1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 21: cực hạn

      Đúng lúc Thanh Hoa chuẩn bị ra tay đánh lén,Nguyệt Vương lại hô lên: "Nhìn kìa, phía trước có người đến!"

      Tất cả mọi người đứng lên, quả nhiên thấy nơi xa có đám người tiếp cận họ rấtnhanh.

      "Là người của Thiên vương sao?" Mễ Tu Tư cau mày nhìn về phía trước.

      "Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm. . . . . ." Thích Ngạo Sương lại kinh ngạc nhìn về những ngườiđang tiến đến,phun ra hai cái tên này.

      "Bọn họ. . . . . ." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, trong mắt có nghi ngờ.

      "Là quân của Thiên Vương." Mễ Tu Tư khẳng định .

      Cầm đầu đám người là Địch Thản Tư và KiềuNạp Sâm, phía sau là các thị vệ. Tất cả mọingười cưỡi những con chim bay tolớn. nhóm người bay đến cách bọn Thích Ngạo Sương năm mươi mét dừng lại.

      "Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm. . . . . ." Thích Ngạo Sương mở miệng, vẻ mặt nghi ngờ.

      "Chúng ta tới đón ngươi." ánh mắt của KiềuNạp Sâm rất là phức tạp, cứ như vậy sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trầm giọng .

      "Đón ta?" Thích Ngạo Sương hơn nghi ngờ.

      "Thiên vương đợi các ngươi. Đến đây ."Địch Thản Tư cũng là lạnh lùng bỏ lại những lời này, thay đổi phương hướng.

      "Yên tâm, Thiên vương làm hại cácngươi, chờ các ngươi đến." Kiều NạpSâm vẻ mặt có chút cổ quái, nhìn Thích NgạoSương hình như muốn lại thôi.

      "." ánh mắt của Nguyệt Vương trầm xuống, như đinh chém sắt. Cuối cùng cũng tới thời điểm phải đối mặt.

      Mễ Tu Tư gật đầu cái, cưỡi ngựa heo Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Đoàn ngườihung dũng tiến vào tòa thành của Thiên Vương.

      "Kiều Nạp Sâm, các huynh làm sao xuất hiệntại nơi này?" Thích Ngạo Sương mở miệng hỏithăm. Bởi vì nàng chú ý tới y phục của Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm hơi khác thường. Hai người mặc y phục cao quý, bên bả vai lại có trang bị cả khối giáp, bảo kiếm đeo bên hông.

      "Ta là Vĩnh Vương. Địch Thản Tư là BạchVương." Kiều Nạp Sâm câu trọng điểm.

      "Như vậy, các ngươi là người của Thiên vươnghay sao?" Nguyệt Vương nghe đến đó, nhướngmày, trầm giọng hỏi.

      "Cái gì mà người của ai, chúng ta chỉ làm khác mà thôi." Kiều Nạp Sâm liếc Nguyệt Vương cái, vui " tại phụ trách truyền lời. Thiên vương đợi các ngươi."

      "Kiều Nạp Sâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Thích Ngạo Sương dĩ nhiên hiểu chuyện này tuyệt đối đơn giản như vậy.

      "Ngươi rồi biết." Kiều Nạp Sâm xoay mặt, gì thêm.

      Địch Thản Tư bay thẳng đến ở phía trước, trầm mặc . Kiều Nạp Sâm bay lên, cùng Địch Thản Tư song song phi hành.

      "Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc suy nghĩgì?" Kiều Nạp Sâm đến gần Địch Thản Tư, dùng thanh mà chỉ có hai người mới nghe được với .

      Địch Thản Tư nhìn Kiều Nạp Sâm, cũngkhông , mà là là kéo dây cương, cho chim bay nhanh hơn.

      Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm và cả đoànngười Thích Ngạo Sươn bay đến cung điện của Thiên Vương. Xa xa Thích Ngạo Sương liền thấy tòa cung điện cao lớn, lơ lửng mặthồ, nước hồ mảnh màu xanh lá, cung điệntoàn bộ được xây dựng bằng loại đá trắng nhưtuyết. Màu trắng cung điện và màu xanh của nước hồ tạo thành cảnh tượng xa hoa. Thích Ngạo Sương trầm ngâm nhìn, cung điện lơlửng mặt nước? vậy chỗ cái bóng đó chínhlà chỗ của Tạp Mễ Nhĩ?

      Mọi người đáp xuống trước cung điện, trong cung điện lập tức chạy đến hai nhóm thị vệ, xếpthành hàng sau khi nhận lấy dây cương, đemtoàn bộ chim bay vê phía khác. Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư ở phía trước, đoàn người Thích Ngạo Sương theo sát ở phía sau, cứnhư vậy vào cung điện.

      Vào cung điện, có giọng hát bay vào tai mọingười. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau cái, họ đều thấy chút kinh ngạc trong mắt đối phương.

      Càng vào sâu trong cung điện, tiếng hát và tiếng cười đùa càng ràng hơn. Thích NgạoSương quan sát cái cung điện này, cung điện mặc dù được trang hoàng hết sức cao quý,nhưng là có chút cũng rất kỳ quái. tườngcó rất nhiều gương, ngay cả trần nhà cũngcó gương rất lớn. Mấy chỗ rẽ đều có gương. Mỗi khúc ngoặt mọi người đều bị hình ảnh của chính mình dọa hết hồn.

      "Tại sao lại có nhiều gương như vậy? ta phải biến thái tới mức này chứ." Nguyệt Vương khẽ cau mày, tựa như lầm bầm lầu bầu vừa tựa như với mọi người.

      "Ngươi là, trước kia cái cung điện này phải như thế?" Lai Lỵ mở to hai mắt tò mò nhìnchung quanh đặt câu hỏi.

      "Dĩ nhiên là có dáng vẻ cổ quái như vậy."Mễ Tu Tư tức giận trả lời, "Cũng biếttrong đầu nghĩ như thế nào!"

      "Nhìn thấy biết thôi." Nguyệt Vươnglạnh nhạt , "Nếu phái người đến tìm chúng ta, chỉ sợ có đối sách rồi."

      Mễ Tu Tư giựt giựt khóe miệng gì thêm.

      Mọi người tới đại điện, những tiết mục ca múakia vẫn được tiến hành. Mà ở đại điện, nam tử tuấn mĩ, y phục đơn giản mà cao quý, cứ như vậy lười biếng tựa vào ghế ngồi. thân áo đen, thậm chí có chút trang sức nào, mái tóc trắng như tuyết cột lên mà tùy ý thả ra, tóc dài chạm mặt đất. Dướicặp lông mày dài là con ngươi mà nâu, khóemiệng của khẽ mang theo nụ cười nhànnhạt. Khi thấy đám người Thích Ngạo Sươngtới, vẻ mặt như cũ có thay đổi gì.

      Thích Ngạo Sương nhìn người đàn ông này, hắnchính là Bạch vương tiền nhiệm, bây giờ trở thánh Thiên vương sao? Vốn cho rằng là kẻ tràn đầy hơi thở bạo ngược, nhưng tại sao lại mang cho nàng cảm giác nhu nhược và còn có cả đau thương.

      Lai Lỵ nhìn Thiên Vương ngồi phía trênbằng con mắt thù hận. Chính là kẻ này làm cho tộc nàng bị diệt hết, đáng hận, đáng chết! Lai Lỵ siết chặt quả đấm, người khẽ run. Lúc này, bàn tay ấm áp nhành đặt bả vai nàng.Lai Lỵ quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của TấnDiêm. Tẫn Diêm nhàng lắc đầu. Nước mắt Lai Lỵ sắp rớt xuống, nàng hiểu ý tứ của Tấn Diêm. Nàng bây giờ phải đối thủ củaThiên vương, trước tiên hãy yên lặng theo dõi biến hóa.

      "Ngươi tới." Thiên vương khẽ ngẩng đầu, nhưng có nhìn những người khác cái,chỉ nhìn Thích Ngạo Sương mỉm cười ra khỏi câu như vậy.

      "Ngươi biết ta tới sao?" ánh mắt Thích NgạoSương khẽ chìm, nghe được câu của Thiên vương có hàm ý khác.

      "Dĩ nhiên, ta mực chờ ngươi. giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ta phải báo đáp , tamột mực chờ ngươi ở đây." khuôn mặt tuấn mĩ của Thiên vương mang nụ cười nhànnhạt..

      "Tây tháp! Ngươi giết hại Thiên vương, trời đấtkhông dung!" Nguyệt Vương tứ giận gọi thẳngtên thiên vương.

      "Hừ!" Thiên vương hừ lạnh tiếng, tay nhè vung lên, Nguyệt Vương liền giống như mộtviên đạn, bay thẳng tới đạp mạnh vào bức tường. Nguyệt Vương như con búp bê sứ vỡtan tành, xụi lơ rơi xuống nền nhà. Hiển nhiên là bị thương .


      "Nguyệt Nha Nhi!" trong lòng Mễ Tu Tư trầm xuống, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ.

      "Hả?"Thiên Vương đứng lên tính tung ra mộtchiêu tiếp theo nhưng rốt cuộc lại ngừng động tác.

      Sắc mặt của Lai Lỵ bây giờ mảnh tái nhợt. Nàng rốt cuộc hiểu rằng trước mặtThiên Vương mình bé tới mức nào. Nếu Thiên vương nguyện ý, trong nháy mắt có thểgiết chết nàng. Thanh Hoa cũng chỉ lơ đễnh. vẫn còn kém xa chủ nhân

      "Thiên vương!" ánh mắt của Thích Ngạo Sươnglạnh xuống, "Ngươi chờ ta , phải để ta xem cái này chứ?"

      "Dĩ nhiên phải." Thiên vương khẽ mỉmcười, thả tay xuống, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương , "Ta chờ ngươi , là vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người kia."

      "Có ý gì, " sắc mặt của Phong Dật Hiên trầm xuống. Tâm nguyện cuối cùng, lời này là có ýgì?

      "Trước đó, ta muốn hỏi ngươi vấn đề."Thiên vương để ý đến Phong DậtHiên vấn đề, mà là chậm rãi lần nữa ngồixuống, nhìn Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nghiêmtúc.

      "Vấn đề gì? Tâm nguyện cuối cùng là có ý gì? Là ?" Thích Ngạo Sương thấy Thiên vươnglộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. tâm nguyện cuối cùng? Chẳng lẽ lại là tâm nguyện cuối cùng của Tạp Mễ Nhĩ?

      "Ngươi, cho rằng là cái gì? Ngươi mộtngười, phải làm gì cho họ?" Thiên vương trả lời vấn đề của Thích Ngạo Sương, mà là trầmgiọng hỏi, chợt từ từ vươn tay nhàng vuốtve khuôn mặt của mình, mà vẻ mặt của lại là càng ngày càng hưởng thụ, càng ngày càngthỏa mãn. Cảnh tượng quỷ dị khác thường.
      Thích Ngạo Sương sửng sốt, nàng là khôngngờ Thiên vương đột nhiên lại hỏi vấn đề này.

      ", là. . . . . ." Thích Ngạo Sương á khẩu trả lời được, nàng chợt phát mình có cách nào trả lời được cái vấn đề này. là cho ? là hai người bên nhau mãi mãi? là cả đời theo đuổi? là. . . . . .

      " là hai người hi sinh vì nhau. Có thể làmbất cứ chuyện gì. Hi vọng hai người có thể vĩnh viễn ở chung chỗ." Kiều Nạp Sâm rốt cuộc cũng chen miệng vào. Đây chính là tình của , chỗ này cũng có nhiều người đồng ý.

      "!" Thiên vương lại như đinh chém sắt hủy bỏ, tiếp đó tay phải nhàng vuốt tay trái, mặt hạnh phúc mà thỏa mãn , ", là đến khi trong ngươi có ta, trong ta có ngươi,từng miếng từng miếng ăn hết vào bụng."

      đại điện mọi người đều là cả kinh, trong lòng đều lạnh toát đến cực điểm. Bởi vì động táccủa Thiên Vương quá quỷ dị: "Ta , chonên ta xơi tái rồi, ở tong thân thể của ta. . . . ."

      Những lời này tất cả mọi người đều nghe , trong đầu ai cũng nổ tung. Lai Lỵ đưa tay che miệng của mình, bộ mặt thể tin, đáy mắt có hoảng sợ cùng cực. Trong đại điện an tĩnh đến quỷ dị, thanh nào. Mọi người nghe được tiếng tim mình đập.

      "Đây chính là cực hạn, các ngươi có hiểu ?" Thiên vương chậm rãi quay đầu, nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười, "Ngươi đếnrồi, ta muốn báo đáp nguyện vọng của , chonên ngươi . . . . . ."
      ( Sặc ~ thế rốt cuộc cha nội này ông ThiênVương cũ hay Tạp Mễ Nhĩ vậy???? Biến cmnthái ~~)

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 22: Tạp Mễ Nhĩ

      " đâu?" Thích Ngạo Sương nhìn Thiên Vươngtrước mắt, cảm giác trong lòng cũng là cực kỳphức tạp.

      "Đến nơi muốn." Thiên vương chậm rãixoay người, nhìn Thích Ngạo Sương, cười khổnói, "Các ngươi căn bản biết gì là cả."

      "Ngươi mới hiểu cái gì là . Ngươi thậtlà kẻ điên, biến thái!" Lai Lỵ rốt cuộc nhịn được chạy tới mắng to, "Tình cảm của ngươi và người kia mà gọi là à? là nguyện ý vì người bỏ tất cả, phải tùy tiện đoạt tính mạng của người khác! Ngươichỉ thích chính ngươi, căn bản suy nghĩ đến cảm giác của người khác."

      "A, như vậy ngươi hiểu thế nào là ư?"Thiên vương cười lạnh.

      "Ít nhất so với ngươi ta hiểu hơn nhiều." Lai Lỵ tức giận mắng mỏ.

      "Ngươi nguyện ý chết vì người ngươi ?"thanh Thiên vương nhàn nhạt, dịu dàng khác thường.

      "Dĩ nhiên! Ta tuyệt đối giống nhưngươi, giết chết người mình . Đó phải là !" Lai Lỵ kích động giận dữ mắng mỏ Thiên vương.

      "Ngươi sai lầm rồi, ta có giết . Ta cùng vĩnh viễn bên cạnh nhau." Thiên vương lại quay đầu nhìn tấm gương bên cạnhlẩm bẩm, "Các ngươi làm sao hiểu được như thế nào là cực hạn. . . . . ." tại mọi ngườirốt cuộc hiểu trong cung điện vì sao lại trang hoàng kì quái như thế, toàn là gương, ra là như vậy!

      Lai Lỵ giận đến mức nắm chặt quả đấm, trong mắt nàng, Thiên Vương quả là biến thái.

      Thiên vương khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương : "Ta thèm tranh luận cùng các ngươi. là cái gì chính cácngươi tự trả lời . Đến nơi các ngươi muốn đến ."

      "Đáng ghét!" Lai Lỵ cắn răng thấp nặn ra hai chữ này .

      Thiên vương cũng chỉ liếc qua Lai Lỵ cái,ánh mắt dời đến chỗ Tẫn Diêm, đáy mắt thoángqua tia mỉa mai .

      "Ngươi ngươi Thiên Vương nên mới phản bội mưu sát Thiên Vương?" Mễ Tu Tư ôm Nguyệt Vương hôn mê vào trong ngực,ngẩng đầu mặt trầm hỏi .

      " liên quan tới các ngươi. Ngươi bây giờcó thể theo chân bọn họ rời , cũng có thể lựachọn lưu lại nhưng phải cút ra ngoài. Chỉ muốncác ngươi giữ bổn phận, ta chẳng thèm quản cácngươi." Thiên vương mặt khinh thường, "Cácngươi cũng phải là đối thủ của ta."

      Sắc mặt của Mễ Tu Tư chợt trầm xuống, cực kỳ khó coi, nhưng mà lại như Thiên vương ,bọn họ có biện pháp đối phó . Chỉ có thể dựa vào các Vương liên thủ tiêu diệt Thiên vương. Nhưng tại Dực vương rời , mà bây giờ Bạch vương và Vĩnh Vương lại muốn giết Thiên Vương.

      "Tốt, hi vọng ngươi giữ lời." Mễ Tu Tưôm lấy Nguyệt Vương, cũng quay đầu lại rời. Nguyệt Vương trọng thương, cần mau sớm trị liệu và nghỉ ngơi, Mễ Tu Tư cũng khôngnguyện ở chút nơi tiếp tục dây dưa tiếp tục. nhìn ra Thích Ngạo Sương và Thiên Vương có quan hệ bình thường.

      Thiên vương cũng có để ý Mễ Tu Tư nữa,mà là chậm rãi tới Vương Tọa trước mặt,nhấn nút bên cạnh. thanh ken két được phát ra, lối bí mật mở ra.

      " , đây là Tạp Mễ Nhĩ phân phó." Thiên vương đứng ở bên cạnh nhìn mọi người, "Muốnđi , muốn ở lại. Chỗ đó, có lẽ điliền về được. Nhưng có lẽ các ngươi vĩnh viễn tìm được ."

      " bên kia sao?" Thích Ngạo Sương theo bản năng lập tức hỏi.

      Thiên vương chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, khôngnói lời nào.

      "Ta rồi, ta vĩnh viễn ở cạnh nàng." Phong Dật Hiên nhích lại gần Thích Ngạo Sương, thanhâm rất cũng rất kiên định.

      Lãnh Lăng Vân cũng là khẽ mỉm cười, bước tới phía trước bước.

      Ánh mắt của Tẫn Diêm kiên nghị, chủ độngbước tới lời nào, Lai Lỵ dĩ nhiên là cùng Tẫn Diễm, cần cũng biết.

      "Nhanh thôi. Chậm có lẽ kịp." Thiên vương hiểm ra khỏi câu như vậy.

      " thôi, Ngạo Sương. Chuyện này nên nhanh chóng kết thúc." Phong Dật Hiên trầm giọng nóira những lời này liền lên phía trước.

      Thích Ngạo Sương muốn ngăn cản Phong Dật Hiên, nhưng sau đó bóng dáng Phong Dật hiênđã biến mất ở lối kia. Lãnh Lăng Vân cũng đitheo. Lòng của Thích Ngạo Sương vào giờ khắc này chợt trầm xuống, thanh Thanh Hoa trầm phía sau nàng truyền đến: "Ít ở đó mà giả mù sa mưa. Nhanh cút vào . Chuyện này lậptức có thể có kết quả." Thanh Hoa dứt lời, vươn tay đẩy Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương phòng bị nhếch nhác mà nhào vào lối kia.

      Thanh Hoa hừ lạnh tiếng, cũng theo.

      Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống, nhẫn con tức giận của mình, chút do dự theo, Lai Lỵ đuổi theo ngay sau đó.

      Địch Thản Tư cũng muốn bước vào, Thiên vương có chút kinh ngạc, lên tiếng : "Ngươicũng muốn vào? Tại sao? Ngươi phải làđể ý những việc vặt vãnh này chứ?"

      Thân thể Địch Thản Tư có chút dừng lại, liếc mắt nhìn Thiên vương, thấp phun ra câu: "Ngươi, sợ độc sao?"

      Thiên vương sửng sốt, Kiều Nạp Sâm cũng sửngsốt, chờ lấy lại tinh thần, bóng dáng củaĐịch Thản Tư biến mất tại lối .

      "Chậc,Thiên vương, ta cũng đây. Ta biết hắnnhiều năm như vậy, chỉ câu có ýnghĩa, là người ai cũng sợ độc. ngườicó thành tựu có lớn thế nào chăng nữa, nhưngbên cạnh có ai để chia sẻ thực đáng buồn. Nhưng Địch Thản Tư cái tên ngu ngốcnày. ra , người lạnh lùng vô tình thìsẽ có cách nào cường đại được. Có tìnhcảm làm hậu thuẫn mới được. Tình , thân tình, tình bằng hữu. . . . . . Ta coi cái kẻ ngu ngốc đó là bằng hữu của mình." Kiều Nạp Sâm xong lời cuối cùng, sắc mặt có chút thẫn thờ, ngẩng đầu nhìn trời: "Thiên vương, trong mắt của ngươi, chỉ có tình thôi sao?"

      Thiên vương há miệng, muốn cái gì, lạikhông thốt nên lời. Trước chất vấn của LaiLỵ kia cũng á khẩu được gì,nhưng, Kiều Nạp Sâm lại làm á khẩu lần nữa. Tình bằng hữu ư. . . . . . cũng từngcó những thứ tình cảm tốt đẹp đó, chỉ là, chỉ làhắn quý trong nên làm mất rồi.

      "Ta tại vào đây phải vì ThíchNgạo Sương. Ta thích nàng, nhưng nàng khôngđến mức để ta phải hi sinh tính mạng. NhưngĐịch Thản Tư tên ngu ngốc kia, ta bỏ được. . . . . ." Kiều Nạp Sâm buồn bã cườimột tiếng, ánh mắt đơn, "Đối với ngươi, tình xếp thứ nhất nhưng đối với ta xếp thứ nhất là tình bằng hữu." ( phải~ phải ~ tiểu Sâm đáng thương ~ ta nghĩ đối tiểu sâm tìnhyêu cũng thứ nhất đấy ~ Cười đê tiện cái nào )

      Kiều Nạp Sâm dứt lời, quay đầu lại, thẳng vào lối kia.

      Nếu như lúc này có người quen biết Kiều NạpSâm và Địch Thản Tư ở đây chắc tưởng tượng được, kẻ độc mồm độc miệng,phóng đáng như Kiều Nạp Sâm lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Còn đối với Địch Thản Tư chỉ quan tâm đến tăng thực lực, lại có ngàyvì bảo vệ nữ tử mà dấn thân vào nguy hiểmhay sao. Cuộc sống chính là khó hiểu như vậy.

      Kiều Nạp Sâm về phía trước bỗng tối sầm lại, thân thể hình như bị tấm lưới cuốn lấy, hắncố gắng giữ vững cân bằng, ổn định đáp xuống.Sau đó trước mắt mảnh ánh sáng chói mắt, Kiều Nạp Sâm theo bản năng lấy tay che mắt.Chờ thích ứng được ánh sáng trước mắt mớiphát .

      Xung quanh là thảo nguyên bao la bát ngát. Đoàn người của Thích Ngạo Sương đứng ở trước mắt. Bọn họ hình như tìm hiểu đây lànơi nào.

      "Lực lượng rất thuần túy và tinh khiết, nơi này tràn đầy lực lượng." Thanh Hoa chợt lêntiếng như vậy.

      "Ai da, đây là nơi nào? khí tốt."Trường chui ra từ thân thể Phong Dật Hiên, bắt đầu sâu hô hấp khí nơi này. Mà Kim Liên cùng Lưu Ly cũng rất mau ra phát , mặc dù Kim Liên còn có chút tiều tụy, nhưng là mặt hai đứa cũng có chút kíchđộng và hưng phấn thể che dấu. Hiển nhiên, cái chỗ này rất tầm thường.

      "Này, đây là nơi nào?" Lai Lỵ ngẩng đầu nhìnbầu trời màu xanh tia tạp chất,nữa dõi mắt nhìn chút thấy cánh đồngbát ngát vô tận.

      người nào có thể trả lời được câu hỏi củanàng ta.

      Kiều Nạp Sâm quay đầu lại nhìn, lối kia biến mất thấy. Thế nhưng lại khôngcó tia hốt hoảng, ở vào trước, tim củahắn có quyết định
      Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn lại, cũng cóchút nghi ngờ.

      "Nơi này, là thần chỗ ở." Chợt, trong đầu củaThích Ngạo Sương vang lên thanh đó. Cái thanh này, giống giọng của nàng như đúc nhưng mà tràn đầy lạnh lẽo.

      Là nàng ta! nữ thần!

      Thích Ngạo Sương trong nháy mắt biết ai chuyện với mình.

      " Chỗ ở cảu Thần sao?" Thích Ngạo Sương lẩmbẩm lại lời của Nữ Thần

      "Khó trách, ta lại cảm thấy lực lượng thuầnkhiết như vậy hóa ra là chỗ ở của Thần." ánh mắt Thanh Hoa khẽ chìm, chợt hiểu ra giọng mà .

      " Chỗ của Phụ Thần và Mẫu Thần sao? !" Mọingười lập tức nghĩ đến điều này, mặt toàn là kinh ngạc.
      Tạp Mễ Nhĩ làm sao mà tạo được lỗi tới đây?
      "Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ. . . . . ." Lòng củaThích Ngạo Sương dâng lên cỗ cảm giác chẳng lành.Trong lúc Thích Ngạo Sương gọi tên Tạp Mễ Nhĩ trong nháy mắt Tạp MễNhĩ xuất trước mặt Thích Ngạo Sương.

      Vẫn là khuôn mặt tuấn mĩ mỉm cười dịu dàng, vẫn là mái tóc màu vàng buông dài sát đất, vẫn là đôi mắt màu xanh thẳm xoáy sâu vào lòng người.

      cứ như vậy xuất , cười rạng rỡ trước mặt Thích Ngạo Sương.

      "Tạp Mễ Nhĩ" Thích Ngạo Sương vui mừng kêura tiếng.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ mỉm cười, mọi người cảm thấy có chỗ đúng.

      Xuất ở trước mặt mọi người phải là Tạp Mễ Nhĩ. Chỉ là hình ảnh rất sống độngmà thôi.

      "Ngạo Sương, ta rốt cuộc chờ được nàng tới. . . . . ."Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi mở miệng, mặtvẫn là nục cười dịu dàng nhưng Thích Ngạo Sương phát ra rằng Tạp Mễ Nhĩ ngày càng suy yếu. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 23: Đứa con tội nghiệt

      “Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhìn nam nhân mỉm cười dịu dàng trước mặt. Namnhân này thể là người tốt nhưng cũng phải là người xấu. Từ đầu tới cuối, có lẽ đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay nhưng hề làm chuyện gì gây tổnthương cho nàng cả. Ngược lại, vẫn dùng cách của mình để bảo vệ nàng. thần bí và mạnh mẽ của khiến Thích Ngạo Sương chưabao giờ nghi ngờ rằng nam nhân như thế màcũng lâm vào đường cùng. Nhưng trước mắt tất cả. Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ vô cùng suy yếu.

      “Ngạo Sương, rốt cuộc con tới. Có thể nhìn thấy con lần cuối, chắc chắn rằng con vẫn ổn là được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười yếu ớt. Tuyhắn vẫn cười dịu dàng mà cao quý như thế nhưng lại khiến mũi Thích Ngạo Sương cay cay. Đối với nàng, Tạp Mễ Nhĩ như người thân. Vô tình, nàng quen dựa dẫm vào . Thói quen này ăn sâu vào xương tủy.

      “Tạp Mễ Nhĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đây là chỗ ở của phụ thần và phụ mẫu ạ?” Thích Ngạo Sương nén lại cảm giác cay cay nơimũi, vội vàng hỏi đầy lo lắng.

      “Đúng vậy.” Tạp Mễ Nhĩ từ từ bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Trong mắt chỉ cónàng. khẽ vươn tay định vuốt ve gương mặtnàng nhưng bỗng xuyên qua. mặt Tạp Mễ Nhĩ lên tia ảm đạm, nhưng sau đó lạimỉm cười, , “Nàng tới là đủ rồi.”

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?!” trong lòng ThíchNgạo Sương dâng lên dự cảm chẳng lành.

      “Ngạo Sương, nhớ lấy tên của ta, Ai Mễ Á Tư Tạp Mễ Nhĩ.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, quaysang nhìn Phong Dật Hiên, : “Phong Dật Hiên, sau này phải đối xử tốt với Ngạo Sương đấy. Về đại lục Tích Lan , sống cuộc sống vui vẻ.”

      Phong Dật Hiên sửng sốt, thấy nghiêm túcnơi đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ cau mày, hỏi: “TạpMễ Nhĩ, rốt cuộc ngươi là ai? xảy ra chuyệngì vậy?”

      bé Ngạo Sương ngốc nghếch này hơi chậmchạp trong chuyện tình cảm. Người ở sâu nơiđáy lòng nó là ngươi. Tuy có lúc bé ngốc này rất nông nổi nhưng ra rất đáng tin. Mỗi lần Ngạo Sương gặp nguy hiểm ngươi luôn là ngườixuất đầu tiên. Ta rất yên tâm khi giao nó cho ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ cười dịu dàng như ngọc.

      “Tạp Mễ Nhĩ, ngươi gì vậy? Y như dặndò chuyện hậu vậy. Phi phi! Đừng cáigiọng đó nữa. cho chúng ta biết rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Phong Dật Hiên là người nóngtính, sao mà chịu được Tạp Mễ Nhĩ cứ úp úp mở mở như thế.

      Nhưng khi Tạp Mễ Nhĩ ra những lời tronglòng Thích Ngạo Sương nàng hơi ngạc nhiên. Lãnh Lăng Vân thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ hờ hững đứng bên. Nhưng khôngai nhìn thấy tia đau đớn thoáng qua đáy mắt của .

      “Các ngươi đứng đây, ta đặt cấm chế nên sẽkhông cảm nhận được. Bây giờ ta gặp các ngươi nên có thể yên tâm rồi. Trở về , về nơicác ngươi nên tới.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhìnThích Ngạo Sương, “Ngạo Sương, đừng quên ta là được rồi. Tên của ta là Ai Mễ Á Tư TạpMễ Nhĩ….”

      Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ để Thích Ngạo Sươn và những người khác kịp phản ứng, thân hìnhhắn mờ dần . khí nơi bọn họ đứng bắt đầu dần dần chuyển động cách nhanh chóng.

      “Thay đổi gian…” Địch Thản Tư trầmgiọng , đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên. Nam nhân tóc vàng mắt xanh trước mặt này là ai mà lại có thực lực cường đại đáng sợ như thế?Hơn nữa dường như còn trong trạng thái rất yếu ớt.

      ! Tạp Mễ Nhĩ! Rốt cuộc thầy sao vậy?Có chuyện gì? Đừng đưa chúng con . Có cùng !” Lòng Thích Ngạo Sương càng ngày càng hoảng loạn. Nàng kiềm chế được màkêu lớn lên. Nhưng khi nàng vươn tay chạm vàoTạp Mễ Nhĩ lại xuyên qua người .

      “Ngạo Sương, cần biết chuyện gì cả. Việccon cần biết chính là sống hạnh phúc với ngườimình và bằng hữu của mình.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, “Gặp được con tệ…” Tạp Mễ Nhĩ dứt lời bóng dáng cũng biến mất.

      “Thanh Hoa!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ.

      “Hừ!” Thanh Hoa hừ lạnh, vươn tay tạo ra mộtluồng ánh sáng trắng người Tạp Mễ Nhĩ. Mặt Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy ngạc nhiên. Nhưngchỉ vài giây sau biến mất.

      “Tạp Mễ Nhĩ!” Lòng Thích Ngạo Sương hoảng hốt, hô lên thất thanh.

      “Kêu cái gì? Muốn cứu yên tĩnh chút cho ta.” lúc Thích Ngạo Sương hoảnghốt giọng lạnh lẽo đầy bực bội của nữ thần vang lên trong đầu nàng.

      “Cái gì?” đôi mắt Thích Ngạo Sương chợt mởlớn.

      Thanh Hoa đứng lặng tại chỗ, cau mày trầmngâm, sau đó quỳ xuống, cung kính với Thích Ngạo Sương: “Chủ nhân, cung nghênhngài trở về. Thân thể và sức mạnh của thân thể này đều thuộc về ngài, xin ngài thu hồi.”

      Hành động này của Thanh Hoa khiến tất cả mọi người kinh ngạc, mà Thích Ngạo Sương bỗngthấy có vật gì đó rất quan trọng trong ngườithoát ra khỏi cơ thể nàng trong nháy mắt. Cảmgiác này đặc biệt đau đớn, tựa như đào tim móc phổi ra vậy.

      “A…” Thích Ngạo Sương khom người, cố gắngchịu đựng đau đớn trong thân thể nhưng vẫnkhông thể nào chống lại nỗi đau như kim châmmuối xát này. Nàng chậm rãi ngồi xuống.

      “Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên vừa Thích Ngạo Sương có biểu kỳ lạ vội vàng đưatay đỡ nàng.

      lo lắng thoáng qua đáy mắt Lãnh Lăng Vân nhưng cố nén lại làm ra hành động gì khác thường, chỉ lẳng lặng đứng yên.

      Từ thân thể Thích Ngạo Sương bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng và đỏ đan xen vào nhau, rựcrỡ chói mắt. Mà Kim Liên và Lưu Ly hiểu tại sao lại bị bắn ra, ngất bên cạnh nàng.

      “Ngạo Sương, nàng sao chứ? NgạoSương!” Lòng Phong Dật Hiên như lửa đốt. Hắnngẩng đầu nhìn Thanh Hoa, trong mắt dâng lên ánh sáng độc ác, định ra tay với nàng ta. Chỉ cầngiết nữ nhân này tất cả kết thúc.

      “Dừng tay, huynh làm vậy là hại Ngạo Sươngđấy.” Giọng lành lạnh của Lãnh Lăng Vânvang lên, ngăn hành động của Phong Dật Hiên lại. Nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng và tức giận của , Lãnh Lăng Vân vẫn hờ hững như cũ,“Huynh làm vậy chỉ càng chọc giận nàng ta.Nàng ta thôn tính hết ý chí của Thích Ngạo Sương đấy.”

      Sắc mặt Phong Dật Hiên trầm xuống, nắm chặtnắm tay, quay sang nhìn Thích Ngạo Sươngcàng ngày càng đau đớn, trong lòng đau như dao cứa.

      Lai Lỵ nắm chặt tay Tẫn Diêm, giọng hỏi đầy lo lắng: “Tẫn Diêm đại ca, Ngạo Sương tỷ tỷ sao chứ? Phải làm sao đây?”

      sao đâu.” Tẫn Diêm nhàng , nhưng trong lòng sớm căng thẳng. Sắcmặt của Thích Ngạo Sương càng ngày càngtrắng bệch. Nàng sao chứ? Lúc đầu cho rằng Tạp Mễ Nhĩ có thể tách rời ý chí củahai người thành công nhưng ngờ rằng ở đây tràn đầy sức mạnh tinh khiết khiến ngườikia trong người nàng tỉnh thức, tách rời cả sứcmạnh ra. Người kia thừa dịp này mà gây bất lợi với Ngạo Sương chứ? Trong lòng Tẫn Diêm bất an, lo lắng.

      Ánh mắt của Địch Thản Tư càng ngày cànglạnh. dần dần nắm chặt nắm tay. “Đừngvọng động. Huynh nghe thấy à? Nếu công kích nữ nhân kia lúc này Ngạo Sương gặp nguy hiểm.” giọng bình tĩnh trầm thấp của Kiều Nạp Sâm vang lên bên tai , xua tan đisự kích động giống Phong Dật Hiên.

      sao đâu, nhất định sao đâu, kiênnhẫn chờ .” Giọng trầm thấp của Kiều NạpSâm lúc này như thuốc an thần khiến Địch ThảnTư nắm chặt nắm đấm từ từ bình tĩnh lại.

      Dần dần, ánh sáng người Thích Ngạo Sươngtrút ra ngoài, chiếu lên người Thanh Hoa. Trênmặt Thanh Hoa lên đau đớn nhưng vẫnkiên nhẫn động đậy, kêu tiếng.

      “Tẫn Diêm đại ca, vậy người kia ra sao?” Lai Lỵ kéo tay Tẫn Diêm, hơi hoảng sợ mà hỏi. Đó là bởi vì vẻ mặt của Thanh Hoa trước mặt càngngày càng khổ sở, càng ngày càng vặn vẹo.

      bị thôn tính, biến mất hoàn toàn…” Tẫn Diêm chậm rãi trầm giọng .

      “A!” Mặt Lai Lỵ biến sắc, kinh ngạc mà nhìn Thanh Hoa chịu đựng nỗi đau lớn lao,trong lòng dâng lên mùi vị khó diễn tả. Tuy nữ nhân kia khiến người ta thấy ghét nhưng nàng phải biến mất ư? Vì chủ nhân của nàng mà dâng hiến tất cả lời oán trách, sau đó biếnmất hoàn toàn. Có đáng ?

      Nét mặt của Thanh Hoa từ đau đớn chuyển sang bình tĩnh, rồi trở nên lạnh lùng.

      Mà Thích Ngạo Sương cũng dần dần khôi phụcsự bình tĩnh, cảm giác đau đớn biến mất, thayvào đó là cảm giác trống vắng khó diễn tả thành lời.

      Thanh Hoa từ từ mở mắt ra, ánh mắt lạnh nhưbăng khiến người ta khiếp sợ.

      “Ngạo Sương, nàng sao chứ?” Phong DậtHiên đỡ Thích Ngạo Sương dậy, khuôn mặt lo lắng, giọng cũng run lên. chỉ sợ nàng sẽkhông bao giờ có thể trả lời mình nữa.

      “Bây giờ nàng ta rất tốt.” Thanh Hoa tới gần,lành lạnh câu. Nàng thấy thái độ củaPhong Dật Hiên với Thích Ngạo Sương, mắt như bị gai đâm vào.

      “Ta sao.” Thích Ngạo Sương từ từ ngẩngđầu, đôi mắt trong suốt.

      Nàng và Thanh Hoa cứ nhìn nhau như thế. Ánhmắt Thanh Hoa lạnh lẽo. Thích Ngạo Sươngkiềm chế khó chịu trong người, nhìn ThanhHoa. Nàng cảm nhận rất sức mạnh trong cơthể chỉ khôi phục mà còn tiến thêm mộtbước, thậm chí có thể là cường đại chưatừng có.

      nghĩ tới… ngờ…” Giọng Thanh Hoa vô cùng lãnh, đáy mắt nổi lênánh sáng độc ác.

      Thích Ngạo Sương cười to, từ từ : “Có điều, sức mạnh vẫn ở lại phần lớn trong nửa kia củangươi.”

      “Hừ! Những thứ này vốn thuộc về ta!” ThanhHoa hét to.

      Cuộc đối thoại của hai người giúp tất cả mọi người hiểu được là xảy ra chuyện gì. LãnhLăng Vân cũng giật mình. Bởi vì ngay cả cũng ngờ sức mạnh của người kia cũng bị tách ra. Hay sức mạnh tự động chọn Thích NgạoSương làm chủ nhân? Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Lăng Vân khẽ trầm xuống. Với tính tình củanàng, đồ của mình bị người khác lấy mất, hậuquả thể tưởng tượng được. Nàng sẽhành động như thế nào?

      “Ngươi có muốn cứu nam nhân - đứa con tội nghiệt đó ?” Khóe miệng Thanh Hoa nhếch lên thành nụ cười lạnh.

      “Tạp Mễ Nhĩ!” Sắc mặt Thích Ngạo Sương thayđổi, đương nhiên hiểu nam nhân trong lời Thanh Hoa là ai. Nhưng sao lại là đứa con tội nghiệt?

      Quả nhiên… Lòng Lãnh Lăng Vân chìm đếnđáy cốc. Nàng luôn nắm lấy xương sườn mềm của người khác rồi cho kích trí mạng. Hôm nay cũng làm thế với Thích Ngạo Sương sao?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 24: Đại kết cục

      “Biết vì sao ta gọi là đứa con tội nghiệtkhông? tồn tại của chính là loại sỉ nhục và tội nghiệt.” Thanh Hoa cười lạnh, “Vừarồi khi ta đánh luồng ánh sáng trắng lên đãlấy lại được toàn bộ ký ức. Chậc chậc, làkhông chịu nổi.” Thanh Hoa cười lạnh lẽo, tràn đầy mỉa mai và khinh thường.

      Thích Ngạo Sương nhìn Thanh Hoa chằm chằm. Trong nháy mắt này, đột nhiên nàng cảm thấysuy nghĩ và suy nghĩ và ý chí của mình dần dần ràng hơn. Trong khoảng thời gian đó, nàng dần dần đánh mất chính mình, rất nhiều lâm vào thế bị động, vô tri vô giác. Nhưng bây giờ khác rồi. Nàng bây giờ chính là Thích Ngạo Sươngđích thực, độc nhất vô nhị!

      “Có gì chịu nổi chứ?” Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, lạnh lùng hỏi. Nàng thích nghe người khác Tạp Mễ Nhĩnhư thế, ai cũng được.

      “Phụ thần và mẫu thần phải vợ chồng mà là hai huynh muội. Phụ thần cường bạo mẫu thần nên mới có Tạp Mễ Nhĩ mà ngươi nhớ mãikhông quên. Bởi vì là kết của của cường bạo,nên khi vừa sinh ra mẹ muốn giết . Nhưng giết được mà lại để hắnthoát. Mẫu thần chấp nhận được tình biến thái của phụ thần nên muốn dùng cách tự phong ấn sức mạnh của mình để tìm đến cái chết.” Giọng Thanh Hoa tựa như hàn băng, lạnhbuốt thấu xương. Mọi người nghe được mà kinh ngạc dứt.

      căn bản là thứ nên tồn tại. có bất kỳ ai chào đón đến với thế giới này. tồn tại của chỉ khiến người ta hổ thẹn mà thôi.” Khóe miệng Thanh Hoa nhếch lên thành nụ cười lạnh, chờ Thích Ngạo Sương phản bác, mặt lạnh ngay lập tức, “Nhưngngươi lại thể trơ mắt nhìn người như vậychết .”

      sai.” Hai mắt Thích Ngạo Sương cũng bắn ra ánh sáng lạnh. Nàng lạnh lùng nhìn Thanh Hoa.

      “Bây giờ bị phụ thần bắt được. Phụ thầnđã lấy toàn bộ sức mạnh của để giúp mẫuthần tỉnh lại. Chỉ có ta mới có khả năng cứuhắn.” Thanh Hoa mỉm cười nhưng vẫn vô cùnglạnh lẽo.

      “Cho nên? Muốn ta trả giá thế nào?” Sắc mặtThích Ngạo Sương biến thành daođộng. Nàng trầm giọng hỏi, giọng tràn đầy kiên quyết.

      “Đừng, Ngạo Sương.” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân trầm xuống. nghĩ nhiều mà lập tứclên tiếng ngăn cản. hiểu rất tính tình của nữ thần. Lần nào nàng cũng dùng thứ gì đó hoặcngười nào đó mà người ta quan tâm nhất để cho đối phương kích trí mạng.

      “Ngươi câm miệng cho ta!” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, phất tay áo. Ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân bị luồng sức mạnh cường đạiđáng sợ đánh bật ra, đập vào gốc đại thụ phía sau mới trụ vững thân hình.

      “Phốc”, Lãnh Lăng Vân chỉ cảm thấy lục phủngũ tạng như bị lửa đốt, phun ra ngụm máutươi.

      “Lăng Vân!” sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, nhìn Lãnh Lăng Vân bị thương, lo lắngkêu lên, chạy vội tới định đỡ lên.

      “Đừng tới đây! Đừng chạm vào ta!” Lãnh LăngVân quát khẽ, ngăn hành động của Thích Ngạo Sương lại. Bởi vì hiểu rất tính tình của nữ thần. Nếu nàng tới đây dìu lên chỉ càngđổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

      Thích Ngạo Sương đành dừng chân lại, quay lạiđối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Hoa, nhìn nữ nhân lãnh khốc mà cường đại này đầy oán hận.

      “Nữ nhân này!” Tính Phong Dật Hiên vô cùngnóng nảy, sao có thể nhịn được hành động lãnh khốc liều lĩnh của nữ nhân kia. quát lên, định ra tay.

      “Đừng!”

      thể!”

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cùng lêntiếng ngăn cản nhưng muộn.

      Ngay lập tức, sắc mặt Thanh Hoa trở nên cực kỳkhó coi. Nàng cau chặt mày, cắn răng hừ lạnh,vung tay lên đầy oán hận với Phong Dật Hiên. Ngay sau đó, Phong Dật Hiên tựa như đạn ra khỏi nòng, bay thẳng tới gốc cây đại thụ khổng lồ. “Rầm” tiếng lớn, đụng vào câykhiến nó gãy đôi. Mà cũng phun ngụmmáu rồi bất tỉnh.

      Lần này, Thích Ngạo Sương thử chạy tớixem xét vết thương của Phong Dật Hiên. Nàngbiết, càng thân mật với Phong Dật Hiên và LãnhLăng Vân nữ thần càng tức giận.

      “Ngươi muốn sao?” Lúc này Thích Ngạo Sương cực kỳ bình tĩnh, hỏi ràng từng chữ từng câu.

      Lai Lỵ thấy khí căng thẳng cắn răng. Tẫn Diêm vỗ lên vai nàng, lắc đầu, ý bảo chúngta thể nhúng tay vào chuyện này. Ánhmắt Địch Thản Tư lạnh lùng nhưng vẫn còn lý trí, đứng bên cạnh. từ từ hiểu mọichuyện. Kiều Nạp Sâm cũng tiếng nào. rất ràng rằng bọn họ tuyệt đối phải là đối thủ của nữ nhân tên Thanh Hoa kia. Nếu nữ nhân này muốn có thể giết tất cả những người đứng đây trong nháymắt.

      Thanh Hoa nhíu mày, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

      “Ta giúp ngươi cứu nam nhân kia, ngươi chủđộng biến mất, biến mất hoàn toàn.” Giọng nóilạnh lẽo của Thanh Hoa vang lên trong đầuThích Ngạo Sương.

      Đồng tử của Thích Ngạo Sương co lại nhưngtrên mặt có biểu tình gì. Nàng chỉ lẳnglặng đứng yên đó, cứ hờ hững mà nhìn ThanhHoa cười như cười. Thanh Hoa nhíu mày, khóe miệng cong lên, gì nhưngđã nhìn ra từ nét mặt của nàng. Thanh Hoa chỉđang dò hỏi xem nàng có đồng ý hay mà thôi.

      Lãnh Lăng Vân căng thẳng nhìn hai người,muốn từ nét mặt của họ mà nhìn ra gì đó nhưng phát được gì.

      Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng…

      Cả đời này là sống vì mình. Nàng là Thích NgạoSương chứ phải nữ thần. Nàng chính là nàng! Nàng có thể nhìn Tạp Mễ Nhĩ chết như thế sao? Có thể sao? thể! Tầm quan trọng của Tạp Mễ Nhĩ trong lòng nàng còn hơn những gì nàng nghĩ nữa.

      “Được.” Thích Ngạo Sương mấp máy môi, chữ. Chỉ chữ rất nhàng nhưng cũng vô cùng kiên định và nặng nề.

      Thanh Hoa cười thành tiếng, mặt dầndần lên nụ cười tà mị. Mặt Thích NgạoSương bình tĩnh, xoay người về phía Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên. Nàng tới trước mặt họ, ngồi xuống, đỡ Phong Dật Hiên đangbất tỉnh lên, quay sang nhìn Lãnh Lăng Vân, nóinhỏ: “Lăng Vân, huynh sao chứ?”

      “Muội đồng ý cái gì vậy?” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề và khẩn thiết, trả lờicâu hỏi của Thích Ngạo Sương mà trầm giọng hỏi.

      có gì. Chỉ đồng ý chuyện mà muộicó thể làm được.” Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Phong Dật Hiên hôn mê, vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng , sau đó ngẩngđầu nhìn Lãnh Lăng Vân, thản nhiên .

      chuyện muội có thể làm được? Rốt cuộclà chuyện gì?” Lãnh Lăng Vân biết với tình tìnhcủa người kia chuyện này tuyệt đối khôngđơn giản như thế. cảm giác bất an mãnh liệttừ từ dâng lên từ đáy lòng, càng ngày càng lan rộng, tràn ngập khắp lòng của Lãnh Lăng Vân.

      thôi. Nếu tới muộn nam nhân kia nhấtđịnh chết mất.” Giọng lạnh lùng hờ hữngcủa Thanh Hoa vang lên.

      Thích Ngạo Sương thèm liếc Thanh Hoa cái, vẫn cúi đầu nhìn gương mặt của Phong Dật Hiên. cùng từ từ khôi phục ý thức, mởhai mắt ra, đối mắt với đôi mắt trong suốt của Thích Ngạo Sương.

      “Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên sâu, cười.

      “Ngạo Sương?” Phong Dật Hiên dần dần phụchồi tinh thần, ngồi bật dậy, nắm lấy vai ThíchNgạo Sương, căng thẳng xem xét, “Nàng, nàng sao chứ?”

      Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu, mỉm cườinhìn Phong Dật Hiên: “Còn chàng, chàng khôngsao chứ?”

      sao.” Tuy Phong Dật Hiên đau đến mứckhóe miệng run rẩy nhưng vẫn cười, lắc đầu.

      “Nhanh chút . Nếu các ngươi khôngthấy cả hạt bụi của nam nhân kia đâu!” Thanh Hoa lạnh mắt nhìn màn trước mặt, mộtngọn lửa tên dâng lên trong lòng.

      nào.” Thích Ngạo Sương để ý tới Thanh Hoa mà bâng quơ với Phong Dật Hiên, sau đó quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, hơi do dự rồi tiếp: “Cáchuynh có muốn theo ?”

      Địch Thản Tư gì chỉ bước tới bước, thái độ của mình. Kiều Nạp Sâm buông tay, nhún vai, : “Muội cũng thấy đấy, còn cách nào khác. Ta theo tên này là được rồi. Nếu huynh ấy bị thương còn có người đưa huynh ấy về.” Địch Thản Tư liếcKiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm nhướng mắt, biểu sao cả.

      Thanh Hoa lên tiếng nữa, lên trướcmột mình về phía đông. Nàng cảm thấy ở hướngđó có sức mạnh cường đại mà tinh khiết chuyển động. thể nghi ngờ rằng đó là nơiphụ thần ở.

      Thích Ngạo Sương và mọi người theo sau.Nét mặt nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mứcnỗi lo trong lòng Lãnh Lăng Vân càng lan rộng ra. tới cạnh nàng, giọng hỏi: “NgạoSương, rốt cuộc muội đồng ý chuyện gì?”

      Thích Ngạo Sương chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sựlo lắng trong đáy mắt Lãnh Lăng Vân, cười hờhững: “Nếu là huynh muội cũng đồng ý.” Dứt lời, nàng gì với Lãnh Lăng Vân nữa, bước nhanh theo Thanh Hoa.

      Lãnh Lăng Vân sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ phức tạp. Chua xót, cảm động, đau đớn, khủng hoảng…Ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương tràn đầy đau lòng và mơ màng, dần dần, ánh mắt ấy trở nên kiên định. Tựa như quyết định khó khăn.Lãnh Lăng Vân cắn răng, cau chặt mày nhưng vẫn kiên quyết bước theo.

      Phong Dật Hiên nhìn thấy tất cả. khôngngốc nên biết có hỏi Thích Ngạo Sương cũng ra. định hỏi Lãnh Lăng Vân nênnhích tới gần Lãnh Lăng Vân, trầm giọng : “Này, Lãnh Lăng Vân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải rất nghiêm trọng ?” Phong Dật hiên cũng biết có điều bấtthường nhưng cụ thể biết.

      Lãnh Lăng Vân chỉ hờ hững liếc Phong DậtHiên, rồi giọng : “Phong Dật Hiên, nếu huynh dám tổn thương Ngạo Sương ta làngười đầu tiên giết huynh.” Trong giọng mang theo hung dữ, cương quyết và độc áckhiến Phong Dật Hiên kinh ngạc.

      “Nếu huynh tổn thương Ngạo Sương, ta cũng sẽgiết huynh.” Giọng hiểm của Địch Thản Tư bỗng vang lên bên tai Phong Dật Hiên, sau đó liền vượt lên Phong Dật Hiên.

      “Có ý gì?!” Phong Dật Hiên nổi giận. người những lời khó hiểu với còn nhịn được, nhưng sao người ngoài cuộc như Địch Thản Tư cũng chêm vào? Định làm gì chứ?

      Địch Thản Tư làm ngơ trước Phong Dật Hiên,tiếp tục về phía trước. Lúc này Kiều Nạp Sâm lướt qua người Phong Dật Hiên, câu đầy ý tứ: “Chính là ý đó. Huynh hiểu nhanh thôi.”

      Lúc này Phong Dật Hiên hoàn toàn ngây ngẩn.Rốt cuộc mấy người này muốn gì? thể hiểu được! Phong Dật Hiên nhìn Thích NgạoSương xa dần, lấy lại tinh thần, vội vàngđuổi theo. Bây giờ cũng im lặng, cúi đầukhông biết nghĩ gì.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 24: Đại kết cục (tiếp theo)

      thẳng đường, tòa cung điện xinh đẹprất nhanh xuất trong tầm mắt của mọi người. Tòa cung điện này to lớn trang nhã, toàn bộ xây bằng khoáng thạch màu trắng, tỏa ra ánhsáng dưới ánh mặt trời. Xung quanh rực rỡ sắcmàu, đủ mọi loại hoa nở theo các mùa khácnhau cũng khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm.

      Thanh Hoa theo con đường hoa tươi, mặtlà nụ cười lạnh đầy khinh thường. Nàng vươntay ra giữa trung, hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, ánh sáng trắng bắt đầu tỏa ra từ tay nàng.

      “Có kết giới.” Lai Lỵ mở to mắt nhìn màntrước mặt, thầm kinh hãi. Có kết giới nhưng nàng thể cảm nhận được. Sắc mặt những người còn lại khác nhau, có khiếp sợ, có thánphục, có sắc mặt như thường. Mặt Lãnh Lăng Vân thay đổi nhìn màn này. Kết giới này chẳng là gì trong mắt nàng cả.

      “Rầm —— ” tiếng lớn, tựa như tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên tai, đâm vào màng nhĩlàm đau tai mọi người.

      Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tầng kết giới bao quanh cung điện lộ ra, rồivỡ tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấyđược. Nó tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ như hàng ngàn hàng vạn miếng vụn thủy tinh dướiánh mặt trời.

      Thanh Hoa bước về phía cửa chính của cungđiện. Sau khi cứu được đứa con tội nghiệt đó tất cả kết thúc. Hồng Liên, Bạch Liên, các ngươi là của ta, từ trước tới giờ là của ta. Ai cũng thể cướp các ngươi được... Cho dù là phần ý thức khác của mình.

      Thích Ngạo Sương nhìn tòa cung điện đồ sộhùng vĩ, theo sau chút do dự nào. Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng, muốn lạithôi, đứng sững tại chỗ hồi lâu. Khi tất cả mọi người vào mới từ từ theo sau.

      Bước vào cung điện, in sâu vào tầm mắt là màu trắng. Sàn nhà sáng choang cho thất tất cả xung quanh dính chút bụi nào nhưng lại khôngcó ai. ghế sô pha, bàn, khắp nơi đều là hoa tươi vừa mới hái, tỏa hương thơm ngát. Đitiếp thấy sức mạnh tinh khiết càng ngày càngmạnh, càng ngày càng gần.

      Qua hành lang dài sạch , ngay lập tức tầmmắt được rộng mở.

      Khi Thích Ngạo Sương thấy cảnh tượng trước mắt đồng tử co lại. cùng của bức tường là tấm lưới bằng thủy tinh, dưới chân tường là hai cái ghế xa hoa, đó có nam hài vàmột nữ hài. Nam hài phấn điêu ngọc trác, đôimắt to sáng long lanh, khuôn mặt tròn trịa, lẳng lặng nhìn mọi người. Còn nữ hài bên cạnh thìtựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt. Hàng lông mi thạt dài như hai cánh quạt khiến người ta động lòng, khuôn mặt bé xinh đẹp tái nhợt. bé mặc y phục màu trắng viền ren, mái tóc đennhánh. Y phục trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh tạo đối lập mạnh mẽ, đánh sâu vào mắt người khác. bé xõa tóc, mái tóc dài tới bậc thang dưới chân.

      Hai đứa trẻ này là ai? Sắc mặt mọi người hơi đổi, đáy mắt có chứa nghi ngờ. Nhưng ThíchNgạo Sương xác nhận thân phận của hai đứa trẻnày rất nhanh.

      Tấm lưới sau lưng nữ hài nối với tấm lưới trêntường. Nhìn theo tấm lưới thủy tinh ThíchNgạo Sương sợ tới mức run cả người. caolà người, cả người chỉ được che bằng miếng vải trắng ở eo. Hai tay và hai chân củahắn bị miếng thủy tinh sắc bén xuyên qua,cố định tường. Ánh sáng trắng khôngngừng xâm nhập vào qua các sợi tơ thủy tinh. Thay vì là ánh sáng trắng tỏa ra từ ngườihắn, bằng là tấm lưới thủy tinh kia hút vào. Mái tóc màu vàng mềm mạikhông còn sức sống rủ xuống, mặt có chút huyết sắc nào. Khuôn mặt xinhđẹp khiến người ta khó thở này, ngoài Tạp MễNhĩ còn có thể là ai?!

      Hai đứa trẻ kia, là phụ thần, nữ hài xinh đẹp hôn mê bất tỉnh chính là mẫu thần! Bọn họ xuất dưới hình dạng này. Bây giờ có vẻ phụthần và mẫu thần là hai đứa trẻ vô hại.

      Thích Ngạo Sương nhìn chằm chằm vào Tạp MễNhĩ bị găm tường, lòng đau thắt. TạpMễ Nhĩ, ra thân thế của Tạp Mễ Nhĩ là nhưthế, cho nên cho dù có gì là làm được nhưng lại đơn. người như thế lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này. Thích Ngạo Sương cắn môi, cứ như vậy mà nhìn sâu vào Tạp Mễ Nhĩ ở xa.

      “Đây phải nơi ngươi nên tới.” Phụ thầnvới bề ngoài là nam hài tuấn tú từ từ đứng lên,nhìn Thanh Hoa, thản nhiên . Giọng nóithanh thúy dễ nghe.

      “Ta muốn đâu ai cản được, kể cảngươi.” Thanh Hoa cười thành tiếng, mỉa mai.

      là của ta, ta có quyền xử trí. Ngươi có quyền gì mà can thiệp cả.” Phụ thần cau mày nhìn Thanh Hoa, giọng điệu bất thiện, “Ngươikhông thuộc về thế giới này. Ngươi có quyền nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Trởvề chỗ của ngươi .”

      “Ngại quá, là lợi thế trong giao dịch của ta.”Thanh Hoa nụ cười mỉa mai mặt Thanh Hoasâu thêm, “Thân là thần tối cao của thế giới này mà lại yếu ớt đến mức này, buồn cười.”

      liên quan gì tới ngươi cả.” Sắc mặt phụ thần lạnh xuống. và mẫu thần lấy dáng vẻ bên ngoài này phải bởi sở thích kỳ lạ củabọn họ, mà là vì để cứu mẫu thần mà tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Lấy hình dạng này chỉ để giảm bớt việc tiêu hao sức mạnh mà thôi.

      “Chết hoặc giao người kia ra?” Thanh Hoa bướctới trước bước, ánh mắt trầm xuống, cả người tản ra khí thế đáng sợ bức người trongnháy mắt, ép lấy phụ thần.

      Khí thế đáng sợ mắt thường có thể thấy đượcnày khiến sắc mặt phụ thần thay đổi. bướcmạnh ra sau bước, cau chặt mày, tản ra khíthế trong nháy mắt.

      Khí thế của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng vang . Sau đó mọi người kinh ngạc mànhìn khí thế do phụ thần phát ra bị khí thế củaThanh Hoa triệt tiêu. Sau đó nó có gì ngăn cản nữa, lao thẳng vào người phụ thần.

      “Ngươi...!” sắc mặt phụ thần thay đổi, vươn tayche ngực của mình, máu tươi từ từ rỉ ra từ khóe miệng. Sau đó thân hình lảo đảo chút,lui lại phía sau bước, vội vàng vươn tay ra bám vào ghế để ổn định lại.

      Hai sức mạnh chạm vào nhau khiến mọi ngườicảm nhận được áp lực rất lớn, tựa như chiếcthuyền lá trong cơn mưa to gió lớn, thể ổn định lại thân hình. Trong khắc kia, trái tim của mọi người bị đè nén gần như đậpnổi. Nội tâm mọi người run lên, toàn bộ im lặngđứng bên. Bọn họ biết mình thể nhúng tay vào tỷ thí sức mạnh này được. Có thểđứng ở đây mà nhìn may lắm rồi. Thần và thần giao tiếp, vừa rồi chỉ là sức mạnh bộc phátra khi thăm dò nhau mà bọn họ chịu nổi rồi.

      Ánh mắt Thanh Hoa càng ngày càng lạnh. Nàngsắp còn kiên nhẫn mà lằng nhằng nữa.

      “Chết hay giao người?” Thanh Hoa mất kiênnhẫn, .

      “Ta mất rất nhiều sức mạnh...” Phụ thầnkhông cam lòng mà nhìn Thanh Hoa, hung hăng . Nhưng chưa dứt lời bị Thanh Hoa cắt ngang.

      “Dù ngươi ở thời kỳ mạnh nhất cũng phải là đối thủ của ta.” Thanh Hoa cười lạnh, “Ta muốn giết thần của thế giới này. Giaongười cho ta nhanh lên.”

      Phụ thần gì mà quay lại nhìn mẫuthần vẫn ngủ say bên cạnh, trong mắt tràn đầyquyến luyến vô hạn và nỡ, còn cả đaulòng.

      “Nàng quyết tâm muốn chết, dù ngươi cóđưa sức mạnh vào nhiều thế nào cũng tan mà thôi. Đừng làm chuyện vô ích nhàm chán này nữa.” Thanh Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng , “Sớm muộn gì cũng chết, ngươi chọn chếtbây giờ hay sau này? Bây giờ mà chết ta sẽkhiến ngươi chết rất khó coi. Nàng còn chết khócoi hơn ngươi.”

      Lãnh Lăng Vân cau mày. Nàng thay đổi,vĩnh viễn vênh váo hung hăng như thế, vĩnh viễn vẫn là khẩu khí hùng hổ dọa người như thế.Nàng vẫn hiểu thế nào là . Chỉ biếtđoạt lấy, đoạt lấy...

      Vẻ mặt phụ thần càng ngày càng bi thương. vươn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của mẫu thần, hơi mấp máy môi tựa như muốn gì đó nhưng ai nghe thấy gì.

      “Được, ngươi, ngươi mang .” Phụ thầnchậm rãi quỳ xuống trước mặt mẫu thần, tựa đầu vào đùi mẫu thần, .

      “Hừ! Nhàm chán!” Thanh Hoa phất tay áo. Thủy tinh sắc bén găm qua tay chân Tạp MễNhĩ biến mất trong nháy mắt, thân thể từ từ bay lên, bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Nàng đưa tay ra đỡ lấy . Tẫn Diêm bước lên, cởi áo choàng người trùm lên cho Tạp Mễ Nhĩ. Vết thương do bị thủy tinh sắc nhọn đâmvào người Tạp Mễ Nhĩ có máu. Bâygiờ nó từ từ khép lại. Thấy vậy, lòng Thích Ngạo Sương từ từ buông lỏng. Tạp Mễ Nhĩkhông sao, may mà còn kịp...

      “Tạp Mễ Nhĩ....” Thích Ngạo Sương giọng gọi bên tai Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng vẫn hôn mê như cũ.

      .” Thanh Hoa hờ hững bỏ lại chữ, xoay người ra ngoài.

      Tẫn Diêm bước lên cõng Tạp Mễ Nhĩ, gật đầu với Thích Ngạo Sương rồi bước . Thích NgạoSương cũng gật đầu, theo sau.

      Mọi người im lặng ra ngoài. Thích Ngạo Sươngđi sau lưng Tẫn Diêm, nhìn Tạp Mễ Nhĩ lưng , đáy mắt có đau thương nhàn nhạt và nỡ. Nàng dời mắt về phía Phong DậtHiên, nhìn bóng lưng hồi lâu mới dời mắtlên người Tẫn Diêm. Nàng nhìn mọi người,cuối cùng đối mắt với Lãnh Lăng Vân đibên cạnh.

      Ánh mắt Lãnh Lăng Vân rất thâm thúy, cứ nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Nàng chỉ mỉm cười, gì. Thái độ của Thích Ngạo Sương càng khiến nét mặt Lãnh Lăng Vân thêm nặngnề.

      Mọi người ra khỏi cung điện. Thanh Hoa đầubỗng xoay người lại, nhìn Thích Ngạo Sương,cười lạnh: “Nam nhân này từ từ khôi phục, sao đâu.” Ý nàng là Tạp Mễ Nhĩ.

      Thích Ngạo Sương gật , tới cạnh Tẫn Diêm,vươn tay vuốt tóc trán Tạp Mễ Nhĩ, thở dài.

      “Tới lúc rồi.” Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, cất cao giọng, kiên nhẫn mà nhắc Thích Ngạo Sương.

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương đáp tiếng ,quay sang nhìn Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm,mỉm cười, , “Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm, có thể trở thành bằng hữu của các huynh tốt. Địch Thản Tư, huynh vì theo đuổi sức mạnhmà bỏ qua quá nhiều thứ. ra khihuynh có thứ gì đó để bảo vệ, huynh mạnh hơn. Kiều Nạp Sâm, khó cho huynh khi phải ở bên cọc gỗ Địch Thản Tư này lâu như vậy.”

      còn cách nào khác. Ta vẫn tiếp tụclàm thế.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, giựt giựt khóemiệng, như rất bất đắc dĩ.

      Ánh mắt Địch Thản Tư hơi rời rạc. do dự nhìn Thích Ngạo Sương, khẽ cau mày, dường như suy nghĩ xem nên gì với nàng.

      “Lăng Vân, xin lỗi, cám ơn huynh.” Thích Ngạo Sương tới trước mặt Lãnh Lăng Vân,ngẩng đầu nhìn , cười buồn, trong lòng tràn đầy áy náy. Nam nhân này vì mình mà trả giá nhiều như thế nhưng cuối cùng mình lại khôngthể đáp lại tâm ý của . Lãnh Lăng Vân là nam nhân tốt, rất tốt....

      Ánh mắt Lãnh Lăng Vân thâm thúy, nóigì. Có điều đáy mắt càng trở nên kiên địnhhơn.

      Phong Dật Hiên sững sờ tại chỗ, nhìn ThíchNgạo Sương tới gần. Nàng giang hai tay ra, ôm lấy , từ từ lại gần tai , : “Dật Hiên, ta thích chàng.” Chỉ vài chữ nhẹnhàng lại tựa như tảng đá lớn ngàn cân đè nặng lòng Phong Dật Hiên. Trái tim lúc này như ngừng đập. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương thẳng thắn, trực tiếp ra tâm ý của nàng như vậy, lần đầu tiên đối diện mà trả lời .

      Thích Ngạo Sương buông tay, mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên, cứ lặng yên ngắm nhìn nhưthế. Người trước mặt này sâu vào tâm hồn nàng từ khi nào? biết nữa. Có lẽ là từ lần đầu tiên thấy kiêu ngạo, giương nanh múavuốt võ đài, kết quả lại bị mình dẫm dưới chân. Có lẽ là lúc mình gặp Pháp Sư Hắc Ám xuất . Có lẽ là khi mình tỷ thí với nữ thần Quang Minh xuất kịp thời...Quá nhiều, quá nhiều. Giờ khắc này, trong đầu Thích Ngạo Sương được lấp đầy bởi nhữnghình ảnh trong quá khứ.

      “Ngạo Sương, nàng...” lo lắng dâng lên trong lòng Phong Dật Hiên, dần dần lan rộng, dườngnhư sắp nhấn chìm trái tim .

      Thanh Hoa bỗng bước lên, vươn tay, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai mà đặt tay lên tránPhong Dật Hiên. Chợt toàn thân chấn động, đứng cứng ngắc tại chỗ.

      Thích Ngạo Sương quay sang thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Thanh Hoa và tức giận mơ hồ nơi đáy mắt.

      “Đừng phí công tốn sức vì những thứ khôngthuộc về ngươi.” Trong giọng lạnh lẽo củaThanh Hoa tràn đầy sốt ruột và tức giận.

      Thích Ngạo Sương nhìn hành động của Thanh Hoa, lại nhìn Phong Dật Hiên cứng ngắc,trong lòng chợt thấy buồn. Nàng biết Thanh Hoa khôi phục ký ức cho Phong Dật Hiên...Ký ức của Như Hỏa.

      Bàn tay giấu trong tay áo của Lãnh Lăng Vân khẽ nắm chặt, nặng nề nhìn hành động củaThanh Hoa, chăm chú theo dõi phản ứng của Phong Dật Hiên.

      “Nàng ấy làm gì vậy?” Lai Lỵ giọng hỏiTẫn Diêm.

      “Khôi phục phần ký ức ở nơi sâu nhất củaPhong Dật Hiên, ký ức của Như Hỏa.” Trong lòng Tẫn Diêm hết sức phức tạp. sớm đoán được tất cả từ đôi câu vài lời giữa ThanhHoa và Thích Ngạo Sương. từng ủnghộ mọi quyết định của tiểu thư, vĩnh viễn ủng hộ vô điều kiện. Nhưng cũng ủng hộ việc tiểu thưhi sinh bản thân mình để cứu Tạp Mễ Nhĩ ư? Nếu mình khai chiến với Thanh Hoa, kết quả chỉ sợ chọc giận nàng ta. Trừ Phong Dật Hiên vàLãnh Lăng Vân, những người khác bị nàng ta giết. Chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắnvới Thanh Hoa nhưng Tẫn Diêm hiểu tính nàng ta. Lãnh khốc, tàn nhẫn, vênh váo hunghăng, vĩnh viễn là dáng vẻ cao cao tại thượng.

      Ánh mắt Địch Thản Tư trầm xuống, im lặngnhìn tất cả trước mắt. Nhưng chợt cảm thấyvai mình trầm xuống, sau đó ấm áp truyềnqua đó. quay sang thấy Kiều Nạp Sâmđặt tay vai mình, mỉm cười với rồi gật đầu cách kiên định. hiểu tại sao lòng Địch Thản Tư chợt thấy ấm áp, có cảm giác khónói thành lời lấp đầy trái tim, từ từ lan rộng ra. Cảm giác này là gì? Địch Thản Tư hơi ngạcnhiên, rồi quay sang nhìn Thích Ngạo Sương.Câu trước đó của nàng khắc sâu và đầuhắn. Tình thân, tình bằng hữu, tình ...ĐịchThản Tư từ từ vươn tay, chần chừ giữa khôngtrung rồi đưa tay, nặng nề đặt lên tay của Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Ít nhất, Địch Thản Tư bước bước đầu tiên. Tuy biết sau này còn có cơ hội bước những bước tiếp theo .

      Ngay sau đó, Thanh Hoa thu tay lại, quay sangnhìn Thích Ngạo Sương, quát lạnh: “Thực lời hứa của ngươi nhanh lên!”

      Thích Ngạo Sương nhìn sâu vào Phong Dật Hiêncòn cứng ngắc, khóe miệng nhếch lênthành nụ cười nhàn nhạt, gật đầu: “Ra tay .”Rồi quay sang nhìn mọi người, , “Đây là giao dịch giữa ta và nàng, các huynh đừng nhúng tay vào, đừng uổng phí tính mạng của mình. Mongrằng các huynh sống tốt....”

      “Tiểu thư!” Tẫn Diêm cắn răng, mặt biến sắc,định gì đó Thích Ngạo Sương lắc đầuđầy kiên định, dùng mắt ngăn lại.

      “Hừ!” Thanh Hoa hừ lạnh, vung tay lên với mọingười. luồng sức mạnh đáng sợ ập tới, ngay sau đó, mọi người kinh ngạc phát ra mình thể cử động được.

      “Để ngươi ra yên tâm chút. Ta sợ nhịn được mà giết sạch những người phá rối.” Thanh Hoa lạnh lùng ra ý định của mình. Nàng rất rằng nếu những người này tuyệt đối đứng nhìn khi thấy nàng ra tay giết Thích NgạoSương. Đến lúc đó mình giết sạch bọn họmất. Mà chỉ sợ Thích Ngạo Sương bỏqua dễ dàng, vậy như dự tính banđầu.

      Thích Ngạo Sương gì thêm mà nhìnmọi người lần nữa, rồi từ từ tới trước mặtThanh Hoa.

      Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo, vươn tay đâm vào ngực Thích Ngạo Sương, xuyên qua lồng ngực nàng nhưng thấy máu. Mà thân thể nàngthì từ từ trong suốt, tạo thành luồng khí,bám vào cánh tay Thanh Hoa, chảy vào người nàng ta.

      Tay Lãnh Lăng Vân khẽ run lên. liều mạng chống lại trói buộc của Thanh Hoa, muốnphá vỡ nó. Trong đầu lúc này chỉ có ý nghĩ chính là thể để Thích Ngạo Sươngbiến mất!

      Người có hành động giống còn có Tẫn Diêm và Địch Thản Tư. Đáng tiếc ai thoát khỏi sức mạnh cường đại tuyệt đối của Thanh Hoa.

      Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy thân thể trở nên rất rất , dần dần mất cảm giác. Nhưngý thức biến mất lập tức. Nàng vẫn nhìnthấy rất mọi việc xung quanh. Nàng thấy thânthể mình từ từ biến mất, sau đó Kim Liênvà Lưu Ly rơi từ xuống đất, hai người hôn mê. Nàng nhìn thấy rất ràng vẻ mặt đầy đau đớn của Lãnh Lăng Vân, vẻ mặt lo lắng thống khổ của Tẫn Diêm, Lai Lỵ hoảng sợ và đau lòng, hai mắt Địch Thản Tư đỏ ngầu,nhìn Thanh Hoa đầy oán hận. Phong Dật Hiên, Dật Hiên đâu? vẫn cúi đầu đứng tại chỗ.

      Kỳ thực, rất khó buông tay...

      Thích Ngạo Sương nhìn tất cả, trong lòng trànđầy nỡ. Nàng còn muốn trở về đại lụcTích Lan gặp những bằng hữu kia, muốn ở chung với họ, muốn cùng sống với họ...

      Tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.

      Nhưng đời này có thể gặp được bọn họ là tốtrồi, rất tốt...

      Ý thức của Thích Ngạo Sương từ từ mơ hồ.Mình sắp trở thành cát bụi rồi sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :