1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 10♥ : Bạn của tôi

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Năm giờ rưỡi Đỗ Cận ra khỏi cửa Hoa Tư chờ taxi. lúc lại nhìn đồng hồ lần, dáng vẻ có chút sốt ruột. Vị trí của Hoa Tư cũng khó tìm nhưng thường ngày các đồng nghiệp đều tự xe của mình, khó khăn lắm mới đón chiếc taxi, Đỗ Cận đợi hai mươi phút mà vẫn thấy chiếc nào, có chút mệt mỏi. Cúi đầu về phía trước.


      “Bíp bíp…” Đỗ Cận nghe thấy tiếng còi xe, theo phản xạ quay đầu lại. Xe Mục Khiêm Thư xuất ở trước mắt .


      “Boss…” Đỗ Cận thấy Mục Khiêm Thư vẫy tay với mình, liền chậm rãi qua.



      “Lên xe.” Mục Khiêm Thư thản nhiên , khi nhìn Đỗ Cận ánh mắt dịu dàng chút. Đỗ Cận nhìn vào trong xe, thấy còn có người ngồi ở vị trí phụ lái.


      được, Boss. Tôi quấy rầy .” Đỗ Cận có thói quen ở trước mặt người khác thân thiết với Mục Khiêm Thư như vậy. Điều này làm cho sắc mặt Mục Khiêm Thư càng lạnh nhạt: “ phải là muốn đến nhà Kỳ Kỳ sao, lên xe .”


      Đỗ Cận lúc này mới chậm rãi leo lên xe, người đàn ông ngồi ở vị trí phụ lái dùng tiếng thông thạo hỏi: “Nick, Who’s this?”


      Mục Khiêm Thư nhìn thoáng qua Đỗ Cận, tiếp: “My girlfriend.”


      Đỗ Cận ngồi ở phía sau xe mặt đỏ lên, tiếng của tệ, Mục Khiêm Thư những lời này cũng hiểu được. Nhưng là vẻ mặt Mục Khiêm Thư như thường cũng khiến dám xem thường.


      Người đàn ông quay đầu lại, tiếp theo dùng tiếng phổ thông lưu loát lắm: “Chà, rất được.”


      Đỗ Cận nhìn ta, cảm thấy ta làm cho người khác có cảm giác ngay thẳng. Gương mặt ráp nhám, động tác câu nệ tiểu tiết. Cùng Mục Khiêm Thư hoàn toàn phải cùng loại người. Nhưng hai người chuyện lại vô cùng hòa hợp.


      Đỗ Cận nhìn người đàn ông đó cười : “Cám ơn.”


      “Tôi tên là Ben, còn ?” Người đàn ông xòe bàn tay ra.


      “Xin chào, Đỗ Cận.” Đỗ Cận nắm tay ta, vẻ mặt thành kính.


      Mục Khiêm Thư bỗng chuyển hướng, Đỗ Cận cảm thấy thân thể của mình nghiêng qua bên phải, tay lặp tức rút ra khỏi bàn tay của Ben. Sau khi xe cân bằng Ben ngồi thẳng người.


      Ben nhìn khuôn mặt lạnh của Mục Khiêm Thư, ta cười với vẻ mặt đầy ý vị thâm thường. Hai má Mục Khiêm Thư trắng nõn hơi khô nóng.


      “Đến nơi rồi.” Mục Khiêm Thư nhìn Ben cười lên tiếng: “Cậu có thể xuống xe rồi.”


      Ben xuống xe, sắc mặt Mục Khiêm Thư mới hòa hoãn ít, nhưng khí ép trong xe vẫn còn cao. Đỗ Cận đổi chỗ đến vị trí phụ lái, do dự hỏi: “Boss, muốn theo đuổi tôi sao?”


      Vẻ mặt Mục Khiêm Thư trầm tĩnh lái xe, như nghe thấy vấn đề của Đỗ Cận. lát sau mới : “ phải theo đuổi , nghĩ chúng ta là quan hệ gì?”


      Đỗ Cận bực bội, nào có người theo đuổi như vậy chứ! Biết hiệu suất làm việc của rất cao, nhưng chuyện đương hiệu suất cũng cần cao như vậy chứ…


      Đối với Mục Khiêm Thư mà , phụ nữ có hai loại, là đồng nghiệp công tác, là em của mình.


      Tình cảm của đời này vô cùng thiếu thốn, vốn cho là sống độc suốt quảng đời còn lại, chỉ là nghĩ đến gặp lại Đỗ Cận.


      Việc gặp lại Đỗ Cận là ngoài ý muốn, nhưng Mục Khiêm Thư thực hưởng thụ ngoài ý muốn này. Từ trước đến nay làm việc rất quyết đoán, nếu quyết định muốn kết hôn dừng tay. Chính là cảm thấy có chút mơ hồ.


      ấy suy nghĩ giống như chứ ? Cũng quyết đoán như vậy chứ ?


      Lần đầu tiên Mục Khiêm Thư đối với bản thân mình có lòng tin như vậy, nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Cận, chút quyết đoán của cánh mà bay…


      Đến nhà Mục Khiêm Kỳ, Mục Khiêm Kỳ chuẩn bị xong bữa tối. Bốn món mặn món canh, được đặt lên bàn ăn to. Đỗ Cận tò mò nhìn: “Mọi người ăn cơm thấy mệt mỏi sao?”


      Mục Khiêm Thư và Mục Khiêm Kỳ nhìn Đỗ Cận: “Tại sao phải mệt mỏi?”


      Đỗ Cận liếc nhìn Lý Á cái, mấy người này từ có cuộc sống an nhàn sung sướng, những điều này thành thói quen của bọn họ. Đúng vậy nha, tại sao phải mệt mỏi?


      Sau khi ăn xong bữa tối, quản gia bước lên dọn dẹp đồ ăn. Đỗ Cận và Mục Khiêm Kỳ ngồi ở sô pha, Mục Khiêm Kỳ nguyên nhân tìm Đỗ Cận.


      Dạ tiệc hằng năm, mỗi năm Mục Khiêm Kỳ đều tham dự, tuy rằng ấy có làm ở công ty, nhưng cũng là cổ đông trong Hoa Tư. Vì thế tiệc liên hoan cuối năm ấy đều tham gia.


      ấy gọi Đỗ Cận đến là về chuyện thiết kế lễ phục dạ hội cho ấy.


      Kỳ dáng người và gương mặt của Mục Khiêm Kỳ đều rất đẹp, là tiêu chuẩn của người mẫu, hơn nữa ngày thường ấy cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, Đỗ Cận cảm thấy thiết kế cho ấy bộ lễ phục phải là vấn đề gì lớn, mặc gì cũng đẹp, chỉ cần biết được cầu của ấy, cam đoan Mục Khiêm Kỳ nổi bật nhất buổi tiệc.


      Mục Khiêm Kỳ thực hiển nhiên đối với quần áo cũng có cầu gì, Đỗ Cận cũng biết có phải nguyên nhân là bởi vì Mục Khiêm Thư hay .


      Cơm nước xong xuôi, Mục Khiêm Thư và Lý Á vào thư phòng lầu, Đỗ Cận nhìn lầu hai lộ ra chút ánh sáng, trong lòng bỗng có cảm giác khác thường.


      “Chị dâu?” Mục Khiêm Kì lôi kéo tay Đỗ Cận: “ suy nghĩ gì vậy?”


      Đỗ Cận thu hồi ánh mắt: “Hả? vừa cái gì?”


      Mục Khiêm Kỳ theo ánh mắt Đỗ Cận nhìn lên lầu, nụ cười treo ngoài miệng: “ nghĩ đến của em sao?”


      Đỗ Cận cầm quần áo sửa lại chút, rồi uống ngụm trà, đem gương mặt đỏ ừng áp chế xuống sau đó mới lên tiếng: “Tôi có…”


      Mục Khiêm Kỳ cũng biết thể quá gấp gáp, giống như vô ý hỏi: “ , chị và của em phát triển đến mức nào rồi?”


      Sắc mặt Đỗ Cận đỏ lên, phát triển đến mức nào?


      ra, và Mục Khiêm Thư đến tay còn chưa có chạm qua. Lần trước sau khi ăn buổi tối, Mục Khiêm Thư phải Mĩ hơn tuần lễ, hôm qua mới trở về, đêm qua mới biết được trở về.


      Đỗ Cận nghĩ nghĩ, những lời này sao nghe như là chưa thỏa mãn hài lòng…


      Mục Khiêm Kỳ thấy vẻ mặt của Đỗ Cận, vỗ vỗ bàn tay Đỗ Cận: “Tuy rằng gọi chị là chị dâu, nhưng em so với chị lớn hơn hai tuổi, có số việc em từng trải qua. Chị thấy ánh mắt của ấy rất thích chị sao, em chỉ hi vọng chị có thể chăm sóc tốt cho em. ấy quá vất vả rồi.”


      Đỗ Cận có chút mờ mịt, thích?


      vào đây hơn hai tháng, càng ngày càng ít nhớ đến Lâm Tử Dương, có đôi khi cũng nhớ đến. vẫn cho là mình quên Lâm Tử Dương được, tại mới phát , thế giới này có việc gì là tuyệt đối cả.


      Từng nhớ mãi quên, tê tâm liệt phế. Bây giờ mới phát cũng có đau như vậy.


      Còn về Mục Khiêm Thư, mình có thích ?


      Mục Khiêm Thư và Lý Á bàn tốt chuyện công ty xong liền cầm áo khoác ra ngoài: “Tối nay ở lại đây sao?” Lý Á hỏi câu.


      được.” Mục Khiêm Thư lắc đầu, còn muốn đưa Đỗ Cận về nhà nữa.


      “Khiêm Thư.” Mục Khiêm Thư đến cửa thư phòng, phía sau truyền đến thanh của Lý Á.


      xác định là ấy sao?”


      Mục Khiêm Thư quay đầu lại nhìn Lý Á, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi xác định!”

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 11♥ : theo đuổi tôi sao?

      Edit: htdt [​IMG]

      Beta: Rùa Tuki


      Đỗ Cận ngồi trong chiếc xe màu đen của Mục Khiêm Thư. gian trong xe rất lớn, Đỗ Cận ngồi ở vị trí phụ lái, ở vị trí của chỉ cần cúi thấp đầu dễ dàng trông thấy ngón tay thon dài của Mục Khiêm Thư đặt vô lăng. ống tay áo đính chiếc cúc màu vàng, lúc này phát ra ánh sáng phản chiếu do ánh sáng ngọn đèn chiếu vào khiến Đỗ Cận hơi chói mắt. Trong xe có mùi nước hoa mà Đỗ Cận biết tên, mùi hương rất nhạt, ngửi lại rất thoải mái, rất giống mùi hương người Mục Khiêm Thư.


      Ánh mắt Đỗ Cận rời khỏi bàn tay Mục Khiêm Thư, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của Mục Khiêm Thư. Dáng vẻ của Mục Khiêm Thư và Mục Khiêm Kỳ có bảy phần giống nhau, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế. mặt Mục Khiêm Kỳ luôn treo nụ cười yếu ớt, trông rất thoải mái. Tính cách Mục Khiêm Thư trái lại luôn lạnh như băng tuyết. mặt cũng ít khi bộc lộ cảm xúc, chuyện luôn nóng lạnh, ngay cả khi làm cho người ta tức đến nghiến răng, bộ dáng cũng là vân đạm phong khinh (*gió mây bay).


      “Nhìn đủ chưa?” Đỗ Cận thu hồi ánh mắt đánh giá, liền nghe được thanh Mục Khiêm Thư bên cạnh truyền đến.


      “Mới có nhìn!” Đỗ Cận vội vàng ngồi thẳng người, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài xe. Mục Khiêm Thư nhìn thoáng qua Đỗ Cận, sau đó điềm nhiên như có việc gì lái xe, lưng cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú dao động nhiều, chỉ là môi mỏng treo nụ cười mỉm . Đối diện với ánh sáng bên ngoài, làm cho Đỗ Cận nhìn .


      Gần đến cuối năm, thành phố K vốn náo nhiệt đến đêm cũng bắt đầu đèn đuốc sáng trưng, đầu phố Hàm Dương thưa thớt nay cũng kín người. Mục Khiêm Thư cứ đoạn đường phía trước đột nhiên có người đường xông ra nên phải dừng gấp, xe cực kỳ chậm chạp. Đỗ Cận nhìn đèn nê ông lập loè bên ngoài trong nội tâm tràn ra cảm xúc rung động, biết tương lai như thế nào nữa…


      Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư cái rồi mới lấy điện thoại từ trong túi ra, xấu hổ chết mất, về nhà nhất định phải đổi tiếng chuông báo!


      “Van cầu lấy em , lấy em , em xinh đẹp như hoa như vậy, còn do dự cái gì nữa…” đợi tiếng chuông kêu xong, Đỗ Cận hấp tấp nhấn phím trả lời, sắc mặt đỏ bừng nhận điện thoại.


      “Alo, Tiểu Cận.” Mẹ Đỗ ở đầu dây bên kia vừa thấy con bảo bối nhận điện thoại liền chào gọi.


      “Mẹ.” Đỗ Cận hô tiếng, Mục Khiêm Thư chăm chú lái xe bên cạnh nâng lên đôi mắt gợn sóng chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Cận.


      “Tiểu Cận à, ngày mấy con về? Mẹ với con, con về sớm , hơn hai mươi rồi…” Mẹ Đỗ nôn nóng, lùm bùm dứt.


      “Mẹ chuyện với con, con có nghe ?” Đỗ Cận nghe được mẹ ở bên kia điện thoại vội vàng lên tiếng: “Nghe rồi nghe rồi. Khẳng định trở về sớm.” Năm nay nghe ngóng, năm trước chỉ được nghỉ tuần, năm nay được nghỉ đến nửa tháng.


      “Vậy là tốt rồi, con ăn chưa?” Bà Đỗ lải nhải rồi lại hỏi. Bên cạnh mơ hồ có thể nghe được thanh ông Đỗ: “ chừng nào trở về?”


      “Ăn rồi ạ. Lúc nào nghỉ vẫn chưa có thông báo chính thức, đến lúc đó con gọi điện thoại cho mẹ.” Đỗ Cận có chút nhớ cha mẹ rồi.


      “Ừ, con là con ở bên ngoài chăm sóc tốt chính mình, ăn uống cần tiếc rẻ, nhớ nhà gọi điện thoại cho mẹ. Haiz, con xem là con còn đến nơi xa như vậy. . .” Mẹ Đỗ xong thanh có chút nghẹn ngào, trong lòng Đỗ Cận cũng chịu nổi.


      Sau khi tốt nghiệp đại học, Đỗ Thịnh và Lý Nhân vẫn khuyên Đỗ Cận về nhà, bọn họ lớn tuổi lại chỉ có con , hiển nhiên hi vọng sau khi tốt nghiệp trở lại thành phố L ở bên cạnh mình, bọn họ có thể nhìn kết hôn sinh con, cũng có thể ở gần chăm sóc cho .


      biết tại sao tính cách con này lại bướng bỉnh như vậy, năm đó khăng khăng học ở trường tại thành phố K bọn họ rất đau lòng thời gian, bây giờ còn định trở về, trong lòng hai người đương nhiên có mấy phần chua xót.


      Nhưng bọn họ cũng với Đỗ Cận những điều này, người trẻ tuổi muốn ở bên ngoài dốc sức làm việc là điều rất bình thường. Bọn họ cũng thể bởi vì mình mà ràng buộc bước chân của con .


      “Mẹ… Con biết rồi, hai người cũng phải chăm sóc chính mình tốt.” Đỗ Cận nghe được thanh nghẹn ngào của mẹ, trong lòng có chút khổ sở, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.


      Bốn năm trước cùng Lục Mạn lòng đầy hi vọng đến thành phố K học hành, muốn trở thành nhà thiết kế ưu tú, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học K hưng phấn đến mức ngủ được. biết lúc nhận được thư thông báo cha mẹ cũng ngủ được, bọn họ lo lắng muốn rời xa . Nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết đến thành phố K. Rất nhiều lần Đỗ Cận nghĩ chính mình hối hận, nếu như lúc trọng sinh trở lại đúng vào thời gian mới lên đại học chắc chắc lựa chọn giống như vậy.


      Đáng tiếc, chỉ là nếu như…


      Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, phát đến chung cư, vừa chuẩn bị xuống xe Mục Khiêm Thư kéo tay lại: “Làm sao vậy?”


      Trong xe có chút tối, chung cư bên cạnh có đèn đường, Mục Khiêm Thư liền mở đèn trong xe. Ánh sáng màu da cam làm cho Đỗ Cận phải nheo mắt lại, sau đó lấy tay dụi dụi mắt, thanh có chút khàn khàn: “ có việc gì, có việc gì.”


      Mục Khiêm Thư quay người Đỗ Cận lại, dùng ngón tay nâng mặt Đỗ Cận lên, sắc mặt ngưng trọng: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”


      Đỗ Cận bị ép ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng làm trong lòng Mục Khiêm Thư đau như là kim đâm, sau đó hơi nghẹn ngào trong nước mắt: “Tôi nhớ mẹ của tôi…”


      Đỗ Cận bổ nhào vào ngực Mục Khiêm Thư, tiếng khóc vô cùng , như con mèo ở trong ngực nức nở. Mục Khiêm Thư tay ôm tay kia vỗ vỗ lưng Đỗ Cận.


      Mục Khiêm Thư an ủi người khác, cũng có kinh nghiệm an ủi ai, lập tức chỉ ôm thân thể Đỗ Cận, dùng tay chậm rãi vỗ lưng.


      Đỗ Cận ở trong ngực Mục Khiêm Thư ngơ ngẩn hồi lâu bỗng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu. xoa xoa mắt sớm khô cạn nước mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, chỉ là ánh mắt vẫn ngượng ngùng nhìn Mục Khiêm Thư.


      “Cảm ơn…” Đỗ Cận làm bộ chỉnh lại tóc, mực cúi đầu: “Tôi, tôi về trước.”


      “Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư dùng tay giữ Đỗ Cận lại, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Đỗ Cận, thần sắc như bình thường : “Lễ mừng năm mới chúng ta cùng trở về .”


      Mãi đến lúc xuống xe Đỗ Cận vẫn ngây ngốc, Mục Khiêm Thư vừa mới : Cùng trở về?


      Biết ràng bọn họ như vậy là phù hợp với lẽ thường, quả thực kết hôn cũng đến, nhưng từ đáy lòng lại toát ra chút vui sướng. vui sướng này đem toàn bộ nghi hoặc còn lại của Đỗ Cận dập tắt. Trong đầu chỉ còn lại có cặp mắt hoa đào của Mục Khiêm Thư.


      “Đỗ Cận?” Lục Mạn từ xe Porsche màu đỏ bước xuống liền thấy Đỗ Cận ngẩn người nhìn phía trước.


      “Mạn Mạn.” Đỗ Cận quay đầu lại, liền thấy Lục Mạn ngoắc ngoắc tay với mình, bước lên vài bước.


      “Đỗ Cận, bạn cùng phòng của em!” Lục Mạn nhìn người đàn ông từ xe bước xuống giới thiệu, Đỗ Cận nhìn về phía người đàn ông này.


      Khoảng hai bảy hai tám tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo tuấn tú, làn da hơi ngả màu lúa mạch, cười rộ lên rất thoải mái, vừa nhìn tựa như ánh mặt trời.


      “Đây là bạn trai mình, Triệu Tĩnh.” Lục Mạn y như chim non nép làm tổ trong ngực Triệu Tĩnh, nụ cười tươi đẹp động lòng người.


      “Cậu thể kín đáo hơn sao…” Đỗ Cận vừa cười chào hỏi Triệu Tĩnh, bên cùng Lục Mạn cắn răng ra.


      “Kín đáo có ích lợi gì, kín đáo có thể giúp mình tìm được người đàn ông tốt như vậy sao!” Lục Mạn hiển nhiên tán thành quan niệm của Đỗ Cận.


      Triệu Tĩnh cưng chiều nhìn Lục Mạn, rất hưởng thụ thái độ của Lục Mạn.


      Đỗ Cận vừa mới thương cảm lại bị hai người kia làm cho buồn nôn, xoa xoa lên cánh tay: “ là lạnh… “


      Lục Mạn đến bên người Đỗ Cận: “Lạnh đúng ? Vậy tỷ tỷ đây cho cậu ấm áp nhé! “


      Đỗ Cận thấy Lục Mạn có ý tốt: “Tốt rồi tốt rồi! Cậu tha cho mình !”


      Lục Mạn lôi kéo Đỗ Cận xoay người với Triệu Tĩnh: “Chúng em lên đây, lái xe chậm chút.”


      Triệu Tĩnh trả lời rồi quay người lên xe. Nhìn chiếc xe khuất, Đỗ Cận cảm thán: “Hai người tiến triển khi nào vậy? “


      Lục Mạn trừng hai mắt, nhìn đến khi còn thấy xe: “Bí mật!”


      Đỗ Cận chậc tiếng, quay người về hướng chung cư: “Cậu cũng có bí mật…”


      Lục Mạn sau lưng Đỗ Cận, kể chuyện của và Triệu Tĩnh.


      Lục Mạn cùng Triệu Tĩnh quen biết nhau như trong phim. Lục Mạn thích ăn, sau khi làm ở Tần thị luôn đến quán ăn trong hẻm bên cạnh Tần thị ăn mì trứng gà, lẽ ra Lục Mạn tham ăn đối với mì trứng gà để làm khai vị cho bữa sáng cũng đến mức quá câu nệ, nhưng lại biết quán mì trứng gà kia quả thực đơn giản.


      Trứng gà vàng óng ánh, lòng trắng trứng chiên có chút giòn, lòng đỏ trứng chín bảy phần. Cắn miếng, cảm giác hạnh phúc lập tức từ trong nội tâm dâng lên, còn có sợi mỳ cũng phải là sợi mỳ bình thường, mười phần dai, làm Lục Mạn ăn lần liền thể ăn thêm miếng.


      Dần dần, Lục Mạn thường xuyên. Về sau, trở thành khách quen, lại cùng với ông chủ tiệm mì Triệu Tĩnh quen biết.


      Triệu Tĩnh nhìn thấy tướng ăn Lục Mạn, lập tức rất ưa thích cái này. Về sau quen biết Lục Mạn nhìn thấy ánh mắt của bộc lộ sùng bái càng ngày càng khủng khiếp, cũng giống như khi ăn hết mì, cảm giác hạnh phúc theo đáy lòng phát ra .


      Vì vậy, hai người đến với nhau…


      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn về hạnh phúc của mình, lập tức cũng vui vẻ cho ấy, mở cửa căn hộ ra: “Được rồi! Biết hai người nhau cỡ nào rồi.”


      Lục Mạn quăng túi sách lên bàn trà rồi đặt mông ngồi ghế sa lon : “Mình xong rồi, giờ đến lượt của cậu? “


      Đỗ Cận đem áo khoác cởi ra móc lên giá áo, cột tóc lên: “ cái gì “


      Lục Mạn nghiêng đầu nhìn sang Đỗ: “Chẳng lẽ cậu đương? “


      Đỗ Cận ngồi bên cạnh Lục Mạn, mở tivi: “Mình cũng biết…”


      Cùng Mục Khiêm Thư xem như đương sao?


      phải sao?


      Nhưng mà chỉ mới quen biết hai ba tháng ngắn ngủn, gặp mặt năm lần. Chưa tới quen thuộc cùng hiểu , nhưng theo như lời Mục Khiêm Thư bọn họ như vậy tính đương là cái gì? Quá gia gia*?


      *Trò chơi đóng giả các nhân vật trong gia đình của trẻ con.


      Lục Mạn ngồi thẳng người: “Cậu kể chuyện của cậu với đẹp trai kia , mình giúp cậu phân tích ràng.”


      Đỗ Cận nghĩ nghĩ rồi đem trọng điểm hết, tại đầu óc bình tĩnh lại rồi, thực nghĩ ra lấy quan hệ gì để hình dung quan hệ giữa với Mục Khiêm Thư.


      Đỗ Cận xong rồi nhìn Lục Mạn, hi vọng Lục Mạn có thể giúp mình gỡ khúc mắc. Lục Mạn sau khi nghe xong nhìn Đỗ Cận: “Xong rồi?”


      Đỗ Cận gật gật đầu: “Xong rồi.”


      Lục Mạn có vẻ thể tưởng tượng nổi: “ có tỏ tình? có hoa tươi? có nắm tay?”


      Khuôn mặt Đỗ Cận có chút đỏ: “Tụi mình nào có nhanh như vậy. . .”


      Lục Mạn vỗ tay cái: “Tiểu Cận, cậu phải bị người ta lừa rồi chứ.”


      Đỗ Cận: …

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 12♥ : Châm ngòi ly gián

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      tuần sau khi Đỗ Cận đến công ty nghe về chuyện tăng ca năm mới, khẩn trương hỏi Trương Mẫn có phải sắp xếp cho người mới trực . Dù sao cũng mới gọi điện thoại về nhà thề son sắt rằng tết này nhất định trở về.


      Trương Mẫn ngồi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cận: “ , nhà cũng phải ở thành phố K mà.”


      Đỗ Cận liền hỏi Trương Mẫn cụ thể về tình hình tăng ca.


      Năm trước tăng ca thường là tuần trước đến ngày ba mươi tết, hàng năm tăng ca do nhân viên ở thành phố K thay phiên nhau trực. Xử lý công việc khẩn cấp, kỳ cũng chẳng có việc gì để làm. Hơn nữa cân nhắc đến vấn đề lại của những nhân viên ở thành phố khác rất xa, về nhà kịp đón năm mới, luôn ngoại trừ những người ở ngoài thành phố K.


      Đỗ Cận nghe xong cũng yên tâm ít, thứ nhất phải nhân viên lâu năm, thứ hai nhà cũng phải ở thành phố K. Dù thế nào cũng đến lượt .


      Chẳng qua là khi Tả Tiểu Lôi ra khỏi văn phòng Nghiêm cười với Đỗ Cận, vừa lúc tổ trưởng tìm , mắt phải Đỗ Cận giật liên tục.


      Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận chuẩn bị vào văn phòng, quay đầu lại nhìn : “Chúc may mắn.”


      Trương Mẫn còn chưa biết tình huống của Đỗ Cận, chỉ cho là Nghiêm cố ý làm khó người mới, dù sao mọi người đều là người mới. Cho nên cũng để ý nhiều.


      Đỗ Cận vào văn phòng Nghiêm , Nghiêm trang điểm lại, Đỗ Cận nhìn thấy tay ấy cầm loại phấn mà Tả Tiểu Lôi thường dùng, xem ra quan hệ của hai người họ tệ.


      Đỗ Cận đứng đối diện Nghiêm : “Tổ trưởng, chị tìm tôi.”


      Nghiêm buông đồ trang điểm tay xuống, cầm giấy thông báo đưa cho Đỗ Cận: “Đây, nhìn .”


      Đỗ Cận cầm giấy thông báo, giấy ghi người trực thứ hai mươi tám là .


      Tay Đỗ Cận cầm giấy thông báo có chút run rẩy, đoán chừng là bị chọc giận ít: “Tổ trưởng, có phải chị nhầm lẫn rồi ?”


      Nghiêm ngẩng đầu, trang điểm kỹ càng, trừ bỏ khóe mắt có vài nếp nhăn rất hoàn mỹ. Môi tô son đỏ chót, lúc này chút để ý mở miệng : “Đỗ Cận, cảm thấy tôi sai sao?”


      Đỗ Cận đè cơn tức xuống: “ phải, tổ trưởng…”


      Giọng Nghiêm đột nhiên cất cao: “ làm theo chỉ thị làm việc của tôi! xem nơi này là chỗ nào, muốn làm rời khỏi Hoa Tư !”


      Đỗ Cận gắt gao cắn chặt răng, tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh, nếu bây giờ cãi lại khiến Tả Tiểu Lôi đạt được mục đích. Từ đây đến ngày nghỉ còn thời gian nửa tháng, vẫn có thể thay đổi cục diện.


      Đỗ Cận gật đầu cầm giấy thông báo ra ngoài, Nghiêm ở phía sau cửa cười lạnh.


      Chuyện Đỗ Cận và ông Mục khi vừa đến công ty được đồn đãi đủ mọi suy đoán khác nhau. Ngay từ đầu Nghiêm cũng có chú ý đến Đỗ Cận, đến khi Tả Tiểu Lôi với chị ta Đỗ Cận có thể là tình nhân ông Mục bao nuôi, thái độ của Nghiêm liền thay đổi.


      Lão chồng của Nghiêm cùng kẻ thứ ba bỏ trốn, giấy ly hôn cũng là luật sư đưa cho chị ta. Cho dù chị ta muốn gặp mặt để chứng thực nhưng cũng được.


      Đến kẻ thứ ba kia chị ta cũng chưa từng gặp qua.


      Vì vậy, Nghiêm đem lực chú ý đến người Đỗ Cận.


      Chị ta sợ đắc tội với ông Mục, dù sao chị ta làm việc ở công ty cũng vài năm. Chị ta tin ông Mục người phụ nữ mà trở mặt. Vì thế chị ta mới chút kiêng kỵ mà làm thế.


      ra lịch tăng ca năm mới có tên Đỗ Cận, Nghiêm đến phòng nhân cầu Đỗ Cận tăng ca, phòng nhân mới có thêm tên Đỗ Cận.


      Chị ta muốn khiến cho những kẻ thứ ba được sống tốt!


      Đỗ Cận ra cửa mắt liền đỏ ửng, đem giấy thông báo để bàn, trong lòng vô cùng tức giận. hung hăng nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi.


      “Sao vậy?” Trương Mẫn lại chỗ Đỗ Cận, lấy giấy thông báo lên xem: “Sao lại sắp xếp tăng ca?”


      Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi : “ có gì.”


      Mắt Trương Mẫn đảo qua hai vòng, sau đó lại về vị trí của mình ngồi xuống, thông báo tin ra ngoài…


      Tả Tiểu Lôi cười vô cùng vui vẻ, tâm tình cả ngày rất tốt, thậm chí còn nhắn tin cho bạn trai, với tối ăn mừng.


      Đỗ Cận biết thân phận làm chuyện của mình, làm như thấy ánh mắt của Tả Tiểu Lôi.


      Buổi chiều khi tan tầm liền nhận được tin nhắn của Mục Khiêm Thư: Tối nay chờ tôi.


      Đỗ Cận trả lời lại: Được.


      Mục Khiêm Thư sau khi tan tầm liền ở bãi đỗ xe chờ Đỗ Cận, ngồi trong xe, có vài đồng nghiệp ngang nhìn thấy xe liền chỉ trỏ.


      Hai nữ sinh xì xào bàn tán sau đó sắc mặt đỏ bừng rời .


      Mục Khiêm Thư nhìn điện thoại, nhận được tin tức là lúc mười giờ năm mươi sáng, chuyện xảy ra lâu như vậy mà nhóc này cũng với mình.


      lẽ, đáng để tin tưởng thế sao?


      Mục tiên sinh dùng tay thon dài gõ tay lái, lấy điện thoại bỏ vào trong túi áo, đôi mắt hoa đào nhìn Đỗ Cận lén lút đến xe .


      “Sao đợi ở bên ngoài.” Đỗ Cận lên xe nhìn thấy xung quanh có đồng nghiệp nào mới với Mục Khiêm Thư.


      Hôm nay Mục Khiêm Thư mặc tây trang màu hồng nhạt, kết hợp với caravat cùng màu. Càng làm cho tay ta trắng lên, tóc dài hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, làm che mày kiếm của ta, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào nhìn .


      Đỗ Cận thấy Mục Khiêm Thư nhìn mình, lưu loát: “Sao, sao vậy?”


      Mục Khiêm Thư chạy xe ra khỏi gara, thanh trầm thấp vang lên: “ có gì.”


      Trong lòng Đỗ Cận buồn bực, cũng nghĩ nhiều, hơn nữa Mục Khiêm Thư trước sau như luôn là bộ dạng lạnh lùng, nếu đột nhiên nhiệt tình chỉ sợ chính mình mới quen.


      Trước sau như … Đỗ Cận, cũng bắt đầu dùng từ này rồi.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 13♥ : Tôi đồng ý với

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Tâm tình Đỗ Cận buồn bực, ngồi trong xe xóc nảy càng khiến đầu thêm hỗn loạn. cũng hỏi Mục Khiêm Thư ăn ở đâu, đến khi xe ngừng lại mới phát đây là khu phố ăn vặt.


      Phố ăn vặt nằm ở trung tâm thành phố K, cách công ty bọn họ cũng khoảng nửa giờ xe. Đỗ Cận thầm, xe ngây người đến nửa giờ.


      Mục Khiêm Thư cởi tây trang ra, bên trong là chiếc áo sơmi nhạt, caravat hồng nhạt, kẹp caravat màu vàng, dáng vẻ lạnh lùng, hoàn toàn ngờ lại đến khu ăn vặt để ăn, nhìn thế nào cũng giống như bàn chuyện làm ăn hơn.


      Sau khi đậu xe, Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư cùng nhau ăn vặt ở đường, người qua đường đều nhao nhao nhìn Mục Khiêm Thư với ánh mắt tò mò. Trong lòng Đỗ Cận lại xoay tròn, khí thế Mục Khiêm Thư chính là lớn như vậy…


      đường phố ăn vặt có rất nhiều người, Đỗ Cận chỉ ghé qua đây hai ba lần, mấy lần đó đều cùng Lục Mạn tham ăn. Cũng phải Đỗ Cận rất thích ăn, chỉ là thích tự làm đồ ăn hơn, mặc dù bề ngoài được đẹp mắt, hơi khó nhìn nhưng vẫn có thể nuốt được.


      Đỗ Cận nhìn đám người nhốn nháo phía trước, có chút lùi bước, nghiêng người tránh đôi tình nhân: “Boss, chúng ta chỗ khác .”


      Mục Khiêm Thư dừng chân, nhìn Đỗ Cận, sau đó vẻ mặt hơi nhăn : “Thứ nhất, gọi tôi là Khiêm Thư. Thứ hai, lúc đông người nắm tay tôi.”


      Mục Khiêm Thư xong liền nắm tay Đỗ Cận phía trước, Đỗ Cận theo sau. Nhìn bóng lưng Mục Khiêm Thư trước mặt, giọng thầm, trong lòng từ từ an tĩnh.


      Mục Khiêm Thư nắm tay Đỗ Cận xuyên qua phố ăn vặt, tiếp tục khoảng mười thước ngừng lại.


      Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lên, là nhà hàng trung bình, diện tích lớn, cũng có nhiều người, so với bên ngoài chật kín người đúng là khác nhau trời vực.


      Đỗ Cận theo Mục Khiêm Thư vào, tay ta vẫn buông Đỗ Cận. Vào nhà hàng Đỗ Cận có chút ngượng ngùng muốn thu tay lại, nhưng Mục Khiêm Thư ngược lại càng chịu buông tay ra.


      Đỗ Cận nhìn quanh bốn phía, nhà hàng ấm áp. Trang trí lịch tao nhã, hoàn toàn có cảm giác thấy hợp, trong nháy mắt Đỗ Cận liền thích nơi này.


      Hai người phục vụ đến, đem thực đơn đưa cho Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận.


      “Muốn ăn cái gì?” Mục Khiêm Thư cúi đầu nhìn thực đơn, Đỗ Cận cũng nhìn nhìn thực đơn : “ gọi .”


      Đỗ Cận nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại chỗ góc bên trong, ngay góc sáng có đôi nam nữ ngồi, người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi dáng người có chút mập mạp, vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ rất quyến rũ.


      Ánh mắt Đỗ Cận gắt gao nhìn đó, là Tả Tiểu Lôi!


      Giờ phút này Tả Tiểu Lôi ngồi chuyện với người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ ngây thơ, miệng thỉnh thoảng cong lên, hoàn toàn có dáng vẻ khôn khéo khi làm.


      Đỗ Cận cẩn thận nhìn lại người đàn ông đó, chỉ cảm thấy cuồn cuộn thiên lôi, người đàn ông này phải là…


      “Boss, Khiêm, Khiêm Thư.” Đỗ Cận ngẩng đầu, theo thói quen định gọi Boss, Mục Khiêm Thư liếc Đỗ Cận cái, Đỗ Cận lập tức sửa lại.


      “Tôi đột nhiên cảm thấy nồi lẩu bên ngoài rất ngon, chúng ta ra ngoài ăn .” Đỗ Cận chủ động lôi kéo Mục Khiêm Thư, muốn đem Mục Khiêm Thư ngồi xuống kéo dậy, người phục vụ bên cạnh đột nhiên hai mắt trợn trắng nhìn.


      Mục Khiêm Thư như có việc gì nhìn thoáng qua Tả Tiểu Lôi, khóe miệng hơi mỉm cười: “ ? Tôi đột nhiên cũng thấy món ăn nhà hàng này tốt lắm.”


      Đỗ Cận gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, rất tệ!”


      Mục Khiêm Thư bị Đỗ Cận kéo đường ra ngoài, ngồi xuống quán lẩu, bà chủ quán thấy có hai người đến liền ngây người.


      “Làm gì vậy, khách đến cũng đón tiếp.” Ông chủ quán ở phía sau thúc giục.


      “Vâng vâng. ngại quá.” Lúc này bà chủ quán mới tiến lên cười tiếp đón, mắt nhìn Mục Khiêm Thư vài lần.


      Đỗ Cận nhìn ánh mắt bà chủ quán, với Mục Khiêm Thư: “Tôi cảm thấy bà chủ quán ngắm trúng …”


      Mục Khiêm Thư lau đôi đũa, đưa cho Đỗ Cận: “Nếu chúng ta quay lại nhà hàng lúc nãy?”


      Đỗ Cận nắm lấy đôi đũa nghĩ nghĩ: “Kỳ vừa rồi cái gì tôi cũng chưa …”


      Nồi lẩu rất nhanh được bưng lên, ngược lại Đỗ Cận ăn cũng cảm thấy vui, từ sau khi tốt nghiệp rất ít ăn món này, bây giờ ăn lại có cảm giác nên lời.


      Mục Khiêm Thư ăn chưa được vài miếng buông đũa, im lặng ngồi bên cạnh Đỗ Cận, thấy Đỗ Cận rất ít khi gặp món ăn thích mà vui vẻ, mày ngẫu nhiên nhăn lại, vẫn mực ngồi yên gì.


      Sau khi Đỗ Cận ăn xong Mục Khiêm Thư lấy khăn giấy đưa cho , thấy bát của mình trống trơn mà của Mục Khiêm Thư như chưa động vào, trong lòng có chút áy náy: “Mục Khiêm Thư, ăn sao?”


      Mục Khiêm Thư lắc đầu, trả tiền liền cùng Đỗ Cận rời khỏi.


      Đỗ Cận lên xe đến siêu thị mua túi bánh mì đưa cho Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư nhìn vài giây, sau đó nhận lấy, : “Tôi thử quen.”


      Mũi Đỗ Cận có cay cay, Mục Khiêm Thư là ai? Mục Khiêm Thư là Boss đương nhiệm của Hoa Tư, là mạch máu kinh tế thành phố K, là người đàn ông mà cả đời Đỗ Cận cũng với tới được. Nhưng là người đàn ông kiêu ngạo này vì thích ứng với cuộc sống bình dân của mà thay đổi thói quen…


      Nếu phải lần sai lầm ngẫu nhiên kia, chỉ sợ cả đời mình chỉ nhìn thấy hình ảnh Mục Khiêm Thư tạp chí. Có lẽ, ngay cả tạp chí cũng thấy được.


      Lần đầu tiên Đỗ Cận cảm ơn cuộc gặp gỡ như vậy, vì những lời của người đàn ông này, cảm thấy lần này mình trọng sinh đáng giá! Bây giờ dĩ nhiên quên Lâm Tử Dương, quên những đau lòng, nhìn bên mặt của Mục Khiêm Thư, giờ phút này thầm nghĩ chuyện đương tốt!


      Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận đến dưới lầu chung cư, Đỗ Cận xuống xe quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Thư cùng mình ra ngoài: “Mục Khiêm Thư, tôi đồng ý với !”


      Mục Khiêm Thư khó hiểu nhìn Đỗ Cận, Đỗ Cận có chút ngượng ngùng: “Lúc trước phải theo đuổi tôi sao?”


      Mục Khiêm Thư giật mình, sau đó nhìn mặt Đỗ Cận hồng hồng: “ phải lúc ấy em đồng ý rồi sao?”


      Đỗ Cận ngẩng đầu: “Lúc nào chứ! Lúc ấy tôi gì mà!”


      Mục Khiêm Thư lấy tay xoa hai má Đỗ Cận: “Cho nên em chấp nhận…”


      Đỗ Cận cười haha : “Mục Khiêm Thư!”


      “Ừ?”


      “Da mặt dày đấy!”


      Tâm tình Mục Khiêm Thư đường về rất tốt, đây xem như là ngày vui vẻ nhất kể từ khi cha mẹ rời . có thể cảm giác được Đỗ Cận là tâm chấp nhận , nghĩ đến vẻ mặt hồng hồng tức giận của khi câu kia, da mặt dày, muốn cười.


      thực tế, nở nụ cười. Cười đến kiềm chế.


      Mục Khiêm Thư ngồi trong xe cười lâu, đến khi đôi mắt đỏ bừng mới ngừng tươi cười: Ba, mẹ. Hai người thấy ? Con tìm được ấy rồi!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 14♥ : Tình em xuất

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Thời điểm Đỗ Cận về đến nhà, Lục Mạn vẫn chưa về, rửa mặt rồi lên giường nằm, cảm giác chân , khi nãy gương mặt đỏ bừng ra câu kia, trong mắt Mục Khiêm Thư ràng lóe lên ý cười.


      Người đàn ông này thích mình sao?


      Bên miệng Đỗ Cận cũng phủ nụ cười tươi, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lục Mạn: “Mạn Mạn, mình .”


      Lục Mạn xe Triệu Tĩnh, tức giận với Triệu Tĩnh, sau nhìn tin nhắn Đỗ Cận liền trả lời lại: phải cậu trước giờ vẫn cùng đẹp trai nhà giàu kia đương sao!


      Đỗ Cận nhận được tin nhắn, cũng biết ở bên kia có sóng ngầm mãnh liệt, cầm di động trong tay, vẻ mặt tươi cười càng thêm rạng rỡ.


      Sau đó nhắn tin cho Mục Khiêm Thư: Ngủ ngon.


      Mục Khiêm Thư chưa về đến nhà, vừa xuống xe liền thấy được nội dung tin nhắn, ngón tay vuốt ve màn hình hồi lâu, đến khi màn hình có chút nóng lên mới đóng lại.


      Hai người bên kia như mật ngọt, hai người bên này như nước trút…


      Mắt Triệu Tĩnh liếc nhìn Lục Mạn cái, nhưng dáng vẻ chút thay đổi mà nhìn chằm chằm bên ngoài xe, Triệu Tĩnh vừa lái xe vừa sốt ruột.


      Hôm nay Lục Mạn đặc biệt ăn diện, mặc đồ đẹp, người cũng mang trang sức trang nhã. Triệu Tĩnh biết Lục Mạn trang điểm gần giờ, cảm thấy áy náy, ánh mắt nhìn Lục Mạn càng lâu.


      Lục Mạn liếc Triệu Tĩnh cái, lại đém ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nhanh chậm mở miệng: “ mặt em có bản đồ sao?”


      Triệu Tĩnh nghe thấy giọng của Lục Mạn mà thoáng kinh ngạc, thiếu chút nữa mất tay lái.


      “Mạn Mạn.” Triệu Tĩnh tự biết đuối lý, chính là gọi tiếng rồi tiếp tục cúi đầu chuyên tâm lái xe. có lời nào để Lục Mạn lại càng sốt ruột: “ muốn gì sao?”


      Triệu Tĩnh vội vàng mở miệng: “ đương nhiên là có lời muốn ! chỉ sợ em chịu nghe…”


      Lục Mạn nhìn Triệu Tĩnh ngập ngừng, lửa trong lòng giảm bớt nửa, lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách, ngoài mặt vẫn biểu lộ gì: “Ờ, .”


      Triệu Tĩnh thấy Lục Mạn bớt giận ít, liền vội vã đem xe đậu bên đường, giải thích sinh động như với Lục Mạn.


      Triệu Tĩnh có người hàng xóm, tên là Tôn Ngâm. Người hàng xóm này là bé, lúc đó Triệu Tĩnh hai tuổi. Bên cạnh Triệu Tĩnh có nhiều bạn bè, hơn nữa nhà Tôn Ngâm ngay cách vách nhà , vì thế quan hệ với Tôn Ngâm vô cùng tốt. Từ Tôn Ngâm luôn thích theo sau Triệu Tĩnh, gọi Triệu Tĩnh Triệu Tĩnh. Khi còn bé ở chung rất tốt, qua thời gian dài Triệu Tĩnh cũng biết được tình ý của ấy.


      Nhưng cũng , dù sao cũng là , hơn nữa còn là người cùng mình lớn lên, vẫn mực xem như em mình. Như vậy nếu thẳng ra chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng được, vì thế quan hệ của bọn họ vẫn duy trì dưới trạng thái mặn nhạt như thế.


      Tôn Ngâm chưa bao giờ thổ lộ với Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh cũng coi như có chuyện gì xảy ra. Bây giờ quen bạn đương nhiên muốn đem về nhà ra mắt cha mẹ. Do đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


      Vốn hôm nay Lục Mạn cùng ăn cơm với cha mẹ Triệu Tĩnh, kết quả biết Tôn Ngâm làm sao biết được tin tức, liền cùng cha mẹ Triệu Tĩnh đến. Gặp được Lục Mạn liền đem chuyện từ đến bây giờ của Triệu Tĩnh ra kể.


      Triệu Tĩnh giới thiệu ta là em của mình, Lục Mạn nghĩ tình cảm của ta và em tốt, cũng vui vẻ cùng Tôn Ngâm ríu rít chuyện.


      Tuy cha mẹ Triệu Tĩnh có ấn tượng rất tốt với Lục Mạn, nhưng e ngại có Tôn Ngâm ở đây, bọn họ cũng nên quá nóng lòng, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm vài câu. Trong nội tâm Lục Mạn hiểu ngọn nguồn, thấy cha mẹ Triệu gì nhiều, ngược lại Tôn Ngâm lại lấy lòng.


      bữa ăn tuy phải trong nơi rất sang trọng, nhưng khí cũng coi như hòa hợp. Nếu như về sau Tôn Ngâm câu kia, Lục Mạn cảm thấy biểu của mình trong ngày gặp mặt hôm nay tồi.


      Thời điểm Triệu Tĩnh thanh toán, Tôn Ngâm liền qua Lục Mạn bên tai : “Mạn Mạn chị đoán xem tôi là em gì của Triệu Tĩnh?”


      Lục Mạn khó hiểu, nhìn qua cha mẹ Triệu Tĩnh, thấy hai người họ chuyện với nhau, sau đó tầm mắt đặt người Tôn Ngâm: “Em gì?”


      Tôn Ngâm cười càng thêm động lòng người: “Tình em !”


      Tay Lục Mạn cầm ly bỗng run lên, trong mắt lên vẻ kinh ngạc, biểu tình thoáng lúng túng: “Cái gì?”


      Tôn Ngâm rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mày lá liễu, giờ phút này đôi mày lá liễu thoáng lên sóng nước đầy tình ý: “Lục Mạn, nghe hiểu sao? Triệu Tĩnh là của tôi. phải dáng vẻ của tôi và Triệu Tĩnh giống nhau sao? Kia gọi là tướng vợ chồng !”


      Lục Mạn hít hơi ngăn khí bốc lên trong ngực, sắc mặt đen lại. nhìn Triệu Tĩnh đến gần, trong lòng hận thể cắn chết ta!


      Triệu Tĩnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ra khỏi nhà hàng, cùng Lục Mạn đưa cha mẹ Triệu Tĩnh và Tôn Ngâm về trước, sau đó lái xe đưa Lục Mạn về.


      Lục Mạn thấy xe còn ai lập tức nổi bão: “Triệu Tĩnh, rốt cuộc có ý gì hả?”


      Triệu Tĩnh suy nghĩ hồi lâu cũng hiểu: “Sao vậy? Vừa rồi phải còn rất tốt sao?”


      Lục Mạn tức giận cười ha hả: “Ha ha… Tốt? Vì thế liền mang tình em theo đến đây?”


      Mặt Triệu Tĩnh lập tức trắng bệch: “Mạn Mạn, chuyện này em hãy nghe .”


      Lục Mạn ngồi trong xe buồn bực lên tiếng, Triệu Tĩnh muốn giải thích lại nhìn thấy ánh mắt Lục Mạn, đầu liền rụt trở về.


      Tính tình Lục Mạn Triệu Tĩnh rất hiểu, nếu muốn nghe, cho dù ai cầm loa đứng trước mặt cũng làm như thấy, vì thế Triệu Tĩnh mới sốt ruột…


      đường chuyện rất nhanh đến chung cư, về sau Lục Mạn biết được tin tức Đỗ Cận mới thoải mái ít.


      Triệu Tĩnh đem xe đậu ở ven đường, đem tất cả mọi chuyện lần, tuy Lục Mạn bị Tôn Ngâm chọc tức, nhưng nguyên tắc từ trước đến giờ của là oan có đầu nợ có chủ, chuyện này cũng thể tính lên người Triệu Tĩnh, lại tiếp nếu như tức giận với Triệu Tĩnh chẳng phải Tôn Ngâm đạt ý muốn.


      Nhưng cần phải chiến tranh lạnh hai ngày, ai bảo người đàn ông này từ đầu ràng.


      Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tĩnh mang vẻ bất đắc dĩ, thanh thấp bên tai Lục Mạn: “Mạn Mạn, chúng ta đừng giận nhau có được !”


      Lục Mạn hất tóc vung câu: “Được!”


      Tâm Triệu Tĩnh vừa buông chợt nghe Lục Mạn tiếp: “Chờ tôi tìm người đàn ông, đến lúc đó cũng tức giận tiếp!”


      Triệu Tĩnh thấy mềm được, liền kéo Lục Mạn lại, người ta đều là cơ bắp, kéo đến trước ngực mình, Lục Mạn đụng vào ngực Triệu Tĩnh, thanh nghiến răng nghiến lợi lập tức truyền đến: “Triệu Tĩnh! muốn ép tôi đến chết sao!”


      Triệu Tĩnh ủy khuất mở miệng: “ chỉ muốn bắt chước mấy đàn ông trong TV, phải như vậy rất tuấn tú sao?”


      Lục Mạn trực tiếp mở cửa xe xuống: “ chậm rãi bắt chước , bye bye!”


      Triệu Tĩnh nhìn dáng người lay động của Lục Mạn càng lúc xa dần, cảm thấy thất bại bả vai suy sụp…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :