1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tát Nhĩ - Mễ Bối

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập chương


      Ta đứng trước gương đồng, nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trước mắt.

      Nhìn hồi lâu, ta khẽ nhếch môi cười trào phúng.

      Cười bản thân ta trở nên khác.

      So với đêm đại hỉ hôm nào, người trong gương thân hỉ tước đỏ rực, kiều diễm, xinh đẹp khuynh đảo.

      Nay lại khác xa trời vực, ta thân đồ trắng, tóc đen như thác buông rơi, da trắng nhợt, hai mắt sưng đỏ, môi hồng nứt nẻ, ngay cả ánh nhìn sinh động ta vốn tự hào, nay ảm đạm đến đau lòng.

      Ta vuốt ve gương mặt của mình, nhìn vào đôi mắt bình thản lạnh lẽo trong gương, ta nhịn được trào phúng chính mình, cất tiếng cười đinh .

      Báo ứng của ta, ta nhận.

      Ta rút chủy thủ bên hông, dứt khoát lần, đập bể gương đồng.

      thanh nứt vỡ, ầm ĩ vang lên. Sau đó là tiếng cửa vội mở cùng bước chân chạy tới. Ta cũng quay lại, hạ mi mắt nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhìn chúng tan nát, tựa con người ta trước đây.

      "Tát Nhĩ.."

      Ta nghiêng đầu nhìn công chúa tái mặt bên cạnh, bình thản buông chuỷ thủ, ôn nhuận hỏi.

      "Làm xong chưa?"

      Ta liếc thấy nàng cứng ngắc gật đầu, sau đó nhìn ra phía bên ngoài, ta tự nhiên hiểu ý của nàng. Ta gật đầu, vỗ vai của nàng, ôn nhu .

      "Đa tạ."

      Sau đó ta liền phất tay áo, chân sải dài bước , lạnh lùng mảng, thân người như bay.

      Ta đẩy cửa, bên trong từ khi nào có thái giám trong cung đứng đợi. Chỉ thấy nhìn ta, sau đó nhanh chóng quỳ lạy, ta liếc cái, bước chân lướt qua , ta đứng thẳng người, hai tay dang rộng, sau đó động miệng .

      "Thay đồ cho bản cung."

      Sau đó từng tốp từng tốp nha hoàn bưng khay đen bước vào, mỗi khay là món đồ khác nhau, ta đứng yên, mặc các nàng từng bước từng bước đem đồ ta loại bỏ, sau đó đem đồ khoác lại lên người ta.

      Ta lần nữa nhìn bản thân trong gương đồng.

      thân hắc bào, nhung lụa cao quý, tay áo thêu chỉ vàng, vạn đóa sen nở rộ chi chít, hình thêu mãnh xà lấp lánh, tóc đen xỏa tung bay tự do, tất cả, càng khiến ánh mắt của ta, trông lạnh lẽo.

      Ta phất tay áo, ra ngoài.

      Bởi, ta giờ đây, dám nhìn bản thân thêm chút nào nữa. Người trong gương, đâu còn là ta?

      Là ai?

      Ta cũng biết, càng muốn biết.

      Ta đường đạp bậc thềm đá cứng lạnh lẽo, tự thân bước hết bảy bảy bậc thang, sau đó ta mới ngẩng đầu nhìn xa đó, là bệ hạ lão gia nhân ngồi, bên phải là thái hậu cao quý, bên trái hoàng hậu kiêu sa, tất cả đều tái mặt, đau lòng tiếc thương nhìn ta.

      Nhưng ta liền cụp mắt, nhìn, khóe môi cong , ta chắp tay nghiêng người. Môi mở.

      "Đạ tạ thánh ân."

      Sau đó liền đứng thẳng dậy, quay người đứng như tượng, ta nhìn thái giám cúc cung bên cạnh hoàng thượng bệ hạ cẩn trọng cầm trong tay bản chiếu vàng ròng, hình rồng bay lượn, bản rồng xuất , tất cả bá tánh vốn tập trung trước cổng cung điện rất xa liền im lặng, ngay cả đại thần trong triều cũng cúi đầu.

      Ta nghe dùng thanh sang sảng đọc bản chiếu, nghe , và nhớ kĩ.

      "Thiên hoàng thứ chín của Cao Lỗ, Thái tử vốn mệnh tinh, theo lời Thái thượng lão quân, muốn duy trì an nguy của Cao Lỗ, bên Thái tử nhất định phải có người trời hỗ trợ. Đại tiểu thư Tát phủ, thân mang việc lớn, ngậm đắng từ bỏ thanh xuân, vì Cao Lỗ chấp nhận thân phận Thái tử phi để hỗ trợ Thái tử, hỗ trợ Cao Lỗ. Nay Cao Lỗ dân an thái bình, trẫm cắt Thái tử phi của Tát tiểu thư, phong làm Đệ nhất Cao Lỗ quận chúa, ban thưởng binh mã phía Đông, giúp Cao Lỗ càng thêm thái bình.

      Khâm thử!"

      "Quận chúa vạn tuế vạn vạn tuế!"

      "Quận chúa vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Ta dõi mắt nhìn hàng người quỳ lạy dưới bàn chân của ta, ta tự hỏi, bao lâu rồi, ta mới thấy cảnh người người quỳ xuống bái kiến?

      bao lâu? Ta biết.

      Ta chỉ biết, ta còn là Tát Nhĩ, đại tiểu thư khuynh diễm kinh đô Cao Lỗ.

      Ta giờ đây là Tát Nhĩ, đệ nhất quận chúa tay nắm binh quyền.

      Ta đưa tay chạm vào lòng ngực, đặt tại vị trí của trái tim, nhưng dù ta có đè tay nặng, cũng cảm nhận được nhịp đập nữa rồi.

      Ta hạ mắt, nhìn xuống quần thần, ánh mắt ta nhận thức bóng dáng cao ráo nổi bật, khí tức cao quý càng khiến hệt hạc giữa bầy gà.

      Ta cầm lấy cung tên thái giám hai tay dâng lên.

      Nhìn thân cung từ gỗ lim ngàn năm, bóng mượt cầu kì, ta siết chặt trong tay, ta giương mắt nhìn bia tên cách xa mười trượng, đằng sau là hàng ngàn bóng dáng người người đông đúc, nhưng bóng dáng cao quý kia, kì dị lại đứng ngay sau tấm bia, vì khoảng cách quá xa, ta thấy , cũng thấy đích ngắm.

      Thái giám bảo ta: "Quận chúa xuống dưới bắn tên liền có thể kết thúc buổi lễ."

      Ta vẫn im lặng siết chặt thân cung trong tay, nhưng sau đó, ta liền giương cao thân cung, lắp tên nhắm đích.

      Thái giám bên cạnh chính là bị ta hù dọa kinh hô, ta mặc kệ thanh huyên náo của vạn người, hai mắt mở to nhìn thẳng, nhìn , tay phải cầm cung, tay trái cầm tên.

      "Trác Mộc, nếu có ngày ta dùng tay trái bắn cung, lúc đó chính là lúc ta từ bỏ, từ bỏ con người của ta, từ bỏ tất cả, làm lại từ đầu."

      thanh vang vảng bên tai, đinh chứa tiếng cười vô ưu vô lo.

      Ta nhếch khóe môi, hai mắt đỏ bừng. Dứt khoát bắn cung.

      Mũi tên mạnh mẽ xé gió, xé tất cả mọi thứ, xé tâm xé hồn. Cắm xuyên qua bia, như vết sẹo bao giờ lành của ta.

      Ta buông thân cung trong tay.

      Kể từ đó, Tát Nhĩ còn.




      Mễ Bối: SE hay HE đây http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif)
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập Nhất Chương.

      Kể từ lúc ta lên làm Đệ nhất quận chúa Cao Lỗ đến nay ba tháng.

      Ta đượm bước, chậm rãi khoan thai con đường trải dài hoa đào, mùa xuân mơn mởn, khí trời thanh mát, tuy nhiên, tâm vẫn mực yên lặng, chút bồi hồi.

      Ta khẽ đưa tay, kì dị đóa đào liền từ cành cây đáp xuống lòng bàn tay trắng ngần của ta, ta hạ mi mắt, bóp nát đóa đào.

      Đóa đào hóa thành bụi phấn hồng hồng, theo khí trời bay mất.

      "Quận chúa, lão gia ở phòng khách đợi ngài."

      thanh của quản gia từ sau lưng ta vang lên. Ta gật đầu, sải bước chân như bông ra bên ngoài, sau đó liền rất nhanh, thấy phòng khách lên.

      Ta nhìn bóng dáng cao to, khí tức trầm bổng ngồi đằng kia, ông quay lưng lại với ta, bóng lưng hào khí ngút trời, mạnh mẽ đội trời, nhưng giờ đây cong dần.

      Ta lời nào, nhấc làn váy, chạy ù tới.

      Dường như nghe tiếng bước chân của ta, ông quay lại, lộ ra dung nhan tựa ta sáu phần nhưng tuấn cương nghị, vẻ trưởng thành lão niên thâm trầm, nhưng con ngươi khi nhìn ta, lại là mảng ấm áp.

      Ta hô hai tiếng phụ thân, chôn người vào lòng ông.

      Hai tay như keo dính, ôm chặt lấy ông, tựa muốn hút hết khí ấm trong người trước mặt vậy.

      Bên tai ta nghe thấy mũi ông cười khúc khích.

      "Nha đầu, lớn như vậy còn như đứa , để người khác nhìn, hội cho ngươi mất mặt."

      Ta đầu cũng ló ra, khẽ bĩu môi hừ hừ.

      "Ai dám cười, con liền đánh chết ."

      Cha đánh cái lên đầu ta, khẽ mắng.

      "Kiêu ngạo."

      Ta khẽ nhếch khóe môi, buông ông ra. Sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh ông, ta chống cằm, chớp chớp hai mắt to tròn, nhìn ông cười cười .

      "Lão nhân gia ngài khi tới kiếm con chắc phải vì nhớ con chứ?"

      Cha ta liếc ta cái, hừ giọng lẩm bẩm ta nghịch tử, ông mới thèm nhớ ta mà cong mông chạy tới đây.

      Còn mắng ta bất hiếu, bỏ cả ngày để đến đây thế nhưng còn được ta dâng tách trà, hại ông tức đến dậm chân đấm ngực.

      Ta phì cười, sau đó nhu thuận làm con ngoan, đổ trà ra chén , dâng trà đưa ông.

      Ta xem như nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất, ánh nhìn tia lửa của ông điên cuồng bắn tới.

      Ta cong cong hai mắt cười ngây ngô.

      Sau đó cha liền nhịn xuống, nhưng vẫn lấy tách trà thường ta đưa, ngụm nuốt xuống.

      Sau đó ta ngồi yên, yên lặng nhìn ông, đợi ông đem chuyện ra.

      Bởi phải có việc ông mới tự thân tới chốn xa xôi đây của ta, còn bình thường hầu hết đều là viết thư, hạ lệnh uy hiếp ta về phủ, hầu ông đối ẩm uống trà, sống cuộc sống tiên nhân.

      "Lần này biên cương có chút rối loạn, bệ hạ phái cha , đến để báo cho con nghe chút, nếu rảnh, về thăm nương con, phụ cha nếm thử tay nghề bếp núc của nương con ."

      Ta rùng mình, nhớ tới thuở ít lần bị ép ăn những món hình thù kì dị ra hình của mẫu thân, ruột ta khẽ rung, ta liếc nhìn lão nhân gia vẻ mặt hưng phấn thấy kẻ gặp nạn, cái gì mà Tướng quân Cao Lỗ uy vũ vân vân mây mây chứ, hệt lão già bụng đầy dao mà thôi.

      Trò chuyện hồi, cha ta liền muốn về, để kịp lộ trình, còn giả bộ khách khí bảo ta cần tiễn. Ta cũng thực ngoan ngoãn đứng yên nhìn bóng lưng ông hưng phấn về.

      Ta thầm nghĩ, nếu cha biết ta lén hạ lệnh cho phép lấy kiệu đưa cha ta xuống, ông có chửi ta đến rung trời lở đất ?

      Bởi tới phủ Quận chúa, phải leo tận tám chín bậc thang vừa cao vừa dày, đó cũng là trong những nguyên nhân lão nhân gia ít khi tới đây, toàn hạ lệnh kêu ta về.

      Ta vẫn còn suy nghĩ lung tung, chợt bên tai vang lên thanh khàn khàn của quản gia.

      " Quận chúa, bên ngoài.. Thái tử điện hạ vẫn đứng chờ."

      Ta trầm mặc, vẻ mặt ung dung, từ tốn ngồi lại xuống ghế dựa, ta chép miệng.

      "Đuổi về, để có cơ hội gặp lão gia."

      Nếu để lão nhân gia thấy Thái tự, nhất định bảo hạ nhân lấy chổi, tự mình quét Thái tử khỏi chỗ này.

      Ta mường tượng cảnh cha rung râu cầm chổi, quá mất hình tượng.

      Ta cầm tay lay tách trà , làm từ ngọc trắng, cao quý vô cùng. Ta nhếch môi, lạnh lùng quyết liệt hạ lệnh.

      "Nếu nhất quyết , liền thả chó đuổi người."

      Ta nhìn bóng lưng quản gia chạy , xung quanh liền khôi phục yên tĩnh. Ta nằm bò ra bàn đá, tâm tĩnh đến kinh sợ.

      Ba tháng, đều tới.

      Ngày nào cũng tới, vắng dù lần.

      Ta hiểu, làm vậy là ý gì?

      Là ta hiểu hay ta muốn hiểu?

      Ta nhếch môi, tách trà từ khi nào hóa thành bụi phấn, trượt khỏi lòng bàn tay ta.

      "Tát Nhĩ."

      Ta nhấc lên mí mắt, nhìn bóng dáng màu hồng cách đó xa.

      thân váy hồng nhung gấm, vạn đóa mai nở rộ, tóc đen vấn cao theo kiểu dáng thịnh hạnh dạo này của các bậc tiểu thư, dung nhan như ngọc, nổi bật đôi con ngươi to tròn đáng .

      Ta chống cằm nhìn nàng, thờ ơ mở giọng.

      "Tham kiến công chúa điện hạ."

      Ta quên mất kiếm ta ba tháng nay, còn có vị công chúa đương triều cao quý này.

      Nàng dịu dàng cười cái, cũng trách tội ta bất kính, dám ngồi khi thấy nàng.

      Ta nghe nàng ôn nhu gọi ta : " Tát Nhĩ."

      Nàng bảo nàng tới thăm ta.

      Ta khẽ ừ tiếng, cũng nhìn nàng dù chỉ cái, chỉ chống cằm, chơi đùa tách trà trong tay.

      Công chúa ngồi, nàng đứng bên cạnh ta, tay nắm lấy vạt áo của ta, huyên thuyên rất nhiều. Nào là kinh đô gần đây náo nhiệt bởi thanh lâu đệ nhất mĩ nữ tuyên bố lấy chồng, nào là bệ hạ lão nhân luôn miệng than chán đến mọc nấm, tâm tình xấu nên đám quan thần sầu não vì bị bệ hạ chèn ép đến thổ huyết. Vân vân và mây mây.

      Khi ta dường như sắp mơ màng, bên tai đột ngột im ắng, ta hé mở mắt, yên lặng đợi.

      Sau đó công chúa đột nhiên đổi chủ đề, nàng hỏi.

      "Tát Nhĩ, sao tránh ta?"

      Ta nghe thấy thanh phẫn uất của nàng, cũng đưa mắt qua nhìn, mực yên lặng.

      "Tát Nhĩ, ta làm gì sai sao?"

      "Tát Nhĩ, ngươi . Sao lại tránh né ta?"

      "Tát Nhĩ, sao nhìn ta?"

      "Tát Nhĩ."

      "Tát Nhĩ."

      Công chúa đứng bên cạnh ta, lầm bầm rồi lại lẩm bẩm, ta nghe thanh của nàng, nghe nàng lần lại lần hỏi vì sao, lần thêm lần kêu tên ta. Cơn chán ghét từ đáy lòng vốn được giấu kín, nay như dã thú, phá chuồng chạy ra ngoài.

      Ta khẽ liếc nhìn nàng, nhìn dung nhan phẫn uất đỏ bừng như sen của nàng, ta nhếch khóe miệng, trào phúng châm chọc.

      "Công chúa, nàng biết đáp án mà? Tại sao còn hỏi bản cung?"

      Giọng điệu của ta, từ khi nào lại lạnh buốt như băng thế này?

      Ta nhìn nàng thân người run rẩy, bàn tay vốn cằm tay áo ta nay siết chặt lấy.

      Ta châm chọc cười ra tiếng.

      số người làm số chuyện, nghĩ có thể giấu được ta.

      Nhưng phải làm sao đây, ta lại tinh thông, biết hết tất cả, chỉ là ta có muốn nhớ hay quên, muốn giấu hay đào ra thôi.

      Sau đó công chúa dường như mất lí trí, chỉ thấy nàng hai mắt đỏ như máu, gầm gừ với ta.

      "Là bổn công chúa làm sao?!"

      "Bổn công chúa đem ả ta tới bên đại ca sao?!"

      " sao?! sao?!"

      Ta dựa hẳn người ra ghế, tay gác lên mặt, che ánh nhìn của ta. Bởi ta đành lòng, nhìn người hóa điên bên cạnh.

      Nàng phải là công chúa mà ta biết.

      Ta lạnh lùng thốt.

      "Công chúa về ."

      Sau đó, mặt ta liền chạm đến bàn tay của công chúa. Chỉ thấy nàng nhàng vuốt bên gò má của ta. Ta yên lặng, mặc nàng.

      Ta nghe thấy nàng thào.

      "Bổn công chúa cam lòng, vì sao lại là đại ca? cam lòng, bổn công chúa cam lòng.."

      "Tát Nhĩ, quên đại ca , được ?"

      "Tát Nhĩ, quên quên ."

      Ta nhịn xuống cổ họng đau xót, mở miệng, ta gằn từng tiếng.

      "Công chúa về !"

      Sau đó bàn tay mặt ta liền cứng ngắc, người bên cạnh im lặng, tựa xung quanh chỉ có mình ta. Ta nghe thấy tiếng vải ma sát, ta nghe thấy thanh bước chân nhàng rời .

      Ta mở đôi mắt che lấp sau cánh tay của ta, nghiêng đầu nhìn bóng lưng màu hồng đằng kia.

      Từ khi nào, mọi thứ đều thay đổi?

      Người con với nụ cười rạng rỡ như hoa, trong sáng như bầu trời xanh luôn gọi ta Tát Nhĩ Tát Nhĩ, nay đâu mất rồi?

      Ta bi thương muốn khóc, nhưng là khóe mắt như cạn nước mắt, khô khốc đau nhức.


      Mễ Bối : tặng tôi cơn mưa ủng hộ mưa cmt nàooo
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Dài dòng tí với tác giả ( là tôi )

      Tình hình là sau khi up truyện Tát Nhĩ, tôi nhận được những câu hỏi như thế này, vì thể trả lời từng chút từng chút được nên tôi gõ máy, trả lời lèo hết cho các vị khán giả đây. Vỗ tay vỗ tay.

      1. Mẹ Bối, Tát Nhĩ có quay lại với chồng trước ?
      - Ai nha, bí mật lộ được.

      2. Mẹ Bối, HE hay SE vậy?
      - Ai nha, cũng bí mật nốt.

      3. Mẹ Bối, truyện này có phải đoản đâu?
      - Ai nha, ra ban đầu up truyện, tôi nhìn sơ sơ qua mấy ngàn chữ tưởng là đoản tầm dưới bảy chương, nào ngờ đọc rồi cắt khúc nó nhảy vọt lên số mười rồi...
      Thiết nghĩ tôi nên thay chữ Đoản thành chữ Full...

      4. ( nàng đọc tới khúc công chúa) Bách hợp hả? Sao lại là Bách hợp?
      - Uầy, công chúa là phù du, là mây trôi.

      5. Mẹ Bối hiểu tâm trạng thất tình khi lắm nha, viết cảm xúc quá chừng.
      - Cám ơn cám ơn, người như tôi 'rất hay' cảm nắng mấy cậu chàng tốt bụng, thế nhưng chưa kịp tiếp xúc con mẹ nó phát xung quanh trai tốt hay xấu đều là gay hết. Nếu bạn bị như tôi, viết những đoạn lâm li bi đát như vậy, là mây trôi, múa bút thành văn rất dễ a~~~~

      6. Đọc truyện, đau lòng quá.
      - Đồng cảm đồng cảm.

      7. Thời gian up mẹ Bối ơi?
      - Mỗi ngày chương, thời gian lung tung hắc hắc.

      8. Truyện có ngoại truyện ạ?
      - Chưa viết ngoại truyện nhưng nếu muốn cmt , để tôi xem xét bung lụa cho mấy cái ngoại truyện.

      Tạm thời là nhiêu đây câu hỏi thôi, bạn nào thắc mắc cứ mess cho tôi nhé, tôi trả lời. Cám ơn các bạn ủng hộ bé Nhĩ nhà ta (bung lụa khắp nơi)

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập nhị chương.

      Tết Nguyên Tiêu, rất nhanh tới.

      Ta ngồi yên nhìn tấm thiệp mời vàng rực thêu rồng, chữ viết cứng cáp khí phách như rồng bay phượng múa đó.

      Ta lướt nhanh qua, bắt được nội dung ngắn gọn thế này:

      Đông xuân đến, bệ hạ lão nhân trẫm rảnh rỗi, tổ chức yến tiệc ăn Tết, hạ chỉ kêu ngươi , liền chờ chiếu chỉ đánh người của trẫm .

      " Quận chúa muốn tiểu nhân hồi đáp như thế nào?"

      Ta thở dài cái, quăng thiếp vàng cho quản gia, chán nản câu.

      "Bảo hoàng thượng là bổn cung nhất định tới bồi lão nhân gia ngài chơi đùa."

      Ta thuận tay cầm lên công văn bên phía Tát phủ, cha ta biên cương, công việc của ông tạm thời quăng hết lên người ta, vẫy bỏ được đống phiền phức này, hỏi sao lão nhân gia ngài hào hứng, vội vã kéo binh chạy biên cương, dù địch nhân còn cách thành trì tận hai quốc gia lãnh thổ.

      Ta day day thái dương, cầm bút lên chuẩn bị phê công văn.

      " Quận chúa.."

      "Chuyện gì?"

      Ta đầu cũng thèm nhấc lên, lưu loát vung bút, bận rộn liền đối đáp cho có lệ.

      "Thái tử..."

      Nghe thấy hai từ đó, người ta khẽ bất động, sau đó khôi phục lại bình thường, tiếp tục vẽ văn xuống giấy, nhanh chậm bảo.

      "Đuổi ."

      Sau đó bên cạnh ta liền im ắng, nhưng bóng người bên cạnh vẫn bất động, khiến ánh sáng bàn của ta đều bị che lấp hết. Ta khẽ nhíu mày, liếc mắt qua lầm bầm.

      "Phúc tử, còn nghe thấy bổn cung.."

      Hai từ còn lại bị nghẹn tại cổ họng, tài nào thoát ra.

      Ta con ngươi mở lớn, đồng tử co lại, bàn tay cầm cán bút run lên.

      Gương mặt tưởng như mơ hồ nay ràng ra trước mắt.

      Dung nhan họa thủy ngày nào, vẫn thân lam y thanh tao nhưng giờ đây lấm tấm bùn đất, bên tai nghe tiếng rì rào, ta mới nhận ra hóa ra bên ngoài có cơn mưa .

      Ta nhìn Thái tử cao quý bất động đứng đó, vì chàng đứng ngược với ánh sáng, nên ta nhìn được vẻ mặt của chàng.

      Ta giấu bàn tay run rẩy của mình, tâm tĩnh như nước, khẽ đứng dậy, cúi người, lạnh nhạt hô.

      "Bái kiến Thái tử."

      Sau đó ta khẽ liếc Phúc tử, quản gia của ta, trốn sau cánh cửa, oan ức nhìn ta.

      Ta thầm nghĩ, tháng này nhất định khấu trừ lương của .

      "Tát Nhĩ.."

      thanh như tiếng chuông, dễ nghe như hoàng , ấm áp dịu .

      Thân người ta trở nên cứng ngắc, bàn tay trong tay áo càng điên cuồng run rẩy, ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, ta ngẩng đầu, lạnh nhạt nhếch môi.

      "Thái tử xin gọi bổn cung là Quận chúa."

      Ta nhìn chàng, ánh mắt như xuyên qua thân người chàng nhìn ra bên ngoài.

      Ta đợi chàng , cũng nhìn lấy chàng chốc nào, quay lại ghế ngồi, cúi đầu cầm bút.

      "Nếu Thái tử còn việc gì mời ngài rời ."

      Sau đó liền tiếp tục công việc.

      Chợt trước mặt ta liền thêm bóng người, ta bất động, tầm mắt vẫn hạ xuống, chỉ nhìn thấy tay áo cao quý thêu chỉ vàng màu lam.

      Khóe miệng ta co rút, chàng từ khi nào mặt dày đuổi cũng như vậy?

      Ta nhíu mi, tầm mắt vẫn dính lên công văn trước mắt, tay điêu luyện vẽ văn giấy trắng, nhưng chỉ có ta biết, trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng.

      Ta thực ghét cảm giác này, ghét đến cay đắng cổ họng.

      "Tát Nhĩ."

      Ta ngẩng đầu, tiếp tục phê công văn.

      "Tát Nhĩ, ta muốn uống Tuyết liên."

      Tay ta run lên, nét mực vốn đồng đều này méo đường.

      "Tát Nhĩ, hài ta đứt rồi."

      Bút lông sói trong tay ta gãy thành hai, thanh giòn tan vang lên tựa tiếng lòng của ta.

      Ta lạnh lẽo phun ra câu.

      "Thái tử, mời về."

      "Tát Nhĩ."

      "Phúc tử đuổi khách!"

      Ta nghiến răng gầm lên, cán bút gãy làm đôi lộ ra dằm tre, đâm sâu vào bàn tay ta, ta phẫn nộ, kí ức muốn quên nay từng cái ùa về, tâm lạnh như hàn băng.

      Chàng mực nhìn ta.

      Chàng thế nhưng nhìn ta bằng đôi mắt đau đáu đượm buồn.

      Chàng dám bi thương?

      Chu sa đỏ thẫm giữa mi tâm chàng ánh lên, khiến hai mắt ta chói lòa nhức từng cơn.

      Ta thấy đôi tay chàng to lớn, lại kì dị run rẩy, vươn tới muốn chạm vào bàn tay huyết nhục mơ hồ của ta.

      Ta như nhìn thấy rắn rết, phất tay áo, tuyệt cho chàng chạm vào.

      "Phúc tử!"

      Ta hô lên.

      Phúc tử chạy vào, e ngại nhìn ta, sau đó chỉ thấy cúi người, tư thế muốn đem người trước mắt đem ra ngoài.

      "Tát Nhĩ."

      Đầu ta nổ tung, ta mở to hai mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào dung nhan từng khiến ta mơ mộng, dù có đưa tay ra cũng với tới, nay lại gần đến mức, muốn chạm là có thể.

      Nhưng, ta còn khát khao đó từ lâu rồi.

      Ta dám, nghĩ lại ảo tưởng lần nữa.

      Ta nghiến răng, phẫn nộ run rẩy, chán ghét thốt.

      "Đừng kêu tên bản cung!"

      Ta nhìn thấy ánh mắt chàng trầm, bên trong là bão táp cuồng phong, bi thương vô hạn nhìn ta.

      Từ ánh mắt đen láy bi thương ấy, ta thấy được hình ảnh của ta phản chiếu ràng, chật vật như thế nào, xấu hổ như thế nào.

      Ta run rẩy, đứng phắt dậy, phất tay áo bỏ .

      "Đuổi người!"

      Ta như bay, như chạy trốn.

      Cổ họng đau xót, thái dương nhức điên cuồng, bàn tay bấy nhầy máu thịt, tâm bi thương cực độ,hai mắt đỏ bừng, nhưng nước mắt, giọt rơi ra ngoài.

      Ta thầm chế giễu bản thân, làm sao mà rơi được nữa?

      Nước mắt, khóc cạn rồi.
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thập tam chương.

      Tết Nguyên Tiêu đến, kinh đô liền mảng náo nhiệt ăn mừng.

      Ta ngồi kiệu, khẽ liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khe hở của màn che.

      Gió trời se mát thổi vờn mặt ta, cảnh tượng người người náo nhiệt, con nít cười đùa chạy nhảy khanh khách, những đóa pháo nổ bùm bụp khắp nơi.

      Lúc này ta mới có cảm giác, năm mới lại tới rồi.

      Ta cụp mắt, ngả đầu dưỡng thuần, sau đó kiệu của ta, đường tiến thẳng tới cửa hoàng cung.

      Ta yên lặng nhìn kiệu bản thân được phép vào thẳng hoàng cung, những người khác phải xuống kiệu cước bộ, thậm chí còn có hàng dài nô tài cúi người khi kiệu ta ngang.

      Lúc này ta mới phát giác thân phận quận chúa của ta.

      Quả nhiên là thân phận cao quý.

      " Quận chúa, tới rồi."

      Phúc tử ghé sát vào cửa kiệu, giọng kêu ta. Ta khẽ ừ, sau đó màn kiệu được vén lên, ta dựa vào Phúc tử, kiều xuống kiệu.

      " Quận chúa thiên tuế thiên thiên tuế!"

      Ta khẽ liếc nhìn hai hàng thái giám nha hoàn quỳ lạy, bản tính kiêu ngạo ngông cuồng trước đây hung hăng cất vì ai, nay như dã thú, gầm gừ ra.

      Bước chân ta như bay, thân người như cưỡi hạc, ta ung dung bước vào thiên điện.

      Cảnh tượng bên trong, bên ngoài sao có thể so sánh, xa hoa hơn cả xa hoa, cao quý hơn cả cao quý.

      Khóe mắt ta chạm tới bóng dáng quen thuộc ngồi cao nhưng rất nhanh ta liền kiên nghị, thèm nhìn dù chỉ cái.

      Sau đó ta liền hành lễ với lão nhân gia bệ hạ cùng thái hậu, còn rất biết điều, dâng lên quà mừng năm mới cho hai lão, hành động vỗ mông ngựa nước chảy mây trôi, hại bọn họ hưng phấn đến nỗi, ban thưởng cho ta rất nhiều.

      Ta ngồi chỗ, tự mình rót rượu tự uống, ai kính ta hay bắt chuyện, ta cũng chỉ nhàng cong mắt, cười qua loa cho xong chuyện.

      Sau đó ta liền cố gắng thu hẹp diện của mình xuống cấp độ tàng hình, như gió thoảng mây trôi, ngồi yên thưởng rượu ngắm mĩ nhân.

      Nhấp ngụm rượu, hương nồng nàn, quả nhiên là đồ thượng hạng.

      " Quận chúa cớ sao chỉ mình thưởng rượu như thế này?"

      Nghe có người nhắc đến ta, ta khẽ mở mí mắt, nhìn thân người từ khi nào tới trước bàn của ta.

      Mày kiếm môi bạc, ánh mắt nhu hòa chứa thông minh, dung nhan thanh khiết tựa tuyết liên giữa bầu trời tháng tư. Mái tóc như thác, tùy ý mà buộc, lại cẩu thả nhưng mang chút hơi thở phong lưu.

      Nhưng khiến ta chú ý, chính là trang phục người Hồ của , cao quý mạnh mẽ, hoàn toàn hợp với khí vui vẻ ngày Tết.

      nhìn ta, hai mắt cong như trăng khuyết, sau đó thanh đinh từ cổ họng liền vang lên.

      "Tại hạ Hoắc Kiến Kha, bạo gan kính quận chúa chén, quận chúa từ chối chứ?"

      Ta liếc cái, bưng lên ly rượu trắng, miệng uống cạn.

      Ta ngóc chén xuống, ôn nhuận mặt mày khẽ cười.

      "Thái tử, tới ngươi."

      Ta tỏ vẻ đem ánh nhìn hứng thú của để vào mắt.

      Ta đương nhiên biết là ai, từ trước đên nay nổi danh ưa mặc đồ Hồ đỏ rực như huyết, bên tai trái đeo chỉ vàng, chỉ có đệ nhất Thái tử Hồ quốc mà thôi.

      "Hóa ra Kha huynh ở đây, hại bản thái tử kiếm hồi."

      Bên tai ta vang vảng thanh ôn nhuận quen thuộc đến chói tai.

      Nhưng ta dường như có chút vì rượu mà mơ hồ, vì sao lại cảm nhận được khí lạnh trầm từ giọng vốn ôn nhuận đấy.

      Ta biết là ai tới, mí mắt cũng giương lên, chỉ chăm chú nhìn ly rượu trống rỗng trước mắt.

      "Thái tử thứ lỗi, phục mệnh quận chúa, cùng nàng đối rượu nên tới chỗ ngài được."

      Ta run khóe miệng, chỉ mới là thái tử mà lại dám xưng * quả nhiên cuồng vọng.

      Còn có, ai ép cùng ta đối rượu?

      Ta lạnh lùng liếc gương mặt xa lạ cười tươi như trăng khuyết trước mắt.

      Sau đó nhịn được co rút khóe miệng.

      Quá vô sỉ.

      " Quận chúa thân thể được phép uống nhiều rượu, nếu Kha huynh muốn, bổn thái tử có thể bồi."

      Sau đó ly rượu vốn được Hồ thái tử rót cho ta liền bị bàn tay như tạc từ ngọc trắng, nhanh như gió bị bưng .

      Sau khi trở về, ngay cả giọt cũng còn.

      Ta câm lặng, lời, cũng ngẩng đầu lên.

      Đột ngột trán của ta, kì dị xuất bàn tay, hơi lạnh từ bàn tay ấy, khiến cho ta ngây ngốc.

      Ta ngỡ ngàng nhìn Hồ thái tử tay đặt tại trán ta, tay ở trán . Dung nhan khó hiểu lầm bầm.

      "Nha? Quận chúa bị bệnh sao?"

      Sau đó là đôi ngươi đen láy như sao nhìn thẳng vào mắt ta.

      Ta hoàn toàn bị vô sỉ dọa cho bất ngờ.

      Sau đó, càng bất ngờ hơn, người vốn bị ta cố tình làm lơ, lại như ngày thường ôn nhuận bình tĩnh, mà dung nhan khủng bố, con ngươi thị huyết lạnh lùng, tay nắm lấy tay Hồ thái tử, gạt phăng khỏi trán ta.

      Lực đạo, mạnh tới nỗi, tóc hai bên của ta liền lung lay.

      "Thái tử ở đây tai mắt vạch rừng, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngài vẫn nên cẩn trọng."

      Ta nhìn dung nhan họa thủy ấy ôn nhu hài hòa cười cười . Nào có giống với cảnh tượng ban nãy.

      Có lẽ, là do ta nhìn nhầm rồi.

      Chàng làm sao, vì ta mà tức giận?

      Ta thầm cười chế giễu bản thân vài cái, vào lúc này vẫn còn ảo tưởng sao?

      Ta nhàng đứng lên, ung dung chỉnh lại trang phục, phủi bụi ở tà áo, sau đó lơ đãng nhìn lung tung .

      "Bản cung lại phiền hai người chuyện."

      Sau đó liền bưng lên vẻ mặt ôn nhuận cười, phất tay áo rời .

      kẻ vô sỉ, người lòng lang.

      Ta ngay cả tâm trạng thưởng rượu ngắm mĩ nhân cũng mất.

      Sau đó ta mình lòng vòng khắp nơi trong hoàng cung, ta quen thuộc dạo chơi khắp chốn, ta có thể cược, bản thân thuộc lòng đường lối mòn trong hoàng cung còn hơn mấy lần lão già ngồi long ỷ ở kia.

      mỏi chân, ta liền chọn đại gốc cây cổ thụ, vén tà áo, hề có dáng vẻ cao quý của tiểu thư khuê các hay con cháu quyền quý ngồi hẳn lên bề mặt cỏ xanh.

      Ta ngẩng cao đầu, nhìn ánh trắng sáng vành vạch bầu trời xa, bên tai lại nghe vang vảng thanh bắn pháo, thanh huyên náo đón chào năm mới, thanh trêu đùa của đám con nít, vân vân và mây mây.

      hồi gõ mõ, theo ta biết, đây là lúc mọi người cùng nhau hồi tưởng lại những gì qua trong quá khứ.

      Nông dân đếm xem năm nay bội thu bao nhiêu, ngư dân nhớ xem bản thân có lầm lẫn gửi nhầm thủy sản cho ai , con xa nhớ phụ mẫu, ngay cả con chó con cũng nhớ miếng thịt nó ăn hôm qua.

      Còn ta, ta dám.

      có gan quay đầu nhìn lại quá khứ.

      Thêm hồi gõ mõ.

      Ta lôi từ trong tay áo, bình rượu hoa đào lén giấu ban nãy.

      chén đổ ra, ta bảo.

      "Phụ mẫu năm mới vui vẻ."

      Ngẩng đầu dưới ánh trăng uống cạn.

      Lại thêm chén, ta bảo.

      "Bệ hạ năm mới vui vẻ."

      Thêm chén.

      "Thái hậu năm mới vui vẻ."

      "Thẩm thẩm năm mới vui vẻ."

      "Phúc tử năm mới vui vẻ."

      chén rồi lại chén, ta đếm hết.

      Đến khi giọt rượu cuối cùng đổ ra chén, ta nhìn ly rượu cuối cùng. Bàn tay ta cầm lên, run rẩy khiến nước rượu sóng sánh, đổ ít ra ngoài làm ướt tay áo ta.

      Ta nhếch môi, run giọng khàn khàn.

      "Hài tử, năm mới vui vẻ."

      Sau đó ngẩng đầu uống cạn, uống cạn giọt cuối cùng.

      Rượu bỗng nhiên cay xè, khiến mắt ta mũi ta đều cay, ta cảm nhận được, khóe mắt tưởng khô, nay lại rơi giọt lệ.

      Chỉ giọt, tưởng niệm thay cho tấm lòng đau đớn của ta.

      Đột ngột thân người ta bị lực kéo mạnh mẽ, lọt sâu vào lòng ngực cứng cáp nhưng nóng bỏng vô cùng. Chuyện đến đột ngột quá, ta liền trượt tay đánh rơi ly rượu, rơi xuống đất cỏ.

      Ta ngây ngốc nhìn vòng tay siết lấy ta, tay áo trắng sạch , thêu chỉ vàng hình rồng.

      Đầu nổ mạnh, tâm run lên, ta như kẻ say, giãy dụa mạnh.

      "Buông!"

      Ta gầm gừ, luống cuống như vậy, sợ hãi như vậy.

      " buông."

      Bên tai ta vang vang thanh ôn nhuận quen thuộc nhưng khẽ khẽ run rẩy.

      Ta như hóa đá, sau đó kí ức sộc tới như thủy triều, ta điên người, giãy dụa mắng nhiếc.

      "Buông bản cung! Khốn khiếp! Buông ra!"

      Bên cổ ta nóng rực hơi thở, chàng thế nhưng vùi đầu vào cần cổ ta, ta nghe chàng lẩm bẩm kêu tên ta.

      Tát Nhĩ Tát Nhĩ.

      Ta đỏ hai mắt, sức cùng lực kiệt, mạnh mẽ dùng nội lực, thoát khỏi vòng tay của chàng.

      Vì dám dùng nội lực để thoát, nội lực của ta chạm tới thân chàng, tựa như con kiến với tảng đá, chàng chỉ trượt tay, ta thoát được nhưng liền thổ huyết.

      "Tát Nhĩ! Nàng điên rồi!"

      Ta nhìn chàng gương mặt trắng như quỷ, con ngươi đau đáu bi thương, run rẩy nhìn ta người đầy máu. Đỏ thẫm vấy lên hắc bào của ta.

      Ta cụp mắt, thở hổn hển, nhịn xuống cơn đau quặn trong ngực, sau đó liền quay người phất tay áo bỏ .

      "Tát Nhĩ!"

      Ta nghe, bước chân nhanh như gió, chỉ muốn rời khỏi chốn này.

      "Tát Nhĩ! Nàng đứng lại cho bổn thái tử!"

      "Tát Nhĩ!"

      "Tát Nhĩ! Bổn thái tử phải làm sao đây?!"

      "Tát Nhĩ! Quay lại cho bổn thái tử!"

      Ta quyết liệt bỏ lại những lời kêu rống của chàng, tâm vốn lạnh nay nhức lên từng cơn.

      Ta sợ hãi, ta muốn trốn. Trốn xa.

      Sau đó chân ta liền như bị gọng kiềm, cứng ngắc chôn ở đó, tài nào bước nổi.

      Bởi ta nghe thấy chàng thào, chàng .

      "Tát Nhĩ tha thứ cho bản thái tử, Tát Nhĩ Tát Nhĩ."

      Thân người ta lạnh đến sởn gai óc, hai tay vốn chôn sâu trong tay áo nay lạnh như băng, gương mặt nhắn khóc nức nở từ trong sương mù trong đầu ta, kí ức đau đến triệt để.

      Chàng dám, dám cầu ta tha thứ?

      Ai cho phép?

      Ai cho phép chàng?

      Ta nhịn được, trào phúng cười rộ lên.

      Hai mắt ta mông lung mờ ảo, ta vẻ mặt tươi cười nghiêng đầu nhìn chàng.

      Ta gằn từng chữ.

      "Tha thứ? Được! Lấy đầu của tiện tì kia tới chỗ bản cung! Bản cung hội tha thứ?"

      thanh ta kì lạ đinh ngọt ngào như tiếng chuông chúc tết ngoài kia.

      Ta nhìn dung nhan họa thủy của chàng, nhìn chàng yên lặng nhìn ta, ta cười càng thêm rực rỡ.

      Sau đó đợi gì nữa, ta phất tay áo rời .

      Phúc tử ở bên ngoài cung đợi ta, khi nhìn thấy ta ra, chính là bị ta dọa cho mặt trắng, ta nhìn run rẩy muốn khóc nhìn trang phục nhuộm máu của ta, ta khẽ cười, sau đó tay đặt lên tay leo lên kiệu.

      Tay Phúc tử khẽ run lên, ta khẽ liếc nhìn , bộ dạng tựa bị tạt nước đá vào mùa đông.

      Khi vào trong kiệu, ta đặt tay lên mặt, tay ta, lạnh như hàn băng.

      Trong kiệu vốn nóng ấm, mười lò sưởi, nhưng thân người ta, trước sau lạnh như tảng băng, ta nhếch khóe môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

      Dù gì, ta cũng quen với cái lạnh buốt tâm buốt thịt này rồi.

      Như vậy, còn chưa là gì.



      *: danh xưng của hoàng đế, giống trẫm.








      Mễ Bối: tiếp sức tiếp sức a.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :