1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 35♥ : Vật gia truyền

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Mục Khiêm Thư định đặt vé máy bay buổi chiều ngày ba mươi quay về thành phố L, sáng sớm Mục Khiêm Kỳ bị Lý Á dẫn về thành phố K, cho nên chuyến này chỉ có mình .


      Buổi sáng ngày hôm qua Lý Vệ nộp đơn xin từ chức, tạ lỗi với Mục Khiêm Thư vì chuyện lần này xử lý tốt, bằng lòng rời cương vị công tác. Ngoài mặt Mục Khiêm Thư tỏ vẻ gì, chỉ hơi biểu chút tiếc nuối đối với việc Lý Vệ từ chức, nhưng trong lòng lại cười lạnh, hồ ly rốt cục cũng lộ đuôi.


      Lý Vệ ý tứ hàm xúc trong ánh mắt Mục Khiêm Thư, xoay người rời , thông báo cho người nhà khẩn trương rời khỏi thành phố M. cảm giác Mục Khiêm Thư biết cái gì đó, nếu ở lại thành phố M quá nguy hiểm.


      Mục Khiêm Thư nhìn bóng lưng Lý Vệ rời , khóe miệng dần dần cười lạnh. Sau khi trở lại khách sạn gửi tài liệu qua email cho cục trưởng. Nên làm như thế nào, cảnh sát tự biết, muốn dính líu quá nhiều, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, tại chỉ có mình ở thành phố M, cần phải chọc Lý Vệ điên lên.


      Lúc Mục Khiêm Thư ra sân bay còn mấy người, vừa được nghỉ họ đều tranh nhau về nhà trước, đến lễ mừng năm mới sân bay trở nên vắng vẻ hơn nhiều.


      Thời điểm Mục Khiêm Thư đến thành phố L, vừa mở máy tính lên, tiêu đề tin tức chấn động liền đập vào mắt, mẹ chồng và con dâu vì tiền đẩy con trai mình vào chỗ chết? Bàn tay gây tội ác đứng phía sau là ai?


      Phía dưới đề mục, mấy trăm lời bình luận đều là lên án hành vi phạm tội của mẹ và vợ Diệp Ninh, còn kèm theo cả ảnh trực diện khuôn mặt hai người họ, xem như hủy bỏ dư luận ác liệt trước kia đối với Hoa Tư. được mở ra, chứng minh mọi việc có liên quan đến công ty Hoa Tư, vài đầu tạp chí lại bắt đầu tâng bốc Hoa Tư.


      email được gửi tới, mở tin nhắn ra, là ảnh chụp Lý Vệ bị cục trưởng bắt, tin tức này bị Mục Khiêm Thư cố gắng áp chế, chuyện này nếu lộ ra, ảnh hưởng đến dự án khu du lịch.


      Mục Khiêm Thư tắt máy tính, người đứng sau giở trò là ai tìm hiểu sau, tại chuyện khu du lịch bị tố cáo được giải quyết ổn thỏa, điều quan tâm bây giờ chỉ có Đỗ Cận.


      Đỗ Cận nhận được điện thoại Mục Khiêm Thư, hoan hô tiếng chạy xuống lầu, lưu lại ánh mắt oán trách của Đỗ Thịnh nhìn theo hướng con nhà mình rời . là con lớn dùng được nữa rồi!


      “Mọi chuyện xử lý xong rồi sao?” Đỗ Cận chạy xuống lầu, Mục Khiêm Thư mặc chiếc áo khoác màu xám đứng ở đầu bậc thang ngẩng đầu nhìn , vóc dáng rất cao, Đỗ Cận đứng bậc thang thứ hai mới cao bằng Mục Khiêm Thư. Giờ phút này sắc mặt trầm tĩnh, mặt mày mang ý cười, ôn nhu dịu dàng trả lời Đỗ Cận: “ xong rồi.”


      Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư, mấy ngày gặp, trong lòng trận xúc động, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. lấy tay phẩy tuyết rơi tóc Mục Khiêm Thư xuống: “Rất lạnh, . vào trong nhà .”


      Mục Khiêm Thư giữ chặt cánh tay của Đỗ Cận: “ cần, mấy câu với em phải rồi.”


      Vì thế Đỗ Cận bị Mục Khiêm Thư lôi kéo vào trong xe của , vừa đóng cửa xe lại, hơi thở lạnh lạnh của Mục Khiêm Thư xông vào mũi, cảm giác được eo bị lực mạnh mẽ kéo về phía . Khuôn mặt Mục Khiêm Thư phóng đại trước mắt, theo bản năng mở to hai mắt, lông mi Mục Khiêm Thư quét quét mặt , ngứa ngứa, rất dễ chịu.


      “Nhắm mắt lại.” Mục Khiêm Thư nới lỏng cánh tay ôm Đỗ Cận, thoáng rời ra chút khoảng cách, nhưng mà trán vẫn chạm trán Đỗ Cận, nhìn Đỗ Cận ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên môi gợi lên chút tươi cười, thanh càng thêm dịu dàng: “Ngoan…”


      Đỗ Cận cảm thụ được hơi thở Mục Khiêm Thư, vừa mới ở dưới lầu đứng lúc, người đều là hơi lạnh, Đỗ Cận rúc vào trong ngực Mục Khiêm Thư, hai tay ôm lấy Mục Khiêm Thư. Chỉ cảm thấy nụ hôn nồng nhiệt của Mục Khiêm Thư chỉ hơi chậm lại giây sau đó là càng thêm mạnh mẽ, hai tay ôm chặt thân thể Đỗ Cận, như gắng sức muốn đem khảm vào thân thể của chính mình .


      Đỗ Cận nghênh đón nụ hôn của Mục Khiêm Thư, kĩ thuật hôn của thuần thục, thậm chí rất trúc trắc, nhưng mà Đỗ Cận vẫn vô cùng say mê. Mục Khiêm Thư cắn cắn cánh môi của Đỗ Cận, sau đó liền vô tự thông* ôm lấy đầu lưỡi Đỗ Cận bắt đầu chơi đùa. Cánh tay Đỗ Cận ôm Mục Khiêm Thư càng ngày càng mất khí lực. Chờ nụ hôn vừa chấm dứt, toàn thân hai người cũng nóng lên.


      (* thầy cũng tự thông tỏ)


      …” Đỗ Cận vừa muốn , Mục Khiêm Thư áp đầu ôm vào trong lồng ngực, bàn tay còn vuốt ve hai má trơn bóng của Đỗ Cận: “Làm sao vậy?”


      Đỗ Cận nhìn ánh mắt nóng rực của Mục Khiêm Thư có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, Mục Khiêm Thư cảm giác trong lòng bàn tay lại đổ thêm mồ hôi. Trong xe bật điều hòa làm cho có chút khô nóng, ánh mắt nhìn Đỗ Cận cũng trở nên sâu thẳm.


      “Hôm nay làm sao vậy?” Đỗ Cận giữ chặt bàn tay Mục Khiêm Thư, nắm ở trong lòng bàn tay, mày nhíu lại, biểu tình lo lắng nhìn Mục Khiêm Thư.


      Mục Khiêm Thư phải người đàn ông có chừng mực như vậy, ngược lại, luôn có chút lạnh nhạt, dù từng ở trong bầu khí thích hợp cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá giới hạn, nhưng vừa rồi nếu kịp thời khắc chế, muốn quá giới hạn.


      Mục Khiêm Thư cầm mu bàn tay Đỗ Cận, thanh còn có chút khàn khàn: “ có gì, nhớ em.”


      Đỗ Cận lời nào, tựa trong ngực Mục Khiêm Thư nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, bên môi ngập ngừng hồi mới hỏi: “… Có phải có việc gạt em đúng ?”


      Mục Khiêm Thư cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Cận, màu sắc con ngươi dần tối lại: “ có.”


      Bỗng nhiên Đỗ Cận rời khỏi vòng ôm của Mục Khiêm Thư, ngồi thẳng người ánh mắt nhìn chằm chằm bình nước hoa phía trước xe: “Vậy sao? Ngày đó cùng mẹ em chuyện em cũng nghe được.”


      Mục Khiêm Thư lắc đầu, lại kéo bàn tay Đỗ Cận, cảm giác được Đỗ Cận tức giận giống như muốn rút tay về, nắm chặt tay , Đỗ Cận bị đau, còn ở giãy dụa nữa.


      Mục Khiêm Thư muốn giải thích cái gì, tuy rằng quả có rất nhiều chuyện cho biết, nhưng mà cần biết, cứ như vậy là tốt rồi. có thể gặp , có thể nắm tay , có thể vuốt ve mặt tròn của , bây giờ đối với , là chuyện đáng trân trọng cỡ nào.


      Cho dù biết.


      Mục Khiêm Thư lấy ra hộp quà từ ghế ngồi phía sau đưa cho Đỗ Cận, Đỗ Cận nghi hoặc tiếp nhận, vừa mở ra liền thấy sợi dây chuyền hình trái tim rất đẹp.


      Sợi dây chuyền làm bằng bạch kim, hoa tai là con bướm trong tư thế chuẩn bị bay lên, hoa tai lớn phối hợp với sợi dây chuyền rất hài hòa. Chỉ là thoạt nhìn những thứ này dường như lâu năm, bên ngoài hơi cũ.


      “Đây là?” Đỗ Cận đoán được dụng ý của Mục Khiêm Thư, nhưng nhìn ra được chiếc vòng cổ này rất quan trọng.


      “Để đeo cho em.” Mục Khiêm Thư lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, vén tóc Đỗ Cận lên, đeo dây chuyền lên cổ .


      Đỗ Cận nhìn sợi dây chuyền qua gương chiếu hậu, con bướm bên tai có cảm giác như muốn đậu xuống xương quai xanh của , lại muốn giương cánh bay lượn, bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác quen thuộc.


      “Rất đẹp.” Mục Khiêm Thư tựa đầu lên xương quai xanh của Đỗ Cận, thấp giọng khen ngợi, biết là xương quai xanh hay là dây chuyền.


      “Đây là vật gia truyền nhà à?” Trong đầu Đỗ Cận hiểu, bắt đầu đoán mò, Mục Khiêm Thư nghe lời của Đỗ Cận cười ra tiếng, lấy tay cốc lên trán Đỗ Cận: “Cả ngày trong đầu biết nghĩ cái gì!”


      thể trách Đỗ Cận nghĩ nhiều, chẳng qua là đầu năm nay bị phim truyền hình ảnh hưởng, bình thường trong phim truyền hình hay xuất vật quý giá này nọ sau đó lá cả câu chuyện dài, đó gọi là vật gia truyền, gì mà theo bao nhiêu năm, tại giao cho em, hi vọng em có thể quý trọng bla bla bla…


      Ngón tay Đỗ Cận sờ lên ‘vật gia truyền’, cảm giác lạnh lạnh trong lòng bàn tay lan ra, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc như cũng từng có chiếc vòng cổ như vậy.


      Buổi tối Mục Khiêm Thư còn muốn chạy về thành phố K, Đỗ Cận chỉ ở trong xe cùng nghỉ ngơi chốc lát liền để cho , còn đặc biệt chạy lên lầu đem quà mua đưa cho Mục Khiêm Thư.


      Quà mua cho Mục Khiêm Thư là cái khăn quàng cổ màu trắng, Mục Khiêm Thư trước giờ toàn mặc quần áo màu tối, tại quàng chiếc trắng khăn quàng cổ màu trắng nhìn có chút là lạ, nhưng lại càng tăng thêm khí chất.


      Mục Khiêm Thư cúi đầu nhìn Đỗ Cận quàng khăn lên cổ mình. rất nhiều năm Mục Khiêm Thư chưa từng quàng khăn quàng cổ, là có chút quen. tại nhìn khăn quàng cổ bằng len chọc chọc cổ , như là có dòng nước ấm lan tràn trong lòng.


      Đỗ Cận mở túi ra, có quà của Mục Khiêm Kỳ, Mục Học Lâm, còn có cái lắc vàng là quà của bé con trong bụng Mục Khiêm Kỳ, phải vật giá trị gì, nhưng kiểu dáng rất tinh xảo, chắc chắc Mục Khiêm Kỳ nhìn thấy cũng thích.


      Mục Khiêm Thư dịu dàng nhìn miệng của Đỗ Cận , cuối cùng nhịn được nhàng hôn lên đôi môi hồng của cái. Đỗ Cận ngước mắt lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn Mục Khiêm Thư.


      Sáu giờ tối Mục Khiêm Thư lại phải lên máy bay trở về thành phố K, Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư lái xe , ngón tay sờ sờ môi bị hôn, trong lòng trận ngọt ngào.


      “Con , làm gì vậy?” Đỗ Thịnh nhìn đến Đỗ Cận chạy lên chạy xuống cảm thấy rất kỳ quái, thể ngồi yên trong nhà, ông chậm rãi xuống lầu liền nhìn thấy Đỗ Cận thắm thiết nhìn về phía trước.


      “A? Ba! Ba làm con sợ muốn chết.” Đỗ Cận kéo Đỗ Thịnh: “ có gì có gì, lạnh chết rồi, chúng ta về nhà thôi.”


      Đỗ Thịnh hai tay để sau lưng: “Hừ, con còn biết ba lạnh à?”


      Đỗ Cận ngẩn người, nghe Đỗ Thịnh mang theo giọng điệu làm nũng , nhất thời đầu hơi mở ra, đều phụ nữ thích làm nũng, nhưng mà ba cũng đâu thua kém gì.


      “Ba… con đương nhiên phải quan tâm ba chứ! Ba và mẹ là hai người quan trọng nhất trong đời con, con quan hai người quan tâm ai!” xong Đỗ Cận còn giơ ba ngón tay lên: “Con thề với trời đấy!”


      Đỗ Thịnh gật đầu, xem ra rất vừa lòng với biểu của Đỗ Cận, ông giả bộ ho khan tiếng: “À, là như vậy?”


      Đỗ Cận điên cuồng gật đầu: “Đương nhiên là ! So với trân châu còn hơn!”


      Nghe thế Đỗ Thịnh mới vừa lòng xoay người lên lầu, Đỗ Cận lắc lư theo phía sau ríu rít ôm cánh tay Đỗ Thịnh.


      Sau khi về nhà mới phát điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, cầm di động xem, là Lục Mạn gọi, cắn cắn khóe miệng, nghĩ đến giọng nổi bão của Lục Mạn…


      thực tế Lục Mạn quả hề tức giận, lúc này ấy ung dung nằm ở sofa nhà mình nhìn Triệu Tĩnh bận rộn.


      Lục Mạn tay bận cầm điện thoại di động chơi trò chơi tay còn lại ăn đồ ăn vặt, sau đó cảm thấy mình thoải mái như vậy nhất định phải cho người ta biết, người ta là ai? Đỗ Cận chính là người duy nhất được chọn.


      Nhưng mà gọi liên tục ba cuộc ai nhận, trong lòng Lục Mạn có chút hoài nghi, gần sang năm mới mà mang theo di động ở người à? Hay là tiện nhận điện thoại?


      Ha ha… Lục Mạn nhớ tới sáng hôm đó rời nhìn thấy Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận, trong đầu khỏi tưởng tượng rất nhiều hình ảnh, vừa nghĩ như vậy, cực kỳ khẳng định, Đỗ Cận rất tiện nghe máy!


      Triệu Tĩnh theo ba Lục cùng dán câu đối xuân, leo lên leo xuống, khuôn mặt ba Lục luôn mang nụ cười thỏa mãn, mẹ Lục ở bên cũng cong lông mày.


      Triệu Tĩnh ở nhà Lục Mạn đón lễ mừng năm mới, chỉ là trùng hợp, vốn dự định đưa Lục Mạn về quê rồi lại quay về thành phố K, dù sao thời gian còn nhiều bọn họ cũng gấp, buổi chiều xe mới về đến nhà Lục Mạn.


      Bởi vì chuyện trước đó vài ngày Lục Mạn còn cùng Triệu Tĩnh hờn dỗi, dọc đường cũng nhiều, Triệu Tĩnh tự biết đuối lý, liền cười hì hì trêu chọc với Lục Mạn, mãi cho đến khi về đến quê Lục Mạn, Lục Mạn mới cười ra tiếng.


      Triệu Tĩnh quay đầu lại nhìn thấy lúm đồng tiền của Lục Mạn, trong lúc nhất thời quên chính mình còn lái xe, vì vậy gây ra cố, xe bọn họ đâm phải cột điện, lập tức trận khói bốc lên.


      Nơi xảy ra tai nạn cách nhà Lục Mạn xa, hai người thương lượng trước tiên đem xe đưa sửa, Triệu Tĩnh theo Lục Mạn về nhà trước, nghĩ cách sáng hôm sau ra ga mua vé xe về thành phố K .


      Đến nhà Lục Mạn, tuy rằng ba Lục thích Lục Mạn mang theo đàn ông trở về ngủ qua đêm, nhưng là vướng vào tình huống bất đắc dĩ cũng ngầm đồng ý.


      Ngày hôm sau Lục Mạn cùng Triệu Tĩnh đến nhà ga mới biết được bởi vì tuyết rơi nhiều, nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Triệu Tĩnh đứng ở bến xe, nghĩ đến ba Lục dài mặt, lập tức trong lòng lạnh lẽo.


      Cuối cùng, Triệu Tĩnh đành phải cùng Lục Mạn trở về Lục gia.


      Kết quả chính là Lục Mạn có thêm người để sai khiến, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị sai bảo, ngược lại mẹ Lục nhìn Lục Mạn bắt nạt Triệu Tĩnh như vậy, hung hăng mắng Lục Mạn trận, thẳng đến khi Triệu Tĩnh đến hoà giải, mình thích bị sai việc mới bỏ qua.


      Ở chung hai ngày, khuôn mặt ba Lục cũng cau có nữa, cả ngày cười hơ hớ, mẹ Lục cũng làm nhiều thức ăn ngon cho Triệu Tĩnh, Lục Mạn cảm thấy chính mình bị lập rồi.


      vừa nghĩ đến, trong lòng liền bực bội, khó chịu như vậy, lại muốn gọi điện thoại cho Đỗ Cận oán giận…

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 36♥ : Gặp phụ huynh

      Edit: cindynguyen


      Beta: Rùa Tuki


      Mùng tám Đỗ Cận bắt đầu làm lại, buổi chiều mùng sáu dưới ánh mắt lưu luyến của Đỗ Thịnh và Lý Nhân, kéo hành lý rời khỏi thành phố L.


      Hành lý hơi nhiều, đồ ăn năm mới còn có đặc sản quê nhà, những mang cho Lục Mạn mà còn mang cho bạn đồng nghiệp, đây là phép xã giao thông thường.


      Đỗ Cận nhớ lại bộ dạng kìm nén nghẹn ngào của Đỗ Thịnh trong lòng liền khó chịu, nghĩ đến rất lâu được gặp ba mẹ, nhìn hình dáng của Đỗ Thịnh và Lý Nhân đứng ở sân ga đưa tiễn càng ngày càng lại, Đỗ Cận lau lau khóe mắt, sịt sịt mũi, nhịn xuống nước mắt muốn chảy, dùng sức chớp mắt.


      xe lửa, người trở về cũng nhiều, học sinh tiểu học qua năm mới mới khai giảng, Đỗ Cận ngồi trong xe hiếm khi được yên tĩnh như vậy.


      Mùng sáu Lục Mạn trở lại thành phố K, xung phong đòi đón Đỗ Cận, Đỗ Cận nhận điện thoại xong suy nghĩ biết Lục Mạn có thể thuận lợi chạy xe đến nhà ga hay .


      Thực tế, đúng là quá coi thường Lục Mạn, ràng còn đến nhà ga trước . Đỗ Cận xuống xe lửa liền nhìn thấy Lục Mạn khoác áo lông, Triệu Tĩnh đứng bên cầm túi xách của ấy, bộ dáng như nàng dâu .


      “Mạn Mạn!” Đỗ Cận kêu tiếng, Lục Mạn xoay qua nhìn ngang ngó dọc trông thấy Đỗ Cận liền hô to lên, lôi kéo bàn tay Triệu Tĩnh chạy tới chỗ Đỗ Cận.


      “Chúc mừng năm mới.” Triệu Tĩnh và Đỗ Cận chào hỏi, Đỗ Cận mỉm cười gật đầu, miệng vào tai Lục Mạn: “, chuyện này là như thế nào?”


      Lục Mạn nhìn Triệu Tĩnh theo phía sau giống như cái đuôi, kiêu ngạo : “Còn có thể là chuyện gì, là bị ta quấn quá!”


      Đỗ Cận hừ tiếng, để ý Lục Mạn, kéo hành lý lên phía trước.


      Về tới phòng trọ, Đỗ Cận nhìn tầng bụi, chỉ mới qua cái lễ, phòng trọ giống như có mùi nấm mốc, Đỗ Cận vội vàng chạy mở cửa sổ thông gió.


      Lục Mạn đổi bộ drap mới thay xong mới với Đỗ Cận: “Tiểu Cận, buổi chiều A Đậu tới, lát chúng ta ra ngoài mua ít đồ ăn .”


      Bàn tay lau bàn của Đỗ Cận dừng lại: “Ai? Lục Tiểu Tam? Cậu ta tới đây làm cái gì?”


      Triệu Tĩnh còn chưa biết Lục Minh Trầm là ai nhưng nghe cùng họ với Lục Mạn nên đoán là thân thích của Lục Mạn, quả nhiên nghe thấy Lục Mạn hơi hơi cao giọng: “Còn có thể làm gì? Tất nhiên là đến thăm người chị này rồi.”


      Đỗ Cận gật gật đầu: “Được rồi, nhưng rất tiếc mình ăn cơm tối ở đây.”


      Lục Mạn cười vô cùng thô bỉ lại gần Đỗ Cận: “ hẹn hò phải ?”


      Đỗ Cân nghĩ nghĩ, và Mục Khiêm Thư giống như hẹn hò sao? Hình như phải!


      “Gặp phụ huynh!” Thấy bộ dáng có được đáp án liền bỏ qua của Lục Mạn, Đỗ Cận trả lời: “Được rồi được rồi, tránh ra, mình phải làm việc.”


      Lục Mạn cười hắc hắc: “Nhanh như vậy gặp người lớn rồi.”


      Đỗ Cận nghĩ đến người phỏng vấn , Mục Học Lâm, đối với Mục Khiêm Thư mà , Mục Học Lâm xem như là người cha. Hôm nay gặp Mục Học Lâm phải là gặp phụ huynh sao.


      Nghĩ như vậy, tự nhiên cảm thấy da mặt mình dày thêm chút, cư nhiên dưới trêu chọc của Lục Mạn mà mặt đỏ tai hồng.


      Nhưng phải đánh trả cần phải đánh, nếu Lục Mạn đắc ý đến tận trời.


      “Mình nào có nhanh bằng cậu, hai người còn phải là nhanh như chớp?” Đỗ Cận mở to ánh mắt trong veo như nước, mắt chớp nhìn Lục Mạn, Lục Mạn hừ hừ hai tiếng, la lên: “Hãy xem Cửu Bạch Cốt Trảo của ta!”


      Nhất thời trong phòng trọ hai đùa giỡn rần trời, phòng vừa được dọn dẹp lại loạn xì ngầu cả lên. Triệu Tĩnh ở bên cạnh vừa dọn dẹp phòng ở vừa lắc đầu cười.


      Cãi nhau đến tận buổi chiều, Đỗ Cận hẹn Mục Khiêm Thư bốn giờ bắt đầu xuất phát đến nhà Mục Học Lâm chào hỏi.


      Mục Học Lâm ở cùng Mục Khiêm Thư trong khu nhà , ra Đỗ Cận muốn tự mình đón xe cần phiền Mục Khiêm Thư chạy qua chạy lại nhưng Mục Khiêm Thư tiếng cự tuyệt, hỏi lý do trả lời bởi vì nhớ Đỗ Cận, muốn sớm nhìn thấy .


      Tuy rằng ngoài miệng Đỗ Cận buồn nôn nhưng trong lòng lại lặng lẽ vui cười như hoa.


      Sức mạnh của tình rất vĩ đại…..


      Vợ của Mục Học Lâm là người dẫn chương trình, ở thành phố K rất có tiếng, là người phụ nữ mạnh mẽ. Trước khi quen Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận nghe đến tên của bà, sau này ở cùng Mục Khiêm Thư tự nhiên là để ý chuyện nhà của hơn.


      Trước khi ra cửa, Đỗ Cận còn lo lắng mình làm sai gì đó, đến khi lên xe nhìn thấy Mục Khiêm Thư mới an tâm hơn chút.


      cổ Mục Khiêm Thư choàng khăn quàng cổ màu trắng tặng cho , vài ngày rồi mà vẫn sạch dính hạt bụi nào, ở bên trong mặc cái áo màu lam, bên ngoài khoác áo gió màu đen dài đến đầu gối. Sau khi lên xe lấy khăn quàng cổ xuống lộ ra xương quai xanh hấp dẫn.


      “Đừng khẩn trương, nhìn xem, lòng bạn tay đều là mồ hôi rồi.” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận lên xe, cầm lấy khăn giấy đưa cho lau, Đỗ Cận làm bộ thoải mái cười ha ha : “Trước đây có đưa bạn về chưa? Bọn họ thích dạng người như thế nào?”


      Mục Khiêm Thư đưa tay sờ sờ hai má Đỗ Cận, nhìn khuôn mặt hồng nhuần của : “Em là người đầu tiên.”


      Đỗ Cận biết người khác nghe thế có cảm giác gì nhưng lòng của tại cực kỳ yên ổn, vĩnh viễn như viên thuốc an thần, làm cho cả người đều an tĩnh lại.


      Mục Khiêm Thư cùng Đỗ Cận bước vào phòng khách của Mục Học Lâm, Đỗ Cận nhìn thấy vài đứa bé trai chơi đuổi bắt, đứa phía trước chạy đứa phía sau đuổi theo, vài đứa còn lại tránh trái tránh phải, rất náo nhiệt.


      Mục Khiêm Thư nắm tay Đỗ Cận vào phòng, cả phòng tranh cãi ầm ĩ bỗng nhiên im lặng, vài người lớn đều đồng loạt nhìn chằm chằm Đỗ Cận, Đỗ Cận bị nhìn có chút ngượng ngùng.


      “Đây là chú, thím, dượng, dì, còn đây là con trai của dì, em chắc chắn là biết.” Mục Khiêm Thư lôi kéo Đỗ Cận giới thiệu từng người, cuối cùng Đỗ Cận nhìn thấy bóng dáng người đàn ông xuất .


      Khuôn mặt quen thuộc, kiểu tóc quen thuộc. Đỗ Cận kinh ngạc nhìn Kha Cẩm Minh xuất trước mắt, a tiếng, sau đó mới xấu hổ nhìn cả nhà Mục Khiêm Thư cười cười.


      “Đây là Tiểu Cận sao? Quả nhiên rất được.” Thím của Mục Khiêm Thư, Giang Mỹ đến bên người Đỗ Cận, như rất thân quen nắm bàn tay Đỗ Cận: “Dáng người cũng tệ.”


      Đỗ Cận cúi đầu, ngượng ngùng kêu tiếng thím.


      Giang Mỹ che miệng cười rất ý nhị, nhưng trong ánh mắt cường thế vẫn thoáng ra. Mục Học Lâm mặc đồ rất nghiêm túc, đứng ở bên cạnh Giang Mỹ: “Bà kiềm chế chút , dọa Đỗ Cận, Khiêm Thư đau lòng.”


      Đỗ Cận vừa nghe càng thêm xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Mục Khiêm Thư, chỉ thấy người đằng sau vẫn bất động, ngay của biểu tình cũng chút thay đổi.


      Đỗ Cận bị Giang Mỹ kéo đến ngồi xuống bên cạnh, Kha Cẩm Minh cũng tới: “Đỗ tiểu thư, chúng ta có duyên.”


      Đỗ Cận nghĩ nghĩ, xem như hiểu vì sao Kha Cẩm Minh quay về thành phố K liền vào Hoa Tư, ra ta cũng là người nhà.


      Đỗ Cận mỉm cười gật đầu với Kha Cẩm Minh, xem như chào hỏi. Kha Cẩm Minh lại ngồi bên cạnh Đỗ Cận: “Nếu có duyên như vậy, ngồi gần chút sao được.”


      Đỗ Cận cảm giác người bên cạnh bị đẩy cái, sau đó ba của Kha Cẩm Minh : “Cẩm Minh, con qua đây.”


      Đỗ Cận nhìn thấy sắc mặt Kha Cẩm Minh cứng đờ, khuôn mặt dễ nhìn nhăn lại thành đống, ta thầm oán liếc ba của ta cái, liền rời khỏi bên cạnh Đỗ Cận.


      Mục Khiêm Thư ngồi xuống vị trí của Kha Cẩm Minh, trong lòng Đỗ Cận mới thả lỏng chút. Giang Mỹ ở bên nhìn thấy sắc mặt vui của Mục Khiêm Thư, cười xùy ra tiếng.


      nghĩ tới Mục Khiêm Thư cũng có ngày ghen.


      Mục Khiêm Kỳ khoan thai chầm chậm đến, từ ngày mang thai trở nên rất thích ngủ. Buổi chiều ngủ trưa ngủ đến bây giờ mới tỉnh, Lý Á lại cố tình gọi dậy, cũng là do sắc trời tối mới biết bây giờ là mấy giờ, rời giường xong còn phàn nàn hồi với Lý Á.


      Lý Á cười tủm tỉm, thời kỳ đầu mang thai tính khí nóng nảy cũng hiểu.


      Mục Khiêm Kỳ sửa soạn chút liền tới nhà của Mục Học Lâm, may mắn là cũng gần, nếu như cách xa chắc chắn bọn họ chỉ có thể ăn đồ ăn thừa.


      Mục Khiêm Kỳ vừa vào cửa liền nhìn thấy Đỗ Cận ngồi ghế sofa, ôm bụng qua: “Chị dâu!”


      Đỗ Cận quay đầu liền nhìn thấy Mục Khiêm Kỳ được Lý Á đỡ tới, Mục Khiêm Kỳ mặc rất dày, người được bọc tròn vo như con chim cánh cụt, Đỗ Cận nhìn cả buổi cũng biết cái gì.


      Mục Khiêm Kỳ tới, Mục Khiêm Thư đứng lên nhường chỗ cho Mục Khiêm Kỳ ngồi bên cạnh Đỗ Cận.


      “Làm sao vậy, rất khó coi sao?” Hiển nhiên Mục Khiêm Kỳ rất để ý ánh nhìn của người khác, khuôn mặt tinh xảo lộ vẻ lo lắng, giống như lúc này trở nên xấu hơn bình thường.


      đâu, rất đẹp.” Đỗ Cận lời trái với lương tâm, bọc thành như vậy… đúng là nhìn thấy chỗ xinh đẹp đâu, nhưng phụ nữ có thai là cần phải dỗ, điểm này Đỗ Cận biết .


      Quả nhiên khuôn mặt Mục Khiêm Kỳ sáng ngời hơn rất nhiều, cười ngọt ngào với Đỗ Cận: “Vẫn là chị dâu tốt, Lý Á còn giống chim cánh cụt xấu muốn chết.”


      Đỗ Cận thông cảm nhìn Lý Á, lại tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lý Á à Lý Á, đả kích Tây Thi của như vậy, trong lòng đắc ý lắm đúng ?


      Lý Á cảm giác được thông cảm của Đỗ Cận, muốn lấy nước ấm cho Mục Khiêm Kỳ.


      Hàn huyên hồi, Đỗ Cận cảm thấy Giang Mỹ cũng khó ở chung như bên ngoài vẫn đồn, ngược lại còn cảm thấy bà rất tốt, rất thích cười, rất quan tâm đến .


      biết rằng Mục Khiêm Thư trước khi đến qua với Mục Học Lâm, cho nên cả nhà mới có thể thân thiện với Đỗ Cận như thế, nếu phải như vậy, nội gia thế nhà thôi cũng đủ để cho Giang Mỹ càm ràm thêm mấy ngày.


      Nhưng đây là chuyện của tụi , làm sao đến phiên bọn họ làm chủ, lại Mục Khiêm Thư vẫn luôn rất có chủ trương độc lập, Giang Mỹ từng có ý muốn giúp giới thiệu đối tượng, lại bị liếc cái, muốn làm mấy chuyện nhàm chán như vậy, bà cũng dám nhúng tay vào chuyện của .


      Đều , quỷ sợ hung người sợ ác. Đối Giang Mỹ mà , Mục Khiêm Thư so với bà còn mạnh mẽ hơn, bà cần phải tự làm cho mình thoải mái.


      Suy nghĩ như vậy, lập tức trong lòng thoải mái hơn nhiều, lúc ăn cơm còn cố ý gắp thêm đồ ăn cho Đỗ Cận, mẹ của Kha Cẩm Minh nhìn động tác của Giang Mỹ, mặt tuy rằng khinh thường nhưng cũng học theo lấy lòng Đỗ Cận, liên tục gắp đồ ăn cho Đỗ Cận.


      Nhất thời Đỗ Cận biết nên ăn cái gì mới tốt…

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 37♥ : Nghiêm bắt kẻ thông dâm

      Edit: cindynguyen


      Beta: Rùa Tuki



      Buổi sáng mùng tám, Đỗ Cận mang theo ít đặc sản vào công ty, trong công ty chỉ có vài người, lười biếng ngồi thành vòng, chuyện phiếm hoặc ăn cái gì đó.


      Đỗ Cận bước vào văn phòng làm việc, Nghiêm còn chưa tới, Đỗ Cận lấy vài túi đỗ ăn vặt cho các đồng nghiệp, để riêng túi mì ống cho Trương Mẫn.


      Các đồng nghiệp cười cười với Đỗ Cận sau đó nhận đồ ăn vặt, chị Viên mở máy tính sau đó vào trang web nội bộ của công ty, thình lình trông thấy tiêu đề ngay đầu trang, tiêu đề là: Cuộc thảo luận ai là kẻ thứ ba? Từ buổi sáng sáu giờ đến bây giờ là tám giờ lượt xem đột phá lên đến con số hai ngàn, bình luận phía dưới càng lúc càng cực kỳ khùng khiếp, có xu hướng tăng vọt. May mắn là trang web nội bộ công ty, nếu đăng ở trang web công cộng biết thành cái dạng gì nữa.


      Chị Viên ồ lên tiếng, nhấp mở ra xem coi là chuyện gì mà có thể hấp dẫn tỉ suất lượt xem điên cuồng đến vậy.


      “Đây phải là Tiểu Lôi sao?” Bàn tay ăn đổ ăn vặt của chị Viên dừng lại, nhìn chằm chằm màn hình : “Người đàn ông này sao lại nhìn quen như vậy nhỉ?”


      Đỗ Cận nghe thấy đến trước máy tính của chị Viên, quả nhiên khuôn mặt của Tả Tiểu Lôi xuất ràng màn hình máy tính, còn có cả người đàn ông kia.


      “Đây phải là chồng ly hôn của trưởng phòng sao?” đồng nghiệp nam nhận ra thân phận của người đàn ông, kinh ngạc . Kỳ thời điểm Đỗ Cận vào công ty có thấy ảnh chụp chung của Nghiêm cùng chồng bàn làm việc của Nghiêm , nếu như vậy, ở khách sạn làm sao chỉ liếc mắt cái liền nhận ra bọn họ.


      Nhưng tại cái quan tâm là, bài thảo luận này là ai đăng lên?


      Chuyện của cùng Tả Tiểu Lôi chỉ có Mục Khiêm Kỳ biết nhưng gần đây ấy mệt mỏi vì mang thai, khẳng định quan tâm đến chuyện này.


      Nếu phải ấy vậy còn có thể là ai?


      Chẳng lẽ có ác nhân ác báo ư?


      Ánh mắt Đỗ Cận chuyển động theo tay của chị Viên, trước bàn máy tính của chị Viên bốn người chen chúc nhau, mỗi người đều xem rất chăm chú.


      Phía là hình ảnh hai người hẹn hò, trừ bỏ Tả Tiểu Lôi mặc quần áo hở hang ra còn lại coi như cũng có gì, nhưng càng xuống càng chịu nổi, mãi đến cuối trang mới thấy hình ảnh Tả Tiểu Lôi cùng người đàn ông kia phóng túng.


      Ngực trái của Tả Tiểu Lôi có hình xăm bị nhìn thấy từng nét, may mắn những bộ phận nhạy cảm bị bôi mờ , nhưng ngược lại như vậy lại dễ khiến người khác liên tưởng. Đỗ Cận nhìn chút mà mặt đỏ, quay người lại, ngồi vào vị trí của mình, hai đồng nghiệp nam cũng có chút ngượng ngùng, đều mở máy tính lên nhưng biết là làm việc hay lại tiếp tục xem bài thảo luận kia.


      Chỉ chốc lát Nghiêm tới, chị Viên nhìn thấy Nghiêm đến liến lôi kéo tay chị ta tiến vào văn phòng, chỉ chốc lát trong văn phòng truyền đến thanh ném đồ.


      Cả buổi sáng Tả Tiểu Lôi cũng làm, biết có phải là sớm biết chuyện này nên dám tới hay .


      Trương Mẫn nhìn chị Viên vào văn phòng còn chưa ra bĩu môi: “Nhìn xem, còn an ủi cơ đấy.”


      Đỗ Cận tức giận trừng mắt liếc Trương Mẫn, tuy rằng và Mục Khiêm Thư chưa kết hôn nhưng cũng hiểu được khó chịu khi bị phản bội. dám tưởng tượng nếu Mục Khiêm Thư phản bội giống như Lâm Tử Dương, lúc đó làm gì?


      Bỏ xa sao? Đỗ Cận xác định bản thân có thể có dũng khí rời như vậy hay .


      Nghiêm náo loạn trong văn phòng lúc chị Viên mới ra, chị ta ra nhìn thấy mấy đồng nghiệp nam : “Nhìn cái gì! Còn chịu làm việc!”


      Mấy đồng nghiệp nam bị giũa cho trận liền ngoan ngoãn tắt máy tính, nghiêm túc vẽ, thiết kế phương án, ngày làm đầu tiên bị khí tối tăm bao phủ.


      Trương Mẫn nhìn ảnh chụp kia lúc lâu mới câu: Ây dà… Ảnh chụp tệ, Tả Tiểu Lôi tới, bằng hỏi xem ai chụp.


      Đỗ Cận nhịn bạn sợ thiên hạ loạn này, gõ bút lên bàn Trương Mẫn: “Làm việc .”


      Trong khách sạn nữ nhân vật chính quấn quít lấy người đàn ông thỏ thẻ: “ cùng ta ly hôn sau đó lấy em là sao?”


      Người đàn ông sau khi được thỏa mãn hé ra khuôn mặt với nụ cười thô tục, miệng vào tai ta: “Đương nhiên, có khi nào giữ lời. Đúng rồi, hôm nay em làm à?”


      Người đàn ông xong tay liền sờ soạng hai má trơn bóng của , trong lòng nghĩ đến người phụ nữ lớn tuổi kia còn chưa chịu ký đơn ly hôn.


      phải hôm nay hẹn em đến sao? Đương nhiên là quan trọng hơn rồi.” Tả Tiểu Lôi ẻo lả , nhìn về phía người đàn ông cười ngọt ngào.


      hẹn?” Người đàn ông tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng mỹ nữ trong ngực, làm gì còn nghĩ được nhiều như vậy.


      Nghiêm nhìn tin nhắn điện thoại di động, chỉ có tên khách sạn và số phòng, Nghiêm suy nghĩ giây rất nhanh liền biết ý nghĩa là gì.


      Nghiêm cầm lấy túi xách, ra văn phòng, rời giống như cơn gió, lưu lại bọn Đỗ Cận ngẩn người nhìn bóng lưng của chị ta.


      Nghiêm vừa , áp lực trong phòng liền biến mất, tuy rằng chị Viên đối với thái độ của bọn họ có chút bất mãn nhưng chị biết mình rốt cuộc cũng phải lãnh đạo, chỉ giả vờ quát lớn hai câu sau đó liền gia nhập hội bàn tán.


      Phụ nữ ở cùng nhau, thiếu nhất là cái gì, tất nhiên là chuyện vỉa hè. Chị Viên là người theo Nghiêm lâu nhất khẳng định biết nội tình, vì thế mấy người bọn họ kéo tay chị Viên la hét chị Viên kể cho bọn họ rốt cuộc chuyện là thế nào.


      Chị Viên hít hơi, chậm rãi .


      Chồng của Nghiêm trước kia rất nghèo, là nhà quê, nhưng miệng mồm nhanh nhạy, giỏi nhất lời ngon tiếng ngọt, năm đó còn dám đem Nghiêm có bạn trai giành về. Nhưng khi cưới Nghiêm bị cả nhà Nghiêm cực lực phản đối, cha của Nghiêm mở công ty hậu cần, tính tình nóng vội, lại táo bạo, nhìn Nghiêm quyết tâm muốn bỏ theo chồng, trong cơn tức giận cắt đứt quan hệ cha con với Nghiêm .


      Sau khi Nghiêm kết hôn còn liên lạc về nhà nữa, chồng của Nghiêm đương nhiên hài lòng, cưới Nghiêm chính là muốn phấn đấu đến tám mười năm, ầm ĩ như vậy đối với có lợi.


      Vì thế chồng của Nghiêm liên tục giục Nghiêm về nhà, ngay từ đầu Nghiêm sống chết đồng ý, nhưng là chịu nổi ông chồng động chút lại lấy chuyện bất hiếu ra , chị ta vẫn phải về nhà giải hòa với cha.


      Sau khi có đứa , Nghiêm cũng coi như có hạnh phúc.


      Nhưng năm trước ba của Nghiêm qua đời, mẹ chị ta lại giúp được gì, chồng của Nghiêm kế thừa công ty hậu cần của ba , ngồi lên vị trí ông chủ lớn cũng .


      Lại sau đó, Nghiêm muốn nhúng tay vào chuyện của cũng được.


      Nghe ra tiền căn hậu quả, Đỗ Cận và Trương Mẫn thể thông cảm với Nghiêm , đem hạnh phúc đặt vào loại đàn ông này việc vô cùng sai lầm, nhưng tình là thế, trước làm cho người ta đỏ mặt sau khiến cho người ta đỏ mắt.


      Nghiêm vội vàng đuổi tới khách sạn, ở đại sảnh liền đụng phải nhân viên phục vụ, tuy rằng người phục vụ cố gắng ngăn lại hành vi phá cửa mà vào của Nghiêm , nhưng đàn bà khi điên lên đàn ông cũng phải sợ.


      Vì thế nhân viên phục vụ sợ hãi.


      Nghiêm còn chưa vào trong phòng, vừa mở cửa ra, thanh của Tả Tiểu Lôi truyền tới: “ chút.”


      Tiếp theo là trận cọ xát, ngay cả người phục vụ đứng sau Nghiêm cũng đỏ bừng mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.


      Bàn tay Nghiêm gắt gao cầm lấy tay nắm cửa, mắt đỏ lên, trong lòng đau đến tê tâm liệt phế, chị ta đau đến sắc mặt trắng bệch, hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định thân mình.


      “Từ Cường.” Nghiêm rống lên tiếng hùng hổ vào phòng, đứng ở bên giường lớn tiếng hét tên người đàn ông, người đàn ông nằm người Tả Tiểu Lôi nghe thấy tiếng hét của Nghiêm cả người run lên, sắc mặt tái xanh.


      “Sao ta lại tới đây?” Từ Cường quay đầu lại, khuôn mặt Tả Tiểu Lôi xuất trước mắt Nghiêm .


      Ánh mắt Nghiêm hung hăng nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi, đột nhiên xông lên trước đẩy Từ Cường qua bên, Từ Cường chú ý bị Nghiêm đẩy xuống giường. Thân thể Tả Tiểu Lôi lộ ra ngoài.


      Ánh mắt Nghiêm đỏ ngầu, lôi kéo tóc Tả Tiểu Lôi, hung hăng túm kéo đến bên cạnh, hai tay còn lắc lắc đầu Tả Tiểu Lôi: “Tao cho mày làm tiểu tam.”


      Tả Tiểu Lôi bị đánh đến đầu váng mắt hoa, tay che ngực, tay lôi kéo cánh tay của Nghiêm .


      “Người đàn bà chết tiệt này làm cái gì vậy hả?” Từ Cường đứng lên, nắm cánh tay Nghiêm kéo qua người : “ ở đây náo loạn cái gì?”


      Nghiêm buông bàn tay nắm tóc Tả Tiểu Lôi, Tả Tiểu Lôi vội vã chạy trốn ra sau lưng Từ Cường: “Em sợ…”


      Từ Cương vỗ vỗ mu bàn tay của Tả Tiểu Lôi: “ có việc gì, có việc gì, ngoan.”


      Sau đó quắc mắt về phía Nghiêm , vẻ mặt ngang ngược: “, rốt cuộc là chuyện gì? Đơn ly hôn phải tôi bảo thư ký đưa cho rồi sao?”


      Nghiêm thể tin nhìn người đàn ông vô sỉ này, công ty tay ba chị ta dốc sức tạo nên, vừa làm chủ công ty chuyện đầu tiên lại là ly hôn với chị ta! Được, được lắm!


      “Từ Cường, tôi nghĩ hình như còn chưa biết chuyện.” Nghiêm gạt bỏ cánh tay Từ Cường giữ tay mình, cảm giác đụng vào ghê tởm.


      “Chuyện gì?” Từ Cường kiên nhẫn hỏi, tinh thần của tại đặt người chị ta.


      “Nếu như muốn ly hôn dọn ra khỏi nhà tôi ngay!” Hiên tại Nghiêm cảm kích ba chị ta nhìn thấu con người của Từ Cường, để lại phần di chúc như vậy, tài sản chỉ để lại cho riêng Nghiêm .


      ra ba mẹ lòng chỉ vì muốn tốt cho chị ta, đáng tiếc chị ta có mắt nhìn người, cư nhiên nhìn ra là loại người như vậy!


      Từ Cường vừa nghe trong lòng run rẩy: “Bà xã, chuyện em phải là đúng ?”


      Nghiêm nhìn bộ dạng yếu đuối của Từ Cường, trong lòng hối hận bản thân năm đó tại sao có thể coi trọng . Nhưng đây là lựa chọn của chị ta, chị ta phạm sai lầm lần, trăm ngàn lần thể phạm phải lần thứ hai. Nhìn Tả Tiểu Lôi quấn chăn lạnh run, bộ dáng mảnh mai vô lực, chị ta liền bụng nổi giận, dám lừa chị ta lâu như vậy!


      Nghĩ đến đây, Nghiêm lại nổi điên kéo tóc Tả Tiểu Lôi, bàn tay tát lên mặt Tả Tiểu Lôi.


      Từ Cường vừa nghe Nghiêm như vậy liền bối rối, lại nghĩ cha của Nghiêm có thể làm ra loại chuyện này, trong lòng nghĩ mà sợ. thể mất tất cả!


      Nghĩ đến đây, liền quan tâm Tả Tiểu Lôi nữa, vội vàng bỏ bàn tay nắm tay mình của Tả Tiểu Lôi, mặc cho Nghiêm đánh Tả Tiểu Lôi.


      Tả Tiểu Lôi vừa thấy còn núi để dựa vào cũng quan tâm nữa quay người đánh lại Nghiêm , hai người đàn bà ngươi kéo ta tát, tuy rằng Từ Cường muốn giúp Nghiêm nhưng cũng có cách nào nhúng tay vào.


      Ngay tại thời điểm ba người loạn thành đoàn, ngoài cửa rất nhiều phóng viên xông đến, máy ảnh chụp liên tiếp, Tả Tiểu Lôi lúc này mới ý thức được mình chưa mặc gì.


      “A!!” Tả Tiểu Lôi thét chói tai càng làm cho đám phóng viên hứng khởi chụp, vô số ánh đèn chiếu vào mắt ba người. Trong lòng Từ Cường than thở, lần này còn gì nữa…

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 38♥ : Thay đổi nhân viên

      Edit + Beta: Rùa Tuki



      Đỗ Cận đọc báo, nhìn thấy cơ thể trần trụi của Tả Tiểu Lôi và Nghiêm gần như phát điên chỉ cảm thấy giống như mơ, năm ngoái Tả Tiểu Lôi vênh váo tự đắc mà khi dễ , chưa tới ba tháng, ta rơi vào kết quả như vậy.


      Trong lòng Đỗ Cận thể thông cảm cho Tả Tiểu Lôi, chỉ có thể ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, lúc đó phải muốn báo thù mà là thời gian chưa tới.


      Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Mục Khiêm Thư khỏi liên quan đến chuyện này. Nhưng lúc ở cùng Mục Khiêm Thư, chưa bao giờ nhắc đến việc này, đề cập đến, cũng hỏi.


      Nghiêm xin nghỉ tuần, chị Viên tạm thời lên chức trưởng phòng, may mắn các đồng nghiệp đều thông cảm chuyện của Nghiêm , cơ bản đều tập trung sức lực làm việc, hề bàn tán gì.


      Cuối năm vừa rồi Trương Mẫn được gia đình giới thiệu cho người đàn ông, vừa qua năm mới thường xuyên đứng dưới công ty đợi Trương Mẫn tan tầm. Trương Mẫn còn khi nào có thời gian giới thiệu cho Đỗ Cận biết, Đỗ Cận nghĩ còn chưa có giới thiệu Mục Khiêm Thư cho Trương Mẫn, về công về tư Trương Mẫn người bạn tốt.


      tháng sau kể từ khi đón năm mới, Đỗ Cận cảm thấy cuộc sống bắt đầu khôi phục như ban đầu rồi. Khoảng thời gian trước đó lúc nhìn thấy tin tức của Tả Tiểu Lôi đến nay cũng trôi qua hơn nửa tháng, tất cả mọi người đều nhắc lại chuyện Tả Tiểu Lôi nữa, thời điểm có mặt Nghiêm cả tên ta cũng dám nhắc tới.


      Mấy ngày nay Nghiêm liên tục gọi chị Viên vào văn phòng, mỗi lần chị Viên ra, sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận phơn phớt. Trương Mẫn nhìn chị Viên bước ra khỏi văn phòng Nghiêm , cười hỏi: “Chị Viên có việc gì vui à?”


      Chị Viên che giấu được vui vẻ, giả vờ giả vịt : “Nào có tin tốt gì, toàn mò.”


      chàng trẻ tuổi bên cạnh Trương Mẫn tiếp: “Chị Viên, chẳng lẽ phải chị muốn thăng chức sao?”


      Chị Viên ngẩng đầu liếc nhìn cậu trai trẻ kia, lại có oán trách gì, khóe miệng chỉ mỉm cười : “Thằng nhóc cậu nhiều đấy.”


      Cậu con trai kia lại tiếp: “Vâng vâng, về sau phải chờ chị Viên dạy bảo nhiều!”


      chàng trẻ này vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, so với Đỗ Cận hơn tuổi, họ Lâm, ánh mắt rất tốt, chỉ vừa mới đên đây hai tuần ngắn ngủi mà tìm hiểu hết chuyện nhà của đồng nghiệp. Đỗ Cận cảm thấy cậu ta hợp với nghề thiết kế, cậu ta nên làm chó săn hơn…


      Trương Mẫn ra sức bĩu môi nhìn Đỗ Cận, giống như , nhìn , lại vuốt mông ngựa rồi, Đỗ Cận bật cười. Trong văn phòng ai biết chị Viên sắp được ngồi lên vị trí trưởng phòng, nghe Nghiêm trở về công ty, chuyện đầu tiên chị ta làm chính là đề đơn xin từ chức, tuy bộ phần nhân có thể thông cảm với chuyện của Nghiêm , nhưng Nghiêm vẫn kiên quyết rời khỏi cương vị công tác.


      Tối hôm qua Đỗ Cận hỏi Mục Khiêm Thư chuyện này ra là thế nào, lại bị câu biết nội tình của mà chấm dứt. Đỗ Cận nghĩ lại, Mục Khiêm Thư bận rộn như vậy, sao có thời gian quan tâm đến việc này.


      Nghiêm ra khỏi văn phòng, đánh mắt nhìn Đỗ Cận ngẩn người, sau đó gọi vào phòng.


      Đỗ Cận ngẩng đầu, tỏ ra rất giật mình, nhìn thấy bóng dáng Nghiêm lại bước vào văn phòng mới vội vàng đứng lên theo vào.


      Tấm hình bàn làm việc của Nghiêm còn, chỉ có chiếc máy tính trơ trọi, Đỗ Cận cúi thấp đầu: “Trưởng phòng, chị gọi tôi?”


      Nghiêm ngồi xuống, chỉ vào cái ghế sau lưng Đỗ Cận: “Ngồi .”


      Giọng của Nghiêm có chút khàn khàn, vành mắt còn hơi hồng, Đỗ Cận đoán có lẽ chị ta vẫn chưa vượt qua được chuyện kia.


      “Trưởng phòng, chuyện kia tôi biết như thế nào, hy vọng chị chú ý giữ gìn sức khỏe thai nhi, chúng tôi đều rất lo lắng cho chị.” Lời này của Đỗ Cận là lòng, tuy trước kia Nghiêm luôn làm khó , nhưng chuyện xảy ra như vậy, trong lòng Đỗ Cận vẫn rất đồng cảm với chị ta.


      Đỗ Cận nghĩ đến bản thân cũng từng vì tình mà đau thương, quả thực sống bằng chết, chỉ sợ so với , Nghiêm càng đau lòng hơn.


      Nghiêm ho khan tiếng, giọng khàn khàn cất lên: “Cảm ơn, tôi sao.”


      Đỗ Cận nhìn thấy Nghiêm lấy ra điếu thuốc, thuần thục châm bật lửa, làn khói bay lên che khuất mặt chị ta: “Chuyện trước kia, xin lỗi.”


      Đỗ Cận nghe người phụ nữ kiên cường như Nghiêm lại xin lỗi với mình, trong lòng lập tức tràn ngập chua xót khó tả, khoát khoát tay: “ sao đâu, đấy.”


      Qua làn khói Nghiêm nhìn khuôn mặt mơ hồ của Đỗ Cận, trong lòng lại ảo não lúc, chị ta tin lầm người, lại có thể được tha thứ, đây cũng là bài học kinh nghiệm, ai bảo bình thường chị ta phân biệt được đâu là người đâu là chó. Chỉ là chị ta chỉ có thể câu xin lỗi này mà thôi, chị ta cũng chưa từng cùng Đỗ Cận chuyện vui vẻ.


      Nghiêm và Đỗ Cận ngồi hồi lâu vẫn có mở miệng, Nghiêm gõ bàn làm việc : “ ra ngoài .”


      Đỗ Cận vâng lời đứng lên, nhìn Nghiêm lại nhịn được : “Trưởng phòng, chị tạm thời đừng hút thuốc lá nữa. Đối với phổi của chị tốt đâu. Vả lại chị còn có đứa bé.”


      Nghiêm nghe thấy, nước mắt lại doanh tròng, đúng vậy, chị còn có con trai, chị thể để con chị mất cha lại phải mất mẹ, chị phải kiên cường.


      Cánh cửa ken két đóng lại, Đỗ Cận vừa bước ra bị đồng nghiệp xúm lại: “Này, sao chứ, tìm có chuyện gì thế?”


      Đỗ Cận nhún nhún vai: “ có việc gì, chỉ là tâm thôi.”


      Mọi người chậc tiếng, Trương Mẫn theo sau lưng Đỗ Cận: “ phải tìm để trút giận à?”


      Đỗ Cận cốc đầu Trương Mẫn: “Đừng đoán mò, chị ấy vừa xin lỗi với tôi rồi.”


      “Cái gì? Cái này còn khủng bố hơn.” Trương Mẫn hét lên cách quái dị, Đỗ Cận lắc đầu cười ngồi vào vị trí.


      Chưa đến hai ngày bộ phận nhân đưa xuống thông báo chính thức, Nghiêm rời khỏi cương vị công tác, trong lòng Đỗ Cận có chút buồn, chị Viên cho bọn biết, Nghiêm muốn trở về tự mình quản lý công ty, gia nghiệp của gia đình chị ta, hơn nữa chị ta hoàn thành thủ tục ly hôn với chồng.


      Chị Viên vẻ mặt của chồng Nghiêm lúc đó rất chán nản, nghe chồng chị ta đứng đợi trước cửa nhà đêm, hi vọng dùng khổ nhục kế để Nghiêm tha thứ, kết quả hôm sau liền bị quản gia đuổi .


      muốn làm người xem náo nhiệt, Đỗ Cận vẫn quan tâm người như cũ, hai ngày này có việc gì Đỗ Cận đều pha cho Nghiêm ly trà sâm, tuy ngoài miệng Nghiêm cảm ơn, nhưng biểu lộ hòa hoãn hơn nhiều.


      Bắt đầu từ ngày mai chị Viên chính thức nhậm chức, đây là tin tức tốt nhất trong năm, cậu trai trẻ kia đề nghị đến KTV tưng bừng trận. Đầu tiên là chúc mừng chị Viên thăng chức, thứ hai là để tạm biệt Nghiêm .


      Lúc tan việc, Nghiêm ra khỏi văn phòng, đem đỗ đạc thu xếp xong chuẩn bị rời , chị Viên gọi Nghiêm lại: “Trưởng phòng!”


      Nghiêm vừa định lên tiếng lại phát bây giờ bản thân còn là trưởng phòng nữa rồi, chị Viên chạy đến trước mặt Nghiêm kéo tay chị ta: “ thôi, tối nay cùng nhau happy bữa.”


      Nghiêm nhìn khuôn mặt phấn chấn của các đồng nghiệp, trong lòng lộ ra mấy phần sầu thảm, chị ta rời bọn họ chút cũng cảm thấy buồn sao?


      Chị Viên bê hộp giấy tay Nghiêm : “Hôm nay chúng ta cùng , lâu rồi chúng ta uống rượu cùng nhau.”


      Vành mắt Nghiêm lập tức đỏ, chị ta cùng làm việc với chị Viên lâu nhất, lúc chưa kết hôn còn thường xuyên cùng nhau uống rượu đùa giỡn, là bạn rất tốt, nhưng từ khi chị ta kết hôn lại thăng chức, hai người còn cùng nhau dùng cơm nữa, từ quan hệ chị em thân thiết biến thành cấp cấp dưới.


      Nghiêm nhìn cổ tay bị chị Viên kéo, nhiều năm như vậy, chị ta cũng già rồi.


      “Ừ, được.” Nghiêm đồng ý, dắt tay chị Viên, mặt mỉm cười : “Hôm nay chúng ta say về!”


      khí trong văn phòng lập tức được kéo lên, Đỗ Cận nhìn thấy đồng nghiệp nam mới tới quyết định quán KTV tới, và Trương Mẫn vội vàng thu dọn phen chuẩn bị xuống lầu.


      trận vui đùa ầm ĩ, trong công ty chỉ còn người bộ phận bọn họ, như vậy cũng tốt, tránh khỏi việc chen chúc trong thang máy, có khi lại vào được.


      Đỗ Cận cùng Trương Mẫn nhìn đồng nghiệp cãi nhau đến tận nơi chờ thang máy, thanh cãi nhau của mấy đồng nghiệp chợt đồng loạt im lặng, Đỗ Cận khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Mục Khiêm Thư đứng cùng Lý Á chờ thang máy, lưng thẳng tắp.


      Mục Khiêm Thư mặc bộ âu phục màu đen, kết hợp cùng cà vạt đỏ và sơ mi trắng, đứng yên lặng như vậy lại như tranh vẽ.


      Mi thanh mục tú, khí chất sáng ngời. Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên ra tám chữ này, lại nhìn Mục Khiêm Thư, quay đầu nhìn thấy bọn .


      Nghiêm nhìn các đồng nghiệp vừa rồi còn hào hứng bừng bừng, nhìn thấy Mục Khiêm Thư ngậm miệng nín thinh, lúc làm báo cáo chị ta trông thấy Mục Khiêm Thư hai lần, đối với khuôn mặt lạnh lùng của như vậy có chút miễn dịch. Còn Đỗ Cận, mỗi ngày đều nhìn thấy, càng thể quen thuộc hơn.


      Vẻ mặt của mấy người còn lại như ăn phải ruồi, Đỗ Cận cười phì tiếng. Mặc dù Mục Khiêm Thư cả lông mày cũng có giơ lên, nhưng khóe miệng vẫn phủ lên nụ cười khẽ.


      “Mục tổng, xin chào.” Nghiêm dẫn đầu chào hỏi, các đồng nghiệp cũng nhao nhao cúi đầu chào, còn có khuôn mặt đỏ bừng đứng sát Đỗ Cận, Đỗ Cận khều kia: “Sao thế?”


      “Đỡ đỡ tôi với, ôi trời thể tin, đây mới là nam thần…” Thanh mềm mại của kia lọt vào tai Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận nghẹn muốn nội thương.


      Nam thần… Ừ, từ này quả rất chính xác.


      Tháng máy vừa đến, tất cả mọi người đều muốn vào, Mục Khiêm Thư đột nhiên quay người chuyện với Lý Á, hơn nữa còn về phía văn phòng, Đỗ Cận nghe thấy mọi người thở dài hơi, sau đó lại cãi nhau vào thang máy.


      “Hú hồn, làm tôi sợ muốn chết…” vừa mới đứng cạnh Đỗ Cận mở miệng, vừa xong lập tức mấy người bên cạnh phụ họa.


      “Đúng vậy đúng vậy, tôi cảm thấy ánh mắt kia của tổng giám đốc quá sắc bén rồi, xem chút nữa tôi cầm được mà…”


      “À, ra là em thích kiểu như vậy. Về sau cũng muốn làm người cao ngạo lạnh lùng!” chàng trẻ tuổi tại theo đuổi bên cạnh Đỗ Cận, nghe thấy ấy thích mẫu người như này liền lập tức chuyện.


      ? nghĩ lạnh lùng chứ phải lạnh phát rét à?” chút lưu tình nghĩ cách đâm chọt cậu trai kia, cậu ta lầm bầm hai tiếng liền quay đầu , ngẩng cao đầu cách triệt để.


      Những đồng nghiệp khác nhìn thấy đều sôi nổi cười đùa, cậu trai kia bị cười cũng xấu hổ, liền lên tiếng cười lại.


      Đỗ Cận phát Trương Mẫn ở bên cạnh vẫn chuyện, điều này rất hợp với phong cách của ấy, thường ấy phải là người nhiều nhất chứ.


      “Sao chuyện?” Đỗ Cận tò mò nhìn ánh mắt tránh trái tránh phải của Trương Mẫn, nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.


      chuyện? Ha haa… Tôi có mà, tổng giám đốc là đẹp trai!” Trương Mẫn diễn nụ cười cứng ngắc, Đỗ Cận nhìn ra được, chẳng lẽ Mục Khiêm Thư từng cùng Trương Mẫn có gì đó sao?


      Đỗ Cận cảm giác bản thân nhất định là chưa ăn cơm, bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.


      Trương Mẫn lặng lẽ đem trái tim bỏ vào trong bụng, hợp làm gián điệp, nhìn thấy ông chủ lại lúng ta lúng túng ràng như vậy, lo lắng Đỗ Cận nhìn ra điểm gì đúng, may mắn này dây thần kinh thô nên nhìn ra được gì…

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 39♥ : Cuộc điện thoại tỏ tình ở KTV

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Đoàn người Đỗ Cận được Tiểu Lâm dẫn đến KTV cách công ty xa, KTV này Đỗ Cận coi như quen thuộc, lúc học tới vài lần, nhìn từ xa có gì khác biệt, nhìn kỹ lại mới thấy kết cấu được sửa sang lại chút.


      Bọn họ thuê phòng rất lớn, hai mươi người ngồi cũng thành vấn đề, nhưng đồng nghiệp của Đỗ Cận đều là hóa thành con khỉ người nào chịu ngồi yên chỗ. Chỉ chốc lát liền gây ra tiếng ồn, náo loạn hết cả lên.


      KTV được trang hoàng và bố trí tệ, giấy dán tường màu nhạt, ngọn đèn lờ mờ nên nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Đỗ Cận ngồi nhìn mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh đều được làm nóng bởi tiếng nhạc sôi động đứng lên nhảy múa. Đỗ Cận cũng bị Trương Mẫn kéo đứng lên, Đỗ Cận lắc đầu, biết nhảy, sợ dẫm lên chân người khác mất.


      Hiển nhiên Trương Mẫn cảm thấy rất cụt hứng, cả người mất hứng vẫy vẫy mọi người gia nhập quần ma loạn vũ*. Trong chốc lát cả phòng biến thành sàn nhảy, mấy người trẻ tuổi hưng phấn lắc lư thân mình theo điệu nhạc.


      *lũ quỷ múa loạn


      Đỗ Cận nhìn mọi người nhảy nhót chắn mất hết tầm nhìn màn hình phía trước , cười bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn là hợp đến những nơi ồn ào này.


      Tiểu Lâm đến KTV nghiễm nhiên trở thành trợ thủ của chị Viên, vừa hỗ trợ chọn bài hát vừa lấy rượu bận rộn mệt đến chết sống lại, Đỗ Cận nghiêng người nhìn Tiểu Lâm, kỳ thích việc nịnh nọt trắng trợn như vậy. Nhưng nhân các hữu chí*, chỉ có thể cách nghĩ của mỗi người giống nhau. thích nhất định người khác cũng thích, ít nhất nhìn chị Viên dường như có vẻ rất hứng thú.


      *Ai cũng có chí riêng


      Nghiêm cùng chị Viên ở bên cụng rượu, bài hát mừng ngày Quốc tế lao động Đỗ Cận nghe nhưng hoàn toàn lọt vào tai, bài hát làm nóng kết thúc, tiếp theo là bài hát tâm đắc của Nghiêm . Bài hát này hai năm trước Đỗ Cận vừa nghe rất thích, lúc ấy xem xong MV khóc hết lần này tới lần khác, ngờ Nghiêm cũng thích giai điệu này.


      Giọng khàn khàn của Nghiêm vừa mới cất tiếng hát nháy mắt làm cho khắp phòng yên lặng, giọng hát của chị ta giống như là mang theo ma , làm cho bọn người Đỗ Cận mơ hồ hòa mình vào trong bài hát.


      Bài hát này vốn đau buồn, Nghiêm hát lại càng bi thương, hoàn toàn lột tả được hàm ý của bài hát, Đỗ Cận trông thấy các đồng nghiệp ai cũng nghe đến ngây người.


      Nghiêm vừa hát vừa tự hỏi, chị ta chưa từng phụ bất cứ kẻ nào, người phụ nữ nào muốn tình an an ổn ổn chứ, khi thanh bỗng nhiên trầm xuống, dường như chị ta nhớ ra chuyện gì tốt, vành mắt đỏ bừng nhìn người con trai màn hình hôn hai má , tràn đầy hạnh phúc.


      Nghiêm đem micro chuyển sang bên cạnh: “ ngại quá, phần sau tôi biết hát, mọi người hát tiếp nhé?”


      Mọi người phía dưới đều ngây người giây, ngay cả chị Viên cũng chưa lấy lại được tinh thần, Đỗ Cận sợ Nghiêm lúng túng khó xử, đứng lên làm bộ điềm nhiên như có việc gì : “Tôi đến đây tôi đến đây!”


      Nghiêm cảm kích đem micro đưa cho Đỗ Cận, Đỗ Cận tuy nhảy được nhưng ca hát ngược lại tồi, cho nên mới trời đóng của ai cánh cửa mở cho người đó cánh cửa khác.


      Giọng hát của Đỗ Cận khàn mà đặc biệt thanh thúy, cứ thế mang vào bài tình ca buồn hương vị thanh mát. Hát xong có chút ngượng ngùng, nhưng các đồng nghiệp lại nhao nhao vỗ tay khiến khuôn mặt trắng nõn của hơi ửng đỏ.


      Tiếp theo đến lượt Tiểu Lâm hát, Tiểu Lâm vui vẻ ca, giọng hát cũng coi như tệ điều tiết khí sôi động trở lại.


      Đỗ Cận trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy vị trí bên cạnh chỗ vừa ngồi là Nghiêm . Đỗ Cận đến ngồi xuống, Nghiêm nâng ly, thực ra tại đối với Đỗ Cận việc nâng ly trong những bữa liên hoan hơi chút kháng cự, nhưng nhìn ánh mắt hi vọng của Nghiêm , đưa tay bưng ly của mình lên.


      “Cảm ơn.” Nghiêm cùng Đỗ Cận chạm cốc, sau đó ngửa đầu lên uống hết ly rượu, Đỗ Cận cảm thấy chính mình nếu uống được.


      Chén rượu vừa mới đến bên miệng, Trương Mẫn từ đâu tới chen ngang giật lấy ly rượu của Đỗ Cận: “Ôi ôi! Chết khát chết khát tôi rồi!”


      Trương Mẫn đem ly rượu của Đỗ Cận uống hết, trong lòng mặc niệm: Boss ơi là Boss, vì bà chủ mà tôi là liều mạng!


      Uống rượu xong Trương Mẫn kéo Đỗ Cận: “, chúng ta chơi trò chơi!”


      “Trò chơi?” Đỗ Cận kinh ngạc hỏi lại, lúc ngẩng đầu mới phát các đồng nghiệp đều ngồi vây quanh nhau, chính giữa đặt bảng trò chơi KTV sặc sỡ.


      Tương tự với trò chơi hay mạo hiểm, bảng trò chơi bàn đủ mọi loại trừng phạt, nào là uống ly rượu, nào là hát ca khúc. Đỗ Cận nhìn thoáng qua, lập tức muốn chơi.


      Ở phía còn ghi cái gì mà thua phải Kiss người đàn ông ngay tại chỗ, Đỗ Cận nhìn mọi người hứng trí bừng bừng, cảm thấy bản thân có phần chóng mặt…


      Chị Viên nhìn thấy Đỗ Cận muốn chơi liền lên tiếng: “Đến đây cùng chơi . Còn sợ đem ăn sạch hay sao!”


      Đỗ Cận kiên trì, lúc này Nghiêm lên tiếng chào mọi người chút liền rời , chị Viên đưa chị ta tới cửa liền quay trở lại, lúc hai người ở cửa chào tạm biệt đột nhiên Nghiêm đến tên Đỗ Cận, chị Viên gật gật đầu. Trương Mẫn trông thấy chị Viên gật đầu nhìn qua phía Đỗ Cận, tiến đến bên cạnh Đỗ Cận : “Tôi đoán chắc ma nữ kia trước khi cũng muốn tha cho đâu.”


      Đỗ Cận lại nghĩ như vậy, tuy rằng hơi chậm chạp nhưng có cảm giác này. Đoán chừng Nghiêm bảo chị Viên sau này giúp đỡ . Nghĩ như vậy càng muốn cùng Nghiêm rời , nhưng ánh mắt chị Viên kia cứ nhìn chằm chằm khiến bước chân của vừa bước liền rút về.


      Đỗ Cận nhìn Nghiêm chuyện cùng chị Viên, lại nhìn nhìn bàn trừng phạt. Trong lòng nâng lên dũng cảm : Tới tới, tôi tin số tôi đen đủi như vậy!


      Trong lòng Đỗ Cận thoáng nghĩ, kỳ còn là vì chị Viên là “Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa”, ai biết lửa có đốt lên người mình hay , tuy Nghiêm tốt cho , nhưng để an toàn, cần phải mạo hiểm.


      người mới nhậm chức thường hăng hái đưa ra những chủ trương lớn; quan chức mới thường làm những việc để chứng tỏ uy quyền của mình.


      Chị Viên tiễn Nghiêm xong, trở về liền bị đồng nghiệp ầm ỹ chơi trò chơi. Lượt đầu tiên quay chính là Tiểu Lâm, ta có vẻ “may mắn”, vừa quay lượt đầu bị phạt uống liền ba ly rượu, Đỗ Cận nhìn Tiểu Lâm mắt cũng chớp uống hết ba ly rượu, lúc ngồi xuống còn ồn ào: “Tiếp nào tiếp nào!”


      Người thứ hai là Trương Mẫn, Trương Mẫn quay trúng ca hát, biết làm sao mà ấy lại là người mù về nhạc, ấy chọn bài hát “Chạy trốn mười tám dặm”, Đỗ Cận nhìn vẻ mặt nghiêm túc hát của Trương Mẫn mà cười đau cả bụng.


      Cả phòng nhân nghe Trương Mẫn hát đều cười ngã xuống đất, có người nằm rạp sô pha, còn có hai chỉ vào Trương Mẫn : “Tâm tình tốt cỡ nào chỉ cần nghe ca hát nhất định trở nên cực kỳ tốt Aha ha ha ha…”


      Trương Mẫn vẫn thừa nhận chính mình hát dở, vừa hát xong liền chạy đến bên cạnh Đỗ Cận, tình sâu ý đậm nhìn Đỗ Cận: “Thế nào, tôi hát tệ đúng ?”


      Đỗ Cận chỉ vào bụng cười đến phát đau: “ phải hỏi nó! Ha ha ha…”


      Trương Mẫn có chút ai oán, ấy như thế là làm sao, hát như vậy có gì sai à!?


      Chị Viên nhìn đám người cười cũng cười theo, sau đó gọi mọi người lại ngồi thành vòng tiếp tục chơi, lúc này đến phiên Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận khẩn trương, tay để bàn hơi run run, quay bàn. Cái bàn chuyển động mấy vòng.


      Bảy tám ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào trò chơi, Trương Mẫn dường như còn khẩn trương hơn cả Đỗ Cận. Trong đầu nghĩ kỹ biện pháp đối phó, nếu chút nữa Đỗ Cận quay tốt, đoán chừng phải hi sinh thân mình rồi.


      Haiz… Mới đầu năm phải gánh mấy việc dễ dàng rồi!


      Bàn xoay rốt cuộc cũng ngừng lại, ánh mắt Đỗ Cận trợn to, mũi tên chỉ vào ô gọi điện thoại tỏ tình với con trai. Mấy đồng nghiệp chậc tiếng, chẳng hề để ý ngồi thẳng dậy, đồng nghiệp nữ còn hỏi Đỗ Cận: “ có người chưa vậy?”


      Đỗ Cận vừa định lắc đầu, chợt nghe đến nữ đồng nghiệp kia : “Phải đấy!”


      Động tác lắc đầu của Đỗ Cận cứng ngắc, chậm rãi gật đầu, kia còn kêu lên: “Ah! ra là có, mau mau, gọi điện thoại tỏ tình !”


      Những lời này ra, ánh mắt đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm Đỗ Cận, Đỗ Cận bị nhìn đến nỗi sau lưng lạnh toát: “Phải gọi bây giờ à?”


      Hiển nhiên đối với thái độ lề mề của Đỗ Cận, Tiểu Lâm có chút thiện cảm: “Đương nhiên là bây giờ, bằng còn chờ chị về nhà à.”


      Những người còn lại đều nháo nhào phụ họa đúng vậy, nhanh gọi điện thoại .


      Đỗ Cận khó xử, nếu gọi điện thoại cho Mục Khiêm Thư tỏ tình, Mục Khiêm Thư có phải cảm thấy bị thần kinh rồi ?


      vừa hỏi lúc nãy cùng Tiểu Lâm nôn nóng, thấy động tác của Đỗ Cận chậm chạp, ta than tiếng liền chộp lấy điện thoại trong tay Đỗ Cận: “Tôi giúp quay số điện thoại!”


      Di động của Đỗ Cận bỗng nhiên đổi chủ, trong lòng cả kinh, vội vàng muốn lấy về, Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận khẩn trương nghĩ thầm, phải lưu tên Mục Khiêm Thư chứ?


      ra phải Đỗ Cận lưu tên Mục Khiêm Thư, lưu là nam thần, lễ mừng năm mới gửi tin nhắn cho Mục Khiêm Thư liền thuận tay đem tên của sửa lại, cũng may là sửa lại!


      “OK! Là cái gì nam thần đúng ?” kia còn nhấn nút mở loa ngoài đặt ở giữa bàn.


      Tim Đỗ Cận sợ tới mức sắp nhảy ra ngoài, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện Mục Khiêm Thư tắm hoặc là xử lý công việc, tốt nhất di động bị hỏng luôn!


      Nhưng mà như Đỗ Cận mong muốn, điện thoại vang lên ba mươi giây liền có người nhận.


      “Alo.” Bên kia điện thoại Mục Khiêm Thư vừa trở về nhà, mới mở cửa ra liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, mở ra xem, ra là Đỗ Cận gọi tới. Vừa mới ở trước mặt các đồng nghiệp còn làm bộ như nhận ra mà. tại biết sai nên gọi điện thoại lấy lòng đây mà.


      Nghĩ đến đây, tâm tình vẫn tối tăm phiền muộn của Mục Khiêm Thư tốt lên ít, thanh trầm thấp chậm rãi truyền tới: “Thế nào, biết sai rồi à?”


      Mọi người chỉ cảm thấy giọng này làm sao lại quen tai như vậy?


      Đỗ Cận sợ bị lộ, vội vàng ngăn lại theo kịch bản chuẩn bị tốt: “Nghe, đừng gì hết. Em thích !”


      Sau khi nhận điện thoại, quả nhiên Mục Khiêm Thư sửng sốt giây, sau đó cười tiếp nhận: “ biết…”


      “Biết tốt rồi, như vậy , em cúp máy trước!” Điện thoại rụp tiếng bị cắt đứt, sắc mặt Đỗ Cận đỏ bừng cầm lấy di động của mình, làm bộ như nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của các đồng nghiệp.


      Kỳ bọn người chị Viên ra có hoài nghi người bị gọi là Mục Khiêm Thư, lần bọn họ tiếp xúc với Mục Khiêm Thư cũng chỉ ở buổi tiệc tối hôm lễ mừng năm mới cùng với hôm nay vô tình gặp được, thể coi là nhiều. Trừ bỏ cảm giác giọng hơi quen thuộc, còn lại cũng có nghi ngờ gì về .


      Trái lại, điện thoại bên này bị cúp ngang, Mục Khiêm Thư đung đưa di động, ngồi ở ghế sofa, ánh mắt bay tới phương xa. ràng dám để đồng nghiệp biết thân phận của ?


      Được, rất tốt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :