1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tài nam tài nữ - Tiểu Mễ Lạt (c77/188c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giang Bạch Khuê giúp lão thái gia chỉnh trang lễ vật chu toàn rồi mới trở lại Tĩnh Tâm cư. Sơn Chi lần đầu mang thai, dễ bị mệt. Giang Bạch Khuê về đến phòng, thấy nàng ngồi tựa giường, gục đầu sang bên mà ngủ mất. Giang Bạch Khuê nhíu mày liếc nhìn Hạ Hoan vừa mới theo vào phía sau: "Sao lại để thiếu phu nhân ngủ lệch bên như vậy?”

      Hạ Hoan giọng: "Thiếu phu nhân muốn chờ thiếu gia, chịu ngủ trước."

      Giang Bạch Khuê nhàng đến bên giường, kéo chăn người Sơn Chi xuống, định lấy cái đệm nàng kê ở sau lưng ra. cũng phải mười ngày nửa tháng mới động tay động chân làm mấy chuyện này, khó tránh có phần vụng về, động tác hơi mạnh chút, khiến Sơn Chi giật mình, tỉnh giấc.

      Sơn Chi mở mắt, ngồi thẳng dậy: "Dạo này sao mà hay ngủ gật thế biết, chỉ định chợp mắt chút mà lại thành ngủ say lúc nào hay."

      Giang Bạch Khuê thấy nàng thần sắc mỏi mệt, chợt nghĩ đến lời của tổ phụ, lại liên tưởng tới chuyện Sơn Chi từng nhắc qua nàng thích kiếm bạc. đột nhiên sáng tỏ -- nếu vì gia đình, nàng sao phải vất vả như vậy? Trong lòng như bị kim châm, đưa tay vuốt vuốt mớ tóc rối bên tai nàng, : "Ta biết nàng trước khi ngủ đều phải búi tóc. Hay hôm nay ta giúp nàng làm việc này nhé." Dứt lời, đưa tay gỡ cây trâm hoa sen tóc Sơn Chi xuống, để mái tóc đen của nàng xõa dài vai.

      Sơn Chi vuốt vuốt tay : "Thủ pháp mạnh cũng , nhưng chàng đột ngột kéo cái làm hai bên da đầu của ta đều đau hết nè. Thôi cứ gọi Hạ Hoan tới giúp ta chải đầu, chàng mau tắm ."

      Giang Bạch Khuê "Ừ" tiếng, nhưng vẫn động đậy, lại bắt chước bộ dáng thường ngày của Sơn Chi, hai tay lóng ngóng, chia tóc nàng thành ba phần. Sơn Chi cằn nhằn mấy câu, thấy vẫn kiên trì, đành phải từ từ hướng dẫn cho . Tuy đây là lần đầu tiên Giang Bạch Khuê làm việc này, nhưng dụng tâm, lại được Sơn Chi tận tình chỉ đạo, nên búi tóc chải xong, dù bên lỏng bên chặt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được búi tóc ma hoa.

      Giang Bạch Khuê vuốt ve búi tóc mới chải, nhất định chịu buông tay. cảm thấy búi tóc mình chải cho nương tử có ý vị hơn ngàn vạn con chữ trong sách vở nhiều. sai Hạ Hoan mang cái gương đồng bàn trang điểm của Sơn Chi tới, đặt trước mặt nàng, : "Nương tử, thấy vi phu chải có đẹp hay ?”

      Sơn Chi định chê vài câu, nhưng chợt nghĩ bản thân mình muốn tự giác động tay làm việc dễ, chưa kể, kiếp trước người ta cũng hay nhắc tới cách giáo dục bằng phương pháp cổ vũ gì đó. Vì thế, nàng vui vẻ, tâng bốc tài nghệ của đến tận trời. Giang Bạch Khuê nghe Sơn Chi khen, cảm thấy vô cùng đắc ý. Có điều, nàng càng khoa trương tài nghệ của , bản thân càng tự nhận thức được rằng Sơn Chi chỉ khen để mình vui vẻ. Tuy nhiên, cũng để ý việc này làm gì, còn hào hứng phụ họa theo nàng lúc, rồi mới vào phòng rửa mặt chải đầu.

      Giang Bạch Khuê rồi, Hạ Hoan nãy giờ vẫn đứng chờ ở ngoài, liền nhanh chân tiến vào, hầu hạ Sơn Chi thay quần áo, sẵn tiện : "Thiếu phu nhân, nô tỳ cảm thấy từ sau khi người có thai, thiếu gia hình như thay đổi hẳn. Chẳng những chuyện gì cũng tự mình động thủ làm, mà ngay cả đối xử với thiếu phu nhân, cũng tỏ ra săn sóc hơn lúc trước nhiều."

      Sơn Chi làm sao phát được những thay đổi của Giang Bạch Khuê, nhưng nghe Hạ Hoan xong, nàng lại nghiêm giọng: "Nha đầu biết quy củ, mau mau lui ra ."

      Hạ Hoan biết Sơn Chi giận , bèn đỡ nàng nằm xuống, rồi cười hì hì lui xuống.

      Giang Bạch Khuê ở phòng trong ra, nằm xuống bên cạnh Sơn Chi, : "Tổ phụ sợ Liêu Vương gia đường về còn ghé lại đây lần nữa, nên có ý muốn cho ta ra ngoài lánh mặt hai hôm."

      Sơn Chi trở mình nhìn , : "Đâu cần phải ra ngoài lánh mặt làm gì? Chàng cứ tránh mặt ở trong phòng, rồi dặn hạ nhân mình có ở nhà là được rồi. Chẳng lẽ Liêu Vương gia lại xông vào trong phòng chúng ta kiểm chứng xem chàng có ở nhà hay sao?”

      Giang Bạch Khuê gật gật đầu, lại : "Tổ phụ cũng có ý muốn ta lên kinh sớm, vào cuối năm nay."

      Sơn Chi mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nghe đề cập tới, vẫn lắp bắp kinh hãi, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: " phải sang năm mới sao?”

      Giang Bạch Khuê vuốt ve sau lưng Sơn Chi, : "Tổ phụ nguyên bản muốn ta mượn cớ lên kinh dự thi này để tránh mặt Liêu Vương gia, nhưng sau đó, người lại sợ đầu năm tuyết sông bắt đầu tan, làm chậm trễ hành trình lên kinh, bỏ lỡ kỳ thi, nên mới có ý muốn ta vào kinh sớm chút."

      Sơn Chi có phần nỡ, nhưng nàng cũng hiểu giao thông thời đại này bằng kiếp trước, nên thể tính ngày mà khởi hành cho kịp lúc. Nàng : "Lời lão thái gia thực sai. Chỉ là, ta vẫn tưởng chàng sang năm mới lên đường, nên tiền lời tháng này của Lưu Hương Cư ta đều đem xoay vòng làm vốn, mua nguyên liệu cả rồi. ngân trong tay bây giờ cũng còn bao nhiêu."

      Giang Bạch Khuê : "Chuyện lộ phí nàng cần phải quan tâm. Tổ phụ và mẫu thân đều có tính toán cả rồi." Dứt lời, vùi mặt vào tóc Sơn Chi, mãi lúc sau, mới chậm rãi : "Ta lần này, ước chừng nửa năm hơn, nhanh nhất cũng phải tháng sáu năm sau mới có thể trở lại nhà. Nàng bây giờ bụng mang dạ chửa, ta thấy yên lòng."

      Sơn Chi dự tính trở dạ vào khoảng tháng tư, nếu tháng sáu mới trở về nhà, vậy đứa cũng được hai tháng tuổi rồi. Nghĩ thế, khóe mắt nàng liền có chút ẩm ướt: "Có phu nhân, còn có hai người Dương mama với Hạ Hoan ở đây, chàng đừng lo lắng cho ta."

      Phu thê hai người trò chuyện mạch tới tối, rồi ngủ quên lúc nào hay, đến giờ cơm sáng ngày hôm sau cũng chưa tỉnh dậy. Hạ Hoan đứng ngoài cửa chờ chủ tử sai vào hầu hạ rửa mặt chải đầu cả buổi, cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì. Nàng lo lắng Sơn Chi muộn giờ đến Di Dưỡng cư ăn cơm, bị lão phu nhân trách phạt, nên cứ thấp thỏm qua lại ngoài cửa. Dương mama nhìn thấy, hỏi nguyên do, rồi cười : "Ngươi đúng là hồ đồ, phải phu nhân sớm dặn thiếu phu nhân có thể tự mình dùng cơm ở Tĩnh Tâm cư sao?”

      Hạ Hoan : "Phu nhân dặn như vậy cũng tại vì lúc trước thiếu phu nhân bị bắt phải nằm giường tĩnh dưỡng. Bây giờ đại phu thiếu phu nhân có thể tùy ý lại, nếu tới Di Dưỡng cư dùng cơm, chỉ sợ khiến lão phu nhân vui thôi."

      Dương mama mắng: "Ngày thường thấy ngươi thông minh, sao đến thời điểm mấu chốt lại y như khúc gỗ thế kia? Cả nhà đều biết thiếu phu nhân thai vị ổn, ngươi chỉ cần báo với lão phu nhân tiếng, thiếu phu nhân cảm thấy khó chịu trong người, chẳng lẽ lão phu nhân còn tin hay sao?"

      Hạ Hoan vui vẻ tán thành, định Di Dưỡng cư truyền lời, hai người trong phòng cũng đồng thời tỉnh giấc. Sơn Chi vội vàng rửa mặt chải đầu rồi nhanh chóng tới Di Dưỡng cư. Cả nhà đều yên vị bàn, chờ hai người tới dùng cơm. Sơn Chi cũng như Hạ Hoan, lo lắng lão phu nhân cho mình sắc mặt tốt đẹp gì. Nhưng nàng nghĩ tới, lão phu nhân chỉ thuận miệng hỏi câu: "Có phải thấy mệt trong người hay ?” Thấy Sơn Chi gật gật đầu, lão phu nhân cũng gì thêm.

      Ăn cơm xong, lão thái gia gọi mọi người trong nhà tới đại sảnh dùng trà, cùng thương nghị chuyện vào kinh của Giang Bạch Khuê. Thời gian dù có hơi gấp, nhưng mọi người đều hiểu nguyên do, nên cả nhà cũng chỉ chú ý thảo luận chuyện mướn xe này nọ. Lão thái gia còn có ý muốn cùng Giang Bạch Khuê tới Huyện nha tạ lễ Đinh Huyện lệnh, vì thế đến khắc chung, tất cả đều tản ra, trở về chỗ của mình.

      Ra khỏi cửa, Giang phu nhân bảo Hạ Hoan trở về trước, rồi kêu Sơn Chi cùng với mình, vừa vừa dặn: "Quần áo và vật dụng tùy thân của Bạch Khuê con cứ chuẩn bị đầy đủ, còn về phần tùy tùng bên người, ta tính để Bạch Khuê mang theo ba người Đoan Nghiễn, Doãn Cường, Dịch Thạch Đầu. Chỉ là, ba người bọn họ theo đánh xe, khuân vác mấy thứ đồ nặng này nọ được, chứ mà bàn về tỉ mỉ, cẩn thận nam nhân bọn họ dù sao cũng bằng được nữ tử chúng ta. Ta nghĩ kỹ, hay là để Hạ Hoan cùng theo lo việc cơm nước cho Bạch Khuê, con thấy thế nào?”

      Bước chân Sơn Chi sững lại, suýt nữa té bổ nhào. Lời của Giang phu nhân khiến nàng hoang mang ít.

      Giang phu nhân thấy thần sắc mặt Sơn Chi chỉ trong tích tắc biến đổi mấy lần, liền nở nụ cười: "Hạ Hoan năm nay chắc khoảng mười mười hai tuổi gì ?”

      Sơn Chi đáp: "Dạ, cuối năm tròn mười hai." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng chợt sáng tỏ dụng ý của Giang phu nhân. Hạ Hoan tuổi còn , thân hình cũng nảy nở. Có nàng ta cùng, quả thực vừa có thể chiếu cố Giang Bạch Khuê, lại vừa cần lo nàng ta có tâm cơ bất chính.

      Sơn Chi bị ánh mắt trêu chọc của Giang phu nhân làm cho mặt mày đỏ ửng, cúi đầu, : "Phu nhân an bài cực kỳ thỏa đáng."

      Giang phu nhân cười : "Bên cạnh con cũng thể có nha hoàn cận thân, lát để ta cho gọi nha nhân (người môi giới) tới nhà, mua thêm nha hoàn hầu hạ con."

      Sơn Chi cảm tạ xong, lại cùng Giang phu nhân nhàn thoại mấy chuyện trong ngoài. Sau đó, Giang phu nhân tự mình đưa Sơn Chi đến tận cửa Tĩnh Tâm cư rồi mới quay lại viện của mình. Sơn Chi trực tiếp trở về phòng mình, mà đến thư phòng, liệt kê danh sách những vật dụng tùy thân Giang Bạch Khuê cần mang theo lên kinh. Nàng vừa viết xong, Hạ Hoan cũng vừa tới trước cửa. Sơn Chi hạ bút xuống, : "Phu nhân muốn cho ngươi theo thiếu gia vào kinh. Ngươi có bằng lòng hay ?”

      Hạ Hoan nghĩ nghĩ, đáp: "Nô tỳ toàn bộ nghe theo ý chủ tử phân phó."

      Sơn Chi nhìn nàng: "Thiếu gia tâm tư đều đặt hết ở việc đọc sách, mấy chuyện khác, khó tránh khỏi có đôi lúc xử hồ đồ. Ngươi theo hầu bên người thiếu gia, mọi chuyện đều phải thay thiếu gia lo lắng cho chu toàn. Nếu có kẻ nào đứng đắn dám đến tiếp cận thiếu gia, ngươi phải lo tìm cái chổi quét hết bọn họ , tránh gây phiền nhiễu tới thiếu gia."

      Hạ Hoan trong lòng nghiền ngẫm kỹ lời của Sơn Chi. Nàng biết 'người đứng đắn' ở đây có hàm nghĩa gì, cũng thừa biết Sơn Chi ngầm cảnh cáo mình. Vì thế, Hạ Hoan quỳ xuống, : "Nô tỳ hiểu."

      Sơn Chi cười, kéo Hạ Hoan đứng dậy, : "Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, ngươi mau thu thập chút." Đợi Hạ Hoan khỏi, nàng lại gọi Đoan Nghiễn tới, đem danh sách vừa viết xong đưa cho , dặn: "Giao cái này cho Hầu quản của Lưu Hương Cư, bảo cứ dựa theo đó mà sắm sửa cho đầy đủ. Nhớ dặn đừng dùng tới tiền vốn của Lưu Hương Cư, ta đưa tiền riêng của mình cho ."

      Đoan Nghiễn cũng biết chữ, nên đứng liếc sơ qua danh sách trong tay lúc, hơi chép chép miệng, rồi mới xuất môn.

      Qua khỏi giờ cơm trưa, lão thái gia cùng với Giang Bạch Khuê mới trở về nhà.

      Sơn Chi ngửi thấy người Giang Bạch Khuê có mùi rượu, liền nhíu mày, hỏi: "Sao lại chạy uống rượu thế này?”

      Giang Bạch Khuê thấy Sơn Chi khó chịu, sợ ảnh hưởng tới nàng, liền nhích ra xa chút, ngồi xuống, cười : "Đinh Huyện lệnh mực đòi ta và tổ phụ lưu lại bồi rượu. Chúng ta và chỉ là sơ giao, tiện từ chối, nên đành phải thuận theo mà bồi mấy chung rượu."

      Sơn Chi lấy bộ quần áo mới cho thay, : "Đinh Huyện lệnh giữ hai người lại uống rượu, nhất định là có ý muốn mượn sức nhà chúng ta."

      Giang Bạch Khuê : "Nương tử đoán sai. Đinh Huyện lệnh quả nghe Liêu Vương gia hôm trước nghỉ lại ở nhà ta, nên mới sốt sắn đưa đón như vậy. Hôm nay thu tạ lễ của chúng ta xong, còn cố tình hồi lại phần lễ vật. Mới nãy, ta và tổ phụ kiểm tra qua, thấy trong rương quà hồi lễ toàn là văn chương của các bậc danh gia, so với số lượng trong thư phòng ta còn đầy đủ hơn nhiều."

      Hỏi thăm kỹ sở thích của Giang Bạch Khuê, lại tặng toàn danh tác quý hiếm, Đinh Huyện lệnh ra tay nặng như vậy, khiến người ta bất an. Sơn Chi ngưng mi, hỏi: "Nhiệm kỳ của Đinh Huyện lệnh chắc cũng còn vài năm nhỉ?”

      Giang Bạch Khuê nghĩ nghĩ, : "Nếu xin liên nhiệm, nhiệm kỳ của cũng còn khoảng hai năm rưỡi. Chẳng lẽ nương tử sợ tác quái sao?”

      Sơn Chi cười cười: "Tạm thời chắc tác quái."

      Giang Bạch Khuê : "Liêu Vương gia mặc dù có ảnh hưởng gì đến đại cục trong triều, nhưng lời của ở Kinh Châu này, cũng có ít nhất hai ba phần trọng lượng. Đinh Huyện lệnh chỉ cần biết hễ nhà chúng ta còn chút phân lượng nào trước mặt Liêu Vương, nhất định cũng dám có chủ ý xấu đối với chúng ta."

      Sơn Chi lần đầu nghe Giang Bạch Khuê phân tích đạo lý đối nhân xử thế, khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn , rồi mới : "Chỉ mong Liêu Vương gia cần đến thành Giang Lăng nữa mới tốt đẹp đôi đường."

      Hai người chuyện, Hạ Hoan vào báo, Nhị Nha đến đây. Sơn Chi mấy hôm gặp Nhị Nha, nghe nàng đến, thầm nghĩ Lưu Hương Cư có lẽ xảy ra chuyện. Vì thế, Sơn Chi liền cho gọi nàng vào.

      Nhị Nha thỉnh an Giang Bạch Khuê và Sơn Chi xong, mới mở lời: "Nô tỳ nghe thiếu gia muốn vào kinh, liền đặc biệt tới hỏi thiếu phu nhân, xem có muốn sai phái gì nô tỳ hay ."

      Sơn Chi cười, : "Ngươi bây giờ còn là nha hoàn trong phủ nữa, cần hở cái là 'nô tỳ'. Người khác nghe được sinh nghi."

      Nhị Nha cười đáp ứng, lại : "Thiếu phu nhân sai Hầu quản mua đồ, tất cả đều mua xong. Hầu quản sợ thiếu phu nhân sốt ruột, nên mới kêu ta mang tới đây trước. Chỉ có điều, mùa này phải mùa săn bắn, trường bào lông hồ ly còn chưa tìm ra, chắc phải mấy ngày nữa mới mua được."

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 79: Chị em song sinh
      Posted on 08/05/2015
      Giang Bạch Khuê ngắt lời Nhị Nha: “Nương tử muốn mặc áo lông hồ, sao lại phải ra ngoài tìm mua vất vả như vậy? Để ta hỏi mẫu thân lấy hai mảnh da hồ về cho nàng may là được rồi. Mấy năm trước, ta nhớ mẫu thân có mua mười tấm da hồ từ hộ săn, sau cũng thấy người mang ra dùng. Chắc là da hồ đó vẫn còn nằm nguyên trong kho thôi.”

      Sơn Chi chưa kịp mở miệng, bị Nhị Nha cướp lời: “Thiếu phu nhân đâu có ưa thích áo lông hồ gì đâu. Người mua để may áo cho thiếu gia mang lên kinh thành mặc cho ấm có.”

      Giang Bạch Khuê bị chọc ghẹo, mặt mày đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn Sơn Chi, mỉm cười: “Áo ấm của ta hãy còn tốt, cần thay mới làm gì. Nương tử là thai phụ, vẫn nên may cái để dành cho mình tốt hơn.”

      Tính tình Nhị Nha vốn bạo dạn, làm điểm tâm sư phụ ở Lưu Hương Cư tới tháng, lại càng quyết đoán, to gan lớn mật hơn so với lúc trước. Thấy hai người Sơn Chi bẽn lẽn thẹn thùng, liền ngắt lời: “Thiếu gia với thiếu phu nhân đừng khách khí với nhau làm gì. Lưu Hương Cư sinh ý vô cùng tốt, may mấy cái áo lông hồ thay nhau mặc cũng còn dư dả nhiều.”

      Sơn Chi gõ Nhị Nha cái, mắng nàng mấy câu, rồi mới quay sang thỏ thẻ với Giang Bạch Khuê: “Phu nhân thu mua da hồ, tất có chỗ dùng. Còn phần của ta, cho dù bây giờ chưa tìm được da hồ, nhưng thế nào cũng phải mua ít nhất hai tấm. Kinh thành rất lạnh, Giang Lăng thể sánh bằng. cái áo ấm kia của chàng làm sao qua nổi mùa đông. Vẫn nên mang thêm hai cái để có thể thay đổi.”

      Giang Bạch Khuê lo đủ bạc, lại ngại có Nhị Nha ở đây, nên mấy lần định mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn gì.

      Lát sau, lấy cớ sửa soạn sách vở, đứng lên tới thư phòng.

      Nhị Nha thu lại tươi cười, lấy từ trong lòng ra quyển sổ, đưa cho Sơn Chi xem, “Nửa tháng nay, vẫn là bánh phu nhân bán chạy nhất. Chúng ta mới khai trương có tháng, mà toàn bộ thành Giang Lăng đều biết tới danh tiếng của bánh phu nhân Lưu Hương Cư chúng ta. Thậm chí, còn có người ở mấy huyện lân cận tìm tới mua bánh phu nhân của chúng ta nữa.”

      Sơn Chi nhìn sổ sách, thấy hai loại bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ chỉ bán được tổng cộng có mười cân, liền phân phó, “Bánh đậu xanh đậu đỏ khá là phổ biến, chỉ có bán ở tiệm tạp hóa mà rất nhiều gia đình cũng có thể tự làm ăn được. Vừa bán được bao nhiêu lại vừa mất công chế biến. Thôi, ngưng bán hai loại này .”

      Nhị Nha gật đầu đáp ứng. Sơn Chi lại tiếp tục lật xem sổ sách đến hai trang gần cuối, mục tiền công phát cho tiểu nhị, phát hình như thiếu mất người. Nàng liền ngẩng đầu, hỏi Nhị Nha: “Chỗ này có tính nhầm ?”

      Nhị Nha liếc quanh vòng, : “Hầu quản đuổi việc Nhị Hắc, nên phát tiền công tháng này cho ! Gã Nhị Hắc này rất biết điều, thân là tiểu nhị mà chả bao giờ thấy ra cửa mời chào khách, lúc nào cũng kiếm cớ chui xuống bếp, phải kiếm chuyện pha trò đòi phụ giúp mấy việc vặt này nọ, nhất là việc nướng bánh. Ban đầu, ta cũng để ý mấy, nhưng có hôm giúp ta làm bánh phu nhân, tự nhiên mở miệng, hỏi bóng hỏi gió xem nhân bánh làm như thế nào. Lúc đó ta mới giật mình cảnh giác, kể lại việc này cho Hầu quản nghe. Hầu quản cũng làm gì ngay, chỉ lẳng lặng theo dõi . Cuối cùng thấy mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng uống rượu với chưởng quỹ của tiệm tạp hóa Tần gia ở cuối phố. Hầu quản vạch trần mưu trộm phương thức làm điểm tâm, đòi đuổi việc . Vậy mà còn ngụy biện, bản thân vốn dĩ quen biết chưởng quầy kia từ trước, chỉ ngồi uống rượu cùng nhau chứ mưu gì cả. tưởng gạt con nít chắc. chỉ là tiểu nhị vô danh còn người ta là chưởng quỹ của cửa hàng lớn, bộ rảnh rỗi lắm sao mà ngày ngày bỏ tiền mời rượu chứ?” Nhị Nha vừa kể vừa mắng, khuôn mặt thường ngày trắng trẻo đỏ ửng lên vì tức giận.

      Sơn Chi sớm đoán trước thế nào cũng xảy ra chuyện này, nên cũng kinh ngạc mấy, chỉ ngờ tới, đối thủ lần này lại là người của Tần gia. Tần gia nương tử nàng từng gặp mặt hai lần. Kiểu người chua ngoa, tính toán như bà ta, nếu phải có mưu, làm sao lại dám bỏ ra vài trăm văn tiền mỗi ngày, mời tiểu nhị uống rượu chứ? Hầu quản khẳng định xử oan bọn họ chút nào.

      mở cửa ra làm ăn, mấy chuyện này đương nhiên thể tránh khỏi, ngươi cần gì phải tức giận? Sau này cẩn thận hơn chút là được.”

      Nhị Nha căm hận, : “Làm sao tức cho được? Tiền công và đãi ngộ thiếu phu nhân trả cho bọn họ, cả thành Giang Lăn này chẳng kiếm được chỗ nào tốt hơn. Sao lại có thể làm như vậy chứ?”

      Sơn Chi gấp sổ lại, cười : “Ai cũng có lòng tham, cho dù ta trả lương cao cũng so được với những lợi ích mà Tần gia hứa cho . Giận làm gì đối với mấy kẻ tham lam như thế, đáng.”

      Nhị Nha nghĩ nghĩ chút, cuối cùng cũng tươi cười lại: “Thiếu phu nhân sai. Dù sao Hầu quản cho người xây cánh cửa ngăn giữa gian ngoài và nhà bếp, lúc nào cũng khóa kỹ, chỉ có mình ta được giữ chìa khóa. còn lập ra quy định, cấm tất cả tiểu nhị xuống bếp.”

      Sơn Chi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nhưng cách này cũng chỉ ngăn được mấy kẻ vụng về thôi. Kỳ thực, cho dù bị mất bí phương làm điểm tâm, những sư phụ điểm tâm có tay nghề tốt của nơi khác, tới chỗ chúng ta mua bánh về, từ từ nghiên cứu, sớm muộn gì cũng biết thành phần bên trong mà thôi.”

      Nhị Nha mặt mày khó xử, hỏi: “Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ? Nếu họ giả làm khách hàng, chúng ta cũng đâu có nhận ra được đâu?”

      Sơn Chi cười : “Chờ tới khi bọn họ tìm ra cách làm, Lưu Hương Cư của chúng ta cũng chiếm được tiên cơ trước rồi. Ai cũng biết “bánh phu nhân” là chiêu bài của Lưu Hương Cư, nên chúng ta càng cần phải sợ bọn họ. Chưa kể, cho dù bọn họ biết được nguyên liệu bên trong, nhưng phân lượng dù chỉ sai lệch chút, hương vị cũng khác biệt nhiều. Khách nhân nào từng ăn “bánh phu nhân” của Lưu Hương Cư, nếu ăn của người khác làm, đương nhiên thấy khác biệt rệt.”

      Sơn Chi có thể thoải mái như thế, là vì nàng muốn tránh bị phát bản thân là chủ nhân của Lưu Hương Cư, nên chưa từng có ý nghĩ làm lũng đoạn thị trường, hay trở thành đệ nhất thương nhân gì cả.

      Nhị Nha nghĩ lại, cũng phần nào hiểu được nguyên do, liền nở nụ cười. Sau đó, nàng lại lấy từ trong người ra quyển sách , đưa cho Sơn Chi: “Suýt nữa quên, đây là đồ mà Hầu quản mua lại từ thương nhân ở phía Nam, hữu ích cho thiếu gia mang lên kinh dùng.”

      Sơn Chi tiếp nhận, thấy bìa sách màu xanh đề mấy chữ [Nhất Thống Lộ Trình Đồ Ký], thầm đoán đây hẳn là bản đồ của thời cổ đại, nên mở ra xem thử, quả nhiên là quyển sách chép lại lộ trình lên kinh. Nàng vui vẻ, : “Đây quả thực là thứ tốt, ngươi cảm tạ Hầu quản tiếng dùm ta.”

      Nhị Nha vâng dạ, cùng Sơn Chi trò chuyện thêm mấy câu nữa, rồi mới từ biệt, rời .

      Sơn Chi lật lật thử vài trang của quyển [Nhất Thống Lộ Trình Đồ Ký] này, càng xem càng thấy buồn bực — biết kiếp này có dịp rời khỏi thành Giang Lăng nữa. Nàng thở dài tiếng, cầm quyển sách tìm Giang Bạch Khuê .

      Giang Bạch Khuê vừa liếc thấy bìa sách, liền nở nụ cười, lấy từ trong người ra thêm mấy quyển giống y đúc, : “Cả ngày nay ta nhận được ba quyển rồi đấy. Quyển này là của tỷ tỷ đưa tới; đây là của Dương mama nhờ người ta tìm giúp, còn quyển này là do Đoan Nghiễn mua về.”

      Sơn Chi ban nãy còn tưởng mình vớ được bảo vật, bây giờ nhìn thấy Giang Bạch Khuê có nhiều như vậy, cũng bất đắc dĩ cười, : “Kệ , dù sao cũng là tâm ý của người ta đối với chàng.”

      Giang Bạch Khuê gật đầu: “Ta biết.”

      Sau đó, lại tiếp tục tham khảo mớ điển tịch sách vở của mình, trong khi Sơn Chi loay hoay giúp chuẩn bị quần áo mang theo. Dương mama ở bên hỗ trợ Sơn Chi, đến khi đồ đạc của Giang Bạch Khuê, tất cả đều gói gọn trong hai rương gỗ nằm giữa phòng, bà mới chần chừ, hỏi: “Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ mang theo hai rương hành lý này, có phải là hơi ít ?”

      Sơn Chi cười : “Lộ trình xa xôi, tàu xe mệt nhọc. Mang nhiều hành lý, ngược lại tiện. Cái cần phải mang nhiều là tiền bạc mới đúng. Đồ đạc mang đủ, lên kinh mua bổ sung là được.”

      Dương mama vốn lo trong nhà có tiền, lỡ như Giang Bạch Khuê thiếu thốn thứ gì đủ tiền mua, nên mới đề nghị mang nhiều hành lý chút. Bây giờ nghe ý tứ trong lời của Sơn Chi, hẳn là có chuẩn bị đủ bạc để Giang Bạch Khuê phòng thân. Vì thế, bà cũng thấy yên lòng hơn, cười : “Thiếu phu nhân đúng.”

      Ngày hôm sau, nghe tin Giang Bạch Khuê sắp sửa lên kinh, các bằng hữu, thân thích của liền lục tục tìm tới Giang gia để đưa tiễn. Giang Bạch Khuê vừa phải xã giao với người trong họ hàng, vừa phải xã giao với bằng hữu, đồng học ở trường, vậy lại còn bị Đinh Huyện lệnh mời dùng tiệc rượu. Chỉ mỗi mấy chuyện tiễn đưa như thế, thoắt cái tốn hơn mười ngày.

      Hôm nay, Giang Bạch Khuê lại phải xuất môn gặp mặt thân hữu. Sơn Chi thấy trời có vẻ dịu, liền cho mang chiếc ghế dựa, đặt ở ngoài sân, nhàn nhã phơi nắng. Nàng mơ mơ màng thấy Kim mama vào.

      Kim mama vui vẻ thỉnh an nàng, rồi : “Ngô phu nhân, thân di (dì ruột) của thiếu gia tới thăm, ngồi chuyện với phu nhân ở Thưởng Mai cư. Phu nhân sai nô tỳ tới thỉnh thiếu phu nhân qua gặp mặt chút, để tương lai tiện cho việc giao hảo, tránh chuyện lâu ngày gặp lại thành người lạ.”

      Sơn Chi gật đầu, vẫy tay cho Kim ma ma trở về trước, rồi tự mình quay lại phòng thay đổi xiêm áo. Nhìn trong gương thấy mặt mày mình có vẻ hơi tái, nàng do dự chút, rồi mở hộp son thoa lớp nhàn nhạt môi.

      Hạ Hoan cười, : “Mãi từ hôm thành thân cho tới bây giờ, nô tỳ mới thấy thiếu phu nhân thoa son đó.”

      Sơn Chi cũng cười: “Lần đầu tiên gặp mặt thân di, sao cũng nên lưu lại chút ấn tượng tốt cho người ta.”

      Khi đến trước của Thưởng Mai cư, Sơn Chi chợt nghe có tiếng cười lanh lảnh truyền ra từ trong sảnh. Nghe thanh, dường như là tiếng của Giang phu nhân. Sơn Chi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Giang phu nhân trước nay đều cười che miệng theo kiểu thục nữ. Sao hôm nay lại có thể thoải mái cười to như vậy?

      Nàng đến trước cửa phòng, lặng lẽ liếc vào trong sảnh cái, chỉ thấy Giang phu nhân tươi cười trò chuyện với Giang lão gia ở bên cạnh. Phía bên kia lại có phụ nhân khác, giống Giang phu nhân đến bảy tám phần, ngồi cùng đôi nam nữ trạc bằng tuổi nhau.

      Giang Nhã cũng trùng hợp nối gót Sơn Chi tiến vào Thưởng Mai cư, thấy Sơn Chi vẫn chưa lập tức vào trong sảnh, nàng liền bước tới bên cạnh Sơn Chi, nương theo ánh mắt Sơn Chi, quan sát vòng khắp sảnh rồi thấp giọng, : “ nghĩ tới nương và phụ thân có ngày ngồi cùng nhau, tâm bình khí hòa mà đùa giỡn như thế này.”

      Sơn Chi cười cười. Giang phu nhân chuyện gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất chính là quá xem trọng mặt mũi. Ở trước mặt con mình mà còn phải diễn cảnh phu thê hòa thuận, gì tới chuyện trước mặt tỷ tỷ ruột chứ? Chỉ là, Giang lão gia bị lão thái gia đánh chửi trước mặt bàn dân thiên hạ, tên tuổi nay gắn liền với hai chữ “háo sắc”, cả thành Giang Lăng ai biết. Chuyện này, muốn che giấu, chẳng phải là khó càng thêm khó sao? Tuy vậy, Sơn Chi vẫn đáp lời Giang Nhã, chỉ thong thả bước vào bên trong hành lễ với Giang lão gia và Giang phu nhân.

      Giang phu nhân cười, : “Tỷ tỷ của ta cũng xem như là dì của con rồi, mau tới đây hành lễ .”

      Sơn Chi xoay người, quỳ gối trước mặt Ngô Tề hành lễ. Ngô Tề thị thầm nghĩ: nhà mẹ đẻ của mình gia cảnh giàu có, phụ thân mang công danh trong người, ngay cả trượng phu cũng xuất thân là tú tài, còn Sơn Chi chỉ là con hộ nông gia, phụ thân lại mất sớm. Vì thế, Ngô Tề thị cũng chẳng niềm nở với Sơn Chi cho lắm, chỉ thong thả “Ừ” tiếng, rồi sai nha hoàn đứng phía sau đưa cho mình chút bạc, tặng cho Sơn Chi xem như quà gặp mặt.

      Đợi Sơn Chi cảm tạ Ngô Tề thị xong, Giang phu nhân mới chỉ sang đôi nam nữ ngồi bên cạnh Ngô Tề thị, : “Còn đây là Giang biểu đệ với Ngọc Châu biểu muội. Hai người bọn họ là tỷ đệ song sinh.”

      Hai tỷ đệ kia cũng đồng dạng hành lễ với Sơn Chi. Ngô Giang tướng mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, đôi con ngươi đen láy thi thoảng lại chớp chớp. Nếu cho mặc trang phục của nữ nhân, chừng còn kiều diễm hơn cả Ngọc Châu biểu muội kia mấy phần. Thấy Sơn Chi nhìn mình, Ngô Giang đỏ mặt, cúi đầu. Ngô Ngọc Châu tuy là chị sinh đôi của Ngô Giang, nhưng hai mắt lại chỉ có mí, nên nhan sắc nhìn chung vẫn kém hơn đệ đệ chút. Tay nàng ta cầm khăn lụa, nhìn Sơn Chi chút, rồi bẽn lẽn lấy khăn che miệng cười.

      Sơn Chi bất chợt rùng mình.

      Ở bên này Ngô Tề thị thấy nữ nhi bày ra tư thế quý phái như vậy, sắc mặt tươi tốt, ra vẻ rất hài lòng.

      Mọi người lại lần nữa ngồi xuống, thoải mái trò chuyện.

      Giang lão gia được Giang phu nhân hứa cho mười lượng bạc, nên cố gắng nhẫn nhịn, ở bên tỏ vẻ tươi cười. Đến cuối cùng, khi đủ kiên nhẫn để ngồi tiếp chuyện nữa, liền ngắt lời mọi người, hỏi Sơn Chi: “Bạch Khuê có chừng nào về nhà hay ?”

      Sơn Chi nhìn Giang lão gia chút, vẫn trang phục như cũ, nhưng có chút gì đó khiến người ta cảm thấy là lạ. Nàng quan sát kỹ chút mới phát , hình như Giang lão gia trắng hơn ngày xưa rất nhiều. Nàng đáp: “Tướng công có hẹn với bằng hữu tên Lỗ Thủ Vấn thương nghị chuyện vào kinh, chắc ăn cơm trưa ở nhà. Có lẽ đến chiều mới có thể trở về.”

      Giang lão gia hai tháng bị nhốt ở nhà, nhân lúc có khách tới chơi, liền động tâm tư, muốn ra ngoài. với Giang phu nhân: “Hai đứa nhóc chưa bao giờ xuất môn thương nghị ra cái chủ ý gì chứ? Để ta nhìn bọn chúng chút, sẵn tiện chỉ điểm cho bọn chúng hai điều.”

      Giang phu nhân hừ trong lòng tiếng, nhưng mặt vẫn tươi cười: “Lỗ gia kinh doanh thực phẩm ở phía nam, người ta xuất môn còn nhiều hơn chúng ta ăn cơm. E là trong bụng Lỗ Thủ Vấn kia còn nhiều chủ ý hơn ông nữa, ông theo giúp ích được gì chứ? Nếu ông chê chúng ta chuyện nhàm chán tự mình thư phòng đọc sách .”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 80: Rời nhà
      Posted on 12/04/2017
      Vật kia của Giang lão gia từ sau vụ việc lần trước “ngóc” dậy được nữa, đổ hết oán giận lên đầu Giang phu nhân, nhưng sợ Giang phu nhân có lão thái gia chống lưng, lại còn có gan khoá cửa trói người, nên vẫn dám phát tác. Bây giờ bị Giang phu nhân ngắt lời, lửa trong lòng đốt tới đỉnh, chuẩn bị bộc phát, nhưng hình ảnh cánh cửa bị khoá vẫn còn lởn vởn trong đầu. Vì thế lửa giận vừa mới nhóm lên bị dập tắt.

      cười gượng với Ngô phu nhân cái, rồi chắp tay, ra khỏi cửa.

      Ngô phu nhân đáp lễ, nhưng lòng thầm buồn bực, lẽ mấy lời đồn đãi đường đều là giả?

      Giang phu nhân thở phào tiếng, rồi lại lần nữa xốc lại tinh thần, trò chuyện cùng tỷ tỷ và cháu ngoại. Gần đến trưa, Giang phu nhân liền mở hai bàn tiệc chiêu đãi khách nhân tại Thưởng Mai Cư. Nữ quyến ngồi bàn, Ngô Giang mình bàn.

      Ngô Ngọc Châu giống như con mèo , mỗi món đều chỉ gắp miếng, ăn mới hai ba đũa bảo no rồi, kêu người mang trà lên để súc miệng. Ngô phu nhân chỉ uống nhiều hơn Ngô Ngọc Châu chén canh rồi cũng gác đũa. Mẹ con hai người như vậy, ba người còn lại bàn cũng dám ăn nhiều. Giang phu nhân với Giang Nhã còn đỡ, chỉ có Sơn Chi là khổ. Nàng bây giờ khẩu vị vô cùng tốt, ngồi ngốc mỏ từ sáng tới trưa có lấy miếng điểm tâm dằn bụng, sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Vất vả chờ đến giờ cơm, mới nhồm nhoàm dăm ba miếng, chưa kịp lấp cái hố trong bụng, người ta buông đũa cả. Nàng cho dù có lưu luyến thức ăn bàn, cũng chỉ đành bỏ đũa xuống.

      Nàng thở dài: Đều là người trong nhà, tội gì làm khổ nhau như thế?

      Đoạn, mấy người lại dời ra sảnh dùng trà.

      Sơn Chi vừa đói vừa mệt, lại còn phải vì thể diện của Giang phu nhân mà đóng vai thục nữ, nhịn được, cuối cùng cũng ngáp cái. Giang Nhã vốn giả mẫu mực, vừa thấy thế, liền cười : “Đệ muội có thai trong người, thể ngồi lâu, hay là để con đưa nàng về nghỉ ngơi thôi.”

      Có bảo bối trong bụng làm lá chắn, Giang phu nhân đương nhiên đồng ý, Ngô phu nhân cũng tiếp lời, bảo cần hành lễ.

      Vừa ra khỏi của, Sơn Chi cười : “Đa tạ Nhã nãi nãi.”

      Giang Nhã sẵng giọng: “Trừ chuyện tiền bạc, ta thích nhất là giúp người.” Dừng chút, lại thấp giọng , “Hơn nữa, ta cũng hơi đâu ngồi nhìn Ngọc Châu muội tử hở chút là lấy khăn gấm che mặt đâu. Hay , dì nuôi được đứa dở hơi, lại còn ngồi đó đắc ý nữa chứ.”

      Nhớ tới bộ dáng Ngô Ngọc Châu thẹn thùng cầm khăn gấm, Sơn Chi nhịn được, phì cười: “Cái đó còn đỡ, ăn cơm mà chỉ ăn có vài miếng như thế, thân thể làm sao chịu nổi?”

      Giang Nhã cười : “Ở ngoài làm bộ làm tịch thôi, chứ ở nhà làm sao lại giống thế.”

      hổ là tỷ muội, tính tình của nhau đều như lòng bàn tay. Sơn Chi thở dài tiếng, day trán : “Chắc Nhã nãi nãi cũng ăn no, bằng Tĩnh Tâm cư ngồi chút, ta kêu Doãn Cường tẩu nấu hai chén mì gà mang lên.”
      Giang Nhã kéo tay Sơn Chi, cười : “Còn gì tốt hơn thế!”

      Vừa ăn mì xong, Giang Bạch Khuê về tới, vừa vào cửa : “Nương tử, Lỗ Thủ Vấn đúng là kẻ ngoan cố, cứ khăng khăng ngày mai là ngày tốt để khởi hành, chịu kiên nhẫn chờ thêm ít bữa đòi ngay. Ta tưởng phải nửa tháng nữa mới khỏi hành, nên mới mời cùng.”

      Giang Nhã nhíu mày, : “Đúng là quá nhanh, nhưng nhà có sinh ý lương thực ở miền Nam, người nhà lựa chọn tôi tớ theo, chắc cũng đều là người quen thuộc với việc xa. Đệ đồng hành cùng , chuyện nơi ăn chốn nghỉ, cũng bớt lo phần. Hơn nữa, là ngày tốt, chắc cũng có lý do của mình.”

      Sơn Chi cũng đồng ý: “Nhã nãi nãi có lý. Dù sao vật dụng đường chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa cũng mướn rồi, ngày nào cũng thế. Hơn nữa, sớm tới kinh thành, sớm lo xong chỗ ăn ngủ, cũng có thể tĩnh tâm đọc sách được thêm mấy ngày.”

      Giang Bạch Khuê vì luyến tiếc Sơn Chi, mới chậm chạp muốn sớm. Tuy nhiên, ở trước mặt tỷ tỷ, lời này được, nên chỉ đành cúi đầu im lặng.

      Sơn Chi thấy như vậy, liền bảo,“Việc này chàng hãy thương lượng với lão thái gia cũng phu nhân . Đúng rồi, dì đến nhà chào từ biệt chàng, bây giờ hãy còn đợi chàng ở Thưởng Mai cư, chàng mau sang đó chào tiếng .”

      Giang Bạch Khuê cũng muốn gặp Ngô phu nhân cho lắm, dùng dằng đưa đẩy cả buổi rồi mới chịu sang Thưởng Mai Cư.

      Ngô phu nhân gặp Giang Bạch Khuê, hận con mình sinh ra được thông tuệ bằng, ánh mắt chợt loé rồi nhanh chóng trở lại bình thường, kéo ngồi xuống bên cạnh, nhiệt tình trò chuyện cách thân ái. Giang phu nhân xem trong mắt, vui trong lòng, thỉnh thoảng cũng xen vào hai câu.

      hồi, Ngô phu nhân mới nhìn sang con mình, tâm tư xoay chuyển, : “Nhân tiện, Giang biểu đệ lúc nào nhắc tới chuyện muốn xem thử phồn hoa dưới chân thiên tử. Ta vẫn lo lắng muốn nó xuất môn mình. Lần này cháu vào kinh, hay là dẫn nó cùng, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

      Ngô Giang giật mình, nhàng hô lên: “Nương……”

      Ngô phu nhân trừng mắt làm Ngô Giang á khẩu, rồi cười : “Xem kìa, ta chỉ mới nhắc tới, tâm của nó động rồi.”

      Giang Bạch Khuê : “Dì, Giang đệ tuổi còn , cháu sợ chịu nổi đường xá gian khổ……”

      Ngô phu nhân sẵng giọng: “Cháu cũng chỉ lớn hơn nó có hai tuổi thôi.”

      Giang phu nhân cùng Giang Bạch Khuê cho dù muốn cũng đành phải đáp ứng. Ngô phu nhân nghe có khả năng ngày mai , muốn vội vàng trở về thay con thu thập hành lý, ngồi chút liền cáo từ về nhà.

      Ra khỏi cửa, Ngô Giang : “Nương, biểu huynh lên kinh ứng thí, con theo làm gì? Chỉ phí bạc mà thôi.”

      Ngô phu nhân thở dài: “Con của ta, sao lại hồ đồ như vậy? Biểu huynh con lần này, thi rớt là cái chắc, nhưng vẫn có thể kết bạn với mấy người thi đậu làm quan. Con theo bên, lẫn vào làm quen bọn họ cũng tốt. Tương lai đến lượt con thi, muốn dùng bạc đổi thư tiến cử cũng còn dễ dàng hay sao?”

      Ngô Ngọc Châu cũng dẹp bộ dạng che mặt thẹn thùng lúc nãy sang bên, : “Mẫu thân rất đúng. Biểu huynh tuy thi rớt, nhưng vẫn là cử nhân, đứa đồng sinh như đệ cho dù có hạng nhất cũng vẫn còn thua nhà dì. Đệ còn biết lẫn vào với bọn họ ư?”

      Ngô Giang cho là đúng, nhưng mẫu thân quyết định, cũng thể phản bác, ủ rũ theo nương và tỷ tỷ về nhà.

      Lão thái gia cùng Giang phu nhân nhất trí đồng ý cho Giang Bạch Khuê đồng hành cùng Lỗ Thủ Vấn, ngày hôm sau lên đường.

      Sau bữa cơm chiều, lão thái gia mở từ đường, dẫn mọi người trong nhà tới dâng hương trước mặt bài vị tổ tông, khẩn cầu tổ tông phù hộ Giang Bạch Khuê sang năm trúng cử.
      Bái tổ tông xong, Giang Bạch Khuê cùng Sơn Chi dắt tay trở về Tĩnh Tâm cư, dọc đường Sơn Chi ngừng miệng: “Thời gian gấp chớ vì sốt ruột chuyện lại mà bỏ qua chuyện nghỉ ngơi, càng đừng có vì tiết kiệm bạc mà ngủ lại nơi hoang dã, chuyện ăn uống cũng cần tiết kiệm, trong nhà chưa đến nỗi thiếu chút bạc ấy……”

      Giang Bạch Khuê gật gù đồng ý cả. Còn Sơn Chi, sau khi hết câu, mới đột nhiên cảm thấy mình giống gà mẹ lo cho con lên đường, nhất thời câm nín – người trước mặt hình như là tướng công mình nha.

      đêm trằn trọc, ngày thứ hai bình minh vừa đến, Sơn Chi liền đứng dậy, lấy từ trong rương ra mười đỉnh kim nguyên bảo, đưa cho Giang Bạch Khuê thay quần áo: “Đây là ta cố ý bảo Hầu Nhị Dương trích ra ít từ vốn lưu động của cửa hàng. phần đặt trong rương, còn phần chàng cứ giữ bên người, khắc cũng được rời mắt. Miễn cho đánh mất hành trang, trong tay có lấy chút bạc phòng thân.”
      Khoé mắt Giang Bạch Khuê chút ẩm ướt, nhưng vẫn từ chối: “Mẫu thân cho ta năm trăm lượng, nhưng thế chắc đủ rồi.”

      Sơn Chi vẫn mặc kệ , mang phần kim nguyên bảo để vào trong rương, phần còn lại nhét vào tay .

      Giang Bạch Khuê nắm tay nàng, rưng rưng : “Mẫu thân thương nàng, nếu gặp chuyện gì cứ với người. Nếu tiện với mẫu thân phải với tỷ tỷ. Tỷ tỷ mặc dù lúc nào cũng chuyện tiền bạc, nhưng là vẫn là người dễ mềm lòng.”

      Sơn Chi nghiêm mặt: “Ta cũng phải tiểu hài tử ba tuổi cần chàng dạy mấy điều đó.”

      Giang Bạch Khuê nghẹn lời, đứng trân ra. Nha hoàn mới mua Thu Nhạc thay Hạ Hoan đến truyền lời, lão thái gia mời hai người sang dùng cơm.

      Điểm tâm xong, cả nhà cùng nhau tiễn Giang Bạch Khuê ra khỏi cửa. tụ họp với Lỗ Thủ Vấn và Ngô Giang cùng nhau lên đường, khi ngang qua thành phủ nghỉ ngơi ngày, thuận tiện bái kiến Tri Phủ Lý đại nhân. Lý đại nhân đích thân viết ba phong thư tiến cử cho . Sơn Chi nhìn xe ngựa xa, trong lòng chợt thấy vắng vẻ, tựa như đánh mất thứ gì, tinh thần hoảng hốt, theo chân mọi người quay vào trong nhà.

      Nửa tháng trôi qua, cảm giác chậm.

      Sơn Chi phá vài món trung y mặc qua mấy nước, lòng dạ ở trong phòng dùng số vải đó may quần áo cho đứa .

      Giang Nhã đường vào cửa, thấy Sơn Chi thành thục may vá, bèn chạy tới đoạt lấy kim chỉ của nàng, : “Ta mở phường thêu mà còn sợ cháu ngoại thiếu y phục mạc hả?”
      Giang Bạch Khuê được mấy hôm, phường thêu của Giang Nhã mới khai trương. Nàng ta trước vẫn muốn giữ vốn, đưa hàng mẫu tới mấy nhà phú hộ, nhưng chịu nổi cảnh mấy ngày có được chút sinh ý, đành phải mướn hai nữ tiểu nhị xách giỏ đến nhà người ta chào mời.

      Bốn tú nương trong cửa hàng được Sơn Chi chỉ điểm thành thạo, kỹ thuật thêu so với tú nương cửa hàng bình thường tốt hơn nhiều. Giang Nhã nhìn trúng điểm này, mỗi kiện quần áo đều cho thêu hoa văn tinh xảo. Quần áo trong cửa hàng của nàng đẹp, lại là nơi nữ tử tụ họp – chỉ bán quần áo cho nữ tử. Ngoại trừ quản trong cửa hàng, tất cả tiểu nhị đều là nữ tử. Rất nhanh, danh tiếng cửa hàng của nàng được lan truyền rộng rãi, tiền lời tăng nhiều.

      Ngày nào cũng có bạc vào túi, Giang Nhã vui mừng, cười toe toét. Nghĩ tới Sơn Chi đúng là thần tài, liền đối xử với Sơn Chi thân thiết hơn trước, thậm chí còn dám cho Dương Liễu xuất môn mua đồ ăn vặt về cho nàng.

      Sơn Chi cười cười, mời nàng ta ngồi, rồi tự tay rót cho nàng ta chén trà: “Sinh ý của cửa hàng hôm nay tốt lắm à?”

      Giang Nhã uống ngụm trà: “Đệ muội mấy ngày trước dạy ta xỏ vòng hoa, rất được tiểu nương tử thích, chỉ mấy ngày bán được cả hai trăm cái.”

      Sơn Chi mừng cho nàng ta làm ăn tấn tới, cần chú ý tới cửa hàng của mình, liền bảo: “Phu nhân muốn mua thôn trang, nãi nãi kiếm được bạc, hay cũng mua cái . Dùng danh nghĩa của tướng công hoặc lão gia cũng được, trừ tiền thuế, chắc lỗ vốn đâu.”

      Giang Nhã liên tục xua tay: “Thôi thôi, tiền kiếm ở thôn trang, làm sao so được với cửa hàng?”

      Sơn Chi vốn thuận miệng ra, thấy nàng có hứng thú, nên cũng chỉ cười cười.
      Giang Nhã lại nghĩ ngợi, rồi : “Trong nhà có việc, hay là chúng ta báo với mẫu thân tiếng, Vân Thanh Tự dâng hương, thuận tiện ở dưới chân núi tìm viện ở tạm hai ngày.”

      Sơn Chi nghĩ tới lâu gặp nương cùng đệ đệ muội muội. Vân Thanh tự cách thôn Thập Lý xa, thấy thời gian rảnh ấy chừng có thể về thăm nhà chút, liền đồng ý ngay. Giang Nhã hấp tấp, là làm, vừa nghe Sơn Chi đáp ứng, nhanh chóng chạy sang Thưởng Mai cư xin phép Giang phu nhân.

      Sơn Chi nhìn nàng ta ra khỏi cửa, cười cười, chợt thấy trong phòng có chút lạnh, liền sai Thu Nhạc mang chậu than vào.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 81: Ngô gia cháy
      Posted on 14/04/2017
      Thu Nhạc vừa mang chậu than vào, Giang Nhã quay trở lại, thở dài: “Dì đến chơi, ta tránh mặt chút rồi hẵng qua.”

      Sơn Chi ngẩng đầu lên: “Sao lại tránh mặt? Chúng ta sang vấn an, sợ phu nhân mất mặt sao? Lại , cũng sắp đến giờ cơm, phu nhân chắc muốn giữ người lại dùng cơm. Lát nữa thế nào cũng gọi chúng ta sang tiếp khách đây.”

      Nghĩ đến phải cùng mẹ con Ngô phu nhân ăn cơm, Sơn Chi chợt thấy đau đầu. Nàng sai Thu Nhạc xuống phòng bếp lấy hai củ khoai lang lùi vào chậu than, định nướng ăn dằn bụng. Sợ kịp, nàng lại sai bưng mâm điểm tâm của Lưu Hương Cư lên, đặt trước mặt Giang Nhã: “Mau mau ăn chút .”

      Giang Nhã vỗ tay mừng rỡ: “Thấy muội chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, người biết , người biết chắc còn tưởng muội chuẩn bị lĩnh phạt đấy.”

      Sơn Chi thầm nghĩ, ăn cơm cùng mẹ con Ngô gia còn phải lĩnh phạt hay sao? Nàng cười cười, nhón khối la mật viên, cho vào miệng. Giang Nhã cũng sợ bây giờ ăn, lát có cơ hội ăn. nhiều nữa, vừa uống trà, vừa ăn la mật viên.

      Quả nhiên như Sơn Chi dự liệu, khoai lang chưa kịp chín, Kim mama thỉnh các nàng Thưởng Mai Cư hầu chuyện. Hai người đơ mặt nhìn nhau, rồi mới dắt tay nhau tới Thưởng Mai Cư. Vừa đến nơi gặp Ngô Giang, vốn dĩ phải đường vào kinh, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc thôi.

      Chào hỏi xong, Sơn Chi kiềm chế được, tò mò hỏi: “Giang biểu đệ phải theo tướng công vào kinh sao?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Giang thoáng cái đỏ lên, : “Đệ ở thành phủ bị bệnh mấy ngày, biểu huynh cùng Lỗ thiếu gia chờ được, liền giao đệ cho quản của Lỗ gia, hai người bọn họ trước. Đệ nghĩ mình thú vị, nên sau khi khoẻ lại liền trở về Giang Lăng .”

      Ba người Ngô Gia, Sơn Chi thấy thiếu niên dễ đỏ mặt này là được nhất. Nghe bệnh nặng, bèn thân thiết hỏi: “Bây giờ thấy khoẻ hơn chưa?”

      Ngô Giang gật đầu, vệt đỏ mặt lại càng đậm.

      Tính toán của Ngô phu nhân tong, lại còn phải tới cửa cảm tạ, trong lòng khó chịu, tươi cười mặt có chút gượng ép. nhiều như lần trước, chỉ mặc cho Ngô Ngọc Châu xã giao là chính.

      Ngô Ngọc Châu hai câu là lại lấy khăn che mặt cái. Mấy người sợ nhịn cười nổi, nên đều dời mắt, nhìn lâu.

      Mấy người câu được câu mất trò chuyện, đột nhiên có người xông vào trong sảnh, thở hổn hển, : “Phu nhân, việc lớn tốt, trong nhà hoả hoạn.”

      Mọi người trong phòng đều giật mình.

      Giang phu nhân và Giang Nhã im lặng nhìn người vừa vào tới, rồi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết là hạ nhân của Ngô gia, nên tiện mở miệng hỏi. Ngô phu nhân chỉ nghe được mấy chữ “hoả hoạn”, định chê cười Giang gia, chợt định thần thấy đó là hạ nhân làm việc nặng của nhà mình, cả kinh đứng dựng dậy, bước tới trước mặt người nọ, hỏi: “Ngươi …… trong nhà hoả hoạn?”

      Ngô Giang và Ngô Ngọc Châu cũng đồng thời đứng lên.

      Người nọ lau mồ hôi, đáp: “Phu nhân mau nhìn chút, lúc tiểu nhân chạy ra, lửa lan đến hơn phân nửa phòng xá. Lúc này chỉ sợ thiêu rụi rồi.”

      Ngô phu nhân suýt đứng vững, miệng đơ ra nổi chữ.

      Ngô Ngọc Châu gấp gáp đỡ lời, giọng the thé: “Phòng ở của mẫu thân cùng phòng chứa củi hậu viện có bị cháy ?”

      Người nọ nghĩ nghĩ, đáp: “Chỗ phát hoả chính là phòng chứa củi.”

      Ngô phu nhân nghe được lời này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng bị sét đánh trúng, ngược lại tỉnh táo ra. kịp cáo từ Giang phu nhân, vội kéo con chạy ra khỏi cửa. Người báo tin cũng do dự chút rồi cũng chạy đuổi theo ba người Ngô gia.

      Giang phu nhân thấy bọn họ rồi, liền phân phó Kim mama: “Còn thất thần làm gì? Mau sai hạ nhân trong nhà cầm đồ phụ cứu hoả.”

      Kim mama dạ tiếng, rồi vội vàng ra cửa.

      Giang phu nhân vò vò khăn tay đặt bàn, : “Giờ phải làm sao?”

      Sơn Chi an ủi: “Phu nhân cứ thả lỏng tâm tình, chừng gã hạ nhân kia chỉ xạo.”

      Giang phu nhân khoát tay: “Chỉ hy vọng thế, chúng ta ngồi đây chuyện cũng làm được gì. Hai đứa trở về trước .”

      Ra khỏi cửa, Sơn Chi chỉ chỉ khoảng trời phía Tây bị lửa ánh đỏ bừng, : “Mới nãy sợ phu nhân lo lắng, ta dám nhiều. nãi nãi nhìn xem, thiêu đến đỏ cả nửa bầu trời, e rằng Ngô gia có cứu cũng chẳng được gì.”

      Giang Nhã “Ừ” tiếng, lại : “Lúc nãy theo lời của Ngọc Châu muội tử, đồ quý giá của Ngô gia sợ là đều giấu ở phòng chứa củi. Nếu cứu được, Ngô gia tất bại. Mẫu thân cùng dì so bì hơn phân nửa đời người, rốt cuộc vẫn là mẫu thân thắng.”

      Sơn Chi khó hiểu: “Đều là tỷ muội ruột thịt mà? Sao lại phải so?”

      Giang Nhã : “Mẫu thân so với dì vẫn cách nhau tầng. Mẫu thân là do vợ kế sinh. Hai người ngoài mặt hòa thuận, nhưng trong lòng lại chẳng ai chịu nhường ai. Còn trẻ so nhau trang sức, lớn lên so sánh tướng công, bây giờ lại so con cái.”

      Khó trách Giang phu nhân trong lòng cực hận Giang lão gia, nhưng vẫn muốn ở trước mặt Ngô phu nhân, bày ra bộ dáng hoà hợp êm thấm.

      Sơn Chi thở dài, tiện bình luận, bỏ qua việc này, tìm việc khác : “Ngày mai chắc dâng hương được rồi.”

      Giang Nhã gật đầu: “Đúng vậy.”

      Ngô gia cháy ba ngày, đến khối gỗ cũng chả còn. Cũng may, Ngô gia cùng hàng xóm cách nhau khá xa, mới hại tới nhà người ta. Ngô phu nhân cho hơn phân nửa tôi tớ thôi việc, chỉ chừa lại vài người, tới nương nhờ ở am ni ngoài thành.

      Tỷ tỷ gặp chuyện, Giang phu nhân nhớ tới tình tỷ muội, liền biểu tư thái người thắng cuộc, muốn mang người nhà Ngô gia về ở. Vì thế, sau khi ăn xong, dùng trà, nàng liền thuận miệng mở lời.

      Lão phu nhân vừa nghe trợn mắt: “Chúng ta nay là Nê bồ tát qua sông tự thân khó bảo toàn, ngươi còn quản chuyện bên ngoài làm gì?”

      Giang phu nhân trong lòng vui, nhưng cũng biết tình trạng trong nhà tốt, nên thể phản bác lão phu nhân.

      Lão thái gia vuốt râu trầm ngâm nửa ngày: “Theo lý, quả thực cũng nên nghênh tiếp. Chi là chi chính của Ngô gia sáu miệng ăn, lại còn có cả ba đứa con trai lớn. Ở nhà chúng ta tất nhiên tiện. Hay là đem nhường phía sau của thư quán cho bọn họ. Thư quán có hơn mười gian phòng, mặc dù thể so với toà nhà trước kia của Ngô gia, nhưng sáu người ở lại đó cũng vẫn còn được.”

      Lão thái gia lời này, cũng là cân nhắc hồi lâu rồi mới quyết định. Lão biết tiền bạc trong nhà còn tới ba trăm lượng, dám đèo bồng thêm người. Hơn nữa thư quán để đấy dùng tới, nhượng lại cho Ngô gia ở, chỉ bảo toàn mặt mũi con dâu, lại có thể mang tiếng tốt. Tránh cho người đời Giang gia ăn ở bạc bẽo. Nhưng quan trọng nhất là dù thư quán chỉ cách Giang gia có bức tường, nhưng cửa ra lại nằm trong ngõ sâu. Muốn tới chính viện Giang gia, phải vòng qua nửa con phố. Vì lẽ đó, người nhà Ngô gia có muốn sang ăn chực cũng phải thấy ngượng.

      Giang lão gia nghịch nghịch móng tay: “Thư quán là chỗ của bậc thánh hiền, đừng để hạng người nhơ nhuốc làm vấy bẩn.” vẫn muốn khiến Giang phu nhân bẽ mặt, sao lại dễ dàng bỏ qua cơ hội này?

      Giang gia người nào chả biết tâm tư của , nhưng trước mặt trưởng bối tiểu bối, Giang phu nhân ráng cưỡng chế lửa giận trong lòng, miệng lời tốt lành: “Thư quán của ngươi đến đệ tử cũng có. Chi bằng mang tượng thánh hiền thu hồi lại, tạm thời cho gia đình tỷ tỷ ở tạm. Nhà tỷ tỷ mặc dù bị cháy hết phòng xá, nhưng vẫn còn hơn ngàn mẫu ruộng tốt, chớp mắt là có thể quật khởi, người ta ở lại lâu đâu.”

      Giang lão gia xuỳ tiếng: “Ngàn mẫu ruộng tốt? Lừa ai đó? Người đời ai chả biết Ngô Sĩ Khoan thích trữ đống bạc rồi đem giấu trong phòng? dám bỏ tiền mua ruộng chắc?”

      Giang phu nhân trầm mặt: “ mua ruộng, kiếm bạc kiểu gì? Ngươi tưởng tỷ phu là người ngu hả? Lại , bạc đĩnh thiêu bị nát, chờ qua thời gian, mài ra lấy lại là được. Ngươi cần lo nhà tỷ tỷ đến chiếm tiện nghi của ngươi.”

      Lão phu nhân chướng mắt bộ dáng vênh mặt, hất hàm sai khiến của con dâu, liền cả giận: “Nếu Ngô gia có tiền, mắc gì phải ở nhờ am ni ? Kiếm đại sân viện ở lại là được rồi.”

      Mắt thấy có cãi vã, Sơn Chi muốn khuyên, nhưng thấy Giang Nhã tự đóng vai người vô hình, nàng hơi do dự, rồi cũng bắt chước dùng nắp khẩy khẩy lá trà.

      Lão thái gia thấy vợ con những lời thiển cận như vậy, tức đến vỗ bàn, mắng: “Các ngươi muốn thấy người ngoài nhà chúng ta bạc bẽo, mặc kệ thân thích gặp rủi ro sống chết hả?”

      Lão phu nhân bị lão thái gia trừng liền rụt lại chút, thầm: “Ta cũng vì tiếc bạc trong nhà thôi.” Giang lão gia nhớ lại uy lực của sợi xích cửa, lời chưa ra khỏi miệng vội thu hồi lại.

      Lão thái gia cắn răng: “ toà viện trống, đáng bao nhiêu bạc? Ngươi chế giễu ý kiến đề ra, chẳng lẽ ngươi muốn cho người ta biết được Giang gia ta bại?”

      Lão phu nhân đột nhiên bừng tỉnh, nếu để người ta biết tình trạng trong nhà, trước là bị người trong thành chê cười, sau sợ tới phiên mấy vị tẩu tử nhà mẹ để mỉa mai. Nàng nhất thời im lặng, để mặc Giang phu nhân an bài hạ nhân thu dọn thư quán.

      Lời Giang lão gia cũng phải tin đồn vô căn cứ. Người người truyền miệng, đều dưới đất nhà Ngô gia có giấu bạc. Có mấy kẻ lợi dụng thời cơ, sợ hơi nóng từ tro tàn, lặng lẽ mang cuốc lẻn vào đào xới. Đinh Huyện lệnh nghe phong phanh tiếng gió, liền sai người vây đống đổ nát thê lương của Ngô gia lại, chỉ là hoài nghi có người phóng hỏa, Huyện thái gia muốn tra việc này. Ngô gia mấy người đều gấp rút xoay mòng mòng. Ngô phu nhân bán hai cây trâm đầu để xoay sở, nhưng cũng làm nên chuyện gì. Bao vây ba ngày, Đinh Huyện lệnh rút người về, với Ngô gia điều tra , chỉ là hiểu lầm. Người nhà Ngô gia cuống quít vào nhìn, thấy dưới đất toàn là hố, làm gì còn bóng dáng vàng bạc châu báu?

      Ngô Sĩ Khoan tức đến đấm ngực dậm chân, nhưng cũng làm được gì. định nương nhờ họ hàng, nhưng nhìn nhìn lại, ngoại trừ Giang gia, còn lại phải cách nhau mấy tầng quan hệ, cũng là gia cảnh bần hàn, ngày thường đều dựa vào nhà mình ăn bám. đề nghị đến ở tạm nhà Giang gia, chỉ là Ngô phu nhân chịu — nàng muốn để cho muội tử nhìn thấy mình gặp cảnh nghèo túng, vì thế cả nhà vẫn như cũ ở lại am ni .

      Tam lục bà ở Đại Tề này thanh danh đều xấu. Dù người đời đồn bậy bạ, nhưng ni trong am chả có mấy kẻ tĩnh tâm thanh tu, toàn dựa vào nhà phú hộ mà kiếm cơm qua ngày, thái độ nâng cao đạp thấp. Lúc đầu, bọn họ hãy còn khách khí với người của Ngô gia, tới khi nghe bạc chôn dưới đất của Ngô gia bị Đinh Huyện lệnh đào , biết Ngô gia thể xoay người, liền trưng ra bộ mặt ghét bỏ, tiếp đãi chỉ toàn cháo trắng.

      Mấy người Ngô gia kiên trì nhẫn nại nhiều ngày, trùng hợp Giang phu nhân lại đến thăm. Ngô Sĩ Khoan sợ Ngô phu nhân cự tuyệt, căn bản cho nàng ta cơ hội chuyện, gật đầu đồng ý đề nghị của Giang gia. Ngô phu nhân cũng biết ở am ni chung quy ổn, tâm tính cao tới đâu cũng thể cúi đầu; đành lên kiệu theo Giang phu nhân.

      Giang phu nhân dẫn mấy người Ngô gia thư quán, : “Tỷ tỷ, tỷ phu cứ thu dọn trước. Cơm chiều ta cho người mang tới, sẵn tiện cho mang qua ít tương muối gạo mì luôn. Tỷ tỷ, tỷ phu muốn ăn gì, có thể tự làm, tránh cho cơm canh chúng ta đưa tới hợp khẩu vị.”

      Ngô phu nhân kéo tay muội tử: “Có chỗ để ở là đủ rồi đủ. Cơm canh muội cần lo cho chúng ta. Bạc trong tay chúng ta cũng còn có thể cầm cự được tới mùa thu hoạch năm sau.”

      Giang phu nhân thấy tỷ tỷ thần sắc tốt, nhưng vẫn đòi tự mình gánh vác, trong lòng khỏi cảm thán, xúc động : “Tỷ tỷ những lời này khách khí quá. Cha nương mất, đời chỉ còn có hai chị em chúng ta là thân nhất. Đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”

      Ngô phu nhân nghe hai chữ “giúp đỡ”, trong lòng như bị kim châm, nhức nhối hồi. Tuy nhiên nàng lại lập tức trở lên kiên cường, thầm thề sớm chuyển ra ngoài, nhận bố thí của muội tử nữa.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 82: Ngô Giang truyền tin
      Posted on 15/04/2017
      Giang phu nhân nhận ra tỷ tỷ mình cảm thấy khó chịu, nên vẫn chưa bỏ về ngay, mà lại sai Kim mama và Dương mama hai người châm lò nấu nước nóng. Bận việc nửa ngày, thấy tỷ tỷ chỉ chăm chăm theo phía sau mình, tỷ phu cùng mấy đứa cháu trai cũng chỉ ngồi yên trong sảnh, Giang phu nhân liền đoán nếu mình , e rằng bọn họ cũng tiện tự mình làm chủ, vì thế nàng mới cáo từ trở về chính viện.

      Dương mama trở về Tĩnh Tâm cư, với Sơn Chi: “Thế vô thường, mấy ngày trước vẫn là lão gia phu nhân người người hâm mộ, cẩm y ngọc thực, tôi tớ như mây. Cách biệt vài hôm nhìn lại, ngay cả quần áo cũng có lấy để mặc, còn phải ở nhờ nhà muội muội.”

      Sơn Chi cười : “Lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa, Ngô gia vẫn còn ruộng đất, sợ lạnh sợ đói, chỉ cần qua mấy ngày sinh kế mà thôi.”

      Dương mama cũng cười: “Đúng là việc này bị thiếu phu nhân nhìn thấu.”

      Sơn Chi đứng dậy, lấy từ trong rương ra hai thất gấm Tô Châu màu đỏ, đây là hai thất gấm mà Đồ mama chọn cho nàng làm của hồi môn. Lúc ấy, nàng ngại quá mức diễm lệ dám mặc, nhưng Từ mama để trong rương toànn màu trắng thuần, khí vui mừng, nên nàng mới đồng ý đem hai thất gấm này bỏ vào mang theo. Mấy tháng trôi qua, nàng vẫn chưa tìm được dịp để dùng, nhưng bây giờ lấy thứ này mang sang cho Ngô đúng là thích hợp nhất. Nàng : “Phu nhân chắc cũng muốn đưa quần áo sang cho dì, mama đem hai thất gấm này sang cho phu nhân, để người có thêm ít mang .”

      Dương mama là nhũ mẫu của Giang Bạch Khuê, đối với Giang Bạch Khuê tình cảm thâm hậu, vì thế cũng xem Sơn Chi như người thân thiết. Nàng nhìn Sơn Chi quay ngoảnh lại chỉ mặc có mấy món xiêm áo bình dị. Hôm nay, thấy Sơn Chi xuất ra vải gấm thượng hạng ai ngờ lại là đem tặng người ta, nàng thay Sơn Chi tiếc rẻ: “Hai thất gấm này ít nhiều cũng bốn năm lượng bạc, thiếu phu nhân vẫn nên giữ lại để mặc. Muốn đưa quần áo cho Ngô gia tuỳ tiện chọn đại vài món quá cũ là được. Bọn họ gặp rủi ro nhưng cũng phải bị đào tận gốc.”

      Người khác tất nhiên soi mói, nhưng Ngô phu nhân cùng Giang phu nhân so nhau từng chút , đưa quần áo cũ cho nàng ta, chỉ sợ nàng ta còn cho rằng mình nhục nhã nàng ta! Sơn Chi thể , chỉ giục Dương mama mau.

      Dương mama thấy khuyên xong, dù cam tâm tình nguyện nhưng cũng vẫn ôm hai thất gấm mà . Đến Thưởng Mai cư, gặp phải Giang lão gia, nàng liền quỳ xuống hành lễ. Giang lão gia “Ừ” tiếng, định bỏ , chợt nghiêng người thấy hai thất gấm trong người Dương mama, mắt sáng lên, hỏi: “Gấm này của ai?”

      Dương mama ăn ngay trả lời.

      Giang lão gia hừ tiếng, : “Ngô gia kia chỉ là đám nữ tử, dung chi tục phấn thôi, vật liệu này giao cho họ đúng là lãng phí, chẳng thà giữ lại cho ta.”

      Dương mama : “Nếu lão gia cầm , nô tỳ trở về khó lòng công đạo với thiếu phu nhân……” Lời còn chưa xong, Giang lão gia tự mình đoạt lấy. rốt cuộc vẫn là chủ nhân. Dương mama dám cứng rắn đối chọi với , trơ mắt nhìn cầm vải gấm nghênh ngang bỏ . Nàng đứng đấy run sợ lúc, mới hồi tỉnh, lắc đầu thở dài. Dương mama nghĩ rằng thể để Sơn Chi phải ngậm bồ hòn vì việc này, trước vẫn nên gặp Giang phu nhân, kể tình đầu đuôi.

      Giang phu nhân đúng như Sơn Chi dự liệu, ở trong phòng chọn lựa quần áo đưa sang cho nhà tỷ tỷ mặc gấp.

      Cả năm trời có thu nhập, vải dệt nàng tích góp bao nhiêu năm trời bị lôi ra may xiêm y gặp khách hết rồi, mấy món còn lại đều dám trưng ra, chỉ đành lấy mấy món chưa mặc mấy lần bày ra. Nàng đắn đo suy nghĩ nghe Sơn Chi đưa đến hai thất gấm, chưa kịp vui mừng, lại nghe bị Giang lão gia cướp , giận đến nên lời.

      Dương mama xong, đương nhiên muốn nán lại quá lâu, vờ như biết Giang phu nhân tức giận, quay ra, trở về Tĩnh Tâm cư, đem tình thuật lại cho Sơn Chi: “Thiếu phu nhân chớ giận, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.”

      Sơn Chi : “Ta giận. có lão thái gia, giữa lại có phu nhân, tới lượt ta nổi giận.”

      Tuy là vậy, nhưng trong lòng nàng rốt cuộc cũng thể bình tĩnh, Hành vi của Giang lão gia như thế, sớm muộn gì cũng mang tai hoạ về nhà, vân nên phòng bị chút. Vì thế, nàng lại hỏi: “Lão gia gần đây hình như có ra khỏi cửa?”

      Dương mama thấy nàng vẫn chưa tức giận, yên lòng: “Lão thái gia canh rất kỹ, người gác cửa cũng sợ bị đánh, dám cho lão gia xuất môn đâu.”

      Sơn Chi gật đầu, nhàng thở ra, lại đứng dậy lục trong rương ra bộ áo tơ màu hồng cánh sen vốn định giữ lại mặc dịp tết, : “Nếu đưa phải đưa tới tận tay phu nhân mới được, mama lại thêm chuyến vậy.”

      Dương mama lắc đầu: “Thiếu phu nhân, ta biết người tâm địa tốt, nhưng vẫn nên vì bản thân mà chừa lại chút gì đó ở đáy rương. Hôm nay đưa dễ dàng, nhưng ngày sau muốn từ lấy từ công trướng ra để mua lại e là được đâu.”

      Sơn Chi thấy Dương mama vì mình mà suy nghĩ, trong lòng cảm động, nhưng nay nàng mỗi tháng đều có cả trăm lượng bạc nhập trướng, vẫn đặt mấy thứ vật liệu hai lượng này vào mắt, nên chỉ cười : “Tướng công thi đỗ tiến sĩ làm quan, ta muốn cái gì lại được? Mama cần phải lo cho ta.”

      Dương mama nghĩ tới thiếu gia còn trẻ có khả năng thi đậu cử nhân, trong lòng càng thêm tin tưởng, khuyên bảo nữa, mang xiêm áo mà . Ra khỏi viện, nàng lại lo lắng, sai Thu Nhạc dò hỏi, biết Giang lão gia bị thái lão gia gọi tới Di Dưỡng cư, nhất thời trở lại Thưởng Mai cư, liền nhanh chóng đưa xiêm sang cho Giang phu nhân.

      Giang phu nhân thấy nàng lại ôm đến bộ áo tơ, cảm thấy thực ngoài ý muốn, lòng tràn đầy vui mừng thu vào trong rương.

      Sau đó, Giang phu nhân lại kêu Dương mama cùng nàng ra sau khố phòng, mở rương lấy ra bộ da cáo màu đỏ, giao cho Dương mama: “Trời trở lạnh rồi, mang cái này làm bộ áo khoác cho thê tử Bạch Khuê .”

      Dương mama nhìn bộ da cáo mềm mại trong tay, lại nhìn sang Giang phu nhân, lúc sau mới bừng tỉnh, vui vẻ “Ai” tiếng, nhanh chóng xoay người trở về.

      Kim mama đặt rương lại chỗ cũ, , “Mấy miếng da này phu nhân mua vài năm cũng lấy làm áo mặc. Hôm nay lại bỏ được, đem tặng cho thiếu phu nhân.”

      Giang phu nhân giọng : “Nàng kính ta, chỗ nào cũng vì thể diện của ta mà suy nghĩ. Ta đương nhiên thể thua thiệt nàng, khiến nàng chạnh lòng. Nhanh tìm hai người đến, sớm mang rương qua cho tỷ tỷ thu xếp.”

      Sơn Chi mở bọc, thấy mảnh da cáo ánh sắc đỏ, liền lắp bắp kinh hãi. Nàng nghĩ Giang phu nhân lần này lại ra tay hào phóng như vậy. Lúc trước vì Giang Bạch Khuê mua kiện áo lông hồ, tốn những bốn mươi lượng bạc. Giờ lại cho nàng mảnh da cáo đỏ chút pha tạp, chỉ sợ giá trị dưới trăm lượng. Trăm lượng bạc mà Giang phu nhân cũng so đo với tiền thức ăn hàng ngày. Đây cũng phải là chút tiền lẻ nha.

      Tuy vậy, khi Sơn Chi lướt tay mặt lông, nàng lập tức thích ngay.

      Dương mama ở bên, cười : “Đây đúng là da tốt, nô tỳ chưa thấy tấm nào tốt như vậy đâu. Hay là thiếu phu nhân lấy ra làm áo ngay , cho kịp mặc Tết.”

      Nghe vậy, Sơn Chi chợt sực tỉnh. Lão phu nhân và Giang phu nhân cũng chưa từng mặc qua áo lông tốt như vầy. Nếu nàng mặc áo lông này, trong mắt người ta, chừng lại bị xem là bất kính với trưởng bối. bộ da này, đủ may mấy món xiêm áo, nhưng cắt ra may cổ áo lại thấy tiếc. Sơn Chi cuối cùng đành cất tấm da vào trong rương: “Bụng ta nay lớn, mặc dầy quá tốt. Chờ sang năm rồi hẵng may cũng muộn.”

      Dương mama cũng thấy nàng có lý, liền bỏ qua, nhắc tới nữa.

      Tuy nhiên, Sơn Chi vẫn bị tấm da cáo làm cho bồn chồn. Liên tục mấy ngày cứ quanh quẩn nghĩ tới tấm da. Bất quá mấy ngày trôi qua, Nhị Nha đến đưa sổ sách, nàng thầm nghĩ thể lấy da cáo làm áo được, mua da thỏ làm hai cái áo cũng đủ để bù đắp. Vì thế, nàng sai Nhị Nha trích tiền ra, mua cho mình hai mươi tấm da.

      Nhị Nha : “Lần trước thiếu phu nhân cần gấp, Hầu quản đành phải hỏi mua da hồ ly ở ngoại thành, đương nhiên đắt hơn chút. Nếu mua của nhà thợ săn trong núi, cho dù da hồ thượng hạng cũng chỉ cỡ bằng tiền mua vải gấm. Da thỏ giá khoảng vài chục văn tiền. Phải năm miếng da thỏ mới đủ may kiện áo, tính ra mua da hồ ly lại có lời hơn.”

      Nghe Nhị Nha , Sơn Chi đột nhiên có cảm giác tấm da cáo đỏ trong rương, ra cũng quá tinh quý như thế. Vì vậy, nàng bỏ qua ý định mua da thỏ, nhờ Hầu Nhị Dương giúp tìm mua da hồ. Bất quá tìm nhà thợ săn dễ, nhưng tìm được nhà thợ săn trùng hợp có da hồ trong tay quả đúng là chuyện chỉ có thể gặp nhưng thể cầu. Sơn Chi đợi cả nửa tháng mà Hầu Nhị Dương vẫn chưa mua được da hồ ly. Nàng đành sai Nhị Nha mua cho mình tấm gấm Tô Châu màu đỏ để làm áo choàng, lại cắt đoạn da cáo đỏ Giang phu nhân cho để may vào vành nón và vạt áo.

      Hôm ấy, Sơn Chi ở trong phòng may áo choàng ngoài cửa có người tới báo, Ngô Giang cầu kiến.

      Sơn Chi cảm thấy kinh ngạc. Nàng và Ngô Giang chỉ gặp nhau có hai lần, chỉ có thể tính là quen biết. hiểu sao Ngô Giang lại muốn gặp nàng. Tuy vậy, thấy gã sai vặt chờ mình trả lời, Sơn Chi cũng kịp nghĩ nhiều, bảo gã sai vặt mời khách tới sảnh để trò chuyện. Nàng thay bộ quần áo khác để gặp khách, lại nghĩ nghĩ, thấy mình mình gặp Ngô Giang ổn, liền quay trở về phòng, sai Thu Nhạc mời Giang Nhã tới cùng tiếp khách.

      Đợi đến khi Giang Nhã khoan thai bước tới, Ngô Giang ngồi trong sảnh uống xong hai tuần trà. thấy Sơn Chi cùng Giang Nhã sóng vai nhau vào, liền ngẩn người, rồi mới đứng dậy thi lễ cùng hai người.

      Lại lần nữa ngồi xuống, mấy người chào hỏi sơ qua. Sơn Chi thấy Ngô Giang chậm chạp có ý lý do tới, liền hỏi thẳng: “Giang biểu đệ cố ý tới tìm ta là có việc gì sao?”

      Ngô Giang cúi thấp đầu, lấy từ trong tay ra phong thư, đưa Thu Nhạc chuyển sang cho Sơn Chi: “Đây là biểu huynh nhờ đệ giao cho tẩu tử, nhưng mấy hôm gấp gáp, sau lại vì chuyện trong nhà, nên đệ lỡ quên mất. Đến tận hôm nay mới nhớ ra, mong tẩu tử thứ lỗi.”

      Sơn Chi thấy phong thư trong tay bị nhàu, nhưng cũng biết may là phong thư vẫn luôn nằm trong tay áo , bằng cũng giữ được trong trận đại hoả. Sao lại có thể trách người ta? Vì thế nàng chỉ cười cảm tạ.

      Ngô Giang thấy Sơn Chi gì, cảm thấy như nhấc được tảng đá trong lòng, nán lại thêm nữa, chỉ đứng dậy cáo từ mà .

      Giang Nhã liếc Sơn Chi cái, : “Muội cũng cẩn thận quá , chỉ hai câu mà cũng kéo ta tới đây.”

      Bị nhìn ra dụng ý, Sơn Chi có chút ngượng ngùng, giải thích: “Bạch Khuê có ở đây, bị người ta đàm tiếu cũng hay.”

      Giang Nhã nhìn lướt qua lá thư tay nàng, : “Nhanh mở ra đọc . Đọc xong ta còn có việc phải bàn với muội đây.”

      Sơn Chi chịu: “Dù sao cũng có gì quan trọng, lát đọc sau cũng được.”

      Giang Nhã nghĩ Sơn Chi ngượng ngùng, cũng miễn cưỡng nàng, chỉ ngại trong sảnh lạnh, kéo nàng về phòng chuyện. Vào trong phòng, thấy bày la liệt kim chỉ cùng kiện áo choàng sắp làm xong, Giang Nhã cũng hỏi nhiều, chỉ lấy tới nhìn kỹ hồi. Nhìn xong, nàng ta vui vẻ : “Ta định thương lượng với muội về kiểu quần áo mùa đông đương thời, nhưng thấy muội làm áo choàng, ta đột nhiên nghĩ ra chủ ý: tham khảo cách may của người Hồ, đính da ở cổ và tay áo. Muội thấy thế nào?”

      Advertisements

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :