1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ♥Chương 5♥ : Tỉnh rượu

      Edit: htdt ^_^

      Beta: Rùa Tuki

      Trong căn phòng khoảng hơn hai mươi mét vuông, giấy dán tường cùng đa số đồ dùng trong nhà đều là màu xám. Trong phòng ngoại trừ chiếc giường lớn đủ để bốn người nằm, chỉ có hai chiếc tủ đầu giường. Cảm giác có chút trống trải.

      Đỗ Cận nằm chiếc giường lớn, chậm rãi mở mắt.

      Đầu tiên là chăn, mền, đều phải mùi hương quen thuộc. Sau đó là giấy dán tường, cũng phải là màu sắc quen thuộc.

      Tiếp theo đó là chùm đèn pha lê lớn treo đỉnh đầu, chế tác tinh xảo, trông vô cùng đẹp mắt. Nhưng là đây phải là phòng của ?

      Đầu đau nhức, đôi mắt mệt mỏi, toàn thân vô lực.

      Chịu đựng thoải mái ngồi dậy, ngón tay day day trán. Sau đó cảm giác được cái chăn từ từ trượt qua thân thể của mình, thẳng tắp rơi xuống. Da thịt Đỗ Cận tiếp xúc với khí, rùng mình cái.

      cứng người, chậm chạp cúi đầu: “A!!!”

      Mục Khiêm Thư ở thư phòng cách vách nghe được thanh của Đỗ Cận, im lặng nửa ngày mới đứng dậy.

      “Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư đến cửa phòng ngủ, dựa lên cửa hỏi. nhìn thấy bả vai Đỗ Cận đều lộ ra ngoài cùng cần cổ trắng nõn. Cái chăn chỉ che đậy đến trước ngực. Giờ phút này mờ mịt nhìn chính mình, hai cánh tay bởi vì khí lạnh lẽo tràn vào mà khẽ run. mặt tràn đầy kinh ngạc, trong ánh mắt còn có chút ướt át.

      Thân thể Mục Khiêm Thư có chút xao động, đêm qua vất vả mới đè xuống được dục vọng bị dễ dàng khơi lên, muốn… liều lĩnh xông lên ôm lấy

      , làm gì tôi!” Đỗ Cận bị kinh hãi có chút cà lăm, nhìn bóng dáng Mục Khiêm Thư chỉ cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa.

      Mục Khiêm Thư nhanh vào phòng, vẫn quên tránh quần áo rơi lả tả mặt đất. Đỗ Cận nhìn từng bước về phía mình, trong lòng như bị sét đánh.

      “Tôi làm gì cả, nếu để ý. Tôi ngược lại có thể cân nhắc.” Mục Khiêm Thư ngồi bên cạnh Đỗ Cận cả người trần trụi bọc trong cái chăn, khát vọng trong mắt hề che dấu, nhìn ngón tay dùng sức bảo vệ thân thể mình. Thái độ trông như thờ ơ, nhưng chỉ mới biết chính mình phải cần ý chí khủng bố cỡ nào mới kìm nén được bản thân.

      Đỗ Cận nhìn thoáng qua đống bừa bộn trong phòng, áo khoác của , váy của , còn có… nội y của .

      cái gì cũng làm?” Đỗ Cận có chút tin, nhưng mà thân thể cũng hề truyền đến cảm giác khác thường gì, mặc dù chưa từng phát sinh quan hệ cùng đàn ông, nhưng cũng biết lần đầu tiên rất đau đớn.

      Chỉ là cũng có cảm giác đau đớn như vậy, cho nên lời đều là ?

      “Tin tôi, nếu như tôi phát sinh quan hệ với , cũng thể tỉnh lại sớm như vậy đâu.” Mục Khiêm Thư đứng lên, từ bên trong tủ quần áo lấy ra cái áo choàng tắm quăng cho Đỗ Cận. Sau đó cũng quay đầu ra khỏi phòng, nếu ở lại thêm giây sợ cầm lòng được.

      !” Đỗ Cận thở phì phò, dứt khoát thèm nhìn Mục Khiêm Thư. Nhưng mà nghe chứng bọn họ quả có phát sinh quan hệ, khiến cho cũng thở hơi dài nhõm.

      Đỗ Cận mặc áo choàng tắm của Mục Khiêm Thư vào, vừa dày lại rộng. Nhìn như quấn cả cái chăn người, thắt lưng buộc chặt, ống tay áo cùng ống quần bị cuốn lên. Chỉ có điều bên trong mặc nội y, trước sau vẫn cảm thấy được tự nhiên.

      Đỗ Cận mặc xong áo choàng tắm xong mới đánh giá phòng ngủ của Mục Khiêm Thư. Nhìn phòng ngủ trống trải, cảm thấy cuộc sống của Mục Khiêm Thư nhất định có gì thú vị. Gần như có chút đồ vật bài trí nào. Chẳng qua cách thiết kế của tủ quần áo làm cho Đỗ Cận cảm thấy mới lạ, tủ quần áo được đặt sát vách tường, màu sắc cùng giấy dán tường giống nhau, từ bên ngoài nhìn vào nếu chú ý thấy được.

      Đỗ Cận ngồi ở bên giường rất lâu mới khổ sở rời khỏi phòng.

      Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận mặc áo choàng tắm, ngón tay cầm bánh mì hơi hơi dùng sức, bánh mì nát vụn, tan tác bàn.

      Lúc Đỗ Cận vừa bước ra khỏi cửa phòng thấy Mục Khiêm Thư ngồi trước bàn ăn thưởng thức điểm tâm, ánh nắng mặt trời chiếu lên người . gương mặt tuấn tú là lạnh nhạt xa cách, chỉ là làn da so với lần trước nhìn thấy hồng hào hơn ít.

      Đồ mặc ở nhà của Mục Khiêm Thư cũng là màu xám. Đỗ Cận nhìn bố trí phòng khách, dù rất lớn rất sang trọng nhưng hề cảm thấy ấm áp, quả nhiên đại BOSS như lời đồn đãi, lạnh lùng, khó gần.

      Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận đứng ở cửa phòng ngủ dò xét , liền đem phần bữa sáng khác nhìn Đỗ Cận: “Ngồi .”

      được, Boss. Tôi phải trở về rồi.” Đỗ Cận có khẩu vị để có thể nuốt trôi bữa sáng này, đừng bọn họ ở trong tình huống lúng túng khó xử, ngay cả cổ họng của cũng rất đau.

      Đỗ Cận nghĩ mình cần phải uống thuốc. chưa từng say rượu. Hóa ra lại thống khổ như vậy.

      Chỉ là ngày hôm qua ràng còn ở cùng với các đồng nghiệp, vì sao hôm nay tỉnh lại lại ở giường của Boss?

      Đỗ Cận nhìn thần sắc hờ hững của Mục Khiêm Thư, đoán chừng : khẳng định là mình nhớ gì?

      Mục Khiêm Thư nghe được lời của Đỗ Cận liền nở nụ cười hiếm thấy. nhìn Đỗ Cận, hơi có chút đùa dai mở miệng: “Nếu muốn ra ngoài trong tình trạng như vậy, tôi cũng có ý kiến gì.”

      Nội y của Đỗ Cận hỏng rồi, đồ lót bị xé thành hai nửa, cũng biết làm sao lại khiến cho váy đều là vết bẩn.

      tại chỉ mặc bộ áo tắm, bên trong trống . thêm bước cũng là giày vò, tuy nhiên áo tắm này rất dày, hầu như nhìn thấy đường cong như như người . Nhưng mà cũng có dũng khí ngồi cạnh Mục Khiêm Thư, dùng sắc mặt như cũ ăn bữa sáng.

      “Tôi có thể gọi điện thoại cho bạn, để ấy đến đón tôi.” Suy nghĩ hồi Đỗ Cận nghĩ đến cách giải quyết hợp lý, hôm nay Lục Mạn khẳng định ở nhà.

      Đỗ Cận vừa nhớ tới liền vội vàng tìm túi xách ở đầu giường, tìm được di động, nhấn nhấn cả buổi nhưng điện thoại vẫn có phản ứng, màn hình vẫn tối đen như mực chỉ phản chiếu lại gương mặt còn chưa rửa sạch của .

      ngại quá, tôi quên mất. Ngày hôm qua tôi dùng điện thoại của .” Mục Khiêm Thư vừa ăn xong bữa sáng, vào phòng nhìn Đỗ Cận cầm di động trong tay với bộ dạng ngây ngốc.

      Tâm tình trong nháy mắt tốt lên, tốt đến mức khóe miệng Mục Khiêm Thư vẫn còn treo nụ cười mỉm.

      Đỗ Cận thể dùng từ nghiến răng nghiến lợi để hình dung cảm giác của bản thân, cảm thấy Mục Khiêm Thư giống như là cố ý. Nhưng quả thực cần phải có ý như thế đối với chứ, mặt khác còn là ông chủ Hoa Tư! Muốn kiểu bạn nào mà có, cần gì cùng tính toán chi li.

      Chỉ là tại khí quỷ dị này khiến cảm thấy rất xấu hổ, đối với đêm qua trong trí nhớ cuối cùng chỉ dừng lại ở cửa phòng vệ sinh của nhà hàng. chỉ cảm giác được hồi áp lực đánh úp. Tiếp theo làm cái gì cũng nhớ .

      Đỗ Cận cầm điện thoại thể gọi, tâm tình rất phức tạp. đem theo bộ sạc bên người, điện thoại lại thể sử dụng. nhìn về Mục Khiêm Thư đưa tay: “Boss, cho tôi mượn điện thoại chút.”

      Mục Khiêm Thư đem chăn giường gấp lại, kéo phẳng ga giường. Giống như người đàn ông của gia đình. Làm xong mới quay người đứng trước mặt Đỗ Cận: “Có thể.”

      Đỗ Cận thở ra hơi, lại nghe giọng trầm thấp của Mục Khiêm Thư: “Trước tiên rửa mặt, sau đó đem bữa sáng ăn hết .”

      Đỗ Cận: …

      đến gần phòng vệ sinh, trang hoàng so với phòng ngủ tinh xảo hơn chút ít, có lẽ bởi vì bên trong vật phẩm đầy đủ hết, thoạt nhìn cũng rất cũng rất thư thái.

      Đỗ Cận cầm lấy kem đánh răng, muốn tìm bàn chải đánh răng mới nhưng tìm cả buổi vẫn thấy. hướng mặt ra ngoài dò xét, sau đó sắc mặt như thường đem cơ thể rụt lại, đóng cửa. Bắt đầu sử dụng bàn chải đánh răng, khăn mặt của Mục Khiêm Thư.

      Khi Đỗ Cận ra khỏi phòng vệ sinh, Mục Khiêm Thư cũng ngẩng đầu lên vẫn ngồi đọc báo ghế sa lon màu vàng nhạt. Đỗ Cận liếc nhìn phần chữ to mặt báo, ra là mấy bản tin kinh tế.

      Bữa sáng gồm bánh mì và sữa bò, Đỗ Cận ngồi ở bàn ăn, giờ phút này bàn ăn dài bốn mét chỉ để ly sữa bò cùng đĩa bánh mì. Bên cạnh ly sữa còn có bát canh vẫn còn bốc hơi nóng, có chút khó hiểu, nhìn về phía Mục Khiêm Thư ngồi ở ghế sa lon đọc báo.

      “Giải rượu.” Mục khiêm mặc dù có ngẩng đầu nhưng vẫn nhận ra thắc mắc của Đỗ Cận.

      Nội tâm Đỗ Cận chảy qua dòng nước ấm, bên miệng mang theo chút vui vẻ.

      Ăn xong bữa sáng Đỗ Cận dùng điện thoại của Mục Khiêm Thư gọi cho Lục Mạn, nghe thấy tiếng gào to tra hỏi từ bên kia điện thoại, cơn đau đầu giảm bớt vài phần giờ lại tăng thêm.

      Mục Khiêm Thư vẫn ngồi ở ghế sa lon, trong lúc nhất thời hai người chuyện. Đỗ Cận bên xem tivi, bên cân nhắc đắn đo làm như vô tình hỏi ràng tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Mục Khiêm Thư ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại trả lời vấn đề của Đỗ Cận. chỉ nhìn Đỗ Cận, làm ngượng ngùng thể hỏi tiếp.

      Lúc Lục Mạn đến, Mục Khiêm Thư liền vào thư phòng. đem quần áo của Đỗ Cận thu dọn xong bỏ vào trong túi, sau đó nhìn áo tắm Đỗ Cận mặc, con mắt nheo lại: “Đồ kỷ niệm.”

      biết tại sao, Đỗ Cận nghe được ba chữ kia lọt vào tai có cảm giác kỳ quái.

      Thời điểm Lục Mạn cùng Đỗ Cận được Mục Khiêm Thư đưa ra khỏi biệt thự rất kinh ngạc, quay đầu mới nhớ ra: “Tiểu cận! Cậu sao lại có thể với mình là cậu cùng với ta ở chung chỗ.”

      Lúc đó Đỗ Cận xem Mục Khiêm Thư là Boss, mà Boss lại là người đàn ông lần trước Lục Mạn đến bắt chuyện.

      Lục Mạn hiển nhiên thể tiếp nhận, trực tiếp oán Đỗ Cận đủ nghĩa khí, lúc này mới cho biết .

      Đỗ Cận đắn đo : “Thực xin lỗi, Mạn Mạn. Mình cố ý giấu giếm cậu. Chỉ là nghĩ đến ta và chúng ta cùng thế giới, cho nên chưa .”

      Lục Mạn phát cáu đến cũng nhanh cũng nhanh, hơn nữa cũng có đem Mục Khiêm Thư để ở trong lòng, bất mãn chính là việc Đỗ Cận giấu giếm. Lúc này Đỗ Cận xin lỗi, thực hưởng thụ gật đầu: “Được rồi, cậu thành tâm thành ý xin lỗi. Mình tiếp nhận còn có thể gì.”

      Đỗ Cận ôm bả vai Lục Mạn: “ là Mạn Mạn tốt của mình!”

      Lục Mạn lộ ra nụ cười có ý tốt: “Cậu á? Mục Khiêm Thư của cậu á!”

      bừa cái gì!” Đỗ Cận sắc mặt phiếm hồng, quần áo xách tay trong nháy mắt nặng ngàn cân. Rất muốn ném , nhưng trong đầu lại nghĩ đến lời Mục Khiêm Thư : Đồ kỷ niệm. . .

      Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận ra cửa, nhìn cùng Lục Mạn hai người ôm vai bá cổ, lông mày có chút nhăn lại.

      Đỗ Cận trở lại ký túc xá, vốn là định gọi điện thoại cho ông Mục hẹn gặp buổi sáng. Chắc có lẽ phải đổi sang buổi chiều.

      Thanh sang sảng của ông Mục từ bên kia truyền đến: “ trực tiếp đến gặp Kỳ Kỳ .”

      Sau đó Đỗ Cận lại lần nữa gọi điện thoại hẹn Mục Khiêm Kỳ.

      Giọng Mục Khiêm Kỳ rất êm tai, thuộc loại mỹ nữ dịu dàng. nghe Đỗ Cận ở bên kia xin lỗi, liền : “ sao, Đỗ Cận. Buổi chiều đến đây .”

      Trong lòng Đỗ Cận thả lỏng, cảm thấy hai em Mục gia lớn lên giống nhau nhưng tính tình chút cũng giống. Xem chừng con người Mục Khiêm Kỳ thân thiện hơn nhiều.
      sanone2112, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ♥Chương 6♥ : Gặp mặt

      Edit: Vì Sao Buồn

      Beta: Rùa Tuki

      Nhà Mục Khiêm Kỳ tọa lạc tại vùng ngoại ô, Đỗ Cận chạy hai tuyến xe buýt mới đến nhà của Mục Khiêm Kỳ. Nhìn xe buýt lắc lư lắc lư rời , Đỗ Cận chỉnh sửa lại quần áo của mình, xác định có vấn đề gì mới về phía căn biệt thự.

      Biệt thự rất lớn, tối thiểu phải gấp hai lần biệt thự của Mục Khiêm Thư gộp lại. Xem ra Mục Khiêm Thư thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng đối với em mình rất tốt. Điều này cũng có gì lạ, khi Mục Khiêm Thư còn cha mẹ ngoài ý muốn từ biệt thế giới này, đối với , em là người thân duy nhất của , tốt với ấy tốt với ai.

      Đỗ Cận theo quản gia xuyên qua hoa viên, bây giờ cũng sắp đến tháng mười nên có nhiều hoa nở rộ, Đỗ Cận vội vàng nhìn lướt qua. Có rất nhiều hoa biết.

      Lại cùng quản gia qua hai hành lang dài mới đến phòng khách, hành lang dài này được xây bằng đá cuội, hành lang còn ngửi được mùi thơm của hoa. Phòng khách được trang trí rất lịch tao nhã, đa số những vật dụng đều mang màu sắc nhu hòa, giấy dán tường cũng là màu vàng nhạt. Làm cho người ta khi bước vào cảm giác đặc biệt thoải mái.

      Đỗ Cận dọc đường, cảm thấy Mục Khiêm Kỳ là hiểu được ý nghĩa và hưởng thụ cuộc sống.

      Đỗ Cận qua cánh cửa màu đen, nhìn thấy trong căn phòng trắng có mặc đồ ở nhà ngồi ghế sô pha, liền đoán được đây là Mục Khiêm Kỳ.

      Mục Khiêm Kỳ rất đẹp, loại xinh đẹp này như là kiểu xinh đẹp mang theo lửa khói hương vị nhân gian. Khí chất hoàn toàn khác với Mục Khiêm Thư, tuy là tiểu thư nhà giàu, nhưng lại hề có cảm giác kiêu căng.

      “Phu nhân, Đỗ tiểu thư đến.” Quản gia qua Mục Khiêm Kỳ cung kính .

      là Đỗ Cận?” Mục Khiêm Kỳ quay đầu nhìn Đỗ Cận ở sau lưng quản gia. Hôm nay Đỗ Cận mặc bộ quần áo mới do Lục Mạn chọn. Chiếc áo trắng cổ chữ V bên trong, phối hợp với chiếc áo khoác ngắn màu vàng bên ngoài, nửa người dưới mặc chiếc quần bò màu trắng, mang đôi giày da . Trái lại khiến cho thêm vài phần hoạt bát.

      Đỗ Cận cười với Mục Khiêm Kỳ: “Xin chào, Mục tiểu thư. Tôi là Đỗ Cận.”

      Mục Khiêm Kỳ bỗng nở nụ cười, Đỗ Cận cảm giác như cả căn phòng tràn ngập hương hoa. Mắt ngọc mày ngài, thiển tiếu di nhân*. Mục Khiêm Kỳ xứng với tám chữ này.

      *nụ cười làm cho người khác dễ chịu

      Đỗ Cận ngồi xuống, lúc đầu hơi khẩn trương nhưng khi thấy Mục Khiêm Kỳ rất ôn hòa biến mất. Cùng Mục Khiêm Kỳ trò chuyện về thiết kế sau đó Đỗ Cận còn kể vài chuyện thú vị trong công ty. Khi Đỗ Cận đến chuyện toàn bộ người trong công ty nghĩ BOSS là GAY ấy liền cười.

      Mắt Mục Khiêm Kỳ mở to, chớp chớp : “ sao? Trong công ty có người như vậy sao?”

      Đỗ Cận suy nghĩ hồi, rồi bắt chước lại khẩu khí của người phụ nữ kia: “Tám phần là đồng tính luyến ái, bằng tại sao có thể chống cự lại dáng người xinh đẹp của tôi chứ.”

      Mục Khiêm Kỳ lấy tay che miệng cười vô cùng vui vẻ, như Đỗ Cận, khi cười đến mắt cũng muốn híp lại.

      Mục Khiêm Kỳ và Đỗ Cận trò chuyện sôi nổi, lầu có bóng người xuống. Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lên, là người đàn ông mi thanh mục tú.

      “Ông xã.” Mục Khiêm Kỳ đứng lên, mỉm cười nhìn người đến.

      “Ừ, đây là?” Lý Á đứng lầu nhìn xuống, rồi đến bên cạnh Mục Khiêm Kỳ lười biếng hỏi.

      Lý Á làm việc trong Hoa Tư, chức vị cũng rất cao, bộ dạng thường ngày trông thấy thương trường rất tinh . tại mặc bộ quần áo màu vàng ở nhà, bộ dạng biếng nhác đứng bên cạnh Mục Khiêm Kỳ cũng tệ.

      Nghe năm đó vì cưới Mục Khiêm Kỳ, Lý Á trả giá rất nhiều. Cùng Mục Khiêm Kỳ cực khổ nhau ba năm mới ôm được người đẹp về.

      “Đây là nhà thiết kế do trai mời, Đỗ Cận. Cũng là chị dâu tương lai của em.” Mục Khiêm Kỳ kéo cánh tay Lý Á. Nhìn về ta cười yếu ớt.

      Đỗ Cận nghe vậy thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra: “Mục tiểu thư, quan hệ giữa tôi và BOSS phải như nghĩ đâu”

      Dáng vẻ Mục Khiêm Kỳ như hiểu được: “Tôi biết, muốn giữ bí mật với người ngoài đúng . Nhưng Lý Á phải người ngoài”

      Đỗ Cận phải nghĩ như vậy, mà là bọn họ có quan hệ này khi nào chứ?

      Lý Á lấy chiếc áo mỏng tay choàng lên người Mục Khiêm Kỳ: “Vẫn thích chuyện Bát Quái như vậy”

      “Mục tiểu thư, hiểu lầm quan hệ của tôi và BOSS rồi. Tôi và ấy phải như nghĩ” Đỗ Cận nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nghĩ ra làm hành động gì khiến Mục Khiêm Kỳ hiểu lầm.

      Nếu lời này đến tai Mục Khiêm Thư, thanh danh của liền xong rồi!

      “Đỗ Cận, tối hôm qua phải cùng với trai ở chung chỗ sao?” Mục Khiêm Kỳ choàng áo cẩn thận, hé ra khuôn mặt cười chứa đầy tò mò.

      “Tôi! Tôi… Làm sao biết?” Đỗ Cận suýt chút nữa muốn bị nội thương mà nôn ra búng máu.

      của tôi cho tôi biết” Mục Khiêm Kỳ tựa vào lòng Lý Á, ngây thơ như cún con .

      Mặt Đỗ Cận đỏ bừng, rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét, đây rốt cuộc là sao chứ?

      Lý Á đứng ra giảng hòa, nhìn vẻ mặt bà xã hiếu kỳ cùng với gương mặt đỏ bừng của Đổ Cận. Khóe môi nhếch lên cười hiểu ý: “Bà xã, em đừng như vậy, dọa đến Đỗ thiểu thư.”

      Đỗ Cận: …

      Đỗ Cận xấu hổ hồi, mới đứng lên vội vàng lấy số đo người cho Mục Khiêm Kỳ, cũng nhớ lại những cầu của Mục Khiêm Kỳ. Sau đó liền lời tạm biệt.

      Mục Khiêm Kỳ giữ lại : “Hay là ở lại cùng ăn tối

      Đỗ Cận lắc đầu: “ cần đâu. Cám ơn Mục tiểu thư.”

      “Buổi tối tôi về đây, Đỗ Cận. chờ ấy chút thôi.” Mục Khiêm Kỳ nhìn về phía Đỗ Cận cười cười, Lý Á cũng ở bên theo: “Đúng vậy, cũng sắp là người nhà, cần phải câu nệ như vậy.”

      Đỗ Cận khéo léo từ chối ý tốt của hai vợ chồng, mình gọi xe trở về. Tuy rằng rất muốn ở lại để nghe Mục Khiêm Thư giải thích như thế nào.

      Chị dâu tương lai, vậy mà Mục Khiêm Kỳ cũng nghĩ ra được. Tính tình Mục Khiêm Thư lạnh lùng như vậy có phúc hưởng.

      Đỗ Cận xuống xe về phía khu chung cư, rất xa liền nhìn thấy có người đàn ông đứng ở đó. Bóng lưng vô cùng quen thuộc kia làm cho Đỗ Cận vừa nhìn đến trong nháy mắt nhận ra người đó là ai.

      Hôm nay Lâm Tử Dương mặc bộ thể thao màu xanh da trời, cùng với trang phục công sở bình thường trông rất khác. Nhìn giống tên côn đồ TV, dáng vẻ chán nản. tại ta đứng tựa vào vách tường, tay cầm điếu thuốc. Có làn khói bay ra từ miệng của .

      Đỗ Cận nhớ có ngày cãi nhau, cũng đứng ở chỗ này hút hết gói thuốc lá, mà lầu nhìn xuống, cuối cùng kiềm lòng được mới xuống lầu.

      ”Đỗ Cận, em thế nào rồi?” Lâm Tử Dương nhìn Đỗ Cận bình yên vô đến trước mặt, biểu tình có chút kích động. Cũng buông xuống căng thẳng.

      “Lâm Tử Dương, sao lại ở đây?” Đỗ Cận có chút mờ mịt.

      Lâm Tử Dương ôm cổ Đỗ Cận: “ có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.”

      Đỗ Cận ở trong lòng Lâm Tử Dương giãy giụa: “Lâm Tử Dương, rốt cuộc bị sao vậy!” Lúc này Lâm Tử Dương mới buông Đỗ Cận ra.

      Đỗ Cận thở ra, chợt nghe Lâm Tử Dương . ra là do tối hôm qua té xỉu làm dọa sợ ta. Mục Khiêm Thư liền gọi bác sĩ đến kiểm tra, phát là vì bị người ta bỏ thuốc, giận tím mặt. Rồi lập cho người điều tra, sau đó Ngô Nghị trong bộ phận bọn họ chủ động thừa nhận làm việc này.

      Sáng sớm hôm sau Ngô Nghị lập tức bị sa thải, xem xét ta thường ngày làm việc tốt nên cũng báo cảnh sát. Nhưng chuyện này trong công ty lại tạo nên làn sóng to gió lớn, bầu khí trong công ty lúc đó rất khẩn trương.

      Sau khi Lâm Tử Dương biết tin liền nghĩ đến đây, nhưng tìm mãi cũng có lý do. Cuối cùng phải tìm đến Lục Mạn xin địa chỉ.

      Đỗ Cận nghe xong miệng có chút há hốc, bỏ thuốc? Ngô Nghị?

      lầm gì đó chứ?” Đỗ Cận thể tin Ngô Nghị là người cấu kết bỏ thuốc , suy nghĩ lại hành động hôm qua của mọi người, sau đó mắt sáng lên.

      Muốn bỏ thuốc, chẳng lẽ là ta? Tả Tiểu Lôi?

      phải Ngô Nghị.” Đỗ Cận khẳng định , Lâm Tử Dương ấn bả vai Đỗ Cận: “ quan trọng. Em có việc gì tốt rồi.”

      Đỗ Cận suy tư lát, đối mặt với Lâm Tử Dương : “Nhưng mà chuyện đó có quan hệ gì với ?”

      thể trách Đỗ Cận đối xử lạnh lủng với Lâm Tử Dương, chỉ là vết thương kia quá sâu, đến bây giờ sẹo vẫn còn đau. Mà dáng vẻ có gì của bây giờ càng làm tức giận.

      Lâm Tử Dương bị hỏi á khẩu trả lời được, lắp bắp nửa ngày: “Với tư cách bạn bè quan tâm nhau cũng được sao?” Đỗ Cận để ý đến lời của Lâm Tử Dương, liền về phía chung cư.

      “Đỗ Cận, ít hãy cho biết lý do, vì sao em ghét như vậy?” Lâm Tử Dương nhìn bóng lưng Đỗ Cận kêu lên.

      “Lâm Tử Dương, cho tôi lý do vì sao thích tôi.” Lưng Đỗ Cận rất thẳng tắp.

      “Bởi vì thích, tên là Đỗ Cận.” Lần thứ hai nghe được lời này, khiến Đỗ Cận thoáng sửng sốt, lưng thẳng có chút cứng ngắc. Sau đó sắc chút thay đổi về phía trước.

      vẫn như vậy.”

      Câu sau cùng theo khí khiến Lâm Tử Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Đỗ Cận bước .

      vẫn như vậy.

      Bởi vì tôi chán ghét người đàn ông, tên là Lâm Tử Dương?

      Từ trước đến nay Lâm Tử Dương phải là người đàn ông dây dưa, trái lại, đối với tình đều biểu thái độ vân đạm phong khinh. Khi còn đại học hai lần chuyện đương, cuối cùng khi lời chia tay ta cũng mở lời giữ lại.

      Nhưng Đỗ Cận giống, vì sao lại giống? Chính Lâm Tử Dương được, lần đầu tiên trong công ty khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Đỗ Cận liền bị hấp dẫn, lúc tìm ấy làm người mẫu còn bị từ chối.

      chưa từng gặp người con nào như vậy, làm cho vừa thấy tim liền đập rộn lên, khẩn trương đến hít thở thông.

      Lâm Tử Dương đứng ở cửa lúc rồi về, Đỗ Cận đứng ở bên cửa sổ nhìn Lâm Tử Dương càng lúc càng xa. Hít hơi sâu.

      Thời tiết thực lạnh.

      Trở lại chung cư. Đỗ Cận lấy điện thoại di động ra, điện thoại có tin nhắn chưa đọc, mở ra thấy đó là của Ngô Nghị.

      Đỗ Cận, xin lỗi.

      Đỗ Cận gọi lại. Thanh Ngô Nghị bên kia điện thoại có chút mờ hồ, giống như uống rượu: “Đỗ Cận.”

      phải là đúng , người đó phải ” Đỗ Cận đầu đuôi, nhưng biết Ngô Nghị hiểu được ý của .

      Ngô Nghị im lặng lúc rồi trả lời: “Là tôi.”

      Điện thoại vang tiếng liền ngắt máy, Đỗ Cận gọi lại lần nữa, phát ta tắt điện thoại.

      Lục Mạn nằm giường: “Làm sao thế, sao phiền muộn như vậy.”

      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn: “Cậu xem dưới tình huống gì mà người lại chịu gánh tội thay cho người khác?”

      Lục Mạn nghĩ nghĩ: “Vì , báo ơn. Hoặc chính là bị uy hiếp.” xong cảm thấy bản thân quá thông minh liền gật gật đầu: “Nhất định là như vậy.”

      Đỗ Cận suy nghĩ mãi ra, cảm thấy lời của Lục Mạn đáng tin cậy. dùng gối đè đầu Lục Mạn xuống: “Cậu ngủ .”
      honglak, Tôm ThỏWinter thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 7♥ : Tin đồn

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki


      Ngày hôm sau khi Đỗ Cận đến văn phòng chợt nghe được các đồng nghiệp ở sau lưng xấu . Trong mắt còn có chút đùa cợt, khi chuyện với đứng cách rất xa. Giống như người mang mầm bệnh truyền nhiễm. Đỗ Cận buồn bực, lẽ nổi tiếng?


      Chỉ có scandal thôi mà ai cũng biết rồi sao. Hơn nữa ánh mắt của những người này như muốn mới là người bỏ thuốc quyến rũ người ta vậy?


      Cục diện như vậy làm cho Đỗ Cận có chút sửng sốt.


      “Đỗ Cận.” Tả Tiểu Lôi mặc chiếc áo bông mỏng quần bò đến bên cạnh Đỗ Cận, cố ý dẫn Đỗ Cận đến chỗ ít người. Trong ánh mắt của ta lên vẻ hận thù làm cho Đỗ Cận có muốn xem cũng được.


      “Vận khí của tốt đấy.” Tả Tiểu Lôi ở bên tai Đỗ Cận . mặt treo nụ cười, nhưng miệng ra lại là ý khác.


      ”Tả Tiểu Lôi, là ! Vì sao phải làm vậy?” tại Đỗ Cận hoàn toàn chắc chắn người bỏ thuốc ở trong ly chính là ta. Chỉ là ta ngày xưa oán ngày nay thù, tại sao phải làm như vậy chứ?


      “Vì sao? Đỗ Cận, biết làm cho người ta rất chán ghét sao? Có điều, nếu Ngô Nghị muốn đoạt như vậy, tôi giúp ta tay có làm sao?” Tả Tiểu Lôi lấy móng tay hoàn mỹ của mình đặt lên má Đỗ Cận, khuôn mặt u : “Tuy rằng tôi cũng biết gương mặt này của có gì đáng giá để ta thích như vậy.”


      Các đứng ở chỗ hẻo lánh trong phòng, nên những người khác đều biết giữa các gì với nhau.


      Đỗ Cận kéo tay Tả Tiểu Lôi ra, nhìn thẳng ta : “Nếu tôi báo cảnh sát, nhất định bị trừng trị!”


      Thái độ của Tả Tiểu Lôi vẫn như cũ thèm đếm xỉa: “Được, . Dù sao chuyện này náo loạn lớn đối với tôi cũng bị thiệt gì. chớ quên còn có Ngô Nghị gánh tội thay tôi.”


      Tả Tiểu Lôi cười khẽ qua người Đỗ Cận, Đỗ Cận tức đến nghiến răng. Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng của ta mà bất động.


      Nếu báo cảnh sát, đúng là phá hủy cuộc sống của Ngô Nghị. Tuy biết vì sao Ngô Nghị phải gánh tội thay ta, nhưng cũng muốn bởi vì mà làm cho người mất tương lai.


      Đỗ Cận làm như chưa có chuyện gì xảy ra, sửa sang lại quần áo của mình, vén tóc ra sau tai. Sau đó đến chỗ bàn công tác kế bên Tả Tiểu Lôi ngồi xuống.


      Ánh mắt của các đồng nghiệp cứ dán chặt lên người , làm cho như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn xem như có gì làm công việc của mình.


      Giữa trưa đến giờ cơm thường ngày có hai đồng nghiệp gọi nhưng bây giờ họ người trước người sau ra khỏi văn phòng. Căn phòng yên tĩnh, Đỗ Cận biết mình bị lập.


      làm như có chuyện gì, thu lại những bản thảo, đem tài liệu sắp xếp lại. Sau đó vẻ mặt như thường đến nhà ăn.


      Đỗ Cận vừa đến nhà ăn cảm giác được những ánh mắt ở bốn phương tám hướng đều dán lên người , bên tai còn nghe những thanh giọng bàn tán.


      “Này này, chính là ta”


      phải ta là người vào phòng của lão Mục sao?”


      cây làm chẳng nên non*, ai biết được ta là loại người gì.”


      *Nguyên văn là tay vỗ kêu


      Dọc đường Đỗ Cận nghe những lời đồn, cho là mình sao cả mà ăn cơm của mình, lại bị lời của mấy người này làm cho chút cảm giác muốn ăn cũng có. Hơn nữa ánh mắt của những người này còn cay độc hơn những người trong văn phòng, lời càng khó nghe.


      Đỗ Cận ngồi xuống ăn lát, nhưng vẫn chịu nỗi những lời ô uế tai mình.


      tức giận thở mạnh, chuẩn bị đứng lên. Mu bàn tay lại bị người đè xuống.


      Đỗ Cận ngẩng đầu, biết từ khi nào Lâm Tử Dương ngồi ở đối diện , bàn tay ấn tay , bàn tay cầm đôi đũa lên. Thần sắc tự nhiên ăn cơm của mình.


      Hôm nay Lâm Tử Dương ăn mặc chỉnh tề, làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân. Đỗ Cận cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình xuống. Sau đó rút bàn tay của mình ra khỏi tay của Lâm Tử Dương.


      Hai người gì, khí cũng rất hòa hợp. Đỗ Cận nhìn dáng vẻ của Lâm Tử Dương ăn, cực kỳ quen thuộc.


      Trí nhớ trong chớp mắt trở về những năm trước đây, Lâm Tử Dương thích ăn mặn, thấy thức ăn chay đều cau mày bỏ qua bên.


      Giờ phút này, Đỗ Cận nhìn động tác quen thuộc của Lâm Tử Dương có chút hoảng hốt. Những người xung quanh cũng đều nghe thấy.


      Lâm Tử Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đỗ Cận: “Sao vậy?”


      Đỗ Cận khẽ cười: “ có gì.”


      cúi đầu ăn cơm, hốc mắt lại nong nóng.


      Mục Khiêm Thư ngồi trong văn phòng nghe ông Mục : “Khiêm Thư, hay là để Đỗ Cận nghỉ thời gian ngắn ?”


      Mục Khiêm Thư lắc đầu: “ cần.”


      Ông Mục nhìn Mục Khiêm Thư tự tin, cũng gật gật đầu. Ông biết người cháu trai này làm chuyện gì nếu nắm chắc, ngay cả khi năm mười bốn tuổi giao công ty ông cho cũng câu dư thừa nào.


      Phán đoán của đứa cháu này chưa bao giờ sai, cho nên ông tin tưởng đứa Đỗ Cận có thể mạnh mẽ đứng lên từ những từ tin đồn.


      Cả ngày hôm nay, rốt cuộc Đỗ Cận cũng biết cái gì gọi là lời người đáng sợ. Nhưng mà chuyện như vậy cũng chịu đựng được, cũng có lỗi người sống qua kiếp như .


      Lúc tan sở, Đỗ Cận nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ. do dự chút mới nghe máy.


      “Alo?” Đỗ Cận nhìn các đồng nghiệp lần lượt về, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.


      “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Tay Mục Khiêm Thư lật lật văn kiện, thong thả .


      “BOSS!” Đỗ Cận nghe đến đó biết là tiếng của Mục Khiêm Thư: “Làm sao biết được số điện thoại của tôi vậy?”


      Hỏi xong mới biết mình quá ngu ngốc, ta là Boss của , muốn biết số điện thoại của cũng phải chỉ cần phút thôi sao.


      “Bảy giờ tối, tôi đến đón .” Mục Khiêm Thư như hiểu được nếu trả lời vấn đề kia có chút ngu ngốc, liền bỏ qua nên thẳng mục đích của mình.


      “Boss…” Đỗ Cận ngập ngừng mở miệng, Mục Khiêm Thư ừ tiếng.


      “Vì sao tôi phải ăn cơm với ?” Đỗ Cận nghĩ ra, chẳng lẽ đây chính là quy tắc ngầm chốn công sở gì đó sao?


      nên bày thái độ cự tuyệt hay nghênh đón đây?


      “Vì sao? Bạn trai tìm bạn ăn cơm phải rất bình thường ư?” Mục Khiêm Thư khó có được tâm trạng tốt kiên nhẫn giải thích, khóe miệng thủy chung treo nụ cười vui vẻ. Giống như dự liệu được thái độ của Đỗ Cận. Quả nhiên bên kia điện thoại vang lên tiếng gào to.


      “Trai, trai… Bạn trai!” Đỗ Cận kêu lên tiếng mới phát trong văn phòng còn ai. Cũng may có ai, bởi vì mặt bây giờ hồng như lòng quả trứng gà rồi.


      “Chúng ta khi nào …” Hai chữ ”kết giao” Đỗ Cận xấu hổ thể ra miệng.


      “Lần trước ở quán cà phê phải đến đó để xem mặt sao?” Mục Khiêm Thư cho Đỗ Cận nghe.


      “Phải… Nhưng là...” Nhưng Đỗ Cận còn chưa hết, Mục Khiêm Thư tiếp.


      “Ngày hôm qua, phải ngủ ở nhà tôi sao?”


      Đỗ Cận: “Đó là bất đắc dĩ, có thể đưa tôi đến bệnh viện.”


      Mục Khiêm Thư hơi cao giọng: “Đỗ Cận!”


      Đỗ Cận bị dọa đến dám gì nữa, nhưng vẫn để điện thoại bên tai mình. Thanh từ điện thoại xuyên qua truyền đến tai : “ cảm thấy tôi là người tùy tiện sao?”


      Đỗ Cận: …


      Boss, tôi sai rồi. phải người tùy tiện, là tôi tùy tiện…


      Dọc đường , đầu óc Đỗ Cận có chút trống rỗng. tại trong đầu phải là những tin đồn trong công ty, mà là câu kia của Boss: cảm thấy tôi là người tùy tiện sao?


      Trời ạ, rất muốn .


      Gặp mặt cũng chỉ có hai lần, liền trực tiếp trở thành người . Đây phải tùy tiện là cái gì. Hết lần này đến lần khác vẫn trưng ra bộ dạng đương nhiên làm cho muốn phản bác cũng được.


      Đối với Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận cũng nhớ được nhiều, chỉ biết thương trường ai cũng gọi ta là thất hắc mã, ta bao giờ bị yếu thế trước những người đàm phán với ta. làm việc gì bất lợi cho mình.


      Đỗ Cận chỉ nhớ Mục Khiêm Thư rất ít xuất các tạp chí, đến cả làm việc cũng hiếm khi lộ mặt. Công ty tổ chức đại hội ta cũng rất ít khi tham gia. Chuyện này là do Lâm Tử Dương cho biết.


      Trong trí nhớ ta là người khiêm tốn, người đàn ông luôn thu liễm tài năng là dạng này sao? Nghĩ như thế nào cũng đem cùng Mục Khiêm Thư khiêm tốn liên hệ với nhau được.


      Đỗ Cận về nhà, nằm phịch giường thành hình chữ đại.


      Lục Mạn từ nhà tắm ra liền thấy Đỗ Cận nằm ngay đơ, dùng chân đá đá Đỗ Cận: “Làm sao mà bộ dạng cứ như người chết vậy. Chờ chút nữa mang cậu gặp người.”


      Đỗ Cận nhìn dáng vẻ thần bí của Lục Mạn, thể hứng thú nổi. biết người đàn ông mà Lục Mạn là ai, chính là đồng nghiệp của Lục Mạn ở Tần thị, dáng vẻ bình thường, nhưng tính tình cực kỳ tốt.


      Đỗ Cận cố gắng kiềm chế, làm như rất có tinh thần hỏi: “Là đẹp trai nhà nào hả?”


      Lục Mạn lấy khăn lông đưa đến mặt của Đỗ Cận: “ tắm trước .”


      Đỗ Cận chậm chạp vào nhà tắm, nhìn gương mặt bình của mình cùng bộ dáng bốc hỏa ở trong gương.


      nghĩ ra, vì sao Mục Khiêm Thư lại cảm thấy hứng thú với . Chẳng lẽ như sách viết, ngán thịt cá nên chuyển sang cháo trắng? Nhưng hình như cũng thấy Mục Khiêm Thư có scandal nào làm sao có thịt cá. Chẳng lẽ đối với mình vừa gặp ?


      nên nha, những phụ nữ trong công ty đều so với có hương vị hơn. Đỗ Cận gãi gãi đầu, quên , đến bước nào tính bước đó.


      “Nhanh lên! Bảy giờ chúng ta phải đấy.” Thanh của Lục Mạn ở ngoài cửa truyền đến, Đỗ Cận mở vòi sen, bắt đầu cởi đồ tắm rửa.


      Đỗ Cận vừa ra khỏi nhà tắm, Lục Mạn liền lôi kéo mặc quần áo: “Nhanh lên, quần áo chọn cho cậu rồi này.”


      Đỗ Cận nhìn quần áo Lục Mạn chọn: “Đây là cái gì?”


      Quần áo rộng thùng thình, màu sắc như bà già: “Lục Mạn, cậu xác định để mình mặc bộ đồ này sao?”


      Quần áo như vậy cũng có thể mặc ra ngoài? Có thể vào cửa nhà hàng được ? Lục Mạn nhìn kỹ, áo có thể làm váy, cơ hồ thấy được màu quần ra sao, xám xám trắng trắng. Quả thực chỉ có chữ, hỏng bét!


      “Ây dà, Tiểu Cận. Vì hạnh phúc của chị em, cậu chịu ủy khuất chút . Cậu như vậy mới có thể tôn lên được vẻ đẹp của mình.” Lục Mạn năn nỉ Đỗ Cận mặc quần áo chọn: “Nếu sau này cậu thích đẹp trai nào, mình cũng vì cậu mà chịu ủy khuất.”


      “Khoan , khoan .” Kịch bản phải như thế mà, hôm nay phải là cần phải ăn mặc gọn gàng để đến gặp bạn trai của Lục Mạn sao?


      Chẳng lẽ bạn trai Lục Mạn cũng thay đổi sao?


      “Từ từ, bạn trai của cậu là?” Đỗ Cận hỏi cẩn thận từng li từng tí, sao luôn cảm thấy việc phát triển theo hướng dự đoán.


      “Bạn trai cái gì, mình còn chưa theo đuổi được.” Tim Đỗ Cận cũng muốn treo lên, chưa theo đuổi được, vậy người kia nhất định phải Giản Tùng ở kiếp trước theo đuổi Lục Mạn rồi.


      Chuyện quỷ quái gì đây trời!


      Đỗ Cận đem quần áo nhét vào tay Lục Mạn : “Lấy mặc , hôm nay mình cũng muốn giới thiệu người cho cậu biết. Cho nên quần áo này cậu mặc , nếu ném .”


      Lục Mạn ồ lên tiếng: “Ấy chà chà. Có phải là đẹp trai giàu có kia hả? Hay là cái người theo đuôi cậu?”


      Đẹp trai giàu có là Mục Khiêm Thư, người theo đuôi là Lâm Tử Dương.


      Đỗ Cận thay xong quần áo tử tế, sau đó bắt đầu trang điểm đơn giản, rất ít khi dùng những thứ chai chai lọ lọ này nên hơi cảm thấy quen. Lục Mạn đoạt lấy đồ trang điểm tay Đỗ Cận: “Để mình để mình, đảm bảo cậu đặc biệt trong mắt người kia.”


      Đỗ Cận cũng tranh cùng Lục Mạn, quả những thứ này ấy so với giỏi hơn nhiều.


      Qua nửa giờ, mọi thứ đều xong xuôi. Đỗ Cận và Lục Mạn cầm lấy túi xách ra cửa.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 8♥ : Ăn cơm

      Edit: Vì Sao Buồn


      Beta: Rùa Tuki



      Đỗ Cận và Lục Mạn vừa ra nhìn thấy Mục Khiêm Thư khoang tay tựa vào xe đứng xa xa nhìn các . Đỗ Cận nhớ Mục Khiêm Thư đến tận nhà đón , trong lòng bỗng nhiên có cảm giác được xem trọng.


      Ngày hẹn hò lần đó cũng mặc chiếc váy này, chẳng qua đổi từ chiếc áo ngắn tay thành chiếc áo khoác, chân mang giày cao gót màu hồng cao bảy tấc. Tóc xõa ra phía sau, người đeo trang sức trang nhã. Ánh mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng nhắn, cánh môi hồng hồng. Cả người xinh đẹp hẳn lên. Giờ phút này đứng cách Mục Khiêm Thư mười mét nhìn cười yếu ớt. Đôi mắt Mục Khiêm Thư nheo lại, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.



      Chiếc xe mà Mục Khiêm Thư dựa vào Đỗ Cận thể đó là hiệu gì, Đỗ Cận chỉ nhớ là từng thấy qua tạp chí. Giá trị xa xỉ, thuộc loại số lượng có hạn. Mà bây giờ chiếc xe xa hoa ấy đậu trước chung cư rất bình thường. Chung quy làm cho Đỗ Cận cảm thấy thích hợp cho lắm.


      Có lẽ nếu người khác nhìn thấy và Mục Khiêm Thư với nhau cũng cảm thấy như vậy.


      Mục Khiêm Thư mặc âu phục màu xám, đôi giày da đen. Đây là lần tiên Đỗ Cận cảm thấy có người khoác lên mình bộ trang phục màu sắc trầm tối mà trông vẫn cao quý và tao nhã như vậy. Cực kỳ giống hoàng tử bước ra từ truyện tranh.


      Chỉ là hoàng tử này chuyện tình , vẻ mặt luôn lạnh như băng. Nhưng giờ lại trông thấy môi mỏng của hơi nhếch lên, ánh mắt như tia X quang. Làm cho Đỗ Cận bừng bừng khí thế bắt gặp ánh mắt liền triệt tiêu còn mảnh.


      “Hi!” Lục Mạn lôi kéo Đỗ Cận đến trước mặt Mục Khiêm Thư: “ khéo nha.”


      Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận cúi đầu, trong lòng thấy ấm áp. Sắc mặt ôn hòa ít: “Xin chào, tôi là Mục Khiêm Thư.”


      “Tôi là Lục Mạn, chúng ta gặp nhau rồi mà.” Lục Mạn tuyệt cảm thấy lúng túng, trước kia khi quấn lấy người ta chuyện cũng lưu loát như bây giờ.


      Mục Khiêm Thư gật đầu: “Cùng nhau dùng cơm .” xong liền giúp Lục Mạn và Đỗ Cận mở cửa sau xe. Lục Mạn chui vào, Đỗ Cận vừa định vào cùng bị cánh tay Mục Khiêm Thư kéo lại.




      “Ngồi ghế trước .” Bởi vì trời tối nên nhìn thấy vẻ mặt của Mục Khiêm Thư, nhưng mà cảm giác được bàn tay nắm tay nóng rực.


      Đỗ Cận theo Mục Khiêm Thư ngồi vào ghế phụ, giả vờ cùng Lục Mạn chuyện. Nhưng ánh mắt của luôn tự chủ mà nhìn về phía Mục Khiêm Thư.


      Mục Khiêm Thư những có bộ dạng đẹp, mà đôi tay của còn thon dài và trắng nõn, khớp xương ràng.


      Đỗ Cận quay đầu hỏi Lục Mạn: “ phải vừa rồi cậu hẹn hò sao?”


      Lục Mạn cũng bên tai Đỗ Cận: “Mình vừa mới hỏi, nhà hàng Mục Khiêm Thư cũng cùng chỗ hẹn với Triệu Tĩnh. Tiện đường mà!”


      Đỗ Cận: …


      này đúng là cái gì cũng được.


      Lục Mạn rất giỏi giao tiếp, gần xuống xe mà biết gia thế của Mục Khiêm Thư đến bảy tám phần.


      Kỳ những chuyện đó và chuyện trong công ty đồn cũng khác nhau lắm. Chẳng qua Đỗ Cận bây giờ mới biết ra cha mẹ Mục Khiêm Thư phải ngoài ý muốn chết mà do bọn bắt cóc giết.


      Lúc này khí cũng có chút lúng túng. Lục Mạn cũng biết mình hỏi chuyện nên hỏi nên im lặng nghịch nghịch điện thoại, chỉ để lại Đỗ Cận và người nào đó mắt to trừng mắt . Nhưng biểu tình của Mục Khiêm Thư cũng như bình thường, chút gợn sóng.


      Đỗ Cận nghĩ, Mục Khiêm Thư chính là trời sinh có tính lạnh lùng, nếu như gặp đả kích lớn như vậy chỉ tinh thần sa sút.


      Xuống xe, Lục Mạn ra ngoài trước. Tựa như khí lúng túng lúc nãy chưa từng có đẩy Đỗ Cận đến bên cạnh Mục Khiêm Thư : “ Mục đẹp trai, Tiểu Cận nhà chúng tôi giao cho đó.”


      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn nghĩa khí và Mục Khiêm Thư nghiêm túc, nhất thời cảm thấy bữa cơm này rất áp lực.


      Đỗ Cận ở khách sạn chờ Mục Khiêm Thư đậu xe, hơi gầy, lại làm cho khí chất trong trẻo lạnh lùng của ta thêm nổi bật. Lúc này ta từng bước đến chỗ . Những chiếc đèn nê-ông đường chiếu lên mặt khiến cho khuôn mặt lúc sáng lúc tối. Làm cho Đỗ Cận sinh ra cảm giác chân .


      Mục Khiêm Thư như vậy làm cho Đỗ Cận phen hoảng sợ. loại cảm giác khác thường nảy sinh trong lòng, theo trái tim lan tràn ra ngoài.


      Đỗ Cận theo phía sau Mục Khiêm Thư vào nhà hàng, nhà hàng này rất lớn và vô cùng xa hoa. Dọc đường nghe Lục Mạn món ăn trong đó cơ bản tốn hết phí sinh hoạt trong ngày của các . Đỗ Cận nhìn nhà hàng lộng lẫy như vậy lại có cảm giác muốn ăn.


      Ngoài đại sảnh có rất nhiều người, qua khoảng mười cái bàn mới đến phòng đặt. Đỗ Cận bên cạnh Mục Khiêm Thư cảm giác có rất nhiều cặp mắt nhìn . mặt của bất chợt nóng bừng lên.


      đến bàn thứ năm Đỗ Cận cảm giác được có bàn tay nắm tay , cảm giác ấm áp lập tức truyền đến lòng bàn tay.


      Suốt đường Đỗ Cận mực cũng quay đầu lại chợt cảm giác được Mục Khiêm Thư nắm lấy tay , trong lòng phức tạp nhất thời cũng biết đây loại cảm giác gì.


      Được Mục Khiêm Thư nắm tay nên rất nhanh đến phòng bao. Màu chủ đạo trong phòng là màu vàng, bên trong có cái bàn tròn. bàn bày biện rất nhiều món ăn. Đỗ Cận nhìn qua thấy có vài món rất thích.


      Mục Khiêm Thư kéo ghế ra, ý bảo Đỗ Cận ngồi vào. Sau đó cởi áo khoác ngồi bên cạnh Đỗ Cận.


      Mục Khiêm Thư mặc chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong. Màu trắng dưới ánh đèn càng nổi bật vẻ tuấn tú của .


      Đỗ Cận nhìn đến si ngốc, đến khi Mục Khiêm Thư gắp thức ăn xong đưa cho Đỗ Cận đôi đũa mới hoàn hồn.


      “Cám ơn.” Đỗ Cận có chút khẩn trương, thanh cũng tự nhiên giống như thường ngày.


      “Đừng khách sáo.” Mục Khiêm Thư nhíu mày, thậm chí có chút thất vọng. lấy lòng chẳng lẽ cảm giác được sao?


      Vẻ mặt ràng rất dịu dàng mà sao ấy lại khẩn trương như vậy…


      Đỗ Cận đương nhiên biết lời trong lòng của Mục Khiêm Thư, chỉ thấy có chút bất an.


      Đỗ Cận yên lặng cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên Mục Khiêm Thư gắp chút thức để vào chén . Đỗ Cận vừa định cám ơn, lại nghĩ đến ta đừng khách sáo nên lời vừa đến miệng lại nuốt vào.


      Mục Khiêm Thư ăn bao nhiêu, Đỗ Cận chú ý đến chỉ ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu. Những món còn lại cũng đụng qua. Đỗ Cận nhìn những món ăn khác hiểu được, chắc là ăn cay được.


      Hai người chuyện, giúp gắp thức ăn, vội vàng ăn. Nhưng cũng rất hài hòa.


      Đỗ Cận ăn no nê định cùng Mục Khiêm Thư chuyện lúc, cửa phòng bỗng dưng kẽo kẹt mở ra.


      Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư quay đầu lại, nhìn thấy Mục Khiêm Kỳ ló đầu vào nhìn. Sau đó liền nghe ấy với người phía sau: “ thấy chưa, em trai và Đỗ Cận mà.”


      Lý Á theo sau Mục Khiêm Kỳ vào phòng, tay mang túi xách, vẻ mặt bất đắc dĩ : “Em quấy rầy bọn họ rồi.”


      Mục Khiêm Kỳ rất đẹp, mặc dù chỉ mặc chiếc áo trắng đơn giản nhưng lại khiến ấy có hương vị rất đặc biệt. Bên trong phòng hơi nóng, sau khi Mục Khiêm Kỳ ngồi xuống liền đem chiếc áo khoác trắng cởi ra. Sau đó nhìn Đỗ Cận: “ quấy rầy đến hai người chứ?”


      Đỗ Cận đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, xua tay liên tục: “ có.”


      Mục Khiêm Kỳ nhìn Lý Á, mày hơi nhíu : “ thấy chưa, chị dâu có.”


      Đỗ Cận nghe vậy liền trầm mặc, sai rồi, vừa nãy nên đáp lời mới phải…


      Mục Khiêm Thư nhìn mặt Đỗ Cận trong nháy mắt đỏ như lòng trứng, tâm tình tốt lên liền mở miệng: “Sao hai người lại đến đây?”


      Mục Khiêm Kì vừa rồi ở cửa nhà hàng thấy bóng lưng bọn họ. Sau đó lại chỗ quản lý xác nhận mới đến đây chào hỏi.


      Mục Khiêm Thư nghe Mục Khiêm Kỳ xong, nhìn đồ ăn bàn dò hỏi: “Ăn xong chưa?”


      Lý Á nhìn đồ ăn bàn giống khẩu vị của Mục Khiêm Thư nên hỏi: “Ăn xong rồi. Nhưng mà đổi khẩu vị khi nào vậy?”


      Mục Khiêm Thư nghe vậy, ý vị thâm trường liếc Mục Khiêm Kỳ cái: “Ăn xong rồi còn tới đây làm gì?”


      Mục Khiêm Kỳ: …


      Mục Khiêm Kì bị Lý Á kéo , Đỗ Cận nhìn bọn họ rời vội vàng hỏi: “Boss, thái độ của như vậy…”


      Mục Khiêm Thư rót đầy tách trà, ngón tay thon dài mang theo ấm trà. thèm đếm xỉa trả lời: “Sao vậy?”


      sao.” Nhìn gương mặt lạnh lùng như băng của Mục Khiêm Thư đen lại, câu kế tiếp của Đỗ Cận liền theo nước trà xuống.


      Rời khỏi nhà hàng, Mục Khiêm Kỳ mang theo gương mặt thỏa mãn cười vui vẻ, gương mặt xinh đẹp của thu hút nhiều người đàn ông quay lại nhìn theo.


      Lý Á có chút mất hứng muốn che lại những ánh mắt kia, đem Mục Khiêm Kỳ ôm vào trong ngực.


      “Ông xã, đây là lần đầu tiên trai đuổi chúng ta !” Mục Khiêm Kỳ cũng ôm lấy thắt lưng Lý Á, người Lý Á truyền đến cảm giác ấm áp. Làm cho Mục Khiêm Kỳ cười càng sâu.


      “Đúng vậy…” Lý Á thở dài tiếng.


      “Hi vọng ấy tìm đúng người, nếu ấy thực …” Mục Khiêm Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Lý Á, trong mắt vẻ lo lắng.


      “Được rồi, tin tưởng Mục Khiêm Thư tìm lầm người.” Lý Á ôm chặt Mục Khiêm Kỳ vào lòng, thấp giọng .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ♥Chương 9♥ : Vu oan hãm hại

      Edit : Vì Sao Buồn

      Beta : Rùa Tuki


      Mấy ngày đây công việc ở công ty tương đối nhiều, Đỗ Cận nghe sắp tới đây có buổi tiệc hàng năm. Ngoài những đồng nghiệp trong văn phòng, cơ bản khi Đỗ Cận ra ngoài còn bắt gặp những ánh mắt khác thường, chuyện này làm cho tâm tình tốt lên rất nhiều.


      Chỉ còn tháng nữa là đến buổi dạ hội hàng năm của Hoa Tư. Tiệc năm nay và tiệc Nguyên Đán được tổ chức cùng ngày, vì thế được tổ chức khá hào phóng ở khách sạn tốt nhất thành phố K. Mọi khi là ông Mục đảm nhiệm việc chủ trì, nhưng lần này được giao cho Mục Khiêm Thư, ông chủ tân nhiệm Hoa Tư tự mình chủ trì.


      Buổi tiệc của Hoa Tư chỉ có những người trong công ty, mà còn có số nhà thiết kế lớn thường qua lại, rất nhiều người muốn nhân cơ hội này để giới thiệu chính mình, hi vọng được những nhà thiết kế này nâng đỡ.


      Sau khi tin tức này tung ra Đỗ Cận đến đâu cũng nghe thấy tên Mục Khiêm Thư, ghép lại những chi tiết vụn vặt cuối cùng cũng hiểu ra. Ba chữ Mục Khiêm Thư kia khiến lòng Đỗ Cận bắt đầu xao động.


      khí trong công ty bỗng trở nên rộn ràng, hơn nữa từ những tin tức nội bộ còn nghe năm nay có Kha Cẩm Minh tham dự nên khiến toàn bộ người trong công ty sáng bừng cả lên.


      Đỗ Cận thấy gần đây đề tài thảo luận trong công ty là Mục Khiêm Thư cũng là Kha Cẩm Minh, mọi cử chỉ của hai người cũng được khuếch đại. Ngay cả những ảnh chụp bạn trước kia của Kha Cẩm Minh rất nổi tiếng mạng lưới nội bộ trong công ty. Đỗ Cận lặng lẽ tra baidu lúc, trong lòng cảm thán quả nhiên là nhân tài.


      Kha Cẩm Minh là người Trung Quốc duy nhất dành được giải thưởng WJ, năm trước đến New York đào tạo chuyên sâu, sau đó còn nghe tin tức gì nữa. Ai cũng ngờ được ta xuất ở buổi tiệc cuối năm của Hoa Tư. Thậm chí còn có tin đồn, lần này Kha Cẩm Minh tham gia là để bàn chuyện ký hợp đồng Hoa Tư với Mục Khiêm Thư.


      Đây mới là đề tài oanh tạc, Đỗ Cận nhìn vào văn phòng thấy Trương Mẫn ngày thường thích trang điểm mà giờ bắt đầu loay hoay trang điểm này nọ, khỏi cảm thán, phụ nữ thay đổi cũng vì những người đàn ông…


      “Đỗ Cận, lấy phần văn kiện này sao chép bộ.” Tả Tiểu Lôi lại bên cạnh Đỗ Cận, tay đưa bản thảo cho Đỗ Cận. Vẻ mặt kiêu ngạo, móng tay nhuộm đỏ cầm văn kiện.


      Mặt Đỗ Cận chút thay đổi nhìn Tả Tiểu Lôi : “Việc này phiền nhờ Tiểu Mạt làm .”


      Tả Tiểu Lôi cười phì cái : “ và Tiểu Mạt có gì khác nhau?”


      Đỗ Cận oán hận nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi, hiểu được ý của Tả Tiểu Lôi. Từ sau việc bỏ thuốc kia, quản lí cũng rất ít cấp case cho , cố tình lập ở bên ngoài. Những chuyện làm cũng chỉ là chút ít chuyện vặt vãnh. Trong lòng Đỗ Cận oán thầm hai câu, nhưng chung quy cũng là người mới, vẫn là nhẫn nại chút tốt hơn.


      Đỗ Cận đem bản thảo văn kiện Tả Tiểu Lôi đưa bỏ vào máy photo, Trương Mẫn bưng tách cà phê lại gần Đỗ Cận: “Đỗ Cận, có biết tin tức Kha Cẩm Minh đến Hoa Tư ?”


      Đỗ Cận nháy mắt mấy cái: “Tôi làm sao biết được?”


      Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận ngây thơ: “Ơ kìa, đùa chứ. Chuyện lớn như vậy mà cũng biết sao?”


      Đỗ Cận nhìn bộ dạng Trương Mẫn thần bí, lòng hiếu kỳ bị gợi lên: “ phải xác định sao? làm sao mà biết được vậy?”


      Trương Mẫn uống ngụm cà phê, mắt nheo lại cười : “Tôi có người đồng nghiệp thân thích biết chuyện này, là ấy cho tôi biết. Nhưng mà cũng đừng cho ai biết nha!”


      Trong khoảng thời gian này quan hệ của Trương Mẫn và Đỗ Cận cũng tệ lắm, hai người cũng thường thầm cùng nhau dạo hoặc là ăn. Đỗ Cận nhìn Trương Mẫn ánh mắt nheo lai: “Thích những chuyện bát quái nhỉ!”


      Trương Mẫn thấy Đỗ Cận tin mình, nóng nảy: “Bát quái gì chứ! Điều tôi ! Người thân của tôi còn được chính Boss mời đấy! Xem ra Boss cũng rất có bản lĩnh, mời được các nhân vật lớn. Sau này Hoa Tư muốn náo nhiệt cũng được!”


      Đỗ Cận nhìn có người vào, chạy nhanh đẩy Trương Mẫn rồi quay qua máy photo: “Được rồi được rồi, về làm việc .”


      Trương Mẫn vẫn còn oán niệm: “Ơ này, chuyện tôi với đúng là chính mà!”


      Đỗ Cận sao chép tư liệu xong, quay về chỗ chợt điện thoại vang lên, lấy điện thoại ra, là Mục Khiêm Kỳ gọi đến.


      “Alo, chị dâu. Hôm nay có rảnh ?” Mục Khiêm Kì trực tiếp gọi Đỗ Cận là chị dâu, Đỗ Cận dở khóc dở cười, nếu như đồng nghiệp biết ấy gọi mình như vậy, chỉ sợ mình chết rất nhanh.


      “Có chuyện gì sao, Mục tiểu thư.” Đỗ Cận trả lời hơi có chút khoảng cách.


      “Gọi tiểu thư khách sáo quá, gọi em Kỳ Kỳ . Nếu chị rãnh qua nhà em chuyến nha.” Tuy thường ngày Mục Khiêm Kỳ chuyện rất , nhưng ý tứ trong lời đó làm cho Đỗ Cận phản bác gì lại được. Hơn nữa, ấy còn là em của Boss.


      “Được.” Đỗ Cận kết thúc cuộc gọi, vào văn phòng. Đem văn kiện sao chép đưa cho Tả Tiểu Lôi.


      “Phiền toái giúp tôi đưa vào cho trưởng phòng.” Tả Tiểu Lôi từng câu từng chữ, hai chữ phiền toái đặc biệt nhấn mạnh.


      Đỗ Cận khẽ cắn môi, lấy văn kiện đem vào văn phòng giao cho trưởng phòng.


      “Đỗ Cận, đây là cái gì hả!” Đỗ Cận vừa đem văn kiện bỏ xuống chuẩn bị rời ở sau lưng liền nghe tiếng trưởng phòng gào thét.


      Gần đây tâm tình tổ trưởng tốt, hình như là do bà ấy mới ly hôn, nên khi thấy những trẻ đặc biệt nổi giận. Ai bảo chồng của bà ta bị kẻ thứ ba cướp chứ.


      Đỗ Cận quay người lại: “Trưởng phòng, văn kiện này là Tả Tiểu Lôi bảo tôi giao cho tổ trưởng.”


      Tả Tiểu Lôi được gọi vào văn phòng, mắt ta mở to mờ mịt : “ có, tôi bảo giao cho trưởng phòng lúc nào.” Vừa vừa lại chỗ trưởng phòng, cầm lấy văn kiện kia : “Đỗ Cận cầm đống giấy vụn này đưa đổ trưởng làm gì vậy? biết gần đây tổ trưởng có rất nhiều áp lực sao?”


      Đỗ Cận cứng lưỡi: “Đây phải vừa mới…”


      Ngón tay Tả Tiểu Lôi đặt vai tổ trưởng xoa bóp, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Đỗ Cận, văn kiện tôi đưa cho tổ trưởng, còn cần chuyển giúp sao?”


      Nghiêm nghe xong còn tức giận hơn. Bà ta lấy tay quăng văn kiện vào người của Đỗ Cận quát: “Đây là cái gì hả!”


      Đỗ Cận trầm mặc nhặt văn kiện lên, nhìn Tả Tiểu Lôi vừa lòng cười đắc chí cùng với dáng vẻ khó chịu của Nghiêm , hiểu được, Tả Tiểu Lôi muốn ở bộ phận thiết kế này ngóc đầu lên được.


      Rời khỏi văn phòng, các đồng nghiệp đều nhìn bằng ánh mắt dụng tâm kín đáo, nhưng phàm là nhà thiết kế ít nhiều vẫn có chút kiêu ngoại, Đỗ Cận biết xấu hổ tự tiến cử mình như vậy làm cho bọn họ càng thêm có ấn tượng xấu với Đỗ Cận.


      Trương Mẫn đến bên cạnh Đỗ Cận: “Chuyện gì xảy ra vậy?”


      Đỗ Cận đè chua xót trong lòng xuống: “ có việc gì.”


      Trương Mẫn vỗ vỗ vai Đỗ Cận: “ sao đâu. Người mới ai cũng bị như vậy.”


      Đỗ Cận đối với an ủi của Trương Mẫn chỉ cười cười, biết người mới vào công ty phải chịu xa lánh, chỉ là biết tại sao Tả Tiểu Lôi luôn cứ nhắm vào .


      Tả Tiểu Lôi theo Nghiêm ra khỏi văn phòng, thị uy nhìn Đỗ Cận. Đỗ Cận bước nhanh lại chỗ Tả Tiểu Lôi: “Phiền theo tôi ra ngoài chuyến.”


      Tả Tiểu Lôi cười : “Được.”


      Đỗ Cận và Tả Tiểu Lôi ngồi ở quán cà phê dưới lầu công ty, dáng vẻ Tả Tiểu Lôi ưu nhã dùng thìa khuấy cà phê, tựa như bố thí hỏi: “Chuyện gì?”


      Đỗ Cận gọi ly Mocha, làn khói lượn lờ làm nhìn thấy vẻ mặt của Tả Tiểu Lôi: “Vì sao luôn nhằm vào tôi như vậy?”


      Tả Tiểu Lôi uống ngụm cà phê: “Vì sao?”


      Sau đó ta còn thêm: “ có biết quan hệ của tôi và Ngô Nghị?”


      Đỗ Cận nghĩ đến chuyện này cùng Ngô Nghị có quan hệ gì, nhưng là thời điểm Ngô Nghị tạm rời cương vị công tác ràng là bao che ta, chẳng lẽ hai người bọn họ giống như Lục Mạn ?


      và Ngô Nghị có quan hệ gì? Chẳng lẽ hai người qua lại?” Đỗ Cận tin Ngô Nghị là người đàn ông như vậy.


      phải. ta phải bạn trai của tôi.” Tả Tiểu Lôi nhìn vào mắt Đỗ Cận : “Nhưng mà người bạn thân nhất của tôi bởi vì ta mà tự sát.”


      Tay Đỗ Cận cầm ly run sợ: “Sao lại như thế?”


      Tả Tiểu Lôi nhìn Đỗ Cận ngây người, cười cười: “ thấy tôi đối với có tốt , giúp đuổi người đáng sợ bên cạnh . phải nên cảm ơn tôi sao?”


      Đỗ Cận há miệng, rồi lại biết gì, cuối cùng chỉ thở dài : “Chuyện này cùng tôi có quan hệ gì chứ?”


      Tả Tiểu Lôi nhấc ngón tay, cầm ly lên: “Vốn là cũng có liên quan, nhưng ai bảo ta thích làm gì. Những thứ gì ta thích tôi đều muốn hủy diệt!”


      Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi rơi vào trong ký ức, nửa ngày cũng chuyện. Tả Tiểu Lôi trầm tư lúc rồi lấy lại tinh thần: “Đỗ Cận, chỉ trách xui xẻo.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :