1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tát Nhĩ - Mễ Bối

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Ngũ chương.

      Ngồi bệ đỡ lan can trước cửa phòng, ta lau khô mái tóc ẩm ướt của mình. Ta mặc kệ bản thân chỉ đơn điệu vận đồ ngủ trắng mỏng ngồi hứng khí trời mát mẻ, bởi Tây uyển vốn còn ai ngoài ta đâu?

      Ta nghe nho thanh huyên náo cùng ánh đèn rực sáng từ phía cổng phủ xa xa, biết chàng hội cùng người kia trở về, ta vốn dĩ phải đón nhưng nghĩ nghĩ bên chàng có ai, liền đơn giản quăng suy nghĩ đó ngay lập tức.

      Ta sợ nếu bản thân lại đón, lại đau lòng.

      Dù bản thân ta rất muốn nhìn chàng cái, quả nhiên giống như công chúa than thở, ta ngốc hết thuốc chữa rồi.

      Khí lạnh luồn vào cơ thể ấm áp của ta, hại ta nhịn được đánh cái rùng mình, cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ như bong bóng.

      Sau đó ta thiếu chút nữa bị bóng dáng đứng đằng kia dọa sợ khiến cho tim muốn nhảy ra ngoài.

      Ta chớp chớp hai con ngươi kinh ngạc trừng lớn của mình, ta có phải ngốc đến ảo tưởng rồi hay , vì cớ gì Lâm Trác Mộc lại tới cái chỗ tồi tàn này của ta?

      Ta nhìn chàng thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, hắc bào bao quanh làm nổi bật làn da trắng khỏe của chàng, khí tức lạnh nhạt kết hợp với dung nhan họa thủy, quả nhiên là câu hồn chết người.

      Nhưng là ta dù si mê nhưng cũng tỉnh táo để nhận thức điều, chàng có điểm kì lạ.

      Ta ngây ngốc nhìn chàng từ tốn tới gần, đến khi chàng cách ta chỉ có ba bước, ta buộc phải ngẩng cao đầu để nhìn chàng. Bởi ta ngồi, còn chàng đứng.

      Ta nhìn dung nhan cứng ngắc của chàng, nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt chàng, như thế nào bé như thế nào hèn mọn.

      Ta khẽ run, cảm thấy xót trong lòng.

      "Tướng công?"

      Ta đánh gãy khí yên tĩnh của hai người, sau đó cảnh tiếp theo khiến ta sau này đều thắc mắc mà kinh ngạc, đó chính là chàng, thế nhưng lại vươn tay, nắm đôi tay lau tóc của ta, kéo ta vào lòng.

      Ta ngây người đụng vào lòng ngực to lớn cứng cáp xa lạ.

      Mặt ta, khỏi vừa hồng vừa trắng. Ta sợ hãi, khẽ run kháng cự.

      "Tướng công chàng làm gì vậy?"

      Ta hiểu chàng nghĩ gì, cũng được hành động của chàng có ý gì. Ta sợ hãi, dù ta nguyên nhân vì sao lại sợ đến như thế.

      Sau đó mặc ta kháng nghị, chàng tay ôm eo ta, tay cầm cổ tay ta, kéo ta vào bên trong tẩm điện tối thui, chỉ nương theo ánh trăng mà nhìn đường.

      Lòng ta thấp thỏm tựa ăn trộm bị phát giác, ta nhăn mày mỏng, run giọng kêu tướng công lần nữa.

      Theo thanh run run của ta, ta cảm nhận được cơ thể chàng cứng ngắc, sau đó bên mũi ta nhạy bén ngửi được hương thơm nồng nàn từ rượu.

      Ta giác ngộ.

      Hóa ra chàng trở nên kì lạ như vậy, là do rượu.

      Cho nên ta thông cảm chàng say, đầu óc mơ hồ làm phiền ta, mặc cho chàng bưng ta đâu tùy chàng. Bộ dạng của nữ tắc điển hình như vậy, ta làm nhuần nhuyễn.

      "Ở ngoài lâu như vậy, nàng thấy lạnh sao?"

      Ta ngây ngốc nhìn dung nhan nhăn mày tức giận cách mình tới gang tay trước mắt. Bên mũi lại càng nghe đậm mùi rượu, ta nhận ra tình cảnh bản thân thế nhưng được ngồi đùi chàng, ta khỏi thầm đổ mồ hôi phen.

      Bình thường dù ta có cầu đến cách mấy, phạm vi giữa chàng ta cách nhau tận trượng. Nay đột ngột nhìn chàng gần như vậy, ta chính là nảy sinh tâm trạng lo sợ cùng thích ứng kịp.

      Cho nên rất lâu sau đó, ta mới cứng ngắc lắc đầu than lạnh.

      Ta dám nhìn thẳng ánh nhìn chàng, nhưng sau đó lại nhịn được mà nhìn. Nhìn cái liền ngây ngốc, ta , ánh mắt của chàng giờ đây là ý gì?

      Ta thể hiểu nổi.

      Đột ngột chàng nổi giận, đợi ta kịp suy nghĩ liền thô bạo đẩy ngả ta xuống. Lưng va chạm giường cứng, ta khó chịu đến muốn chửi người.

      Nhưng sau đó, ta chính là sợ hãi đến cực độ.

      Ta nhìn thấy chàng hung ác xé nát bộ đồ người ta, ta hốt hoảng giãy dụa, kêu lên.

      "Tướng công! Chàng muốn làm gì?!"

      Nhưng chàng đáp lại ta, chỉ điên cuồng xé rách đồ, đến khi người ta chẳng còn gì, hoàn toàn bại lộ dưới ánh nhìn của chàng, ta bị dọa đến ngây ngốc.

      Sau đó chàng giữ chặt người ta, đâm mạnh vào phía dưới.

      Ta đau đến thét tiếng lớn.

      màn dạo đầu.

      ôn nhu.

      ôm ấp.

      Chàng chỉ đơn thuần, làm đau ta.

      Đau đến xé rách thân người.

      Ta nhìn hình ảnh chàng chìm trong bóng đêm, nhìn được gương mặt như tiên của chàng, bên tai chỉ vang vảng tiếng thở dốc ồ ồ như dã thú, hai mắt ta trừng lớn nhìn mơ màng.

      Mắt ta cay xè, gương mặt lại ướt mảng.

      Nhưng ta đưa tay chạm vào khóe mắt ta được, bởi đôi tay chàng, như gọng thép, khóa tay ta, ép buộc ta đón nhận từng cái đau đớn phía dưới cùng bên trong.

      Ta biết, vì sao chàng nổi giận làm đau ta. Ta ngây ngốc .

      Chợt bên tai ta như có như vang vang hai chữ ' Hạ Ngân'.

      Tâm ta trống rỗng.

      Thân thể đau, nhưng bằng cơn đau bên trong lòng.

      Ta cảm nhận được chàng nhìn ta, ta dùng hết sức lực bình sinh, giựt tay khỏi tay chàng, sau đó trối chết che gương mặt.

      Ta muốn chàng thấy ta chật vật bi thương, ta cắn răng, cắn đến môi đau xót, quyết liệt nhịn xuống thanh nức nở trong cuống họng.

      Sau đó ta vì đau đớn mà ngất . Những chuyện về sau ta hoàn toàn biết.

      Mễ Bối: Các nàng tiếp động lực cho ta nào, cmt , thank .
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Lục chương.

      Mặt trời lên cao tận mấy sào, ta vẫn mở hai mắt yên lặng nhìn chỗ trống bên cạnh vốn lạnh lẽo hơi ấm. Chứng tỏ chàng rời rất lâu rồi.

      Ta thầm cười nhạo bản thân ngu ngốc, ảo tưởng chỉ cần mở mắt, chàng lại ở bên ta.

      Ta trở mình, vừa động cái, liền đau đến run lẩy bẩy.

      Địa phương đó đau như xé thịt, nhìn cũng biết chỗ đó nhất định sưng phù lên.

      Ta đau đến nghiến răng, mồ hôi lạnh đều tuôn.

      Ta thử ngồi dậy, nhưng sau đó liền thất bại ngã rạp xuống, bởi cơn đau, kinh khủng.

      Ta nằm giường cứng, chết lặng nhìn đỉnh trần nhà, xung quanh yên ắng đến hiu quạnh, ta chợt nhận ra, Tây uyển, ngay cả con chuột cũng thấy, chỉ có mình ta, đơn độc mình.

      Ta sửng sốt, cảm thấy bản thân thần kì, có thể ở lại chỗ này như thế hơn nửa năm về phủ Thái tử.

      Sau đó ta liền thấy xót lòng, buồn bã vô cùng.

      Vì thân thể đau muốn phế, ta chỉ có thể nằm yên giường mất mấy ngày, sau đó cảm thấy đỡ hơn mới xách người tắm rửa. Khi ngâm người trong nước lạnh, ta nhịn được mà run người.

      Ta nhìn vô số vết bầm tím người, nổi bật làn da vốn trắng nõn của ta, ta tự nhìn còn cảm thấy ghê rợn.

      Ta nuốt nước bọt, cắn răng nhịn đau mà lau sạch thân người nhớp nháp của mình.

      Khi thân thể sạch, ta liền ngự thiện phòng lấy đồ ăn.

      Bụng bị bỏ đói bao lâu rồi, ta hội nhớ .

      Từ Tây uyển tới ngự thiện phòng, xa xa, gần gần. Nhưng hôm nay ta chính là sức khỏe có vấn đề, nên cảm thấy đường dài và lâu, trán cũng muốn đổ tầng mồ hôi mỏng.

      Ta cầm tay mâm cơm của mình, hài lòng dự tới gốc đào mà ăn, nhưng nghe thấy thanh rì rào chuyện, ta tò mò mà qua.

      Cha ta thường , tò mò có thể đánh chết con mèo.

      Ta tại chính là con mèo tựa bị đánh chết.

      Ta nghe ràng, ta nghe các nàng .

      "Thái tử thú vào cửa Hà nương."

      Mâm cơm tay ta rơi vào trạng thái tự do, rơi xuống đổ vỡ.

      thanh chén sứ bể cũng lấn áp được tiếng nứt xoảng trong lòng ta.

      Ta đau đến tê tâm liệt phế.

      Chàng bỏ mặc ta đau đến sống chết lại. Sau lưng ta thú người khác vào cửa.

      Chàng quá vô tình.

      Chàng rất vô tình với ta.

      Ta quan tâm đám nha hoàn kia sợ sệt bỏ chạy, để mình ta ở lại với đống đổ bể dưới chân.

      Ta hai tay run rẩy nắm chặt thân váy, môi lại bật máu vì bị ta cắn.

      Ta đau triệt để, nhịn được mà ôm ngực kịch liệt phập phồng vì khó thở. Sau đó nhịn được mà thổ huyết.

      Ta trợn to mắt nhìn tơ máu vươn tay, làm ướt tay áo trắng. Ta chật vật chùi lên áo, sau đó chạy như điên về Tây uyển, bởi ta nghe thấy thanh cười đùa quen thuộc của nữ nhân kia cùng bước chân điềm tĩnh của chàng sau lưng ta. Ta sợ hãi, ta chán ghét, nên chạy trốn khỏi bọn họ.

      Ta khóa chặt cửa, khi còn ai, ta ngã khụy, bó gối vùi mặt.

      Sau đó ta tự mình nhốt bản thân ở Tây uyển tận tháng, ngoại trừ lấy cơm, ta chỉ loanh quanh ở Tây uyển.

      hôm ta vốn ăn món cá hấp ưa thích, nhưng khi gắp miếng bỏ vào mồm, mùi tanh của cá sộc lên mũi, ta nhịn nổi chạy ra cửa, ôm bụng nôn khan.

      Nôn hết, ta sững người mà nhìn, sau đó phát giác bản thân, tháng này kinh nguyệt tới. Ta phải kẻ đần, làm sao nguyên nhân?

      Ta run rẩy ôm bụng, dám nghĩ vẩn vơ, ta đường chạy kiếm thái y, cầu chuẩn mạch.

      Ta nhìn thái y vẻ mặt vui mừng liên tục kêu chúc mừng ta, nhưng bên tai ta ù , ta chỉ nghe , là ta mang thai rồi.

      Ta mang thai con của chàng.

      Ta run rẩy ôm bụng, vui sướng ngập tràn, khiến ta ngây ngốc mà cười.

      Sau đó ta như trẻ hài, chạy kiếm chàng.

      Ta muốn chàng biết, ta mang thai.

      Chàng được làm phụ thân.

      Khi ta kiếm được chàng, là lúc chàng ngồi ở ngự thư phòng phê công văn, ta quên sạch lễ nghi nữ tắc, ngây ngốc cười ha hả chạy tới, vui vẻ chàng.

      "Tướng công, ta mang thai rồi!"

      Ta thấy chàng kinh ngạc nhìn ta, ta cong cong hai mắt, hạnh phúc ôm bụng, cười ngân vang.

      Ta thấy chàng bất động, nghĩ chàng nghe , ta tốt bụng nhắc chàng.

      "Tướng công, ta mang thai rồi."

      Thế nhưng ta dù chờ đợi, chàng trước sau vẫn bất động.

      Sau đó ta nghe thấy thanh lạnh như băng của chàng vang lên.

      "Của ta?"

      Ta điếng người, trừng to hai mắt nhìn chàng, nhìn dung nhan họa thủy trước mắt ngày đêm si mê. Ta thể tin được, chàng nghi ngờ ta?

      Chàng thế nhưng dám nghi ngờ ta!

      Tâm ta đau đến bật máu, cả người rét lạnh như bị băng lấp.

      Ta có thể cảm nhận được vạn tế bào người ta gào khóc, bởi ta cảm thấy đau lòng, rất đau lòng.

      Ta run lẩy bẩy, nhìn chàng nhíu mi nghi hoặc, ta cảm thấy cổ họng có vị tanh ngọt, chực chờ chảy ra ngoài.

      "Mộc, chàng đừng đả kích Thái tử phi nữa."

      thanh kiều duyên dáng từ sau tấm bình phong bước ra.

      Ta trơ mắt nhìn nàng ta ôn nhuận bước tới ngồi vào lòng tướng quân của ta, nhìn thấy vẻ ôn nhu của chàng khi đối với nàng.

      Nàng nũng nịu .

      "Mộc, nếu chàng thích, để thiếp sinh con cho chàng nhé?"

      Chàng ôn nhu mỉm cười, ngón tay ngọc gõ mũi nàng ta, ôn nhu .

      "Được. Theo ý nàng."

      Nứt.

      Tiếng nứt vỡ hoàn toàn vang bên tai ta. Sau đó tai ta ù ù, ta nghe bọn họ gì nữa, tầm mắt mờ ảo, cũng nhìn bọn họ ân ân ái ái.

      Tâm, hoàn toàn chết lặng.

      Thân người lạnh đến kinh sợ.

      Ta cúi đầu nhìn đất, cắn răng cái, hít sâu cái, liền xoay người mà .

      Ta chịu nổi, ta thể chịu đựng nổi nữa.

      Tim ta, đau thắt lại, đau như bị cắt xẻ thành bảy miếng.

      Tâm ta đau, tay ta đau, mắt ta đau, cổ họng cũng đau.

      Ta đường quay về Tây uyển, bao nhiêu người nhìn, chỉ chỏ, ta biết.

      Về Tây uyển, ta ngơ ngác nhìn chiếc giường rộng trước mắt, cảnh tượng đêm hôm đó lên, đầu ta đau như búa bổ.

      Ta chạy trốn, kiếm phòng khác, sau đó liền ngẩng người ngồi.

      Ta nhìn hai bàn tay đẵm máu của mình, có chút hốt hoảng.

      Nhìn da thịt bị móng tay bấm đến ứa máu, ta liền run rẩy.

      Sau đó ta thấy lạnh lạnh, ta ôm bụng cuộn tròn người trong chăn mềm.

      Nước mắt ướt đẫm, ta càng ôm chặt bụng.

      Ta thầm nghĩ, hài tử, nương giờ chỉ cần mình con.

      Nương, giờ chỉ còn mỗi con mà thôi.

      Hài tử.

      Hài tử của nương.


      Mễ Bối : Ủng hộ nhấp vào nút thanks sau đó cmt cho ta nào? Hãy nhấp để ta biết có ai từng bước qua mẫu chuyện này, xem các ngươi ngắn dài thế nào nha :))
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Thất chương.

      Kể từ lúc ta từ ngự thư phòng của chàng, chứng kiến chàng vô tình đâm thương tâm ta, ta liền quay lại cuộc sống lẩn quẩn trong Tây uyển.

      Tính đến nay, ngoại trừ Tây uyển cùng ngự thiện phòng, ba tháng, ta đụng mặt chàng hay bất cứ ai.

      Ta dường như đem tất cả thương, mê luyến, đau lòng dành hết cho đứa bé trong bụng. Bởi giờ đây, trong tay ta chỉ còn mỗi đứa này thôi.

      Đứa , là kết tinh của ta và chàng, là bến đỗ níu kéo hy vọng còn lại của ta.

      Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của ta còn là loay hoay thỉnh an chàng, mà trở thành ta hỏi han với đứa trong bụng.

      Ta pha Tuyết liên nữa, ta dùng thời gian bồi bổ dinh dưỡng, sợ đứa bị thiếu hụt yếu ớt.

      Ta cũng còn ngẩn người loanh quanh chốn có chàng, ta tích cực dạo, bởi nghe , bộ nhiều lúc sinh nở cũng thoải mái hơn, đứa sinh ra cũng được khỏe mạnh.

      Ta sờ sờ cái bụng tròn, nhô ra tí của ta, lòng ấm áp như ôm hòn than trong ngày đông.

      Ta ngồi nghỉ dưới đình hồ, vừa ngắm cảnh, vừa xoa xoa bụng . Ta nhìn đằng xa, mèo đen rón rén tha miếng thịt nồi đất, nhịn được mà phì cười.

      Ta vỗ vỗ bụng, cười cười .

      "Tiểu tử, ngươi xem con mèo kia ăn vụng đồ ăn, thế nào tí nữa thẩm thẩm cũng kiếm để đánh."

      Thẩm thẩm trong miệng ta là người phụ nữ trễ thời. Đầu bếp chính của phủ Thái tử, bà đối với ta cũng tồi, lần nào ta tới, đều thấy bà lén lén cho ít đồ ngon vào mâm cơm của ta, ta đứng bên ngoài, nhìn tới mà ấm cả lòng. Nhưng ta vẫn ngu ngơ tỏ vẻ mình thấy biết, chỉ biết thầm lặng lẽ mà cảm tạ.

      Ngồi hồi, ta cảm thấy mỏi lưng, cho nên liền ngả người ra lan can, chống cằm híp mắt hưởng thụ khí trời mát mẻ.

      Sau đó đột ngột vai ta nặng trĩu, ta hoảng hốt mở mắt, quay đầu nhìn.

      Ta càng kinh ngạc, bởi người đứng đằng sau ta vào lúc này, thế nhưng kì lạ lại là Thái tử cao quý của Cao Lỗ, tướng công của ta.

      Vì quá kinh ngạc dẫn đến bị dọa sợ nên ta liền đứng bật dậy, lùi cách xa chàng vài bước. Hành động của ta liền làm rơi tấm hắc bào của chàng.

      Lúc này ta mới phát giác, là chàng đắp áo cho ta?

      Điều này càng khiến ta cảm thấy kì dị, nhíu mi nhìn chàng bất động ở đằng kia.

      Nhưng nghĩ tới, chàng là tướng công của ta, cho nên ta liền nhịn xuống rung động trong lòng, hạ thấp giọng, ôn nhuận hỏi.

      "Tướng công kiếm thiếp có chuyện gì sao?"

      Ta lén liếc chàng vẫn bất động ở đằng kia, dung nhan họa thủy trước sau như , đôi con ngươi thâm sâu như đáy hồ, khiến người khác đoán được chàng nghĩ gì.

      Sau đó ta nhìn thấy chàng nhàng cầm lên áo bào bị ta vô tình đánh rơi, tiếng nào bước tới khoác lên người ta. Ta có chút theo quán tính kháng nghị, nhưng lực đạo của chàng phải chuyện đùa, như gọng kiềm khóa chặt nút áo.

      Ta tâm loạn như tơ vò, bối rối hạ tầm mắt, tay chân cảm thấy dư thừa.

      Ta hiểu, chàng đây là có ý gì?

      Sau đó, chàng cài hết nút áo, cũng thèm nhìn ta cái, liền khí phách phất tay áo rời .

      Để ta ngu ngốc đứng mình dưới đình hồ.

      Tay ta run , khẽ sờ lên tấm áo bào, vải nhung mềm mịn, quả nhiên hàng cao quý.

      Ta lại sờ sờ mặt mình, cảm thấy nóng. Rồi lại chạm vào bụng của mình, ta thầm hy vọng, phải chăng là chàng cũng để ý đứa ?

      Khi ta mơ màng đảo loạn ánh nhìn, ta chợt nhìn thấy cách đó xa, là bóng dáng xa lạ của nữ nhân kia.

      Nhìn dung nhan như lan thảo thanh tú của nàng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng, tâm ta khỏi run bần bật.

      Nhìn nàng, ta lại nhớ chàng từng như thế nào ân ân ái ái với nàng, tâm vừa ấm áp nay nhói đến lạnh buốt.

      Ta quay đầu, nhìn nàng nữa.

      Nhưng đột ngột thanh của vật rơi xuống nước ầm ĩ vang lên. Ta kinh ngạc quay đầu, liền thấy nàng ta vùng vẫy trong nước hồ.

      Ta thất kinh hô lên, vội vã ôm bụng chạy tới.

      Ta nhìn nàng chật vật dưới hồ, vừa mới chạy tới thành hồ để nhìn nàng cái có ổn sau đó hô kêu nô tài. Vì bây giờ ta thể xuống nước cứu người, ta còn đứa .

      Khi ta vừa tới thành hồ, ta chép miệng hỏi han nàng có sao ? Ta vốn đưa tay muốn kéo nàng, nhưng đột nhiên ta thấy ánh mắt nàng trầm đen tối khiến lòng ta run lên cái, chính mắt ta ràng nhìn thấy, nàng ta tay bám thành hồ, tay nắm chặt cổ chân ta, kéo ta xuống thẳng nước hồ lạnh lẽo.

      Ta thét to tiếng, con ngươi co rút sợ hãi nhìn mặt hồ nước càng gần, ta sợ ôm chặt bụng, điên cuồng trợn trừng mắt.

      Ta lọt thẳng xuống nước hồ, hai mắt ta đau xót, lòng đau vô cùng, ta mở miệng kêu hài tử, nhưng sau đó nước tràn vào khoang miệng, ta nghẹn thở.

      Ta cảm thấy thân thể nặng như gọng kiềm, chìm thẳng xuống đáy hồ, ta tuyệt vọng hô cứu mạng.

      Làm ơn cứu ta.

      Làm ơn cứu hài tử của ta.

      Ánh nhìn của ta lọt vào màu đen, ta ôm bụng, vùng vẫy như con mèo bị rơi xuống nước.

      Sau đó ta được ai đó kéo lên, khi rời khỏi mặt nước, khí sộc vào mũi, ta tham lam hít thở, hai mắt nhắm chặt, tay nắm chặt người bên cạnh như kẻ chết đuối kiếm được khúc gỗ.

      Khi thân người ta chạm vào mặt đất, ta nằm bò lên đó mà nôn khan, nôn hết nước hồ ra ngoài, ta mê mang mở hai mắt.

      Ta nhìn thấy chàng thân ướt sũng, trong lòng chính là nữ tử dung nhan như đóa lan thảo kia, nàng ta điên cuồng nức nở, còn chàng vẻ mặt trầm ta đoán được.

      Sau đó ta mới nhớ chuyện gì xảy ra, từ bụng ta truyền tới cơn đau như xé gan xé ruột.

      Ta sợ hãi, trắng mặt ôm chặt bụng, ta run bần bật kêu to.

      "Thái y! Thái y!"

      Nhưng bên cạnh vẫn yên tĩnh, ai kêu thái y dùm ta, ta cảm thấy bụng ngày đau và lạnh, ta nhịn được nữa, khóc thảm thiết, ta sợ hãi, ta khẩn cầu nhìn chàng, ta run lên nức nở.

      "Tướng công! Cứu con của ta, van chàng cứu nó ta van cầu chàng!"

      Ta ôm bụng đau, quỳ xuống, đập đầu bôm bốp xuống đất.

      Trán đổ máu, ta quan tâm, ta chỉ cần đứa bình an, ta chỉ cần nó bình an.

      Sau đó ta thấy được, nghe được thanh đinh nức nở của nữ nhân kia. Nàng gào thét.

      "Chàng dám?! Ả đẩy thiếp xuống hồ, chàng còn muốn cứu ả?! Trác Mộc, thiếp cho phép!"

      Ta đỏ mắt nhìn nàng, phẫn uất chỉ nàng, mà rống.

      "Tiện nhân! Ngươi dám vu oan bổn cung?!"

      Càng làm ta phẫn uất, chính là chàng thế nhưng bế nàng ta, nhìn lấy ta khắc, cũng đem lời ta để vào tai, quay người bỏ .

      Chàng vô tâm, bỏ mặc con ta.

      Ta đỏ mắt, nước mắt tuôn như mưa, đau đớn mà nhìn bóng lưng chàng.

      Từ hạ thân chảy ra chất lỏng nóng bỏng, ta thét lên tiếng, ôm bụng đau, ta đau đớn rống như dã thú bị thương tổn.

      Ta cảm nhận được sinh mạng bé trong bụng ngày càng yếu ớt và rời bỏ ta. Niềm hy vọng duy nhất của ta, nó muốn , nó muốn bỏ ta mà .

      Ta gồng người, như kẻ điên đứng dậy, ta phải kiếm thái y, ta phải cứu con ta, đứa tâm can của ta.

      Chân ta mềm nhũn, ta ngã mạnh xuống đất, thanh vang dội như tiếng lòng bể nát thành vạn mảnh của ta.

      Ta ôm chặt bụng, gào thét thê thảm.

      Cơn đau đột ngột ập tới, xé tim gan, xé rách thân người. Ta đau đến mê mang, cảnh vật trở nên mơ hồ, ta tê liệt nằm như xác chết.

      Sau đó bên tai ta, vang vảng thanh gào thét đau đớn của công chúa, ta khẽ hé mở đôi mắt nặng trĩu sưng to của mình.

      Ta thấy nàng trắng mặt lệ rơi tung hoành, đau đớn kêu ta, nàng cứ kêu Tát Nhĩ Tát Nhĩ, ta như kẻ vớt được niềm hy vọng trong cửa tử, ta nắm chặt cổ tay nàng, lực đạo mạnh đến nỗi, ta nghe thấy thanh muốn gãy vụn cổ tay bé của nàng.

      Ta run lẩy bẩy, van cầu nàng.

      "Cứu con ta, van ngươi, giúp ta cứu đứa bé này.."

      Sau đó ta liền chìm sâu vào bóng tối.

      Ý thức tan rã mơ hồ.
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Bát chương.

      Ta mê mang tỉnh dậy, cảm nhận được thân người yếu đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng đến mức tưởng như có.

      Ta vô lực nhìn đỉnh màn che trần thêu phượng chỉ vàng tung cánh bay lượn, cao quý ngàn vàng, khác xa với trần nhà mục nát của Tây uyển.

      Bên tai ta như có như vang lên thanh rì rầm trò chuyện, ta khẽ nhíu mày, bởi thanh này quả giống với công chúa.

      Nếu quả là như vậy, tại sao ta lại ở chỗ công chúa? Mà phải Tây uyển?

      Nhớ tới Tây uyển, tay ta tự sờ vào bụng mình.

      Bụng ta, bằng phẳng.

      Bằng phẳng đến nỗi, ta tưởng tháng ngày ở Tây uyển, ôm bụng dạo, ôm bụng nôn khan, ôm bụng ngâm thơ, đều là ảo ảnh.

      Cổ họng ta run bần bật, trí nhớ liền như nước thác chảy xiết, kêu ầm ầm trở về.

      Ta run giọng kêu lên: "Hài tử."

      Màn che bên cạnh được vén lên, ta nhìn thấy công chúa thân phục trang lụa là thanh tao, nhưng dung nhan trắng bệch tái nhợt, nàng nhìn ta, bật thốt mà kêu.

      "Tát Nhĩ! Ngươi tỉnh?!"

      Ta níu lấy tay áo của nàng, giọng khàn đặc, trừng mắt .

      "Hài tử của ta đâu? Hài tử của ta, được cứu rồi đúng chứ?"

      Sau đó ta nhìn thấy công chúa ánh mắt đỏ ửng, run rẩy cầm lấy tay ta, miệng méo xệch, nức nở .

      "Tát Nhĩ! Đứa bé, giữ được!"

      Tưởng như có vạn đạo thiên lôi đánh xuống tim ta, đánh thành tro tàn.

      Ta đau đớn, lòng ngực nóng như lửa thiêu, sau đó cổ họng đau xót, nhịn được ta phun ra ngoài ngụm máu, làm vấy bẩn cả giường công chúa, trang phục trắng nhiễm tầng đỏ chói mắt.

      "Tát Nhĩ! Tát Nhĩ! Thái y đâu!"

      Ta ho khan, khóe miệng liên tục tràn ra chất lỏng ngọt ngào nhưng tanh đến đau cổ họng, đau cả thân người.

      Bụng ta co thắt, đau nhức như muốn nổ tung.

      Nhưng ta dường như cảm thấy, cơn đau là phù du, là mây trôi, ta nhìn gương mặt trắng bệch rơi lệ của công chúa, cũng quan tâm Thái y ra sức cầm kim châm vào cổ tay ta, ta .

      "Công chúa, đem đứa tới đây cho bản cung."

      Ta nhìn nàng bất động, ánh mắt trừng to đỏ bừng, Thái y bên người quỳ xuống run rẩy liên tục hô bảo ta đừng hồ đồ, làm vậy là vi phạm thiên đình sạch .

      Ta siết lấy cổ tay công chúa, ôn nhuận , nhưng thanh khi phát ra lại khàn đặc đến kinh sợ.

      Hệt như ta rống.

      "Đem đứa lại cho bản cung."

      Thái y dường như còn muốn hô, nhưng là công chúa ngăn cản , chỉ thấy nàng hung ác, bậm môi mà thét lên.

      "Còn nghe thấy?! Đem đứa tới đây ngay!"

      Ta nhìn nha hoàn vẻ mặt tái như giấy trắng, run rẩy hai tay đưa bọc khăn tay cho ta.

      Ta bình thản đến đáng sợ, mở ra khăn tay.

      Ta nhìn cục thịt hình thành cơ thể người, bằng hai bàn tay ta gộp lại, đến mỏng manh, tím tím xanh xanh.

      Ta nhàng vuốt ve, lạnh ngắt, tựa khối băng .

      "Tát Nhĩ, đừng khóc, đừng khóc.."

      Ta mơ màng nhìn công chúa nức nở bên cạnh.

      "Khóc? Sao bản cung phải khóc?"

      Ta nhìn khối khăn tay, tiếp tục vuốt ve.

      "Là nó vô tâm dám bỏ bản cung mà , bản cung cần vì hài tử bất hiếu như nó mà đau lòng."

      Sau đó đột nhiên ta nhận thấy, thân thể bé trong tay, kì dị thấm đẫm ướt át, gương mặt bé ấy, lại chứa vài hạt trân châu nước lấp lánh.

      Ta nhếch khóe môi, cười ra tiếng.

      "Công chúa, ngươi nhìn xem, nó hối hận bỏ bản cung nên khóc này."

      Kì lạ, công chúa bên cạnh ta, lại khóc thảm hơn đứa , khóc đến thảm thương.

      Ta quan tâm, đưa thân thể nhắn này khảm vào ngực, khảm chặt sâu, hận thể nhét lại vào bụng.

      Cuối cùng, ta rốt cuộc nhịn được nữa, ngẩng đầu gào khóc.

      Bởi, tâm ta đau quá, đau vô cùng.

      Ta liên tục kêu hài tử hài tử.

      Thế nhưng thân thể trong lòng vẫn lạnh đến đau lòng.

      Tâm ta, liền như mảng tro tàn.




      Mễ Bối: *thương tâm ngất* ....
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Cửu chương.

      "Tát Nhĩ.. ngươi đứng lên , nếu cứ ngồi mãi ở đây, thân thể hội khả năng chịu nổi."

      Công chúa áo váy hồng phấn, thêu chỉ vàng, đuôi áo họa hoa, xinh xắn mĩ miều, màu sắc tươi tắn như vậy, lại bị dung nhan xám như tro tàn của nàng làm ảm đạm .

      Ta nhìn nằng hai mắt ửng đỏ sưng hồng, thương tiếc đứng bên cạnh nhìn lại ta. Ta khẽ lắc đầu, bàn tay vỗ nấm đất nhô lên trước mặt, cười cười .

      "Bản cung sao, bản cung muốn ở đây thêm tí nữa, rời sớm nó hội trách bản cung."

      Công chúa bậm môi , khóe mắt đỏ hồng, nàng quẹt nước mũi, ngồi xuống bên cạnh ta, hung hăng chùi nước mũi lên tay áo ta, nghẹn ngào .

      "Vậy bổn công chúa ngồi cùng ngươi."

      Ta khẽ liếc nàng cái, sau đó liền kệ nàng, chỉ chuyên tâm nhìn nắm đất trước mắt.

      Sau đó, ta liền như lạc vào thế giới riêng của mình, ở đó chỉ có mình ta, với bóng đêm vô tận.

      Ta ngẩng người trong màn đêm dày đặc, từng chuyện từng chuyện, từng cảnh lúc ta gặp Lâm Trác Mộc, lúc ta phải lòng chàng đến lúc ta gả cho chàng, tất cả như mớ bòng bong, chạy trước mắt ta.

      Nhớ ngày ta gặp chàng, chàng thân đồ trắng, cưỡi Phi Hồng, suối tóc đen tung bay, dung nhan họa thủy, lạnh nhạt theo sau lão nhân gia hoàng thượng săn. cái nhìn thoáng qua của chàng, liền khiến ta rung động.

      Ta vốn nghĩ, rung động chỉ là nhất thời, bản thân lần đầu xúc động trước nam nhân, nên cảm thấy thú vị.

      Thế nhưng ông trời trêu ta, tình cảm bé này, ngỡ phai dần, nhưng mỗi lần gặp chàng, rung động càng thêm rung động, nỗi nhớ càng thêm da diết.

      Đến lúc ta cảm thấy thể nhịn nổi cảm xúc dày vò trong lòng ngực nữa, ta liền mặt dày, si mê như điếu đổ, tìm mọi cách, chỉ để chàng nhìn ta cái.

      Nhớ lần biên cương thổ phỉ hoành thành, chàng thân thái tử nước, nghĩa vụ đem quân binh dẹp loạn. Ta lòng lo lắng chàng mới nắm chức quyền, làm sao có thể lưu loát dẹp loạn thổ phỉ đông như quân đội?

      Ta bỏ ngoài tai lời mẫu thân, thân cầm kiếm, lưng mang cung, cưỡi Bạch Tử, phóng đến biên cương xa xôi.

      Ta mũi tên xuyên tim thổ phỉ, cứu chàng từ tay tên thủ lĩnh, lại phụ trợ chàng dọa bọn chúng hàng phục.

      Ta nhớ ngày ấy, chàng chăm chú nhìn ta thân chật vật từ biển máu, bình thản đưa khăn tay cho ta.

      Chàng bảo.

      "Bổn thái tử cảm tạ tiểu thư hỗ trợ."

      Giọng điệu lúng túng cùng hai bên tai đỏ rực, nhưng dung nhan vẫn bình thản.

      Ta càng thêm si mê.

      Ta mặc kệ vết đau vai, cảm thấy hạnh phúc vô cùng, bởi ta biết , chàng để ý đến tồn tại của ta.

      Ta còn cầu gì hơn?

      Sau đó, ta cùng chàng qua miệng chàng trở thành 'bằng hữu'.

      Ta nghĩ ngợi, bằng hữu bằng hữu, chỉ cần có cơ hội gần chàng, ta liền mắt nhắm mắt mở chấp thuận.

      Ta vì trốn nhà, chạy biên cương nguy hiểm, hại phụ thân lo đến hỏng đầu, tức giận đến râu đều rung, thậm chí còn chỉ vào mặt ta, giận mắng ta 'nghịch tử'.

      Sau đó ta liền bị phạt ở từ đường tận hai tháng, cấm túc ra ngoài.

      Ta cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng vì dám trái lời phụ thân, ta chỉ đành ngoan ngoãn ở lại từ đường.

      Hai tháng đó, ta cùng chàng thường xuyên thư từ, tâm ta ngày cuồng nhiệt, thư chàng gửi, ngày nào ta cũng đem ra vuốt ve, đọc tới đọc lui, sau đó cẩn thận cất . Dù những dòng thư, chỉ đơn giản là thăm hỏi khách sáo.

      Nhưng như vậy với ta quá đủ.

      Ít ra, chàng còn nhớ tới ta.

      Gần hết thời hạn bị phạt, ta đột ngột nhận được thư chàng, chàng bảo có chuyện gấp muốn với ta, hỏi ta có thể đến gặp chàng ?

      Ta lúc ấy, tâm chính là như trống, vỗ uỳnh uỳnh, như con cóc, nhảy lung tung, hồi hộp đến điên người.

      Ta vốn là thiếu nữ, tất nhiên có lúc mơ mộng.

      Cho nên ta quản gì lệnh của trưởng bối, khoác lên áo bào diễm lệ thanh tao, nhã nhặn trèo tường trốn ra ngoài.

      Ta cưỡi Bạch Tử, đến ngoại thành nơi chàng viết chỗ hẹn.

      Ta nhìn thấy chàng thân lam y đứng đằng xa, bộ dạng họa thủy câu hồn. Dung nhan sớm tối ta nhớ đến day dứt.

      "Trác Mộc."

      Ta từ Bạch Tử nhìn xuống chàng, mắt cong cong cười .

      Ta thấy chàng ôn nhuận vẻ mặt, tuy liệt như đá, nhưng khí tức ôn nhu hài hòa, càng khiến tâm ta nhảy tưng bừng.

      Ta xuống ngựa, theo bước chân chàng theo đường mòn băng qua rừng trúc. Đứng đằng sau chàng, ta si mê nhìn bóng lưng thẳng như tùng của chàng, khí phách khôn cùng, bên tai ta đột ngột nghe thấy thanh ôn nhuận của chàng.

      Chàng gọi tên ta.

      "Tát Nhĩ."

      Tim, nín thở hồi hộp.

      Ta yên lặng đợi chàng tiếp. Ảo tượng tươi đẹp như màu hồng phấn, càng khiến ta hồi hộp nóng nảy.

      Thế nhưng sau đó, ta liền cảm thấu được cảm giác 'mộng càng nhiều tỉnh càng đau'.

      Ta nghe chàng rằng.

      "Bổn Thái tử mời ngươi tới, là vì người là bằng hữu của bổn Thái tử, cho nên liền muốn giới thiệu ngươi với người trong lòng."

      Tai ta ù ù, chân như đeo chì, nặng đến nỗi ta còn sức để bước chân theo chân chàng.

      Tâm ta nhói như bị ai đó nhéo, ta nhìn bóng lưng chàng thẳng như tùng, nghe thấy thanh vui vẻ của chàng gọi "Hạ Ngân".

      Cái tên này cùng lúc sâu vào lòng ta, khiến ta cảm thấy giữa tiết trời xuân lại lạnh đến mức run rẩy.

      Bởi, Hạ Ngân chính là bạn chí cốt của ta, chỉ sau công chúa.

      Ta như bị ai đâm nhát sâu vào tim, trơ mắt vô hồn nhìn lưng chàng ôm lấy thân người bé của nàng ta, ta thấy , vẻ đắc ý trong mắt nàng.

      Ngực, dấy lên ngọn lửa, tay nắm thành quyền, ngón tay bấm sâu vào da thịt, tí tách chất lỏng lấp lánh từ kẽ tay ta truyền ra ngoài, rơi xuống thấm vào đất.

      Ta nhếch khóe môi run rẩy, cất tiếng cười đinh .

      Sau đó đợi chàng quay lại, ta ôm trái tim tan nát, xoay người bỏ .

      Ta cưỡi Bạch Tử phóng như điên.

      Gió tạt vào mắt ta, đau xót vô cùng.

      Ta đường cưỡi ngựa thẳng tiến hoàng cung, quản thị vệ ngăn cản, bước đạp cửa cung, xông vào tẩm điện hoàng đế.

      Ta nghiêm mặc, nhếch khóe môi khẽ chế nhạo .

      "Bệ hạ, ban hôn cho tiểu nữ cùng Thái tử ."

      thanh ta vang dội khắp tẩm điện, ta nhìn lão nhân gia đằng kia hai mắt trợn trừng kinh sợ. Ta cười trào phúng, cười trong nước mắt tuôn.

      Ta cam tâm, vì cái gì ta để chàng thuộc về người khác?

      Ta cam tâm, rất cam tâm.

      Bởi, ta chàng.

      Sau đó cảnh tượng tháng ngày ở Thái tử phủ, liền ào ào lướt nhanh qua.

      Ta thấy , cũng nhớ rất .

      Đại hôn, chàng lạnh lùng phất tay hạ lệnh đuổi ta, cùng ta uống rượu giao bồi.

      Gặp mặt phụ lão, chàng chừa cho ta bóng lưng lạnh lùng, mặc ta đơn độc.

      Pha Tuyết liên, chàng ghét bỏ đem đổ bồn cây, nếu phải có phụ thân ta đến gặp, chàng bao giờ chạm vào.

      Hài ta may, chàng thương tiếc đem đốt. Dù ta thức trắng mấy đêm, tay bị đâm đến chi chít vết thương lớn .

      Sinh thần bệ hạ, chàng thà mang theo tình nhân thân phận, còn hơn để ta bên mình.

      Chàng say, ta nhịn đau trong lòng, uất ức để chàng chà đạp.

      Đạp lên thân thể, đạp nát tự tôn của ta.

      Ta mang thai, chàng chỉ nhíu mi, vô tâm hỏi đó là đứa của ai.

      Ta mang thai, chàng lần đến thăm.

      Ta mang thai, chàng dung túng tình nhân làm càn, đẩy ta xuống hồ.

      Ta nhìn trong bóng đêm vô tận, trước mắt hữu bóng dáng nhắn hồng hồng trắng trắng, dung nhan có bảy phần tương tự giống chàng, nhưng ánh mắt lại phi thường giống ta, to tròn lấp lánh, lệ lăn dài gương mặt nhắn.

      Tâm ta bị hung hăng đâm đến đau.

      Mắt ta cay xè , ta run rẩy, cơ mặt như bị chuột rút. Ta bất động nhìn đứa cách ta tuy chỉ bốn bước chân, nhưng là giơ tay có cách mấy cũng với tới.

      "Nương vì sao cần ta? Nếu ta hội ngoan chọc nương đau, nương muốn mắng ta đánh ta đều được, nhưng vì sao lại cần ta?"

      Ta nhìn đứa khóc nức nỡ ầm ĩ, khóc đến nỗi lòng ta đau đến tan nát.

      Ta gào thét, ta đau đớn.

      Nương cần con!

      Nương rất cần con!

      Ta hai mắt đỏ như máu, nhìn thân thể nhắn trước mắt rưng rưng hai mắt đầy nước, bộ dạng khóc đến thảm thương, tan biến như bọt nước.

      Vĩnh viễn biến mất.

      Vĩnh viễn ở bên ta nữa.

      Ta mở ra hai mắt, vô hồn nhìn trung.

      Gò má, lăn xuống vệt nước trắng.

      Ta ôm ngực, tâm đau đớn nay hoàn toàn chết lặng.

      Trái tim vốn hăng hái tràn đầy nhịp đập ấm áp, nay lạnh lẽo vô cùng.

      Bên tai ta chợt vang vảng thanh từ tốn của bệ hạ : "Tát nha đầu, nếu sau này hối hận, liền đem chiếu chỉ của trẫm chiêu cáo, Lâm hoàng triều này, quyết để ngươi chịu thiệt thòi."

      Ta khẽ chép miệng.

      "Linh Lan."

      Lâm Linh Lan, quốc danh công chúa đương triều.

      Ta cảm nhận được thân người run rẩy của công chúa, sau đó ta nghe thấy nàng ừ tiếng.

      Ta nhìn bầu trời xanh kia, hắc ưng từ đâu tung cánh chao lượn bay xa.

      Ta chép môi, thờ ơ .

      "Cái thứ kia, đem ngọc ấn của ta đánh vào, sau đó chiêu cáo thiên hạ ."

      Mễ Bối: Mẹ kiếp, dù ta viết văn, thế nhưng lại đau lòng vô cùng cho đứa này của ta a!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :