1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @Oriole5185 Hình như đợt này bà Cuồng bả ghép đôi Bách Hợp phải :yoyo63:

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      :063: vào hóng truyện là chính, hóng comt của thím @Oriole5185 là chủ yếu:hoho:

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 18
      Edit: Nguyễn

      khi thất thần hồn như dạo chơi đâu đó chưa quay về, có chút thất thố. Đến khi Tiêu Trân Nhi cất giọng nghẹn ngào bi thương gọi tên họ tướng quân, mới gọi được linh hồn lạc đường của Ôn tướng quân trở về.


      Tiêu Trân Nhi thấy trong mắt người trong lòng có nàng, chỉ cắn môi câu với Ôn tướng quân: "Thân thể tỷ muội chúng tôi khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi, mời tướng quân tự nhiên!"


      Rồi bỏ màn xe xuống, còn che cực kì kín đáo.


      Thái độ vô lễ như thế này của Tiêu Trân Nhi, nếu bị Vương phu nhân thấy, thế nào cũng bị ăn tát! Nhưng Ôn Tật Tài lại hề để ý, cực kì ôn nhu chăm sóc qua màn cửa xe: "Nhị vị nương cứ nghỉ ngơi tạm, lát nữa đến trạm dịch phía trước, tại hạ mời nhị vị nương xuống xe."


      xong, Ôn Tật Tài cũng thúc ngựa tiếp tục về phía trước.


      Lại Tiêu Trân Nhi nghe được tiếng vó ngựa xa, mới xoay mặt ai oán : " tỷ rất hối hận, tự dưng bảo muội cùng làm chi, muội xem, Ôn tướng quân kia vừa thấy muội nhìn rời mắt."


      Ngọc Châu hơi cong môi: "Tỷ tỷ muốn muội muội bị bệnh dị ứng mãi sao?"


      Tiêu Trân Nhi nhất thời nghẹn lời, thực rất muốn 'Nếu có thể bị mãi, là tốt biết bao' nhưng cuối cùng vẫn có chút hổ thẹn của người làm tỷ tỷ, nên ra.


      Ngọc Châu sờ khuôn mặt phồng lên giận dỗi của nàng, khẽ vén màn xe lên, hòa nhã : “Nếu tỷ tỷ thực vì chuyện này mà giận muội chắc có lẽ cơn giận thế này xuất mọi nơi mọi lúc rồi… Tỷ nhìn xe ngựa phía trước xem."


      Tiêu Trân Nhi nhìn theo hướng Ngọc Châu chỉ, thấy ở đội ngũ phía trước có mấy chiếc xe ngựa, nhìn mặt sau xe có lọng che, còn có màn xe, đều là vải lụa có hoa văn, là xe ngựa của nữ quyến.


      "Nghe Ôn tướng quân là người phong lưu, ngay cả khi hồi kinh diện thánh cũng mang theo hai vị thiếp thất, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ có rất nhiều, Ngũ tỷ có sức khiến các nàng đều bị bệnh dị ứng ?"


      xong những điều này, Ngọc Châu cũng thêm gì nữa, để Tiêu Trân Nhi tự cân nhắc.


      Nhưng những điều Ngọc Châu đều là , đợi đến trạm dịch, tận mắt nhìn thấy hai thị thiếp thiên kiều bá mị của Ôn tướng quân, Tiêu Trân Nhi lã chã khóc. Chỉ luận về dung mạo, nàng hơn được Lục muội, lại nhìn hai thị thiếp hoàn phì yến gầy của Ôn tướng quân, nàng lại càng dám so, Ôn tướng quân nạp nữ tử ngay cả tư sắc cũng bằng thị thiếp như nàng làm chính thê đâu.


      Giấc mộng từ bấy lâu nay của thiếu nữ, chỉ trong buổi tối vỡ tan tành.


      Nhưng Ngọc Châu cũng rất biết an ủi gia tỷ, rằng tướng quân tuy rằng tuấn lãng, nhưng vẫn thể so với thanh niên tài tuấn trong kinh, đợi đến khi vào kinh thành, nhờ cha nương chọn cho tỷ người tốt.


      Vừa như vậy, Tiêu Trân Nhi thu lại đau buồn, lần nữa lại sinh ra rất nhiều hi vọng. Nàng bây giờ tuổi tác cũng gần lớn, thể trì hoãn nữa, lần này kinh thành, đó là đến kho có dấu vô số trân bảo lớn, nếu tốt có thể bỏ qua, nhất định là gả được cho người nàng thích.


      Cho nên lúc hết đau lòng, tình nghĩa tỷ muội tiếp tục sâu nặng trở lại, kéo tay Ngọc Châu, ra sức tưởng tượng sau khi vào kinh, cha nương có thể mang theo các nàng tham gia mấy cuộc yến hội, tốt nhất có thể tự mình trông thấy các công tử, để tránh bỏ lỡ người tốt.


      Kỳ thực Ôn tướng quân cũng rất căm tức bản thân mình. Ban đầu nghĩ đường dài thong thả nên lâu, rất nhàm chán, trạm dịch lại ở ngoại thành, thể tìm được nữ tử vừa ý, mặc dù có Ngọc Châu của Tiêu gia, nhưng nhất thời thể ăn ngay được, nên dẫn theo hai thị thiếp được sủng ái cùng để giảm nhàm chán đường.


      Nhưng nghĩ đến Ngọc Châu của Tiêu gia lại có thể động lòng người như vậy! Quay đầu lại nhìn thị thiếp của , đúng là dung chi tục phấn, khó có thể nuốt được.


      Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể đuổi thị thiếp trở về phòng, đỡ vướng tay vướng chân.


      Lúc tự mình tới đón hai tỷ muội xuống xe, giật mình phát tay của mỹ nhân hình như bị thương, mang theo nẹp trúc, cẩn thận hỏi ra mới biết, ra là nàng làm việc nặng cẩn thận bị thương.


      Ôn Tật Tài sớm biết nữ tử này là hạ đường phụ của nhà họ Vương, bây giờ lại tự mình lập môn hộ, hình như được nhà mẹ đẻ tiếp tế, có lẽ đời sống của giai nhân cực kì khó khăn, cũng khó trách chuyện gì cũng phải tự tay làm, nên đôi tay ngọc đều bị mài thành vết chai.


      là vừa thấy thương, hận thể ôm vào trong lòng, kêu lên tiếng ‘Cục cưng à’, từ nay về sau, cần ăn cơm uống trà, loại chuyện phàm tục của chốn nhân gian này nữa, mà chỉ cần ôm giai nhân mơ giấc mộng đẹp giường.


      Nhưng việc này cần suy tính thận trọng. Ôn tướng quân quyết tâm, muốn đoạn đường này giành được trái tim của giai nhân, đợi đến khi vào kinh, liền nhờ gia tỷ ra mặt thuyết phục, thu nạp Ngọc Châu làm vợ bé, dù sao nàng cũng làm vợ người ta, thân là tướng quân Đại Ngụy, lần này vào kinh lại bởi vì chiến công mà được thánh thượng sắc phong công hầu, nếu cưới hạ đường phụ làm chính thê, làm trò cười cho người khác, đối với hạ đường phụ mà , so với làm chính thê người bình thường được làm vợ kế công hầu là nằm mơ cũng mơ được nhân duyên tốt như thế này!


      Nghĩ vậy, cảm thấy nếu phụ nhân kia nghe thấy chịu cưới nàng làm vợ bé, nhất định vô cùng vui sướng, vì thế cũng ngóng trông sớm ngày vào kinh, để bày tỏ với giai nhân biết tấm chân tình của mình.


      suốt đoạn đường này, tuy thời gian lâu nhưng cũng bằng phẳng thuận lợi. Sau nửa tháng, cuối cùng cũng tới cửa kinh thành.


      Bởi vì gần đến ngày quan viên khắp nơi tụ hội về kinh để báo cáo công tác hằng tháng, nên cổng bên trái của cửa thành luôn chật kín.


      Cửa chính kinh thành này chỉ khi tướng quân khải hoàn hồi triều, Hoàng đế mừng công mới mở.


      Quan viên vào kinh báo cáo công tác theo cửa phía Tây Hoặc phía Bắc- nơi dân chúng bình thường cùng nhau ồ ạt chen lấn nhau, lại thể cửa bên phải - nơi dành cho Hoàng tộc, đành xếp hàng ở cửa bên trái, cùng đợi quan canh cửa gọi từng người vào, mới được vào cửa thành.


      Xe ngựa của Ôn Tật Tài vừa đến, liền có thị vệ cơ trí đến bẩm báo quan giữ cửa thành trước.


      Danh hào Ôn tướng quân bây giờ triều đình Đại Ngụy có thể là vang dội nổi danh nhất nay. Đại Ngụy có ý định xuất binh với tộc Xích Đan, nên nay rất coi trọng mấy vị võ tướng trong triều, nếu là ngày thường, quan giữ cửa thành tất nhiên tự chạy ra nghênh đón, tự mình dẫn ngựa, đón quân vào cửa thành.


      Nhưng tại lúc này rất nhiều quan viên vào kinh, đại quan, tướng soái ở biên cương lúc này đông như rau chợ vậy, chất thành đống thành hàng. Nếu trọng bên này, bên kia, chỉ sợ làm dậy lên làn sóng oán giận, cho nên bất cứ ai cũng đều thể chen ngang.


      Sau khi thị vệ kia báo danh hào của Ôn tướng quân, quan giữ cửa thành làm như nghe thấy, quyết chí làm việc công chính liêm minh, tất cả đều dựa theo thứ tự đến trước và sau chậm rãi xếp hàng vào thành.


      suốt đoạn đường này, bởi vì được danh hào Ôn tướng quân soi sáng mỗi khi đến trạm dịch cũng được tiếp đãi long trọng, cũng chưa từng phải xếp hàng, bởi vậy nên tính nhẫn nại của Vương phu nhân so với trước kia cũng giảm rất nhiều.


      Lúc này mặt trời lên cao, thời tiết ở kinh thành nóng hơn vùng Tây Bắc rất nhiều, Vương phu nhân thiếu kinh nghiệm, mang theo quần áo mỏng, bên trong và bề ngoài đều là áo dày, tất nhiên là nóng chịu được, nhẫn nại hồi lâu cũng thấy vào thành, bà bảo thị nữ nâng đỡ xuống xe, nhưng vừa xuống xe, thấy phía trước đoàn xe đông nghìn nghịt, lại trận hoa mắt chóng mặt.


      Đúng lúc này, Tiêu Trân Nhi cùng Ngọc Châu cũng xuống xe ngựa, tới bên cạnh Vương phu nhân.


      Ngọc Châu lúc từng đến kinh thành, nhưng mơ hồ có chút trí nhớ về thời tiết ở đây, hơn nữa trước giờ nàng đều thận trọng, cho nên mang theo rất nhiều quần áo mỏng. Hai tỷ muội vừa ở trong xe ngựa, thay áo bông, mặc váy mỏng, đầu các nàng đều đội mũ lụa mỏng mát rượi chắn cát, từ xuống dưới đều xinh đẹp bất phàm, thu hút ít ánh mắt hâm mộ của người khác.


      "Mẫu thân có nóng ? Lục muội mang theo ít quần áo mỏng, nương có muốn lấy kiện thay ?" Tiêu Trân Nhi đến bên cạnh mẫu thân mở miệng hỏi.


      Vương phu nhân liếc mắt nhìn Ngọc Châu cái, lạnh lùng với Tiêu Trân Nhi: "Còn tuổi, mặc quần áo màu sắc rực rỡ chút, lại suốt ngày mặc toàn đồ trắng... Những y phục này, con cũng muốn mặc sao! Cha của các ngươi còn chưa chết, vô duyên vô cớ mặc đồ như để tang, là muốn khóc tang cho ai?"


      Có lẽ là bị lão tổ tông khiển trách, thái độ của Vương phu nhân bây giờ với Ngọc Châu coi như là thu liễm rất nhiều, nhưng lúc này lòng dạ phiền muộn, nên lời cũng hà khắc.


      Nhưng xe ngựa Tiêu lão gia lại vừa ý, chậc chậc lưỡi : "Các con đừng phí tâm, xem dáng người nương các con biến dạng đến thế này, làm sao mà mặc được y phục của Lục nhi chứ? Coi chừng bung nút sứt chỉ đó!”


      Vương phu nhân trước giờ luôn bị phu quân nhà mình châm chọc như thế này mãy, tức giận riết rồi cũng quen, nên dứt khoát nhìn Tiêu lão gia. Chỉ dùng sức lắc lắc tay khăn, liều mạng nhìn về phía trước, nhưng hơn cả buổi, đội ngũ kia mới hơi nhích về phía trước chút.


      Ôn tướng quân thấy Ngọc Châu xuống xe ngựa, cũng xuống ngựa ân cần tới : "Thời tiết kinh thành nóng đến mức phiền lòng, mọi người ở Tây Bắc nên tất nhiên quen, hay để tại hạ bảo gã sai vặt hạ mái che nắng ở ven đường, phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến đó nghỉ ngơi, uống chút trà lạnh, chờ đến phiên chúng ta vào thành, mời mọi người vào, như vậy được ?"


      Nghe xong lời này, tất nhiên Vương phu nhân gật đầu đồng ý, vì thế Ôn tướng quân gọi người ở bên phải cửa thành tìm chỗ mát, dựng rạp, để nữ quyến nghỉ tạm, Ôn tướng quân cũng tự mình theo, ngâm bình trà mơ ngọt, tự mình rót chén, để giai nhân giải khát, càng ân cần mở quạt giấy, đứng phía sau Ngọc Châu, giúp nàng xua ruồi đuổi muỗi.


      Đúng lúc này, từ đằng xa lại có đội xa mã nữa đến.


      Đoàn người ngựa này rất dài, xe ngựa bọc gấm, quý khí bức người. Người hầu dắt chó săn, vai vác chim ưng, cưỡi ngựa ở phía trước mở đường, sau đó là vài vị nam tử trẻ tuổi quần áo hoa lệ cưỡi tuấn mã dẫn đầu, thị vệ hỗ trợ phía sau thành hàng dài. Vó ngựa băng băng đường, tiếng chó sủa inh ỏi, dù đến trước cửa thành vẫn hề thấy giảm tốc độ.


      Nhưng quân binh canh giữ cổng thành tinh mắt, đợi đội xe này đến gần cao giọng hét: "Nghiêu thái úy săn bắn trở về, mau mở cửa thành đón chào! Mở cửa thành! Mở cửa thành!"


      Lời còn chưa dứt, cửa thành bên phải trước giờ luôn đóng chặt, được mấy thị vệ cao to khỏe mạnh thuần thục đẩy ra, mặc cho đội nhân mã này lao vun vút vào thành.


      Quan viên chờ đợi trong xe ngựa cũng ào ào ngó đầu ra, nhìn phong thái binh sĩ Nghiêu gia.


      Vốn dĩ đội nhân mã này cực nhanh, mắt thấy sắp có thể qua thành, nam tử cầm đầu đột nhiên lập tức nghiêng đầu, nhìn lướt qua lều che mát của Ôn tướng quân dưới bóng cây, dây cương kia hơi ghim lại, vì thế mấy nam tử y phục hoa lệ theo phía sau cũng ào ào giảm tốc độ, cùng nhau nhìn sang bên này.


      Tuy rằng Tiêu Trân Nhi đội mũ sa, nhưng ánh mắt sắc bén, sau khi thấy nam tử người mặc y phục săn bắn, cưỡi con ngựa cao to chạy dẫn đầu, lập tức hút ngụm khí lạnh, thanh run run : "Kinh thành quả nhiên là ngọa hổ tàng long, lại có nam tử tuấn dật bực này!"


      Ngọc Châu nửa cúi đầu, trong lòng hơi căng thẳng, kinh thành to như vậy, sao lại có thể gặp được ở nơi này?
      Last edited: 13/7/17
      Chôm chôm, noair, Seen.17360 others thích bài này.

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Tâm của quan giữ cửa thành:
      Xin chào, tôi được giao nhiệm vụ giữ cửa thành, kinh thành hẳn hoi, chốn phồn hoa đô thị, phải cái loại thành bé tẹo hoang vu hẻo lánh đâu.
      Vào thành có tận mấy cái cửa, tôi phân hẳn ra cho nó đàng hoàng rồi.
      cửa dành cho Hoàng tộc, cái tộc chả hiểu có đông nhưng cứ phải dành cho riêng cửa, lại bảo sang chảnh, được ưu tiên.
      Còn lại mấy cái cửa thượng cấp của tôi (tức là thằng ngồi cùng, Hoàng đế ý) là nên để cho Vip Vip tị, chỉ mở trong những dịp đặc biệt, thế mới tỏ ra được nguy hiểm. Tôi bèn đặt tên cửa này là cửa Nguy hiểm.
      Còn lại cửa đại trà. Mà tôi , cái cửa này cũng mở nốt dân chúng đu dây trèo vào thành à. Giờ mà còn ra điều kiện nữa dân nó ném đá cho sập thành chứ chẳng chơi.
      Thực ra tôi cũng từng có ý định làm thẻ hội viên, kiểu các chú xì tiền ra, dưới danh nghĩa tu bổ tôn tạo cổng thành, đây ưu tiên quyền qua lại cho. Ấy thế mà chả thằng nào xì tiền ra các bạn trẻ ạ, chỉ qua loa chạy đến báo nhà em là chỗ quen biết. Thế ngồi đấy mà chờ. Các chú ki kiệt đây cũng tỏ ra là công chính liêm minh cho các chú phơi nắng héo như rau thiếu nước .
      Nhưng ở cái thành này ngoài kẻ nguy hiểm là Hoàng đế ra, có kẻ còn nguy hiểm hơn, thế là cứ ra vào thành là tôi mở ngay cái cửa Nguy hiểm ra. chung cứ để cái cửa Nguy hiểm này là thiên hạ thái bình, tôi quản cái lũ xếp hàng ngoài kia cũng đủ đau đầu lắm rồi.

      Thực lời hứa với @Hằng Lê viết những mẩu chuyện cho các nhân vật phụ của phụ của phụ.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 19
      Edit: @Diệp Nhược Giai

      Nghiêu thiếu ghìm chặt cương ngựa, đôi mắt phượng hơi hơi nheo lại, lướt qua đám người trước mắt, nhưng gì.

      Ôn Tật Tài vội vàng bước lên nghênh đón: “Mạt tướng Ôn Tật Tài bái kiến Nghiêu Thái úy."


      Tiếng “Thái úy” này của gọi sai. Tuy trước đó Nghiêu thiếu cáo bệnh từ quan đến vùng Tây Bắc cầu y, nhưng về sau nghe hoàng đế tự tay viết bức thư, nhờ ông chú đức cao vọng trọng của Nghiêu gia ra mặt, khẩn cầu Nghiêu Mộ Dã thu hồi lại đơn xin từ chức, quay về kinh thành phụ trách xử lý việc triều chính.


      Nhưng Nghiêu Mộ Dã vẫn cứ tránh né chịu gặp. Người nào có đầu óc cũng đều thấy có vấn đề, nhất định là xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến cả giang sơn cẩm tú vạn dặm này, chắc hẳn vô cùng phức tạp rối rắm, nếu phải là người trong cuộc e là tài nào nhìn thấu được những phong ba bão táp kinh hồn trong đó?


      Chẳng qua, trước đó lâu, vị muội muội kia của hoàng đế, người luôn tùy hứng ngang ngạnh vì được sủng ái cưng chiều hết mực —— Quan Dương công chúa của Đại Ngụy bị hoàng đế hạ chỉ gả đến tận Bắc Thiệu xa xôi để hòa thân, Nghiêu thiếu vui vẻ du ngoạn bên ngoài nghe được tin này mới thong thả quay lại kinh thành, ‘cố’ thành toàn cho tâm tình khao khát cầu người tài của hoàng đế, lần nữa đảm nhiệm chức vị Thái úy.


      Trái tim vẫn lơ lửng cao của hoàng đế bấy giờ mới yên bình trở lại. Cuộc đụng độ với hãn tộc phương Bắc tới gần, nếu hoàng tộc Đại Ngụy là cái cây, Nghiêu gia chính là gốc rễ giúp hoàng tộc có thể sống yên ổn nơi phương Nam này. Nếu Nghiêu thiếu vẫn chậm chạp chịu lộ diện, chuyện Nghiêu gia cùng hoàng thất bất hòa truyền ra ngoài, làm kinh hoảng cả triều đình lẫn dân chúng, mà như vậy cái người ngồi chiếc ngai vàng cao cao kia cũng ăn ngon ngủ yên nổi.


      Chính vì vậy, lần này Ôn tướng quân gặp được Nghiêu thiếu, lập tức sửa miệng gọi Thái úy.


      Thái độ của Nghiêu Thái úy vẫn ôn hòa bình dị dễ gần như cái thời còn ở Tây Bắc: “Trước đây ở Tây Bắc được Tật Tài huynh đón tiếp tận tình, Nghiêu mỗ dám quên, bây giờ về kinh, hiển nhiên cũng phải tiếp đãi Tật Tài huynh tất cả những món ngon vật lạ ở chốn này. Lần săn này Nghiêu mỗ thu hoạch được ít thứ hay, đủ để thết đãi khách từ phương xa đến, Tả môn đông đúc kẹt cứng người, nếu tướng quân ngại có thể theo Nghiêu mỗ vào thành bằng Hữu môn.”


      Có thể được Nghiêu thiếu mở miệng mời là chuyện hãnh diện nhường nào! Đương nhiên Ôn tướng quân để hụt mất, vừa kinh ngạc vừa vui sướng cảm tạ tấm thịnh tình của Nghiêu Thái úy, vội vàng ra lệnh cho phu xe quay đầu, cười vang gia nhập vào hàng ngũ của Thái úy, vênh váo vào thành.


      Trong suốt quá trình ấy, Ngọc Châu vẫn luôn yên lặng đứng im sau lưng Ôn tướng quân, nghe hai người lời qua lời lại, ỷ vào mạng che mặt phủ đầu mà lớn mật lén nhìn Nghiêu thiếu vài lần.


      Cũng khó trách ngũ tỷ ở bên cạnh cứ liên tiếp hít sâu vào như vậy, nhìn Nghiêu thiếu ngồi nghiêm chỉnh con ngựa ô đen bóng cao lớn, bỏ trường bào nho nhã thường ngày, khoác lên mình bộ đồ săn bó lưng cao màu ánh trăng, càng tô điểm thêm cho vòng eo rắn chắc của , bên dưới là quần săn của người Hồ, chân mang đôi ủng bó lại được may bằng da trâu, khiến đôi chân lại càng thêm khỏe mạnh vững vàng.


      lưng cây cung được đeo nghiêng, điều đặc biệt là nó được làm bằng gỗ mun, cũng được trang trí bằng châu ngọc óng ánh quý giá như phần lớn những quan lại tai to mặt lớn khác, mà cây cung này có màu tối, hơi lóe ánh tím, cánh cung được quét sơn bóng bẩy, thoạt nhìn rất tiện sử dụng, hơn nữa vô cùng có lực, nhưng cũng chỉ làm nền cho mái tóc đen dài mượt của Nghiêu thiếu, biến thành mỹ nam tử đầy khí lỗi lạc.


      Lúc đầu Ngọc Châu còn sợ bị rơi vào cảnh khó xử khi gặp lại vị quý nhân này, nhưng từ khi Nghiêu thiếu dừng ngựa tới giờ, cũng chưa từng nhìn về phía nàng lần nào, chỉ vì thấy được cố nhân Ôn tướng quân mà ghìm chặt ngựa, nghĩ bụng chắc mình lo lắng dư thừa. Vì thế nàng cũng chỉ yên lặng theo mọi người, quay về xe ngựa chuẩn bị khởi hành.


      Bởi vì Ôn tướng quân cũng cưỡi ngựa, nên cùng với Nghiêu Thái úy vào thành trước, vì vậy đoàn xe phía sau phải đuổi theo gấp. Đợi đến khi xe ngựa của nữ quyến trong phủ Ôn tướng quân vào hết trong thành, đoàn xe của Tiêu phủ cũng chuẩn bị theo vào.


      Nhưng bánh xe còn chưa lăn qua được cổng thành, bị tên lính giữ cổng tinh mắt ngăn lại, chỉ thẳng vào thương bài treo bên hông xe ngựa, : “Xe ngựa của hộ thương nhân đê hèn mà cũng dám qua cổng Tuyên Đức Hữu môn? Đứng lại cho ta!”


      Theo luật lệ Đại Ngụy, xe ngựa muốn qua trạm dịch phải treo các loại thẻ bài khác nhau để chứng tỏ thân phận, thẻ bài của quan gia phải khắc tên hiệu, bậc quan cùng với nơi làm việc, giúp cho quan viên trạm dịch dễ dàng nhận biết cấp bậc cao thấp mà nên tiếp đãi thế nào. Còn hộ thương nhân, thông thường trước thời điểm phải nộp thuế năm, có thể dựa số lượng tiền thuế nộp vào, mà cầu quan phủ đưa thương bài cho mình, đó chỉ đơn giản khắc chữ “thương”, có thể được giảm ít tiền ăn tiền uống khi ở trạm dịch. Đây chính là trong những điều luật được sửa đổi trong bộ luật nhằm tăng địa vị của nông dân, thương nhân trong xã hội, do Nghiêu Thái úy dốc sức khởi xướng.


      Cửa hàng của Tiêu gia nằm rải rác khắp nơi, tiền thuế nộp lên cũng phải là ít, mà xe ngựa trong phủ cũng đều thống nhất khởi hành lên kinh nộp thuế vào đầu năm, nên được treo thương bài ưu đãi.


      Nhưng lại ngờ, vì tấm thương bài ấy mà đoàn xe bị chặn ngay trước cổng.


      Cho dù bên ngoài có thị vệ của Ôn phủ trình bày ràng, trong xe ngựa đều là khách quý do Ôn tướng quân mời đến, cũng vô dụng.


      Tuyên Đức Hữu môn, nếu phải người thuộc hoàng tộc công hầu, há có thể thông qua? Xe ngựa thương nhân thấp kém hạ tiện như vậy, khi phát ra nhất quyết cho phép qua cổng. Cuối cùng, Vương phu nhân tức giận đến mức báo danh Nhị nữ nhi là phi tần trong cung, cũng vẫn vô dụng.


      Mắt thấy người dân vây lại đây hóng hớt càng lúc càng đông, Ngọc Châu đến bên cạnh cha nuôi, thấp giọng : "Cha, nơi đây là kinh thành, ngay dưới chân thiên tử, đằng sau vẫn còn hàng dài đại quan tướng soái trong triều xếp hàng ngay ngắn đứng đợi, chúng ta là thương nhân, sao có thể hống hách hơn cả quan gia? Nếu họ cho qua, vậy chúng ta vòng sang Tây môn cũng được. Nếu mẫu thân vẫn cứ mãi ầm ĩ chịu như thế, e là liên lụy đến thanh danh của nhị tỷ... Nhị tỷ ở trong cung có chỗ dựa, chúng ta cũng nên suy tính cho tỷ ấy chút!”


      Tiêu lão gia là người hiểu đạo lý hơn Tiêu phu nhân, lập tức qua, kéo lấy phu nhân mình còn la hét nhất quyết bỏ qua, chỉ giọng : “Còn mau theo ta lên xe, hay là muốn bị bắt nhốt vào đại lao? Tưởng rằng Nhị nương của bà có khả năng thông thiên mang thánh chỉ đến cứu bà chắc?”


      Bị trượng phu khiển trách, Vương phu nhân cũng tỉnh táo lại chút, lập tức im miệng, nhưng lòng vẫn mang buồn bực, tức tối leo lên xe ngựa.


      Sau đó đoàn xe vòng qua hết cả nửa thành mới đến được Tây môn. Lúc ấy sắc trời tối muộn, tất cả mọi người trong xe đều cảm thấy mệt mỏi chịu nổi.Nhất là Vương phu nhân, trời vốn oi bức, lại tranh cãi phen, máu nóng dồn lên đầu tiêu được, nên bệnh đau đầu lại tái phát.


      Tiêu lão gia trải qua chuyện vừa rồi vô cùng bẽ mặt, luôn cảm thấy hộ thương nhân hèn mọn như mình nên bám theo nịnh bợ bạn đồng môn hiển quý của con trai, gây ra thêm vài chuyện mất mặt, lập tức khéo léo từ chối ý tốt của thị vệ Ôn phủ, tiếp tục tìm kiếm phủ trạch tạm cư của Ôn tướng quân nữa, mà tự mình tìm cửa hàng của Tiêu gia ở kinh thành, tạm thời trọ lại trong trạch viện sau cửa hàng.


      Dạo gần đây, do trong cung đập vỡ cái chén kiếm cơm chế tạo ngọc khí mà trước nay Tiêu phủ vẫn độc quyền, khiến những cửa hàng tại kinh thành chịu ảnh hưởng nặng nhất. Tiêu Sơn tiêu phí khoản bạc lớn để khơi thông, tiền vốn trở nên eo hẹp, nên phải đem cầm vài cửa hàng, lấy tiền xoay vòng chống đỡ những gian hàng khác.


      Nhiều chuyện rắc rối kéo tới dồn dập như vậy, cho dù Tiêu lão gia là chủ, cũng thể quá mức phô trương lãng phí. Vương phu nhân ghét bỏ trạch viện chật hẹp, ông cũng đành nghe tai này qua tai kia, chỉ phái người báo cho đại thiếu gia biết rằng bọn họ vào kinh, sau đó liền nghỉ ngơi.


      trải qua suốt chặng đường dài mệt nhọc, mọi người ai muốn chuyện, đều tắm rửa qua rồi ai nấy tự nghỉ.


      Qua ngày hôm sau, Ôn tướng quân phái người đến truyền tin, tổng cộng có hai phong thư.


      Trong đó phong viết cho Tiêu lão gia, đại ý muốn biểu đạt xin lỗi, vì hôm qua cùng Thái úy quá vội nên thu xếp thỏa đáng mọi chuyện, vô duyên vô cớ khiến gia quyến Tiêu phủ gặp nhiều trắc trở, đồng thờitrịnh trọng mời phu nhân cùng hai vị tiểu thư Tiêu phủ đến tham gia thọ yến của Thụy Quốc phu nhân, trưởng tỷ của .


      Phong thư còn lại hiển nhiên gửi cho Ngọc Châu, nhưng trước khi Ngọc Châu kịp mở thư bị Tiêu Trân Nhi đoạt mất. Nàng mực cho rằng đây chính là thư tình do Ôn tướng quân viết cho Lục muội.


      Tuy sau khi nàng ta gặp được Nghiêu Thái úy oai hùng cũng hơi di tình biệt luyến, tình dành cho Ôn tướng quân còn nồng thắm như khi còn ở quê, nhưng vẫn rất là tò mò, muốn biết Ôn tướng quân viết những gì bày tỏ với ý trung nhân của mình.


      Nhưng sau khi khẩn trương xé mở phong thư ra, đọc rồi cũng chỉ thấy thất vọng. Hóa ra bức thư này là do tỷ tỷ của Ôn tướng quân -- Thụy Quốc phu nhân viết,chỉ rằng mình từng được nghe đến tài khắc ngọc điêu luyện của Ngọc Châu nương, vì thế mời Lục nươngtrước buổi thọ yến đến phủ trạch của nàng ấy trước, giúp nàng ấy nhìn xem có thể tu bổ vòng ngọc thích bị hư hỏng hay .


      Ngọc Châu thấy Tiêu Trân Nhi mở thư ra đọc, liền dứt khoát bảo ngũ tỷ chấp bút thay nàng viết phong thư hồi : “Cổ tay tiểu nữ bị thương, dùng lực được, e là thể dốc sức vì Thụy Quốc phu nhân, thỉnh phu nhân tìm người thợ tài ba khác.”


      Chẳng qua, thư kia chỉ mới viết được nửa, bị Vương phu nhân giật lấy xé tan, trừng mắt : “Có được cơ hội ngon lành để tiếp cận gia quyến của Lễ bộ Thị lang như vậy, sao có thể uổng phí, đẩy mất? Phải biết rằng tại Tiêu Sơn tặng lễ khắp cả kinh thành mà vẫn sờ được tới mép cửa của mấy nhà quyền quý đâu.”


      Bị quấy rầy như thế, Ngọc Châu cũng chỉ đành bất đắc dĩ bảo Giác nhi chuẩn bị dụng cụ, đến phủ trạch của Lễ bộ Thị lang.


      Ngọc Châu cố ý chọn sáng ngày hôm sau mới , vì trong lòng nàng biết , quan viên mới vào kinh thành phải xã giao rất nhiều, hơn nữa vài ngày liên tục phải vào cung diện thánh, có lẽ buổi sáng có ở phủ trạch. Lựa lúc này mà đến, ít gặp phải mấy nam khách, cũng bớt rất nhiều phiền toái.


      Thụy Quốc phu nhân rất hiền hoà, thấy Ngọc Châu khỏi đánh giá phen từ xuống dưới, khẽ cười : "Quả là nữ tử thanh tú, khó trách đệ đệ Tật Tài của ta lại khen ngươi ngớt, hôm nay mượn cớ muốn sửa vòng ngọc, nhằm tạo cơ duyên để gặp ngươi lần, hy vọng Lục nương trách cứ!”


      Ngọc Châu sớm đoán được nguyên do thực chất, nên chỉ mỉm cười : “Chỉ là vài mẹo để lấy cớ gặp mặt thôi, tiểu nữ nào dám trách cứ, đúng ra tiểu nữ còn cảm thấy may mắn vì được phu nhân xem trọng. biết vòng ngọc ở đâu, xin phu nhân cầm đến đây để tiểu nữ đánh giá.”


      Thụy Quốc phu nhân thấy tuy người phụ nữ này có xuất thân hèn mọn, nhưng khi ra vào phủ Thị lang lại có cảm giác khép nép e sợ, cử chỉ cũng hết sức tự nhiên hào phóng, khỏi sinh ra vài phần hảo cảm, nghĩ bụng: Trong phủ trạch của đệ đệ mình toàn là đám nữ tử dám cho ra ngoài gặp người, chỉ được cái tướng mạo xinh đẹp, kỹ năng quyến rũ giỏi, khiến cả hậu viện mịt mù chướng khí. Nếu có thể mượn cớ thu nạp người phụ nữ này, để nàng ta quét sạch những ô uế bẩn thỉu trong hậu trạch của đệ ấy, đây ngược lại là chuyện tốt,lần này ở trong kinh thành cũng có thể tìm cho đệ ấy mối nhân duyên môn đăng hộ đối, tương lai trong phủ chỉ cần thê thiếp là hợp chuẩn nhất.


      có những dự tính sẵn như thế, nên thái độ của nàng ta đối với Ngọc Châu lại càng thêm ôn hòa nhiệt tình. Sau khi sai người đem vòng ngọc bị hỏng đến, nàng ta liền mời Ngọc Châu đến tiểu thư phòng tu bổ, sau đó dặn dò đầu bếp nổi danh trong nhà chuẩn bị buồi cơm chiều, định bụng tiếp đãi vị nữ khách này chu đáo nồng hậu.


      Ngọc Châu dời bước tới thư phòng, ngồi trước cánh cửa sổ mở toang, nương theo ánh mặt trời sáng rực tự nhiên, cẩn thận kiểm tra vết rạn nứt chiếc vòng.


      là đồ vật của phu nhân Lễ bộ Thị lang, đương nhiên đều là hàng cao cấp. Chất ngọc của vòng tay này thuộc loại thượng thừa, lại bởi vì bị va chạm mạnh mà gãy thành hai đoạn, khiến bất cứ ai ngọc đều cảm thấy tiếc hận thôi.


      Biện pháp thường dùng để sửa vòng ngọc là cắt thành từng khối, hủy làm lại, hoặc là đắp vàng vào chỗ đứt. Nhưng biện pháp khảm vàng vào ngọc vẫn luôn bị thợ chạm ngọc chính thống xem là vô liêm sỉ, cho rằng đây chỉ là mánh khóe tốn sức, nên vô cùng khinh thườngloại tài nghệ mô phỏng này.


      Trước khi Ngọc Châu gả vàonhà họ Vương, vì bên ấy buôn bán trang sức bằng vàng bạc châu báu, nên nàng cũng thừa cơ học được ít kỹ thuật khảm vàng khảm bạc, ngược lại có thể dung hợp rất tốt với kỹ thuật chạm ngọc. Nhưng nàng cũng tán thành biện pháp dùng vàng khảm ngọc để tu bổ ngọc khí. Ngọc cũng có linh hồn, nếu chỉ vì bị tổn hại mà bị bắt buộc phải kết hợp với thứ thô tục như vậy, thể khiến người ngọc phải cảm thán...


      Sau hai canh giờ, Ngọc Châu sửa xong vòng ngọc, lập tức trình lên cho Thị lang phu nhân xem.


      Thụy Quốc phu nhân vốn chỉ dùng việc này làm cớ, xem trọng tay nghề của nữ tử yếu đuối như Ngọc Châu, nhưng khi nàng nhận lấy vòng ngọc kia, đôi mắt bất chợt phát sáng. Chỉ thấy hai chỗ vốn bị rạn, nay lại được tạo hình thành hai cái đầu chim tước nho , mà hai đầu chim này đều ngậm sợi dây bằng ngọc lủng lẳng rủ xuống, sợi dây kia còn có vài cái chuông ngọc xinh xinh, khi đeo vòng ngọc này lên tay, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ngọc va chạm vào nhau vang lên khe khẽ, cực kỳ độc đáo.


      Phải có tâm tư khôn khéo đến thế nào mới có thể biến đoạn ngọc bị nứt đầy tiếc nuối ấy thành thiết kế tinh xảo dường này, ngay cả Thụy Quốc phu nhân từng được chiêm ngưỡng bao nhiêu vật quý, cũng chưa từng thấy lần nào trong đời. Cổ tay nàng ta hơi thô, khi mang vòng ngọc lên nhìn được tinh tế như người khác, nhưng bây giờ đeo vòng ngọc này tay, đầu chim tước cùng dây ngọc được thiết kế khéo léo kia làm rất tốt nhiệm vụ lôi kéo tầm mắt của người khác, ngược lại khiến cổ tay của nàng ta có vẻ thanh tú hơn, quả thực khiến Thụy Quốc phu nhân thích thôi.


      "Lục nương, ngờ ngươi lại khéo tay đến thế, tài nghệ cỡ này thực khiến người ta phải ngạc nhiên khâm phục.”


      Ngọc Châu hé miệng cười: “Cổ tay tiểu nữ bị thương dùng lực mạnh được, có vài nét điêu khắc vẫn còn khá thô ráp, xin phu nhân đừng chê cười.”


      Thụy Quốc phu nhân lập tức mở miệng níu giữ Ngọc Châuở lại cùng nhau dùng cơm, thậm chí nàng ta còn tự mình gắp thức ăn cho Ngọc Châu, đối với tiểu nương ít lời này càng nhìn càng . Ban đầu, lúc đệ đệ Ôn Tật Tài đến cầu nàng ta, nàng ta còn nghĩ rằng đệ đệ chỉ lần nữa nhất thời dại , bừa bãi hoang đường. Nhưng tại, chính nàng ta cũng cảm thấy người phụ nữ này cực tốt, liền hạ quyết tâm nhất định phải thay đệ đệ cầu cưới Ngọc Châu vào phủ.


      Ngọc Châu sớm nghe ra ám chỉ trong lời của Thụy Quốc phu nhân, nhưng vẫn chậm chạp đáp lời, khéo léo chuyển sang đề tài khác, uyển chuyển bày tỏ tâm ý muốn lập gia đình của mình.


      "Ngọc Châu may mắn được tổ phụ chỉ dạy, lòng si mê chạm ngọc, lần này nghe Nội giám Phạm đại nhân tổ chức giải đấu lớn về khắc ngọc, kêu gọi thợ điêu khắc ngọc từ khắp bốn bể đến thi đấu trận. Nếu Ngọc Châu có thể tham gia, đời này còn gì luyến tiếc, có lẽ sau đó có thể suy nghĩ về việc lập gia đình lần nữa..."


      Để lại câu như thế, Thụy Quốc phu nhân cũng thể cứ níu chân Ngọc Châu mãi, chỉ ước hẹn ba ngày nữa là sinh nhật nàng ta, muốn Ngọc Châu nhất định phải đến tham dự, nàng ta cũng có thể giới thiệu Ngọc Châu với các quý phụ trong kinh, giúp Ngọc Châu có thêm kiến thức. Ăn cơm xong, Ngọc Châu lập tức cáo biệt Thụy Quốc phu nhân, theo thị nữ ra khỏi phủ Thị lang, chuẩn bị ngồi lên xe ngựa quay về.


      Nhưng khi đến cửa rồi, lại phát ngoài đấy thị vệ đứng san sát nhau, hai chiếc xe ngựa dừng ngay trước cửa, chiếc của Lễ bộ Thị lang, còn chiếc kia chỉ thấy nam tử mặc bộ triều phục sẫm màu với tay áo dài rộng bước xuống, chiếc mũ cao ngất, đôi mắt phượng hơi xếch, lạnh lẽo liếc nàng cái rồi lập tức chuyển mắt .


      Ngọc Châu tình ngờ có thể gặp được Nghiêu Thái úy ngay trước cửa phủ Thị lang, vội vàng nghiêng người đứng nơi cửa, nhún người hành lễ, sau đó yên tĩnh đứng đợi hai vị đại nhân qua.


      Đúng lúc này, Lễ bộ Thị lang lý đại nhân phát nữ tử xinh đẹp lạ mặt ấy, thoáng nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?”


      Ngay khi ấy, Thụy Quốc phu nhân cũng nhận được tin, bước nhanh đến trước cửa chào đón. Nghe thấy câu hỏi của trượng phu, liền cười : "Vị này là Lục nương của Tiêu gia vẫn thường hay cống nạp ngọc khí vào cung. Hôm nay thiếp mời nàng ấy đến đây để tu bổ vòng ngọc cho thiếp, vừa khéo gặp ngàiở đây.”


      Lý đại nhân hơi giật mình, trong mắt , nữ nhi thương hộ này có thể gả cho tướng quân Đại Ngụy, cần nghĩ cũng thấy đây chính là trèo cao, ngược lại chút để ý mà mở miệng huỵch Edra: “À, chính là tiểu nương tử của Tiêu gia mà Tật Tài nhớ mãi quên đấy à? Sao? Tiểu nương tử có gật đầu thành toàn cho tấm tình si của em vợ ta đấy?”
      Last edited: 14/7/17
      Chôm chôm, noair, Đỗ Thuỳ Trang69 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :