1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      phải là nhà bác thái úy có họ với nhà bò vì cứ ăn ăn lại :yoyo60:

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 31
      Edit: @Diệp Nhược Giai


      Đối với lời lên án “tham danh hám lợi” của Thái úy, Ngọc Châu cũng định giải thích gì. Những oan khuất trong vụ án của phụ thân năm xưa còn chưa được điều tra , nay lại ngồi nhiều lời với kẻ chủ trì buộc tội có ý nghĩa gì? Nếu nhận định rằng mình làm như thế là vì cam lòng chỉ làm kẻ vô danh tiểu tốt, lòng muốn mượn thanh danh của phụ thân để giành được tiếng vang cũng có sao, chắc hẳn vị Thái úy có phẩm vị thanh nhã kia thích gần gũi với hạng người mua danh chuộc tiếng như nàng...

      Vì vậy, sau lúc trầm mặc, Ngọc Châu : "Nếu thể dự thi, Ngọc Châu chắc chắn ăn ngon ngủ yên, ăn gì cũng thấy vô vị. Vậy xin phép ngài, Ngọc Châu nghĩ phương pháp khác...”

      Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhìn nữ tử nay nằm giường bằng cây mây mà vẫn chuyện từ tốn như trước, thể nghi ngờ nàng vậy là ngầm uy hiếp !

      Nghĩ phương pháp khác? tin chắc nàng có bản lĩnh như thế. Dù sao, loại dại đến mờ cả mắt như tên Ôn Tật Tài kia ở triều đình này còn có khối người, người phụ nữ này nếu dùng tư sắc của mình dụ dỗ người khác, quả là mười phần chắc chín...

      Nghĩ đến đây, giọng của Nghiêu Mộ Dã chợt chuyển lạnh: “Tiểu thư uy hiếp bức bách tại hạ đó sao?”

      Ngọc Châu dịu dàng : “Nay thân Ngọc Châu ở dưới mái hiên của Thái úy, nào dám uy hiếp bức bách gì. Nếu lỡ làm Thái úy tức giận, cho Ngọc Châu chén cơm ăn, chẳng phải Ngọc Châu hóa thành quỷ đói ngàn năm hay sao?”

      Nghiêu Mộ Dã thấy nàng ngoan ngoãn nhu thuận dùng những lời trước đó chính miệng ra để chặn họng , tức giận đến mức muốn bật cười, nhưng trong lòng lại mềm ba phần.

      cũng muốn kích thích khiến giai nhân vui, bèn lập tức nằm xuống bên cạnh Ngọc Châu, dùng giọng điệu nhàng ôn hòa : “Theo như ý của Phạm đại nhân chủ trì cuộc thi, vòng loại chính là thi đấu tách đá tạc hình, mà giờ nàng thế này sao tách được? Cùng lắm sang năm lại tổ chức thi đấu lần, đến lúc đó nàng dưỡng thương ổn rồi, cơ thể khỏe khoắn, lại tiếp tục tham gia cũng được.”

      Ngọc Châu nghe thấy ba chữ "Phạm đại nhân" liền chậm rãi ngẩng đầu lên, môi run run, thầm suy nghĩ lại phen rồi từ từ ghé vào trong lòng Thái úy, thấp giọng : "Ngọc Châu chỉ muốn tham gia lần này..."

      Nàng ngoan ngoãn thuận theo như mèo con như thế, quả nhiên làm cho lòng Thái úy hớn hở thôi. nhấc tay ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Châu, tâm trạng thấp thỏm yên mấy ngày nay được nàng vỗ về an ủi ít.

      Giờ khắc này, Nghiêu Mộ Dã ngược lại kịp khinh thường chút mỹ nhân kế nho mà người phụ nữ này dùng với mình, trong lòng chỉ ngập tràn ý nghĩ, nếu nàng muốn mà mình còn đồng ý, ngược lại mình có vẻ nhen quá. Cuộc thi khắc ngọc lần này, cao thủ dự thi nhiều như mây, nữ tử mảnh mai yếu đuối như nàng, cho dù có chút tài nghệ chăng nữa, cũng đủ để giành được hạng nhất. Chỉ bằng để nàng tham gia như nguyện, chính nàng cũng có thể mở mang tầm mắt, sau khi bại trận, tự biết cân biết lượng của mình rồi, có thể an ổn sống trong biệt viện này...

      Nghĩ thế, thái độ của Thái úy lập tức dịu , sau khi đắm chìm trong nụ hôn triền miên nồng cháy với người nào đó mà cách biệt mấy ngày, liền sửa miệng nhận lời.

      Ngọc Châu thầm thở phào nhõm. Điệp bài của nàng lúc trước bị Vương phu nhân đoạt mất, lần này Tiêu Sơn gặp chuyện may, e rằng dễ lấy lại, chẳng thà cầu Nghiêu Mộ Dã làm lại tấm khác. Tuy lão tổ mẫu muốn nàng đổi về họ Viên, nhưng cuộc thi lần này nàng tâm chỉ muốn dùng họ của cha ruột mình để dự thi, để cho khắp thế nhân đều biết được, thế hệ tông sư chạm ngọc Viên Trung Việt vẫn còn có người kế thừa!

      Nhưng cái giá phải trả cho cầu này cũng quá cao, Nghiêu thiếu xứng với cái danh cao thủ hái hoa, chả trách hồi trước bị đeo cho cái món đồ quái dị kia.

      Nụ hôn này khác hẳn với những lần trước, chẳng những cái lưỡi bị cuốn lấy dây dưa, mà ngay cả vạt áo trước cũng được yên ổn, bị đôi bàn tay thăm dò vào, tùy ý khinh bạc.

      May mà đến lúc dùng bữa cơm chiều, bụng của nàng kịp thời lên tiếng, mới có thể ngừng lại cơn phóng đãng này, được bế đến bên cạnh bàn dùng cơm.

      Bởi vì xương tay của Ngọc Châu lại bị thương lần nữa, nên trong bữa cơm liền bổ sung thêm vài món bổ máu bổ xương.

      Món xương dê trộn dầu mè kia được làm từ xương dê đập nát ra rồi nấu chín, sau đó lại dùng dầu mè sôi nóng đổ lên, vô cùng ngon miệng.

      Món gà hầm kia hầm chung với nấm, có lẽ do Ngọc Châu thích những món ăn nhàng, nên đầu bấp còn làm thêm món rau trộn hải sâm, trong đó cho thêm dưa chuột và ớt, mùi vị thơm ngon.

      Nhưng Thái úy hiển nhiên càng vừa ý với món gạch cua chưng đậu hơn.

      Bên dưới vị nhám nhám của gạch cua là đậu hũ mềm mịn, vừa vào miệng tan, mềm đến mức khó có có thể nắm bắt, giống như cảm giác mềm mại thơm mát lấp đầy cả bàn tay lúc nãy, lực mạnh thêm chút cũng nỡ, khiến người ta phải cẩn thận cân nhắc về sau nên tận tình nhấm nháp thế nào.

      Mà lúc nãy hiển nhiên dùng lực khá mạnh, chỉ thấy trong suốt bữa cơm, giai nhân đều dè dặt cẩn trọng len lén kéo vạt áo, dường như sợ vải vóc cọ xát vào nơi mềm mại vừa bị cắn đau...

      Nghiêu thiếu nhìn mà khóe miệng hơi cong lên, bữa cơm này ăn mà trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ đến chuyện khác.

      Nhưng giờ những suy nghĩ trong lòng Ngọc Châu lại hề dính dáng đến phong hoa tuyết nguyệt.

      Vừa nãy Nghiêu thiếu đúng câu, tay của mình bị thương, nếu còn dùng lực nữa, e là bị phế mất.

      Mà cuộc đấu vòng loại chú trọng việc tách đá tạc tượng, chính là khảo nghiệm bản lĩnh cơ bản nhất của thợ điêu khắc ngọc. Nếu ngay cả đá thô mà còn tách ra tạc tượng được, sao có thể vào cung trình diễn tài nghệ đây?

      May mà lúc dự thi, mỗi đại sư phụ đều được phép mang theo hai trợ thủ. Giác nhi theo nàng rất lâu, vài kỹ năng tạo hình cơ bản thành vấn đề, nhưng việc mất lực tốn sức như tách đá tạo hình, nàng ấy tuyệt đối khó mà hoàn thành được.

      Vì thế Ngọc Châu quyết định, phải tìm kiếm trợ thủ thích hợp, miễn cho mình bị rơi xuống thế hạ phong ngay trong vòng đấu loại.

      Khi nàng nêu ý kiến này ra, Nghiêu thiếu rất sảng khoái gật đầu đáp ứng, rằng trong số các nội giám có rất nhiều thợ khắc ngọc, gọi người đến đây là được.

      Nhưng Ngọc Châu lại từ chối ý tốt của Thái úy.

      Nội giám trong xưởng đều là thân tín của Phạm Thanh Vân, nàng nào dám dùng? Chẳng bằng đến chợ Tây hỏi thăm vài thợ có căn cơ gì hết, như vậy càng đáng tin hơn.

      Nghe Ngọc Châu muốn tự mình đến chợ Tây tìm thợ, Nghiêu thiếu khỏi nhướng mày. Nhưng chợt nghĩ lại, nàng phải là quý phụ nhà quyền quý, cũng chưa từng ưng thuận hôn ước với mình, nếu cứ liên tục ngăn cản cho phép nàng ra ngoài, vậy mình có vẻ ghen tuông thái quá, làm đánh mất thú vui tuyệt diệu trong mối quan hệ tự nhiên tự tại này.

      Vì thế cũng gật đầu đồng ý, đồng thời phân phó cho thị vệ và thị nữ theo cùng phải trông nom chăm sóc nàng cho thoả đáng, cho phép xảy ra bất cứ thương tổn nào, sau đó liền tiễn Ngọc Châu bị thương chân lành kha khá ra cửa.

      Tính toán cẩn thận, các nàng rời thành được năm ngày. Trong năm ngày này, tình hình đột nhiên thay đổi liên tiếp, khiến Giác nhi cảm thán thôi.

      biết Lục nương nghĩ như thế nào, lại đối xử vô cùng ôn hòa với vị Thái úy đại nhân tình bất định, chuyện khắc nghiệt kia. Thậm chí có vài lần nàng vô ý lướt mắt qua cánh cửa sổ còn chưa kịp khép lại, chứng kiến cảnh nam nhân cao lớn ấy nằm đè lên thân thể bé bỏng của Lục nương giường...

      Còn nhớ lần đầu, nếu phải Cẩm Thư đứng bên kịp thời bịt chặt miệng nàng kéo nàng , nhất định là nàng vớ lấy cây búa dùng để khắc ngọc xông thẳng vào phòng, chém chết tên háo sắc kia giải cứu cho Lục nương rồi.

      Sau đó, Lục nương nghe những lời oán giận ngút trời của nàng xong, cũng chỉ cười cười, nhàng : “Giác nhi ngoan, đừng giận. đối với ta như vậy, là ta bằng lòng..."

      Lục nương bằng lòng, Giác nhi hiểu. Nàng ràng cảm giác được, khi Lục nương ở cùng với Nghiêu thiếu, mặt ràng thiếu vài phần ý cười, mà nét tự nhiên thoải mái như khi ở cùng với gia cũ, lại càng có.

      Nhưng Lục nương nguyện ý, nàng làm nha hoàn đương nhiên thể nhiều lời. Nghiêu thiếu này có vẻ như định cưới vợ, mà dường như đối với tiểu thư cũng chỉ là giấc mộng Dao trì, chứ định tính toán lâu dài.

      Chẳng lẽ Lục nương định đếm xỉa gì đến nhân duyên tương lai của mình sao?

      Ngọc Châu ngược lại ưu sầu lo lắng như tiểu nha hoàn của mình. Khi nàng đội mũ sa đứng tại ngã tư chợ Tây nơi tập hợp thợ khắc ngọc, điều khiến nàng ưu phiền trăn trở lại là chuyện khác.

      Lần thi khắc ngọc này thu hút vô số thợ từ khắp mọi nơi tập trung tại kinh thành, vì vậy nghề khắc ngọc trong kinh nhất thời bị những người thợ này nắm quyền lũng đoạn. Việc buôn bán ngọc trước nay đều hướng về những gia đình cao sang quyền quý, dân chúng bình dân khi cần mua vài ngọc phẩm cũng chỉ ra cửa tiệm tìm mua là được, tuyệt đối tiêu phí số tiền lớn mời sư phụ khắc ngọc về.

      Nay các thợ khắc ngọc có chút tiếng tăm từ mọi nơi ồ ạt đổ về kinh, những thợ khắc ngọc đứng đường chờ việc tại chợ Tây theo đó thiếu hụt rất nhiều.

      Vài người ít ỏi còn sót lại nếu ngồi ven đường lười nhác phơi nắng, là túm tụm với nhau đổ xúc xắc đánh bài.

      Ngọc Châu muốn thị vệ bám sát mình, như vậy quá thu hút, nên chỉ bảo bọn họ theo bảo vệ từ xa, còn mình dẫn theo Giác nhi dạo vòng từ đầu đường đến cuối đường.

      Có thợ thấy nàng tới lui, liền chủ động xông ra kéo khách, nhưng khi thấy Ngọc Châu lấy ra khối ngọc thô ràng có đầy khuyết điểm, cầu họ bỏ khuyết điểm, tạc thành cây trâm ngọc khắc hoa, đều ào ào lắc đầu, chỉ rằng khuyết điểm này quá sâu, nếu như đục bỏ hết, số ngọc thô còn lại ràng đủ, nếu chế thành khuyên tai hay mặt dây chuyền còn được, còn đem tạc thành trâm cài là chuyện có khả năng.

      Ngọc Châu cũng nhiều, nhưng trong lòng lại tràn đầy thất vọng, trực giác cảm thấy hôm nay có lẽ mình chỉ có thể trắng tay quay về.

      Nhưng ngay vào lúc này, bên cạnh chợt vang lên thanh còn mang theo chút ít non nớt: “Tiểu thư, có thể đưa khối ngọc thô kia đến cho ta đánh giá chút ?”

      Ngọc Châu quay đầu vừa thấy, khỏi ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy vị tiểu công tượng trước mắt này thoạt nhìn giống tên ăn mày hơn là thợ tạc ngọc, quần áo người cũ kỹ dơ bẩn đến mức giữ được màu sắc ban đầu, bên hông đeo sợi dây thừng làm đai lưng, tóc rối như tổ quạ, khuôn mặt nhắn xanh xao vàng vọt.

      Thấy vậy, Ngọc Châu thoáng sửng sốt, nhưng tiểu công tượng kia vẫn kiên trì hỏi: “ phải tiểu thư muốn tìm thợ khắc ngọc à? Có thể đem đến đây cho ta đánh giá ?”

      Ngọc Châu lập tức đưa khối ngọc thô kia qua, nhưng trong lòng lại ôm quá nhiều hy vọng.

      Lại ngờ sau khi vị tiểu ngọc tượng kia lật lật lại xem xét khối ngọc thô, liền : "Tiểu thư mời theo ta."

      Dứt lời, cầm khối ngọc thô xoay người đến góc đường. Ngọc Châu chợt cảm thấy hiếu kỳ, liền mang theo Giác nhi theo tiểu ngọc tượng đến chỗ nho dưới mái hiên nơi góc đường.

      Tại chút khoảng trống eo hẹp dưới mái hiên có bày sạp hàng gia công ngọc thô, dụng cụ bày biện đó quả thực rất đơn sơ, chỉ là vài món công cụ tầm thường mà thợ khắc ngọc nơi thôn quê hẻo lánh từng dùng.

      Giác nhi cũng có hiểu biết trong nghề khắc ngọc, thấy vậy khỏi chau mày, chỉ cảm thấy đứng đây chỉ tổ phí thời gian.

      Nhưng nãy giờ Lục nương vẫn lên tiếng, nàng cũng tiện mở miệng.

      Chỉ thấy tiểu công tượng kia trước tiên dùng mực phấn phác họa hình thù cơ bản khối ngọc thô, sau đó liền cầm lấy cung sắt mài ngọc, bắt đầu mài qua mài lại. Cánh tay trông gầy thế thôi nhưng sức lực lại rất dồi dào, vững vàng giữ lấy cung sắt.

      Đều là thợ khắc ngọc, chỉ qua bước mài ngọc này có thể nhìn ra bản lĩnh của người nọ là nông hay sâu. Đôi mắt Ngọc Châu bỗng sáng ngời, trong lòng thầm kinh ngạc. Tiểu ngọc tượng này tuổi cũng lớn, nhưng bản lĩnh quả rất vững chắc, ai biết còn tưởng rằng đây là đồ đệ giỏi của vị danh gia nào.

      Chưa qua bao lâu, Ngọc Châu phát , tiểu ngọc tượng kia cũng khoét bỏ khuyết điểm, ngược lại giữ lại mọi khuyết điểm cố hữu ấy, rồi tạc hoa văn xuôi theo từng khuyết điểm, tạo hình thành chú chuồn chuồn tĩnh lặng nằm yên hoa sen.
      Phuongphuong57500, noair, langthangkt70 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thực ra thái úy rất dễ để dụ dỗ
      saoxoay thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Nghiêu chảnh miệng cứ bảo cưới chỉ thích bao nuôi chính chủ, mà hễ động cái lại phùng mang trợn má cả lên, được Châu Nhi xỉa ít thịt vụng là tưởng sắp có Mãn Hán toàn tịch rồi hay sao ý:full::full:...... trào lưu sống ảo cũng bắt nguồn từ Nghiêu chảnh chăng???? Giác Nhi thấy cưng quá, thấy Châu Nhi bị lên thớt là định xách búa chém nát, à cái gì thừa ra cứ chém hết ... rồi bà Cuồng cho tiểu Giác lên làm kép chánh :050::058:....... Ú hú hú, Giác muốn sống bên Châu trọn đời, như núi Tây Ninh đứng bên Đồng Xoài...:payup:

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Các cụ hay là: Con khóc mẹ mới cho bú. Thái Uý giở cái giọng khóc dỗi, thế là Châu Châu cho... hôn. Nhưng mà trẻ con thường khống chế được hàng động của mình, đôi khi vô tình làm đau bố mẹ. Nghiêu hay dỗi hưng phấn quá đà cũng há mồm cắn vèo cái. Mình là mình hiểu Châu Châu, kiểu gì trong đầu chẳng nghĩ là, thôi, trẻ con nghịch ngợm chút ấy mà, nên tức giận, nên mắng mỏ.
      Em Châu Châu thân mến, em thở dài khen Thái Uý là cao thủ hái hoa, nhưng em nào có biết, ừ Thái Uý cũng nghĩ em là hoa, nhưng có ngờ đâu Thái Uý cũng chỉ là phân bón cho hoa tươi tốt mà thôi. Thế là cái nickname Nghiêu phân bón ra đời. Giác Nhi cười ha hả cho like.
      Nghiêu Thái Uý được cái ảo tưởng sức mạnh ghê gớm. bảo là tỏ ra quá ghen tuông, vì mối quan hệ ràng buộc này thế mới thú vị. Được, chúng tôi chống mắt lên nhìn xem phong độ ghen tuông đến bao giờ.
      Bonbeo94, Mushaderland, Lazzy Le28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :