1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 40♥ : ấy bước qua, bước

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Mục Khiêm Thư ở trong nhà ngây người hồi lâu, cú điện thoại vừa rồi quả làm cho phát cáu, vì vậy cầm theo áo gió vàng nhạt sải bước ra khỏi nhà.


      Lúc Đỗ Cận trở về hơi choáng váng, nhưng là thần trí vẫn còn thanh tỉnh, nhớ tới vừa rồi Trương Mẫn vì giúp mình uống rượu mà thần trí mất tỉnh táo được bạn trai tới đón, trong lòng Đỗ Cận vô cùng ấm áp.


      Cuối cùng cũng có người bạn của mình trong công ty, cảm giác như vậy, rất rất tốt. Tốt đến độ khiến quên hôm nay xảy ra chuyện với người nào đó.


      Mục Khiêm Thư nhìn thấy Đỗ Cận từ xe taxi bước xuống, đường loạng choạng, cơn tức giận trong bụng nổi lên, say thành như vậy mà còn dám taxi!


      Đỗ Cận mang theo túi xách bước xuống xe, lại cảm thấy mình bị theo dõi, nhìn trái nhìn phải vẫn thấy ai, nhưng cái cảm giác bị rình rập này lại càng ngày càng nghiêm trọng.


      Đỗ Cận quấn chặt áo bông, cúi thấp đầu chạy nhanh về phía trước. Đột nhiên ở trước mắt xuất bóng đen.


      “Á!!” Đỗ Cận sợ tới mức thét lên, bên tai cảm thấy đôi môi ấm áp: “Đỗ Cận!”


      Đỗ Cận nghe thấy giọng của Mục Khiêm Thư, lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt mới hơi thả lỏng: “Sao lại ở đây? làm em sợ muốn chết!”


      Mục Khiêm Thư cười như cười: “Ha ha, em còn biết sợ sao?”


      Đỗ Cận cảm thấy lòng tự tôn bé của mình bị đả kích, mở to hai mắt: “Làm sao, em thể sợ hãi được à? Em là phụ nữ đó!?”


      Mục Khiêm Thư kéo tay Đỗ Cận về phía khu chung cư của , sắc mặt u: “Trừ giới tính của em, mặt khác đúng là thấy điểm nào của em giống phụ nữ.”


      Đỗ Cận nhìn sắc mặt Mục Khiêm Thư, vốn muốn phản bác lại lặng lẽ nuốt trở về: “ sao thế, em nhớ là đâu có nợ tiền …”


      Mục Khiêm Thư kéo tay Đỗ Cận mãi cho đến cửa nhà của , đứng thẳng người, nhìn Đỗ Cận, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chẳng lẽ em biết mình sai ở đâu?”


      “Em sai?” Phản ứng của Đỗ Cận luôn luôn chậm chạp, trong suy nghĩ của bây giờ chỉ cho rằng bởi vì cú điện thoại kia quấy rầy , cho nên đến đây khởi binh vấn tội.


      Nhưng thực , vẫn biết lỗi của mình là gì.


      Mục Khiêm Thư nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đỗ Cận, cơn tức trong lòng dần dần sôi trào, chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra lỗi của mình?


      cuộc điện thoại hôm nay sao? Em có thể giải thích mà!” Đỗ Cận nghĩ nghĩ lại chỉ được như vậy, nhưng Mục Khiêm Thư nghe thấy lời của sắc mặt lại đen vài phần.


      Trước đó Trương Mẫn gửi tin nhắn cho biết chuyện điện thoại, nhưng thứ quan tâm phải danh tiếng hay lợi ích gì cả, cũng quan tâm thân phận ông chủ của Hoa Tư, điều quan tâm chính là .


      Tình cảm của , vui buồn của , hết thảy của đều muốn biết, có thể cho toàn bộ thế giới biết, Mục Khiêm Thư thích người phụ nữ tên Đỗ Cận.


      Nhưng còn sao?


      Lúc nhìn thấy trốn tránh, dám cho các đồng nghiệp quan hệ của bọn họ, tuy rằng Lý Á vẫn nhắc nhở Đỗ Cận làm như vậy là phản ứng bình thường của người con .


      Nhưng là Đỗ Cận, là người con thích có cái gì thể để cho người khác biết?


      Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận sâu hồi, thở dài hơi cái gì cũng , sau đó xoay người rời , chỉ lưu lại cho Đỗ Cận bóng lưng càng ngày càng xa, cuối cùng lên xe nghênh ngang rời , chỉ còn lại bụi bặm bay bổng trong khí.


      Mục Khiêm Thư cảm thấy nếu rời cùng Đỗ Cận cãi nhau, thích cùng người khác khắc khẩu, nhất là với người con mình thích. Nhưng sợ bản thân khống chế được, đúng là vẫn còn đánh giá thấp vị trí của Đỗ Cận ở trong lòng .


      Mãi cho đến khi Mục Khiêm Thư rời Đỗ Cận mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm trọng của vừa rồi, giọng cũng rất khó chịu, quen nhau nửa năm, chưa từng thấy Mục Khiêm Thư bực bội như vậy bao giờ.


      Đột nhiên có chút đau lòng.


      Đỗ Cận trở về chung cư, thay áo ngủ nằm ở giường, Lục Mạn lại cùng Triệu Tĩnh chơi, đến bây giờ cũng chưa có trở về.


      Nghe hai người sắp đám cưới, Lục Mạn còn đặt trước Đỗ Cận, bảo nhất định phải có mặt để làm phù dâu cho ấy.


      Đỗ Cận nghĩ đến chuyện của mình và Mục Khiêm Thư, và Mục Khiêm Thư cũng ngày như thế sao?


      Quen Mục Khiêm Thư cũng mới có mấy tháng, vẫn cứ có cảm giác chân như vậy, ngay từ đầu bá đạo vào cuộc sống của , cho chút cơ hội để thở, dùng tốc độ tia chớp làm cho dứt khoát với Lâm Tử Dương, sau đó tình ùn ùn kéo đến.


      thích Mục Khiêm Thư, thích dáng vẻ khi làm việc, khi nắm tay , bên cạnh , thắt lưng thẳng tắp, mỗi động tác của đều thích. Nhưng trong lòng vẫn còn chút tự ti nho luôn nổi lên.


      Khuôn mặt của tính là xuất sắc, dáng người cao, bằng cấp cũng phải quá đặc biệt, như vậy đứng chung Mục Khiêm Thư, giống như là bé Lọ Lem đứng cùng hoàng tử. Mỗi ngày chờ đợi đến mười hai giờ cùng hoàng tử hẹn hò, nhưng mà lại sợ hãi thực. Khi mười hai giờ qua sợ chính mình phải cởi bỏ bộ váy của bé Lọ Lem, chỉ có thể trốn ở góc nhìn hoàng tử khắp thế giới tìm .


      mang theo Mục Khiêm Thư về nhà, cho là mình có thể mở rộng trái tim thoải mái đứng ở bên cạnh Mục Khiêm Thư, nhưng vì sao trước mặt nhiều đồng nghiệp, trong lòng vẫn lùi bước, tại khắc kia tự ti của bị phóng đại vô số lần. Ăn mòn trái tim cùng kiên cường của .


      Mục Khiêm Thư lúc nãy tới muốn gì đó, biết có phải thái độ hôm nay của làm tổn thương , trong lòng cũng muốn đến gần , nhưng người lại vô thức lùi bước. Làm sao có thể hiểu được nỗi thương tâm của người bình thường như ?


      Tình cuối cùng cũng phải cần người tương xứng…


      Tối hôm nay Đỗ Cận nhận được lời chúc ngủ ngon của Mục Khiêm Thư, nắm di động suy nghĩ nửa ngày, đem tin nhắn xin lỗi viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng đặt điện thoại di động xuống, mãi cho đến khi màn hình di động tối đen mới nhắm mắt lại.


      Hôm nay nhất định là đêm mất ngủ.


      Mục Khiêm Thư vẫn chưa trở về nhà, lái xe đến nhà Mục Khiêm Kỳ, bụng Mục Khiêm Kỳ hơi nhô ra chút, mấy ngày nay đều ngủ rất trễ, là muốn vận động.


      Thời điểm Mục Khiêm Thư đến Mục Khiêm Kỳ còn trong phòng khách tập luyện. buông áo tay xuống, nằm sô pha, Mục Khiêm Kỳ bước tới.


      , làm sao vậy?” Mục Khiêm Kỳ lau mồ hôi nhận nước trái cây quản gia đưa cho , uống xong đến ngồi bên cạnh Mục Khiêm Thư.


      có gì, hơi mệt.” Mục Khiêm Thư đưa tay xoa mắt, cảm giác chua xót dâng lên.


      “Là vì chị dâu sao?” Gần đây lực chú ý của Mục Khiêm Kỳ đều đặt vào đứa , đối với chuyện tình cảm của Mục Khiêm Thư ít chú ý hơn.


      “Ừ. có việc gì, em nghỉ ngơi .” Tuy rằng Mục Khiêm Thư rất muốn có người tâm cùng mình, nhưng Mục Khiêm Kỳ mang thai, sợ mệt mỏi.


      “Em sao. và chị dâu làm sao vậy? Hôm nay Lý Á cho em biết chút, , nghĩ như thế nào?” Mục Khiêm Kỳ biết Mục Khiêm Thư phải loại đàn ông tùy tiện, nếu phải bởi vì Đỗ Cận là người con thích, trong lòng cũng loạn như vậy.


      sao. Em nghỉ ngơi .” lát sau thần sắc của Mục Khiêm Thư trở lại bình thường, nhìn thấy Mục Khiêm Kỳ còn ngồi ở bên cạnh mình, sắc mặt lo lắng nhìn chính mình. Mục Khiêm Thư vuốt vuốt tóc Mục Khiêm Kỳ, như nắm chắc phần thắng trong tay : “Em tin hai em à? ấy bước đến, vậy để bước là được.”


      Trong nháy mắt Mục Khiêm Kỳ nở nụ cười, lắc lắc đầu: “ hổ là của em, em còn tưởng rằng…”


      Lời vẫn chưa xong, Mục Khiêm Kỳ đẩy tay Mục Khiêm Thư ra: “A, mệt chết được, em muốn ngủ.”


      Mục Khiêm Thư nhìn bóng lưng Mục Khiêm Kỳ biến mất sau cửa phòng, cười khổ, biết mình lại khiến em buồn phiền.


      Lý Á quen Mục Khiêm Kỳ khi làm, lúc đó Mục Khiêm Kỳ chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, có cuộc sống công chúa nhưng có bệnh công chúa, Lý Á bị cuốn hút đến mê muội.


      Lý Á ở Hoa Tư cũng coi như là nhân vật phong vân, tuổi trẻ lại có tư chất, giống như hắc mã đánh vào nội bộ Hoa Tư, sau khi quen biết Mục Khiêm Kỳ càng thêm ra sức vì công ty làm việc.


      Về sau hai người trẻ tuổi thuận lý thành chương ở cùng nhau, Mục Khiêm Kỳ cũng gọi điện thoại cho Mục Khiêm Thư ở nước ngoài biết, với rằng muốn kết hôn.


      Hiển nhiên Mục Khiêm Thư vô cùng giật mình, em hết mực thương muốn kết hôn, đối tượng vẫn chỉ là người trẻ tuổi có danh tiếng gì.


      Mục Khiêm Thư dùng thời gian hai ngày tìm được hết toàn bộ tư liệu về Lý Á, càng xem càng tức giận, Mục Khiêm Kỳ là do nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao có thể gả cho tên tiểu tử nghèo như vậy được!


      Chỉ có thể trách khi đó Mục Khiêm Thư biết gì, nếu ở tại, chắc rằng dùng phương thức cực đoan như vậy chia rẽ bọn họ.


      Mục Khiêm Thư đích thân trở về, lúc đó Mục Khiêm Kỳ chuẩn bị xong hôn lễ cùng Lý Á, nhìn em đắm chìm trong hạnh phúc, mũi nhọn tự nhiên chỉ về phía Lý Á.


      Lý Á bị uy hiếp.


      Dùng cha mẹ để uy hiếp, Mục Khiêm Thư làm chuyện khiến cuối cùng phải hối hận, Lý Á là người con có hiếu, tất nhiên có khả năng nhìn cha mẹ chịu khổ, nhưng Lý Á muốn buông tay Mục Khiêm Kỳ.


      Sau đó Lý Á cũng làm ra chuyện hối hận kịp.


      Lý Á ở Hoa Tư thuộc loại nhân vật quan trọng, muốn lấy tư liệu quan trọng của Hoa Tư quả thực dễ như trở bàn tay, đem tin tức bán cho công ty đối thủ từ trước đến nay của Hoa Tư. Do đó cầm thù lao dày quyết định mang theo Mục Khiêm Kỳ đến tìm ba mẹ của .


      Sau lại bị Mục Khiêm Thư biết, tìm thấy nơi bốn người Lý Á trốn. Mục Khiêm Kỳ biết Lý Á làm ra chuyện điên rồ, về phần số tiền kia Lý Á vẫn giữ lại có chi tiêu, cuối cùng Mục Khiêm Thư dẫn Mục Khiêm Kỳ trở về.


      Mục Khiêm Kỳ về tới nhà, ăn uống ngủ, cả ngày ngẩn người giống tượng gỗ, mỗi ngày Lý Á đều quỳ gối trước cửa nhà Mục Khiêm Kỳ, có ngày chống đỡ được ngã xuống. Mục Khiêm Thư nhìn chiếc cằm gầy nhọn của em và Lý Á nằm ở trong bệnh viện, bản thân chủ động , đem từng chuyện mình làm cho Mục Khiêm Kỳ nghe, lại đem bản thân thành người xấu tội ác tày trời.


      Mục Khiêm Kỳ cuối cùng cũng đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của Lý Á, tuy rằng mọi chuyện qua, nhưng mỗi lần Mục Khiêm Kỳ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy hành động vứt bỏ công ty lúc đó của Lý Á cũng chính là vứt bỏ .


      Nhưng Mục Khiêm Thư phải Lý Á, Mục Khiêm Kỳ biết vô luận như thế nào Mục Khiêm Thư cũng buông tay Đỗ Cận, tin chắc như vậy.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 41♥ : Làm hòa

      Edit: Nhím Ivy

      Beta: Rùa Tuki



      Từ sau đêm đó, tuần Đỗ Cận liên lạc cùng Mục Khiêm Thư. giống như biến thành người xa lạ, điện thoại tin nhắn, lúc này Đỗ Cận mới phát ngày thường đều là Mục Khiêm Thư gọi cho còn nhiều hơn gọi cho , đột nhiên thiếu điện thoại của khiến cả người quen.


      Qua ngày rồi lại ngày, nhiều lần khi tan tầm, Đỗ Cận giả vờ đứng ở tháng máy để “vô tình” gặp Mục Khiêm Thư, nhưng lần nào cũng gặp được . Mục Khiêm Thư giống như bốc hơi khỏi nhân gian, từ đầu đến cuối cả bóng người cũng thấy, biết có việc bận hay vẫn trốn tránh .


      Điều này làm cho có chút bi thương.


      Chủ nhật Đỗ Cận theo đuôi Lục Mạn gật gà gật gù làm bóng đèn, cũng may Lục Mạn và Triệu Tĩnh chọn ít vật dụng trong nhà, thỉnh thoảng cũng cho vài ý kiến, cho nên cũng coi như là cái bóng đèn hữu ích.


      Đỗ Cận tiếp xúc với Triệu Tĩnh vài lần, cảm thấy Triệu Tĩnh là người đàn ông đặc biệt cẩn thận, trước khi mua đồ đều lo lắng đến mọi mặt, giống Lục Mạn, cái gì cũng chỉ đại khái.


      Đỗ Cận cảm thấy mình và Lục Mạn hơi giống nhau, bình thường ra ngoài đều là Mục Khiêm Thư chăm sóc cho , mà lại chưa bao giờ chủ động tìm .


      Đỗ Cận nhìn di động tay hề có động tĩnh gì, đem tin nhắn soạn xong nhìn lại lần, sau đó lại xóa từng chữ từng chữ .


      Khác biệt lớn nhất giữa Triệu Tĩnh và Mục Khiêm Thư chính là, bọn họ phải là người cùng thế giới, mà và Lục Mạn lại cùng thế thế giới.


      Nhìn hai người ở trước mắt lựa chọn đồ dùng trong nhà, Đỗ Cận hơi giật mình, trong đầu nghĩ nếu như là Mục Khiêm Thư, lựa chọn cái gì?


      Mục Khiêm Thư thích màu tối, bộ pha trà trong nhà cơ bản phải xám chính cũng đen, Đỗ Cận nghĩ nếu để cho Mục Khiêm Thư trang trí phòng tân hôn của , người ta còn tưởng rằng Mục Khiêm Thư bị bức hôn.


      Nghĩ nghĩ lại Đỗ Cận liền cười ra tiếng, tiếp theo ý thức được tưởng tượng của bản thân càng ngày càng nghiêm trọng.


      Buổi tối sau khi ăn cơm tối Triệu Tĩnh đưa Lục Mạn và Đỗ Cận về nhà trọ liền rời khỏi, Lục Mạn và Đỗ Cận cười ha ha về nhà, cả ngày hôm nay Lục Mạn đều rất quan tâm đến cảm xúc của Đỗ Cận. Tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà ủng hộ Đỗ Cận vô điều kiện, giống như lần trước và Triệu Tĩnh cãi nhau, Đỗ Cận cũng ủng hộ vô điều kiện như vậy.


      Nghĩ đến Triệu Tĩnh, Lục Mạn liền đem chuyện ác mình làm với Tôn Ngâm ra pha trò cho Đỗ Cận vui vẻ, Đỗ Cận càng nghe càng cảm thấy Lục Mạn xấu xa.


      Cuối cùng Lục Mạn : “Cậu biết vẻ mặt của ta lúc nhìn thấy Triệu Tĩnh muốn kết hôn đâu, ha ha, rất buồn cười. Đúng rồi, mình còn mời ta làm phù dâu cho mình nữa đấy.”


      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn cười đến khoái trá, nghĩ đến kia lại chịu khổ bởi thủ đoạn thâm hiểm của ấy rồi.


      Hai người đường vừa vừa cười, đến cửa nhà liền nhìn thấy người đàn ông.


      Mục Khiêm Thư chỉ mặc thân tây trang, bên ngoài ngay cả áo khoác cũng mặc, tuy rằng mùa xuân qua, trời ấm lại, nhưng buổi tối thời tiết vẫn rất lạnh. Đỗ Cận nhìn sắc mặt Mục Khiêm Thư hơi tái nhợt, do lạnh nên bị đông cứng lại rồi.


      Lục Mạn nhìn Mục Khiêm Thư tới, rất thức thời tránh ra, đung đưa chùm chìa khóa tay: “Mình vào nhà trước, hai người từ từ chuyện.”


      Đỗ Cận ừ tiếng, Mục Khiêm Thư gật đầu với Lục Mạn. Lục Mạn vừa mở cửa vừa với Đỗ Cận: “Đương nhiên trở về cũng sao đâu, hì hì hì…”


      xong liền vào nhà, lưu lại vẻ mặt xấu hổ của Đỗ Cận.


      “Chuyện kia…”


      “Nhớ ?” Hai người đồng thời mở miệng, Đỗ Cận bị câu hỏi ‘nhớ ’ của Mục Khiêm Thư làm cho sửng sốt, nhớ ? thực nhớ sao?


      “Làm sao bây giờ, em nhớ , vẫn luôn nhớ em.” Mục Khiêm Thư than thở tiếng, lên phía trước kéo người Đỗ Cận lại, mặt vùi vào cổ , ngửi mùi hương quen thuộc. Vẫn giống như trong trí nhớ.


      Em cũng… Nhớ … Đỗ Cận chuyện, để mặc ôm, tim đập trong nháy mắt rối loạn, bàn tay vây quanh eo của , sít chặt.


      Hơi thở lạnh như băng của Mục Khiêm Thư xông vào mũi, khiến nặng nề bao phủ Đỗ Cận.


      “Sao tuần nay gọi cho em?” Đỗ Cận chung quy vẫn là con , để ý nhất chuyện này: “Có phải còn tức giận?”


      có.” Mục Khiêm Thư chôn mặt ở cổ Đỗ Cận, thanh rầu rĩ truyền đến, như là chịu thua: “ công tác.”


      Trái tim của Đỗ Cận lập tức được thả lỏng, cảm giác đó là gì, giống như thời điểm bị đưa đến pháp trường chuẩn bị tử hình đột nhiên người rằng bị oan vậy.


      Những thống khổ trước kia của cánh mà bay, tâm tình chỉ vì câu của Mục Khiêm Thư mà trở nên bay bay.


      Khóe miệng của Đỗ Cận cuối cùng cũng lên nụ cười, vùi trong lòng Mục Khiêm Thư, vươn tay cánh tay gắt gao ôm chặt Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư cảm giác sợi tóc màu đen vuốt ve hai má, có chút ngứa, nhưng cũng mang theo hạnh phúc.


      Sau tuần, sau cơn mưa trời lại sáng, Đỗ Cận vô cùng vui vẻ, Trương Mẫn nhìn nụ cười xinh đẹp như đóa hoa của Đỗ Cận, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Boss vừa trở về bà chủ liền thoải mái.


      Sau khi chị Viên lên làm trưởng phòng bỗng nhiên trở nên thân thiết với các hơn thường ngày, tuy rằng bình thường mối quan hệ của Đỗ Cận và chị Viên quá thân.


      Mỗi ngày trong văn phòng khắp nơi đầy những tiếng oán than, mỗi người đều lén chị Viên sớm bắt đầu thời kỳ mãn kinh, Đỗ Cận buồn cười nhìn Tiểu Lâm luôn theo đuôi chị Viên, hai ngày nay cả cậu ta cũng bị phê bình.


      Cho nên , lòng lãnh đạo như kim dưới đáy biển, ai cũng thể sờ tới được.


      Đỗ Cận ngược lại, bản thân bị cái gì ảnh hưởng, nghĩ chắc hẳn là do Nghiêm nhắc chị Viên.


      Buổi chiều sau giờ nghỉ trưa, cửa phòng làm việc truyền đến xôn xao, Đỗ Cận tò mò hỏi chuyện gì xảy ra, chị Viên* tới.


      “Mỗi người khẩn trương thu dọn lại bàn làm việc của mình, vệ sinh quét tước sạch , toàn bộ tài liệu tôi chỉ thị kiểm kê lại lượt! lát nữa tổng giảm đốc xuống đây kiểm tra!” Chị Viên hiển nhiên có chút khẩn trương, đầu óc bề bộn đến choáng váng cũng chưa biết nên thu xếp cái gì trước tiên.


      Mọi người nghe tổng giám đốc xuống thị sát cả người run lẩy bẩy, cảm giác buồn ngủ giữa trưa lập tức quét sạch, nâng cao tinh thần, bắt đầu bận bịu bù li bù loa hết cả lên.


      Đỗ Cận nhìn quanh, chỉ văn phòng của bọn họ, mà ngay cả văn phòng bên cạnh cũng vội vàng rối loạn, mà dưới tình huống hỗn loạn này, trước mặt Đỗ Cận xuất người đàn ông.


      Lâm Tử Dương nhìn Đỗ Cận sửa sang lại tư liệu, phát ra rằng đứng ba phút vẫn nhìn thấy , cuối cùng phải lên tiếng.


      “Đỗ Cận, chúng ta chuyện .” Lâm Tử Dương thể tưởng được bản thân có ngày có thể ra lời bất đắc dĩ như vậy, chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại là người đàn ông thích quấn chặt lấy người khác, nhưng biết vì sao, vừa trông thấy Đỗ Cận, trái tim và thân thể đều thuộc về chính mình nữa.


      ra ngay cả chính cũng tin, ngờ lại trở thành người đàn ông dai dẳng như vậy…


      Cho nên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn làm ra những chuyện lý trí, bây giờ nhân lúc mọi chuyện vẫn còn kịp, nghĩ thông suốt.


      “Lâm Tử Dương?” Đỗ Cận có chút giật mình nhìn người tới, tìm ? Bọn họ còn có chuyện gì chưa hết sao?


      Đỗ Cận xin chị Viên nửa tiếng, tuy rằng chị Viên rất vui, nhưng vẫn dặn dò tốt nhất là nên trở về trước khi tổng giám đốc đến.


      Đỗ Cận lanh trí đáp ứng, theo Lâm Tử Dương đến sân thượng của công ty.


      quốc?” Đỗ Cận cùng Lâm Tử Dương đứng ở tầng thượng, gió lạnh thổi mái tóc dài của Đỗ Cận bay bay, vén lại tóc bị gió thổi dính vào khóe miệng, vẻ mặt rất giật mình.


      “Ừ, xin được rồi, tháng sau .” Lâm Tử Dương nhìn Đỗ Cận sâu, muốn nhớ kỹ hình ảnh của , cũng chỉ là nhớ kỹ.


      “Ừ.” Đỗ Cận biết gì, thuận buồm xuôi gió? Bảo trọng? Lời như vậy chỉ sợ Lâm Tử Dương nghe nhiều rồi.


      “Còn Lục Thanh?” Đỗ Cận tin Lục Thanh khinh địch như vậy, chịu để cho Lâm Tử Dương rời , quả nhiên Lâm Tử Dương chau mày, chậm rãi : “ ấy cùng .”


      Đỗ Cận à tiếng, bắt đầu biết gì tiếp, chẳng lẽ đến khoe khoang rằng mình tìm được bạn ?


      Lâm Tử Dương thấy còn lời nào để với Đỗ Cận, trong lòng có chút khổ sở, tia hi vọng nhoi dưới đôi mắt tỉnh táo của Đỗ Cận hóa thành hư ảo, chút cũng để ý đến .


      Đỗ Cận ngồi cùng Lâm Tử Dương lúc liền xoay người trở lại văn phòng, nhìn Đỗ Cận chút do dự xoay người rời , Lâm Tử Dương thu hồi ánh mắt. Từ nay về sau thế giới của , thế giới của cũng .


      Lâm Tử Dương cười khổ, có lẽ thế giới của chưa bao giờ có .


      Đỗ Cận trở lại văn phòng, khí khẩn trương vẫn còn tiếp túc, hơn nữa nhiệt độ ngừng tăng lên.


      “Nhanh lên, còn 10 phút nữa tổng giám đến đấy.” Chị Viên thu dọn xong văn phòng nhìn thấy Đỗ Cận vội vội vàng vàng từ bên ngoài vào, gật gật đầu vào phòng làm việc của mình.


      Đúng hai giờ chiều, bóng dáng Mục Khiêm Thư rốt cục xuất , theo phía sau là thư kí, còn có mấy người lãnh đạo đứng đầu bộ phận thiết kế, có người Đỗ Cận nhận ra, có người cũng chưa từng gặp qua bao giờ.


      Mọi người trong bộ phận đứng thành hàng, giống như ở thời cổ đại đứng chỗ chờ đế vương và sủng phi tới.


      Trương Mẫn giọng giới thiệu từng người cho Đỗ Cận, lãnh đạo này thích uống rượu, lãnh đạo kia thích tham những món lợi , tai Đỗ Cận nghe nhưng tầm mắt lại chuyển tới người Mục Khiêm Thư, chỉ vào Mục Khiêm Thư hỏi Trương Mẫn: “Vậy còn tổng giám đốc?”


      Trương Mẫn đột nhiên dừng lại, trong lòng thầm: Tổng giám đốc so với tôi phải còn biết nhiều hơn tôi sao?


      Nhưng sao có thể để lộ, Trương Mẫn ngoan ngoãn : “Khuyết điểm lớn nhất của Tổng giám đốc chính là quá đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta cầm lòng được!”


      Đỗ Cận hỏi Trương Mẫn ấn tượng về Mục Khiêm Thư hoàn toàn chỉ vì cảm thấy thú vị, nghe thấy Trương Mẫn đánh giá như vậy, Đỗ Cận chăm chú nhìn hướng Mục Khiêm Thư tới.


      Rất đẹp trai?


      Ừ, phải chỉ là vóc dáng hơi cao chút, khuôn mặt hơi tuấn tú, đôi mắt hơi sắc bén, khóe miệng hơi nghiêm nghị hay sao… Ờ, quả nhiên tại cũng có quá nhiều thứ để khen rồi.


      Trong lòng Đỗ Cận thầm đem khuyết điểm ưu điểm của Mục Khiêm Thư liệt kê ra, phát Mục Khiêm Thư dường như có khuyết điểm gì, nào như , hay quên lại hay ăn…


      Quan trọng nhất là hay sĩ diện.


      Đêm qua sau khi Mục Khiêm Thư tâm với , hỏi Đỗ Cận có muốn đến nhà của hay , Đỗ Cận biết Mục Khiêm Thư làm xằng làm bậy, đến nhà cũng chỉ ôm hôn thân mật, nhưng vẫn lấy lý do lo lắng Lục Mạn ở nhà mình mà khéo léo từ chối. Nhìn sắc mặt Mục Khiêm Thư lập tức trở nên ảm đạm, trong nội tâm Đỗ Cận cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng vừa mới khăng khăng cự tuyệt, làm sao biết xấu hổ mà mở miệng được.


      Vì thế cho nên mới chính là người hay nổi máu sĩ diện…

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 42♥ : Lý Vi Ngưng xuất

      Edit: Nhím Ivy, Rùa Tuki

      Beta: Rùa Tuki



      Cái gọi là thị sát đơn giản chỉ là hình thức, nhìn văn phòng nhiễm hạt bụi, trong lòng thực muốn cười, đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy ra văn phòng còn có thể sạch bong sáng bóng đến mức độ này.


      Mục Khiêm Thư đương nhiên rất hài lòng, thời điểm ngang qua người Đỗ Cận, có thể nghe được cười khẽ tiếng, mấy người phụ nữ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Mục Khiêm Thư, ánh mắt chút che dấu.


      Đỗ Cận nhìn nét mặt hòa ái của Mục Khiêm Thư ân cần chuyện với chị Viên, lúc chị Viên trả lời hơi cà lăm, bộ dáng này giống như lúc biết được thân phận của Mục Khiêm Thư, cũng cà lăm như vậy.


      Quả nhiên các đều là người phàm, đối với Mục Khiêm Thư chỉ có thể ngưỡng mộ.


      Mục Khiêm Thư xem xét xong gật gật đầu, lúc chuẩn bị bước sang bộ phận kế tiếp bỗng quay người nhìn chằm chằm Đỗ Cận hồi lâu, thẳng đến khi tất cả mọi người trong văn phòng, kể cả những lãnh đạo kia đều nhìn Đỗ Cận, Mục Khiêm Thư mới mở miệng: “Ngày hôm qua em tối nay cùng tới chỗ đó, phải giữ lời đấy?”


      Đỗ Cận a tiếng, trong đầu ầm phát, toàn bộ thế giới đều im lặng, sắc mặt đỏ hồng, cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng chiếu đến.


      Mấy vị lãnh đạo lớn cũng còn tàm tạm, mặc dù giật mình nhưng năng lực ứng biến đương nhiên so với mấy nhân viên trong văn phòng cao hơn nhiều, Đỗ Cận nhìn đồng nghiệp quen thuộc lần lượt từng khuôn mặt của từng người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc thể tin được.


      Đột nhiên cảm thấy, thế giới này hắc ám.


      Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận đáp lời, rất kiên nhẫn chờ đợi, những người còn lại cũng dám gì, cuối cùng Trương Mẫn phải đẩy đẩy cánh tay Đỗ Cận: “ chứ.”


      Đỗ Cận cảm thấy Mục Khiêm Thư cố ý, xấu hổ đến còn lời nào để , cúi đầu thấp. Trong nội tâm oán hận Mục Khiêm Thư muốn chết, lúc nào cũng như thế này, ra bài theo lẽ thường gì cả.


      Mục Khiêm Thư lại cười khẽ tiếng, khuôn mặt thanh tú che kín bất đắc dĩ, giọng điệu cưng chiều : “ chờ em.”


      Chờ em… Chờ em nhà !


      Trong lòng Đỗ Cận bồi thêm câu, lại dám mắng thành tiếng, cảm giác ánh mắt bên cạnh sắp đè ép đến chết rồi.


      Đợi Mục Khiêm Thư rời , mọi người trong văn phòng đều xúm lại Đỗ Cận, mấy người có quan hệ tốt với Đỗ Cận đều oán trách Đỗ Cận có nghĩa khí, xa gần đều là ý tứ muốn Đỗ Cận chiếu cố nhiều hơn.


      Đỗ Cận miễn cưỡng đáp vài câu, chị Viên hét lên cậu: “Mấy người cần làm việc phải !”


      Chị Viên xong vào văn phòng, mọi người tản ra như chim, lần đầu tiên Tiểu Lâm cùng chị Viên theo đuôi vào văn phòng, mà giọng thầm câu, hừ hừ, cũng biết tại ai là Boss. thầm xong lại nở nụ cười với Đỗ Cận cái.


      Đỗ Cận làm bộ như nghe, vẫn thích con người Tiểu Lâm này.


      Quả nhiên đúng như dự liệu của Mục Khiêm Thư, tới tan tầm toàn bộ người trong công ty đều biết Mục Khiêm Thư có bạn ở phòng thiết kế, tên là Đỗ Cận.


      Khóe miệng Mục Khiêm Thư hơi nâng lên, cảm giác như vậy coi như tệ. Nhưng cũng có thể đoán được tâm tình khác của người trong cuộc, chỉ sợ tại trong lòng Đỗ Cận hận đến nghiến răng.


      Buổi chiều trước giờ tan tầm tiếng, Mục Khiêm Thư xách Đỗ Cận , vẫn quên chào hỏi đồng nghiệp của Đỗ Cận, phân phó thư ký sắp xếp lịch tối nay cho .


      Trương Mẫn lần đầu cảm thấy Boss hòa nhã với đồng nghiệp trong phòng, cho rằng Boss là nghiệp chướng, biết làm vậy mang đến cho Đỗ Cận thêm nhiều tình địch sao.


      Nhưng mà dùng trong sạch của Đỗ Cận đổi lấy tự do cho mình, bản thân cần phải làm gián điệp nữa, Trương Mẫn vẫn thích làm bà tám hơn.


      Đỗ Cận ngồi trong xe, nhìn Mục Khiêm Thư chăm chú lái xe, hừ hừ hai tiếng, lửa giận trong lòng vẫn chưa tắt, dứt khoát thèm nhìn Mục Khiêm Thư, mở điện thoại lên.


      Đỗ Cận mở trang web nội bộ trong công ty, tích của và Mục Khiêm Thư được lưu truyền thành ba bốn phiên bản, đơn giản chỉ là bé Lọ Lem cứu vớt hoàng tử bị rơi xuống vũng bùn, tiếp theo là đầy rẫy mấy kiện máu chó. Đỗ Cận tắt bài viết , đúng là thêu dệt bừa bãi vô căn cứ.


      Còn có bài viết tỉ lệ xem rất cao, đề mục là Cuối cùng là được bay lên cành biến thành phượng hoàng hay vẫn chỉ là chơi đùa mà thôi?


      Đỗ Cận nhận thấy rằng đại bộ phận đều lựa chọn chỉ là chơi đùa mà thôi, trong lòng Đỗ Cận lập tức hơi khó chịu, cũng phải trái tim dễ vỡ như thủy tinh, chỉ là càng quan tâm thứ gì mà lại bị như vậy trong lòng càng khó chịu.


      Đỗ Cận cảm thấy trong lòng bực bội, dứt khoát tắt điện thoại, nhét vào trong túi.


      Lúc Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận về đến nhà của , tâm tình Đỗ Cận vẫn được tốt lắm, ngồi ghế sofa, miệng lẩm bẩm, khẽ cắn môi : “Hôm nay cố ý đúng !?”


      Đỗ Cận thầm thở mạnh cái, ràng cố ý để đồng nghiệp biết quan hệ của bọn họ, còn khăng khăng cái gì thị sát, khiến cho toàn bộ đồng nghiệp ra sức quét dọn sửa sang như vậy. đúng là nhà tư bản biết lợi dụng nhân viên.


      Mục Khiêm Thư cởi áo khoác, trở về phòng thay đổi bộ quần áo thoải mái, lại đóng cửa phòng lại, Mục Khiêm Thư cởi chỉ còn lại bộ đồ lót, Đỗ Cận cảm thấy mình thể bình tĩnh được nữa rồi.


      Mục Khiêm Thư đây là cảm thấy bản thân đuối lý cho nên quyết định… sao?


      đợi Đỗ Cận nghĩ kỹ xem là nên hành quyết ngay tại chỗ hay là vừa cự tuyệt vừa mời chào, Mục Khiêm Thư mặc xong quần áo ra khỏi phòng, rót ly cà phê đưa cho Đỗ Cận, nhìn Đỗ Cận bằng đôi mắt chăm chú : “Đỗ Cận, em cảm thấy cố ý sao?”


      Mục Khiêm Thư đột nhiên chuyện nghiêm túc như vậy, làm cho Đỗ Cận ngây ngẩn cả người, khẽ nhấp ngụm cà phê Mục Khiêm Thư đưa, cảm thấy, có lẽ chỉ là vô tình thôi nhỉ?


      “Chẳng lẽ phải?” tại Đỗ Cận thực có chút xác định được, rốt cuộc là Mục Khiêm Thư cố ý hay là tự mình đa tưởng?


      “Đương nhiên là đúng, bằng làm sao có nhiều thời giờ thị sát như thế?” Mục Khiêm Thư bỏ chén cà phê xuống, giọng điệu hờ hững .


      Nộ khí Đỗ Cận vừa mới đè xuống lại bốc lên, biết mà, biết mà! Người đàn ông này chính là cố ý!


      Mục Khiêm Thư nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Đỗ Cận, dịch người đến gần Đỗ Cận: “Em phải bạn của sao?”


      Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư giống như lang sói, lùi lại: “Đúng vậy.”


      Mục Khiêm Thư được tấc lại muốn tiến thước, tiến tới trước bước: “Ngày hôm qua phải em tối nay tới đây sao?”


      Đỗ Cận lại lui bước: “Có.”


      Mục Khiêm Thư đột nhiên vươn tay ôm vai Đỗ Cận bị đẩy lùi đến sát ghế: “Vậy còn vấn đề gì?”


      Đỗ Cận bị ôm vào trong ngực, đầu óc trống rỗng, chỉ có vấn đề cuối cùng là Mục Khiêm Thư, có vấn đề gì sao? Có ư? Hay có?


      Mục Khiêm Thư cho Đỗ Cận có thời gian để suy nghĩ, nâng hai má Đỗ Cận lên, đến khi Đỗ Cận hơi mở cánh môi, liền hung hăng hôn xuống.


      Đỗ Cận cảm thấy tình chính là như vậy, lúc nào cũng quan tâm lúc nào cũng nhớ nhung, nhìn vào mắt , trong lòng vui vẻ. Mặc kệ người khác gì hay dùng ánh mắt gì nhìn mình, Đỗ Cận cảm thấy có thể cùng Mục Khiêm Thư ở cùng chỗ là đủ rồi. Dù trong mắt người khác, xứng với .


      Như chính lời của Mục Khiêm Thư, tình của bọn họ, cần được người khác tán thành, đồng ý. Chỉ cần chính mình cảm thấy hạnh phúc là được.


      Sau cùng Mục Khiêm Thư hỏi Đỗ Cận: “Em cảm thấy hạnh phúc ?”


      Trong lòng Đỗ Cận cảm thấy ngọt ngào: “Hạnh phúc…”


      Thân phận được phơi bày, gần đây ở trong công ty Đỗ Cận rất nổi tiếng, cơ bản muốn lấy cái gì đều có người đưa đến tận tay, điều này khiến hơi ngượng ngùng. Thái độ đối xử với các đồng nghiệp càng thêm ôn hòa, vì vậy tính cách tốt đẹp của phu nhân tổng giám đốc truyền đến tai Mục Khiêm Thư. Mục Khiêm Thư liền gửi tin nhắn cho Đỗ Cận: “Tổng giám đốc phu nhân, tối nay có thể cùng dùng cơm ?”


      Đỗ Cận nhận được tin nhắn, ngoài miệng cười, tay lại trả lời: “Ai là tổng giám đốc phu nhân, tìm lộn người à?”


      Mục Khiêm Thư nhìn tin nhắn, khuôn mặt lạnh lùng trước giờ chợt ửng đỏ, nhóc nghịch ngợm.


      Đương nhiên cũng có người có ý tốt, cảm thấy Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận chỉ là chơi đùa mà thôi, làm gì phải tích cực như vậy, những người nghĩ như vậy đều nghĩ Đỗ Cận chỉ là chim sẻ muốn bay lên làm phương hoàng thôi.


      Vì thế lúc đến căn tin ăn cơm, Đỗ Cận cảm giác được ánh mắt nịnh nọt lẫn ánh mắt châm chọc, tuy vô tâm vô tính, nhưng lúc sau cảm thấy mình bị nhìn muốn thủng người.


      Chuyện này trôi qua quá nửa tháng, lời tiên đoán muốn biến thành phượng hoàng bị đập tan, bởi vì Mục Khiêm Thư bị con phượng hoàng thực quấn lấy.


      “Mục tổng, Lý tiểu thư đến.” Thư ký trưởng vào văn phòng Mục Khiêm Thư báo cáo, trong nội tâm ngừng kêu khổ, cái Lý Vi Ngưng này gần đây rất chăm chỉ đến. Hết lần này tới lần khác Mục Khiêm Thư rất chào đón ta, điều này còn làm khổ bọn người thư ký như , chỉ xử lý tài liệu mà còn phải giúp ngăn cản đào hoa.


      “Tôi …” Mục Khiêm Thư còn chưa hết, cửa bị đẩy ra: “Mục tổng như vậy nể tình rồi.”


      Hôm nay Lý Vi Ngưng mặc bộ áo khoác ngoài màu đỏ, chân mang giày cao gót đỏ bảy cm, mái tóc uốn lượn như sóng được buộc lên, cả người thoạt nhìn thanh xuân dào dạt.


      “Mục tổng, xin lỗi, Lý tiểu thư khăng khăng đòi vào.” Thư ký theo sau Lý Vi Ngưng , Mục Khiêm Thư phất phất tay, bảo thư ký ra ngoài.


      “Lý tiểu thư có chuyện gì?” Mục Khiêm Thư tháo kính xuống, khép lại tài liệu, sắc mặt gợn sóng hỏi Lý Vi Ngưng, ánh mắt Lý Vi Ngưng dừng khuôn mặt của Mục Khiêm Thư, đến khi Mục Khiêm Thư sắp hết kiên nhẫn mới : “À… cũng có gì, chỉ muốn cùng dùng bữa tối thôi.”


      “Tôi rảnh.” Mục Khiêm Thư rất tự nhiên từ chối, Lý Vi Ngưng có cha là đại cổ đông của công ty, đắc tội nổi, nhưng Mục Khiêm Thư cũng phải loại người có thể mặc cho người khác nặn tròn nặn dẹp.


      “Mục tổng đừng vội từ chối chứ, tôi cùng tôi ăn cơm tuyệt đối có chỗ tốt.” Lý Vi Ngưng phối hợp đưa tấm danh thiếp cho Mục Khiêm Thư, danh thiếp đặt bàn làm việc của , Mục Khiêm Thư rất hưng thú nhìn Lý Vi Ngưng: “Có chỗ tốt? người Lý tiểu thư có chuyện gì mà Mục Khiêm Thư tôi có thể lấy được?”


      Lý Vi Ngưng mím môi cười cười, qua bàn làm việc của Mục Khiêm Thư, dưới ánh mắt phòng bị của Mục Khiêm Thư tiến đến bên tai : “Cái gì cũng có thể, ví dụ như chuyện liên quan đến cha mẹ .”


      Ánh mắt Mục Khiêm Thư bỗng chốc nheo chặt, chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Vi Ngưng, như là đoán xem tin tức trong miệng Lý Vi Ngưng có đáng tin cậy.


      Lý Vi Ngưng nhìn Mục Khiêm Thư khẩn trương, dùng ngón tay sờ lên mặt Mục Khiêm Thư: “Bộ dạng này có vẻ như là chúng ta gặp lại nhau. Mục tổng, buổi tối tôi chờ điện thoại của .”

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 43♥ : Khiêu khích chia rẽ

      Edit + Beta: Rùa Tuki



      Thời điểm tan việc, Đỗ Cận nhận được điện thoại của Mục Khiêm Thư, cuộc hẹn của hai người bị hủy, thư ký của Mục Khiêm Thư thông báo rằng có bữa tiệc, Đỗ Cận cũng để ý, cúp điện thoại liền trực tiếp tan tầm.


      Dù sao Mục Khiêm Thư cũng giống như , chỉ là nhân viên bình thường, mà là quản lý cả tập đoàn, luôn bôn ba khắp nơi.


      Trương Mẫn ra tới cửa chào tạm biệt Đỗ Cận: “Boss chưa tan tầm nữa à?” Ngày thường đều là Mục Khiêm Thư lái xe tới chờ Đỗ Cận tan tầm.


      Đỗ Cận chỉ vào vị trí lầu : “Tạm thời có bữa tiệc.” xong liền chào tạm biệt Trương Mẫn.


      Lúc Đỗ Cận ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ chót đậu, nhìn thấy chiếc xe chói mắt này trong đầu tự giác nhớ tới người.


      Cửa xe thể thao mở ra, Kha Cẩm Minh mặc bộ âu phục trắng cùng đôi giày da cùng màu bước đến trước mặt Đỗ Cận. Đỗ Cận lúc trước biết tuần này Kha Cẩm Minh chính thức làm, xem ra đoán lầm, màu sắc chói như vậy quả nhiên là phong cách trước sau như của Kha Cẩm Minh.


      Những đồng nghiệp khác đều phong cách của Kha Cẩm Minh trầm ổn cần phải đến đây xem lại , đây mà là trầm ổn à, phô trương phách lối như vậy biết là có ý gì nữa.


      “Đỗ Cận, trùng hợp.” Kha Cẩm Minh mỉm cười, Đỗ Cận có thể cảm nhận được ánh mắt của những đồng nghiệp tan tầm, kiên nhẫn nhìn thoáng qua Kha Cẩm Minh: “ có việc gì à?”


      Kha Cẩm Minh đứng trước mặt Đỗ Cận, vừa vặn ngăn bước chân của , cười ha ha: “Kỳ cũng có việc gì, có thể cho tôi hân hạnh mời Đỗ tiểu thư ăn bữa ?”


      Đỗ Cận cảm thấy buồn cười, hẹn ăn?


      và Kha Cẩm Minh rất thân thiết sao?


      phải chỉ gặp mặt hai ba lần, phải chỉ là họ hàng của Mục Khiêm Thư thôi sao, có thân thiết như vậy à? Vì sao Đỗ Cận phản cảm với Kha Cẩm Minh như vậy, cái này phải tới ngày đó ăn tối tại nhà của Mục Học Lâm. Chỉ có bữa tối mà đối xử với đủ loại thân thiết, còn gắp thức ăn cho . Người bên ngoài nhìn thấy chắc nghĩ ta mới là bạn trai của .


      Hôm sau Mục Khiêm Thư còn tặng cho danh hiệu, trêu hoa ghẹo nguyệt.


      Đỗ Cận trợn trắng mắt, trêu hoa ghẹo nguyệt? Căn bản chẳng làm cả, được ?


      Đỗ Cận lui về sau bước, nheo mắt lại nhìn Kha Cẩm Minh, dưới trời chiều, khuôn mặt trắng nõn của Kha Cẩm Minh tuấn tú như vương tử, nhưng tiếc là Đỗ Cận có ý muốn thưởng thức vương tử, người qua đường Giáp này.


      “Buổi tối tôi có hẹn, cần.” Đỗ Cận xong lách qua người Kha Cẩm Minh rời , lại bị Kha Cẩm Minh kéo cánh tay: “ muốn biết buổi tối hôm nay Mục Khiêm Thư hẹn ai à?”


      Đỗ Cận nghe thấy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chăm chú Kha Cẩm Minh: “Hẹn ai là tự do của ấy, tôi thể dùng quyền lợi bạn mà cố gắng can thiệp!”


      Nghe Kha Cẩm Minh khiêu khích chia rẽ, Đỗ Cận phát mình thực biết trêu vào ta lúc nào, ban đầu tiếp cận , bây giờ lại chia rẽ quan hệ giữa và Mục Khiêm Thư.


      Tuy thời gian quen biết Mục Khiêm Thư dài, qua lại cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Mục Khiêm Thư phải là người đàn ông chân đạp hai thuyền!


      Kha Cẩm Minh nhìn bóng lưng Đỗ Cận rời cười giễu cợt, tin, vậy làm cho tin là được.


      Trở về chung cư, trong lòng Đỗ Cận hơi bất an lo sợ, ngoài miệng dễ nghe như vậy, trong lòng cũng tin tưởng như vậy, nhưng vẫn tránh được cảm giác bất an. Cảm giác bị Lâm Tử Dương phản bội lại tập kích lên não, che ngực thở hổn hển.


      Mục Khiêm Thư phải loại người như vậy, phải!


      Lúc Đỗ Cận nghĩ nghe được điện thoại bàn vang lên, qua nhìn, là Lục Mạn gọi.


      “Tiểu Cận, tối nay có thời gian ?” Lục Mạn vẫn chưa tan làm, buổi sáng còn nghe ấy phải tăng ca.


      “Có, làm gì?” Đỗ Cận ngồi ghế trả lời.


      “Có là tốt rồi, buổi tối A Đậu mời chúng ta ăn, cậu được tới trễ đâu đấy!” Lục Mạn nhanh chóng báo địa chỉ liền cúp máy, Đỗ Cận muốn hỏi thêm hai câu cũng có cơ hội.


      Chờ Đỗ Cận vội vàng thay quần áo trang điểm đến nơi ăn cơm cũng hơn sáu giờ, Lục Mạn đứng ở cửa ngoắc ngoắc : “Ở đây! Đỗ Cận!”


      Đỗ Cận men theo giọng nhìn lại, Lục Mạn mặc áo lông màu xanh da trời đứng cùng với Lục Minh Trầm, sắc mặt của Lục Minh Trầm tốt lắm, u u ám ám.


      “Sao vậy, có việc gì sao hôm nay là mời chúng tôi ăn cơm?” Đỗ Cận chạy tới, gió thổi tóc rối loạn, Lục Minh Trầm giống như ngày thường giúp chỉnh lại tóc, với Đỗ Cận: “ thôi, vào .”


      Đỗ Cận theo sau lưng Lục Minh Trầm, lần đầu cảm thấy cậu ta trưởng thành, cứng cáp rồi, ràng trả lời câu hỏi của !


      Lục Mạn dùng ánh mắt thầm hỏi Đỗ Cận: Nó làm sao thế?


      Đỗ Cận giơ hai tay lên: Sao mình biết được!


      Lục Mạn lại mở trừng hai mắt: Có phải nó thất tình rồi ?


      Con mắt Đỗ Cận lập tức sáng lên, à… ra là như vậy…


      Lục Minh Trầm phía trước hiển nhiên biết ý nghĩ của hai đằng sau, cậu ta trực tiếp bị đem thành người đàn ông bị vứt bỏ, nếu cậu ta biết cảnh tượng YY của Đỗ Cận và Lục Mạn, chỉ sợ bản thân nhịn được mà đánh vào đầu Đỗ Cận.


      Nhìn xem tìm được người bạn trai tốt như thế nào đây này!


      Lục Minh Trầm biết Mục Khiêm Thư trong miệng của Kha Cẩm Minh, Kha Cẩm Minh có người em làm chung công ty với Lục Minh Trầm, thời gian ngắn trước kia luôn theo đuổi Lục Minh Trầm, Lục Minh Trầm chịu nổi phiền phức này, phiền nhất là Kha Cẩm Minh, ràng em ta theo đuổi được mình, lại tự mình đến theo đuổi.


      Lục Minh Trầm cảm thấy Kha Cẩm Minh là con người đáng sợ, ta Lục Minh Trầm thích em của ta, vậy cũng đừng thích bất kỳ người phụ nữ nào khác là được, ta làm cho cậu ta trở thành đồng tính.


      Lần đầu tiên Lục Minh Trầm nhìn thấy người đàn ông ngang ngược đạo lý như vậy, dùng vô số biện pháp đều thể đuổi ta , nhưng sau đó sau khi gặp Đỗ Cận dưới lầu, cậu còn bị ta quấy rối nữa.


      Sau khi Lục Minh Trầm trải qua theo đuổi công kích điên cuồng của Kha Cẩm Minh, tại cậu cảm thấy em của Kha Cẩm Minh chút cũng đáng sợ.


      đoạn thời gian Kha Cẩm Minh liên lạc với Lục Minh Trầm, ngày hôm qua bỗng nhiên lại gọi điện cho cậu, Lục Minh Trầm hiển nhiên nhận điện thoại, vì vậy Kha Cẩm Minh gửi tin nhắn cho Lục Minh Trầm, muốn biết người đàn ông Đỗ Cận là dạng người gì sao?


      Lục Minh Trầm lập tức gọi lại, Kha Cẩm Minh cười như con hồ ly: Nhìn , đây phải là tự mình đưa tới cửa à?


      Lục Minh Trầm tất nhiên biết ý tứ của Kha Cẩm Minh, theo như Kha Cẩm Minh cậu hiểu người đàn ông tên Mục Khiêm Thư này.


      Cậu thích Đỗ Cận, nhưng phải muốn chiếm hữu, lại càng biết đúng sai muốn đáp lại.


      Lần đầu tiên cậu biết mình thích Đỗ Cận là khi tốt nghiệp, lúc Lục Mạn lôi kéo Đỗ Cận đến chúc mừng cậu, ngày đó ánh trăng mê người, Đỗ Cận uống hai ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp, trông rất rạng rỡ.


      Có lẽ thích người chính là như vậy, cần lý do gì, khuôn mặt ấy phải xuất chúng, nhưng mà đối với cậu ta rất tốt bụng.


      Lục Minh Trầm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thổ lộ, thời gian quen biết Đỗ Cận càng dài, lại càng hiểu được ấy chỉ coi cậu như em trai. Vì vậy đôi khi gặp lần, gọi cuộc điện thoại cũng khiến cậu rất vừa lòng.


      Có lẽ về sau lập gia đình rồi sinh con, cậu cũng lấy vợ. Phần tình cảm này vùi sâu vào trong lòng là được rồi, cho nó nảy sinh nữa.


      Chỉ là cậu hi vọng có người chơi đùa Đỗ Cận.


      Theo như trong miệng Kha Cẩm Minh, Mục Khiêm Thư người đàn ông này ràng cùng Đỗ Cận đương, toàn bộ công ty đều biết, nhưng bây giờ lại ở cùng người phụ nữ khác.


      Điểm này, Lục Minh Trầm thực rất thích, cho nên mới có bữa ăn tối nay.


      Đỗ Cận và Lục Mạn nhất trí, người thất tình dù cái gì cũng phải phụ họa theo, câu cũng theo Lục Minh Trầm vào nhà hàng.


      Ba người bọn họ đến tương đối sớm, trong nhà hàng chỉ có vài bàn dùng cơm, Lục Minh Trầm chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Đỗ Cận và Lục Mạn ngồi đối diện với cậu ta.


      “Lục Tiểu Tam, cậu có phải?” Đỗ Cận hỏi tiếp phần sau, nhưng tin tưởng ăn ý của bọn họ về điểm ấy.


      Sắc mặt Lục Minh Trầm đen thêm vài phần, lúc chọn món ăn còn dọa sợ phục vụ xinh đẹp, Đỗ Cận nhìn Lục Minh Trầm lời nào, trao đổi ánh mắt với Lục Mạn, hai người gật gật đầu, xem ra thất tình rồi.


      Đỗ Cận kéo ra nụ cười tự nhận là hòa nhã dễ gần: “Minh Trầm à…”


      Lục Mạn giật giật cánh tay Đỗ Cận, lại xoa xoa cánh tay của mình: “Cậu vẫn nên gọi là Tiểu Tam , mình chịu được đâu.”


      Đỗ Cận tức giận trắng mặt liếc Lục Mạn, là phá hư hào khí, tiếp tục với Lục Minh Trầm: “Lục Tiểu Tam, kỳ thất tình phải việc gì lớn, đấy, người này được đổi người khác!”


      Lục Minh Trầm cười như cười nhìn Đỗ Cận, mắt chớp cái nhìn chằm chằm , Đỗ Cận cười hà hà: “Tôi làm kiểu mẫu cho cậu tham khảo đâu đấy nhé.”


      Lục Minh Trầm đột nhiên mỉm cười, hàm răng trắng sáng như vũ khí sắc bén, cậu ta chăm chú nhìn Đỗ Cận: “Những lời vừa nãy, lát nữa tự mình dùng .”


      Đỗ Cận hả tiếng, những lời vừa nãy? Lời nào cơ?


      cảm thấy tối hôm nay Lục Minh Trầm có gì đó là lạ, Lục Mạn thực nhịn được, cầm lấy dĩa ăn bàn cốp tiếng đánh vào đầu Lục Minh Trầm: “Tên tiểu tử này, bây giờ còn dám trêu chọc chị mày à!”


      Lục Minh Trầm trốn ra phía sau, mở to hai mắt nhìn Lục Mạn: “Em rất nghiêm túc!”


      Đỗ Cận giống như nghĩ thông suốt, đôi mắt nhìn Lục Minh Trầm vô cùng sáng tỏ: “Là Kha Cẩm Minh gọi điện thoại cho cậu kêu chúng tôi tới.”


      Lục Minh Trầm lời nào, Lục Mạn kéo tay Đỗ Cận hỏi: “Kha Cẩm Minh? Có phải nhà thiết mới xuất sắc Kha Cẩm Minh?”


      Đỗ Cận và Lục Minh Trầm đều lời nào, mặt đối mặt. Đột nhiên Đỗ Cận cầm lấy túi xách chuẩn bị rời , Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận đứng lên: “Đến cũng đến rồi, muốn biết hôm này Mục Khiêm Thư gặp ai à?”


      Đỗ Cận quay người lại, nhìn Lục Minh Trầm rất nghiêm túc: “Vô vị!”


      Lục Mạn bạo phát triệt để: “Cậu đứng lại đó cho mình! Em cho ràng !”


      câu với Đỗ Cận, câu với Lục Minh Trầm, nhưng hai người đều có để ý, Đỗ Cận vẫn cầm túi xách bước nhanh ra ngoài.


      Lúc Đỗ Cận ra đến cửa nhìn thấy hai người tới, người đàn ông đứng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn vẫn lạnh lùng như trước, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, dán vào cánh tay người ta, nụ cười khéo léo xinh đẹp làm sao.


      Đỗ Cận đột nhiên cảm thấy, mục đích của Kha Cẩm Minh đạt được!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 44♥ : Rời

      Edit + Beta: Rùa Tuki



      Đỗ Cận biến thành đà điểu, từ sau việc ngày hôm đó còn gặp Mục Khiêm Thư nữa, Mục Khiêm Thư cũng có bất kỳ động thái gì muốn níu kéo Đỗ Cận.


      Hoặc là , từ giây phút bị Đỗ Cận bắt gặp còn nghĩ muốn giữ lại Đỗ Cận nữa, bằng cũng dửng dưng mà lướt qua .


      Đàn ông, quả nhiên đều bạc tình.


      Lục Mạn và Lục Minh Trầm trông thấy màn như vậy, chờ tới khi Lục Minh Trầm từ trong nhà hàng đuổi theo Đỗ Cận ra ngoài, Mục Khiêm Thư dẫn Lý Vi Ngưng lên phòng ở lầu hai.


      có việc gì chứ?” Lý Vi Ngưng mở to hai mắt, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười , ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mục Khiêm Thư.


      có. người phụ nữ thôi, chúng ta vẫn nên chuyện của chúng ta.” Mục Khiêm Thư sâu liếc nhìn Lý Vi Ngưng, lông mày tự giác nhăn lại, sắc mặt vẫn vô cùng băng lạnh.


      Lý Vi Ngưng nhìn khí chất lạnh lùng của Mục Khiêm Thư, bưng ly lên, lắc lắc rượu đỏ bên trong, với Mục Khiêm Thư: “Trước tiên cạn ly nhé?”


      Mục Khiêm Thư dừng xem menu, khép menu lại với nhân viên phục vụ: “Hai phần mỳ Ý.”


      Sau khi người phục vụ rời khỏi, Mục Khiêm Thư mới cầm ly lên, hơi cười với Lý Vi Ngưng: “CheersBar!”


      Đỗ Cận về chung cư, Lục Minh Trầm liền theo về chung cư, Đỗ Cận WC, Lục Minh Trầm liền canh giữ ở cửa ra vào, Đỗ Cận nấu nước, Lục Minh Trầm liền giúp đỡ.


      “Lục Tiểu Tam, tôi có tay!” Đỗ Cận bộc phát, đẩy người Lục Minh Trầm ra: “Cậu ! Cậu ngay cho tôi!”


      “Đỗ Cận, tỉnh táo lại chút ! Tôi biết cách làm của tôi đúng, nhưng tôi chỉ muốn cho biết Mục Khiêm Thư phải là người đàn ông gì tốt cả!” Lục Minh Trầm giữ chặt cánh tay Đỗ Cận đẩy người cậu ta, kéo Đỗ Cận vào trong ngực.


      “Tôi rất tỉnh táo, cậu có thể được ?” Đỗ Cận đẩy Lục Minh Trầm ra, nhìn vào mắt Lục Minh Trầm : “Nếu như cậu muốn tôi biết Mục Khiêm Thư là người như thế nào, chúc mừng, cậu đạt được mục đích.”


      Lục Minh Trầm bị Đỗ Cận đẩy ra ngoài cửa, cậu ta lớn tiếng : “Đỗ Cận, tôi chỉ là vì muốn tốt cho ! ta thực đáng! vì cái gì phải chấp mê bất ngộ như vậy!”


      Đỗ Cận mở to hai mắt: “Vì sao các người ai cũng đều cho là tốt với tôi! Tôi đây nên làm như thế nào? Phải khóc rống lên rơi nước mắt các người mới chịu phải ?”


      Đỗ Cận rất ít khi nặng lời như vậy, Lục Mạn bị kẹt giữa Đỗ Cận và Lục Minh Trầm, biết làm như thế nào cho phải. Đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.


      Chờ sau khi Lục Minh Trầm rời , Lục Mạn mới kéo tay Đỗ Cận ngồi ghế sofa, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Cận, cậu làm sao vậy?”


      Đỗ Cận xua tay, nhắm mắt lại: “ có việc gì, Mạn Mạn, mình chỉ cảm thấy hơi mệt.”


      Đến tối Mục Khiêm Thư vẫn gọi điện thoại tới giải thích, Đỗ Cận giả vờ như có người Mục Khiêm Thư này, biết mình còn có thể ngụy trang được bao lâu, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại đau.


      Đau thương đến chết tâm, lần đầu tiên Đỗ Cận nhận ra đây là cảm giác gì.


      Đỗ Cận ngủ ghế sofa, nhắm mắt lại đem từng chuyện của Mục Khiêm Thư nghĩ lại từng chút , nhưng ngay cả giọt nước mắt cũng có.


      ? Hay là ?


      Đỗ Cận tưởng rằng cuối cùng vẫn chịu được phản bội, năm đó sau khi Lâm Tử Dương phản bội cũng cho là mình chịu nổi, nhưng lại trái ngược, ăn ngon ngủ ngon, chỉ là thể trọng lại giảm xuống rất nhiều. Đỗ Cận có chút bất đắc dĩ, đây xem như là thành công giảm béo sao?


      Lúc đầu trong công ty cũng có ai biết chuyện này, nhưng theo tần suất Lý Vi Ngưng ra vào văn phòng của Mục Khiêm Thư, trong lòng mọi người cũng biết , nhìn Đỗ Cận bằng ánh mắt chứa mấy phần hả hê.


      Đương nhiên cũng có nhiều người chính nghĩa, ví dụ như đồng nghiệp cùng phòng, ví dụ như Trương Mẫn.


      Trương Mẫn vẫn như cũ đứng bên cạnh Đỗ Cận, mỗi khi có người bóng gió Trương Mẫn phản bác lại, Đỗ Cận giật giật khóe môi với Trương Mẫn: “Được rồi, nhiệm vụ của hoàn thành rồi, cần gì phải như vậy.”


      Trương Mẫn giật mình nhìn Đỗ Cận, còn cho là bản thân che giấu rất tốt.


      “Làm sao biết?” Trương Mẫn há hốc, kinh ngạc nhìn Đỗ Cận. Trong lòng lại trào lên áy náy, ở chung lâu như vậy, đối đãi với như bạn tốt.


      sớm biết rồi.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, tuy biết Trương Mẫn nhưng vẫn xem Trương Mẫn như người bạn tốt.


      Trương Mẫn xấu, trong lòng lại thà. Đỗ Cận biết ấy là do Mục Khiêm Thư để bên cạnh , nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm , cũng cần thiết phải làm , cũng tìm được người bạn, điều này có gì tốt đâu?


      Trương Mẫn có chút áy náy đứng bên cạnh Đỗ Cận: “Tiểu Cận, tôi phải cố ý đâu.”


      Đỗ Cận vỗ vỗ vai Trương Mẫn: “Tôi biết rồi, đấy. Tôi tin mà.”


      Trương Mẫn há hốc mồm, thanh nghẹn ở cổ: “Vậy có tin Boss ?”


      Vẻ mặt của Đỗ Cận nhất thời cứng đờ: “Tôi…”


      “Đỗ Cận! Tới đây.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, về phía đồng nghiệp gọi .


      tin Mục Khiêm Thư ?


      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, cho dù ai cũng tin. Nhưng mà chính lại tận mắt nhìn thấy. Nếu sau đó Mục Khiêm Thư giải thích chỉ là xã giao, phải như nghĩ, cũng tin tưởng, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng giải thích.


      Quyền lựa chọn chưa bao giờ ở trong tay mình, mà Mục Khiêm Thư cũng từ bỏ cơ hội của .


      Cho nên, luôn được phơi bày khi người ta tỉnh mộng, sau đó cho ngươi biết, ngươi chỉ là con vịt xấu xí, nên trở về nơi của mình rồi.


      Đối với lựa chọn của Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận hoàn toàn bất ngờ, nửa tháng sau liền nộp đơn xin từ chức, đột nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ bàn tay to lớn thô ráp của bọn họ, nhớ tấm lưng thẳng cùng mái tóc hơi nhuốm màu trắng.


      Đột nhiên lại nhớ như vậy, nhớ đến nỗi khóc thành tiếng, ngày thứ mười lăm liên lạc với Mục Khiêm Thư, cuối cùng Đỗ Cận có thể thống khoái khóc trận.


      Sáng ra Đỗ Cận mang đôi mắt đỏ bừng xử lý thủ tục nghỉ việc, cũng muốn quản có nhiều người trông thấy hay , dù sao về sau cũng cần xuất ở đây nữa.


      Cả buổi sáng Đỗ Cận chuyển giao đơn từ chức, buổi chiều bộ phận nhân thông báo cần đến phòng ban làm việc nữa, có thể trực tiếp rời khỏi.


      Nhân viên của Hoa Tư khi nghỉ việc luôn phải báo cáo sau đó tháng sau mới có thể rời khỏi, Đỗ Cận xem như trường hợp đặc biệt, chỉ ngày là có thể rời .


      Đỗ Cận biết đây là ý của Mục Khiêm Thư, chuyện của và Mục Khiêm Thư ở công ty có ai biết, xin nghỉ việc, chủ nhiệm của bộ phận nhân tất nhiên muốn nhanh chóng thông báo cho Mục Khiêm Thư, mà Mục Khiêm Thư cũng rất nhanh ra quyết định.


      Có phải đây là kết cục tốt nhất đối với hai người?


      người ép buộc, người giữ lại.


      Cuối cùng hai người bọn họ vẫn thích hợp ở bên nhau.


      Đỗ Cận cười cười, có gì tốt, cho tình hoàn hảo, chỉ cần còn hoàn mỹ nữa phải chào tạm biệt thôi.


      Đỗ Cận ôm đồ đạc của mình đứng đường, cảm thấy ông trời thích trêu người, quanh quẩn lại vẫn trở về điểm xuất phát, chỉ là lúc này đây còn người tên Mục Khiêm Thư trong cuộc sống của nữa, chỉ còn lại vui vẻ trong lòng mà thôi.


      Đỗ Cận với Lục Mạn muốn trở về quê thời gian ngắn, Lục Mạn và Triệu Tĩnh đưa Đỗ Cận đến nhà ga, ở nhà ga người đến người , Đỗ Cận lại thất thần lần nữa.


      Kiếp trước ở phi trường, màn chờ đợi Lâm Tử Dương đột nhiên lên trong đầu khiến cho Đỗ Cận bật nghĩ, rốt cuộc có phải ở trong mộng hay , có phải tất cả chỉ là giấc mơ của máy bay.


      thể nào khảo chứng, nhưng trong khoảng thời gian này mọi chuyện xảy ra thực giống như trong giấc mộng.


      Tuy trong lòng Lục Mạn vô cùng buồn, nhưng Đỗ Cận muốn về nhà nên để cho ấy về nhà, có lẽ trở về nhà tâm tình Đỗ Cận tốt hơn chút, Lục Minh Trầm đem mọi chuyện hết cho Lục Mạn nghe rồi.


      Tính tình của Lục Mạn nóng nảy, lúc biết chân tướng liền muốn chạy đến công ty Đỗ Cận tìm Mục Khiêm Thư, lại bị Lục Minh Trầm ngăn lại: “Chị nghĩ ấy lo lắng cho chị sao?”


      Động tác của Lục Mạn chậm lại, trừng mắt nhìn Lục Minh Trầm: “Vậy bây giờ phải làm sao? Để cho Tiểu Cận tự dưng lại bị sỉ nhục như vậy ư?”


      Lục Minh Trầm hít vào hơi: “Để cho ấy tự giải quyết .”


      Vì vậy, Đỗ Cận lựa chọn nghỉ việc.


      Trong lòng Lục Mạn vẫn còn tức giận, Mục Khiêm Thư nhìn thế nào cũng giống người bạc tình phụ nghĩa, nửa tháng trước hai người vẫn còn nhau say đắm, sao đảo mắt cái lại có thể chạy theo người phụ nữ khác được.


      Lúc này đổi lại là Đỗ Cận ôm lấy Lục Mạn, ngửi mùi hương người Lục Mạn, nghĩ đến thời gian ngắn thể gặp Lục Mạn, trong lòng chợt thấy khó chịu.


      Đỗ Cận quay người với Triệu Tĩnh: “Tính tình của ấy tuy được tốt, kỳ cũng có ác ý gì đâu. ấy thích ăn đồ ăn ngon, mỗi lần ấy tức giận chỉ cần dùng đồ ăn ngon dỗ ấy là được. ấy thích ngủ mình, em rồi phải chăm sóc ấy đấy…”


      Đỗ Cận liên miên cằn nhằn hồi khiến cho vành mắt Lục Mạn đỏ lên, sau khi Đỗ Cận rời khỏi còn ồn ào muốn tìm Mục Khiêm Thư tính sổ.


      Trong nội tâm Đỗ Cận hiểu , lúc ở nhà hàng, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Vi Ngưng bắt đầu hiểu, lòng của cũng hoàn toàn nguội lạnh.


      Đỗ Thịnh và Lý Nhân đứng ở nhà ga thành phố L đón Đỗ Cận, Đỗ Cận vừa xuống xe lửa liền nhìn thấy Lý Nhân khoác áo màu đỏ đứng cạnh Đỗ Thịnh.


      “Ba, mẹ!” Đỗ Cận chạy về phía Đỗ Thịnh và Lý Nhân, lần này trở về mang nhiều hành lý, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ ràng, nhất định trở về thành phố K, chỉ là bây giờ cần thời gian ngắn để tĩnh tâm.


      Về phía thành phố K, trong văn phòng của Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm quay lưng về phía Mục Khiêm Thư: “Chuyện cháu ?”


      “Chú, chuyện này làm sao cháu có thể giỡn.” Mục Khiêm Thư ngồi ghế dựa, bút trong tay gõ gõ lên bàn làm việc. Mắt nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình bàn, là vẻ mặt ôn hòa mỉm cười của ba mẹ.


      Mục Học Lâm quay đầu nhìn Mục Khiêm Thư: “Vậy cháu định làm thế nào?”


      Mục Khiêm Thư mỉm cười: “Đương nhiên là tương kế tựu kế!”


      Mục Học Lâm gật gật đầu, phiền muộn nhìn Mục Khiêm Thư: “Chỉ đáng tiếc là đứa Đỗ Cận kia.”


      Ngón tay Mục Khiêm Thư đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục động bút: “ cần phải đáng tiếc, Đỗ Cận ấy hiểu cho cháu.”


      Cửa két tiếng bị mở ra, Lý Vi Ngưng mang theo nụ cười mỉm tiến vào văn phòng của Mục Khiêm Thư, hơi giọng : “Ông chủ Mục, chúng ta thôi!”


      Lý Vi Ngưng xong mới nhìn thấy bóng dáng của Mục Học Lâm, hướng về phía Mục Học Lâm gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lôi kéo tay Mục Khiêm Thư ra khỏi văn phòng.


      Để lại Mục Học Lâm nhìn chằm chằm hai bóng lưng mà ngẩn người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :