1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận xương - Tô Lưu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 15: Ngang ngược

      Edit: Cindy

      Beta: Aki


      Lúc đó Phương Châm học cách bày bàn ăn, nên để ý đến việc Nghiêm Túc nhanh chân bước thẳng vào phòng ăn.


      Khi Nghiêm Túc nhìn thấy bóng lưng của Phương Châm thì rõ ràng hơi sửng sốt, mặt hiếm khi lộ ra vẻ hơi xoắn xuýt. Có người thấy đến nên nhanh chóng mở miệng chào. Phương Châm nghe có người chào hỏi thì xoay người lại vừa lúc thấy Nghiêm Túc đứng cách mình quá ba mét.


      Lúc đầu, Phương Châm còn tưởng rằng Nghiêm Túc nhận được tin báo của Lý Mặc nên cố tình tới đây gâ phiền phức cho . Nhưng nhìn vẻ kinh ngạc ngay lúc đó của thì biết đây chỉ là sự trùng hợp.


      Trước đây tin vào số mệnh, cảm thấy nó rất mơ hồ cũng chả chân . Nhưng từ khi ra tù, trong khoảng hơn tháng, lại bắt đầu tin vào điều này. Chắc đời trước và Nghiêm Túc thật sự thù hận nhau nên đời này mới có nghiệt duyên như vậy.


      Từ khi vào nhà, hai mắt Nghiêm Túc chưa rời khỏi người Phương Châm. mặc bộ đồng phục do nhà họ Nghiêm thiết kế, vì làm việc trong phòng ăn, tiếp xúc với các loại thức ăn nên còn đeo một chiếc tạp dề màu trắng ở bên ngoài. Tạp dề là loại thiết kế đơn giản, có đường viền nào cả, màu trắng thuần non nớt của Phương Châm.


      Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi vậy nhỉ? Nghiêm Túc hơi bối rối, trông trẻ như vậy, làm có cảm giác thật xấu hổ khi bắt nạt .


      Phương Châm bị Nghiêm Túc nhìn thẳng như vậy thì có hơi xấu hổ, yên lặng lui qua bên. Người phụ trách dạy dỗ Tiểu Chu thấy cảnh này thì hơi thắc mắc, Nghiêm Túc vừa về đến nơi lại dò xét người Phương Châm, cứ như là ngửi thấy mùi gì lạ vậyi.


      Nghiêm Túc biết, tính nhiều chuyện ́ hữu trong tâm lý phụ nữ dâng trào trong lòng Tiểu Chu. muốn vạch mặt với Phương Châm trước mặt nhiều người như vậy, nhưng có mấy lời như nghẹn trong cổ họng nói ra thì thoải mái. đưa tay nhìn đồng hồ, cảm thấy còn một lúc nữa mới tới giờ ăn cơm tối, thế là dứt khoát tiến lên mấy bước, ngay trước mặt Tiểu Chu và những người giúp việc khác, lôi tay Phương Châm ra khỏi phòng ăn.


      Tình huống xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người bao gồm cả Phương Châm đều phản ứng kịp. Phương Châm bị kéo đến một lối nhỏ ngoài cửa, rồi hai người thẳng tới một ngách nhỏ trước viện.Trong góc đó có trồng một cây lựu lớn, bâ giờ là đầu thu, cây bắt đầu kết từng trái lựu nhỏ, dưới ánh đèn đường sáng lắm như ẩn như hiện.


      Nghiêm Túc thẳng đến chỗ này mới buông tay Phương Châm ra. Nhìn đối phương xoa xoa ̉ tay sưng đỏ, mặt lộ vẻ chịu đựng, ý trách móc Nghiêm Túc đầy mình nhưng thể nói ra. nghĩ nghĩ rồi quay lưng lại, cố tình nhìn mặt Phương Châm, hoie hơi cứng nhắc: " đến nhà tôi là có mục đích gì?"


      Quả nhiên, đã hiểu lầm. Trước đó, Phương Châm đã tính đến, nhưng trả lời thế nào thì chưa nghĩ ra. Cho nên lúc này chỉ có thể nghĩ gì nấy: "Tôi đến làm việc, tôi muốn kiếm tiền nuôi sống mình."


      "Thành phố S lớn lớn cũng , cả một thành phố hai ngàn vạn người, mới ra tù bao lâu mà đã tìm tới hai công việc đều liên quan đến người bên cạnh tôi. Phương Châm, cảm thấy tôi có thể tin sao?"


      " có tin hay liên uan đến tôi, tôi chỉ muốn tìm việc kiếm tiền thôi. Mấy lần tìm tới người có quan hệ ới thì tôi cũng đành chịu, nhưng nếu như cứ vậy mà cho là tôi có ý đồ gì thì tôi chỉ có thể nói là sai rồi."


      "Tôi sai rồi sao?" Nghiêm Túc đột nhiên xoay người lại, tiến lên bước tới gần trước mặt Phương Châm, "Ngay từ khi thấy ở nhà Anderson, tôi cũng chẳng cảm thấy có ý đồ gì. Dù thành phố S đông người thì cũng chẳng phải nhà nào cũng có thể thuê nổi bảo mẫu. Có lẽ đây chẳng qua chỉ là sự trùng hợp. Nhưng hôm nay gặp ở đây, tôi thể suy nghĩ nhiều. Đây là nhà của bà nội tôi, đó là người thân của tôi, tôi thể đề phòng. cũng đừng trách tôi nhạy cảm, ở đây đăng tin tuển người rầm rộ nên chắc chắn nhờ có người uen giới thiệu nên mới vào được đây. Trước khi đến đây biết đây là nhà tôi sao?"


      "Tôi thực sự biết. Người quen của tôi cũng biết là cháu trai của bà chủ, bà ấy cũng biết năm đó tôi tù vì . Tôi nghe bà nói hay đến đây, và tôi nghĩ phần lớn người giúp việc trong nhà này biết cũng là chuyện rất bình thường."


      Lời này mơ hồ có ý chỉ trích Nghiêm Túc hiếu thuận. Nghiêm Túc nghe những giận mà ngược lại còn mỉm cười: "Phương Châm, ra rất thông minh, làm việc ở đây thật oan ức cho . Nếu năm đó nhất thời hồ đồ, tương lai bay giờ chắc là rất xán lạn."


      "Tôi cũng hối hận chuyện đã làm năm đó."


      "Cho nên bây giờ muốn lặp lại chuyện năm đó sao?" Nghiêm Túc bước tới gần hơn, toàn bộ lồng ngực như dán trước ngực Phương Châm. thậm chí còn có thể ngửi thấy được hơi thở đàn ông người , ngang ngược, kìm nén, xâm lược, sau đó còn kèm theo mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông.


      Trong nháy mắt này, Phương Châm cảm thấy mình trong tình huống nguy hiểm, thân hình cao lớn của Nghiêm Túc tràn đầy cảm giác áp bức, như con dã thú hung tợn há miệng ra rồi nuốt hết người trong chốc lát.

      Thoáng cái nói chẳng nên lời, chỉ mở to hai mắt giật mình nhìn lên mặt Nghiêm Túc. Khi đối phương mở miệng lần nữa, hơi thở gần đến mức có thể quét qua khuôn mặt : " muốn làm hại người nhà bạn bè của tôi để tấn công tôi sao, hay là muốn thông qua bọn họ tiếp cận tôi lần nữa, hoàn tành chuyện năm năm trước chưa làm xong sao?"


      Nghiêm Túc rồi đột nhiên vươn tay ra, nhàng nắm chặt lấy tay phải của Phương Châm, ấn lòng bàn tay của lên bụng trái của mình. Sau khi Nghiêm Túc vào nhà đã cởi áo vest, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tan. Phương Châm cách da thịt chỉ tầng vải vóc, cảm giác được làn da nóng ấm của đối phương một cách rõ ràng. Trong nháy mắt đó, cảm thấy mình như bị điện giật, cả người kiềm được nhảy dựng lên.


      bỗng nhiên dùng sức rút tay về, nhưng hoàn toàn phải là đối thủ của Nghiêm Túc. Đối phương nắm chặt tay buông, áp sát tay lên bụng trái. Cả khuôn mặt tựa như cũng áp sát lại, chóp mũi thậm chí chạm tới chóp mũi của Phương Châm, giọng nói của như mang theo chất cực độc, mỗi câu mỗi chữ cứ như rít qua kẽ răng.


      "Ở đây vẫn còn vết sẹo do một dao kia để lại năm đó. có cảm nhận được hả?"


      Phương Châm thực chịu nổi sự kích thích mãnh liệt như vậy, khó khăn lắm mới dòi được đầu chỗ khác: "Tôi, tôi cảm nhận được."


      "Sao nào, muốn tôi cởi đồ ra cho sờ thử sao?"


      " cần." Rốt cuộc Phương Châm cũng bùng nổ kêu lên, "Nghiêm Túc, rốt cuộc muốn làm gì đây?"


      "Muốn làm gì sao? Phải là tôi mới đúng. hết lần này tới lần khác xuất trước mặt tôi, đến gần bạn bè tôi, thậm chí là người nhà của tôi. Là từng suýt chút nữa chết trong tay , cảm thấy tôi nên làm gì đây? Chẳng lẽ tưởng tôi muốn kéo ra đây ngắm sao nhìn mặt trăng, mơ mộng nói với về ước mơ của cuộc đời sao?"


      "Tôi hiểu rõ nỗi băn khoăn trong lòng , nhưng tôi vẫn phải nhắc lại là tôi muốn lại hại ."


      " sao? Chứng minh cho tôi xem."


      Phương Châm nhắm mắt lại cắn răng nhẫn nhịn, vẫn nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ: " có thể buông tôi ra trước được ?"


      Nghiêm Túc giật giật khóe miệng, nhẹ đẩy Phương Châm về phía sau. Phương Châm lảo đảo lui về sau bước, lập tức giữ vững khoảng cách an toàn với Nghiêm Túc.


      "Có gì phải sợ chứ, tôi đây còn sợ đột nhiên ra tay giết tôi, còn sợ tôi làm vậy với sao?"

      Cũng hoàn toàn là sợ, nhưng cụ thể là cái gì Phương Châm được. Bây giờ cũng chả đếm xỉa tới chuyện này, chỉ sửa sang lại quần áo rồi Nghiêm Túc : "Bây giờ tôi cách nào chứng minh cho thấy, nhưng có câu tôi muốn , chỉ có người nhà, tôi cũng có người nhà như vậy thôi."


      Nghiêm Túc nhíu mày, ra hiệu cho tiếp tục.


      "Năm năm trước do tôi tùy hứng đã làm người nhà của tôi bị tổn thương rất lớn. Năm năm này tôi nghĩ thông suốt rồi, vì giết mà làm người nhà của mình đau khổ cũng phải là một lựa chọn sáng suốt. Tôi thể sống mãi trong bóng tối năm năm trước, tôi sẽ thử bước tiếp. Tôi cũng hi vọng sẽ quay về cuộc sống bình thường, cái này vẻn vẹn vì chính tôi, cũng là vì người nhà bạn bè tôi. Tôi thừa nhận đến bây giờ tôi vẫn hận , nhưng tôi muốn sống mà mãi hận . So với hận tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tôi càng có người quan trọng hơn muốn bảo vêh. Vì mà mất bọn họ tôi cảm thấy thật uổng phí. Chuyện giết năm năm trước tôi đã làm rồi, mặc dù tôi chưa từng hối hận nhưng cũng làm lại lần nữa. Năm năm trước đã thành công thì bây giờ cũng thành công. Chẳng qua đã để ý đến sự xuất hiện của tôi trong cuộc sống của , vậy thì tôi là được. Tôi đúng là phù hợp để làm bất cứ chuyện gì có liên quan đến , vì chỉ cần liên uan đến tôi đều sẽ làm lâu dài được. Lần trước làm đến tháng, lần này thì ngày cũng chưa được."


      Phương Châm vừa nói vừa tháo tạp dề ra, xong lời cuối cùng thì mặt khỏi lộ ra nụ cười tự giễu: " đã muốn nhìn thấy tôi, sao tôi muốn đến gặp chứ. Hai chúng ta vẫn là nên gặp nhau thì tốt hơn, chúng ta cứ như vậy là tốt nhất."



      Nghiêm Túc trầm mặc nhìn chằm chằm Phương Châm hồi lâu. Đúng là hi vọng Phương Châm ở lại đây, nhưng đêm hôm khuya khoắt như thế mà đuổi , đột nhiên có hơi đành lòng. Có lẽ là do khuôn mặt này của quá có tình lừa người, vô tội chất phác, tốt đẹp đến mức làm người ta đành lòng tổn thương.


      Nghiêm Túc thậm chí còn nghĩ, nếu như chưa từng tổn thương , có khi sẽ mất.


      Nghĩ tới đây Nghiêm Túc khỏi nhíu mày, vì chính mình có một ý nghĩ hoang đường như vậy mà tự giễu thôi. chẳng lẽ giống như Lý Mặc , thời gian dài chạm qua phụ nữ, khi thấy người nào đó ổn ổn chút thì lập tức nổi tâm tư sao?


      Phương Châm cởi tạp dề xuống còn suy nghĩ có nên ném người Nghiêm Túc , thì chính tại thời điểm do dự đó liền nghe sau lưng có giọng nói già ̃i mạnh mẽ gọi tên : "Phương Châm, cháu làm gì ở đó vậy, đã bày xong chén bát trong phòng ăn rồi sao?"


      Phương Châm vừa quay đầu lại, đã thấy bà cụ đứng đó, vui nhìn .


      "Thật xin lỗi bà chủ, cháu nghĩ cháu thể tiếp tục công việc này được."


      "Trước đó đã đồng ý vơi ta thế nào hả, làm thật tốt mà. Sao mới có mấy tiếng mà đã thay đổi rồi? Người trẻ tuổi đều làm việc thành tâm như thế à, làm lâu dài ở đâu cả sao? mặc tạp dề vào cho tôi, về phòng ăn tiếp tục công việc, làm xong thì được ăn cơm!"


      Bà cụ nhất ngôn cửu đỉnh, giọng điệu mạnh mẽ đến mức ai có thể phản bác được. Bà dạy dỗ Phương Châm xong lại rầy la Nghiêm Túc: " khó lắm mới về nhà được một chuyến mà đã muốn quản chuyện tôi thuê người làm sao? Còn mau mặc tạp dề vào đến bếp làm việc!"


      Phương Châm sững sờ, rồi nghe Nghiêm Túc nói có hơi bất đắc dĩ: "Làm gì ạ, phải đã có đầu bếp rồi sao ạ?"


      "Bà nội muốn uống canh hầm, làm nhanh lên. Làm xong đêm nay đừng ngủ!"

      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 16: Gấu con

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Phương Châm cứ mơ hồ được giữ lại như vậy.


      Sau chuyện đó, bà cụ tìm chuyện lần. Sau khi Phương Châm vào phòng, bà cụ vừa nhìn đã nói ngay vào điểm chính: "Tôi biết 5 năm trước cháu muốn giết cháu trai của tôi."


      Phương Châm thoáng cái chẳng biết nên nói gì. Bà cụ cũng giận, tiếp: "Chuyện năm đó dù ai đúng ai sai, tôi cảm thấy cách làm của cháu cực kì đúng. Hi vọng sau này cháu ở chỗ này của tôi sẽ xúc động mà hành động như vậy nữa, tôi thấy biểu hiện mấy ngày nay của cháu giống một người nóng nảy. Dù người ta đối xử với cháu thế nào hay đã làm chuyện gì có lỗi với cháu, cháu đều nên làm hại mình để trả thù người khác, làm như vậy rất ngu ngốc."


      Lúc Phương Châm ở trong tù thỉnh thoảng cũng nghĩ tới vấn đề này, thừa nhận bà cụ nói rất đúng: "Bà yên tâm, sau này cháu như vậy nữa ạ."


      "Vậy tốt." Bà cụ chỉ chỉ vị trí đối diện, "Cháu ngồi xuống đây, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cháu."


      Phương Châm nghe lời ngồi xuống, hai tay khẽ đặt đùi một cách tự nhiên, cả người nhìn qua nhanh nhẹn lại thoải mái. Bà cụ quan sát từ xuống dưới hồi lâu, sau đó mới : "Cháu và Nghiêm Túc có quen nhau từ trước sao?"


      "Bà muốn nói thời điểm nào ạ?"


      "5 năm trước."


      "Dạ , tính là quen biết. Chuyện lần đó là lần đầu tiên gặp mặt ạ."


      "Ai da, vậy là hai đứa phải người quen. Tôi sẽ hỏi chuyện Nghiêm Túc đã làm gì động tới sát tâm của cháu, hỏi cháu cũng nói. Nhưng tôi cảm thấy nếu cháu chưa biết nó, thì được tùy tiện kết luận. Thằng cháu này của tôi tuy phải người hoàn hảo gì, nhưng tôi dám cam đoan rằng nó phải người xấu. Cháu hận nó cũng được thôi nhưng trước tiên hãy thử tìm hiểu nó. nên đánh giá người ta khi chưa hiểu hết về con người đó, cháu còn trẻ đường tương lai còn dài, sau này từ từ rồi sẽ hiểu rõ nó thôi. Đợi đến ngày cháu hoàn toàn hiểu con người nó, nếu cháu vẫn cảm thấy nó là loại cặn bã đó, thì cháu muốn làm gì tôi cũng sẽ ngăn cản."


      "Bà ạ, cháu sẽ làm gì với cháu trai bà nữa đâu ạ."


      "Sẽ phải tốt nhất nhưng đều tốt với cả nó và cháu. Cháu cũng đừng trách tôi đặc biệt gọi cháu đến đây để chuyện về nó, là tôi sống nhiều năm như vậy, chỉ thấy những gái vây quanh Nghiêm Túc lấy lòng nó theo đuổi nó từ khi nó còn . Cháu là người đầu tiên ghét nó thậm chí còn muốn giết nó. Tôi rất tò mò về cháu đấy, Phương Châm."


      "Cho nên bà giữ cháu lại là để quan sát sao ạ?"


      Bà cụ cười : "Tôi chỉ là muốn cho cháu cơ hội. Người có tiền án sống trong xã hội này dễ, cho cháu cơ hội có lẽ cũng là cho Nghiêm Túc của chúng tôi cơ hội. Dù các cháu có thể xóa bỏ hiềm khích trước đây , tôi đều hi vọng chuyện 5 năm trước lại xảy ra."


      Thật ra Phương Châm cũng chẳng hi vọng gì. Vì dao kia mà phải bỏ ra quá nhiều, dù hối hận, nhưng để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy nữa.


      Bà cụ thấy quả giống bộ dạng tràn ngập oán hận, thì hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi muốn làm việc ở khu vực nào. Phương Châm nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có thể cho cháu làm ở vườn hoa phía sau ạ?"


      "Cháu thích chăm sóc hoa cỏ à?"


      "Dạ, lúc trước có trồng ở nhà ít, cảm thấy rất thú vị ạ."


      Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân chính vẫn là Phương Châm hi vọng tiếp xúc quá nhiều với mọi người. Bà cụ ngại chuyện từng ngồi tù thì có nghĩa là những người khác ngại. Khiến người ta được tự nhiên tiếp nhận làm việc với , chi bằng để làm phần việc ít tiếp xúc với người khác, thứ nhất có thể tránh nhiều thị phi, thứ hai Phương Châm cũng muốn học một số kinh nghiệm gieo trồng hoa cỏ của người làm vườn. Nếu muốn mở tiệm, vậy từ giờ trở nên học thêm chút gì đó. Nếu sau này có cơ hội mở tiệm hoa thì cũng rất tốt mà.


      Bà cụ hỏi thêm lí do gì nữa, cứ vậy gật đầu đồng ý cho đến vườn hoa. Chỗ đó có ông Dương là nhân viên làm vườn chăm sóc hoa cỏ, Phương Châm mới đến cũng làm việc bận rộn gì lắm, ông Dương chỉ để làm quen đặc trưng của mỗi loài hoa trước, sau đó dựa vào đặc trưng riêng của mỗi loại để luân phiên tưới nước trong ngày.


      Trước kia Phương Châm trồng hoa cỏ chỉ là do hứng thú, biết chút gì về lĩnh vực này cả, học với ông Dương mấy ngày xong mới hiểu được thì ra chỉ tưới nước thôi đã nhiều kiểu như vậy. Một số loài phải tưới nhiều nước, một số loài phải tưới vào sáng sớm có loài lại tưới vào lúc chạng vạng tối. Có khi còn hòa thêm thứ gì đó vào trong nước, mỗi bồn hoa lại có một kiểu tưới đặc biệt, phải cứ cầm bình lên tưới một cách tùy tiện được.


      Phương Châm cảm thấy ông Dương lớn tuổi hiểu biết nhiều, lại rất kiên nhẫn chỉ bảo mình, thế là càng muốn học tốt, mỗi ngày đều gọi "thầy Dương" "thầy Dương" rất ngọt. Ông Dương đã hơn 60, đời sống với hoa cỏ, đến già lại có một hò trò như Phương Châm nên cũng có cảm giác thành tựu, lúc chỉ dạy cũng cẩn thận hơn.


      Nói một cách công bằng, nếu bỏ nhân tố chập chờn là Nghiêm Túc qua một bên, thì cuộc sống của Phương Châm ở chỗ của bà nội Nghiêm khá thoải mái.


      Bảy giờ rưỡi mỗi sáng rời giường, ăn điểm tâm xong thì đến vườn hoa làm việc. Hôm nay cầm bình tưới đến vườn hoa như mọi ngày chuẩn bị làm việc, thì vừa vào cửa liền thấy hoa nằm ngổn ngang lộn xộn đầy đất, chậu hoa và bùn đất rải rác lả tả, cả vườn hoa như bị người ta cướp bó vậy.


      Phương Châm kinh ngạc, xoay người muốn tìm ông Dương báo chuyện này, kết quả ông Dương bình tĩnh vào, với Phương Châm: " sao, dọn dẹp chút là ổn thôi. Chuyện như vậy sau này sẽ hay xảy ra, cháu cũng tập làm quen ."


      "Thầy biết là ai làm ạ?"


      "Ừm, chắt trai của bà chủ. Là một thằng nhóc nghịch ngợm, thỉnh thoảnh thích đến đây chơi, sơ ý đập vỡ một hai chậu hoa là bình thường thôi."


      Phương Châm biết ông Dương . Tình hình vườn hoa như vậy ràng phải là do sơ ý, nếu quả là do đứa bé kia làm, vậy chính là do nó cố ý. Ông Dương chuyện này thường xuyên xảy ra, cách khác gần như mỗi ngày nó đều sẽ đến đây quấy phá.


      "Hoa đều bị bẻ gãy như vậy bà chủ có mất hứng ạ?"


      " sao, bà chủ tạo ra vườn hoa này cũng vì chắt trai cả, nó muốn chơi như thế nào thì cứ tùy ý nó."


      Thì ra là do nhà giàu nuông chiều thằng bé, tiếc nhiều tiền giữ gìn một vườn hoa, chỉ vì để thằng bé có thể chơi một cách thật thoải mái. Phương Châm còn lời nào để , bà chủ còn đau lòng còn có thể gì. Mà thằng bé này cũng thật kỳ quái.


      "Thằng bé đó đến đây lúc nào vậy ạ, ban ngày con vẫn luôn ở đây, hề trông thấy nó. Nó đến buổi tối sao ạ?"


      "Cũng nhất định, nó muốn đến lúc nào thì đến lúc ấy. Có lúc là buổi sáng cũng có lúc buổi tối, thậm chí nửa đêm cũng có thể. Nếu ngày nào đó nó tới đây buổi sáng thì cháu tránh là được, đừng để ý đến nó, tự nó chơi lát rồi thôi."


      Thế này sao lại gọi là chơi được, rõ ràng là trút giận lên hoa cỏ mà. Vườn hoa xinh đẹp bị phá thành như vậy, hai chứ “nghịch ngợm” thể lí giải nó được.


      Phương Châm có tức giận cũng đành chịu thôi, chỉ có thể lặng lẽ dọp dẹp với ông Dương, mất hết buổi sáng mới dọn vườn hoa sạch .


      Chuyện hôm nay để trong lòng, ở lại vườn hoa cũng lâu hơn. muốn gặp tiểu thiếu gia mà mọi người đều nhắc tới đó, tò mò sao một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà đã có sở thích như vậy, tâm tình tốt liền trút hết lên hoa cỏ?


      Cuối cùng, đợi đến ba bốn ngày sau, chạng vạng hôm đó Phương Châm ăn cơm tối xong vào vườn hoa, định xới đất cho mầm cây nhỏ mới nhú buổi sáng thì thằng bé nghịch ngợm trong truyền thuyết xuất hiện.


      Thằng bé này khoảng bốn năm tuổi, nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của . Khó mà làm người ta tin được một quả bí lùn lại có sức phá hoại mạnh như vậy. Vừa thấy thằng bé vào thì Phương Châm nhớ đến lời ông Dương , muốn nhanh chóng tránh chỗ khác.


      Quả bí lùn chắc ngờ lại gặp một gái ở đây nên vừa thấy Phương Châm thì sợ hơn cả , cơ thể bé lui về phía sau, có lẽ muốn khỏi đây.


      Hôm nay tâm tình cậu quả được tốt, phải là mỗi ngày tâm tình cậu đều tốt, tâm tình tốt cậu sẽ đến vườn hoa, giày vò những bông hoa nhỏ nhắn yếu ớt kia một phen. Hình như ăn hiếp một cái gì đó nhỏ yếu hơn cậu sẽ làm cậu vui hơn, buồn bực trong lòng cũng có thể được giải tỏa chút.


      Nhưng Phương Châm là người lớn, cao hơn cậu mấy cái đầu, lại giống ông cụ Dương hiểu quen thuộc. Trong chốc lát, quả bí lùn vẫn chưa biết Phương Châm là quả hồng mềm hay dạng cứng rắn, nên cũng nghĩ tới việc trêu chọc .


      Cậu lui về sau hai bước, cẩn thận đụng ngã chậu hoa kệ. Chậu hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, bùn đất và mầm hoa nhỏ rơi bên chân cậu.


      Vốn đây chỉ là chuyện , Phương Châm cũng vì vậy mà làm khó cậu. Nhưng rõ ràng quả bí lùn rất nóng nảy, chút suy nghĩ nhấc chân đạp lên mầm hoa kia. Mầm hoa đáng thương mới nảy mầm chưa bao lâu, cứ vậy sinh ra để cho cậu ta dẫm nát.


      Trong lòng Phương Châm khỏi tức giận. Thằng bé này còn nhỏ mà đã hung dữ như vậy, tương xứng với bề ngoài ngây thơ của cậu. Phương Châm muốn nghiêm túc mở miệng dạy dỗ cậu, nhưng ngẫm lại địa vị của hai người cách xa nhau nên quyết định đường vòng.


      làm như nhìn thấy quả bí lùn, bước nhanh đến bên người cậu. Quả bí lùn thấy lại đây thì nhanh chóng nhảy ra vài bước, Phương Châm liền cúi thấp người cầm lấy mầm hoa kia, lại tìm chậu hoa chứa đầy bùn đất, dùng xẻng đào bới mặt lớp bùn đất, bỏ toàn bộ mầm hoa vào trong. Sau đó lại lấp đất lên, chậu hoa thoạt nhìn giống như lúc ban đầu.


      Rõ ràng quả bí lùn đã bị hành động của thu hút, tò mò nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu nhịn được mở miệng hỏi: " làm gì vậy?"


      "Nó chết rồi thì phải đem nó chôn chứ."


      Phương Châm cầm chậu hoa huơ huơ trước mặt quả bí lùn: "Giống như chôn người chết vậy."


      " bậy, thứ đó phải là người, sao lại chết chứ?"


      " phải là người thì có sinh mệnh sao?" Phương Châm tiện tay cầm lấy chậu hoa khác bên cạnh nở một nụ hoa nhỏ, "Cậu xem, hai chậu này giống nhau, gốc bị cậu đạp chết, gốc khác sống tiếp. Nếu có sinh mệnh chết, mầm hoa này sao có thể cao lớn lên được?"


      Quả bí lùn tuổi còn , rõ ràng thể hiểu lời Phương Châm . Nhưng cậu nghe hiểu điều, Phương Châm đây là trách cậu đạp chết mầm hoa.


      Cậu thoáng cái bị chọc giận, dậm chân : "Đây là nhà tôi, tôi muốn đạp chết nó thì đạp chết nó. Trong nhà này tất cả mọi thứ đều phải nghe lời tôi."


      " sai, cậu rất đúng. Chẳng qua khi thứ này chết rồi, cậu sẽ uản lí được linh hồn của nó, nó muốn đâu sẽ đến đó?"


      "Linh hồn?"


      "Chính là cái chúng ta thường , quỷ ấy. Người chết rồi biến thành quỷ, hoa chết cũng sẽ biến thành quỷ. Hbây giờ nó đã chết rồi sẽ thành quỷ, ai ở đây cũng khống chế được nó. Nó muốn đâu thì sẽ đến chỗ đó, chừng lúc nửa đêm sẽ tới tìm cậu chơi cho vui đấy."


      Quả bí lùn ở độ tuổi rất nhát gan, đối với chuyện quỷ linh tinh gì đó chỉ hiểu biết nông cạn, nhưng cũng biết đó chẳng phải là đồ chơi gì tốt. Vừa nghe mầm hoa này thành quỷ nửa đêm sẽ tìm mình, cậu sợ tới mức mặt trắng bệch, há môi muốn khóc.


      "Khóc cũng chẳng ích lợi gì đâu, dù sao cậu cũng là người giết chết nó, nó sẽ tìm cậu. Ban đêm lúc ngủ nó sẽ tới lui quanh giường cậu cho mà xem."


      Quả bí lùn càng nghe càng sợ hãi, vừa nghĩ đến buổi tối có quỷ muốn quanh giường của cậu, trái tim bé rốt cuộc chịu nổi nữa, oa tiếng khóc rống lên.


      Phương Châm lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhưng còn chưa đắc ý được hai giây, chợt nghe giọng nói Nghiêm Túc vang lên bên tai: " dọa con trai tôi hả?"
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 17: Lòng dạ sắt đá

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Quả thật Phương Châm có hơi sợ gặp Nghiêm Túc.


      Vừa nhìn thấy , trong lòng Phương Châm liền nghĩ: sao lại gặp ta nữa chứ. Sau đó lúc nhìn lại lần thứ hai, mới đột nhiên nhớ tới vấn đề: quả bí lùn là con trai Nghiêm Túc sao?


      Tầm mắt lướt qua lướt lại mặt một lớn một nhỏ này hai lần, nhìn ra bọn họ có chỗ nào giống nhau. Nghiêm Túc là kiểu đẹp trai truyền thống, mũi cao mắt sâu môi mỏng, ngũ quan tinh xảo phong cách kin đáo, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất. Lại nhìn quả bí lùn, một khuôn mặt mũm mĩm, mắt mũi tẹt, cái miệng nhắn như bé gái. Nhìn thế nào cũng thấy hai người này giống cha con.


      Nhưng quả bí lùn vừa thấy Nghiêm Túc sắc mặt ràng vui, vẻ mặt sợ hãi nãy giờ đã bị sự tức giận thay thế. Cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, rồi xoay người muốn chạy ra khỏi vườn hoa. Nghiêm Túc cũng đuổi theo cậu, chỉ đút hai tay vào túi trầm giọng : "Con , buổi tối lúc quỷ tới tìm con thì nhớ là được đái dầm đâu đấy."


      Quả bí lùn vốn chạy rất nhanh, nghe như thế thì bước chân hơi dừng lại, động tác chậm lại ràng. Cậu lại chạy về phía trước vài bước, nhưng trong lòng vẫn còn sợ, cuối cùng đứng yên tại chỗ, chậm rãi xoay người lại.


      Hai cha con cách nhau mấy chậu hoa, đứng ngay trước mặt Phương Châm bắt đầu chuyện. Nghiêm Túc sắc mặt nặng nề nghiêm túc mở miệng trước: "Ba nghe nói gần đây con rất vô lý."


      " cần ông quan tâm."


      "Con vừa phá vườn hoa của ba mà còn nói là cần ba quản sao?"


      "Đây là của bà nội, phải của ông."


      "Là của bà nội thì cũng chính là của ba. Còn nữa, đó là bà nội ba, phải bà nội con. Con phải gọi là bà ́."


      Phương Châm tự cho là mình đã gặp rất nhiều loại người, dạng người gì trong tù cũng có, kẻ lạnh lùng đáng sợ hơn Nghiêm Túc rất nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như hôm nay. Nghiêm Túc đối với thằng bé hoàn toàn có bộ dạng của người làm cha, như nói chuyện với một người lớn hơn. Mà quả bí lùn cũng để ý tới thái độ của ta, thậm chí còn cố ý giả vờ làm người lớn, sự ngây thơ và sợ sệt vừa rồi cũng vứt hết .


      Sau khi bị Nghiêm Túc trách móc một trận cậu vẫn chưa đáp lời, cứ đứng ở đó cắn môi lời nào. Nghiêm Túc và thằng bé nhìn nhau mấy phút, rốt cuộc vẫn là chủ động tiến lên, đưa tay sờ sờ đầu quả bí lùn: "Vương Tử, con lớn, nên có chút trách nhiệm đàn ông chứ."


      Phương Châm nghĩ thầm hóa ra tên quả bí lùn là Vương Tử. Đúng là người nhà giàu đều đặt tên cho con khí phách như thế, ngẫm lại thì có Tráng Tráng nhà Anderson, rồi cóVương Tử trước mặt nữa. Thằng bé này mới nhỏ như vậy đã gọi là Vương Tử, vậy nhũ danh của Nghiêm Túc là gì nhỉ, có phải là "Hoàng Thượng" ta?

      *Vương Tử: Hoàng tử


      Phương Châm cảm thấy nên ở lại đây nhìn nữa, hai cha con người ta muốn tâm , nên thức thời tránh chỗ khác mới tốt. Vì thế im lặng nhàng cất bước, mới tới cửa còn chưa kịp mở, chợt nghe Nghiêm Túc gọi lại: "Phương Châm, chờ chút."


      "Có chuyện gì sao?"


      "Có phải hai ngày nay Vương Tử tới phá vườn hoa ?"


      Phương Châm nghĩ nghĩ, thành gật đầu.


      "Được rồi, vậy tối nay để nó lại quét dọn vườn hoa với . Con nghe rồi chứ Vương Tử, con phải nghe lời của dì Phương Châm, nếu dì ấy cảm thấy con làm tốt thì con có thể về ngủ, còn nếu dì ấy cảm thấy tốt con phải ở lại đây, đến khi nào dì ấy hài lòng mới thôi."


      Phương Châm rất muốn mở miệng ngắt lời Nghiêm Túc, nhưng Nghiêm Túc vẫn giống như lần trước Tráng Tráng bị kẹt tay, lại tặng ánh mắt "cảnh cáo" sắc bén. Phương Châm đành nuốt hết vào bụng, những nhìn Vương Tử ỉu xìu, trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái.


      đã thu dọn chiến trường cho cậu nhóc này vài lần rồi, thật ra cũng đã đến lúc chính nó tự dọn. Trong nhà này, ngoại trừ Nghiêm Túc thì mọi người đều cưng chìu cậu vô điều kiện, thậm chí ngay cả bà chủ luôn thưởng phạt phân minh cũng giả vờ biết chuyện thằng bé này nghịch ngớm. Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì thằng bé này cũng hư mất thôi.


      Nghiêm Túc làm như vậy đối với thằng bé mà có hơi tàn nhẫn, nhưng lại tốt cho nó.


      Nhưng vừa nghĩ đến chuyện muốn làm việc với một đứa trẻ như Vương Tử, Phương Châm cảm thấy dù là nói thử thách đứa bé, còn bằng là thử thách .


      Vương Tử đối với cầu của Nghiêm Túc nghe theo cũng từ chối, chỉ dùng hành động để biểu hiện thôi. Cậu đến trước mặt Phương Châm, vươn tay về phía : "Chị đưa cho tôi cây chổi, tôi quét rác giúp chị."


      Nghiêm Túc nhướng mày, rõ ràng là thằng nhóc này cố ý. Cậu là con trai của , lại gọi Phương Châm là chị, rõ là muốn biến hai bọn họ thành cách nhau một thế hệ mà. Nhìn Vương Tử vất vả cầm chổi quét dọn, Nghiêm Túc lòng cảm thấy mình hiểu chút gì về thằng bé này cả.


      Quan hệ cha con giữa hai người vẫn luôn rất tệ, Nghiêm Túc là một người đàn ông, thể cho nó một tình cảm thần tiên như phụ nữ được. Mà Vương Tử còn trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường khác. Tâm tư nó rât kín đáo, Nghiêm Túc thể nhìn thấu được suy nghĩ của thằng bé này. Đôi khi chỉ có thể sử dụng cách thức đối đãi với người lớn để ép cậu nghe lời . Dù thằng bé chỉ tạm thời đầu hàng dưới uy quyền của , nhưng tình cảm cha con của hai người cũng càng lúc càng mờ nhạt, gần như là òn gì.


      Thậm chí cảm thấy Phương Châm còn dễ vào nội tâm Vương Tử hơn . Nhìn hình ảnh hai người bọn họ xúm lại chỗ bận rộn quét dọn, Nghiêm Túc nhịn được giật giật khóe miệng, cuối cùng im lặng rời khỏi vườn hoa, chậm rãi trở về phòng theo ánh trăng.


      Phương Châm thấy Nghiêm Túc rồi rốt cuộc cũng nhàng thở ra. Vương Tử lại như phát ra, vẫn nghiêm túc quét dọn. Cậu thoạt nhìn giống lần đầu làm chuyện này, dù động tác có hơi vụng về, nhưng thấy rõ vẻ thuần thục. Phương Châm kìm được sự tò mò: "Trước kia em hay quét dọn sao, bị ba em ép à?"


      "Đúng, em cũng hay quét dọn. Nhưng người kia phải ba em."


      phải sao? Phương Châm cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như vừa rồi nghe thấy Vương Tử gọi Nghiêm Túc là ba thì phải. Nếu bọn họ là cha con, sao Nghiêm Túc lại ném con ở chỗ bà nội mình mà tự mình chăm sóc chứ?


      "Vậy ta là gì của em?"


      " phải là gì hết."


      "Vương Tử, có phải em có... thành kiến với ba em ?"


      Vương Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Phương Châm có hơi iết phải làm sao: "Phụ nữ đều thích nhiều chuyện như vậy sao? Vâng, ông ta là ba em, nhưng em thừa nhận ông ta là ba em, chị hiểu ?"


      Một lát Phương Châm mới hiểu được: "Là trách ta đến thăm em thường xuyên sao?"


      "Ông ta đến mới tốt, em cần ông ta đến."


      Lời này rốt cuộc lộ ra vài phần tính trẻ con. Nhìn thoáng qua thì trong lòng Vương Tử rất bất mãn với Nghiêm Túc. Cũng đúng, như vậy mà có ba bên cạnh, chỉ có thể dựa vào bà cố, đương nhiên trong lòng nó sẽ có thành kiến.


      Trước kia Phương Châm cảm thấy Nghiêm Túc là người lòng dạ sắt đá, ngồi vào vị trí kia của ta thì trái tim đều bằng sắt đá cả. Nhưng đoán được rằng Nghiêm Túc lại đối đãi với con của mình cũng cứng rắn như vậy.


      đột nhiên có hơi đồng cảm với Vương Tử, đưa tay cầm lấy chổi trong tay cậu: "Được rồi, em đừng làm nữa, về phòng ngủ ."


      "Ông ta phải làm đến khi chị hài lòng mới được."


      "Chị rất vừa lòng, em làm rất tốt. Bây giờ trời tối rồi, em mau về phòng thì quỷ sẽ đến tìm em đấy."


      Chiêu này rất hiệu quả, Vương Tử vừa nghe thấy là sắc mặt lập tức thay đổi, tất cả sự già dặn nãy giờ đều biến mất, thay vào đó là sự thấp thỏm lo lắng.


      "Em, em muốn về mình, chị về với em."


      Phương Châm trầm mặc nhìn vườn hoa sạch lát rồi gật đầu đồng ý.Trong lòng Vương Tử còn hơi sợ hãi, nhưng muốn để lộ ra mặt Phương Châm, nên cố ý giả vờ làm bộ dũng cảm dẫn đường phía trước. Nhưng được mấy bước sẽ quay lại nhìn đằng sau một lần, cậu sợ Phương Châm đột nhiên biến mất.


      Hai người hơn mười phút mới về tới phòng, Phương Châm đưa Vương Tử lên lầu hai đến phòng của thằng bé, dì phụ trách chăm sóc nó lập tức bước tới, đưa thằng bé tắm rửa thay quần áo.


      Phương Châm đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị , thì suýt đụng trúng Nghiêm Túc đứng đó.


      Người này bước tạo ra tiếng động sao? ta đến đây lúc nào nhỉ, sao chả nghe thấy thanh gì cả.


      vội vàng lui về phía sau vài bước, đưa tay sờ sờ mũi. Vừa rồi coi như tránh nhanh, nhưng cái mũi vẫn thể thoát khỏi tai ương. Cơ thể người này cứ như bằng thép ấy, đụng cái là có khi đau tới mấy ngày. Thậm chí Phương Châm còn cảm thấy sống mũi mình sắp gãy đến nơi.


      Nghiêm Túc thấy như vậy, đột nhiên rất muốn đưa tay xoa mũi cho . Nhưng vẫn nhịn được, chỉ có điều tay phải của vô thức nắm chạt quần, sau đó với Phương Châm: " pha cho tôi một tách cà phê."


      cầu này có hơi bất ngờ, nhưng Phương Châm nhớ tới việc mình là người giúp việc nhà này mà Nghiêm Túc còn là cậu chủ nữa, nên nghe lời gật đầu, theo xuống phòng bếp dưới lầu pha cà phê.


      Nghiêm Túc cũng vào phòng bếp, nhìn chằm chằm thao tác của từ đầu tới cuối. Lúc Phương Châm rót cà phê từ trong bình ra, nhịn được tự giễu : " yên tâm, tôi bỏ độc đâu."


      "Tôi biết, làm vậy." Lúc lời này vẻ mặt nghiêm túc, phong thái y chang tên . Phương Châm vốn nghĩ rằng mượn cớ chế giễu mình, ngờ lại nghiêm túc như vậy, cũng làm cho trái tim đập nhanh hơn.


      nhớ ngày đầu tiên đến đây, đêm hôm đó, trong góc vườn hoa, Nghiêm Túc làm mấy chuyện đó với . Lần đó tức giận chất vấn , lời nói đột nhiên rõ mồn một bên tai. Nhưng khiến Phương Châm để ý phải những lời này, mà thái độ của Nghiêm Túc với đêm hôm đó.


      Sự chuyên chế mang theo cảm giác áp lực, như muốn cắn nuốt khí thế của , thật ra Phương Châm rất sợ Nghiêm Túc lúc đó. thích đàn ông đến gần mình như vậy, nhất là một người đàn ông như Nghiêm Túc.


      Bây giờ hai người họ sóng vai đứng bên cạnh nhau trong phòng bếp, phải là một nơi rộng rãi, ánh sáng cũng đủ, lại có người ngoài ở đây. Tình cảnh này rất giống hôm đó. Phương Châm cảm thấy đầu óc choáng váng, chẳng có gì trước mắt là thật. Người muốn uống cà phê rõ ràng là Nghiêm Túc, nhưng sao cảm thấy lòng bàn tay lại nóng như vậy, y như hai tay cầm ́c cà phê nóng hổi vậy.


      cảm thấy mình nên rời khỏi chỗ này, nên suy nghĩ nhiều lập tức xoay người ra ngoài. Lúc lướt qua Nghiêm Túc, chợt nghe : "Sau này cần dễ dãi với Vương Tử đâu."
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 18: Chuyện cũ

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Phương Châm đứng ở cửa nhìn Nghiêm Túc trong phòng bếp u tối.


      rất muốn hỏi câu "Thằng bé là con ruột của à?”, nhưng tính tình chẳng màng đến thế lại bộc phát nên cuối cùng im lặng hỏi gì cả, chỉ thản nhiên đáp câu: "Được."


      Tóm lại cuộc chuyện đêm hôm đó là như vậy. Phương Châm xoay người rời , Nghiêm Túc tiếp tục uống cà phê trong bếp. Nhưng sau khi quay về phòng, cả hai đều bị mất ngủ đêm đó. Phương Châm cảm thấy mình là do bị thằng bé Vương Tử kia làm cho có hơi rối loạn, còn Nghiêm Túc cho là do mình đã uống qúa nhiều cà phê.


      Bắt đầu từ hôm đó, Phương Châm phát số lần gặp Vương Tử tăng đáng kể.


      Trải qua lần trò chuyện "thân thiết" với người bạn , Phương Châm biết được, năm nay Vương Tử năm tuổi, nhà trẻ, về cơ bản thì buổi sáng mỗi ngày đều ở nhà. Nhưng trường mầm non tan học khá sớm, nên sau khi tan học “ông trời nhỏ” mới có thời gian để tới chới với Phương Châm.


      Thật ra, Phương Châm thích chơi với trẻ con. Từ sau lần Tráng Tráng bị kẹt tay vào thang máy, Phương Châm có bóng ma với việc chăm sóc trẻ . Thân phận Vương Tử vừa cao quý vừa nghịch ngợm hơn gấp mấy lần so với Tráng Tráng, đa phần là Phương Châm chế ngự được cậu.


      Chuyện hoa có linh hồn biến thành quỷ vài lần còn có tác dụng, nói quài thì thằng bé sẽ tin nữa. Có mấy lần Phương Châm đã ám chỉ Vương Tử đừng đợi ở đây nữa, tìm chỗ khác thú vị hơn . Nhưng mỗi lần như vậy Vương Tử đều nghiêm túc : "Chị Phương Châm, em cũng thích chơi với chị. Chị là người khá là đặc biệt."


      "Đặc biệt chỗ nào?"


      "Chị thích ông ta đúng ?"


      Phương Châm dừng giây mới hiểu được "ông ta" là chỉ Nghiêm Túc: "Sao em lại vậy?"


      "Cảm giác. Giống như chị thấy được em cũng thích ông ta."


      Phương Châm nghĩ rằng, cậu biểu ràng như vậy, đứa ngốc cũng biết cậu thích Nghiêm Túc. Nhưng có biểu ra cảm xúc thích mãnh liệt như vậy sao? Hình như là mà. thể thằng bé này khá thông minh, còn nhạy bén với cảm xúc hơn cả người lớn.


      Vì thế Phương Châm nghĩ, Vương Tử thích chơi với vì tính tình bọn họ gần giống nhau sao? Hoặc theo nguyên tắc kẻ thù của ke thù chính là bạn của mình. Nếu ngày, Vương Tử biết từng suýt chút nữa giết chết ba nó, nó còn có thể thích đây?


      Vì có Vương Tử làm bạn, mỗi ngày Phương Châm đều cảm thấy thời gian qua rất nhanh. Công việc ở vườn hoa rất với ý , phải giao tiếp với nhiều người. Ông Dương là người làm nhiều ít, thường thì ông nhắc nhở Phương Châm vài câu, nhưng lải nhải dứt chuyện gì với cả. Phương Châm muốn học cái gì thì chủ động hỏi ông là được, chỉ cần hai ba câu là ông đã có thể trả lời đúng trọng tâm, thừa thãi một câu nào cả.


      Thật ra Vương Tử cũng phải đưa bé thích nhiều. Nhiều lúc cậu thích ở mình lẳng lặng ngắm nhìn hoa cỏ. Gặp phải cái gì biết thì hỏi Phương Châm. Phương Châm cũng biết nhiều lắm, nhưng ông Dương cho quyển sách rất dày có đầy hình hoa cỏ để xem, trong đó có đến mấy ngàn loại hoa thường gặp nhất. Phương Châm gặp loại nào biết tìm trong sách, có đôi khi thì Vương Tử cũng tìm với .


      Mỗi lần như vậy Phương Châm cảm thấy thằng bé này trưởng thành úa sớm, bộ dạng im lặng nghiêm túc có chỗ nào giống với một bé trai năm tuổi đâu, thiếu niên 15 tuổi có khi cũng được điềm tĩnh như cậu.


      Thằng bé này mất sự ngây thơ của trẻ con sớm như vậy là một chuyện thật đau lòng. Phương Châm muốn hỏi mẹ Vương Tử đâu rồi, sao mối quan hệ với Nghiêm Túc lại cứng nhắc như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại đành lòng ra. sợ câu thôi cũng tổn thương tâm hồn của thằng bé.


      Vương Tử cũng im lặng, Phương Châm hỏi cậu sẽ , gần như chưa bao giờ nói đến chuyện Nghiêm Túc hay mẹ cậu. Phần lớn thời gian cậu đều im lặng, tỉnh thoảng cũng tâm sự với Phương Châm chuyện xảy ra ở nhà trẻ với Phương Châm. Phương Châm trêu cậu: "Có thích bé gái nào ?"


      " có."


      "Vậy có bé gái nào thích em ?"


      "Có."


      "Nhiều ?"


      "Chưa đếm bao giờ."


      "Ý của câu này là phải một hai bé nhỉ."


      Mỗi như vậy Vương Tử liền ngẩng đầu nhìn Phương Châm: "Sao con đều quan tâm đến mấy chuyện này nhỉ?"


      Phương Châm cảm thấy đã gặp kì phùng ̣ch thủ, chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Từng ngày từng ngày trôi qua nhanh, cứ như mới nháy mắt cái cũng làm việc ở nhà họ Nghiêm được hai tháng. Hai tháng này, ngoại trừ việc biết thêm ít loài hoa thì còn quen biết với một “người bạn ” là quả bí lùn Vương Tử này. Dĩ nhiên cũng bởi vì Vương Tử, tránh được việc gặp Nghiêm Túc mấy lần.


      Nhưng Nghiêm Túc cũng đến đây thường xuyên, có khi tới cũng đến vườn hoa. Mỗi lần Phương Châm thấy đều ́ gắng hết sức hạn chế tiếp xúc, đặc biệt là tiếp xúc mình, đối với có thể là có thể trốn trốn, hoàn toàn mất hết xúc động muốn giết chết 5 năm trước.


      Quả nhiên thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương. vốn cho rằng lửa hận trong lòng mình cháy ỉ cả đời, nhưng mới qua 5 năm, ngọn lửa này cũng yếu dần. Mối hận khắc cốt ghi tâm năm năm trước còn, thay vào đó là đáy lòng vô cùng khát vọng một cuộc sống yên bình. hi vọng cả đời này mình cứ trôi qua như vậy phải sợ hãi gì nữa, dù là ở mãi trong vườn hoa này ươm hoa nhổ cỏ.


      Người chưa từng nếm trải cảm giác mất tự do thể hiểu được cảm giác này của . 5 năm trong tù dạy cho rất nhiều điều, cũng mài mòn sự ́ chấp trong lòng . Những gì vui trước kia đều cố gắng hết mình thử quên , dù quên được cũng cố gắng nghĩ đến.


      Ngay lúc cảm thấy mình có thể điều chỉnh tư tưởng, lần nữa tập trung vào cuộc sống hiện tại cú điện thoại gọi đến lại kéo nhớ lại quá khứ.


      Cú điện thoại kia là của mẹ chồng chưa cưới La Thế trước kia gọi tới. Đây vốn là người sắp làm mẹ chồng , bây giờ mở miệng ra chỉ có thể gọi người ta là dì.


      Mẹ La ở đầu kia điện thoại hơi xúc động : "Tiểu Phương, nghe con ra tù rồi, nhưng con liên lạc với dì, dì cũng biết số của con, nên vẫn chưa tìm con."


      Nghe thấy giọng nói mẹ La, trong lòng Phương Châm rất xúc động. Sự chua xót đã chôn vùi trong lòng từ lâu lập tức trào ra. Lúc này ở trong nhà kính của vườn hoa, Vương Tử còn chơi bên cạnh. Phương Châm sợ nhịn để Vương Tử nhìn thấy rới nước mắt, liền mở cửa ra ngoài nghe điện thoại.


      "Dì, con xin lỗi, con đã làm mọi người lo lắng rồi."


      “Con bé ngốc, con cái gì đó. Chỉ là sao con ra rồi mà gọi điện thoại cho dì, mấy năm nay số dì vẫn đổi, dì luôn trông ngóng ngày nào đó con ra rồi thì có thể gặp lại con lần. Số di động này là do mấy ngày hôm trước dì đến chỗ A Khiên khám bệnh hỏi thằng bé. Cậu ấy con vẫn ổn."


      "Con rất tốt, dì đừng lo. Còn cơ thể dì thế nào, dì khám bệnh gì vậy ạ?"


      " có gì, là bệnh cũ thôi, uống chút thuốc là được." Mẹ La ở đầu kia điện thoại quan tâm nói rất nhiều Phương Châm, muốn chú ý giữ gìn, muốn nên suy nghĩ nhiều, muốn quên quá khứ bắt đầu lại lần nữa, tuyệt đối được làm chuyện điên rồ lần nữa.


      Phương Châm hiểu ý bà, bà muốn nói chính là tuyệt đối được ngốc nghếch làm chuyện phạm pháp một lần nữa. Chỉ vì quan tâm đến thể diện của nên mẹ La mới thẳng ra. Phương Châm vì tấm lòng của đối phương, liền chủ động : "Dì, dì yên tâm, con buông bỏ chuyện quá khứ rồi. Con làm chuyện điên rồ nữa đâu, dì hãy tin con."


      "Được được, dì tin con. Trước đây con là một lương thiện, chuyện đó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Phương Châm, nếu con ra tù vậy chúng ta có thể gặp nhau ?"


      Phương Châm thoáng im lặng. cũng ghét mẹ La, thậm chí còn rất thích bà, vì bà là trưởng bối rất tốt. Nhưng lại sợ gặp mẹ La, vì vừa thấy bà nhớ đến La Thế, nhớ tới La Thế lại nghĩ đến chuyện vui đó, vốn đã dễ dàng gì mới chôn vùi hận ý đối với Nghiêm Túc, lại nhịn được muốn trào dâng.


      "Dì, con nghĩ chúng ta vẫn nên tạm thời gặp tốt hơn."


      "Phương Châm, con đừng trách dì nhiều. Dì muốn gặp con có ý gì khác, chỉ muốn xem con bây giờ đã thế nào rồi thôi. Mặt khác có vài thứ dì muốn đưa cho con."


      "Đó là gì vậy ạ?"


      "Là đồ A Thế để lại cho con. Lúc ấy nó vội quá mà dì cũng hoảng hốt suốt một thời gian dài, mãi cho đến khi con gặp chuyện may dì mới sắp xếp lại di vật của nó. Kết quả dì phát ở nhà nó để lại cái hộp , đó viết tên của con. Dì nghĩ đây là đồ nó muốn đưa cho con, chỉ là chưa kịp... Dì biết đem mấy thứ này cho con chắc sẽ gợi lên vết thương lòng của con, chỉ là dì cảm thấy nếu A Thế để lại cho con, thì hẳn là nó có ý nghĩa đặc biệt, dì tôn trọng ý nguyện của nó, cũng cảm thấy con có quyền được biết. Nếu con muốn dì sẽ giao nó cho con, nếu con muốn thì dì sẽ tự mình xử lý. Năm năm qua dì cũng mở nó ra, chờ khi nào con ra sẽ giao cho con để con tự mình mở nó ra."


      Phương Châm ́ gắng tự với mình được động lòng, nhưng cuối cùng vẫn đắm chìm vào trong. La Thế trước khi để lại đồ cho , muốn xem là giả. Dù có gì quan trọng trong hộp, nhưng chỉ cần ngày nhìn cho lòng tò mò sẽ giống như cỏ dại lan rộng trong lòng , như muốn quấn chặt lấy trái tim .


      Im lặng lát, cuối cùng Phương Châm đồng ý gặp mặt: "Bây giờ con chắc thời gian được nghỉ lắm, chờ con xác định ngày cụ thể sẽ gọi lại cho dì được ạ?"


      "Được, lúc nào con gọi cho dì cũng được. Dù sao mỗi ngày dì đều ở nhà, cũng có việc gì. Phương Châm, con phải bảo trọng."


      Phương Châm cũng dặn dò mẹ La vài câu, nhân tiện cho gửi lời hỏi thăm ba La. Hai người phụ nữ thương tâm nói dông dài trong điện thoại rất lâu, cuối cùng cũng lời tạm biệt với nhau rồi cúp điện thoại.


      Sau khi cúp điện thoại Phương Châm cầm di động đứng ngẩn người ở đó, cũng biết đứng bao lâu, đến khi cảm thấy ánh mặt trời trở nên gay gắt mới quay lại, lúc xoay người lại nhìn thấy Nghiêm Túc đứng cách đó xa, bình tĩnh nhìn .


      Phương Châm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vô thức giấu điện thoại vào túi áo, tựa như làm vậy thì có thể che dấu tất cả. ép mình bình tĩnh lại, mặt chút thay đổi đến trước mặt Nghiêm Túc: " đến tìm Vương Tử sao? Nó ở trong nhà kính."


      "Tôi vừa từ đó ra, nó với tôi, sau khi nhận cuộc điện thoại thì khóc chạy ra ngoài."
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 19: Say rượu

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Hai ngày sau, Phương Châm dành thời gian trong ngày nghỉ để gặp mẹ La Thế.


      Ban đầu, mỗi tuần Phương Châm có một ngày nghỉ, nhưng ngày nào thì ́ ̣nh. Về cơ bản thì người giúp việc ở đây thay phiên nhau nghỉ, nghỉ lúc nào cũng được chỉ cần đảm bảo còn đủ người làm là được.


      Ở vườn hoa tổng ̣ng có hai người, là Phương Châm và ông Dương. Nên việc thay phiên nhau nghỉ chỉ cần và ông Dương thương lượng trước với nhau là được. Hai tháng trước nghỉ ngày nào, thứ nhất là vì cảm thấy quá mệt mà cũng rảnh rỗi, thứ hai bà chủ đã quy ̣nh, nếu nghỉ một ngày có thể có thêm 200 tệ. Vì tháng có thêm 1000 tệ nên Phương Châm quyết ̣nh nghỉ.


      Nhưng lần này phải xin nghỉ một ngày rồi, mẹ La Thể là một người kính trọng. Thế là nói với ông Dương, đối phương đồng ý rất thoải mái. Có điều, khi ra ngoài, ông Dương nhờ đến tìm ông chủ của vườn ươm có tiếng trong thành phố, lấy giùm ông mấy chậu hoa lan quý mà ông đã đặt trước.


      Vườn hoa của bà Nghiêm trồng loài hoa quý hiếm gì, chủ nếu là do sức phá hoại của thằng nhóc Vương Tử này rất mạnh, có trồng đồ tốt lên cũng bị nó phá hết. Nhưng bản thân ông Dương rất hoa, trong vườn hoa có một nhà kính nhỏ, trong đó có các mầm hoa nho nhỏ mà ông tỉ mỉ nuôi trồng. Trước giờ Vương Tử chưa từng đến đó, ngay cả Phương Châm cũng mới đến có mấy lần.


      Sau khi thương lượng với ông Dương xong thì đến báo với chị Lý một tiếng, sau đó thay đồ xách túi ra ngoài đón xe. Lúc đó khoảng tám giờ sáng, theo con đường rợp bóng cây phía trước khoảng hai mươi phút là tới đường lớn.


      Phương Châm vội, mình từ từ . được khoảng hai ba trăm mét thì nghe thấy tiếng còi phía sau. vô thức né sang bên cạnh, kết quả chiếc xe kia dừng hẳn bên cạnh . Cửa phía sau hạ xuống, thấy Vương Tử ngoắc ngoắc tay với mình: "Chị Phương, chị lên , em tiễn chị một đoạn."


      Phương Châm từ chối, mở cửa lên xe. Vào trong xe rồi lập tức hối hận. Lúc đầu tưởng là lái xe đưa Vương Tử đến nhà trẻ, nhưng ngồi vào xe mới biết lái xe là Nghiêm Túc. Tối qua gặp Nghiêm Túc, cũng biết qua đêm ở đây. Càng có ngờ lại đúng chức trách của người cha, lái xe đưa con trai mình học.


      Trong xe khá yên tĩnh, cả bai người đều nói chuyện. Nghiêm Túc đưa Vương Tử đến nhà trẻ trước rồi hỏi Phương Châm muốn đâu, sau khi thằng bé xuống xe, khởi động xe đưa ào trung tâm thành phố.


      Lúc đâu Phương Châm muốn đến nhà La Thế, nhưng vườn ươm ông Dương nhờ đến lại rất xa nhà La Thế, nên chọn một nơi ở giữa. Mẹ La cũng vừa vặn muốn đến trung tâm thành phố mua đồ, hai người liền hẹn ở trung tâm Thái Bình Dương.


      đường đến điểm hẹn, Phương Châm ngồi trong xe nhìn cái gáy của Nghiêm Túc. dần dần áp chế được sự hận thù đối với người đàn ông này xuống, nhưng vì sắp gặp mẹ La, sự hận thù như có dấu hiệu trỗi dậy. Phương Châm chỉ có thể ép mình nhìn Nghiêm Túc nữa, có hết sức dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.


      Hai người vẫn suốt quãng đường, chờ khi xe dừng lại, rốt cuộc Phương Châm ép mình mở miệng, nói "Cảm ơn" với Nghiêm Túc. Đối phương đưa lưng về phía quay đầu lại, chỉ khoát tay thể hiện có gì, Phương Châm nhanh chóng xuống xe.


      thấp thỏm vào cửa lớn của trung tâm, hề để ý đến việc Nghiêm Túc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đến khi nhìn thấy nữa.


      Phương Châm hẹn mẹ La tại một quán cà phê ở tầng một, khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau đều vô thức run rẩy. Phương Châm kinh ngạc mới chỉ năm năm trôi qua mẹ La trông già rất nhiều. Mà mẹ La cũng ngạc nhiên thời gian năm năm tựa như hề lưu lại vết tích gì mặt Phương Châm. vẫn giống như năm năm trước, thoang minh ngoan ngoãn, vẫn là khuôn mặt trẻ con, dường như thời gian năm năm trong tù đã dừng lại.

      Năm năm trước, lúc đó Phương Châm mới ra trường chưa bao lâu, dù có sự giới thiệu của giáo viên và La Thế giúp đỡ vào đài truyền hình làm phóng viên, nên thực tế cũng chưa va chạm xã hội nhiều. Sau này nhất thời xúc động làm Nghiêm Túc bị thương rồi vào tù, lúc ra tù thì con người đã trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng phong cách vẫn thay đổi gì nhiều.


      Khi ngồi xuống trước mặt mẹ La, bà có cảm giác như quay về quá khứ.


      Bà kiềm được cảm thán: "Thấy con vẫn như trước là dì yên tâm rồi."


      Phương Châm cười với bà: "Dì, dì giữ gìn sức khỏe ạ."


      "Dì sao, vẫn rất tốt. A thế đã mất năm năm, dì và chú La của con cũng đã dần quen rồi. Thời gian vẫn cứ trôi mãi, cứ luôn rẫu rĩ cũng chẳng ích gì. Chúng ta đều là người gần đất xa trời rồi, sống thế nào chẳng được. Ngược lại là con đấy Phương Châm, con đã có tính toán gì chưa, có cần dì giúp con tìm việc hay chỗ ở gì ?"


      "Dạ cần ạ, con tìm được việc rồi, mấy tháng này con vẫn làm, chỗ ở con cũng có rồi. Công việc bây giờ của con còn thoải mái hơn trước nữa, tiền lương cũng ít, dì đừng lo cho con."


      Mẹ La hỏi làm việc ở đâu, nhưng trong lòng bà cũng ràng. Người có tiền án như Phương Châm thể tìm được công việc gì quá vẻ vang được. Nhưng nhìn cách ăn mặc và sắc mặt của bây giờ giống như chịu khổ lắm nên trong lòng bà cũng yên tâm.


      Sau khi hai người chuyện lát, bà đặt một túi giấy xuống trước mặt Phương Châm: "Đây là đồ a thế để lại cho con, dì chưa bao giờ mở ra, con cứ đem về nhà từ từ xem. Dì đưa cho con thứ này phải để gợi lên những chuyện đau lòng của con, dì chỉ muốn nói dù A Thế đã mất rồi, nhưng tình cảm lúc trước của con vẫn rất đáng qúy, rất đẹp đẽ. Dì hi vọng con vì đoạn tình cảm này mà biết bảo vệ mình, vì A Thế mà sống thật tốt."


      Dù mẹ La nói lời này để xoa dịu Phương Châm, nhưng xuất của bà thôi đã làm Phương Châm cảm thấy đau lòng. Còn cả di vật kia, hai chữ "Phương Châm" phía là do La Thế tự tay viết, càng làm cảm thấy khó chịu thôi.


      Thế là Sau khi ăn cơm trưa xong thì tạm biệt mẹ La, người từ trước đến nay luôn kiềm chế mình như Phương Châm rốt cuộc muốn được phóng túng lần, tìm đại một nhà hàng trong trung tâm, vào gọi đống rượu, yên lặng uống một mình.


      hay nghe người ta mượn rượu giải sầu, lúc ngồi tù đã gặp rất nhiều người từng ăn chơi điên cuồng trước khi ngồi tù. Họ luôn nói với uống rượu là chuyện vô cùng tuyệt vời, say rồi vui hơn khi tỉnh táo gấp mấy nghìn lần.


      Khi Phương Châm bắt đầu uống, tính uống say, chỉ muốn trải nghiệm sức hấp dẫn của ̀n thôi. Kết quả đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, chỉ mới nốc mấy cốc bia vào bụng, đã cảm thấy cả người hơi nóng lên, mặt nóng rần, đầu cũng bắt đầu choáng váng, giống như ngày bị chấn động não đó, trước mắt xuất ảo ảnh.


      Trong lòng thầm nghĩ ổn, muốn thử đứng lên, lại phát thân thể mình mềm nhũn, chút sức lực cũng có. Nhớ tới chuyện còn phải lấy hoa lan cho ông Dương, trong lòng Phương Châm gấp tới phát hỏa. Nhưng càng sốt ruột thì hơi rượu càng bốc lên, mùi rượu nhè kia y như thuốc độc, nhanh chóng lan tràn trong huyết quản, khống chế cơ thể , thậm chí ngay cả thần chí cũng sắp tan rã.


      Đến lúc này Phương Châm mới biết được, thì ra rượu phải thứ gì tốt, thật quá hỏng việc.


      Nhân viên phục vụ thấy thành ra như vậy thì nhanh chóng chú ý tới : "Thưa , sao chứ?"


      Phương Châm thử móc điện thoại trong túi ra, muốn gọi người tới đón mình. Nhưng vừa lấy ra thì nó bỗng nhiên vang lên, làm giật mình, điện thoại liền rơi xuống đất. cúi xuống nhặt lên, nhưng hai mắt nhòe nhoẹt thấy gì cả, thử mấy lần đều được.


      Nữ phục vụ đứng bên cạnh nhìn nổi nữa, nhặt lên giúp Phương Châm, sau đó trả cho .


      Phương Châm cao giọng nói "Ừm", nghe vương tử nói một cách lão luyện: "Chị uống rượu."


      "Ừm."


      "Chị say rồi phải ?"


      Phương Châm vất vả gật gật đầu, mà quên mất Vương Tử ở đầu kia điện thoại thể thấy được. cầm điện thoại muốn nói gì đó, nhưng đầu óc rối thành một nùi nghĩ được gì. Vương Tử bên kia "Ừm" vài tiếng, thấy trả lời liền nói với người bên cạnh: "Chị ấy say rồi."


      Phương Châm có cảm giác điện thoại bị người khác cầm lấy, sau đó giọng Nghiêm Túc truyền tới: " ở đâu?"


      Phương Châm ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ: "Chỗ này...là ở đâu vậy?"


      Nhân viên phục vụ kiềm chế sự khinh thường trong lòng, tốt bụng cầm quá điện thoại nói với Nghiêm Túc: "Đây là nhà hàng Thời gian đẹp, tại tầng một trung tâm Thái Bình Dương, đường Trường An. Bạn của ngài uống say, ngài có thể tới đón ấy ?"


      "Được, trước khi tôi đến, phiền để ý đến ấy chút."


      Sau khi nhân viên phục vụ cúp điện thoại thì trả lại cho Phương Châm, trong lòng nhịn được nghĩ giọng nói của bạn trai gái này là dễ nghe, giọng nói kia thật là làm người ta điên đảo.


      Vì giọng nói dễ nghe của Nghiêm Túc, nửa giờ sau đó ấy rất để ý đến Phương Châm. Cho đến khi Nghiêm Túc mang vương tử đến, nhân viên phục vụ vừa thấy diện mạo và khí chất của đối phương thì trong lòng càng bất bình hơn. chỉ có giọng nói êm tai mà vẻ ngoài của người đàn ông này cũng thật chói mắt, liếc nhìn một cái đã muốn say ngất ngây. Lại nhìn Vương Tử bên cạnh , nhân viên phục vụ càng nản lòng hơn.


      Thì ra người ta là nhà ba người, ngay cả đứa con đáng cũng đã lớn vậy rồi. Nghiêm Túc đương nhiên có để ý tới sự phản ứng của nhân viên phục vụ và những gái khác trong nhà hàng, sau khi vào thì thẳng tới chỗ Phương Châm. Nhìn cái bóng lưng đã say tới mức gục xuống bàn ngủ thiếp , bĩu môi nói với Vương Tử: "Làm sao đây? Là con đòi cho bằng đượ gọi điện thoại cho ấy."


      "May mà gọi đấy, chứ thì chắc chị Phương ngủ ở đây cả đêm luôn ấy chứ. Ông là đàn ông, thể rộng lượng tí sao?"


      Nghiêm Túc cảm thấy cãi nhau với Quả bí lùn tại nơi đông người rất mất mặt, thế là để ý đến vương tử nữa, đưa tay đỡ Phương Châm. Phương Châm ngủ rất thoải mái, trong mơ mơ màng màng cũng biết là ai tới, bước chân lảo đảo tay khoác lên vai Nghiêm Túc, nhìn khuôn mặt thật cẩn thận.


      ", là ai?"


      "Nghiêm Túc."


      "Nghiêm... Túc?"


      "Ừ, nhớ ra sao?"


      Phương Châm lắc đầu, muốn mình tỉnh táo hơn chút. Kết quả hành động này trong mắt Nghiêm Túc lại mang một ý nghĩa khác. Thế là nhẫn nại nhắc nhở lần nữa: "Chính là người đàn ông suýt bị đâm chết năm năm trước đây."




      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :