1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tài nam tài nữ - Tiểu Mễ Lạt (c77/188c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nhị Nha trở về nhà, ăn ngay , thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Quả Tử biết. Quả Tử nghe Hồ Trọng Luân muốn tự mình vá áo, trong lòng nhất thời nổi giận, nghĩ rằng mỗi lần mình có hảo ý muốn giúp Hồ Trọng Luân, đều lấy cớ cự tuyệt, lúc nào cũng khiến nàng bực tức, là cái đồ biết tốt xấu! Giận dỗi trận, nàng mới phát mình nên biểu tính tình trước mặt Nhị Nha, nên chỉ rầu rĩ ậm ừ rồi gì nữa.

      Lại tới Hồ Trọng Luân, đợi Nhị Nha rồi cũng có bụng mà ăn cơm, cởi áo ra, tìm kim chỉ, bắt đầu ngồi may may vá vá. Lục Tử cầm cái bát ngồi xổm bên cạnh , nhìn lúc, đột nhiên : “Hồ gia tiểu tử, phải ngươi thích nhị tiểu thư chứ?”

      Hồ Trọng Luân luồng kim xỏ chỉ, nghe xong lời này suýt chút nữa đâm kim vào tay, liền bỏ quần áo xuống, trách mắng: “Ăn cơm mà cũng còn bậy? Lời nhảm nhí này sao lại có thể ra được?”

      Lục Tử bĩu môi cười, xuy : “Ta tiểu tử nhà ngươi là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, người xu, đất cũng có lấy mảnh, vậy mà còn bày đặt ở đó mơ tưởng tới người như nhị tiểu thư? Theo ta thấy, ngươi hãy ráng thành thành làm công vài năm cho Lan gia, chừng mai này, đại tiểu thư cao hứng, đem gả Nhị Nha cho ngươi cũng nên.”

      Tâm tư thiếu niên nhạy cảm, đột nhiên bị người ta vạch trần, còn dùng lời lẽ như thế để giễu cợt, chỉ cần có ba phần tự trọng, mặt mũi đều coi như bị mất sạch. Hồ Trọng Luân tức giận đến đỏ mặt tía tai, nắm đấm giơ lên hướng tới mặt Lục Tử mà vung tới. Lục Tử cũng phải kẻ để cho người ta bắt nạt, bị ăn đấm như vậy, cũng hăng máu, vứt bát đũa trong tay sang bên, nhào tới, đánh nhau với Hồ Trọng Luân.

      Hai người, ngươi quyền ta cước, đánh nhau lúc, ai cũng thương tích đầy mình, chảy máu mũi, hai gò má cũng sưng vù, nhưng ai có ý định dừng tay. Nếu phải có người ngang qua nhìn thấy, quát bảo hai người ngừng lại, cũng biết bọn còn đánh đến khi nào.

      Ngày thứ hai, Sơn Chi nhìn thấy mặt hai người, chỗ xanh chỗ tím, biết ngay bọn họ vừa trải qua chuyện gì, cũng lập tức răn dạy họ, chỉ hỏi nguyên do. Lục Tử ngày thường bạ đâu đó, nhưng tới thời khắc mấu chốt cũng phải là người biết nặng , chỉ qua loa là do vừa mắt tài cán của nhau.

      Thiếu niên khí sung lực mãn, bởi vì vài lời nơi cửa miệng mà tranh chấp với nhau cũng coi như là chuyện thường. Sơn Chi cũng làm lớn ra, chỉ khuyên nhủ hai người ở chung, tránh lời linh tinh làm mích lòng nhau, xong đâu đấy coi như bỏ qua, phân phó họ làm việc.

      Giữa trưa, bàn cơm, Sơn Chi lôi chuyện Lục Tử và Hồ Trọng Luân đánh nhau ra, kể lại cho mọi người nghe, lời của nàng vừa dứt, Quả Tử cùng Ngô thị đều ngẩng đầu lên, đồng thanh hỏi: “Thương thế ra sao?”

      Sơn Chi gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, rồi mới chậm rì rì : “ mặt có mấy chỗ xanh xanh tím tím, gánh cỏ nấu nước vẫn tốt, coi như có thương tích gì.”

      Ngô thị nghe hai người bọn họ vô , cũng cảm thấy yên lòng, nhắc tới việc đánh nhau nữa. Nhưng còn Quả Tử vẻ mặt vẫn lo lắng, lúc lâu sau, mới : “Mặt bị bầm xanh bầm tím, chắc là đau lắm!”

      Trong nhà chỉ có mấy người, Nhị Nha cũng cần phải phân chủ tớ, tất cả đều ngồi cùng bàn ăn cơm. Nghe Quả Tử xong, nàng liền cười : “Ăn hai quả đấm đau đớn gì đâu, nhị tiểu thư lo lắng cho bọn làm gì?”

      Quả Tử tức giận, trừng mắt liếc Nhị Nha cái. Nhị Nha ngày thường lỗ mãn, cũng e ngại, le lưỡi, cười : “Nô tỳ mà.”

      Sơn Chi thấy thế, nghĩ rằng cũng nên kềm cặp nha đầu Nhị Nha này chút, liền thu hồi nụ cười lại, : “ biết lớn , lo ăn cơm cho xong .”

      Nhị Nha biết Sơn Chi mới là người chủ ở Lan gia, nên trong lòng vẫn e sợ Sơn Chi. Nghe nàng xong, cũng dám nhiều lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Ăn cơm xong, vì thời tiết quá nóng, bàn tay cũng đổ mồ hôi khiến kim thêu cứ bị trượt ra, thể thêu thùa may vá, nên cả nhà bèn quyết định chia nhau ra về phòng mình nghỉ trưa. Quả Tử nằm lăn qua lăn lại ở cái giường nóng như lò lửa, rốt cuộc yên lòng với thương tích người Hồ Trọng Luân, liếc thấy tỷ tỷ ngủ say, liền lặng lẽ đứng dậy vào bếp, nhóm lửa luộc trứng gà, định mang cho Hồ Trọng Luân lăn mặt cho bớt sưng. Đợi đến lúc trứng chín, nàng lại nhớ tới chuyện hôm qua Hồ Trọng Luân muốn mình giúp vá áo, sợ lần này lại bị cự tuyệt, làm mất thể diện bản thân, chợt cảm thấy hối hận vì mình nhiều chuyện. Ở phòng bếp do dự lát, nàng mới dùng mảnh vải , bọc hai quả trứng gà lại, mang vào nhà kho, gọi Nhị Nha dậy, : “Ngươi mang hai quả trứng gà này đưa cho Hồ Trọng Luân với Lục Tử , bảo họ lấy trứng lăn lên mặt cho đỡ sưng, tránh để người ta nhà mình bạc đãi người làm.”

      Nhị Nha còn nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy ràng, miệng chỉ ậm ừ vài tiếng, đến lúc bị Quả Tử đẩy cái mới thanh tỉnh lại, cuống quít mang hài, xuống giường, miệng vui đùa : “Có chủ gia như nhị tiểu thư, hạ nhân chúng ta cảm thấy có phúc.” Khi xuất môn lại giọng, bồi thêm câu, “Có điều hơi tiếc hai cái trứng này chút, để ăn ngon hơn.”

      Đến nhà tranh, Nhị Nha từ xa xa nhìn thấy Hồ Trọng Luân ngồi ở cửa, liền đem bọc trứng gà trong tay giơ lên, : “Nhị tiểu thư niệm tình các ngươi đánh nhau vất vả, nên thưởng cho mỗi người các ngươi cái trứng gà.”

      Hồ Trọng Luân nghe cứ như , khỏi nghi ngờ bản thân nghe lầm, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là nhị tiểu thư cho chúng ta?”

      Nhị Nha đến gần, bỏ trứng gà vào trong tay Hồ Trọng Luân, : “Ngoại trừ người tốt bụng là nhị tiểu thư còn có thể là ai nữa?”

      Trứng gà nấu chín hay dùng vải bọc lại, trời lại nóng nên để lúc vẫn chưa nguội. Hồ Trọng Luân dùng tay hứng lấy bọc trứng, mới vừa chạm vào thấy nóng đến nhe răng trợn mắt, nên cứ liên tục chuyển bọc trứng từ tay này sang tay kia. Cho dù tay bị nóng, nhưng vẫn tươi cười híp mắt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      Nhị Nha xùy tiếng: “Cười ngây ngô cái gì chả biết?” Dứt lời, cũng quên dặn Hồ Trọng Luân cách dùng trứng gà, xoay người về nhà.

      Hồ Trọng Luân biết trứng gà dùng để làm gì, đợi Nhị Nha khỏi, mới nhanh chóng mở bọc vải ra, lấy cái gõ xuống bàn, rồi bắt đầu lột vỏ trứng, cũng ngại nóng, thổi thổi hai cái, ăn vào ngon lành.

      Ăn hết, lại nhìn nhìn cái trứng còn lại trong bọc vải, nghĩ rằng đây là do Quả Tử tự tay luộc, thể chừa cho Lục Tử ăn được, nửa muốn giấu luôn cái trứng gà của , nửa lại sợ làm lộ ra khiến người ta chê cười. Suy nghĩ kỹ càng, mới ra ngoài khóa cửa lại, sang Tần gia mua năm quả trứng gà, dùng nước trong hồ luộc chín, tự mình ăn hai cái, ba cái kia giữ lại cho Lục Tử. Còn cái trứng Quả Tử cho, lặng lẽ đem giấu vào trong chung nước trà.

      Quả Tử ngồi ở trong phòng, nghe ngoài viện có tiếng vang, nhẩm chừng là Nhị Nha trở về, liền mở cửa ra ngoài, cũng chủ động đến hỏi xem Hồ Trọng Luân lấy trứng lăn mặt chưa. Nhị Nha thấy Quả Tử đứng dưới mái hiên, liền cười : “Hồi nhị tiểu thư, nô tỳ đưa trứng gà cho bọn xong.”

      Quả Tử ừ tiếng, rốt cuộc nhịn được, hỏi: “Hai người bọn họ lăn xong có thấy tốt hơn ?”

      Nhị Nha đáp: “Nô tỳ chỉ đem trứng gà đưa cho Hồ Trọng Luân, cũng để ý có lăn hay chưa, về mất rồi.”

      Quả Tử trong lòng thất vọng, lại ừ thêm tiếng, rồi xoay người vào nhà.
      Nhị Nha đứng ở trong viện, cảm thấy nhị tiểu thư hôm nay có vẻ kỳ quái, nhưng cũng nghĩ nhiều, lại trở về nhà kho tiếp tục ngủ.

      Chạng vạng, Lục Tử đến nhà bàn với Sơn Chi chuyện mua sọt đựng cỏ, thuận tiện cũng gửi lời cảm tạ Sơn Chi cho ba cái trứng gà. Lời của khiến Sơn Chi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Ta cho ngươi trứng lúc nào chứ?”

      Lục Tử cũng ngơ ngác, : “Sau giữa trưa, phải đại tiểu thư sai Nhị Nha mang tới sao?”

      Quả Tử giúp Nhị Nha dọn dẹp trong phòng bếp, nghe xong, liền chạy ra giải thích: “Là ta bảo Nhị Nha đưa cho bọn họ lăn mặt.”

      Sơn Chi nghe xong gì, Lục Tử vốn biết Hồ Trọng Luân có ý đối với Quả Tử, nay lại thấy Quả Tử giấu diếm người khác đưa trứng cho bọn họ, cảm thấy nàng đối với Hồ Trọng Luân cũng phải là vô tình. hôm nay được ăn trứng, ra cũng là do được hưởng ké từ hai người bọn họ…… Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới, Quả Tử trứng này dùng để lăn mặt, liền cười rộ lên, cười đến đứng thẳng người được, lúc lâu, mới : “Nhị tiểu thư đưa trứng cho chúng ta lăn mặt…… Cũng biết Hồ Trọng Luân nghe cái kiểu gì, đem toàn bộ ăn sạch.”

      Mọi người mấy cặp mắt nhìn nhau, xong lại cười.

      Cười đời, Nhị Nha biết hôm nay mình làm việc đến nơi đến chốn, liền bước đến quỳ xuống trước mặt Quả Tử, : “Nô tỳ làm việc sơ sẩy, thỉnh tiểu thư trách phạt.”

      Quả Tử trong lòng cũng để ý tới chuyện này, nhưng nàng là người mềm yếu, thấy Nhị Nha nhận sai với mình, bực tức trong lòng cũng nguôi phân nửa, chỉ dặn Nhị Nha luộc thêm hai cái trứng đưa cho Lục Tử mang . Sơn Chi nhìn thấy, nhưng ở trước mặt người khác cũng tiện làm bẽ mặt Quả Tử, đợi người ta rồi, mới khiển trách Nhị Nha vài câu, lại dạy Quả Tử, khi cần nghiêm khắc phải tỏ ra nghiêm khắc. Nếu đợi cho nha hoàn ngồi lên đầu chủ tử rồi, lúc đó có muốn giáo huấn cũng muộn.

      Lục Tử cầm hai quả trứng gà, trở về nhà tranh, thấy Hồ Trọng Luân lại cười ngừng. Đợi cười dứt, mới đem công dụng của trứng gà ra cho Hồ Trọng Luân biết. Hồ Trọng Luân nghe xong, mặt đen lại, cười mỉa, bụng thầm trách mắng Nhị Nha giải thích ràng, hại mất mặt. Lại suy đoán rằng, sau chuyện này, Quả Tử có thể hay , cho rằng là người tham ăn. Nằm lăn qua lộn lại hồi, cuối cùng nổi giận.

      Lục Tử cầm cái trứng gà, chiếu theo phương pháp Nhị Nha dạy, lột vỏ trứng, rồi nhè lăn mặt. Vừa lăn, vừa bĩu môi: "Ta còn tưởng tiểu tử ngươi đơn phương tương tư, ai dè hôm nay thấy nhị tiểu thư làm việc, xem chừng nàng ấy cũng có ý với ngươi."

      Hồ Trọng Luân rất muốn cướp lại trứng gà từ trong tay , nhưng cũng muốn để cho người ta nắm được thóp, chỉ vừa liếc, vừa trừng Lục Tử. Nghe Lục Tử nhảm xong, lại định giơ nắm đấm lên. Lục Tử sớm có phòng bị, nhảy ra sau mấy bước, : "Tiểu tử ngươi muốn sống, nhưng ta còn muốn giữ cái mạng này a! Ta cũng chỉ có hảo ý nhắc nhở ngươi chút thôi. Nếu ngươi tương tư đơn phương, việc này chắc chắn vô vọng, mà nếu quả thực nhị tiểu thư cũng có ý với ngươi, ngươi chỉ cần dụ dỗ nàng chút, để nàng khóc nháo hồi. Đại tiểu thư với thím trân trọng nàng như vậy, chừng chìu theo ý nàng đó chứ."

      Hồ Trọng Luân thất vọng bỏ tay xuống, thở dài hơi, buồn buồn : "Về sau đừng gán ghép ta với nhị tiểu thư nữa. Ta với nàng, chính là khác nhau như vũng bùn và mây trời vậy, cách nào so sánh được, cũng có chút gì liên quan."

      Lục Tử đồng tình lắc đầu, chép miệng, : "Chuyện của ngươi ra ngươi cũng tự mình hiểu nhỉ, biết bản thân xứng với nhị tiểu thư." Đột nhiên, xòe tay ra trước mặt Hồ Trọng Luân, "Đưa ta hai mươi văn tiền mua rượu uống, ta bảo đảm chuyện này cho người khác biết."

      Hồ Trọng Luân mắng câu, rồi mò trong vạt áo lấy tiền, sổ ra hai mươi văn đưa cho , cũng rửa mặt, cứ thế nằm phịch xuống giường. biết Quả Tử có ý với mình, sao lại thấy vui vẻ chứ. Nhưng Lục Tử rất đúng, đối với người như Quả Tử, thực dám trèo cao.

      tháng trôi qua, tới Trung thu. Ngày mùng mười tháng tám này, Sơn Chi lục tục vớt cá lên, chuyển đến thành Giang Lăng bán. Nàng biết đạo lý 'vật đa tắc tiện'(hàng hóa thừa thãi giá cả rẻ mạt), sợ rằng nhà mình đồng loạt vớt hết năm ngàn đầu cá bán, nếu chỉ bán ở thành Giang Lăng kiếm được bao nhiêu, liền sai Hồ Trọng Luân tìm lái thương khác, đưa cá ra thành phủ bán.

      Đến ngày mười bốn tám tháng, năm ngàn đầu cá bán sạch toàn bộ. Ngoại trừ phần tiền chia cho nương tử Lý chính, cùng với số tiền mua chịu cá bột lần trước, các nàng kiếm được tất cả hai trăm lượng bạc. Từ khi Lan Phúc Lộc chủ quản Lan gia tới nay, năm cũng kiếm được nhiều bạc như vậy, càng đừng tới chuyện được nhìn thấy bạc nén bày đầy ra trước mắt. Cả nhà khóa cửa viện lại, vây quanh bạc trắng cười ngây ngô.

      Cuối cùng, do cảm thấy để ngân trong nhà là an toàn, cả nhà Lan gia lại cùng nhau bàn bạc xem phải dùng số bạc này như thế nào.

      Ngô thị chủ trương tìm người môi giới tới mua đất. Sơn Chi nhẩm tính có thể thu mua được mười mẫu ruộng cạn. Bây giờ còn đất thích hợp để đào hồ cá nữa, mà bỏ tiền ra chăn nuôi gia súc thế này cũng ổn, liền vui vẻ đồng ý với nương mình.

      Buổi tối, Ngô thị dỗ Kim Bảo ngủ xong, rồi sai Nhị Nha gọi Sơn Chi vào phòng chuyện.

      Sơn Chi vừa vào cửa, liền hỏi: "Nương, người buồn bực chuyện lễ thượng kê ngày mai của Quả Tử hả?”

      Ngô thị vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, đợi Sơn Chi ngồi xuống, mới : "Ta gọi con tới, quả là vì chuyện của Quả Tử, nhưng phải là chuyện lễ thượng kê."

      Sơn Chi ngạc nhiên hỏi: "Vậy Quả Tử còn có thể có chuyện gì?”

      Ngô thị cười cười, : "Con còn là khuê nữ, việc này vốn nên thương lượng với con. Nhưng mà cha con mất sớm, thím Chu lại còn ở nhà mình nữa, ta tìm được người nào khác để thương lượng, nên mới phải tìm con."

      Sơn Chi nghe xong, sợ mẫu thân lại tin vào mưu ma chước quỷ của thím Chu, vội : "Chuyện trong nhà nên để người ngoài biết, cứ thương lượng với con là được."

      Ngô thị cười , "Quả Tử ngày mai tròn mười lăm, cũng đến tuổi đính hôn. Nếu đợi thêm hai năm nữa tuổi lớn, sợ tìm được người thích hợp."

      Sơn Chi mỗi ngày chỉ lo chăm nom hồ cá, chuyện hôn của Quả Tử, quả thực, nàng để ở trong lòng. Bây giờ nghe mẫu thân tới, mặc dù bản thân cho rằng Quả Tử hãy còn , nhưng ở Đại Tề này, nữ tử mười lăm tuổi làm mẹ cũng hiếm lạ gì, liền thành thực : "Người trong sạch khó kiếm, quả nên nhờ người hỏi thăm. Có điều, chúng ta nhất định thể nghe theo lời bà mối, phải nhờ ai có thể tin tưởng được hỏi thăm ràng, lại để cho Quả Tử xem mặt chút. Nếu nàng vừa lòng, mới có thể định việc hôn nhân được."

      Ngô thị vươn tay điểm cái vào trán nữ nhi, sẵng giọng: "Sao thấy ngươi để bụng với chuyện hôn của mình như vậy chứ!”

      Sơn Chi cúi đầu thẹn thùng, trong lòng thầm đắc ý. phải sớm thấy mặt nhau rồi còn gì! Vui vẻ qua , nàng đột nhiên nhớ tới, chuyện gặp mặt Giang Bạch Khuê cũng trôi qua được nửa năm. Giang gia có tin tức truyền đến, cũng biết Giang Bạch Khuê có vừa lòng với mình hay nữa. Nghĩ nghĩ, nàng lại mặc kệ. Giang gia đòi từ hôn, cho dù vừa lòng với mình chắc cũng còn được năm phần. Thành thân bất quá chỉ là ở chung với nhau mà thôi, miễn sao chán ghét nhau là được. Nghĩ như vậy, nàng liền vứt Giang Bạch Khuê ra sau đầu, thèm nhớ tới nữa.

      Ngô thị thấy nữ nhi cúi đầu , cho rằng nàng ngượng ngùng khi nhắc tới việc hôn nhân của bản thân, nên cũng tránh tới, chỉ cười: "Hỏi thăm nhân phẩm là chuyện dĩ nhiên. Nhưng chuyện xem tướng chắc chắn thể nào được. Nhà tốt chút, ai đời lại đồng ý cho nhà xem tướng chứ, mà mấy hộ kém hơn, sợ rằng Quả Tử gả qua đó phải chịu khổ, ta lại muốn."

      Sơn Chi hơi ngẩng đầu, : "Nếu , cứ tìm nhà gần thôn ? Quả Tử tính tình mềm yếu, gả xa quá, chúng ta chiếu cố được, ở nhà chồng bị ủy khuất, chúng ta cũng biết."

      Ngô thị giật mình, nhưng nghĩ tới lại hờn dỗi: "Mấy cái thôn xung quanh đây, thường ngày náo nhiệt, nhưng mà ngoại trừ con trai nhà Lý chính gia độ tuổi vừa phải, mấy nhà khác phải tuổi quá cũng thành gia lập thất. Nương tử Lý chính lại lợi hại như vậy, ta thà gả Quả Tử cho nhà nghèo túng, ăn kham uống khổ, cũng thể gả nàng vào nhà đó."

      Hai người thương nghị lúc cũng có kết quả, cuối cùng chỉ đành quyết định thỉnh nương Đôn nhi sang hỏi mua đất, xong lại nhờ nàng hỏi thăm giúp, sau đó ai về phòng nấy.

      Sáng sớm hôm sau, Ngô thị liền sai Nhị Nha mời nương Đôn nhi. Đợi nương Đôn nhi đến nhà, hai người liền ở ngoài viện bàn tính việc mua đất trước, rồi mới vào nhà trong chuyện.

      Quả Tử ở trong viện nhìn quanh cái, hỏi Nhị Nha: "Nương với nương Đôn nhi cái gì vậy? Sao còn phải đóng cửa nữa?"

      Nhị Nha ban nãy bưng trà vào trong, nghe loáng thoáng hai câu, biết được bọn họ bàn tới hôn của Quả Tử. Khi Quả Tử hỏi, nàng cũng ra, chỉ cười cười: "Nương Đôn nhi là bà mối, phu nhân chuyện với nàng, cũng chỉ đơn giản là chuyện mai mối thôi." Dứt lời, cầm tiền Sơn Chi đưa cho nàng, sang thôn bên cạnh mua thịt heo.

      Quả Tử lúc đầu để ý, đến khi Nhị Nha rồi, mới sực nhớ ban nãy nhìn thấy Nhị Nha khóe miệng cười cười, liền cân nhắc: Tỷ tỷ có Giang gia thỉnh bà mối tới, tự nhiên cần đến nương Đôn nhi, mà bây giờ nương lại mời nàng tới cửa...... Đột nhiên đoán ra, nương Đôn nhi lần này đến, khẳng định là vì chuyện hôn nhân của mình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mặc dù người có ai ở bên cạnh, mặt nàng vẫn đỏ bừng bừng, nhanh chóng chạy vào phòng, đóng cửa lại, rồi cứ ngồi yên trong đó mà ngây ngốc.

      Nhị Nha mua thịt trở về, nhìn thấy Đoan Nghiễn đứng lấp ló ở đường , biết được người này cùng Sơn Chi quan hệ phải tầm thường, liền dám chậm trễ, bước tới tiếp đón , : "Có cần ta mời đại tiểu thư ra chuyện ?”

      Đoan Nghiễn biết thân phận của Nhị Nha, nên thi lễ với nàng, cảm kích : "Làm phiền tiểu nương tử."

      Nhị Nha bên kia cũng đáp lễ lại, : "Quả thực dám. Lần trước biết thân phận của công tử, nên dám với công tử, ta kỳ thực chính là nha hoàn của đại tiểu thư, công tử có việc, cứ phân phó cho ta là được."

      Đoan Nghiễn vừa nghe Nhị Nha là nha hoàn, liền ngạc nhiên thôi. chỉ nghe Lan gia khốn cùng, nào biết Lan gia cũng có tỳ nữ để sai bảo. Nay biết người này là nha hoàn của Sơn Chi, nên chuyện cũng thoải mái hơn: "Nếu phải là người ngoài, ta đây cũng dám phiền đại tiểu thư phải ra đây chuyện. Nhờ nương truyền lời lại cho đại tiểu thư, thiếu gia nhà ta mang tặng cho nàng hai tỳ nữ và bà tử để sai sử. Xin hỏi hôm nay dẫn người tới có tiện hay , nếu thuận tiện, lát ta đưa ba người bọn họ đến."

      Bấy giờ, Nhị Nha mới biết bản thân hiểu lầm. Nàng vẫn cho rằng Sơn Chi có tư tình với người trước mắt, nay mới vỡ lẽ, người này hóa ra chỉ là chân sai vặt. bóng gió hỏi thăm mấy câu, mới biết ra Sơn Chi định thân với Giang gia thiếu gia. Nàng từng ở Thạch gia thời gian, dĩ nhiên cũng từng nghe qua danh hào của Giang thiếu gia.

      Hỏi mọi chuyện, Nhị Nha liền từ biệt Đoan Nghiễn tìm Sơn Chi. Dọc đường , nàng khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng, miệng ngoác tới tận mang tai: Nguyên bản cứ nghĩ cả đời này chôn thân ở nông gia, tương lai tìm được người thành gả cho là có phúc lắm rồi. Nay xem ra, chỉ cần mình hầu hạ đại tiểu thư cho tốt, tương lai ở Giang gia, làm nương tử của quản , cũng thành vấn đề gì.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sơn Chi có ở nhà, mà ở ngoài hồ xem cá bột mới mua.

      Nhị Nha đường tìm đến, mang chuyện Đoan Nghiễn đưa tỳ nữ và bà tử tới, tâng bốc, cho nàng nghe. Sơn Chi nghe xong, chút nghĩ ngợi bảo nàng: "Kêu Đoan Nghiễn dẫn người về ."

      Nhị Nha khó hiểu: "Đại tiểu thư, Giang thiếu gia có ý tốt, sao lại nhận?”

      Ý tốt cũng chưa chắc là ý hay, bây giờ vẫn thể phán đoán được gì. Đưa tỳ nữ và bà tử nhà cho mình, chuyện ràng như ban ngày, Giang Bạch Khuê làm sao giấu giếm được trưởng bối Giang gia? Sơn Chi muốn bị người ta đàm tiếu, lại càng muốn thấy hôm nay trong nhà ăn gì, ngày mai chuyện đến tai Giang Bạch Khuê. Có điều, lời này thể giải thích với Nhị Nha, nên nàng chỉ : "Ngươi với , nhân thủ trong nhà đủ dùng, cần thêm nữa."

      Nhị Nha thấy Sơn Chi kiên trì chịu nhận người, liền đến trả lời cho Đoan Nghiễn biết. bao lâu, nàng quay lại, vẻ mặt khó xử với Sơn Chi: "Đoan Nghiễn chịu , nếu đại tiểu thư chịu thu người, cũng dám trở về, sợ bị trách phạt."

      Ý Đoan Nghiễn phải là dám trở về, mà là có mặt mũi để trở về. Những gia đình có giao hảo với Giang gia, đến dịp tết Trung thu, đều được Giang phu nhân tay thu xếp, tặng quà cáp. Có điều, Giang Bạch Khuê cũng có bằng hữu xã giao của riêng , nên Giang phu nhân liền cấp bạc cho viện của , để tự bản thân an bài chuyện này. Bắt đầu từ năm ngoái, việc tặng quà lễ là do Đoan Nghiễn phụ trách. Hôm trước, nghĩ tốt danh sách tặng lễ, đưa cho Giang Bạch Khuê xem. Giang Bạch Khuê nhìn danh sách, thấy có tên "Lan gia đại tiểu thư", cho rằng như thế ổn, liền bắt Đoan Nghiễn xóa bỏ .

      Đoan Nghiễn lại nghĩ, đây là thời cơ tốt để thiếu gia bày tỏ tình ý với Sơn Chi, nên đứng lỳ ở thư phòng chịu , cứ nằn nì khuyên bảo mãi. Cuối cùng, Giang Bạch Khuê chỉ đành nở nụ cười: "Ai đời lại có người như ngươi, cứ khăng khăng bắt chủ tử mình tặng quà lễ? Nếu người ta quy củ chịu thu, chẳng phải là khiến cho ta mất mặt sao?”

      Đoan Nghiễn cười làm lành : "Nếu đại tiểu thư là người quy củ, sao trước kia lại đòi gặp thiếu gia chứ?”

      “Vọng nghị chủ tử, tựu thị việt cự!” ( leo với chủ tử, đúng quy củ) Giang Bạch Khuê búng vào trán Đoan Nghiễn cái, nhưng rốt cuộc vẫn bị thuyết phục. Chợt nhớ tới, Sơn Chi từng qua, nàng muốn học chữ nhưng lại có thời gian, liền bổ sung câu: "Mua hai thô sử nha hoàn cùng với khế ước bán mình, đưa sang đấy, rồi thay Lan gia đại tiểu thư thỉnh tiên sinh tới ."

      Đoan Nghiễn khó hiểu. Thiếu gia nhà mình sao lại tặng người ta lễ vật kỳ quái như thế này? Nhưng cái trán bị búng vẫn còn đau, nên cũng dám hỏi lại, chỉ tự mình cầm danh mục quà tặng chuẩn bị lễ vật.

      Tỳ nữ mua được, nhưng tiên sinh lại dễ thỉnh. Vừa nghe phải đến nông thôn dạy chữ cho nữ nhân, tất cả đều cho rằng đây là việc nhục nhã, vô luận Đoan Nghiễn trả bao nhiêu tiền công, cũng có ai chịu làm. Đoan Nghiễn còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm bà tử biết chữ, đưa tới.

      lại nghĩ tới, bị thiếu gia nhà mình trúng, Sơn Chi chịu nhận người. Nếu dẫn người trở về, thiếu gia nhất định trách cứ, cho nên mới nhất quyết chịu .

      Sơn Chi đồng ý gả cho Giang Bạch Khuê, liền nghĩ rằng cũng nên quá đáng với người bên cạnh của , khiến mất mặt mũi. Nghe Đoan Nghiễn chịu , liền quyết định tự mình với .

      Đoan Nghiễn thấy Sơn Chi đến gần, liền thi lễ, : "Đại tiểu thư, thiếu gia nhà ta lo lắng người bên cạnh tiểu thư đủ dùng, nên lệnh cho tiểu nhân mua hai thô sử nha hoàn đưa tới, lại sai tiểu nhân thỉnh tiên sinh dạy học cho tiểu thư...... Nhưng mà, tiểu nhân thấy tiên sinh ở trong nhà lại, rốt cuộc cũng được tiện cho lắm, nên tiểu nhân tự chủ trương, mua bà tử biết làm thơ vẽ tranh đưa tới." Sợ làm xấu mặt Sơn Chi, nên Đoan Nghiễn cũng dám huỵch toẹt ra là tiên sinh chịu đến.

      Sơn Chi lúc nãy cho rằng bà tử và tỳ nữ là do Giang Bạch Khuê chọn từ trong Giang gia ra, cho nên mới mực từ chối. Bây giờ nghe tất cả đều là người mới mua về, chưa đến Giang gia làm công này nào, mà bà tử kia lại đến để dạy nàng học chữ, trong lòng liền có ý lưu bà tử này lại -- nếu bà tử này đến nhà, việc nàng biết chữ có thể nhờ đó mà lấp liếm, về sau cần phải che che giấu giấu nữa.

      Đoan Nghiễn là người thông minh , thấy Sơn Chi do dự, lại : "Tuy là hạ nhân, nhưng tiểu nhân tra qua, bà tử này sinh ra ở nhà phú quý, từ trong nhà mời tiên sinh tới dạy vỡ lòng. Sau này, vì gia tộc phu quân của nàng phạm tội, liên luỵ tới nàng, nên mới rơi vào cảnh phải làm nô cho người ta."

      Sơn Chi có ý muốn mượn việc này công khai chuyện nàng biết chữ, nên cũng để ý tới thân phận của bà tử, liền : "Trong nhà người nhiều phòng thiếu, thêm ba người nữa có chỗ ở. Nếu chỉ có bà tử, còn có thể miễn cưỡng cho trụ lại, nhưng hai tỳ nữ kia là...... Ngươi trở về thay ta giải thích chút, tránh cho thiếu gia nhà ngươi hiểu lầm ý ta."

      Nhận người, trở về, cũng dễ chuyện hơn, Đoan Nghiễn liền nhanh chóng đáp ứng, cười : "Thiếu gia của ta là người thông tình đạt lý, sao lại hiểu lầm chứ? Đại tiểu thư lo xa rồi." Lại hỏi, "Đại tiểu thư, người vẫn còn sắp xếp để ở trong thành, khi nào có thể đưa tới cho người được?"

      Sơn Chi : "Hai ngày nữa cũng được, việc này ta còn cần phải thương lượng với mẫu thân nữa."

      Đoan Nghiễn biết ý, gật đầu đồng ý. Sơn Chi đưa cho hai mươi văn tiền tùy thân của mình, : "Trời nóng, cầm mua nước uống đường về."

      Đoan Nghiễn cảm tạ, rồi mới quay người về thành.

      Đợi Đoan Nghiễn xa, Nhị Nha vẫn im lặng ở bên mới mở miệng, vẻ mặt hâm mộ: "Tiểu thư, Giang thiếu gia đối đãi với người tốt."

      Sơn Chi búng vào trán nàng cái, sẵng giọng: "Ngươi còn dám ở đó nhảm hử? Mai mốt được phép cho ai biết, bà tử kia là do Giang thiếu gia đưa tới nghe chưa?"

      Nhị Nha xoa xoa cái trán, : "Nô tỳ biết."

      Sơn Chi nghĩ nghĩ, cho rằng Giang Bạch Khuê còn có thể nhớ tới lời của mình nửa năm trước, trí nhớ coi như cũng tệ lắm.

      Về đến nhà, nương Đôn nhi rời , Ngô thị nhìn thấy nữ nhi, liền : "Nương Đôn nhi bảo, thôn bên kia có người bán đất, hỏi ta có muốn mua , nếu muốn mua để nàng hỏi chút. Ta vẫn chưa trả lời nàng, muốn hỏi con trước rồi mới quyết định."

      Sơn Chi sai Nhị Nha vào bếp làm cơm trưa, sau đó ngồi xuống bên người Ngô thị, chần chừ: "Hơi xa chút, nhà mình thể gieo trồng ở đó được, chỉ có thể đem cho người ta thuê."

      Ngô thị : "Ta cũng biết mảnh đất đó, chính là mảnh đất được chủ nhà đào hố phân bên cạnh, chăm bón cũng dễ dàng."

      Sơn Chi cũng mơ hồ có ấn tượng, quả mảnh đất như vậy, suy nghĩ lát, : "Trước sau gì mình cũng định tự thân trồng trọt, hay là cứ trả lời với nương Đôn nhi, bảo nàng hai ngày nữa lại hẹn gia chủ tới đàm phán thử ." Lại liếc nhìn cửa phòng bị Quả Tử đóng chặt, giọng hỏi: "Chuyện của Quả Tử sao rồi?”

      Ngô thị cười cười: "Ta nhờ nương Đôn nhi để ý giúp, nhìn thử xem có nhà nào thích hợp . Nếu có người thích hợp, chờ đến tháng hai năm sau mãn hiếu, mới tính tiếp."

      Sơn Chi gật đầu, lại : "Nương, tiền bạc trong nhà ra ra vào vào rất nhiều, tốt nhất nên làm sổ sách, con nghĩ muốn tìm bà tử tới hỗ trợ."

      Ngô thị do dự: "Để người ngoài quản chuyện tiền bạc trong nhà, ta thấy hơi lo chút."

      Sơn Chi kéo tay áo Ngô thị, làm nũng, : "Nữ nhi của người thông minh như vậy, sao có thể để cho người ta lừa gạt chứ? Nương cứ yên tâm, con vụng trộm học theo nàng, chờ học xong, thay thế nàng là được thôi."

      Giang Bạch Khuê xuất thân cử nhân, nữ nhi nhà mình tự nhiên thể, ngay cả chữ bẻ đôi cũng biết? Suy nghĩ cẩn thận, Ngô thị cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, lại : "Nếu mua người, hay là sẵn tiện, mua thêm nha hoàn . Lúc trước mua hai đứa, đảo mắt cái bị con bán hết đứa, giờ chỉ còn lại đứa. Cũng nên nhân lúc này mua thêm đứa nữa."

      Thấy mẫu thân vẫn còn nhớ tới chuyện này, Sơn Chi nhanh chóng lắc đầu: "Vạn vạn lần thể mua thêm nha hoàn. Hồ cá nhà mình, ngày nào cũng vớt cá bán, biết có bao nhiêu người nhìn mà thèm muốn! Nếu mua bà tử, rồi lại mua thêm nha hoàn nữa, khiến người khác chú ý, chỉ sợ mang họa. mình nương tử Lý chính thôi, cũng dễ ứng phó rồi."

      Năm trước bị nương tử Lý chính gạt tiền, Ngô thị đến nay vẫn còn nhớ như in. Sau này, mặc dù biết vì sao nương tử Lý chính lại trở nên thân mật với nhà mình, nhưng nàng cũng thể đề phòng, nên chỉ đành gác việc mua nha hoàn sang bên.
      *********

      Sau buổi cơm trưa, Sơn Chi chia thịt và bánh trung thu thành hai phần, cho vào hai cái giỏ trúc, đưa cho Nhị Nha cầm. Sau đó, hai người tới hồ cá, giao cho Lục Tử và Hồ Trọng Luân mỗi người cái giỏ, lại cho phép bọn họ nghỉ nửa ngày, về nhà ăn tết Trung thu.

      Nhà của Lục Tử ở Cổ gia thôn cách đó hai mươi dặm, thấy chủ gia tặng quà Trung thu, lại được nghỉ nửa ngày, tâm hồn sớm bay đến chỗ khác, vội vàng từ biệt Sơn Chi, nhanh chóng cầm cái giỏ trúc chạy mất.

      Hồ Trọng Luân cảm tạ Sơn Chi, nhưng cũng , : "Hồ cá thể có người trông coi, nên ta thể về nhà."

      Hồ cá là gánh nặng sinh kế của cả nhà già trẻ Lan gia, Sơn Chi cũng yên tâm khi có người trông coi, nghe Hồ Trọng Luân vậy, liền lên tiếng: " bằng như vầy, ngươi với Đức Tam thúc năm nay chịu khó chút, ăn Trung thu ở nhà tranh. Buổi tối ta làm đồ ăn, kêu Nhị Nha đưa sang cho các người phần, ngươi thấy được ?”

      Hồ Trọng Luân cười : "Ta biết nấu cơm, nhưng ra chiếm chút tiện nghi như thế cũng tốt."

      Nhàn thoại vài câu, Sơn Chi mới cùng Nhị Nha về. Về đến nhà, các nàng cũng nghỉ ngơi, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

      Ngô thị đến thương lượng với Sơn Chi, : "Hay năm nay cứ thỉnh thím Chu búi tóc cho Quả Tử ?”

      Sơn Chi tất nhiên muốn thấy thím Chu có liên hệ gì với nhà mình, nhưng ngoài thím Chu ra, lại kiếm được người nào thích hợp, đành gật đầu : "Cũng tốt, lát nữa con chuẩn bị lễ vật, để Nhị Nha mời nàng đến nhà." Đồng thời, nàng cũng nháy mắt với Nhị Nha rửa rau, "Nhị Nha, lấy điểm tâm mua ngày hôm qua, chuẩn bị chút, lát nữa cầm qua nhà thím Chu, sẵn tiện mời nàng đến đây."

      Nhị Nha hiểu ý, chùi tay vào tạp dề đeo người, : "Phu nhân, để nô tỳ là được rồi."

      Lát sau, Nhị Nha về nhà báo lại, thím Chu ở nhà, làm bộ làm tịch, muốn Sơn Chi đích thân đến mời mới chịu . Sơn Chi lại cùng Nhị Nha sang đó, thím Chu vẫn bất động, chỉ xòe tay ra trước mặt Sơn Chi, : "Búi tóc cho Quả Tử, ta dĩ nhiên là nguyện ý làm, nhưng mà biết hồng bao (bao lì xì) của ngươi có chuẩn bị tốt chưa."

      Sơn Chi hận nghiến răng, nhưng cũng muốn muội muội tương lai tiếc nuối, cuối cùng nhịn xuống, trực tiếp bỏ : "Thím yên tâm, ta sớm chuẩn bị cho bà rồi, là đại hồng bao hai trăm văn tiền!”

      Thím Chu nghe sắp sửa nhận được hồng bao hai trăm văn tiền, liền giả vờ giả vịt nữa, vui vẻ theo sau Sơn Chi đến Lan gia.

      Hoàn thành xong lễ thượng kê, Sơn Chi cố ý để mẫu thân nhìn thấy con người của thím Chu, liền với nàng: "Nương, hồng bao của thím Chu còn chưa chuẩn bị xong, nương biết giấy đỏ để ở đâu ?”

      Ngô thị sắc mặt thay đổi. Trưởng bối búi tóc cho tiểu bối, thường là thành tâm vì tiểu bối chúc phúc. Thím Chu ngày thường ham tiền cũng thôi , nhưng hôm nay, búi tóc cho Quả Tử mà lại đòi hồng bao, khiến trong lòng Ngô thị cảm thấy buồn bực thím Chu biết xem xét thời thế. Tuy nhiên, nàng vẫn chậm rãi đứng dậy, vào phòng trong lấy tiền.

      Thím Chu thoải mái nhận hồng bao, ngay cả câu chúc phúc cũng , tự động ngồi vào bàn tiệc. Ngô thị nhìn thấy lại càng chán ghét, cả đêm hôm ấy cũng thân mật đối đãi với thím Chu nữa.

      Sơn Chi bận việc cả ngày, sau khi rửa mặt, nằm xuống giường, còn chút khí lực nào nữa. Quả Tử sáng nay nghe , nương vì mình chuẩn bị việc hôn nhân, đến tối lại làm lễ trưởng thành, cách nào bình tâm, muốn ngủ cũng ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo nhìn đỉnh màn, giọng hỏi: "Tỷ, tỷ thích Giang thiếu gia ?”

      Sơn Chi nghiêng người qua, : "Sao muội lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”

      Trong bóng đêm, Quả Tử mặt đỏ hồng, cắn môi, : "Ta...... Nương Đôn nhi đến nhà."

      Sơn Chi hiểu được, nở nụ cười. Cười xong, lại tựa đầu vào cạnh giường, hỏi: "Muội thích mẫu người như thế nào?”

      Quả Tử ngày thường da mặt mỏng, bị hỏi như vậy lại càng xấu hổ, quay đầu sang bên, tiếng vo ve như muỗi kêu: "Ta cũng biết."

      Sơn Chi : "Đây là chuyện cả đời, muội cũng thể cứ thẹn thùng mãi được. Dù ta với nương có an bài cho muội thế nào nữa, nếu phải người muội vừa ý, tương lai hối hận phải muộn sao?”

      Quả Tử trầm mặc, trong lòng biết sao lại nghĩ tới Hồ Trọng Luân. Nếu gặp được người cần cù, thành khẩn như , cũng phải là chuyện xấu gì.

      Đợi cả nửa ngày, Sơn Chi vẫn chưa nghe được câu trả lời của Quả Tử, trong bụng cũng sốt ruột thay nàng, lại thể hối thúc, chỉ đành thở dài quay mặt . Ngay tại thời điểm nàng cho rằng Quả Tử muốn nữa, Quả Tử lại đột nhiên mở miệng: "Tỷ, ta thấy người như Hồ Trọng Luân cũng rất tốt."

      “A?” Sơn Chi nghe xong, lập tức bật dậy, chợt thấy mình phản ứng hơi quá khích, liền nằm xuống lần nữa, thử thăm dò, hỏi: "Muội...... Thích Hồ Trọng Luân?”

      Bấy giờ, Quả Tử cũng ấp úng, chỉ nhàng : "Ta cũng biết, chỉ nghĩ, thực rất tốt."

      Tuy bản thân Quả Tử biết, nhưng lại khiến Sơn Chi nhớ đến tất cả những việc Hồ Trọng Luân làm từ lúc mới bắt đầu làm công cho nhà mình. Nàng trước kia để ý, nên thấy có gì khác thường. Nay nhất nhất sắp xếp lại mọi chuyện, mới thấy, Quả Tử hẳn sớm có hảo cảm đối với Hồ Trọng Luân.

      Hồ Trọng Luân ngoại trừ gia cảnh bần hàn, tính tình hướng nội, chất phác, cũng có gì để soi mói. Gả muội muội cho , có mẹ chồng làm khó dễ, dưới cũng có chị em chồng gây phiền não. Quả Tử tính tình mềm yếu, Hồ Trọng Luân quả thực là nhân tuyển thích hợp.

      Suy nghĩ lúc, Sơn Chi mới mở miệng : "Muội gả cho Hồ Trọng Luân, tương lai cho dù phải lo lắng chuyện củi gạo dầu muối, nhưng cũng có những ngày ngồi chỗ chờ ăn cơm. Muội cần phải suy nghĩ cho kỹ."

      Quả Tử giọng : "Ta biết."

      Sơn Chi cười : "Ngủ , việc này để ta xem xét trước . Muội cứ dùng khoảng thời gian trước mắt này mà suy nghĩ cho kỹ. Nếu qua mấy ngày nữa mà muội vẫn thay đổi chủ ý, ta thay muội với mẫu thân."

      “Ừ."

      Trong lòng hai người đều có tâm , nhưng chuyện nữa.

      Từ khi Quả Tử thú thực lòng mình, Sơn Chi cũng nhìn Hồ Trọng Luân bằng con mắt khác xưa. Nàng đặt ra tiêu chuẩn tuyển chọn muội phu, rồi lặng lẽ xem xét từng hành vi, cử chỉ của Hồ Trọng Luân.

      Ba ngày sau, Đoan Nghiễn đưa bà tử kia đến thôn Thập Lý, vẫn cứ như trước, dám tùy tiện gõ cửa nhà, chỉ đứng đầu đường , chờ Sơn Chi.

      Sơn Chi biết trong hai ngày này tới, nên ngày ngày đều dặn Nhị Nha để ý trước đường . Vì thế, lần này, cũng phải đợi quá lâu. Sơn Chi được Nhị Nha truyền lời, đến nơi mới thấy, tuy là bà tử, nhưng kỳ chỉ khoảng dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo thanh tú đoan trang. người tuy chỉ mặc sam y vải bố, nhưng động tác giơ tay nhấc chân đều cực kỳ khéo léo, đến cả Nhị Nha được huấn luyện nghiêm khắc ở Thạch gia, đứng cạnh nàng, cũng thấy thô bỉ.

      Sơn Chi có chút hối hận. Nhân vật như thế, liệu có thể an lòng làm việc khi thấy bản thân sa vào vũng lầy ?

      Đoan Nghiễn cười : "Đại tiểu thư, đây là Đồ mama."

      Sơn Chi gật đầu chào Đồ mama. Đồ mama mỉm cười đáp trả, xong lại quỳ xuống đất, : "Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư."

      Sơn Chi lập tức gọi nàng đứng dậy, chỉ hỏi: "Mama nghe qua tình cảnh nhà ta chưa?” Đợi thấy nàng gật đầu, Sơn Chi lại , "Nơi này của ta chỉ có cơm rau dưa. Nếu mama thể bỏ qua cảnh tượng đầy đủ lúc trước, vậy xin mời rời cùng Đoan Nghiễn. Nếu có thể tự nguyện bình thản ở lại nông gia, vậy phải nghe theo sắp đặt của ta."

      Đồ mama hơi hơi ngẩng lên, thản nhiên : "Nô tỳ tất nhiên hầu hạ đại tiểu thư tốt."

      Đoan Nghiễn nhận thấy Sơn Chi hài lòng với Đồ mama cho lắm, sợ nàng đổi ý, bản thân thể trở về công đạo, liền nhanh tay lấy khế ước bán mình của Đồ mama từ trong người ra, đưa cho nàng, : "Tiểu nhân sợ bên người thiếu gia có người sai bảo, thể ở lâu, xin được phép cáo với từ đại tiểu thư."

      biểu ràng như vậy, Sơn Chi sao lại biết tâm tư của . Vì thế vài câu khách khí với , rồi để cho . Đợi Đoan Nghiễn xa, Sơn Chi mới gọi Đồ mama đứng dậy, hỏi tình cảnh trong nhà nàng, biết nàng còn người thân ở bên cạnh, lại dặn dò thêm vài câu, rồi mới dẫn nàng về nhà.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Về nhà, Sơn Chi dẫn Đồ mama gặp Ngô thị và Quả Tử, với nàng: "Mama về sau hãy ở chung phòng với Nhị Nha ."

      Đồ mama vâng dạ, rồi xách tay nải của mình, theo Nhị Nha, vào kho dọn dẹp.

      Ngô thị hỏi Sơn Chi: " phải còn phòng trống sao? Nhà kho chật hẹp, tội gì phải để nàng cùng Nhị Nha chen chúc chỗ? Ta thấy nàng cũng phải là người chịu được cực khổ."

      Sơn Chi liếc nhìn nhà kho cái, nghiêm mặt : "Mặc kệ thân phận nàng trước đây như thế nào, nếu bây giờ bán mình cho nhà mình, chính là hạ nhân của nhà mình. Có bao giờ hạ nhân lại được ở mình phòng, trong khi hai tỷ muội chủ tử phải ở chung chứ? Làm vậy đúng quy củ."

      Lời nàng có lý, nên Ngô thị cũng nhiều nữa, vui mừng nhìn nữ nhi cười, : "Thấy con như vậy, tương lai đến Giang gia, chắc bị người ta khi dễ đâu."

      Sơn Chi nhếch nhếch miệng: "Nương cứ việc yên tâm, cho dù thế nào nữa, con cũng để người ta ăn hiếp đâu."

      Đồ mama mới tới, dám ở trong phòng quá lâu, chỉ đem tay nải đặt ở cạnh giường rồi ra ngoài nghe phân phó. Nàng là người mới, biết tính tình ra sao, nên Sơn Chi cũng đề cập đến việc học viết chữ, chỉ dặn nàng cùng Nhị Nha chia nhau làm việc nhà, rồi xoay người trở về phòng.

      Quả Tử ở bên cạnh nhìn theo, thấy trong nhà chỉ có hai hạ nhân mà bản thân có cảm giác quản lý nổi. Nếu gả vào nhà phú quý, tôi tớ như mây, chính mình lại biết cách ứng phó, chỉ có tự chuốc khổ. Nghĩ vậy, nàng lại càng quyết tâm phải gả cho Hồ Trọng Luân. Nàng cũng vào phòng, ở bên người Sơn Chi chần chừ lúc, rồi mới giọng, : "Tỷ, ta suy nghĩ kỹ."

      Sơn Chi xoay người, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Muội vẫn nguyện ý gả cho Hồ Trọng Luân?”

      Quả Tử thẹn thùng ra mặt, nhàng gật đầu cái, "Có điều, biết, trong lòng nghĩ sao?”

      Sơn Chi nở nụ cười, cười , trêu chọc : "Muội tự mình ra hồ cá hỏi tiếng là biết ngay chứ gì?”

      “Tỷ --” Quả Tử mặt mày đỏ bừng, giơ tay đánh Sơn Chi. Sơn Chi lách mình né tránh, hai tỷ muội ở trong phòng náo loạn cả buổi.

      Đến tối, Sơn Chi đem chuyện này ra bàn với Ngô thị. Lúc đầu Ngô thị sợ Quả Tử gả qua Hồ gia chịu khổ, nhất quyết cự tuyệt. Sau nghe Sơn Chi kể lại những điểm tốt của Hồ Trọng Luân, cảm thấy nhà mình quen biết Hồ gia lâu, lại ở gần nhau, có thể chiếu cố cho nhau, nên cũng kiên quyết phản đối nữa, chỉ nên gác việc này lại trước, chờ sang năm mãn hiếu, nhờ nương Đôn nhi sang hỏi ý tứ Hồ gia, rồi mới quyết định.

      Sơn Chi cũng có ý này, vì thế lúc trở về phòng, chỉ sơ qua cho Quả Tử nghe, sau đó, cũng nhắc tới nữa.

      Lại Đồ mama, nàng từ trong miệng Đoan Nghiễn biết được mình đến Lan gia với mục đích là để dạy chữ cho hai nữ nhi của Lan gia, nhưng ở Lan gia gần tháng, Lan gia đại tiểu thư mỗi ngày bận chăm sóc hồ cá, nhị tiểu thư lại bận việc thêu thùa may vá, cũng ai nhắc tới việc học chữ. Nàng mỗi ngày giúp Nhị Nha làm việc nhà, nhưng việc nhà của Lan gia, chỉ cần người cũng đủ ứng phó. Vì thế, nàng lại cảm thấy mình có vẻ dư thừa, nên ngày ngày đều chiếu cố Kim Bảo. Nàng vốn dĩ cũng có đứa con trai, hai năm trước bị thúc bá trong nhà làm liên lụy, chưa ra làm quan chết oan đầu đường, khiến bản thân nàng rơi vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nay nhìn thấy Kim Bảo, nàng chợt nhớ đến con mình ngày trước, nên cho dù chỉ là việc nhặt nhất, nàng cũng rất tận tâm chăm sóc thằng bé.

      Nàng đến tháng, cũng biết được Sơn Chi là đương gia ở Lan gia này. Ngày ngày nhìn thấy Sơn Chi khó có khi được rảnh rỗi ở nhà, liền với nàng: "Đại tiểu thư, nô tỳ nhận biết vài con chữ. Nếu người chê, thỉnh cho nô tỳ được dạy Kim Bảo thiếu gia học vỡ lòng. Đại tiểu thư nghĩ thế nào?”

      Sơn Chi sớm tính toán, đợi Kim Bảo đến tuổi, cho đệ đệ học. Tương lai cho dù thi khoa cử, cũng có thể viết vài con chữ, làm vài phép tính. Nghe Đồ mama muốn dạy Kim Bảo học vỡ lòng, nàng có hơi động tâm chút, nhưng cũng khỏi chần chừ: "Qua hai tháng nữa Kim Bảo chỉ mới tròn bốn tuổi, học vỡ lòng có phải hới sớm quá ?”

      Đồ mama cười : " sớm đâu, nam hài bốn tuổi là vừa đến lúc học vỡ lòng rồi."

      Sơn Chi nhìn lướt qua Kim Bảo ngồi ngoài viện chơi dế, : "Cũng tốt. Bất quá tuổi Kim Bảo còn , mama đừng bắt nó học nhiều quá, chỉ cần dạy chút [Tam tự kinh], [Bách gia tính] là được." xong, nàng chợt ý thức được mình vừa lỡ lời, cũng biết ở thời đại này có [Tam tự kinh] với [Bách gia tính] hay nữa. Đến khi nhìn thấy Đồ mama có phản ứng gì khác thường, nàng mới yên tâm chút.

      Đồ mama lại : "Lấy [Thiên tự văn] làm sách vỡ lòng cũng tệ lắm."

      tháng nay, Sơn Chi phải là để ý tới Đồ mama. Nàng thấy Đồ mama là người nội liễm, lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, nên đối với nàng chút hảo cảm. Hôm nay, thấy nàng chủ động muốn dạy Kim Bảo học vỡ lòng, càng cảm thấy thích nàng thêm chút. Vì thế, Sơn Chi với nàng: "Đồ mama nếu muốn dạy học cho Kim Bảo, chi bằng hãy nhận ta với Quả Tử làm đệ tử lượt luôn ."

      Đồ mama liên tục dám”, trong lòng lại thầm hiểu, đến bây giờ mới chính thức được coi là phần tử của Lan gia.

      Ngày thứ hai, Sơn Chi gọi Hồ Trọng Luân đến nhà, đưa cho hai lượng bạc, nhờ vào thành mua án thư (bàn học thời xưa) cùng với giấy, bút, mực các thứ. Nàng bây giờ coi như muội phu tương lai, nên cũng dặn dò kỹ lưỡng từng li từng tí, chỉ ngồi chờ xem thử đồ đạc mua có đúng ý mình hay mà thôi.

      Đến quá trưa, Hồ Trọng Luân trở về, đem án thư từ xe bò dỡ xuống, chuyển vào căn phòng trống của Lan gia, xong lại đem giấy bút giao cho Sơn Chi, : "Án thư ta chọn là gỗ bách mộc, rất rắn chắc, vừa bền lại vừa tiết kiệm, chỉ tốn có lượng bạc. Giấy, bút, mực ta biết mua, chỉ nghe chưởng quầy tiệm văn phòng phẩm giới thiệu, nên chỉ có thể chọn mua loại vừa rẻ vừa thực dụng, tổng cộng hết hai trăm văn."

      Sơn Chi nhìn qua hết lượt, ngoại trừ án thư nhìn bên ngoài trông có vẻ rắn chắc chút, mấy thứ giấy bút mực kia, quả thực có hơi lộn xộn. Bất quá, nếu xét phương diện vừa rẻ vừa thực dụng, mấy món Hồ Trọng Luân chọn cũng coi như đúng ý mình.

      Đồ mama ở bên lo sắp xếp lại mọi thứ, lại thấy văn phòng tứ bảo để bừa bộn bàn, nhịn được vươn tay vuốt ve, chậm rãi với Sơn Chi: "Giấy này tuy làm từ tre trúc, nhưng cũng có thêm vào ít thành phần giấy vụn được tẩy sạch khác. Bất quá nhìn phẩm chất của nó, có thể đoán được giấy vụn này là giấy của đất Thục. Còn bút này, là bút làm từ lông thỏ......"

      Sơn Chi cười, ngắt lời nàng, : "Kim Bảo với chúng ta đều dùng để vẽ nghuệch ngoạc thôi, dùng loại giấy bút phẩm chất thế này là được rồi. Nếu dùng thứ tốt quá ngược lại, lại lãng phí."

      Đồ mama giật mình, chợt cười rộ lên: "Đại tiểu thư rất đúng."

      Kim Bảo tính tình bướng bỉnh, bây giờ bắt nó ở trong phòng đọc sách viết chữ, nó liền khóc nháo ngớt, căn bản thể ngồi yên. Ngô thị đau lòng con, ngăn cản, cho Đồ mama dạy chữ. Đồ mama trong lòng sốt ruột, muốn Kim Bảo bị mẫu thân nuông chiều thành hư, liền nhẫn nại giải thích: "Phu nhân, qua hai ngày nữa, Kim Bảo thiếu gia hết bướng bỉnh thôi."

      Sơn Chi nhớ tới lúc khai giảng ở nhà trẻ kiếp trước, cảnh tượng khóc nháo kia còn rầm rộ hơn nhiều, biết muốn để cho Kim Bảo ngoan ngoãn học tập, nhất định phải vượt qua được giai đoạn này, liền ở bên khuyên nhủ: "Nương, Đồ mama chỉ muốn Kim Bảo mỗi ngày, ngồi trước bàn học hai khắc chung (30 phút) thôi. Đợi khi nó quen rồi náo loạn nữa."

      “Nương, con muốn học viết chữ, biết chữ có gì hay." Có mẫu thân che chở, Kim Bảo càng khóc càng hăng.

      Ngô thị thấy con nước mắt nước mũi tèm lem, có cảm giác như có ai bóp nát tâm can mình, hai mắt rưng rưng: " được, cho dù học chữ có quan trọng thế nào, cũng nên đợi thêm hai ba năm nữa rồi hẵng học sau."

      Trong lúc cấp thiết, Sơn Chi đột nhiên nhớ tới mấy tấm áp-phích chữ tượng hình dùng để dạy cho con nít học viết ở kiếp trước, liền đơn giản thuật lại ràng cho Đồ mama nghe. Đồ mama tâm muốn Kim Bảo được tốt, nghe xong, cũng vui vẻ : "Nô tỳ từng học vẽ tranh, có thể làm thử lần. Nếu Kim Bảo thiếu gia có hứng thú, dĩ nhiên có thể áp dụng được."

      Sơn Chi cười : "Ba tỷ đệ chúng ta mặc dù có chính thức bái mama làm thầy, nhưng mama dạy chữ cho chúng ta, cũng giống như lão sư của tỷ đệ chúng ta, xin mama về sau đừng xưng nô tỳ trước mặt chúng ta nữa, càng nên tránh gọi Kim Bảo là thiếu gia."

      Đồ mama trong mắt lên cảm kích, nhưng vẫn thành thực : "Đại tiểu thư, nô tỳ thân là tôi tớ, phải biết tôn ti trật tự, chuyện tự xưng mình nô tỳ chỉ là chuyện hiển nhiên."

      Sơn Chi cười cười, cũng nhắc lại nữa.

      Đồ mama chuẩn bị đến trưa, vẽ hơn hai trăm tờ chữ tượng hình, chỉ tiếc cách vẽ có hơi quy củ chút, hấp dẫn được ánh mắt của bạn Kim Bảo, nhưng lại giúp được Quả Tử ít nhiều. Quả Tử dựa theo tranh vẽ, mờ mờ mịt mịt đoán cả ngày, cuối cùng cũng có thể đem toàn bộ chữ hình vẽ nhận biết hết.

      Đồ mama tâm tư linh động, lại chế ra bộ thẻ gỗ, mỗi tấm thẻ lại đoan đoan chính chính viết chữ, những chữ này toàn là những thứ có thể nhìn thấy ở trong viện. Đợi Kim Bảo ở trong viện gặp phải thứ gì, nàng liền đem tấm thẻ có chữ của thứ đó ra cho Kim Bảo xem, lại đứng bên cạnh, chỉ dạy cho Kim Bảo. Dần dần, Kim Bảo bị nàng khơi gợi hứng thú học chữ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đến cái thư phòng tạm thời của mình học viết hai khắc chung.

      Đồ mama mỗi ngày đều phải chạy theo Kim Bảo, mùa đông lạnh lẽo mà trán cũng đổ đầy mồ hôi, khiến cả Ngô thị lúc trước phản đối Kim Bảo học vỡ lòng, cũng nhịn được, thở dài với Sơn Chi: " là làm khó nàng."

      Sơn Chi cũng nhìn ra Đồ mama có quan tâm khác thường đối với Kim Bảo, liền : "Cứ kệ nàng , Kim Bảo thông tuệ, chừng có thể làm nên thành tựu gì đó."

      Ngô thị mặt mày hớn hở, : "Được vậy ta cũng mừng."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sơn Chi bận việc hồ cá, còn Quả Tử theo Đồ mama học chữ, trong nhà chỉ còn có mình Ngô thị thêu thùa may vá. tháng làm ra, chỉ chừng mười cái túi hương. Nay hồ cá kiếm được tiền, Sơn Chi cũng coi trọng sinh ý thêu túi hương này, vì thế thương lượng với Ngô thị, dự định làm nữa.

      Ngô thị vừa thoăn thoắt thêu, vừa : " mình ta làm, cũng có thể kiếm được tám trăm văn tiền tháng, vừa đủ chi phí ăn uống, sao lại làm? Chưa kể, nay Kim Bảo có Đồ mama chiếu cố, việc nhà có Nhị Nha lo, đất đai lại do con quản lý. Ta thêu thùa, còn biết làm gì? Chẳng lẽ ngày ngày ngồi yên chỗ?”

      Sơn Chi cố khuyên nhủ, nhưng Ngô thị nhất định chịu làm người nhàn rỗi, nàng đành mặc kệ. Bất quá lúc Hồ Trọng Luân bán túi hương, nàng sai truyền lời cho Lưu chưởng quầy, trong nhà bây giờ chỉ còn có người may vá, thành phẩm làm ra nhiều lắm, kêu tìm nguồn cung cấp khác.

      Lưu chưởng quầy vừa nghe thấy sốt ruột, dạo này nhóm tiểu nương tử, tiểu tức phụ(con dâu ) đều thích túi ghép và túi thêu hoạt họa do Sơn Chi làm. Giờ nàng làm nữa, biết đâu tìm người thay thế chứ? Vì thế, ngày hôm sau, liền đến Lan gia khuyên nhủ Sơn Chi. Sơn Chi cứ mặc cho , cũng trả lời, chỉ cười cười mời vào nhà, lại sai Nhị Nha pha trà tiếp , rồi mới : "Ta có lòng muốn giúp ngài, nhưng chuyện thêu thùa đòi hỏi rất nhiều công sức, mà ta lại muốn nuôi cá, nên có cách nào phân thân ra mà làm hết."

      Lưu chưởng quầy làm chưởng quầy lâu, nhãn lực vô cùng tốt, vừa đến liền nhìn ra Lan gia nay, khác với lúc xưa, chẳng những người nào cũng mặc quần áo mới, mà còn có nha hoàn bà tử hầu hạ. Đoán biết Lan gia nuôi cá phát tài, nên khinh thường sinh ý bán túi hương chỉ có vài đồng này, liền cố khuyên thêm vài câu nữa, rồi chợt nghĩ ra cái chủ ý, vội hỏi: " biết mẫu thân ngươi có nguyện ý nhận đệ tử hay ?”

      Cho dù đẹp xấu thế nào, nữ tử Đại Tề đều có thể thêu ra đóa hoa, Lưu chưởng quầy vì sao cứ nhất định phải chọn hàng thêu của nhà mình chứ? Sơn Chi thấy lạ, vả lại nàng bây giờ cần trông cậy vào việc thêu túi hương kiếm tiền nữa, nên cũng quanh co với Lưu chưởng quầy, trực tiếp đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.

      Lưu chưởng quầy nghe xong, mắt trợn tròn, ngạc nhiên : "Ngươi biết?” Thấy Sơn Chi lắc đầu, liên tục than vãn, "Ngươi quả thực biết bản thân sử dụng hai loại châm pháp 'điệp châm tú' và 'liên vân tú' của tú nương cung đình tiền triều sáng chế ra sao? Chuyện cách đây mấy trăm năm. Bây giờ, người biết dùng hai loại châm pháp này, cũng còn mấy ai nữa."

      Sơn Chi trả lời chi tiết: "Ta dĩ nhiên biết hai loại châm pháp này gọi là 'điệp châm tú' và 'liên vân tú', chỉ là ta vẫn tưởng, những người khác đều dùng hai loại châm pháp này hết." xong, nàng cũng giật mình, khó trách Lưu chưởng quầy mỗi lần mua hàng, cho dù có cam tâm tình nguyện đến mức nào, cuối cùng cũng vẫn tiếp nhận cái giá mình đưa ra!

      Lưu chưởng quầy lại ai oán trong lòng. ra Sơn Chi cũng chả biết gì cả, vậy mà mình trước giờ vẫn bị nàng dắt mũi......

      Sau chút kinh ngạc đó, suy nghĩ của Sơn Chi liền xoay chuyển, nở nụ cười: "Lưu chưởng quầy, bằng chúng ta hợp tác với nhau, cùng nhau kiếm tiền, được ?”

      Lưu chưởng quầy cảnh giác, mắt nheo lại, khẽ cười : " biết Lan đại tiểu thư có đề nghị gì?”

      Sơn Chi : "Chúng ta hợp tác mở phường thêu. Ta phụ trách huấn luyện tú nương, cung cấp bản vẽ, còn ngài phụ trách chuyện quản lý và buôn bán của phường thêu. Ngài cảm thấy thế nào?”

      Lưu chưởng quầy hai mắt sáng ngời, nhưng lập tức che giấu , lại bày ra vẻ mặt thèm để ý: "Phân chia thế nào?”

      Sơn Chi thoáng trầm tư, : "Ngài ra tiền vốn, mời tú nương, phân chia bốn sáu. Ngài sáu, ta bốn. Lưu chưởng quầy thấy được ?”

      Lưu chưởng quầy bưng chung trà lên uống ngụm, rồi lắc đầu: "Chủ ý mở phường thêu này cũng tốt, có điều khó mà hoàn thành được. tú nương muốn học 'điệp châm tú' với 'liên vân tú, hai loại châm pháp này, cũng phải tốn ít nhất nửa năm thời gian, đây là thứ nhất. Thứ hai, muốn mở phường thêu ở trong thành phải có người chống lưng, mới làm việc được. Thứ ba, quan lại với nha sai bên kia......" Lưu chưởng quầy dừng lại chút, rồi , "Mà thôi, mấy thứ đó, có , ngươi cũng hiểu."

      Sơn Chi cho dù nghe hết, nhưng cũng hiểu được ràng. Thời đại này địa vị của thương nhân còn bằng nông dân, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ người khác xâm phạm gia tài, nên phải tìm người có quyền thế mà nương tựa vào. Mà muốn mượn sức những người có quyền thế này, còn phải phải nhờ đến chút tài vật sao?

      Lời của Lưu chưởng quầy, khiến cho hy vọng vừa mới xuất của nàng, nháy mắt tan biến, "Nếu có thể mở phường thêu, chúng ta còn có thể hợp tác phát tài. Nhưng nếu Lưu chưởng quầy chỉ muốn nương ta nhận đồ đệ, ta muốn nương phải chịu vất vả......"

      Lưu chưởng quầy vân vê ria mép, cười : "Phường thêu cũng phải hoàn toàn làm được...... Có điều, ta chỉ có thể chia cho nhà ngươi phần thôi. Tiểu thư nghĩ thế nào?”

      Sơn Chi bây giờ mới hiểu, mấy lời Lưu chưởng quầy vừa mới ban nãy, hóa ra cũng chỉ vì muốn chia cho nàng quá nhiều tiền lời! Nàng cười : " phần tiền lời? Vậy phường thêu này có làm hay cũng thế."

      Lưu chưởng quầy giơ hai ngón tay lên, : "Ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi hai phần. Ngươi chỉ cần dạy châm pháp cho tú nương, còn tất cả những việc còn lại ngươi cần phải quản. Ngươi thấy sao?”

      Sơn Chi trầm mặc , Lưu chưởng quầy chịu chia hai phần tiền lời cho nàng, nàng cũng thấy đủ. Chỉ là, nàng với Lưu chưởng quầy quen biết nhau hai năm trời, sớm biết con người Lưu chưởng quầy, gặp mặt ba phần tươi cười, nhưng trong mắt chỉ thấy có tiền bạc. Tương lai phường thêu buôn bán có lời, nếu giữ chữ tín, đem chuyện phân chia này gạt sang bên, biết làm sao? Lưu chưởng quầy cũng phải người nhà quê như nương tử Lý chính, chỉ cần lời đồn đãi là có thể hù dọa.

      băn khoăn này, ý định hùn vốn mở phường thêu với Lưu chưởng quầy của Sơn Chi liền phai nhạt: "Nếu nương ta nhận đệ tử, Lưu chưởng quầy có thể hứa hẹn cho nhà ta được lợi ích gì?”

      Lúc mới đến, nếu Sơn Chi hỏi như vậy, Lưu chưởng quầy nhiều nhất, chỉ ra trăm lượng. Nhưng khi nãy lỡ miệng để lộ chuyện châm pháp với Sơn Chi, lại quyết tâm muốn mở phường thêu, nên nếu chỉ ra trăm lượng, lấy công phu sư tử ngoạm xưa nay của Sơn Chi, nàng tất nhiên đời nào đồng ý. Vì thế, liền giớ ba ngón tay lên, : "Ba trăm lượng, tiểu thư nghĩ sao?”

      Sơn Chi lắc đầu, cười : "Đệ nhất châm pháp thất truyền, ra chỉ có giá ba trăm lượng."

      Lưu chưởng quầy khẽ cắn môi, : "Ba trăm năm mươi lượng, thể thêm nữa."

      Sơn Chi cũng cùng dây dưa, trực tiếp ra giá: "Năm trăm lượng chẵn, dạy hai tú nương."

      Lưu chưởng quầy cuối cùng thiếu kiên nhẫn, cả kinh : "Dạy hai tú nương giá năm trăm lượng?! Ngươi tham vừa thôi chứ! Cho dù người biết hai loại châm pháp này nhiều, nhưng cũng phải là có. Nếu đến thành phủ tìm thử, mang năm ba người về cũng là chuyện ."

      Sơn Chi cũng giận, cười : "Lưu chưởng quầy xin cứ tự nhiên."

      Lưu chưởng quầy buông chung trà xuống, đứng lên, thở phì phì, hướng ra cửa , lúc sắp bước ra ngoài, thấy Sơn Chi cũng có ý ngăn trở, liền quay đầu lại, : "Hai người hai người, ngày mai ta đưa người tới."

      Sinh ý bàn xong, Sơn Chi cười, đứng dậy tiễn khách. Đến cửa viện, lại : "Lưu chưởng quầy, còn chuyện này nữa. Ngày mai, lúc đưa tú nương đến, xin ngài đừng quên mang bạc theo nha."

      Lưu chưởng quầy "Ừ" tiếng, rồi leo lên xe lừa.

      Năm trăm lượng bạc, phải con số , kiếm được dễ dàng như vậy, Sơn Chi cũng có chút hoảng hốt. Nhìn xe lừa của Lưu chưởng quầy khuất mắt, nàng mới chậm rãi quay vào nhà.

      Nàng gọi mẫu thân và muội muội vào phòng trong, đóng cửa, rồi thuật lại chuyện lúc nãy. Khi nàng xong, Ngô thị và Quả Tử đều có vẻ mặt khó tin, Ngô thị : "Hai loại châm pháp này sao lại quý giá như vậy chứ? Ta lớn đến chừng này, đây lần đầu nghe thấy đó. Hơn nữa, ta còn dạy cho ít người đâu! Thím Chu cần phải , còn có con dâu của Trường Thuận, khuê nữ của Nhị Vượng, tất cả đều do tay ta truyền thụ cả."

      Quả Tử cũng nghi hoặc, : "Tỷ, Lưu chưởng quầy phải có ý định lừa chúng ta chứ?”

      thể nào đâu. Nếu muốn lừa, sao bình thường cũng ra giá cao như vậy, mua túi hương của chúng ta chứ." đến đây, Sơn Chi nở nụ cười, "Con dâu của Trường Thuận với khuê nữ Nhị Vượng, hai người, ngày nào cũng phải làm ruộng, sao có thời gian thêu hoa, bất quá chỉ biết cách thêu mà thôi. Thêu xong chỉ sợ còn bằng được nửa của nương. Còn về thím Chu, ngoại trừ vá quần áo, ta cũng thấy bà ta động tới kim chỉ bao giờ."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngô thị cùng Quả Tử đều cho rằng Sơn Chi có lý, nên cười rộ lên. Mấy người ở trong phòng cảm thán vài câu, rồi Ngô thị mới lên tiếng: "Nhiều tiền như vậy, chúng ta nên xử trí thế nào? Để ở trong nhà, ta thấy lo quá."

      Sơn Chi gật đầu, : "Nếu , ngày mai chúng ta thu tiền xong, mang đến ngân hàng tư nhân ?”

      Ngô thị lắc đầu, "Gửi ngân hàng tư nhân chẳng khác nào tiền chết, mua đất có vẻ ổn thỏa hơn. Chưa kể, nếu mua đất, đợi đến sang năm, còn có thể có tiền lời nữa."

      Sơn Chi gật đầu đồng ý, thầm tính toán, năm trăm lượng bạc vừa vặn có thể mua được hai mươi mẫu đất. Trong nhà trước đó có sẵn mười mẫu cùng với mười mẫu mua hồi Trung thu, tổng cộng được bốn mươi mẫu ruộng cạn và mười lăm mẫu đất hồ cá. Nhà mình bây giờ, cũng có thể nghiễm nhiên coi là nhà giàu có nhất thôn Thập Lý này.

      Ngô thị mở cửa nhìn trời, : "Cũng còn sớm, hay là để ta mời nương Đôn nhi đến nhà xem sao."

      Sơn Chi ngăn nàng lại, : "Nương, tiền tài nên để lộ ra ngoài. Nhà của mình hai tháng liên tiếp tìm nương Đôn nhi mua đất. Nương Đôn nhi lỡ như đem chuyện này truyền ra ngoài, khiến cho mấy kẻ có ý đồ xấu chú ý tới, ngược lại tốt. Chẳng thà mình vào thành, tìm người môi giới, kiếm mua vài mảnh đất gần nhà hơn."

      Ngô thị với Quả Tử đều gật đầu, Sơn Chi lại : "Nếu ngày mai Lưu chưởng quầy cầm bạc đến đây, ta sai Hồ Trọng Luân vào thành tìm người môi giới."

      Nhắc đến Hồ Trọng Luân, mặt mày Quả Tử lại đỏ bừng, dám ngẩng đầu, chọc Sơn Chi hả hê, cười trận.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu chưởng quầy dẫn hai tức phụ tới nhà. Sơn Chi hỏi vài câu, biết người họ Tề, người họ Trương, rồi kêu Nhị Nha dẫn các nàng vào nhà kho ở tạm, chờ sắp xếp sau.

      Đợi bọn họ rồi, Sơn Chi mới cười, : " biết Lưu chưởng quầy có mang bạc đến vậy?”

      Lưu chưởng quầy lấy từ trong giày ra cái túi vải nặng trịch, quăng xuống bàn. Túi vừa chạm xuống mặt bàn, liền phát ra tiếng vang loảng xoảng. Sơn Chi tự tay mở túi ra, thấy bên trong quả nhiên là bạc nén trắng bóng, nên đứng dậy cài then cửa, rồi trở lại, đổ bạc ra bàn đếm.

      Lưu chưởng quầy thấy nàng keo kiệt như vậy, nhịn được, bĩu môi : "Chẳng lẽ ta còn để thiếu ngươi mấy lượng bạc?”

      Sơn Chi đếm xong, thấy lượng cũng thiếu, mới ngẩng đầu : "Lưu chưởng quầy ngày ngày đều gặp người phú quý, chắc ngài biết, hộ nông gia làm việc quần quật ngoài đồng cả năm trời, cũng kiếm nổi mấy lượng bạc này?”

      Lưu chưởng quầy : "Nếu tất cả đều giống như ngươi, còn cần phải sợ kiếm được bạc sao?”

      Sơn Chi để ý tới lời mỉa mai của Lưu chưởng quầy, bên tiếp tục nhàn thoại với Lưu chưởng quầy, còn bên cất bạc vào túi.

      Lưu chưởng quầy ngồi lát rồi tự mình trở về thành Giang Lăng. Sơn Chi cầm theo cái túi, đem bạc vào phòng, giấu trong cái rương quần áo cũ ở dưới giường, rồi mới vào nhà kho xem hai tú nương vừa mới tới.

      Tề tẩu tử thấy nàng đến, : "Đại nương, phòng này quá, nếu bốn người cùng ở, sợ rằng muốn xoay người cũng được, xem thử......"

      Bốn người ở chung cái nhà kho quả thực quá chật. Chưa kể, trong đó cũng chỉ có hai tấm phản gỗ để làm giường ngủ. Nhưng mà trong nhà cũng còn phòng dư cho các nàng ở, chẳng lẽ lại dựng thêm căn phòng mới cho các nàng sao? Sơn Chi suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ ra được biện pháp gì.

      Vừa vặn Đồ mama dẫn Kim Bảo tới, xen miệng vào: "Nô tỳ thấy kho trữ lương thực cách vách rất lớn, chỉ cần mua bùn về trộn với nước, đắp thành bức vách, ngăn kho lương thực ra thành hai gian, là hai vị tẩu tử này có thể ở được ngay."

      Nhị Nha vỗ tay, : "Vẫn là Đồ mama có chủ ý tốt. Gian nhà kho ta ở bây giờ tính ra chỉ to bằng nửa kho lương thực thôi."

      Sơn Chi ban nãy dự định xây thêm gian phòng cho hai tú nương ở, sau khi nghe xong đề nghị của Đồ mama, cảm thấy thấy đó là ý kiến rất hay, liền hỏi Tề tẩu tử: "Tẩu thấy được ?”

      Tề tẩu tử và Trương tẩu tử vốn dĩ là vú nuôi trong nhà của Lưu chưởng quầy. Về sau Lưu chưởng quầy thấy hai người họ tay nghề kim chỉ tốt, nên mới để cho hai người bọn họ trở thành tú nương. Hai người đến Lan gia học nghệ nhưng vẫn giữ thân phận vú nuôi, dám soi mói gì, đều đồng thanh đáp ứng.

      Sơn Chi thấy hai người phản đối, liền bảo Nhị Nha gọi Hồ Trọng Luân tới nhà.

      Hồ Trọng Luân nghe Sơn Chi bảo mua bùn về đắp tường, liền ngạc nhiên, hỏi: "Đại tiểu thư muốn dựng thêm phòng?”

      Sơn Chi còn dự tính sai nhân tiện mời người môi giới tới nhà, cảm thấy nên giấu giếm , liền đem chuyện Ngô thị nhận đệ tử sơ lược cho nghe, cuối cùng lại kết luận: "Chuyện này ngươi biết là được. Đừng đề cập tới với người nào khác, đặc biệt là Lục Tử."

      Hồ Trọng Luân nghe chuyện Lan gia lại có thêm của cải, mặt ngoài thản nhiên đồng ý, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút tư vị: Mình thuê mảnh đất của Lan gia nuôi cá chỉ kiếm được chút tiền, biết đến khi nào mới có thể vượt qua Lan gia đây?

      nửa ngày, trời gần sụp tối mới trở về nhà, vác hai sọt bùn từ xe bò xuống đặt trong viện, khi quay trở ra ngoài mới tìm cơ hội riêng với Sơn Chi: "Ta hỏi qua vài người môi giới. Tất cả đều dạo này có ai bán đất ở thôn Thập Lý hay mấy vùng phụ cận. Mà chỗ có người bán đất gần nhất, lại cách thôn Thập Lý đến hơn ba mươi dặm."

      Hơn ba mươi dặm, vậy là còn xa hơn cả thành Giang Lăng, trồng trọt hay cho thuê đều thuận tiện. Vì thế, Sơn Chi cho dù có muốn mua, cũng chỉ đành từ bỏ.

      Trở lại trong phòng, Sơn Chi kể lại cho Ngô thị nghe chuyện ở gần đây có người bán đất. Ngô thị thở dài: "Mấy năm nay được mùa, lụt hạn. Trừ phi cuộc sống quá khó khăn, chứ ai đâu lại muốn bán đất?”

      Sơn Chi liếc xuống dưới giường, : "Tuy là mua được, nhưng bạc này cũng thể cứ để ở mãi trong phòng. Thực biết tính làm sao." Nàng suy nghĩ lát, cũng nghĩ ra có thể lấy tiền mua thêm được điền sản gì nữa, liền nổi giận, " bằng, chúng ta cứ đào cái hầm ở dưới giường, đem bạc giấu dưới đó trước, rồi từ từ kiếm cơ hội thích hợp mua đất sau."

      Vốn là lời trong lúc giận dỗi, nhưng Ngô thị lại thấy đây là ý kiến tốt, xoay người ra ngoài, tìm cái cuốc về, : "Lại đây, phụ ta lôi cái rương này ra coi."

      Bản thân mình, cuối cùng cũng có cảm giác giống phú hộ nhà giàu, đào hầm chôn kho báu nha! Sơn Chi nhịn cười, tiến lên giúp nương kéo cái rương ra ngoài. Hai mẹ con đào cái hố sâu khoảng thước ở chỗ để cái rương trước đó, đặt túi bạc vào, lấp đất lại. Xong đâu đấy, hai người đánh dấu chỗ đất mới lấp, rồi kéo cái rương đặt lại ở .

      Lúc hai người chôn bạc xong, trở ra cửa, thấy Nhị Nha giúp hai tú nương mang bùn từ ngoài sân vào trong kho lương thực, tay áo xăn lên, vốc từng nắm bùn, đắp chồng lên nhau thành tường lũy, thấy Sơn Chi tiến vào, nàng : "Đại tiểu thư, đêm nay ngăn kho lương thực ra xong thôi."

      Sơn Chi vừa tức vừa buồn cười, bước đến gần, : "Xây tường phải pha nước vào, làm như ngươi làm sao đắp lên cao được? Chỉ cần lấy tay đụng vào cái là sập tường ngay."

      Nhị Nha vẫn chưa ngừng tay, : "Đắp lũy xong lấy mấy cây cọc gỗ chống đỡ ở hai bên mặt tường, đổ được đâu. Nô tỳ lúc trước còn ở nhà, từng thấy hàng xóm đắp tường lũy vậy đó."

      Tề tẩu tử cũng đắp nắm bùn lên , hát đệm vào: "Ở lâu lắm cũng chừng nửa năm thôi. Chỉ cần đổ là được. Nếu pha thêm nước vào chỉ sợ là rắn chắc quá, ngày sau muốn phá cũng được."

      Sơn Chi thấy các nàng đắp cao ngang thắt lưng, lo sợ ngã đổ trúng người, vội hỏi: "Nếu sợ phiền toái, chỉ cần đắp thêm tầng nữa, rồi đem mấy thứ tạp vật linh tinh với cái tủ để lương thực chắn thêm vào là được. Nếu ngại khó coi, mấy người các ngươi kiếm thứ khác chặn vào."

      Mấy người làm đều nhao nhao đồng ý, mãi lúc sau, Sơn Chi lo lắng, sang nhìn thử. Thấy bọn họ dựng xong cọc gỗ đỡ tường, nàng bước tới, sờ sờ chút, lung lay sụp xuống, bấy giờ mới an tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :