ yên lạng như vậy đứng đó, cũng có thể làm Nghiêm Túc nhớ kỹ trong lòng.


      cẩn thận nhớ lại rốt cuộc là từ lúc nào mình đã nhớ kỹ mặt Phương Châm, rồi ngạc nhiên phát hiện ra, thì ra là thời điểm 5 năm trước đâm , nhớ kỹ gương mặt này rồi. Lúc ấy cho là chuyện đó quá mức hoang đường, đến mức người phụ nữ làm cảm thấy đáng ghét này đã lưu lại trong trong lòng một ấn tượng sâu sắc.

      Nhưng bây giờ hình như phải như vậy. người Phương Châm có một loại khí chất đặc biệt, vừa sạch lại yên ổn. kiêu căng cũng hèn mọn, luôn lộ ra vẻ rất bình tĩnh thong dong. Dường như chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, nhưng chuyện gì cũng như ghi nhớ trong lòng.


      Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, tính ra thì cũng gần ba mươi rồi, nhưng vẫn nét ngây thơ đáng của thiếu nứ. là sự pha trộn giữa một người con gái trẻ trung và một người phụ nữ, vừa thông minh khéo léo lại có vẻ lõi đời. So với những gái nhà giàu quyến rũ Nghiêm Túc hay gặp thì đúng là khác một trời một vực.


      Nghiêm Túc cảm thấy đặc điểm lớn nhất của Phương Châm là cho người ta biết được muốn gì. Xem ra chẳng cần gì cả, gần như là theo đuổi cái gì trong cuộc sống. Nhưng đã là một con người thì phải có suy nghĩ, chỉ có là Nghiêm Túc nhìn thấu được nội tâm của , cứ như cách một tầng gì đó.


      Đối với nhiều người trong nhà này, thì Vương Tử là một đứa trẻ rất khó hiểu, nhưng Nghiêm Túc có thể lấy uy quyền để áp chế nó. Nhưng Phương Châm thì , Nghiêm Túc giải quyết được .


      cảm thấy giải quyết được phải vì có nhược điểm hay nhược điểm khó tấn công mà cứ như một vật thể chân thật, ngay cả nơi để ra tay cũng có.


      Ngứa miệng nhưng lại biết cắn chỗ nào làm Nghiêm Túc lần đầu tiên có cảm giác "khó giải quyết". Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất ở Phương Châm hấp dẫn .


      ngồi xổm ở đó nhìn Phương Châm thật kĩ hồi, ánh mắt chậm rãi chuyển từ khuôn mặt sang bàn tay . Ngón tay bị mảnh vỡ cứa vào, dù đã được cầm máu nhưng nhìn vẫn thấy hơi ghê rợn.


      Nghiêm Túc nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, ra ngoài tìm người lấy hòm thuốc, sau đó lại vào phòng đóng cửa, kéo ghế tới ngồi xuống xử lí vết thương ngón tay cho .


      cầm lấy ̀n sát trùng rửa ngón tay , lau sạch vết máu bên . Sau đó lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thướng, cuối cùng nghĩ nghĩ rồi cởi giày đắp chăn cho . Sau khi làm xong hết thảy cũng chẳng ở lại lâu, để hòm thuốc lại trong phòng rồi im lặng ra ngoài.


      Hôm sau Phương Châm tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Y như lần chấn động não lần trước. nằm giường im lặng nghĩ: Thì ra là vậy, cảm giác say chính là như này đây.


      Sau khi thử một lần, cảm thấy trải nghiệm này thật sự tốt lắm, thế là quyết định bao giờ uống say nữa. Sau đó nằm giường nháy nháy mắt, vừa nhấc tay lên lại thấy băng cá nhân dán ngón tay.


      hơi sửng sốt, suy nghĩ một hồi cũng nghĩ ra ai đã dán cho . Sau đó vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy hòm thuốc tủ đầu giường, gắng gượng xoay người lấy nó cũng chẳng phát hiện ra manh mối gì. Đây là hòm thuốc thường dùng ở nhà họ Nghiêm, người giúp việc nào cũng có thể sử dụng, nên đoán ra được ai tốt bụng băng bó ngón tay cho .

      Có điều vẫn mơ hồ nhớ , hình như hôm qua lúc ở bên ngoài Nghiêm Túc tới tìm . Hình như bọn họ cãi nhau việc gì đó, sau đó Nghiêm Túc uy hiếp một câu. Nhưng rốt cuộc là uy hiếp cái gì, Phương Châm chẳng nhớ nổi.


      kéo lấy cái cơ thể như muốn rã ra từng mảnh của mình ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt thay uần áo qua loa rồi đến vườn hoa làm việc. Hôm nay tới hơi trễ, khi đến vườn hoa đã hơn mười giờ rồi. Cứ tưởng rằng ông Dương sẽ khó chịu, kết quả khi bước vào nhà kính chỉ thấy Vương Tử khoan thai ngồi đó lật sách, ngẩng đầu liếc nhìn cái rồi nói thẳng: "Ông Dương chăm sóc mấy chậu hoa chị mang về hôm qua rồi, để chị thích làm gì thì làm."


      Phương Châm gật gật đầu, cầm bình tưới tưới nước cho hoa trước. Vương Tử xong lại tiếp tục nhìn vào quyển sách trong tay cậu, Phương Châm tò mò sao hôm nay nó đến nhà trẻ, Vương Tử laij như cảm nhận được ánh mắt của , tốt bụng giải thích câu: "Hôm nay là cuối tuần."


      câu này cậu dừng lại mấy giây, rồi bồi thêm câu: "Xem ra hôm qua chị uống cũng ít."


      Bị một đứa trẻ như vậy có hơi xấu hổ, Phương Châm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên. Kết quả đã thực đánh giá thấp lực sát thương của thằng bé này, ngay tại lúc lúng túng vì chuyện say rượu, Vương Tử gấp sách lại, Nghiêm Túc nhìn chằm chằm hồi lâu, phun ra câu tuyệt sát: "Tối hôm qua ông ta qua đêm trong phòng chị à?"


      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 21:Bị thương

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Bỗng nhiên Phương Châm cảm thấy rất hối hận khi gần gũi với Vương Tử.


      Nếu giống người khác trốn tránh cậu, nịnh bợ cậu, khi nào cũng cúi đầu khom lưng với cậu, thì có phải những chuyện xấu hổ xảy ra này sẽ xảy ra nhỉ?


      Từ miệng Vương Tử, biết ngày hôm qua mình uống say mèm bên ngoài, và Nghiêm Túc đã đưa về. Sau đó, Nghiêm Túc dìu về phòng, rồi chuyện tiếp sau đó...


      "Sau đó em cũng biết, nghe sáng nay ông ta đã đến công ty rồi. Chị có thấy ông ta ?"


      Phương Châm lắc đầu, lại hỏi: "Sao hôm qua ba em biết chị ở đâu được?"


      "Em gọi điện thoại cho chị. ̣nh gọi chị ăn cơm, kết quả lại nghe chị nói lung tung trong điện thoại, ba em liền cầm lấy điện thoại. Ông ta chị say, rồi đưa chị về. Đúng rồi, hoa lan của ông Dương cũng là ba em lấy."


      Nghe xong câu này Phương Châm bắt đầu thấy hối hận vì đã đưa số điện thoại cho Vương Tử. Sau lần mẹ La gọi cho bị Vương Tử thấy được, thằng bé này ngày nào cũng quấn lấy đòi số điện thoại.


      Người ta nói người lớn đấu lại trẻ con, Phương Châm cảm thấy câu này chả sai chút nào. Bình thường Vương Tử nhìn rất lạnh lùng, còn trưởng thành hơn so với mấy đứa trẻ khác. Chỉ khi nào quấn lấy đòi này đòi kia mới có tính tình của trẻ con, Phương Châm cầm cự được mấy phút là lập tức giơ tay đầu hàng ngay, ngoan ngoãn đưa số điện thoại cho cậu.


      Vương Tử thành thạo lưu số điện thoại của rồi còn mở danh bạ ra khoe khoang với : "Chị xem, em có hết số điện thoại của mọi người trong nhà đấy. Khi nào em bị người ta bắt nạt ngoài đường, em sẽ gọi một cuộc điện thoại tới, bất cứ ai cũng có thể đến cứu em."


      Lúc ấy Phương Châm cười thầm cậu ngốc, còn nghĩ chắc cậu sẽ bao giờ gọi cho . ngờ mới cho cậu số điện mấy ngày đã phát huy công dụng ngay. Chỉ có điều là phải Vương Tử gặp phiền toái rồi tìm cầu cứu, mà là gặp phiền toái rồi để ba của Vương Tử tới cứu.


      Nhưng dù như vậy, Phương Châm hoàn toàn tin rằng Nghiêm Túc qua đêm trong phòng . Hai người bọn họ bây giờ tính là đối thủ mất còn, cũng tuyệt thể làm bạn. Phương Châm nghĩ đến đây, đưa tay sờ sờ đầu Vương Tử: "Em nghĩ nhiều quá rồi."


      Vương Tử bĩu môi thèm để ý tới , tiếp tục vẽ tranh. Phương Châm cũng mặc kệ nó, bận rộn làm việc của mình. Trong nhà kính, hai người nước sông phạm nước giếng, yên ổn ở chung suốt cả ngày. Trong thời gian đó Phương Châm có ra ngoài ăn cơm, hình như Vương Tử cũng có ra ngoài, Phương Châm nghĩ thằng bé này bình thường thích người khác theo, nên cũng lượn lờ trước mặt cậu.


      Huống chi trông trẻ cũng chẳng phải là công việc của , Vương Tử có bà vú chăm sóc, mà đâu chỉ có một người. Nhưng bản thân cậu thích họ vây quanh cậu, nên mỗi ngày khi đến vườn hoa cậu đều đuổi họ rất xa.


      Có mấy lần Phương Châm làm việc ở bên ngoài đều nhìn thấy hai bà vú nói chuyện phiếm dưới bóng cây, hình như họ đã quen với việc thằng bé như vậy. Đến lúc ăn cơm tối Phương Châm mới bớt chút thời gian đến nhà kính xem Vương Tử, nhân tiện chuẩn bị thu dọn chút.


      vừa mới tới cửa nhà kính thì chợt nghe thấy tiếng “rầm” từ bên trong, sau đó lại là “a” một tiếng, rồi có tiếng trẻ con khóc lớn. Phương Châm thầm nghĩ ổn, mở cửa lao vào. mặt đất vô cùng lộn xộn, Vương Tử ôm đầu ngã đất, tự mình cố gắng đứng dậy.


      Phương Châm vừa nghe tiếng khóc của cậu thì biết ổn, bất chấp mảnh vỡ dưới chân, chạy nhanh đến chỗ Vương Tử đỡ cậu dậy, đồng thời nhìn lên mặt cậu.


      Tay Vương Tử giữ chặt trán phải, nhưng máu vẫn chảy qua kẽ tay. Phương Châm nhìn chiếc ghế dài ngã bên cạnh, còn có những mảnh vỡ của chậu hoa kia và bùn đất cánh hoa rơi lả tả, nhanh chóng hiểu được tình hình.


      Trong nhà kính có mấy cái giá, đó đặt rất nhiều chậu hoa. Chắc là Vương Tử muốn xem chậu quân ảnh thảo đặt ở phía cùng này, mới trèo lên ghế rồi sơ ý bị ngã.


      Vương Tử vừa thấy Phương Châm vào, giây trước còn khóc rung trời rung đất, giây sau lập tức ngậm chặt miệng, như sợ bộ dạng mình khóc sẽ bị đối phương chê cười. Trong lòng Phương Châm căng thẳng, lập tức ôm lấy Vương Tử lao ra khỏi nhà kính, muốn tìm hai bà vú kia giúp đỡ.


      vừa chạy đến cửa nhà kính thì đâm vào một người. Phương Châm lảo đảo như ngã sấp xuống, đối phương lập tức đưa tay ra kéo lấy .


      "Xảy ra chuyện gì vậy?"


      Sắc mặt Nghiêm Túc có hơi khó coi, nhìn Phương Châm rồi nhìn Vương Tử, tay ôm thằng bé vào lòng. Vương Tử vốn yên lặng nằm trong lòng Phương Châm, bị Nghiêm Túc mạnh mẽ ôm lấy thì lập tức giãy giụa, khóc to ngừng, còn giơ tay nắm lấy tay Phương Châm.


      Phương Châm lập tức đưa tay cho cậu, lại với Nghiêm Túc: "Có lẽ nó bị ngã, phải nhanh nhanh đưa nó vào bệnh viện thôi."


      Vốn là Nghiêm Túc đến đây gọi Vương Tử ăn cơm, ngờ lại gặp phải chuyện này. Nhìn đầu nó đầy máu, cũng kịp thêm gì với Phương Châm, ôm Vương Tử chạy tới bãi đỗ xe.


      Tay Phương Châm bị Vương Tử nắm rất chặt, dọc theo đường chỉ có thể chạy theo, cuối cùng ba người cùng lên xe, cũng chẳng kịp báo cho người khác. Lúc chạy ra khỏi vườn hoa, Phương Châm chỉ kịp nói với hai bà vú “Báo cho bà chủ”, còn những thứ khác thì chưa kịp nói ra miệng.


      Nhà họ Nghiêm lập tức rối loạn, cậu chủ nhỏ bị thương là chuyện lớn, ban đầu bà Nghiêm tụng kinh tối, nghe tin này xong thì kinh sợ chẳng tụng kinh gì nữa, cho người lái xe đưa bà đến bệnh viện.


      đường , Nghiêm Túc dẫm mạnh chân ga, một chiếc xe xịn càng chạy nhanh càng thể hiện ưu điểm của nó. Phương Châm như có cảm giác về thời gian, Nghiêm Túc dừng xe ngay trước cửa bệnh viện của Lý Mặc.


      Bệnh viện này cách nhà họ Nghiêm xa, lúc trước Nghiêm Túc chọn biệt thự kia cho bà nội cũng chính là nhìn trúng điểm này, Lý Mặc có thể tới xem bệnh cho bà nội bất cứ lúc nào.


      cũng chẳng quan tâm đến việc dừng xe ở chỗ được đậu xe, trực tiếp dừng ngay trước cửa phòng cấp cứu rồi ôm Vương Tử chạy vào. Mấy bác sĩ trong phòng cấp cứu đều bận rộn, vừa thấy cảnh này thì hơi sửng sốt. Có người vừa liếc mắt đã nhận ra Nghiêm Túc, vội vàng giao việc trong tay cho y tá, đến xem vết thương cho Vương Tử, bên lại cho người lập tức báo với Lý Mặc.


      Mãi cho đến lúc này Vương Tử mới buông tay khỏi trán. Nửa khuôn mặt cậu dính đầy vết máu, thấy rõ được vết thương trán. Bác sĩ vội vàng đưa Vương Tử vào trong phòng khám, đeo bao tay vào xử lý miệng vết thương.


      Phương Châm và Nghiêm Túc cũng theo vào. Vương Tử vẫn nắm chặt tay Phương Châm buông, dù là lúc đầu bác sĩ xa lạ lau vết máu cho cậu, hay Lí Mặc quen mặt khâu miệng vết thương cho cậu, cậu vẫn luôn nắm tay Phương Châm buông.


      Cánh tay cậu bé hơi run run, Phương Châm cảm giác được nỗi sợ hãi trong lòng nó, sự tự trách như mầm cây ngày xuân, phát triển mạnh mẽ trong trái tim .


      Là do quá sơ suất, nên để mìnhVương Tử trong nhà kính. Dù bình thường nhìn cậu già dặn, nhưng cũng mới chỉ có năm tuổi, chuyện có trưởng thành cỡ nào cũng che dấu được sự non nớt của trẻ con.


      Thấy Vương Tử khâu miệng vết thương bị đau đến mức mặt mũi trắng bệch cũng dám kêu la, trong lòng Phương Châm đầy áy náy, đầu cũng ong ong, những chuyện vui kia lại lặng lẽ dâng trào.


      Quả nhiên có duyên với trẻ con mà, dù mới đầu nó có thích đến đâu, cuối cùng cũng sẽ làm nó bị thương. Tráng Tráng là như thế, Vương Tử cũng vậy. Phương Châm đột nhiên hối hận đồng ý với bà cụ làm việc ở nhà họ Nghiêm, vẫn phóng khoáng rời ngay lúc đó thì hơn, như vậy vừa làm Vương Tử bị thương, cũng chung đụng với Nghiêm Túc nhiều như vậy.


      Nhưng bây giờ, có gì cũng đã muộn rồi.


      Miệng vết thương trán Vương Tử dài khoảng 3 cm, Lý Mặc tình hình vẫn ổn, khâu xong mấy mũi nghỉ ngơi tốt là được, ở lại bệnh viện quan sát hai ngày là có thể về nhà.


      Lúc vết thương xử lý được nửa bà Nghiêm tới, bà vào, chỉ ngồi chờ ở ngoài. Đến khi bên trong xong xuôi rồi bà mới vào phòng bệnh với Vương Tử. Mãi đến lúc này Vương Tử mới buông tay Phương Châm ra, lao vào vòng ôm ấp của bà cố.


      Thấy Vương Tử như vậy Phương Châm cuối cùng cũng nhàng thở ra. Thằng bé này nhìn thì phóng khoáng nhưng thực ra rất mẫn cảm, chỉ mở lòng với một số người. Từ lúc cậu bị thương đến bây giờ chỉ nắm tay mà dựa vào Nghiêm Túc có thể thấy quan hệ cha con của bọn họ đã thật sự đóng băng.


      Nghiêm Túc cũng theo đến phòng bệnh, nhân tiện cho người làm thủ tục nhập viện luôn. Một mình Phương Châm đứng trong hành lang phòng cấp cứu, nhất thời biết nên đâu. muốn gặp Vương Tử, lúc người nhà đoàn tụ, người giúp việc như nên xuất hiện trong phòng bệnh.


      cũng nghỉ có nên về luôn , lúc do dự thì quyết ̣nh rửa vết máu tay trước. Khi ra khỏi WC vòng qua đại sảnh dưới lầu, ngờ lại gặp Thẩm Khiên và mẹ La Thế.


      Có vẻ là mẹ La tới đây nơi tìm Thẩm Khiên khám bệnh, đối phương tiễn bà ra cửa. Mọi người nhìn thấy nhau ở đại sảnh thì đều ngạc nhiên, mẹ La lập tứ lên đây kéo tay Phương Châm: "Tiểu Phương, sao con lại ở đây, có phải thoải mái chỗ nào ?"


      "Dạ , con đến đây với bạn, chuẩn bị về ạ."



      Mẹ La gật gật đầu, vài câu lại hỏi: "Đồ A thế để lại cho con con đã xem chưa?"


      tới cái này mặt Phương Châm đỏ lên, thật ra chưa xem. Nhưng trước mặt mẹ La thể như vậy được, chỉ có thể miễn cưỡng cười : "Dạ, là thư và một số thứ khác, chắc đều là những thứ ấy mua trước đây mà chưa kịp tặng con."


      Lúc Phương Châm lời này, người dám nhìn phải mẹ La, mà là Thẩm Khiên đứng bên cạnh. Cũng may Thẩm Khiên gì, chỉ đứng bên cười nhìn .

      Nhưng càng bình tĩnh như vậy Phương Châm lại càng là ngượng ngùng, giống như đôi mắt kia có thể nhìn hết tất cả, dễ dàng xuyên thủng lời dối của .


      Cũng may Thẩm Khiên mở miệng nói gì cả, ngược lại là mẹ La kéo Phương Châm nói dông dài hồi lâu, bảo đến nhà ăn bữacơm. Ngoài miệng Phương Châm đồng ý, nhưng trong lòng lại có dũng khí để bước vào căn nhà đó.


      Ba người nán lại ở đại sảnh hơn mười phút, mẹ La mới lưu luyến rời tạm biệt Phương Châm, theo Thẩm Khiên ra ngoài. Phương Châm nhìn bóng dáng rời của hai người nhàng thở ra, nhưng vừa ngẩng đầu lền lại thấy Nghiêm Túc đứng ở đầu cầu thang, mặt vô cảm nhìn .
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 22: Tập kích

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Nghiêm Túc hỏi gì, chỉ câu: "Vương Tử tìm ."


      Phương Châm cũng im lặng theo lên lâu xem Vương Tử. Hôm nay thang máy bệnh viện xảy ra chút trục trặc, hai người chỉ có thể leo cầu thang bộ. Khi cầu thang, Phương Châm yên lặng theo phía sau Nghiêm Túc, thầm nghĩ có phải đã thấy hết rồi .


      Nhưng dù có thấy thì sao? ta chắc chắn biết mẹ La Thế là ai, cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó.


      Thêm vào đó, trông bây giờ rất giống tên , nét mặt nghiêm nghị, dù chỉ để lại cho một bóng lưng thôi, nhưng thân hình thẳng tắp kia lại như toát ra sự sự tức giận vô hình.


      Phương Châm nghĩ chắc là vì chuyện Vương Tử bị thương nên mới cảm thấy vui. Đổi lại là ai thì cũng tức giận thôi. Tuy việc chăm sóc Vương Tử phải là việc của , nhưng dù sao vườn hoa vẫn nằm trong phạm vi quản lí của , Vương Tử bị thương trong vườn hoa, và ông Dương đều thể tránh khỏi liên quan. Phương Châm thậm chí còn nghĩ rằng, lúc này gọi lên cũng hẳn là Vương Tử tìm , mà là bà Nghiêm muốn gặp . Làm việc tốt, người ta câu " bị đuổi việc", thì đêm nay sẽ phải thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.


      Phương Châm mải suy nghĩ, máy móc theo sát Nghiêm Túc lên cầu thang, để ý đến việc đối phương dừng lại tại đầu cầu thang, thế là tông thẳng vào người .


      "A, xin lỗi ."


      Phương Châm vội vàng xin lỗi, thấy mặt Nghiêm Túc còn đen hơn lúc nãy thì trong lòng càng nghi ngờ. hoàn toàn thể đoán được suy nghĩ thật sự trong lòng Nghiêm Túc giờ phút này là gì. Sau khi thấy Phương Châm đứng bên cạnh Thẩm Khiên, Nghiêm Túc bất ngờ phát tâm tình mình có sự thay đổi.


      ra đã đứng ở đầu cầu thang rất lâu rồi, lúc đó vẫn luôn nhìn ba người kia đứng ở đại sảnh. Người phụ nữ trung niên có lẽ là mẹ Thẩm Khiên, luôn nắm lấy tay Phương Châm ngừng. Thẩm Khiên bộ dạng con ngoan, mặt tươi cười đứng bên cạnh.


      Thẩm Khiên có tình cảm với Phương Châm, từ lần đầu tiên Nghiêm Túc gặp ta đã nhìn thấy ngay được. ngờ ngay cả mẹ ta cũng thích Phương Châm như vậy, khá ngoài dự kiến của Nghiêm Túc.


      Bình thường, là một người mẹ đều sẽ thích một gái có tiền án làm con dâu mình. Cảnh tưởng hôm nay có hai khả năng, là Thẩm Khiên giấu chuyện Phương Châm từng ngồi tù. Hai là mẹ Thẩm Khiên khá rộng lượng, hề để ý chuyện này. Bà ai cả đường , chỉ cần con trai bà thích thì bà sẽ ý kiến gì.


      Sẽ phải là khả năng thứ hai chứ? Nghiêm Túc nhìn Phương Châm đứng đối diện xoa xoa trán, suy nghĩ trong đầu giống như cỏ dại, dùng cách gì cũng nhổ hết được. biết ra người khác thường nhất phải mẹ Thẩm Khiên, mà là . này từng muốn giết , ràng phải là chán ghét , căm hận , thậm chí là muốn nhìn thấy . Nhưng bây giờ lại muốn quan tâm , trân trọng , thậm chí là bảo vệ .


      Việc hôm nay đổi lại là bất cứ người nào khác trong nhà, dù Nghiêm Túc mắng cũng phải răn đe mấy câu mới được. Nhưng với Phương Châm, lại thể nặng lời được, cứ như sản phẩm thủy tinh dễ vỡ, nhàng gõ một cái thôi là vỡ ngay.


      Phương Châm xoa trán vài cái, khi cảm thấy bầu khí hơi quái dị, thì ngẩng đầu lên lại phát Nghiêm Túc trầm ngâm nhìn mình. Lại là ánh mắt này, phức tạp và thể đoán được. Phương Châm phát mình rất sợ nhìn thấy một Nghiêm Túc như vậy, dù thẳng thắn nhìn hay chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đủ để sợ chết khiếp.


      Vì thế nhanh chóng cúi đầu, vòng qua người Nghiêm Túc, thẳng đến phòng bệnh. Nhưng đoạn rồi mới phát vấn đề, biết Vương Tử nằm phòng nào. Vì thế chỉ có thể dừng lại, vừa chuẩn bị quay lại mở miệng hỏi, Nghiêm Túc ở phía sau đã hiểu ý : "302."


      Phương Châm ngẩng đầu nhìn lên phát mình đứng trước cửa phòng 301, thế là bước nhanh mấy bước, gõ cửa phòng 302.



      Khi bước vào cửa, Vương Tử chuyện với bà Nghiêm. bạn vô cùng kiên cường, vừa khóc vừa quậy, chỉ buồn ngủ ngáp mấy cái, nhưng vẫn ráng mở mắt ngủ.


      Bà Nghiêm vừa thấy Phương Châm tới liền mỉm cười với , gọi lại đó ngồi. Tất nhiên Phương Châm ngồi, chỉ đến bên giường giọng : "Xin lỗi bà ạ, hôm nay là do lỗi của cháu ạ."


      "Tôi nghe Vương Tử rồi, là tự nó lì lợm muốn lấy chậu hoa linh lan kia xuống, nên mới bị ngã khỏi ghế. Việc này là ngoài ý muốn nên tất nhiên sau này tôi sẽ nhắc các bà vú để mắt tới thằng bé kĩ hơn. Nếu Vương Tử lại đến vườn hoa, cháu cũng giúp tôi để ý nó nhiều chút nhé."


      Nghe ý tứ của bà cụ thì chắc là có ý định truy cứu. Nhưng bà càng như vậy trong lòng Phương Châm càng dễ chịu, thậm chí còn cảm thấy mình chính là khắc tinh của trẻ con, chỉ cần vừa xuất , đứa trẻ bên cạnh chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.


      mang vẻ mặt xin lỗi nhìn Vương Tử. đầu thằng bé dán băng gạc, nhìn hơi đáng thương. Vừa thấy Phương Châm nó vội vàng hỏi : "Chị Phương, em làm vỡ chậu hoa rồi bông hoa có trách em ạ?"


      Phương Châm sửng sốt, nhanh chóng trấn an cậu: " đâu, em cố ý, bông hoa giận đâu."


      " sao? Vậy nửa đêm nó có tới tìm em ?"


      Phương Châm nghĩ thầm hỏng rồi, lần đùa giỡn trước đó đã để lại hậu quả rồi. Ban đầu chỉ là muốn làm Vương Tử quý hoa cỏ hơn, kết quả thằng bé này lại luôn ghi nhớ trong lòng. Quả nhiên đã xem nhẹ sự trưởng thành của tâm tư nó rồi, nếu là một đứa bé khác, tùy tiện nói một câu như vậy, sẽ nhanh chóng quên mất thôi. Nhưng Vương Tử thì , nó nhớ rất kĩ càng.


      " đâu, nó tới tìm em đâu. Mỗi ngày, em đều đến vườn hoa đến tìm chúng nó chơi, tưới nước bón phân cho chúng nó, còn quét dọn vườn hoa nữa. Em ngoan như vậy, chúng nó đều xem em là bạn tốt cả, sao nửa đêm có thể đến tìm em được?"


      Vẻ lo lắng của Vương Tử rốt cuộc cũng buông xuống được, Phương Châm cảm thấy lời của mình rất hiệu quả, thế là quyết định đánh kích cuối cùng, triệt để loại trừ nỗi băn khoăn trong lòng cậu.


      "Nếu là bạn bè, chúng nó bảo vệ em. Em yên tâm, chúng nó mãi mãi là bạn em, và bao giờ hại em."


      Vương Tử rốt cuộc cũng yên tâm, mặt lộ ra nụ cười hớn hở. Sau khi tảng đá trong lòng đã bỏ xuống được, nó cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngáp ngừng. Bà Nghiêm nhân cơ hội bắt nó ngủ, vừa đắp chăn cho nó vừa nháy mắt ra hiệu Phương Châm và Nghiêm Túc ra ngoài trước.


      Hai người nhận được "chỉ thị" xong liền trước sau ra khỏi phòng bệnh. Phương Châm sau, lúc đóng cửa lại, do dự biết nên làm gì tiếp theo. Nhìn giờ thì cũng đã sắp chín giờ tốt rồi, vội quá nên mang theo ví, đừng nói taxi, ngay cả tiền xe buýt cũng đủ.


      Bây giờ, biện pháp duy nhất chính là an vị xe Nghiêm Túc về nhà, nhưng Phương Châm vô thức muốn né , cũng tiện củ động nói lái xe đưa về.


      Ngay lúc khó xử, Nghiêm Túc chủ động mở miệng : " chưa ăn cơm đúng , có muốn ăn gì đó ?"


      ", cần, tôi đói."


      "Vậy uống chút gì đó." Nghiêm Túc liếc nhìn máy bán đồ uống tự động ở cuối hành lang, thản nhiên bước tới, mua cho Phương Châm một ly sữa nóng.


      Phương Châm chậm rì rì theo, khi nhận lấy ly sữa trong tay , rốt cuộc vẫn mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi , chuyện hôm nay là tôi đúng. Tôi nên để mình thằng bé ở lại đó, tất cả đều là lỗi của tôi."


      "Thằng bé như vậy quả nên để mình nó ở lại đó. Nhưng chuyện này cũng hoàn toàn là lỗi của , có trách nhiệm của , trách nhiệm của mấy bà vú chăm sóc Vương Tử càng lớn hơn."


      " tính đuổi việc họ sao?"


      "Cũng chưa biết, tính tình thằng bé Vương Tử này rất ̉ quái, nó thích mấy bà vú theo, điều đó tôi biết. Nhưng lúc tôi thuê các dì ấy thì đã nói rõ chuyện này rồi. Tôi trả lương cho họ cao hơn gấp đôi so với các gia ̀nh bình thường khác, vì tôi biết con trai tôi rất khó trông. Lúc trước họ cũng đã đồng ý với tôi sẽ tận tâm tận lực. Nhưng trước mắt xem ra họ đã giữ lời hứa, vì thằng bé để họ theo họ liền vui vẻ nói chuyện phiếm nghỉ ngơi bên ngoài, việc này vi phạm giao ước giữa bọn tôi. Cho nên..."


      " thể cho họ một cơ hội sao?"


      Nghiêm Túc nhìn Phương Châm từ xuống, hơi nhíu mày: " đây là cầu tình cho họ à?"

      "Tìm việc làm đâu có dễ. Bây giờ chắc là họ đã có bài học rồi, sau này chắc chắn sẽ tái phạm nữa. Mà nếu đổi bà vú khác cho thằng bé cũng được tốt lắm. Bản thân Vương Tử rất mẫn cảm, đổi 2 người lạ hoắc tới chăm sóc nó, một là nó quen họ, hai là còn phải tốn thời gian để thích ứng, ba là cũng biết người thuê sau đó có vừa ý . Lỡ gặp được 2 người đều tốt cả hai thì sao? Bà vú cũng cần thời gian để tìm hiểu, làm quen với thằng bé nữa mà. Tìm người mới rất lãng phí thời gian. cho các ấy thêm một cơ hội được sao?"


      Trước đây Nghiêm Túc hiểu nhiều về Phương Châm, năm năm trước luôn nghĩ rằng là một người hung hăng thô bạo, thậm chí còn hơi thần kinh. Nhưng mấy tháng tiếp xúc gần đây, phát Phương Châm ra là một người tâm tư tinh tế, giàu tình cảm thậm chí còn rất tốt bụng.



      Nếu là người khác, việc hôm nay truy cứu trách nhiệm của , như vậy khi quyết ̣nh đuổi việc nhóm bà vú, muốn bảo vệ mình chắc chắn phải nghe theo lời . Nhưng vậy, lại có thể mạo hiểm xin tha thư cho họ.


      Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt thành của Phương Châm, đột nhiên ý thức rằng bản thân đã gặp được một người con gái đơn thuần tốt bụng như từ rất lâu rồi. nghĩ nghĩ lại mở miệng: "Tôi sẽ suy nghĩ về ý kiến của . Bình thường tôi thấy làm việc trong vườn hoa, còn tưởng hiểu nhiều về Vương Tử. ngờ quan sát kĩ như vậy. Tôi thấy có vẻ rất quan tâm tới trẻ con, lúc trước là Tráng Tráng bây giờ là Vương Tử, đều đối tốt với chúng nó. Nhưng có lẽ bát tự của và trẻ con hợp nhau lắm nhỉ, chúng nó ở gần tám chín phần đều bị thương."


      Khi Nghiêm Túc câu này thì mang theo ngữ khí trêu chọc, có ý trêu để làm dịu bớt bầu khí. ngờ nói xong câu này lại thấy Phương Châm thay đổi sắc mặt, hai gò má có hồng hồng lập tức trở nên trắng bệch. vô thức hít sâu hai cái, đột nhiên nhét ly sữa chưa uống ngụm nào vào tay Nghiêm Túc, giọng điệu cương quyết nói: “ sai, trời sinh tôi xung khắc với trẻ con, đúng là tôi nên cách chúng nó càng xa càng tốt."


      xong câu này, Phương Châm quay người bỏ , bước nhanh tới đầu cầu thang.


      Nghiêm Túc thất thần cầm ly sữa đứng tại chỗ, ngờ câu đó thế mà lại làm Phương Châm tổn thương. Trước đây còn nói mấy lời úa đáng hơn kia mà, cũng đau có thấy phản ứng dữ dội như vậy đâu chứ. Hôm nay sao vậy nhỉ?


      Thấy bóng dáng Phương Châm sắp biến mất sau cánh cửa thoát hiểm, Nghiêm Túc đặt ly sữa xuống máy bán tự động, nhanh chân đuổi theo. muốn giải thích , muốn Phương Châm mang một bụng đầy hiểu lầm và uất ức rời khỏi đây. Huống chi bây giờ có thể đâu, trời tối như vậy mà người lại có tiền...


      Phương Châm quên mất chuyện mình có tiền, chỉ lòng muốn nhanh nhanh rời khỏi đây. đến cửa thoát hiểm, đưa tay đẩy cửa ra. chuẩn bị bước vào thì một bóng đen đột nhiên lao đến.


      Chuyện phát sinh quá đột ngột, thậm chí ngay cả suy nghĩ còn chưa. Phương Châm chỉ cảm thấy hình như người nọ đưa tay đẩy cái, sau đó liền mất trọng tâm, cả người ngã xuống bậc cầu thang.

      Tiếng thét chói tai cơ hồ thoát ra khỏi miệng nagy lập tức, nhưng trong tiếng thét chói tai đó Phương Châm còn nghe thấy thanh khác. Đó là giọng nói của Nghiêm Túc, đuổi theo đến đây, mắt thấy Phương Châm sắp ngã xuống lầu, nóng lòng gọi tên , sau đó nhanh chóng vươn tay ra nắm lấy được cổ tay .


      Phương Châm khống chế đượccơ thể mình ngã xuống, Nghiêm Túc vốn nghĩ dùng sức kéo lại. Nhưng lực ngã của quá lớn, Nghiêm Túc thể kéo về được. Vì tình thế cấp bách dứt khoát nhào cả người tới, ôm Phương Châm vào lòng, sau đó hai người cũng ngã xuống bậc thang, ôm lấy nhau lăn xuống lầu.

      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 23: Hôn 1

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Trong tích tắc dừng lại, Phương Châm có cảm giác xương ́t toàn thân mình nhữ muốn rớt ra từng khúc.


      Cứ như bị nện nhiều lần tấm thép vậy, đến mức nổ đom đóm mắt. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy mình ngã lên nền xi măng. Vì vật thể nằm dưới người có hình dáng, cũng phải hoàn toàn bằng phẳng mà cũng quá ghồ ghề.


      thở hổn hển chửi thề hai câu, khi mở mắt ra thấy một đôi mắt phóng đại ngay trước mặt mình. Trong đôi mắt đó phản chiếu hình ảnh của , chỉ có nửa khuôn mặt phía hơi mơ hồ.


      Ý thức mất nhanh chóng trở lại, Phương Châm giật mình phát mình mặt kề mặt, ôm chặt nhau với Nghiêm Túc, hơn nữa môi hai người còn ép chặt lên nhau.


      Đây phải là nụ hôn đầu của , nhưng đây chính là nụ hôn kinh hãi nhất cuộc đời .


      phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, luống cuống tay chân rời khỏi cơ thể Nghiêm Túc, lộn xộn lui lại mấy bước đâm vào bức tường ở đầu cầu thang.


      Rốt cuộc đầu đuôi là sao. Trong một phút ngắn ngủi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?


      Phương Châm mở to mắt hoảng sợ nhìn Nghiêm Túc còn nằm dưới đất, vô thức bịt miệng lại. Mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì, một màn vừa rồi vẫn nhớ kĩ. và Nghiêm Túc đã hôn nhau, đây thật sự là chuyện thể chối cãi. Dù là ngoài ý muốn, nhưng cũng đủ để nội tâm xoắn xuýt, hận thể đập đầu chết ngay cho rồi.


      Năm năm trong tù đã rèn cho sự bình thản, sau khi ra tù gần như có chuyện gì làm trở nên kích động. Nhưng nụ hôn ngày hôm nay đã phá vỡ những xiềng xích tòn tại thời gian dài trong lòng , rốt cục cũng phát ra đời này còn có chuyện làm cảm thấy kích động thậm chí là chết lặng.


      cầu thang trống trải im lặng, Nghiêm Túc và đối mắt nhìn nhau. Nội tâm Phương Châm rối bời, rốt cục nhịn được nữa, bước qua Nghiêm Túc, nhanh chóng chạy xuống lầu.


      Nghiêm Túc nhìn bóng chạy , từ từ ngồi dậy. Một tay vịn đầu gối tay sờ sờ môi, lát sau môi nở một nụ cười nhàn nhạt.


      Chẳng qua là thịt đụng thịt thôi mà, có cần phải lo lắng như vậy ?


      mang cảm giác của một nụ hôn sao có thể xem là hôn được, cũng giống như tay chạm tay hay cơ thể chạm vào nhau thôi mà, với đều có nghĩa lý gì. Sở dĩ nam nữ hôn nhau lại rung động lòng người, vì chỉ da thịt đụng chạm đơn thuần, mà quan trọng hơn là lúc hôn nhau cả hai đều có tình cảm với nhau, tùy theo hoàn cảnh có khi còn gợi lên sự kích thích.


      Vì có tình nên hai cơ thể mới vô thức tiết ra một loại hormone đặc biệt.


      Giữa và Phương Châm có tình sao? Phương Châm chắc chắn có, vậy còn ? Nghiêm Túc nhớ lại nụ hôn kia, khóe miệng cười cười, sau đó đứng dậy vỗ vỗ bụi đất người, rồi xuống lầu lấy xe.


      Đêm đầu đông có hơi lạnh, khi Nghiêm Túc ra ngoài cơ thể nhịn được co rụt lại, sau đó lại nghĩ tới việc Phương Châm có tiền người. lấy điện thoại ra tính gọi cho lại phát mình hoàn toàn có số điện thoại Phương Châm.


      Ngay cả đứa con trai năm tuổi của cũng có, nhưng lại .


      biết vì sao, nghĩ đến đây trong lòng Nghiêm Túc lại vô cơ dâng lên một ngọn lửa. bước đến bên cạnh chiếc xe, mở cửa ra chui vào, bật đèn lên rồi nhanh chóng lái ra khỏi bệnh viện.


      Nghiêm Túc muốn tìm Phương Châm, nhưng lại biết đâu. Đầu tiên đến trạm xe buýt gần bệnh viện trước, dạo qua một vòng thấy đối phương đâu thì lại lái xe ra đường lớn, chầm chậm con đường về nhà họ Nghiêm.


      Ban đêm đường ngoài bệnh viện rất vắng vẻ, gần như có người đường. Nghiêm Túc vừa vừa nhìn dọc hai bên đường mấy lần nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Phương Châm đâu cả.


      Sau khi cân nhắc một hồi, dừng xe lại ven đường, lấy điện thoại ra gọi cho chị Lý quản lý nhân sự, hỏi chị ấy số điện thoại của Phương Châm.


      Trong đêm, mình ngồi trong xe bấm gọi số đó, nhưng chuông reo hồi lâu cũng có người nhấc máy. Nghiêm Túc cúp điện thoại rồi gọi lần nữa, nhưng vẫn có người nhận. cứ gọi rồi ngắt, gọi liên tiếp năm sáu cuộc vẫn ai nhận máy, thế là vị chủ tịch Thâm Lam luôn luôn tỉnh táo, biết tự kiềm chế nhịn được nghiến răng đập mạnh vào vô lăng một cái.


      con đường yên tĩnh vang lên tiếng còi ô tô rất chói tai, cũng làm Nghiêm Túc bình tĩnh lại.


      Rốt cuộc bị sao vậy? Cứ như sợ mất người phụ nữ này vậy? Giữa bọn họ có tình cảm gì đặc biệt đâu, gặp mặt vài lần, qua mấy câu, ngay cả cơm cũng chưa ăn cùng một bữa, tại sao lại nóng ruột nóng gan với người phụ nữ này như vậy chứ. ràng là phải cách thật xa chứ?


      Người mâu thuẫn như vậy đấy, có đôi khi biết là vách núi nhưng vẫn quyết lao mình xuống. So với người khác, Phương Châm là một người dịu dàng đơn giản hề chút lực sát thướng nào, nhưng trong mắt Nghiêm Túc, rât giống rượu túc (rượu độc), vừa nguy hiểm lại vừa hấp dẫn.


      hạ cửa kính xuống hít mấy ngụm khí lạnh, sau đó cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phương Châm: "Ở đâu? một mình ban đêm sẽ gặp nguy hiểm đấy."


      Sau khi gửi tin nhắn, quăng điện thoại lên phía ghế phụ, im lặng chờ lấy chờ trả lời. biết vì sao trong lòng có cảm giác, Phương Châm chịu nhận điện thoại của nhưng sẽ trả lời tin nhắn của . Có lẽ là vì bản chất của xấu, cũng quen một mình trong đêm mà còn có tiền người.


      Sau mấy lần Nghiêm Túc tiếp xúc với Phương Châm phát hiện ra, mặc dù người phụ nữ này nhìn vô dục vô cầu, nhưng vẫn chưa tự làm khổ mình bao giờ. Bất kỳ người phụ nữ nào muốn giữ mình trong sạch, sau khi nhận được tin nhắn của chắc chắn đều sẽ lí trí nhận sự hỗ trợ của .


      sẽ cược lần này!


      chứng minh đã đúng. Khoảng ba phút sau Phương Châm gửi tới tin nhắn, nói vị trí của mình. Nghiêm Túc cũng coi như khá rõ khu vực này, khi biết trong một công viên nhỏ cách bệnh viện xa thì nhanh chóng lái xe đến đón người.

      Khi chạy đến, Phương Châm đứng trước cửa công viên, dưới ánh đèn đường nhìn vô cùng nhỏ bé. Ban đầu Nghiêm Túc có một bụng lời muốn mắng , nhưng sau khi thấy lạnh đến mức run lẩy bẩy thì hỏa khí lập tức tiêu tan.


      dừng xe bước xuống, cởi áo khoác muốn phủ lên người Phương Châm. Phương Châm vẫn luôn co người cúi đầu dám nhìn Nghiêm Túc, khi đối phương bước đến gần , vô thức lùi sang bên cạnh những vẫn nhận lấy áo của rồi giọng : "Cảm ơn."


      Nghiêm Túc đưa lưng về phía đèn đường, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, nhìn ra biểu cảm mặt . Dáng người thon dài thẳng tắp, sau khi cởi áo thì có vẻ hơi gầy, nhưng cứ lẳng lặng đứng im như thế làm Phương Châm cảm thấy rất áp lực, làm nhớ đến nụ hôn vừa nãy.


      Nghĩ đến đây, trái tim lại run lên, yên lặng quay đầu chỗ khác. Nghiêm Túc như đọc hiểu nội tâm nên chủ động xoay người : " thôi, đứng đây nữa sẽ bị ốm đấy."


      Phương Châm nghe lời theo , khi lên xe còn hơi do dự, rồi vẫn quyết ̣nh ngồi ở ghế lái phụ. Bây giờ có việc cầu cạnh người ta, xa cách quá sẽ làm người ta cảm thấy thoải mái.


      xe có lò sưởi, nóng lạnh giao nhau làm Phương Châm hắt hơi một cái. đưa tay che mũi, ngượng ngùng nói " xin lỗi", sau đó thấy Nghiêm Túc đưa khăn tay tới.


      nhận lấy khăn tay sau đó lại nói "cảm ơn", rồi nói gì nữa. Nhận sự giúp đỡ của Nghiêm Túc đã làm cảm thấy rất ngại nhưng lại làm cảm thấy "choáng váng đầu óc". cũng hiểu một mình ngoài đường ban đêm rốt cuộc sẽ có kết cục gì. cũng đã gọi điện thoại cho Từ Mỹ Nghi, nhưng ấy đã tỉnh khác công tác. muốn làm phiền cha mẹ Mỹ Nghi, nên cũng suy nghĩ tới chuyện có nên về bệnh viện tìm Thẩm Khiên giúp đỡ .


      Ngay lúc đó Nghiêm Túc gửi tin nhắn tới, trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đến đột nhiên phát hiện, so với Nghiêm Túc càng muốn nhờ Thẩm Khiên. Xin sự giúp đỡ của một người có tình cảm với mình sẽ nợ nhiều ân tình hơn so với việc nhận sự giúp đỡ của một người hận.

      Thế là cuối cùng Phương Châm quyết định thỏa hiệp, ngoan ngoãn lên xe Nghiêm Túc.


      Sau khi Nghiêm Túc lái được một đoạn thì cảm thấy bụng hơi đói, thế là nói với Phương Châm: "Muốn ăn gì đó ?" Hai người bọn họ đều chưa ăn cơm tối, một người đàn ông cao lớn như còn cảm thấy hơi khó chịu chứ nói gì đến kiểu người gầy yếu như Phương Châm. Nhưng vì bướng bỉnh như một con lừa, nên sẽ dễ dàng thừa nhận mình đói đến mức khó chịu.


      Nghĩ tới đây Nghiêm Túc lại bổ sung thêm câu: "Tôi hơi đói bụng, ăn cái gì đó với tôi ."


      Lời này quả nhiên rất hữu dụng. Ban đầu Phương Châm còn muốn từ chối, sau khi nghe thế thì lòng mềm nhũn, gật đầu : "Được."


      hơi dừng lại rồi nói: "Tới quán bar được ?"


      Đề nghị này nằm ngoài dự kiến của Nghiêm Túc, nhíu mày: "Sao vậy, muốn uống rượu à?"


      "Ừm, hơi lạnh, uống chút rượu làm ấm cơ thể."

      Biết đó là một lời nói dối nhưng Nghiêm Túc vạch trần. Phụ nữ tới quán bar cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhất là một con cừu non yếu đuối như Phương Châm, đơn giản chính là đưa dê vào miệng cọp. Nhưng đêm nay có ở bên cạnh , trong lòng Nghiêm Túc lại có một loại chờ mong mơ hồ.


      cảm thấy nên để Phương Châm uống rượu. Sau khi uống rượu, Phương Châm chắc chắn sẽ thẳng thắn hơn bây giờ nhiều. Thấy đầy một bụng tâm sự nhưng lại muốn mở lòng làm Nghiêm Túc cảm thấy khó chịu thay . đã chủ động muốn uống rượu thì Nghiêm Túc sẽ từ chối, "được" rồi giẫm mạnh chân ga, đến quán bar mà hay đến. Có lẽ sau khi uống rượu có thể thẳng thắn hơn trước mặt .


      Nghiêm Túc đột nhiên rất muốn nghe mấy lời trong lòng của Phương Châm.


      Khoảng hai mươi phút sau, Nghiêm Túc dừng xe trước cửa quán bar. Đây là nơi Lý Mặc hay dẫn đến, đúng là một nơi rất xa xỉ, trong đó loại người gì cũng có. Nghiêm Túc tính là khách quen, nhưng lại là người mà những người trong đó muốn lấy lòng. Mỗi lần đến đều tích chọn nơi vắng vẻ để ngồi, nhưng dù vậy, trong bóng tối trước mặt , những người phụ nữ lả lơi đếm hết.


      Vì điều này gần đây rất ít khi đến đây, vì thấy đối phó với những người phụ nữ đó còn mệt hơn đối phó với Vương Tử.



      Tình huống hôm nay có hơi đặc biệt. Khi quần áo tươm tất bình tĩnh dẫn Phương Châm vào quán bar, những người đó lập tức có một cái nhìn khác. Gần như thể thấy được cái đuôi Phương Châm sau lưng , nhưng chẳng biết tại sao lại trở thành ngôi sao sáng nhất quán bar đêm nay.


      Nghiêm thiếu gia, chủ sở hữu trung tâm thương mại Thâm Lam cùng với một gái thanh thuần chút phấn son đến đây, làm người ta rớt hết cả mắt.



      A fang thích bài này.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 24: hôn 2

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Ban đêm trong quán bar tiếng người huyên náo, mỗi người đàn ông đều y như một con sói.


      Khi Phương Châm cúi đầu bước vào, hề phát giác những ánh mắt xâm lược trần trụi kia. Nhưng nghiêm túc lại đánh hơi được ngay, lập tức lui lại bước sóng vai cùng với Phương Châm, như tuyên bố với đám người kia rằng gái này thuộc quyền sở hữu của .


      Dù chỉ là quyền sở hữu tạm thời trong quán bar này.


      người Phương Châm khoác áo của Nghiêm Túc, người vốn hơi nhỏ gầy, lại càng làm nhìn nhỏ con hơn. Có mấy người nhìn thấy liền xì xào bàn tán, thầm mỉa mai chủ tịch Nghiêm trâu già gặm cỏ non, tìm một tiểu nương đến đây chơi.


      Đây phải là nơi có những người nhỏ tuổi, có ít người nhìn còn nhỏ hơn Phương Châm. Nhưng những gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng phong cách lại rất già dặn, ăn mặc trưởng thành lòe loẹt, mặt là một lợp phấn son dày nặng có khi đến cha mẹ ruôt cũng nhận ra.


      Nhưng Phương Châm giống vậy, mặt hề có chút son phấn nào, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, bị ánh đèn trong quán bar chiếu vào sáng bừng cả người, giống y như một một mầm hoa tươi mới vừa nảy mầm. Mấy gã đàn ông đã quen ăn "sơn hào hải vị" lập tức ngo ngoe muốn động đậy, cảm thấy Phương Châm tươi non ngon miệng như miếng măng mùa xuân.



      Nghiêm túc thấy chiến trận của những gã đàn ông này thì đột nhiên có hơi hối hận đã mang Phương Châm đến đây. hoàn toàn hợp với nơi này, căn bản là nên xuất ở nơi như thế này.


      Thế là dừng bước, giữ chặt tay Phương Châm: " thôi, đến nơi khác."


      " sao, tôi sợ." Phương Châm ngẩng đầu cười với nghiêm túc: "Tôi ở trong tù loại người gì mà chưa từng gặp? Những nữ tù đó còn liều mạng hơn. Huống chi còn có ở đây, tôi sợ."


      Nghiêm túc nhìn sự kiên ̣nh của Phương Châm, biết rằng hôm nay nhất định phải uống cho thật đã. Thế là ngăn nữa, trực tiếp thuê một phòng bao, gọi bia rồi rượu Champagne đỏ gì đấy đến đây, bày hết trước mặt Phương Châm cho chọn.


      Phương Châm cũng khách sáo, quăng áo khoác Nghiêm Túc lên ghế salon, cầm lấy chai bia lên tu một hơi. Uống chai đầu tiên vẫn còn khá phóng khoáng, nhưng sau khi mùi rượu gay mũi xộc lên trán, mấy ngụm sau đó lại được, cảm giác vừa lạnh vừa cay càn quét đại não, làm bị sặc đến mức ho khan.

      Nghiêm túc khuyên cũng khuyến khích , yên lặng ngồi đó nói lời nào. chờ đến khi Phương Châm uống đến khi say, người phụ nữ này nhịn cả một bụng lời muốn nói, nếu uống say, sẽ chịu nói ra.


      Phương Châm uống đến mức hơi chật vật, bia thuận theo cằm chảy xuống ̉ rồi chảy thẳng vào trong ̉ áo của , cảm giác lạnh lẽo lướt qua ngực , làm cảm thấy rất thoải mái. Thật ra thích mùi bia rượu, lúc trước cũng hiểu được cái ý vị của việc uống bia lạnh của cánh đàn ông. Nhưng bây giờ đã hiểu rõ cảm giác của họ. Mùi vị có ổn tính sau, chủ yếu chính là cảm giác niềm vui tràn trề, có thể giải phóng mọi phiền não tích tụ nơi đáy lòng.


      Rượu là cái thứ tốt, đây là lần đầu tiên Phương Châm hoàn toàn cảm nhận được điều này.


      Dù bị sặc đến mức khó chịu, Phương Châm vẫn là chút do dự giơ cái bình lên, muốn uống hết sạch bia trong chai. Sau khi uống xong, bắt chước như TV hay thấy, đặt chai rượu xuống bàn, một tiếng "Cạch" vang lên như đập nát mặt kính pha lê, tiếng động kia làm giật mình.


      Nghiêm túc ngồi một bên nhìn chớp mắt, còn cổ vũ : "Uống tiếp ."


      "Tôi mang tiền." Phương Châm vỗ vỗ túi.


      "Dù có mang tiền tôi cũng để trả. Cứ uống tiếp ."

      Phương Châm cảm thấy sau khi rượu vào người, mùi rượu nhanh chóng lan tràn trong máu, có thể có sự biến đổi vi diệu, nhìn Nghiêm Túc ngồi đối diện cũng có hơi mơ hồ. biết đây chính là điềm báo trước của say rượu. Rốt cuộc chẳng phải một tên sâu rượu, tửu lượng của chỉ khoảng một chai bia là cùng.


      Nhưng dù vậy vẫn cậy mạnh đưa tay lấy chai rượu thứ hai, cầm lên uống mấy ngụm. Nhưng lần này thể tu hết hơi như vừa nãy, trong dạ toàn là rượu, ̉ họng đau rát, có cảm giác buồn nôn, thế là nhanh chóng ngậm miệng lại. quăng cái chai lên bàn, tay nắm chặt thân chai buông. biết nghiêm túc yên lặng ngồi ghế sô pha cách xa, hai mắt nhìn chằm chằm từ lúc vào cửa đến giờ.


      Hai người bọn họ phải nói hết lời trong lòng ra, Phương Châm muốn nghiêm túc cũng muốn nghe, tối nay là một cơ hội tốt, nếu , Phương Châm cảm thấy mình còn dũng khí để lần sau.



      nghiêng đầu nhìn nghiêm túc, ánh mắt rời rạc. đã thể nào tập trung vào một điểm, cồn đã khống chế hết mọi suy nghĩ của , chút ý thức còn lại chỉ đủ để nói hết lời muốn nói thôi.


      "Nghiêm túc, hôm nay đúng chuyện, con người tôi trời sinh khắc với trẻ con. Tráng tráng vào tay tôi liền bị thương tay, vương tử gặp tôi lại bị thương đầu."


      "Phương Châm, nếu lời nói của tôi làm cảm thấy thoải mái, tôi xin lỗi , đồng thời cũng rút lại lời đó. Ý tôi lúc đó phải muốn làm tổn thương ."


      " sao, làm tổn thương tôi, vết thương trong lòng tôi cũng chẳng phải do dăm ba câu của mà thành. từ lâu rồi, tôi cứ nghĩ qua lâu rồi cũng sẽ uên thôi, nhưng xem ra là vẫn được."


      Nghiêm túc lời nào, im lặng nghe Phương Châm . Phương Châm lại uống ngụm rượu, mới mở miệng : "Trước kia tôi từng mang thai, vốn là sẽ có một đứa con, nhưng vì , đứa bé đó đã còn nữa."


      Dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng biết rằng Phương Châm ra chuyện gì đó hơi kinh người, nhưng khi nghe đến đây nét mặt vẫn giật mình.


      Sau khi bị Phương Châm đâm bị thương, đã cho người điều tra , biết là bạn gái của La Thế, người sáng lập Cự Hoa. Nhưng chuyện có con này nghiêm túc điều tra được. Khó trách phản ứng của hôm nay lại lớn như thế, chắc là trong lúc vô tình câu đã động đến nơi mẫn cảm yếu đuối nhất trong lòng .


      "Sao lại còn?"


      "Sảy thai. Khi đó tôi sắp kết hôn với La Thế, sau khi biết mình mang thai tôi rất vui. Ngày La Thế chết cũng chính là ngày tôi ̣nh nói cho ấy biết chuyện tôi đã có thai, nhưng tôi còn chưa kịp báo tin tốt, tin xấu cảu ấy đã truyền đến. ấy đã châm lửa đốt mình ngay trong phòng làm việc, cũng chính là chỗ ở của ấy, khi tôi đến thì ấy đã bị cháy đen, thể nhận ra nổi. Nghiêm túc, tôi rất hận ."


      "Việc thu mua Cự Hoa là chuyện tình tôi nguyện, phải gian lận thương mại. Có điều tôi ngờ La Thế sẽ tự sát, đối với chuyện này thì tôi thật có lỗi."


      "Tôi biết, ai làm nghề này cũng nói như vậy. Dù có làm gì thì chũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng sự thật có phải là như vậy ? Các chưa từng luồn lách qua lỗ hổng pháp luật sao? Các nhiều tiền ép người ta đến đường cùng, rồi lại lấy công bằng chính trực ngụy trang, còn giảng đạo lý với người ta. cảm thấy có công bằng ? Đến lúc đó đối phương còn lựa chọn nào khác sao?"

      Nghiêm túc phải thừa nhận Phương Châm rất có lý. Thị trường tư bản chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, tập đoàn lớn là có thể có cách éo sập doanh nghiệp nhỏ, giành lấy kim ngạch thij trường, dồn ép đối thủ giơ tay đầu hàng. Mỗi chiêu bọn họ đưa ra đều nằm trong phạm vi pháp luật, nhưng chắc chắn chưa bao giờ tính đến chuyện công bằng. Vì chính sự chênh lệch tài chính của doanh nghiệp nhỏ đã thể sự công bằng. Nhưng đây chính là nguyên tắc cơ bản của thị trường tự do.


      khi đã bước vào giới này thì đều phải tuân thủ quy tắc ngầm của nó. Vì mọi tập đoàn lớn đều phát triển từ doanh nghiệp nhỏ cả. Một doanh nghiệp nhỏ vượt qua được lằn ranh kia thì liền có thể thành cá lớn, còn những doanh nghiệp chịu nổi hoặc tiếp tục làm một con cá nhỏ, hoặc trực tiếp bị ăn sạch.


      Từ trước đến nay, Nghiêm Túc chưa bao giờ nể tình thương trường, nhưng cũng phải là người có lòng tham đáy. Lúc ấy, giá thu mua Cự Hoa đưa ra vô cùng hợp lý. phải loại người keo kiệt, thích đánh chó mù đường rồi thừa cơ kiếm lợi. Nguyên tắc làm người của là, có thể ép đối thủ đến mức cùng đường hay giơ tay đầu hàng, nhưng tuyệt đối ép người ta đến con đường chết, con đường sống.


      Lúc ra giá, Sau khi La Thế bán Cự Hoa thì vẫn còn lời. Chưa tới mức đại phú đại quý, nhưng tiền để đầu tư thì chắc chắn là có, đủ để ta mua hai căn hộ giá phải chăng trả một lần ở thành phố này.


      Nghiêm túc cho rằng la thế có lý do để tự sát. Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của .


      sau khi tranh luận với về chuyện công bằng xong thì Phương Châm chuyển sang chuyện khác, rồi lại nói về tài vừa nãy: "Sau khi La thế chết, tinh thần của tôi được ổn ̣nh, mấy ngày sau tôi thấy có máu chảy ra, đến bệnh viện kiểm tra mới biết đứa bé đã còn. Lúc đầu tôi cho là có thể lưu lại đời sau cho ấy, thế mà cuối cùng lại chẳng còn gì. Ngay cả con mình tôi còn giữ lại được, nói gì đến việc chăm sóc cho con của người khác. Tôi nghĩ tôi nên ở lại nhà các nữa, tiền tôi tiết kiệm trong thời gian này cũng đủ rồi, tôi nên bắt đầu một cuộc sống mới thì hơn."


      "Sao vậy, vì vương tử đập đầu bị thương nên muốn hả? Vì tự trách hay vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói của tôi?"


      ", tôi ngại câu nói đó của . Ngược lại tôi còn muốn cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi, tôi thật sự nên lại gần trẻ nhỏ thì hơn. Từng chuyện lần lượt chứng minh, tôi thích hợp để chăm sóc trẻ con. Có lẽ sinh non chính là điều ông trời ám chỉ cho tôi, nhưng tiếc là lúc đó tôi lại hiểu được."



      Nghiêm túc rốt cục đã hiểu vì sao năm năm trước Phương Châm lại muốn giết mình. gái ở giai đoạn đẹp nhất đời người, có chồng sắp cưới, có một đứa con trong bụng và một cuộc hôn nhân hạnh phúc sắp đến. Thế mà chỉ trong vòng một đêm chẳng còn lại gì nữa, chồng sắp cưới tự sát, lại sinh non, cuộc hôn nhân trong chớp mắt tan thành bọt biển.


      Phụ nữ khi đều thích để tâm vào những điều vụn vặt, nhất là phụ nữ mang thai lại càng như vậy. Rất nhiều phụ nữ mắc chứng u buồn sau sinh, những người mắc chứng này trong thời kì mang thai cũng ít. Phương Châm chịu đả kích nhiều phương diện đã nhất thời xúc động rút dao đâm .


      Những điều này đều có thể hiểu được, thậm chí cũng quên rồi. Nhưng hiểu chính là, chỉ vì chuyện sinh non năm năm trước, lại muốn nghỉ việc? Giống như lần trước phóng khoáng rời khỏi nhà Anderson, bây giờ cũng chút lưu luyến rời khỏi nhà sao?


      Nghiêm túc đứng dậy, đến trước mặt Phương Châm, nhìn từ cao xuống: " muốn có thật là vì câu nói đó của tôi ?"


      Phương Châm ngẩng đầu nhìn , ánh mắt mê ly nét mặt mờ mịt, cố gắng tiêu hóa hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu.


      "Chẳng lẽ phải vì nụ hôn vừa rồi sao?"


      Nghe thế Phương Châm biến sắc, yên lặng cúi đầu. Bây giờ đầu óc được ràng, biết nên trả lời Nghiêm Túc thế nào. Thậm chí còn rõ nguyên nhân thật sự muốn là gì.


      Nghiêm túc nhìn cúi đầu, trong lòng cười lạnh tiếng. đưa ngón tay nâng cằm Phương Châm lên, khinh thường : " nụ hôn goài ý muốn đã dọa chạy trối chết? Vậy nếu là định làm sao?"


      Khi nói chuyện đã khom lưng xuống, môi nặng nề đè lên môi Phương Châm.



      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :