1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 30♥ : trường tai nạn

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Thời điểm Mục Khiêm Thư đến thành phố M, Lý Vệ chờ sẵn ở sân bay . vừa xuống máy bay, Lý Vệ liền mang theo thư ký đoàn người ra ngoài.


      Hoa Tư làm trong ngành thời trang ba mươi năm, ở thành phố K có địa vị dễ lung lay, chi nhánh công ty cũng trải rộng khắp các nơi, chi nhánh ở thành phố M cũng là trong số những chi nhánh nằm ở thế chân vạc.


      Lý Vệ là giám đốc đứng đầu, theo công ty từ lúc mới thành lập, được công ty đào tạo trở thành nhân tài. Trong năm năm qua luôn giữ chức vụ giám đốc.


      Chi nhánh thành lập được mười năm, chi nhánh này phải làm về thời trang, mà là kinh doanh bất động sản.


      Kinh doanh bất động sản là khi Mục Khiêm Thư còn ở tại nước ngoài chỉ định Mục Học Lâm tiến hành, giấc mộng của Mục Khiêm Thư chỉ đặt giới hạn trong thành phố K, là nhà lãnh đạo, luôn tự nhủ với chính mình phải đem năng lực khiến cho đôi cánh của mình càng thêm lớn mạnh. Ánh mắt của cũng phải nhìn xa hơn.


      Mà chi nhánh này chính là cú đập cánh mạnh mẽ đầu tiên.


      Công trình này từ ngày bắt đầu khởi công xây dựng luôn luôn suôn sẻ, cũng chứng minh ánh mắt Mục Khiêm Thư, quả bất động sản thu về lợi nhuận lớn hơn nhiều so với ngành thời trang.


      Hai năm trước, Mục Khiêm Thư thay thế người điều khiển dự án của công ty. Việc làm ăn ngày càng phát triển ngừng, từ nền tảng vững chắc mình ôm trọn ngành du lịch lớn nhất thành phố M mà nhắm từ trước.


      Khu du lịch lớn nhất nằm ở phía bắc thành phố M, chiếm diện tích 300 mẫu (khoảng 3 triệu mét vuông), nhiều phong cảnh đẹp. Khi còn chưa khai phá, danh lam thắng cảnh ở thành phố M rất nổi tiếng. Mục Khiêm Thư gạt bỏ muôn vàn khó khăn để giành lấy được vùng đất du lịch này vào tay mình, nữa đầu năm ngoái bắt đầu khởi công, ngày động thổ Mục Khiêm Thư còn đặc biệt từ nước ngoài chạy về.


      việc giải quyết thế nào rồi?” Sắc mặt Mục Khiêm Thư vẫn còn hơi trắng, nét tuấn tú ra khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt.


      Mục Khiêm Kỳ sóng vai cùng Lý Á theo phía sau, ở trước mặt người ngoài vẫn chỉ là tiểu thư đài các. Chính Lý Vệ cũng nhận ra thân phận Mục Khiêm Kỳ, cho rằng là thư ký của Mục Khiêm Thư, thái độ đối với Mục Khiêm Kỳ có chút tùy tiện.


      được thuận lợi lắm.” Lý Vệ theo sau Mục Khiêm Thư, thái độ đối với người hậu bối này phải là rất cung kính. Hoặc là , đứng trước Mục Khiêm Thư, luôn bày ra tư thái cao ngạo.


      Mục Khiêm Thư bỗng nhiên dừng bước lại, khiến Lý Vệ thiếu chút nữa đâm sầm vào, khó khăn lắm mới thu hồi bước chân, mặt có chút mất hứng.


      “Tôi muốn nghe tin tức chi tiết, chuyện thuận lợi tôi cũng phải tự mình tới đây.” Sắc mặt Mục Khiêm Thư càng thêm lạnh nhạt, lời lạnh như băng: “Còn nữa, tôi hi vọng có thể hiểu được, cho có lệ với tôi phải chuyện tốt gì đâu.”


      Sắc mặt Lý Vệ khẽ biến đổi, trong lòng thu lại lỗ mãng của mình, tuy rằng lời của Mục Khiêm Thư có chút khó nghe, nhưng là trong lòng lại hiểu , nếu cứ qua loa như vậy mà trở về công ty, chỉ sợ cuộc sống sau này của dễ chịu…


      Thư ký đưa đoàn người Mục Khiêm Thư đến nhà hàng, Mục Khiêm Thư nhíu mày: “Đến công ty.”


      Lần này mặt Lý Vệ treo lên nụ cười nịnh nọt: “Mục tổng lần đầu tới thành phố M, vì để tiếp đãi tôi chuẩn bị bàn tiệc . Ăn xong có thể nghỉ ngơi chút.” xong dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Khiêm Kỳ.


      Mục Khiêm Kỳ liếc Lý Vệ cái, Lý Vệ giả vờ quay lại. Vừa vặn ngẩng đầu lên thấy Mục Khiêm Thư nhìn mình.


      Mục Khiêm Thư nhìn chằm chằm Lý Vệ trọn vẹn 3 phút, cho đến khi sắc mặt Lý Vệ trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra mới thu hồi ánh mắt: “Đến công ty.”


      Lý Vệ vẫy tay với thư ký, thư ký vội vàng lái xe đến. Mục Khiêm Thư ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại, với Mục Khiêm Kỳ: “Khi nào đến kêu .”


      Mục Khiêm Kỳ nhìn Mục Khiêm Thư mỏi mệt như vậy, đáp tiếng.


      Thời điểm xe đến công ty giờ buổi trưa, trong công ty có người, hẳn là sắp đến lễ mừng năm mới nên đều nghỉ. Lý Vệ theo Mục Khiêm Thư vào văn phòng tổng giám đốc .


      Mục Khiêm Thư ngồi ở ghế làm việc, bắt chéo chân, sắc mặt bình tĩnh nhìn tài liệu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Vệ , làm cho Lý Vệ thiếu chút nữa thể đứng vững.


      Xảy ra cố là do viên chức trong lúc thi công tuân theo quy định làm việc khiến cho người công nhân bình thường gặp phải tai nạn may.


      Người công nhân kia bị vật từ cao rơi xuống đập trúng người, lúc được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp. Vốn chỉ là tai nạn rủi ro, nhưng bởi vì vợ của người công nhân kia đến công trường gây rối làm cho việc bị phóng đại, tại bốn phía truyền thông thành phố M trắng trợn tuyên bố công ty là vô nhân đạo.


      Công trình bị ép đình công, vốn là định tháng ba năm sau hoàn thành công trình, quan trọng nhất là toàn bộ tài chính của Mục Khiêm Thư đều đầu tư vào khu du lịch này. Nếu việc này làm cho công trình thể tiếp tục thi công, như vậy bị tổn thất chỉ là chi nhánh này, cả Hoa Tư, thậm chí là các chi nhánh thuộc Hoa Tư đều bị ảnh hưởng.


      Lúc trước Mục Khiêm Thư cố ý đem tài chính đầu tư vào làng du lịch, Mục Học Lâm nhắc nhở, cẩn thận bị tiểu nhân nắm được chỗ sơ hở. Nhưng là thời cơ cùng nguy cơ luôn tồn tại song song, biết rất con đường này nếu muốn đạt tới thành công đường phải có số người chống lưng đằng sau, đây phải là tác phong của Mục Khiêm Thư .


      Mục Khiêm Thư nhìn tư liệu, tình huống đối với bọn họ rất bất lợi.


      Chi nhánh công ty ở thành phố M vốn khiến cho người khác đỏ mắt, hơn nữa lần này có thể lấy được dự án xây dựng khu du lịch này lại càng làm cho các công ty khác ở thành phố M chướng mắt.


      tại chuyện mà Mục Khiêm Thư muốn xác định chính là, ngờ vẫn có người rắp tâm hãm hại.


      Xem xong tư liệu, Mục Khiêm Thư sai Lý Vệ gọi điện thoại hẹn cục trưởng cục cảnh sát ăn cơm.


      việc tiến hành coi như thuận lợi, cục trưởng vừa lúc ở gần đó có bữa tiệc. Nhận được điện thoại của Lý Vệ ràng biết là chuyện gì. Nghe khẩu khí của Lý Vệ trong điện thoại nịnh hót lấy lòng, cục trưởng ở bên kia cười ha hả. Liền đồng ý đến gặp Mục Khiêm Thư.


      Mục Khiêm Thư hẹn cục trưởng ăn cơm chiều, cầm lấy tài liệu ra ngoài, Mục Khiêm Kỳ vừa định đuổi theo, bị Mục Khiêm Thư ngăn lại: “Em đến khách sạn trước .”


      Tuy rằng trong lòng Mục Khiêm Kỳ sốt ruột, nhưng cũng biết theo cũng thể giúp được cái gì. với Lý Á để thư ký của Lý Vệ đưa về khách sạn.


      Mục Khiêm Thư phía trước, Lý Á ở giữa, Lý Vệ theo sau cùng. Lý Á nhìn nhìn Lý Vệ , giọng hỏi Mục Khiêm Thư: “Có vấn đề gì sao?”


      Mục Khiêm Thư lắc đầu, người lại nặng nề thêm mấy phần: “ xem thử trường xảy ra tai nạn .”


      Lý Vệ sờ sờ đầu, hiểu nổi Mục Khiêm Thư muốn làm gì.


      Ba giờ chiều, bọn họ đến khu du lịch phía bắc thành phố M. Xuống xe, Lý Vệ phía trước dẫn đường, Mục Khiêm Thư cùng Lý Á theo phía sau.


      Khu du lịch hoàn thành xong ba phần tư, từ cổng cũng cảm nhận được bầu khí nhàn nhã bên trong.


      Nơi nơi đều là cây xanh bóng mát, vào mùa đông nhìn thấy màn đầy sức sống tràn trề như vậy quả thực dễ. Khu du lịch đông ấm hạ mát, mảnh đất này cũng vì vậy trở nên khó mua lại được. Tuy rằng Mục Khiêm Thư chưa từng qua mất bao nhiêu chi phí mới được lấy được mảnh đất, nhưng Lý Á biết, chắc chắn là dễ dàng.


      Trong khu du lịch đa số đều là khu vui chơi dưới nước, nhiệt độ thành phố M hơi cao, đến mùa Hạ thời tiết đặc biệt nắng nóng lại kéo dài. Cho nên khi thiết kế thường có khuynh hướng quan tâm đến những hạng mục liên quan đến nước trước tiên.


      Địa điểm xảy ra tai nạn là ở gần bể bơi, tuy rằng qua mấy ngày nhưng dải băng vàng vẫn còn treo.


      Mục Khiêm Thư cũng vào, chỉ đứng ở nơi đó nhìn hồi.


      Lúc xảy ra chuyện, người công nhân may kia đứng cạnh hồ bơi, bị viên gạch cần cẩu rơi trúng.


      Sau khi tai nạn xảy ra, thủ phạm nhảy xuống cần cẩu trốn thoát. Người lái cần cẩu ngày đó chỉ là công nhân tạm thời, do người lái lúc trước xin nghỉ phép. Vì thế, nhà thầu mới tuyển người tạm thời thay thế hai ngày.


      Ai có thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ngay cả nhà thầu cũng biết việc tin tức bị truyền ra ngoài khi nào.


      tìm được hung thủ, gia đình người chết tất nhiên là đồng ý, bắt đầu làm ầm việc này lên khắp nơi. Khiến cho giới truyền thông tranh giành vào cuộc .


      Chi nhánh Hoa Tư ở thành phố M cũng được coi là công ty lớn, xảy ra chuyện như vậy giới truyền thông thể nào hăng hái nhảy vào được?


      Mục Khiêm Thư đứng tại chỗ, ánh mắt nheo lại nhìn lên trung còn người điều khiển: “Lúc ấy vì sao lặng lẽ hòa giải?”


      Bây giờ Lý Vệ trả lời câu hỏi của Mục Khiêm Thư cung kính hơn rất nhiều: “Lúc ấy muốn lặng lẽ hòa giải, hơn nữa lúc đó còn đồng ý cấp cho gia đình người bị hại hai trăm vạn. Nhưng mà họ đồng ý.”


      Mục Khiêm Thư cầm tài liệu tay, cuốn lại vòng vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “ đồng ý ư?”


      “Đúng vậy.” Lý Vệ cúi đầu.


      Sắc mặt Mục Khiêm Thư khôi phục lại ít, còn tái nhợt. Lý Á cùng Mục Khiêm Thư rời khỏi khu du lịch có chút mơ hồ hiểu .


      “Bây giờ đâu?” Lý Á theo phía sau dò hỏi.


      “Đến gặp gia đình người bị hại.” Mục Khiêm Thư với Lý Á, rồi hỏi Lý Vệ địa chỉ của người bị chết.


      Lý Vệ lúng túng nửa phút, sau đó bảo thư ký đưa địa chỉ.


      Mục Khiêm Thư dự định đến tìm gia đình người bị hại trước, sau đó chạy về thành phố cùng cục trưởng ăn cơm. Nhưng thời gian lại cho phép.


      Mục Khiêm Thư nghĩ lát nữa phải ăn cơm cùng cục trưởng, liền xoa mắt. Mắt nhìn di động, là Đỗ Cận gửi tin nhắn đến: “Đến nơi gọi điện thoại cho em.”


      Tâm tình Mục Khiêm Thư có chút phiền muộn giờ mới khá hơn chút, mặt còn phủ nụ cười , ánh mắt trở nên dịu dàng.


      Mục Khiêm Thư cùng Lý Á trở lại khách sạn tắm rửa sạch , buổi chiều Mục Khiêm Kỳ còn giúp hai người bọn họ mua hai bộ tây trang. Lý Á hôn chút lên hai má của Mục Khiêm Kỳ: “Có bà xã tốt.”


      Mục Khiêm Kỳ ngẩng đầu nhìn sang bên kia thấy Mục Khiêm Thư quần áo chỉnh tề: “ à cũng đừng nản lòng, em tin bắt được chị dâu từ tay ba mẹ chị ấy mà!”


      Mục Khiêm Thư cầm điện thoại tay gửi tin nhắn cho Đỗ Cận. Nghe Mục Khiêm Kỳ xong cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng em cái, sau đó : “Tại sao phải bắt?”


      Mục Khiêm Kỳ che miệng cười: “ à phải nhìn ra bác chào đón sao?”


      Mục Khiêm Thư đứng thẳng lên, lấy ngón tay búng vào trán Mục Khiêm Kỳ: “ sao? Chị dâu em chẳng phải vẫn luôn đứng ở bên cạnh sao.”


      “Oa oa oa…” Mục Khiêm Kỳ nghe xong Mục Khiêm Thư mà oán trách ra tiếng: “Em là lần đầu thấy côn đồ như vậy đấy.”


      Lý Á chỉnh đốn xong quần áo đến, đưa cho Mục Khiêm Kỳ ánh mắt: “ biết lớn .”


      Mục Khiêm Kỳ kéo cánh tay Lý Á: “Em chính là biết lớn đấy. Dù sao ở đây cũng có người ngoài…”


      Khóe miệng Lý Á lên nụ cười cưng chiều, mà Mục Khiêm Thư chỉ bỏ di động vào túi, chuẩn bị ra ngoài.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 31♥ : Ăn cơm

      Edit: Nhím Ivy

      Beta: Rùa Tuki



      Nơi bọn họ đặt chỗ chính là nhà hàng năm sao chọc trời duy nhất ở thành phố M. Đương nhiên bài trí bên trong vô cùng xa hoa, từ bên ngoài vào cảm giác được nguy nga lộng lẫy của nó. Lý Vệ hiển nhiên là khách quen, vừa bước vào có người phục vụ tiến đến: “Xin chào Lý tổng, những vị này là?”


      Lý Vệ đứng bên cạnh Mục Khiêm Thư, da mặt hơi khô nóng: “ hẹn trước với cục trưởng.”


      Bồi bàn nghe xong lên tiếng đáp lại: “Mời bên này.”


      Ánh mắt Mục Khiêm Thư như có như nhìn Lý Vệ , theo sau người phục vụ đến gian phòng.


      Căn phòng lớn lắm, nhưng là bày biện rất có phong cách. Phía bên trái của gian phòng đặt bàn tròn, bên phải được ngăn cách bởi bức bình phong, sau bình phong đó là bàn ăn hơn chút, hẳn là dùng để uống trà.


      Mục Khiêm Thư vừa vào cửa liền nhìn thấy người ông sắc mặt hồng hào ngồi ở chính vị, vừa nhìn thấy mặt liền lên bộ dáng tươi cười như có như .


      “Cục trưởng Liên, xin chào. Tôi là Mục Khiêm Thư.” Bồi bàn xoay người đóng cửa rời , Mục Khiêm Thư vào đứng bên cạnh người đàn ông vươn tay về phía ông ta.


      “Mục tổng! Tôi nghe nhiều về cậu.” Cục trưởng mấy câu khách khí, ánh mắt có chút hơi say. Đoán chừng do bữa tiệc rượu lúc trưa nên đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.


      Mục Khiêm Thư nở nụ cười , cặp mắt hoa đào cũng lộ ra ý cười: “Cục trưởng Liên đừng vậy, tôi mới là người nghe đại danh của ông từ lâu.”


      Sau đó hai người nhìn nhau cười, Lý Vệ theo ở phía sau cũng chào hỏi.


      việc giống như Lý Vệ , rất thuận lợi. Ngay cả cục trưởng đáp ứng cùng ăn bữa tối, nhưng có nghĩa là ông đồng ý giúp Mục Khiêm Thư xử lý vụ việc.


      Mục Khiêm Thư cũng biết lúc này nhiều ngược lại làm hỏng chuyện, tốt hơn hết là từng bước từng bước .


      Nghĩ như vậy, liền nâng ly của mình lên cùng cục trưởng uống vài ly. ít chuyện chính trị. hề đề cập tới cố kia. Boss đề cập tới, Lý Vệ tất nhiên cũng dám nhiều chuyện, cả ngày hôm nay ở cùng chỗ, có chút hiểu biết về con người Mục Khiêm Thư, người đàn ông này cũng phải là quả hồng mềm như lời đồn bên ngoài.


      Ngay cả cục trưởng, tuy mặt tươi cười nhưng ông ta biết, người đàn ông này đơn giản, chưa đến ba mươi tuổi liền hiểu được khi nào nên cầm khi nào nên buông, tùy trường hợp mà biết nên cái gì. Đối thân phận của ông cũng chỉ mỉm cười mà nịnh nọt lấy lòng.


      Cục trưởng Liên nhìn Mục Khiêm Thư uống cạn ly, khoát khoát tay: “Hôm nay thể uống thêm rượu nữa. uống nhiều rồi, Mục tổng, cậu xem, người có thể thỉnh thoảng uống rượu, nhưng là nếu bởi vì mê rượu mà phạm sai lầm cũng tốt đúng ?”


      Mục Khiêm Thư gật gật đầu, nụ cười treo bên miệng. Cả buổi tối hôm nay đều mang theo nụ cười: “Cục trưởng Liên rất đúng.”


      Nụ cười mặt cục trưởng Liên càng sâu, ánh mắt cũng sáng lên rất nhiều, Mục Khiêm Thư đứng dậy mời cục trưởng Liên ly trà: “ biết cục trưởng có ý kiến gì về tiền tài và lẽ phải?”


      Cục trưởng Liên đưa tay ra hiệu cho Mục Khiêm Thư: “Người xưa , quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*. Đây là cách nhìn của tôi đối với tiền bạc.Về phần lẽ phải, tôi chỉ có thể , đương nhiên là tôi đứng về phía lẽ phải.”


      *Người quân tử thích tiền của, để dùng nó cho việc đạo.


      Mục Khiêm Thư đảo đảo ly rượu, với cục trưởng Liên: “Hôm nay cảm ơn cục trưởng dạy bảo.”


      Cục trưởng Liên nhận cuộc điện thoại, vội vàng rời . Trước khi còn nhìn Mục Khiêm Thư sâu: “Về sau có cơ hội đến thành phố K lại cùng nhau uống trà.”


      Mục Khiêm Thư bắt tay cục trưởng: “Hoan nghênh cục trưởng đến.”


      Mục Khiêm Thư cười nhìn Lý Vệ đưa cục trưởng rời , sau đó nụ cười mặt biến mất còn dấu vết. nhìn chằm chằm chỗ cục trưởng Liên mới ngồi, uống ly rượu, thất thần.


      Lý Vệ tiễn cục trưởng rời liền trở lại nhà hàng, nhìn thấy Mục Khiêm Thư ngẩn người, ràng là còn trẻ tuổi, nhưng người lại luôn tản ra khí thế mạnh mẽ. Làm cho bơi lội thương trường hơn mười năm kinh nghiệm, trong lòng khỏi kinh phục.


      Mục Khiêm Thư cùng ông chủ trước kia tiếp xúc hoàn toàn khác nhau, khó trách người kia lại cần cẩn thận chút. thể để lộ dù chỉ là chút dấu vết. Ngay từ đầu chủ quan cho rằng dù thông minh cũng chỉ là người trẻ tuổi, bây giờ nghĩ lại, mình quả đánh giá thấp ta.


      Mục Khiêm Thư lắc lắc ly rượu tay, liếc mắt nhìn Lý Vệ bên cạnh, nhàn nhạt hỏi Lý Vệ đối với chuyện này có ý kiến gì.


      Lý Vệ nhíu mày, dù gần bốn mươi tuổi nhưng cả người được chăm sóc rất tốt. Chẳng qua chỉ có vài nếp nhăn nơi khoé mắt, cân nhắc phen rồi mới mở miệng: “Mục tổng, chuyện này, nếu tìm được người điều khiển cần cẩu lúc đó chỉ sợ gia đình nguời bị hại dừng lại. Như vậy đến sang năm sợ rằng thể hoàn thành công trình đúng thời hạn, hậu quả này…”


      Mục Khiêm Thư đặt ly rượu xuống, cầm lấy dao nĩa bên lên bắt đầu ăn bữa tối: “ tiếp .”


      Lý Vệ nhìn vẻ mặt của Mục Khiêm Thư, hơi buông lỏng, lá gan cũng lớn hơn : “ như vậy, bằng chúng ta tìm người chịu tội thay…”


      “Keeng!” Con dao của Mục Khiêm Thư cắt mạnh xuống đĩa sứ trắng muốt, phát ra tiếng vang làm khuôn mặt Lý Vệ bị dọa trắng bệch: “Mục tổng…”


      Mục Khiêm Thư dùng nĩa xiên miếng thịt, bỏ vào miệng. Chậm rãi ăn, lại nhấp ngụm rượu vang đỏ, động tác tao nhã như vương tử: “Chịu tội thay? Biện pháp này như thế nào?”


      Lý Vệ lộ ra sắc mặt vui mừng, vì ý tưởng của mình mà đắc chí: “Dù sao cũng biết người công nhân tạm thời kia là ai, đến lúc đó chúng ta tìm người. đó là người gây ra cố, đến lúc đó vụ kiện cũng được kết thúc.”


      Lý Vệ tiếp trong lòng: Sau đó sai người kia bản thân bị uy hiếp, công trình cũng triệt để đình công.


      “Nghe tệ.” Mục Khiêm Thư cắt miếng thịt bò, từ tốn ăn. Tiếp đó buông dao nĩa, với Lý Vệ : “Vẫn nghe Lý tổng hết sức tận lực vì công ty, quả nhiên phải giả. Nếu Lý tổng làm cừu non chịu tội vậy, thế nào!”


      Lý Vệ nghe xong lời này, sắc mặt tái nhợt: “Mục tổng gì vậy, tôi chỉ là , vậy thôi. Tôi nhất định truy tìm cho được người kia, yên tâm!”


      Mục Khiêm Thư dùng khăn ăn lau miệng, nhìn thoáng qua Lý Vệ : “Hi vọng nhớ lời vừa . À… cho thời gian ba ngày.”


      Lý Vệ mất hết khí lực ngả xuống ghế, sau lưng đều là mồ hôi. lau mồ hôi, nhìn bóng lưng Mục Khiêm Thư rời càng ngày càng xa, mới lấy điện thoại di động ra: “Alô, mau mau đến cứu tôi, tôi nên làm gì bây giờ?”


      Mục Khiêm Thư ngồi vào xe bảo thư ký về khách sạn, đường trầm mặc, lúc đến nơi chuẩn bị xuống xe Mục Khiêm Thư mới mở miệng: “ làm thư kí cho Lý tổng được mấy năm rồi?”


      Thư ký cúi mặt, chăm chú nhìn về phía tước, giọng truyền tới tia bất ổn: “ ba năm rồi.”


      Mục Khiêm Thư gật gật đầu, tiếp. Mở cửa xe bước xuống.


      Mục Khiêm Thư vào khách sạn, Mục Khiêm Kỳ mang theo hộp đồ ăn vừa giao đến tới: “Thế nào rồi? Buổi chuyện có thuận lợi ?”


      Mục Khiêm Thư mở máy tính lên, nhìn đến tin tức trong máy tính, áp lực người lập tức buông xuống: “ chuyện cũng tệ.”


      Lý Á nhìn vẻ mặt thoải mái Mục Khiêm Thư: “Cũng tệ? Theo em biết cục trưởng Liên thực là người ngay thẳng chính trực, thể nào đàm phán dễ dàng như vậy được.”


      Mục Khiêm Thư khép lại máy tính, mở hộp đồ ăn Mục Khiêm Kỳ mang về: “Tôi có làm gì ư? Chỉ là cùng ông ấy ăn cơm, uống trà mà thôi.”


      Lý Á vẫn cau mày, trong thời gian này mà còn có tâm tư uống trà? Quên , Mục Khiêm Thư lòng dạ quá sâu, cũng muốn hiểu.


      Vốn là định ngày hôm sau đến nhà người bị hại, nhưng đến thời gian xuất phát Mục Khiêm Thư lại thay đổi chủ ý, đột nhiên với Lý Vệ muốn dạo thành phố M, bảo làm việc trước.


      Tuy rằng Lý Vệ hoài nghi, nhưng nhìn biểu tình lạnh nhạt của Mục Khiêm Thư và Lý Á đứng bên lời nào, gật gật đầu, xoay người rời .


      Lý Á nhìn Mục Khiêm Thư lấy điện thoại di động ra, điện thoại di động là tin nhắn. Mục Khiêm Thư nhìn tin nhắn với Lý Á: “ thôi.”


      Lý Á theo Mục Khiêm Thư: “Chúng ta đâu?”


      Mục Khiêm Thư lên phía trước: “ giải quyết tình hình.”


      Lý Á lắc đầu, vẫn hiểu ý trong lời của Mục Khiêm Thư.


      Lý Á và Mục Khiêm Thư đến trước căn nhà lầu, Mục Khiêm Thư nhìn lại địa chỉ điện thoại di động cùng số nhà trùng khớp mới với Lý Á: “ vào thôi.”


      “Đây là nhà ai?” Lý Á cảm thấy tò mò, vợ của khi nào trở nên thần thần bí bí như vậy.


      Mục Khiêm Thư đứng thẳng, thân tây trang màu xám, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, nét mặt giống như khí trời, lạnh lùng dị thường: “Nhà của người bị hại.”


      Lý Á nhíu mày, người bị hại? Vừa rồi phải còn cần sao?


      Lý Á suy nghĩ, sau đó hiểu ra. Phỏng chừng Lý Vệ lại là người có vấn đề.


      Mục Khiêm Thư gõ cửa, ra mở cửa là người phụ nữ trung niên, cũng chính là mẹ của Diệp Ninh, người bị hại.


      “Xin chào, tôi là Mục Khiêm Thư.” Mục Khiêm Thư vươn tay ra với bà ta, chỉ đặt hai tay trong túi áo tự giới thiệu.


      “Tìm ai?”Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, mặt mày lộ vẻ hung ác. Phía sau lưng bà ta truyền đến giọng của người phụ nữ: “Mẹ, ai vậy ạ?”


      Mục Khiêm Thư đoán giọng này là của vợ Diệp Ninh, bởi vì Diệp Ninh là con .


      “Tìm ai?” Tính tình của mẹ Diệp Ninh nóng nảy, giọng oang oang. Ánh mắt của bà khó chịu nhìn Mục Khiêm Thư.


      Lý Á ở bên cạnh Mục Khiêm Thư nhô người ra: “Xin chào, chúng tôi là người đại diện của công ty Hoa Tư…”


      “Cái gì!?” Người phụ nữ trung niên lập tức mở cửa ra: “Các người tới đây làm gì! ? Muốn hòa giải phải ? Tôi cho mấy người biết, có cửa đâu! Đem con tôi hại chết thảm như vậy còn muốn hòa giải!?”


      Lý Á nghe giọng the thé của bà ta, liền đứng trước Mục Khiêm Thư đánh mắt nhìn người phụ nữ trung niên: “Dì à, trước hết dì nghe chúng tôi .”


      Người phụ nữ trung niên đẩy người Mục Khiêm Thư và Lý Á, thấy lay chuyển được liền đặt mông ngồi phịch xuống đất đất, hét lên: “Có còn là người hay ! Trời ơi, người của Hoa Tư đến đánh người này!”


      Xung quanh nhanh chóng có rất nhiều người vây tới, số người chỉ trỏ. Những người quen thuộc vội vàng tới giúp đỡ bà ta dậy, người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, người phụ nữ trung niên nhìn thấy liền : “Tiểu Ngân, mau mau gọi điện thoại cho phóng viên, công ty bọn họ mang người đến đánh người này!”


      Mục Khiêm Thư nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, cũng có bất kỳ vui nào, chỉ tới bên cạnh người phụ nữ cầm điện thoại trong tay : “Chuyện hôm hai mốt tháng mười hai còn nhớ ?”


      Tay người phụ nữ tên Tiểu Ngân run lên, di động rơi mặt đất, người phụ nữ trung niên tới “ba” tiếng đánh lên mặt Tiểu Ngân: “Cái đồ đàn bà vô dụng này! Gọi điện thoại mà cũng lâu như vậy!”


      Thân thể Tiểu Ngân mềm nhũn đến trước mặt người phụ nữ trung niên: “Mẹ, biết chuyện kia rồi!”

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 32♥ : Tìm hiểu sâu thêm

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Từ hôm Mục Khiêm Thư rời , gánh nặng trong lòng Đỗ Cận vẫn bỏ xuống được, Mục Khiêm Thư đến thành phố M gọi điện thoại về báo bình an, cũng an ủi có việc gì.


      Đỗ Cận nghe Mục Khiêm Kỳ tình trạng Mục Khiêm Thư, dường như quả có gì trở ngại. Điều này làm cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình.


      Từ ngày Đỗ Cận tuyên bố lựa chọn của mình cho Lý Nhân và Đỗ Thịnh, khí trong nhà liền thay đổi, trong nháy mắt tràn ngập đủ mọi áp lực đè nén. Đỗ Cận giáp mặt Lý Nhân cũng thể thân mật như trước kia, chuyện cũng chỉ hời hợt.


      Đỗ Thịnh nhìn mẹ con hai người thành cái dạng này, trước sau có chút khó chịu, ông muốn tìm Đỗ Cận chuyện, nhưng con giống như chào đón. Đỗ Thịnh đành tự nhốt mình trong thư phòng viết chữ…


      Đỗ Cận muốn cùng Đỗ Thịnh, Lý Nhân tranh cãi cái gì, tuy rằng việc bọn họ giấu giếm trong lòng vẫn còn chú ý, nhưng là chung quy cha mẹ cũng chỉ vì con của mình. tình nguyện tin tưởng Lý Nhân chỉ quá mức thương nên mới như vậy với Mục Khiêm Thư. Tuy rằng ngay cả bản thân cũng khó thuyết phục chính mình.


      “Con , điện thoại của con kêu kìa!” Đỗ Thịnh ở phòng khách gọi Đỗ Cận rửa mặt trong phòng vệ sinh.


      “Vâng con tới đây!” Đỗ Cận chầm chậm tới, tối qua Mục Khiêm Thư tình hình giải quyết gần xong, đêm ba mươi có thể chạy tới thành phố L . Trong lòng Đỗ Cận có chút mong đợi, chỉ là mới có hai ngày ngắn ngủi mà bắt đầu nhớ rồi.


      Đỗ Cận nhìn điện thoại di động hiển thị số điện thoại, do dự hồi mới nhận.


      “Alo.” Đỗ Cận cầm di động đứng ở ban công, đáp lại là giọng có chút suy yếu của người đàn ông bên kia điện thoại.


      “Đỗ Cận, gần đây có khỏe ?” Thanh của Lâm Tử Dương nghe qua chút sức lực, Đỗ Cận phẳng phất cảm thấy dường như mỏi mệt, ngồi phịch ở sofa, tay xoa mày tay cầm điện thoại.


      lâu trước kia, thích như vậy…


      “Cũng tệ lắm, có việc gì ?” Đỗ Cận từ trong hồi tưởng hoàn hồn, di động nắm có chút chặt. Nghe thanh của Lâm Tử Dương đứt quãng truyền đến: “Thực xin lỗi, biết Lục Thanh gọi điện thoại cho em. ấy… có quấy rầy em chứ?”


      có việc gì.” Đỗ Cận trả lời có chút lạnh nhạt, ngắn gọn hai chữ đánh gãy lời của Lâm Tử Dương.


      Lâm Tử Dương cũng cảm thấy được lạnh nhạt của Đỗ Cận, trong lúc nhất thời hai người cầm điện thoại đều lên tiếng. Lâm Tử Dương lẳng lặng nghe đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở, lát sau nghe thấy Đỗ Cận : “Còn có việc ? có việc gì tôi cúp máy đây.”


      Khóe miệng Lâm Tử Dương lộ ra nụ cười khổ: “ có việc gì, có việc gì. Năm mới vui vẻ.”


      Đỗ Cận cắn cắn môi, trong đầu lên lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi cùng qua lại, ở thành phố L, ở thành phố K. Đêm ba mươi mười hai giờ tối hai người gọi điện thoại chuyện phiếm, cho đến khi truyền đến tiếng pháo nổ, Lâm Tử Dương trong điện thoại: Tiểu Cận, lễ mừng năm mới năm sau, em cũng đón nhé.


      Đáng tiếc, còn có lần sau nữa.


      “Ừ, năm mới vui vẻ.” Nhanh chóng cúp điện thoại, Đỗ Cận cầm di động đứng ở ban công suy nghĩ, từ khi nào mà Lâm Tử Dương cách xa như vậy.


      Mục đích trọng sinh đạt được, muốn né tránh Lâm Tử Dương, né tránh tình cảm của . từng lần bị tổn thương, đối với Lâm Tử Dương hoàn toàn chết tâm, mà tại trong lòng cũng chỉ có người, tên là Mục Khiêm Thư .


      Vừa nghĩ tới người đàn ông ở trong lòng , tim Đỗ Cận vô cùng ngọt ngào. may mắn sau khi sống lại có thể gặp được người đàn ông giống như vậy, có lời ngon tiếng ngọt, có lãng mạn dưới ánh trăng, nhưng lòng của lại cảm thấy rất an tâm, giống như miễn là nơi nào có , khó khăn cũng còn là khó khăn nữa.


      Đỗ Cận nghĩ đến đêm ba mươi cùng Mục Khiêm Thư trải qua ở thành phố L, cầm lấy túi xách ra ngoài.


      “Con ! Mới sáng sớm con định đâu? Điểm tâm còn chưa có ăn mà!” Giọng Đỗ Thịnh từ phía sau truyền đến, Đỗ Cận quay người hôn cái lên gương mặt của Đỗ Thịnh: “Ba, con ra ngoài lát!”


      Lý Nhân từ trong phòng ra, Đỗ Cận nhìn thấy nụ cười càng thêm rạng rỡ, về phía Lý Nhân: “Mẹ, con trước.”


      Hôn hai má của bà hai cái, Đỗ Cận liền xuống lầu. Lý Nhân nhìn bóng dáng Đỗ Cận rời , bàn tay sờ sờ hai má bị hôn, mặt liền lên nụ cười yếu ớt. Buồn bực trong lòng vơi chút.


      “Lại đây ăn điểm tâm .” Đỗ Thịnh giúp Lý Nhân múc chén cháo, đem thìa đặt vào tay Lý Nhân: “Chỉ cần con vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ.”


      Lý Nhân nhìn Đỗ Thịnh bận rộn, thở dài hơi: “Tôi đây phải là sợ Tiểu Cận bị tổn thương sao.”


      Đỗ Thịnh cũng múc cho mình chén cháo, ngồi ở bên cạnh Lý Nhân, cúi đầu: “Bà , tôi . có tổn thương gì cả.”


      Lý Nhân cũng cúi đầu ăn điểm tâm, mắt long lanh hơi nước, Đỗ Thịnh đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Lý Nhân: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Cận là con của chúng ta mà.”


      Giọng mũi của Lý Nhân dày đặc truyền đến: “Ừ.”


      Đỗ Cận xuống cầu thang liền nhìn thấy trước cổng có người phụ nữ nắm tay con chờ xe, người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Toàn thân khoác áo khoác lông chồn màu đen khiến dáng người vốn bé trở nên mập mạp. đến gần Đỗ Cận, thanh của người phụ nữ đó liền truyền đến: “Đỗ Cận?”


      Đỗ Cận ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ hơi mập này cảm giác có chút quen thuộc, quen sao?


      “Đỗ Cận? Đúng là cậu rồi! Mình là Hiểu Viện đây, Chu Hiểu Viện!” Đỗ Cận nhìn nửa ngày: “Chu Hiểu Viện! Là cậu à!”


      Đỗ Cận có chút kinh ngạc nhìn Chu Hiểu Viện, Chu Hiểu Viện là bạn ngồi cùng bàn với hồi cấp hai, quan hệ hai người phải quá thân cũng quá xa lạ, chỉ là Chu Hiểu Viện hơi thanh cao, thành tích học tập rất tốt, lại rất xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người theo đuôi. Trái lại, Đỗ Cận hồi cấp hai rất béo, cùng Chu Hiểu Viện xinh đẹp rực rỡ thể so sánh.


      Lúc đầu Chu Hiểu Viện rất thích lôi kéo Đỗ Cận khắp nơi chơi đùa, trong lòng Đỗ Cận cũng rất vui vẻ. cũng có bạn tốt, chỉ là vào ngày khai giảng lúc ở trong toilet nghe được lời Chu Hiểu Viện, trong lòng liền nguội lạnh nữa.


      Chu Hiểu Viện : có con vịt xấu xí kia, làm sao thiên nga trắng như mình có thể nổi bật.


      Đỗ Cận nghe thấy những nữ sinh lớp khác khác nhao nhao , đúng vậy, cậu ta như vậy mà còn muốn làm bạn bè với cậu, là chuyện cười!


      Lúc Đỗ Cận ra khỏi toilet, liền đến gặp giáo viên chủ nhiệm muốn đổi chỗ ngồi, sau này cũng rất ít chuyện cùng Chu Hiểu Viện.


      “Đỗ Cận, nhiều năm như vậy gặp, cậu trở nên xinh đẹp nha. giống như mình già rồi…” Trong ánh mắt của Chu Hiểu Viện nổi lên tia ghen tị, người này trước kia chỉ là người hầu của mình, dựa vào cái gì tại so với chính mình xinh đẹp hơn!


      Đỗ Cận lúc học trung học vẫn rất béo, lúc lên cấp ba bạn bè cũng thay đổi nhiều lắm, khi đó gầy chút. Khi lên đại học hoàn toàn gầy , lại càng lúc càng trở nên xinh đẹp.


      Đỗ Cận thấy được ánh mắt ghen tị của Chu Hiểu Viện, chỉ đem ánh mắt dừng người bé trai bên cạnh Chu Hiểu Viện: “Đây là con của cậu sao? Rất dễ thương. Cậu còn trẻ như vậy lên chức mẹ rồi.”


      Chu Hiểu Viện nắm tay đứa bé khoảng ba tuổi, nhìn thấy Đỗ Cận cười ngọt ngào: “Cháu chào ạ.”


      “Ngoan quá!” Đỗ Cận lấy tay nhéo nhéo hai má đứa , là khuôn mặt bánh bao của bé rất đáng làm người ta chỉ muốn cắn miếng.


      Chu Hiểu Viện nhìn Đỗ Cận mình, ghen tị trong lòng ít tí: “Bạn trai cậu đâu?”


      Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Viện: “ công tác rồi.”


      “Gần đến năm mới vẫn công tác à, Tiểu Cận, bạn trai cậu làm gì vậy?” Trong lòng Chu Hiểu Viện lên khinh thường.


      có gì, chỉ là công ty thôi.” Đỗ Cận muốn nhiều lời, hoặc là kỳ còn chủ đề gì cùng Chu Hiểu Viện. từng vì câu con vịt xấu xí kia của Chu Hiểu Viện mà dồn hết sức lực giảm béo, cũng khiến cho đoạn thời gian dám kết giao bạn bè.


      “Này, phải mình Tiểu Cận à, cậu cả đời của người phụ nữ quan trọng nhất là cái gì? phải là chỉ muốn gả cho người đàn ông tốt thôi sao, cậu xem mình , được gả cho…”


      “Mẹ, ba đến rồi kìa.” Tiểu bánh bao lắc lắc tay Chu Hiểu Viện, chỉ chỉ bến xe buýt phía trước, cắt ngang lời của Chu Hiểu Viện.


      Đỗ Cận nhìn theo ngón tay của tiểu bánh bao chỉ, chiếc xe Buick màu lam ngừng lại, người đàn ông từ xe bước xuống, khoảng ba mươi tuổi, mặc tây trang màu đen. Biểu tình nghiêm khắc, khẩu khí rất nhẫn nại với Chu Hiểu Viện: “ lên xe còn đứng đấy làm gì?”


      Chu Hiểu Viện nghe thấy lời của người đàn ông, trong ánh mắt lên hoảng hốt, lôi kéo tay tiểu bánh bao chuẩn bị lên xe, trước khi lên xe còn muốn xin số điện thoại của Đỗ Cận.


      Đỗ Cận nhìn Chu Hiểu Viện ngồi lên xe, với người đàn ông ngồi xe: “Thúc giục cái gì, phải là lên rồi sao!” xong liền chào tạm biệt Đỗ Cận, còn chưa chờ Đỗ Cận giơ tay tạm biệt, xe liền nghênh ngang rời .


      Đỗ Cận quay đầu, sau khi chiếc Buick vừa rời chiếc xe buýt cũng vừa đến.


      Đỗ Cận ngồi xe buýt, trong đầu đem việc kia quên , chỉ chuyên tâm nghĩ xem năm mới tặng quà gì cho Mục Khiêm Thư.


      Đỗ Cận ở khu bán quà tặng qua lại rất lâu, cũng biết mua cái gì. Hình như cái gì cũng thiếu.


      Cuối cùng Đỗ Cận bất đắc dĩ, nhắn tin cho Mục Khiêm Thư.


      “Hi, nam thần. cho em biết thích cái gì !?”


      Di động rất nhanh rung lên, Đỗ Cận vui vẻ mở di động ra, chỉ có từ : “Em.”


      Hai má Đỗ Cận hơi ửng đỏ, cắn cắn môi trả lời: “Em phải cái này.”


      Mục Khiêm Thư gọi điện thoại tới, bên kia im lặng, so sánh với bên này ồn ào ầm ĩ làm cho Đỗ Cận có chút ngượng ngùng.


      “Làm sao vậy?” Thanh của Mục Khiêm Thư nghe qua vẫn dịu dàng như vậy, Đỗ Cận dùng tiếng lớn che dấu ngượng ngùng của mình.


      có gì, chỉ là muốn tìm hiểu thêm thôi.”


      Mục Khiêm Thư ở điện thoại bên kia cong lên khóe môi: “À? Tìm hiểu?”


      Đỗ Cận gật gật đầu, ánh mắt đảo quanh mấy món vật phẩm trang sức: “Đúng vậy, xem em , thời gian dài như vậy cũng biết thích gì.”


      Mục Khiêm Thư ừ tiếng, khẩu khí càng trở nên mập mờ: “ ngại để em tìm hiểu sâu thêm đâu.”


      Nghe được câu này, Đỗ Cận liền lập tức ù ù cạc cạc mà hiểu sai. lại xấu hổ mở miệng, ấp úng hai câu liền muốn cúp điện thoại, lần này Mục Khiêm Thư còn cười ra tiếng.


      Đùa với bé này, là rất thú vị.


      Nghe được tiếng cười của Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận cảm thấy bên tai càng thêm đỏ, lớn tiếng la to lên tên của liền cúp điện thoại.


      lúc sau, Mục Khiêm Thư mới nhắn tới tin: Em tặng cái gì cũng thích. cần ở đó phiền não như vậy.


      Khóe miệng Đỗ Cận mỉm cười, Mục Khiêm Thư vẫn là thông minh như vậy. Sau đó di động liền kêu lên hai tiếng, Đỗ Cận lại mở di động ra.


      Mục Khiêm Thư lại nhắn tiếp tin: Nếu quà tặng là em, vậy còn gì tốt hơn.


      Đỗ Cận nhét điện thoại di động vào trong túi, trong lòng vẫn nhớ lại câu kia của Mục Khiêm Thư: Có thể tìm hiểu sâu thêm.


      A… phải là sắc nữ màaaaa!

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 33♥ : Mục Khiêm Kỳ mang thai

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      Mục Khiêm Thư ở thành phố M chờ đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng vợ và mẹ của Diệp Ninh cũng tìm tới khách sạn ở. Mẹ Diệp Ninh gõ cửa phòng, hết nhìn đông lại nhìn tây phen mới vào. Tiểu Ngân theo phía sau, biểu tình vô cùng bất an, ánh mắt càng vô thần.


      “Xin chào. Tìm tôi có việc gì?” Mục Khiêm Thư biết bọn họ đến vì chuyện gì, lại làm bộ như cái gì cũng biết. Những lời này lại làm cho sắc mặt của Tiểu Ngân và mẹ chồng của ta – Lưu Cầm trở nên tái nhợt.


      Lưu Cầm vào phòng, ngồi xuống sofa, trong lòng thầm cảm thán vì chưa từng đặt chân vào khách sạn xa hoa như vậy, bất giác thu mình lại, bàn tay biết nên đặt chỗ nào.


      Tiểu Ngân kéo tay Lưu Cầm, miệng ngập ngừng nửa ngày mới hỏi: “ làm sao biết được?”


      Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực, mặc áo hở cổ màu đen, biểu tình lạnh lùng: “Làm sao tôi biết được chuyện này các người cần biết. , tiền là ai đưa?”


      Sau buổi tối trò chuyện với cục trưởng, Mục Khiêm Thư trở lại khách sạn nhận được email của thư ký. Diệp Ninh ham bài bạc, từng thiếu nợ ở bên ngoài khoản lớn, vậy mà mấy ngày trước khi gặp chuyện may, khoản nợ kia lại bỗng nhiên được trả hết, Mục Khiêm Thư ở thương trường lăn lộn vài năm, điều kiện trong đó cần nghĩ cũng biết. chỉ cần điều tra chút ngày bọn họ trả hết nợ là được.


      Chuyện còn lại, vợ và mẹ của Diệp Ninh cho biết.


      Suy nghĩ của Mục Khiêm Thư quả chính xác, chỉ cần khẽ nhắc tới, vợ Diệp Ninh bị đánh bại. Việc cần phải làm là thăm dò, sau đó chỉ việc thu lưới.


      Tiểu Ngân càng thêm bất an, ngừng nắm chặt tay, sau đó nhìn về phía Lưu Cầm. Lưu Cầm cũng hoang mang lo sợ, ngày hôm qua bà đuổi Mục Khiêm Thư , kỳ trong lòng cũng ngờ nghe được Mục Khiêm Thư đe dọa nếu bọn họ hợp tác báo cảnh sát khiến bọn họ càng luống cuống.


      “Số tiền đó, là con trai tôi cầm về, chúng tôi biết là ai đưa cả.” Lưu Cầm cân nhắc dùng từ, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người con trai chết của mình.


      “Vậy sao?” Mục Khiêm Thư gật gật đầu, bưng hai tách cà phê đặt ở trước mặt Lưu Cầm và Tiểu Ngân, giống như vô tình hỏi: “Hai người biết chuyện này?”


      Tiểu Ngân vội vàng gật đầu: “ biết, đều là do Diệp Ninh cầm về.”


      Mục Khiêm Thư chậm rãi ngồi xuống, dùng thìa quấy cà phê, bưng tách lên, nhàng nhấp ngụm. Đột nhiên nhìn về phía Tiểu Ngân, ánh mắt trở nên sắc bén, thanh cũng thoáng đề cao: “Vậy hãy giải thích , ngày hôm qua em trai mua căn hộ ở trung tâm thành phố, số tiền đó ở đâu ra?”


      Lưu Cầm vừa nghe được những lời này, sắc mặt đại biến, liền xoay người tát cho Tiểu Ngân cái: “Sao có nhiều tiền như vậy? Được lắm, cư nhiên dám đem tiền về nhà mẹ đẻ!”


      Tiểu Ngân bụm miệng nước mắt chảy ròng: “Mẹ, con có, con có!”


      Lưu Cầm hất tay Tiểu Ngân ra: “ có? Hừ hừ, tôi thấy có vẻ cho rằng Diệp Ninh chết liền nghĩ đến chuyện về nhà sống cuộc sống sung sướng! Tôi cho biết, có cửa đâu! Có phải chính bỏ túi riêng, có đúng hay !?”


      Tiểu Ngân nửa quỳ mặt đất, tay chỉ vào Mục Khiêm Thư: “Vì sao lại vu khống tôi?” Lưu Cầm còn hùng hùng hổ hổ, Tiểu Ngân khóc sướt mướt ngừng.


      Mục Khiêm Thư đặt tách cà phê xuống, tách cà phê chạm xuống bàn trà phát ra tiếng vang thanh thúy, Lưu Cầm và Tiểu Ngân sửng sốt, Mục Khiêm Thư vuốt lại tóc trán che khuất khuôn mặt, thanh vẫn bình tĩnh gợn sóng, vẻ mặt càng trở thêm lạnh lùng: “Các người , đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”


      Lưu Cầm nghe lời của Mục Khiêm Thư, khuôn mặt lập tức cứng đờ, bà ngoan cố : “Con dâu tôi rồi, là con trai của tôi cầm về!”


      Mục Khiêm Thư đột nhiên mỉm cười, hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh: “ ? Vậy các người xem, khoản tiền kia là ở đâu chui ra?”


      Lưu Cầm muốn chối bỏ, nhưng ánh mắt Mục Khiêm Thư quá mức sắc bén, bà chỉ kiên trì thêm được vài phút liền bại trận.


      “Người cho chúng tôi tiền là Lý tổng, Lý Vệ .”


      Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á trở lại khách sạn, gõ cửa phòng Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư mở cửa, Mục Khiêm Kỳ vừa vào liền hỏi: “ hai, tình hình rắc rối lắm sao?”


      Tâm tình Mục Khiêm Thư tệ, nhéo nhéo hai má Mục Khiêm Kỳ: “ có. Chúng ta ngày mai là có thể trở về.”


      Mục Khiêm Kỳ vui mừng ôm thắt lưng Mục Khiêm Thư: “ ?”


      Lý Á ở bên cạnh cười hỏi: “Chuyện giải quyết xong rồi à?”


      Mục Khiêm Thư ừ tiếng, kéo Mục Khiêm Kỳ ở trong ngực ra: “Muốn ôm mà ôm chồng của em ấy.”


      Mục Khiêm Kỳ cười hì hì, tiến đến bên tai Mục Khiêm Thư : “, cho biết tin tốt.”


      Mục Khiêm Thư nhíu mày: “Cái gì?”


      “Em mang thai rồi!” Giọng Mục Khiêm Kỳ hơi phóng đại, nụ cười cực kì hạnh phúc.


      !?” Mục Khiêm Thư quay đầu hỏi Lý Á, Lý Á gật gật đầu, ý cười trong mắt làm sao cũng thể che dấu: “ được hai tháng.”


      Mục Khiêm Kỳ tiến đến bên cạnh Mục Khiêm Thư: “Cho nên, hai, nhất định phải nhanh cưới chị dâu về !”


      Mục Khiêm Thư lập tức dẫn Mục Khiêm Kỳ ngồi xuống sofa: “Được được được. biết rồi.”


      Buổi trưa, ba người đến nhà hàng chúc mừng phen, Mục Khiêm Thư nhắn tin cho Đỗ Cận, Đỗ Cận chỉ nhắn lại câu, sớm biết, cũng chuẩn bị xong quà mừng rồi .


      Mục Khiêm Thư trách cứ Mục Khiêm Kỳ: “Làm sao chuyện này sớm cho biết, em cũng cần cùng đến thành phố M.”


      Mục Khiêm Kỳ rúc trong ngực Lý Á: “Buổi sáng hôm nay em cũng mới biết thôi.”


      Mục Khiêm Thư liếc mắt nhìn Mục Khiêm Kỳ: “Chị dâu em mua xong quà cho em rồi.”


      Mục Khiêm Kỳ a tiếng: “Chị dâu tốc độ nhanh , với tốc độ này tới cuối năm chắc là hai người có thể kết hôn rồi!”


      Mục Khiêm Thư khó có khi ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ, khẽ ho khan tiếng liền đem tầm mắt dời : “Được rồi, ăn cơm .”


      Ở bên kia điện thoại, Đỗ Cận ăn cơm bật cười ha ha, Lý Nhân liếc mắt nhìn Đỗ Thịnh, sau đó cúi xuống.


      Đỗ Thịnh đem ánh mắt chuyển đến di động trong tay Đỗ Cận: “Có chuyện gì vui à, cho ba nghe với.”


      Đỗ Cận vội vàng ngồi thẳng, khuôn mặt đầy ý cười hơi thu lại: “ có chuyện gì ạ.”


      Đỗ Thịnh ai oán nhìn Đỗ Cận cất di động, con lớn rồi, càng ngày càng thương mình…


      Lý Nhân gắp đồ ăn bỏ vào bát Đỗ Cận: “Nhanh ăn cơm , nguội ngon.”


      Khuôn mặt Đỗ Cận tươi cười với Lý Nhân: “Vâng ạ, vẫn là mẹ tốt nhất.”


      Nghe lời này sắc mặt Lý Nhân cũng có tốt hơn, chính là dùng ánh mắt càng thêm thâm thúy nhìn Đỗ Cận. Đỗ Thịnh làm bộ ho khan tiếng, Lý Nhân mới thu hồi ánh mắt.


      Ngày nghỉ ở nhà bình thường đều có việc gì, giống Mục Khiêm Thư, đến lễ mừng năm mới còn hối hả ngược xuôi. ngồi ở sofa trong phòng khách, trong tay cầm điều khiển từ xa, đổi kênh liên tục.


      “Đô đô…” Di động rung lên, Đỗ Cận cầm lấy di động nhìn thoáng qua, là dãy số lạ ở thành phố L.


      Đỗ Cận nhìn điện thoại rung rung, hoài nghi phải là Lục Thanh gọi tới chứ?


      “Alo.” Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.


      “Đỗ Cận à? Hôm nay có rảnh , hôm nay chúng mình có buổi họp lớp, nếu có chuyện gì đến đây họp mặt ?” Đỗ Cận nghe giọng của đối phương, suy nghĩ hồi mới nhớ ra là Chu Hiểu Viện !


      “Hôm nay sao? Hôm nay mình có việc, được.” Đỗ Cận theo bản năng muốn cự tuyệt, họp mặt, họp mặt để làm gì, chẳng qua chỉ là so sánh ai tốt hơn ai mà thôi.


      Loại hoạt động vô nghĩa này cho tới bây giờ cũng thích nổi, huống chi lại là cùng những người quen biết.


      “Ôi chao, có thể bận chuyện gì, đều là bạn học hồi sơ trung, có mấy người nghe cậu tới còn cố ý đến đấy, cậu đừng nể mặt như vậy chứ?” Thanh của Chu Hiểu Viện nghe qua có vài phần mất hứng, Đỗ Cận còn suy nghĩ dùng lý do gì để Chu Hiểu Viện trực tiếp địa chỉ, cũng dặn đến sớm.


      Đỗ Cận nhìn điện thoại bị cúp, lắc lắc đầu, đứng dậy bắt đầu thay quần áo.


      Buổi họp lớp là ở khách sạn do người bạn học mở ở thành phố L, Đỗ Cận còn nhớ người bạn học này, hồi sơ trung rất thích bắt nạt con , là đứa con trai thích mấy trò đùa dai.


      Đỗ Cận đứng trước cửa ra vào của khách sạn nhìn qua lại thấy người nào thân thiết.


      “Đỗ Cận!” Chu Hiểu Viện đứng ở trước cửa khách sạn chào hỏi khách khứa nhìn thấy Đỗ Cận, vội vàng tới: “Sao mình vậy? Bạn trai cậu đâu?”


      Đỗ Cận nghiêm mặt : “Còn công tác chưa về.”


      Trong mắt Chu Hiểu Viện lên tia khinh thường, từ ngày nhìn thấy Đỗ Cận ở đường, liền triệu tập các bạn học tham gia buổi họp lớp này, muốn cho Đỗ Cận nhận mọi loại ánh mắt soi mói.


      Hồi học, Đỗ Cận là con vịt xấu xí theo sau , tuy rằng Đỗ Cận bây giờ rất xinh đẹp. Nhưng mà con vịt xấu xí làm sao có thể hóa thành thiên nga đây? muốn cho Đỗ Cận biết, con vịt xấu xí mãi chỉ là con vịt xấu xí mà thôi, thể biến thành thiên nga trắng được!


      Đương nhiên Đỗ Cận hiểu hàm ý trong lời của Chu Hiểu Viện, chỉ cho rằng ta nhớ các từng là bạn bè, mặc dù hẳn gọi là tình bạn.


      Đỗ Cận vào phòng, bên trong có hơn mười người ngồi, hơn phân nửa đều là nữ. Thậm chí có hai người còn dẫn theo trẻ con cùng đến.


      Đỗ Cận nhận ra người trong đó, lại ngồi cùng bàn với ấy.


      Đỗ Cận ngồi ở bên cạnh Chu Tĩnh, đùi Chu Tĩnh là khoảng hai, ba tuổi, ấy tết tóc cho con rất cẩn thận. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đỗ Cận.


      “Đỗ Cận?” Đỗ Cận thay đổi rất nhiều, nếu nhìn kỹ thể nhận ra, từ người béo như vậy trở thành xinh xắn mảnh mai, muốn nhận ra được cũng dễ dàng.


      Đỗ Cận cười với Chu Tĩnh: “Con của cậu à?”


      ở bàn bên này nhìn thấy Đỗ Cận nhao nhao kêu lên: “ là Đỗ Cận sao? Oa, cậu thay đổi nhiều đấy! Nếu gặp đường chắc chắn nhận ra cậu đâu.”


      Xen vào đó thiếu những thanh ghen tị: “Hừ, khuôn mặt xinh đẹp có lợi ích gì, theo mình, còn bằng gả cho người đàn ông tốt. Nhìn xem chồng Chu Hiểu Viện kia, ra tay đúng là hào phóng!”


      Đỗ Cận gật gật đầu, cũng trả lời, chỉ chơi đùa với con Chu Tĩnh, Chu Tĩnh nhìn Đỗ Cận thích đứa như vậy cũng cười hỏi: “Cậu kết hôn chưa?”


      Đỗ Cận ngẩng đầu, nhìn Chu Tĩnh: “Mình chưa.”


      Chu Tĩnh vuốt tóc con với Đỗ Cận: “Kỳ , kết hôn với người có tiền bằng kết hôn với người lòng với mình. Chu Hiểu Viện gả cho người chồng là có tiền, nhưng phải xem cậu ta sống như thế nào?”


      Đỗ Cận nhìn khuôn mặt dịu dàng của Chu Tĩnh, có dấu vết ăn mòn theo năm tháng, nhưng vẫn nhìn ra được, cuộc sống của ấy tồi, vẻ mặt rất dịu dàng.


      Đỗ Cận suy nghĩ, Chu Tĩnh rất đúng.


      Nghĩ đến Mục Khiêm Thư, trong lòng liền ấm áp…

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 34♥ : Buổi họp lớp

      Edit: Nhím Ivy


      Beta: Rùa Tuki



      So với suy nghĩ của Đỗ Cận cũng có gì khác biệt lắm, suốt buổi liên hoan đơn giản chỉ là đám người vây quanh cùng nhau tâm xem ai sống tốt, ai có tiền.


      Đàn ông so xe, phụ nữ ganh đua quần áo.


      Còn có số người khoe ông xã.


      Người Chu Hiểu Viện gả đương nhiên kém cỏi, Đỗ Cận từng gặp qua người đàn ông kia, thái độ đối với Chu Hiểu Viện dường nhưng rất tệ, Đỗ Cận nhìn Chu Hiểu Viện đứng ở cửa chào đón những bạn học cũ, có lẽ tình cũng giống như uống nước ấm hay nước lạnh, chỉ có người trong cuộc mới biết.


      trong lòng Chu Tĩnh tự mình chơi hồi liền ầm ĩ buồn ngủ, Chu Tĩnh lấy áo khoác của mình choàng lên người bé, sau đó ôm ngang bé để bé ngủ.


      tại cậu làm à?” Đỗ Cận hỏi Chu Tĩnh, ánh mắt nhìn thấy sau lưng Chu Tĩnh lại có thêm mười mấy người bạn học cũ đến, sau đó Chu Hiểu Viện đóng cửa phòng lại, đoán chừng người tới đông đủ.


      Chu Tĩnh lấy tay vén sợi tóc mặt con mình ra sau, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của con : “ làm chứ, làm sao có đủ tiền mua sữa cho con.”


      Biết Chu Tĩnh giỡn, Đỗ Cận cũng để trong lòng. Chỉ khẽ uống ngụm trà: “Làm sao có thể? Ba của bé đâu?”


      rồi. Từ khi mang thai bé con rời .” Chu Tĩnh nâng mắt nhìn về phía Đỗ Cận cười, giống như nhìn thấy ngạc nhiên của .


      “Cậu biết sao? Cũng đúng, nhiều năm gặp cậu rồi.” Chu Tĩnh vẫn dịu dàng như trước, trong mắt Đỗ Cận lại cảm thấy ấy rất vĩ đại, chưa kết hôn sinh con, việc này phải cần bao nhiêu dũng khí.


      Đỗ Cận nắm tay Chu Tĩnh : “Đứa rất đáng , cậu thực có phúc.”


      Chu Tĩnh gật gật đầu, trong ánh mắt hơi ngấn lệ, nhưng vẫn làm bộ như chuyện gì cũng có xảy ra, đem quần áo sửa lại chút, thuận tiện lau nước mắt.


      Đỗ Cận làm bộ có nhìn thấy, lúc này cần phải cho ấy tôn nghiêm.


      Chỉ là có vài người lại nghĩ vậy.


      “Chu Tĩnh, bạn trai cậu vẫn chưa trở về sao?” Chu Hiểu Viện bưng ly đến giữa Chu Tĩnh và Đỗ Cận, làm bộ quan tâm hỏi.


      , có việc gì à?” Sắc mặt Chu Tĩnh vô cùng bình thản, nếu là Đỗ Cận khẳng định thể bình thản như vậy được, phải trải qua bao nhiêu mưa gió mới có thể ung dung như thế.


      “Cũng có gì, vài ngày trước mình nhìn thấy ta trong thành phố, mình tưởng rằng ta quay về tìm cậu chứ.” Chu Hiểu Viện cười như vô hại, nhưng Đỗ Cận ràng cảm thấy cỗ ác ý, giống như năm đó đem trở thành con vịt xấu xí để nhục nhã.


      “Phải ?” Chu Tĩnh ôm con ngủ, ngay cả ánh mắt cũng có ngẩng lên : “ ta có trở về hay có quan hệ gì tới cậu, quan tâm như vậy tốt lắm đâu?”


      Chu Hiểu Viện cười ha ha hai tiếng, mặt mũi hơi nén được giận, bạn nữ ngồi cùng bàn với Đỗ Cận : “Chu Tĩnh cậu đừng như vậy, Hiểu Viện cậu ấy cũng là có lòng tốt thôi mà.”


      Chu Tĩnh lời nào, Đỗ Cận nhìn kia, nở nụ cười mỉm: “Bản thân mình cảm thấy Chu Tĩnh cũng có gì sai, có trở về hay đều là chuyện của người ta, quan tâm như vậy tốt lắm đâu.”


      Chu Hiểu Viện nhìn Đỗ Cận, vài năm gặp, đúng là nhanh mồm nhanh miệng hơn nhiều.


      Chu Hiểu Viện ngồi ở bàn bên cạnh Đỗ Cận, ta nhìn khuôn mặt Đỗ Cận uyển chuyển : “Đỗ Cận, cậu sang bàn bên đây ngồi .”


      Tên Đỗ Cận bị Chu Hiểu Viện cố ý kêu to, Đỗ Cận đứng lên, nghe thấy những bạn học cũ khác .


      “Là Đỗ Cận đấy ư? nhận ra.”


      “Bây giờ đẹp đấy…”


      biết có người hay chưa?”


      Đỗ Cận để ý những người đó giọng chuyện với nhau, chỉ là khi nhìn Chu Hiểu Viện tha thiết quan tâm , Đỗ Cận có chút đau đầu.


      “Này, người kia chính là con trai của ông chủ khách sạn, là bạn học cũ của tụi mình cậu còn nhớ ?” Chu Hiểu Viện chỉ vào người đàn ông giới thiệu cho Đỗ Cận.


      Đỗ Cận vừa mới ngồi xuống, liền nhìn theo phương hướng ngón tay Chu Hiểu Viện, nhìn cái biết là thiếu gia ăn chơi trác táng, mặc quần áo toàn hàng hiệu, tóc nhuộm ba loại màu, tai đeo hai ba cái khuyên tai. là bộ dạng của người trẻ tuổi ngông cuồng.


      Bộ dạng đúng là người lớn đấy, nhưng mà ăn mặc


      Đỗ Cận thấy người đàn ông kia nhìn mình cười cười, cũng nhìn ta cái, sau đó Chu Hiểu Viện liền nhận được ánh mắt của người đàn ông kia.


      Chương Mẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Hiểu Viện: này tôi rất vừa lòng, xem rồi làm .


      Chu Hiểu Viện cười với Đỗ Cận càng thêm hòa ái dễ gần, cũng cho Chương Mẫn ánh mắt: “Yên tâm .”


      Chương Mẫn nhìn thấy Đỗ Cận ở cửa hàng, lúc ấy Đỗ Cận trò chuyện điện thoại Mục Khiêm Thư, cười vô cùng ngọt ngào. Chương Mẫn đứng nhìn Đỗ Cận cách đó xa, từng cử chỉ của Đỗ Cận bị thu hết vào mắt, cảm thấy này xinh đẹp.


      Sau đó kể chuyện ngày hôm nay gặp trang QQ của trường, kèm theo cả ảnh chụp của Đỗ Cận. Chu Hiểu Viện nhìn thấy, đây phải là Đỗ Cận vừa mới gặp hôm nay sao? Lời của Chương Mẫn động đến suy nghĩ của ta, Đỗ Cận là vịt xấu xí vẫn nên là vịt xấu xí, dựa vào cái gì chỉ thay đổi bộ quần áo nghĩ giả làm thiên nga trắng.


      Chu Hiểu Viện thừa nhận bản thân muốn nhìn thấy Đỗ Cận sống tốt, vốn muốn thừa dịp họp lớp để khiến cho Đỗ Cận biết rằng cuộc sống của chỉ là tầng lớp thấp hèn, tại Chương Mẫn đưa ra ý muốn này đương nhiên vui vẻ đồng ý, nhưng ta muốn nhìn xem Đỗ Cận sau khi bị Chương Mẫn chơi đùa còn có thể thanh cao bao nhiêu.


      Vì thế liền có buổi họp lớp này.


      số người biết đây là thủ đoạn tán của Chương Mẫn, người biết chuyện đến dự náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem cuộc sống của những người bạn học cũ có tốt hay .


      Hiển nhiên Đỗ Cận thuộc loại thứ ba, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn bạn học.


      Nhưng dù hiểu tình hình cũng vạch trần, xã hội này chính là như vậy, có ai thích xem trò vui.


      Đỗ Cận nhìn Chương Mẫn đứng dậy, tay bưng ly rượu: “Nhiều năm gặp, chúng ta cạn ly nhé.” xong dùng ánh mắt trêu chọc Đỗ Cận.


      Đỗ Cận trừng mắt nhìn: “Tôi uống được rượu, nếu lấy trà thay rượu vậy.”


      Chương Mẫn vừa nghe vậy sao có thể bằng lòng, uống rượu làm sao có thể thực bước tiếp theo.


      Đỗ Cận lại cầm lấy bình trà bàn, rót ly đầy, ngửa đầu uống cạn: “Cạn trước.”


      Chương Mẫn vẫn đứng yên như cũ, Chu Hiểu Viện chọc chọc cánh tay Đỗ Cận: “Đỗ Cận, cậu như vậy nể mặt rồi.”


      Đỗ Cận che miệng, giống như rất kinh ngạc: “ à? Nhưng mà mình uống được rượu.” Đỗ Cận xong dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn Chương Mẫn: “Bạn học này, cậu để ý à?”


      Chương Mẫn nhìn ánh mắt kia của Đỗ Cận, vui trong lòng giảm nhiều: “Được rồi, uống uống, tôi uống!”


      “Tốt lắm! Tửu lượng của Chương Mẫn giỏi.” Cả bàn nịnh nọt Chương Mẫn, chỉ có Đỗ Cận là khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.


      “Đỗ Cận, cậu cảm thấy Chương Mẫn thế nào?” Chu Hiểu Viện nhìn thanh cao của Đỗ Cận liền bụng tức giận, càng muốn xé nát thanh cao của .


      “Cái gì thế nào?” Đỗ Cận giả bộ ý tứ của Chu Hiểu Viện, kỳ vừa nhìn thấy Chu Tĩnh khi nãy biết mục đích của buổi họp lớp này.


      Chỉ là có tài cán gì, cư nhiên vì mà tổ chức cuộc họp lớp. Đương nhiên Đỗ Cận biết tính phong lưu của Chương Mẫn, tuy sắc mặt vẫn thản nhiên như trước, nhưng ra rất hiếu kỳ, bọn họ bày trò gì đây.


      “Đỗ Cận à, tuy rằng cậu là có người rồi, nhưng việc đó thế nào, nhiều lựa chọn luôn thiệt thòi, cậu đúng ?” Chu Hiểu Viện giảng giải tình chân ý thiết, Đỗ Cận cũng nghe rất nghiêm túc. Thực ra làm sao biết được ý nghĩ trong lòng ta? ta đơn giản là muốn xem bị chê cười mà thôi.


      cần, mình định bắt cá hai tay.” Đỗ Cận lại nhàng nhấp ngụm nước trà, thức ăn bàn cũng động.


      “Ơ kìa, ai cậu bắt cá hai tay, nếu cậu bỏ được bạn trai, vậy cùng Chương Mẫn tình đêm thử xem, dù sao ngươi tình ta nguyện cũng chịu thiệt gì.” Chu Hiểu Viện càng ngày càng điên cuồng, Đỗ Cận nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống.


      “Hai người đừng tán gẫu mình như vậy, cũng phải trò chuyện với chúng tôi chứ.” bạn nam ngồi ở bên cạnh khiển trách Chương Mẫn, ánh mắt cũng nhìn Đỗ Cận từ xuống dưới.


      Đỗ Cận chịu đựng lửa giận trong lòng, ngược lại cười ra tiếng: “Chúng tôi có tán gẫu cái gì, nhưng mà Hiểu Viện rất tán thưởng Chương Mẫn đấy.”


      Sắc mặt Chu Hiểu Viện có chút cứng ngắc, kéo khóe miệng cười : “Ha ha, Đỗ Cận biết chọc cười.” Chu Hiểu Viện kết hôn mọi người đều biết, ông xã ta là ai mọi người cũng đều biết. Lời này nếu rơi vào tai chồng của ta, Chu Hiểu Viện vừa nghĩ phát run.


      Đỗ Cận lạnh mặt nhìn Chương Mẫn và biểu tình cứng ngắc Chu Hiểu Viện chậm rãi : “ có sao? Vừa rồi phải cậu còn cảm thấy Chương Mẫn tướng mạo đường đường, ngũ quan tuấn sao?”


      “Phụt…” Có bạn học vừa nâng ly uống liền phun ra, sau đó vài người khác đều nhao nhao cười : “Đỗ Cận hài hước đấy.”


      Sắc mặt Chương Mẫn bực tức, ánh mắt bất an.


      “Nhưng mình mà, lúc trước mình còn nhìn thấy hai người ở trong khách sạn, cả hai phải…” Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ trong đó tất cả mọi người đều sáng tỏ, ánh mắt nhìn hai người kia cũng biến đổi.


      “Đứng nghe cậu ta bậy, tôi có!” Trong mắt những bạn học khác Chu Hiểu Viện lúc này chỉ là ngụy biện. Nhất là sau đó ta còn nhìn về phía Chương Mẫn, càng giấu đầu hở đuôi.


      Trong lúc mọi người ồn ào, Đỗ Cận chỉ nhàn nhã bưng tách trà lên, hướng về phía Chu Tĩnh gật gật đầu.


      Cuối cùng Chu Hiểu Viện ngồi yên, quay đầu chạy lấy người. Chương Mẫn nhìn mọi người cũng rời . Trong mắt mọi người càng tin chắc rằng hai người họ có chuyện mờ ám.


      Buổi họp mặt kết thúc trong trầm mặc, mọi người xem xong tuồng kịch, cũng đứng lên chuẩn bị rời . Trong lòng Đỗ Cận vui sướng, nhìn Chu Tĩnh cố hết sức ôm đứa , liền xung phong giúp đỡ.


      Chu Tĩnh đem đứa giao cho Đỗ Cận, vừa mới ôm giờ, cánh tay mỏi muốn chết.


      Chu Tĩnh đeo túi, theo phía sau nhìn Đỗ Cận ôm con mình.


      “Cậu làm sao biết được chuyện của hai người bọn họ?” Đỗ Cận nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng của Chu Hiểu Viện cảm thấy vô cùng vui sướng, quả nhiên suy nghĩ của vẫn có chút xấu xa.


      “Tình cờ nhìn thấy thôi.” Chu Tĩnh chỉ chỉ phía trước ngôi nhà ở: “Mình đến rồi, cảm ơn cậu.”


      Đỗ Cận đưa đứa cho Chu Tĩnh, lắc đầu: “Mình mới phải cám ơn cậu, nếu nhờ cậu, mình tại phỏng chừng bị chuốc say khướt rồi.”


      Chu Tĩnh ẵm đứa , ánh mắt lập tức nhu hòa ít, dặn Đỗ Cận: “Phụ nữ mình ở bên ngoài cần cẩn thận nhiều hơn.”


      “Ừ.” Đỗ Cận nhìn bóng lưng Chu Tĩnh biến mất hẳn mới thu hồi ánh mắt, vừa mới quay người rời khỏi liền phát người đứng ở góc tường. nhìn kỹ, là người đàn ông, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm phương hướng Chu Tĩnh vào, trong lòng Đỗ Cận có chút hiểu , có lẽ đây là người đó của Chu Tĩnh.


      đường trở về Đỗ Cận gọi điện thoại cho Mục Khiêm Thư, báo cáo hành trình hôm nay, thanh trầm thấp của Mục Khiêm Thư truyền đến, Đỗ Cận cảm thấy bóng đêm cũng bắt đầu mê người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :