1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận xương - Tô Lưu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆Chương 10: Ân tình

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Khi Phương Châm tỉnh lại, phát hiện mình nằm giường bệnh.


      Những tia nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua rèm cửa vào phòng, cảm giác rất ấm áp thích thú. giật giật ̉, thấy đầu đau nhức như tối qua nữa, ý tức cũng rõ ràng hơn nhiều. Mấu chốt là cảm giác buồn nôn trong dạ dày òn nữa, lại có thể hả miệng mà hít thở rồi.


      nằm đó nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, theo ý của Thẩm Khiên thì não bị chấn động nhẹ. ngờ vợ Anderson lại lợi hại như vậy, cứ cho là chỉ bị đụng nhẹ thôi, kết quả lại chấn động não.


      Nghiêm Túc đã cản thay cho chuyện bị bỏng rồi, vậy mà cuối cùng vẫn chạy khỏi phải nằm viện.


      Vừa nghĩ tới Nghiêm Túc lại nghĩ tới cái kia tay đến, kết quả mặt Nghiêm Túc xuất hiện trong đầu. đột nhiên có hơi mơ màng nhớ lại lần cuối cùng mình gặp là khi nào.


      Trong trí nhớ, sau khi đưa đến đường Cử Nhân thì lái xe , nhưng sao lại luôn cảm thấy sau đó bọn họ có gặp lại ha. Tình cảnh đó rất mơ hồ, đến mức biết là mơ hay là thực.


      Ngay trong lúc đầu tràn ngập hình cảnh Nghiêm Túc, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Thẩm Khiên cầm bệnh án vào. ta thấy Phương Châm đã tỉnh thì tới kéo màn cửa, rồi quay lại mỉm cười với . Dáng vẻ của ta đã rất dễ nhìn, bây giờ còn đứng mỉm cười trong nắng, cả người càng lộ ra sự quan tâm ấm áp.


      "Em cảm thấy sao rồi?" Thẩm Khiên vừa vừa đến bên giường, cầm điều khiển từ xa nâng giường lên cho Phương Châm.

      "Đã khỏe hơn nhiều rồi, khó chịu như vậy nữa. Tối hôm qua rất cám ơn ."


      "Là bạn nhau cả mà, cảm ơn gì chứ, có gì đâu."


      Phương Châm ngại ngùng cúi đầu cười cười. Kết quả vừa cúi đầu xuống thấy mình mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng tình, bộ đồ kia ừa vừa người , cổ áo rất rộng, cúi đầu xuống là thấy ngay cảnh xuân bên trong. Nghĩ tới chuyện Thẩm Khiên còn đứng bên cạnh, Phương Châm nhanh chóng che ngực lại, ngẩng đầu hỏi đối phương: "Tối hôm qua đã trực ca đêm rồi sao hôm nay lại tới đây vậy?"


      Thẩm Khiên thấy động tác lơ đãng vừa rồi của nhưng vạch trần, chỉ trả lời câu hỏi của : "Giữa trưa rồi, ghé thăm em chút thôi. đã nói với y tá trưởng rồi, tình huống của em nghiêm trọng lắm, chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, nằm viện uan sát mấy ngày là được."


      Phương Châm do dự, còn nghĩ rằng hôm nay cos thể xuất viện . Bệnh viện này nhìn rất tiện nghi, còn ở trong phòng đơn tốt như vậy, chỉ riêng tiền viện phí mấy ngày kế tiếp thôi đã phải tiêu một số tền lớn rồi.


      nghĩ nghĩ rồi hỏi Thẩm Khiên: "Vậy em có thể đổi phòng bệnh khác được , có phòng bệnh hai ba giường ?"


      "Em lo tiền viện phí sao?" Thẩm Khiên bật cười, "Em đừng lo chuyện tiền bạc. là bác sĩ ở đây, người nhà của đến nằm viện sẽ được giảm giá, em cứ ên tâm ở đây . Còn sợ khi xuất viện sẽ đòi tiền em sao?"


      "Ý em phải vậy, sao lại để trả tiền giúp em chứ. Em cũng có tiền, đừng lo."


      " biết em có tiền, thật sự muốn chăm sóc cho em. Chúng ta đã gặp nhiều năm như vậy, mấy năm này em đã rất vất vả rồi, là bạn của em thì dù rất vất vả cũng sẽ ́ gắng giúp em, em dừng từ chối nhé."


      "Nhưng mà Thẩm Khiên..."


      "Vậy thì cứ xem là coi trọng mặt mũi La Thế , em đừng từ chối sự giúp đỡ của nữa."


      đến "La Thế" Phương Châm hơi suy sụp, nhưng thấy Thẩm Khiên kiên trì như vậy cũng tiện lại từ chối, chỉ có thể cám ơn ý tốt của đối phương, trong lòng nghĩ sau này phải tìm cách trả lại ân tình này mới được.

      Thẩm Khiên nhìn sắc mặt , rồi hỏi mấy chuyện, xác ̣nh tình hình của đã chuyển biến tốt. Sau đó ta hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì? Nhà ăn ở đây khá gần, nhưng nếu em muốn đồ ăn ngoài thif sẽ mua cho em."


      " cần đâu, em ăn cái gì cũng được. đừng để lãng phí."


      "Phương Châm..." Thẩm Khiên nhẹ giọng, "Đừng khách sáo với như vậy được ? Trước đây và La Thế là bạn tốt, quan hệ của em với nó lại như vậy, lẽ ra là nên quan tâm em mới phải chứ."


      "Nhưng dù sao La Thế cũng đã mất rồi, phải có trách nhiệm gì với em đâu. Em đã là người trưởng thành, em có thể tự chăm sóc mình được mà."


      "Đã làm mình bị tương thành như vậy, em còn nói có tể tự chăm sóc mình hả?"


      Lời này nghe hơi có ý trách cứ, Phương Châm nhịn được ngẩng đầu nhìn đối phương. Thẩm Khiên vừa thấy gương mặt thanh thuần kia của thì lòng mềm nhũn, lần nữa thay tươi cười : " cũng có ý trách em đâu, chỉ là hơi đau lòng em thôi. Cứ coi như La Thế vẫn còn , vẫn có thể quan tâm em mà. Em là bạn tốt của Mỹ Nghi, lại là họ của nó. Còn nếu coi như chúng ta có quan hệ gì hết , muốn thể hiện mình quan tâm em, như vậy tốt sao?"


      Phương Châm ngờ lại trực tiếp như vậy. Trước đó, cũng mơ hồ cảm thấy tình cảm của Thẩm Khiên dành cho . Nhưng tới bây giờ, chauw từng nghĩ đến chuyện ở bên ta. Phương diện nào cũng rất xuất sắc, ta xứng đáng một gái tốt hơn. Mà thể tiến vào thế giới của được, dù Thẩm Khiên thích , nhưng cha mẹ cũng chưa chắc sẽ đón nhận .


      Nhưng phàm là một người trong sạch chấp nhận một gái từng ngồi tù làm con dâu. Huống chi trong lòng Phương Châm cũng có tình cảm nam nữ với Thẩm Khiên, chỉ coi là một người bạn tốt. vẫn chỉ muốn duy trì quan hệ bạn bè, muốn tiến thêm một bước.


      "Thẩm Khiên..." Phương Châm kiềm được muốn nói rõ ràng hết lời trong lòng. Kết quả lời vừa tới bên miệng từ Mỹ Nghi đã đẩy cửa vào, thấy Phương Châm đã tỉnh liền nói: "Ôi cuối cùng cũng tỉnh, tối hôm qua cậu làm mình sợ chết khiếp. họ, cũng tới đây à, có phải yên tâm đem Phương Châm giao cho bác sĩ ?"


      "Dừng nói nhảm, biết giữ miệng gì cả, lỡ để người khác nghe được rồi truyền đến tác bác sĩ khác tì sao hả, em đây là tạo thêm mẫu thuẫn ở bệnh viện làm đúng ."


      Từ Mỹ Nghi le lưỡi thèm để ý, nắm lấy cái túi quơ quơ trước mặt Phương Châm: "Mình mua dồ cậu thích ăn nhất này, cậu có đói , ăn chút có được hay ?"


      Thẩm Khiên thấy em họ tới hì cũng ở lại lâu nữa, dặn ấy chăm sóc cho Phương Châm rồi chuẩn bị rời : " còn có việc bận, các em cứ từ từ ăn. Phương Châm em phải chú ý, đừng ăn đồ úa cay nhé. Mỹ Nghi em phải giữ miệng đấy, đừng có nói nhiều, Phương Châm cần nghỉ ngơi nhiều."


      "Được rồi, em đã biết, em chăm sóc tốt cho ấy, em xin cam đoan sẽ giao cho thiếu sợi tóc." Từ Mỹ Nghi vừa vừa đây Thẩm Khiên đẩy ra ngoài, sau khi đóng cửa lại ấy Phương Châm le lưỡi, "Giống y hệt như phụ nữ, nói quài hết. Mỗi lần trông thấy mình quở trách hai câu là trong lòng ấy thoải mái."


      Lúc đầu Phương Châm còn muốn giải thích Từ Mỹ Nghĩ nói cái gì mà "giao cho thiếu một sợi tóc", nhưng còn chưa kịp mở miệng, giọng ấy đã vang vọng khắp phòng, tốc độ quá nhanh làm chen miệng vào được. Từ Mỹ Nghi vừa vừa lấy đồ trong túi ra, dời cái bàn nhỏ ở cuối giường lên, nhanh chóng xếp đồ ăn đầy bàn.


      Đúng là Phương Châm có hơi đói bụng. Tính ra đã hai mươi tư tiếng chưa ăn gì, bây giờ trong dạ dày cũng còn cảm giác ̀n cào nữa rất muốn ăn cái gì đó, thế là khách sáo chọn mấy cái, bắt đầu ăn với Từ Mỹ Nghi.


      Vừa ăn cơm, Từ Mỹ Nghi vừa hỏi chuyện tối qua, Phương Châm liền kể sơ lược chuyện ở nhà anderson. kể chuyện Anderson ngoại tình, chỉ kể chuyện bị đụng đầu.


      Nhưng dù vậy từ Mỹ Nghi vẫn tắc lưỡi: " vợ kia đúng là nóng nảy thật, dám ra tay ngay trước mặt khách, dù có hối hận nữa thì chồng ta cũng sẽ phát cáu cho xem, mất mặt vậy mà. Nếu mình cưới người vợ như vậy về chắc chắn sẽ nhanh chóng ly hôn thôi. Cậu nói xem sao ta lại đánh cậu chứ, vì biết cậu từng ngồi tù sao?"


      "Chắc là vậy, người bình thường đều kiêng kị người như mình mà."


      "Kiêng kị cái gì mà kiêng kị, cùng lắm đuổi cậu là được rồi, cần gì phải động tay động chân, còn ngay trước mặt Nghiêm Túc nữa chứ." đến đây từ Mỹ Nghi để đũa xuống, nhịn được cười, "Mình thấy cậu và Nghiêm Túc có duyên ha, làm bao mẫu thôi mà cũng đụng trúng nhà bạn ta, lại gặp trong bệnh viện. Mình nghe mình nói ta và Lý Mặc tổng giám đốc bệnh viện này là bạn bè, hôm qua ta bị bỏng tay đến tìm mình lấy thuốc trị bỏng. Mà cậu có biết sao tay ta lại bị bỏng ?"


      Ban đầu Phương Châm muốn , nhưng nghe từ Mỹ Nghi hỏi vậy, chỉ có thể thêm vài câu. Từ Mỹ Nghi vừa nghe vừa lắc đầu: "Tên họ Nghiêm kia đúng là vẫn còn là người tốt nhỉ, giống người bụng dạ hẹp hòi chút nào. Cậu nhìn , trước đây cậu đã làm ta bị thương, kết quả hôm qua ta còn ra tay giúp cậu. Đúng rồi, lúc cậu té xỉu tối hôm qua là ta đỡ cậu đấy."


      Trong lòng Phương Châm lộp bộp, đột nhiên ràng cảnh tượng trong đầu khi nãy phải là ảo giác, mà là đã thật sự xảy ra. Tối hôm qua thật sự thấy Nghiêm Túc trong bệnh viện, còn đụng mặt nữa.


      Dù Từ Mỹ Nghi giữ miệng, nhưng cũng thấy ấy nói khá đúng, và tên Nghiêm Túc thật sự có duyên. Chẳng qua là nghiệt duyên thôi.


      "Bộ dạng lúc ta ôm lấy cậu, mình rất hâm mộ đấy. Nếu mình được một người đàn ông đẹp trai như vậy ôm vào lòng một cái thôi, đừng bị chấn động não rất nhỏ thôi, dù bị chấn động não ô cùng nghiêm trọng mình cũng muốn. Trước đây, mình vẫn cảm thấy ngoại hình của họ mình rất tốt, kết quả tối hôm qua, được quan sát Nghiêm Túc gần như vậy, mới biết được cái gì là người còn có người. Khí chất thì phong độ, giơ tay nhấc chân, ai da, mình sắp bị choáng tới nơi ròi đây."


      "Mình thấy cậu bây giờ rất giống bị chấn động não, có muốn tìm họ của cậu tới trị bệnh dại trai của cậu ?"


      "Cậu chết ." Từ Mỹ Nghi đưa tay đánh nàng cái, chuyển đề tài, " mình nói cậu cứ ở đây mấy ngày , đừng lo lắng chuyện tiền bạc. Sau khi cậu xuất viện, cậu muốn mình đưa cậu về nhà hay sao? Phải thống báo cho ba mẹ cậu chứ nhỉ, xem cái đầu óc mình này, tối hôm qua loạn quá, nên mình quên bẵng chuyện này luôn."


      "Mỹ Nghi." Phương Châm kéo tay đối phương cho ấy đứng dậy cầm điện thoại, "Đừng cho ba mẹ mình biết được ?"


      "Sao vậy, cậu sở làm họ lo lắng sao?"


      "Sau khi xuất viện mình tính về nhà, nên cũng muốn nói họ biết. Cậu để ý giúp mình có chỗ nào tuyển người , như kiểu nhân viên thu ngân ấy, mình muốn sau khi xuất viện có thể làm ngay."


      Từ Mỹ Nghi nháy nháy hai mắt, như đã hiểu ra: "Phương Châm, phải vì chuyện cậu ngồi tù nên ba mẹ cậu đối xử với cậu tốt chứ?"

      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 11: Nôn

      Edit: Cindy

      Beta: Aki


      Phương Châm nghĩ thầm, khi trước lúc chưa vào tù, cũng thấy cha mẹ đối xử với tốt bao nhiêu.


      Có lẽ chỉ mấy lần cầm tiền lương về nhà, bọn họ mới nhiệt tình với hơn xíu. Thời gian còn lại thì cứ như bị ngăn cách bởi cái gì đó, chưa bao giờ có cảm giác tri kỉ cả.


      Nhưng thể với Từ Mỹ Nghi được, chỉ giật khóe miệng cười : "Mình muốn chọc giận họ, dù sao họ cũng đã chịu nhiều áp lực vì chuyện năm đó."


      Từ Mỹ Nghi nghĩ thấy có lý: "Nhưng cậu cũng phải có chỗ ở chứ. Cậu còn muốn quay lại khách sạn nhỏ đó sao? Chỗ đó ngày hơn trăm, chút tiền lương của cậu cũng đủ trả tiền phòng đâu. Nếu như vậy , cậu tới ở nhà mình nhé?"


      " cần đâu, mình muốn thuê một căn phòng ở tạm trước, hoặc thuê chung phòng với người ta cũng được."


      "Cứ coi như là thuê phòng , cậu cũng phải tìm chỗ trước chứ. Cũng thể vừa ra viện đã ngủ ngoài đường được. Cậu tới nhà mình ở vài ngày trước, sau đó từ từ tìm việc làm tìm chỗ ở luôn. Như vậy , hằng ngày ở khách sạn xay ra chuyện gì, đừng mình lo lắng, ngay cả họ mình cũng chịu được. Chẳng lẽ cậu muốn ́ch thân họ mình sắp xếp chỗ ở cho cậu?"


      Từ Mỹ Nghi vừa vừa chớp chớp mắt với , cười y như một kẻ trộm. Phương Châm vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Khiên muốn giúp mình, lập tức thấy đầu mình phình to ra, nhưng cũng dám từ chối Từ Mỹ Nghi, chỉ có thể đồng ý tạm thời đến nhà ấy ở vài ngày.


      Ngày xuất viện Thẩm Khiên cũng tới, ta giúp Phương Châm thu dọn đồ đạc. Hành lý trong khách sạn đã được ta đến lấy vài ngày trước, còn nhân tiện tặng cho Phương Châm mấy cuốn sách, là để đọc cho đỡ buồn. Từ Mỹ Nghi ở bên cạnh nhìn thấy cười ngừng, đến buổi tối, khi sắp xếp đồ đạc trong phòng, ấy liền lấy mấy cuốn sách kia trêu ghẹo: " họ mình bình thường rất thông minh, sao gặp cậu lại trở nên ngốc vậy chứ. Nào có theo đuổi con mà lại tặng sách chứ, cũng biết tặng hột xoàn kim cương, hiểu chuyện mà."


      Phương Châm im lặng, chỉ ngoảnh lại qua loa: "Mình cảm thấy mấy cuốn sách này rất tốt, nội dung cũng hay nữa."


      " phải vấn đề là sách hay hay , mấu chốt là ấy kín đáo như vậy làm sao người ta cảm giác được trái tim nóng bỏng của ấy đây? Còn phải để em họ là mình đây ra tay giúp đỡ." Từ Mỹ Nghi xích lại gần Phương Châm, nín cười , "Phương Châm, có hứng thú làm chị dâu họ của mình ?"


      " đâu."


      "Đừng vô tình như vậy mà, họ mình một bầu nhiệt huyết, sao cậu lại từ chối nhanh vậy chứ. Cho ấy cơ hội nha. Tốt xấu gì trước đây hai người cũng có quen biết nhau, rồi cũng sẽ có cảm tình thôi mà."


      "Chính bởi vì là bạn bè nên mới được. Mình đối với ấy chỉ có tình bạn có tình ."


      "Tình là có thể từ từ bồi dưỡng ."


      "Mỹ Nghi, " Phương Châm cầm hai quyển sách kia lên, cười chua xót với Từ Mỹ Nghi, " họ cậu với mình có kết quả đâu."


      "Vì sao? Chẳng lẽ vì trước đây ấy là bạn của La Thế sao?"


      " chỉ như vậy, cậu cảm thấy bố mẹ họ cậu chấp nhận mình sao?"


      Từ Mỹ Nghi trước giờ luôn lạc quan hiếm khi lộ ra biểu cảm rối rắm mặt: "Cũng hơi khó, nhưng chuyện đều do con người mình quyết ̣nh cả mà."


      "Nhưng mình muốn. Bây giờ mình có tâm tư nghĩ đến tình , mình chỉ muốn nhanh chóng tìm được việc, dù thế nào mình phải nuôi sống chính mình trước đã chứ."


      "Vậy cũng đúng." Từ Mỹ Nghi cầm bộ áo ngủ đưa cho Phương Châm, "Muốn tắm trước . Mặc áo ngủ của mình , còn mới, đồ của cậu giặt chưa khô, hai ngày nay thời tiết được tốt lắm."


      Phương Châm nhận lấy áo ngủ, mặt đầy cảm kích. Từ Mỹ Nghi giành trước : "Đừng cảm ơn linh tinh gì đó với mình, muốn cảm ơn mình cũng đơn giản thôi, ngày mai ăn với mình là được."


      Phương Châm xoay người đến phòng tắm, được nửa lại hỏi: "Sao lại muốn ăn cơm?"


      "Chúc mừng cậu ra tù."


      " có gì mà chúc mừng đâu mà."


      "Vậy cậu cứ coi như mình muốn mượn cớ để ăn một bữa ngon được hả? Chị hai, cậu mới bao nhiêu tuổi, có thể hoạt bát chút như hồi thanh xuân , cuộc đời còn rất dài, cậu tính ở nhà mốc meo đến già sao?"


      Cuối cùng Phương Châm lại hề gì nữa, chỉ cười cười với Từ Mỹ Nghi rồi bước vào phòng tắm. thừa nhận đối phương nói rất đúng, sự hứng thú của bây giờ khá thấp, cả người mất ý chí, có mục tiêu cho cuộc sống, như biết vì sao lại phải sống vậy. lòng chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, nhưng sau đó muốn làm gì nữa thì chưa từng nghĩ tới. Có lẽ cần phải hòa nhập với xã hội lần nữa, tiếp xúc nhiều với người khác, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ, tiếp tục sống lần nữa.


      Thành ra buổi tối ngày hôm sau khi ra ngoài ăn cơm với Từ Mỹ Nghi, Phương Châm chợt cảm thấy sự tỉnh ngộ một ngày trước của mình là sai rồi, quả nhiên vẫn nên đợi ở nhà thì tốt hơn.


      Các đến nhà hàng vô cùng cao cấp, nghe dù chỉ là một món khai vị rất bình thường thôi đã tốn hết mấy ngày tiền lương của . Chớ chi đến cái danh sách hàng loạt loại rượu phhong phú kia, dù Từ những loại rượu cao cấp đa dạng, dù Từ Mỹ Nghi có bán thân cũng chưa chắc đã trả được bữa cơm này.


      Cho nên ngay giây phút bước chân vào cánh cửa đó, Phương Châm biết đêm nay chắc chắn sẽ gặp Thẩm Khiên. Gia cảnh Từ Mỹ Nghi cũng khá giả, nhưng vẫn chưa đủ để ăn với một bữa cơm đắt tiền như vậy, bên cạnh ấy cũng chỉ có Thẩm Khiên là người có khả năng chi trả ở những nơi như này.


      Thế là Phương Châm lại gần Từ Mỹ Nghi nhỏ bên tai : " phải cậu mời khách sao? Sao lại để cho họ cậu quẹt thẻ rồi?"


      "Đúng vậy, mình mời khách ấy trả tiền có thì vấn đề gì đâu chứ? phải công dụng của họ mình là như vậy sao?"


      Phương Châm cãi nổi với logic của Từ Mỹ Nghi, cũng chỉ cười cười . Mấy năm ở trong tù đã học được đạo lý, nếu nhất ̣nh phải tranh cãi đến mức sống còn, thì im lặng là lựa chọn tốt nhất.


      Vì thế lúc ăn cơm Phương Châm liền trở thành người yên tĩnh nhất trong ba người ở đây. Từ Mỹ Nghi là người nói nhiều nhất như cũ, dù sao chỉ cần ở đâu có ấy ở đó mãi lo nhạt nhẽo. Thẩm Khiên vẫn dạng ôn tồn lễ độ, còn chững chạc hơn so với năm năm trước, nhưng tấm lòng tri kỷ kia vẫn hề thay đổi. Phương Châm cảm thấy làm bạn với ta rất thoải mái, nhưng chuyện tình cảm thể miễn cưỡng được, bọn họ trở thành người , đây là cảm giác tính tới bây giờ của Phương Châm.


      Cũng may Thẩm Khiên là người rất có phong độ, lúc ăn cơm cũng nói lời nào làm cảm thấy lúng túng. Từ Mỹ Nghi cũng rất săn sóc đề cập đến chuyện 5 năm trước, chỉ chút chuyện trước kia. Hai người các học chung trường tiểu học và trung học, dù học chung trường đại học nhưng lại chung một thành phố, nên kỉ niệm chung của hai rất nhiều.


      Rượu vừa vào miệng, Từ Mỹ Nghi cũng nói nhiều hơn. ấy vỗ vỗ bả vai Phương Châm, có chút kích động : "Cậu xem cậu khách sáo với mình như vậy làm cái gì. Quan hệ giữa hai chúng ta là gì hả? Từ nhỏ tới lớn mình đã chép bài cậu bao nhiêu lần, khi thi cũng chép bài cậu. Có lần suýt chút nữa còn hại cậu bị giáo viên bắt. Khi học trung học cậu giúp mình viết thư tình cho tên tiểu tử thúi lớp bên cạnh, làm nghĩ cậu thích , quấn lấy cậu cả buổi, đến giáo viên cũng biết, chỉ còn thiếu nước mời phụ huynh lên làm việc."


      "Mỹ Nghi..." Phương Châm hơi ngượng ngùng, ở trong tù tự nhận mình là da mặt dày biết xấu hổ, nhưng bây giờ nghe những tai nạn xấu hổ trước đây lại cảm thấy mặt nóng lên.


      Nhất là còn trước mặt Thẩm Khiên.


      Thẩm Khiên như biết nỗi băn khoăn của , cười an ủi : " sao, những chuyện này con bé sớm kể với rồi. Con bé luôn em là người bạn tốt nhất của con bé, trừ em ra tất cả những người khác đều chỉ giả vờ thôi."


      " sai, những người đó sao có thể so với Phương Châm được. Các ấy, mở miệng ra là trung tâm thương mại Thâm Lam, nếu thì lại bàn luận về Nghiêm Túc kia, từ việc ta có bao nhiêu tiền tới vẻ ngoài của ta, còn rất quan tâm đến việc người ta có bạn chưa nữa chứ. Nhưng các ấy đã gặp Nghiêm Túc chưa? Đâu lợi hại bằng Phương Châm của chúng ta được, Phương Châm của chúng ta mới là người được gặp ta ở khoảng cách gần nhất."


      "Mỹ Nghi!" Lúc này đến phiên Thẩm Khiên lên tiếng , "Em uống say rồi."


      Từ Mỹ Nghi tự biết mình lỡ lời, nhanh chóng bưng ly lên: "Mình sai rồi, tự phạt ba ly."


      xong ấy rót cho mình ba ly rượu. Phương Châm nhìn ấy uống sảng khoái thì có hơi lo lắng, liền khuyên nhủ: "Cậu uống ít thôi, coi chừng say đấy."


      Từ Mỹ Nghi vốn bình thường, nhưng ba ly rượu này vừa xuống bụng làm ấy có hơi choáng váng. Nhưng ấy cũng để ý: " sao, uống say thì còn có cậu, rồi còn có họ mình nữa này. Có hai người các cậu ở đây, ai dám làm gì mình?"


      "Yên tâm, cho dù có bọn ở đây, cũng ai dám làm gì em đâu." Thẩm Khiên vậy, nhưng vẫn rất quan tâm em họ mình. thấy Từ Mỹ Nghi sự là say rồi, thì hỏi , "Sao rồi, khó chịu hả, có muốn gọi chút đồ giải rượu ?"


      ", cần. họ, em, em buồn nôn."


      "Buồn nôn là được rồi." Thẩm Khiên xin lỗi nhìn Phương Châm, "Em đỡ con bé WC nôn chút nhé, vào toilet nữ được."


      Phương Châm lập tức đứng dậy đỡ Từ Mỹ Nghi. Đối phương lại cậy mạnh tự đứng lên, lảo đảo bước về phía nhà vệ sinh. Phương Châm bước nhanh đuổi theo, nắm chặt lấy cánh tay ấy buông.


      "Mình sao đâu Phương Châm, cậu đừng lo."


      "Ừ, mình biết cậu sao, chỉ là cậu vững lắm."


      "Ôi, mình sao đường này lại tối như vậy, sao lại nhiều lối như vậy chứ, chúng ta nên rẽ hướng nào đây?"


      Phương Châm nhìn lối phía trước, hết đoạn hành lang này rồi rẽ phải là đến nhà vệ sinh. Rõ ràng là Từ Mỹ Nghi đã say đến mức hồ đồ, bắt đầu xuất tình trạng mắc mấy ngày trước: ảo ảnh.


      Vì thế lại càng dùng sức đỡ đối phương: "Cậu theo mình là được, sẽ tới nhanh thôi."


      " được Phương Châm, mình, mình muốn ói."


      Phương Châm hoảng sợ: "Cậu cố gắng thêm chút, trăm ngàn lần đừng nôn ở đây." Ở một nơi sang trọng như vậy, nôn một lần là phải bồi thường bao nhiêu tiền đây. Quan trọng là nếu nôn trước mặt nhiều người, cũng ảnh hưởng tới hình tượng của Từ Mỹ Nghi nữa.


      Nhưng Từ Mỹ Nghi nhịn được , đẩy Phương Châm ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, khi chạy đến cuối hành lang, ấy nghiêng người, cơ thể khẽ cong xuống, “ọe” một tiếng, nôn hết ra.


      Ngay cả cơ hội để kêu lên nhắc nhở cũng có, Phương Châm chỉ có thể im lặng chạy đến bên cạnh ấy, sững sờ nhìn đối phương nôn hết đống xanh xanh đỏ đỏ trong bụng ra ngoài.


      Xong rồi, lần này nhất ̣nh phải đền tiền rồi. Nhưng đây phải là điểm chết người, ngay chỗ Từ Mỹ Nghi há miệng nôn, có một người ra từ lối rẽ, đôi giày da mới tinh sẫm màu đập vào mắt Phương Châm. đôi giày da đó rõ ràng có vài giọt chất lỏng, hẳn là của Từ Mỹ Nghi nôn ra.


      Phương Châm lập tức im lặng, vừa định ngẩng đầu xin lỗi đối phương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Nghiêm Túc, chẳng thể thốt nên lời nữa rồi.


      Ôi, những thứ bắn lên đôi giày kia, có nên giả vờ nhìn thấy ta?
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 12: Tâm thần yên

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Rốt cuộc là da mặt Phương Châm đủ dày để trợn mắt nhận lỗi được.


      nói xin lỗi với đối phương: "Xin lỗi , để tôi lau sạch cho .”


      " cần." Nghiêm Túc rút chân lại, khỏi nhíu mày nhìn đống hỗn độn sàn nhà. rất muốn rời ngay, nhưng nhìn một mình Phương Châm vất vả đỡ khác, cũng biết phải xử lý đống lộn xộn sàn nhà này như thế nào, vì thế lại mềm lòng nói, "Để tôi tìm một người tới dọn dẹp."


      vừa dứt lời liền thấy ở phía đối diện có một thanh niên mặc đồng phục tới, thế là tiện thể kéo lại: " gái này uống hơi nhiều, phiền cậu tìm giúp người dọn dẹp đến đây."


      Vốn là khi nhìn thấy đống hỗn độn sàn nhà, chàng trai kia rất vui, nhưng vừa ngẩng đầu thấy đối phương là Nghiêm Túc thì lập tức thay đổi sắc mặt. Lời nói của Nghiêm Túc làm cậu ta hiểu lầm Từ Mỹ Nghi là bạn của , vì thế cung kính gật đầu đồng ý, nhiệt tình tìm người đến dọn dẹp.


      "Cám ơn." Phương Châm cảm ơn Nghiêm Túc xong thì muốn đỡ Từ Mỹ Nghi đứng dậy, nhưng ấy cứ ngồi xổm tại chỗ đó nhúc nhích, hơn nữa còn liên tục phất tay với : "Đừng, đừng chạm vào mình."


      "Mỹ Nghi, chúng ta đến nhà vệ sinh nhé? Nhỡ cậu lại muốn ói..."


      "Tôi khuyên tốt nhất là đừng động vào ấy." Nghiêm Túc đứng bên cạnh xen miệng vào, "Để tự ấy bình tĩnh một chút đã. Bây giờ mà động vào ấy thì ấy còn nôn ghê hơn đấy."


      Phương Châm hề có kinh nghiệm gì đối với việc say rượu, chính cũng chưa từng uống say. Nhưng lúc này, thấy hẳn là Nghiêm Túc rất có kinh nghiệm lĩnh vực này, vì thế nghe theo đề nghị của đối phương, lặng lẽ đứng ở chỗ ngoặt với Từ Mỹ Nghi.


      Bầu khí phảng phất như đông cứng lại, ba người nhìn nhau, nhưng đều đứng ở đây nhúc nhích. Từ Mỹ Nghi là sợ nôn nên dám động, Phương Châm là muốn ở lại với ấy nên thể . Còn về phần Nghiêm Túc, cũng hiểu tại sao mình còn chưa , nghĩ chắc là muốn đợi người đến lau sạch giày cho .


      Chủ tịch trung tâm thương mại Thâm Lam mang đôi giày dính đầy dịch nôn mửa ra khỏi nhà hàng, là có hơi thích hợp. Đây là giải thích hợp lý nhất mà Nghiêm Túc tự nghĩ ra.


      Vì thế khí trầm mặc kéo dài khoảng khoảng hai ba phút, trong đó nội tâm Phương Châm chịu dày vò nhất. vừa hận Nghiêm Túc lại vừa cảm kích ra tay giúp đỡ. Loại cảm giác này làm hết sức khó xử cũng rất khó chịu. Lúc rời khỏi nhà Andreson cũng có cảm giác như vậy, vậy mà mới qua có vài ngày, lại gặp phải tình huống tương tự.


      Vừa nghĩ đến Anderson, Phương Châm vô thức liếc mắt nhìn tay phải của Nghiêm Túc. Nghe Từ Mỹ Nghi hôm đó ta cũng đến bệnh viện, chắc là bị bỏng rất nghiêm trọng. Lúc này, tay vắt chéo sau lưng, Phương Châm nhìn thấy.


      Vì thế dứt khoát mở miệng hỏi: "Tay sao rồi ?"


      " sao."


      "Nghe bị bỏng rất nghiêm trọng."


      " có gì, vết thương thôi."


      "Ngày đó vội quá, chưa kịp nói cảm ơn ."


      gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Túc rốt cuộc ra một nụ cười, tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát. Sau đó vẫn thản nhiên như cũ mở miệng nói: " cần cảm ơn, tôi biết trong lòng cũng muốn cảm ơn tôi."


      "Tôi thừa nhận tôi thích ." Phương Châm vừa câu này, khuôn mặt Nghiêm Túc liền bạnh ra. Nhưng vẫn tiếp, "Nhưng vẫn phải có qua có lại, chuyện hôm đó ở nhà Anderson và cả chuyện ngày hôm nay, tôi lòng muốn cám ơn ."


      Nghiêm Túc gì, chỉ mím môi nhìn chằm chằm Phương Châm. Cũng biết rốt cuộc là muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt kia giống y như tia lade của máy cắt kim loại, Phương Châm có cảm giác da thịt mình như bị bóc dần từng lớp một. Loại cảm giác này làm người ta bất an, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bị một người đàn ông nhìn đến mức ruột gan rối bời.


      Đó đương nhiên phải bởi vì tình cảm, mà là vì trong lòng rõ. Vì biết rốt cuộc vì sao Nghiêm Túc lại dò xét , là muốn nhìn thấu suy nghĩ của hay muốn nghĩ cách đối phó đây? Nếu vì sao ta còn chịu , ở lại là muốn xem kịch vui sao?


      Phương Châm bị ánh mắt của làm cho có hơi bực bội, chỉ có thể quay đầu sang bên. Vừa quay đầu lại thấy nhân viên vệ sinh tới, mang theo thùng nước với cây lau nhà và đồ dùng vệ sinh linh tinh gì đó, nhanh nhẹn thu dọn đống hỗn độn sàn.


      Từ Mỹ Nghi hình như đã tỉnh táo hơn nhiều, giãy giụa dựa tường đứng lên. Phương Châm nhanh chóng tiến lên đỡ ấy: "Mỹ Nghi, muốn về ? Hay cậu muốn nôn nữa?"


      Từ Mỹ Nghi híp mắt vừa định mở miệng, phía sau vang lên thanh của Thẩm Khiên: "Phương Châm, Mỹ Nghi, các em làm sao vậy?"


      Phương Châm quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Khiên, lần đầu tiên cảm thấy giống một vị cứu tinh đáng : "Mỹ Nghi nôn ra sàn, em sợ ấy nôn tiếp nên để ấy ở lại đây nghỉ ngơi một lát. Sao lại tới đây vậy?"


      "Hai người lâu như vậy sao lo lắng được, nên tìm xem sao." Thẩm Khiên bước lên bước đưa tay ra đỡ em họ, lúc này mới nhìn thấy Nghiêm Túc. Hai người bọn họ mới quen hai ngày trước, chưa tới có quan hệ gì, nhưng vẫn nhận ra đối phương.


      Vì thế Thẩm Khiên chủ động chào hỏi: "Chào Nghiêm."


      "Chào bác sĩ Thẩm."


      "Tay đã khá hơn chút nào chưa? Thuốc của tôi thế nào, có hiệu quả ?"


      "Hiệu quả rất tốt, sao rồi."


      "Nhanh vậy sao?" Thẩm Khiên có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng trong tình huống trước mắt này, rõ ràng thích hợp để thảo luận hiệu quả của thuốc trị bỏng, Thẩm Khiên chỉ có thể cười cười với đối phương, "Có tác dụng là tốt rồi."


      “Ừm, cám ơn . Tôi trước." Nghiêm Túc xong cũng đợi người ta trả lời, nhanh chóng sải bước rời khỏi trường. Phương Châm nhịn được quay đầu nhìn , kết quả phát lúc khỏi, tay phải Nghiêm Túc đút trong túi lộ ra mảnh màu trắng.


      Nhìn nó giống như băng gạt, cho nên tay của ta cũng chưa khỏi hoàn toàn?


      Thẩm Khiên bên đỡ Từ Mỹ Nghi nghiêng ngả lảo đảo, bên vẫn suy nghĩ lời vừa rồi của Nghiêm Túc: "Khỏi nhanh như vậy sao?"


      ta được rất khẽ, nhưng Phương Châm vẫn nghe được, vì vậy trong lòng càng cảm thấy kỳ quái. như vậy, vết thương của Nghiêm Túc khỏi nhanh như vậy được, nhưng từ đầu tới cuối ta đều tốt rồi, chút ý tứ oán trách cũng có.


      Là sợ phân phải trái, hay là vẫn cảm thấy có tiền dù sao cũng bồi thường được? Phương Châm nghĩ thầm, chắc trong lòng Nghiêm Túc chính là nàng vừa khó chơi lại vô lý nhỉ.


      Nghĩ đến đây lại nhìn theo hướng Nghiêm Túc rời . Nhưng chỗ đó đã còn bóng dáng từ lâu, chỉ còn lại một cái hành lang dài, ngẫu nhiên có vài người xa lạ qua.


      Nghiêm Túc bước nhanh ra khỏi nhà hàng, thẳng đến chiếc xe màu bạc của mình, nhấc chân ngồi vào xe. Nhưng vừa ngồi xuống, liền ý thức được có chỗ đúng. Cuối cùng vẫn chưa kêu người ta lau đôi giày bị bẩn của mình. cứ vậy mà ra, cũng mặc kệ người khác có nhìn thấy hay .


      Mặc dù chắc là chẳng ai nhìn thấy đâu, nhưng vẫn cảm thấy mình rất buồn cười. Rõ ràng lý do vừa rồi tìm cho mình quá miễn cưỡng, có lẽ là bởi vì Thẩm Khiên đột nhiên xuất . vốn ngại vài câu với Phương Châm, nhưng Thẩm Khiên vừa xuất trong lòng lập tức sinh ra ý muốn rời khỏi. Dường như họ Thẩm vừa đến, một gian rộng lớn lập tức lại, nhỏ đến mức làm người ta hít thở thông.


      Cho nên rời , thậm chí còn quên tiếng với người bạn còn chờ trong nhà hàng. Hôm nay tới ăn cơm với Lý Mặc, nhưng đã bị vứt bỏ giữa đường.


      ngồi trong xe nghĩ nghĩ, vẫn nên gọi điện thoại cho Lý Mặc, bảo cậu ấy ra lên xe mình, bọn họ tìm chỗ khác uống rượu. Sau khi Lý Mặc lên xe nghiêm túc quan sát phen, sau đó hỏi: "Cậu gặp ma à?"


      ". Sao hỏi vậy?"


      " ăn cơm yên lành, sau khi vệ sinh lại luôn ra đây. Chính mắt mình thấy sau khi cậu ra khỏi nhà vệ sinh, về lại bàn mà trực tiếp thẳng ra cửa luôn. Mình còn tưởng cậu gặp chuyện gì? Mình nghĩ đời này chắc ai có thể làm cậu trở nên khác thường như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có gặp ma mới có thể giải thích được."


      "Mình sao, rất tốt mà." Nghiêm Túc vừa vừa móc chìa khóa xe, Lý Mặc lại giành lấy chìa khóa xe: "Để mình lái cho, tay cậu chưa khỏi, mà cậu lại vừa gặp ma."


      Nghiêm Túc từ chối, xuống xe đổi chỗ với Lý Mặc, nhưng nhắc lại lần nữa: "Mình gặp ma."


      "Quỷ mới tin."


      Lý Mặc xong thì đạp chân ga, chiếc xe xẹt qua đường ánh sáng màu bạc trong bóng đêm, nhanh chóng hòa vào dòng xe ̣ tấp nập đường.


      Lý Mặc là dân chơi chuyên nghiệp, ta biết hết mọi uán rượu trong thành phố này. ta nhanh chóng chọn một quán Bar cách nhà hàng xa cũng khá tốt, tìm một chỗ đẹp ngồi xuống với Nghiêm Túc.


      Bóng đêm mông lung đèn đuốc lập lèo, lúc này chính là thời điểm náo nhiệt của quán bar. Chủ quán bar bỏ ra số tiền lớn mời một đoàn biểu diễn tới, đám người ăn mặc nóng bỏng gợi cảm, múa ̣t vũ đài sáng chói mắt.


      Lý Mặc vừa thấy cảnh này thì cười cười, với Nghiêm Túc: "Nhìn nhiều vào chắc cũng kích thích tế bào trong cơ thể cậu đấy. Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa động vào phụ nữ, đừng với mình một ngày nào đó cậu đột nhiên tuyên bố muốn tu nha."


      Nghiêm Túc để ý tới sự trêu chọc cảu ta, chỉ cầm chai bia từ từ uống. Những gái vũ đài kia gần như là mặc quần áo nhưng cũng chẳng gợi lên nổi một chút hứng thú nào cho , đắp lên mặt lớp phấn son dày nặng kia cũng thể giấu được khuôn mặt xấu xí. Nếu so với các , gương mặt Phương Châm trắng trẻo tươi mát lại sạch , nhìn thuận mắt hơn nhiều.


      Sao lại nhớ tới kia rồi? Nghiêm Túc hơi bực bội, đặt chai bia xuống bàn, quay đầu gọi nhân viên phục vụ: "Lấy mấy chai rượu Vodka."


      Lý Mặc uống Brandy, nghe thế suýt chút nữa đã phun rượu ra ngoài. ta đưa tay sờ trán Nghiêm Túc: "Cậu có chuyện gì chứ người em? Hôm nay sự gặp ma rồi sao, tối nay về nhà, tính tạm biệt đời trai ở đây luôn sao?"


      Nghiêm Túc thèm để ý đến câu nói sau cùng của ta, chỉ trả lời câu trước: "Ai mình về nhà."


      "Uống rượu Vodka còn muốn lái xe nữa hả?"


      "Cho dù uống bia thì cũng đâu lái xe được?"


      Vẻ mặt Lý Mặc vẫn tin như trước: "Vừa nãy cậu nhà vệ sinh có phải xảy ra chuyện gì rồi ?"


      " có chuyện gì."


      "Mình nên mang cậu đến đây uống rượu mới phải. Tay cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho dù là bia cũng nên để cho cậu uống." Lý Mặc vội vàng gọi nhân viên phục vụ trở lại, đổi rượu Vodka thành một tá bia, "Uống loãng loãng thôi, uống rượu mạnh như vậy để làm gì. Cậu muốn mượn say trả nghìn thù hay mượn say rước thêm thù đây hả? Người em, cậu đừng với mình cậu rơi vào lưới tình bò dậy nổi rồi nhé?"


      "Đm, cậu cút ." Nghiêm Túc uống mấy ngụm rượu, con người cũng thoải mái hơn, còn ở quán Bar nên chuyện cũng tương đối kiêng dè, "Mình muốn uống rượu, được sao?"


      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 13: Phỏng vấn

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Phương Châm ở nhà Từ Mỹ Nghi ba bốn ngày, mỗi ngày tìm việc thì chính là giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa.


      cũng tìm nhà trọ, ̣nh tìm việc xong sẽ thuê một căn phòng nhỏ gần đó, nếu có thể thuê chung với người khác tốt hơn. Nhưng Từ Mỹ Nghi luôn phá đám , muốn thuyết phục ở lại nhà mình.


      Tuy Phương Châm cảm thấy ba mẹ Từ đều rất tốt bụng, cũng đến đây làm phiền họ. Là bạn của Mỹ Nghi thỉnh thoảng ở tạm vài ngày cũng được, nhưng ở lâu trong nhà người ta thì lại phải lắm. Vả lại, biết Từ Mỹ Nghi tính toán cái gì trong lòng, ấy giữ lại phần đúng là xuất phát từ tình bạn sâu nặng, nhưng một phần cũng là vì Thẩm Khiên giật dây đằng sau.


      Nếu chuyển ra ngoài lại thể cứng rắn từ chối sự sắp xếp của Từ Mỹ Nghi, giống như lần trước giả vờ mượn danh nghĩa ấy mời khách thật ra lại tạo cơ hội gặp mặt với Thẩm Khiên, và còn có thể tiếp tục xảy ra.


      ở dưới mái hiên nhà người ta thì thể cúi đầu. Mà Phương Châm muốn cúi đầu thì cách duy nhất chính là dọn ra ngoài ở.


      Cũng may lần trước Anderson trả cho ít tiền. Phương Châm cứ tưởng ta đưa một tháng tiền lương năm ngàn, ngờ lại có đến bảy ngàn. Đối với Phương Châm mà đây chính là số tiền lớn. Tiền tích cóp trước khi sớm bị ba mẹ lấy , nghe ý tứ của mẹ thì gia ̀nh đã tốn ít tiền cho trong năm năm ngồi tù. Nhưng Phương Châm tính qua, con số này ít hơn số tiền tích góp gởi ngân hàng.


      Nhưng nhà đã tiêu số tiền kia thì cũng chẳng muốn đòi lại nữa, cứ coi như là dùng để hiếu kính cha mẹ . Bây giờ trong tay có bảy ngàn, vẫn có thể duy trì được khoảng thời gian. Nếu nhịn ăn nhịn mặc, thì cầm cự được bốn tháng cũng thành vấn đề.


      Từ Mỹ Nghi vừa thuyết phục ở lại, vừa giúp để ý xem có công việc nào phù hợp với . Phương Châm đã hỏi qua mấy siêu thị gần nhà họ Từ, có mấy chỗ tuyển nhân viên đều nộp hồ sơ, chỉ chờ đối phương hồi . Lần này có kinh nghiệm, nhắc lại chuyện mình từng ngồi tù, thậm chí ngay cả bằng đại học cũng bỏ qua, chỉ mình tốt nghiệp trung học, trước đây từng làm công việc tương tự, đã có sẵn kinh nghiệm. Còn về việc có thành thạo công việc thì bây giờ cũng suy xét đến, dù có làm việc một tuần rồi bị đuổi, rồi lại tìm một công việc giống vậy, thì sẽ trở thành một nhân viên có ta nghề thôi mà.


      Ngoại trừ thời gian tìm việc, thời gian còn lại, Phương Châm giúp nhà họ Từ làm việc nhà. Tât nhiên nhà họ Từ ai cầu làm như vậy, nhưng cảm thấy ngại khi ăn ở phải trả tiền, kiên trì muốn làm gì đó cho họ.


      Vì thế nhiệm vụ mua thức ăn nấu cơm liền rơi đầu Phương Châm. Lúc trước ở nhà đã là đầu bếp cừ khôi, ngay cả mẹ của Từ Mỹ Nghi cũng sánh bằng. vừa làm cho nhà họ Từ vài bữa cơm, Từ Mỹ Nghi đã rớt nước mắt cầu xin: "Tình ơi, cậu đừng , ở lại đây nấu cơm cho mình , mình trả lương cho cậu."


      Đây đương nhiên là câu đùa. Nhưng được người nhà họ Từ hoan nghênh, trong lòng Phương Châm cũng rất vui. Có thể nỗ lực giúp đỡ người của mình làm cho cảm thấy mình phải hoàn toàn là người bị xã hội vứt bỏ.


      Vì thế mỗi buổi sáng chỉ cần phỏng vấn, chợ và siêu thị chọn mua thực phẩm. Khu vực gần nhà họ Từ có một siêu thị tổng hợp rất lớn, việc ưa thích của Phương Châm là viết trước những gì muốn mua ra giấy, rồi hôm sau sẽ đối chiếu mua theo danh sách.



      Hơn chín giờ sáng, trong siêu thị chủ yếu là các dì các lớn tuổi, người trẻ như nhiều lắm. Phương Châm dạo qua khu gia vị trước, mua một chai nước tương, một bình dầu hàu, rồi đến quầy hoa quả chọn trái cây. Song, lúc ngang qua quầy ăn thử, bị mùi hương nồng đậm hấp dẫn, nên dừng lại muốn nếm thử. Bên cạnh quầ có ít các dì các vây quanh đứng chờ ăn thử, Phương Châm tiện chen vào, nên lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông chờ.


      Chưa chờ được nửa phút thì phía sau có người vỗ vai . Phương Châm cho rằng người ta chê cản đường, nên liền thức thời tránh qua bên cạnh. Nhưng người nọ lại theo hai bước, trực tiếp đối mặt với Phương Châm: "Là tiểu Phương à, nhận ra dì sao?"


      Trước mặt là dì trung niên, hơi béo, tóc quăn, cười rất thân thiết. Hai mắt Phương Châm nhìn chằm chằm mặt bà, nghĩ: "Là dì Chu sao, lâu gặp dì, gần đây dì có khỏe ạ?"


      "Rất tốt rất tốt."


      Dì Chu là hàng xóm cũ của Phương Châm, trước khi Phương Châm xảy ra chuyện bà còn ở đó, sau này nghe nói hai năm trước dì dọn rồi, cũng gặp lại. ngờ hôm nay lại gặp được ở siêu thị, đúng là rất có duyên.


      Dì Chu vừa gặp Phương Châm liền hỏi han ân cần hết sức quan tâm, thể tránh khỏi tới chuyện ngồi tù năm đó. Phương Châm sợ nói chuyện đó ở nơi đông người này làm người ta chú ý, quan tâm đến chuyện ăn thử nữa, kéo dì Chu đến góc vắng người.


      "Tiểu Phương, bây giờ con thế nào, đã ra tù bao lâu rồi?"


      "Gần tháng ạ."


      "Dì thấy con vẫn thay đổi gì, khác lúc trước lắm, thoạt nhìn vẫn nhắn như vậy. Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"


      Khi Phương Châm ngồi tù là gần hai mươi bốn tuổi, nay cũng sắp đến 30. cười cười với dì Chu: "Sắp 30 ạ."


      "Mặt mũi con như vậy nhìn ra đã 30 tuổi đấy, có khi con hai mươi cũng có người tin ấy chứ."


      Phương Châm biết vóc dáng mình nhỏ nhắn, gương mặt nhìn hơi non nớt, nhưng cũng trẻ đến mức như vậy. Nhưng nếu đối phương đã khen thì cũng phản bác, cười cười nhận lời khen này.


      Dì Chu cũng coi như là nhìn lớn lên, lâu ngày gặp khó trách mấy câu. Hỏi tình hình gần đây của , nghe Phương Châm tìm việc làm liền hỏi: "Con muốn tìm việc gì, vẫn làm phóng viên như trước sao?"


      "Dạ ạ, đài truyền hình với tòa soạn đều nhận người có tiền án ạ. Bây giờ con muốn làm lại từ đầu, tìm những công việc như thu ngân linh tinh thôi ạ."


      Dì Chu như chờ lời này của , lập tức tiếp lời: "Vậy con có muốn đến chỗ dì làm ?"


      "Chỗ của dì ạ?"


      "Ừ, phải dì đã về hưu sao, nên hai năm nay dì làm việc cho một gia ̀nh giàu có. Gần đây dì nghe chị Lý đảm nhận việc tuyển người làm muốn tìm vài gái trẻ có bằng cấp cao chút. Dì thấy con rất phù hợp, con yên tâm, vào đó rồi phải làm việc vặt giống dì đâu, các ở đó đều làm việc nhẹ hơn các dì."


      Phương Châm nghe bà có cảm giác ràng, nhất thời cũng có hơi hiếu kì: "Kiểu gia ̀nh như thế nào vậy dì, sao con nghe thấy kỳ quái dễ sợ? Nhà đó muốn tuyển nhiều lắm hả dì?"


      "Đầu bếp thôi đã có ba người, người hầu thì càng cần phải . Còn có tài xế riêng, nhân viên chăm sóc vườn, hình như còn có bác sĩ gia đình đến khám định kỳ nữa. Chủ nhân nhà đó là một quý bà, nghe chồng mất rồi, con cái đều có nhà cửa riêng, trong nhà chỉ có bà lão ở với đứa cháu trai."


      Con cái đều độc lập như thế sao còn sống với cháu trai nhỉ? Phương Châm muốn hỏi lại nhưng hỏi. Nghe dì Chu nói là gia đình người ta giàu có, còn giàu hơn nhà có tiền bình thường bậc, trong nhà có nhiều người giúp việc bây giờ cũng phổ biến mà. Phương Châm nghĩ chắc họ muốn tìm vài trẻ có tố chất để hầu hạ bà lão kia chăng.


      Nếu quả là như vậy công việc này cũng rất tốt. có đàn ông làm chủ thì cần lo có quy tắc ngầm gì đó. Nghe nói người già cũng có vài tính tình kỳ quái, nhưng Phương Châm ở tù gặp rất nhiều kiểu người, uất ức bình thường với đáng kể chút nào. Nhà người có tiền trả tiền lương cũng thấp, bao ăn bao ở, chắc là còn có cả đồng phục, đây thật sự rất tốt.


      Nhưng đã như vậy thì sao người ta chọn được? Đừng tới việc từng tù, nếu từng tù, thì chắc cũng có nhiều sinh viên đại học muốn làm.


      Phương Châm nghĩ đến đây chỉ có thể nhịn đau từ chối: "Chắc được đâu dì ạ, dì cũng biết con vừa ra tù, nhà bình thường thuê con đâu. Con nộp đơn ứng tuyển ở siêu thị cũng nhắc tới chuyện này, nếu nhắc tới con sẽ được tự nhiên lắm. Dì gia đình này có tiền có thế, thì chắc cần người như con đâu."


      "Ai hả, từng làm sao chứ. Lão bà nhà họ phải người như vậy đâu, bà ấy rất tốt bụng, thấy người khác gặp nạn sẽ đưa một tay giúp đỡ. Như ông Mão tài xế của bà ấy trước đây đã từng phạm tội, sau này khi được ra ngoài, bà ấy đã giúp cho ông ấy, ông ấy mấy năm nay làm tài xế cho bà ấy cũng chưa từng làm gì sai mà. Bà chủ cũng vì ông ta có tiền án mà xem thường ông ta. Phương Châm, con phải tin tưởng chính mình chứ, đời này phải ai cũng so đo như vậy đâu."


      Dì Chu vừa khuyên Phương Châm vừa hỏi số điện thoại của , rằng về sẽ hỏi chị Lý có ngại có tiền án , nếu ngại hai ngày sau sẽ gọi cho .


      Phương Châm ngờ siêu thị còn có thể gặp được cơ hội tìm việc, nhưng cũng để lời Chu trong lòng, sau khi về nhà vẫn sống cuộc sống như trước. Song, ngờ ngày sau dì Chu đã gọi cho , phỏng vấn. Phương Châm chắc nhưng cũng muốn bỏ qua cơ hội này, sau khi ăn mặc chỉnh tề thì tìm nhà theo ̣a chỉ dì Chu cho .


      Kết quả y như nghĩ vậy, đó phải là gia ̀nh tầm thường. Tại cái thành phố tấc đất tấc vàng này có thể có căn biệt thự hơn một 1000 mét vuông thì đây rốt cuộc là gia ̀nh giàu đến mức nào đây? Hơn nữa nghe ý tứ của dì Chu thì đây chỉ là con cháu mua hiếu kính bà chủ, để làm chỗ dưỡng già cho bà ấy, chứ cũng phải là nhà chính.


      Biệt thự này ở ngoại thành, nằm bên cạnh công viên yên tĩnh đường vành đai 4, biệt thư tách biệt, phóng tầm mắt nhìn đến chỉ thấy một căn biệt lặng im nằm đó một mình. Vì gần công viên nên khu vực xanh hóa ở xung quanh được xử lí khá tốt, non xanh nước biếc vây quanh toàn bộ căn biệt thự, rất thích hợp cho người già sống ở đây.


      Phương Châm vừa thấy căn biệt thự này trong lòng bắt đầu bồn chồn lo lắng, thấp thỏm được người ta dắt vào. Dì Chu đứng trước cửa chờ , vừa thấy là tiến lên đón ngay, muốn dẫn gặp chị Lý mà dì ấy từng qua.


      Hai người trước sau vào trong, còn chưa qua nửa vườn hoa đã thấy một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đến. Dì Chu vừa nhìn thấy chị ta thì chủ động cười chào hỏi: "Chào chị Uông."


      Người họ Uông kia đảo mắt qua dì Chu, nhìn thẳng vào mặt Phương Châm: "Đây là người mới tới sao?"


      "Đến phỏng vấn , chị Lý gọi tới đây."


      Chị Uông vừa nghe hai chữ "chị Lý ", khuôn mặt vốn đã nghiêm túc của chị ta lập tức trở nên tồi tệ hơn, bộ dáng chuẩn bị lựa xương trong trứng. Phương Châm vừa thấy thầm nghĩ ổn, sao giống như kiểu gia đấu trong giàu thời ̉ đâị vậy trời, người giúp việc còn dám chia bè chia phái sao?


      đứng đó thoáng chốc hơi do dự, hình như dì Chu cũng cảm thấy cảm xúc đối phương tốt. Bọn họ cứ vậy đứng đó chẳng nói câu gì cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi ô tô. Mấy người Phương Châm đồng thời quay đầu lại, thấy một chiếc Jaguar màu đen đậu ngoài cửa lớn. Nghe tiếng còi, cánh cổng lớn tự động mở ra, chiếc Jaguar màu đen chậm rãi chạy vào, xe chạy về phía trước dọc theo đường , lúc sắp chạy đến trước mặt Phương Châm thì quẹo phải chạy về phía bãi đỗ xe.


      Trong nháy mắt xe chạy đến trước mặt, Phương Châm lập tức thấy khuôn mặt người ngồi ở trong xe. Cửa kính xe đóng, khuôn mặt Lý Mặc cứ vậy xuất ràng trước mắt .

      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      ☆Chương 14: Khó xử

      Edit: Cindy

      Beta: Aki


      Phương Châm biết nhiều lắm về Lý Mặc, chỉ biết chút ít do Từ Mỹ Nghi biết.


      Nghe ta là sếp trực tiếp của Thẩm Khiên, bệnh viện tư nhân Thẩm Khiên làm chính là của ta. ta còn là bạn thân của Nghiêm Túc, là một thanh niên tài tuấn được nhiều mỹ nữ theo đuổi.


      Từ Mỹ Nghi cầm ảnh ta lấy được từ chỗ họ ấy xem tới xem lui, mặt đầy vẻ si mê: "Một phú nhị đại đẹp trai nhiều tiền, quan trọng chính chính là thân hình của ta, quá là hoàn mỹ."


      "Chắc chắn có rất nhiều gái có suy nghĩ giống cậu, nên chắc ta có nhiều bạn gái lắm nhỉ."


      Lời Phương Châm vô tình phá vỡ ảo tưởng của Từ Mỹ Nghi, nhưng gương mặt của Lý Mặc đã được hai ghi tạc trong lòng.


      Gặp Lý Mặc ở một nơi giàu có như vậy, tuy Phương Châm thấy bất ngờ nhưng cũng giật mình lắm. Với xuất thân của Lý Mặc, xuất hiện ở đây là hoàn toàn bình thường, mà nếu đây là nhà của ta, có cần phải phỏng vấn nữa đây?


      chứng minh đã suy nghĩ quá nhiều, chưa nói đến việc có qua được cửa của Lý Mặc , cửa của chị Uông đã qua chưa đã kìa.


      Người họ Uông này nhìn giống quản lý nhân sự ở đây, ít nhất cũng có chút quyền lực, hơn nữa còn thèm để chị Lý vào mắt. Chị ta vừa nghe do chị Lý gọi tới phỏng vấn lập tức muốn xem hồ sơ của .


      Phương Châm đưa hồ sơ qua, thầm nghĩ lần này lại thất bạ nữa rồi. Quả nhiên, chị Uông chỉ tùy tiện lật lật vài cái, hai mắt lập tức trợn trừng lên nổi nóng mắng dì Chu: "Bà Chu, bà làm ở đây cũng đâu phải ngày ngày hai, sao lại dám đưa người như vậy đến đây hả? Bà biết chuyện ta từng ngồi tù à, hay bà biết rồi nhưng vẫn muốn dùng quan hệ tìm việc cho ta hả?"


      Dì Chu tuổi đã cao, thế nào cũng lớn hơn ta mười mấy tuổi, thế mà lại bị ta quở trách chừa chút mặt mũi nào như vậy, lập tức hơi mất hứng. trắng ra thì mọi người đều là người làm công, chỉ do họ Uông kia làm lâu hơn bà nên chức vụ cũng cao hơn, nhưng nói cho cùng việc tuyển người cũng chẳng phải do ta quản.


      Vì thế dì Chu cũng thèm nể nang cãi lại: "Chuyện này tôi với chị Lý rồi, ấy thành vấn đề muốn gặp Tiểu Phương trước, tôi đây mới mang người đến. Trước kia Tiểu Phương phạm qua chút chuyện, nhưng giờ cải tạo tốt được ra tù. Bà chủ lại là người cực kì tốt bụng thích cho những người trẻ cơ hội, Uông, nhớ tài xế Mã của bà chủ sao?"


      Lời này hoàn toàn khồng chừa cho chị Uông chút mặt mũi nào, vừa lúc có mấy thợ thầy làm trong nhà ngang qua, chị Uông kia càng căm tức, sầm mặt quát: "Bà Chu, bà đừng lấy chị Lý để dọa tôi. ta có quan hệ tốt với bà nên cho bà cửa sau, có nghĩa là trong mắt sẽ chứa được hạt cát này. họ Phương này ràng chính do bà dùng quan hệ đưa vào đây, đừng ta từng ngồi tù, dù có ngồi tù, cái nhà này cũng nhận cái loại dùng quan hệ để vào đây ăn ngồi rồi đâu."


      Phương Châm càng nghe càng cảm thấy có nghĩa lý gì, đàn bà phụ nữ vì chút quyền lực mà tranh đấu đến mức chết tôi sống, kết quả lại hại và dì Chu bị kẹp ở giữa thật khó xử. Nhất là dì Chu, dì ấy có lòng tốt giúp tìm việc mà cuối cùng lại người ta mắng cho trận. Phương Châm đành lòng, đưa tay muốn lấy lại hồ sơ trong tay chị Uông: "Ngại quá, tôi trước, phiền trả hồ sơ lại cho tôi."


      "Hừ, cút nhanh ." Họ Uông nhìn Phương Châm, thẳng ta ném hồ sơ lên bãi cỏ.


      Phương Châm ngồi xổm xuống nhặt hồ sơ, tay còn chưa chạm tới đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông gần đó: "Bà Nghiêm ơi, người giúp việc nhà bà khó tính thiệt."


      Phương Châm nhìn theo giọng nói kia thì thấy Lý Mặc và một bà lão tóc trắng phơ tinh thần tỉnh táo đến đây. nhanh chóng nhặt hồ sơ đứng lên, trộm liếc họ Uông kia phát sắc mặt chị ta tương đối khó coi, còn ra cả mồ hôi lạnh.


      Xem ra là bà chủ đến. Bà lão tiến lên, quan sát tỉ mỉ sắc mặt ba người ở đây, còn chưa kịp mở miệng hỏi tình hình cụ thể, Lý Mặc đã giành trước chào hỏi Phương Châm: "Còn nhớ tôi ?"


      Phương Châm gật gật đầu, giọng : "Xin chào".


      Bà lão thấy thế liền hỏi Lý Mặc: "Là bạn con sao?"


      ", là bạn tiểu Nghiêm ạ."


      "Bạn Nghiêm Túc à?"


      Phương Châm càng nghe bọn họ nói chuyện càng cảm thấy đúng lắm. Vừa rồi Lý Mặc gọi bà lão "bà nội Nghiêm", lúc này lại nghe bọn họ nhắc tới Nghiêm Túc, chẳng lẽ đây là nhà Nghiêm Túc? Cháu trai kia chẳng lẽ là Nghiêm Túc? Nhưng ta cũng đâu còn nhỏ nữa.


      Trong lòng Phương Châm rối loạn, càng muốn ở đây lâu nữa. bỏ hồ sơ vào túi lễ phép với bà lão: "Xin lỗi, tôi trước ạ."


      " đợi ." Bà lão gọi Phương Châm lại, khẽ vươn tay về phía , " tới xin việc à, đưa hồ sơ tôi xem thử."


      Phương Châm muốn, nhưng dì Chu đứng bên cạnh lại chớp chớp mắt với . Phương Châm nghĩ nghĩ rồi đưa cho bà, nếu bà lão có quan hệ với Nghiêm Túc, vừa nhìn thời gian ngồi tù hồ sơ hiểu cả thôi.


      Đúng như Phương Châm nghĩ, bài lão chỉ nhìn thoáng qua trong lòng lập tức như gương. Nhưng Phương Châm ngờ bà lão đuổi , mà với Phương Châm: "Thử việc tháng, tiền lương tháng 4000. Thử việc xong tiền lương tăng lên 5000, thấy sao?"


      Phương Châm sửng sốt: "Bà muốn thuê cháu sao?"


      " được sao? Tôi là chủ cái nhà này, lời tôi ai dám phản đối. Cháu làm hay làm đây?"


      Phương Châm đoán ra ý ̣nh của bà cụ, do dự gì. Lý Mặc ở một bên nhân cơ hội kích : “Thế nào, nghe đây là nhà Nghiêm Túc nên sợ dám làm à? Trước kia đâu nhát gan như vậy chứ."


      "Nghiêm Túc là Nghiêm Túc, tôi là tôi. Nó là cháu tôi, nhưng nó phải chủ của cái nhà này. Cái nhà này nghe tôi, nó cũng hay đến, lo sợ nó là hoàn toàn cần thiết. Nhưng nếu thật lòng muốn làm việc cho tốt thì bây giờ có thể được rồi."


      biết vì sao, Phương Châm cảm thấy dù bà cụ nói chuyện khá cứng rắn nhưng lại làm người ta thích. So với họ Uông quái gở kia thì làm người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đúng là ì Nghiêm Túc mà hơi lo lắng, nhưng tiền lương bà cụ đề nghị lại hề tệ, sau khi vào chính thức thì giống như ở nhà Andreson. Nhưng công việc ở đây thoạt nhìn thoải mái hơn công việc ở nhà, mỗi người đều có sự phân công riêng, giống như ở nhà Anderson, mình làm tất, ngoại trừ việc trông trẻ.


      Nghĩ lại tình cảnh bây giờ của mình, Phương Châm cảm thấy mình có tư cách đề kiêu ngạo. Vì thế gật đầu đồng ý công việc này: "Cháu sẽ làm việc thật chăm chỉ ạ."


      Bà cụ gì nữa, dứt khoát rời . Lúc gần thì thuận tiện gọi luôn họ Uông kia , cũng biết có phải muốn dạy dỗ chị ta vài câu . Phương Châm theo dì Chu đến phòng cất hành lý, tiện thể nhận đồng phục luôn. Lúc ngang qua Lý Mặc, đối phương liếc nhìn từ xuống, ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp thấy rõ. Phương Châm thậm chí còn cảm thấy ta cười nhạo . Nhưng bây giờ cũng chả thèm quan tâm.


      Nhà Nghiêm Túc cũng dám ở, còn sợ người khác giễu cợt nữa sao?


      đường về phòng với dì Chu, Phương Châm nhân cơ hội hỏi thăm tình hình trong gia ̀nh này. vẫn nhớ chuyện cháu trai, nghe ý vừa rồi của bà cụ vừa rồi thì Nghiêm Túc thường đến đây, vậy cháu trai nhỏ trong nhà này là ai?


      Dì Chu vừa thắng chị Uông kia xong nên tâm tình rất tốt, nên nói nhiều hơn với Phương Châm: "Đó là chắt trai của bà chủ. Người nhà của bà chủ thường đến đây, dì cũng gặp bao giờ. Bà chủ rất quý đứa chắt trai này nên sau này con có gặp, nhớ kỹ đừng chọc nó là được."


      "Ba mẹ của thằng bé ở đâu rồi ạ?"


      "Họ ở đây. Phương Châm, sau này, con tuyệt đối được hỏi chuyện người ta về thằng bé này nhé, nhắc tới cũng được. Tốt nhất là nên tiếp xúc nhiều với thằng bé. Con cứ an tâm làm công việc của con là được, bà chủ chưa cụ thể cho con làm gì, lát nữa chị Lý con biết. Ở trong nhà này, chỉ cần làm việc chăm chỉ cần mẫn thì bà chủ làm khó con."


      Phương Châm hiểu ý bà, cuối cùng chuyện của đứa bé đó hỏi gì nữa. Dì Chu dấn đến giao cho chị Lý xong liền làm việc của mình. Phương Châm làm quen công việc với chị Lý.


      Chị Lý thoạt nhìn tuổi cũng lớn, có khi còn nhỏ hơn chị Uông kia mấy tuổi. Nhưng lời nói của ấy ở trong nhà này rất có sức ảnh hưởng, tựa như tất cả người hầu đều phải nghe lời ấy vậy. ấy rất giống với đại quản gia thời ̉ đại.


      Phương Châm thấy chị Lý xong thì rột cuộc cũng hiểu vì sao họ Uông kia thích ấy như vậy. nhỏ tuổi hơn mình, có khi lí lịch cũng bằng, lại dễ dàng ngồi đầu chị ta, là ai thì cũng thích thôi.


      Chị Lý đoán chừng là vì mặt mũi của dì Chu nên rất khách khí với Phương Châm. Đưa thay đồng phục xong thì tìm người tới mang thử việc. Nhà bà cụ lớn như vậy, có rất nhiều việc cần phải làm. Cái gì Phương Châm cũng biết chút nhưng phải cái gì cũng rành, sở trường là nấu ăn nhưng trước mặt mấy đầu bếp năm sao lập tức tan nát thành mảnh vụn. Hơn nữa theo ý của bà cụ thì trong tháng này cũng tính chọn công việc cho , mà để thử việc ở mọi chỗ, làm tốt ở đâu thì sẽ giữ lại ở đó.


      Khi chị Lý giao Phương Châm cho thầy của sâu xa nói với : " bằng cấp cao lại thông minh, bộ dạng cũng trẻ trung xinh đẹp, làm tốt thì sau này có tương lai."


      Phương Châm giả vờ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ấy, chỉ cố gắng làm việc. bây giờ rảnh để ý tới các mối quan hệ trong căn nhà này, cũng muốn kéo bè kéo cánh hay làm thân với bất cứ người nào. chỉ muốn yên phận làm việc kiếm tiền, sau này tích cóp được số tiền thì còn có thể mở một cửa hàng gì đó. Một người có tiền án như , tự mình làm chủ thì sẽ dễ bị phân biệt nhất.


      Đương nhiên suy nghĩ này trước mắt còn khá xa vời, lo lắng bây giờ của Phương Châm chính là, nếu ngày nào đó Nghiêm Túc đến thăm bà chủ, lại phát ở đây, ta có biểu hiện như thế nào đây? Có phải hiểu lầm , cho rằng cố ý quấn lấy ta, trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận người thân của taa?


      Nếu ta chất vấn , nên trả lời thế nào?


      Phương Châm hơi mù mịt, chỉ có thể thầm mong bà chủ là , Nghiêm Túc rất ít tới đây, nếu vậy cơ hội đụng mặt cũng thấp hơn.


      Nhưng chuyện đời sao có thể như ý muốn của con người được, sợ điều gì gặp ngay điều đó. Ban ngày Phương Châm còn nghĩ Nghiêm Túc tueetj đối được tới, thế mà khi đến tối, chợt nghe có người Nghiêm Túc tới đây ăn cơm. [​IMG]


      Hơn nữa hai người còn nhanh chóng đối mặt nhau, là tránh cũng tránh được, trốn cũng trốn xong mà.
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :