1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 32



      Tuy rằng tâm tư tỉ mỉ nhạy bén, nhưng Ngọc Châu lại phát Tiểu Ngọc tượng này chạm trổ sắc sảo như kĩ thuật mài ngọc của . Tuy rằng còn đường mài ngọc nữa là xong, nhưng do đường cong của chiếc trâm nên cũng khó tránh khỏi lỗi xảy ra, dĩ nhiên, đối với người ngoài nghề, ngọc trâm này sao khi được mài xong vẫn rất có giá trị, tuy nhiên nếu đặt ở trước mặt các cao thủ ngọc tượng, bản lĩnh như vậy chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.


      Ngay cả Giác nhi cũng nhìn thấy nét khiếm khuyết này, khỏi bật thốt lên: “Chạm trổ kiểu này thô quá.”


      Tiểu Ngọc tượng vốn rất kiêu ngạo về thiết kế tỉ mỉ tinh xảo của mình, có thể nhìn thấy nét tự hào xuất làn da đen nhẻm của cậu, nhưng khi nghe Giác nhi thốt lên như thế, gương mặt đen nhẻm đó của cậu bỗng chốc ửng hồng, dần chuyển sang tím.

      Ngọc Châu đương nhiên nhận ra Tiểu Ngọc tượng quẫn bách, giọng : "Ngươi học môn mài ngọc này bao lâu rồi?”


      Tiểu Ngọc tượng ngờ vị nữ khách lại hỏi câu này, lập tức giống như bị hỏi trúng tim đen, mặt đỏ lên, ấp úng lúc lâu mới : " đến năm..."

      Giác nhi nghe xong khỏi trợn to mắt: " đến năm lại dám ra nhận việc đường? Sư phụ của ngươi sao lại quản thúc ngươi như thế? sợ tay nghề vụng về, làm hỏng ngọc liêu của người khác hay sao?”


      Tiểu Ngọc tượng dùng cánh tay lau mồ hôi trán, giọng : "Nếu nhị vị tiểu thư hài lòng, có thể tìm thợ thủ công khác mài, ta chỉ thu chút tiền, chỉ mười văn tiền thôi... Sư phụ ta bị bệnh, thể đứng dậy, ngày được ăn cơm. Ta thu mười văn tiền này để mua chén cháo cho ông ấy ăn tạm. ...”


      Bình thường tạo hình ngọc phẩm, ít nhất phải nửa lượng bạc để trả công. Mười văn tiền này cũng quá rẻ rồi, dù sao nữa ngọc trâm này sau khi được chạm khắc lại cũng khá đẹp, nếu sau này lại tìm ngọc tượng tay nghề tinh sảo chạm giũa thêm chút hoa văn cũng thuộc vào hàng cao cấp. Tiểu Ngọc tượng như vậy cũng coi như phúc hậu.

      Ngọc Châu lặng lẽ ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Sư phụ ngươi tại ở nơi nào?"

      ra sư phụ của Tiểu Ngọc tượng này là người ở Thông Châu, sư phụ của nghe kinh thành có cuộc thi chạm ngọc, nên dẫn vừa vừa mở quán để buôn bán tìm lộ phí đến kinh thành, định đến đây để quan sát cuộc thi học hỏi thêm kinh nghiệm. ngờ sư phụ của cậu bé nafyt uổi tác cao, trước khi đến kinh thành dính trận mưa, sau đó là sốt cao lùi, ho khan ngừng, và đến hôm nay gần như nằm liệt giường dậy nổi.


      Bởi vì mời đại phu đến mấy lần nên tiền bạc dành dụm tiêu xài hết, Tiểu Ngọc tượng bất đắc dĩ phải tự mình ra chợ xem có ai thuê làm gì để lấy tiền lo cái ăn, may mắn hơn nữa là để chữa bệnh cho sư phụ.

      Ngọc Châu nghe xong lời của Tiểu Ngọc tượng, giọng : "Nếu bảo ngươi bán mình làm người hầu để trị bệnh cho sư phụ ngươi, ngươi có đồng ý hay ?”

      Tiểu Ngọc tượng vừa nghe, trợn tròn mắt, yên lặng suy nghĩ hồi, lập tức quỳ rạp mặt đất : "Nếu tiểu thư có thể chữa cho sư phụ ta khỏi bệnh, và mang ông ấy về quê, Thường Mãn nguyện ý bán mình vào phủ, lấy xu…”


      Ngọc Châu chậm rãi vén lụa mỏng đầu của mình lên cười nhìn Tiểu Ngọc tượng : "Tuổi tuy , lại hiểu chữ 'Nghĩa' đúng là hiếm có... Ta cũng cần ngươi bán mình làm người ở, chỉ cần ngươi giúp ta làm chút việc nặng đủ ..."

      Nhưng thấy Thường Mãn trả lời, nhìn lại mới phát cậu ấy há hốc mồm ngây người nhìn tiên nữ đột nhiên xuất trước mặt mình….


      Khi Ngọc Châu bảo Giác nhi mang theo bạc nhờ thị vệ của Nghiêu gia tìm lang trung cùng nha hoàn chăm sóc sư phụ của Thường Mãn, mang Thường Mãn trở về biệt viện sắp hoàng hôn.

      Khi nàng rửa mặt, thay đổi y phục thường ngày Giác nhi vẫn còn bất mãn: “Nếu Lục nương muốn tìm người đắc lực để giúp đỡ, sao lại chọn những ngọc tưởng trẻ tuổi mạnh khỏe khác lại chọn thằng nhóc gầy còm đó? tuy rằng đáng thương, nhưng chúng ta giúp số tiền qua cơn khó khăn là được, cần mang về... Có cần ngày mai Giác nhi đến đó tìm ngọc tượng trẻ tuổi mạnh khỏe hơn ?”

      Ngọc Châu vừa chải đầu vừa cười khẽ: "Bất mãn đến vậy à? Bởi vì phải là chàng trai trẻ tuấn tú đẹp trai, nên làm Giác nhi vui?"

      Giác nhi bị Lục nương trêu chọc, khuôn mặt nhắn lập tức ửng đỏ: "Lục nương, tại sao nương lại cười em, Giác nhi muốn lấy chồng đâu, Giác nhi chỉ muốn hầu bên cạnh nương mãi thôi…”


      Sau khi đùa cợt phen, Ngọc Châu mới : " chỉ mới học được năm tay nghề, nhưng kiến thức cơ bản về khai thạch lại cực kì vững chắc, có thể thấy được là người có tư chất thiên phú. Hơn nữa có thể rời xa khi sư phụ của mình bị bệnh, tấm lòng đó đúng là hiếm có… Khắc ngọc dễ, nhưng để khắc tâm khắc dạ con người, rất khó khăn!”


      Giác nhi thực ra cũng hiểu lắm về lời của Lục nương, nhưng thấy nàng rất vừa ý Tiểu Ngọc tượng này, vì thế cũng thêm gì nữa. Chỉ chải lại mái tóc giúp nàng, rồi búi lên, sau đó lại nghĩ tới chuyện, giọng : "Ban nãy lúc em múc nước, có nghe Cẩm Thư nương , chiều nay Nghiêu Thái úy có đến biệt viện, nhưng thấy Lục nương còn chưa về, dường như rất vui bỏ ngay lập tức... Cẩm Thư nhờ em nhắn lời với tiểu thư, sau này nếu có chuyện cần ra ngoài, tốt nhất nên nhanh chóng quay về phủ, tránh việc Thái Úy đại nhân có việc cần lại tìm người được..."

      Ngọc Châu xoay mặt lại nhìn Giác nhi: "Em trả lời thế nào?"


      Giác nhi cau mày lẩm bẩm: “Hình như em lại sai nữa rồi, nghe Cẩm Thư như vậy, nhất thời giận quá kiềm chế được, nên chỉ vào mũi nàng ta : Tiểu thư nhà ta đâu phải thị thiếp của Thái úy, sao phải chờ đợi ở trong nhà để chờ người ta gọi đến hầu hạ... Lục nương, có khi nào nàng ấy mách lẻo chuyện này với Thái Úy ?”


      Ngọc Châu sớm dự đoán được câu trả lời với tính tình đó của Giác nhi, chỉ an ủi vỗ vỗ tay của nàng : "Em , sao phải sợ người ta mách lẻo? Sau khi kết thúc trận tranh tài lần này, ta làm xong việc ở kinh thành, chúng ta lập tức quay trở về Tây Bắc, ở trong chính ngôi nhà của mình, cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nhưng tại chúng ta ở dưới mái hiên nhà người ta, có đôi khi phải nhẫn nại hai em à.”

      Vì thế chủ tớ hai người tán gẫu lúc, ăn cơm tối xong, Giác nhi lại giúp Lục nương đổi thuốc ở cánh tay, liền hầu hạ tiểu thư lên giường nghỉ ngơi.

      Khi trời sập tối Nghiêu Mộ Dã lại quay về biệt viện, Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi nên trở về Nghiêu phủ chuyến, Nghiêu phu nhân thấy rốt cục con trai của mình cũng chịu về nhà, đương nhiên là khẽ thở dài, với : "Nếu tuổi tác còn nữa cũng đến lúc nên an cư lạc nghiệp rồi, cứ suốt về kiểu này, lỡ ngày nào đó cổng sửa sang hướng khác chắc con biết đường vào nhà mất.”

      Nhưng tâm tình Nghiêu Mộ Dã tại được tốt lắm, đối với những lời dạy dỗ của mẹ, cũng chỉ nghe thoáng qua. Khi màn đêm dần buông xuống, rốt cục cũng kiềm chế được, lại chuẩn bị ngựa để ra khỏi phủ.


      đường trở về biệt viện, nghe thuộc hạ bẩm báo Lục nương trở lại, liền nhanh đến sân viện của nàng. Nhưng khi đến bên ngoài viện, nhìn thấy bên trong phòng của nàng đèn tắt, buồn bực suốt cả hôm nay đột nhiên hóa thành lửa giận.


      Nhớ trước kia, trong đám hồng nhan tri kỉ mà Nghiêu thiếu kết giao, đương nhiên cũng thiếu nữ tử thanh cao lãnh đạm, nhưng trước mặt , cần biết đối với người khác thanh cao lãnh đạm thế nào, trước mặt đều là nhu tình mật ý, dịu dàng săn sóc, sợ bị vắng vẻ hoặc ghét bỏ.

      Còn người phụ nữ vùng Tây Bắc này khi ở trước mặt đều dịu dàng mềm mại, khôn khéo nhã nhặn, nhưng vẫn nhận thấy được người phụ nữ khác hẳn người khác. Chỉ là nhất thời lại thể được là khác ở chỗ nào.


      Cho đến giờ phút này, nhìn trong gian phòng tối đen kia mới chợt hiểu ra: Người phụ nữ này dường như hề quan tâm đến !


      Lại tiếp cho dù trước khi tay nàng ấy bị thương, từng chạm khắc biết bao nhiêu ngọc kiện, lại chưa từng vì mình mà chạm khắc bất cứ vật dụng nào, thí dụ như ngọc bội. Thử hỏi thế gian này, có người con nào lại muốn tặng tín vật đính ước cho tình lang của mình? Nhưng người phụ nữ này lại dường như hiểu mấy chuyện trao khăn gửi tình, thêu túi thơm tặng ngọc bội để nhìn vật nhớ người?

      Vả lại hôm nay, vốn là ngày hưu mộc cần phải vào triều, vốn định mang nàng du thuyền hồ. Nhưng nàng này ràng biết hôm nay là ngày hưu mộc, lại cố tình chọn hôm nay để ra ngoài tuyển chọn ngọc tượng, vậy còn chậm chạp chịu về, làm cho người người bất mãn thôi.


      Nghiêu thiếu há phải loại người ngồi chỗ để chờ đợi người ta về? Sau khi đến đây biết được nàng vẫn chưa chịu trở về, tức giận đến mức phất áo bỏ ngay lập tức, trong lòng quyết tâm lạnh nhạt người phụ nữ này mấy hôm.


      Nhưng hết lần này đến lần khác, sau khi trở về Nghiêu phủ, ý chí lại lung lay kiên định, cuối cùng cũng phải lên ngựa để trở lại biệt viện, thầm nghĩ: Thôi, thèm chấp nhặt với nữ nhân làm gì, lúc ăn khuya ám chỉ nhắc nhở vài câu, để sau này nàng chú ý chút.


      Ai ngờ đến khi ngoài viện mới nhìn thấy phòng của nàng tối đen như mực, người phụ nữ vô tâm biết lí lẽ đó ngủ từ lúc nào, cơn giận bị dồn nén suốt hôm nay bỗng chốc cháy bừng lên, nhất thời kềm chế được, sải bước vào trong nhà.

      Sải những bước dài đến trước giường, nương ánh trăng ngoài phòng có thể nhìn thấy người phụ nữ kia say trong giấc nồng, hơi thở nhịp nhàng đều đặn, giống như trẻ mới sinh. Nghiêu thiếu nhìn hồi, mới cúi người xuống bế nàng và cả chăn lên, sải bước ra khỏi phòng.

      Ngọc Châu ngủ cũng sâu, đột nhiên cảm thấy thân thể nhàng lay động, giống như dập dềnh chiếc thuyền con. Tây Bắc thiếu nước, trong đời nàng chỉ được thuyền lần duy nhất đó chính là dạo con sông ở quê hương của Kính Đường. Khi đó, thân thể của Kính Đường hơi chuyển biến tốt, thấy nàng bị đè nén ở trong phủ quá lâu, nên nảy ra ý định mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu.


      Mà lúc này, nàng phảng phất như thấy mình phải ở kinh thành, mà thuyền, cảm nhận được mặt nước hồ mênh mông gợn sóng, mỉm cười nhìn cố nhân lâu gặp ngồi ở mũi thuyền.

      Ánh mặt trời đỉnh đầu dù chói chang, nước sông miền Tây Bắc cũng đục ngầu, kém xa vẻ non xanh nước biếc của mặt hồ ở biệt viện kinh thành, nhưng Kính Đường đứng ở mũi thuyền, đầu đội mũ rộng vành, mỉm cười ấm áp, làm cho người có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, hoặc thong thả dạo bước dưới hàng bạch dương xanh ngát.

      "Châu nhi, mau đến đây, chủ thuyền vừa bắt được con cá lớn, tối nay chúng ta ăn cá nướng nhé?”

      Ngọc Châu mỉm cười đưa tay về hướng , giọng : "Kính Đường, ta rất nhớ chàng..."

      Câu đó vừa thốt ra, người cũng lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê, đỉnh đầu là sao trời giăng chằng chịt như mạng nhện, người lại bị ôm trong vòng tay rộng rãi, rất nhanh...

      Nghe câu lẩm bẩm mơ ngủ đó của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã chậm rãi dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn giai nhân vừa mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.


      Màn đêm giăng giăng, ánh sao lập lòe đủ để Ngọc Châu nhìn biểu gương mặt của , nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt của nam nhân lấp lánh trong đêm tối, khóe môi mím chặt, biết giận dữ hay vui vẻ…

      Giờ khắc này, dù buồn ngủ đến đâu cũng bay biến sạch, Ngọc Châu biết vừa rồi mình bất chợt gọi tên chữ của chồng cũ là Vương Côn, đồng thời cũng rơi vào tai vị quý nhân này, nếu mình bị mắng nhiếc trách móc cũng sao, chỉ sợ câu đó lại mang đến họa lớn cho Vương lang….


      Nghĩ vậy, Ngọc Châu cũng để ý mình bị ôm vào trong ngực, giãy dụa muốn đứng dậy.

      “Ngoan nào, bằng nếu ta sẩy tay, nàng lại ngã mặt đất, té bị thương tiếp nữa phải làm sao?” Giọng của Nghiêu thiếu lại bình tĩnh lạ thường, hơi dừng chân, rồi lại sải bước về phòng của mình, sau đó đem giai nhân trong ngực đặt lên giường của mình.


      Ngọc Châu đưa tay vén vén chăn, trong lòng thầm nghĩ nên dùng cách nào để khỏa lấp cho qua vấn đề này, hóa giải trận xấu hổ khó xử kia. Nghiêu Mộ Dã lại điềm tĩnh như có việc gì: "Bình thường thủ lễ, cẩn thận rụt rè, chỉ có lúc ngủ mơ mới dám !”


      Ngọc Châu bị trào phúng quẫn bách, muốn mở miệng giải thích, nhưng đôi môi của nam nhân đánh úp lại hề báo trước, hung hăng mãnh liệt che kín môi nàng.

      Cả người cũng bị đẩy ngã xuống giường, chỉ mặc cho giống như tảng đá lớn, nằm đè lên người mặc tình định đoạt.


      Hôm nay nụ hôn của nôn nóng hơn ngày thường rất nhiều, nhưng cũng hề mang theo tức giận, chỉ tham lam quấn quanh cái lưỡi của nàng, nuốt xuống hương thơm ngọt trong miệng nàng, thấp giọng : "Nếu nhớ ta, sau cả ngày nay lại đâu mất biệt? Lần sau nếu còn như thế này, đừng trách ta đến thăm nàng ..."

      "Hả?" Dù tâm tư của Ngọc Châu linh động nhạy bén, nhưng nhất thời cũng đoán được câu vừa rồi của Nghiêu Thái Úy là có ý gì, chỉ có thể ngây người, cái miệng khẽ nhếch, mặc cho Thái úy lại ép môi xuống tiếp tục dây dưa.

      Đêm nay, Nghiêu Mộ Dã cũng thả Ngọc Châu trở về phòng, mà là cùng nàng chung chăn gối ngủ suốt đêm. Tuy rằng lo lắng tay nàng bị thương nên càn rỡ đến bước cuối cùng, nhưng ôm thân thể thơm mềm trong tay, nhấm nháp hai đâu còn là đàn ông chân chính!

      Chỉ mới đêm này, nhưng Ngọc Châu xem như hoàn toàn nếm trải vất vả của nhũ nương (*),tuy rằng sau khi xong việc Thái Úy rất săn sóc mà mặc yếm vào giúp nàng, nhưng đến sáng sớm khi tỉnh lại, vẫn cứ cảm thấy bầu ngực sữa vừa đau vừa rát, nhất là đỉnh hồng non mềm nào đó.(**)


      Thái úy thức dậy thức dậy từ rất sớm, bởi vì chạy về kinh để kịp buổi lâm triều, trời còn chưa sáng rời , đồng thời cũng tránh cho khi mở mắt nhìn nhua lại lâm vào xấu hổ.

      Ngọc Châu tuy rằng thức nhưng cũng vội ngồi dậy, đưa tay lên trán, xoa thái dương đau nhức.

      Vốn tưởng rằng loại chuyện dùng thân báo đáp thế này, chỉ cần trong lòng thẹn với lương tâm, đó là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sau khi trải qua việc đêm qua Ngọc Châu mới biết được mình vẫn còn quá non nớt, hoàn toàn biết được khi nam nhân ra tay đủ dạng đủ kiểu, nàng có cần suy nghĩ lại, nàng có đối phó nổi với vị Thái Úy như lang như hổ kia ?


      Bởi vì ở trong phòng Thái úy, nên Giác nhi được phép vào hầu hạ, nên sau khi thức giấc, là Cẩm Thư bưng chậu sứ đến để rửa mặt, hầu hạ Lục nương.

      Ngọc Châu trầm lặng rửa mặt, thay y phục xong, lúc ở chải đầu, mới chậm rãi đánh giá bức tranh dài treo tường, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bức trường đồ treo đằng kia có khí chất thanh nhã rất riêng, biết là danh tác của người nào?"


      Cẩm Thư nhìn theo ánh mắt của Lục nương, khẽ cười : "Bên đó có kí tên là Kính Đường, phải là tên chữ của nhị thiếu gia đấy sao! Lão gia trước khi về cõi tiên, dựa vào câu thơ 'Mộ Dã trường đình kính thu đường' để đặt tên cùng danh tự cho thiếu gia, tranh này là tự tay nhị thiếu gia chấp bút, có phải rất có khí chất đúng ?”


      Ngọc Châu yên lặng gật gật đầu, thầm nghĩ sao lại trùng hợp đến vậy! Mà đến tận giờ nàng hiểu vì sao đêm qua Thái úy đại nhân thẹn quá thành giận rồi!


      (*) nhũ nương= vú nuôi=là người được thuê đến cho trẻ em bú sữa


      (**) Khi trẻ con lỡ mút sữa suốt đêm … ờ… ngực rát ngực đau

      Ta cộng 1* và 2* cho ra kết quả, Ngọc Châu chưa có con nhưng có kinh nghiệm làm nhũ nương và hiểu làm nhũ nương vất vả như thế nào.

      Bạn beta: Mỗi khi Thái Úy dỗi, nhũ nương Ngọc Châu vất vả quá….

    2. heocon93

      heocon93 Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      43
      Chưa cưới chị Châu vào nhà bắt đầu bài ca giận dỗi. Nghiêu thái úy chảnh
      Mà công nhận Nghiêu chảnh dễ dỗ dành dễ sợ :hoho::hoho::hoho::hoho::hoho:
      Nghiêu chảnh thèm thịt mà ko chén được nên chị Châu để đạt được mục tiêu của mình nên thả ít thịt vụn cho Nghiêu chảnh thế là sập bẫy :042::042::042::042:
      Thế mà Nghiêu chảnh còn người ta là dại :hoho::hoho::hoho: ko biết ai dại hơn ai ah :hoho::hoho::hoho:

      Cuối cùng cái cảnh chị Châu gọi tên chồng cũ nhưng Nghiêu chảnh lại tưởng lầm là mình cũng xuất :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Bởi ta dại quá nên đầu óc mụ mị cả mà :yoyo59::yoyo59::yoyo59: Chị Châu có biết tên tự của Nghiêu chảnh là Kính Đường đâu mà lại tưởng lầm là nhớ mình :050::050::050: Bị ăn dưa bở nguyên quả to đùng:050::050::050::050::050:
      Thế nên chị Châu tránh được 1 kiếp mặt này mày :060::060:
      Last edited: 31/7/17

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay cho câu nhũ nương

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Lúc nào mà Kính Đường 2 phát ra mình chỉ là thằng tưởng bở, thằng trong mồm giai nhân là thằng Kính Đường 1 cơ, cảm giác lúc đó nó đaaaaaaaaaaaaaaaaaau, nó rất đaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaau. Càng nghĩ cái chữ Kính Đường càng như kim đâm nhói trong tim, lòng dạ như xát muối, vũ trụ và niềm tin sụp đổ. Đắng lòng thanh niên Thái Uý biết mà làm như biết. Trời sinh Kính Đờng phong lưu sao còn sinh Kính Đường ho lao? Đại Nguỵ nhung nhúc đống tên mà thế mẹ nào hai thằng cùng tên lại lấy chung nàng? Uất nghẹn ngụm máu, chắc lúc nào biết phải hờn dỗi làm mình làm mẩy lắm ấy nhỉ. Chờ, tôi nhất định chờ xem cái ngày huy hoàng đó.
      Hoàng Thượng trong Giấc Mộng đọc truyện này mỉm cười: May mắn thay, thời đó ta chỉ cần cầm cương cưỡi ngựa, nay có đứa khổ hơn, phải làm nhũ mẫu. Thanh niên bây giờ bạo dạn !
      Duongmykieu, Xu trần, Tô Đát Kỷ30 others thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Số khổ, chưa kịp phân chia ruộng đất cho con cái, phải chăm cho thằng chồng húp trước rồi, cha chả lụa :yoyo49:. Như người xưa có câu, nguồn sữa mẹ rất tốt cho phát triển cho trẻ sơ sanh và trẻ , hy zọng qua kiện này, Nghiêu 3 tuổi phát triển DNA toàn diện, bịnh tự kỷ được thuyên giảm :yoyo59::yoyo59:. Đầu óc chả được bình thường rồi, đặt tên chi cho nho nhã dữ dị, toàn ăn chụp ăn giựt, cái mặt suốt ngày dỗi, xụ xụ mặt dài như cây chúc chích dậy đó, xạo xạo hông hờ. Cuối lời, em xin cảm ơn @Hằng Lê tỷ tỷ, tạo cho em có động lực làm hùng bàn phím <3<3
      tang tử 15111998, levuong, linhdiep178 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :