1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tát Nhĩ - Mễ Bối

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Thập cửu chương.
      Ta lần nữa mơ màng mở hai mắt, ngây ngốc nhìn đỉnh trần trắng tinh khôi. Ta tự hỏi, đây là đâu? Đây nhất định phải tẩm điện tựa nhà giam ở Hồ quốc, cũng phải phủ quận chúa vốn đơn bạc của ta.

      Ta nâng thân người suy yếu của mình, đầu óc trống rỗng nhìn xung quanh.

      Cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng, ta làm sao thể nhận ra, nơi đây là túp lều dùng cho quân doanh?

      Ta nhìn bốn gốc lều đặt bốn lò than cháy hồng sưởi ấm, não có chút đình trệ .

      Tự hỏi, ta làm sao lại ở chốn này?

      Sau đó bên tai ta nghe tới chút thanh khe khẽ chuyện, ta nâng thân người, bước chân tới nơi có thanh ấy.

      Ta tay vén lên màn che, ánh sáng hắt vào, khỏi khiến ta phải nheo mắt.

      Sau đó ta liền ngây ngốc, chăm chú nhìn hình ảnh trước mắt.

      Ta trơ mắt nhìn thanh niên gương mặt thanh tú, thân binh giáp hoàn toàn khác xa với hình tượng thân thái giám luôn mồm cằn nhằn hai tiếng quận chúa.

      Đó, là Phúc tử, đứa tâm tâm niệm niệm cúc cung bên cạnh ta sao?

      Hình như là phải, bởi Phúc tử nhà ta, làm sao biết cầm đao múa thương, ngay cả con chuột cũng sợ hãi khóc lóc.

      Ta có chút choáng váng mà lắc đầu, sau đó bên tai liền nghe thấy thanh quen thuộc vang lên.

      "Bệ hạ, ngài hội cần thần tri hô thần y sao?"

      Ta yên lặng, hạ tầm mắt, sau đó mới lia ánh mắt qua bóng dáng bên cạnh.

      Ta nhìn tấm lưng thẳng như tùng, kiên cố hơn thành trì, rắn chắc như thép sắt, quen thuộc đến nỗi, chỉ cần liếc qua, ta liền có thể nhận biết được. Bởi bản thân biết bao nhiêu lần, đếm nổi số vạn lần, ngắm nhìn bóng lưng khí phách ấy.

      Nhưng tấm lưng khiến ta rung động thời thiếu nữ, có chút khác với vẻ chằng chịt hoa văn nổi lồi lên da thịt, đen sì kinh tởm.

      Tâm, đột ngột nhói đến đau.

      Sau đó kí ức ở phủ thái tử Hồ quốc liền như mây bay, nhàng trôi về.

      Ta khỏi nhớ đến năm xưa, ta thân đeo rỗ tre lưng, leo núi tuyết cốt chỉ muốn bắt rắn làm bùa. Leo bừa hồi liền vô duyên vô cớ, cứu được lão thần y tùy tùy tiện tiện trong truyền thuyết khỏi miệng hổ.

      Ta nhìn lão già tóc trắng tựa tuyết hưng phấn cầm dao mổ bụng hổ làm những thứ kì lạ, cũng quản lão, ta thành giúp ông ta lượm lên những cuốn sách rơi vãi thềm tuyết trắng, sau đó có chút hứng thú lật mở.

      Ta nhìn trang sách chi chít chữ như gà bới vịt mổ, chỉ nhìn ra mỗi hai chữ duy nhất trang sách ấy.

      Ta khẽ lẩm bẩm, lục mị là thứ gì?

      "Ai nha, ngươi hỏi lục mị sao? Đó là thứ cổ tàn nhẫn nhất a, giọt lần quên. Muốn phá giải cần dựa vào chín bảy loại thảo dược trân kì quý bảo, thậm chí còn cần phải đánh đổi tánh mạng của người khác, để lấy lại hồi ức aaaa."

      Ta khẽ liếc lão già bên cạnh vuốt mái tóc trắng của mình, ta lúc ấy tính ra cũng chỉ là thiếu nữ, đương nhiên bản tính tò mò là thể thiếu, ta liếc lão, chớp đôi con ngươi, ôn nhuận hỏi.

      "Chỉ có mỗi cách đó thôi sao?"

      Lão thần y bộ dạng tự tự tại tại, giựt lấy quyển sách tay ta, vừa vuốt vừa bảo.

      "Đương nhiên là có cách khác, tự mình phá phệ, chịu nghìn chín trăm ba ba cơn đau, thân người nổi vô số hoa văn lồi da thịt, mùa động đau đến cắt thịt, mùa xuân nhức tựa xé da, người bình thường nếu dính phải, nhất định mười người hết hai mươi người tự vẫn."

      thanh từ thời xa xưa như tái trước mắt, ta ngây ngốc, tựa bị yểm thuật, chỉ biết chăm chú nhìn tấm lưng trần lộ ra mang vẻ kinh rợn ấy, nhìn thanh niên thanh tú bên cạnh giúp bôi thảo dược kì dị lên da, nhìn nắm tay siết chặt đến trắng bệch, nhìn rồi lại nhìn.

      Nhìn đến xót hai mắt, xót cả lòng.

      "A.. "

      Ta nhìn thấy thanh niên thanh tú bên cạnh phát giác ra diện của ta, ta liền buông xuống mi mắt. Mắt thủy chung nhìn mũi, mũi nhìn đất.

      "Tát Nhĩ."

      Bên tai vang lên thanh đinh quen thuộc, tiếng vải ma sát, sau đó là bước chân vội vàng.

      Ta nhìn mũi giày thượng đẳng trước mắt, tựa như bản thân quay về lúc ngày đại hỉ, ta chỉ biết chăm chú nhìn mũi giày thêu của chàng, sau đó háo hức đợi chàng hất khăn hỉ.

      Thế thay đổi, ta còn khăn hỉ đầu, chàng cũng cầm gậy hất khăn hỉ của ta, trái lại thân ta lại được tự tay chàng khoác lên áo lông thú ấm áp.

      "Lạnh như vậy còn mặc đơn bạc như thế, nàng biết suy nghĩ sao?"

      Bàn tay giấu dưới tay áo ta run lên vì thanh của chàng, thanh ôn nhu, ôn nhu đến nỗi ta ngỡ bản thân ở trong mộng.

      Bởi, chàng vốn biết như thế nào là ôn nhu với ta.

      Ta cắn răng, đè nén xuống cảm xúc ngọ quậy trong lòng, ta khẽ ngẩng đầu, dũng cảm đối diện với dung nhan trước mắt.

      Vẫn là dung nhan họa thủy hệt trong hồi ức, nhưng chàng thay đổi rồi.

      Ánh mắt của chàng, từ khi nào lại ôn nhu đến như thế này?

      Mái tóc của chàng, từ khi nào hai bên tóc mai trắng như vậy?

      Ta dường như tự hỏi, nhưng lại muốn kiếm câu trả lời.

      Ngón tay ta chạm vào lồng ngực hở ra của chàng, nóng bỏng tựa hòn than cháy rực lò đốt.

      "Từ khi nào?"

      Chàng nhớ Tát Nhĩ, là từ khi nào?

      Lồng ngực dưới ngón tay lạnh buốt của ta run rẩy, ta hạ mi mắt, ngón tay dường như tham lam muốn giữ lấy hơi ấm từ đấy.

      Sau đó ta liền lọt thỏm vào lồng ngực tưởng chừng cả đời cũng thể gặp lại.

      Chàng vùi sâu đầu vào cổ ta, ta nghe thấy tiếng chàng khàn khàn bảo.

      "Ngày làm lễ sắc phong."

      Ta nhắm mắt, tựa vào lồng ngực của chàng, yên lặng đáp. Mặc chàng như thế nào dịu dàng bồng ta vào, như thế nào cẩn thận đặt ta xuống nệm êm, dường như xem ta thành đồ sứ mỏng manh vậy.

      Trong bóng đêm, chàng siết chặt lấy ta vào lòng, siết đến ta thấy đau, thanh vốn đinh ôn nhuận của chàng nay chứa mũi, khàn khàn lẩm bẩm Tát Nhĩ rồi lại Tát Nhĩ.

      Đầu ta ngẩng lên, mắt cũng mở, đều đều hít thở, yên lặng như ngủ say.

      Duy chỉ ta biết, bàn tay nhắn của ta, run rẩy siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt.

      Đêm đó, ta kì lạ lại ngủ an giấc.
      Chris thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện của Lạc Lạc.

      "Lạc Lạc, tan học cùng tụi tớ chơi !"

      Tôi chống cằm ngẩng người nhìn bạn học bộ dạng hưng phấn làm bừng lên dung nhan xinh xắn của , tôi chớp hai mắt, ôn nhuận hỏi.

      "Bây giờ?"

      Bạn học gật đầu, tôi ha ha cười mấy cái, sau đó đeo cặp xách lên vai, tay vỗ vai bạn học mấy cái, thành khẩn bảo.

      "Xin lỗi, tớ rất bận."

      Sau đó né người bỏ .

      Bạn học kéo tôi lại, dung nhan xinh xắn nhăn như mướp, phẫn uất la hét.

      "Lạc Lạc! Là hẹn hò đôi đấy! Cậu màa!"

      Tôi tay kéo tay của bạn học, khó khăn bảo.

      "Aaa, tớ được, nếu còn phải muốn mụ mụ cạo đầu sao?"

      "Lạc Lạc, mụ mụ nhà cậu bận rộn như vậy, cũng để ý đâu!"

      Tôi nghe bạn học kêu lên, khỏi thở dài cái.

      Tôi nghiêng đầu, khẽ lẩm bẩm, bạn học tất nhiên phải con mụ mụ, làm sao hiểu được tâm tình tôi a?

      Tôi nhàng cởi bỏ sức kéo như kiến của bạn học, cười cái, bộ dạng cực kì thành khẩn mà hô.

      "Ha ha xin lỗi, lần sau hứa với mấy cậu. Tạm biệt."

      Sau đó như gió, chạy vù .

      Tôi làm như nghe tiếng bạn học đằng sau kêu réo, thậm chí còn đệm thêm mấy câu mắng người hay ho lắm ra tôi. Tôi chỉ còn cách thành khẩn mặc niệm, xin lỗi trong lòng, sau đó đường dài, chạy tới chỗ hẹn.

      phải tôi hẹn hò đâu, là đến chỗ làm của mụ mụ. Nếu phải lúc nãy nhận được tin nhắn kêu gọi của mụ mụ, tôi cũng thất hứa với bạn học, cùng nhau chơi giáng sinh, sau đó kiếm cho mình chàng soái để nô đùa.

      Khụ, nô đùa trong sáng nhé? Tôi là ngoan a.

      Tôi nhìn tòa biệt thự trước mắt, kéo cao khăn cổ, trời đổ tuyết dày đặc, vươn tóc và quần áo tôi, tôi đứng trước hiên, giũ sạch tuyết, sau đó cầm nắm tay mở cửa bước vào.

      Cảnh tượng bên trong trước mắt, đống người vừa quen vừa lạ, có ít người phát ra tôi.

      Tôi thấy họ vui vẻ kêu hai tiếng Lạc Lạc.

      Tôi đóng cửa, cười mấy cái, vui vui vẻ vẻ .

      "Vẫn quay phim ạ?"

      Đúng vậy, chỗ này chính là phim trường.

      Đạo diễn già vẻ mặt sáng bừng bước tới chỗ tôi, sau khi cùng tôi nhảm nhảm mấy câu, liền đưa tôi cốc sữa ấm, ôn nhuận cất giọng.

      "Biên tập ở bên kia, bà ấy chờ cháu nãy giờ đấy, mau ."

      Tôi gật gật đầu, tay lạnh ôm cốc sữa, chạy lon ton .

      Tôi ló đầu vào bên trong phòng lớn, nhìn ở trung tâm người bu quanh, hữu hai ba dàn diễn viên nổi tiếng vang vang vẻ vẻ khắp đất nước, tập trung xung quanh người phụ nữ trung niên, nhưng làn da còn muốn trắng mịn hơn diễn viên chính ba lần, đôi mắt hạnh như mặt hồ, oai nghiêm nhưng cuốn hút, đôi môi tựa đóa sen kiều diễm, tóc đen xỏa dài mượt bóng, óng ánh đẹp đẽ như đóa mẫu đơn.

      Tôi chặt lưỡi mấy cái, mụ mụ quả nhiên ngoa với biệt danh nữ thần giới truyền hình.

      Tôi sờ sờ mái tóc có chút xù của mình, thầm thở dài, nhiều khi hồ nghi bản thân là con rơi con rớt của mụ mụ ấy chứ.

      Tôi bĩu mỗi, ôm cốc sữa, ung dung phí khách bước tới, hô tiếng.

      "Bà già, con tới rồi đây!"

      Vèo tiếng, tôi như con cóc nhảy sang bên, nghiêng đầu nhìn chiếc dép vừa bị ném ở bên cạnh.

      Tôi chớp hai mắt nhìn phu nhân nhà tôi đầu cũng ngẩng, mắt cũng liếc, hoàn toàn thờ ơ với kiện vừa rồi, bộ dạng chăm chú suy tư nhìn màn hình máy tính bảng.

      Những người xung quanh ra sức bụm miệng ôm bụng nén cười, đến nỗi hai vai đều run rẩy.

      Nam diễn viên chính của bộ phim lần này bộ dạng soái rất soái, thoải mái bước ra nhường vị trí trống bên cạnh mụ mụ cho tôi, tôi cảm kích nhìn mấy cái, dù nhớ nổi tên của đám diễn viên này, nhưng bọn họ đều đối với tôi rất tốt.

      Tôi thoải mái ngồi xuống, bĩu môi nhìn người bên cạnh mà rên rỉ.

      "Ai nha ai nha, con làm gì sai sao?"

      Mụ mụ nhà tôi bộ dạng khi tâm khí an nhàn bình thường chính là tiên nữ tỷ tỷ, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nếu tâm đều chứa lửa, khác phù thủy là bao.

      Nhìn xem nhìn xem, hai con mắt như pha lê liếc tôi tựa như hận thể bắn thủng tôi vài cái vậy.

      Tôi dù thân thể khỏe mạnh, cao lớn hơn mấy nam sinh cùng tuổi, có thể như nữ hùng nhưng vẫn như con kiến trước mụ mụ tôi a.

      Sau đó, mặt tôi đập tới xấp giấy gì đó, khiến cho cái mũi cũng muốn đỏ vì đau. Tôi ấm ức trợn mắt, cầm lên xấp giấy, vừa ngó cái thiếu điều miệng muốn rớt ra ngoài.

      Tôi run rẩy cầm bản điểm tay, mồ hôi lạnh vai mẹ vế con đều thi đua tuôn ra hết.

      Tôi ha ha cười mấy cái, dở hơi bảo.

      " nghĩ chỗ mẹ có cái này ha ha.."

      Vừa dứt lời tôi liền bị mụ mụ bên cạnh nhân từ cầm kịch bản cuộn lại đánh tới tấp.

      Tôi như chó con, điên cuồng la hét, chạy trốn khỏi mụ mụ.

      "Nha đầu thối có đứng lại ?!"

      Tôi nghiêng đầu nhìn mụ mụ dung nhan dữ tợn rượt theo đằng sau, nhìn bà vì chạy theo tôi với thể chất vốn yếu của mình, mà mặt cũng đỏ như trái táo, tôi nghiến răng, hạ chậm tốc độ sau đó liền nhắm mắt buông xuôi, nhận lấy mấy cái đánh của mụ mụ.

      "A! tay chút!"

      "Nha đầu thối nhà ngươi! Kì trước lên được năm hạng nay lại tuột xuống ba mươi hạng, chiễm chệ đứng thứ ba từ dưới lên của trường! Chọc tức ta đúng ?!"

      Tôi liếc mụ mụ dữ tợn bên cạnh, nhịn được bĩu môi phản bác.

      "Bữa xui xẻo đau bụng nên thi được chứ bộ! A a! Bà già! Đau quá!"

      "Còn dám trả treo, nha đầu thối nhà ngươi, giáo mới gọi ta ngươi trốn thi, giờ lại dám dối mẹ ngươi, đánh chết nha đầu thối nhà ngươi!"

      Tôi thầm nguyền rủa bà già vài câu, sau đó liền mếu máo la hét.

      "Bà già! Đánh nữa liền méc ba ba!"

      Tôi ở đằng sau đám người đứng xem lấy vui, nhịn nổi đe dọa mấy câu.

      Mụ mụ bộ dạng xinh đẹp, tóc đen tung bay, tay cầm kịch bản chỉ vào tôi mắng.

      "Có giỏi méc cho lão nương!"

      "Xì, bình thường đâu thèm quan tâm học tập của con , còn phải ba ba nước ngoài nên giận cá chém thớt sao..."

      Tôi giọng lầm bầm vài câu, sau đó nhìn thấy mụ mụ hai mắt trừng càng to, liền hơi sợ hãi.

      Quả nhiên quá ba giây, liền nghe mụ mụ rống.

      "Lão nương mới thèm! Tới đây, đánh chết ngươi!"

      Tôi ôm cặp xách, như con cóc chạy khắp nơi, chạy thẳng ra cửa, vừa nghiêng đầu vừa to lên.

      "Phu nhân Lâm, con có lớp học thêm, trước!"

      Sau đó bỏ ngoài tai tiếng gầm như sư tử của mụ mụ, chạy nhảy ra ngoài.

      Tôi đeo cặp xách lên vai, khí lạnh ùa tới, người run lên, cổ họng thấm đẫm cái lạnh ướt át, tôi sờ sờ cổ cái, khỏi đồ mồ hôi, tôi thế nhưng lại để quên khăn choàng ở chỗ mụ mụ, giờ quay lại bị đánh chết, tôi thở hắt cái, quả nhiên xui xẻo cùng cực.

      Tôi nghiêng đầu, kéo cao cổ áo, nhìn bản thân phản chiếu qua tấm kính của cửa hàng bên cạnh.

      Mái tóc đen hơi xù, gương mặt ửng đỏ vì lạnh, đôi môi như sen, hoàn toàn có bảy phần giống mụ mụ, nhưng là ánh mắt kiên định, óng ánh như biển sâu, thông minh khí phách cùng nốt chu sa giữa mi tâm lại khiến cho vẻ đẹp nữ nhi của tôi thừa hưởng từ mụ mụ mang theo ba bốn phần tuấn của nam nhân.

      Cũng do bộ dạng trung tính như vậy mà tôi thường xuyên bị bạn học lôi ra chụp chụp cười cười chọc chọc.

      "Lạc Lạc!"

      Tôi kinh ngạc nhìn bên kia đường, dung nhan tuấn họa thủy giống tôi ba phần, khỏi kinh hô mà la lên.

      "Ba ba!"

      Tôi phấn khởi, lao tới như lốc, sau đó liền bị nam nhân họa thủy trước mắt, ném đống đồ lên mặt, khiến bản thân ngả ngữa sấp mặt lên chiếc xe hơi tỏa mùi đắt tiền bên cạnh, tôi thầm rơi lệ thầm oán.

      Quả nhiên tôi là con rơi con rớt của hai người này!

      "Lạnh như vậy còn mang khăn cổ, nha đầu thối con điên rồi sao?"

      Tôi miệng cười cay đắng đứng yên để người trước mắt cầm đống đồ ban nãy ném tôi quấn như siết cổ lên người tôi.

      Sau khi càm ràm tôi được lúc, ba ba tuấn liền mở cửa xe vào, tôi hớn hở chạy ra ghế sau, thế nhưng nắm cửa dù vặn thế nào cũng mở, tôi ngây ngốc nhìn ba ba tuấn ôn nhu cười cười, thanh đinh vang lên.

      "Ba ba thăm mẹ con, con tự mình bắt xe về nhé."

      Sau đó dưới ánh sắc chói lóa của nốt chu sa giữa mi tâm giống hệt tôi, ba ba tuấn cười chói lọi, ôm đống bánh sữa ấm nóng, lái xe rời .

      Tôi hoàn toàn gục đổ, bi thương nhìn trời.

      Quả nhiên là con rơi!

      Tôi nghiến răng oán hận, dưới cái nhìn kì dị của người qua đường bước về.

      Đinh đinh , tôi lục túi kiếm điện thoại rung ỉ của mình.

      Nhìn màn hình, hóa ra bạn học gọi, tôi nhấn nút, miệng ừ hử tiếng, sau đó bạn học trong điện thoại liền như uống phải thuốc, thét lên.

      "Lạc Lạc!"

      Tôi cầm điện thoại ra xa tí, hòng bảo vệ lỗ tai mình.

      "Có chuyện gì? Cậu cần la hét đâu, đau màng nhĩ chết được."

      "Lạc Lạc! Phim phim phim!"

      Tôi vén cao khăn cổ, nhíu mi cái, hiểu .

      "Phim gì?"

      "Lạc Lạc! Có phim mới này! Là XX đóng vai chính a!"

      Tôi bĩu môi, câu biết, sau đó liền nhận lại thanh mắng người vang dội của bạn học.

      "Làm sao cậu lại biết?! Phim này do mẹ cậu biên tập mà!"

      "Mẹ mình?" Tôi ngẩng người.

      "Đúng vậy. Đây này ở đây viết biên kịck do T.. chờ màn hình bị mờ mình thấy ."

      Tôi nhìn bầu trời trắng xóa cao, nhịn được bất lực nhàn nhạt câu.

      "Tát Nhĩ, là biên kịch Tát Nhĩ! Ít nhất cậu cũng phải nhớ tên phu nhân nhà mình chứ, thiệt tình.."

      Bạn học cười hắc hắc mấy cái, bảo do tên mụ mụ đặc biệt nên dễ quên.

      Tôi bĩu môi, cúp máy, mặc cho nàng kêu rống.

      Sau đó khóe mắt tôi lọt tới bảng chiếu quảng cáo to lớn giữa trung tâm thành phố, đó quả nhiên chiếu việc quảng bá cho bộ phim truyền hình mới, ngồi giữa còn phải nữ thần truyền hình, mụ mụ nhà tôi sao.

      "Xì, lúc nãy còn như phù thủy đòi đánh người, giờ đoan trang như vậy."

      Tôi bĩu môi lẩm bẩm vài câu, kéo cao khăn cổ, đút hai tay vào túi áo, bước chân tựa lông hồng dẫm lên làn tuyết trắng mà bước .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Nhị Thập chương ( Kết )

      " Quận chúa cẩn thận khí trời trở lạnh."

      Ta chăm chú chải lông cho Bạch Tử, có vẻ động tác ôn nhu của ta thoải mái đến nỗi, từ nãy giờ Bạch Tử bộ dạng thoải mái đến phì phì ra tiếng mấy lần.

      Ta khẽ đưa mắt, liếc nhìn bóng dáng áo giáp bộ dạng thanh niên ưu tú đứng cách ta năm bước, nhìn cung kính đứng đó, tay lại mang tấm bào trắng như tuyết, hai mắt như ngọc, lấp lánh nhìn ta.

      Ta tưởng, bản thân như quay lại tháng ngày ở phủ Quận chúa Cao Lỗ, chải lông cho Bạch Tử, bên cạnh luôn là bóng dáng thái giám miệng mồm càu nhàu, hận thể gầm lên với ta.

      Ta hạ mi mắt, muốn nhìn , ta nhàng chải lông cho Bạch Tử, thanh ôn nhuận nóng lạnh vang lên.

      "Tạ phó tướng, những chuyện vặt vãnh này để đám nô tài làm là được, nhọc công ngài."

      Ta làm như nhìn thấy vẻ mất mát mặt , ta xoay người, tay dắt Bạch Tử rời .

      Sau đó đột nhiên sau lưng ta vang lên thanh quen thuộc nhưng nay xa cách, từng từ ràng truyền vào tai ta.

      bảo.

      " Quận chúa, ngài đây là trách tiểu nhân?"

      Ta nghiêng đầu, nhìn dung nhan vốn quen thuộc ấy, nhưng nay rót vào đáy mắt, lại xa lạ vô cùng. Ta ôn nhuận, dịu giọng đáp .

      "Phó tướng cùng bản cung vốn thân, sao bản cung lại phải trách ngài?"

      Gương mặt ưu tú ấy, đem so với giấy còn muốn trắng gấp ba gấp bốn lần.

      Ta kéo Bạch Tử, đợm bước rời .

      " Quận chúa! Tiểu nhân là Phúc tử.. là Phúc tử lúc đó.."

      Cương ngựa trong tay bị ta siết chặt, ta nhíu mi, thanh hạ xuống mấy quãng, ta nhìn , khẽ châm chọc mà thốt.

      "Phó tướng quân, Phúc tử nhà bản cung, chết trong tay quân lính người Hồ. Ngài vẫn là giữ trong tay cái tên Thiết Mặc của mình ."

      Sau đó ta hoàn toàn nhìn nữa, đường thẳng bỏ , để lại với bóng lưng thẳng tắp của ta.

      Ta trói dây ngựa bên ngoài lều, đắp lên lưng Bạch Tử tấm bào đen dày giữ ấm. Sau đó mới vén màn bước vào.

      Chân phải vừa đặt vô bên trong, cả người ta liền như bông hồng, nhàng trôi thẳng vào lồng ngực rắn chắt ấm áp. Quen thuộc tới nỗi hầu hết bốn tháng trải qua ở chỗ này, ta đều nằm trọn trong vòng tay ấy.

      Ta tay đặt lên lồng ngực to lớn trước mắt, nhàng đẩy ra.

      "Bệ hạ."

      Chàng cúi người, cọ cọ bên má ta tựa như chó . Vòng tay ôm ta tuy nới lỏng nhưng vẫn buông.

      Ta nhìn ánh mắt chàng chứa đậm sắc tình ôn nhu, dịu dàng ngọt ngào như đường mạch nha.

      "Bên ngoài đổ tuyết, nàng hạn chế ra ngoài ."

      Chàng tay ôm eo ta, tay kia dịu dàng gỡ xuống những đóa hoa tuyết vương tóc ta. Ta hạ mi mắt, có chút hờn dỗi .

      "Loanh quanh trong lều mãi, chán đến mọc nấm mất."

      Bên tai ta vang vang thanh cười đinh của chàng, sau đó thân người ta liền như hài tử , bị chàng bồng hẳng lên. Khiến cho khoảng cách giữa mặt ta cùng chàng gần như muốn chạm vào nhau.

      Chàng si đắm nhìn ta, đáy mắt ánh lên tiếc thương vô hạn, chàng ôn nhuận bảo.

      "Ta sợ nàng nhiễm bệnh, lúc đó ta nhất định đau lòng."

      Bàn tay ta đặt vai chàng run lên. Ta yên lặng đáp.

      Chàng đưa ta tới ghế ngồi, thế nhưng lại đem ta đặt đùi mình, thành ra ta hệt mèo nằm đùi chàng vậy.

      Nhưng chuyện khiến ta để ý, chính là đám người bận binh giáp đứng nghiêm cẩn trước mắt, chỉ thấy họ vừa hô bệ hạ thiên tuế vừa len lén nhìn ta, ta nhàn hạ, đảo mắt nhìn bọn họ. Lúc này mới nhận ra, bọn họ tới đây, ngoài chuyện bàn đánh trận còn chuyện gì khác?

      Ta dự định ly khai, nhưng là người sau lưng thế nhưng tay nắm eo ta buông, mực ép ta ngồi trong lòng .

      "Nàng đâu?"

      Ta hạ mi mắt, ôn nhuận .

      "Chính phù hợp với nữ nhân, bản cung xin phép rời ."

      Bàn tay nắm eo ta khẽ dùng lực, khiến ta thiếu chút nữa nhịn được mà hô ra tiếng. Ta hồ nghi nhìn dung nhan họa thủy của người đằng sau, chỉ thấy giữa mi tâm ánh lên thứ ánh sắc chói lóa, chàng thế nhưng lại ôn nhu cười đến khuynh thành, tay lớn thay ta vén tóc mai, sủng nịch bảo.

      " sao. Nàng cứ ở lại, có ai kiến nghị đâu."

      Ta nhìn ánh mắt chàng ánh lên tia nguy hiểm nhìn những người đằng kia, khí liền rơi vào yên tĩnh khác thường.

      Ta hạ mi mắt, sau đó liền mực yên lặng nhắm mắt ở trong ngực của chàng, bên tai xem như nghe tới bọn họ bàn quốc .

      Sau đó tâm trí ta liền trở nên mơ màng, ta liền như vậy mà lâm vào mộng.

      Ở trong mộng, ta thấy cảnh vật Tát phủ lên rất , ta mươn theo đường , đường thẳng đến nơi ở trước kia của ta. Tát phủ từ khi nào lại yên ắng đến như vậy? Ngay cả bóng nô tài, ta cũng thấy.

      Ta đường thẳng, cảnh vật vốn hư hư thực thực đột nhiên như làn sương trắng bị gió thổi , trước mắt ta chính là đình viện nho , phụ thân thân y phục tím thoải mái, tay lớn ôm eo mẫu thân, tình chàng ý thiếp, hài hòa vô cùng.

      Mắt ta đột nhiên cảm thấy cay như trét ớt, ta quản cơn nhức cơn đau của mắt, chỉ biết tuyệt nghĩ chớp mắt, ta sợ, nếu chớp cái, mộng liền theo gió mà trôi tựa làn sương trắng kia.

      Dung nhan phụ thân ấm áp như trăng, đẹp như tuyết, ông ôn nhu cười, tiếng gọi theo tiếng gọi sủng nịch của ông.

      Ông kêu.

      "Nha đầu thối, đâu đến bây giờ mới trở về?"

      Mắt mũi cay nồng, ta bước tiến sau đó hai bước chạy, nhưng dù ta có chạy bao nhiêu, khoảng cách giữa ta và phụ thân, vẫn xa đến đau lòng.

      Ta khàn giọng kêu gào, phụ thân phụ thân.

      "Tát Nhĩ, Tát Nhĩ."

      Ta từ trong mộng mơ màng tỉnh bởi thanh ôn nhu đinh như tiếng chuông đồng.

      Ta có chút ngây ngốc nhìn dung nhan trước mắt, mày kiếm uy nghiêm, đôi con ngươi đen láy sáng rực như sao chứa nhu tình vô hạn, đôi môi bạc quyến rũ câu hồn, giữa mi tâm là nốt chu sa đỏ, họa thủy đến nao lòng.

      Ta ngỡ, bản thân còn ở trong mộng.

      Ta ngỡ, bản thân quay lại những tháng ngày nhung nhớ tương tư người.

      Ta ngỡ và ngỡ, có chút si mê mà nhìn.

      Nhìn dung nhan tựa tiên nhân, cao cao tại tại ấy, tưởng như cả đời cũng níu được của người đó ánh nhìn, nay lại gần đến nỗi, ta cảm thấy xót xa.

      Ta mơ màng, ngây ngốc dùng tay, cảm thụ từng đường nét gương mặt ấy.

      Tình cảm vốn chôn sâu nơi đáy lòng vốn nứt toàn vẹn của ta, nay tràn ngập, ép ta đến nghẹn.

      Chàng để yên cho ta quấy, mi cái cũng nhăn, vẫn như trước mảng thâm tình chăm chú nhìn ta.

      Ta dựa vào ngực chàng, lòng xót như trào máu, sợ hãi như kiến bò.

      Ta muốn thốt lên, van cầu chàng, đừng nhìn ta như vậy, phải chăng là chàng nhầm lẫn ta với trắc phi của chàng?

      Ta sợ, rất sợ hãi.

      Ta nguyện bản thân chìm trong băng giá của chàng, bởi lúc đó, tâm động, ta liền biết đau biết sợ.

      "Tát Nhĩ. Ban nãy nàng mơ thấy ác mộng sao?"

      Ta nhắm mắt, dựa vào ngực chàng, nghe chàng ôn nhu gọi tên, ta níu lấy vạt áo chàng, níu chặt chặt, ta mở cổ họng khô khan của mình, lí nhí như mèo kêu, run rẩy .

      "Bệ hạ, ta mơ thấy phụ thân."

      thanh của ta, yếu ớt đến đau lòng.

      Thân người chàng trở nên cứng ngắc, vòng tay vốn ôm lấy ta nay siết chặt hơn, sau đó ta liền được chàng bao bọc trong áo bào ấm áp, bế bổng ra ngoài.

      Ta trước sau mặc chàng, chỉ hơi chôn người vào bên trong tấm áo lông, tìm thêm hơi ấm giữa màn tuyết trắng lạnh buốt.

      thanh ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống.

      Chàng bảo.

      "Thân ái, ta muốn nàng nhìn thấy người."

      Sau đó đường thẳng, ta mơ hồ, biết chàng muốn đâu, ta khẽ nhìn lên, ta thấy dung nhan chàng, đoán được tâm ý chàng, chỉ có thể nhìn thấy bên cằm cương nghị cùng hoa văn cổ chàng.

      Chàng, quả nhiên thay đổi rồi.

      Ta quên mất, chàng bây giờ là vương thượng của Cao Lỗ, nào còn là Thái tử phong lưu xưa kia?

      Ta tự hỏi, là chàng thay đổi, hay ta thay đổi?

      Ta .

      "Thân ái, tới rồi."

      Ta từ thanh của chàng tỉnh lại, nhìn xung quanh liền nhận thức được nơi đây là đâu.

      trại giam.

      Nhìn tới hai hàng hộ vệ đứng nghiêm cẩn như đá, ta chật vật, có chút xấu hổ nghĩ muốn thoát khỏi vòng tay chàng, đứng lên như quận chúa cao quý.

      Thế nhưng vòng tay của chàng lại nghiêm như thép, dù ta có vẫy vùng, vẫn nới lỏng, ta nhăn mi, muốn bảo chàng để ta xuống nhưng là thanh xa lạ đột ngột vang lên khiến cho ta cả người đều muốn đóng băng.

      Người nọ kêu tiếng 'Trác Mộc'.

      Hai từ ấy tựa như con muỗi, cắn cho tâm ta đều ngứa.

      Ta nhìn sang, chỉ thấy trong gốc tối trại giam ẩm mục thối nát, người nọ thân chật vật đầy rẫy vết thương chồng chất lên nhau, còn có chỗ ngay cả xương trắng cũng muốn lộ ra bên ngoài. Mái tóc đen bù xù rối đen xơ xác che phủ dung nhan, thân người phụ nữ hoàn toàn bị bại lộ, mảnh vải, cổ tay cổ chân bị trói siết tựa như muốn cắt lìa. Mùi hôi thối ẩm mốc cùng tanh nồng từ máu khô sộc tới, khiến lòng ngực ta dấy lên tầng ghê tởm cùng cực.

      "Thân ái, nàng nhìn , ta nghĩ lấy lại công bằng cho nàng."

      thanh ôn nhu tựa nước ấm giữa mùa đông của chàng hoàn toàn phù hợp trong cảnh tượng kinh rợn chốn này.

      Ta ngây ngốc, hiểu ý chàng.

      Nhưng cho tới khi người nọ vốn ở đằng kia, bị thị vệ tay kéo dậy như xách con thú hấp hối, lúc này ta nương theo tí ánh sáng nhoi, mà thấy dung nhan của nàng.

      Dung nhan tựa như hóa thành cơn ác mộng của đời ta.

      Hạ Ngân, trắc phi của thái tử đương triều Cao Lỗ Lâm Trác Mộc!

      Máu huyết trong người ta sôi như nước bỏng, hừng hực tuyệt vọng cùng hận ý nay tràn ra như gió cuồng bão táp.

      Cảnh tượng phụ thân lên ràng khiến cho hai mắt ta đều đau, cổ họng ta ngọt ngấy, chịu nổi ngụm huyết ra.

      "Thân ái thân ái! Nàng đừng làm ta sợ!"

      Ta nhìn thấy người bên cạnh như thế nào thảm khốc đau đớn run rẩy vì ta, ta chỉ biết mở to hai mắt, nhìn cho ràng, nhìn dung nhan xinh như đóa lan thảo ấy, dung nhan như ác mộng, cướp hài tử của ta rồi càng nhẫn tâm lấy mất luôn phụ thân của ta.

      Ta hận. Hận nàng vô cùng!

      Ta nhìn thấy thanh đao sáng như trăng, ánh lên sắc lạnh tử thần đặt tại cần cổ trắng ngần của nàng ta.

      Chỉ chút nữa thôi, nàng ta nhất định đầu lìa khỏi cổ, vĩnh viên còn ở nhân gian.

      Ta níu lấy cánh tay của chàng, hai mắt đỏ bừng, ta run giọng đau đáu của mình, khẽ hô.

      "Dừng tay."

      Thân người chàng ràng cứng ngắc, thế nhưng chàng chỉ ôm lấy ta vào lòng, ngại bản thân bẩn vấy máu, ôn nhu lau vết máu miệng ta, giọng khản đặc kìm nén .

      "Dừng tay!"

      Ta nhìn Hạ Ngân tuy yếu như hồn ma, nhưng hai mắt hận thù thị huyết của nàng ta như thế nào lại vô cùng ràng chiếu vào mắt ta, ta nhìn nàng, dựa vào chàng mà bước tới, tới gần nàng, cao cao tại tại nhìn bóng dáng bé dưới chân.

      bé.

      Chỉ cần, chỉ cần ta hô tiếng, nàng ta nhất định có thể tan biến như bọt nước.

      Mới ngày nào bản thân ta còn yếu như con mèo sắp chết nằm dưới chân nàng ta, nay thế thay đổi đến chóng mặt, ta nhịn được cất tiếng cười đinh .

      Ta cười đến nỗi, nước mắt cũng trào ra, theo thanh đinh của ta, nàng ta thế nhưng lại run rẩy thân người, chàng thế nhưng muốn hóa băng.

      Ta cười, cười đến châm chọc, châm chọc số phận quả nhiên biết trêu đùa.

      Sau đó ta như dã thú, sức khỏe từ đâu đoạt thanh đao bên cạnh thị vệ, đao tàn nhẫn hạ xuống cướp mất bên thân vai phải của nàng ta.

      Hai mắt to đỏ như máu nhìn máu đỏ văng khắp nơi, văng lên áo ta mặt ta, nóng hổi mà hôi tanh.

      Ta nhìn nàng đau đớn gào thảm khốc, thanh kêu gào oái oái ràng chứng tỏ lưỡi mất.

      "Thế nào? Cảm giác muốn chết nhưng thể này, tiện nhân ngươi thấy thế nào?"

      Ta dùng thanh ôn nhuận nhất của mình, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.

      Ta nhìn thấy nàng ta co người đau đớn che bên thân người bị mất, nằm trong vũng máu mà khóc thét.

      Ta chân đạp lên tay nàng, thanh gãy vụn cùng nức nở van cầu của nàng ta càng khiến lòng ta đau đến vô hạn.

      Ta chế giễu.

      Ta quăng thanh đao, lạnh lùng nhìn xuống, ngoan độc mà .

      "Lăng trì bảy chín ngày, tuyệt cho chết đến miếng thịt cuối cùng cho bản cung!"

      Sau đó liền phất tay áo quay người bỏ .

      Ta rời trong thanh khản đặc như ma quỷ của người phụ nữ kia, rời dưới ánh nhìn đau xót của chàng ở phía sau.

      Ta siết lấy nắm tay, tâm như muốn nổ tung.

      "Tát Nhĩ."

      Ta nhìn chàng mấy bước chạy tới bên cạnh ta, bàn tay to lớn nóng hổi của chàng níu lấy bàn tay lạnh như hàn băng của ta.

      Ta đứng yên, nhìn thẳng chàng.

      Ở dưới màn tuyết trắng, chàng tay che tuyết rơi đỉnh đầu ta, tay ôm lấy eo ta.

      Ta dựa vào ngực chàng, nghe thanh bình bịch trong ngực chàng.

      Tâm liền dần yên lặng.

      Được như vậy lúc, ta khẽ mở giọng chàng.

      "Bệ hạ."

      "Ta ở đây."

      "Phụ thân, phiền ngài cho người đem về cho mẫu thân."

      "Được."

      "Tát phủ dưới trăm người, cần vì tội phụ thân đánh mất binh phù mà giết được ?"

      "Được."

      "Trận đánh ngày mai, đem theo ta được ?"

      Thân thể chàng khẽ cứng ngắc, nhưng lúc sau ta vẫn nghe thấy thanh chàng khàn khàn, ôn nhu vô hạn bảo ta.

      "Được. Tất cả liền theo ý nàng."

      Ta ngẩng đầu, nhìn dung nhan chàng vươn đầy tuyết, thế nhưng vẫn tuyệt luân vô hạn.

      Ta áp tay lên bên mặt chàng, khàn khàn bảo.

      "Trác Mộc, ôm ta. Được ?"

      Chàng hai mắt đỏ bừng, lôi ta vào lòng ngực kiên cố, thân người run rẩy siết chặt ta, vùi đầu vào cổ ta, khàn khàn hô Tát Nhĩ lại Tát Nhĩ.

      Ta cay xót, nhìn bông tuyết rơi trắng xóa.

      Thầm nghĩ, chút nữa thôi.

      Lần này, để ta tham lam lần nữa.

      chút chút nữa thôi.

      Đêm đó, ta và chàng như hai kẻ điên, chỉ biết tham lam lấy thân thể đối phương.

      lần muốn rồi lại lần muốn.

      Ta đếm được cùng chàng bao lâu, chỉ biết bản thân tham lam lần này thôi.

      Chỉ lần nữa.

      Ta khẽ van cầu.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Cao Lỗ cùng Hồ quốc xung đột, người người đều biết. Nhưng điểm kì lạ ở đây chính là quân binh Cao Lỗ dưới chỉ huy của vương thượng, tựa như cá chép hóa rồng, đánh ngang tay với quân binh Hồ quốc. Thậm chí còn có cơ hội thắng trận lấn đất.

      Tất cả những chuyện này ta biết được qua vô số lần ngồi nghe quốc .

      Nay ta liền có thể tận mắt, nhìn tới trận đánh cuối cùng của Cao Lỗ cùng Hồ quốc.

      Ta đứng đồi cao, nhìn xuống bên dưới vạn quân Cao Lỗ khí thế uy nghiêm vốn có của quân binh.

      Ta nhìn từ đằng xa, bóng dáng chàng khí thế bức người cưỡi mình Phi Hồng, họa thủy chí tôn, cao cao tại tại, chấn hưng cõi.

      Chàng quả nhiên giữ lấy lời hứa, cho phép ta theo, nhưng chỉ được phép đứng ở nơi đây mà theo dõi.

      Chàng bảo, đây là giới hạn, khuyên ta nên chạy loạn bởi chiến tranh chính là đao gươm có mắt.

      Ta thầm châm chọc, chàng có hay quên, ta là con của cựu tướng quân từng thời hùng vang dội cõi Cao Lỗ đúng ?

      Chàng ở phía nơi xa kia, ta thấy chàng chăm chú dõi về phía này, nhưng vì khoảnh cách quá xa nên nhìn được dung nhan để đoán tâm tình chàng.

      Cho nên ta liền ngây ngốc đứng dưới nền tuyết trắng, nhìn chàng kéo vạn quân rời .

      Cho đến khi vạn quân còn ai, trận chiến ở nơi xa xôi kia thanh ồn ào. Hộ vệ hai bên cạnh người lại người khuyên ta nên vào bên trong, tránh cho bản thân nhiễm phong hàn.

      Ta im lặng đáp bọn họ.

      Chỉ mực nhìn về nơi xa tại chiến trường xa xôi.

      Sau đó tâm ta khẽ động, ta xoay người bước nhanh vào bên trong lều , tìm tới rương đồ của mình.

      Ta nhìn hộp gỗ to lớn trạm khắc cầu kì, cạch tiếng mở ra, bên trong chính là quân phục màu bạc cũ kĩ, vết máu khô đen sậm rải rác, thị huyết hào hùng tựa chủ nhân của nó.

      Ta xót hai mắt, tay chạm lên đống đồ sắt lạnh lẽo ấy.

      tiếng, ta mặc vào áo quân phục.

      Hai tiếng, ta thắt chặt thắt lưng rộng lớn lên eo.

      Ba tiếng, ta đem áo giáp, mặc kiên cố lên thân ngực.

      Sau đó, ta nhìn bản thân trong gương đồng.

      Nhìn kĩ, kĩ.

      Đệ nhất kinh đô Cao Lỗ tựa như lại lần nữa xuất .

      Quen thuộc đến cay xót tâm hồn.

      Ta vấn tóc lên, cột cao lên như hồi còn trẻ, còn cái tuổi nô đùa bồng bột.

      Cầm tay thanh gươm bạc từng chém người vô số, trở thành huyền thạo cõi Cao Lỗ.

      Ta bước chân tựa bông gòn ra ngoài.

      Gió lạnh lùa vào, vờn quanh da mặt ta.

      Ta chợt nhớ, từng có lúc nhìn phụ thân vì đánh giặc mà chân phải thiếu chút nữa phải phế , ta hỏi ngài, vì sao phải liều mạng đến như thế?

      Chỉ thấy phụ thân bộ dạng thoải mái, oai hùng bảo ta.

      "Bởi Cao Lỗ là nhà. Cao Lỗ có con cùng nương con."

      Ta lúc ấy còn chê cười ngài văn thơ yểu điệu.

      Ta còn nhớ phụ thân từng bảo, tâm nguyện cả đời ông, chính là được rông chơi chiến trường biên cương, giúp Cao Lỗ mở rộng đất đai.

      Nay nhớ lại mà khóe mắt cay nồng.

      Ta nhìn Bạch Tử từ khi nào đứng đó đợi ta, ta dịu dàng vỗ vào thân người nó. Trán đụng đầu Bạch Tử, nhìn đôi con ngươi to tròn đen láy của nó, ta cảm thấy, nước mắt như muốn trào ra.

      Ta leo lên lưng Bạch Tử, quản thanh hô hào ngăn cản của hộ vệ, đường cưỡi Bạch Tử chạy .

      Phụ thân, con thay người đánh trận chiến cuối cùng này.

      Ta nhìn cảnh tượng chém giết càng ngày càng gần, tay vỗ Bạch Tử, khẽ thào rằng.

      "Bạch Tử, lần này cùng ta đến cuối cùng nhé."

      Bạch Tử như nghe hiểu ta, ngân lên khúc hí vang dội. Ta nhếch khóe môi, rút gươm khỏi vỏ, thanh gươm đem theo ánh sắc lạnh lẽo, sát tâm từ trong lòng ngực vốn ngủ yên, nay như dã thú, gầm gừ nhảy múa.

      Hai bên tai ta ù , định hướng lâm vào chém giết.

      đao mạng, thị huyết ngập trời.

      Máu đỏ văng lên người ta, vấy bẩn bộ lông trắng của Bạch Tử, ấm nóng tanh nồng, cảm giác này, bao lâu ta cảm nhận được?

      Ta bi thương như kẻ điên, chỉ biết ngồi Bạch Tử xông pha mà giết người.

      Tắm trong máu bao lâu, ta biết, cho tới khi Bạch Tử phía dưới ngân lên khúc hí đau đớn, ta hai mắt mở to nhìn bản thân theo cái ngã của Bạch Tử đổ xuống đất tuyết trắng xóa.

      "Tát Nhĩ!"

      thanh thảm khốc vang dội tới khiến ta tỉnh táo phần.

      Ta nhìn, nhìn Bạch Tử nằm trong bể máu, máu của nó hay của ai, tô điểm thềm tuyết trắng nổi bật.

      Tâm ta đau như bị bóp nát.

      Ta cầm gươm, chém người.

      Hóa hết đau thương thành thị huyết, buông xõa lần cuối .

      Sau lưng nhói lên, cảm giác thịt đứt, tê liệt ập tới, ta đổ ngã ra phía sau.

      Chỉ cần ta hơi nhoài người ra phía sau tí thôi, liền có thể rơi xuống vực sâu vạn dặm.

      "Tát Nhĩ!"

      Ta nôn khan ngụm huyết tươi, mở ra làn mi nhìn.

      Ta nhìn thấy từ đằng xa kia, chàng thân áo giáp uy vũ, trượt xuống khỏi Phi Hồng, mặt trắng như giấy trắng chạy tới bên này.

      Ta cay khóe mắt, đâu là vị tanh từ nước mắt, đâu là do máu, ta phân biệt được.

      Ta chỉ biết nhìn chàng điên cuồng muốn chạy tới đây, nhưng là kẻ thù cho phép, bọn chúng người thêm người tới giết chàng.

      Chàng thị huyết giết người, lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng như thế.

      Ta gom góp hết sức lực của mình mà gồng mình đứng lên.

      "Tát Nhĩ!"

      Ta nhìn chàng hai mắt đỏ bừng như trào máu, chàng cơ hồ rất tức giận.

      Sau đó có nhiều kẻ người Hồ, chạy tới phía ta, cơ hồ muốn đem ta làm con tin ép buộc chàng.

      Ta thầm nghĩ, ta làm sao có thể nỡ lòng gây họa cho chàng?

      Ta nhìn chàng, nhìn chăm chú.

      Dung nhan chàng giữa bầu trời tuyết, quả nhiên đẹp đến câu hồn. Đẹp như lần đầu ta thấy chàng, đẹp như lần đầu ta biết tương tư chàng.

      Rất đẹp, rất đẹp.

      "Trác Mộc."

      thanh ta rất khàn, nào còn trong vắt như tiếng suối mà bao người tung hô?

      Ta nhìn chàng hoảng loạn, nhìn thấy rất chàng hóa điên chém giết càng bạo lực, mực muốn phá vòng vây mà ra.

      Ánh mắt chàng bắt gặp ánh mắt ta.

      Ta ôn nhu cong hai mắt nhìn chàng, tâm đau rất đau, xót rất xót, ta bảo chàng.

      "Trác Mộc, ta biết. Biết tâm ý chàng. Biết , rất ."

      Dưới cái nhìn chăm chú đau đớn của chàng, ta đặt tay lên ngực, nước mắt tí tách như đê tràn rơi xuống.

      Ta run giọng.

      "Nhưng ta thể nào tha thứ cho kẻ hại chết đứa của ta."

      "Trác Mộc, ta quên được cũng muốn quên."

      "Trác Mộc, chàng sai, là ta, là lỗi của ta. Si chàng đến cuồng dại, là lỗi của ta."

      "Trác Mộc, chúng ta đừng kéo dài đau thương cho nhau nữa được ? Ta quá mệt mỏi, quá mệt mỏi."

      Đôi mắt chàng đỏ như máu, nhưng sau đó vì nước mắt nên ta nhìn được chàng nữa.

      Ta khẽ nhoẻn miệng cười, cổ họng ngọt ngấy tràn huyết, nhưng cản được ta ôn nhu vì chàng, cười rộ lên lần cuối.

      Ta khẽ thốt.

      "Trác Mộc, đến đây là đủ rồi."

      Sau đó trượt khỏi tay bọn Hồ quốc, thả người tự do xuồng đáy vực sâu thẳm.

      "Tát Nhĩ!!"

      thanh bi thương thấu trời xanh, như dã thú của chàng vang lên.

      Ta khóc lóc, bi thương thả trôi người.

      Trác Mộc, ta quả nhiên là ngu ngốc.

      chàng, quả rất rất .

      Nhưng là ta mệt mỏi quá rồi.

      Van cầu chàng, để ta ngủ .

      Chỉ lần này thôi, cho phép ta được càn quấy.

      Chỉ xin chàng, nếu có kiếp sau, hãy ngoáy đầu nhìn ta cái thôi. Đừng quên ta, được ?

      Van chàng, đừng quên Tát Nhĩ.

      Sau đó, bóng tối vô hạn ập tới, ta liền chìm sâu vào nơi đó, nơi còn nỗi đau, lo âu.

      Tại nơi ấy ta thấy phụ thân thân cẩm y nhàn hạ, ngồi vai ngài là đứa dung nhan trắng hồng tựa như vạn vì tinh tú bầu trời cao.

      "Nương!"

      Lệ từ khóe mắt tràn ra ướt át.

      Như vậy, là được rồi.

      Tát Nhĩ, liền từ nay biến mất khỏi Cao Lỗ.

      _Hoàn_

      Mễ Bối.
      Truyện vẫn chưa hẳn kết thúc, còn mấy cái ngoại truyện nữa. Sau đó tôi tổng kết về Tát Nhĩ, cho những ai vẫn chưa hiểu.
      Chris thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện (Lâm Trác Mộc - Thượng)

      Từ trong cơn mê mang tỉnh giấc, ta hồ nghi nhìn đỉnh trần hoa văn điêu khắc tinh xảo.

      Ta chống thân người ngồi dậy, cơn đau từ lồng ngực nổi dậy như muốn xé thịt, khiến ta khó khăn mà hít thở.

      "Thái tử, ngài cuối cùng tỉnh rồi."

      Nghe có tiếng người, ta quay sang mà nhìn. Nhìn thái giám thân cận bộ dạng tái mét đứng bên cạnh, não bộ ta lúc này liền như hoạt động.

      Ta nhận thức, đây là đâu và ta là ai.

      Ta nhìn , vì cơn đau ngay lồng ngực mà phải dựa vào gối mềm. Ta hỏi.

      " có chuyện gì? Sao bổn thái tử lại ở đây?"

      Ta mực yên lặng nghe người bên cạnh huyên thuyên hồi, tóm gọn chính là bản thân gặp phục kích, nếu phải có người ra tay cứu trợ, khả năng sống sót là bất khả thi.

      Ta khẽ nhíu mày, bởi trong kí ức của ta, ngoài việc bản thân là ai, tất cả chỉ còn là mảng màu đen nghi hoặc.

      Kì lạ điều, bản thân ta dường như cảm thấy quên mất điều gì đó, mơ hồ là quan trọng hay , chỉ cảm thấy day dứt đến khó thở.

      Càng nghĩ thùy thái dương càng đau, ta nhịn nổi mà rên tiếng, dọa tới người bên cạnh lo sợ hô thái y.

      Ta nằm giường, tay bị châm vô số kim chi chít, tuy vậy tuyệt thấy đau. Tâm trí cảm thấy mơ hồ, mông lung như bản thân lạc vào sương mù.

      Ta khẽ hỏi.

      "Là ai cứu bổn thái tử?"

      Thái giám thân cận khẽ cúi người cốt để ta nghe thấy . bảo.

      "Là Hạ tiểu thư của Hạ quan thương ạ."

      Ta nhăn mày, cái tên này nghe quá xa lạ. Ta nhắm mắt, phất tay ý muốn tất cả rời , bởi ta cần yên tĩnh.

      Trong khí yên lặng thanh này, ta mơ màng mà nhìn, tiêu cự mục tiêu.

      Ta thầm nghĩ, bản thân mang ân người, với bản tính coi trọng việc chữ đức như ta, ta quyết đối xử với người ân nhân của mình tốt.

      Cho nên vài ngày sau khi bản thân có chút hồi phục, ta liền vác thân người đến Hà phủ, sau đó liền chứng kiến được ân nhân của mình.

      Nàng ta thân váy lam dài chấm đất, dung nhan xinh như lan thảo, bộ dạng khuynh thành nhưng xinh xắn.

      Ta hỏi nàng, nghĩ muốn ta báo đáp như thế nào? Chỉ thấy nàng hai mắt cong như trăng khuyết, đằm thắm lao vào ngực ta.

      Cơ thể thiếu nữ xa lạ khiến ta có chút thoải mái, thiếu chút nữa đẩy nàng ra, nhưng nghĩ tới, nàng có ân với ta nên liền nhịn xuống.

      Sau đó, ta nghe thấy nàng .

      Nàng bảo rằng.

      "Trác Mộc, chúng ta vốn bên nhau thâm tình, thiếp làm sao nỡ đòi chàng trả ân? Chẳng lẽ chàng quên thiếp?"

      Ta khẽ hồ nghi, đầu óc mê man.

      Ta khẽ gật đầu, đúng vậy. Ta nhớ được. thể nhớ những kí ức trước đây.

      Tựa như bị cái gì đó kìm hãm, giấu sâu mất.

      Ta nhìn dung nhan trước mắt, nhìn nàng chân thành cùng tha thiết đậm sâu thương dành cho ta.

      Tâm khỏi thấy tội lỗi vì trí nhớ của mình.

      Vì tội lỗi, những ngày sau đó ta liền như con rối gỗ, đều nghe theo lời nàng, tập nuông chiều sủng nịch nàng, tập xem nàng như người thương mà đối đãi.

      Nhưng tâm ta càng tĩnh, mỗi khi nhìn nàng, ta nhớ tới nàng là ân nhân của mình, còn là 'người thương' trước kia, cảm giác tội lỗi ngày càng chồng chất.

      ngày nọ, khi cùng Hạ Ngân dạo chơi hoa viên, nàng ta nũng nịu với ta, bảo ta đối nàng tốt.

      Ta hỏi nàng có gì tốt? Chỉ thấy nàng kêu ta keo kiệt, chưa giới thiệu nàng với bằng hữu của ta.

      Ta có chút ngẩng người, bằng hữu?

      Ta tự nhớ bản thân trước giờ, vì mang thân phận thái tử cao quý, nên bạn bè người cũng có.

      Sau đó khi trở về, ta hỏi người bên cạnh.

      "Bổn thái tử... có bằng hữu sao?"

      Chỉ nghe thấy thái giám bên cạnh bộ dạng nhăn mi, hô hào rằng ta đương nhiên là có, sau đó chạy , lúc quay về tay chính là ôm hộp gỗ cầu kì, đẹp đẽ.

      Ta nhận lấy hộp gỗ, hồ nghi mở ra.

      Chỉ là xấp thư từ.

      Thế nhưng nhìn nếp thư ngay ngắn, còn được để trong hộp gỗ nhung như thế, chứng tỏ trước đây ta rất nâng niu và coi trọng chúng.

      Chợt trong kí ức mơ hồ xuất bóng dáng mờ mờ ảo ảo, bóng lưng cao cao tại tại đó, khiến cho ta muốn tiến tới gần. Nhưng là đầu đột nhiên đau, bóng dáng ấy liền tựa sương khói mà biến mất.

      Tâm ta, đột nhiên trống rỗng lạ thường.

      Ta cầm lên bức thư trắng, đọc hết tờ này đến tờ khác. Chữ trong thư đẹp tựa rồng bay phượng múa, vừa mang phong thái yểu điệu của nữ tử vừa phóng khoáng mạnh mẽ như nam nhân. Những câu hỏi thăm, những câu chuyện ngắn, những nét vẽ tinh nghịch ấy, khiến ta khỏi cười ra tiếng.

      Ta cảm thấy, vị bằng hữu này, .. thú vị?

      'Trác Mộc, bà tú thanh lâu lại tặng ta mấy cái phiếu giảm giá đây, khi nào huynh muốn có vinh dự, theo đại gia ăn đây?'

      Đọc tới đây, ta nhịn được phì cười, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đám nô tài, đành nhịn xuống, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt của mình.

      Ta nhếch khóe môi, tâm trạng hưng phấn vuốt ve những tờ giấy.

      Ta nhìn dòng chữ cuối lá thư.

      Đề hai chữ Tát Nhĩ.

      Ta khẽ lẩm bẩm Tát Nhĩ rồi Tát Nhĩ.

      Ta chợt nghĩ muốn gặp người này.

      Lần đầu trong suốt quãng thời gian tỉnh lại, ta háo hức được nhìn thấy người như vậy.

      Ta xếp lại thư từ, cất vào chỗ cũ, lấy ra giấy trắng, cầm lên bút lông.

      Ta suy nghĩ, nên viết cái gì?

      Đột nhiên nhớ tới hồi sáng Hạ Ngân có ta về chuyện gặp gỡ bằng hữu, ta liền quyết định, hạ bút thành văn.

      Viết xong ta khẽ nhìn lại, cảm thấy câu văn có chút hay, liền vo thành cục quăng , viết lại tờ mới.

      tờ rồi lại tờ.

      Bởi ta có cảm giác, bản thân muốn đối phương đọc thấy bút tích lủng củng của mình.

      Đến tờ thứ mấy ta cũng biết, chỉ biết lần này mới hài lòng mà giao cho thái giám bên cạnh, hạ lệnh truyền thư.

      Ta nhìn bóng lưng ở phía xa của thái giám thân cận, tuy ngoài mặt lạnh nhạt nhưng chỉ ta biết, tâm ta chính là nhảy nhót háo hức.

      Ta hệ lệnh.

      "Bảo Hạ tiểu thư ở bên ngoài đợi bổn thái tử."

      Sau đó liền phất tay áo vào trong thay y phục.

      Khi ta ở ngoại thành nhìn tới vị 'bằng hữu' trong quá khứ bị bỏ sót của mình, bản thân chính là bị bằng hữu này dọa cho kinh ngạc.

      Bởi bằng hữu của ta thế nhưng lại là nữ nhân.

      nữ nhân xinh đẹp cực kì.

      Dung nhan như đóa mẫu đơn nổ rộ trong sương đêm, cao quý câu hồn. Ba vạn tóc đen theo gió nghịch ngợm tung bay, đôi con ngươi to tròn ánh nước, tựa làn thu thủy, môi đào da trắng nõn như đồ sứ. Cưỡi ngựa trắng, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

      Nàng hai mắt cong như trăng khuyết, sáng như vạn vì tinh tú, ôn nhu gọi tiếng.

      "Trác Mộc."

      Tâm ta dường như bị ép đến khó thở.

      Ta mơ hồ thấy e ngại, sợ bản thân chỉ cần nhắm mắt cái, người trước mắt liền đạp mây mà biến mất.

      Đột ngột trong đầu ta ra hình ảnh của Hạ Ngân, cảm xúc tội lỗi liền như thác chảy ầm ầm. Ta nhịn xuống cảm xúc kì lạ trong ngực, tự mình thôi miên bản thân rằng do quá lâu gặp lại nhau nên mới như thế.

      Ta phá lệ, lần đầu ôn nhuận với người, cười với bóng dáng tuyệt luân trước mắt.

      Sau đó, ta dám lại nhìn nàng, đành quay lưng mà , bên ngoài mặc dù lạnh nhạt nhưng chỉ có ta mới biết, hai tai vểnh lên của bản thân ra sức nghe tiếng bước chân trầm bổng của nàng.

      Theo tiếng chân nàng, tâm ta đều muốn nhảy theo nhịp.

      Ta khẽ lắc đầu, mắng bản thân kì lạ.

      Tự nhắc nhở người đằng sau chính là bằng hữu. Chỉ là bằng hữu.

      "Trác Mộc, huynh kêu ta ra đây là có chuyện gì thế?"

      thanh ôn nhuận đinh như gió xuân, tựa chuồn chuồn đáp lên bề mặt hồ gây sóng rồi bay của ta.

      Sau đó ta nhìn thấy Hạ Ngân từ xa, nhìn nàng ấy ôn nhu hạnh phúc chạy tới, ta khẽ bảo rằng.

      "Ta muốn giới thiệu với ngươi người trong lòng của ta."

      Ta vươn tay đón lấy bóng dáng nhắn của Hạ Ngân. Ta chợt tò mò, bằng hữu của ta ra sao sau câu của ta đây?

      Đột nhiên lâu sau ta nghe thấy thanh cười rộ lên, đinh như tiếng chuông đồng.

      Ta khẽ xoay người, sau đó tâm như đóng băng.

      Bởi người trước mắt dung nhan rực rỡ tươi cười, khóe mắt óng ánh chảy ra những viên pha lê xinh đẹp, tia nắng chiếu xuống người nàng, cỗ bi thương châm chọc như vậy, khiến ta thấy thoải mái.

      Chưa để ta thắc mắc, chỉ thấy nàng hai mắt ánh lên sắc lạnh, cam lòng cưỡi ngựa bỏ .

      Để lại ta với bóng lưng nồng đậm bi ai.

      Trong ngực ta dấy lên xúc cảm thôi thúc muốn chạy theo nàng. Đuổi theo bóng lưng cao cao tại tại đó.

      Nhưng là bước chân, lại nặng như đeo kiềng. Ta chỉ biết, trơ mắt nhìn người kia tựa bồ câu bay .

      Ta vì sửng sốt, bên tai ù ù nghe Hạ Ngân luyên thuyên cái gì.

      Ta chỉ biết, ngực ta giờ đây cảm thấy rất khó chịu.

      Vì cái gì ta cũng .

      Sau đó mấy ngày ta cũng được gặp lại nàng ấy. Ta như người ngốc, ngồi ngẩng người chờ đợi, nhưng bản thân mong đợi điều gì.

      Sau đó đột ngột thái giám cung cúc của phụ hoàng đem thánh chỉ tới, hạ lệnh ta phải cùng Tát Nhĩ thành hôn.

      Ta như bị sét đánh, nhìn chăm chú bảng rồng trong tay.

      Hạ Ngân từ đâu biết tin, chạy tới khóc lóc với ta.

      Bộ dang hoa lê đái vũ, oán trách ta phụ nàng. Nàng bảo rằng.

      "Bằng hữu chàng ngờ lại như thế, biết chúng ta coi trọng nhau, lại còn van cầu hoàng thượng ban thánh chỉ với chàng! Thiếp phải làm sao đây?!"

      Tâm vốn hoang mang của ta nhìn tới Hạ Ngân đau thương như thế, tội lỗi nảy lên nhưng sau đó liền bị cỗ tức giận chật vật che .

      Ta thầm nghĩ, nàng ấy từ đầu làm bằng hữu của ta có phải ngắm đến địa vị Thái tử phi hay ?

      Nếu phải vì cớ gì khi nghe tin ta cùng Hạ Ngân, liền nhịn nổi chạy cầu thánh chỉ bản hôn?

      Ta tức giận, cực kì tức giận.

      Chỉ cần nghĩ tới nàng ấy vì địa vị mà tới bên ta, tâm liền hung hăng khó thở.

      Ta khẽ liếc Hạ Ngân khóc lóc bên cạnh, ôm lấy nàng ta vào lòng, khẽ bảo.

      "An tâm, bổn thái tử để nàng thiệt thòi."

      Sau đó ta liền cho rằng, Tát Nhĩ cũng phải người tốt đẹp gì.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Ngày thành hôn diễn ra, dưới phủ Thái tử ngập trong khí rộn ràng. Duy chỉ mình ta là cảm thấy đáng ghét.

      Trong lúc ta còn trò chuyện khách sáo với khách khứa, bên tai liền nghe tới thanh vang vang của mai nương.

      "Tân nương tới!"

      Ta khẽ liếc nhìn qua.

      Bộ hỉ phục đỏ rực thêu chỉ vàng, phượng tung cánh bay nhảy, cầu kì kiêu sa. Làn da trắng càng nổi bật, với màu đỏ của hỉ phục, tạo cảm giác câu hồn đoạt phách. Vòng eo nhắn tựa như nắm tay là có thể bóp gãy, đầu đội khăn voan, cơn gió thổi ngang qua, lộ ra góc dung nhan bên dưới, chỉ là góc, nhưng tư sắc ấy, độc nhất vô nhị. Làn váy theo bước chân mà lay động, như đóa mẫu đơn diễm.

      Lồng ngực rung lên, ta hồ nghi.

      Vì cớ gì mỗi lần thấy nàng, tâm dường như còn là của mình?

      Vì thế, ta càng căm hận bản thân, chán ghét xúc cảm này, liền lạnh lùng mà nhìn nàng.

      Ta càng căm hận bản thân khi mở lên khăn voan, nhìn nàng động lòng người nhu tình kêu tướng công.

      Ta lạnh lùng, châm chọc nàng mưu mô quỷ kế.

      Cho nên đêm hoa chúc đầu tiên, ta hạ lệnh đuổi nàng tới Tẩy uyển, tựa như lãnh cung trong hoàng cung.

      Việc làm này của ta, khiến cho Hạ Ngân vui vẻ mặt mày.

      Tuy nhiên cảm xúc trong ngực vẫn rất kì lạ. Ép ta đến thể an giấc.

      Ta thầm nghĩ, hẳn do bản thân quá mệt mỏi, chỉ cần vài ngày sau liền có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

      Đêm hoa chúc, ta ngủ ngon giấc.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Mấy ngày sau đó, Thái tử phi của ta khiến cho ta cảm thấy ngạc nhiên về hành động của nàng.

      Trong lúc ta vốn ở ngự thư phòng ngồi họa chân dung theo ý Hạ Ngân, nàng ấy thân váy lam uyển chuyển phá cửa bước vào, dáng vẻ vốn nhu tình hô tướng công của nàng bị những vệt đen bám da mặt phá hỏng.

      Dung nhan lem nhem than bùn tựa như mèo mun, hai mắt cong như trăng khuyết rực rỡ như pháo bông nhìn ta, thanh đinh .

      "Tướng công, thiếp có pha Tuyết liên cho chàng, chàng mau uống ."

      Tuyết liên, loại trà thượng đẳng nhất trong các loại trà và cũng là loại khó pha nhất.

      Ta nhìn bát nước trong vắt, hương thơm tỏa ra nhè đem theo cảm giác mát lạnh tay nàng.

      Nhìn bộ dạng nàng lấm đen màu than, nào có khí tức cao quý của tiểu thư khuê các?

      Ta hạ mi mắt, lạnh nhạt bảo.

      "Để đó ."

      Sau đó liền vùi đầu vào bức họa, tay họa gì ta biết, chỉ biết đầu óc trống rỗng, chú ý đều đổ dồn lên bóng dáng ngày càng gần của người kia. Bên mũi nhạy cảm ngửi tới hương thơm người nàng.

      Rất khác với mùi son phấn người nữ tử khác.

      Của nàng dịu , tựa như thuốc an thần, khiến tâm ta trở nên yên bình.

      Sau đó đột ngột ta nghe thấy thanh nàng thào.

      "Tướng công, chàng họa ta ."

      Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

      Vì tới gần nên gương mặt nàng cách ta quá xa, ta thẩn người nhìn con ngươi đen ánh nước đầy vẻ ai oán của nàng.

      Sau đó ta chỉ biết yên lặng, nhìn nàng biến hóa vẻ mặt, đỏ rực như trái táo chín, chật vật chạy ù .

      Tựa như con mèo bị bắt gặp lúc ăn trộm vậy.

      Tâm ta, bồi hồi đến đáng hận.

      Ta nhìn lại bức họa bàn, sau đó hoàn toàn khiếp sợ.

      Người trong bức họa cười rộ lên nhu tình, nốt đồng tiền càng điểm xuyến khiến nàng trở nên động lòng người.

      Ta xé nát bức họa, bởi Hạ Ngân có đồng tiền mặt.

      Ta hiểu bản thân rốt cuộc bị gì, vì cớ gì lại chỉ có thể nghĩ tới người kia?

      Nàng ấy chẳng phải vì địa vị mà tới bên ta sao?

      Càng phẫn nộ, cho nên ta liền hất đổ chén Tuyết liên cao quý bàn.

      Lạnh lùng nhìn giọt nước ấy thấm đẫm xuống đất, sau đó tâm mới bình thản trở lại.

      Kể từ đó ta quyết họa chân dung.

      Dù cho Hạ Ngân có van nài chăng nữa.
      Chris thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện 2 ( Lâm Trác Mộc - Trung)
      Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi. Để có thể sống theo ý mình, tự do tự tại, vốn rất khó khăn.

      Sinh ra trong hoàng thất, lại là con trưởng, thừa kế vương vị sau này, cho nên với ta, tự do tự tại, vốn phải thứ ta nắm lấy.

      Vườn uyển của ta, quanh năm kì dị đều nở hoa. Xuân đông tới, hoa đều tàn.

      Ta từng hỏi phụ hoàng, hoa vì sao héo úa?

      Phụ hoàng tay cầm văn kiện, đầu cũng ngẩng lên nhìn, chỉ ôn tồn bảo rằng.

      "Hoa trong vườn uyển vốn dĩ thể héo tàn."

      Ta tự hỏi, thắc mắc rồi tìm tòi.

      Cho đến khi phá bỏ nguyên tắc, lén lút sờ lên đóa hoa đào .

      Ta liền giác ngộ.

      Hoa, quả nhiên thể héo tàn.

      Bởi, hoa này vốn làm từ vải.

      Cho nên vạn loài hoa, ta đều biết. Nhưng chân chính nhìn thấy ngửi thấy, ta chưa lần cảm nhận.

      Bởi họ sợ có kẻ gian, dùng hoa để lấy mạng ta.

      Cho tới ngày, thái tử phi bất đắc dĩ mà có của ta ôm tới chậu cây . Nàng váy hồng lay động, như cánh bướm kiều, ôm cây chạy tới.

      Hương hoa nhàn nhạt truyền vào, ngộp khắp căn phòng.

      Ta bỡ ngỡ, lần đầu nghe tới hương hoa, lại nhìn nàng dung nhan xinh đẹp, rực sáng như ánh nắng vui vẻ nhìn ta.

      Ta ngỡ rằng, lúc đó người ta nhìn thấy phải chăng là tiên nhân?

      "Tướng công, thiếp nghe chàng thích hoa đào, liền cho chàng chậu đào này."

      Nụ cười như nắng, rực rỡ xinh đẹp như thế, làm tâm ta rung động cũng khiến ta cảm thấy đáng hận.

      Hận bản thân vốn nên nảy sinh tình cảm với nàng.

      Ta phất tay áo, đuổi nàng ra ngoài. Đem chậu đào giao luôn cho nha hoàn.

      Mặc dù còn hoa đào, còn nàng, nhưng mùi hương vẫn kì dị lưu luyến khắp nơi.

      "Điện hạ."

      Ta từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn giấy trắng nhuốm bẩn mực đen, hóa ra ta lại thất thần lâu như vậy.

      Thầm thở dài tiếng, liếc nhìn công công bên cạnh, ta khẽ hỏi.

      "Có chuyện gì?"

      "Điện hạ, Hạ tiểu thư chờ ở bên ngoài."

      Ta khẽ nhíu mi, nghĩ từ lúc tuyên bố họa chân dung tới nay, ta liền né tránh nàng ta. Nay người diện kiến tới cửa, nghĩ tới thân phận cùng lời hứa, ta có chút sầu não, ngả người về sau ghế, ban lệnh cho nàng ta vào.

      Hạ Ngân thân váy lam quen thuộc, yểu điệu chạy ngồi vào lòng ta.

      tiếng Trác Mộc của nàng khiến ngực ta như bị đá đè xuống.

      Ta nhìn nàng, khẽ ôn nhuận hỏi.

      "Tới đây có chuyện gì sao?"

      "Chàng mấy ngày nay vì sao đến tìm thiếp?"

      Nhìn đôi mắt nàng ai oán trách móc, lần đầu ta trở nên chột dạ, lảnh tránh ánh nhìn của nàng ta, kiếm cái cớ bề bộn công bên người mà đáp lại.

      Hạ Ngân cũng trách gì ta, chỉ thấy nàng ta bộ dạng nũng nịu, níu lấy tay áo ta, cất giọng .

      "Vậy cũng sao, Trác Mộc, nghe sắp tới là sinh thần bệ hạ, chàng đem thiếp theo . Xem như bù đắp cho thiếp. Được ?"

      " được."

      Nhìn dung nhan Hạ Ngân kinh ngạc, ta mới phát giác, bản thân vì cớ gì lại thốt ra như vậy?

      Hoàn toàn là hành động suy nghĩ.

      Ngực vấy lên cảm xúc nghèn nghẹn khó hiểu, nhìn người bên cạnh bộ dạng ai oán suy đoán, ta nhịn xuống cảm giác trong ngực. Ôn nhu bảo.

      "Yến tiệc cung đình, nếu bổn thái tử đem nàng theo, tại lại cho nàng được danh phận, việc này truyền ra chỉ có hại với thân phận của nàng."

      "Ý chàng là muốn đem Tát Nhĩ sao?"

      Hai từ Tát Nhĩ từ trong miệng nàng ta như con dao cứa vào ngực ta.

      Ta chán ghét cảm xúc này, liền dứt khoát chối bỏ.

      "Đương nhiên là !"

      Hạ Ngân có lẽ bị thái độ của ta dọa, cho nên có chút sững người, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vui vẻ níu lấy tay áo ta, đòi hỏi.

      "Vậy mang thiếp theo . Chàng chả phải thương thiếp sao?"

      Ta có chút cứng người, phải, ta thương nàng ta.

      sao lại thể đem nàng ta theo?

      Là do nghĩ cho nàng ta, hay vì cái gì khác?

      Ta sợ hãi, dám nghĩ tiếp, liền thỏa thuận, hứa đem theo Hạ Ngân, danh phận mà tiến cung.

      lúc sau tiễn nàng ta , Thái tử phi liền đòi triệu kiến.

      Lần triệu kiến này là lần gặp sau tận hơn ngày thấy.

      Vẫn là dung nhan khuynh thành như mẫu đơn ấy, tay vẫn là chén Tuyết liên đại bổ, vẫn là thân thanh cao kiều, nhưng sắc mặt, lại trắng như vừa khởi bệnh.

      Trắng đến nao lòng.

      Nàng ấy nhìn ta uống cạn chén Tuyết liên, sau đó như thường ngày mở miệng kêu tướng công rồi lại tướng công.

      thanh đinh , tựa tiếng chuông bạc, lay động đến tận lòng người.

      Nàng bảo rằng bên hoàng cung có người thông báo về đêm yến tiệc mừng thọ bệ hạ, ta chứ?

      Ta mực yên lặng nhìn nàng vui vẻ háo hức kể chuyện, nào là chuẩn bị quà tặng, nào là đồ ăn trong cung nhất định tuyệt vời như thế nào.

      Hồn nhiên như thế, khiến cho ta càng căm ghét nàng, căm ghét chính bản thân mình.

      Ta với nàng, lạnh lùng mà bảo.

      "Thái tử phi nhất thiết phải theo bổn thái tử vào cung. Lý do cứ để bổn thái tử thay nàng kiếm."

      Sau đó liền nhìn nàng lấy cái, cắm cúi nhìn đống văn chương bàn ngọc, bút họa cái gì, ta hầu như để ý.

      "Tướng công, chàng đem ai theo?"

      Câu non nớt ấy của nàng, như giáng đòn đánh vào ngực ta.

      Ta muốn trả lời.

      Ta kì dị lại muốn nghe tới câu hỏi này, càng muốn cho nàng biết.

      Tâm trạng của ta, có lẽ dọa tới nàng, cho nên dung nhan vốn trắng ấy càng trở nên tái , nhưng vẫn nở môi cười cái, nhu thuận rời .

      Nụ cười run rẩy của nàng, ám ảnh ta đến đêm ấy thể ngon giấc.

      Bởi ngực cùng dạ dày, khó chịu đến đỉnh điểm.

      Sau đó, yến tiệc rất nhanh liền tới. Ta khoác lên người trang phục cao quý của thái tử, ta nhìn công công đứng bên cạnh, suy nghĩ hồi mới mở miệng căn dặn.

      "Trông coi mọi thứ cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra liền báo ngay cho bổn thái tử."

      khẽ vâng dạ.

      Ta đảo mắt nhìn xung quanh, có bóng dáng của nàng ấy.

      Với thân phận là thái tử phi, việc đứng ra tiễn ta việc bắt buộc, nhưng thấy nàng, ta kì lạ lại thấy an tâm.

      Bên tai nghe tới tiếng gọi Trác Mộc, ta quay lại bộ dạng thường ngày, tay ôn nhu đỡ Hạ Ngân lên xe ngựa.

      Sau khi nàng ta hoàn toàn lấp sau màn che, ngực, đột ngột thấy nặng nề.

      Ta khẽ nghiêng đầu.

      Ở đằng xa, bóng dáng bé đơn bạc, váy hồng vốn phải rực rỡ, nhưng nay sao quá ảm đạm, dung nhan vốn khuynh thành như sao sáng bầu trời đêm, nay bi thương đến đau lòng.

      "Điện hạ, trễ mất."

      Nắm tay thành quyền, ta xem như nhìn thấy, xem như cảm thấy gì cả, lạnh lùng leo lên xe ngựa.

      Sau đó yến tiệc mở đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao, ta như người cõi , mực yên lặng uống cạn chén này đến chén kia.

      Uống, để xóa bóng lưng độc bé ấy.

      Uống, để khỏi lo toan bất cứ điều gì.

      "Hoàng huynh."

      Ta nhấc lên đôi mắt ngập sương của mình, nhìn người bên cạnh.

      Tưởng kẻ nào, còn phải Nhị Vương Gia, nhị đệ của ta sao?

      Ta thân thiết vỗ vai , ôn nhuận hỏi.

      "Tới kiếm hoàng huynh này là muốn đòi hỏi cái gì sao?"

      Nhị đệ dung nhan kì lạ ửng hồng, hờn trách ta lại say rượu.

      Ta cười cái, nghiêm chỉnh kéo ngồi xuống bên cạnh, rót rượu vào chén ngọc, vừa nhìn rượu vừa đợi mở miệng.

      Tên bào đệ này của ta, lần này tới kiếm ta, bộ dạng ấp úng như thế, còn phải vì nữ nhân sao?

      Quả nhiên liền khẽ rằng.

      "Hoàng huynh.. huynh nhớ trước đây có hứa chỉ cần đệ muốn phụ nữ, huynh liền đem nàng ấy nhét cho đệ chứ?"

      Ta gật đầu, đương nhiên là ta nhớ.

      Nhị Vương Gia khét tiếng đó giờ gần nữ sắc, ngoài hai mươi còn có lấy đứa con, hại cho hoàng triều đều vì mà sầu não.

      Dù bản thân ta giống , nhưng thê thiếp vẫn có, còn ngay cả nha hoàn phòng the cũng có.

      Ta là huynh trưởng, tất nhiên vì lo âu.

      Nay khó khăn lắm mới suy nghĩ muốn phụ nữ, ta tất nhiên tìm mọi cách đem nàng ta nhét vào lòng .

      Ta khẽ nhìn , trêu chọc .

      "Nào, hoàng huynh nghe, là vị tiểu thư nào có thể lay động tên Liễu Hạ Huệ như đệ?"

      dung nhan tuấn càng đỏ bừng, sau đó liền rất kiên định, nhìn thẳng ta.

      Thấy nghiêm túc, ta liền buông bỏ ly rượu, đợi cầu.

      bảo rằng.

      "Hoàng huynh, thứ cho đệ ngu muội. Đệ biết huynh vốn thích thái tử phi.. cho nên, huynh liền cho đệ nàng ấy ."

      Vạn tiếng thiên lôi, như cùng lúc đánh ngang tai ta.

      Lồng ngực như phát nổ, ta tức đến bóp nát chén ngọc, uy hiếp gằn giọng.

      "Hồ đồ! Đệ có biết mình cái gì ?!"

      Nhị đệ dung nhan nghiêm cẩn, lời tiếp lời ta.

      "Hoàng huynh, huynh vốn ưa thích nàng, chỉ cần huynh kiếm đại cái cớ, ban hưu thư, đem nàng cho đệ. Liền ai dám gì cả. Huynh vốn hứa với đệ."

      Ta phẫn nộ.

      Phẫn nộ đến ngực như chứa hỏa diễm.

      Phải, chỉ cần kiếm cái cớ, đem nàng ấy cho nhị đệ. Những chuyện này, ta làm tất nhiên ai dị nghị.

      Nhưng chỉ cần nghĩ tới, tự tay ta trao nàng cho , dù vì sao, ta lần đầu hạ sát tâm với chính bào đệ của mình.

      Ta đứng dậy, nhìn lấy , nghe lấy . Kìm nén cảm xúc mà bảo rằng.

      "Phải, bổn thái tử vốn hứa với đệ. Đệ muốn ai, ta đều cho đệ, nhưng nàng ấy, là tẩu tử của đệ! Việc làm trái lý lẽ này, bổn thái tử hy vọng nghe tới lần thứ hai!"

      Sau đó lạnh lùng rời .

      Ta dùng khinh công, đem theo lửa giận mà phóng .

      Mặc kệ ở lại còn Hạ Ngân hay kiệu phu.

      Đầu óc ta, chỉ chứa những suy nghĩ hàm hồ.

      Làm sao, nhị đệ lại dám xin xỏ điều ấy với ta?

      Phải chăng, là do người phụ nữ chết tiệt ấy quyến rũ ?

      Nghĩ tới đó, ta hận, hận thể bóp chết nàng!

      đường dài khinh công tới Tẩy uyển. Ta đem theo lửa giận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài.

      Nhưng khi nhìn tới ở hành lang tối đen, dưới vạn vì tinh tú, hữu bóng dáng bé, mái tóc đen bóng mượt theo gió lay động. Dung nhan khuynh thành như tiên hạ phàm, từng giọt nước còn đọng lại người.

      Đẹp tựa như ảo ảnh.

      Tâm kì lạ lại trở nên yên tĩnh.

      Ta thấy nàng thất kinh khi nhìn ta, đôi con ngươi to tròn lấp lánh như sao cuốn hút lấy ta.

      Thịch, lồng ngực như muốn thành băng tan.

      "Tướng công?"

      thanh nhu nhu tựa tiếng mèo kêu, như cọng lông gãi ngứa lòng ta.

      Ta nhìn thân người vốn bé của nàng ở giữa bầu trời cuối thu se lạnh.

      Sau đó, chưa kịp để bản thân động não, thân người nhanh hơn bước, tiến tới ôm nàng vào lòng.

      Nàng, quả nhiên rất bé.

      Nàng khẽ lầm bầm rằng người ta có mùi rượu hoa quế.

      Ta thầm nghĩ, ta say.

      Vì say, nên ngông cuồng lần.

      Ta ôm nàng, tiến vào tẩm cung.

      Để nàng ngồi trong lòng, càng thấy nàng bé.

      Ta nhìn nàng, đầu óc dần mơ màng, rượu quả nhiên phải thứ tốt đẹp.

      Cho nên mới cảm thấy nàng đẹp đến kinh người, vẻ đẹp mong manh, tựa làn gió , có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      "Hoàng huynh, cho đệ thái tử phi ."

      thanh nhị đệ từ trong thâm tâm vang lên, ngực liền rót tới nỗi kinh sợ.

      Cho nên liền thô lỗ đẩy nàng xuống.

      Dung nhan nàng trở nên kinh hoàng, nàng bối rối. Hô tướng công rồi tướng công.

      Nàng sợ hãi, khiến lòng ta đều đau.

      "Trác Mộc."

      Tâm trí lên bóng dáng của Hạ Ngân, cảm giác tội đồ dâng cao trong ngực.

      Ta đau vì 'người thương', lại đau vì người trước mắt.

      Ta phẫn nộ.

      Phẫn nộ cho yếu hèn của mình.

      tay xé y phục mỏng manh người nàng.

      Rượu như lửa, đốt cháy tâm trí.

      Cái gì lý trí, cái gì lý lẽ.

      Lúc này đều là phù du.

      Thân người như ngọc, trắng ngần như tạc tượng.

      Thuần khiết như vậy, càng khiến ta điên tiết.

      "Tướng công! được!"

      Đôi tay bé muốn đẩy ta ra, dung nhan trắng như giấy, đôi con ngươi to tròn thuần khiết của nàng ngập nước.

      Dù vậy, cũng khiến cho lửa trong người ta dập tắt.

      Ta cắn răng, khóa đôi tay nàng.

      Ta nghĩ, lúc này chỉ muốn khóa nàng lại.

      Nhốt nàng ấy dưới thân mình.

      Cho nên ta động thân, lấy tất cả của nàng.

      Bên tai truyền tới thanh nức nở đau đớn của nàng, ta như kẻ say, chỉ biết cướp lấy những gì nàng có.

      Đêm ấy, ta chìm trong cảm giác tiêu hồn cùng đau đớn.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :