1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 15♥ : Bức ảnh uy hiếp

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Ngày hôm sau khi Đỗ Cận làm liền nhìn chằm chằm chỗ ngồi Tả Tiểu Lôi đến nửa ngày, Trương Mẫn đến vỗ vai Đỗ Cận: “Sao vậy?”


      Đỗ Cận thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Mẫn: “ có gì.”


      Trương Mẫn nhún vai: “Chuyện tăng ca tính thế nào?”


      Mắt Đỗ Cận ngẩng lên nhìn về phía bản thảo thiết kế: “Bĩnh tình chờ đợi!”


      Nếu ngày hôm qua nhìn thấy Tả Tiểu Lôi, Đỗ Cận đoán chừng phải tuân lệnh mà tăng ca. Nhưng khéo như vậy, ai bảo ta bị bắt gặp.


      Đây chẳng lẽ gọi là ác giả ác báo? Nhưng mà mặc kệ thế nào, Tả Tiểu Lôi cũng nên nhắm vào .


      Tuy đa phần Đỗ Cận đều trầm lặng, nhưng cũng thể chịu đựng nỗi oan ức này được. Hành động của Tả Tiểu Lôi chạm đến giới hạn của , bây giờ cũng muốn đuổi tận giết tuyệt, mà chính Tả Tiểu Lôi ép


      Hôm nay Tả Tiểu Lôi ăn mặc rất diễm lệ, chiếc áo đỏ sẫm cổ chữ V hơi khoét sâu, làm tôn lên bộ ngực hùng vĩ của ta. Thân dưới mặc chiếc quần màu đen, chân mang đôi giày đen cao mười cm, khiến cho cả người ta càng thêm trẻ đẹp.


      Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi ăn mặc như vậy thể cau mày lại, những đồng nghiệp nam ở văn phòng khác to gan nhìn đùi của Tả Tiểu Lôi, trong mắt lên trêu chọc.


      Trong văn phòng Đỗ Cận tổng cộng có mười người, bốn nam sáu nữ. Ngô Nghị rời khỏi cương vị công tác, chiếc ghế trống kia tạm thời chưa có người ngồi. Giờ phút này tám ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi, nhưng Tả Tiểu Lôi cũng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn nhìn những người đàn ông kia cười khẽ.


      Ngoài Trương Mẫn ra, trong văn phòng có hai khi vừa mới vào công ty cũng rất quan tâm đến Đỗ Cận. Nhưng từ sau khi xảy ra kiện bỏ thuốc hai người càng xa lánh mình, Đỗ Cận cũng quá khổ sở, ý nghĩ của mỗi người giống nhau, phải là bạn bè dựa vào cái gì bắt họ phải quan tâm mình.


      Còn có hai người phụ nữ hơi lớn tuổi, là người làm lâu nhất trong văn phòng này, lúc ấy cũng là hai người này lên án nhân phẩm Đỗ Cận khiến cho hai kia phân chia rạch ròi với mình.


      Người lớn tuổi được gọi chị Viên, còn họ gì Đỗ Cận cũng biết, chỉ là khi vừa mới đến đây nghe người khác gọi chị Viên, hình như lời của ta đối với Nghiêm rất có trọng lượng.


      Chị Viên nhìn chằm chằm cổ áo Tả Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, quần áo này thiết kế đẹp. Em cũng là nhà thiết kế sao lại chọn bộ quần áo như thế này?”


      Tả Tiểu Lôi ngồi xuống: “Chị Viên, chị biết đó thôi. Đây là quà tặng của bạn trai mang về từ HongKong!”


      Chị Viên nhìn quần áo, vẻ mặt đầy ý vị thâm trầm, tặng quần áo như thế, phẩm vị của người đàn ông này cũng


      Đỗ Cận nhớ đến người đàn ông ngày hôm qua, cắn bút suy nghĩ hồi bỗng cảm giác có người lắc cánh tay .


      “Nhanh lên, Nghiêm lão hổ gọi vào văn phòng kìa.” Trương Mẫn lắc lắc cánh tay Đỗ Cận, Đỗ Cận rất nhanh hoàn hồn: “Lúc nào?”


      “Vừa mới… ta ngang qua cũng biết sao?” Vẻ mặt Trương Mẫn khó tin.


      Đỗ Cận ngượng ngùng nhìn Trương Mẫn cười cười: “Tôi chú ý.”


      Đỗ Cận gõ cửa, Nghiêm ở bên trong gọi Đỗ Cận mới đẩy cửa vào, văn phòng Nghiêm luôn mở điều hòa, Đỗ Cận vừa vào cảm thấy lạnh lẽo. Đỗ Cận xoa xoa cánh tay rồi đến bàn làm việc.


      “Trưởng phòng, tìm tôi?” Đỗ Cận nhìn Nghiêm ngồi bàn làm việc uống cà phê, giọng mở miệng dò hỏi.


      “Đỗ Cận, cảm thấy tôi đối với thế nào?” Thái độ Nghiêm khác thường, chỉ chuyện rất ôn hòa, mặt còn tươi cười hỏi .


      Đỗ Cận nhất thời hiểu được thái độ Nghiêm , nhưng vẫn tươi cười : “Trưởng phòng rất quan tâm tới tôi!”


      Nghiêm nghiêng nghiêng nhìn Đỗ Cận: “ ?”


      Đỗ Cận đứng đối diện Nghiêm , gật đầu: “Trưởng phòng đối với tôi rất tốt.”


      Lúc này Nghiêm mới ngẩng mặt đối diện với Đỗ Cận, trong nháy mắt thanh liền cao lên: “Nếu như vậy, hãy với ông Mục tết này tăng ca là tự nguyện.”


      Nghiêm xong đem tờ đơn thông báo tăng ca đưa cho Đỗ Cận, đây là vừa mới làm xong. mặt biểu thị ràng Đỗ Cận được làm việc ở đây là do có quan hệ với đàn ông.


      Đỗ Cận cầm đơn có chút ngạc nhiên: “Ông Mục?”


      Nghiêm nhìn dáng vẻ Đỗ Cận trong lòng khỏi cười nhạo, buổi sáng vừa mới làm nhận được điện thoại ông Mục, lịch tăng ca tết này để đồng nghiệp khác thay cho Đỗ Cận. Nghiêm ngoài miệng lập tức đồng ý, còn mình tại sao thẳng, đương nhiên là vì ông Mục chị ta dám động đến.


      Mục Học Lâm cũng giải thích thêm, đối với câu tận lực của Nghiêm cũng phản bác lại. Trong lòng Nghiêm hiểu , trò chuyện hai câu liền cúp máy.


      Vừa chuyện điện thoại với Mục Học Lâm xong, Nghiêm liền ra cửa gọi Đỗ Cận vào. Ngoài miệng quan hệ với ông Mục, có quan hệ mà chỉ đêm biết chuyện tăng ca của Đỗ Cận?


      Nghiêm đương nhiên tin, thậm chí trong đầu trực tiếp khẳng định Đỗ Cận là tình nhân ông Mục bao nuôi.


      Đỗ Cận đương nhiên biết suy nghĩ của Nghiêm , biết đây là Mục Khiêm Thư cho Mục Học Lâm.


      Trong lòng tràn đầy suy nghĩ ngọt ngào, nhưng nhìn vẻ mặt Nghiêm khóe miệng Đỗ Cận ngoan ngoãn thu lại: “Trưởng phòng, đây là chuyện của bộ phận nhân , tôi hình như thích hợp… “


      Nụ cười mặt Nghiêm bay , ngược lại chuyển thành cười nhạo: “Đỗ tiểu thư cũng coi lại mình, toàn bộ người trong công ty ai mà biết quan hệ giữa và ông Mục.”


      Đỗ Cận nhất thời cảm thấy nhức đầu, như thế nào lại quên chuyện này, nhìn vẻ mặt của Nghiêm . ràng, Nghiêm hiểu lầm quan hệ của và ông Mục.


      “Trưởng phòng, tôi có quan hệ gì với ông Mục!” Đỗ Cận lại lười giải thích, trong lòng cảm thấy mỏi mệt.


      “Được rồi. Có quan hệ hay trong lòng tự biết, về phần tăng ca xem mà xử lý.” Nghiêm khoát tay bảo Đỗ Cận ra ngoài.


      Đỗ Cận rời khỏi văn phòng, nhắm hai mắt lại, con đường này hình như giống như tưởng tượng của


      tăng ca đắc tội Nghiêm , về sau ở bộ phận thiết kế này được sống yên ổn. Nhưng lại muốn chuyện này cho Mục Khiêm Thư nghe, chuyện này suy cho cùng là việc riêng của , nếu như quen với Mục Khiêm Thư cũng phải chịu xa lánh của người trong công ty.


      Nếu bây giờ ỷ vào Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận cảm thấy mình làm được.


      Hôm nay tâm tình Tả Tiểu Lôi rất tốt, cả ngày cũng ngừng trang điểm lại. Đỗ Cận nhìn ta vào toilet, cũng theo vào, đem phòng vệ sinh khóa trái lại .


      “Đỗ Cận?” Tả Tiểu Lôi quay lại liền nhìn thấy Đỗ Cận khoanh tay nhìn mình.


      “Tả Tiểu Lôi, chuyện tăng ca năm mới là làm phải ?” Tuy là câu hỏi, nhưng từng chữ khẳng định chút nghi ngờ.


      Tả Tiểu Lôi nghe được lời của Đỗ Cận bỗng nhiên nở nụ cười: “Sao thế? Muốn cảm ơn tôi sao?”


      Mắt Đỗ Cận trừng mắt: “ ?”


      Tả Tiểu Lôi gảy tóc : “Có gì lạ chứ? Tôi vẫn rất ‘quan tâm’ đấy thôi, quên sao?”


      Trong đầu Đỗ Cận lập tức lên gương mặt Ngô Nghị, nhớ đến câu giúp mình đuổi người đáng sợ kia của Tả Tiểu Lôi. Đỗ Cận nhìn mặt của Tả Tiểu Lôi, đây mới là người đáng sợ nhất.


      Tả Tiểu Lôi muốn nhiều với Đỗ Cận, hoặc là ta xem Đỗ Cận là đối thủ của mình. Đỗ Cận ở trong mắt chỉ là chướng ngại vật nho , có lẽ ngay cả chướng ngại vật cũng đáng.


      Nếu phải vì Ngô Nghị, ta đặc biệt ‘quan tâm’ Đỗ Cận, cho nên ngay cả chướng ngại vật Đỗ Cận cũng tính.


      Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi mở cửa phòng vệ sinh chuẩn bị ra ngoài, thanh nhàng của thoáng qua tai Tả Tiểu Lôi: “Tả Tiểu Lôi, tăng ca năm mới làm thay tôi .”


      Khóe miêng Tả Tiểu Lôi cười nhạo, giống như Đỗ Cận chuyện rất buồn cười.


      Đỗ Cận lại chăm chú nhìn Tả Tiểu Lôi, nhìn Tả Tiểu Lôi từ từ thu lại nụ cười nhạo : “Dựa vào cái gì?”


      Đỗ Cận giơ tay lên, trong hình là người đàn ông và phụ nự ôm nhau rất thân mật. Người phụ nữ làm nũng đánh vào ngực người đàn ông, hai người đều cười rất vui vẻ.


      “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng những tấm ảnh này cũng đủ sao?” Hiếm khi Đỗ Cận có sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng, nở nụ cười lạnh, lời đều độ ấm.


      ! làm sao có thể…” Tả Tiểu Lôi nắm chặt tay lại, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, như cảm thấy đau. tại trong đầu ta đều là tại sao Đỗ Cận có thể biết chuyện này!


      “Tả Tiểu Lôi, mỗi người đều phạm phải sai lầm. Tôi hi vọng nhìn thấy tấm hình này biết nên làm gì.” Đỗ Cận qua bên người Tả Tiểu Lôi, cảm thấy mình càng ngày càng xấu xa, có thể ra những câu bức bách người như vậy.


      Nhưng là đối với Tả Tiểu Lôi người như ta chẳng đáng để xem trọng, muốn mỗi ngày phải nghĩ Tả Tiểu Lôi làm gì để ngáng chân .


      Đối phó với tiểu nhân phương pháp chính là dùng cách đó đối phó lại, đối với ta phải càng tiểu nhân!


      Sau khi Đỗ Cận rời , Tả Tiểu nhìn theo bóng lưng của Đỗ Cận, cắn chặt môi, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, hòa hợp với gương mặt ta. Nhưng nhìn kỹ mới phát phải do trang điểm, mà là bị dọa trắng…


      Thời điểm Đỗ Cận tan tầm liền nhận được thông báo, tăng ca năm mới từ chuyển qua cho Tả Tiểu Lôi, cũng biết Tả Tiểu Lôi giải thích với Nghiêm như thế nào, nguyên cả buổi chiều Nghiêm cũng có gọi mình. Trương Mẫn ở bên tai Đỗ Cận nhân phẩm bộc phát nhân phẩm bộc phát.


      Đỗ Cận tức giận gõ đầu Trương Mẫn cái: “Nào có nhiều người nhân phẩm bộc phát như vậy!”


      Trương Mẫn rung đùi đắc ý, cười hắc hắc với Đỗ Cận: “Cái này rất khó nha!”


      Đỗ Cận gì, chỉ liếc nhìn Tả Tiểu Lôi cái. Hy vọng ta hiểu được cái gì là gậy ông đập lưng ông, về sau đừng làm mấy chuyện như vậy nữa.


      Sau khi tan tầm, Đỗ Cận nhận được cuộc gọi của Lục Mạn: “Tiểu Cận, ở đâu vậy?”


      Đỗ Cận nghe thấy Lục Mạn bên kia có chút ồn ào náo loạn, giọng Lục Mạn có chút ràng, vội vàng hỏi: “Mạn Mạn, cậu ở đâu vậy?”


      Lục Mạn nhìn xung quanh, muôn màu muôn sắc lên trước mặt, còn có những đôi trai ở giữa sàn nhảy kia: “Mình ở Vạn Di.”


      tay Lục Mạn nghe điện thoại, tay kia cầm ly rượu uống ngụm: “Cậu mau đến đây !”

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 16♥ : Kha Cẩm Minh xuất

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Khi Đỗ Cận đến Vạn Di trời tối, gần bước sang năm mới, đường bày bán đầy những câu đối và đồ tết, Đỗ Cận vô cùng trầy trật mới qua hết được con đường này.


      Vạn Di là quán bar , Đỗ Cận và Lục Mạn vài lần, em họ Lục Mạn làm việc ở đây, cho nên Đỗ Cận tuy nóng vội nhưng cũng quá lo lắng.


      Công việc làm ăn ở Vạn Di rất tốt, dường như có lúc nào vắng khách. Khi Đỗ Cận đến cửa Vạn Di trông thấy có vài chàng trai ra, bọn họ vừa lảo đảo vừa trò chuyện rộn ràng ra ngoài.


      Đỗ Cận né tránh bọn họ đâm vào mình, vội vàng về vào cửa, vừa vào liền trông thấy Lục Mạn ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp ngồi ở quầy bar.


      Cách ăn mặc của Lục Mạn luôn rất mốt, nhưng tùy ý. Nhưng hôm nay ấy lại mặc rất hở hang, thân váy ngắn ôm màu trắng làm lộ phần ngực và đùi, Đỗ Cận thấy Lục Mạn mặc váy ngắn như vậy mà lại ném áo khoác ở bên, xoa cánh tay, chỉ nhìn Lục Mạn như vậy cảm thấy rất lạnh.


      Lục Minh Trầm đứng bên trong quầy bar nhìn thấy Đỗ Cận, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.


      Đỗ Cận chen qua đám người về phía trước, vất vả mới tới bên cạnh Lục Mạn. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với mùi nước hoa nồng nặc làm Đỗ Cận đau cả đầu. Đỗ Cận lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người Lục Mạn, sau đó bên tai Lục Mạn: “Làm sao vậy?”


      Lục Mạn nhìn thấy người đến, hiển nhiên hơi say. Đỗ Cận có chút kinh ngạc, Lục Mạn có tiếng ngàn chén say, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu chứ?


      Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận lắc đầu: “Tôi cũng biết chị ấy bị làm sao, ngồi từ trưa đến giờ.”


      Đỗ Cận cúi đầu ở bên tai Lục Mạn tiếp: “Mạn Mạn, chúng ta về nhà có được ?”


      Lục Mạn ừ tiếng, lấy tay khoác lên vai Đỗ Cận, Đỗ Cận gọi Lục Minh Trầm đứng đó: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau tới giúp tay!”


      “A!” Lục Minh Trầm vội vàng ra quầy bar, đỡ vai của Lục Mạn.


      Lục Mạn bên tai Đỗ Cận: “Tiểu Cận, cậu mang Triệu Tĩnh đến đây . Mình muốn gặp ấy!”


      Đỗ Cận chỉ phụ họa theo: “Được được được… Mình lập tức gọi!”


      được! Ngay bây giờ!” Lục Mạn mạnh mẽ bỏ tay Đỗ Cận ra, bỗng nhiên vung tay vô tình đánh trúng người trong sàn nhảy, lực đạo .


      xin lỗi, xin lỗi…” Đỗ Cận vừa xin lỗi vừa chạy theo, vừa định dắt Lục Mạn quay về lại bị người khác níu lại.


      Cánh tay Lục Mạn bị cầm chặt: “ bé, vừa đánh muốn chạy sao?”


      Đỗ Cận lắp bắp kinh hãi, tay Lục Mạn bị nắm đau, mặt toát mồ hôi. Lục Minh Trầm đứng bên kia vọi vàng chạy đến xin lỗi với người kia: “ Huy xin lỗi! Chị tôi uống rượu, xúc phạm rồi!”


      Đỗ Cận nhìn người đàn ông trước mặt, tay ta tối thiểu phải to bằng đùi , cánh tay trái có hình xăm đầu rồng, tay phải biết là hình gì. Thoạt nhìn rất dọa người. mặt người đàn ông vẻ u, hơn nữa cặp mắt kia nhìn chằm chằm Lục Mạn như muốn phun lửa.


      Lục Mạn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ lẩm bẩm tên Triệu Tĩnh.


      Vẻ mặt Đỗ Cận cười làm lành: “ Huy… Hành động của chúng tôi hôm nay đúng, chúng tôi chịu tội với !”


      Tuy Đỗ Cận biết Huy là ai, nhưng có thể làm cho Lục Minh Trầm kinh hãi như vậy, chắc chắn lai lịch rất lớn.


      Cùng Lục Minh Trầm quen nhau bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy. Từ trước đến nay chỉ thấy cậu ta lúc nào cũng cười tít mắt, xử lý công chuyện cũng thay đổi sắc mặt. Đỗ Cận và Lục Mạn đều gọi cậu ta là khẩu phật tâm xà.


      Hôm nay người khẩu phật tâm xà này lại thay đổi sắc mặt, Đỗ Cận cần nghĩ cũng đoán ra được Huy là người như thế nào, bây giờ chỉ nghĩ làm thế nào qua được cửa ải quan trọng này.


      Chỉ nghe Huy cười haha: “Chịu tội? lấy cái gì để bù?”


      xong mắt quét qua người Đỗ Cận, giống như có chút ghét bỏ. Mặt Đỗ Cận đỏ bừng, Huy lại đem tầm mắt dời qua người Lục Mạn: “ bé này ngược lại cũng tạm được, các em thấy sao?”


      Lúc này Đỗ Cận mới chú ý xung quanh mình biết khi nào có rất nhiều người vây quanh, tiếng nhạc sớm tắt ngấm, những nam nữ trong quán bar đều nhao nhao nhìn qua bên này, thậm chí có người còn lấy tay chỉ vào Đỗ Cận và Lục Mạn: “Chạy mà có đằng trời…”


      Mặt Đỗ Cận có chút trắng bệch, nhìn về phía Lục Minh Trầm. Sắc mặt Lục Minh Trầm cũng tốt lắm, thừa lúc Đỗ Cận nhìn qua với Đỗ Cận: “Đợi lát nữa kéo Lục Mạn chạy!”


      Đỗ Cận cả kinh, theo bản năng muốn hỏi còn cậu sao, lại nhìn thấy Huy quay đầu nhìn bọn họ: “Bàn luận cái gì vậy?”


      Lục Minh Trầm vội cười : “ Huy biết đùa, chúng tôi làm sao dám bàn luận gì dưới mắt chứ.”


      Huy vô cùng vừa lòng với lời của Lục Minh Trầm, ta dùng tay ôm lấy Lục Mạn: “ bé này tôi mang !”


      Lục Mạn còn phát sinh chuyện gì, nhìn người đàn ông trước mặt lại nhìn Đỗ Cận: “ là ai? Tôi muốn Tiểu Cận!”


      xong liền đánh bốp cái lên mặt Huy, sắc mặt Huy đen xuống, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Đỗ Cận vội vã chạy nhanh kéo Lục Mạn qua, Huy giơ tay lên, chỉ chút nữa là tát lên mặt Lục Mạn.


      Lục Minh Trầm đưa tay quăng cái chai xuống đất, đám người bốn phía đột nhiên nhốn nháo tản , Lục Minh Trầm gầm câu: “ mau!”


      Đỗ Cận vội vàng kéo tay Lục Mạn chạy ra ngoài, đồng thời trong lòng cũng yên tâm Lục Minh Trầm, nhưng cũng thể quay đầu lại, bởi vì Huy thét lên muốn đuổi theo làm phải tăng tốc ra sức mà chạy.


      Rốt cuộc cũng là con , chạy trốn nhanh cách nào cũng bằng tốc độ của đàn ông. Hơn nữa những người đó lại là những người chuyên đuổi theo người khác chạy trốn cả ngày, còn chưa đến cửa Vạn Di, bị vài người chặn lại.


      Giờ này Lục Mạn có chút tỉnh táo, nhìn người đàn ông trước mặt giọng hỏi: “Mình gây họa gì sao?”


      Những người có việc gì trong quán bar sớm rời khỏi, bây giờ chỉ còn thuộc hạ của Huy và ba người các , Đỗ Cận mang vẻ đau khổ : “Cậu xem.”


      Đỗ Cận và Lục Mạn bị đưa trước mặt Huy, Lục Minh Trầm bị người ta đánh nằm co ro mặt đất, nhìn thấy Đỗ Cận và Lục Mạn bị bắt trở về, trong mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      “Làm sao chạy tiếp ?” Huy ngồi ở quầy bar, ngón tay ngoái lỗ tai vòng, sau đó để bên miệng thổi thổi. (kinh ==”)


      Huy, kỳ chúng tôi chỉ là đùa thôi…” Đỗ Cận tươi cười, trong lòng cũng biết nên làm gì bây giờ, muốn báo cho ai cũng có thời gian. Người bảo vệ bọn họ bị đánh nằm rạp mặt đất, trong lúc nhất thời Đỗ Cận có chút sốt ruột.


      “Đùa?” Đương nhiên Huy cảm thấy câu trả lời này buồn cười, kéo Lục Minh Trầm qua, khuôn mặt trắng nõn Lục Minh Trầm còn có vết máu, gương mặt tuấn tú bị kéo mà đau đớn, nhưng câu xin tha cũng ra.


      “Tao cùng chơi đùa với bọn mày!” Huy câu, liền hung hăng đẩy Lục Minh Trầm ra, Đỗ Cận chạy nhanh đỡ lấy Lục Minh Trầm.


      Huy chỉ vào Lục Mạn: “Nghĩ kỹ chưa? Là hầu hạ tao cho tốt hay là muốn để lại cánh tay!”


      Giờ phút này cảm giác say của Lục Mạn bay hết, cảm thấy rùng mình, ý thức được người đàn ông này phải giỡn: “ Huy, muốn lấy cánh tay tôi làm gì? thấy ghê tởm ư?”


      Huy chỉ chỉ vào trán: “Trí nhớ em kém!”


      Đỗ Cận liền tranh thủ kéo Lục Mạn lại: “ Huy, chuyện ngày hôm nay xin lỗi. Chúng tôi có thể bồi thường cho ! Chỉ là cái tay này, có phải nên… “


      Huy nắm quyền chủ động, nhưng tâm tình cũng chuyển biến gì tốt, ngón tay ta chạm vào Lục Mạn: “Bồi thường? ta phải là bồi thường sao?”


      Ánh mắt Lục Minh Trầm tối lại: “ Huy, bàn tay của chị ấy để tôi thay!”


      “A Đậu!”


      “Lục Tiểu Tam!”


      Đỗ Cận và Lục Mạn cùng kêu lên, Lục Minh Trầm chỉ quay lại cho các nụ cười. Khi đàn em cầm mã tấu sáng lóa đưa cho Huy, Đỗ Cận biết đây phải là đóng phim hay đùa.


      “Cái kia…” Đỗ Cận vừa định chuyện, phía sau liền nghe thanh của người đàn ông: “ là vừa nhìn thấy trò hay!”


      Nghe có người chuyện, Đỗ Cận và Lục Mạn quay đầu nhìn lại. Từ trong góc quán bar có người đàn ông bước ra.


      Khi người đó cừa bước ra từ chỗ tối Đỗ Cận liền nhận ra người này, cư nhiên là Kha Cẩm Minh!


      Ảnh Kha Cẩm Minh mạng Đỗ Cận từng thấy, cảm giác… nghiêm nghị. Lạnh lùng vô tình, đánh giá đối với Kha Cẩm Minh phần lớn đều là những lời này.


      Đỗ Cận nhìn theo trong góc thấy người đàn ông càng lúc càng lại gần. đôi mắt phượng rất đẹp, tóc nâu nhạt. Da trắng khác lắm với Mục Khiêm Thư, mặc chiếc áo đuôi tôm trắng. Giờ phút này trông như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.


      Bây giờ ta đến chỗ Lục Minh Trầm: “Chậc chậc… Xuống tay biết nặng .”


      Huy rất bất mãn khi có người đến đây, mày rậm ta nhăn lại nhìn Lục Minh Trầm: “Mày là ai?”


      Kha Cẩm Minh đứng tại chỗ, rồi chậm rãi đến bên cạnh cạnh Huy, Đỗ Cận cảm giác được áp lực người Kha Cẩm Minh. Ngay cả Huy cũng nhịn được nuốt ngụm nước miếng.


      Lục Mạn và Đỗ Cận vội vàng chạy lại bên cạnh Lục Minh Trầm, nâng Lục Minh Trầm dậy. Mắt Lục Mạn ngấn nước: “A Đậu em sao chứ?


      Lục Minh Trầm sao, lấy tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Mạn, với Kha Cẩm Minh: “Chuyện của tôi, đừng xen vào!”


      Kha Cẩm Minh bỗng dưng cười rộ lên, hàm răng trắng có chút chói mắt, ta nghiêng qua nhìn Lục Minh Trầm, mặt đổi : “Tôi là giúp đồng nghiệp sau này của tôi, đúng ?”


      Đỗ Cận thấy Kha Cẩm Minh nhìn qua về phía mình, cứng rắn : “Đúng vậy…”


      Tính tình Lục Minh Trầm trong lúc nhất thời kiềm chế được, hừ mạnh tiếng, Đỗ Cận chạy nhanh qua đỡ Lục Minh Trầm: “Lục Tiểu Tam, hai người biết nhau sao?”


      Lục Minh Trầm nhìn thoáng qua Kha Cẩm Minh: “ biết!”


      xong liền kéo Lục mạn và Đỗ Cận ra ngoài, Đỗ Cận yên tâm hỏi: “Nhưng mà ta?”


      Lục Minh Trầm thấp giọng lẩm bẩm câu: “Quan tâm ta sống chết làm gì?”


      Lục Mạn nhìn Đỗ Cận cái, lại đỡ Lục Minh Trầm rời khỏi Vạn Di. Phía sau Huy cũng lời, lúc Đỗ Cận ra khỏi Vạn Di phía sau bỗng truyền thanh loang choang loảng xoảng.


      Đỗ Cận theo bản năng muốn quay đầu lại, Lục Minh Trầm kéo Đỗ Cận lại: “ thôi.”

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 17♥ : Quá khứ của Lục Tiểu Tam

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Đỗ Cận và Lục Mạn đưa Lục Minh Trầm đến bệnh viện, may mắn chỉ bị thương ngoài da, có gì đáng ngại. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò ở lại đêm để quan sát.


      Lục Minh Trầm nghiêm mặt, Đỗ Cận biết cậu ta từ trước tới nay đều thích đến bệnh viện, nhưng là tại cậu ta bị thương các cũng biết làm như thế nào, đến bệnh viện được.


      Lục Minh Trầm nhìn Lục Mạn: “Chị, cho em về .”


      Lục Mạn vò đầu cậu ta cái: “Như vậy tốt sao…”


      Lục Minh Trầm thấy Lục Mạn mềm lòng, vội vàng xốc chăn xuống giường: “Được rồi được rồi! Chị xem em sao hết!”


      Ngón tay Lục Mạn sờ lên hai má bị đánh sưng của Lục Minh Trầm: “ sao?”


      Lục Minh Trầm ‘hít’ tiếng, mặt vẫn mỉm cười: “ sao!”


      Đỗ Cận nhìn nổi nữa, kéo Lục Minh Trầm qua bên giường, chỉ vào giường với Lục Minh Trầm: “Hoặc là cậu ngoan ngoãn nằm yên, hay là muốn tôi đỡ cậu lên.”


      Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận lời nào, nhưng vẻ mặt rất oán giận, cậu ta phẫn hận xốc chăn lên, nằm xuống.


      Đỗ Cận có ưu điểm gì, ưu điểm lớn nhất đó là càu nhàu, Lục Minh Trầm có thể tưởng tượng đêm nay nếu ở bệnh viện, đoán chừng ngày mai bị càm ràm đến chết!


      Quên , kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu ta nhẫn!


      Lục Mạn và Đỗ Cận liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Cận mở miệng : “Mạn Mạn cậu về trước nghỉ ngơi , Lục Tiểu Tam có mình chăm sóc là được rồi.”


      Lục Minh Trầm dùng ánh mắt ai oán nhìn Lục Mạn, giống như Lục Mạn đừng vứt bỏ cậu ta lại mình. Lục Mạn vừa định lắc đầu, Đỗ Cận liền lôi kéo tay ấy rồi cầm túi xách đẩy ra ngoài: “ , về nhà tắm rửa rồi ngủ giấc cho tốt.”


      Lục Mạn gật đầu, nhớ đến Lục Minh Trầm bị đánh thành như vậy là do . áy náy nhìn Lục Minh Trầm : “A Đậu, ngày mai chị đến thăm em.”


      Lục Minh Trầm khoát tay, ý bảo Lục Mạn có thể rồi. Tuy rằng tối hôm nay cậu ta rất muốn hỏi Lục Mạn vì ai mà uống nhiều rượu như vậy.


      Đỗ Cận đưa Lục Mạn đến cửa, lấy tay sửa lại áo khoác cho Lục Mạn, cài nút bên ngoài lại: “Cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, biết ?”


      Lục Mạn nhìn ánh mắt Đỗ Cận, hơi gật đầu: “Được.”


      Lục Mạn khỏi phòng bệnh, nhàng khép cửa phòng lại. Đỗ Cận nhìn hai má Lục Minh Trầm sưng lên: “Lại đây chút, tôi bôi thuốc cho cậu!”


      Lục Minh Trầm ngoan ngoãn xích qua, đưa mặt ra.


      Đỗ Cận nhìn mặt Lục Minh Trầm, trong nháy mắt có chút xúc động, thoáng cái vài năm rồi. Còn nhớ khi vừa mới biết cậu ta chỉ là chàng trai cao lớn, còn bây giờ thực như người đàn ông.


      Lục Minh Trầm biết Đỗ Cận khi còn trung học, lúc đó Đỗ Cận và Lục Mạn thi đậu đại học ở thành phố K. Nhà Lục Minh Trầm cũng ở thành phố K, cậu thường xuyên bị mẹ nhắc nhở hỏi thăm Lục Mạn, qua lại hai lần, vì thế Đỗ Cận và Lục Minh Trầm liền biết nhau.


      Sở dĩ gọi là Lục Tiểu Tam, kỳ cũng có nguyên nhân của nó. Lục Minh Trầm khi hồi trung học từng chuyện đương với đối tượng, đối tượng kia Đỗ Cận cũng biết, là bạn của lớp trưởng Đỗ Cận lúc ấy. Lớp trưởng này vóc người to lớn, cao mét chín, nặng trăm tám mươi cân.


      Lục Minh Trầm liền trở thành kẻ thứ ba…Hơn nữa cậu ta cũng biết tình huống bị đem làm kẻ thứ ba này. Khi biết được việc này Lục Minh Trầm hiển nhiên rất tức giận, tìm tên lớp trưởng đó đánh trận, cậu ta đương nhiên phải đối thủ của mét chín, đến khi sắp bị lớp trưởng đánh đến tắt thở Đỗ Cận chạy lại ngăn cản, từ đó về sau Lục Minh Trầm có biệt danh Lục Tiểu Tam.


      Lục Minh Trầm quan tâm hư danh gì, chỉ là mỗi lần Đỗ Cận gọi cậu ta bằng tên này làm cậu ta nhớ đến cái ký ức đen tối đó. Cậu ta giận nhưng cũng dám gì, tùy ý mặc kệ Đỗ Cận gọi như vậy…


      “Đỗ Cận?” Lục Minh Trầm quơ quơ cái nhíp tay Đỗ Cận, cái nhíp kẹp miếng bông gòn sát trùng.


      Đỗ Cận vội hoàn hồn: “Gì?”


      “Chị của tôi bị làm sao vậy?” Lục Minh Trầm lấy cánh tay Đỗ Cận ra, nhìn vào mắt Đỗ Cận hỏi.


      “Tôi cũng biết…” Đỗ Cận chán nản buông cánh tay xuống: “Đúng rồi, làm sao cậu biết Kha Cẩm Minh?”


      Ánh mắt Lục Minh Trầm mơ hồ, giả chết chịu mở miệng.


      “Tại sao cậu gì?” Đỗ Cận nhìn Lục Minh Trầm, người kia trực tiếp nằm xuống, đem chăn kéo qua đỉnh đầu: “Ai cần lo!”


      Đỗ Cận nhún vai: “Tôi cũng chẳng rỗi hơi mà quản cậu.”


      Trong phòng bệnh chỉ có cái giường bệnh, vừa rồi Đỗ Cận có báo cho cha mẹ Lục Minh Trầm biết. chỉ còn cách ngồi ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Qua hồi lâu, Lục Minh Trầm còn nghe tiếng Đỗ Cận truyền đến, cậu ta gạt chăn qua đầu, nhìn thấy Đỗ Cận ngủ ghế sô pha.


      Nhìn kỹ, bộ dạng Đỗ Cận cũng tệ. Tuy rằng bình thường tiếng nào làm cho người ta xem tồn tại của , nhưng thực thể nhịn được mà nhìn thêm lần.


      Bận rộn cả đêm, tóc Đỗ Cận rối bời, bởi vì lúc nãy khẩn trương mà hai má có chút đỏ ửng. Hai mắt nhắm nghiềng, hơi thở vững vàng, nặng nề ngủ. Lục Minh Trầm xuống giường bệnh ôm ngang Đỗ Cận lên, nhàng đặt giường bệnh.


      Lục Minh Trầm ôm Đỗ Cận đến giường, đem giầy tháo ra. Đỗ Cận trở mình cái, Lục Minh Trầm hoảng sợ, sau đó nhìn Đỗ Cận vẫn còn ngủ cậu ta liền cười nhạt cái.


      Lục Minh Trầm lấy từ trong áo khoác ra điếu thuốc, ra phòng bệnh, ngoài cửa có người đàn ông ngồi ghế dài.


      Lục Minh Trầm nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó, chỉ lấy tay hung hăng quăng điếu thuốc xuống, sau đó mặt chút thay đổi quay về phòng bệnh.


      Chờ Lục Minh Trầm ra ngoài lần nữa người đàn ông kia thấy…


      Ngày hôm sau Đỗ Cận tỉnh dậy hơn tám giờ, Đỗ Cận thầm cảm thấy may mắn hôm nay là thứ bảy, bằng đến trễ.


      Sau khi cảm thấy may mắn mới phát mình ngủ giường bệnh, Lục Minh Trầm rồi. Đỗ Cận nhìn thấy đầu giường có để lại tờ giấy, với tay cầm lên, chữ viết Lục Minh Trầm uốn lượn giấy.


      Có việc, trước.


      Thằng nhóc này! Đỗ Cận ở trong lòng câu, sau đó chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, rửa mặt xong định trả tiền biết được Lục Minh Trầm thanh toán xong.


      Đỗ Cận sáng khoái tinh thần từ trong bệnh viện ra, đường mua hai phần ăn sáng đem về chung cư.


      Lục Mạn vẫn chưa rời giường, Đỗ Cận đem thức ăn sáng đặt bàn, đến phòng Lục Mạn chuẩn bị đánh thức ấy dậy, ánh mắt lại nhìn thấy màn hình điện thoại Lục Mạn phát sáng.


      Đỗ Cận cầm lấy điện thoại Lục Mạn, nhìn thoáng qua lại trả trở về.


      Người gửi tin nhắn là Lục Mạn, người nhận là Triệu Tĩnh.


      Tin nhắn là: Chúng ta chia tay .


      Trong lòng Đỗ Cận kiềm nén, còn nhớ lúc trước Lục Mạn vui vẻ cỡ nào khi kể chuyện với mình về quá trình nhau của ấy và Triệu Tĩnh, còn ngọt ngào ân ái trước mặt Đỗ Cận nữa.


      Nay mới qua hai tháng ngắn ngủn, giờ lại ở cùng nhau nữa. Trái ngược như vậy cho dù Lục Mạn nhưng Đỗ Cận cũng biết trong lòng Lục Mạn rất khổ sở.


      Đỗ Cận nhìn ra được, Lục Mạn có tâm . Chỉ là gần đây có rất nhiều chuyện, lâu cùng Lục Mạn trò chuyện với nhau.


      Đỗ Cận đắp chăn cho Lục Mạn, từ từ ra khỏi phòng. Khi Đỗ Cận rời rồi Lục Mạn mới chậm rãi mở mắt ra, màn hình điện thoại còn sáng, nhưng mà tin nhắn gửi từ hôm qua đến bây giờ vẫn thấy trả lời lại.


      Trong lòng Lục Mạn có chút hiểu , mở điện thoại xóa số Triệu Tĩnh.


      Lúc Lục Mạn tỉnh lại lần nữa đến giữa trưa, sau khi xuống giường Lục Mạn thấy Đỗ Cận gọt khoai tây. Lục Mạn từ phía sau ôm lấy Đỗ Cận: “Chăm chỉ quá đấy!”


      Đỗ Cận giả bộ ghét bỏ gỡ tay Lục Mạn ra, : “Giới tính của mình vô cùng bình thường!”


      Lục Mạn chậc tiếng, liếc Đỗ Cận cái: “Biết chàng đẹp trai nhà giàu của cậu tốt rồi! Biết cậu bình thường rồi!”


      Đỗ Cận cười hì hì, cũng giả bộ như tối hôm qua có chuyện gì xảy ra, chỉ là đề cập đến Triệu Tĩnh.


      Ăn cơm trưa, Đỗ Cận và Lục Mạn quyết định dạo phố. Rất nhanh đến buổi dạ tiệc, trong đầu Đỗ Cận vẫn chưa nghĩ ra bộ dạ tiệc cho Mục Khiêm Kỳ. cũng định dạo để tìm cảm hứng, cho nên khi Lục Mạn muốn ra ngoài dạo phố, cũng lập tức đồng ý cùng.


      dạo, kỳ cũng dạo được gì. Lục Mạn thích dạo ở khu mua sắm, nên liền kéo Đỗ Cận đến phố ăn vặt, từ đầu phố đến cuối phố, đến khi còn nỗi nữa mới dừng bước lại.


      Buổi trưa Đỗ Cận ăn nhiều lắm, giờ lại bị Lục Mạn cứng rắn đút cho bao nhiêu đồ ăn vặt, bụng bây giờ to đến phát sợ.


      Ngay lúc Đỗ Cận lảo đảo bị Lục Mạn kéo , Lục Mạn đột nhiên dừng bước: “Này, đây phải?”


      “Lâm Tử Dương?” Đỗ Cận tiếp nửa câu sao của Lục Mạn, đoán chừng Lục Mạn quên tên của Lâm Tử Dương, chỉ nhớ gương mặt của ta.


      “Hừ! tốt cậu chọn , khắc trước theo đuổi cậu, bây giờ lại quen khác.” Lục Mạn xong lại hừ mạnh tiếng.


      gì đó hả.” Đỗ Cận nhìn theo hướng Lục Mạn chỉ vào bên cạnh Lâm Tử Dương, Đỗ Cận vỗ vai Lục Mạn cái: “ vớ vẩn, đó là em họ của !”


      Đỗ Cận xong mới ý thức được biểu tình Lục Mạn đúng lắm, trong lòng sửng sốt hồi mới ha ha cười : “Mình đoán đấy!”


      Lục Mạn đương nhiên tin, vẻ mặt như hai người có mờ ám làm Đỗ Cận rùng mình cái.


      Lâm Tử Dương trong đám người thấy được Đỗ Cận, theo bản năng ta buông tay Lâm Tĩnh ra.


      Lâm Tĩnh khó hiểu nhìn Lâm Tử Dương: “ họ?”


      Lâm Tử Dương lộ ra nụ cười khổ: “ có việc gì, thôi.”


      Lâm Tử Dương nắm tay Lâm Tĩnh qua bên chỗ Đỗ Cận và Lục Mạn. Trong lòng Đỗ Cận rất bĩnh tình, giống như chuyện tê tâm liệt phế kia là chuyện của kiếp trước, có đau đớn khổ sở, mặt chỉ hơi mang theo nụ cười mỉm.


      Lâm Tĩnh nhìn khuôn mặt Đỗ Cận, ai ai hai tiếng.


      Lục Mạn giữ chặt Đỗ Cận, nhìn về phía Lâm Tĩnh: “ ‘ai’ cái gì hả?”


      Lâm Tĩnh nhìn Lâm Tử Dương rồi lại nhìn Đỗ Cận: “ họ, ấy phải là…”


      Lâm Tử Dương cười xin lỗi Đỗ Cận và Lục Mạn cái, quay lại với Lâm Tĩnh: “Là cái gì? Em đừng gây thêm phiền phức cho nữa!”


      Vẻ mặt Lâm Tĩnh nghẹn lại, liếc nhìn Lâm Tử Dương cái, thanh thấp : “Xin lỗi…”


      Đỗ Cận kéo Lục Mạn rời khỏi, hướng Lâm Tĩnh gật đầu cái. Trước kia khi và Lâm Tử Dương quen nhau thích nhất là chọc ghẹo bé này, tại nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Lâm Tĩnh, trong lòng Đỗ Cận có chút khó chịu.


      Lâm Tử Dương và Lâm Tĩnh hướng ngược lại, trong tai vang lên giọng của lần lại lần: Lâm Tử Dương, cảm ơn .


      Lâm Tử Dương biết lời cảm ơn của Đỗ Cận là đối với chuyện xảy ra lúc trước, kỳ cần. Chỉ là những lời này biết cùng ai đây…

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 18♥ : Thời khắc ấm áp

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Ngày hôm sau là chủ nhật, Lục Mạn sớm rời giường tìm Lục Minh Trầm. là muốn qua nhận lỗi, hỏi Đỗ Cận có muốn cùng , Đỗ Cận hừ hừ hai tiếng, ủ trong chăn cảm thấy khí ngoài lạnh như băng, chút hứng thú rời giường cũng có.


      Lúc Đỗ Cận tỉnh lại lần nữa mười giờ, bụng đói đến mức kêu ọt ọt. xoa bụng, sau đó đứng dậy khoác áo ngủ dày, nấu cho mình tô mì, rụt người nấu mì, xong lại đặt tô mì lên tủ đầu giường rồi tiếp tục nhanh chóng chui vào trong chăn.


      Đỗ Cận cầm điện thoại thấy hơn mười giờ, bất đắc dĩ lấy cái chăn ra, lại lấy áo khoác mặc vào, sau đó hà hơi vào tay cái rồi mới ở giường mở máy tính ra bắt đầu thiết kế lễ phục.


      ra thiết kế xong rồi, chỉ là cần sửa lại chút, Đỗ Cận nhìn bản thiết kế máy tình, người trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu, tập trung, thời gian qua hai giờ. Đỗ Cận sờ sờ bụng…


      Mỳ sợi sớm nở ra, đem tô mì đổ , rửa mặt qua loa rồi xuống lầu ăn trưa.


      “Có gì thể? Cho tôi lý do!” Bên tai Đỗ Cận nghe được tiếng của người đàn ông, cảm thấy quen tai, liền nhìn về phía phát ra tiếng .


      Kha Cẩm Minh?


      Kha Cẩm Minh xuất ở chung cư của là khiến người ta bất ngờ, nhưng mà người đứng kế bên Kha Cẩm Minh đối với chút cũng xa lạ.


      Lục Minh Trầm nhìn Kha Cẩm Minh, thanh cũng chút dao động mà trả lời: “Lý do gì, chuyện của tôi liên quan gì đến !”


      “Làm sao…” Lời Kha Cẩm Minh còn chưa xong bị Đỗ Cận đánh gãy.


      “Lục Tiểu Tam, sao cậu lại đến đây?” Đỗ Cận thấy tay Lục Minh Trầm cầm cái túi to, vẻ mặt giận hờn.


      “Đỗ Cận?” Lục Minh Trầm hiển nhiên có chút bối rối: “Chị của tôi bảo tôi đưa cơm trưa đến cho .”


      Đỗ Cận nghe được hai chữ cơm trưa liền quên những chuyện khác, cũng muốn quan tâm vì sao Kha Cẩm Minh lại xuất ở nơi này.


      Dù sao có hỏi Lục Minh Trầm cũng , hỏi chi cho thừa.


      “Lục Mạn đâu?” Đỗ Cận thấy Lục Mạn có chút kỳ quái, ấy vừa mới thất tình đừng có xảy ra chuyện gì đấy.


      “Chị của tôi ở nhà tôi, có việc gì.” Giống như biết được Đỗ Cận quan tâm, Lục Minh Trầm thản nhiên câu.


      Lúc này Đỗ Cận mới yên lòng lại, nhìn Lục Minh Trầm mặc áo lông bên ngoài mà Kha Cẩm Minh chỉ có chiếc áo đen.


      “Vậy… Tôi trước! Hai người từ từ chuyện.” Đỗ Cận rất hiểu chuyện lấy đồ ăn tay Lục Minh Trầm cầm đến, sau đó ngẩng đầu nhìn Kha Cẩm Minh: “Lần này đừng là đến thăm đồng nghiệp mới đấy chứ?”


      Kha Cẩm Minh chuyện, nhìn về phía Đỗ Cận cười cái, nháy nháy mắt, vô cùng gian trá, như con hồ ly trưởng thành: “Cảm ơn giúp đỡ.”


      Gương mặt Lục Minh Trầm thoáng cái đỏ bừng, cậu ta nắm chặt hộp cơm đưa cho Đỗ Cận, ngoài miệng còn ồn ào: “ được, chị của tôi nhất định phải mang vào cho !”


      Đỗ Cận đành phải nghiêng người, nhường đường cho Lục Minh Trầm qua. Đỗ Cận vừa mới định hỏi Kha Cẩm Minh có cần lên nhà ngồi chút , Lục Minh Trầm kéo tay : “Có ăn hay ?”


      “Ăn! Ăn chứ!” Đỗ Cận vội vàng theo sau Lục Minh Trầm, cười xin lỗi với Kha Cẩm Minh. Lục Minh Trầm trước hừ tiếng, Đỗ Cận mới thu hồi ánh mắt.


      Sao cứ cảm giác hai người bọn họ cáu kỉnh với nhau?


      Đỗ Cận bị ý nghĩ của mình hù dọa kêu lên tiếng, này là… Đây là đam mỹ ngoài đời sao!


      Lục Minh Trầm đương nhiên biết trong lòng Đỗ Cận loạn cào cào, chỉ là sắc mặt hơi phớt hồng như cũ: “Ăn .”


      Lục Minh Trầm đem đồ ăn để bàn Đỗ Cận, ánh mắt nhìn qua đồ ăn trong thùng rác, mặt còn ửng hồng, mà dần trở nên đen thui: “ ở nhà ăn cái này đấy à?”


      Đỗ Cận mở hộp cơm ra, lập tức ngửi được mùi thơm của thịt nhàng bay tới, hề để ý mà liếc nhìn Lục Minh Trầm cái: “Có vấn đề gì?”


      Ánh mắt Lục Minh Trầm cũng chịu thua nhìn Đỗ Cận, thẳng đến khi Đỗ Cận ăn muỗng cơm mới mở miệng: “Này! Cậu và Kha Cẩm Minh có quan hệ từ khi nào vậy vậy?”


      “Khụ khụ khụ…” Lục Minh Trầm như bị sặc nước sôi, Đỗ Cận lấy cái ly tay cậu ta: “Khẩn trương như vậy à? có quan hệ?”


      “Đỗ Cận!” Lục Minh Trầm hiển nhiên muốn nổi giận, nhưng lại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi. Đỗ Cận cơm nước xong xuôi liền thu dọn lại phòng.


      Phòng thuê của Đỗ Cận và Lục Mạn cũng lớn, chỉ có tám mươi mấy mét vuông, nhưng rất ấm áp. Phòng ở là các thuê từ hồi đại học, ở mấy năm, Đỗ Cận rất thích phòng thuê này, như là nhà mình mua rất nhiều đồ dùng bài trí.


      Chủ cho Đỗ Cận thuê nhà là bà lão, khoảng bảy mươi tuổi, nhưng còn rất khỏe, rất tốt với và Lục Mạn. Nghe bà ấy vốn có trai , người con trai bị bệnh qua đời, con ở nước ngoài rất lâu mới trở về lần. Chủ nhà cho thuê mỗi lần nhìn thấy Đỗ Cận và Lục Mạn đều đối đãi như con mình.


      Đỗ Cận thu dọn phòng ở, Lục Minh Trầm ngồi ghế sô pha xem tivi. Đỗ Cận kinh ngạc : “Sao cậu còn chưa ?”


      Lục Minh Trầm mất hứng hỏi lại: “Như thế nào? Muốn qua cầu rút ván?” Đỗ Cận cười ha ha: “Tôi qua cầu khi nào?”


      Lục Minh Trầm cởi giày ra, ngồi xếp bằng sô pha: “Hôm nay tôi ở đây!”


      Đỗ Cận đem túi rác cột lại: “Tùy cậu. Lúc nhớ khóa cửa lại!”


      Lục Minh Trầm oán hận nhìn Đỗ Cận chút do dự rời khỏi, trong lòng khỏi ai oán: Rốt cuộc có xem cậu là người đàn ông hay !!!


      Đỗ Cận lấy văn kiện trong máy tính sao chép phần, liền gọi xe đến nhà Mục Khiêm Kỳ.


      Khi xuống xe mới phát có tuyết rơi, thành phố K rất ít khi có tuyết rơi, Đỗ Cận vừa vừa tính toán hình như sáu năm, hai năm trọng sinh, cũng hơn sáu năm rồi.


      Nghĩ vậy, khóe miệng Đỗ Cận mỉm cười. Nếu như trọng sinh sợ rằng tại mình vẫn ở Bắc Kinh. E rằng vẫn còn hao tổn tinh thần với Lâm Tử Dương…


      Ấn chuông cửa, trong chốc lát quản gia liền ra mở cửa. Đỗ Cận theo quản gia vào, vừa mới đến cửa đen chợt nghe bên trong truyền ra thanh : “Còn nữa còn nữa ?”


      Là giọng của Mục Khiêm Kỳ, khóe miệng Đỗ Cận mỉm cười. Chắc là Lý Á chịu nên Mục Khiêm Kỳ quấn quýt lấy Lý Á hỏi chuyện gì đó rất thú vị.


      Vừa vào, mới phát phải là Lý Á. Mục Khiêm Thư mặc bộ đồ thoải mái nghiêng người về phía trước, khóe mắt mỉm cười, chuyện cùng với Mục Khiêm Kỳ.


      “Phu nhân…” Quản gia nhắc nhở Mục Khiêm Kỳ, Đỗ Cận đến. Ánh mắt Mục Khiêm Thư nâng lên: “Đến rồi? Sao cho biết?”


      Trong lòng Đỗ Cận chậm chạp chút, thoáng xấu hổ : “Sợ bận…”


      Từ buổi tối hôm đó hôm nay là ngày đầu tiên gặp lại, Mục Khiêm Thư gọi điện cho Đỗ Cận. Gương mặt Đỗ Cận nghe máy chỉ hơi phiếm hồng, cũng gì nhiều. Đương nhiên cũng để ý chuyện Mục Khiêm Thư tuần này qua đây.


      Mục Khiêm Kỳ nhìn Đỗ Cận vừa mới từ bên ngoài vào, cả cơ thể đều lạnh run. Gương mặt bị nhiểm gió lạnh có chút trắng xanh, lông mi còn dính vài giọt nước, đoán chừng bên ngoài có tuyết rơi rồi.


      Mục Khiêm Thư lại cạnh Đỗ Cận, cởi áo khoác Đỗ Cận ra, lại đem găng tay sưởi ấm của Mục Khiêm Kỳ mang vào cho Đỗ Cận. Bàn tay xoa hai má lạnh băng của Đỗ Cận: “Đúng là ngốc nghếch.”


      Trong phòng khách ấm áp, hệ thống sưởi ấm rất đầy đủ. Áo khoác của Đỗ Cận được quản gia đem xuống. Cảm giác ấm áp theo tay Mục Khiêm Thư kéo đến toàn thân.


      sao… lạnh.” Đỗ Cận giọng lẩm bẩm câu, lại bị Mục Khiêm Thư trừng lại cái. Đỗ Cận nhanh ngậm miệng lại.


      Đỗ Cận nhìn người đàn ông trước mặt vội vã sưởi ấm cho mình, trong lòng cảm động.


      Mục Khiêm Thư chỉ mặc cái áo sợi bông cổ tròn, quần thể thao màu xám nhạt, chân mang đôi dép lê. Giờ phút này rất đẹp trai, cũng là khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng hòa hoãn ít, cộng thêm hơi thở ấm áp.


      “Cảm ơn…” Giọng Đỗ Cận tự giác càng dần, Mục Khiêm Kỳ cũng đứng dậy nắm lấy tay : “Sao lạnh quá vậy? Bên ngoài có tuyết rơi sao?”


      Đỗ Cận ừ tiếng: “Thứ ba tuần sau đến buổi tiệc liên hoan cuối năm, tôi đem mấy mẫu thiết kế qua sớm cho chọn, nếu sợ kịp.”


      Mục Khiêm Kỳ hờn dỗi nhìn Đỗ Cận cái: “ sao. Trời lạnh như vậy, gửi bưu điện cũng được mà. Nhìn xem, mặt đỏ hết lên rồi kìa.”


      Đỗ Cận ách tiếng, ngay sau đó liền gõ vào đầu: “Tôi như thế nào lại quên chứ!”


      Mục Khiêm Thư lấy ngón tay búng lên cái trán trơn bóng của Đỗ Cận: “Vẫn ngốc như vậy!” Vừa dứt lời Mục Khiêm Thư hơi sửng sốt, nhưng Đỗ Cận lại có cảm giác gì, còn tưởng rằng Mục Khiêm Thư chuyện lầm đối tượng xem mặt lần trước.


      Lý Á từ lầu xuống, nhìn thấy Đỗ Cận, cười tủm tỉm : “Đỗ tiểu thư cũng đến sao? Vừa vặn bữa tối có thể cùng nhau ăn cơm, người nhà chúng ta còn chưa ăn cùng bao giờ đâu.”


      Đỗ Cận có chút ngượng ngùng, mấy lần trước đến đều lấy thân phận đồng nghiệp. Lần này lại thăng cấp làm bạn Mục Khiêm Thư, da mặt vốn mỏng, nghe Lý Á vậy liền hận có hố nào để chui xuống.


      “Lời lần trước của em quên hết sao?” Giọng Mục Khiêm Thư vang bên tai Đỗ Cận, sau đó lại ôm lấy Đỗ Cận ngồi sô pha.


      Đỗ Cận quay đầu lại suy nghĩ cẩn thận, qua hồi lâu mới mỉm cười.


      Lúc đông người cầm lấy tay … trong đầu Đỗ Cận lại vang lên giọng Mục Khiêm Thư, có phải nên lý giải thành: Lúc khẩn trương hãy nắm lấy tay ?


      Bất kể là như thế nào, Đỗ Cận vẫn nắm lấy tay Mục Khiêm Thư đặt lên đầu gối, từ trước đến giờ trong đôi mắt Mục Khiêm Thư đều lạnh lùng giờ lại nở nụ cười, tuy vẻ mặt thay đổi, nhưng cảm giác xa cách người phai nhạt rất nhiều.


      Mục Khiêm Kỳ và Lý Á ngồi bên kia ghế sô pha, nhìn hai người bên này ôm nhau, ngoài miệng cũng cười theo.


      “Ông xã…” Mục Khiêm Kỳ mở miệng gọi Lý Á.


      “Ừ?” Đôi mắt Lý Á rũ xuống nhìn về phía Mục Khiêm Kì: “Sao vậy?”


      “Em cũng muốn đương!” Mục Khiêm Kỳ than thở tiếng, nhìn Lý Á ánh mắt lại dịu dàng vài phần.


      Lý Á động lòng, vừa nghĩ muốn cho bà xã nụ hôn ngọt ngào. Bên cạnh lại truyền đến thanh lạnh nhạt của Mục Khiêm Thư: “Ăn cơm .”


      Mục Khiêm Kỳ nhìn Lý Á thè lưỡi, lại bị Lý Á ngắt cái mũi.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 19♥ : Cậu sai

      Edit: htdt [​IMG]

      Beta: Rùa Tuki


      Bữa tối gồm sáu món canh, mọi người vây quanh bên bàn ăn lớn, Mục Khiêm Thư ngồi đối diện với Đỗ Cận.


      Đỗ Cận thích ăn cá kho tàu, nhưng khi ăn thường hay bị hóc xương cá. Trước khi chưa đến thành phố K, Đỗ Thịnh thường tách hết xương cá rồi mới đặt vào trong chén Đỗ Cận, Lý Nhân luôn cười ông làm hư Đỗ Cận, thời gian về sau Đỗ Cận quên luôn cách để tách xương cá.


      “Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận rất lâu vẫn động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào cá kho tàu trước mặt. nhíu mày, gương mặt tuấn tú tràn ngập khó hiểu, tiếp theo liền gắp miếng thịt cá bỏ vào trong chén Đỗ Cận.


      “Ăn .” Mục Khiêm Thư thản nhiên .


      Đỗ Cận ngẩng đầu, vừa rồi chìm đắm trong hồi ức, trong đầu vẫn còn tái hình ảnh Đỗ Thịnh vì tách xương cá cho mà bị Lý Nhân lải nhải. Mũi hơi chua xót: “Cảm ơn…”


      “Chị dâu?” Mục Khiêm Kỳ cũng dừng đũa, cùng Lý Á liếc mắt nhìn nhau. Lý Á dùng ánh mắt ra hiệu với Mục Khiêm Thư, lắc đầu với bà xã của mình.


      Mục Khiêm Thư đến bên người Đỗ Cận ngồi xuống: “Làm sao vậy?”


      Đỗ Cận cảm giác được hơi thở Mục Khiêm Thư ập đến, thương cảm vừa rồi có chút phai nhạt. Chỉ là có khẩu vị ăn cơm. buông đũa, với Mục Khiêm Kỳ và Lý Á: “Cảm ơn bữa tối của hai người, tôi về trước.”


      Đỗ Cận sợ chính mình khống chế nổi cảm xúc, đứng lên liền cầm túi sách chuẩn bị rời .


      “Đỗ Cận!” Sau lưng thanh của Mục Khiêm Thư truyền đến, Đỗ Cận sững sờ tại chỗ. Mục Khiêm Thư lên phía trước hai bước, bàn tay dùng sức nắm lấy tay Đỗ Cận, mười ngón nắm chặt: “ thôi.”


      Mục Khiêm Thư xong liền kéo Đỗ Cận ra ngoài, dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Đỗ Cận, như an ủi.


      Mũi Đỗ Cận càng thêm chua sót, chưa kịp quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á, theo Mục Khiêm Thư ra ngoài.


      Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, mặt đất trải lớp tuyết mỏng. Mục Khiêm Thư vừa cũng gì, chỉ lôi kéo Đỗ Cận về phía trước.


      Vừa rồi gấp, Mục Khiêm Thư chưa kịp thay quần áo, người vẫn mặc y nguyên quần áo giản dị. Ở trong nhà ấm áp, ra bên ngoài lạnh chịu đựng nổi.


      Đỗ Cận áp chế chua sót trong lòng, cảm thấy chính mình đáng trách. Chỉ vì cảm xúc của mình lại khiến cho Mục Khiêm Thư cùng mình ở bên ngoài chịu lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch.


      Mục Khiêm Thư giống như có cảm giác được nhiệt độ chênh lệch, thần sắc vẫn như thường đường kéo Đỗ Cận đến gara: “Lên xe .”


      Đỗ Cận ngoan ngoãn lên xe, xe Mục Khiêm Thư mở máy sưởi giúp thân thể Đỗ Cận ấm áp lên. Mục Khiêm Thư tay giữ tay lái tay nắm tay Đỗ Cận: “Rất nhớ nhà sao?”


      Đỗ Cận cúi thấp đầu, thanh lỗ mũi truyền đến: “Thực xin lỗi…”


      Mục Khiêm Thư buông bàn tay nắm Đỗ Cận, vuốt vuốt đỉnh đầu Đỗ Cận: “Đồ ngốc.”


      Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn Mục Khiêm Thư chuyện, chăm chú nhìn phía trước lái xe, đèn đường hai bên chiếu vào người , làm cho khuôn mặt tuấn tú của khi ràng khi mơ hồ. tay đặt đỉnh đầu của mình, tay kia nắm tay lái, lưng thẳng tắp.


      Trái tim Đỗ Cận chỉ thoáng mềm như bún, người đàn ông này…


      là làm cho mình thể . . .


      Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận đến cổng chung cư, sau khi Đỗ Cận xuống xe Mục Khiêm Thư nhíu mày nhìn Đỗ Cận: “ thể mời vào ngồi chút sao? “


      Đỗ Cận a tiếng, nhìn Mục Khiêm Thư tự động từ xe bước xuống, bước ra khỏi hơi ấm trong xe, mặt Mục Khiêm Thư càng trắng thêm hai phần. Đỗ Cận nhìn khuôn mặt cùng hai gò má Mục Khiêm Thư tái nhợt, trong nội tâm tràn qua đau lòng, lôi kéo Mục Khiêm Thư tiến vào nhà.


      đường vào nhà, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Cận là: Hên , hôm nay dọn dẹp qua. . .


      Đỗ Cận lôi kéo Mục Khiêm Thư vào nhà, để cho đứng sau cửa lúc, ngó đầu vào dò xét vòng xác định Lục Mạn chưa trở về mới bước vào.


      Mục Khiêm Thư buồn cười nhìn Đỗ Cận như là ăn trộm hết nhìn Đông đến nhìn Tây, à…, nếu là ăn trộm, chính mình chẳng phải là đồng phạm hay sao?


      Ý nghĩ này… đúng là khá tốt!


      Mục Khiêm Thư bị ý nghĩ của mình chọc cho cười thành tiếng. Đỗ Cận quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Thư đứng ở phía sau cửa hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía mình.


      Hai má Đỗ Cận có chút đỏ ửng, đến bên người Mục Khiêm Thư, kéo tay của : “Vào đây ngồi !”


      Lúc này Mục Khiêm Thư mới cất bước thong dong tới, Đỗ Cận để Mục Khiêm Thư ngồi ghế sa lon, còn mình rót ly trà.


      Mục Khiêm Thư nhìn chung quanh phòng ở, phòng khách chỉ bằng nửa phòng khách của , cũng rất ấm áp. Cảm giác tất cả đồ dùng trong nhà đồ đều bé, bố trí tại nơi này đặc biệt thích hợp.


      Mục Khiêm Thư bất động thanh sắc đánh giá, Đỗ Cận rất nhanh đem trà bưng tới: “Có phải rất hay ?”


      Khách quan mà so với cái gian phòng kia của Mục Khiêm Thư, căn phòng này hơn rất nhiều. Nhưng Mục Khiêm Thư lại cảm thấy như vậy, cười cười chậm rãi : “Rất được.”


      Đỗ Cận vừa muốn chuyện chợt nghe thanh từ cửa truyền đến, hẳn là Lục Mạn về.


      “Tôi cho biết! Đừng có theo tôi nữa!” Giọng Lục Mạn rất lớn, có cánh cửa ngăn cách vẫn có thể nghe ràng.


      Còn có thanh của nam nhân rất nhiều, Đỗ Cận nghe ràng lắm. Cũng biết có phải là Triệu Tĩnh hay .


      Mục Khiêm Thư hơi hơi nhíu mày, Đỗ Cận giải thích : “Là Lục Mạn, gặp rồi đấy!”


      Trong lúc Đỗ Cận chuyện Lục Mạn mở cửa vào, vào nhà nhìn thấy đèn sáng rỡ tự nhiên biết Đỗ Cận ở nhà. Lục Mạn nhìn cũng nhìn : “Cậu xem, ta cư nhiên còn có mặt mũi trở về cầu xin mình!”


      Bên ngoài còn tiếng , cũng biết có phải Triệu Tĩnh khỏi hay . trả lời Lục Mạn, Lục Mạn hơi tò mò nhìn về phía Đỗ Cận. Sau đó liền thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Đỗ Cận…


      “Hi…” Lục Mạn miễn cưỡng lộ ra nụ mỉm cười, dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Cận, dẫn theo đàn ông về cũng cho mình biết?


      Đỗ Cận dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.


      “Lục tiểu thư, xin chào.” Mục Khiêm Thư nhìn Lục Mạn cùng Đỗ Cận trao đổi với nhau, mặt cũng biểu gì, trong nội tâm cũng rất vui vẻ.


      này, so với trong tưởng tượng của thú vị hơn nhiều.


      Lục Mạn trở về, Mục Khiêm Thư cũng đứng dậy chuẩn bị về. Đỗ Cận theo sau Mục Khiêm Thư: “Sao ngồi lại chút nữa?”


      Đôi mắt Mục Khiêm Thư chứa ý cười: “Em lưu luyến sao?”


      Khuôn mặt Đỗ Cận lập tức đỏ bừng, chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Ai, ai lưu luyến chứ!”


      Lục Mạn chậc chậc hai tiếng, giống như thể nào nhìn được nữa. Trực tiếp vào bên trong, đóng cửa lại.


      Đỗ Cận đưa Mục Khiêm Thư đến nơi đậu xe, sau khi Mục Khiêm Thư lên xe liền hạ cửa kính xuống: “Nếu chúng ta cãi nhau, em để cho đứng ở đây sao?”


      xong ánh mắt nhìn về phía Triệu Tĩnh đứng dưới nhà trở thành người tuyết. Lần này Đỗ Cận còn thẹn thùng, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Việc đó còn phải xem xem có thanh mai trúc mã nào !”


      Mục Khiêm Thư lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Cận. Đỗ Cận bị nhìn đến xấu hổ, sau đó Mục Khiêm Thư thò đầu ra khỏi cửa xe, dùng cánh tay ôm lấy cổ Đỗ Cận. Ở cánh môi Đỗ Cận lưu lại nụ hôn : “Có…”


      Đỗ Cận bị nụ hôn này hù dọa, cũng nghe Mục Khiêm Thư có hay , nhưng ở chung được non nửa năm, bên người Mục Khiêm Thư đều có những người phụ nữ nào khác, nghĩ chắc là có.


      Đỗ Cận lần nữa trở vào nhà, khi tới cửa vụng trộm đánh giá Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh bị đông cứng đứng thẳng đến run rẩy, lúc nhìn Đỗ Cận mặt còn treo nụ cười gượng, thoạt nhìn như quái nhân. Đỗ Cận sờ lên cánh tay, mở cửa trực tiếp vào.


      Lục Mạn tắm rửa xong ra, Đỗ Cận lên: “Này! Người nào đó còn ở bên ngoài đấy!”


      Lục Mạn giả bộ như thèm để ý lau tóc, trong miệng hỏi: “Vậy sao?”


      Đỗ Cận gật gật đầu, nghiêng người nhìn Lục Mạn: “Haiz, bên ngoài rất lạnh, cậu có nhìn thấy. Người Triệu Tĩnh bị lạnh cóng đến co quắp.”


      Lục Mạn hừ tiếng: “Đáng đời !”


      Đỗ Cận gật gật đầu: “Cũng phải. Ai bảo cậu thích ta nữa. Haiz… Hay là mình cho ta biết là được rồi. Cậu thích người ta cũng thể để cho người ta ở bên cạnh chờ đợi. “


      Lục Mạn đem khăn mặt nhét vào trong tay Đỗ Cận: “Nhiều chuyện! Còn tắm.”


      Đỗ Cận bĩu môi: “ được! Mình còn phải cho người ta!”


      Lục Mạn đẩy mạnh Đỗ Cận vào buồng vệ sinh, cầm kiện áo khoác dày ra cửa. Đỗ Cận trong phòng vệ sinh nghe được thanh Lục Mạn đóng cửa, bên miệng lộ ra nụ cười tươi: Khẩn trương như vậy còn thích.


      Lục Mạn ra cửa, chứng kiến Triệu Tĩnh còn đứng nguyên tại chỗ, hai tay ngừng xoa xoa, trong chốc lát toàn thân đầy tuyết trắng. đem áo khoác ngoài đưa cho Triệu Tĩnh: “Mặc vào.”


      “Mạn Mạn!” Triệu Tĩnh nhìn thấy bóng dáng Lục Mạn, vội vàng bước về phía . Bên ngoài quá lạnh, chân đông cứng tê rần.


      “Này!” Lục Mạn thấy thân thể Triệu Tĩnh nghiêng ngả, lấy tay ôm lấy người Triệu Tĩnh. biết làm sao Triệu Tĩnh quá nặng, đành lui về phía sau, may mắn sau lưng là vách tường, nhưng mà ngược lại cú va chạm này khiến Lục Mạn bị đụng choáng chút.


      Triệu Tĩnh nhìn Lục Mạn đau đớn nhăn mày lại, tim đau gần chết. vội vã đỡ Lục Mạn đứng lên: “Mạn Mạn, có sao ? Đụng vào chỗ nào rồi hả? “


      Lục Mạn tức giận lấy tay Triệu Tĩnh ra, đem áo khoác ngoài nhét vào người ta: “Về mau .”


      Triệu Tĩnh thuận theo, lôi kéo cánh tay Lục Mạn: “ !”


      Lục Mạn nhìn bộ dáng vô lại của Triệu Tĩnh, vừa hận vừa tức: “Tùy !”


      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn tức tối vào phòng, dừng sắp xếp ga giường lại: “Làm sao vậy? Chưa làm lành à?”


      Lục Mạn lên tiếng, chỉ ôm lấy gối đánh hai quyền cho hả giận. Đỗ Cận kéo cửa sổ xuống, Triệu Tĩnh vẫn còn đứng bất động ở trong đống tuyết, áo khoác ngoài cũng có mặc vào.


      “Mạn Mạn, có chuyện gì hai người từ từ chuyện, để cho ta đứng bên ngoài cũng giải quyết được gì.” Đỗ Cận nhìn Triệu Tĩnh buồn bã, trong lòng khỏi xúc động. Mở miệng khuyên nhủ Lục Mạn.


      Lục Mạn buồn bực tựa đầu vào gối ôm, qua nửa ngày thanh mới truyền đến: “Còn có cái gì để đây…”


      Giọng mũi rất nặng, Đỗ Cận cần nhìn cũng biết Lục Mạn rất khó chịu. Rất ít khi thấy Lục Mạn khóc, lần trước chia tay Triệu Tĩnh, cũng thấy Lục Mạn rơi giọt nước mắt. ấy cho tới bây giờ đều tự xưng là nữ hán*, nhưng bây giờ vì người đàn ông mà bị tổn thương.


      *Ý chỉ người con mạnh mẽ như đàn ông.


      Đỗ Cận cũng biết phải khích lệ như thế nào, chuyện giữa bọn họ cũng chưa hiểu hết. Hỏi Lục Mạn, Lục Mạn chịu , chỉ thẳng là ta phụ bạc .


      Đỗ Cận vỗ vỗ bả vai Lục Mạn, ý bảo cần nghĩ lung tung. Lục Mạn tựa đầu vào gối ôm ngẩng lên, vành mắt hồng hồng hỏi Đỗ Cận: “Cậu cảm thấy mình sai rồi sao?”


      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn như vậy, trong nội tâm hơi đau. ôm chặt Lục Mạn: “Cậu sai…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :