1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tát Nhĩ - Mễ Bối

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập tứ chương.

      Từ sau khi yến tiệc Tết nguyên tiêu trôi qua hai ngày, ta từ miệng Phúc tử, nghe được chuyện hai lão nhân gia tuổi sớm chiều cao cao tại tại ở hoàng cung rất nổi giận khi ta dám bỏ về trước, ngay cả thông báo cũng thèm sai người câu, cho nên tâm khí bất ổn, thậm chí còn kêu người, đem trả lại quà Tết ta tặng, biểu đạt ý tưởng chúng ta từ nay quan hệ, đường ngươi ngươi , mây ta ta đạp.

      Phúc tử nhà ta quả là cậu học trò lanh lẹ, thế nhưng nhận lại quà tặng, còn liên tục cảm tạ bệ hạ lòng chí hướng cao, rộng lượng, người có tiêu chí cần kiệm vân vân và mây mây.

      Hại ta cảm thấy hài lòng vô cùng. Còn rất thân thiết vỗ vỗ đầu đứa trẻ này.

      Nhưng ta quả đánh giá thấp bề dày có lịch sử trường tồn cao của lão hoàng đế cùng thái hậu, thái giám quay về cung được hai canh giờ, canh giờ thứ ba liền quay lại chỗ ở của ta, ngang nhiên ôm quà về.

      Phúc tử hỏi: "Công công, ngài đây là...?"

      Công công đáp:" À, bệ hạ bảo quà hậu bối tặng, trả lại có chỗ đúng nên sai ta đến lấy về."

      Ta đương nhiên có thể mường tượng ra cảnh tượng huy hoàng công công vẻ mặt cá chết, da dày kim , bỏ nhục ôm hộp quà về.

      Ta vỗ đầu Phúc tử, bảo nên lại đau lòng. Món quà đó cũng đắt đến nỗi có thể làm cho phủ quận chúa nghèo đâu.

      Thấy ta chắc chắn như vậy, liền khôi phục lại bộ dạng bừng bừng nhiệt huyết, sau đó cầm chổi chạy quét sân.

      Ta chống cằm, nhìn tươi tắn đời, bản thân cũng muốn vui lây.

      Ta chợt nhớ, bản thân cũng từng lạc quan như .

      Từng xem cuộc đời như màu hồng phấn, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ.

      Từng cười cái liền giống phụ mẫu ta bảo, tựa trăm mẫu đơn cùng nở rực rỡ.

      Ta khẽ cầm lọn tóc của mình trong tay, nhếch miệng cười cái.

      Tiếc rằng bây giờ, ta có lẽ trở thành đóa mẫu đơn, tàn trong đêm sương rồi.

      Ta nghĩ vẩn vơ, chán nản quẹt quẹt vài phát lên công văn của phụ thân, sau đó như đáp lại tấm lòng chán sắp mọc nấm của ta, ta có khách tới thăm.

      Mà vị khách này, quả đặc biệt.

      Hạ Ngân, trắc phi của thái tử đương triều Cao Lỗ.

      Ta ngồi ghế mềm, tay chống cằm , hai mắt ung dung đánh giá người trước mắt.

      Váy xanh như làn thủy, tóc vấn búi kiểu phu nhân quyền quý, trâm vàng xỏ ngang. Môi đỏ mắt hạnh, đáng như lan thảo.

      Ta chậc chậc vài tiếng, vẻ đẹp nhu mì như vậy, quả khiến người ta muốn cưng chiều.

      Nào như ta a?

      Ta thầm chua xót , nhưng giấu sâu vào lòng.

      Ta chớp mắt nhìn nàng, hiểu vì sao bộ dạng nàng mỗi khi gặp ta, đều là giương vuốt trừng mắt.

      Ta chợt nhớ khoảng thời gian trước đây, ta thân cưỡi Bạch Tử, rong rêu khắp hoa uyển, tay cầm cung, tên lưng.

      Công chúa ngồi dưới mái đình, vẫn thân váy hồng rạng rỡ, nàng cười cong hai mắt, hô lên với ta.

      "Tát Nhĩ, ta muốn lông chồn!"

      Bên cạnh nàng, thiếu nữ váy lam xinh như lan thảo, cất tiếng cười đinh , sau đó tinh nghịch hưng phấn, chêm vào.

      "Tát Nhĩ, ta cũng muốn!"

      Ta ngồi Bạch Tử, tay vẫy vẫy bĩu môi nhìn các nàng, sau đó vui vẻ cầm tên săn.

      Ngày ấy, ta đem về tận tám bộ lông chồn, chia đều cho cả hai.

      Những tháng năm bên nhau vô ưu vô lo, nay chớp mắt cái, vẫn là dung nhan lan thảo, thân lam y đằm thắm.

      Nhưng lại xa lạ đến nỗi, tâm ta đều nhuốm tầng băng.

      Ta cất kí ức tươi đẹp trong lòng, nhìn dung nhan tựa gần tựa xa, ta khẽ trêu tức, tựa tiếu phi tiếu câu.

      "Trắc phi thân phận lớn, gặp bản cung cũng quỳ. Tốt lắm a!"

      Trắc phi dung nhan khẽ tối , sau đó bộ dạng cam lòng, quỳ xuống.

      Hô lên mấy tiếng quận chúa thiên tuế.

      Nhìn cảnh này, ta bi thương muốn khóc.

      Nhưng khóc nổi, thân người tầng lạnh thêm tầng lạnh.

      Ta dùng thanh ôn nhu nhất có thể, ta bảo.

      " , Trắc phi tới chỗ bản cung làm gì?"

      Ta xem như thấy nàng quỳ, cũng mở miệng bảo nàng hội đứng lên. Ta ung dung đổ trà ra chén ngọc. Chén ngọc liền bốc lên hơi nóng, ta đem tay chạm vào, nóng như vậy, khiến bàn tay lạnh lẽo của ta ấm phần nào.

      Sau đó ta nghe thấy thanh đinh của nàng.

      Nàng .

      "Thiếp tới đây theo ý phu quân, ý muốn trả lại ít đồ vật cho quận chúa."

      Ta nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, khẽ cụp mi mắt, ý đợi nàng tiếp.

      Sau đó ta nhìn thấy nàng, từ trong tay áo lấy ra hộp gỗ .

      Hộp gỗ bằng bàn tay ta, cũ kĩ, vết nứt loang lỗ.

      Kí ức sộc tới, ta thân run rẩy.

      Sau đó ta nhìn thấy vẻ ngoan dưới đáy mắt của Trắc phi, nàng ta cầm tay hộp gỗ , cái vung tay, hộp gỗ cũ kĩ, rơi mặt đất, bể thành vụn.

      Đầu ta nổ rầm rầm, ta chết lặng nhìn hộp gỗ bể, viên ngọc phỉ thúy màu đỏ năm nào ta mang tâm trạng thiếu nữ, phấn khởi đem treo lên bên hông Thái tử cao lỗ, nay hóa thành trăm mảnh, đỏ đâm đau mắt ta.

      "Trác Mộc, đây là bùa cầu an ta lấy cho huynh đấy."

      Chàng nào biết được, viên phỉ thúy ấy, ta phải tự tay bắt rắn tuyết, tự tay lấy máu, sau đó đem tạo thành ngọc.

      Suýt nữa, ta bị rắn cắn mang độc mà chết.

      Viên phỉ thúy, là cả tấm lòng, chân thành, toàn tâm toàn ý nhất của ta.

      Ta quan tâm người bên cạnh ra sức cười phá lên, ta nhìn phỉ thúy bể làm đôi, ta khẽ thốt.

      "Phúc tử, đem Trắc phi quăng ra ngoài."

      Sau đó chính là cảnh tượng, Phúc tử nhà ta, thân oai hùng, ôm ngang Trắc phi của Thái tử đương triều, nhàng quăng ra ngoài cửa, động tác trôi chảy mây bay tựa như chơi ném cầu.

      Ta cúi người, gom lại những mảnh vỡ, gom sạch.

      Phúc tử tay chân luống cuống đứng bên cạnh, chỉ thấy rên rỉ như cha mẹ sắp chết, liên tục hô.

      " Quận chúa dừng tay a! Quận chúa đừng nhặt đừng nhặt nữa!"

      Ta ngẩng đầu nhìn , khẽ nhíu mày, ta hồ nghi.

      "Đồ của bản cung, bản cung nhặt có gì sai?"

      "Nhưng tay.. tay của ngài ô ô!"

      Ta lúc này mới để ý, nhìn cái liền chấn kinh.

      Bàn tay vốn trắng nõn, nay bị dằm gỗ cùng mảnh vỡ đâm vào, hai ba giọt huyết theo kẽ tay rơi xuống thấm vào đất.

      Ta nhìn mặt đất thẫm đẫm máu trắng, nhìn bề mặt ngọc phỉ thủy lấp lánh sắc đỏ, tâm tĩnh, tĩnh như trái tim còn.

      Sau đó đột nhiên nha hoàn bên ngoài chạy vào, vẻ hấp tấp hô quận chúa quận chúa với vẻ luống cuống, ta nhìn nàng, bên tai ù ù, nhìn khẩu hình miệng, ta đoán nàng bảo rằng.

      "Thái tử Hồ quốc ở bên ngoài."

      Ta nghi hoặc, thái tử nước đại giá quang lâm, nhất định phải điều tốt.

      Mà dù vậy, bọn nha hoàn cũng cần dùng vẻ mặt tái xanh như thế nhìn ta chứ?

      Ta đứng dậy, bước chân sải ra bên ngoài, mặc kệ Phúc tử chạy theo sau la hô kêu tay tay.

      Chân vừa rời khỏi bậc cửa, ta liền hiểu ra, vì cớ gì bọn nha hoàn bộ dạng khác lạ như vậy.

      Thái tử Hồ quốc vân đạm phong khinh, tà áo đỏ rực như lửa, dung nhan thanh khiết như tuyết liên, bộ dạng tuấn hai tay chắp sau lưng, mắt cong vui vẻ nhìn ta.

      Mà khiến ta chú ý, chính là hàng dài gương đồ hoa lệ, cao cao quý quý, kéo dài suốt mấy con ngõ sau lưng .

      Ta nghi hoặc, nhíu mi, hỏi .

      "Thái tử đây là?"

      Chỉ thấy vẻ mặt nhu hòa nhìn ta, cất tiếng trả lời, ta nhìn thái giám bên cạnh , còn phải là thái giám cúc cung của bệ hạ sao?

      Chỉ thấy vị công công lớn tuổi ấy, bước ra khỏi hàng nô tài, tay cầm bảng rồng, oanh oanh tạc tạc đọc to lên.

      Trừ bỏ những đoạn dư thừa ra, nội dung ngắn gọn chính là nhân dịp khí xuân chưa dứt, mùa vẫn còn, quận chúa liền nhanh chóng, đem gả cho thái tử Hồ quốc cao quý.

      Ta ngây ngốc, bên tai vang vảng mấy chữ, ta được lão già kia, đem gả cho thái tử Hồ quốc.

      Vị thái tử cao quý đằng kia, bước chân dài bước vài cái đứng trước mặt ta, ta nhìn dung nhan nhu hòa, thanh khiết như trăng, thế nhưng giữa thiên thanh bạch nhật, người đông đúc bu vây như vậy, chậm rãi, vuốt tóc đen của ta.

      Ta hạ mi mắt, tâm tĩnh như nước, ta khẽ hỏi.

      "Thái tử, bản cung xứng."

      Bàn tay vuốt ve tóc ta vẫn dừng, chỉ nghe thấy thanh đinh của , bảo.

      " ngại."

      Tay ta run lên cái, sau đó nắm tay ta siết chặt, mảnh vỡ phỉ thúy càng ghim sâu vào lòng bàn tay, máu tươi tí tách chảy, thấm vào tay áo.

      Ta nghĩ, ngại, Lỗ lại muốn đẩy ta .

      Ta còn thêm được gì sao?

      Ta trào phúng bản thân, lòng lạnh từng cơn từng cơn, ta nghiêng đầu, né khỏi bàn tay của , mí mắt hạ, nhìn lấy cái.

      Ta thốt: "Được."

      Sau đó phất tay áo, quay người vào.

      Phúc tử dặn dò đám nô tài tí sau đó liền như cũ chạy theo ta.

      Ta dừng cước bộ, liền ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên bên cạnh.

      Ta quăng hai mảnh thủy phí vào lòng , nhìn chụp mảnh vỡ, ta liền bảo :

      "Đem quăng ."

      Sau đó đường thẳng, quay đầu nhìn.





      Mễ Bối: tks cho tôi tks cho tôi mauuuu.
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập ngũ chương.

      " Nha đầu nhớ kĩ Tát phủ mặc dù được hoàng triều ưu ái nhưng tộc chúng ta vẫn nợ ân tình của Cao Lỗ. Con hiểu chứ?"

      "Uh, cháu hiểu."

      "Ngoan, bây giờ theo nương con chơi ."

      "Ông nội, người muốn ngủ sao?"

      "Ừ, ông nội mệt, ngủ giấc. Tát Nhĩ ngoan, bồi nương dạo ."


      " Quận chúa quận chúa!"

      Ta từ trong hồi ức mơ màng tỉnh lại, ta nghiêng đầu nhìn Phúc tử bên cạnh hai mắt mở to nhìn ta. Ta chống cằm, nhếch cao lông mày, ý vị đợi .

      Phúc tử vẻ mặt nghiêm trang, có chút ý vị hỏi ta.

      " Quận chúa, ngài muốn coi gương đồng chứ?"

      Gương đồng?

      Ta cần gương đồng để làm gì?

      Đến khi cảm giác đầu nặng , trước mặt ta rũ xuống dải hàng châu ngọc trắng tinh, tròn tròn óng ánh, mỗi chuỗi chín viên. Ta nhìn tay áo đỏ rực thêu cánh phượng.

      Lúc này ta mới nhận ra, hôm nay là ngày hỉ của ta.

      Ngày hôm nay, ta chính thức lên kiệu hoa, thân Hồ phục đỏ rực, gả tới Hồ quốc xa xôi.

      Ta buông tầm mắt, với Phúc tử.

      " cần."

      Bên tai ta vang vang thanh pháo nổ, tiếng người huyên náo, tiếng con nít trêu cười, cảm xúc quen thuộc như đê triều ập tới. Ta ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn thẳng.

      Trong trí nhớ của ta, đằng đó tồn tại bóng hình đồ hỉ đỏ rực, mờ mờ ảo ảo như tiên nhân, đứng thẳng như tùng, khí phách đợi ta.

      Tâm ta nảy lên cái.

      Chỗ đó, nay còn ai.

      Tâm, tựa như bị khoét mảng lớn, trống rỗng vô cùng.

      Ta buông đôi mi run rẩy, nắm tay siết chặt.

      Phúc tử ở bên cạnh ta thầm bảo ta nên ra.

      Ta nhìn , tâm trở nên bình tĩnh như thường, ta dựa vào đôi tay của , từng bước uyển chuyển bước .

      Xuyên qua chuỗi ngọc trắng, ta nhìn thấy mẫu thân dung nhan như sen, đau lòng đẫm lệ đứng bên vò khăn tay.

      Ta biết, nàng tại chính là cực kì thương tâm.

      Nàng từng bảo ta là bảo bối tâm can của nàng, mà bảo bối tâm can rời tới nơi xa như vậy, nhất định là đau lòng vô cùng.

      Quả nhiên mẫu thân ta vẫn là người phụ nữ ương ngạnh bình thường ta biết, ta nhìn nàng hoa hoa lệ lệ bất chấp lễ nghi, ôm chầm lấy ta, khóc rống lên.

      Bộ dạng này nào xứng với thân phận Cáo phụ nhân của nàng a?

      Ta dở khóc dở cười nhìn mẫu thân nay thấp hơn ta cái đầu, nghe nàng đau đáu khóc đến thảm thiết, còn liên tục vỗ lưng ta, mắng ta bất hiếu, bất hiếu muốn bỏ nàng tới chốn xa xôi Hồ quốc.

      Ta bất đắc dĩ như thế nào mới có người mẹ tính tình quái gở như thế này a?

      Mặc dù vậy, khóe mắt cùng mũi ta, lại cay nồng.

      Ta buông mắt, tay cầm bông hỉ thêu đỏ rực cũng thả xuống đất, mặc nha hoàn hô hào, ta hai tay ôm chặt lấy thân mẫu, vùi đầu vào cổ bà, tuy nghiến răng rơi giọt lệ, nhưng vòng tay của ta, có bao nhiêu nỡ cùng thương tâm, nào ai hay?

      Nương ta được ta ôm như vậy, kì lạ lại khóc thảm khốc hơn, còn liên tục kêu Tát Nhĩ đáng thương của nương.

      Sau đó ta đương nhiên cùng nương bị tách ra, ta liếc thấy nàng bị ma ma bên cạnh thái hậu mắng nữ tắc, mất phẩm giá vốn có của Cáo phụ nhân, liền cao hứng mặt mày rạng rỡ.

      Ta dưới cái trừng dữ tợn ai oán của nương, vui vẻ bước lên kiệu hoa.

      Sau đó kiệu hoa liền di chuyển, ta ngồi trong kiệu lắc lư theo, tâm trạng phấn khởi ban nãy, nay tan biến như sương.

      Ta yên lặng nghe thanh huyên náo xung quanh, yên lặng nghe tiếng dân chúng ngươi tiếng ta hai câu, còn có thanh cười giòn tan của đám thiếu nữ.

      Kinh đô Cao Lỗ, lúc nào cũng phồn nhiêu như thế.

      Ta vén lên màn che, nhìn cảnh bên ngoài.

      A, đó chẳng phải lão Tú bán bánh bao sao?

      Còn có thím Vân bán thịt heo miệng mồm cao siêu buôn bán ở đằng kia.

      Bên cạnh chính là tuần phủ họ Kim chuyên chặt chém giá thành.

      Còn có đứa trẻ nhà họ Vương lớn cỡ đó rồi sao? Mới ngày nào còn cùng đám nhóc tì tới ức hiếp ta, bị ta đánh cho khóc lóc sưng mông.

      Còn có còn có rất nhiều người.

      Ta đều biết.

      Ta biết kinh đô Cao Lỗ này có bao nhiêu con phố cái hẻm.

      Biết kinh đô Cao Lỗ nhà ai hào phú nhà ai bán sách.

      Biết kinh đô Cao Lỗ ẩm thực phong phú phì nhiêu nơi nơi.

      Ta biết, biết tường tận Cao Lỗ.

      Ta nhìn cách đó xa, cổng thành uy vũ, chợt nhớ đến thời gian thổ phỉ kéo đến tận trước cổng kinh đô, ta thân cưỡi Bạch Tử cùng phụ thân, dẹp loạn loạn dân, đem trả yên bình cho kinh đô, chấn hưng thời.

      Nay phụ thân mình ở biên cương chiến trường lạnh lẽo, ta lại thân đồ cưới ngồi kiệu hoa gả .

      Thế xoay chuyển, ta vừa nhận ra, liền cảm thấy mảng châm chọc.

      Cao Lỗ Cao Lỗ a.

      Bên tai ta vang vang thanh của bách tính hô gọi ta.

      Họ kêu quận chúa, kêu Thái tử phi.

      Họ gọi ta.

      Gọi Tát Nhĩ Tát Nhĩ.

      Ta đưa mắt nhìn, trăm gương mặt quen thuộc, tiếc nuối hô Tát Nhĩ Tát Nhĩ.

      Mắt mũi, cay xè như trát ớt.

      Ta run rẩy, nghiến răng, nắm tay siết chặt, ép bản thân nhìn thẳng.

      Nhìn cổng thành ngày càng gần, nhìn và nghe .

      Hình ảnh kí ức, tất cả những tháng năm ở Cao Lỗ, nay như nước chảy ầm ầm trở về.

      Kiệu hoa rời khỏi phạm vi kinh đô.

      Tay ghế bị ta siết lấy, vang vảng thanh gãy mục.

      "Thái tử!"

      Ta mở mắt, người như con cóc, thẳng lưng quay đầu nhìn.

      Khoảng cách ta quay người nhìn lên tường thành kia, ta chỉ thấy góc áo trắng, nhưng sau đó liền có gì xuất .

      Ta chăm chú nhìn, nhìn đau hai mắt.

      Ta run rẩy, hi vọng khẩn cầu nhìn tường thành.

      hồi lâu, đến khi khoảng cách giữa ta và cổng thành càng lúc càng xa, ta buông mi, cả người như sức cùng lực kiệt, ngả người tự do xuống ghế ngồi.

      Ta hai tay che mặt, đầu ngửa ra sau, trào phúng cất tiếng cười to.

      Ngu ngốc ngu ngốc.

      Thế nhưng còn hi vọng, hi vọng chàng vì ta ngăn chặn cỗ kiệu, hi vọng vào ánh nhìn bi thương lúc ấy của chàng, hi vọng vào tâm của chàng.

      Ta cười đinh , hai tay che mặt thấm đẫm nước mắt, từ kẽ tay chảy ra những giọt lệ trong suốt.

      Ta bi thương, bi thương vô cùng.

      Cao Lỗ Cao Lỗ.

      Tát Nhĩ rồi, còn ai nhớ mong?

      Kí ức, năm tháng trẻ thơ, tình , nay vì lòng trung quân, bể thành vụn mảnh.

      Ông nội, cháu thay người hoàn thành mong ước.

      Tát phủ, nay cùng hoàng triều Cao Lỗ nợ oán.





      Mễ Bối: con xa a xa ~~~
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập lục chương.
      đường thẳng tiến đến Hồ quốc, mất bốn ngày, cuối cùng ta cũng đặt chân tới nơi gọi là kinh đô của Hồ quốc.

      Ngày ấy, ta ngồi kiệu hoa, từ màn che mảnh, ta nhìn kinh đô Hồ quốc phì nhiêu nhộn nhịp còn có phần hơn Lỗ mấy lần, người dân thân Hồ quốc sặc sỡ, dung tục, hoàn toàn hợp với dáng vẻ khỏe mạnh nghiêng ngang của họ.

      Bách tính thấy kiệu hoa của ta, họ hào hứng, có kẻ quăng trái cây lên kiệu, có kẻ quăng thịt, đồng thanh hô.

      Thái tử phi thiên tuế.

      Ta hạ mi mắt, cảm thấy danh hiệu Thái tử phi này đè lên vai ta nặng.

      Sau đó ta mực yên lặng, theo nha hoàn tới nơi gọi là tẩm điện của Thái tử.

      Ta thắc mắc, hỏi rằng thế chỗ ở của ta ở đâu?

      Nha hoàn dùng giọng đặc trưng của người Hồ, dịu dàng bảo Thái tử cầu ta cùng nơi cùng chốn với .

      Đầu ta run lên, ta liền tiếng nào, ta mặc ai dẫn hay đâu, sau đó ta liền ngồi ngốc giường.

      Ta tùy ý gỡ xuống mũ phượng nặng đầu, cảm thấy thư thái hơn chút, ta liền khẽ hô tiếng Phúc tử.

      Tẩm điện yên ắng, ta lại hô tiếng Phúc tử, sau đó vào lại là nha hoàn ban nãy, ta nhíu mi, cất giọng.

      "Bản cung kêu Phúc tử."

      "Bẩm thái tử phi, được Thái tử sắp xếp ở bộ phận khác, nô tài được sai sử tới thay hầu thái tử phi."

      Ta nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, trầm mặc tí mới bảo nàng lui ra bên ngoài, bản thân tự xoay sở, thay ra đồ hỉ, khoác lên hắc bào, lúc này mới cảm thấy người như lông hồng.

      Sau đó nô tài bên ngoài thỉnh vào, chỉ thấy lẩm bẩm, ý bảo thái tử có chuyện cần giải quyết, tới tri hô ta ăn tối trước, cần đợi thái tử.

      Ta thầm khinh bỉ, ai nghĩ muốn đợi?

      Ta liền ung dung, chén cơm cùng sơn hào hải vị, ăn đến khi no căng bụng, thỏa mãn rồi liền ngâm nước, ngâm xong nằm xuống giường, dự định đánh giấc sâu.

      Cuộc sống nhàn hạ như vậy, quả nhiên lâu rồi hưởng thụ, mới cảm thấy tuyệt như thế nào.

      " nghĩ nàng hội thích ứng nhanh như vậy mà hưởng thụ."

      Ta nghe thanh đinh từ đằng sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn.

      Dung nhan thanh khiết như đóa tuyết liên, mắt cong như vầng trăng sáng, bên môi luôn treo ý vị cười. thân hồ phục đỏ thẫm, nhưng bộ hồ phục này, ngạc nhiên lại là hỉ phục.

      Ta nhíu mi, nghĩ tới bây giờ vẫn mặc hỉ phục.

      Nhìn thái tử Hồ quốc, nhớ tới hôm nay là ngày thành hôn, đêm lại là đêm hoa chúc, lưng mảng lạnh lẽo sởn gai óc.

      Ta bước xuống giường lớn, nghiêm cẩn hô tiếng Thái tử thiên tuế.

      Sau đó hai bên vai ta liền bị nắm lấy, khoảng cách giữa hai người vốn cách nhau dưới mười bước, nay gần đến nỗi hương vị nam nhân vờn quanh mũi ta, ta khẽ nhíu mi.

      Thái tử Hồ quốc vẫn tươi cười ôn hòa nhìn ta, bảo.

      "Sau này cần lễ nghi với ."

      Ta ung dung đáp: "Thái tử đừng vậy, đó là phận của bản cung."

      "Nhưng là nỡ ép buộc nàng."

      Ta hạ mi mắt, im lặng đáp.

      khí xung quanh liền yên tĩnh vô cùng.

      Sau đó khẽ vuốt tóc ta, bảo đợi .

      Ta nhìn ra ngoài, rất ngoan ngoãn ngồi giường đợi.

      Tâm ta hoàn toàn bình tĩnh.

      Ngồi chờ hồi lâu, ngồi đến lúc đầu ta muốn ngốc, cửa điện mở ra, thái tử Hồ quốc thân thay đổi giá y, lại khoác lên đồ trắng mỏng manh đồ ngủ, ta hạ mi, che ánh mắt.

      "Tát Nhĩ."

      Ta nghe ôn nhu kêu tên ta, ta ngẩng đầu nhìn , sau đó ta liền bị hãm vào ngực, lòng ngực rộng lớn mà xa lạ. Ta trở nên cứng ngắc.

      Thái tử Hồ quốc xem như để ý ta kháng cự, tiếng lại tiếng hô Tát Nhĩ Tát Nhĩ, thanh mơ hồ xen lẫn vài tia sung sướng.

      Ta được nhàng đặt xuống giường êm, ta cắn răng, nắm tay siết chặt nhìn đỉnh trần nhà.

      Tâm vốn bình tĩnh nay khẩn cấp.

      Ta sợ hãi, cùng bài xích.

      hôn cổ ta, hơi thở nam nhân vờn quanh. Cảm giác xa lạ như vậy, lòng ta lạnh, tay chân đều lạnh lẽo.

      Nắm tay siết chặt chăn mềm, ta nhắm mắt, đè ép cảm xúc của mình.

      Sau đó bên tai ta liền yên lặng, bên cạnh có người nằm xuống, ta nhanh chóng đưa lưng lại với , co hai tay vốn run rẩy vào lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản quyết liệt.

      ôm ta, thân người cùng cảm giác xa lạ thổi tới, người ta cứng ngắc.

      "Ngủ , ép buộc nàng."

      Ta nhắm hai mắt, mặc kệ cảm xúc xa lạ, chỉ ra sức ôm hai tay lạnh lẽo của mình.

      Đêm đó, ta ngủ an giấc.
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập thất chương.

      Những tháng ngày là Thái tử phi Hồ quốc, ta chính là sống như tiên, ăn rồi ngủ, chuyện làm vòng vòng khuôn viên, nhàn hạ tới nỗi lúc ta gặp lại Phúc tử là chuyện của bốn tháng sau.

      Ta nhìn Phúc tử hồi lâu, mới nhận ra đó chẳng phải tên nhóc vẫn hay hầu bên cạnh bản thân sao?

      quả nhiên trong bốn tháng, lại thay đổi đến ngỡ ngàng.

      Dường như, trưởng thành thêm.

      Ta ôn nhuận hỏi.

      "Phúc tử, ngươi thời gian này đâu?"

      Phúc tử hai mắt đỏ hồng, nhưng là cứng rắn, quỳ xuống hô lên thái tử phi, bảo thái tử đem đến Tử sĩ khu, huấn luyện ít binh pháp, thuận lợi hơn cho việc bảo hộ ta.

      Ta dở khóc dở cười, phủ thái tử của canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng lọt, như vậy nguy hiểm ở nơi đâu đào ra?

      Nhắc tới thái tử, ta mới nhớ đến bốn tháng nay, chính là sủng ta đến tận trời cao.

      Sủng ái như vậy, khiến ta nghi ngờ nguyên do.

      Là vì dung nhan của ta?

      Hay vì ta vốn là quận chúa Cao Lỗ?

      Là vì cái gì?

      Ta từng bâng quơ hỏi , chỉ thấy hai mắt cong như trăng khuyết, ôn hòa .

      "Có nàng cũng hiểu."

      Ta khinh bỉ, lại quản chuyện .

      Mặc dù rất sủng ái ta, nhưng thứ lỗi cho ta, tâm trước sau vẫn mảng yên lặng.

      Nếu có gì đối với , cũng chỉ là kính trọng cùng biết ơn.

      vốn là chí tôn cao cao thượng thượng, thân phận bị khuyết của ta, nào xứng?

      Mặc cho ta tỏ thái độ rành mạch, trước sau sủng ta tận trời, lại để ta chịu thiệt thòi, cũng ép buộc ta.

      Ta nghĩ, nếu ta bảo muốn đập phủ thái tử rồi xây lại, cũng nghe theo.

      Nhưng kì lạ chỗ, từ lúc ta về đây làm dâu, ngay cả hình bóng thân nhân của , ta đều được nhìn thấy.

      Ta nghi hoặc, phải chăng là do thân phận của ta khiến bọn họ hài lòng?

      Mà dù vậy sao? Ta vốn chẳng còn gì, cũng lười lấy lòng Hồ quốc hoàng triều.

      Cao Lỗ, quá đủ.

      Phúc tử bên cạnh liền giống như trước đây, cầm quạt quạt mát cho ta.

      Cảm xúc liền khiến ta tưởng như bản thân quay về tháng ngày ở phủ quận chúa, bản thân lười nhác nằm bàn đá, Phúc tử ở bên cạnh quạt mát cho ta.

      Ta chống cằm, mặc dù vậy nhưng ta tài nào quên được, đây còn là Cao Lỗ.

      Trong lúc ta mơ màng hưởng thụ cuộc sống thần tiên của mình, Phúc tử ở bên cạnh nhận phong thư trắng từ tay nha hoàn, cung kính dâng lên cho ta.

      Ta khẽ nhấc làn mi, thờ ơ liếc nhìn thứ tay , cũng thèm mở ra xem, ta phất tay kêu đem cất.

      Phong thư đó chẳng phải là của Thái tử Hồ quốc kia sao?

      Ta biết gần đây chiến có gì vui, xoay thái tử Hồ quốc như chong chóng, bận đến mặt mũi vốn tuấn nay đen như đáy nồi. Sau khi lưu luyến từ giã ta làm công vụ, hằng ngày đều lấy việc cho người chuyển thư từ của đến tay ta làm ý vui.

      Đương nhiên ta ngay cả phong cũng đọc, lời cũng thèm đáp trả.

      Ta nhìn trời cao, khẽ thở hắt.

      nghĩ bản thân lại vô cảm đến mức này.

      Vô cảm cũng tốt, vô ưu vô lo, sống cũng thoải mái hơn.

      Vì chán đến cả người đều muốn dư thừa, ta liền lấy lại tinh thần, cả người phấn chấn, ta nhìn Phúc tử bộ dạng ngu đần bên cạnh, ta cong hai mắt, đinh .

      "Phúc tử, theo bản cung trèo tường ra ngoài ."

      Vẻ mặt của lúc đó, chính là trắng như giấy. Bộ dạng kinh hãi thế tục nhìn ta. Còn liên tục hô bảo suy đồi suy đồi.

      Ta mặc , chạy vào thay y phục thoải mái, sau đó bộ dạng bừng bừng sức lực, nhún cái liền trèo tường ra bên ngoài.

      Ta liếc thấy bộ dạng bối rối nhận vơ của Phúc tử, khỏi khinh bỉ vài cái.

      [ Ở đây ý Phúc tử nghĩ nhầm ý chị *trèo tường* theo nghĩa đương vụng trộm, sau khi thấy chị trèo tường mới biết bản thân luống cuống http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif) ]

      Ta nhìn cảnh phố xá kinh đô Hồ quốc tấp nập hưng thịnh, khỏi chép miệng.

      Ta dạo khắp nơi, ăn thứ này thử thứ kia, ngắm cái này sờ cái khác.

      Vui chơi đến vui vẻ.

      Đến khi Phúc tử bên cạnh bồi ta chịu nổi nữa, liền bạo gan cái gì quy tắc cung cấm, liền kéo tay áo ta, nhăn nhúm hô mỏi chân.

      Ta nhìn hai tay mang nhiều đồ như vậy, trán cũng vịn ra ít mồ hôi trong suốt, rất có nghĩa khí, dạo thêm vài nơi nữa. Đến khi Phúc tử dung nhan muốn khóc rên rỉ muốn hô nương nương, ta sợ bị người dân phát , liền bao dung kiếm tửu lâu gần đó, quyết định dừng chân uống trà.

      Phúc tử như được đại xá, ôm bàn uống trà, ta nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ nào như trong cung nghiêm cẩn, mới hài lòng hơn.

      Như vậy mới là Phúc tử mà ta biết.

      Ta ngồi yên thưởng trà, bên tai ý vị nghe đám người bàn tán xôn xao.

      Nào là chó nhà lão Lý đẻ lúc mười lứa. Đứa nhóc nhà Hạ lão gia mới ba tuổi làm thơ. Thịt heo nhà bà Mụ hôi khủng khiếp vân vân và mây mây.

      Sau đó, ta liền từ miệng của bọn họ, nghe đến tin tức đánh ta từ trong mộng an nhàn rơi xuống thực khô cằn.

      Họ bảo.

      Cao Lỗ cùng Hồ quốc, xung đột giao binh.

      Hồ quốc vốn là quốc gia mạnh thứ hai, đứng đầu trong ba nước của khu vực phía Bắc này. Quân binh mạnh mẽ chuyên nghiệp, nếu đem Cao Lỗ so với Hồ quốc. chính là con cọp con so với lão hùm.

      Ta nhớ tới phụ thân ngày ấy phải tới biên cương dẹp loạn binh thù mình vẫn chưa .

      Nay nghe tới, tâm ta lạnh lẽo, ly trà trong tay bị ta bóp thành bụi phấn, nước trà sóng sánh ướt cả tay áo.

      Ta yên lặng, nghe cho hết câu chuyện từ dân chúng.

      Họ Cao Lỗ trong hai tháng đổi quốc thượng, vốn dĩ Hồ quốc ngỏ ý muốn sáp nhập làm với Cao Lỗ, nhưng binh đem đóng cách kinh đô Cao Lỗ xa, ý vị sáng như vậy, kẻ đần cũng biết, cho nên sau đó liền xảy ra xung đột giữa hai quốc gia.

      Đại não ta oanh tạc, bên tai ù ù.

      Ta cắn môi, phẫn uất đứng bật dậy.

      đường ra bên ngoài, ta bảo Phúc tử tới chỗ Mã giám, tùy ý thả Bạch Tử ra ngoài, kẻ nào dám ngăn, cho phép ngươi đánh hoa mắt chảy máu.

      Phúc tử nghe thấy đánh người, liền hưng phấn chạy .

      Ta đứng đó, lòng ngực nóng như lửa đốt, ta nghiến răng, hiểu vì sao thái tử Hồ quốc cao quý lại đem binh mã tới phủ canh gác cẩn trọng như vậy, khuyên nhủ ta yên vị hưởng thụ trong phủ.

      Cốt để ta biết thế , cũng tiện cho ?

      Ta leo lên lưng Bạch Tử, con ngựa dưới chân hưng phấn ngân lên khúc dài, sau đó dưới cái thúc roi của ta, lao như tên, chạy đến chỗ quân danh ngoài kinh đô Hồ quốc cách đó hai trăm dặm.

      Ta nhìn quân doanh đồ sộ trước mắt, quản lính gác hô dừng, ta liên tục thúc Bạch Tử chạy vào bên trong.

      đường thẳng, khi đáy mắt ta nhìn tới bóng hình quen thuộc quỳ dưới kia, tâm nổ như pháo.

      Phụ thân thân rách rưới, máu tươi nát thịt, tuy vậy lưng vẫn thẳng như tùng, khí phách hang nghiên, tuyệt bất phục.

      Binh mã bên cạnh cầm roi đánh lên tấm lưng vốn đâu là thịt là máu, liên tục hô hào.

      "Đưa binh phù ra đây thái tử chúng ta liền tha cho ngươi mạng!"

      Ta run lên, nhìn phụ thân ngụm máu nhổ ra, ánh mắt khinh bỉ, gầm gừ.

      "Bản tướng quân giao!"

      Sau đó là chan chát thanh đòn và roi.

      Ta hô: "Dừng tay!"

      Nhưng quá muộn, ta trơ mắt nhìn phụ thân kiếm xuyên ngực, thân người như tượng như diều đứt cánh, ngã xuống đất.

      "Cha!"

      Ta bi thương gầm lên, tâm đau đến triệt để.

      Lệ tung hoành, tâm như bị khoét mảng thịt lớn. Ta gầm như dã thú bị thương.

      Hai mắt ta đỏ như máu, thị huyết như phong bã nổi dậy, ta rời Bạch tử, cướp gươm, lao tới chém giết.

      Sát tính vốn ngủ yên, nay như phong ba nổi dậy, ta đao lại đao, tàn sát vô tận.

      Ta ôm lấy thân thể còn sót lại hơi ấm từ phụ thân, ta nhìn dung nhan hai mắt trừng to của ông, đau lòng, đau vô cùng.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào còn bảo ta đợi, đợi ngài về.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào còn hung dữ mắng ta nghịch tử.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào múa đao ném gươm, cùng con chấn hưng cõi, nay lại như thế nào châm chọc, nằm im trong lòng ta a?

      Lão già chết tiệt, con nay tới rồi, lại yên lặng nằm đó.

      Lão già chết tiệt, có nghe con kêu ?

      Lão già, trả lời con , con liền chạy pha Tuyết liên cho ngài.

      Lão già, nương bảo nàng ở phủ, hội đợi chúng ta về. Chúng ta phải về với nàng.

      Lão già, có nghe ?

      Giận con bất hiếu sao?

      Giận con ngỗ nghịch sao?

      Ta như kẻ điên, tiếng kêu phụ thân lại phụ thân, nhưng người trong lòng trước sau yên lặng đến tâm ta đều đau.

      tiếng nha đầu hư hỏng, nay liền theo gió bay mất.

      Ta ôm chặt thân người to lớn trong lòng, tê tâm liệt phế, đau đến nỗi, cổ họng gào thét nay chỉ còn là những tiếng khàn khàn.

      "Tát Nhĩ."

      Ta đỏ hai mắt, nhìn bóng dáng thái tử Hồ quốc cao quý mặc áo giáp, tuấn nhu hòa, nay dung nhan trắng như quỷ.

      Ta siết lấy gươm trong tay, thống hận lao tới, chĩa mũi gươm thẳng vị trí tim của .

      Hộ vệ hai bên chính là bị tốc độ của ta kinh sợ đến kịp phản ứng.

      Nhưng công phu mèo cào của ta, làm sao đối lại thái tử quốc?

      Ta nhìn né tránh mũi gươm, dùng nội lực hất văng thanh gươm trong tay ta.

      Tay ta tê liệt, sau đó thân người liền bị lôi vào lòng.

      "Hoắc Kiến Kha!"

      Ta tựa kẻ điên, gào thẳng tục danh của , hận thể đao giết chết , giết chết đám người Hồ quốc này.

      Sau đó đột ngột bên gáy truyền tới cảm giác đau nhức, hai mắt ta liền lâm vào bóng tối vô tận.

      Mễ Bối: Ai nha, nam phụ cũng tốt tốtttttt. Ăn dưa bở rồiiiiii. Tôi ăn dưa của chính mình nốttttt. Mẹ kiếp, nghĩ bản thân lại có thể viết chuyện cẩu huyết, máu chó tạt văng chục trượng như thế aaaaa!!!! Những tháng ngày là Thái tử phi Hồ quốc, ta chính là sống như tiên, ăn rồi ngủ, chuyện làm vòng vòng khuôn viên, nhàn hạ tới nỗi lúc ta gặp lại Phúc tử là chuyện của bốn tháng sau.

      Ta nhìn Phúc tử hồi lâu, mới nhận ra đó chẳng phải tên nhóc vẫn hay hầu bên cạnh bản thân sao?

      quả nhiên trong bốn tháng, lại thay đổi đến ngỡ ngàng.

      Dường như, trưởng thành thêm.

      Ta ôn nhuận hỏi.

      "Phúc tử, ngươi thời gian này đâu?"

      Phúc tử hai mắt đỏ hồng, nhưng là cứng rắn, quỳ xuống hô lên thái tử phi, bảo thái tử đem đến Tử sĩ khu, huấn luyện ít binh pháp, thuận lợi hơn cho việc bảo hộ ta.

      Ta dở khóc dở cười, phủ thái tử của canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng lọt, như vậy nguy hiểm ở nơi đâu đào ra?

      Nhắc tới thái tử, ta mới nhớ đến bốn tháng nay, chính là sủng ta đến tận trời cao.

      Sủng ái như vậy, khiến ta nghi ngờ nguyên do.

      Là vì dung nhan của ta?

      Hay vì ta vốn là quận chúa Cao Lỗ?

      Là vì cái gì?

      Ta từng bâng quơ hỏi , chỉ thấy hai mắt cong như trăng khuyết, ôn hòa .

      "Có nàng cũng hiểu."

      Ta khinh bỉ, lại quản chuyện .

      Mặc dù rất sủng ái ta, nhưng thứ lỗi cho ta, tâm trước sau vẫn mảng yên lặng.

      Nếu có gì đối với , cũng chỉ là kính trọng cùng biết ơn.

      vốn là chí tôn cao cao thượng thượng, thân phận bị khuyết của ta, nào xứng?

      Mặc cho ta tỏ thái độ rành mạch, trước sau sủng ta tận trời, lại để ta chịu thiệt thòi, cũng ép buộc ta.

      Ta nghĩ, nếu ta bảo muốn đập phủ thái tử rồi xây lại, cũng nghe theo.

      Nhưng kì lạ chỗ, từ lúc ta về đây làm dâu, ngay cả hình bóng thân nhân của , ta đều được nhìn thấy.

      Ta nghi hoặc, phải chăng là do thân phận của ta khiến bọn họ hài lòng?

      Mà dù vậy sao? Ta vốn chẳng còn gì, cũng lười lấy lòng Hồ quốc hoàng triều.

      Cao Lỗ, quá đủ.

      Phúc tử bên cạnh liền giống như trước đây, cầm quạt quạt mát cho ta.

      Cảm xúc liền khiến ta tưởng như bản thân quay về tháng ngày ở phủ quận chúa, bản thân lười nhác nằm bàn đá, Phúc tử ở bên cạnh quạt mát cho ta.

      Ta chống cằm, mặc dù vậy nhưng ta tài nào quên được, đây còn là Cao Lỗ.

      Trong lúc ta mơ màng hưởng thụ cuộc sống thần tiên của mình, Phúc tử ở bên cạnh nhận phong thư trắng từ tay nha hoàn, cung kính dâng lên cho ta.

      Ta khẽ nhấc làn mi, thờ ơ liếc nhìn thứ tay , cũng thèm mở ra xem, ta phất tay kêu đem cất.

      Phong thư đó chẳng phải là của Thái tử Hồ quốc kia sao?

      Ta biết gần đây chiến có gì vui, xoay thái tử Hồ quốc như chong chóng, bận đến mặt mũi vốn tuấn nay đen như đáy nồi. Sau khi lưu luyến từ giã ta làm công vụ, hằng ngày đều lấy việc cho người chuyển thư từ của đến tay ta làm ý vui.

      Đương nhiên ta ngay cả phong cũng đọc, lời cũng thèm đáp trả.

      Ta nhìn trời cao, khẽ thở hắt.

      nghĩ bản thân lại vô cảm đến mức này.

      Vô cảm cũng tốt, vô ưu vô lo, sống cũng thoải mái hơn.

      Vì chán đến cả người đều muốn dư thừa, ta liền lấy lại tinh thần, cả người phấn chấn, ta nhìn Phúc tử bộ dạng ngu đần bên cạnh, ta cong hai mắt, đinh .

      "Phúc tử, theo bản cung trèo tường ra ngoài ."

      Vẻ mặt của lúc đó, chính là trắng như giấy. Bộ dạng kinh hãi thế tục nhìn ta. Còn liên tục hô bảo suy đồi suy đồi.

      Ta mặc , chạy vào thay y phục thoải mái, sau đó bộ dạng bừng bừng sức lực, nhún cái liền trèo tường ra bên ngoài.

      Ta liếc thấy bộ dạng bối rối nhận vơ của Phúc tử, khỏi khinh bỉ vài cái.

      [ Ở đây ý Phúc tử nghĩ nhầm ý chị *trèo tường* theo nghĩa đương vụng trộm, sau khi thấy chị trèo tường mới biết bản thân luống cuống http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif) ]

      Ta nhìn cảnh phố xá kinh đô Hồ quốc tấp nập hưng thịnh, khỏi chép miệng.

      Ta dạo khắp nơi, ăn thứ này thử thứ kia, ngắm cái này sờ cái khác.

      Vui chơi đến vui vẻ.

      Đến khi Phúc tử bên cạnh bồi ta chịu nổi nữa, liền bạo gan cái gì quy tắc cung cấm, liền kéo tay áo ta, nhăn nhúm hô mỏi chân.

      Ta nhìn hai tay mang nhiều đồ như vậy, trán cũng vịn ra ít mồ hôi trong suốt, rất có nghĩa khí, dạo thêm vài nơi nữa. Đến khi Phúc tử dung nhan muốn khóc rên rỉ muốn hô nương nương, ta sợ bị người dân phát , liền bao dung kiếm tửu lâu gần đó, quyết định dừng chân uống trà.

      Phúc tử như được đại xá, ôm bàn uống trà, ta nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ nào như trong cung nghiêm cẩn, mới hài lòng hơn.

      Như vậy mới là Phúc tử mà ta biết.

      Ta ngồi yên thưởng trà, bên tai ý vị nghe đám người bàn tán xôn xao.

      Nào là chó nhà lão Lý đẻ lúc mười lứa. Đứa nhóc nhà Hạ lão gia mới ba tuổi làm thơ. Thịt heo nhà bà Mụ hôi khủng khiếp vân vân và mây mây.

      Sau đó, ta liền từ miệng của bọn họ, nghe đến tin tức đánh ta từ trong mộng an nhàn rơi xuống thực khô cằn.

      Họ bảo.

      Cao Lỗ cùng Hồ quốc, xung đột giao binh.

      Hồ quốc vốn là quốc gia mạnh thứ hai, đứng đầu trong ba nước của khu vực phía Bắc này. Quân binh mạnh mẽ chuyên nghiệp, nếu đem Cao Lỗ so với Hồ quốc. chính là con cọp con so với lão hùm.

      Ta nhớ tới phụ thân ngày ấy phải tới biên cương dẹp loạn binh thù mình vẫn chưa .

      Nay nghe tới, tâm ta lạnh lẽo, ly trà trong tay bị ta bóp thành bụi phấn, nước trà sóng sánh ướt cả tay áo.

      Ta yên lặng, nghe cho hết câu chuyện từ dân chúng.

      Họ Cao Lỗ trong hai tháng đổi quốc thượng, vốn dĩ Hồ quốc ngỏ ý muốn sáp nhập làm với Cao Lỗ, nhưng binh đem đóng cách kinh đô Cao Lỗ xa, ý vị sáng như vậy, kẻ đần cũng biết, cho nên sau đó liền xảy ra xung đột giữa hai quốc gia.

      Đại não ta oanh tạc, bên tai ù ù.

      Ta cắn môi, phẫn uất đứng bật dậy.

      đường ra bên ngoài, ta bảo Phúc tử tới chỗ Mã giám, tùy ý thả Bạch Tử ra ngoài, kẻ nào dám ngăn, cho phép ngươi đánh hoa mắt chảy máu.

      Phúc tử nghe thấy đánh người, liền hưng phấn chạy .

      Ta đứng đó, lòng ngực nóng như lửa đốt, ta nghiến răng, hiểu vì sao thái tử Hồ quốc cao quý lại đem binh mã tới phủ canh gác cẩn trọng như vậy, khuyên nhủ ta yên vị hưởng thụ trong phủ.

      Cốt để ta biết thế , cũng tiện cho ?

      Ta leo lên lưng Bạch Tử, con ngựa dưới chân hưng phấn ngân lên khúc dài, sau đó dưới cái thúc roi của ta, lao như tên, chạy đến chỗ quân danh ngoài kinh đô Hồ quốc cách đó hai trăm dặm.

      Ta nhìn quân doanh đồ sộ trước mắt, quản lính gác hô dừng, ta liên tục thúc Bạch Tử chạy vào bên trong.

      đường thẳng, khi đáy mắt ta nhìn tới bóng hình quen thuộc quỳ dưới kia, tâm nổ như pháo.

      Phụ thân thân rách rưới, máu tươi nát thịt, tuy vậy lưng vẫn thẳng như tùng, khí phách hang nghiên, tuyệt bất phục.

      Binh mã bên cạnh cầm roi đánh lên tấm lưng vốn đâu là thịt là máu, liên tục hô hào.

      "Đưa binh phù ra đây thái tử chúng ta liền tha cho ngươi mạng!"

      Ta run lên, nhìn phụ thân ngụm máu nhổ ra, ánh mắt khinh bỉ, gầm gừ.

      "Bản tướng quân giao!"

      Sau đó là chan chát thanh đòn và roi.

      Ta hô: "Dừng tay!"

      Nhưng quá muộn, ta trơ mắt nhìn phụ thân kiếm xuyên ngực, thân người như tượng như diều đứt cánh, ngã xuống đất.

      "Cha!"

      Ta bi thương gầm lên, tâm đau đến triệt để.

      Lệ tung hoành, tâm như bị khoét mảng thịt lớn. Ta gầm như dã thú bị thương.

      Hai mắt ta đỏ như máu, thị huyết như phong bã nổi dậy, ta rời Bạch tử, cướp gươm, lao tới chém giết.

      Sát tính vốn ngủ yên, nay như phong ba nổi dậy, ta đao lại đao, tàn sát vô tận.

      Ta ôm lấy thân thể còn sót lại hơi ấm từ phụ thân, ta nhìn dung nhan hai mắt trừng to của ông, đau lòng, đau vô cùng.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào còn bảo ta đợi, đợi ngài về.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào còn hung dữ mắng ta nghịch tử.

      Lão nhân gia ngài mới ngày nào múa đao ném gươm, cùng con chấn hưng cõi, nay lại như thế nào châm chọc, nằm im trong lòng ta a?

      Lão già chết tiệt, con nay tới rồi, lại yên lặng nằm đó.

      Lão già chết tiệt, có nghe con kêu ?

      Lão già, trả lời con , con liền chạy pha Tuyết liên cho ngài.

      Lão già, nương bảo nàng ở phủ, hội đợi chúng ta về. Chúng ta phải về với nàng.

      Lão già, có nghe ?

      Giận con bất hiếu sao?

      Giận con ngỗ nghịch sao?

      Ta như kẻ điên, tiếng kêu phụ thân lại phụ thân, nhưng người trong lòng trước sau yên lặng đến tâm ta đều đau.

      tiếng nha đầu hư hỏng, nay liền theo gió bay mất.

      Ta ôm chặt thân người to lớn trong lòng, tê tâm liệt phế, đau đến nỗi, cổ họng gào thét nay chỉ còn là những tiếng khàn khàn.

      "Tát Nhĩ."

      Ta đỏ hai mắt, nhìn bóng dáng thái tử Hồ quốc cao quý mặc áo giáp, tuấn nhu hòa, nay dung nhan trắng như quỷ.

      Ta siết lấy gươm trong tay, thống hận lao tới, chĩa mũi gươm thẳng vị trí tim của .

      Hộ vệ hai bên chính là bị tốc độ của ta kinh sợ đến kịp phản ứng.

      Nhưng công phu mèo cào của ta, làm sao đối lại thái tử quốc?

      Ta nhìn né tránh mũi gươm, dùng nội lực hất văng thanh gươm trong tay ta.

      Tay ta tê liệt, sau đó thân người liền bị lôi vào lòng.

      "Hoắc Kiến Kha!"

      Ta tựa kẻ điên, gào thẳng tục danh của , hận thể đao giết chết , giết chết đám người Hồ quốc này.

      Sau đó đột ngột bên gáy truyền tới cảm giác đau nhức, hai mắt ta liền lâm vào bóng tối vô tận.

      Mễ Bối: Ai nha, nam phụ cũng tốt tốtttttt. Ăn dưa bở rồiiiiii. Tôi ăn dưa của chính mình nốttttt. Mẹ kiếp, nghĩ bản thân lại có thể viết chuyện cẩu huyết, máu chó tạt văng chục trượng như thế aaaaa!!!!
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương duy nhất dài hơn hài ngàn chữ đâyyy. Đáng lý tôi phải cắt làm hai chương nhưng biết thế nào cũng bị bạn đọc mắng chết nên xem như hối lộ tí hihi.

      Dặn dò trước khi đọc truyện: Chúng ta phải khách quan, lạc quan, tin vào độ cao tay về cái máu chó tàn nhẫn công bằng của tác giả là tôi.


      Thập bát chương.

      Ta hai mắt vô lực nhìn nha hoàn thân người run rẩy quỳ dưới đất, bên cạnh là những mảnh vỡ chén bát.

      Y phục người Hồ chói mắt khiến hai mắt ta đều đau, ta ghét bỏ bọn người Hồ, hận đến răng nghiến đều đau.

      "Cút."

      thanh khàn khàn từ cổ họng ta truyền ra, gầm gừ như dã thú.

      "Thái tử bảo nô tì dặn nương nương nên ăn..."

      "Cút!"

      Ta cay nghiệt gầm lên, lạnh lẽo ánh mắt như đao nhìn đám nô tài người Hồ quỳ dưới chân.

      Kể từ khi từ trong bóng đêm dày đặc lạnh lẽo tỉnh dậy, ta như kẻ điên, ăn uống.

      Nhìn cảnh người người trang phục Hồ quốc, dung nhan phụ thân chìm trong bể máu liền lên đao lại đao đâm vào tâm ta.

      Ta nguyện, chìm sâu vào bóng đen, cũng muốn đứng trước thực tàn khốc này.

      Ta cầm gối, nện vào đám người Hồ, cơn ghét bỏ sộc lên cổ họng, ta lần lại lần kêu cút.

      Nếu trong tay ta có đao, nếu phải võ công bị tên thái tử Hồ quốc dùng phế thuật, ta nhất định ngại vi phạm lời thề năm xưa cùng ông nội sát sinh, mà đao chém chết đám người ghê tởm này.

      Thù giết cha thể báo, võ công lại bị phế , ta vô lực, bi thương muốn hóa điên.

      Ta nhìn bọn người Hồ lần lượt run rẩy khóc lóc ra, thân người lạnh lẽo mảng.

      Ta đương nhiên biết nếu các nàng dỗ ta ăn ta uống, sau khi bước khỏi tẩm điện này, đầu liền rơi theo bước chân.

      "Thái tử phi vì cớ gì giận chó đánh mèo nha? Đám nô tài cũng đâu có sai."

      Bên tai vang vang thanh đinh , tâm chấn kinh, ta quay lại nhìn dung nhan như đóa lan thảo tưởng cả đời cũng gặp nay lại ra trước mắt.

      Ta im lặng nhìn nàng ta bộ dạng chim sa cá lặn, trời vực với kẻ ăn uống như ta.

      Ta nhìn, nhìn nàng ta khác lạ với trong kí ức, kí ức nàng thân váy dài màu lam, nay lại khoác lên bộ Hồ phục hồng phấn.

      Lòng, lạnh đến đỉnh điểm.

      Nàng ôn nhu nhìn ta cười cười .

      "Thái tử phi đây là ngạc nhiên khi thấy ta sao?"

      Ta nhìn nàng dung nhan hồng hào, khóe môi khẽ nhếch, ta châm chọc cười ra tiếng.

      " tiện tì phản quốc, bản cung hội bất ngờ!"

      Dung nhan như đóa lan thảo vì câu của ta liền hóa trắng như giấy. Ta nhìn nàng ta hai mắt trừng lớn, phẫn uất liếc ta, ta càng cười đến vui vẻ.

      Ta gạt lệ bên khóe mắt vì trận cười vừa rồi, ta ung dung ngả lưng lên gối mềm, nhìn nàng ta, phun ra mấy chữ chọc nàng ta tức chết.

      "Tiện tì, thấy bản cung sao quỳ?"

      Quả nhiên, nàng ta bị ta cho mắt mũi nhăn nhúm, dữ tợn tựa như quỷ dọa.

      Sau đó ta bình thản nhìn nàng hóa điên, lao tới bóp cổ ta, vừa siết vừa gầm.

      "Ngươi mới là tiện tì! Chết tiệt!"

      Cổ họng bị bóp đến thiếu dưỡng khí, tuy vậy ta chính là khóe miệng vẫn cười rộ lên.

      Hay lắm hay lắm, hóa điên , cùng ta hóa điên .

      Sau đó lúc ta dường như vì thở nổi mà hai mắt mờ , thân người liền bị hung hăng quăng xuống đất.

      Thân người vốn suy yếu của ta, chạm đất vang lên thanh rất lớn nếu gãy xương cũng bầm tím, thế nhưng kì lạ, bản thân lại thấy đau chút nào.

      Cằm ta bị nắm, ép ngẩng cao đầu lên.

      Ta hai mắt nhìn đôi ngươi trầm hận thù trước mắt của nàng ta.

      hồi lâu, chỉ thấy nàng ta kì dị, lại dùng ngón tay vui đùa, phác họa mặt ta. Bên môi lại lẩm bẩm.

      "Quả nhiên dung nhan họa thủy, Tát Nhĩ a Tát Nhĩ."

      Ta ghét bỏ cái tay mặt ta, nàng ta nhìn ra ghét bỏ của ta, sau đó như mụ điên cất tiếng cười đinh .

      Ta nhìn nàng ta gào thét.

      Nàng bảo.

      "Tát Nhĩ có ai bảo ngươi, quá đẹp là cái tội ? A, ngươi làm sao mà biết được? Thân phận cao quý, dung nhan như hoa, văn võ song toàn nhứ thế, ưu ái quả nhiên được ưu ái!"

      Ta yên lặng nhìn nàng ta cười rộ, điên điên khùng khùng vừa la vừa hét.

      Sau đó đột nhiên vẻ mặt nàng ta trầm, cằm ta càng bị nàng ta siết đến đỏ ửng.

      Nàng ta giương cao khóe miệng, ánh mắt hận thù sung sướng, nhìn ta khẽ thào.

      "Tát Nhĩ, ngươi có từng nghĩ tới Tát tướng quân vì sao dũng thời liền dễ dàng rơi vào tay địch ?"

      Tâm ta rung lên, đại não nổ liên hoàn, ta nhìn nàng, nhìn nàng hả dạ tươi cười.

      Thân người ta ngập trong băng tan, ta đỏ mắt, bất chấp thân thể suy nhược, tay bóp chặt cổ nàng ta, gầm lên.

      "Tiện tì nhà ngươi dám!"

      "Sao ta lại dám?! liều thuốc mê, liền đổi lại mạng tướng quân nước! Ha ha Tát Nhĩ a Tát Nhĩ, ngươi thông minh đời, trách là trách ngươi do dự, khiến phụ thân ngươi tin tưởng ta!"

      Nàng ta điên cuồng cười rộ lên.

      Ta đỏ mắt, bàn tay siết chặt, cái cổ trơn bóng của nàng ta ửng đỏ, chỉ cần ta thêm lực, liền có thể vặn chết kẻ điên này.

      chút chút nữa.

      Sau đó thân người ta đột nhiên bị lực đạo nào khác, đánh văng ra chỗ khác, thân người va chạm, cổ họng ngọt ngấy, ngụm máu phun ra bên ngoài.

      Ta chống hai tay, ho khan, nôn hết dịch máu ra ngoài.

      Ta liếc mắt đỏ bừng của ta, nhìn tiện tì kia nằm trong vòng tay của gã nam nhân xa lạ.

      Ta cười đinh .

      "Tiện nhân quả nhiên tiện nhân!"

      Ta nhìn đến nàng ta ho khan trong lòng tên nam nhân xa lạ kia, ta suy yếu, chống thân người bết nhát đứng lên. Ta víu lấy tường trắng, mở miệng hô.

      "Phúc tử!"

      Ta muốn kêu tới Phúc tử, kêu tới đây thay bản cung đánh chết hai kẻ dâm phu dâm phụ này.

      Thế nhưng tiếng kêu của ta, lại ai đáp trả.

      Ta nhìn thấy nàng ta ở trong ngực nam nhân khác cười như điên, vui vẻ gằn giọng với ta.

      "Tri hô tên thái giám đó tới cứu ngươi? Ha ha có thể đầu được treo lên binh giáo trước thành a!"

      Bên tai ta vang lên thanh rạn nứt, cổ họng đau xót phun ra ngụm máu khác.

      Ta ôm ngực, suy yếu ngã xuống.

      Ta run giọng, nhìn nàng ta hả hê, hận thể đao lấy mạng ả.

      Đứa đó, chỉ tâm tâm niệm niệm ở bên cạnh ta hầu hạ.

      có lỗi, có lỗi!

      Sau đó ta nằm yên, vô lực phẫn hận nhìn nàng ta được bế ra ngoài, trước khi , nàng ta còn thống hận, nhìn ta cười rộ lên như kẻ chiến thắng.

      Nàng bảo.

      "Tát Nhĩ, ngươi biết lục mị chứ?"

      Ta chấn kinh, thể tin trừng nhìn nàng ta.

      Thần y từng , lục mị giọt lần quên.

      Thân người ta run lên bần bật, cổ họng đau như lửa thiêu, lòng ngực xót xa.

      "Phải, là ta cho quên! Quên ngươi! Thay thế bóng ta vào chỗ ngươi! Thấy sao Tát Nhĩ? Ngươi nghĩ tới đúng ? Tát Nhĩ Tát Nhĩ, cả đời ngươi đều hơn ta mọi thứ, nhưng lần này, ngươi bại! Bại hoàn toàn!"

      Ta ở trong tiếng cười ghê rợn của nàng ta, tâm đau đớn đến tê liệt, đả kích tới đả kích, ta nhịn được, cổ họng trào máu. Nhiễm đỏ cả mặt đất.

      Ta nhận ra, cũng nhớ ra, vì nguyên do gì, lúc gặp lại, bộ dạng người đó lại kì lạ như thế.

      Ta hiểu và cũng thống hận, thống hận lục mị, thống hận nàng ta, thống hận cả chàng vì thế quên mất ta.

      Quên mất Tát Nhĩ.

      Cổ họng nóng như lửa cháy, ta nôn khan.

      Nôn ra toàn máu.

      Tựa như muốn vắt kiệt dòng máu trong thân thể.

      "Tát Nhĩ!"

      Bên tai ầm ầm thanh rống gọi bi thương.

      Sau đó ta lọt vào lòng ngực xa lạ, liếc nhìn Hồ phục đỏ mắt.

      Cảnh tượng phụ thân chết nhắm mắt, đau đớn phẫn uất như thế, liền ràng ra trước mắt.

      Cơn ghê tởm sộc lên, ta như ghê tởm bản thân dính bẩn, phản kháng thoát ly.

      "Cút!"

      Hoắc Kiến Kha hai mắt đỏ bừng, dung nhan trắng xanh đau lòng nhìn ta.

      Thân thể suy nhược của ta nằm trong lòng , vẫy vùng như cá chết.

      đặt ta lên giường mềm, thương lau huyết mặt ta.

      Ta lần lại kêu cút.

      Ta hận , hận đến ghê tởm tên mặt người lòng thú này.

      Ta biết vì ngôi vàng kia, mới dung thứ cho thuộc hạ giết chết phụ thân ta, ta đương nhiên biết phụ mẫu làm sao xuất . Tất cả còn phải vì cướp ngôi, lòng tham bá chủ hay sao?

      Ghê tởm.

      Ta chán ghét .

      Ta nhận thấy bàn tay muốn thay ta cởi bỏ giá y đỏ rực nhuộm vì máu của ta, ta như bị chó cắn, điên tiết phản kháng.

      "Cút cho bản cung!"

      " làm đau nàng, đừng đuổi .."

      Ta bị khảm vào lòng, lòng ngực chạm tới lòng ngực run rẩy của .

      Xa lạ mảng, ta suy yếu vô lực, phẫn uất nhìn lên đỉnh trần.

      Vòng tay tuy ôn nhu như thế nhưng tâm vẫn lạnh lẽo, ta chợt nhận ra, bản thân thế nhưng lại nhớ cùng lưu luyến lòng ngực rắn chắc kia, đêm Tết Nguyên Tiêu bị khảm trong lòng ngực ấy, ta sợ hãi vẫy vùng, chính vì sợ hơi ấm đó lại khiến ta yếu đuối, từ bỏ tất cả để mà lần nữa được đắm chìm.

      Ta trào phúng bản thân, châm chọc bản thân quả nhiên có tiền đồ.

      Sau đó thái tử Hồ quốc đột nhiên trở nên hung tàn, đỏ mắt nhìn ta, ta ngây ngốc bị nắm lấy hai vai, siết chặt như muốn đem vai ta bóp gãy, ta vì đau mà nhíu mi, lại như hóa điên, phẫn nộ gầm lên.

      "Nàng nghĩ tới ? Nàng lại nghĩ tới nam nhân kia khi ở với !"

      Ta ngây dại nhìn dung nhan vốn thanh khiết như trăng, nay hung bạo tựa dã thú.

      Sau đó trang phục của ta, liền ở dưới tay hóa thành vải vụn.

      Ta kinh sợ nhìn , lại chôn đầu ở cổ ta, ra sức cắn.

      "Cút! Hoắc Kiến Kha!"

      Ta dùng sức, sợ hãi tột cùng đẩy . thế nhưng khóa hai tay ta lại, thân người mát lạnh bại lộ hết dưới ánh nhìn đỏ rực mê luyến của .

      Ta chết khiếp gầm lên.

      "Khốn khiếp! Hoắc Kiến Kha! Cút cho bản cung!"

      "Nàng là của ! Chỉ có thể là của !"

      Ta trơ mắt nhìn ép buộc ta, nam nhân tựa vầng trăng khuyết ngày nào còn ôn nhu bảo ' ép buộc nàng'.

      Nay như gió mà mất.

      Ta bi thương sợ hãi, vẫy vùng van cầu, nhưng nghe, điên cuồng để lại khắp người ta vô số vệt đỏ hồng.

      Tiết khố dưới chân bị xé rách, tuyết nhũ bị bên bị ngậm lấy cắn mút, tâm ta chết lặng, ta như kẻ điên, gào rống.

      " được!"

      Sau tiếng kêu của ta, thân thể nam nhân ở đột nhiên bất động, ta ngây ngốc nhìn dung nhan khiếp sợ của , từ lồng ngực to lớn ấy, huyết chảy ra từ tim, thấm ướt thân người , nóng hổi vươn người ta.

      Hoắc Kiến Kha khóe miệng khẽ kêu tiếng Tát Nhĩ, sau đó liền ngả xuống.

      Ta như con cóc, bất chấp thân thể suy nhược đau thương, lăn qua bên, cầm lấy chăn mềm che bộ dáng chật vật của mình.

      Ta ngẩng đầu nhìn, nhìn cái liền chấn kinh, bên tai lại vang vang vô số thanh của thiên lôi.

      Con ngươi thị huyết đỏ bừng như máu nổi bật gương mặt họa thủy, nốt chu sa lấp lóe ánh sắc sát khí, môi bạc hé mở lộ ra hàm răng nghiến đến run rẩy. Vạn sợi tóc đen quỷ dị rối loạn, tóc mai hai bên lại màu trắng. Chiến giáp che đậy nổi cần cổ khỏe mạnh nổi lên vô số hoa văn chú ngữ kinh rợn. Thanh gươm bên tay như nhuộm bởi máu, màu đỏ đến kinh hãi thế tục.

      Tựa như tu la đến từ bể ngục tối. Sát khí đậm đặc.

      Ta ngây ngốc, nhìn người trước mắt tuy dữ tợn, nhưng dung nhan tái trắng, bờ môi đẹp quen thuộc run lên, khàn khàn gọi hai tiếng Tát Nhĩ.

      Mắt mũi ta cay nồng, lệ từng giọt từng giọt rơi như thác.

      Ta lọt vào lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc, cảm thụ thân nhiệt nóng bỏng của người trước mắt, bên tai lại vang vang thanh khàn khàn ôn nhu.

      Chàng bảo ta.

      "Tát Nhĩ, ổn rồi. Có ta ở đây, ai được phép thương tổn nàng."

      Tâm ta đau triệt để, mọi cảm xúc dồn nén, chịu đựng, nay như con sóng, đánh úp tới.

      Ta níu chặt lấy chàng, móng tay bấm sâu vào da thịt chàng, cuối cùng chịu nổi, tựa như hài tử, khóc rống lên.

      Ta mặc kệ cái đau do vòng tay ngày càng siết chặt của chàng, nỗi sợ hãi, đau đớn, bi thương, hóa hết thành nước mắt, như lũ về đê vỡ, gào khóc thảm thương.

      "Tát Nhĩ Tát Nhĩ."

      Nghe đến thanh khàn khàn tiếng tiếng gọi của chàng, ta mới nhận ra.

      phải bản thân còn , mà hóa thành tâm can, giấu tận đáy lòng, lấy thù hận làm thành trì, kiên cố mà xây lên.

      Ta sợ, sợ cảnh tượng bản thân chính thức bị Hoắc Kiến Kha ô nhục, sợ còn gì để bấu víu lấy, để dựa vào đó mà hận chàng, gặp chàng.

      Quả nhiên là ta ngu muội, lại có thể người, đến bể tim nát phổi.

      Ta uất ức, khóc càng thảm thiết.

      "Tát Nhĩ Tát Nhĩ."

      Sau đó ta ở trong vòng tay ấm áp của chàng, khóc đến khàn họng, thân thể suy nhược chịu được liền ngất .

      Trước lúc chìm trong mê mang, bên tai lại vang vảng thanh bi thương đau đến đào tim đào phổi, liên mồm rống Tát Nhĩ của chàng.





      Mễ Bối: mắng tôi điii, dù saoo tôi cũng buông bỏ tình sến súa lâm li bi đát như thế này của hai đứa nó đâuuuuu aaaaaa!!Ta hai mắt vô lực nhìn nha hoàn thân người run rẩy quỳ dưới đất, bên cạnh là những mảnh vỡ chén bát.

      Y phục người Hồ chói mắt khiến hai mắt ta đều đau, ta ghét bỏ bọn người Hồ, hận đến răng nghiến đều đau.

      "Cút."

      thanh khàn khàn từ cổ họng ta truyền ra, gầm gừ như dã thú.

      "Thái tử bảo nô tì dặn nương nương nên ăn..."

      "Cút!"

      Ta cay nghiệt gầm lên, lạnh lẽo ánh mắt như đao nhìn đám nô tài người Hồ quỳ dưới chân.

      Kể từ khi từ trong bóng đêm dày đặc lạnh lẽo tỉnh dậy, ta như kẻ điên, ăn uống.

      Nhìn cảnh người người trang phục Hồ quốc, dung nhan phụ thân chìm trong bể máu liền lên đao lại đao đâm vào tâm ta.

      Ta nguyện, chìm sâu vào bóng đen, cũng muốn đứng trước thực tàn khốc này.

      Ta cầm gối, nện vào đám người Hồ, cơn ghét bỏ sộc lên cổ họng, ta lần lại lần kêu cút.

      Nếu trong tay ta có đao, nếu phải võ công bị tên thái tử Hồ quốc dùng phế thuật, ta nhất định ngại vi phạm lời thề năm xưa cùng ông nội sát sinh, mà đao chém chết đám người ghê tởm này.

      Thù giết cha thể báo, võ công lại bị phế , ta vô lực, bi thương muốn hóa điên.

      Ta nhìn bọn người Hồ lần lượt run rẩy khóc lóc ra, thân người lạnh lẽo mảng.

      Ta đương nhiên biết nếu các nàng dỗ ta ăn ta uống, sau khi bước khỏi tẩm điện này, đầu liền rơi theo bước chân.

      "Thái tử phi vì cớ gì giận chó đánh mèo nha? Đám nô tài cũng đâu có sai."

      Bên tai vang vang thanh đinh , tâm chấn kinh, ta quay lại nhìn dung nhan như đóa lan thảo tưởng cả đời cũng gặp nay lại ra trước mắt.

      Ta im lặng nhìn nàng ta bộ dạng chim sa cá lặn, trời vực với kẻ ăn uống như ta.

      Ta nhìn, nhìn nàng ta khác lạ với trong kí ức, kí ức nàng thân váy dài màu lam, nay lại khoác lên bộ Hồ phục hồng phấn.

      Lòng, lạnh đến đỉnh điểm.

      Nàng ôn nhu nhìn ta cười cười .

      "Thái tử phi đây là ngạc nhiên khi thấy ta sao?"

      Ta nhìn nàng dung nhan hồng hào, khóe môi khẽ nhếch, ta châm chọc cười ra tiếng.

      " tiện tì phản quốc, bản cung hội bất ngờ!"

      Dung nhan như đóa lan thảo vì câu của ta liền hóa trắng như giấy. Ta nhìn nàng ta hai mắt trừng lớn, phẫn uất liếc ta, ta càng cười đến vui vẻ.

      Ta gạt lệ bên khóe mắt vì trận cười vừa rồi, ta ung dung ngả lưng lên gối mềm, nhìn nàng ta, phun ra mấy chữ chọc nàng ta tức chết.

      "Tiện tì, thấy bản cung sao quỳ?"

      Quả nhiên, nàng ta bị ta cho mắt mũi nhăn nhúm, dữ tợn tựa như quỷ dọa.

      Sau đó ta bình thản nhìn nàng hóa điên, lao tới bóp cổ ta, vừa siết vừa gầm.

      "Ngươi mới là tiện tì! Chết tiệt!"

      Cổ họng bị bóp đến thiếu dưỡng khí, tuy vậy ta chính là khóe miệng vẫn cười rộ lên.

      Hay lắm hay lắm, hóa điên , cùng ta hóa điên .

      Sau đó lúc ta dường như vì thở nổi mà hai mắt mờ , thân người liền bị hung hăng quăng xuống đất.

      Thân người vốn suy yếu của ta, chạm đất vang lên thanh rất lớn nếu gãy xương cũng bầm tím, thế nhưng kì lạ, bản thân lại thấy đau chút nào.

      Cằm ta bị nắm, ép ngẩng cao đầu lên.

      Ta hai mắt nhìn đôi ngươi trầm hận thù trước mắt của nàng ta.

      hồi lâu, chỉ thấy nàng ta kì dị, lại dùng ngón tay vui đùa, phác họa mặt ta. Bên môi lại lẩm bẩm.

      "Quả nhiên dung nhan họa thủy, Tát Nhĩ a Tát Nhĩ."

      Ta ghét bỏ cái tay mặt ta, nàng ta nhìn ra ghét bỏ của ta, sau đó như mụ điên cất tiếng cười đinh .

      Ta nhìn nàng ta gào thét.

      Nàng bảo.

      "Tát Nhĩ có ai bảo ngươi, quá đẹp là cái tội ? A, ngươi làm sao mà biết được? Thân phận cao quý, dung nhan như hoa, văn võ song toàn nhứ thế, ưu ái quả nhiên được ưu ái!"

      Ta yên lặng nhìn nàng ta cười rộ, điên điên khùng khùng vừa la vừa hét.

      Sau đó đột nhiên vẻ mặt nàng ta trầm, cằm ta càng bị nàng ta siết đến đỏ ửng.

      Nàng ta giương cao khóe miệng, ánh mắt hận thù sung sướng, nhìn ta khẽ thào.

      "Tát Nhĩ, ngươi có từng nghĩ tới Tát tướng quân vì sao dũng thời liền dễ dàng rơi vào tay địch ?"

      Tâm ta rung lên, đại não nổ liên hoàn, ta nhìn nàng, nhìn nàng hả dạ tươi cười.

      Thân người ta ngập trong băng tan, ta đỏ mắt, bất chấp thân thể suy nhược, tay bóp chặt cổ nàng ta, gầm lên.

      "Tiện tì nhà ngươi dám!"

      "Sao ta lại dám?! liều thuốc mê, liền đổi lại mạng tướng quân nước! Ha ha Tát Nhĩ a Tát Nhĩ, ngươi thông minh đời, trách là trách ngươi do dự, khiến phụ thân ngươi tin tưởng ta!"

      Nàng ta điên cuồng cười rộ lên.

      Ta đỏ mắt, bàn tay siết chặt, cái cổ trơn bóng của nàng ta ửng đỏ, chỉ cần ta thêm lực, liền có thể vặn chết kẻ điên này.

      chút chút nữa.

      Sau đó thân người ta đột nhiên bị lực đạo nào khác, đánh văng ra chỗ khác, thân người va chạm, cổ họng ngọt ngấy, ngụm máu phun ra bên ngoài.

      Ta chống hai tay, ho khan, nôn hết dịch máu ra ngoài.

      Ta liếc mắt đỏ bừng của ta, nhìn tiện tì kia nằm trong vòng tay của gã nam nhân xa lạ.

      Ta cười đinh .

      "Tiện nhân quả nhiên tiện nhân!"

      Ta nhìn đến nàng ta ho khan trong lòng tên nam nhân xa lạ kia, ta suy yếu, chống thân người bết nhát đứng lên. Ta víu lấy tường trắng, mở miệng hô.

      "Phúc tử!"

      Ta muốn kêu tới Phúc tử, kêu tới đây thay bản cung đánh chết hai kẻ dâm phu dâm phụ này.

      Thế nhưng tiếng kêu của ta, lại ai đáp trả.

      Ta nhìn thấy nàng ta ở trong ngực nam nhân khác cười như điên, vui vẻ gằn giọng với ta.

      "Tri hô tên thái giám đó tới cứu ngươi? Ha ha có thể đầu được treo lên binh giáo trước thành a!"

      Bên tai ta vang lên thanh rạn nứt, cổ họng đau xót phun ra ngụm máu khác.

      Ta ôm ngực, suy yếu ngã xuống.

      Ta run giọng, nhìn nàng ta hả hê, hận thể đao lấy mạng ả.

      Đứa đó, chỉ tâm tâm niệm niệm ở bên cạnh ta hầu hạ.

      có lỗi, có lỗi!

      Sau đó ta nằm yên, vô lực phẫn hận nhìn nàng ta được bế ra ngoài, trước khi , nàng ta còn thống hận, nhìn ta cười rộ lên như kẻ chiến thắng.

      Nàng bảo.

      "Tát Nhĩ, ngươi biết lục mị chứ?"

      Ta chấn kinh, thể tin trừng nhìn nàng ta.

      Thần y từng , lục mị giọt lần quên.

      Thân người ta run lên bần bật, cổ họng đau như lửa thiêu, lòng ngực xót xa.

      "Phải, là ta cho quên! Quên ngươi! Thay thế bóng ta vào chỗ ngươi! Thấy sao Tát Nhĩ? Ngươi nghĩ tới đúng ? Tát Nhĩ Tát Nhĩ, cả đời ngươi đều hơn ta mọi thứ, nhưng lần này, ngươi bại! Bại hoàn toàn!"

      Ta ở trong tiếng cười ghê rợn của nàng ta, tâm đau đớn đến tê liệt, đả kích tới đả kích, ta nhịn được, cổ họng trào máu. Nhiễm đỏ cả mặt đất.

      Ta nhận ra, cũng nhớ ra, vì nguyên do gì, lúc gặp lại, bộ dạng người đó lại kì lạ như thế.

      Ta hiểu và cũng thống hận, thống hận lục mị, thống hận nàng ta, thống hận cả chàng vì thế quên mất ta.

      Quên mất Tát Nhĩ.

      Cổ họng nóng như lửa cháy, ta nôn khan.

      Nôn ra toàn máu.

      Tựa như muốn vắt kiệt dòng máu trong thân thể.

      "Tát Nhĩ!"

      Bên tai ầm ầm thanh rống gọi bi thương.

      Sau đó ta lọt vào lòng ngực xa lạ, liếc nhìn Hồ phục đỏ mắt.

      Cảnh tượng phụ thân chết nhắm mắt, đau đớn phẫn uất như thế, liền ràng ra trước mắt.

      Cơn ghê tởm sộc lên, ta như ghê tởm bản thân dính bẩn, phản kháng thoát ly.

      "Cút!"

      Hoắc Kiến Kha hai mắt đỏ bừng, dung nhan trắng xanh đau lòng nhìn ta.

      Thân thể suy nhược của ta nằm trong lòng , vẫy vùng như cá chết.

      đặt ta lên giường mềm, thương lau huyết mặt ta.

      Ta lần lại kêu cút.

      Ta hận , hận đến ghê tởm tên mặt người lòng thú này.

      Ta biết vì ngôi vàng kia, mới dung thứ cho thuộc hạ giết chết phụ thân ta, ta đương nhiên biết phụ mẫu làm sao xuất . Tất cả còn phải vì cướp ngôi, lòng tham bá chủ hay sao?

      Ghê tởm.

      Ta chán ghét .

      Ta nhận thấy bàn tay muốn thay ta cởi bỏ giá y đỏ rực nhuộm vì máu của ta, ta như bị chó cắn, điên tiết phản kháng.

      "Cút cho bản cung!"

      " làm đau nàng, đừng đuổi .."

      Ta bị khảm vào lòng, lòng ngực chạm tới lòng ngực run rẩy của .

      Xa lạ mảng, ta suy yếu vô lực, phẫn uất nhìn lên đỉnh trần.

      Vòng tay tuy ôn nhu như thế nhưng tâm vẫn lạnh lẽo, ta chợt nhận ra, bản thân thế nhưng lại nhớ cùng lưu luyến lòng ngực rắn chắc kia, đêm Tết Nguyên Tiêu bị khảm trong lòng ngực ấy, ta sợ hãi vẫy vùng, chính vì sợ hơi ấm đó lại khiến ta yếu đuối, từ bỏ tất cả để mà lần nữa được đắm chìm.

      Ta trào phúng bản thân, châm chọc bản thân quả nhiên có tiền đồ.

      Sau đó thái tử Hồ quốc đột nhiên trở nên hung tàn, đỏ mắt nhìn ta, ta ngây ngốc bị nắm lấy hai vai, siết chặt như muốn đem vai ta bóp gãy, ta vì đau mà nhíu mi, lại như hóa điên, phẫn nộ gầm lên.

      "Nàng nghĩ tới ? Nàng lại nghĩ tới nam nhân kia khi ở với !"

      Ta ngây dại nhìn dung nhan vốn thanh khiết như trăng, nay hung bạo tựa dã thú.

      Sau đó trang phục của ta, liền ở dưới tay hóa thành vải vụn.

      Ta kinh sợ nhìn , lại chôn đầu ở cổ ta, ra sức cắn.

      "Cút! Hoắc Kiến Kha!"

      Ta dùng sức, sợ hãi tột cùng đẩy . thế nhưng khóa hai tay ta lại, thân người mát lạnh bại lộ hết dưới ánh nhìn đỏ rực mê luyến của .

      Ta chết khiếp gầm lên.

      "Khốn khiếp! Hoắc Kiến Kha! Cút cho bản cung!"

      "Nàng là của ! Chỉ có thể là của !"

      Ta trơ mắt nhìn ép buộc ta, nam nhân tựa vầng trăng khuyết ngày nào còn ôn nhu bảo ' ép buộc nàng'.

      Nay như gió mà mất.

      Ta bi thương sợ hãi, vẫy vùng van cầu, nhưng nghe, điên cuồng để lại khắp người ta vô số vệt đỏ hồng.

      Tiết khố dưới chân bị xé rách, tuyết nhũ bị bên bị ngậm lấy cắn mút, tâm ta chết lặng, ta như kẻ điên, gào rống.

      " được!"

      Sau tiếng kêu của ta, thân thể nam nhân ở đột nhiên bất động, ta ngây ngốc nhìn dung nhan khiếp sợ của , từ lồng ngực to lớn ấy, huyết chảy ra từ tim, thấm ướt thân người , nóng hổi vươn người ta.

      Hoắc Kiến Kha khóe miệng khẽ kêu tiếng Tát Nhĩ, sau đó liền ngả xuống.

      Ta như con cóc, bất chấp thân thể suy nhược đau thương, lăn qua bên, cầm lấy chăn mềm che bộ dáng chật vật của mình.

      Ta ngẩng đầu nhìn, nhìn cái liền chấn kinh, bên tai lại vang vang vô số thanh của thiên lôi.

      Con ngươi thị huyết đỏ bừng như máu nổi bật gương mặt họa thủy, nốt chu sa lấp lóe ánh sắc sát khí, môi bạc hé mở lộ ra hàm răng nghiến đến run rẩy. Vạn sợi tóc đen quỷ dị rối loạn, tóc mai hai bên lại màu trắng. Chiến giáp che đậy nổi cần cổ khỏe mạnh nổi lên vô số hoa văn chú ngữ kinh rợn. Thanh gươm bên tay như nhuộm bởi máu, màu đỏ đến kinh hãi thế tục.

      Tựa như tu la đến từ bể ngục tối. Sát khí đậm đặc.

      Ta ngây ngốc, nhìn người trước mắt tuy dữ tợn, nhưng dung nhan tái trắng, bờ môi đẹp quen thuộc run lên, khàn khàn gọi hai tiếng Tát Nhĩ.

      Mắt mũi ta cay nồng, lệ từng giọt từng giọt rơi như thác.

      Ta lọt vào lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc, cảm thụ thân nhiệt nóng bỏng của người trước mắt, bên tai lại vang vang thanh khàn khàn ôn nhu.

      Chàng bảo ta.

      "Tát Nhĩ, ổn rồi. Có ta ở đây, ai được phép thương tổn nàng."

      Tâm ta đau triệt để, mọi cảm xúc dồn nén, chịu đựng, nay như con sóng, đánh úp tới.

      Ta níu chặt lấy chàng, móng tay bấm sâu vào da thịt chàng, cuối cùng chịu nổi, tựa như hài tử, khóc rống lên.

      Ta mặc kệ cái đau do vòng tay ngày càng siết chặt của chàng, nỗi sợ hãi, đau đớn, bi thương, hóa hết thành nước mắt, như lũ về đê vỡ, gào khóc thảm thương.

      "Tát Nhĩ Tát Nhĩ."

      Nghe đến thanh khàn khàn tiếng tiếng gọi của chàng, ta mới nhận ra.

      phải bản thân còn , mà hóa thành tâm can, giấu tận đáy lòng, lấy thù hận làm thành trì, kiên cố mà xây lên.

      Ta sợ, sợ cảnh tượng bản thân chính thức bị Hoắc Kiến Kha ô nhục, sợ còn gì để bấu víu lấy, để dựa vào đó mà hận chàng, gặp chàng.

      Quả nhiên là ta ngu muội, lại có thể người, đến bể tim nát phổi.

      Ta uất ức, khóc càng thảm thiết.

      "Tát Nhĩ Tát Nhĩ."

      Sau đó ta ở trong vòng tay ấm áp của chàng, khóc đến khàn họng, thân thể suy nhược chịu được liền ngất .

      Trước lúc chìm trong mê mang, bên tai lại vang vảng thanh bi thương đau đến đào tim đào phổi, liên mồm rống Tát Nhĩ của chàng.





      Mễ Bối: mắng tôi điii, dù saoo tôi cũng buông bỏ tình sến súa lâm li bi đát như thế này của hai đứa nó đâuuuuu aaaaaa!!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :