1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Đấy, Giác Nhi mơ giấc mộng yên bình với mỹ vương thụ Châu Châu, ân ân ái ái đến cuối đời mà: Nàng cứ làm những việc nàng thích, ta nguyện đời chăm sóc nàng từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Dù thiên hạ gọi ta là chó, là trung khuyển công, ta cũng nguyện làm con chó thương nàng nhất đời. Nhưng trời xanh ghen tức tình này, cho ta có... có... địa vị và thân phận, ừ cả... cả... cả... thôi chả đâu. Túm lại trái tim này là của nàng, trái tim này quý như nhân sâm nghìn năm, nếu nàng cần tẩm bổ, bảo ta móc ra nấu cũng cam lòng.

      *** Đường phân cách mặc kệ Giác Nhi tỏ tình***

      Biết ngay là lộc cho thằng cha Thái Uý mà, cấm có sai.
      À, Thái Uý nhìn thấy cảnh này này, các bạn cần tưởng tượng, thằng đệ paparazi của tôi đổi mạng để lấy được những tấm hình chân thực về cho các bạn đây.​
      [​IMG]
      Sau khi chụp xong, paparazi bị vệ đuổi giết điên cuồng, tại tính mạng rất nguy kịch. Cho nên các bạn nhìn thấy ảnh này xong hãy quên ngay , kẻo liên luỵ.
      À, các bạn nhớ ghi sổ lại nhé, Thái Uý trắng trợn gạ chịch lần 2 rồi đấy.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi
      Gạ gẫm trắng trợn quá
      Khác gì trai bao đâu thái uý ơi
      Hale205 thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      nghiêu nhị thiếu gạ con nhà lành chơi trò tình đêm kìa

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 28

      Ngọc Châu vốn cho rằng mình quen với phong cách năng hùng hồn nể nang gì của vị quý nhân này, nhưng khi nghe thong thả đề nghị chuyện 'Qua đêm' này nhàng như uống trà thế này, vẫn bị cả kinh mở to hai mắt nhìn.

      Cuối cùng nghiêng đầu tránh ngón tay vô lễ của đưa đến : “Dân nữ sống lâu ở vùng Tây Bắc, biết tục lệ ở kinh thành …… Nhưng cho dù ở trấn vùng Tây Bắc, nếu nam nữ ngầm thương trộm nhớ nhau, mọi chuyện cũng như bắt đầu như nước dẫn vào mương máng, từ mương máng mới dẫn ra sông (*). Dân nữ…… Cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cùng Thái úy đại nhân…… Qua đêm……”

      (Ý nữ 9 chuyện gì cũng từ đến lớn, nhiều dòng nước thành mương, nhiều mương thành sông, tình cảm cũng nên bồi dưỡng từ từ)

      Nghiêu thiếu ngày thường cao ngạo ít lời, nhưng biết vì sao, mỗi lần gặp được này Tiểu Phụ, vài tính tình bất hảo khi còn đều bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy, cứ luôn suy nghĩ cân nhấc nên dùng từ ngữ nào để trêu đùa khuôn mặt luôn giả vờ bình thản như gió thoảng mây trôi này.Từ 'Qua đêm' này vốn chỉ có ba phần , bảy phần đùa. Nhưng khi nghe lời nàng , giống như cực kì am hiểu dân phong “Nước chảy thành sông" của vùng Tây Bắc này, biết trước đây ở quê nhà, đào được mấy "Mương máng" rồi, trong lòng lập tức cực kì khó chịu, cố tình cúi đầu nhìn gương mặt sáng trong tinh khiết của Ngọc Châu: “Xem ra tiểu thư cũng là người rất thành thạo trong vấn đề này, hiểu về thú vui tao nhã như 'mương máng và đóng cọc' hơn cả tại hạ, nếu tiểu thư câu nệ với tập tục xưa cũ có ở quê nhà, tại hạ đương nhiên vâng theo…… Chỉ biết là vị trí 'Cọc' tại hạ ở góc nào trong số 'mương máng' của tiểu thư?"

      Ngọc Châu cảm thấy Thái uý có thể nhàn nhã đàm đạo thoải mái như thế này vẫn đỡ hơn là cứng rắn kéo mình 'Qua đêm'. Trong lòng thực muốn vài câu với Thái Uý, chỉ là những câu ám muội qua khỏi mặt bàn như thế này, thực khó có thể ra thành lời, cuối cùng chỉ khẽ : "Thái Uý chỉ mới thả cọc thăm dò, thấy dùng sức(**)...."

      (Câu này, ý nữ chính , chỉ mới dò đường, thấy thành ý, với nữ 9, cọc và mương máng theo nghĩa đen, nhưng vào tai Thái Uý nó lại là nghĩa bóng )

      Ngọc Châu hiểu việc đời, hiểu ' thấy dùng sức' đó tương đương với nghĩa là bất lực, đồng thời cũng đả kích mạnh mẽ và nghiêm trọng vào hùng phong của nam tử đến bực nào.

      Thái úy vừa nghe thấy thế, mày rậm khẽ nhướng, mắt phượng khẽ híp lại cách đầy nguy hiểm, vươn tay câu ngang chiếc eo thon của ai đó kéo mạnh về hướng mình, dán sát vào tai nàng : “Chỉ sợ đến lúc đó tiểu thư lại than là quá mạnh, bảo tại hạ nên chút chẳng hay lắm..."

      Ngọc Châu nghe hiểu Thái uý gì, nhưng trong lòng biết câu này nhất định có ngữ hai nghĩa, phải lời hay ho gì, chỉ hơi hơi quay người : “Thái úy, đừng đùa nữa, mau đưa tiểu nữ trở về ……”

      Nghiêu thiếu từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình, tuy rằng Ngọc Châu năm lần bảy lượt muốn về, nhưng cuối cùng khi rốt cuộc xoay người lên ngựa lại ôm nàng chạy băng băng, đến biệt viện ven hồ ở ngoại thành.

      “Tiểu thư nên mỗi lần gặp ta đều mang bụng đói trở về, ta ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, tiểu thư ở lại đây tắm suối nước nóng, sau khi ăn cơm chiều xong, tại hạ đưa nàng về, có được ?"Vẫn như mọi khi, câu của Thái Uý tuy rằng là câu hỏi nhưng lại hề muốn nghe ý kiến của Ngọc Châu. Bởi vì thị nữ tuỳ thân của Thái Uý sớm đứng hầu ở cửa biệt viện, chờ đợi Ngọc Châu nương tới chơi.

      Đối với thú vui của Thái Uý khi nhặt lại 'món ăn hương dã' ở vùng Tây Bắc này. Cẩm Thư đương nhiên dám nhiều lời, mặt vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo lễ phép, cung kính chào hỏi Ngọc Châu và dẫn nàng vào khu suối nước nóng, mời Lục tiểu thư dời bước theo nàng vào trong thay quần áo.

      Ngọc Châu hơi do dự, sợ đây là kế hoạch mà Thái Uý lập ra, sợ khi mình thoát y ngâm mình trong suối nước vị nào đó lại đột nhiên xuất . Nhưng ngẫm lại, bên cạnh mình cũng chẳng có ai, nếu Thái Uý muốn dùng sức mạnh để làm chuyện gì, mình cũng khó có thể ngăn cản, vả lại tính cách của Thái úy cực kì kiêu ngạo, cũng đến mức hạ lưu đến mức phải dùng sức mạnh, chi bằng bình thản ung dung, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn thôi.

      Vì thế để mặc Cẩm Thư hầu hạ thay đổi quần áo, lại dùng lụa mỏng bao bọc thân thể, rồi bước vào bên trong ngọc trì hơi nóng lượn lờ, bên trong ao, có sẵn những túi bằng sa mỏng, bên trong chứa hoa lan cùng bạc hà trắng, nước trong ao bốc lên mùi hương lá bạc hà trắng dìu dịu, chỉ ngâm lát mà những mệt mỏi khi tập trung điêu khắc mấy ngày qua đều mất hẳn.

      Ngọc Châu đem toàn bộ thân mình ngâm sâu vào trong nước, cẩn thận đưa mắt nhìn quanh, bốn phía quanh ao được bọc kín bằng những hàng trúc dày kín mít như bức tường, làm nơi này thành mộy nơi riêng tư tĩnh lặng kín đáo. Vì thế liền yên tâm ngâm mình, đón lất chiếc khăn lạnh Cẩm Thư vừa đưa đến lau mồ hôi thái dương.

      Lúc này, thị nữ hầu bên cạnh cũng mang cối đá đến, bên trong là hạt hạnh nhân được xay nhuyễn, thị nữ dùng muỗng ngọc múc bột hạnh nhân xoa lên mặt Ngọc Châu, sau đó lại quỳ gối bên cạnh ao nương theo làn hơi bốc lên từ ao nhàng ấn vào các huyệt vị đầu, khẽ : “Ngân hạnh nhân là thứ dùng dưỡng da rất tốt, nếu dùng thường xuyên, làm da thịt non mềm bóng loáng, trắng nõn mịn màng.”

      Ngọc Châu trong lòng thầm than, cũng khó trách nữ tử thế gian này đều tranh nhau để bước chân vào nhà Vương hầu, chỉ phần hầu hạ chu đáo này thôi, cũng làm người ta thoải mái đến mức nghiện, thể quên được!

      Nghĩ đến đây, nàng nhàng lai nước ngân hạnh mặt, : “Cám ơn chư vị nương, ta tắm xong, có thể đứng dậy mặc quần áo.”Quần áo của nàng khi đến đây bị hạ nhân mang giặt, cũng chỉ có thể mặc bộ váy dài chạm đất màu sáng nhạt do Cẩm Thư đưa tới, đây là kiểu dáng được thích nhất nay của quý phu nhân trong kinh thành, tay áo mỏng dịu dàng, váy dài chấm đất nhìn rất thanh nhã. Ngọc Châu có chút quen khi mặc loại váy dài này, chỉ thầm nhõm là màu quá sáng, nếu khó có thể mặc lên người.Mái tóc dài chưa kịp búi lên, chỉ đành phải xoã xuống bờ lưng ong.Cẩm Thư nhìn gương mặt ửng hồng khi vừa mới tắm xong của Ngọc Châu, khỏi chắc lưỡi than thầm: Cũng khó trách Nghiêu nhị thiếu nhất thời mê muội, người phụ nữ này xinh đẹp tựa thiên tiên, dù là nữ tử cũng nhìn thể rời mắt. Chỉ biết chút tươi mới này có thể làm Nghiêu nhị thiếu gắn bó được bao lâu?

      Bên kia Nghiêu Thái úy cũng tắm gội xong, chỉ mặc bộ trường bào rộng rãi, ngồi ở Đình Trúc chờ Ngọc Châu đến cùng dùng cơm. cầm chén trà xanh, vẻ mặt trầm, như suy tư gì mà chậm rãi nhấm nháp, khi nghe tiếng guốc gỗ vang vang lối vào, qua ánh sáng lập loè được xuyên qua những tán lá xanh mờ nhạt, nương theo ánh đèn lồng treo cao cao, giai nhân nhanh nhẹn bước đến.

      Đây gọi là dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, lúc này ánh trăng vừa lên cao, giai nhân với mái tóc còn hơi ướt rũ bên má phấn, ống tay áo phất phơ theo ngọn gió, mang theo mùi hương thơm của hoa quả thơm mát khi vừa tắm gội xong....Chén trà trong tay Thái Uý dừng lại, lòng thầm trách mình sao quá mức quân tử, thể tuỳ ý hung hăng mà 'Qua đêm' mấy lượt mới vừa lòng ....

      Ngọc Châu đến gần hơn chút lập tức cảm nhận được khác thường của Thái Uý, vì thế nàng đúng lúc dời tầm mắt, nhìn những món ăn được bày sẵn bàn tròn, : “Đói bụng quá, có món gì ngon miệng ?"

      Thái úy thu hồi những suy nghĩ mông lung, nhưng biết vì sao mặt lại tăng thêm vài phần lạnh nhạt. Chỉ duỗi tay gắp mấy miếng mơ ngâm chua để vào miệng.

      Ăn lát sau lại thấy Ngọc Châu hề nhúc nhích mới cụp mắt xuống hỏi: "Đợi tại hạ đích thân đến đút cho nương sao?"

      Ngọc Châu đắn đo mãi vẫn nghĩ ra mình lại làm gì cho Thái Uý vừa mắt, nhưng lại muốn mở miệng dò hỏi, chỉ cởi guốc gỗ, ngồi quỳ gối niệm đặt bên cạnh bàn, cũng bưng cơm lên, ăn từng ngụm từng ngụm. Bữa cơm hôm nay Thái Uý ăn cực ít, phần lớn thời gian đều là cau mặt nhíu mày, nhìn nữ tử đối diện nhàng nhấm nháp, chậm rãi nuốt đồ ăn. Ăn cơm xong, Ngọc Châu vừa muốn lên tiếng, Thái Uý nhanh chậm : “Sắc trời tối, đường dễ , ở chỗ này nghỉ tạm đêm .”

      Ngọc Châu khẽ thở dài, muốn gì đó, rồi lại thôi. Thái úy lập tức đem bàn ăn trước mặt đầy sang bên, đem Ngọc Châu vẫn còn quỳ gối đệm kéo vào lòng, cầm lấy tay nàng, giọng có vẻ u: "Sao lại than ngắn thở dài, chẳng lẽ tại hạ khoản đãi tiểu thư chu toàn chỗ nào sao? Hay trong nhà hẹn hò với khách, sợ về kịp lỡ buổi hẹn tối nay?"

      Ngọc Châu có chút nghe hiểu lời này của Thái Uý có ý gì, chỉ khẽ : "Thái Uý muốn nuốt lời? Nếu đêm nay tiểu nữ về, chẳng phải ở nhà rối đến lật trời, sau này tiểu nữ làm sao còn dám nhìn mặt ai?"

      Thái Uý nghe xong lời này, cong cong khóe miệng như cười như , chậm rãi : “Vừa rồi thị vệ canh ở con hẻm vào sau nhà tiểu thư có về bẩm báo với tại hạ, rằng đại ca Tiêu Sơn của tiểu thư vào đêm khuya canh vắng, mình đơn độc chạy đến và bắc chiếc thang trèo vào tường phía Tây viện của tiểu thư, rồi bước vào phòng. bao lâu, từ bên trong phòng liền truyền đến tiếng nữ tử khóc nức nở. Thị vệ của tại hạ cảm thấy có gì đó đúng, lập tức nhảy vào trong, đem đại ca tiểu thư cởi truồng ấn lên giường. Mà thị nữ Giác Nhi của tiểu thư, quần áo xốc xếch nằm khóc giường, váy bên dưới bị xé rách nát…… Khi tại hạ nghe thị vệ bẩm báo xong, có chút khó hiểu, mong tiểu thư giải thích tỉ mỉ ràng cho thắc mắc của tại hạ, đại ca của tiểu thư đến tột cùng là mê luyến nha hoàn của tiểu thư quá sâu, cho nên mới hoang đường như thế…… Hay là ta lại ngắm nghía người nào đó khác?"

      Ngọc Châu nghe xong, toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toàn để ý đến hành động và lời khinh bạc của Thái Uý, lập tức duỗi tay bắt lấy Thái úy, nôn nóng hỏi: “Giác Nhi tại như thế nào?”

      Khi Thái Uý nghe thị vệ bẩm báo, trong lòng lập tức bị nghẹn như có tảng đá đè nặng nới ngực, cho rằng người phụ nữ đó ngày thường có mờ ám gì đó với huynh trưởng danh nghĩa của mình, cho nên gã Tiêu Sơn kia mới nhân lúc đêm tối, quen cửa quen nẻo trèo tường trộm hương.

      Mà nàng lại ngừng nôn nóng đòi về, là sợ lỡ hẹn với gã đại ca hờ ấy. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng lo âu của người phụ nữ này, câu đầu tiên thốt ra lại chính là an nguy của tiểu nha đầu, lại hề quan tâm gì đến gã huynh trưởng kia, trong lòng khỏi thở phào nhõm giọng hỏi: “Nàng suốt đêm dọn ra khỏi Tiêu gia, chính là tránh né đại ca của nàng?”

      Ngọc Châu thấy Thái úy đáp đâu vào đâu, trong lòng càng thêm khẩn trương. Giác Nhi chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn quá , lại bị Tiêu Sơn lầm tưởng là mình, sàm sỡ khinh bạc, tại nàng ấy sợ hãi đến bực nào, nếu ở mình trong viện vắng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lỡ có chuyện gì bất trắc sao?

      Dứt khoát cũng trả lời câu hỏi đó, lập tức đứng dậy muốn quay về xem tình trạng giờ của Giác Nhi.

      Nghiêu Mộ Dã lại lần nữa duỗi chân ra ngáng chân của nàng lại, nhưng mặt lại trầm biểu lộ cảm xúc, dùng giọng nhàng : “Được rồi, đừng vội, thị vệ của ta đem nàng ấy mang về đây, còn đại ca của nàng dường như đánh thức vị quả phụ kia, nên bà ấy la hét ầm ĩ kêu hàng xóm đến, nghe bị áp giải đưa lên quan phủ……

      Ngọc Châu nghe Giác Nhi được mang đến, lập tức nhàng nhàng thở phào, lần này đúng là trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nghiêu thiếu, cảm ơn ân cứu mạng của với nha hoàn của mình.

      Nghiêu Mộ Dã nhìn người phụ nữ trước mắt, lần đầu tiên dâng lên tò mò đối với tình cảnh hằng ngày của nàng ở Tiêu gia, tiểu nữ tử này ăn nhờ ở đậu, lại có dung mạo xinh đẹp đến thế. Người ta hay hồng nhan thường bạc mệnh, có cha mẹ che chở, cuộc sống khó khăn khổ sở cũng là điều dễ hiểu, nhưng vì sao nàng lại vẫn luôn có thể bình thản ung dung, hề thấy có chút khiếp nhược nịnh bợ?
      Last edited by a moderator: 30/3/18
      Phuongphuong57500, Chôm chôm, noair78 others thích bài này.

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Cứ thấy bắt gian tại giường là thấy kích thích!
      Trình tự việc là thế này. Sơn nhảy vào phòng --> Bị bắt gian trong tình trạng cởi chuồng --> Bị thị vệ tóm dính trong trạng thái cởi chuồng, ấn lên giường --> Giác nhi khóc nháo thế là bà quả phụ chủ nhà chạy đến --> Bà quả phụ nhìn thấy Sơn cởi chuồng??? --> Sơn bị dẫn lên quan phủ trong trạng thái cởi chuồng???
      Những đoạn ??? là nghi vấn cực lớn, cần những cư dân mạng có mặt ở trường đưa tin cụ thể, có hình ảnh càng tốt. Chứ theo tin tức của nhà Thái Uý tiết lộ thấy có chi tiết cho Sơn mặc quần lại.
      Còn chuyện ả nọ super cẩu huyết. đòi đóng cọc nhưng em chê sợ đủ sức. Xong dỗi loạn lên vì nghĩ em nóng lòng về với thằng cởi chuồng kia, đến lúc sau ngã ngửa ra em ở nhà chơi bách hợp. Đây gọi là cẩu huyết gọi là gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :