1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tài nam tài nữ - Tiểu Mễ Lạt (c77/188c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 83: Áo choàng
      Posted on 16/04/2017
      Sơn Chi xấu hổ, luận cái nhìn về buôn bán, Giang Nhã có thể xem là cao minh hơn nàng nhiều. Nàng so với Giang Nhã chỉ hơn có kiến thức ở đời sau mà thôi. Sơn Chi cười cười: “Ta với tỷ thấy ổn, còn thế nhân nghĩ sao phải đưa vài món cho các nhà phú hộ thử mới biết?”

      Giang Nhã ngồi bên, tay xoa xoa cổ áo của chiếc áo choàng được làm, : “Đệ muội đúng. Ngày mai ta sai tú nương làm vài món đem thử. Nếu tất cả đều thuận lợi, ta mới làm mang ra cửa hàng bán.” Đoạn, mắt nàng ta lại chuyển vòng, cười : “Ta cũng thích tấm áo choàng quá , vừa ấm áp lại đẹp mắt. Chỉ là tay nghề của tú nương bằng được muội, hay ta mang tới hai thất gấm, đệ muội giúp ta làm cái được ?”

      Sơn Chi thấy áo của mình sắp làm xong, bèn gật đầu : “Vật liệu của ta có sẵn, làm thêm cái cho tỷ cũng được.” Nghĩ chút, nàng lại ung dung : “Sắp qua năm mới, hay là bảo mấy người Dương mama hỗ trợ tay, làm thêm mấy cái, lão phu nhân, phu nhân mỗi người cái. Lại làm thêm cho mẫu thân với muội muội ta mỗi người cái làm quà Tết vậy.”

      Giang Nhã thấy Sơn Chi hào phóng, cũng tự thấy mình thể quá mức keo kiệt, liền phụ họa: “Ta mở cửa hàng thêu, vật liệu này nọ cớ gì phải mua của người ta? Đều tính vào phần của ta . Nếu làm, làm cho mỗi người trong nhà cái, muội thấy được ? Miễn cho tổ phụ, phụ thân chúng ta nặng bên này bên kia.”

      Sơn Chi tính thời gian, còn khoảng hai tháng mới hết năm, có hơi gấp. Chỉ là cửa hàng của nàng cùng Giang Nhã đều gạt người nhà mà mở, đột nhiên xuất ra hơn mười lượng bạc làm quà tặng có hơi bất thường, e là khiến người khác nghi ngờ. Vì thế, nàng mang ý nghĩ này ra với Giang Nhã. Giang Nhã cười cười: “Ta còn chút đồ cưới. Đỗ gia hàng năm đều cho ta 120 lượng tiền tiêu vặt hàng tháng. Cứ là ta ra bạc, muội ra sức, chắc cũng bị hoài nghi đâu.”

      Sơn Chi thầm nghĩ: người keo đến vắt cổ chày ra nước lại đột nhiên hào phóng như vậy, người ta thấy kỳ mới lạ đó. Nhưng trừ cớ đó ra, nàng còn lý do nào khác để thoái thác, vì thế đành đồng ý. Hai người thương lượng lúc, quyết định may áo cho mọi người theo kiểu dáng đương thời. Bấy giờ, Giang Nhã mới đứng lên rời .

      Đợi Thu Nhạc dọn bàn xong, Sơn Chi đóng cửa, mở bao thư, lấy ba lá thư dày. Từ đầu tới cuối đều có lấy chữ nhớ nhung thê tử, toàn là mấy chuyện linh tinh. Đọc lèo đến cuối thư, nàng nhịn được, cười rộ lên. Hoá ra Ngô Giang phải bệnh , mà là Lỗ Thủ Vấn thấy còn xinh hơn cả nữ nhân, kéo ngồi chung xe ở chung phòng. thích bị phiền nhiễu, nên mới thương lượng với Giang Bạch Khuê, giả bệnh kinh thành nữa, để cho Lỗ Thủ Vấn có bậc thang mà xuống, tránh quá giới hạn.

      Giang Bạch Khuê ở trong thư viết rất hàm súc, nhưng ba mươi năm sống ở kiếp trước của Sơn Chi cũng phải uổng phí, vừa nhìn biết Lỗ Thủ Vấn này thích nam phong. Nàng cười trận, nhưng rồi lại thấy lo. Theo như trong thư, Lỗ Thủ Vấn này cũng phải người có nhân phẩm đàng hoàng gì. biết Giang Bạch Khuê có bị chịu thiệt gì nữa.

      Bị ý tưởng này quanh quẩn trong đầu, nàng đứng ngồi yên, thể tĩnh tâm thêu thùa may vá.

      Sau bữa cơm chiều, Sơn Chi kéo Giang Nhã đến Tĩnh Tâm cư, vừa vào phòng ngồi xuống, nàng đưa mấy lá thư cho Giang Nhã.

      Giang Nhã kinh ngạc, biết ý tứ Sơn Chi thế nào, chần chừ nhận lấy, lại thuận miệng đùa: “Chuyện tri kỷ giữa muội và Bạch Khuê, ta thèm đọc đâu.” Tuy thế, nhưng nàng ta vẫn đọc hết thư. Đọc xong, liền cười : “Khó trách, Giang biểu đệ mà mặc nữ trang, thoa son điểm phấn, còn biến thành tiểu nương tử nũng nịu hay sao! Chỉ là nếu dì nghe được có nam tử để ý tới Giang biểu đệ, biết có ngất hay nữa.”

      Sơn Chi vỗ nàng cái, : “Ta gọi tỷ đến, cũng phải để mua vui cho tỷ. Nhã nãi nãi, tỷ nghĩ lại xem, Lỗ Thủ Vấn này biết Giang biểu đệ là bà con của Bạch Khuê, mà vẫn có tâm tư như vậy với đệ ấy, chỉ sợ cũng là người tâm thuật bất chính. Ta lo tướng công cùng với chịu thiệt.”

      Giang Nhã thu lại ý cười, : “Lỗ Thủ Vấn và Bạch Khuê quen biết phải mới hai ngày. Nếu muốn hãm hại Bạch Khuê, sớm làm rồi, tội gì đợi tới hôm nay? Lại , và Bạch Khuê đều là sĩ tử cùng khoá, vào kinh là để mưu dự tiền đồ. hơi đâu mà tính kế Bạch Khuê?”

      Sơn Chi nghĩ lại, liền thấy mình có hơi quá mức khẩn trương, nở nụ cười: “ cũng đúng, xưa nay mưu hãm hại nhau, đều ngoài ba lý do quyền tài sắc. Ba lý do này đều chả có gì liên quan tới tướng công, Lỗ Thủ Vấn được lợi ích gì, đương nhiên có ý đồ bất chính.”

      Giang Nhã trêu ghẹo, : “Ta thấy muội là quan tâm quá bị loạn. Nếu muội thấy lo sai Hầu Nhị Dương hỏi thăm cách làm người của Lỗ Thủ Vấn là được, ở Giang Lăng này người nhận biết Lỗ Thủ Vấn cũng ít đâu.”

      Sơn Chi yên lòng, lại thấy có chút ngượng ngùng, kiếm chuyện khác lấp liếm cho qua.

      Ngày thứ hai, nàng sai người gọi Nhị Nha tới bảo nàng ta truyền lời cho Hầu Nhị Dương, kêu hỏi thăm về Lỗ Thủ Vấn. Lại qua hai ngày, Nhị Nha tự mình tới trả lời cho nàng, Lỗ Thủ Vấn này là người hào sảng, thường vung tiền như rác, rất được người khác thích. Có điều là người có chút hồ đồ, trong nhà trừ chính thê, còn có bốn thiếp thất, thông phòng lại vô số.

      Thời buổi này người nào dư dả chút đều có hai nha đầu làm ấm giường, người bên ngoài chỉ coi đó là giai thoại phong lưu mà thôi, tính là tật xấu. Vì thế, Sơn Chi thấy yên lòng chút. Lát sau, nàng lại lo lắng Giang Bạch Khuê theo Lỗ Thủ Vấn học được thói xấu. E e ngại ngại vài ngày, lại thành quen, thực rất dễ dàng theo người ta học chuyện nạp thiếp thât. Bất quá Giang Bạch Khuê phải người như vậy, bắt chước theo người ta.

      Qua mấy ngày, Giang Nhã quả thực chọn được sáu thất vải đủ màu cùng ba tấm da hồ, côt lại chỗ, mang về nhà đưa cho Sơn Chi. Sơn Chi chỉnh sửa vật liệu xong, liền chia cho hai người Dương mama và Thu Nhạc hỗ trợ may. Kỹ thuật thêu của Thu Nhạc so với hai người Hạ Hoan Nhị Nha tốt hơn nhiều, đến đây làm việc lại càng nắm vững. Được Sơn Chỉ chỉ điểm thêm, tay nghề của nàng ta quả thực khiến Sơn Chi phải nhìn bằng cặp mắt khác.

      Dương mama ngày nào cũng thấy Sơn Chi thêu thùa may vá, biết thời gian gấp rút, cũng ngăn cản nàng. Giờ thấy nàng nhất thời đem tám món áo khoác ra, liền : “Thiếu phu nhân cũng nên quá chú tâm việc châm tuyến, nếu mắt bị hỏng, thiếu gia trở về nhất định đồng ý đâu. Người chỉ cần để ý chuyện vật liệu, chuyện may cứ giao cho ta và Thu Nhạc là được.”

      Sơn Chi cười cười: “Cái của Nhã nãi nãi cứ để ta làm là được, dù gì ta cũng hứa với nàng ấy rồi.”

      Dương mama thấy làm cái áo cũng hại gì mấy, mới đồng ý: “Vậy cũng được.”

      Dương mama quét sân, còn Thu Nhạc làm mấy việc vặt vãnh, bưng nước hầu trà cho Sơn Chi, nhưng vẫn bỏ sang bên, tám cái áo choàng Sơn Chi mang ra mỗi người làm nửa. Khi hoàn thành tới đầu tháng chạp.

      Sơn Chi phân áo ra làm hai phần, gói lại. phần của người nhà Giang gia, nàng sai Thu Nhạc lập tức đưa sang, còn ba cái của nhà mẹ đẻ, nàng đặt vào trong rương trước, chờ tới ngày tặng quà lễ cho người mang về.

      Chỉ lát sau, Giang Nhã tới, người còn mặc chiếc áo choàng mới may, lượn qua lượn lại vòng trước cửa, hỏi: “Đệ muội, muội thấy ta mặc đẹp ?”

      Sơn Chi thấy nàng mừng rỡ như tiểu hài tử, liền bĩu môi, trêu: “Mới có chiếc áo choàng mới mà thế, hệt như tiểu hài tử. Tỷ thích quần áo mới như vậy rảnh rỗi cứ ra cửa hàng, lấy quần áo trong cửa hàng, mỗi món mặc lần, còn được sao?”

      Giang Nhã ngồi xuống, đùa nghịch hai quả cầu lông đính áo choàng, : “Này làm sao giống? Châm tuyến ta thạo, chưa bao giờ tự mình làm xiêm y. Cái áo choàng này dù phải ta tự làm, nhưng tận mắt thấy muội hoàn thành từ đầu tới cuối, cảm giác giống như chính mình làm thành vậy.”

      Sơn Chi bật cười, đây là cái lý lẽ gì? Nhưng nghĩ lại, lúc nàng may cái áo choàng này, Giang Nhã quả mỗi ngày đều “đóng quân” trong phòng mình. Khi ấy nàng cũng để ý mấy, bây giờ mới biết, ra là tới xem mình làm áo. Nàng cười : “Áo làm xong từ sớm, tỷ thích sao lấy mặc trước mà phải chờ ta đưa sang như vậy?”

      Giang Nhã đáp: “Của tổ mẫu với mẫu thân làm chưa xong, ta có lấy phần của mình cũng dám mặc.”

      Sơn Chi phát giác, ra chỉ cần nhắc tới chuyện tiền bạc, Giang Nhã cũng có tính trẻ con như vậy.

      Qua bữa cơm trưa, Giang phu nhân thấy hạ nhân dọn bàn xong, mới trịnh trọng lời cảm tạ Sơn Chi. Sơn Chi vội phân bua: “Con chỉ cắt may chút thôi. Vật liệu toàn do Nhã nãi nãi mua hết đấy.”

      Giang phu nhân quay sang nhìn nữ nhi, có cảm giác như đây là lần đầu mình mới gặp nữ nhi của chính mình, tỉ mỉ quan sát hồi. Giang Nhã cũng mấy phật lòng, cười cười: “Nay con ăn ở trong nhà, lấy chút tiền ra hiếu kính kmọi người cũng là việc nên làm.”

      Giang phu nhân còn chưa kịp mở miệng, lão phu nhân bên kia gật đầu: “So với lúc , cũng biết thông cảm ít nhiều cho nỗi khó xử của người nhà.” Lại cùng Sơn Chi , “Da hồ tốt như thế mà dám cắt ra làm áo, lãng phí hết sức. Người xuất thân bần hàn, quả thực hiểu chuyện quản lý gia .”

      Sơn Chi suýt chút nữa nghiến răng kèn kẹt, khó khăn lắm mới áp chế được cơn giận, chỉ cúi đầu im lặng lời nào. Giang Nhã biết lão phu nhân khó ăn khó ở, bất quá nàng chỉ nghe qua chưa chứng kiến bao giờ. Nhưng việc hôm nay là nàng ra tiền, nghe lão phu nhân phán như vậy, nụ cười mặt nàng liền cứng lại.

      Giang phu nhân hít hơi, biết có thêm vào, chừng lão phu nhân còn có phun lời khó nghe hơn, bàn bảo: “Tỷ tỷ mới sai người đưa bái thiếp sang, mời nữ quyến trong nhà chúng ta qua bên ấy uống rượu.”

      Lão phu nhân trong bụng có sẵn oán khí chưa kịp tiết ra, cười lạnh : “Bọn họ quả có tâm nhỉ! Ở nhà của ta, còn chưa từng trả cho chúng ta văn tiền trọ, giờ lại có ý muốn mời chúng ta qua phủ uống rượu. Qua phủ? Phủ ấy còn phải của Giang gia hay sao?”

      Giang phu nhân nhịn được nữa, bật lại: “ thu tiền trọ là quyết định của lão thái gia, nên tính toán với người nhà.”

      Mang lão thái gia ra, lão phu nhân nhất thời dám cãi lại, mặt hầm hầm sai Vân tẩu tử đỡ dậy trở về.

      Còn lại ba người bàn, sáu mắt nhìn nhau. Lúc này, Giang lão gia mới lững thững tiến tới, : “Da hồ cũng tệ lắm, chỉ là màu sắc cùng kiểu dáng có chút khó coi.”

      Sơn Chi ngẩng đầu, thấy Giang lão gia mặc đúng là áo làm từ gấm đỏ Tô Châu nàng định đưa sang Ngô gia. Đến nàng còn ngại màu sắc có chút diễm lệ, Giang lão gia vậy mà lại mặc người…… Nàng nuốt nước bọt, rùng mình cái.

      Nàng liếc trộm sang bên kia, thấy Giang phu nhân mặt mày xanh mét, biết Giang lão gia Giang phu nhân chuẩn bị có hồi khẩu chiến, vội vàng đứng dậy, lấy cớ người thấy lạnh, nhanh chóng chạy trước. Vừa ra khỏi cửa thấy Giang Nhã cũng cười khổ theo phía sau mình. Hai người biết gì cho tốt, chỉ cười cười nhìn nhau rồi tự ai về nhà nấy.

      Ngày thứ hai, Ngô gia sai người đưa kiệu sang đón. Trời lạnh, Sơn Chi mang thai, thể mặc quá nhiều lớp áo, đành khoác áo choàng đỏ mới may ra cửa. Ra tới cửa, thấy lão phu nhân, Giang phu nhân cùng Giang Nhã cũng mặc áo mới. Cả bốn kiện áo mới đều là áo da kiểu dáng na ná nhau, nhìn có phần giống như dự họp báo giới thiệu sản phẩm mới.

      Cũng ai thấy xấu hổ, muốn trở về thay xiêm y mới, bốn người cứ ăn mặc như thế Ngô gia. Mấy người Ngô phu nhân đứng đón khách ngoài cửa, nhìn thấy bốn người, sắc mặt có chút quái dị. Giang phu nhân nửa vui nửa đùa, giải thích: “Đây là Nhã nãi nãi ra bạc, thê tử Bạch Khuê may. Ai cũng muốn mặc đồ mới gặp người, nghĩ lại trùng hợp mặc giống nhau.”

      Ngô phu nhân cười cười, đưa mấy người vào sảnh ngồi.

      Sơn Chi ngồi xuống, lặng lẽ đánh giá bày biện trong phòng. Đồ vật trong sảnh đều là đồ gỗ lê có khắc hoa văn tinh xảo, nhìn rất hoa lệ. Cái bàn bên cạnh nàng còn bày chiếc bình sứ men xanh cổ cao, trong bình cắm nhành hoa mai, trông rất lịch tao nhã. Nàng nhớ trong viện này có cây hoa mai, chắc là cắt từ cây mai ấy ra. Sơn Chi quay sang bên kia, thấy ánh mắt Giang phu nhân dừng lại cành mai này, khẽ cau mày. Nàng hơi nghi nghi, rồi chợt giật mình, Giang phu nhân là người mai, nhưng chưa bao giờ thấy nàng ngắt cành ra cắm vào trong bình, hẳn là vì nàng nhẫn tâm thấy hoa sống thoáng chốc biến thành vật chết.

      Giang phu nhân mỗi ngày đều phải lo nghĩ tới chuyện củi gạo dầu muối, nhưng vẫn ôm ấp cảm tình với hoa cỏ. Sơn Chi thầm nghĩ, nếu Giang phu nhân gặp phải Giang lão gia, nàng chắc cũng là người rất có bộ dáng.

      Lão phu nhân thấy trong phòng bày trí hoa lệ, lòng thầm có chủ ý, đoán Ngô gia chắc quá mức lụn bại như lời đồn, tươi cười mặt liền nhiệt tình hơn rất nhiều.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 83: Áo choàng
      Posted on 16/04/2017
      Sơn Chi xấu hổ, luận cái nhìn về buôn bán, Giang Nhã có thể xem là cao minh hơn nàng nhiều. Nàng so với Giang Nhã chỉ hơn có kiến thức ở đời sau mà thôi. Sơn Chi cười cười: “Ta với tỷ thấy ổn, còn thế nhân nghĩ sao phải đưa vài món cho các nhà phú hộ thử mới biết?”

      Giang Nhã ngồi bên, tay xoa xoa cổ áo của chiếc áo choàng được làm, : “Đệ muội đúng. Ngày mai ta sai tú nương làm vài món đem thử. Nếu tất cả đều thuận lợi, ta mới làm mang ra cửa hàng bán.” Đoạn, mắt nàng ta lại chuyển vòng, cười : “Ta cũng thích tấm áo choàng quá , vừa ấm áp lại đẹp mắt. Chỉ là tay nghề của tú nương bằng được muội, hay ta mang tới hai thất gấm, đệ muội giúp ta làm cái được ?”

      Sơn Chi thấy áo của mình sắp làm xong, bèn gật đầu : “Vật liệu của ta có sẵn, làm thêm cái cho tỷ cũng được.” Nghĩ chút, nàng lại ung dung : “Sắp qua năm mới, hay là bảo mấy người Dương mama hỗ trợ tay, làm thêm mấy cái, lão phu nhân, phu nhân mỗi người cái. Lại làm thêm cho mẫu thân với muội muội ta mỗi người cái làm quà Tết vậy.”

      Giang Nhã thấy Sơn Chi hào phóng, cũng tự thấy mình thể quá mức keo kiệt, liền phụ họa: “Ta mở cửa hàng thêu, vật liệu này nọ cớ gì phải mua của người ta? Đều tính vào phần của ta . Nếu làm, làm cho mỗi người trong nhà cái, muội thấy được ? Miễn cho tổ phụ, phụ thân chúng ta nặng bên này bên kia.”

      Sơn Chi tính thời gian, còn khoảng hai tháng mới hết năm, có hơi gấp. Chỉ là cửa hàng của nàng cùng Giang Nhã đều gạt người nhà mà mở, đột nhiên xuất ra hơn mười lượng bạc làm quà tặng có hơi bất thường, e là khiến người khác nghi ngờ. Vì thế, nàng mang ý nghĩ này ra với Giang Nhã. Giang Nhã cười cười: “Ta còn chút đồ cưới. Đỗ gia hàng năm đều cho ta 120 lượng tiền tiêu vặt hàng tháng. Cứ là ta ra bạc, muội ra sức, chắc cũng bị hoài nghi đâu.”

      Sơn Chi thầm nghĩ: người keo đến vắt cổ chày ra nước lại đột nhiên hào phóng như vậy, người ta thấy kỳ mới lạ đó. Nhưng trừ cớ đó ra, nàng còn lý do nào khác để thoái thác, vì thế đành đồng ý. Hai người thương lượng lúc, quyết định may áo cho mọi người theo kiểu dáng đương thời. Bấy giờ, Giang Nhã mới đứng lên rời .

      Đợi Thu Nhạc dọn bàn xong, Sơn Chi đóng cửa, mở bao thư, lấy ba lá thư dày. Từ đầu tới cuối đều có lấy chữ nhớ nhung thê tử, toàn là mấy chuyện linh tinh. Đọc lèo đến cuối thư, nàng nhịn được, cười rộ lên. Hoá ra Ngô Giang phải bệnh , mà là Lỗ Thủ Vấn thấy còn xinh hơn cả nữ nhân, kéo ngồi chung xe ở chung phòng. thích bị phiền nhiễu, nên mới thương lượng với Giang Bạch Khuê, giả bệnh kinh thành nữa, để cho Lỗ Thủ Vấn có bậc thang mà xuống, tránh quá giới hạn.

      Giang Bạch Khuê ở trong thư viết rất hàm súc, nhưng ba mươi năm sống ở kiếp trước của Sơn Chi cũng phải uổng phí, vừa nhìn biết Lỗ Thủ Vấn này thích nam phong. Nàng cười trận, nhưng rồi lại thấy lo. Theo như trong thư, Lỗ Thủ Vấn này cũng phải người có nhân phẩm đàng hoàng gì. biết Giang Bạch Khuê có bị chịu thiệt gì nữa.

      Bị ý tưởng này quanh quẩn trong đầu, nàng đứng ngồi yên, thể tĩnh tâm thêu thùa may vá.

      Sau bữa cơm chiều, Sơn Chi kéo Giang Nhã đến Tĩnh Tâm cư, vừa vào phòng ngồi xuống, nàng đưa mấy lá thư cho Giang Nhã.

      Giang Nhã kinh ngạc, biết ý tứ Sơn Chi thế nào, chần chừ nhận lấy, lại thuận miệng đùa: “Chuyện tri kỷ giữa muội và Bạch Khuê, ta thèm đọc đâu.” Tuy thế, nhưng nàng ta vẫn đọc hết thư. Đọc xong, liền cười : “Khó trách, Giang biểu đệ mà mặc nữ trang, thoa son điểm phấn, còn biến thành tiểu nương tử nũng nịu hay sao! Chỉ là nếu dì nghe được có nam tử để ý tới Giang biểu đệ, biết có ngất hay nữa.”

      Sơn Chi vỗ nàng cái, : “Ta gọi tỷ đến, cũng phải để mua vui cho tỷ. Nhã nãi nãi, tỷ nghĩ lại xem, Lỗ Thủ Vấn này biết Giang biểu đệ là bà con của Bạch Khuê, mà vẫn có tâm tư như vậy với đệ ấy, chỉ sợ cũng là người tâm thuật bất chính. Ta lo tướng công cùng với chịu thiệt.”

      Giang Nhã thu lại ý cười, : “Lỗ Thủ Vấn và Bạch Khuê quen biết phải mới hai ngày. Nếu muốn hãm hại Bạch Khuê, sớm làm rồi, tội gì đợi tới hôm nay? Lại , và Bạch Khuê đều là sĩ tử cùng khoá, vào kinh là để mưu dự tiền đồ. hơi đâu mà tính kế Bạch Khuê?”

      Sơn Chi nghĩ lại, liền thấy mình có hơi quá mức khẩn trương, nở nụ cười: “ cũng đúng, xưa nay mưu hãm hại nhau, đều ngoài ba lý do quyền tài sắc. Ba lý do này đều chả có gì liên quan tới tướng công, Lỗ Thủ Vấn được lợi ích gì, đương nhiên có ý đồ bất chính.”

      Giang Nhã trêu ghẹo, : “Ta thấy muội là quan tâm quá bị loạn. Nếu muội thấy lo sai Hầu Nhị Dương hỏi thăm cách làm người của Lỗ Thủ Vấn là được, ở Giang Lăng này người nhận biết Lỗ Thủ Vấn cũng ít đâu.”

      Sơn Chi yên lòng, lại thấy có chút ngượng ngùng, kiếm chuyện khác lấp liếm cho qua.

      Ngày thứ hai, nàng sai người gọi Nhị Nha tới bảo nàng ta truyền lời cho Hầu Nhị Dương, kêu hỏi thăm về Lỗ Thủ Vấn. Lại qua hai ngày, Nhị Nha tự mình tới trả lời cho nàng, Lỗ Thủ Vấn này là người hào sảng, thường vung tiền như rác, rất được người khác thích. Có điều là người có chút hồ đồ, trong nhà trừ chính thê, còn có bốn thiếp thất, thông phòng lại vô số.

      Thời buổi này người nào dư dả chút đều có hai nha đầu làm ấm giường, người bên ngoài chỉ coi đó là giai thoại phong lưu mà thôi, tính là tật xấu. Vì thế, Sơn Chi thấy yên lòng chút. Lát sau, nàng lại lo lắng Giang Bạch Khuê theo Lỗ Thủ Vấn học được thói xấu. E e ngại ngại vài ngày, lại thành quen, thực rất dễ dàng theo người ta học chuyện nạp thiếp thât. Bất quá Giang Bạch Khuê phải người như vậy, bắt chước theo người ta.

      Qua mấy ngày, Giang Nhã quả thực chọn được sáu thất vải đủ màu cùng ba tấm da hồ, côt lại chỗ, mang về nhà đưa cho Sơn Chi. Sơn Chi chỉnh sửa vật liệu xong, liền chia cho hai người Dương mama và Thu Nhạc hỗ trợ may. Kỹ thuật thêu của Thu Nhạc so với hai người Hạ Hoan Nhị Nha tốt hơn nhiều, đến đây làm việc lại càng nắm vững. Được Sơn Chỉ chỉ điểm thêm, tay nghề của nàng ta quả thực khiến Sơn Chi phải nhìn bằng cặp mắt khác.

      Dương mama ngày nào cũng thấy Sơn Chi thêu thùa may vá, biết thời gian gấp rút, cũng ngăn cản nàng. Giờ thấy nàng nhất thời đem tám món áo khoác ra, liền : “Thiếu phu nhân cũng nên quá chú tâm việc châm tuyến, nếu mắt bị hỏng, thiếu gia trở về nhất định đồng ý đâu. Người chỉ cần để ý chuyện vật liệu, chuyện may cứ giao cho ta và Thu Nhạc là được.”

      Sơn Chi cười cười: “Cái của Nhã nãi nãi cứ để ta làm là được, dù gì ta cũng hứa với nàng ấy rồi.”

      Dương mama thấy làm cái áo cũng hại gì mấy, mới đồng ý: “Vậy cũng được.”

      Dương mama quét sân, còn Thu Nhạc làm mấy việc vặt vãnh, bưng nước hầu trà cho Sơn Chi, nhưng vẫn bỏ sang bên, tám cái áo choàng Sơn Chi mang ra mỗi người làm nửa. Khi hoàn thành tới đầu tháng chạp.

      Sơn Chi phân áo ra làm hai phần, gói lại. phần của người nhà Giang gia, nàng sai Thu Nhạc lập tức đưa sang, còn ba cái của nhà mẹ đẻ, nàng đặt vào trong rương trước, chờ tới ngày tặng quà lễ cho người mang về.

      Chỉ lát sau, Giang Nhã tới, người còn mặc chiếc áo choàng mới may, lượn qua lượn lại vòng trước cửa, hỏi: “Đệ muội, muội thấy ta mặc đẹp ?”

      Sơn Chi thấy nàng mừng rỡ như tiểu hài tử, liền bĩu môi, trêu: “Mới có chiếc áo choàng mới mà thế, hệt như tiểu hài tử. Tỷ thích quần áo mới như vậy rảnh rỗi cứ ra cửa hàng, lấy quần áo trong cửa hàng, mỗi món mặc lần, còn được sao?”

      Giang Nhã ngồi xuống, đùa nghịch hai quả cầu lông đính áo choàng, : “Này làm sao giống? Châm tuyến ta thạo, chưa bao giờ tự mình làm xiêm y. Cái áo choàng này dù phải ta tự làm, nhưng tận mắt thấy muội hoàn thành từ đầu tới cuối, cảm giác giống như chính mình làm thành vậy.”

      Sơn Chi bật cười, đây là cái lý lẽ gì? Nhưng nghĩ lại, lúc nàng may cái áo choàng này, Giang Nhã quả mỗi ngày đều “đóng quân” trong phòng mình. Khi ấy nàng cũng để ý mấy, bây giờ mới biết, ra là tới xem mình làm áo. Nàng cười : “Áo làm xong từ sớm, tỷ thích sao lấy mặc trước mà phải chờ ta đưa sang như vậy?”

      Giang Nhã đáp: “Của tổ mẫu với mẫu thân làm chưa xong, ta có lấy phần của mình cũng dám mặc.”

      Sơn Chi phát giác, ra chỉ cần nhắc tới chuyện tiền bạc, Giang Nhã cũng có tính trẻ con như vậy.

      Qua bữa cơm trưa, Giang phu nhân thấy hạ nhân dọn bàn xong, mới trịnh trọng lời cảm tạ Sơn Chi. Sơn Chi vội phân bua: “Con chỉ cắt may chút thôi. Vật liệu toàn do Nhã nãi nãi mua hết đấy.”

      Giang phu nhân quay sang nhìn nữ nhi, có cảm giác như đây là lần đầu mình mới gặp nữ nhi của chính mình, tỉ mỉ quan sát hồi. Giang Nhã cũng mấy phật lòng, cười cười: “Nay con ăn ở trong nhà, lấy chút tiền ra hiếu kính kmọi người cũng là việc nên làm.”

      Giang phu nhân còn chưa kịp mở miệng, lão phu nhân bên kia gật đầu: “So với lúc , cũng biết thông cảm ít nhiều cho nỗi khó xử của người nhà.” Lại cùng Sơn Chi , “Da hồ tốt như thế mà dám cắt ra làm áo, lãng phí hết sức. Người xuất thân bần hàn, quả thực hiểu chuyện quản lý gia .”

      Sơn Chi suýt chút nữa nghiến răng kèn kẹt, khó khăn lắm mới áp chế được cơn giận, chỉ cúi đầu im lặng lời nào. Giang Nhã biết lão phu nhân khó ăn khó ở, bất quá nàng chỉ nghe qua chưa chứng kiến bao giờ. Nhưng việc hôm nay là nàng ra tiền, nghe lão phu nhân phán như vậy, nụ cười mặt nàng liền cứng lại.

      Giang phu nhân hít hơi, biết có thêm vào, chừng lão phu nhân còn có phun lời khó nghe hơn, bàn bảo: “Tỷ tỷ mới sai người đưa bái thiếp sang, mời nữ quyến trong nhà chúng ta qua bên ấy uống rượu.”

      Lão phu nhân trong bụng có sẵn oán khí chưa kịp tiết ra, cười lạnh : “Bọn họ quả có tâm nhỉ! Ở nhà của ta, còn chưa từng trả cho chúng ta văn tiền trọ, giờ lại có ý muốn mời chúng ta qua phủ uống rượu. Qua phủ? Phủ ấy còn phải của Giang gia hay sao?”

      Giang phu nhân nhịn được nữa, bật lại: “ thu tiền trọ là quyết định của lão thái gia, nên tính toán với người nhà.”

      Mang lão thái gia ra, lão phu nhân nhất thời dám cãi lại, mặt hầm hầm sai Vân tẩu tử đỡ dậy trở về.

      Còn lại ba người bàn, sáu mắt nhìn nhau. Lúc này, Giang lão gia mới lững thững tiến tới, : “Da hồ cũng tệ lắm, chỉ là màu sắc cùng kiểu dáng có chút khó coi.”

      Sơn Chi ngẩng đầu, thấy Giang lão gia mặc đúng là áo làm từ gấm đỏ Tô Châu nàng định đưa sang Ngô gia. Đến nàng còn ngại màu sắc có chút diễm lệ, Giang lão gia vậy mà lại mặc người…… Nàng nuốt nước bọt, rùng mình cái.

      Nàng liếc trộm sang bên kia, thấy Giang phu nhân mặt mày xanh mét, biết Giang lão gia Giang phu nhân chuẩn bị có hồi khẩu chiến, vội vàng đứng dậy, lấy cớ người thấy lạnh, nhanh chóng chạy trước. Vừa ra khỏi cửa thấy Giang Nhã cũng cười khổ theo phía sau mình. Hai người biết gì cho tốt, chỉ cười cười nhìn nhau rồi tự ai về nhà nấy.

      Ngày thứ hai, Ngô gia sai người đưa kiệu sang đón. Trời lạnh, Sơn Chi mang thai, thể mặc quá nhiều lớp áo, đành khoác áo choàng đỏ mới may ra cửa. Ra tới cửa, thấy lão phu nhân, Giang phu nhân cùng Giang Nhã cũng mặc áo mới. Cả bốn kiện áo mới đều là áo da kiểu dáng na ná nhau, nhìn có phần giống như dự họp báo giới thiệu sản phẩm mới.

      Cũng ai thấy xấu hổ, muốn trở về thay xiêm y mới, bốn người cứ ăn mặc như thế Ngô gia. Mấy người Ngô phu nhân đứng đón khách ngoài cửa, nhìn thấy bốn người, sắc mặt có chút quái dị. Giang phu nhân nửa vui nửa đùa, giải thích: “Đây là Nhã nãi nãi ra bạc, thê tử Bạch Khuê may. Ai cũng muốn mặc đồ mới gặp người, nghĩ lại trùng hợp mặc giống nhau.”

      Ngô phu nhân cười cười, đưa mấy người vào sảnh ngồi.

      Sơn Chi ngồi xuống, lặng lẽ đánh giá bày biện trong phòng. Đồ vật trong sảnh đều là đồ gỗ lê có khắc hoa văn tinh xảo, nhìn rất hoa lệ. Cái bàn bên cạnh nàng còn bày chiếc bình sứ men xanh cổ cao, trong bình cắm nhành hoa mai, trông rất lịch tao nhã. Nàng nhớ trong viện này có cây hoa mai, chắc là cắt từ cây mai ấy ra. Sơn Chi quay sang bên kia, thấy ánh mắt Giang phu nhân dừng lại cành mai này, khẽ cau mày. Nàng hơi nghi nghi, rồi chợt giật mình, Giang phu nhân là người mai, nhưng chưa bao giờ thấy nàng ngắt cành ra cắm vào trong bình, hẳn là vì nàng nhẫn tâm thấy hoa sống thoáng chốc biến thành vật chết.

      Giang phu nhân mỗi ngày đều phải lo nghĩ tới chuyện củi gạo dầu muối, nhưng vẫn ôm ấp cảm tình với hoa cỏ. Sơn Chi thầm nghĩ, nếu Giang phu nhân gặp phải Giang lão gia, nàng chắc cũng là người rất có bộ dáng.

      Lão phu nhân thấy trong phòng bày trí hoa lệ, lòng thầm có chủ ý, đoán Ngô gia chắc quá mức lụn bại như lời đồn, tươi cười mặt liền nhiệt tình hơn rất nhiều.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 84: Tình cũ của Giang Nhã
      Posted on 18/04/2017
      Ngô phu nhân thấy lão phu nhân cứ dáo dác nhìn quanh trong sảnh, trong mắt đều là ý cười, “Lão phu nhân chê cười rồi, đồ gỗ hoa lê này sao có thể sánh với gỗ tra danh quý trong phòng lão phu nhân. Chỉ là ta nghĩ, chúng ta ở nhờ nhà các người, tiện dùng gỗ tra, tránh cho sau này dọn sang nhà mới lại thích hợp.”

      Lão phu nhân liên tục đồng ý. Sơn Chi chỉ cúi đầu dùng trà, nàng sớm nhìn ra, bữa cơm hôm nay, e rằng là nhằm mục đích để Ngô phu nhân khoe đồ gỗ mới mua, thuận tiện nhắc khéo mọi người rằng: “Nhà ta còn chưa có tàn đâu.”

      Ngồi mãi lúc, mới có người tới mời mọi người vào vị trí. bàn trải khăn hoa màu xanh bày đầy gà vị thịt cá, đẹp mắt lại mê người, khiến cho lão phu nhân, vốn ngày ba bữa chỉ thấy cháo trắng, càng thêm kiên định rằng Ngô gia chưa từng suy sụp.

      Mẫu tử Ngô phu nhân vẫn y như mấy bận tới ăn ở nhà Giang gia, chỉ gắp mấy miếng muốn ngừng. Có điều hôm nay các nàng đóng vai chủ nhà, khách chưa buông đũa, sao lại có thể biết xấu hổ buông trước? Vì thế hai người chỉ ngồi bên khuyến khích mọi người ăn nhiều vào.

      Sơn Chi và Giang Nhã đều là người chỉ chú ý tới lợi ích thực tế mà phải hư danh. Ngô phu nhân bảo ăn nhiều hai người cứ thuận theo đấy mà gắp. Vốn là chỗ thường xuyên qua lại, hai người cứ coi như ở nhà mà ăn bụng no căng.

      Ăn cơm xong, mấy người dời sang sảnh dùng trà. Gần chạng vạng, Giang phu nhân chuẩn bị cáo từ, mới phát Giang Nhã có ở trong sảnh, chợt nhớ nàng hình như cùng Ngô Ngọc Châu nhà xí vẫn chưa quay lại, thần sắc mặt thoáng đổi, vội sai Kim mama tìm.

      Sơn Chi ngồi nửa ngày, hai chân phát run, tính mượn cơ hội lại chút, liền đứng dậy theo Kim mama. Thư quán chỉ có viện chính, ra khỏi phòng khách là có thể thấy toàn cảnh trong viện. Vậy mà chả thấy bóng dáng Giang Nhã đâu cả.

      Kim mama : “Chắc là ở hậu viện.”

      Hai người xuyên qua ngõ , quả nhiên gặp Giang Nhã ngồi bên miệng giếng ngẩn người, Sơn Chi chưa bao giờ thấy qua bộ dáng ngơ ngác như vậy của nàng ta, liền hoảng sợ, bước nhanh tới kéo nàng ta cái: “Nhã nãi nãi trời lạnh mà còn ngồi đá, sợ bị cảm lạnh sao.”

      Giang Nhã bừng tỉnh, cười cười: “Mới định rửa tay rồi quay trở lại, nhưng giếng sâu quá, ta kéo thùng nước nổi, thấy hơi mệt nên mới ngồi đây nghỉ chút.”

      Sơn Chi sẵng giọng: “Gọi hạ nhân làm là được mà, lỡ như Nhã nãi nãi té xuống giếng rồi sao?” Quay đầu nhìn lại, gã hạ nhân cũng thấy, nàng lắc lắc đầu. Ngô gia mời khách mà lại an bài hạ nhân trực sau hậu viện, “Ngọc Châu muội tử đâu? phải nàng ta cùng tỷ sao?”

      Giang Nhã bị hỏi, mãi lúc mới đáp: “Nàng ta mới vừa rồi còn ở đây mà, chắc ra ngoài gọi người rồi.” Dứt lời, liền đứng lên ra. Sơn Chi chưa kịp gọi lại, thấy nàng ta suýt chút nữa là va vào gốc lê gần đấy.

      Sơn Chi thấy Giang Nhã hơi lại, liền bước chậm lại vài bước, hỏi Kim mama: “Nhã nãi nãi trông lạ quá, hình như gặp phải chuyện gì phải?”

      Kim mama cười : “Thiếu phu nhân đừng lo lắng, Nhã nãi nãi sợ là vô tình gặp phải người nên gặp, nên mới hoảng hốt như vậy. Qua mấy ngày tốt lại thôi.”

      Sơn Chi thấy Kim mama cười ái muội , đoán bà ta biết nguyên do, định gặng hỏi, chợt thấy Ngô Ngọc Châu vào. Nàng đành ngưng câu chuyện, quay trở lại tiền viện trước. Giang phu nhân ra đến cửa, trách cứ Giang Nhã quá lâu khiến người khác lo lắng. Thần sắc mặt Giang Nhã linh hoạt trở lại, đối đáp khác hẳn với lúc nãy.

      Ngô phu nhân tiễn Giang gia ra khỏi cửa xong, vội vàng gọi Ngô Ngọc Châu vào phòng, hỏi: “ tình xong chưa?”

      Ngô Ngọc Châu cười : “Có nữ nhi ở đây, thất bại được. Con trước sai hạ nhân mang cơm của Ngô Nghiêu đặt bàn đá hậu viện, lại nhân lúc Nhã tỷ tỷ nhà xí, dẫn nàng ra đấy. Mẫu thân chưa thấy, lúc hai người bọn họ gặp mặt, nhìn nhau cả buổi! Dù câu nào, nhưng sau khi Ngô Nghiêu trốn về phòng mình, Nhã tỷ tỷ liền ngây ngốc ngồi bên miệng giếng. Theo tình hình này, chỉ sợ bọn họ vẫn chưa quên đoạn tình cảm ngày xưa.”

      Ngô phu nhân gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần hai người hữu tình, việc này tám chín phần mười là có thể thành. Có phần đồ cưới này của Giang Nhã, liền có tiền vốn, nhà ta nhất định có thể trở mình.”

      Ngô Ngọc Châu chần chừ: “Chính là Nhã tỷ tỷ luôn luôn khôn khéo, muốn dụ lấy bạc của nàng, e là rất khó.”

      Ngô phu nhân xuy tiếng: “Khôn khéo thế nào? Sai Ngô Nghiêu dỗ nàng, còn dỗ được sao?”

      Ngô Ngọc Châu nhớ tới cảnh Giang Nhã lặng người ngồi bên giếng, khỏi nở nụ cười: “Nữ tử khôn khéo cỡ nào, gặp phải tình huống này, đều trở nên si ngốc cả. Việc này chỉ cần dì và lão phu nhân phản đối, là có thể thành.”

      Ngô phu nhân : “Nay Giang Nhã ở goá, há có thể so với trước? Dì người nhất định phản đối nữa. Về phần lão phu nhân, chỉ mới thấy chút đồ gỗ trong sảnh là loá mắt, chả có kiến thức gì, dỗ ngọt vài câu là thành thôi. Trở ngại duy nhất là ở Đỗ gia. Tuy tái giá là do bản thân quyết định, nhưng gia đình phu quân quá cố cũng phải gật đầu chuyện mới thành.”

      Ngô Ngọc Châu cười : “Mẫu thân nghĩ , chỉ cần Nhã tỷ tỷ nguyện gả, nàng nhất định tự Ngô gia thuyết phục.”

      Ngô phu nhân nghe vậy, cũng nở nụ cười.

      Sơn Chi trở lại Tĩnh Tâm cư, sau khi rửa mặt chải đầu thay áo, nằm nghỉ giường. Nhưng nhắm mắt lại đều là bộ dáng thẫn thờ của Giang Nhã, nàng rốt cuộc lo lắng, lại mặc quần áo đứng dậy, sai Thu Nhạc mời Kim mama sang.

      Kim mama đến nơi, Sơn Chi cho Thu Nhạc lui xuống, mời Kim mama ngồi, lại rút cây trâm đầu xuống đưa cho bà ta, thẳng: “Mama, lời mama ở hậu viện Ngô gia là có ý gì?”

      Kim mama sớm biết Sơn Chi gọi mình tới là để hỏi chuyện này, liền thu ngân trâm vào tay áo, nhanh chậm, đáp: “Việc này vốn là cấm kỵ trong nhà, phu nhân cho lung tung. Nhưng nếu thiếu phu nhân muốn hỏi, nô tỳ đành cả gan kể chút.

      Trước đây, Nhã nãi nãi vẫn hay tới Ngô gia chơi, qua lại thường xuyên, rồi kết bạn với thiếu gia thứ xuất Ngô Nghiêu của Ngô gia. Ngô Nghiêu thiếu gia kia tâm tư rất sâu, vẫn có ý muốn bước lên trời, đối với Nhã nãi nãi thường dùng lời ngon ngọt dụ dỗ. Nhã nãi nãi tuổi còn , có bao giờ gặp qua chuyện này? Được vài năm, Nhã nãi nãi liền ở trước mặt phu nhân , phải Ngô Nghiêu thiếu gia lấy.

      Phu nhân luôn luôn thương Nhã nãi nãi, sao lại có thể gả nàng cho người do thông phòng sinh ra? Huống chi đó lại là nhà chồng của tỷ tỷ phu nhân, nếu gả qua, phu nhân chỉ sợ cả đời đều ngóc đầu dậy nổi. Vì thế có chết cũng phải ngăn cản. Ngô phu nhân bên kia cũng sợ bị phu nhân chúng ta trách cứ, nên cũng liều mạng ngăn cản, đến nỗi bức tử mẹ đẻ của Ngô Nghiêu thiếu gia.” Nàng thấy Sơn Chi thần sắc thay đổi, cười mỉa : “Nô tỳ cũng chỉ nghe hạ nhân Ngô gia tán gẫu vậy thôi, về phần mẹ đẻ Ngô Nghiêu thiếu gia vì sao mà chết, cũng ai biết. Dù sao từ sau chuyện ấy, Ngô Nghiêu thiếu gia liền trốn tránh Nhã nãi nãi gặp, cũng nhắc lại hứa hẹn phu thê cùng Nhã nãi nãi. Sau Nhã nãi nãi gả sang Đỗ gia, việc này coi như giải quyết được gì nữa. Có điều cũng vì chuyện này mà tình cảm mẹ con của Nhã nãi nãi và phu nhân có phần phai nhạt.”

      Sơn Chi nghe xong, bần thần cả lúc. Nàng nghĩ tới Giang phu nhân luôn thông tình đạt lý trong mắt mình mà cũng có lúc diễn cảnh bổng đả uyên ương. Lúc trước nàng để ý, bây giờ mới nhận ra thái độ của Giang Nhã đối với Ngô phu nhân. Nàng ta thường xuyên châm chọc khiêu khích sau lưng, căn bản đối xử như dì ruột, mà lại giống người dưng nước lã hơn nhiều.

      Kim mama lại : “Nô tỳ mới nãy còn hỏi hạ nhân Ngô gia. Họ bảo Ngô Nghiêu thiếu gia ngụ ở hậu viện.”

      Sơn Chi gật gật đầu, đứng dậy lấy xâu tiền ra thưởng cho Kim mama: “Chớ để lộ ra cho người khác biết ta hỏi người việc này, cũng đừng ra ngoài chuyện Nhã nãi nãi gặp phải Ngô Nghiêu thiếu gia.”

      Giang phu nhân xoay sở tiền bạc có chút khó khăn, ít khi thưởng tiền, Kim mama khó khăn lắm mới được thưởng lần hậu hĩ như vậy, vừa gật đầu đáp ứng, vừa vui mừng trong bụng.

      Tới bữa cơm chiều, Giang Nhã lấy cớ cảm mại, cũng tới Di Dưỡng cư ăn. Liên tục mấy ngày, đều tình trạng như vậy. Sơn Chi biết nàng đột nhiên nhìn thấy người cũ, trong lòng day dứt, nên cũng quấy rầy, chỉ ngồi trong viện thêu thùa may vá cho qua thời gian. Nàng nghĩ, Giang Nhã bất quá chỉ mới hai mươi mốt tuổi, Ngô Nghiêu thiếu gia cũng chưa lấy vợ. Hai người nếu có tình, nối lại duyên cũ, chắc gì chuyện xấu? Chỉ là việc cảm tình, Sơn Chi luôn chủ trương thuận theo tự nhiên, người ngoài nhúng tay vào ngược lại lại hay.

      Ngày mùng tám, Nhị Nha lại đến lần nữa, mang theo mười tấm da hồ. Trong đó mặc dù có da cáo đỏ, nhưng chỉ tốn có hai lượng bạc tổng cộng, Sơn Chi cảm thấy vui mừng cười khép miệng. Lại qua thêm hai ngày, Đồ mama mang quà lễ tới. Sơn Chi bồi nàng tới chào hỏi vòng các viện, rồi mới trở về Tĩnh Tâm cư trò chuyện.

      Đồ mama lấy từ trong người ra tấm khế ước, đưa cho Sơn Chi: “Nô tỳ theo ý đại tiểu thư, dựng xưởng làm đường. Phu nhân vẫn nhất định làm giống như sinh ý hồ cá, chia làm ba phần. Tỷ đệ ba người mỗi người phần, đây là phần khế ước của đại tiểu thư.”

      Sơn Chi đáp: “Sinh ý hồ cá, ruộng điền, ta vốn muốn để lại cho nương lo liệu chuyện sinh hoạt của đệ đệ muội muội, chắc nàng sợ ta trong tay có tiền, ở Giang gia có chỗ đứng nên mới đưa khế ước cho ta. Nay trong tay ta có cửa hàng điểm tâm, nếu lại lấy phần của ấu đệ, sao có thể thảnh thơi mà sống? , xưởng đường này ta lấy. Về phần ruộng điền hồ cá, ta cũng muốn trả lại cho nương. Nương muốn chia cho Quả Tử cùng Kim Bảo thế nào chia, ta hỏi tới nữa.”

      Đồ mama thấy nàng chuyện khẩn thiết, cũng khuyên nữa, hỏi: “Sinh ý cửa hàng điểm tâm của đại tiểu thư vẫn tốt chứ?”

      Sơn Chi cười: “Đồ mama hỏi, ta cũng dối gạt, năm kiếm lời khoảng ngàn lượng.”

      Đồ mama cúi đầu tính toán lúc, mới : “Nếu chỉ có hai người đại tiểu thư và gia, chi tiêu hàng năm, ngàn lượng là đủ. Nếu tính luôn cả nhà Giang gia, nhân tình qua lại, lại thành thiếu. Chưa kể tới thân phận cử nhân của gia, chi tiêu quan hệ thể dè sẻn. ngàn lượng này là lấy trứng chọi đá.”

      Sơn Chi cười : “ có trưởng bối, chi tiêu trong gia đình tới lượt ta lấy bạc ra dùng. Lại , trong nhà mặc dù suy tàn, nhưng tướng công hãy còn vài phần thể diện, khi có người đến mượn danh tiếng, cũng có chút tiền bạc nhập trướng. Chuyện sinh hoạt trong nhà bình thường vẫn ứng phó được.”

      Đồ mama gật đầu, : “Cũng đúng. Nếu vậy, nô tỳ cũng miễn cưỡng đại tiểu thư nữa, nhưng đối với phu nhân, nô tỳ chỉ có thể đại tiểu thư bảo ở xa tiện, nhờ phu nhân giúp quản lý, vậy phu nhân mới thấy an tâm. Hơn nữa, đây cũng coi như là chừa cho đại tiểu thư đường lui.”

      Sơn Chi nghĩ chỉ cần để bạc lại nhà mẹ đẻ, dù xử lý thế nào cũng được. Vì thế, nàng gật đầu: “Cứ như vậy.”

      Hai người lại tới chuyện xưởng đường. Về phương diện này, Đồ mama có chút tự hào: “Nô tỳ ban đầu ra giá hai lượng bạc thạch, bán vài thạch đường Tây Dương ra ngoài. Mấy ông chủ cửa hàng tạp hoá ở Giang Lăng biết xưởng đường Lan gia có bán đường Tây Dương, đều chạy đến mua. Nay còn có chưởng quỹ từ mấy huyện lân cận tới bàn chuyện làm ăn. Xưởng làm ra bao nhiêu đường là bán hết bấy nhiêu. Mấy tháng nay cũng kiếm được ít nhất sáu bảy trăm lượng bạc.”

      Sơn Chi chợt thấy hưng phấn cả người, hỏi: “Vậy có đủ nguyên liệu ?”

      Đồ mama cười : “Đương nhiên là đủ. Nô tỳ trước khi xây xưởng đường, thu mua hơn phân nửa đường đen ở Giang Lăng. Đợi khi nấu xong, có thể kiếm được hơn ngàn lượng bạc. Chỉ sợ để lâu đường đen bị hỏng, sang năm lại có người chế biến nữa, chúng ta muốn làm, còn cần phải tìm mua mía mới được.”

      Sơn Chi lắc đầu: “Đồ mama có thể tìm mấy nơi chế biến đường đen có uy tính, bảo bọn họ tiếp tục sản xuất đường đen, sau đó bán lại cho xưởng của chúng ta. Bọn họ có lợi nhuận, chúng ta cũng lược bớt được rất nhiều phiền toái.”

      Đồ mama vui vẻ đáp: “Đại tiểu thư đúng. Đợi nô tỳ trở về lo liệu việc này.”

      chuyện lúc, Đồ mama mới cáo từ. Sơn Chi gói bốn tấm da hồ lại đưa cho nàng, tấm là cho nàng, ba tấm còn lại để cho nương cùng đệ muội làm áo mặc.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 85: Ngô Nghiêu bỏ trốn
      Posted on 20/04/2017
      Phần Giang phu nhân, hôm ấy thấy Giang Nhã mất tích cả lúc lâu, có chút nghi ngờ. Sau lại thấy, khi Giang Nhã trở về vẫn đối đáp bình thường, nên để bụng chuyện này cho lắm. Nhưng mấy hôm liền Giang Nhã cáo bệnh trốn trong phòng, thỉnh đại phu tới xem đại phu lại chẩn ra bệnh, chỉ mệt mỏi thông thường. Giang phu nhân lại càng thêm lo lắng, gọi Kim mama tới hỏi: “Hôm ấy các người tìm thấy Nhã nhi ở thư quán nàng làm cái gì?”

      Kim mama nhận thưởng của Sơn Chi, liền ém nhẹm việc này lại, đáp: “Ngô gia hạ nhân đủ, Nhã nãi nãi ở bên giếng múc nước. Làm xong là trở lại ngay.”

      Giang phu nhân thấy hỏi ra nguyên cớ, bèn lấy lý do thương lượng quà lễ ngày Tết, gọi Sơn Chi vào phòng, vờ như vô tình, : “Bệnh của Nhã nhi, uống thuốc mấy thang rồi mà vẫn khỏi, khiến người ta phiền muộn.”

      Sơn Chi nghe ra lời của Giang phu nhân có chút khả nghi, đây hẳn là muốn hỏi nàng chuyện ngày hôm ấy. Nàng liền giả như hiểu, chỉ lấp liếm bằng bệnh trạng: “Nhã nãi nãi hôm ấy múc nước xong là trở lại ngay. Thùng nước lớn như vậy, nàng lại quen việc nặng, vất vả kéo được thùng lên chắc mồ hôi đầm đìa, bị gió lạnh thối trúng nên mới bị bệnh đây.”

      Nàng lời này vốn chỉ thuận miệng, nhưng Kim mama vô tình cũng gần giống như vậy với Giang phu nhân. Giang phu nhân đối chiếu lời của hai người, cũng chỉ đành chấp nhận đây chính là tình hình thực tế, trong lòng cảm thấy kỳ lạ vì sao Ngô phu nhân lại sơ suất như vậy, nhíu mày : “Tỷ tỷ xưa nay vô cùng chú ý tiểu tiết. Sao lần này đãi khách lại an bài hạ nhân trực ở hậu viện thế này.” Dứt lời, lại sực nhớ Ngô gia nay thể so với lúc trước, hạ nhân quay ngoảnh lại cũng chỉ có bốn năm người, căn bản đủ dùng. Vì thế nàng cũng gì thêm nữa.

      Giang phu nhân chỉ lo cân nhắc việc hạ nhân, lại nghi ngờ lời của Kim mama, vốn quên bà ta Ngô Nghiêu lúc ấy ở chỗ nào, chỉ ngầm cho rằng Ngô Nghiêu có lẽ ra ngoài cùng Ngô Giang.

      Sơn Chi nghe Kim mama kể lại chuyện xưa của Giang Nhã, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Tỷ muội Giang phu nhân đều có ý muốn chia rẽ hai người Ngô Nghiêu và Giang Nhã, đương nhiên phải cực lực ngăn cản bọn họ gặp mặt. Vậy tại sao hai người đó lại có thể dễ dàng gặp lại nhau ở hậu viện như vậy? Đến khi Giang phu nhân nhắc tới việc có hạ nhân trực ở hậu viện, nàng mới cẩn thận suy nghĩ, đoán rằng việc này hẳn là có người an bài. Nếu trong nhà có tiệc, phòng bếp lại nằm ngay sau hậu viện, sao lại có lấy hạ nhân cho được? Chỉ là người nào an bài, và an bài chuyện này vì mục đích gì, Sơn Chỉ quả thực nghĩ ra.

      Cứ như vậy, trong lòng Sơn Chi phát lạnh, Giang phu nhân chuyện với nàng, nàng cũng mấy chú tâm. Từ biệt Giang phu nhân, do dự lúc, nàng quyết định tới Vân Lai cư.

      Giang Nhã thấy Sơn Chi vén mành cửa bước vào, liền cười đứng dậy, đỡ Sơn Chi tới ngồi gần lò than: “Muội là phụ nữ có mang, còn tới chỗ của người bệnh như ta làm gì? Coi chừng lây bệnh bây giờ.”

      Sơn Chi từ đầu tới cuối đánh giá nàng phen, tinh thần có vẻ tốt, mặc áo gấm trắng, dọc theo vạt áo thêu hình điệp vũ màu hồng, đầu cài trang sức bằng vàng, đoan trang ngồi cạnh bàn gảy bàn tính, rất có phong cách của người phú quý, trông chẳng có chút gì giống người mang bệnh cả. Nàng cũng vạch trần ngay, chỉ : “ mình buồn đến phát sợ, nên muốn tới thăm tỷ chút.”

      Giang Nhã sai Dương Liễu đem sổ sách cất vào, tự mình lấy ấm nước đặt lò than, rót chén trà đưa cho Sơn Chi: “Trong nhà nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy người, đúng là buồn .” Nàng ngẩng đầu, thấy Sơn Chi đặt chén trà sang bên, bèn nở nụ cười: “Xem ta kìa, vậy mà lại quên lời muội , muội có thai uống được trà.” Đoạn lại gọi Dương Liễu mang bình nước ấm lên.

      Sơn Chi thấy nàng có vẻ bận rộn, giống người mang tâm , nên cũng an tâm ngồi buôn chuyện cùng nàng.

      Được lúc, Sơn Chi mới cười : “Phu nhân đau lòng Nhã nãi nãi, mới nãy còn nhắc tới chuyện này, dì xưa nay là người quy củ vô cùng, hiểu sao lại quên sắp đặt người trực hậu viện, hại Nhã nãi nãi phải tự mình múc nước đến đổ bệnh.” Nàng lời này, cũng có ý muốn nhắc Giang Nhã việc hậu viện ngày ấy có người hiển nhiên là có vấn đề.

      Nàng cũng thể quang minh chính đại với tỷ tỷ của phu quân cẩn thận với người của Ngô gia, chỉ có thể ở bên nhắc khéo hai lời mà thôi.

      Giang Nhã mấy ngày nay tâm tình mụ mị, cho dù có nhớ tới chuyện ngày hôm đó cũng chỉ nhớ mỗi mình Ngô Nghiêu, căn bản hề nghĩ tới chuyện vì sao hậu viện lại có người. Bây giờ, nghe Sơn Chi đề cập tới chuyện này, trong lòng bất chợt sinh nghi, thần sắc mặt có chút bất định.

      Sơn Chi thấy nàng ta cơ hồ cắn nát môi dưới, liền biết nàng ta thông suốt, nhưng lại sợ nàng ta làm ra chuyện gì quá khích, khiến bản thân mất mặt, liền hô lên: “Nhã nãi nãi?”

      Giang Nhã sực tỉnh, vẫy tay bảo Dương Liễu ra ngoài, đứng dậy đóng cửa, rồi trở lại chỗ ngồi, tròng mắt cũng hoen đỏ: “Cũng tại ta khờ.”

      Sơn Chi hít hơi, nàng quen nhìn Giang Nhã khôn khéo, tính toán, giờ lại thấy Giang Nhã biểu tư thái nữ nhi thế này, thực biết phải ứng phó thế nào, chỉ đành hồ đồ giả bộ: “Nhã nãi nãi quản lý phường thêu Vân Lai thành công đến mức này, cho dù là nam nhân, cũng nhất thiết làm được như tỷ. Nếu tỷ tự nhận mình ngốc, chả có ai thông minh cả.”

      Giang Nhã dù có oán hận đến đâu, nhưng nghe Sơn Chi nịnh nọt như vậy, cũng tiêu bớt mấy phần, sâu kín : “Đệ muội đến tận nơi nhắc nhở, hẳn là biết đoạn chuyện xưa của ta?”

      Nàng trực tiếp ra, Sơn Chi cũng tiện giả ngu nữa, gật đầu : “Hôm ấy thấy Nhã nãi nãi có gì đó đúng, ta sợ tỷ gặp chuyện bất ổn, nên hỏi Kim mama. Kim mama có sơ qua cho ta nghe.”

      Giang Nhã hoảng hốt: “Kim mama ? Vậy mẫu thân bên kia biết chuyện rồi?”

      Sơn Chi lắc đầu: “Ta dặn Kim mama, bà ta hình như cũng ra.”

      Giang Nhã yên lòng: “Vậy cảm tạ đệ muội.” Lại hừ tiếng, “Dì sợ nếu ta gả cho Ngô Nghiêu, bà ta thể chèn ép Ngô Nghiêu, chia gia sản cho Ngô Nghiêu nữa. Bà ta ép nương thân sinh của Ngô Nghiêu phải nhảy giếng, khiến Ngô Nghiêu đổ chuyện này lên đầu ta, thèm để ý tới ta nữa. Bà ta lại còn khuyến khích mẫu thân thúc đẩy việc hôn của ta với Đỗ gia…… Bây giờ lại nghĩ đủ mọi cách để cho ta và Ngô Nghiêu gặp lại nhau, đây là vì lý do gì? Chắc chắn ngoài chuyện Ngô gia của bà ta suy bại, nên sinh lòng mơ tưởng tới đồ cưới của ta đâu. Đệ muội cứ yên tâm, khoan tới chuyện ta hận dì và Ngô Nghiêu, cho dù hận, ta cũng vẫn là con dâu Đỗ gia, gây ra chuyện tổn hại tới mặt mũi Đỗ gia và Giang gia.”

      Sơn Chi chỉ muốn Giang Nhã đề phòng Ngô gia chút, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngăn cản Giang Nhã tái giá. Giờ lại nghe Giang Nhã lời này, nàng cũng tự thấy mình có vẻ như xen vào chuyện của người khác, mặt có chút tái, đứng dậy cáo từ, lúc xuất môn vẫn nhịn được, : “Nhã nãi nãi tin cũng được, tin cũng được, nhưng ta vẫn luôn cho rằng, nữ tử tái giá phải là chuyện tổn hại mặt mũi.”

      Giang Nhã nghe vậy có hơi chấn động. Nàng nhìn Sơn Chi ôm bụng cẩn thận xuất môn, lại nghĩ tới Sơn Chi mấy hôm nay giúp nàng ít, trong lòng có chút hối hận mình hơi quá lời, đứng ngẩn người trước cửa lúc rồi mới thở dài hơi.

      Nhưng Ngô gia có ý muốn khơi lại chuyện ngày trước, Giang Nhã liền thấy bớt phần nhu tình, nhiều hơn phần hận ý. Nàng nhớ lại ngày trước Đỗ Doãn đối với mình cũng tệ, nên thầm thề gặp lại Ngô Nghiêu nữa.

      Ngày thứ hai, Giang Nhã sai Dương Liễu cầm theo nửa giỏ khoai lang, đường hoàng mang tới Tĩnh Tâm cư, vừa vào cửa : “Ta thích nhất là ăn khoai lang đệ muội nướng, nên mang nửa giỏ tới để đệ muội nướng cho ta ăn đây.”

      Sơn Chi thích ăn khoai lang nướng, nhưng Giang Nhã lại ngại bẩn tay, nên cũng thích mấy. Lần này nàng ta mang cả nửa giỏ khoai tới cửa, quả thực rất có hảo ý. Nàng liền thuận theo Giang Nhã, mời nàng ta ngồi xuống, sai Thu Nhạc bỏ thêm than, lùi vào trong lò than hai củ khoai lang, trong lòng khỏi cảm thán, đảo mắt cái Giang Nhã biến trở lại thành người mê tiền lúc trước – cho dù có ý cảm tạ cũng muốn tiêu tiền, chỉ lấy của phòng bếp nửa giỏ khoai lang dùng tới.

      Ngô gia mời sang nhà uống rượu, Giang phu nhân cũng thể mời lại lần, bèn định ngày lành, đưa bái thiếp qua, rồi cho người gọi con dâu cùng nữ nhi tới thương lượng món ăn.

      Sơn Chi nghe có mời cả nam tử của Ngô gia, liền lặng lẽ nhìn Giang Nhã. Giang Nhã vậy mà lại có vẻ tự nhiên hào phóng, : “Tuy là thân gia, nhưng cũng phải người nhà. Tiệc của cả nam tử lẫn nữ quyến đều đãi ở Di Dưỡng cư hay. Hay là bàn đãi ở Di Dưỡng cư, còn bài ở Thưởng Mai cư, mẫu thân thấy thế nào?”

      Giang phu nhân vốn có ý muốn khảo nghiệm nữ nhi chút, nghe Giang Nhã vậy, mặt liền có nét vui mừng, gật đầu đồng ý cả.

      Sơn Chi thầm lắc đầu, Giang Nhã giấu đầu hở đuôi, đủ để thấy trong lòng vẫn bỏ được chuyện này. Chẳng qua, Sơn Chi nghĩ chuyện này nàng ta phải tự mình minh bạch, nên Sơn Chi cũng chỉ ngồi bên xen vào.

      Ngô phu nhân nhận bái thiếp, thấy mặt còn mời cả nam tử , liền đoán đây hẳn là do Giang Nhã có ý muốn gặp lại Ngô Nghiêu, liền cười , kể lại cho Ngô Ngọc Châu, rồi lục lọi tìm được kiện trường bào tơ lụa màu thiên thanh, sai nha hoàn bên người đưa cho Ngô Nghiêu, để ngày mai mặc sang Giang gia.

      Ngô Nghiêu nhận lấy trường bào, vuốt ve chút, lạnh lùng cười, : “Ngươi với mẫu thân, ta ở lại giữ nhà, đề phòng kẻ trộm thừa dịp.”

      Sau khi nha hoàn kia quay lại bẩm với Ngô phu nhân, Ngô phu nhân thấy hiểu ý mình, giận tới suýt đập vỡ chén trà. Ngô Ngọc Châu giơ tay ngăn lại: “Mẫu thân, bộ trà cụ này cũng ít nhất hai lượng bạc đấy.”

      Ngô phu nhân chợt bừng tỉnh, nghĩ tới đây là bộ trà cụ mình mua để làm cảnh, nếu đập bể phải mua lại bộ mới, liền nhàng đặt chén trà xuống bàn, chỉnh lại quần áo, đến phòng củi cạnh bếp ở hậu viện, lớn tiếng: “Trong nhà có hạ nhân, làm gì tới lượt thiếu gia như ngươi ở lại giữ nhà?”

      Ngô Nghiêu hừ lạnh tiếng trong lòng, thầm nghĩ: Thiếu gia nào mà lại ở phòng củi cạnh bếp? Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn mặt đổi sắc, thản nhiên : “Làm sao tin được hạ nhân? Chủ tử ở nhà, bọn họ còn tụ tập chỗ uống rượu đùa giỡn hay sao?”

      Ngô phu nhân nhớ lại trận cháy, cũng chính là vì bọn hạ nhân trốn ở trong phòng củi đốt nến uống rượu, lửa bén vào củi mới gây ra đại hoạ, liền cứng họng. Nghĩ nghĩ, cũng vòng vo, thẳng: “Nay tài vật trong nhà mất hết, chỉ còn lại có hơn trăm mẫu ruộng, trong nhà hết tiền đặt mua sính lễ cho đệ muội ngươi. Ta nghĩ, chẳng thà để ngươi xuất ra bản , dỗ Giang Nhã về nhà, có đồ cưới của nàng ta mang tới, chuyện của ngươi ta quản nữa.”

      Ngô Nghiêu vừa nghe, biết Ngô phu nhân phải vì suy nghĩ, mà là vì muốn tính kế đồ cưới trong tay Giang Nhã. nhớ tới vết thương trong lòng ngày trước, hận ý nháy mắt bốc lên ngùn ngụt. lại nghĩ tới kế hoạch của mình, hít hơi, cưỡng ép đè hận ý xuống, mặt tươi cười: “Đa tạ mẫu thân vì ta mà suy nghĩ.”

      Ngô phu nhân vừa lòng rời .

      Đến tối, Ngô Nghiêu tắm rửa rồi thu thập hai bộ quần áo, ôm trong người, lặng lẽ ra khỏi cửa. dùng tên giả là Xa Nghiêu, đêm đó ngủ lại khách điếm. Ngày thứ hai, mướn chiếc xe ngựa, ra khỏi thành, đến chỗ trong rừng cây, tìm cớ đuổi người đánh xe , chính mình lặng lẽ vào rừng cây, ở chỗ bí mật đào ra hai rương gỗ chứa đầy ngọc ngà châu báu, chuyển lên xe ngựa, lại mang hai tảng đá giả trang ở xe ném xuống vách núi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :