1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 49
      Edit: Mộng Hàn

      Khi Nghiêu thiếu vòng quanh ngọn núi đến nơi này thấy chiếu đầy người và thức ăn, Bạch tiểu thư cũng theo Nghiêu tiểu thư cũng theo phía sau cùng đến vấn an Nghiêu phu nhân, thấy tình hình này, tất nhiên là cười thầm : "Ca ca đúng là nóng vội, chạy đến đây vấn an Nghiêu phu nhân sớm hơn chúng ta bước… Xu Đình, ca ca của ta đúng là quan tâm ngươi nha!”

      Nghiêu Xu Đình hiển nhiên vẫn là thiếu nữ ngây thơ chưa biết , nên khi bị khuê mật trêu đùa, chỉ khẽ cắn môi cúi đầu lên tiếng.

      Nếu ở ngọn núi của Nghiêu gia, chủ nhân Nghiêu Mộ Dã sau khi trầm mặc lúc liền nhặt lại đạo đãi khách thích hợp, hơi trầm mặt hỏi gã sai vặt bên cạnh: "Các người lười biếng đấy ư? Sao lại để khách quý chen chúc nhau thế này, biết lấy thêm chiếu lớn hơn sao!”

      Quảng Tuấn Vương uống vài chén rượu, hơi say, nhấm nháp miếng bánh hạt dẻ chậm rãi nhắm rượu. Nghe xong lời , vội vã nuốt miếng bánh trong miệng vào : "Nghiêu nhị, tuy về hành binh đánh giặc ngươi luôn dẫn đầu, nhưng lại biết cái thú của lễ hội hoa như thế này. Mưa hoa bay đầy trời, phải nên cùng tuyệt sắc mỹ nhân ngồi chung chiếu, cùng nhau thưởng thức như thế mới phụ lễ hiến tế của những hồn hoa, vất vả lắm ta mới được cùng tiên hoa chung chiếu thưởng thức cảnh đẹp, ngươi lại cố tình muốn quấy rầy nét thanh nhã đạm mạc thế này, đổi! Cho dù mang chiếu mới đến cũng tuyệt đối đổi!"

      Lời tỏ bày thẳng thắn hề che dấu làm tai Ngọc Châu ửng đỏ, Quảng Tuấn Vương từ trước đến nay luôn quang minh lỗi lạc, thích mỹ nhân cũng luôn thẳng thắn biểu lộ tấm lòng mình. làm cho phụ nhân từ Tây Bắc mới đến như mình cảm thấy có chút theo kịp.

      Đáng tiếc Nghiêu nhị thiếu lại hoàn toàn nghe hiểu cầu cơ bản gì đó của Quảng Tuấn Vương đối với mưa hoa đầy trời thế này. Chỉ mang thêm hai chiếc chiếu đến đặt sát bên cạnh : "Mau sang đây cùng ta uống rượu, từ tiền tuyến mới truyền đến tin tức tốt, sáng nay mới thượng triều bẩm báo Thánh Thượng, tại muốn chia sẻ cùng nhị vị."

      Nghe xong lời này, Bạch thiếu lập tức nhướng mày : "Như thế nào? Trận đầu báo cáo thắng lợi?"

      Nghiêu Mộ Dã gật gật đầu, ngắn gọn: "Dịch nha báo cáo, đại thắng ngay cửa ải hiểm trở nhất, lấy ít thắng nhiều, bắt làm tù binh ba ngàn người của Tộc bắc."

      Khi nghe lời này bất cứ nam nhi Đại Nguỵ nào cũng chấn động tinh thần. Ngay cả người luôn để ý đến triều chính như Quảng Tuấn Vương cũng đều có chút kích động, lập tức đứng lên, ngay cả giày cũng thèm mang, chỉ mang tất trắng dẫm bừa lên cỏ, nâng chén cao giọng hét: "Sỉ nhục Cốc Dương! Tuyết gặp mặt trời! Mau thay, mau thay!"

      Trận chiến ở Cốc Dương là sỉ nhục mà dân chúng Đại Ngụy bao giờ rửa sạch, Ngụy Linh Tông tại vị và phi tử thể đào vong nên bị người của tộc Bắc bắt làm tù binh, nghe lúc ấy hoàng hậu của Ngụy linh tông bị đày thành nữ tì hạ đẳng giam cầm trong hoàng cung, làm những chuyện ti tiện nhất cho tộc người Bắc. Đủ loại khuất nhục đến mức ngay cả sử quan cũng đành lòng viết chi tiết.

      Bạch thiếu cũng đứng lên, mang giày cười bước đến trước mặt Nghiêu Mộ Dã : " phụ nhiều năm khổ tâm của Kính Đường huynh, đem đại Ngụy hùng vĩ của ta trải khắp thiên hạ!"

      Rất nhanh, tin tức thắng lợi từ trận đầu tiên được truyền khắp các ngọn núi lân cận, tiếng reo hò, tiếng cười đùa sung sướng của mọi người vang lên làm những cánh hoa cành lay động, thành cơn mưa hoa bay lả tả. Có người ngông cuồng kích động, cất tiếng thét dài, vang tận mây xanh. Trong lúc nhất thời, niềm vui sướng như điên khó có thể kiềm chế lan toả khắp nơi.

      Lưu luyến giai nhân hay lãng mạn gì khi gặp phải tin tức chấn động lòng người này cũng phai nhạt mấy phần.

      Thừa dịp các nam nhân nâng chén chúc nhau, Ngọc Châu đứng dậy mang giầy vào, thẳng về phía ngọn núi của Bạch gia, xem có thể gặp được Bạch tiểu thư sau khi thỉnh an xong quay về, nhờ nàng ấy mang thư vào cung giúp nàng.

      Nhưng nàng lại muốn xuyên qua đám người, nên bỏ gần tìm xa, đường vòng phía sau núi. chưa được bao lâu liền nhìn thấy vị nữ tử trang phục sang trọng ngồi nhuyễn kiệu, bên dưới kiệu là thị nữ, hộ vệ về hướng này.

      Nàng ấy với mái tóc mây vấn cao, cài chiếc trâm cài có chạm hoa rực rỡ, giống như nàng tiên hoa vừa bước ra từ trong tranh vẽ.

      Ngọc Châu hơi mở to mắt, ý cười lập tức lan rộng ra đôi môi ửng đỏ, thẳng đến khi nhuyễn kiệu của nữ tử đến gần, Ngọc Châu mới vội vàng thi lễ: "Dân nữ Ngọc Châu, bái kiến Tiêu phi nương nương."

      gương mặt của Tiêu phi cũng mang theo nụ cười khó có thể kiềm chế, tự mình bước xuống kiệu, bước tới đỡ nàng đứng dậy, vừa tỉ mỉ quan sát, khóe mắt lại vừa rưng rưng : "Từ buổi chia tay ở Tây Bắc, giống như trải qua mấy kiếp, thể ngờ lại có thể gặp được muội dãy hoa sơn này…”

      ra từ khi tin tức thắng lớn chiến ở tiền tuyền truyền đến, Thánh Thượng long tâm đại duyệt, lệnh cho nội thị giám mang Ngọc Tuyền tửu trân quý được cất giữ lâu năm, phân phát cho các đại tộc quần thần ở lễ hội hoa năm nay. Đây cũng là tục lệ cũ của tiết ngắm hoa, vài phi tử được sủng ái của hoàng thượng thay Tiên hoa, dùng bình ngọc đem rượu chia cho quần thần, với hàm ý mang long ân của hoàng đế phân phát tứ phương.

      Năm nay, Tiêu phi nương nương vốn đến hoa sơn của thế tộc khác là Thạch gia, nhưng khi nhìn thấy đỉnh núi này nối liền với Nghiêu gia lập tức này ra ý, liền sai người men theo đường mòn vòng quanh nối liền hai ngọn núi xuống, vừa khéo gặp được Ngọc Châu cũng theo đương mòn này.

      Bởi vì phải trở về gặp mặt Thánh Thượng phục mệnh, Tiêu phi nương nương nhất thời thể cùng Ngọc Châu chuyện nhiều, chỉ vội vàng hỏi: "Những ngày qua ta vẫn liên tục lo lắng cho muội, tại muội dung thân ở nơi nào, sao lại đến nơi này?"

      Ngọc Châu nhất thời cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giọng : " nay muội ở Nghiêu phủ làm phu tử dạy chạm ngọc cho Nghiêu tiểu thư, dạy nàng ấy điêu khắc Ấn triện, Nghiêu phủ trả thù lao rất phong phú, nương nương cần lo lắng."

      Nhưng sau khi nghe xong lời Ngọc Châu , mặt của Tiêu phi chẳng những hề thả lỏng, ngược lại hít hơi sâu đầy lo lắng, lúc trước nàng có nghe mẫu thân qua, lòng luôn lo lắng Ngọc Châu và vị Thái uý kia có dính dấp gì với nhau, nay lại chứng suy nghĩ trong lòng, làm sao nàng lo lắng cho được, định thêm gì đó, lại lo lắng những lời mình ra, bí mật khó giữ, nếu để nhiều người biết tốt. Cuối cùng, chỉ cố miễn cưỡng cười : "Nếu như vậy, ta cũng yên lòng... Dạo gần đây ta cũng rất thích vẽ tranh, nên cũng muốn chạm khắc ấn triện, nếu hôm nào muội có thời gian, có thể vào cung gặp ta hay ?"

      Ngọc Châu khẽ gật đầu, sau khi định ra ước hẹn vào cung ngày mai. Tiêu phi chỉ tỉ mỉ dặn dò nàng buổi trưa đến cửa sau của hậu cung có người đón nàng xong thêm gì nữa. Bởi vì vội mang rượu ngon đến tặng cho Thạch gia, nên ngồi nhuyễn kiệu nhanh chóng rời .

      Nếu lần này trong lúc vô tình gặp được nhị tỷ, vậy cũng cần làm phiền Bạch tiểu thư nữa, vì thế nhanh chóng quay trở về.

      Còn chưa tới kịp đến đường nối giữa chân núi, thấy Nghiêu Mộ Dã nâng chén rượu đứng dưới gốc hoa đào lâu năm.

      Mỹ nam tử danh chấn kinh thành, mặc người trường bào màu xanh, ngực rộng vòng eo rắn chắc, mặt tuấn tú dáng dấp hào hoa phong nhã, đứng bên dưới gốc cổ thụ cực kì đẹp mắt.

      Nhưng Ngọc Châu nhìn sắc mặt của , lại hề mang vẻ mừng rỡ khi Bắc tuyến đại thắng, sắc mặt dường như có vẻ vui, rất phụ nét rực rỡ lộng lẫy của hoa sơn, vì thế liền cúi đầu hướng về phía thi lễ, rồi định vòng qua.

      Nghiêu Mộ Dã đưa tay ngăn lại lười biếng : "Bây giờ lại muốn đâu? Tuy rằng nàng đến từ vùng Tây bắc, nhưng nhập kinh cũng rất lâu rồi, chắc biết tập tục của tiết ngắm hoa là nếu gặp nhau rồi phải cũng nhau ngồi dưới mưa hoa đối ẩm? biết hôm nay, Ngọc Châu nương có thể cùng tại hạ cùng uống dưới mưa hoa ?"

      Ngọc Châu kính cẩn : "Thái uý cực kì bận rộn, khắp núi vô số những biển hoa, Ngọc Châu có lòng muốn chúc Thái úy đại thắng, nhưng vẫn liên tục thấy ngài có thời gian rảnh..."

      Thái uý hơi ngả lưng vào thân cây cổ thụ phía sau, hàng mi dài nhếch : "Cho nên tiểu thư mãi chờ đến mức phải cùng đám người Quảng Tuấn Vương đối ẩm cùng nhau sao?"

      Ngọc Châu bất đắc dĩ thở dài hơi : "Thái uý cũng , cùng uống dưới mưa hoa chính là lệ thường, Ngọc Châu tiện ngoại lệ, làm mất hưng trí của Quảng Tuấn Vương... Ngô..."

      Trong lúc chuyện, chén rượu của Thái úy đưa tới, rượu từ bên trong chén rót thẳng vào miệng của Ngọc Châu, làm nàng suýt chút nữa bị sặc, vất vả nuốt xuống được đôi mắt cay đến đỏ hồng, mở mắt nổi, cái mũi cũng cau lại chặt, hoàn toàn giống chú thỏ ăn phải ớt vậy.

      Nghiêu Mộ Dã nhìn bộ dáng chật vật hiếm có của Ngọc Châu, còn dáng vẻ dịu dàng thanh lịch nữa, dĩ nhiên là vui vẻ thoải mái, bật cười lộ ra hàm răng răng trắng như tuyết, lập tức kéo tay nàng : " ngọn núi thô tục này, hoa có hồn gì để mà xem? Để ta mang nàng đến nơi để mở rộng tầm mắt!”

      xong liền bảo Giác nhi chọn là tự trở về hoặc chờ, kéo tay Ngọc Châu, theo con đường mòn bên cạnh xuống núi, ôm ngang eo Ngọc Châu nhấc lên lưng ngựa, sau đó cũng xoay người lên ngựa, ôm giai nhân phi ngựa thẳng về phía trước.

      Ngọc Châu tuy sớm quen với tính khí thất thường bốc đồng của nam nhân này, nhưng tại sau khi lãnh đạm nhau mấy ngày, nàng thực thể đoán được nam nhân này muốn dẫn mình nơi nào.

      Khi vó ngựa rốt cục cũng ngưng lại Ngọc Châu mới phát , mình bị mang đến u cốc, bên trong sắc xanh thẫm của lá tràn đầy trong mắt, chỉ có gốc cổ thụ đào sống ở giữa u cốc.

      Màu xanh biếc chung quanh như phụ trợ thêm cho gốc hoa đào, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu vào khe hở của sơn cốc, chiếu lên những tán hoa, mỗi cánh hoa hồng nhạt đều mang theo tia sáng lấp lánh.

      Nghiêu Mộ Dã nhấc Ngọc Châu ra khỏi lưng ngựa ôm xuống dưới, kéo nàng cùng đến bên dưới tàng cây: "Trong sơn cốc này tuy rằng chỉ có gốc hoa này, có khí thế biển hoa phủ đầy núi, chỉ là ai thưởng thức, tự mình lững lờ thả trôi trong gió , nhưng lại càng làm cho người ta có thể tĩnh tâm thưởng thức nét đẹp độc đáo của gốc hoa này..."

      Gốc đào này màu cực hồng, phối hợp với tiếng chim hót véo von, càng mang theo vẻ đẹp hoang sơ giữa trời và đất. Nếu so với những gốc hoa được cố ý trồng dày đặc khắp núi, gốc đào mọc đơn độc nơi này lại càng có quyến rũ mạnh mẽ khó thành lời, đây là nét đẹp được tôi luyện qua năm dài tháng rộng với mưa gió thời gian mới có được.

      Nghiêu Mộ Dã mang theo Ngọc Châu tới dưới tàng cây, đưa tay hái đóa hoa hồng nhạt khẽ cài lên mái tóc mây của nàng, giọng : "Nàng trong tim ta chính là gốc cây đơn độc này, tiên tử của ta, có đồng ý cùng ta đối ẩm?"

      Ngọc Châu muốn lên tiếng, lại bị đặt tay lên đôi môi: "Toàn thân tiên khí, nhưng chỉ có cái miệng này là tục khí, hôm nay đừng những lời vui, nàng cứ ngồi xuống và im lặng là được…”

      xong, đúng là từ lưng ngựa lấy xuống bầu rượu dùng lúc hành quân, còn có chiếc chiếu mềm trải ở mặt đất.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Nghiêu lão bản nghĩ thầm: Tinh chính là ngừng học tập để tiến bộ, hãy xem chiêu tán mới của ông!

      Quần chúng lại nghĩ: Công tử ngài tiên khí khắp người, chỉ là cái miệng của ngài hơi thúi chút...
      Tiểu Ly 1111, noair, Hoa bé nhỏ63 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Bảo ng khác miệng thối,sao ko nghĩ mình miệng tiện
      Nhưng mà thích cái miệng kiến thoắng đó
      lananhtran51 thích bài này.

    3. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      Nghiêu ca tán gì giống cưỡng bức dân nữ con nhà lành quá , hứng lên bốc hốt các kiểu,đưa các nơi, ép buộc các thể loại...
      lananhtran51 thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Khi quần chúng nghĩ: quoa, nước ta có tin hỷ, Nghiêu thiếu cương trực công minh, dù ngắm hoa hoè cũng ko quên vì nước quên thân vì dân xả lũ, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.
      Khi hảo huynh đệ nghĩ: hổ thẹn a, ta cứ tưởng Nghiêu nhị cũng qua đây chen thêm cái chân xài ké chiếu cùng mỹ nhơn, hổ thẹn~ing a, ra Nghiêu nhị cũng có lúc nam thẳng tới vậy, trải chiếu khác mở trà đá mời huynh đệ bàn luận tin thế giới 24h, tiên nữ vờn hoa như thế cũng ko lọt cặp nhãn xuồng của Nghiêu nhị.
      Khi vua và quần thần nghĩ: tốt, tốt, ko hổ trụ cột đất nước, vì vậy chúng ta chơi vẫn chơi, hú hí vẫn hú hí mấy em, ta có trụ cột Nghiêu thái uý.
      Thực tế : đáng chết, ta chỉ mấy ngày ko qua quánh dấu chủ quyền thôi, mà cái bọ bạn bè có tâm, chân ngắn chân dài vây quanh Châu nhà ta... qua đây ngồi hết cho ông, lén phén thò cái gì ra, ông cán bột hết. Ông đây bận luyện nhất trụ kình thiên với học bí kíp tán thần công, hôm nay ngày lành tháng tốt, kiếm nàng trả bài....
      Xin lỗi, hãng kem đánh răng Côn Gát thể tài trợ cho chương trình cua của Nghiêu thái uý, chúng tôi bất lực, cáo lỗi cùng quý vị......

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 50:
      Edit: LeVuong
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Tác giả có lời muốn : Để có thể tăng độ nai tơ trước tình của Thái úy nên người ta chọn nơi cầu hôn lãng mạn nhất đời rồi, nhưng đám sói nữ các người lại đòi động phòng luôn vậy…. Sao các thiếu nữ thời nay lại thích quăng thính rộng rãi thế này????
      Last edited by a moderator: 23/2/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :