1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Phuongphuong57500, Hằng Lê, moimoi2 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      @Hằng Lê cố lên nàng ơi. mọi ng ngóng cổ lót dép ngồi đợi nàng lê lết qua mấy 5k chữ để có những đoạn thịt hoành tráng. cố lên nàng ơi :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Hằng LêBờm xinh thích bài này.

    3. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Trông mong H mỏi mòn :yoyo25::yoyo25::yoyo25:

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 40






      Ngọc Châu rất mệt, đến nỗi lười muốn ứng đối với Nghiêu thiếu nữa.




      Lúc nãy khi ở bữa tiệc trà, nàng lòng muốn thay đổi cái nhìn của ông lão kia, nên mới khéo léo dung nhập bản phác thảo chạm nổi thường ngày của mình vào trong bức tranh, quả nhiên mang đến cảm quan khác lạ mới mẻ. Mà hình ảnh sông lớn đổ về nguồn vĩ đại như thế, tại Tây Bắc là rất đỗi bình thường, Ngọc Châu chỉ muốn mang đến cho nhóm quý nhân phía Nam này ít điều thú vị tươi mới, nào có nghĩ đến những chuyện xa vời như giang sơn xã tắc, hay ý nguyện phục quốc?




      Thực ra, cách công bằng hai bức tranh này lại càng mang đậm phong cách thô tục của dân buôn tranh nhiều hơn, thế mà có thể để cho mọi người đánh giá cao như vậy, Ngọc Châu cũng bất ngờ.




      Khi ông lão kia rơi lệ thấm ướt nếp nhăn nơi khóe mắt, trở lại cầm bức tranh vẽ Hàn mai của mình, liên tục cảm thán bức tranh này lột tả hết vẻ kiên cường ngạo nghễ của người phương Bắc cùng với tinh thần bất khuất của nữ nhân Đại Ngụy, Ngọc Châu thấy gò má mình nóng lên, còn xấu hổ hơn cả khi bị ông châm chọc khắc nghiệt trước đó.




      Nếu hứng thú của Nghiêu thiếu vẫn luôn cao nhã như vậy, luôn muốn dẫn nàng tới tham gia những bữa tiệc trà thế này, chỉ cần nhớ lại việc phải ứng phó với nhóm văn nhân nhã sĩ ấy đủ thấy mệt mỏi rồi, chi bằng để cho Nghiêu thiếu biết được mình vẫn còn đậm chất con buôn đường phố như trước, thô tục đến mức thể khống chế được, tránh né những chuyện phiền hà này được càng hay.




      Lúc ra những lời này, Ngọc Châu chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi cong cong, mềm yếu tựa vào đệm mềm xe, bộ dáng nhu thuận đến mức thể nhu thuận hơn nữa, nhưng trong lời mềm kia nghe thế nào cũng cảm thấy hết sức trào phúng.




      Nghiêu Mộ Dã nheo mắt lại, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy nữ tử này chỉ có sức lực hung hãn, mà khi tính tình phát tác, miệng lưỡi kia cũng sắc nhọn kém gì cái dùi!




      , Nghiêu thiếu luôn thích nữ tử giỏi biện luận, trước kia từng kết giao với nữ tử như thế, rất giỏi chuyện, khả năng hùng biện là bậc nhất, công thêm dung mạo thoát tục nên được mọi người cực kỳ tôn sùng.




      Nhưng Nghiêu thiếu cũng chỉ lén hẹn hò với nữ tử ấy lần duy nhất, còn chưa kịp lên giường, mà ngay khi nàng kia còn ầm ĩ thao thao bất tuyệt vội vàng phất tay áo bỏ rồi. Trong mắt , nữ tử chỉ cần am hiểu lòng người, trong lúc hỏi đáp có vẻ quá mức ngu ngốc là được, còn thể loại cứ hay khoe khoang tài hoa biết chừng biết mực, là khiến người ta kiên nhẫn nổi.




      Nhưng bây giờ nhìn người phụ nữ Tây Bắc này, cũng là người có khả năng hùng biện hơn người, chỉ cần mình có lý là buông tha cho người khác, ấy vậy mà lại cảm thấy cái miệng chúm chím nhắn bén nhọn ấy lại còn hồng nhuận hơn xưa, dường như còn mang theo vài phần giảo hoạt, quả cần phải hôn lên chút.




      Nghĩ sao làm vậy, hành động của Nghiêu thiếu ập tới như sấm rền gió cuốn, vươn tay ôm lấy người phụ nữ bé ấy vào lòng, cúi đầu xuống tìm kiếm mùi hương thơm ngát.




      Thực ra lúc Ngọc Châu xong những lời kia cảm thấy ổn, những lời đó chẳng phải là có ý trào phúng đám bạn của Nghiêu Thái úy sao? định giảng hòa vớt vát lại chút, lại ngờ thoáng cái rơi vào trong lòng , lời muốn đều bị làn môi mỏng của chặn lại hết.




      Nàng cũng biết câu vừa rồi của mình khiến Thái úy đại nhân bộc phát hứng thú, hôn môi xong vẫn như trước kia xoa nắn nàng tha, lại giọng bên tai nàng: “Châu Châu của ta miệng lưỡi lợi hại , cần phải hôn nhiều hơn, ngậm nhiều hơn, để học cách dịu dàng mềm mại..."




      Mà lần này quay về phòng trọ rồi, Nghiêu thiếu lại có ý định nghỉ lại qua đêm, lên lầu lại dính lấy nhau thêm lát, rồi mới để nàng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận đấu vòng loại ngày mai, buổi tối lại đến thăm nàng là được.




      Ngọc Châu khó có đêm nào được thanh nhàn như vậy, ăn cơm chiều xong liền rửa mặt lên giường nghỉ sớm.




      Hôm sau trời còn chưa sáng, Ngọc Châu dậy. Hôm qua Thường Mãn cũng đến kinh thành, cũng nghỉ trọ ở khách điếm như nàng.




      Tiểu ngọc tượng bây giờ gột sạch đất cát cáu bẩn đầy người, thay bộ quần áo bằng vải bố màu xanh rất vừa người, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều, đôi mắt to phối hợp với hàng lông mi dày rậm, rất là hoạt bát. Thấy Ngọc Châu xuống lầu, lập tức qua : "Tiểu thư, ta sửa xong hết các dụng cụ rồi, tất cả đều để xe ngựa. Người xem còn cần phải mang thêm gì nữa, ta lại kiểm kê."




      Ngọc Châu cười cười, cảm thấy đứa này cơ trí, giọng tiếng cảm ơn rồi kêu Giác Nhi mang mấy bản vẽ dự phòng lên xe ngựa, chuẩn bị ổn thoả đâu đấy, liền thừa dịp sương sớm còn chưa tan xuất phát lên đường.




      Vì lần này là vòng sơ khảo, có rất nhiều thợ tham gia thi đấu, nên sân luyện binh được chọn làm địa điểm tổ chức.




      Bởi vì đại quân xuất phát, nên thời sân này chỉ có quân phòng thủ hàng ngày dùng để thao luyện, sân cũng coi như là rộng rãi. Có vài binh lính đến tập luyện buổi sáng cũng ghé qua xem trận đấu chút, vì vậy chỉ thoáng chốc tại khuôn viên sân được vây lại bằng vải bố ngập tràn tiếng chuyện trò huyên náo.




      Hôm nay Ngọc Châu mang mũ sa, mà bắt chước nhóm phụ nhân trong kinh thành, lấy miếng vải thưa gấp lại treo ở trước mắt, che lại dung mạo của mình.




      Nhưng mặc dù như vậy, trong đám thợ thô lỗ cục mịch bỗng dưng xuất nữ tử, muốn để ý liếc nhìn cũng được.




      Nhưng bao lâu sau, trong đội ngũ xếp hàng lại xuất thêm nữ tử nữa.




      Trong tiếng hô đầy kinh ngạc của Giác Nhi, Ngọc Châu quay đầu nhìn lại, liền thấy nữ tử đứng ở cuối hàng kia, thoạt nhìn khá là quen mắt, cẩn thận ngẫm lại mới chợt nhớ ra, nàng ấy phải là Mạnh thị -- vợ của thợ khắc ngọc Hà Toàn trong tiệm ngọc của Tiêu gia hay sao?




      Chỉ thấy đứng bên cạnh Mạnh thị quả đúng là thợ khắc ngọc Hà Toàn, mà Vương phu nhân cùng Tiêu lão gia mang theo Ngũ nương cũng đứng ở vị trí cách cuối hàng xa.




      Hóa ra, sau khi Tiêu Sơn gặp chuyện may, người Tiêu gia cũng tìm thấy Ngọc Châu đâu nữa. Mắt thấy cuộc tranh đấu tới gần, Vương phu nhân trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định điệp bài trong tay mình thể để lãnh phí vô ích như thế, nếu tìm được Ngọc Châu, vậy cứ tìm nữ tử đến thay thế nàng là được. Vì vậy khi nộp điệp bài báo danh, bà ta liền gọi Mạnh thị tới giả mạo Tiêu Ngọc Châu tham gia đấu vòng sơ khảo.




      Vương thị nghĩ rất là đơn giản, dù sao bình thường Mạnh thị cũng thường hay làm trợ thủ giúp đỡ cho trượng phu nàng ta là Hà Toàn, lo đến việc bị phát là nàng ta am hiểu chạm ngọc. Đến lúc đó ngọc tượng Hà Toàn cũng cùng ra trận, cần gì phải lo hoàn thành được vật phẩm điêu khắc nào?




      Mà trước nay Tiêu lão gia lười quản mấy chuyện này, mấy ngày liên tiếp gần đây phiền não cứ đua nhau tìm đến, khiến người ta muốn trốn cũng trốn được, cuối cùng lại vui vẻ nhường cho Vương phu nhân quản lý, bản thân ông né tránh hòng mong được thanh tĩnh.




      Rốt cuộc đến sáng sớm hôm nay, ông mới biết được phu nhân nhà mình giở thủ đoạn lớn mật, dám kêu kẻ thế thân đến mạo danh tham gia trận đấu khắc ngọc, tức giận đến mức run hết cả người, la hét ầm ĩ rằng bà ta hồ đồ liều lĩnh. Nhưng Vương phu nhân vẫn cứ quyết tâm, lại thêm vợ chồng Hà Toàn xuất phát, Tiêu lão gia còn làm được gì, chỉ đành nhắm mắt theo tới đây, đợi cơ hội chuyện với Hà Toàn, giải thích ràng những lợi hại trong đó, bảo phu thê bọn họ giấu nghề , nhất định đừng đấu thắng thẳng tiến đến hoàng cung, chờ đón bọn họ chính là tội khi quân phạm thượng, chết chắc luôn đó!




      Nhóm Vương phu nhân bọn họ cũng tinh mắt, vừa xuống xe ngựa liếc mắt cái thấy Ngọc Châu đứng trong đám người, tuy rằng nàng dùng tấm mạng mỏng che mặt lại, nhưng thân hình kia lại nhầm đâu được, người quen biết hiển nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.




      Nhớ đến Tiêu Sơn giờ vẫn còn bị giam trong ngục, thể thoát ra, cơn tức vẫn luôn núp ngủ đông trong lòng Vương phu nhân mấy ngày nay liền thoát ra hết, lập tức muốn tìm Lục nha đầu kia để hỏi cho ràng.




      Vì vậy, bà ta cũng cần nha hoàn nâng đỡ, mình vọt qua muốn lôi nghịch nữ này ra khỏi hàng.




      Nhưng còn chưa kịp đến trước mặt Ngọc Châu, có hai đại hán cường tráng đột nhiên nhảy ra chặn trước mặt nàng, vừa vặn cản lại Vương phu nhân bừng bừng lửa giận.




      Vương phu nhân bị dọa cho nhảy dựng, phút chốc phanh chân lại, kinh ngạc nghi hoặc nhìn hai đại hán ngăn cản mình.




      “Vị phu nhân này định chen ngang đấy à? Xin mời đến cuối hàng xếp hàng , đừng có lại lung tung!” đại hán chút khách khí mở miệng .




      Vương phu nhân chán nản : "Ta đâu có tham gia thi đấu, xếp hàng làm chi?" đoạn, lại cách tráng hán hướng về phía Ngọc Châu kêu lớn lên: “Lục nha đầu! Ngươi lại đây cho ta!”




      Ngọc Châu chỉ cảm thấy thái dương mình thoáng đau nhức, với hiểu biết của nàng về mẹ nuôi, nếu lần này mình thờ ơ lạnh nhạt, bà ấy nhất quyết tha làm ầm lên ngay tại đây!




      Nàng định mở miệng, đại hán bên kia có động tác, chỉ thô lỗ xách cổ áo bà ta lên, dùng sức kéo ra đằng sau, : “Phụ nhân quê mùa từ đâu đến thế này? Nơi này chính là cửa giáo trường của những bậc tinh hoa quân của Đại Ngụy ta, há có thể để mặc cho ngươi hô to gọi ? Nếu muốn dạy dỗ giáo huấn con cái, vậy về nhà đóng cửa mà răn, cút về ngay lập tức cho ta!”




      Lúc những lời này, thấy bên kia vài võ sĩ thân mặc áo giáp hông đeo bội kiếm tới, thấp giọng hỏi: "Thống lĩnh, có cần phải bắt phụ nhân này ?”




      Vương phu nhân sao chịu nổi khuất nhục như vậy? Bị đẩy phát mông chào đất, đôi mắt bà ta liền trừng lên hừng hực lửa hận, thiếu điều muốn lòi ra ngoài. Nhưng bên kia lại đột nhiên xuất mấy binh sĩ mang theo đầy đủ võ trang, khiến bà sợ tới mức nuốt hết tất cả những lời mắng chửi phẫn nộ vọt ra tới cổ họng về lại trong bụng.




      Vì mấy ngày này Tiêu lão gia dù rảnh rỗi hay bận việc cũng đều lải nhải bên tai bà ta: “Nơi đây ở dưới chân thiên tử, quan nhất phẩm nhiều như kiến, đường chỉ cẩn thận chút có thể lỡ chân đạp phải giày của quan to trong triều, vì vậy khi làm việc phải luôn nhún nhường, càng thể khua môi múa mép cãi nhau với người ta, bằng đắc tội với người nào cũng khó mà , có khi lại rơi vào trường hợp như nhi tử Tiêu Sơn, nhận phải hậu quả khó mà thu vén.”




      Nhớ đến những lời dặn dò của lão gia, bà ta lập tức giảm bớt lượng, giọng : “Cho dù là quân gia cũng thể đạo lý như thế, ta chỉ muốn chuyện với nữ nhi của ta, vì sao lại muốn trói phụ nhân chân yếu tay mềm trói gà chặt như ta chứ?”




      Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa chạy tới, vị thống lĩnh vừa đẩy người kia xa xa nhìn lại, liền thấy cờ hiệu cắm xe, lập tức cất giọng ồ ồ gắt: “Phụ nhân quê mùa này, mau mau đứng dậy cút ngay, xe ngựa của Thái úy đến rồi, còn mau nhường đường!"




      Đúng lúc này, nha hoàn ma ma của Tiêu phủ cũng chạy tới, nâng phu nhân của mình dậy, đường thấp giọng khuyên nhủ bà ta trước cứ quay về bàn bạc thêm .




      Trước đây Vương phu nhân từng được lĩnh giáo khí thế coi ai ra gì của xe ngựa của Thái úy đại nhân, nếu vẫn nhường đường, chỉ sợ lát nữa bị cỗ xe kia chạy mạch nghiền nát qua người, đành phải nghẹn lại bụng đầy oán hận, mặc cho ma ma nha hoàn nâng đỡ trở về.




      Ngay khi ấy, đoàn xe của Thái úy đạp tung bụi mù đến. Quan viên chủ trì trận đầu vòng loại hôm nay sớm nhận được tin tức, lúc này chạy vội đến cửa giáo trường nghênh đón.




      Hóa ra sau khi Thái úy hạ triều, cũng qua Thiên điện ăn điểm tâm sáng, mà sớm rời . Bạch Thủy Lưu thấy vội như vậy, liền trêu ghẹo hỏi định gấp gáp chạy đâu. Nghiêu Mộ Dã ngược lại cũng giấu diếm, bảo rằng muốn đến theo dõi cuộc thi chạm ngọc.




      Bạch thiếu cười khổ, thầm nghĩ: Xem ra lần này Nhị lang đối với vị Viên tiểu thư để bụng, đến mức còn có hứng thú nhàn nhã xem loại thi tài tranh nghệ kiểu này.




      Xe ngựa vừa đến cửa giáo trường, mấy người thợ tham gia thấy công hầu nhất đẳng của Đại Ngụy thế mà cũng đích thân tới quan sát, trong lòng lập tức như sóng xô biển động khó mà hình dung cho hết, theo trực giác cảm thấy vòng thi sơ khảo này vô cùng quan trọng, xoa tay chuẩn bị dốc sức so tài.




      Ngay trong lúc Nghiêu Thái úy xuống xe ngựa, lại có thêm vài chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến, lần lượt xuống xe là Phạm đại nhân của Hộ bộ, cùng với Bạch Thanh Nguyệt và Nghiêu Xu Đình cùng nhau đến. Chẳng bao lâu sau, Quảng Tuấn vương cũng cưỡi con ngựa cao to chạy tới.




      Xem ra, tiếp sau thư họa, khắc ngọc cũng trở thành thú vui tao nhã được quý nhân trong kinh tôn sùng.




      Quảng Tuấn vương vừa xuống ngựa vừa cao giọng : "Còn tưởng rằng chỉ có mỗi mình ta là người nhàn rỗi có việc gì làm, đây cũng chỉ là trận đấu vòng loại thôi, sao lại có nhiều người thanh nhàn đến thế?




      Phạm Thanh Vân cười : "Mấy đồ đệ của hạ quan đều đến đây dự thi, từng làm thầy của người ta, đương nhiên phải đến để cổ vũ cho bọn họ. Tuy hạ quan chuyển sang Hộ bộ, nhưng Nội giám đại nhân tân nhiệm nhất thời chưa quen với nghề chạm ngọc này, nên cũng đặc biệt đệ trình ý kiến muốn hạ quan chủ trì thay cho ít. Thân là đồng liêu thể giúp, cũng đáp ứng rồi. Trước đây cố ý gửi thư cho Thái úy đại nhân mời ngài ấy đến xem, ngờ Thái úy cũng có thể nhín ra chút thời gian rảnh đích thân tới, quả khiến hạ quan hoang mang lo sợ..."




      Lời này của Phạm Thanh Vân cực kỳ sâu xa, vừa kín đáo tỏ vẻ mình đây thân kiêm nhiều chức, lại lộ thanh sắc kéo gần quan hệ với Thái úy đại nhân, chỉ nghe biết đây quả là nhân tài con đường sĩ đồ.




      Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại có tâm tình hàn huyên với loại con cháu nhà bần hàn này, chỉ đơn giản : “Phạm đại nhân xin dẫn đường."




      Vì thế Phạm Thanh Vân vội vàng dẫn Nghiêu Thái úy vào giáo trường, ngồi ghế cao tại đài quan sát thi đấu có mái che nắng.




      Bạch Thanh Nguyệt xuống xe thấy Nghiêu Thái úy tự mình đến đây, trong lòng khỏi trầm xuống. Hôm qua nàng ta thấy vị Viên tiểu thư kia thi triển kỹ năng hội họa tuyệt diệu, được mọi người tán thưởng ngớt, nên trong lòng vẫn luôn bị tắc nghẹn, cả đêm trằn trọc yên, ngày hôm sau liền dứt khoát mời Nghiêu Xu Đình cùng đến xem cuộc thi chạm ngọc, thuận tiện quan sát Viên tiểu thư kỹ thêm chút, nhưng ngờ Nghiêu nhị lang cũng đến đây.




      Chuyện này rất rất hợp với phong phạm xưa nay của Nghiêu lang, trước kia phong lưu luôn có chừng có mực bao giờ thể trước mặt bất cứ ai, nếu đương thừa nhận, ai có thể biết được. Ấy thế nhưng lần này lại mất công mất sức người phụ nữ thôn quê bị chồng bỏ như thế... Trong lòng chợt cuồn cuộn trào dâng nỗi chua xót nên lời, nàng ta cảm thấy, nếu lần này Nghiêu lang bỏ nàng quen quý nữ nhà khác, nàng cũng đến nỗi cam lòng như vậy, đến nỗi khó chịu như vậy. Vì thế, tâm trạng nàng lại hạ xuống thêm bậc.




      Về phần Nghiêu Mộ Dã, thấy muội muội mình đến liền chủ động mời hai vị tiểu thư ngồi xuống bên cạnh chủ vị cùng nhau theo dõi cuộc thi.




      bao lâu sau, nhóm thợ nối đuôi nhau ồ ạt tiến vào giáo trường.




      Nghiêu Mộ Dã dùng quạt xếp che bớt ánh nắng trước mắt, xa xa thấy Ngọc Châu đứng ở cuối hàng, hình như giọng gì đó với phụ nhân khác.




      Hóa ra sau khi Ngọc Châu vào giáo trường, Mạnh thị ở đằng sau vội vàng chạy lại gần, mấy ngày nay nàng ấy vẫn luôn ở cùng với người Tiêu gia, nên biết rất về chuyện của Tiêu Sơn, lúc này thấy Ngọc Châu liền vội vàng tới, giọng : "Lục tiểu thư, ngươi khiến bọn ta tìm khổ đấy! Sao lần này ngươi lại nhẫn tâm như vậy, giờ đại thiếu gia sắp bị lưu đày rồi, thế mà ngươi vẫn thấy chết cứu? Chỉ cần đến nha môn, bảo rằng đại thiếu gia chỉ là đến thăm hỏi muội muội thôi, cũng chưa phi lễ với nha hoàn của ngươi, phải án này kết thúc sao?”




      Ngọc Châu hoàn toàn biết chuyện Tiêu Sơn bị lưu đày, chỉ tưởng rằng Tiêu gia chỉ cần ra chút bạc là có thể lấp liếm chuyện chê cười kia, nay nghe những lời chỉ trích của nàng ta, Ngọc Châu khỏi nhíu mày sửng sốt.

      Last edited by a moderator: 26/10/19
      Chôm chôm, Seen.173, langthangkt56 others thích bài này.

    5. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Thịt còn xa quá, ôi thèm thịt phát rồ luôn :roft::roft::roft:
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :